• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (9 Viewers)

  • Chương 564-566

Chương 564: Trà rất ngon, ban tổ chức thật chu đáo có lòng

Lâm Thu Thanh đứng lên, muốn đi chào hỏi những người từng quen biết và quan hệ trước đây khá tốt.

Nhưng đi một vòng, lại không có ai muốn để ý đến ông ta, nhìn thấy ông ta như nhìn thấy ôn thần, cho dù có người vì lịch sự, không né tránh ông ta, thái độ cũng lạnh nhạt thờ ơ.

Lâm Thu Thanh về lại chỗ ngồi của mình, thở dài một hơi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nghiêm Tuệ Mẫn an ủi nói: “Thu Thanh, đừng để trong lòng, đều là những tiểu nhân hám lợi trước mắt thôi”.

Lâm Thu Thanh than nói: “Tôi thì không sao, chỉ là muốn cứu vãn cục diện, xem ra hôm nay đến cũng vô ích rồi”.

Ngược lại là ông cụ Lâm Thượng Nghĩa, vẻ mặt bình tĩnh, tự nhiên uống trà do ban tổ chức chuẩn bị.

“Trà rất ngon, ban tổ chức thật chu đáo có lòng!”, Lâm Thượng Nghĩa nói: “Thu Thanh, con uống thử đi”.

Lâm Thu Thanh đâu có tâm trạng uống trà, lại không tiện trái ý của ông cụ, liền bưng chén trà miễn cưỡng uống một ngụm, vẻ mặt rất khổ sở.

Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu, nói: “Con còn không bình tĩnh bằng Mộng Đình”.

Lâm Thu Thanh nhìn con gái mình một cái, nói: “Bố, bố không biết hoàn cảnh hiện giờ nhà Lâm, lửa sắp cháy đến nơi rồi, làm sao con bình tĩnh được”.

Lâm Thượng Nghĩa nói: “Sao bố lại không biết? Hoàn cảnh của nhà họ Lâm, bố biết rất rõ. Bố cũng biết các con vẫn luôn giấu bố chuyện Dục Thần đã chết”.

“A?”, Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn đều kinh ngạc: “Bố, bố biết rồi ư?”

Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: “Sao bố có thể không biết chứ. Tuy Thiền Minh đã đi trước bố, nhưng bên cạnh bố vẫn còn có mấy người già thân thiết”.

Lúc nói đến Lâm Thiền Minh, trên khuôn mặt Lâm Thượng Nghĩa lộ ra vẻ đau buồn.

“Bố, vậy làm sao bố còn…”

“Hừ, con muốn nói, làm sao bố còn bình tĩnh, sao không bị dọa chết, phải không?”

“Không, bố, con không có ý đó, nhưng Dục Thần đã chết, chúng ta hoàn toàn mất hy vọng, ngay cả chút cơ hội trở mình cũng không có”, Lâm Thu Thanh cũng không che đậy trước mặt bố nữa, tuyệt nói vọng.

Lâm Thượng Nghĩa trừng mắt nói: “Dục Thần đã chết hay chưa, không ai biết. Chưa đến lúc cuối cùng, chúng ta vĩnh viễn không được từ bỏ hy vọng. Lùi một bước mà nói, Dục Thần chết, chúng ta không trở mình được, thì đã làm sao? Nhà họ Lâm cũng không phải chưa từng thất bại, cùng lắm là làm lại từ đầu!”

“Làm lại từ đầu?”, Lâm Thu Thanh lắc đầu: “Đâu có dễ chứ! Sợ rằng Viên Thọ Sơn sẽ không tha cho chúng ta, ngay cả cái mạng cũng mất, thì làm sao làm lại từ đầu?”

Lâm Thượng Nghĩa nhìn phía đối diện một cái, nói: “Đúng thế, có thể chúng ta sẽ đều mất mạng, nhưng chúng ta dốc hết sức lực toàn tộc, chẳng lẽ không thể giữ được mạng của vài con cháu sao?”

Lâm Thu Thanh ngẩn người, nhìn Lâm Thượng Nghĩa: “Bố, ý của bố là…”

Lâm Thượng Nghĩa bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: “Hôm nay, nếu không có chút cơ hội chuyển mình nào, Tiểu Vân và Mộng Đình sẽ rời khỏi Nam Giang”.

“Đi đâu bố?”

“Đi đâu thì con không cần hỏi, bố đã sắp xếp xong rồi”.

Những người khác nhà họ Lâm cùng chấn kinh. Nhưng cũng không ai dám hỏi. Lúc này, bên cạnh không biết có người nào nghe họ nói chuyện không.

“Bố à, vẫn là bố suy nghĩ chu đáo”, Lâm Thu Thanh vô cùng khâm phục bố của mình, điều này, mình lại không nghĩ đến, vẫn không đi sắp xếp.

Nghiêm Tuệ Mẫn suýt nữa bật khóc. Bà ta biết, qua đêm nay, bà ta rất có thể không được gặp con trai và con gái của mình nữa.

Trừ phi giống như ông cụ nói, có cơ hội chuyển mình.

Cơ hội chuyển mình?

Ánh mắt Nghiêm Tuệ Mẫn sáng lên, nhìn lên chính giữa sân khấu trống không.

Hôm nay liệu có kỳ tích không đây?

Bà ta không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Đúng lúc này, trên trời không biết có đám mây tím bay đến từ lúc nào, hiện ra vô cùng thần bí và lung linh dưới ánh mặt trời.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

“Oa, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đám mây màu tím! Đẹp quá!”

“Đúng là hiếm thấy, màu tím tượng trưng cho phú quý, xem ra ngay cả ông trời cũng chiếu cố lễ đính hôn hôm nay!”

Đám mây màu tím chậm rãi trôi đến, cuối cùng lơ lửng dừng trên không trung sân khấu.

Đám mây lan rộng ra, dường như kết hợp với hình dạng của sân khấu nở rộ như đóa hoa sen.

Cánh hoa xòe ra, phân ra mấy đám mây tím khác, lơ lửng trôi trên không trung hồ Tiền Đường.

Cả hồ Tiền Đường đều bao phủ một tầng ánh sáng thần bí của màu tím.

“Đây… đây là hiện tượng tử khí đông lai!”, có người kinh hãi nói.

“Cũng không biết nhân vật chính của hôm nay là ai, đúng là trời phù hộ quý nhân!”

“Đây thực sự là hiện tượng tự nhiên sao? Sao tôi cảm thấy là do con người tạo ra, chắc không phải là kiệt tác của ban tổ chức chứ?”

“Nói bừa, ban tổ chức có lợi hại đi nữa, có thể thay đổi mây trên trời không? Ông tưởng là thần tiên hả!”

“Nhân vật chính của hôm nay chắc chắn là người phi phàm, chỉ có người phi phàm mới có thiên tượng như vậy!”

“Oa, ngưỡng mộ quá! Nếu tôi là cô dâu của hôm nay thì tốt!”

“Thôi đi, cô ấy à, cô có thể được cậu ấm nhà nào của thủ đô thích hả?”

“Vậy cô nói xem, nhân vật chính của hôm nay là ai?”

“Nam chính là cậu ấm nào thì tôi không đoán ra, nhưng nữ chính, tám phần là cô cả Tiền Hân Đồng của nhà họ Tiền”.



Cùng với mọi người xôn xao bàn luận, các vị khách đến gần đông đủ.

Những vị khách đến vừa nhìn thấy người nhà họ Lâm, gần như không theo sự sắp xếp của ban tổ chức, chuyển vị trí của mình đến phía đối diện.

Ngược lại là mấy nhà họ Triệu, Phùng, Tra của thành phố Hòa, ngồi theo vị trí của ban tổ chức sắp xếp, không di chuyển. Họ cũng ngồi ở phía nhà họ Lâm, chỉ là cách hơi xa, cũng không chủ động đến chào hỏi.

Như vậy, cả sân khấu chia thành hai phe. Một bên là các nhân vật lớn đứng đầu là nhà họ Viên, ồn ào chật chội. Bên khác, ngồi lác đác lưa thưa vài người, đều đến từ thành phố Hòa.
Chương 565: Chia hai phe

Nhà họ Viên là hào môn siêu cấp, là một trong ba thế gia lớn ở Tiền Đường, thực lực và địa vị chỉ đứng sau nhà họ Tiền và nhà họ Cao.

Hôm nay, người của nhà họ Tiền và nhà họ Cao không xuất hiện, vì vậy, đương nhiên nhà họ Viên như trăng sáng giữa giàn sao, trở thành trung tâm của buổi hội tụ nhân vật nổi tiếng này. Đặc biệt là Viên Thọ Sơn, gia chủ của nhà họ Viên đích thân đến. Đây là nhân vật mà lúc bình thường bao nhiêu người muốn gặp mặt cũng khó.

Cùng là nhân vật nổi tiếng, người với người vẫn khác nhau, khoảng các địa vị vô cùng lớn.

Viên Thọ Sơn khí phách hiên ngang như trở về lúc còn trẻ. Lúc đó, ông ta có một ước mơ, chính là dẫn dắt nhà họ Viên đi đến vinh quang huy hoàng, trở thành đệ nhất hào môn Tiền Đường.

Đương nhiên ước mơ này vẫn chưa thành hiện thực, vì trước ông ta còn có hai ngọn núi cao - nhà họ Tiền và nhà họ Cao.

Trong buổi tiệc hào môn nhiều như mây hôm nay, hai nhà này lại không đến, khiến cho Viên Thọ Sơn dường như thực hiện được ước mơ của mình, biến thành đệ nhất Tiền Đường.

Vốn dĩ hôm nay ông ta không cần đến. Nhân vật chính của lễ đính hôn này là ai mà cũng không biết, với địa vị của nhà họ Viên, chỉ dựa vào một tấm thiệp và một vài lời đồn không đáng tin, sẽ không lay chuyển được đại phật như Viên Thọ Sơn. Nhiều lắm là Viên Nãi Minh sẽ tham dự, đã coi như là rất nể mặt rồi.

Nhưng Viên Thọ Sơn có dự định của ông ta. Gần đây chuyện của nhà họ Viên và nhà họ Lâm đã rất ồn ào, tuy nói nhà họ Lâm phá sản là chuyện chắc chắn, nhưng giết địch một ngàn, tổn thất tám trăm, nhà họ Viên cũng không phải không có tổn thất. Lại thêm nhiều thế lực gia tộc như vậy đầu quân cho nhà họ Viên, đương nhiên cũng phải chia chút lợi ích cho họ. Như vậy, nuốt chửng nhà họ Lâm vẫn không thể bù đắp tổn thất. Viên Thọ Sơn sớm đã có ý định tiến quân về phía Bắc. Nếu có thể kết giao được với hào môn phía Bắc trong buổi lễ hôm nay, đặc biệt là cậu ấm thủ đô thần bí đó, thì sẽ có ích lớn với sự phát triển của nhà họ Viên sau này.

Cho nên, lần này Viên Thọ Sơn đã chuẩn bị một phần lễ mừng hậu hĩnh.

Vốn dĩ ông ta cung nghĩ nhà gái là cô cả của nhà họ Tiền, lễ mừng cũng là thể hiện ý tốt với nhà họ Tiền. Nhưng hôm nay đến bây giờ nhà họ Tiền cũng chưa có một người nào đến, xem ra là sẽ không đến.

Như vậy, đương nhiên nhà họ Viên sẽ thành nhà có địa vị cao nhất trong thế gia Tiền Đường. Viên Thọ Sơn cũng trở thành nhân vật trung tâm. Chốc nữa lễ đính hôn chính thức bắt đầu, bên Nam Giang chắc chắn sẽ mời một người bản địa đức cao vọng trọng lên chúc mừng gia chủ, người được chọn này, chắc chắn sẽ là Viên Thọ Sơn. Vậy thì nhà họ Viên tự nhiên sẽ móc nối được quan hệ với thế gia thần bí đến từ thủ đô.

Viên Thọ Sơn ôm theo dự tính hoàn hảo, nhìn sang phía đối diện thanh lạnh. Ở đó chỉ có mấy nhà đến từ thành phố Hòa. Hơn nữa cũng không ngồi cùng nhau, nhà họ Lâm ngồi ở giữa, những gia tộc khác phân tán khắp xung quanh, không ai chào hỏi ai.

Viên Thọ Sơn cũng phải cười lạnh lùng.

Ông ta biết rõ, những thế gia thành phố Hòa này vốn bất hòa, nhà họ Phùng còn tốt, nhà họ Triệu và nhà họ Lâm là kẻ địch, thời gian trước, Lý Dục Thần dựa vào vũ lực, đưa con trai của nhà họ Lâm xông đến nhà họ Triệu, làm loạn nhà họ Triệu đến chó gà không yên.

Còn có nhà họ Tra với nhà họ Lâm vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng là Lý Dục Thần đến nhà họ Tra gây chuyện, khiến nhà họ Tra tổn thất hàng tỷ.

Lý Dục Thần này, chẳng có bản lĩnh gì, chỉ biết gây chuyện. Hiện nay nhà họ Lâm đã bị xa lánh. Nhà họ Triệu và nhà họ Tra, có lẽ chỉ mong nhà họ Lâm phá sản càng sớm càng tốt!

Viên Thọ Sơn đang nghĩ như vậy, một chiếc thuyền hoa dừng bên sân khấu trên nước. Một đoàn người xuống thuyền, người đi phía trước nhất là Thẩm Bỉnh Nguyên, đứng thứ hai nhà họ Thẩm ở thành phố Cô. Đi theo phía sau Thẩm Bỉnh Nguyên là Thẩm Minh Xuân.

Viên Thọ Sơn và Thẩm Bỉnh Nguyên cũng coi như quen biết, trước đây, Thẩm Bỉnh Nguyên lăn lộn thế giới ngầm, biệt hiệu Tam Giang Long, rất có uy vọng trên giang hồ. Cùng ở Nam Giang, thành phố Cô cách Tiền Đường không xa, khó tránh phải qua lại. Viên Thọ Sơn có bối phận cao, lại biết kỳ thuật, lại thêm có quan hệ với tông sư Hà Trường Xuân ở Tiền Đường, đương nhiên Thẩm Bỉnh Nguyên vô cùng tôn trọng ông ta.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm là thông gia, vợ của Thẩm Minh Xuân là con gái của Lâm Thượng Nghĩa, em gái của Lâm Thu Thanh. Nhưng sau khi xảy ra cuộc chiến Viên Lâm, Thẩm Minh Xuân cũng từng lên tiếng cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, tuy sau này lại qua lại, nhưng Viên Thọ Sơn nghĩ chỉ là vì ngại tình cảm. Với sự anh minh của gia chủ nhà họ Thẩm, lúc này làm sao còn đứng cùng một trận tuyến với nhà họ Lâm? .

Viên Thọ Sơn ngồi ở đó, nói với Viên Nãi Minh bên cạnh: “Con để trống mấy chỗ ngồi bên cạnh, Thẩm Bỉnh Nguyên nhìn thấy bố ở đây, chắc chắn sẽ đến chào hỏi, để họ ngồi bên cạnh chúng ta, cho người nhà họ Lâm nhìn, thông gia của họ cũng hướng về chúng ta”.

“Bố thật anh minh!”

Viên Nãi Minh khen một tiếng, liền đuổi mấy người địa vị tài lực bình thường bên cạnh ra, để trống mấy chiếc ghế.

Viên Thọ Sơn yên lặng chờ đợi.

Sau khi Thẩm Bỉnh Nguyên xuống thuyền, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, đi thẳng lên thảm đỏ, vị trí của họ vốn được sắp xếp ở bên khu vực nhà họ Viên, chỉ là ở ngoài cùng, cách nhà họ Viên khá xa.

Đương nhiên Thẩm Bỉnh Nguyên đã nhỉn thấy Viên Thọ Sơn, quả nhiên dẫn Thẩm Minh Xuân đi đến, cười ha ha chào hỏi: “Ông Viên à, đã lâu không gặp, không ngờ gặp được ông ở đây, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Viên Thọ Sơn khẽ gật đầu: “Ồ, là Bỉnh Nguyên à, tôi rất khỏe! Nào, đến bên này ngồi”.

Thẩm Bỉnh Nguyên nhìn vị trí trống bên cạnh một cái, cười ha ha: “Ôi, bên này nhiều người thật, chật chội quá, tôi thấy bên đó còn trống, tôi sang bên đó ngồi. Ông Viên, ông cứ tự nhiên!”

Nói xong, liền dẫn Thẩm Minh Xuân và đám người tùy tùng đến phía đối diện.

Viên Thọ Sơn ngẩn người.

Thẩm Bỉnh Nguyên này giở trò gì vậy?
Chương 566: Một cô gái ngạo mạn

Thẩm Bỉnh Nguyên đi đến đối diện, ngồi xuống bên cạnh người của nhà họ Lâm, vừa nói vừa cười với bọn họ.

Viên Nãi Minh cả giận nói: "Bố, Thẩm Bỉnh Nguyên này thật là không biết xấu hổ, bố tốt bụng cho ông ta chỗ ngồi..."

Viên Thọ Sơn khoát tay đáp: "Hầy, đừng để ý tới ông ta. Một nhà họ Thẩm mà thôi, không lật nổi cơn sóng nào đâu. Đợi thu thập xong nhà họ Lâm, làm bọn họ cùng chịu khổ luôn. Vừa vặn chúng ta mở rộng việc làm ăn tại Thành phố Cô, tài nguyên của hồ Chấn Trạch cũng không hề tệ!"

Viên Nãi Minh vô cùng bội phục khí phách và quyết đoán của bố mình, lúc này vẫn nghĩ tới mở rộng gia tộc.

Nếu không phải nhà họ Tiền và nhà họ Cao ỷ vào lịch sử lâu đời, đời con đời cháu quá nhiều, nhà họ Viên sớm nên trở thành đệ nhất Tiền Đường!

Đúng lúc này, người chủ trì mà mọi người chờ đợi đã lâu đã đi ra.

Sau lời dạo đầu tràn trề tình cảm mãnh liệt, anh ta mời khách quý biểu diễn ngày hôm nay, đều là minh tinh đỉnh cấp đang nổi tiếng.

Giá trị bản thân của những minh tinh này không thấp, bình thường hoàn toàn không mời nổi, nhưng hôm nay người đứng ra tổ chức lập tức mời một nhóm.

Mặc dù quả thực khiến bầu không khí sôi nổi hơn, tuy nhiên đối với những nhân vật thượng lưu đang ngồi ở đây mà nói, minh tinh nổi cỡ nào cũng không tính là gì. Bọn họ mong mỏi nhìn thấy nhân vật nam nữ chính tối nay hơn.

...

Lý Dục Thần đã sớm tới hồ Tiền Đường, chỉ là không một ai chú ý đến anh. Đương nhiên, lúc anh thu lại thần khí, người khác muốn chú ý tới anh rất khó.

Anh cất bước đi trên rìa hồ, trên mặt hồ rộng rãi dập dờn sóng nước, thuyền hoa đi tới đi lui, lại không biết tại sao, trong lòng anh bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, không hề có gợn sóng.

Khách khứa gần như đến đông đủ, lễ đính hôn cũng sắp chính thức bắt đầu.

Nghe tiếng ca truyền đến từ trên thủy tạ nơi xa, nhìn bài trí xa hoa nhưng không mất cao quý tự nhiên này, Lý Dục Thần thật sự thật bội phục Từ Thông, quả nhiên là một người rất biết làm việc. Mọi chuyện đến bây giờ, tung đủ mánh lới lại chưa từng để lọt tiếng gió nào.

Sau đó, nên đến lượt anh lên sân khấu.

Từ Thông vốn thiết kế cho anh một cách thức lên sân khấu vô cùng đặc biệt, nhưng bị anh hủy bỏ, cuối cùng lâm thời sửa lại phương án.

Lý Dục Thần phải dùng cách của chính anh.

Đúng lúc Lý Dục Thần dự định rời đi, rìa hồ đột nhiên có một người phụ nữ chạy tới.

Người phụ nữ này mặc một bộ lễ phục thật dài, trên quần áo khảm không biết bao nhiêu kim cương, sáng lấp lánh.

Nhìn ra được đây không phải là một người phụ nữ bình thường, chỉ riêng bộ lễ phục này là thứ không phải nhà giàu thường thường được mặc lên người.

Biểu cảm cô ta vô cùng sốt ruột, chạy chậm suốt một đường. Tà dưới lễ phục kéo lê trên mặt đất, cả đôi giày cao gót kia khiến cô ta không thể chạy nhanh được. Cô ta xách váy, uốn đầu gối, dáng vẻ chạy cực kỳ buồn cười.

Sau lưng cô ta có một người đàn ông đi theo, nhìn thân thể và động tác hẳn là vệ sĩ của cô ta.

Bởi vậy cũng có thể nhìn ra thân phận của người phụ nữ.

Lúc Từ Thông phát thiệp mời, căn cứ vào thế lực và địa vị của gia tộc được mở tiệc chiêu đãi mà quy định số lượng tùy tùng cho phép mang.

Có thể mang theo vệ sĩ đến, gia thế đều không tầm thường.

Bảo tiêu đi theo không xa không gần, không hề xách váy giúp cô ta, không biết là do hạn chế thân phận hay sợ chạm rơi mất kim cương trên váy.

Lý Dục Thần đứng yên trên rìa, ngay từ đầu cô ta không chú ý tới anh, đến tận khi lại gần mới phát hiện.

Người phụ nữ vừa chạy vừa la: "Tránh ra! Mau tránh ra!"

Lý Dục Thần tránh sang bên cạnh nhường đường. Mặt đường trên rìa hồ rất rộng, nhưng váy của cô ta quá dài, lúc chạy qua bên người Lý Dục Thần, váy đụng phải đùi Lý Dục Thần.

Cô ta bỗng nhiên dừng lại, căm tức nhìn Lý Dục Thần: "Bảo anh tránh ra sao anh lại không đồng ý, chạm hỏng váy của tôi, anh bồi thường nổi không?"

Lý Dục Thần ngạc nhiên, chỉ đụng một cái mà thôi mà dễ hư vậy hả, đến tột cùng là quần áo hay là giấy báo thế? Giấy báo cũng không dễ hỏng như vậy đi?

Cô ta đánh giá anh vài lần, thấy mặc dù anh mi thanh mục tú, nhưng quần áo bình thường, hơn nữa đến giờ vẫn chưa lên thuyền hoa, chỉ đứng ở chỗ này quan sát. Cô ta kết luận anh không phải khách quý nơi này, đại khái cùng loại với nhân viên công tác, ánh mắt liền trở nên ngạo mạn.

Cô ta ngồi xổm xuống kiểm tra váy, hừ lạnh nói: "May mắn không bị rơi kim cương, nếu rơi mất một hạt, bán anh đi cũng không đền nổi!"

Cô ta đứng lên, nhìn Lý Dục Thần, phát hiện Lý Dục Thần không hề có ý nói xin lỗi, giận dữ: "Anh sao vậy? Không biết xin lỗi hả? Không phải là câm điếc đấy chứ?"

Lý Dục Thần khinh thường nói chuyện với cô ta, lắc đầu chuẩn bị đi.

Cô ta thấy khuôn mặt anh khinh thường nhìn mình, cảm thấy bị sỉ nhục, giận dữ nói: "Dừng lại! Tôi ra lệnh cho anh, hiện tại lập tức nói xin lỗi tôi! Nếu không anh sẽ biết tay tôi!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom