• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bóng Ma Trong Mây (1 Viewer)

  • Chương 64: Thâm Thủy Bộ*

**********



Nhóm dịch: Sea



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








(2412 chữ)



Truyện được đăng độc quyền trên truyen88.vip - Nghiêm cấm sao chép đăng lại!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








***



*Thâm Thủy Bộ được xem như quận nghèo nhất ở Hồng Kông nhưng dân cư ở đây lại vô cùng đông đúc và nhộn nhịp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Nghĩ đến đây, tâm trí hỗn loạn của cậu dần trở nên tỉnh táo.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Giữa thanh thiên bạch nhật mà cậu lại thấy một người đã chết, điều này là đi ngược lại với lẽ thường.




Nhưng nếu cô ta không phải là ma, thì chẳng lẽ cậu không phải là người sao?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chiêm Đài siết chặt hai tay thành nắm đấm, cẩn thận ngẫm lại một lượt và dần dần sáng tỏ. Thế là, cậu cắn răng hỏi Ôn Bích Chi: “Chúng ra đang ở đâu? Rốt cuộc đây là đâu?”



Chỗ này chắc chắn không phải là nhà vệ sinh nam bình thường bên cạnh công viên Victoria. Nếu cậu và Ôn Bích Chi không có vấn đề gì thì chỉ có nơi hai người họ gặp nhau là có vấn đề.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Từ khi nào và làm thế nào mà cậu đến được đây? Khả năng lớn nhất là đã xảy ra sự cố lúc cậu bói gạo.



Hay là do Bích Trản Vân Lạp mà cậu mang theo, và năng lực bí ẩn nào đó mà cậu chưa suy xét rõ ràng? Cho nên mới sinh ra ảo giác khi cậu thực hiện bói gạo, khiến cả cậu và Ôn Bích Chi đều rơi vào ảo cảnh hư vô?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Kể từ sau khi gặp Mark, những cuộc trò chuyện giữa cậu và Phương Lam, cả công viên Victoria sáng nay, cùng với câu chuyện ma có liên quan đến tấm gương và sân bóng rổ đều là ảo giác của cậu sao? Mà, biết đâu lại là ảo giác do Bích Trản Vân Lạp tạo ra?



Chiêm Đài thở dài thườn thượt, chuyện đã đến nước này, việc cấp bách nhất bây giờ là phải tìm ra vấn đề nằm ở đâu và làm sao mới có thể phá giải trò này.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Không biết Phương Lam có nhận ra sự khác thường của cậu và nghĩ cách cứu cậu không?



Chiêm Đài nhìn Ôn Bích Chi đang ngồi ngay ngắn trên nắp bồn cầu. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi đổi cách hỏi: “Sao cô lại ở đây?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cậu cứ tưởng là cô ta sẽ ngẩng đầu lên trả lời mình, rằng câu hỏi của cậu thật kỳ lạ, cô ta rõ ràng đang ở trong nhà của mình cơ mà, v...v…



Suy cho cùng, nếu có điều gì đã phát sinh trong quá trình bói gạo thì đáng lẽ bây giờ cậu đang đứng trong căn hộ của Ôn Bích Chi mới phải.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nhưng không, cô ta chỉ mỉm cười và ngẩng đầu lên nhìn cậu, song ánh ánh mắt dường như lại xuyên thấu qua cơ thể cậu, rơi vào một điểm nào đó phía xa xa, như thể không nhìn thấy cậu vậy.



Chiêm Đài bỗng cảm thấy nghi ngờ, bèn nhẹ nhàng giơ tay ra, quơ quơ trước mặt cô ta.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ánh mắt Ôn Bích Chi vẫn tĩnh lặng như hồ nước.



Sống lưng Chiêm Đài ớn lạnh. Bói gạo là một hình thức giao tiếp giữa hai cõi âm dương, chú trọng đến việc nắm bắt được những manh mối trong thời khắc thoáng qua.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cô ta không nhìn thấy cậu, cũng không nghe thấy cậu nói, vậy cậu phải nói chuyện cùng cô ta bằng cách nào?



Chiêm Đài bình tĩnh lại, quan sát tỉ mỉ Ôn Bích Chi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cánh cửa gỗ đỏ chót vừa dày vừa nặng, có chút khác thường. Nửa khuôn mặt của cô ta khuất sau cánh cửa, nụ cười rất ngọt ngào, nét mặt rạng rỡ, thấp thoáng niềm vui mong đợi.



Mặc dù cô ta vẫn im lặng, nhưng trực giác của Chiêm Đài mách bảo rằng cô ta đang đợi ai đó.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cô ta đang đợi ai cơ chứ? Mark sao? Chiêm Đài nhíu mày suy tư, lại cảm thấy thời gian trôi chậm một cách lạ lùng, cứ như thể năm tháng đã ngưng đọng mãi nơi đây.



Cậu đợi một lúc vẫn không thấy Ôn Bích Chi cử động, liền nén giận, buông bàn tay khỏi cánh cửa gỗ, sau đó quay người bước xuống hai bậc, đi về phía bồn rửa tay.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tuy nhiên, cậu chưa đi đến nơi thì đã nghe thấy tiếng nước tí tách phát ra từ hướng Ôn Bích Chi đang ngồi.



Chiêm Đài không muốn lại bị ảo giác thao túng nữa, cậu giả vờ không nghe thấy và cứ đi tiếp về phía trước. Trước mặt cậu chính là cổng vòm màu trắng được thiết kế tinh tế của nhà vệ sinh nam. Tuy mồ hôi đã túa ra như tắm, nhưng cậu vẫn quyết tâm nắm lấy tay nắm cửa.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tiếng nước tiếp tục vang lên, còn mọi thứ vẫn như thường.



Chiêm Đài bấm bụng, xoay mạnh tay nắm cửa.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Dù cậu nổi tiếng từ thuở thiếu thời và còn hiểu biết rộng, nhưng vẫn không kìm được mà thét lên kinh hãi.



Sau khi cửa lớn được mở ra, trước mặt cậu thế mà lại là một nhà vệ sinh nam khác giống hệt nơi cậu đang đứng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bồn tiểu màu trắng, hai cánh cửa màu đỏ chót của buồng vệ sinh, một ô cửa sổ nhỏ có hàng rào bao quanh, gạch lát đen trắng, thậm chí cả là những bóng cây loang lổ trên sàn.



Chiêm Đài cảm thấy ớn lạnh, bàn tay run rẩy đóng sầm cánh cửa vòm màu trắng trước mặt vào, nhưng vẫn không thể vơi đi nỗi sợ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cậu cười chua chát, đây là bộ phim tuần hoàn vô hạn khỉ gió gì thế này?



Cậu nhớ đến chiếc gương trong truyền thuyết, nghĩ đến mê cung gương sặc sỡ lạ thường với hai chiếc gương y hệt nhau treo trên hai bức tường đối diện, và mọi người có thể nhìn thấy bản thân họ trong một vòng lặp vô hạn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Không phải cậu cũng đang như vậy sao? Một chiếc gương vô hình khổng lồ đặt trước cửa nhà vệ sinh nam, chặn lối ra duy nhất của cậu. Cậu mở cửa ra, song lại chỉ nhìn thấy một nhà vệ sinh khác phản chiếu trong gương.



Đến cùng thì chiếc gương này có điều gì kỳ quái? Tại sao rõ ràng là khi cậu bói gạo đã xảy ra vấn đề, nhưng lại bị mắc kẹt trong ảo ảnh của nhà vệ sinh nam? Cả Mark và Ôn Bích Chi thi nhau bảo cậu đến đây, để cho cậu nhìn thấy những cảnh tượng này để làm gì?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ban nãy, cậu đã vô tình cắn phải đầu lưỡi khi kêu lên hoảng hốt, nên bây giờ đầu lưỡi đau điếng, còn nếm được cả mùi máu tanh trong khoang miệng. Có điều, nhờ vậy mà cậu trấn tĩnh lại, tiếp đó mở ra cánh cửa màu trắng xám mà mình vừa mới đóng vào.



Cậu hít sâu một hơi, đoạn nhấc chân đi về phía trước, ra khỏi nhà vệ sinh này và bước vào nhà vệ sinh bên kia.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nếu cậu bước vào được, chứng tỏ không có tấm gương chắn lối. Hiện giờ, Chiêm Đài cũng không muốn nghĩ xem rốt cuộc tại sao lại có hai nhà vệ sinh công cộng giống hệt nhau, mà chỉ lẳng lặng đứng bên trong, quan sát xung quanh.



Mọi thứ y hệt nhau. Cậu nhìn một hồi, không thấy có gì khác thường, liền định quay lại phòng vệ sinh vừa nãy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ngặt nỗi, lúc đi đến cửa, Chiêm Đài bỗng giật thót trong lòng.



Vừa rồi cậu không nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt trong buồng vệ sinh.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chiêm Đài lập tức nhận ra điều gì đó, thình lình quay đầu lại, sải bước đi đến trước cánh cửa đỏ chót của buồng vệ sinh và mở ra.



Đúng như dự đoán, Ôn Bích Chi vẫn đang ngồi ngay ngắn trong đó. Đôi mắt to tròn long lanh, đuôi lông mày dính vết máu, mái tóc ngắn màu nâu rối bù, dái tai xinh xắn bị trầy da rách thịt, đôi khuyên tai bằng ngọc trai sáng bóng treo lủng lẳng chực rơi xuống, trên chiếc cằm xinh xẻo trắng ngần như củ ấu đã bóc vỏ có một vết thương sâu đến tận xương, chạy thẳng từ cổ họng xuống đến rốn, thậm chí có thể nhìn thấy lớp mỡ màu vàng ở phần thịt hở.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lần này, Ôn Bích Chi trước mặt chắc chắn là một hồn ma.



Thật ra, hai nhà vệ sinh đối xứng ở cùng một không gian, chỉ khác thời điểm mà thôi. Một bên là khi Ôn Bích Chi vẫn còn sống, một bên là khi cô ta đã chết.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chiêm Đài bỗng nhiên trở nên phấn chấn, đồng thời cảm thấy mình đã đến rất gần chân tướng của vụ án. Trong ảo cảnh, có lẽ Mark đã mượn lời của Phương Lam để kể cho cậu nghe về câu chuyện ma liên quan đến chiếc gương.



Trong câu chuyện đó, chiếc gương bị vỡ chẳng khác gì một chiếc máy quay phim, ghi lại tường tận vụ án mạng đã xảy ra.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chẳng phải bây giờ cậu cũng đang gặp Ôn Bích Chi mang theo nỗi oan khuất và muốn mượn chiếc gương để tái hiện toàn bộ vụ án sao?



Có quá nhiều điểm nghi vấn, như thể một màn sương dày đặc trước mắt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chiêm Đài đóng cánh cửa buồng vệ sinh lại, nhốt thi thể chết oan của Ôn Bích Chi ở trong đó, rồi trở về nhà vệ sinh bên kia.



Ôn Bích Chi yêu kiều thục nữ vẫn ngồi đoan trang trong buồng vệ sinh với nụ cười tự nhiên, như đang đợi người nào đó.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chiêm Đài lặng lẽ đứng bên bồn rửa tay. Nếu cô ta đang đợi ai đó thì cậu cứ ‘tương kế tựu kế’, để xem người cô ta đợi là ai.



Tiếng tí tách lại vang lên giống như mái tóc chưa khô đang rỏ nước xuống đất.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chiêm Đài thất thần giây lát rồi ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn trên trần nhà. Khi định thần lại, cậu trông thấy Mark đang im lặng đứng trước mặt Ôn Bích Chi.



Quả nhiên, cả Ôn Bích Chi và Mark đều không hề nhận ra sự tồn tại của cậu, hai người hình như đang thảo luận chuyện gì đó với vẻ mặt rất nghiêm trọng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ôn Bích Chi tỏ ra kích động hơn Mark, nét mặt cô ta lộ vẻ bất an, và còn đẩy Mark ra.



Chiêm Đài cả kinh, vội đi tới gần hơn. Cậu có phần hoài nghi rằng chính những xung đột nhỏ này sẽ khiến Mark lỡ tay giết chết Ôn Bích Chi. Tuy nhiên, diễn biến câu chuyện ở một giây tiếp theo lại phát triển nằm ngoài dự đoán của cậu. Mark không mảy may tức giận hay nóng nảy mà ôm lấy Ôn Bích Chi đang nổi đóa vào lòng. Cô ta vẫn vung tay đánh Mark, thậm chí còn cào một vệt đỏ dài trên cổ anh ta. Song Mark lại nhẫn nhịn hơn bao giờ hết, anh ta nửa quỳ xuống trước ngực Ôn Bích Chi và dụi đầu vào trước ngực cô ta.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chiêm Đài sửng sốt, lần này cậu đã thật sự tin rằng hai người đó yêu nhau như trong lời đồn. Nom vẻ mặt quyến luyến cùng với bộ dạng hết sức nũng nịu của Mark trước mặt Ôn Bích Chi, vừa thân mật vừa ngọt ngào, lại có phần giống như một cậu con trai lớn xác vẫn còn bám mẹ.



Chiêm Đài vừa mới nghĩ rằng hành động đó trông hơi giống mẹ con, thì ngay sau đó, cậu lại muốn vả vào mặt mình một cái.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mark dùng môi thay cho tay để kéo vạt áo trước ngực Ôn Bích Chi xuống, lộ ra nửa bầu ngực thấp thoáng của cô ta, rồi há miệng ngậm lấy.



Chiêm Đài bối rối, không khỏi hừ nhạt, chửi thầm: Cậu không muốn xem trực tiếp phim ‘tươi mát’, mà đối tượng lại còn là hai người đã chết.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cậu bèn dời ánh mắt, nhìn đăm đăm vào ô cửa sổ nhỏ có rào chắn trên tường, nhưng đột nhiên lại nghe thấy có tiếng động của thứ gì đó rơi xuống đất.



Chiêm Đài cúi đầu nhìn theo hướng tiếng động phát ra thì thấy một vệt máu dài đỏ sậm như dải ruy băng trên sàn nhà. Đầu của Mark đã đứt lìa khỏi cổ và lăn lông lốc trên đất như một quả bóng da, tạo thành vệt máu dài, cho đến tận cửa mới dừng lại.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chiêm Đài sợ khiếp vía, lạnh toát cả người. Khi cậu quay sang nhìn Ôn Bích Chi, cô ta đã bị chém phanh ngực bằng hai nhát dao, đang trợn trừng mắt và ngã xuống đất, tắt thở chết ngay tại chỗ.



Chiêm Đài chẳng qua chỉ mất tập trung có vài giây mà Ôn Bích Chi và Mark đã cùng lúc mất mạng. Cảm giác kinh ngạc và phẫn nộ đan xen, cậu gần như nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh đối diện kia ngay lập tức.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nếu cậu đã bất cẩn bỏ qua ‘cảnh tượng được tái hiện’ trong nhà vệ sinh bên này thì cứ ngồi canh ở nhà vệ sinh bên kia là sẽ xem được kết quả, đúng không?



Nhưng đã quá muộn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Vừa mới chạm tay vào tay nắm cửa, lòng bàn tay cậu liền đau nhói. Cậu nhìn xuống mới thấy máu tươi tuôn ra, giữa lòng bàn tay đã bị rạch thành một vết thương ghê rợn.



Tay nắm cửa tròn vốn được làm bằng inox, nhưng lúc này đã biến thành một lưỡi dao sắc lẹm đang nhắm thẳng vào ngực cậu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chiêm Đài ngẩn người nhìn con dao găm đó và cảm thấy toàn thân như bị rơi vào hầm băng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.



Thuật bói gạo giống như đưa con người ta vào ảo cảnh, nếu đã là ảo cảnh, vậy sao cậu có thể bị đau và bị thương cho được?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Không phải do quá trình bói gạo của cậu có vấn đề nên mới tạo ra ảo giác, mà là cậu đang thật sự ở trong nhà vệ sinh nam quái quỷ này.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Trong bóng tối
  • Ann Brooks
Bóng Hình Trong Tim
BÓNG MA TRONG NHÀ VỆ SINH
  • Xí Sở Hữu Quỷ
Chương 6...
Bóng Ma
  • Tam Mộc Lâm
Chương 23
Kẻ Canh Giữ Bóng Tối
Kẻ Canh Giữ Bóng Tối

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom