• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (11 Viewers)

  • Chương 788-790

Chương 788: Kết giới

Xem ra lần này dẫn ông chủ Hầu theo là một quyết định chính xác. Nếu không nhờ có ông ta thì Lý Dục Thần không đời nào lại móc nối được chuyện này với chuyện trộm mộ, cùng lắm là dựa vào tốc độ phi kiếm và thần thức để lục soát khu vực dốc Dã Tam một lượt mà thôi.

Có điều, diện tích khu vực dốc Dã Tam rất lớn, nó nằm liền kề với núi Thái Hành và Yên Sơn, nếu như không thể giới hạn phạm vi và phương hướng thì việc lục soát thực sự rất khó khăn.

Hơn nữa, huyệt mộ dưới mặt đất thường được ẩn giấu rất sâu, hơi đất lạnh có thể ngăn cản thần thức, nếu như Đạm Đài Ngọc trốn trong một ngôi mộ lớn nào đó thì rất khó phát hiện ra.

Ông chủ Hầu vốn là người ít quan trọng nhất trong bốn người họ, không chỉ Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc chê bai ông ta mà ngay chính ông ta cũng thấy mình thật dư thừa, đã từng hối hận vì nhất thời kích động đi theo tới đây.

Sau khi ông ta phân tích ra rằng rất có khả năng Đạm Đài Ngọc đang trốn trong huyệt mộ dưới mặt đất, hơn nữa còn dẫn mọi người đi tìm, địa vị của ông ta lập tức cao hẳn lên, ngay cả Bạch Phương Hưng cũng khách sáo với ông ta nhiều hơn.

Theo như những gì ông chủ Hầu kể thì phạm vi ngôi mộ này rất lớn, nếu bay lên cao quan sát thì sẽ thấy toàn bộ khu vực lòng đất được mấy đỉnh núi lân cận bao quanh đều có thể là mảnh đất nhị long hí châu mà thầy phong thủy nói.

Đội trộm mộ của ông chủ Hầu tốn tận mấy năm trời, sử dụng cả dụng cụ hiện đại, tiên tiến cũng không tìm ra được vị trí chính xác của ngôi mộ lớn nhưng đã phát hiện ra được vào huyệt mộ nhỏ, thu hoạch cũng tương đối khá.

Sau khi những tên trộm mộ kia bị sa lưới ở nơi khác, ông chủ Hầu sợ bị liên lụy nên mấy năm nay luôn cẩn thận đề phòng, thậm chí ông ta còn thề rằng sau này sẽ không tiếp tục đi trộm mộ nữa, nghiêm túc làm nghề buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên, làm một người làm ăn nghiêm chỉnh.

Không ngờ hôm nay, ông ta lại quay trở lại con đường săn tìm kho báu.

May mà hành tung của Đạm Đài Ngọc đã cung cấp manh mối cho bọn họ. Đạm Đài Ngọc lựa chọn nghỉ chân ở miếu hoang, chứng tỏ cửa ra vào huyệt mộ nhất định ở gần đây.

Ông chủ Hầu mở bản đồ vệ tinh trên điện thoại lên, lấy miếu hoang làm trung tâm, khoanh một vòng tròn.

Có điều khu vực này vẫn còn rất rộng.

Ông chủ Hầu ngẩn người nhìn bản đồ.

Lý Dục Thần nói: “Chẳng phải chúng ta có thể lần theo manh mối từ ngôi miếu này hay sao? Người xưa xây miếu chỉ có hai mục đích, hoặc là để tu hành, hoặc là để dâng hương. Nơi này không thuận tiện cho khách hành hương tới dâng hương, lại cũng không có linh khí để tu hành, vậy sao lại lập miếu ở đây?”

Ông chủ Hầu “ồ” lên một tiếng, vỗ đùi: “Tôi hiểu rồi!”

Những người khác đồ dồn lại nhìn về phía ông chủ Hầu.

Ông ta nói: “Có khi ngôi miếu này không phải là miếu, chẳng qua là vì trong miếu có tượng Phật nên chúng ta mới nghĩ nó là miếu. Tôi biết cách chỗ này không xa có một khe núi, trong khe núi có rất nhiều hang động khắc kinh Phật và tượng Phật, được người dân địa phương gọi là Thiên Phật Câu. Hồi xưa khi chúng tôi đi tìm huyệt mộ cũng đã từng đi qua Thiên Phật Câu không chỉ một lần. Giờ nhớ lại thì hình dáng của những pho tượng ở Thiên Phật Câu rất giống với pho tượng ở trong ngôi miếu đổ nát này”.

“Ý ông là nơi này không phải là miếu thờ mà là chỗ nghĩ ngơi của những người thợ kiến tạo Thiên Phật Câu năm xưa à?”

Lý Dục Thần cảm thấy rất có lý. Nếu không thì hoàn toàn không thể giải thích nổi tại sao lại xây một ngôi miếu nhỏ lẻ loi trơ trọi ở đây.

Ông chủ Hầu gật đầu nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, không thể khẳng định chắc chắn được”.

“Chắc là Thiên Phật Câu đã phát triển du lịch rồi phải không?”

“Long Môn Thiên Quan có rất nhiều vách đá khắc tượng Phật, tượng Phật bằng đá cũng rất phổ biến ở khu vực Sơn Tây và miền bắc Hà Bắc. Dốc Dã Tam là vùng thường xuyên xảy ra giao tranh qua các thời đại nên Thiên Phật Câu đã bị chiến tranh tàn phá, hơn nữa nơi này lại hết sức vắng vẻ nên việc phát triển du lịch không mang lại nhiều giá trị, bởi vậy nên chính phủ mới không bỏ tiền bỏ của ra phát triển, chỉ có một con đường mòn nhỏ dẫn tới đó, có rất ít du khách ghé thăm. Có điều…”

Ông chủ Hầu suy tư một lát, cau mày nói: “Lúc trước chúng tôi cũng nghi ngờ Thiên Phật Câu có liên quan với ngôi mộ lớn dưới lòng đất nên đã tới đó nhiều lần, điều tra rất kỹ lưỡng mà không hề phát hiện ra lối đi hay cơ quan nào. Hơn nữa, theo như tôi được biết, khi người ta nghiên cứu việc quy hoạch phát triển dốc Dã Tam, các đoàn chuyên gia khảo cổ và chuyên gia văn hóa và du lịch đã tới đó xem thử rồi, nếu như có gì đó ở đấy thì chắc là họ phải thấy rồi chứ?”

Tiêu Minh Hạc cười nói: “Nếu như mà họ có thể phát hiện ra được thì làm gì có việc cho đám trộm mộ các ông nữa?”

Ông chủ Hầu đỏ mặt, rất muốn giải thích rằng mình không đi trộm mộ mà chỉ là người thu mua đồ cổ mà thôi.

Lý Dục Thần nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử là biết ngay thôi”.

Cả bọn lại được ông chủ Hầu dẫn đầu, đi men theo một con đường mòn trong rừng phủ kín cỏ dại tới một khe núi.

Trong khe núi, những tán cây cổ thụ mọc rợp trời, bóng rừng che khuất ánh nắng.

Đi bộ một lúc lâu, cuối cùng họ cũng trông thấy một vách đá trống trơn, trên vách đá có điêu khắc rất nhiều tượng Phật lớn nhỏ trong những tư thế khác nhau, quả nhiên là khe “ngàn Phật”.

Họ tiếp tục đi sâu vào trong, trông thấy trên vách đá dựng đứng xuất hiện rất nhiều hang động, không biết là hang tự nhiên hay là hang do con người tạo ra. Đáng lẽ ra trong hang phải có những pho tượng Phật đứng thẳng nhưng hiện giờ trong đó chỉ còn sót lại những pho tượng mất đầu, gãy tay nằm ngã trái ngã phải. Chỉ còn lại rất ít pho tượng Phật hoàn chỉnh nhưng chúng cũng bị cỏ dại bao phủ, thân mình loang lổ.

Lý Dục Thần dùng thần thức tìm kiếm, mới đầu anh cũng không có thu hoạch gì. Dường như nơi này chỉ là một vách đá khắc tượng Phật, tầng đất bên dưới rất dày, vách đá hai bên cũng rất dày, những không gian thỉnh thoảng anh nhìn thấy cũng chỉ là những khe đá tự nhiên bên trong lòng núi mà thôi.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Lý Dục Thần nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Có một chỗ vách đá mà khi dùng thần thức quét qua, hư không hơi rung lắc, dập dờn như sóng nước.

Nơi này có một kết giới.

Hơn nữa kết giới này còn rất lợi hại, nếu không cố ý dùng thần thức tìm kiếm mà chỉ đi ngang qua thôi thì chỉ e ngay cả Lý Dục Thần cũng sẽ bỏ qua.
Chương 789: Ánh sáng bị nuốt chửng

Từ sau khi trải qua lôi kiếp, Lý Dục Thần đã có pháp nhãn Tiên Thiên, thần thức mạnh hơn trước đây nhiều, vậy mà vẫn còn rất dễ bỏ qua, nếu là người tu hành bình thường thì lại càng khó có khả năng phát hiện ra.

Chẳng hạn như Bạch Phương Hưng hiện tại, mặc dù ông ta cũng đang sử dụng thần thức nhưng tu vi của ông ta còn thấp, thần thức yếu ớt, chỉ mạnh hơn trực giác võ giả của Tiêu Minh Hạc một chút mà thôi, cho nên ông ta hoàn toàn không hề phát hiện ra sự tồn tại của kết giới này.

Sau khi phát hiện ra kết giới, Lý Dục Thần dừng lại, dùng thần thức để tìm kiếm vị trí mở khóa kết giới. Với những kết giới kiểu này, muốn phá vỡ nó bằng pháp lực e là rất khó, trừ phi dùng điệu múa Thiên Ma khơi dậy kiếm khí của kiếm Huyền Minh chẻ đôi ngọn núi.

Nhưng nếu làm vậy thì e là không chỉ phá hủy kết giới mà còn làm ảnh hưởng tới long mạch Thái Hành.

Lý Dục Thần còn đang tìm kiếm thì chợt nghe ông chủ Hầu kinh ngạc la lên: “Mọi người mau lại đây xem này!”

Ông ta trèo qua một đống đá vụn, chạy tới chỗ một hang đá, bên trong hang đá tương đối lớn này có mấy pho tượng không đầu nằm ngã trái ngã phải, chỉ có một pho tượng là vẫn còn hoàn chỉnh, ngồi ngay ngắn.

Ông chủ Hầu chỉ tay vào pho tượng Phật nguyên vẹn này, kích động nói: “Đầu của pho tượng Phật này… Đầu của pho tượng Phật này… Chính là của pho tượng trong ngôi miếu đổ nát! Tôi nhớ rất rõ, lần trước khi tôi tới đây, các pho tượng Phật bên trong hang đá này đều không có đầu! Đầu pho tượng Phật này giống hệt của pho tượng trong miếu, rõ ràng là có người đã mang nó từ miếu tới đây!”

Mọi người giật mình, chạy lại xem.

Lý Dục Thần dùng thần thức kiểm tra, lập tức xác định đây chính là chìa khóa mở kết giới.

Anh đã sớm phát hiện ra những pho tượng ở Thiên Phật Câu không phải bày lung tung mà là được xếp thành một pháp trận.

Vừa rồi anh còn lấy làm lạ, dường như giữa pháp trận và kết giới không hề có mối liên quan gì cả, còn tưởng là sau khi bị chiến tranh tàn phá, pháp trận đã bị mất đi tác dụng ban đầu.

Giờ anh mới hiểu ra, hóa ra tượng đá Thiên Phật Câu chỉ là để che mắt mọi người, đánh lừa người ta, mục đích là để che giấu chìa khóa mở kết giới thực sự này.

“Ông chủ Hầu, hôm nay may mà có ông, đợi bắt được Đạm Đài Ngọc rồi, công đầu sẽ thuộc về ông”.

Lý Dục Thần nói xong đặt tay lên đầu tượng Phật, pháp lực tuôn ra từ lòng bàn tay, ngấm vào trong đầu pho tượng, chảy theo những hoa văn đặc biệt ở bên trong …

Ông chủ Hầu được Lý Dục Thần khen ngợi, đang lúc đắc ý thì bỗng nhìn thấy một cảnh tượng làm ông ta suốt đời khó quên:

Vách núi sừng sững trước mặt ông ta bỗng nhiên nứt ra một cái khe màu đen.

Hơi lạnh đáng sợ cùng với mấy ảo ảnh hồn ma ở bên trong kéo theo tiếng gào thét thê lương phả vào mặt…

Lý Dục Thần nhíu mày.

Đương nhiên đám oán linh này không thể làm anh bị thương, anh chỉ cần dùng thần niệm là đám oán linh bổ nhào vào ông chủ Hầu lập tức tiêu tan, không còn chút vết tích nào nữa.

Ở trong lối đi dưới lòng đất cổ xưa thế này dẫu có xuất hiện sát khí của oán linh hay thậm chí là ma núi, lệ quỷ cũng là chuyện rất đỗi bình thường nhưng tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở cửa lối vào?

Bình thường, bọn chúng đều phải ẩn náu ở chỗ âm khí mạnh nhất mới phải.

Tiêu Minh Hạc và Bạch Phương Hưng đứng bên cạnh Lý Dục Thần cũng đều bị oán linh công kích.

Tuy nhiên, Lý Dục Thần không giải quyết giúp bọn họ, bởi vì không cần thiết.

Một người là Tông Sư, một người biết pháp thuật Trường Xuân, nếu như chút tà linh do sát khí, oán khí ngưng tụ ra đó mà cũng không tiêu diệt được thì không cần phải tiếp tục đi theo anh làm gì nữa.

Tiêu Minh Hạc ra tay trước, chân khí hóa thành lưỡi đao chém vào không khí.

Trong tay Bạch Phương Hưng xuất hiện một thanh đoản kiếm gỗ đào, ông ta phẩy tay một cái, kiếm khí bắn ra ngang dọc.

Hai người thấy Lý Dục Thần đứng yên thì không biết là Lý Dục Thần chỉ cần dùng thần niệm là có thể diệt trừ oán tà, còn tưởng là anh cũng giống ông chủ Hầu, bèn dùng kiếm khí, đao khí bảo vệ cho hai người họ.

Sau khi oán linh tuôn ra từ trong khe nứt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Bạch Phương Hưng nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Lần sau đừng vội vã khởi động cơ quan như vậy, nếu không e là sẽ không biết mình chết như thế nào đâu”.

Nói xong, ông ta đi trước một bước, dẫn đầu mọi người đi vào trong lối vào của kết giới.

Lý Dục Thần không nhịn được cười.

Thực ra căn cốt và thiên phú tu hành của đạo trưởng Bạch đều rất tốt, dựa vào kiếm pháp mà ông ta vừa thể hiện thì tu vi của ông ta không hề thua kém Kim Tam Mộc, chẳng trách từ nhỏ đã được cụ chân nhân của Bạch Vân Quan ưng ý, nhận làm đệ tử.

Tiếc là tâm tính của ông ta quá tệ, e là cũng chỉ tu hành được sáu mươi năm là hết, khó có thể tiến bộ thêm được.

Có điều ông ta cũng không phải là người xấu, chẳng qua tính tình hơi nóng nảy, bộc trực một chút, vì cho rằng anh cả Bạch Cảnh Thiên của ông ta bị nhà họ Lý hại chết nên ông ta mới gây khó dễ cho Lý Dục Thần, sau đó, thông qua Tiêu Sinh, biết được chân tướng sự việc, mặc dù ông ta vẫn sĩ diện nhưng cũng đã có ý lấy lòng Lý Dục Thần.

Có điều, từ tận đáy lòng, ông ta vẫn không coi trọng Lý Dục Thần, cho rằng anh chỉ giỏi y thuật và biết một chút võ công mà thôi.

Thực ra cũng không thể trách Bạch Phương Hưng nghĩ như vậy, ngay cả Tiêu Minh Hạc cũng không tin, bởi vì Lý Dục Thần chưa từng bộc lộ thực lực.

“Đạo trưởng Bạch đi trước mở đường, tôi đi sau đoạn hậu”, Tiêu Minh Hạc nói.

Hai người một trước một sau bảo vệ cho Lý Dục Thần và ông chủ Hầu.

Lý Dục Thần không thấy như vậy thì có vấn đề gì, vẫn tiếp tục đi theo Bạch Phương Hưng vào trong hang.

Sau khi họ đi vào trong hang, dường như ánh sáng bỗng chốc bị nuốt chửng, cực kỳ tối tăm, ánh sáng ở bên ngoài hầu như không chiếu vào được đây.

Bạch Phương Hưng chỉ tay vào không trung, giữa không trung chợt sáng lên một quả cầu lửa lơ lửng trên đầu như một ngọn đèn dẫn đường.

Chiêu này của ông ta khiến cả ông chủ Hầu và Tiêu Minh Hạc đều kinh ngạc.
Chương 790: Hang đá

Tiêu Minh Hạc khen hay: “Đạo pháp Trường Xuân quả là kỳ diệu!”

Ông chủ Hầu cũng khen không ngớt lời.

Bạch Phương Hưng tỏ ra kiêu hãnh, hết sức hành lòng về thứ pháp thuật mà mình thi triển được.

Không thể không nói, đây chính là sự khác biệt giữa đạo thuật và võ công.

Bạch Phương Hưng tu đạo, Tiêu Minh Hạc tập võ, xét về thành tựu của hai người ở lĩnh vực của mỗi người thì đương nhiên là thành tựu của Tiêu Minh Hạc đã là Tông Sư cao hơn Bạch Phương Hưng.

Nếu như hai người quyết một trận sinh tử thì chưa chắc Bạch Phương Hưng đã là đối thủ của Tiêu Minh Hạc.

Nhưng ít ra nhìn bề ngoài thì đạo thuật có vẻ cao siêu hơn võ thuật.

Hơn nữa, ứng dụng của đạo thuật đa dạng hơn, không như võ công chỉ có thể dùng để đánh nhau.

Chẳng hạn như hiện tại, Bạch Phương Hưng có thể biến ra quả cầu lửa, còn thứ duy nhất trên người Tiêu Minh Hạc có thể dùng để chiếu sáng chỉ có chiếc điện thoại di động trong túi mà thôi.

Bốn người đi sâu dần vào trong.

Mới đầu, trông nơi này dường như chỉ là một khe núi bình thường, chẳng qua rất dài và sâu mà thôi. Thỉnh thoảng trên đường đi, nếu có xuất hiện oán linh bay ngang qua thì đều bị kiếm khí của Bạch Phương Hưng kiếm khí tiêu diệt.

Càng đi sâu xuống dưới, âm khí càng nặng, nhưng lạ là oán linh lại ít hơn, cuối cùng hoàn toàn không còn thấy xuất hiện nữa.

Ngay cả Lý Dục Thần cũng không hiểu tại sao lại như vậy, chuyện này thực sự trái với lẽ thường.

Họ tiếp tục đi thêm một đoạn nữa thì không gian chợt mở rộng ra, trước mặt xuất hiện một vòm hang rộng và mạch nước ngầm. Được quả cầu lửa soi sáng, vách đá vôi trong hang trở nên lấp lánh lạ kỳ kết hợp với tiếng nước chảy róc rách êm tai khiến người ta ngỡ như lạc bước vào tiên cảnh.

Khuyết điểm duy nhất chính là nơi này quá lạnh. Ông chủ Hầu lạnh run cầm cập, gần như không thể đi lại nổi nữa.

Lý Dục Thần đưa cho ông ta một viên thuốc, bảo ông ta ăn nó.

Ông chủ Hầu không biết nó là thuốc gì, chỉ cảm thấy có vị ngọt, sau đó dạ dày ấm lên, hơi ấm lập tức lan ra khắp toàn thân.

Lúc này, chẳng những ông ta không còn thấy lạnh nữa mà bước chân đi lại cũng nhanh thoăn thoắt như thể rất dồi dào sức lực.

“Cậu Lý, đây là thuốc gì vậy?”, ông chủ Hầu mừng rỡ hỏi.

“Không có tên, lúc tôi luyện đan thì dư ra một ít đồ thừa nên tôi nặn đại chúng lại với nhau mà thôi”, Lý Dục Thần nói.

“Nặn… Đại?”, ông chủ Hầu ngạc nhiên: “Nặn đại thôi mà cũng lợi hại như vậy, cậu Lý đúng là Dược Vương sống! Chẳng trách ngay cả bác sĩ Bạch cũng thua cậu”.

Bạch Phương Hưng đi đằng trước “hừ” một tiếng qua đường lỗ mũi nhưng không nói gì. Suy cho cùng, về mặt y thuật, nhà họ Bạch đã hoàn toàn thua Lý Dục Thần, có muốn không phục cũng không được.

Hiện tại, nhà họ Bạch chỉ còn có thể trông cậy vào chút đạo thuật của ông ta để vớt vát lại thể diện mà thôi.

Đây cũng là lý do vì sao ông ta khăng khăng muốn đi theo giúp Lý Dục Thần đối phó với Đạm Đài Ngọc.

Ngay cả Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh còn bị trọng thương, ông ta tin rằng nếu Huyền Môn không ra tay mà chỉ dựa vào người trong võ đạo thì không thể bắt được Đạm Đài Ngọc.

Còn ở trong mắt ông ta, Lý Dục Thần chỉ là một thiên tài võ đạo trẻ tuổi có y thuật hơi lợi hại một chút mà thôi.

Bốn người tiếp tục đi về phía trước, không biết đã đi được sâu bao nhiêu, xa bao nhiêu, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cánh cửa đá vuông vắn, chắc chắn là do con người tạo ra.

Mạch nước ngầm chảy tới chỗ cửa đá thì tách ra làm hai dòng, chảy về hai phía.

Ông chủ Hầu cả kinh, nói: “Cổ rồng chia nước! Quả nhiên đây đúng là long mạch rồi, chỉ có điều không biết đây là nơi yên nghỉ của vị vương hầu nào?”

Cửa đá không đóng, bốn người đi thẳng vào trong.

Nhưng vừa đi vào đây thì quả cầu lửa trên đầu Bạch Phương Hưng bỗng tắt ngúm, bất kể ông ta làm phép thế nào cũng không thể thắp sáng lại được.

Bốn bề lập tức chìm vào trong bóng tối.

“Không ổn rồi, âm khí ở đây quá nặng, tôi không sử dụng được Cửu Dương Chân Hỏa!”, Bạch Phương Hưng nói.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Ông chủ Hầu thấy bốn bề tối om, sợ run cả chân. Nơi này không rõ là đã sâu bao nhiêu mét dưới lòng đất, vừa rồi bốn người đi cùng nhau, lại có ngọn lửa chiếu sáng nên ông ta không sợ, còn lúc này, ánh sáng đã tắt, đứng giữa bốn bề tối om, ông ta chợt cảm thấy không còn chỗ dựa, không khỏi hoảng hốt.

Trong lòng Tiêu Minh Hạc cũng hơi căng thẳng. Tuy khả năng quan sát trong bóng tối của võ giả tốt hơn người bình thường, nhất là ở cấp bậc Tông Sư như ông ta thì càng không sợ bóng tối, đi lại vào ban đêm cũng chẳng khác gì ban ngày. Thế nhưng đó là vì trong đêm tối vẫn còn ánh sáng.

Còn cái chỗ quỷ này lại thực sự tối thui, không hề có chút ánh sáng nào.

“Không sao đâu, xem tôi đây”, trong bóng tối vang lên tiếng của Bạch Phương Hưng.

Rất nhanh, một chút ánh sáng mờ mờ lóe lên, hóa ra là thanh kiếm gỗ đào trong tay Bạch Phương Hưng tỏa ra thứ ánh sáng màu tím đỏ.

Ánh sáng của kiếm rất thần kỳ nhưng hiệu quả chiếu sáng thì thua xa quả cầu lửa vừa rồi.

Có điều, dù yếu thì có ánh sáng vẫn khiến người ta thấy an toàn hơn nhiều.

Ông chủ Hầu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện ra điều bất thường, ông ta nhìn quanh một vòng rồi kinh hãi hỏi: “Cậu Lý đâu rồi?”

“Gì cơ?”

Bạch Phương Hưng quay đầu lại mới phát hiện ra không thấy Lý Dục Thần đâu.

Ba người sợ quá, không biết tại sao Lý Dục Thần lại đột nhiên làm mất, chợt nghe trong bóng tối ở đằng trước vang lên giọng nói: “Tôi ở đây”.

Bạch Phương Hưng cầm thanh kiếm gỗ đào trên tay, chạy vội về phía đó.

Tiêu Minh Hạc cũng không để tâm tới chuyện đi sau đoạn hậu nữa, lập tức đuổi theo.

Hai người bọn họ đều là cao thủ, tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh, ông chủ Hầu còn chưa kịp hoàn hồn thì chút ánh sáng lờ mờ kia đã đi xa, bỏ mặc ông ta lại trong bóng tối.

Ông chủ Hầu sợ giật nảy mình, cả người nổi da gà, không còn kịp để ý xem đường đi có bằng phẳng hay không, có vướng thứ gì không, vội vàng ba chân bốn cẳng, phát huy tốc độ chạy nhanh chưa từng thấy, chỉ sải vài bước dài đã đuổi kịp đốm sáng kia.

Tới khi nhìn thấy rõ ba bóng người bên cạnh thanh kiếm phát sáng, ông chủ Hầu mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn còn đập thịch thịch loạn nhịp.

Con mắt từ từ thích nghi với bóng tối, ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm gỗ đào dường như sáng hơn trước, giúp ông ta có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Nơi này là một căn phòng đá có bày rất nhiều những bình sứ cao chừng nửa thân người, trông khá giống những vại dưa muối trong kho hàng của xưởng muối dưa ở thủ đô.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom