• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (10 Viewers)

  • Chương 443-445

Chương 443: Báo tin

Một tiếng gà gáy hùng tráng vang lên, đánh thức cả thôn trong ánh bình minh.

Tia nắng đầu tiên chiếu vào từ khe núi phía Đông, kéo dài hai bóng hình thiếu niên ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn thật dài thật dài.

Lâm Vân bừng tỉnh trong yên tĩnh đầu tiên.

Cậu ta thở dài một hơi, sương trắng ngưng tụ trước người thẳng đứng như kiếm, hồi lâu không tiêu tan.

Sau đó, cậu ta lật người nhảy xuống từ trên tảng đá, cất bước vũ bộ, giống như ma ảnh, vụt lóe đi vào trong rừng cây.

Trong rừng không ngừng truyền đến tiếng lốp bốp, tiếng như trúc nổ.

Sau đó, Lâm Vân thét dài một tiếng, cơ thể xuyên trong không trung, mũi chân nhón nhẹ trên lá cây, rồi lại vút lên cao, nhẹ nhàng đáp lên đỉnh ngọn cây bách cao nhất đó.

Lúc này, cậu ta hướng mặt về hướng Đông, nhìn mặt trời dần nhô lên, có cảm giác hùng vĩ như ngắm nhìn cả dãy núi.

Một luồng gió thổi đến, sáu bảy cái cây đung đưa trong gió, rồi đổ xuống.

Thì ra là bị chưởng lực vừa nãy của cậu ta chấn rung cành cây, rồi bị gió thổi liền gãy xuống.

Lâm Vân nhún chân, cơ thể bay trong không trung, như đại bàng dang cánh, cưỡi gió thoảng ban mai, nhẹ nhàng đáp xuống đất, về bên cạnh tảng đá ngồi thiền ban đầu.

Lý Dục Thần nhìn cậu ta khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, Nghiêm Cẩn đang ngồi thiền cũng tỉnh lại.

Cậu ta đứng lên rất chậm, và không mạnh mẽ như Lâm Vân.

Nhưng tấm thân gày gò đứng ở đó, lại có phong thái khác biệt.

“Vừa nãy Tiểu Vẫn đã làm hỏng rừng cây, cậu khôi phục lại thay cậu ta đi”, Lý Dục Thần khích lệ nhìn Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Cẩn đưa tay ra, nhìn sang rừng cây.

Chỉ thấy cậu ta chậm rãi nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, cánh tay vươn ra trước, giữa ngón tay khẽ rung lên, dường như đang chạm vào thứ gì.

Sau đó, thì thấy những cái cây đổ xuống đó lại dựng đứng trở lại như trong video.

Mặt trời ló ra từ khe núi, ánh mặt trời đuổi tan xương sớm, chiếu lên mặt cậu thiếu niên.

Trên trán cậu thiếu niên lấm tấm những giọt mồ hôi li ti.

Cậu ta cố gắng duy trì tư thế của những cái cây, cố gắng gắn kết chút sức sống còn lại trên cành cây đã gãy lìa.

Lý Dục Thần khẽ vung tay, tung ra làn gió mát.

Gió mát thổi đến, tất cả vết gãy, miệng đứt trên cành cây đều biến mất, tất cả trở lại trước khi Lâm Vân đánh gãy chúng.

Nghiêm Cẩn mới phù một tiếng thở ra, cánh tay buông lỏng, hổ thẹn nói: “Anh rể, em vẫn chưa làm được”.

“Không, cậu đã làm rất tốt rồi”, Lý Dục Thần cổ vũ nói.

Lâm Vân đã không đợi được, nói: “Có phải bây giờ chúng ta có thể xông vào khu nhà họ Nghiêm rồi không?”

Lý Dục Thần cười nói: “Ăn sáng trước đã, mẹ cậu đang đợi chúng ta đấy”.

Lâm Vân quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Tuệ Mẫn đang đứng ở bên sân phía không xa vẫy tay với họ.



Vốn dĩ lang trung Tôn không muốn quay về báo tin.

Hai bên đều là thần tiên rải đậu thành binh, ông ta cũng không đắc tội được với bên nào.

Ông ta rất muốn bỏ chạy ngay trong đêm.

Nhưng ông ta nghĩ đến món tiền mà Hầu Thái Phương hứa cho ông ta, nên không nỡ bỏ.

Ý của Hầu Thái Phương là, chỉ cần lấy được cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng, thì sẽ cho ông ta năm triệu, đợi ông cụ chết, có thể cho ông ta thêm năm triệu.

Bây giờ ông ta hơi hối hận, ban đầu nên bảo Hầu Thái Phương trả trước một nửa.

Do dự hồi lâu, ông ta vẫn quyết định đi báo tin cho Hầu Thái Phương, xem có thể hỏi bà ta lấy chút tiền không, không được năm triệu, thì một triệu cũng được.

Tóm lại muốn chạy cũng có thể chạy lúc nửa đêm.

Lang trung Tôn chạy đến phủ Nghiêm, nói sự việc cho Hầu Thái Phương và Nghiêm Sĩ Khâm.

Đến nay Nghiêm Sĩ Khâm cũng không biết ông cụ bị lang trung Tôn hạ độc, chỉ nghĩ ông cụ mắc bệnh thật.

Đến lúc này, ông ta mới biết Hầu Thái Phương sai khiến lang trung Tôn hạ độc ông cụ.

“Cô, các người! Sao các người có thể hạ độc bố của tôi?”, Nghiêm Sĩ Khâm trách móc nói.

Nhưng ông ta trách móc cũng chẳng có ích gì.

Hầu Thái Phương cũng chẳng nhìn ông ta một cái, ngay cả lang trung Tôn cũng phớt lờ.

Hầu Thái Phương lập tức gọi mấy anh em của bà ta đến.

Nghiêm Sĩ Khâm còn muốn chất vấn, nhưng hai anh em Hầu Lập Cường, Hầu Lập Quý đến ngay lập tức, ông ta liền câm miệng, một câu cũng không dám nói.

Nhà họ Hầu là bá chủ một phương, hai anh em này ác ôn hung hăng, việc gì cũng dám làm.

Nghiêm Công Nghiệp vô cùng ngứa mắt với tác phong của nhà họ Hầu, thường xuyên dạy bảo bọn họ, cho nên mấy anh em này hận Nghiêm Công Nghiệp thấu xương.

“Người đó cũng có thể rải đậu thành binh thật sao?”, Hầu Lập Cường hỏi lang trung Tôn.

Lang trung Tôn nói: “Đúng thế, tôi tận mắt nhìn thấy, không chỉ người đó, ngay cả con trai của ông hai nhà họ Nghiêm cũng biết”.

“Nói láo! Tên nhóc Nghiêm Cẩn đó làm sao biết chứ?”, Hầu Lập Quý nói.

Hầu Thái Phương nói: “Bất kể thế nào, mời đại sư Ngô đến trước đã. Đại sư Ngô đâu?”

Hầu Lập Cường nói: “Ông ba cùng ông ta đi tắm rồi, tôi gọi điện cho ông ba”.

Nhân lúc Hầu Lập Cường gọi điện, lang trung Tôn đề xuất chuyện tiền bạc với Hầu Thái Phương.
Chương 444: Cần câu rồng

Hầu Thái Phương ghê tởm nói: “Tiền gì?”

Lang trung Tôn nói: “Bà Nghiêm, bà đã hứa với tôi, cho tôi mười triệu, chia thành hai lần trả”.

“Tôi khinh! Việc chưa làm xong, còn có mặt mũi đòi tiền tôi?”, Hầu Thái Phương tức giận nói.

“Cũng không thể trách tôi”, lang trung Tôn ấm ức nói: “Ai ngờ giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim nhảy ra. Bà không trả hết, cũng phải trả hai triệu chứ. Nếu không, tôi không dám đảm bảo tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu”.

Hầu Lập Quý tiến lên tóm lấy lang trung Tôn, mắng nói: “Mẹ kiếp, ông dám uy hiếp chị tôi?”

Hầu Lập Cường cũng gọi điện xong đi đến.

Hai anh em đang nổi giận vì Nghiêm Công Nghiệp chưa chết, vừa hay trút giận lên đầu lang trung Tôn, đánh lang trung Tôn một trận.

“Mẹ kiếp, chẳng phải ông luôn miệng nói để hết cho ông làm sao? Bao nhiêu ngày rồi, cần câu rồng đâu? Cuốn sách Tử Lăng đâu? Bây giờ ông cụ còn sống, mẹ kiếp, ông nằm vùng hả? Còn dám đòi tiền?”

Bốp bốp bốp, đánh cho lang trung Tôn đến mức suýt không tự chủ được cuộc sống, rồi ném sang một bên không quan tâm.

Đến nửa đêm lang trung Tôn mới tỉnh táo lại, hối hận vì lòng tham nhất thời của mình, lại cướp miếng ăn trước miệng hổ, muốn đòi tiền Hầu Thái Phương.

Biết chắc chắn không đòi được tiền, có thể giữ được cái mạng đã tốt lắm rồi, nhân lúc ban đêm, cố nhịn đau, khập khiễng cà nhắc đi ra khỏi cổng lớn phủ Nghiêm.

Vừa ra đến cổng, thì gặp ngay ông ba Hầu Lập Phát nhà họ Hầu đi đến.

“Ô, chẳng phải là lang trung Tôn sao? Ông muốn đi đâu?”, Hầu Lập Phát hỏi.

Lang trung Tôn chột dạ, nói: “Tôi, tôi về nhà, về nhà”.

Hầu Lập Phát đang định đi vào trong, một người đàn ông bên cạnh ông ta bỗng nhiên nói: “Kẻ này biết quá nhiều, không thể giữ lại”.

Lang trung Tôn biết người này, chính là Ngô Khắc Mẫn được người nhà họ Ngô gọi là đại sư Ngô.

Ông ta kinh hồn bạt vía, đang định lên tiếng, cổ họng đã bị Hầu Lập Phát bóp chặt.

Hầu Lập Phát khẽ dồn lực lên tay, rắc một tiếng, cổ của lang trung Tôn bị bẻ gãy.

Hai người tiến vào phủ Nghiêm, ngay cả lang trung Tôn cũng không kịp quản.

Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường, Hầu Lập Quý đều đang đợi họ.

“Ông cụ lại sống lại, ngày mai muốn quay về, chúng ta phải làm thế nào?”, Hầu Thái Phương hỏi.

Hầu Lập Phát nói: “Hừ, tôi đã nói đừng tốn sức, trực tiếp bắt đến đánh đập tra hỏi tung tích của cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng là được rồi. Các người cứ muốn dùng mưu kế, cho tên lang trung Tôn không đáng tin đó đi”.

Hầu Thái Phương nói: “Anh thì biết cái gì, đừng thấy ông cụ thất thế, ông ta đã điều hành cả gia tộc lớn như vậy mấy chục năm, bạn bè bên ngoài không ít, chắc chắn có người sẵn sàng hy sinh vì ông ta. Chúng ta lấy danh nghĩa dưỡng bệnh đưa về quê, cùng lắm là mắc tội bất hiếu, không ai quản chuyện nhà chúng ta. Nếu thực sự anh làm gay gắt, giết chết ông ta, chúng ta rất khó có chỗ đứng ở thành phố Mai”.

“Vậy phải làm thế nào, ngày mai ông ta về rồi, ông ta cứng rắn, chúng ta còn không thể dùng biện pháp mạnh?”

“Ông cụ thì không sợ, quan trọng là bên cạnh ông ta có thêm mấy người biết thuật pháp”.

Mấy người đều nhìn sang đại sư Ngô.

Ngô Khắc Mẫn cười ha ha nói: “Cái trò rải đậu thành binh đó có gì đáng sợ, ngày mai chỉ cần họ dám đến, cho họ có đến mà không có về. Mấu chốt là, mọi người phải khiến ông cụ nói ra tung tích của cần câu rồng, mới là quan trọng nhất”.

“Đại sư Ngô, rốt cuộc cần cầu rồng đó là thứ gì?”, Hầu Thái Phương hỏi.

“Ha ha, vậy phải nói đến lão tổ tông Nghiêm Tử Lăng của nhà họ Nghiêm. Chẳng phải thành phố Mai có đài câu Tử Lăng sao? Các người đều cho rằng Nghiêm Tử Lăng đó ẩn cư câu cá tại đây? Buồn cười! Nghiêm Tử Lăng không câu cá, mà là rồng!”

“Câu rồng?”

Người nhà họ Hầu kinh ngạc.

“Thực sự có rồng thật sao?”

“Đương nhiên có”, Ngô Khắc Mẫn nói có sách mách có chứng: “Lão tổ phái Âm Sơn tôi đã từng bắt được một con hắc giao. Bây giờ hồn của con hắc giao đó vẫn được phong ấn trong nạng Ô Long của sư phụ tôi. Mấy năm nay thảm họa lũ lụt liên tiếp, lại có hiện tượng giao long bay lên trời, vì vậy sư phụ tôi mới ra tìm bảo vật, vĩ đại vậy là để hàng phục giao long đó”.

“Bảo vật mà sư tôn nói, chính là cần câu rồng của nhà họ Nghiêm ư?”

“Đúng thế”.

“Nhưng trước đây chúng tôi cũng chưa từng nghe nói nhà họ Nghiêm có thứ như cần câu rồng, đến nay ông cụ Nghiêm không nói đến, ngay cả hai con trai ông ta cũng không biết, liệu có nhầm không?”

“Không đâu”, Ngô Khắc Mẫn nói: “Anh cả Ngô Hiền của tôi sớm đã vâng lệnh xuống núi, đến Nam Giang điều tra mấy năm. Bến cảng Tiền Giang rộng lớn, rất thích hợp giao long ra biển. Năm đó Nghiêm Tử Lăng thả câu bên sông Phúc Xuân, đang vào mùa lũ lụt. Các người nghĩ xem, ai lại câu cá bên sông trong mùa lũ chứ? Ông ta đang câu một con rắn khổng lồ từ sông hồ Đông Hải lên. Sau khi Nghiêm Tử Lăng thành tiên, đã để lại cần câu cá, tương truyền hồn của con giao long đó được phong ấn trong cần câu rồng”.

Người nhà họ Hầu nghe mà suýt xoa không thôi.

Hầu Lập Cường bỗng nói: “Tôi nghĩ ra rồi, Ngô Hiền, chính là đại sư phong thủy đó, mấy nhà thành phố Mai đều mời ông ta đến xem phong thủy, nhà họ Nghiêm cũng từng mời ông ta. Thì ra vị đại sư đó là huynh trưởng của ông ư!”
Chương 445: Có người kế tục rồi

“Anh cả, anh nói vậy em cũng nhớ ra”, Hầu Thái Phương nói: “Nhà họ Nghiêm chúng tôi từng mời ông ta đến xem âm trạch, còn có cổ thành Mai Hoa. Nhưng đã rất lâu rồi không nghe đến tin tức của ông ta”.

Ngô Khắc Mẫn nói: “Anh cả tôi vẫn luôn hoạt động ở vùng Tiền Đường, lần cuối cùng truyền tin về, là đang ở thành phố Hoà. Sư phụ tôi đã đến thành phố Hoà, tin rằng sẽ nhanh có tin tức. Đợi bên này chúng ta lấy được cần câu rồng, tôi sẽ đi tụ họp cùng sư phụ, toàn lực đối phó nhà họ Tiền. Các ông chỉ cần giúp tôi, sau này sản nghiệp của nhà họ Tiền, cũng không thiếu phần các người”.

“Đối phó nhà họ Tiền?”, Hầu Thái Phương sợ giật mình.

Nhà họ Lâm vì đắc tội nhà họ Viên Tiền Đường, gia tộc lớn này, đã làm đến mức gà bay chó chạy, còn liên lụy đến nhà họ Nghiêm.

Nếu không phải bà ta và một họ hàng xa ở nhà họ Viên móc nói quan hệ, quả quyết kịp thời, hạ thuốc cho ông cụ, đuổi ông cụ ra khỏi nhà, đoạn tuyệt tất cả qua lại với nhà họ Lâm, ngay cả nhà họ Hầu cũng phải xui xẻo theo.

Nhưng nhà họ Viên ở Tiền Đường, cũng chỉ có thể đứng thứ ba, trên nhà họ Viên, còn có một nhà họ cao, nhà họ Tiền.

Nhà họ Tiền được gọi là đệ nhất thế gia Giang Nam đó!

Không chỉ là tỉnh Nam Giang, cả phương Nam, cũng có không ít gia tộc đối kháng với nhà họ Tiền.

Đi đối phó với nhà họ Tiền?

Hầu Thái Phương nghĩ cũng cảm thấy đáng sợ.

Ngô Khắc Mẫn lạnh lùng cười nói: “Nhà họ Tiền thì làm sao? Nếu không phải kiêng sợ cung Tiền Vương trong tay họ, tôi và sư phụ sớm đã giết đến nhà rồi. Đợi chúng tôi lấy được cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng, lại thêm nạng Ô Long trong tay sư phụ tôi, ông ta có cung Tiền Vương, thì chúng tôi cũng không sợ. Đến lúc đó, họ giao cung Tiền Vương ra thì bỏ qua, nếu không giao ra, dứt khoát tiêu diệt nhà họ Tiền, các người khắc sẽ có lợi”.

Mấy anh em nhà họ Hầu nghe mà máu nóng sôi sục, nghĩ thôi cũng vô cùng kích động.

Đó là nhà họ Tiền đó, phân một chút tài sản bất kỳ cho họ, cũng đủ làm phú hào một phương.

“Đại sư Ngô, cần chúng tôi làm gì, ông cứ việc dặn dò!”, Hầu Lập Cường xoa bàn tay nói.

“Vẫn cứ lấy được cầu câu rồng và cuốn sách Tử Lăng trước đi”, Ngô Khắc Mẫn nói.

Hầu Lập Cường gật đầu, nói với Hầu Thái Phương: “Em gái, đại sư Ngô đã nói vậy rồi, chúng ta cũng không cần sợ gì nữa, đợi sáng mai ông cụ đến, trực tiếp bắt lấy, nghiêm hình tra khảo, anh không tin ông ta không nói”.

Hầu Thái Phương dường như hơi do dự: “Ông cụ rất cố chấp, nếu mình cứng rắn, sợ là không được”.

“Vây thì bắt toàn bộ con cháu của ông ta lại, ông ta không nói, chúng ta đánh chết từng người trước mặt ông ta. Ông hai, cũng nhốt ông ta lại!”

Hầu Lập Cường nói xong chỉ vào Nghiêm Sĩ Khâm.

Nghiêm Sĩ Khâm vẫn đang ở bên cạnh, lúc anh em nhà họ Hầu nói chuyện đều ở trước mặt ông ta, vốn không nghĩ đến ông ta, dường như coi ông ta không tồn tại.

Nghiêm Sĩ Khâm lo lắng nói: “Thái Phương, tôi vẫn luôn một lòng với bà mà!”

Hầu Thái Phương nói: “Ông sợ cái gì, chỉ dọa ông cụ thôi, sẽ không lấy mạng ông thật”.

Hầu Lập Quý đi đến, tát lật mặt Nghiêm Sĩ Khâm, kêu người mang dây thừng đến trói ông ta lại.

Hầu Lập Cường lại nói: “Chú ba, chú đưa người đến nhà ông hai nhà họ Nghiêm, bắt toàn bộ cả nhà họ đến”.

Hầu Lập Phát đáp một tiếng, liền gọi mấy bảo vệ đến, đi cả đêm.



Sáng ngày hôm sau, Nghiêm Tuệ Mẫn lái xe chở Nghiêm Công Nghiệp, Lý Dục Thần, và Lâm Vân cùng Nghiêm Cẩn đến bên ngoài khu nhà họ Nghiêm.

Thi thể của lang trung Tôn vẫn đang nằm ở bên đường trước cổng lớn.

Lâm Vân tiến lên xem, khâm phục nói: “Anh rể, anh đúng là liệu sự như thần, ông già này đã gặp báo ứng”.

“Họ cũng thật vô pháp vô thiên, đánh chết người còn để như vậy, cũng không sợ có người báo cảnh sát hả?”, Nghiêm Tuệ Mẫn cau mày.

Nghiêm Công Nghiệp nói: “Hừ, anh em nhà họ Hầu biết chúng ta sắp đến, là cố ý cho chúng ta xem đấy!”

“Xem họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”, Lâm Vân nhìn Lý Dục Thần nói: “Anh rể, bây giờ chúng ta vào trong không?”

Lý Dục Thần cười nói: “Bây giờ không vào, còn đợi người ta mua thức ăn về nấu cơm cho cậu hả?”

Lâm Vân cười he he xoa đầu, quay sang nhìn nhau với Nghiêm Cẩn: “Đi thôi”.

Nghiêm Cẩn gật đầu, đi lên ấn chuông cửa.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đứng sánh vai, xoa bàn tay, vẻ mặt hưng phấn.

Lý Dục Thần lắc đầu, đi đến giữa hai người nói: “Các cậu đến khiêu chiến, hay là đến làm khách? Phải như này”.

Nói xong, anh giơ chân đạp một cái.

Cánh cửa chống trộm bằng đồng dày nặng bay đi, ầm ầm rơi vào trong sân.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn ngẩn người, tim đập điên cuồng.

Lý Dục Thần đạp cửa xong, nói: “Đừng bảo tôi ra tay nữa đấy”.

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đỏ mặt, nói: “Em biết rồi, anh rể”.

Hai người liền dẫn đầu đi vào trước.

Lý Dục Thần và Nghiêm Tuệ Mẫn mỗi người một bên trái phải, đỡ Nghiêm Công Nghiệp ông cụ nhà họ Nghiêm, đi theo phía sau hai cậu bé.

Sau khi cổng lớn bay vào, bảo vệ trong nhà liền xông ra.

“Ai đấy? Làm gì thế hả?”

Bảo vệ khí thế bừng bừng chỉ vào Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

Lâm Vân không nói nhiều, liền vụt người đến bên cạnh bảo vệ, bốp bốp mấy cái, mấy tên bảo vệ dẫn đầu đã ngã chồng chất lên nhau.

Nghiêm Cẩn không chịu tỏ ra yếu ớt, lúc giơ tay, đá vụn trong góc sân bay lên, bắn về phía mấy tên bảo vệ còn lại như đạn lạc, phụt phụt mấy tiếng, đập lên đầu mấy tên bảo vệ, lập tức đánh ngã họ.

Hai thiếu niên đi qua người một đám bảo vệ ngã dưới đất, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, sát khí đằng đằng đi về hướng sân viện thứ hai.

Nghiêm Công Nghiệp đi theo phía sau nhìn mà khẽ gật đầu, vui mừng nói: “Hai nhà Nghiêm Lâm có người kế tục rồi!”

“Hai thằng bé này, may mà có Dục Thần hướng dẫn chỉ bảo!”

Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn Lý Dục Thần một cái, trong lòng vui mừng không tả xiết.

Liền nghĩ đợi anh và Mộng Đình kết hôn sinh con, thì mới gọi là có người kế tục thực sự!

Bà ta lại nghĩ đến lời hứa đính hôn ba tháng sau mà Lý Dục Thần từng nói, tính ngày ra, hình như cũng sắp rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom