• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-449

CHƯƠNG 449: NHÀ DỘT CÒN GẶP TRỜI MƯA




CHƯƠNG 449: NHÀ DỘT CÒN GẶP TRỜI MƯA

Nội tâm Đường Nhật Khanh căng thẳng, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Giang Vãn Vãn nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Mấy hôm nay hẳn là cậu ở cùng với Bùi Danh Chính đi, tập đoàn nhà họ Bùi vì không liên lạc được với anh ấy, cổ đông và cấp cao đều rối loạn, náo loạn ầm ĩ muốn cách chức của anh ấy, nhưng lại quấy rầy đến ông cụ Bùi!"

"Cái gì?"

Cô không ngờ là, cô và Bùi Danh Chính chỉ đi có ba ngày mà thôi, điện thoại hết pin, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài cũng chỉ có hai ngày, không ngờ hai ngày này, lại xảy ra nhiều chuyện như thế!

Giang Vãn Vãn nghiêm túc nói: "Mình cũng chỉ là nghe nói, tình huống cụ thể thế nào cũng không rõ lắm, nhưng mà, bên trong tập đoàn nhà họ Bùi bây giờ rất loạn, cậu tốt nhất đừng tham gia vào cái gì cả."

Nghe cô ta nói như vậy, Đường Nhật Khanh càng sốt ruột, cô cũng không rõ lắm vì sao tập đoàn nhà họ Bùi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cổ đồng và cấp cao ở công ty đều thống nhất muốn cách chức Bùi Danh Chính, nhưng mà rõ ràng cô cảm giác được, chuyện này không đơn giản như vậy, nói không chừng còn có người đứng sau điều khiển, cố ý dao động lòng quân, nhiễu loạn trật tự của công ty!

Đường Nhật Khanh nhìn Giang Vãn Vãn, khẽ nói: "Vãn Vãn, mấy hôm nay vất vả cho cậu rồi, nhưng mà gần đây có lẽ cậu phải giúp tớ chăm sóc cho Tiểu Trạch một chút nữa."

Vẻ mặt Giang Vãn Vãn kinh ngạc: "Cậu là muốn..."

Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, nghiêm túc mở miệng nói: "Bùi Danh Chính đã giúp tớ không ít, hôm nay anh ấy gặp chuyện không may, tớ không thể không giúp."

Nói xong cô liếc nhìn Giang Vãn Vãn thật lâu, không đợi cô ta nói gì nữa cất bước đi lên cầu thang.

Ba ngày này, Bùi Danh Chính dạy cho cô rất nhiều thứ, quan trọng nhất là dạy cô làm thế nào để giải tỏa, nếu như không có anh, chỉ sợ bây giờ cô vẫn còn sa vào trong nguyên nhân cái chết của cha mà không thoát ra được.

Huống hồ, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng nhìn rõ lòng mình, đã thừa nhận anh rồi.

Bước nhanh lên tầng hai, Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng đẩy vặn khóa, đẩy cửa ra.

Bùi Danh Chính đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, sắc mặt nghiêm túc âm trầm gọi điện thoại, thấy Đường Nhật Khanh tiến vào, anh lạnh giọng dặn dò đầu bên kia điện thoại: "Cứ làm theo những gì tôi vừa nói, tôi lát nữa sẽ đến."

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Đường Nhật Khanh hít sâu, mở miệng hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"

"Không quá lạc quan." Bùi Danh Chính nói xong, đi đến trước mặt cô mở miệng nói: "Lát nữa anh phải đến công ty một chuyến, em không nên chạy loạn, cứ yên lặng đợi ở trong nhà là được, biết chưa?"

Đường Nhật Khanh hít sâu, không muốn lại thêm phiền phức cho anh, vì vậy dứt khoát gật đầu đồng ý: "Được."

Thấy cô đồng ý, Bùi Danh Chính nhẹ nhàng thở ra, anh ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp về phòng ngủ thay quần áo.

Đường Nhật Khanh đứng trên hành lang, nhìn bóng lưng Bùi Danh Chính, trong lòng có một loại cảm giác phức tạp không nói rõ được.

Anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, hôm nay cô cũng hy vọng giúp anh một chút lúc anh khó khăn nhất.

Đợi sau khi Bùi Danh Chính ra ngoài, Đường Nhật Khanh không chờ đợi được nữa, nghỉ tới nghĩ lui, vẫn là đi ra ngoài.

Không đến nửa tiếng, Đường Nhật Khanh đã đến dưới lầu tòa nhà làm việc tập đoàn nhà họ Bùi, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn, cô hít sâu một hơi, lấy tinh thần đi vào cửa lớn.

Đến công ty, cô trực tiếp đi thang máy lên tầng có văn phòng tổng giám đốc, cô biết rõ, nếu như trong công ty có hội nghị cuộc họp lớn, cũng sẽ họp ở phòng họp lớn tầng này.

Vừa ra khỏi thang máy, Đường Nhật Khanh đã cảm thấy không khí bị đè nén, vẻ mặt trợ lý thư ký phòng tổng giám đốc nghiêm túc, đi đi lại lại vô cùng vội vàng.

Đường Nhật Khanh đi thẳng về phía phòng họp, mới đi được một nửa, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đi đến trước mặt.

"Chị Nhật Khanh, sao chị lại đến đây?"

Tiểu Trương đi lên đón, kéo Đường Nhật Khanh sang một bên.

Mắt Đường Nhật Khanh nhìn về phía phòng họp, trầm giọng hỏi: "Tiểu Trương, bây giờ là có chuyện gì?"

Tiểu Trương nói nhỏ: "Đang mở hội nghị cấp cao, không khí không tốt lắm, chị Nhật Khanh, nếu như chị đến tìm tổng giám đốc Bùi, bây giờ khoan đi đã."

Nghe cô ấy nói như vậy, lông mày Đường Nhật Khanh nhíu chặt, không tự giác mà căng thẳng lên.

Xem ra, tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, nếu như lúc này cô tùy tiện đi qua, chẳng những không thể giúp gì được cho Bùi Danh Chính, nói không chừng còn có thể làm phiền đến anh.

Đường Nhật Khanh gật đầu với Tiểu Trương, khẽ nói: "Được, chị biết rồi, em đi nhanh lên đi."

Đợi sau khi Tiểu Trương rời đi, Đường Nhật Khanh trực tiếp đến ban công nhỏ ở khu nghỉ ngơi giữa phòng họp và phòng tổng giám đốc, nơi này là chỗ bọn họ phải đi qua, để đến khi cuộc họp kết thúc, cô còn có thể đứng ở đây xem tình hình.

Không lâu sau, có tiếng ồn ào từ trong phòng họp truyền ra, rất nhanh, những người lãnh đạo cấp cao đi về phía bên này, sắc mặt ai cũng nghiêm tọng, châu đầu ghé tai nghị luận gì đó.

"Chuyện đã như vậy rồi, chỉ sợ Bùi Danh Chính có làm gì cũng không thể xoay chuyển được tình thế nữa rồi."

"Đúng thế... chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi diễn biến thôi, bây giờ Bùi Duy có Ôn tiên sinh đứng sau làm chỗ dựa, thế cao hơn rồi!"

"Được rồi, chúng ta về trước đi, tự mình suy nghĩ một chút..."

"..."

Trong tiếng ồn áo, Đường Nhật Khanh nghe được đôi câu.

Bùi Duy, Ôn tiên sinh?

Đường Nhật Khanh không hiểu làm sao, mới suy nghĩ cẩn thẩn những lời người kia vừa nói, trong lòng càng bất an, chẳng lẽ "Ôn tiên sinh" trong miệng bọn họ là Ôn Thanh Triều?

Đột nhiên, từ hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, Đường Nhật Khanh giương mặt lên nhìn, nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đi về phía bên này, cô vừa muốn đi từ ban công ra ngoài, thì nghe được một giọng nam vang lên: "Anh trai!"

Bùi Duy đuổi theo phía sau, hăng hái, dương dương đắc ý, đằng sau là bóng dáng hai người trợ lý.

Bước chân Bùi Danh Chính dừng lại, quay đầu nhìn Bùi Duy, ánh mắt lạnh lùng.

Bùi Duy đi lên trước, nhíu mày cười nói: "Anh trai, dù có thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, tập đoàn nhà họ Bùi này dù là anh cai quản hay là tôi cai quản, cũng đều là tài sản của nhà họ Bùi, đúng hay không?"

Bùi Danh Chính trầm giọng nói: "Nhân cơ hội làm loạn, nhiễu loạn lòng người, cậu cảm thấy cho dù có đưa tập đoàn nhà họ Bùi vào trong tay cậu, cậu quản được sao?"

Bùi Duy nghe vậy, sắc mặt đột ngột trầm xuống: "Có quản được hay không là chuyện sau đó, tóm lại bây giờ người thắng làm vua thua làm giặc, tôi nhìn xem anh còn có thể đắc ý được bao lâu."

Vứt lại mấy lời này, Bùi Duy cất bước trực tiếp bỏ đi.

Đường Nhật Khanh đứng ở ban công bên cạnh, nhìn gương mặt lạnh lùng của Bùi Danh Chính, trong lòng không nhịn được mà đau lòng.

Cô nhanh chóng đi đến, Bùi Danh Chính nhìn thấy cô, trên mặt có một chút kinh ngạc: "Sao em lại đến đây?"

Đường Nhật Khanh nghiêm trang nói: "Đến với anh."

Nghe người phụ nữ nói như vậy, đáy mắt Bùi Danh Chính hiện lên vẻ vui mừng, cầm lấy tay Đường Nhật Khanh, khẽ nói: "Đi, về văn phòng anh nói với em."

Đường Nhật Khanh cũng không từ chối, theo anh đi đến phòng tổng giám đốc.

Vừa đến cửa phòng, Trương Phó vẻ mặt bối rối đã bước lên trước: "Tổng giám đốc Bùi, ông cụ đã xảy ra chuyện!"

Bước chân Bùi Danh Chính dừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên bén nhọn, anh quay đầu nhìn Trương Phó, không thể tin nói: "Cái gì?"

"Vừa rồi chú Phùng trong nhà gọi điện đến, nói ông cụ đã đưa vào bệnh viện cấp cứu, bây giờ đang còn cứu chữa!"

Đường Nhật Khanh đứng một bên, nghe thấy tin tức này, giống như một đòn cảnh cáo, cô còn chưa kịp phản ứng, Bùi Danh Chính đã sải bước đến thang máy.

Cô bước nhanh đuổi theo, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

Nhà dột còn gặp mưa, từng chuyện từng chuyện liên tiếp xảy ra, đến cuối cùng thật sự là trùng hợp hay là tất cả đều đã được dự mưu đây?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom