• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (3 Viewers)

  • Chương 312-315

Chương 312: Mày lừa tao

Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi đã có manh mối. Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đã thay một bộ đồ bình thường: “Lát nữa, ba người chúng ta sẽ bắt ba người đó trước, sau đó tách chúng ra trói lại, rồi hỏi từng người một”.

Triệu Thư Hằng vẫn không hiểu gì, còn Tề Vũ Manh vui vẻ nói: “Phương Dương, may mà có anh”.

Chúng tôi đã chọn được một chỗ ưng ý là trong con hẻm bên ngoài đồn cảnh sát. Nếu chúng tôi đoán không lầm, đám lưu manh này được thả ra một cái là sẽ đến một vài chỗ nào đó để tập chung ngay, mà địa điểm tốt nhất ở gần đây chính là con hẻm này.

Chúng tôi mai phục sau một cái thùng rác, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh nhăn mũi, Tề Vũ Manh có vẻ chê bôi, nói khẽ: “Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, ở đây thối quá!”

Tôi hỏi: “Cô còn muốn biết chân tướng của sự việc không?”

Tề Vũ Manh lập tức im bặt, nghiến chặt hàm răng, nhìn chăm chăm vào đầu con hẻm, như thể đã coi đám lưu manh này là kẻ địch. Nếu không phải vì đám người này, chúng tôi vốn không cần phải trốn ở đây, còn Tề Vũ Manh thì đương nhiên cũng không cần phải chịu đựng cái mùi hôi thối này.

Vì chúng tôi rút đơn tố cáo, nên đám mũ lưỡi trai này chỉ lượn một vòng trong đồn cảnh sát, mà không hề bị ảnh hưởng mang tính thực tế gì, nhưng lời nói của Tề Vũ Manh đã có tác dụng.

Vì cô ấy đã liên hệ với cục trưởng Lâm, ba mươi tên mũ lưỡi trai này được thả ra theo từng tốp, ba người mà tôi chọn là tốp đầu tiên được thả.

Ba tên này vừa đi ra ngoài đã nhìn trái ngó phải, sau đó đi thẳng về phía chúng tôi, tôi ra hiệu cho Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh im lặng.

Chẳng mấy sau, ba người đó đã đi đến, một người trong số đó không chút kiêng dè đứng đối diện ngay cái thùng rác của chúng tôi để giải quyết nỗi buồn. Tôi nhìn sang Tề Vũ Manh thì thấy cổ và tai của cô ấy lập tức đỏ bừng.

Lúc tên đó đang chỉnh dây lưng, tôi ra hiệu bằng tay, chúng tôi đột ngột xông ra từ phía sau chiếc thùng rác, người đó lập tức ngây ra tại chỗ.

Triệu Thư Hằng không chút khách khí, nhấc chân đạp một cú, người đó lập tức bị đá ngã vật ra đất, kêu a lên một tiếng. Hai người khác vẫn đang hút thuốc cuối cùng cũng phản ứng lại, không thèm để ý đến người anh em đang nằm kêu gào dưới đất của mình, mà lập tức co giò bỏ chạy. Nhưng chúng tôi đã có chuẩn bị từ trước, hai người đó giẫm trúng vỏ chuối ngổn ngang dưới đất, rồi trượt ngã.

Tôi nói: “Xem đi, vỏ chuối mà tôi bố trí đấy”.

Tề Vũ Manh bực bội liếc nhìn tôi: “Còn phí lời ra đấy làm gì? Mau mang họ tới chỗ khác, ở đây thối quá”.

Tôi cười he he, sau đó mỗi người chúng tôi xách cổ áo một tên lưu manh đi ra khỏi con hẻm, rồi đi đến một con đường khác.

Chúng tôi tìm đến một khách sạn, thuê ba phòng, rồi mỗi người xách cổ một tên vào trong.

Vốn dĩ lễ tân trông thấy chúng tôi hung hăng hùng hổ, hơn nữa còn xách cổ mấy người đang không ngừng gào thét thì không định cho chúng tôi thuê phòng. Nhưng Tề Vũ Manh rút thẻ ngành của cô ấy ra, lễ tân lập tức không nói gì nữa.

Trước mặt tôi là một gã đàn ông húi đầu cua, tôi hỏi: “Nói đi, ai sai chúng mày đến?”

Tên đầu cua chỉ oán hận nhìn tôi, không có ý trả lời. Thấy thế, tôi cũng không định phí lời với gã nữa.

Mà lập tức đập gã vài phát cho ngất xỉu luôn.

Sau đó, tôi xuống dưới tầng đi mua ít tiết gà, đổ lên người gã, bắt chước kêu gào vài tiếng cực kỳ thảm thiết.

Tiếp đó, tôi lại ngồi chờ trong phòng mấy phút, nhẩm tính đã đủ thời gian, tôi xách cổ tên đầu cua dính máu đầy người tới bên ngoài phòng của Tề Vũ Manh ở bên cạnh.

Tên ở bên phòng của cô ấy cũng câm như hến giống tên đầu cua, nhưng điểm khác là Tề Vũ Manh đã xác nhận thân phận cảnh sát của mình, nên còn bị tên mắt hí này trêu chọc vài câu.

Tề Vũ Manh vốn đang đầy tức giận, lập tức bùng nổ, đập cho tên mắt hí một trận không bò dậy nổi.

Tôi kéo tên đầu cua người đầm đìa máu vào phòng, không chỉ có tên mắt hí, đến Tề Vũ Manh cũng sợ hết hồn, cô ấy khẽ hỏi tôi: “Anh làm gì anh ta thế?”

Tôi đáp: “Thằng này không thành thật, tôi hỏi gì nó cũng không chịu nói, nên đành tô điểm thêm chút sắc màu cho nó xem sao. Lát nữa, cô đi mua hộ tôi ít tăm, tôi sẽ đâm từ từ vào kẽ móng tay của nó. Cái gọi là tay đứt ruột xót, tôi tin chẳng mấy ai chịu được đâu”.

Tôi để ý thấy sự sợ hãi trong mắt của tên mắt hí, bèn nói tiếp: “Cô xem đi, cô cũng chưa hỏi được gì đúng không? Hay là thử dùng cách của tôi đi!”

Tề Vũ Manh do dự một lát, đáp: “Được, để tôi đi mua tăm”.

Dứt lời, cô ấy đi ra ngoài. Quả nhiên ngay sau đó, tên mắt hí đã không chịu nổi, gào lên: “Đừng đừng, tôi nói, tôi nói!”

Thấy thế, tôi gật đầu: “Thế mới đúng chứ lại, nói ngay từ đầu đi có phải là được yên thân rồi không”.

Tôi nói thầm bên tai Tề Vũ Manh: “Lát nữa cô ghi âm lại nhé, tôi sang phòng bên cạnh xem sao”.

Tề Vũ Manh đồng ý, tôi vẫn kéo tên đầu đinh về căn phòng ban đầu, sau đó để nguyên bàn tay dính máu, đi sang phòng của Triệu Thư Hằng.

Sau khi đi vào, tôi cũng trông thấy một tình cảnh tương tự, chỉ có điều trong mắt người này có vẻ sợ hãi hơn.

Tên mái lệch này đầy vẻ sợ sệt nói: “Chúng mày không được làm dụng tư hình với tao, chúng mày làm gì các anh em của tao rồi?”

Tôi cười đáp: “Đừng mong chờ gì vào mấy anh em của mày, chúng nó nhận tội hết rồi. Thằng đầu đinh không nói nên tao xử nó rồi, thằng mắt hí thứ hai thì tao dùng tăm cho nó nếm mùi đau khổ nên nó cũng khai luôn. Giờ còn mỗi mày nữa thôi”.

Dứt lời, tôi đi đến cạnh cửa sổ quan sát: “Nếu mày nói cho chúng tao biết ai sai chúng mày tới giết tao, thì mày sẽ bớt được một trận đòn”.

Tên mái lệch như chợt thông minh đột xuất, hắn cười lạnh nói: “Anh em của tao khai rồi? Không thể nào! Mày lừa tao! Nếu họ đã khai cả thì mày còn đến hỏi tao làm gì?”

Tôi bật cười lớn: “Ai biết lời nó nói có phải là thật hay không? Tao không biết ai trong số chúng mày nói thật, nhưng tao có thể đoán ra ai nói dối. Thế giờ, mày có nói hay không đây?”

Nói rồi, tôi cầm một cái tăm xỉa răng, khua khua ở phần khẽ móng tay của hắn: “Nếu cắm cây tăm chầm chậm từ ngoài thịt vào, chắc mày sẽ thấy phê lắm đấy”.

“Đừng đừng, tôi nói…”

Tên mái lệch đã sợ hết hồn hết vía, toàn thân xụi lơ như một đống bùn nhão.

Tôi quay về phòng, dội cho gã đầu đinh một gáo nước lạnh. Gã choàng tỉnh, nhìn máu me vương vãi đầy dưới đất, gã giật nảy mình. Tôi cũng dùng cách đó, kết quả còn chưa nói hết câu, gã đã khai ra hết.

Cũng giống như ở Yến Kinh, có người nói với bọn chúng rằng nếu có thể giết được tôi, chúng sẽ nhận được 500 nghìn tệ, thậm chí chúng đã cầm trước 100 nghìn.

Nhưng tôi lại đang không ở Hải Thành, phải làm sao đây?

Người đó lại cung cấp cho chúng một thông tin, nói cậu em thân nhất tên là La Nhất Chính của tôi đang làm đội trưởng đội bảo vệ ở một hộp đêm của Hải Thành. Nếu chúng có thể bắt cóc được cậu ta, kiểu gì tôi cũng sẽ về đây, từ đó chúng sẽ có cơ hội giết tôi.

Đồng thời người đó còn chưa cho chúng một bức ảnh, nhưng sau khi chúng bắt cóc La Nhất Chính, người đó lại nói tốt nhất là giao cậu ta cho mình. Đám lưu manh này nhìn thấy tiền thì hết sức nghe lời, lập tức đánh ngất La Nhất Chính rồi giao cậu ta cho người đó.

“Chúng mày có số điện thoại hay cách thức liên lạc nào khác với người đó không?”

“Không, cả hai lần đều là người đó đến tìm chúng tôi”.

Tôi lại hỏi: “Người đó trông như thế nào?”

Tên đầu đinh lắc đầu: “Tôi không biết, cả hai lần gặp, người đó đều mặc một cái áo gió to, còn gương mặt thì rất đại trà”.

Gương mặt đại trà?

Lòng tôi trùng xuống, không phải đích thân Cung Chính Vinh ra tay, vậy thì là ai?

Sự việc đã rơi vào bế tắc, tôi đỡ trán, cảm thấy trong đầu mình đầy mơ hồ.
Chương 313: Kẻ thù

Tôi lại hỏi vài câu, nhưng hầu như không có thông tin gì hữu ích. Thấy vậy, tôi lại đánh ngất gã lần nữa rồi đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng mau chóng đi ra. Hỏi xong, tôi mới biết đúng là gã đầu đinh kia không nói dối, chuyện mà ba bọn chúng kể lại xảy ra giống hệt nhau.

Nhưng càng như vậy, sự việc có vẻ càng có nhiều điểm khả nghi hơn.

Nếu nhà họ Cung muốn giết tôi, sai vài người đến đợi ở cổng khu nhà tôi tại Yến Kinh, tôi vừa ra khỏi cửa thì tất cả cùng ùa lên, dù tôi có giỏi đánh nhau đến mấy cũng chỉ có thể chật vật bỏ chạy.

Nhưng giờ, họ nhất nhất phải dùng cách thức kì quái thế này, vừa bắt cóc La Nhất Chính đe dọa tôi phải đến Thịnh Hải, vừa để lưu manh truy sát tôi. Trong chuyện này giống như thiếu thứ gì đó mang tính quyết định, nên khiến cho tôi nghĩ mãi không ra.

Tề Vũ Manh nói: “Chúng ta đi trước đã, ba người này có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh lại, nếu để bọn họ liên lạc được với những người còn lại thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất”.

Tôi và Triệu Thư Hằng không nói gì, đi theo Tề Vũ Manh xuống lầu. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, Tề Vũ Manh lại lấy thẻ ngành của mình ra, tiếp đó bảo quầy lễ tân dẫn cô đến phòng giám sát, xóa tất cả đoạn video giám sát có chúng tôi, xong xuôi chúng tôi mới rời đi.

Tôi không thể không giơ ngón cái, nói: “Cô không hổ có xuất thân cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, mỗi một chi tiết đều có thể nghĩ đến”.

Tề Vũ Mạnh lườm tôi: “Nịnh bợ vừa thôi. Chẳng qua là tôi không muốn dây thêm chuyện. Vả lại, dẫu sao tôi cũng là người Yến Kinh, thi hành pháp luật ngoài khu vực thực sự không dễ. Cũng nhờ bố tôi quen biết cục trưởng Lâm, nên chú ấy mới nể mặt tôi, nếu không thì ngay cả súng cũng không lấy được”.

Trước tiên, chúng tôi đến bệnh viện băng bó qua cho Triệu Thư Hằng, tôi cũng bôi chút rượu thuốc, sau đó mới lái xe về khách sạn.

Lúc lên lầu, Tề Vũ Manh hỏi tôi: “Phương Dương, anh hãy nghĩ lại xem, La Nhất Chính thật sự không đắc tội với ai chứ?”

Tôi nói: “Đương nhiên là không, tôi và cậu ấy ra tù cùng một năm. Sau khi ra tù, cậu ấy chỉ làm một người bảo vệ đàng hoàng, sao lại đắc tội với ai được? Những gì tôi phân tích cho cô trước kia kết hợp với tình hình mà ba tên kia khai thì chắc cô cũng đã rõ, chuyện này chắc chắn là do kẻ thù của tôi làm, không liên quan đến La Nhất Chính, cậu ấy chỉ bị liên lụy thôi”.

Tề Vũ Manh đứng ở đầu cầu thang nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Triệu Thư Hằng nói: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa có hành động thì nhớ gọi tôi”.

“Vậy anh nghĩ lại kẻ thù của mình xem?”

Người đẹp cảnh sát vẫn đang đi bên cạnh tôi suy tư đã đến trước cửa phòng, cô ấy vừa lấy chìa khóa , lại quay đầu hỏi tôi.

Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Tôi thì còn có kẻ thù nào nữa? Chỉ có nhà họ Cung thôi. Nhưng bây giờ nhà họ Cung không thừa nhận... không thừa nhận.... À, tôi nhớ ra rồi”.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi đột nhiên nghĩ đến một cái tên. Tôi vội vàng về phòng mình, Tề Vũ Manh cũng chen được vào phòng trước khi tôi đóng cửa, hỏi tôi: “Anh nhớ ra gì rồi?”

Tôi nói: “Trước , tôi vẫn luôn bỏ qua một chuyện, cho đến khi nãy mới nhớ ra. Đợi tôi gọi một cuộc điện thoại là rõ ngay thôi. Cảnh sát Tề, cô ngồi xuống trước đi”.

Nói xong, tôi gọi điện thoại cho Bạch Vi, Bạch Vi nhanh chóng nghe máy, chỉ là giọng nói của cô ấy có vẻ hơi yếu ớt: “Phương Dương? Anh đến Thịnh Hải rồi à?”

“Ừ, anh vừa đến tối qua, anh có thể nhờ em giúp một chuyện không?"

La Nhất Chính đã bị bắt cóc hai ngày, lòng tôi nóng như lửa đốt, hỏi ngay không vòng vo.

“Được, anh nói đi”.

“Anh cần số điện thoại của mẹ Cung Chính Vinh”.

Nói xong, tôi cảm giác như mình lại tiến gần thêm một bước về phía sự thật.

Bạch Vi im lặng một lúc, hỏi tôi: “Anh cần số của mẹ Cung làm gì?”

Tôi không biết nên trả lời thế nào, Bạch Vi thấy tôi im lặng, lại hỏi: “Có liên quan đến người bạn tên La Nhất Chính của anh sao?”

“Phải, chuyện này hiện có rất nhiều điểm khả nghi, nếu anh không làm rõ, có thể sẽ vĩnh viễn không tìm được La Nhất Chính”.

Tôi ngừng một chút lại nói: “Cậu ấy là người anh em tốt nhất của anh, bất kể thế nào anh nhất định phải cứu cậu ấy ra”.

Bạch Vi nói: “Được, vậy lát nữa em sẽ gửi cho anh số điện thoại của bà ấy”.

Nghe cô ấy nói vậy, trong lòng tôi nhẹ nhõm được một chút, tôi hỏi: “Bạch Vi, hôm nay em có tâm sự à?"

“Nói qua điện thoại không tiện, mấy hôm nữa, nếu anh rảnh, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi”.

Bạch Vi nói xong thì cúp máy, tôi nhìn điện thoại mà không biết nói gì.

Giống như lúc trước, nếu tôi đoán không lầm, chắc chắn là người nhà lại tạo áp lực với cô ấy, kiểu gì cũng là mấy chuyện như bắt cô ấy không được qua lại với tôi...

Tôi hít sâu một hơi, bất luận thế nào, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu La Nhất Chính. Đối phó nhà họ Cung vẫn còn quá sớm, tôi chỉ có thể đi trước được bước nào hay bước ấy thôi.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Vi đã gửi tin nhắn qua, tôi mở ra xem, quả nhiên là số điện thoại ở Thịnh Hải. Tôi ra hiệu Tề Vũ Mạnh bắt đầu ghi âm, sau đó nhấn nút gọi.

Tôi mở loa ngoài, điện thoại nhanh chóng kết nối, tiếp đó là một giọng nữ trung niên hơi sắc bén vang lên: “Cậu tìm ai?”

“Bà là mẹ của Cung Chính Văn đúng không?”

Tôi lạnh tanh hỏi.

Đầu kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh lớn hơn: “Cậu là Phương Dương? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn không thả Chính Văn ra thì đừng trách nhà họ Cung tôi không khách sáo!”

Tôi cười nhạo khinh thường: “Không khách sáo? Các người còn có thể không khách sáo với tôi thế nào nữa? La Nhất Chính đâu? Hiện tại cậu ấy thế nào rồi?”

Mẹ của Cung Chính Vinh sửng sốt: “La Nhất Chính gì? Thằng nhãi, đừng có nói vớ vẩn...”

“Bà không cần phí lời, tôi cho các người một cơ hội, thả La Nhất Chính ra và đưa tôi năm triệu, tôi sẽ đi nói chuyện với Chúc Mi, Cung Chính Văn sẽ không gặp nguy hiểm. Bà phải biết rằng chỉ còn ba ngày nữa là Cung Chính Văn là vào tù rồi. Đến lúc đó, bản án đã định, không ai làm gì được nữa đâu”.

Tôi ngắt lời bà ta, cuộc nói chuyện với mẹ Cung Chính Vinh lần này tôi ở thế chủ động, chỉ có như vậy mới có thể nhận được đáp án mà mình muốn.

Mẹ của Cung Chính Vinh cao giọng quát: “Phương Dương, tôi nói cho cậu hay, cậu muốn ra điều kiện với tôi? Không có cửa đâu! Tôi cảnh cáo cậu, sau ba ngày nữa không thả Chính Văn của tôi ra, tôi sẽ giết cả nhà cậu!”

Tôi dâng tràn lửa giận, nghiến răng nói: “Được, đây là bà nói đấy. Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách nói với Chúc Mi, để cô ấy xin cho Cung Chính Văn mấy lời”.

Lời này vừa nói ra, sức uy hiếp không cần nói cũng biết. Cùng lúc đó, tôi thật sự bị mẹ của Cung Chính Vinh chọc giận, đây là lần thứ hai bà ta lôi người nhà tôi ra để uy hiếp tôi.

Tôi thầm lập lời thề, nếu bố mẹ tôi có chuyện gì bất trắc, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Cung tan thành mây khói!

Tôi không cúp máy, mẹ Cung Chính Vinh cũng vậy, thời gian như dừng lại trong giây lát. Tôi nhìn sang Tề Vũ Manh, cô ấy xòe tay tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Một lát sau, trong điện thoại vang lên tiếng mẹ Cung Chính Vinh tức giận cực độ mà đập vỡ thủy tinh, đạp hỏng ghế. Tiếng động nhanh chóng biến mất, mẹ Cung Chính Vinh nói: “La Nhất Chính mà cậu nói là ai? Chúng tôi hoàn toàn không biết. Nếu cậu muốn tiền thì hãy mang theo thành ý đến đây! Lần trước, Chính Vinh nói cậu đòi 20 triệu. Được, nhà họ Cung tôi cho cậu 20 triệu, nhưng cậu phải liên lạc với cô gái kia ngay lập tức, thả Chính Văn ra!”
Chương 314: Uy hiếp

Mẹ Cung Chính Vinh nói chuyện với giọng điệu chắc chắn không được từ chối, nhưng tôi không gọi cuộc điện thoại này với thành ý gì cả, bèn nói:

“Ha ha, không quen La Nhất Chính à? Ở cả cái đất Thịnh Hải này, ngoài nhà họ Cung các người ra, còn ai có thù hằn với Phương Dương tôi nữa? Chẳng phải lúc nào các người cũng coi tôi là cái đinh trong mắt, muốn nhổ đi càng nhanh càng tốt à?”

Ngừng một lát, tôi lại nói: “Tôi cũng nói cho các người biết, nếu nhắc đến thành ý, một khi tôi không có tin tức gì của La Nhất Chính thì Cung Chính Văn đừng hòng được thả ra. À, phải nói là trong ba ngày nữa, nếu tôi không nhận được tin gì của La Nhất Chính, Cung Chính Văn cứ chuẩn bị ngâm dấm trong tù mười năm đi! Tôi nhắc bà thêm một lần nữa, lần này, Cung Chính Văn đã mắc tội lớn, dù chỉ bị phán mười năm tù, nhưng người nhà của Chúc Mi cũng sẽ không để hắn ta được sống yên ổn trong tù đâu”.

Tôi mượn uy của người nhà Chúc Mi, nên giọng nói cũng cứng rắn hơn hẳn.

Mẹ Cung Chính Vinh tức giận quát: “Phương Dương, cậu lôi một người tên La Nhất Chính linh tinh ra để mua vui thì không sao, còn dám uy hiếp tôi? Được, Phương Dương, tôi đây sẽ cho cậu biết thế nào là hối hận!”

Dứt lời là bà ta định cúp máy, tôi vội vàng nói: “Khoan đã!”

Quả nhiên, tôi vừa lên tiếng, mẹ Cung Chính Vinh vẫn tập trung tiếp tục lắng nghe, tôi nói: “Tóm lại, tôi cho bà một cơ hội cuối cùng. Nội trong ba ngày phải thả La Nhất Chính ra, sau đó chuyển cho tôi 5 triệu, rồi tôi sẽ đi tìm Chúc Mi. Còn không thì hai mẹ con bà cứ chờ mười năm nữa mà đoàn tụ!”

Không đợi bà ta nổi điên quát tháo, tôi đã cúp máy. Sự nghi hoặc trong đầu tôi càng lớn hơn, không chỉ có Cung Chính Vinh, đến mẹ của hắn hình như cũng không biết chuyện của La Nhất Chính, vậy rốt cuộc là ai đã bắt cóc cậu ta?

Điều quan trọng hơn nữa là người đó còn chỉ đích danh tôi phải đến Thịnh Hải cứu cậu ta. Bây giờ, tôi đã đến rồi, nhưng chẳng có manh mối gì cả, tất cả như quay lại tình trạng hỗn loạn ban đầu. Thậm chí qua cuộc gọi ban nãy, có lẽ chẳng mấy nữa, mẹ của Cung Chính Vinh sẽ ra tay với người bên cạnh tôi.

Chắc chắn nhà họ sẽ không dám động đến Bạch Vi và Chúc Mi, Đồng An Chi thì càng khỏi phải bàn, La Nhất Chính bây giờ chưa biết sống chết thế nào. Những người còn lại mà họ có thể dùng để uy hiếp tôi cũng chỉ có bố mẹ và hai thằng bạn nối khố của tôi thôi.

Tôi gọi về cho bố mẹ, nói tôi nghe nói dạo này ở quê có người cướp bóc, dặn họ phải cẩn thận một chút. Nói xong, tôi vẫn thấy chưa yên tâm, còn dặn một người bạn học làm ở đồn cảnh sát tại quê thường xuyên đến để ý bố mẹ mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn chưa thấy ổn, nên lại gọi cho Từ Triết và Đàm Hữu Ngân. Đương nhiên tôi không thể nói cho họ biết là mình chọc vào một thế lực nào đó, nên thế lực đó có khả năng sẽ ra tay với họ, mà tôi chỉ bảo họ hãy cẩn thận.

Dù hai người họ thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì. Với họ mà nói, họ luôn tin tôi một cách vô điều kiện.

Thậm chí tôi có thể tự tin nói rằng nếu mình giới thiệu cho hai người họ hình thức bán hàng đa cấp nổi nhất bây giờ, chắc chắn họ sẽ không hề nghi ngờ, và ngay ngày hôm sau sẽ có mặt đầy đủ.

“Phương Dương, anh nghe ngóng được tin gì chưa?”

Thấy tôi liên tiếp gọi mấy cú điện thoại, chắc Tề Vũ Manh cũng bị tôi làm cho hoa mắt chóng mặt. Cô ấy đi đến chỗ máy lọc nước, rót hai cốc nước, rồi đưa một chiếc cốc cho tôi, hỏi.

Tôi lắc đầu: “Chẳng có gì cả”.

Tề Vũ Manh có vẻ hoài nghi: “Thật á? Không nghe ngóng được gì, mà sao tự nhiên anh lại gọi điện đi khắp nơi như biến thành người khác thế?”

Tôi bất đắc dĩ đáp: “Không có gì thật mà, chuyện này không thể khó giải quyết như vậy được. Bây giờ, tôi chỉ có một suy đoán, mà không biết suy đoán này có thể thành lập được hay không”.

Nghĩ đến đây, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý, có khi nào là nhà họ Bạch làm chuyện này không?

Nhưng nhà họ Bạch vốn không cần thiết phải đối phó tôi, mà hình như càng không cần thiết phải đối phó với nhà họ Cung thì phải? Tội gì họ phải dùng cách này để cả hai cùng bị thiệt hại, hơn nữa cách này cũng chỉ có tác dụng thúc đẩy.

Đối với nhà họ Bạch tự cao tự đại mà nói, dù là tôi hay nhà họ Cung ngông nghênh, cũng chỉ đều là con kiến hôi mà thôi.

Tôi lắc đầu, quẳng cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.

“Suy đoán gì cơ? Anh nói tôi nghe xem nào”.

Thấy tôi nói vậy, Tề Vũ Manh lập tức lên dây cót tinh thần.

“Chuyện La Nhất Chính bị bắt cóc không phải do người nhà họ Cung làm, mà là người khác. Nhưng tôi nghĩ mãi không ra, kẻ đứng sau vụ này là ai?”

Tôi cảm thấy bất lực, bây giờ chẳng có một chút manh mối nào. Nếu vẫn không tìm được La Nhất Chính, không chỉ tôi, có lẽ Tiểu Nguyệt cũng tuyệt vọng.

“Tại sao lại không phải do người nhà họ Cung làm?”

Tề Vũ Manh biết mối thù giữa tôi và nhà họ Cung, nhưng bây giờ, tôi lại nói chuyện này không phải do nhà họ làm, có lẽ cô ấy cũng bắt đầu hoài nghi chính mình rồi.

Tôi thở dài một hơi: “Nếu là nhà họ Cung làm, mục đích rất đơn giản, đó chính là dùng La Nhất Chính để buộc tôi phải đi thuyết phục Chúc Mi, để Cung Chính Văn được giảm tội, nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì cả”.

“Nhưng điều khiến tôi đau đầu cũng nằm ở đây”.

Tôi vỗ đầu mình, mong mình sẽ tỉnh táo hơn một chút, tôi nghĩ tới điều mình đã bỏ qua lúc trước: “Từ phương pháp loại trừ có thể thấy, chỉ có nhà họ Cung mới có động cơ bắt cóc La Nhất Chính, nhưng cũng dựa vào cách loại trừ này, nhà họ lại là đối tượng không thể làm chuyện này nhất”.

Cảm thấy sự việc rơi vào bế tắc, Tề Vũ Manh cũng đã hiểu ý tôi. Cô ấy cau mày, như cũng đang suy nghĩ đến khả năng của sự việc.

Nhưng chẳng bao lâu sau, điện thoại tôi đổ chuông, là Cung Chính Vinh gọi tới. Tôi ấn nghe, ngay lập tức chỉ thấy Cung Chính Vinh gào lên ở đầu bên kia: “Mẹ thằng chó này, mày đã nói gì với mẹ tao?”

“Nói gì là nói gì? Tôi bảo bà ta một là thả La Nhất Chính ra và chuyển cho tôi 5 triệu, hai là hai em nhà anh chờ mười năm nữa mà đoàn tụ với nhau”.

Tôi không để ý tới giọng điệu quát tháo của Cung Chính Vinh, thờ ơ đáp.

Cung Chính Vinh bị tôi nói cho nghẹn họng: “La Nhất Chính rốt cuộc là ai?”

Tôi cười he he: “La Nhất Chính là ai thì trong lòng anh biết rồi còn hỏi? Còn cần tôi giải thích nữa à? Nếu không muốn nói chuyện một cách thành ý thì biến đi”.

“Mẹ kiếp!”

Ngay sau đó, đầu bên kia vang lên một tiếng bụp, sau đó là một tràng tiếng tút tút.

Cung Chính Vinh bị tôi chọc tức nên đã đập máy, nhưng lúc này, trong lòng tôi càng thấy phiền muộn hơn. Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo một chiều hướng không thể biết trước, còn tôi thì chẳng thể ngăn cản được.

Tôi bảo Tề Vũ Manh xóa đoạn ghi âm vừa rồi đi, nếu nhà họ Cung đã không thừa nhận thì đoạn ghi âm đó cũng chẳng có tác dụng gì.

Tề Vũ Manh trầm tư, định đi ra ngoài, cô ấy cũng nhận được một cuộc gọi, là đồn công an ở Thịnh Hải gọi tới, nói có người báo cảnh sát là sáng nay bị ba người bắt nhốt vào một khách sạn, rồi bị đánh ngất.

Đồn công an hỏi Tề Vũ Manh có biết chuyện này không, đương nhiên là cô ấy biết, không chỉ biết, hơn nữa tên đầu sỏ còn đang đứng ngay trước mặt cô ấy.

Nhưng chắc chắn không thể nói những điều này ra được.

Tề Vũ Manh dứt khoát nói không biết, phía bên kia cũng rất hiểu chuyện nói làm phiền rồi. Tôi không khỏi cảm thán, Tề Vũ Manh đúng là có một ông bố cực phẩm, rõ ràng người vẫn đang ở Yến Kinh, nhưng mức ảnh hưởng vẫn có thể bắn tới tận Thịnh Hải.

Tề Vũ Manh nói: “Phương Dương, tôi về phòng trước đây. Lát mà có manh mối gì, tôi sẽ nói với anh”.

Thấy bóng lưng cô ấy rời đi, tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Chương 315: Tiều tụy

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp trưa, tôi lập tức gọi cho Bạch Vi: “Bây giờ, em có rảnh không? Có thì ra ngoài cùng đi ăn nhé?”

Bạch Vi đáp rảnh, bảo tôi gửi địa chỉ. Hình như cô ấy đang có việc gì đó, nên vội vàng cúp máy ngay.

Tôi bảo với Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng là mình ra ngoài đi ăn trước, hai người họ tự giải quyết bữa trưa. Triệu Thư Hằng tỏ vẻ vui mừng, còn Tề Vũ Manh thì bực bội hỏi tôi: “Anh đi với ai? Anh có biết bây giờ mình đang là đối tượng rất quan trọng không? Nếu anh ra ngoài đi ăn mà gặp chuyện gì, chúng tôi không cứu kịp đâu”.

Tôi bực dọc nói: “Cô đúng là miệng quạ đen, tôi chỉ ra ngoài đi ăn thôi, làm gì mà đến mức như cô nói. Nếu bây giờ, tôi bước chân ra ngoài mà có thể gặp nguy hiểm thì chứng tỏ tình hình an ninh ở Thịnh Hải quá tệ”.

Tề Vũ Manh bị tôi nói cho nghẹn họng, cô ấy tức giận giậm chân, sau đó đi về phòng. Triệu Thư Hằng vừa định đi vào theo, cánh cửa đã đóng lại uỳnh một tiếng, suýt nữa đập trúng mũi anh ta.

Triệu Thư Hằng lúng túng liếc nhìn tôi, tôi nói: “Trên đầu anh còn đang quấn băng đấy, tốt nhất đừng chọc vào cảnh sát Tề. Không cô ấy mà nổi điên lên thì anh chỉ có thiệt thôi”.

Dứt lời, tôi đi xuống tầng, tìm một nhà hàng trông khá ổn ở gần đó. Tôi chọn một vị trí có tầm nhìn khá đẹp, rồi gửi địa cho Bạch Vi, sau đó ngồi chờ.

Không bao lâu sau, Bạch Vi đã lái một chiếc CC dừng ở cửa. Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như ngày xưa, cô ấy cũng từng lái chiếc xe này một lần.

Mới có hai ngày ngắn ngủi, nhưng Bạch Vi đã tiều tụy đi rất nhiều. Nếu nói lúc trước, trông cô ấy tràn đầy sức sống thì bây giờ rõ ràng rất phờ phạc.

Tôi nhìn vào mắt cô ấy: “Mấy hôm nay, em gặp chuyện gì à? Mắt đỏ hoe kìa”.

Mắt Bạch Vi không chỉ đỏ như mắt con thỏ, mà còn lờ mờ nhìn thấy quầng thâm.

“Không có gì, mấy nay trong nhà có chuyện, nên tâm trạng em không được tốt”.

Tôi gật đầu, nếu Bạch Vi đã không muốn nói, tôi cũng không ép. Tôi gọi vài món, Bạch Vi hỏi: “Lúc nãy, anh xin số của mẹ Cung Chính Vinh làm gì thế?”

Tôi nhìn Bạch Vi, và cô ấy cũng không tỏ ra yếu thế nhìn thẳng tôi.

Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện và suy đoán của mình, Bạch Vi nói: “Phương Dương, nhưng anh có đắc tội với ai khác đâu?”

Tôi nhắm mắt đáp: “Anh cũng biết thế, nhưng sự việc lại quái gở thế đấy. Như kiểu có một bàn tay ở phía sau đang không ngừng đẩy anh đi, bắt anh làm một số việc, nhưng anh không thể không làm”.

Bạch Vi cũng trầm mặc, tôi nói: “Em đừng lo, lúc ở Yến Kinh anh đã nói rồi. Chuyện này không liên quan đến em, nên em đừng suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu nhà họ Cung không nhận, anh cũng chẳng cần phải nhân từ với Cung Chính Văn. Đối với loại người này, chỉ có tống hắn ta vào tù thì mới là sự dạy dỗ tốt nhất cho hắn ta”.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được mang lên, món nào trông cũng đẹp mắt, đủ cả sắc cả hương. Nhưng chúng tôi không thèm ăn lắm, Bạch Vi chốc chốc lại ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi hỏi: “Bạch Vi, em nói xem có khi nào chú Thành là người làm chuyện này không?”

“Chú Thành?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Vi hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó, cô ấy lắc đầu nói: “Không, không thể nào. Mấy hôm nay, chú Thành luôn ở cạnh em. Như anh nói, trước khi La Nhất Chính bị bắt cóc, người đứng phía sau đó còn đến gặp mấy tên lưu manh để thương lượng vài việc. Nhưng mấy hôm đó, chú Thành và em đều ở Yến Kinh. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chú ấy đâu có biết thuật phân thân mà đi đi lại lại giữa hai nơi được”.

Bạch Vi nói tiếp: “Phương Dương, anh có từng nghĩ nếu đã không nghĩ ra là kẻ nào ở trong nước hại mình, sao anh không thử nghĩ tới nước ngoài? Dù anh quen biết rất nhiều người ở Xiêng La, thậm chí có thể nói là cực kỳ thân thiết. Nhưng cũng chính vì mối quan hệ quá mức thân thiết này của các anh, nên người khác không đủ sức trả thù, chỉ có thể trút giận lên đầu anh”.

Tôi suy nghĩ, kẻ thù ở nước ngoài của tôi ư?

Hình như là không có. Từ trước đến nay, luôn là nhà họ Cung đối đầu với tôi, sau nữa thì có thêm Đỗ Minh Hào. Nhưng gã đã bị Đỗ Minh Cường khống chế, nên sớm bị tống vào tù rồi.

Còn khả năng mà Bạch Vi nói đến, nếu muốn trả thù tôi, họ cứ sai người tới giết tôi không phải bớt việc hơn sao? Chứ cần gì phải làm lớn chuyện thế này?

Tôi nói ra suy nghĩ của mình, Bạch Vi cũng trầm mặc. Có lẽ cô ấy cũng không hiểu, tôi khẽ vươn tay sang nắm lấy tay cô ấy, nói: “Anh sẽ không như thế này mãi đâu, chờ nhà họ Cung sụp đổ, anh sẽ đến tìm em”.

Bạch Vi rụt tay lại, nhưng đã bị tôi nắm chặt. Cô ấy cũng để mặc tôi, nghe thấy tôi nói vậy, Bạch Vi nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay: “Được, em chờ anh”.

Tôi trêu ghẹo nói: “Em nói xem mình thế này có phải là phản bội gia tộc không? Em phải biết rằng, mình là niềm hi vọng phục hưng của nhà họ Bạch đấy. Em không muốn giúp nhà họ Bạch cũng không sao, nhưng còn hợp tác với một người ngoài như anh, định phá hỏng sự nghiệp của nhà mình”.

“Lưu manh, ai nói em hợp tác với anh?”

Bạch Vi quở mắng, nói rồi, dùng một tay khác đấm vào cánh tay tôi.

Tôi chỉ biết cười khổ.

Ăn trưa xong, tôi đưa Bạch Vi về công ty. Bấy giờ, tôi mới phát hiện thì ra hôm nay, Bạch Vi vẫn làm việc ở Phần mềm Trí Văn, tôi hỏi: “Không phải em nói Phần mềm Trí Văn sắp giải thể à? Tại sao còn đến đây?”

Bạch Vi nhìn tấm biển biết bốn chữ lớn “Phần mềm Trí Văn” trên tòa nhà lớn, hé môi đáp: “Đây là nơi em bắt đầu giấc mơ, cũng là công việc đầu tiên khi em về nước. Nói bỏ là bỏ, sao dễ thế được? Tranh thủ còn mấy ngày nữa, em sẽ ở bên cạnh mọi người nhiều hơn”.

Nói rồi, Bạch Vi đi lên tầng, còn tôi thì đã hiểu tại sao mấy hôm nay tinh thần của cô ấy lại suy sụp như vậy. Thì ra nhà họ Bạch muốn cô ấy tham gia vào công việc phía sau khi Phần mềm Trí Văn giải thể.

Nếu tôi nghĩ không lầm, chắc nhà họ Bạch bảo với Bạch Vi, Phần mềm Trí Văn giải thể đều do lỗi của tôi.

Lúc này, có một người đi tới, tôi thấy khá quen, đây chính là tổ phó cùng tổ với tôi khi tôi còn làm việc ở Phần mềm Trí Văn.

Chung Khang Ninh.

Anh ta không hề có vẻ thiện cảm với tôi, mà cất giọng không vui nói: “Phương Dương? Cậu đã nghỉ việc rồi, còn đến đây làm gì? Đến xem Phần mềm Trí Văn sắp giải thể, hay tới cười nhạo chúng tôi?”

Tôi liếc nhìn anh ta, song không định để mắt tới.

Nào ngờ Chung Khang Ninh vẫn không chịu bỏ cuộc, nắm chặt lấy cánh tay tôi, gào lên: “Mọi người mau tới xem này, chính cậu ta bán đứng công ty chuộc lợi, khiến Phần mềm Trí Văn phải giải thể. Chúng ta sắp bị thất nghiệp, cậu ta chính là tên đầu sỏ!”

Nghe thấy Chung Khang Ninh nói vậy, tôi cau mày. Người này đúng là có tâm tư ác độc, từng câu nói của anh ta đều dẫn suy nghĩ của mọi người hướng về tôi. Bây giờ vừa hay là lúc nghỉ trưa, rất nhanh đã có cả đống người tụ tập ở dưới tầng của công ty, căm tức nhìn tôi.

Tôi không có tâm trạng đâu để dây dưa với những người này, lập tức vùng khỏi tay Chung Khang Ninh, chuẩn bị rời đi. Không ngờ Chung Khang Ninh lại chạy theo kéo tay tôi lại, gào lên: “Mọi người mau xem này, cậu ta tên là Phương Dương. Khi còn làm việc ở đây thì không tôn trọng lãnh đạo, còn tiết lộ bí mật…”

Bụp!

Một dòng máu nóng bốc lên, tôi đạp một cú vào ngực Chung Khang Ninh, anh ta kêu lên đau đớn, lập tức ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom