• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bé cưng tinh quái - mami của tui, tự tui sẽ giành (15 Viewers)

  • Chương 393-398

Chượng 393 Anh không được lừa em đâu đấy

Đến khi Tổng Thanh Uyển ngẩng đầu lên, phát hiện Cận Tri Dực đã được đưa lên xe cứu thương, tuy cô ấy không bị thương nghiêm trọng như đối phương nhưng cũng cần phải đến bệnh viện.

Lúc này, Cận Tri Thận đứng ở cửa xe, gật đầu với cô ấy, dường như ý bảo cô ấy qua đó.

Tổng Thanh Uyển ném chai nước đi, lập tức đuổi kịp.



Dù sao trong xe cứu thương cũng không thể ngồi được nhiều người, Tống Thanh Uyển vừa là y tá vừa là người bị thương, ngồi trong đó là điều hiển nhiên, nhưng Cận Tri Thận lại chỉ có thể lái xe đi.

Cảnh sát thấy anh định lái xe đi, vội nói: “Anh Cận, phiền anh ở lại đây một lát đã, hiện trường tai nạn ở đây vẫn còn vài việc cần xác nhận”.

Hiện tại Cận Trị Thận không có chút hứng thú nào với mấy thứ chi tiết đó, trong đầu anh chỉ nghĩ đến những vết thương trên người Cận Tri Dực, thế nhưng cũng không thể không quan tâm mà bỏ mặc cảnh sát

đây, vì thể nói với Cố Niệm: “Cậu ở đây xử lý tình hình, tôi phải đến bệnh viện”



Dứt lời, anh thoáng khựng lại trong nháy mắt, sau đó nhìn về phía cảnh sát, hỏi: “Để trợ lý của tôi ở lại được không?”

Nếu không phải vì yêu cầu công việc thì các cảnh sát cũng chẳng muốn giữ ông lớn này ở đây, hiện tại nghe anh đưa ra phương pháp chiết trung như thế, dĩ nhiên là cầu cũng không được, vội vàng gật đầu nói: “Được, chỉ cần anh ấy có thể thay mặt anh là được.”

Tuy Cận Tri Thận hiểu rõ năng lực của Cố Niệm nhưng dù sao chuyện này có liên quan đến Cận Tri Dực, tình cảm giữa hai anh em không thể thay thế được, vì vậy anh vẫn dặn trước một câu: “Có việc gì quan trọng thì gọi cho tôi.”

Nói xong câu đó anh mới lái xe đi.

Cảnh sát nhìn theo Cận Tri Thận rời đi, cũng thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, may sao cậu hai nhà họ Cận không sao, nếu không những con người nhỏ bé như bọn họ có thể sống yên được hay sao? Đến lúc đó nhất định sẽ rắc rối không thôi.

Dẫu sao không ai biết được quyền lực và sức ảnh hưởng của Cận Tri Thận rốt cuộc lớn đến mức nào.



Bởi vì vừa rồi Cận Tri Thận đi sau một lúc nên bây giờ anh chỉ có thể tăng tốc tối đa ở mức cho phép để đảm bảo có thể đuổi kịp xe cứu thương.

Vừa đến cửa chính của bệnh viện, Cận Tri Dực được đưa vào phòng phẫu thuật ngay lập tức, dù sao anh ta bị bỏng diện rộng, hiện tại nếu không xử lý tốt thì sợ rằng sẽ phải ghép da.

bên khác, Tống Thanh Uyển xuống xe cứu thương và cũng được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng cũng may cô ấy bị thương không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là hơi xước xát, tạm thời chưa thể loại bỏ lượng khói hít vào trong phổi ngay được, chỉ có thể từ từ.

Hơn nữa bây giờ cô ấy chỉ một lòng nghĩ đến Cận Tri Dực, nào còn tâm trạng quan tâm việc khác, vì thế cô ấy vừa băng bó vết thương xong là lập tức lao ra ngoài, chạy đến phòng phẫu thuật.

Cận Tri Thận thấy cô ấy hãy còn sững sờ trong nháy mắt, sau đó nói: “Cô không đi nghỉ ngơi một lát sao? Tôi thấy cô cũng bị thương không nhẹ”

Tống Thanh Uyển lắc đầu đầy quật cường, cả người cô ấy lộ vẻ căng thắng, nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, hỏi anh: “Vừa rồi bác sĩ đi ra chưa? Nói thế nào?”

Nghe cô ấy hỏi, Cận Tri Thận cũng chỉ lắc đầu. Thật ra đâu chỉ cô ấy, chính anh làm sao lại không lo lắng cho được? Đó chính là em trai ruột thịt của anh đấy, hơn nữa nếu anh có năng lực hơn thì sao có thể để đối phương rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế được?

Đáng lẽ người phải nằm trên bàn mổ lúc này là anh mới đúng, vậy mà bây giờ lại là Cận Tri Dực thay thế anh.

Một lúc lâu sau, Cận Tri Thận mới nói: “Cô về nhà nghỉ ngơi chút đi, trông cô thế này cũng không ổn đâu, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô biết. Hoặc là cô nằm viện theo dõi đi”

Tổng Thanh Uyển nghe anh nói cũng chỉ cố chấp mà lắc đầu, chỉ có mình cô ấy biết, Cận Tri Dực hôm nay có ý nghĩa như thế nào với mình.

Khi khói mù tràn vào trong tầng hầm, cô ấy nhìn khuôn mặt của Cận Tri Dực và suy nghĩ, nếu người này rời bỏ mình thì sẽ như thế nào, khi đó cô ấy cũng biết cô ấy không thể xa anh ta được nữa.

Bây giờ anh ta vẫn chưa biết chân tướng của sự việc, cũng không biết nỗi lòng của cô ấy, nếu không ở cạnh anh ta thì làm sao cô yên tâm được?

“Chủ tịch Cận, anh đừng nói nữa, tôi sẽ không đi, đợi anh ấy tỉnh lại tôi mới đi được.”

Trên khuôn mặt nhem nhuốc của Tống Thanh Uyển hiện lên vẻ quật cường, không ai có thể lôi cô đi khỏi đây bây giờ được.

Cận Tri Thận vốn định nói gì đó, nhưng anh lại nghĩ nếu người đang nằm trên bàn mổ lúc này là mình, thì chắc chắn cũng không ai có thể kéo Giang Tiêu Tiêu đi được.

Nguyện kết nhánh liền cành, chẳng thể nào chia tách.

Cận Tri Thận vẫn còn đang trong trạng thái thần kinh căng thẳng, đột nhiên điện thoại đổ chuông, trước cửa phòng phẫu thuật rộng lớn mà trống trải, tiếng chuông điện thoại vang lên hơi đột ngột.

Anh mệt mỏi lấy điện thoại ra, thấy tên người gọi thì lập tức nghe máy.

Người gọi điện đúng là Giang Tiêu Tiêu, thật ra vừa nãy cô đã gọi một lần, chẳng qua khi đó Cận Tri Thận đang trên đường đến bệnh viện, đầu óc căng như dây đàn, không hề nghe được tiếng chuông điện thoại, sau đó Cận Tri Dực vào phòng phẫu thuật, trong lòng anh lại rối bời, hoàn toàn không nhìn điện thoại di động.

Bây giờ thấy cuộc gọi của Giang Tiêu Tiêu, anh có hơi áy náy, chuyện của Cận Tri Dực tuy quan trọng thật, nhưng anh cũng nên báo tin bình anh cho cô.

Điện thoại vừa được nối máy, Giang Tiêu Tiêu dồn dập hỏi ngay tức thì: “Tri Thận, anh đang ở đâu? Sao lại không nghe điện thoại?”

Cận Tri Thận cũng không định giấu giếm mà nói thẳng: “Tri Dực xảy ra chuyện, hiện anh đang ở bệnh viện”

Anh không định giấu, nhưng cũng không muốn kể hết đầu đuôi nên cũng chỉ nói kết quả sau cùng, để Giang Tiêu Tiêu không cần lo lắng linh tinh.




Nhưng dù anh chỉ nói qua loa như vậy thì Giang Tiêu Tiêu vẫn không bớt sợ, nói cho cùng trong khoảng thời gian này hai anh em bọn họ luôn hành động chung với nhau, bây giờ nghe nói Cận Tri Dực xảy ra chuyện, cô có thể không lo lắng được ư?

Cô sợ hết hồn, vội hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh có bị làm sao không?”

Giọng nói của cô đầy sự lo lắng, giống như ngay giây sau cô sẽ xông vào bệnh viện vậy.

Cận Tri Thận khẽ nói: “Em yên tâm, anh không sao.”

Tuy anh đã nói thế nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn không tin, dẫu sao cô cũng biết nhiều việc xảy ra trong mấy ngày nay, hiện tại chỉ có một người trong số bọn họ không có vấn đề gì, quả thật cô không tin được.

Cô hỏi với giọng nghi ngờ: “Em không tin, anh đang ở bệnh viện nào? Giờ em qua đó”

Cận Tri Thận nghe cô nói muốn đến đây thì vội ngăn cản: “Em không cần đến đâu, thật đấy, đợi Tri Dực ra rồi anh sẽ về.”

Tuy hiện tại Cận Tri Dực vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, nhưng Cận Tri Thận luôn cảm thấy em trai mình ở hiền gặp lành, nhất định lần này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Huống hồ bọn họ phát hiện sớm, sự sống vẫn còn tồn tại đầy đủ trong cơ thể, theo bác sĩ nói anh ta được tìm ra lúc đó là vẫn cứu được.

đầu dây bên kia, Giang Tiêu Tiêu cực kỳ nôn nóng, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh thật sự không sao chứ? Không được lừa em đâu đấy” Cô nói mà giống như sắp khóc đến nơi.

Thấy cô lo lắng đến mức này, trái tim Cận Tri Thận như tan chảy, vội nói: “Tiêu Tiêu, anh không sao thật mà, em xem, chẳng phải bây giờ anh vẫn đang nói chuyện với em đây à? Hơn nữa xung quanh cũng không có bác sĩ, y tá ngăn cản anh, chứng tỏ anh không có chuyện gì, không cần lo lắng, được không?”

Anh an ủi rất lâu, bấy giờ Giang Tiêu Tiêu nửa tin nửa ngờ mà cúp máy.

Chương 394 Đều tại tôi

Sau khi cúp máy, hành lang của bệnh viện lại trở nên lặng ngắt, Cận Tri Thận và Tống Thanh Uyển đều lo lắng cho Cận Tri Dực đang ở trong phòng phẫu thuật, chẳng qua không ai trong hai người nói năng gì mà cứ im lặng như thế.

Hai tiếng sau, cuối cùng của phòng phẫu thuật cũng bật mở, cánh cửa vừa mở ra, Cận Tri Thận và Tống Thanh Uyển lập tức tiến lên.

“Bác sĩ, anh ấy có sao không?” Tống Thanh Uyển lo lắng hỏi.



Bác sĩ từ từ cởi khẩu trang xuống rồi mới nói: “Rất may là phát hiện ra sớm, hơn nữa vết bỏng cũng không phải vấn đề lớn, chẳng qua phần lưng bị lỏng hơi nghiêm trọng, song cũng không nguy hiểm đến tính

mạng, lại theo dõi tình hình vài ngày là có thể đưa vào phòng bệnh thường”

Tống Thanh Uyển vừa nghe nói Cận Tri Dực còn phải đưa vào phòng ICD thì không nén nổi sự sợ hãi, hỏi: “Bác sĩ, thật sự không nghiêm trọng sao ạ?”

Trông cô ấy gấp đến độ sợ hơn cả mình bị thương, bác sĩ không nhịn được mà nói: “Bị bỏng không giống như các loại thương khác, hơn. nữa hiện giờ cậu ấy vẫn đang trong giai đoạn hôn mê, ý của chúng tôi là đưa vào ICU”



Cô ấy chưa kịp nói tiếp thì Cận Tri Thận lên tiếng ngay: “Đưa vào đó đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần em tôi không sao là được.”

Bác sĩ thấy người nhà bệnh nhân gật đầu đồng ý thì quay trở vào phòng phẫu thuật, sau đó cùng các y tá đấy Cận Tri Dực ra ngoài.

Cuối cùng Tống Thanh Uyển có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương không sao là tốt rồi, nếu không cô tuyệt đối không thể tha. thứ cho bản thân.

Cận Tri Thận cũng thở phào một hơi, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, chỉ cần Cận Tri Dực không sao là được rồi.

Tống Thanh Uyển nhìn Cận Tri Thận, do dự vài giây rồi khom lưng, nói năng thận trọng: “Xin lỗi anh, bởi vì tôi nên Cận Tri Dực mới thành ra như thế, tôi thật lòng xin lỗi”

Nói xong cô ấy lại gập người lần nữa, như sợ Cận Tri Thận trách tội.

Tuy cô ấy cũng không đoán được kết quả sẽ thành ra như này, nhưng biết làm sao được, nếu không phải vì cô ấy thì Cận Tri Dực cũng không cần rơi vào tình trạng này”

Cận Tri Thận nhìn cô ấy, rồi lắc đầu: “Chuyện này không trách cô được, cô không cần phải tự trách”.

Tống Thanh Uyển vội lắc đầu, nói: “Không, nếu không phải vì sự ngu ngốc của tôi thì anh ấy sẽ không...”

Nửa cầu sau cô ấy không nói hết, bởi vì cô ấy biết nếu nói tiếp thì hai người bọn họ đều sẽ đau lòng.

Tuy chuyện này thoạt nhìn là bởi vì Tống Thanh Uyển, nhưng Cận Tri Thận ngầm hiểu nguyên nhân chủ yếu vẫn là ở bọn họ.

Stephen theo dõi bọn họ cũng không phải ngày một ngày hai, chăng qua là lần này vừa khéo bắt được cơ hội mà thôi. Không phải lần này thì sẽ có lần khác, Tống Thanh Uyển chỉ là một mồi lửa.

Cận Tri Thận thở dài: “Hầy, chuyện này thật sự không thể trách cô được, cho nên cô không cần tự trách, Nói đúng ra là chúng tôi liên lụy cô, bằng không cô cũng sẽ không bị thương như bây giờ”.

Tuy là nói thế nhưng Tống Thanh Uyển cảm thấy vết thương cỏn con trên người mình chẳng là gì so với Cận Tri Dực, quả thật không đáng nhắc tới.

Cận Tri Thận thấy cô ấy chỉ cúi đầu không nói, cũng biết cô cảm thấy áy náy vì chuyện xảy ra lần này, vì vậy nói: “Dù thế nào thì bây giờ Tri Dực cũng không có gì đáng ngại nữa rồi, cô cũng không cần tự trách. Hơn nữa bây giờ cô cần được nghỉ ngơi, thế nên về nghỉ ngơi cho khỏe đi”

Nghe anh nói vậy, Tống Thanh Uyển mới cảm giác mình đã kiệt sức. Trước khi đi, cô ấy gật đầu, nói: “Phòng bệnh của tôi ngay gần phòng bệnh của Cận Tri Dực, nếu có chuyện gì anh cứ đến báo cho tôi một tiếng. Tôi về đây.”

Cận Tri Thận gật đầu, cô ấy đi về phòng.

Có lẽ thần kinh cứ căng thẳng bỗng buông lỏng, nên Tống Thanh Uyển vừa về đến phòng bệnh là cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, vừa nằm xuống giường đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, thế là ngủ say ngay lập tức.



Hiện tại, Cận Tri Thận đang đứng ở cửa phòng ICU, không ngủ.

Từ đằng xa Cố Niệm vội vàng bước tới, Tử Vũ cũng đi theo sau, dẫu sao nơi này nhiều người dễ bị nghe lén, thế nên ba người bọn họ lùi vào một góc rồi mới bắt đầu nói chuyện.

Cố Niệm nói: “Cậu chủ, chuyện bên kia đã xử lý xong, về phần hai tay lính đánh thuê kia, Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm đang đuổi theo, chắc là một lát nữa sẽ có kết quả.”

Cận Tri Thận biết được chuyện này đã được giải quyết thì thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ khi nào tất cả mọi chuyện đều chấm dứt, anh mới cảm thấy yên tâm được, nếu không kiểu gì cũng thấy bất an.

Cố Niệm nói xong, ngẩng đầu nhìn thì thấy khuôn mặt của Cận Tri Thận phủ kín vẻ mỏi mệt, giống như sẽ ngã gục ngay lập tức, vì vậy vội nói: “Cậu chủ, nếu không anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên này cứ giao cho tôi là được, có vấn đề gì tôi sẽ gọi điện cho anh”

Lúc này, dù Cận Tri Thận muốn cậy mạnh đến đâu thì cơ thể của anh cũng không chịu nổi nữa, anh không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.

Cận Tri Thận gật đầu, nói: “Vậy thì nhờ cậu.”

Những chuyện này cũng không tính là gì, Cố Niệm cũng chỉ gật đầu, không nói gì.

Còn Tử Vũ nhìn dáng vẻ ấy của anh, cá chắc anh không trở về một

mình được, bèn tiến lên nói: “Cậu chủ, giờ anh mệt lắm rồi, không thể lái xe, để tôi đưa anh về.”

Cận Tri Thận cũng không định từ chối, dẫu sao bây giờ anh thật sự quá mệt mỏi rồi, không còn sức lực đâu mà lái xe nữa, dù Tử Vũ không nói thì có lẽ anh cũng phải gọi tài xế trong nhà đến đón về.




Tử Vũ đưa Cận Tri Thận về đền cửa biệt thự rồi đi về luôn, có vài việc cô ta không muốn biết, cũng không vui lòng biết. Tạm thời mắt không thấy tâm không phiền.

Quả nhiên, Cận Tri Thận vừa trở về đã thấy Giang Tiêu Tiêu lao ngay ra, bởi vì lo anh bị thương nên trong mắt cô ngập đầy vẻ lo âu, nhìn chằm chằm anh rất lâu.

Cận Tri Thận giang hai tay làm động tác ôm.

Giang Tiêu Tiêu thấy thế dứt khoát nhào vào lòng anh, hai người bọn họ ôm nhau thật lâu, cô vừa ôm vừa hôn anh, như đối đãi một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, sợ đánh mất anh.

Bộ dạng này của cô làm Cận Tri Thận vừa cảm động vừa đau lòng, anh vội nói: “Anh không sao thật mà, trái lại là Tri Dực bị thương ấy, đoán chừng sáng mai mẹ lại càm ràm rồi”

Kể ra trong khoảng thời gian Cận Tri Dực hở ra là vào bệnh viện, tuần suất hơi cao thật.

Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng cho Cận Trị Dực, hỏi ngay: “Trị Dực thế nào rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này bọn họ vẫn đang đứng ở cửa, quả thật không tiện nói chuyện, Vì vậy Cận Tri Thận đành nói: “Việc này nói ra rất dài dòng, chúng ta vào nhà trước, rồi anh từ từ nói cho em biết.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, lập tức dắt tay Cận Tri Thận, hai người họ nắm tay nhau đi lên phòng.

Vào phòng, Cận Tri Thận nhìn toàn thân bẩn thỉu, không nhịn được mà nói: “Tiêu Tiêu, sợ rằng một lát nữa anh mới nói cho em được, người anh bẩn quá, phải đi tắm trước đã.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, sau đó đi lấy quần áo cho anh thay rồi ngồi yên trên giường chờ đợi.

Cận Tri Thận tắm xong, đi ra thì thấy Giang Tiêu Tiêu đã nằm trên giường.

Chương 395 Anh vẫn còn sung sức lắm

Sau khi Cận Tri Thận nằm xuống, cả người anh mệt mỏi rã rời, Giang Tiêu Tiêu nhìn mà đau lòng không thôi.

Cô vuốt ve gò má anh, lo lắng hỏi: “Tri Thận, trông anh gầy sọp đi rồi đây này, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong sao?”

Cận Tri Thận nghe vậy thì bật cười, xoay người sang ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Mới mấy ngày thôi sao lại gầy nhanh thế được, chẳng qua dạo này hơi nhiều việc, khi nào xong xuôi mọi việc thì sẽ ổn thôi.”



Giang Tiêu Tiêu rúc vào lồng ngực anh, ôm anh thật chặt, dường như cô sợ mình vừa buông lỏng tay ra thì anh sẽ chạy mất.

“Em biết chuyện anh đang trải qua bây giờ không chỉ hao tâm tốn sức mà còn rất nguy hiểm. Tri Thận, em không muốn anh bị thương, em chỉ mong cả gia đình chúng ta được yên bình.”

Giọng nói của Giang Tiêu Tiêu để lộ nội tâm bất an cực độ của của, Cận Tri Thận cũng biết cô lo sợ điều gì, vì thế anh không muốn để cô biết việc mình đang làm hiện giờ.

Cận Tri Thận hôn trán cô, bắt đầu nói chuyện của Cận Tri Dực một cách từ tốn.



“Trước đó người tấn công biệt thự của Tri Dực là hai lính đánh thuê, Tống Thanh Uyển ngày ngày ra vào chỗ của Tri Dực nên trở thành mục tiêu của bọn họ. Đối phương bắt cóc cô ấy, vì vậy Tri Dực mới không màng nguy hiểm đi cứu cô ấy.

Sau đó Tri Dực đổi được Tổng Thanh Uyển về, nhưng lính đánh thuê lại chôn thuốc nổ ở nhà máy cũ, vì cứu Tống Thanh Uyển nên Tri Dực

mới bị thương, sau nữa là bọn anh tìm được Tri Dực. Mọi chuyện là như thế?

Nghe anh kể xong, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy lạnh gáy. Mới chỉ nghe anh nói thôi cô cũng biết quá trình nguy hiểm đến mức nào, nhưng cũng may anh không có chuyện gì.

“May mà anh không sao?

Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu ôm siết eo Cận Tri Thận.

“Em yên tâm, vì em và Tiểu Bảo, anh sẽ sống khỏe mạnh. Và cả gia

đình chúng ta nữa. Anh vẫn chưa tổ chức một đám cưới long trọng cho em đâu, sao có thể nhẫn tâm bỏ em mà đi được?” Cận Tri Thận đùa giỡn.

“Anh nói gì thế hả..” Lời anh nói làm Giang Tiêu Tiêu hơi ngượng ngùng, nói mà như trách giận.

Cận Tri Thận nhìn vợ yêu đỏ mặt nằm trong lòng mình, thấy yêu vô cùng, cơ thể anh cũng bắt đầu có phản ứng, thế là anh dứt khoát cầm tấm chăn bên cạnh trùm qua đầu, cơ thể đè lên người Giang Tiêu Tiêu.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Giang Tiêu Tiêu chưa thích ứng ngay được, khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của Cận Tri Thận, cô không khỏi cảm thấy thấp thỏm.

Tuy hai người bọn họ đã ăn nằm như vợ chồng nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn rất mắc cỡ mỗi khi anh chủ động.

Ngay sau đó Cận Tri Thận hôn lên môi cô, cơn mưa hôn dồn dập rơi xuống mỗi tấc da thịt của cô.

Giang Tiêu Tiêu bị anh hôn đến độ choáng váng, chợt nghĩ anh vừa mới trải qua một đợt nguy hiểm, bèn ngăn anh lại, nói: “Tri Thận, anh cũng mệt mỏi một ngày rồi, mau nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

067724-tamlinh247.jpg


Sáng sớm hôm sau, bà Cận mới biết tin Cận Trị Dực bị thương, khi nhìn thấy hình ảnh bệnh viện gửi về, bà sợ chết khiếp.

Cả phần lưng của Cận Tri Dực quẩn kín bằng gạc, chân bị thương lại bị treo lên.

“Tri Dực đáng thương của mẹ, sao con lại bị thương nặng thế này?”

Nghe bà Cận khóc lóc kể lể, ông Cận ngồi bên cạnh có phần không chịu nổi.

“Mẹ nó màu dừng lại đi, đánh thức Tiêu Tiêu và Tri Thận bây giờ. Tối hô qua Tri Thận về muộn lắm, em biết không hả? Hơn nữa bác sĩ cũng nói Tri Dực qua cơn nguy hiểm rồi, em cũng đừng làm quá lên thế”

Ông Cận không nói thì thôi, vừa lên tiếng là bà Cận cảm thấy uất ức hơn, bà trách móc: “Cái ông này, cũng chỉ biết trách em thôi, Tri Dực không phải cục thịt rơi ra từ người anh nên dĩ nhiên anh không đau lòng, thằng bé là do em mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, anh không biết là con đau mẹ xót à?”

Ông Cận thấy bà Cận lại muốn oán giận, lập tức đi ra ngoài, miễn cho bị ăn mắng tiếp.

Đúng lúc này, cửa phòng của Tiểu Bảo mở ra, bé ngái ngủ, nói: “Bà nội ơi, sáng ra bà nói gì to vậy?”

Bà Cận thấy cháu trai cưng của mình, vội vàng đi đến ôm bé, bà lấy

một chiếc chăn bọc Tiểu Bảo lại, áy náy nói: “Xin lỗi cháu, Tiểu Bảo, bà nội lớn tiếng quá làm cháu không ngủ được, chỉ là chú của cháu lại bị thương, bà nội đang lo lắm.:

“Gì ạ? Chú lại bị thương ấy ạ?” Tiểu Bảo rất ngạc nhiên vì tin tức này.

Bà Cận đang định nói thì Cận Tri Thận ôm Giang Tiêu Tiêu đi xuống nhà.

Bà nhìn thấy anh, không nhịn được mà oán trách: “Tri Thận, không phải là trách con, nhưng sao lần nào con cũng để em con lao vào nguy hiểm vậy hả? Con hồ đồ quá đấy.”




Cận Tri Thận bị trách mắng không dám phản bác, chỉ có thể im lặng nghe bà Cận răn dạy.

Bà Cận thấy thái độ của anh như thế cũng không nói gì nữa.

“Được rồi, lát nữa mấy đứa đưa mẹ đi thăm Tri Dực, không biết khi nào đứa con trai đáng thương của mẹ mới có thể xuất viện” Bà Cận vừa nói, vừa rơm rớm nước mắt, Giang Tiêu Tiêu thấy vậy vội vàng an ủi bà.

“Cô yên tâm đi ạ, hiện tại Tri Dực đã không sao rồi, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi thăm chú ấy thôi cô.”

Bà Cận gật đầu, dặn phòng bếp làm canh bổ, sau đó cả gia đình cùng đi đến bệnh viện.

Lúc nhìn thấy Cận Tri Dực nằm trên giường bệnh, bà Cận không kìm nổi nước mắt, Cận Tri Thận ôm bà.

Hiện nay Cận Tri Dực chỉ có thể nằm sấp trên giường, hoàn toàn không thể nằm ngửa như bình thường, bởi vì vết thương ở lưng thật sự quá nghiêm trọng, bây giờ anh ta vẫn cần ở phòng ICU một thời gian, không thể tiếp xúc với môi trường bên ngoài.

Ý thức của anh ta hãy còn mơ hồ, tỉnh lại rồi nhanh chóng hôn mê tiếp.

Nhìn thấy tình trạng của Cận Tri Dực như thế, bà Cận đau lòng khôn kể, hận sao người nằm ở đó bây giờ không phải là mình.

Bác sĩ kiểm tra cho Cận Tri Dực xong thì đi ra, thấy bà Cận bèn nói: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được”

“Cô à, cô đừng lo, Tri Dực nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Giang Tiêu Tiêu động viên bà.

“Đúng đó bà nội, bà phải tin lời bác sĩ, chú con ở hiền gặp lành mà.” Tiểu Bảo cầm tay bà Cận và ngoan ngoãn nói hùa theo.

Được bọn họ trấn an, bà Cận mới dần bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, điện thoại của Cận Tri Thận đổ chuông, người gọi điện tới là Bạch Lễ.

Chương 396 Thổi phù một cái là hết đau liền

Cận Tri Thận dùng mắt ra hiệu cho Giang Tiêu Tiêu rồi đi ra ngoài.

Anh đi ra ban công rồi mới gọi điện lại cho Bạch Lễ, hỏi: “Thế nào

rồi?”



“Đã bắt được rồi, chẳng qua không biết anh định làm gì tiếp theo?” Bạch Lễ nói với giọng bình tĩnh.

“Trực tiếp giao người cho cảnh sát đi, cậu biết nên làm thế nào rồi đấy.” Cận Tri Thận rất tin tưởng năng lực làm việc của Bạch Lễ.

Cận Tri Thận nhìn bầu trời bên ngoài trong xanh thăm thẳm, chim chóc bay lượn tự do giữa không trung.

Nhưng ai biết dưới cùng một bầu trời này, đang có bao nhiêu con mắt nhòm nhớ anh?



Thật ra, dĩ Cận Tri Thận không cần giao hai lính đánh thuê bắt được kia cho cảnh sát, nếu giữ lại trong tay, nhất định anh sẽ khiến hai người đó phải trả giá đắt vì hành động của mình.

Tuy nhiên, bởi vì ở trong nước nên anh không muốn rêu rao, tạm thời không định dùng quá nhiều quan hệ và thủ đoạn để đối phó những người này, nếu có người có thể giúp anh xử lý thì tại sao lại không cân?

Nói thẳng ra là hai người kia cũng chỉ là sát thủ mà Quý Trần thu mua thôi, đối tượng chân chính anh cần đối phó là Quý Trần đứng sau lưng đám người này.

Sau khi cúp điện thoại, Cận Tri Thận quay lại phòng bệnh, lúc này Cận Tri Dực đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn khá yếu.

“Con à, con nói đi con muốn ăn gì, muốn uống gì, nói cho mẹ biết, mẹ đi làm cho con, con muốn gì mẹ cũng đồng ý” Bà Cận vuốt ve gò má của Cận Tri Dực, cực kỳ đau lòng.

“Mẹ, chỉ cần mẹ đừng giục con kết hôn là được.”

Cận Tri Dực nói thể làm bà Cận hơi bất mãn, bà đập lên gối của anh ta một cái: “Kết hôn là chuyện lớn cả đời, tại sao lại không nhắc được? Bây giờ anh con có Tiêu Tiêu, cũng có con cả rồi, mà con thì vẫn chưa có gì cả. Con định không kết hôn cả đời đấy hả?”

Cận Tri Dực lập tức trách mẹ mình: “Mẹ, con đau quá”

“Đâu? Mau cho mẹ xem nào.”

Vừa nghe Cận Tri Dực hô đau là bà Cận không càu nhàu nữa, vội. vàng đứng dậy kiểm tra tình trạng của anh ta.

Cận Tri Dực lén trợn mắt sau lưng bà Cận, Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy thì cười trộm, để trốn tránh đề tài này, anh ta quả đúng là không từ thủ đoạn.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Tổng Thanh Uyển đi vào, trên tay cô còn cầm hộp đựng thức ăn và trái cây. Khi nhìn thấy một phòng đầy người, cô ấy ngẩn ra.

Cô ấy chỉ định đến thăm Cận Tri Dực một lúc, không nghĩ tới cả nhà họ Cận đều ở đây.

Cô ấy đặt đồ xuống rồi định đi luôn, nhưng bị Giang Tiêu Tiêu cản lại.

“Thanh Uyển, em đến rồi thì ở lại đi, lát nữa Tri Dực còn cần có người lại chăm sóc nữa”

Bà Cận vừa trông thấy Tổng Thanh Uyển, hai mắt lập tức biến thành hình viên đạn.

Tại vì cô gái này mà Cận Tri Dực mới bị thương nặng như thế, dĩ nhiên bà thấy mặt Tống Thanh Uyển sẽ không có ấn tượng tốt gì.

Tống Thanh Uyển cảm nhận được ánh mắt của bà cận, cảm thấy lúng ta lúng túng.

Tiểu Bảo thấy thế, nhanh trí cầm tay Tống Thanh Uyển, kéo cô ấy đến cạnh Cận Trị Dực, tinh nghịch nói: “Cô Thanh Uyển, cháu thấy chú đang đau lắm, cô giúp chú cháu thổi đi. Trước đây Tiểu Bảo ngã, bị thương, mẹ toàn thổi cho cháu, chỉ cần thổi phù một chút là hết đau liền, cô mau giúp chú cháu đi mà.”

067725-tamlinh247.jpg


Sau khi ăn tối ở nhà, Cận Tri Thận mang Giang Tiêu Tiêu ra ngoài, hai người họ đi dạo, hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi gió đêm hiu hiu thổi.

“Tri Thận, hình như lâu rồi chúng ta chưa đi dạo với nhau như thế này.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn tà dương dần khuất bóng và nói.

Nghe vậy, Cận Tri Thận xoa đầu cô, nói với vẻ cưng chiều: “Đúng thế, khoảng thời gian này anh bận quá, hơn nữa Trị Dực còn bị thương. Chỉ cần giải quyết đám tiểu nhân trong nước là anh có thể đưa em ra ngoài du lịch”

Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến những việc xảy ra gần đây mà kinh hồn bạt vía, cô nhìn Cận Tri Thận, giọng điệu lo âu: “Bất cứ lúc nào anh cũng phải giữ liên lạc với em, để em biết được tình hình của anh. Hơn nữa, tuyệt đối đừng để bị thương”

Cận Tri Thận nhìn thấy nét lo lắng trong đôi mắt cô, cảm thấy rất ấm. lòng, anh gật đầu nghiêm túc.

Hai người bọn họ lại đi loanh quanh thêm một lúc nữa rồi mới về nhà.




Hai ngày sau, Cận Tri Thận không đến công ty, nhưng trợ lý vẫn báo cáo công việc như mọi ngày và đưa một xấp tài liệu trong tay cho anh.

Cận Tri Thận xem qua một lần, ký tên ở cuối tài liệu, sau đó hỏi: “Tình hình hiện nay của Stephen thế nào rồi?”

Trợ lý đưa tài liệu về Tập đoàn Stephen cho Cận Tri Thận, nói: “Trong hai ngày qua, vài tiêm thuốc lớn của Stephen đã phải đóng cửa, cả bệnh viện của bọn họ cũng bị kiểm tra. Hiện nay Quý Trần đang sứt đầu mẻ trán vì xử lý cục diện rối rắm này, có lẽ không còn tinh lực quan tâm chuyện trong nước nữa”

Nghe nội dung tin tức mà trợ lý báo cáo, Cận Tri Thận nói với vẻ hài lòng: “Như thế là tốt nhất. Cậu liên hệ với Ứng Thiên, để anh ấy theo dõi chặt chẽ một chút, nếu có thể thì cố gắng chiếm đoạt một ít thị phần của Stephen ở nước ngoài”

Cận Tri Thận nhìn bức ảnh Quý Trần ngang ngược trong tài liệu, chỉ muốn bóp chết gã. Nếu không phải vì gã thì Cận Tri Dực cũng sẽ không bị thương nặng như hiện giờ.

Trợ lý cảm giác hơi thở của Cận Tri Thận thay đổi, vội vàng chạy trốn để tránh bị ảnh hưởng.

Trong lòng trợ lý vẫn có chút đồng tình Quý Trần, nếu thúc ép Cận Tri Thận quá gắt, sợ rằng Tập đoàn Stephen của gã phải đóng cửa mất.

ở nước ngoài, Quý Trần nhận được tin tức hai lính đánh thuê sa lưới, không tin nổi vào tai mình. Hai lính đánh thuê đó nằm trong top ba mươi trên bảng xếp hạng lính đánh thuê đều thất bại.

Đối với gã mà nói, việc này không chỉ là gã mất hai sát thủ. Gã tức giận xé nát tài liệu trong tay, rồi lại hất tung tất cả mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất, liên tục giẫm đạp chúng.

Sau khi trút xong cơn phẫn nộ, Quý Trần châm một điếu thuốc, gã lại cầm phần giới thiệu Cận Tri Thận lên, người đàn ông này đúng là có chút bản lĩnh, gã coi thường đối phương rồi.

Trợ lý thấy Quý Trần bình tĩnh lại mới nói: “Chủ tịch, sợ là lần này chúng ta không dễ xử lý. Đoàn lính đánh thuê mất đi hai cao thủ, nhất định sẽ gây khó dễ cho chúng ta”

“Vậy thì dùng chút tiền đuổi bọn họ đi” Quý Trần nghe trợ lý nói, bực bội cởi cúc áo sơ mi ra, cúc áo trên cùng siết chặt làm gã không thở nổi.

“Với tình hình hiện tại của công ty, hẳn là không dễ chi tiền” Trợ lý nhỏ giọng nói.

Chương 397 Ôm không buông tay

“Cậu lặp lại lần nữa?” Giọng nói của Quý Trần lạnh lùng.

Đối diện với Quý Trần sắp sửa nổi bão, trợ lý co rúm, nhưng vẫn đưa báo cáo tài chính của công ty cho gã, nói: “Đây là báo cáo tài chính của chúng ta trong quý này, tổng thể đang có xu hướng sụt giảm, trong đại hội cổ đông lần trước đã có nhiều người lên tiếng bất mãn, nếu bây giờ chúng ta tự ý chuyển tiền vốn chắc chắn sẽ bị người ta nói”

Quý Trần tỏ ra khinh thường: “Một đám lão già chết tiệt, có tư cách gì dạy dỗ tôi. Cậu cứ làm theo lời tôi”



Tuy trợ lý vẫn còn ý kiến nhưng anh ta biết dù mình có nói gì thì Quý Trần cũng sẽ không nghe khuyên can, anh ta không còn cách nào khác đành phải đồng ý làm theo.

Sau khi trợ lý rời đi, Quý Trần khẽ nheo mắt, vo viên tài liệu trong tay rồi hung tợn nói: “Giỏi lắm Cận Tri Thận, tao nhớ kỹ món nợ này rồi. Tao nhất định sẽ khiến máy phải trả giá đắt”

Tuy nhiên gã chưa kịp tạo rắc rối cho Cận Tri Thận thì đối phương đã chủ động ra tay.

Công ty con ở nước ngoài của Tập đoàn Cận thị kinh doanh ngành y tế, Cận Tri Thận âm thầm liên hệ với công ty đối thủ của Stephen, bắt tay với bọn họ chèn ép thị trường của Stephen.



Hai công ty bắt đầu cắn nuốt điên cuồng thị phần của Tập đoàn Stephen ở phương diện y dược, sau đó bán những loại thuốc giống hệt sản phẩm của Tập đoàn Stephen với giá thấp hơn, điều này làm cho danh tiếng của Stephen dần suy giảm.

Lĩnh vực kinh doanh chính của Tập đoàn Stephen là ngành y tế, cứ như thể cổ phiếu của tập đoàn bắt đầu giảm mạnh, ngay cả dược phẩm do bọn họ sản xuất cũng tạm dừng.

Vì chuyện lúc trước mà các cổ đông đã sinh lòng bất mãn với Quý Trần, bây giờ lại xảy ra chuyện này, các cổ đông cực kỳ oán hận gã, tuyên bố là do gã cứ khăng khăng làm theo ý mình nên mới tạo thành tình huống hiện tại.

Lúc này, Quý Trần đang ở trong phòng họp, bị các cổ đông trách mắng, không cho gã bất kỳ cơ hội lên tiếng nào.

Trong đó có một cổ đông khá có uy tín bỗng đứng dậy chỉ trích Quý Trần: “Vốn dĩ tôi còn đánh giá cao Chủ tịch Quý, nhưng việc anh làm khiến tôi rất thất vọng. Hy vọng anh mau sớm nghĩ cách cứu vãn danh dự của công ty, nếu không tôi sẽ đề nghị cách chức anh”

“Đúng vậy, nếu biện pháp của anh không thể làm chúng tôi hài lòng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giao công ty lại cho anh”

“Cách chức anh”

Có một người lên tiếng thì sẽ có nhiều người khác đứng ra phụ họa, Quý Trần nhìn đám người nhao nhao nói chuyện kia, cười khẩy, nghĩ: Đúng là giậu đổ bìm leo.

Trước kia bọn họ gặp gã, người nào người nấy cũng cung kính hết mực, vậy mà hôm nay lại bày ra dáng vẻ này đây.

Nhưng đến khi gã vươn mình, cũng là ngày chết của những kẻ này.

Hội nghị kết thúc, tiếng tranh cãi của bọn họ làm Quý Trần đau đầu, đến khi mọi người đi hết, một mình gã ngồi trong phòng họp, hút hết điếu này đến điều khác.

Thế nhưng họa vô đơn chí, bên phía gia tộc cũng truyền ra tin tức bất lợi với gã.

Đám anh em của gã thấy gã suy bại, dồn dập bỏ đá xuống giếng.

Chuyện của công ty đã đủ khiến gã sứt đầu mẻ trán, chẳng còn hơi đâu mà quan tâm sự tình bên gia tộc.

Có người sầu cũng có người vui, Cận Tri Thận nhận được tin tức từ nước ngoài thì rất hài lòng, tuy nhiên vẫn chưa đạt đến hiệu quả mà anh dự đoán.

Anh không chỉ muốn Quý Trần thân bại danh liệt, mà còn muốn gã thoi thóp, không có cách nào sống yên được.

Trợ lý nhìn cục diện hiện nay, không thể không cảm thán tác phong mạnh mẽ và nhanh chóng của Cận Tri Thận, sau một loạt thủ đoạn này, sợ rằng Quý Trần phải qua một thời gian nữa mới bình thường lại được.

Cận Tri Thận khép máy tính lại, đi ra công ty.

Lúc trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu đang ngủ trưa, Cận Tri Thận nhẹ tay nhẹ chân đi vào, sợ đánh thức cô.

Hàng mi dài rợp bóng trên gương mặt, mái tóc đen nhánh buông xõa tùy ý, lúc này cô giống như thiên thần rơi xuống nhân gian, vô cùng đáng yêu, trông cô vô tội bảo anh không yêu sao được?

Dường như cảm giác được ánh mắt chăm chú của người bên cạnh, Giang Tiêu Tiêu từ từ mở mắt.

068147-tamlinh247.jpg


Thế giới hai người... Giang Tiêu Tiêu hơi ngượng, vùi mặt vào ngực anh.

Hai người bọn họ ở trên giường thân mật một lát rồi Giang Tiêu Tiêu mới đứng dậy vào phòng tắm, định bụng ăn diện một chút để đi hẹn hò với Cận Tri Thận.

Kể từ khi dọn vào nhà họ Cận, cô có rất ít thời gian ở riêng với Cận Tri Thận, phần lớn thời gian đều bị Tiểu Bảo quấn lấy, hiếm khi nào có một cơ hội đi ra ngoài chơi thế này.

Sau khi Giang Tiêu Tiêu vào phòng tắm, Cận Tri Thận cũng theo vào, ôm lấy cô từ đằng sau, tựa đầu lên vai cô, dịu giọng, nói: “Tiêu Tiêu, hứa với anh, đừng bao giờ rời khỏi anh”




Giang Tiêu Tiêu bối rối trước câu nói bất thình lình của anh, cô cười nói: “Anh yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh. Nào, anh đi ra ngoài đi, anh thế này em không trang điểm được.”

“Vợ anh không trang điểm cũng đẹp lắm rồi” Cận Tri Thận giở trò lưu manh, ôm Giang Tiêu Tiêu không chịu buông tay.

Giang Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông đang làm nũng với mình một cách bất đắc dĩ, ai có thể nghĩ tới Chủ tịch Cận ở bên ngoài có thể làm rung chuyển trời đất, ở nhà sẽ biến thành bộ dạng mềm mại và đáng yêu như thế này cơ chứ.

Lần trang điểm này mất tận hai tiếng đồng hồ mới xong, quả thật không phải do Giang Tiêu Tiêu đề mề, chẳng qua là Cận Tri Thận cứ quấy rầy cô, thỉnh thoảng lại đòi hôn một cái, cô cũng không cự tuyệt được.

Lại đứng trước tủ quần áo chần chừ hồi lâu, Giang Tiêu Tiêu vẫn không thể chọn được một bộ quần áo thích hợp, Cận Tri Thận bàn tiến lên giúp đỡ.

Anh nhìn quần áo muôn sắc muôn kiểu trong tủ, cảm thấy hết sức đau đầu.

Cuối cùng vẫn là Giang Tiêu Tiêu quyết định, cô nhớ trước kia mua một bộ đồ đôi, vẫn luôn không có cơ hội mặc, lần này vừa lúc có thể lấy ra mặc.

Hai người bọn họ thay quần áo xong, đang định ra cửa, đúng lúc gặp được bà Cận vừa từ bệnh viện về, bà ngó thấy quần áo mà hai người mặc, tức khắc cười tươi.

“Tiêu Tiêu à, cô thấy cháu và Tri Thận phải cố gắng lên, mau chóng sinh một đứa nữa, thừa dịp cô vẫn còn sức khỏe, với cả Tiểu Bảo cũng lớn rồi, có thể trông con cho hai đứa”

Bà Cận nói thế làm Giang Tiêu Tiêu xấu hổ không thôi, cô không trả lời, trái lại Cận Tri Thận cười đáp: “Mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ cố gắng”

Chương 398 Đến nhà người khác ở rể

Hai người bọn họ đi ra ngoài, mãi đến khi trời tối mới trở về, Tiểu Bảo trông thấy Giang Tiêu Tiêu lập tức ôm chặt cô không chịu buông tay.

Thoáng cai hai ngày đã trôi qua, trong hai ngày này Cận Tri Thận cũng không đến thăm Cận Tri Dực lần này, tuy biết trong bệnh viện có Tống Thanh Uyển chăm sóc đối phương, nhưng anh vẫn không yên. tâm lắm.

“Tiêu Tiêu, hôm nay chúng ta đến thăm Tri Dực một lát đi” Cận Tri Dực khép báo cáo tài chính lại, rồi nói với Giang Tiêu Tiêu đang ngồi đọc sách ở bên cạnh.



Giang Tiêu Tiêu đang đọc đến đoạn cao trào, nghe anh nói cũng chỉ ậm ừ một tiếng không rõ ràng.

Cận Tri Thận bó tay, lắc đầu rồi tiếp tục nhìn hợp đồng trên tay.

Cuối cùng cũng hoàn thành công việc trong tay, Cận Tri Thận đi đến nhẹ nhàng ôm éo Giang Tiêu Tiêu, ghé vào tai cô, nói: “Tan tầm được rồi, cô nhóc ngốc”

Anh thổi vào tai làm Giang Tiêu Tiêu rụt cổ lại vì ngứa, rồi cô nói: “Vậy thì về nhà tôi, anh đừng thổi như thế, ngứa lắm”.



Nhưng Cận Tri Thận không định tha cho cô, trái lại còn chất vấn: “Anh vừa mới nói tan tầm định dẫn em đi đâu gì? Hửm?”

Giang Tiêu Tiêu đâu còn nhớ gì, đành phải giả vờ không biết gì cả, cô chớp chớp mắt nhìn Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận bị bộ dạng này của cô dằn vặt không biết phải nói gì, không thể làm gì khác hơn là gãi mũi cô, thở dài nói: “Em đấy, đúng là bó tay với em mà”.

Giọng điệu cưng chiều cùng với động tác thân mật của anh làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng ấm áp khôn kể.

Nói xong, Cận Tri Thận dắt tay Giang Tiêu Tiêu đi ra ngoài, tuy không biết anh muốn dẫn cô đi đâu nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy yên tâm.

Không nghĩ tới Cận Tri Thận vẫn đưa cô về nhà, sau đó lấy một vài món đồ từ tay bà Cận rồi lại đi ra.

Đến cổng bệnh viện, Giang Tiêu Tiêu mới nhận ra, rồi ngượng ngùng mà nói: “Ra là đến thăm Tri Dực à, em suýt quên việc này luôn đấy.”

Cận Tri Thận nhìn cô, nói một cách nghiêm túc: “Em quên thật mà.”

Anh nói không sai tẹo nào, ai bào lúc đó cô không để tâm gì cả.

Đến cửa phòng bệnh, Cận Tri Thận bỗng dừng lại, Giang Tiêu Tiêu đi theo sau chẳng hiểu ra sao, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Cận Tri Thận mỉm cười không nói gì, giơ tay chỉ vào trong phòng, ý bảo tự cô nhìn xem.

Giang Tiêu Tiêu tiến lên một bước, từ góc độ này vừa khéo có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Cô thấy Cận Tri Dực cởi trần, nằm sấp trên giường, Tống Thanh Uyển đang bôi thuốc cho anh ta.

Hai người bọn họ nhìn nhau, ngầm hiểu rõ. Cận Tri Dực tuy bị thương nhưng xem ra anh ta lại rất hưởng thụ cuộc sống trong bệnh viện.

Lúc này, có lẽ Cận Trị Dực bị đau, cứ kêu gào mãi, nhưng mà kêu một lúc, âm thanh của anh ta bỗng trở nên kích thích hơn.

Tống Thanh Uyển đang yên đang lành bôi thuốc cho anh ta, nghe anh ta kêu rên như thế, tay bôi thuốc run lên, cô ấy tức giận nói thẳng: “Anh có thể đừng phát ra âm thanh kiểu đó giùm tôi không hả? Để người khác nghe được lại tưởng tôi đang làm gì”.

Nói xong, cô ấy lại cảm thấy xấu hổ, mặt mày đỏ bừng, đến cả lỗ tại cũng đỏ, phù hợp với một câu “mặt đỏ tới mang tai”.

Ai ngờ cậu hai Cận nằm trên giường bày ra vẻ rỗi hơi nên muốn kiểm chuyện, nói với vẻ mặt vô tội “Cô nói đúng lắm, nhưng mà tôi đau quá, thật sự không kiểm soát được bản thân mà”

Ngay lúc Tống Thanh Uyển định ném thuốc lại mà đi thì ngoài cửa,

Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà phì cười.

Hành động của cô làm hai người trong phòng bệnh giật mình, cùng xoay đầu lại ngay lập tức, nhìn hai vợ chồng nhà bọn họ.

Tống Thanh Uyển vốn cảm thấy Cận Tri Dực nói như thể đã mất mặt lắm rồi, không nghĩ tới bên ngoài còn có người khác, bây giờ cô ấy chỉ muốn tìm một cái lỗ nào mà chui xuống thôi.

Lúc này muốn hóng hớt cũng không hóng được, đầu sỏ Giang Tiêu Tiêu lập tức tiến lên, mở cửa đi vào.

Sau khi vào trong cũng có thể thấy được vết thương trên người Cận Tri Dực, cả phần lưng của anh ta toàn là vết bỏng nhìn mà phát hoảng, kinh hãi không thôi.

Giang Tiêu Tiêu cầm lòng không đặng mà nói: “Nghiêm trọng quá, thế này nếu lành lại thì sẽ có sẹo đấy”

Nghe cô nói vậy, Cận Tri Dực lập tức gật đầu hùa theo, nói: “Đúng rồi, sau này không tìm được vợ, anh em phải nuôi em cả đời”

Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu định nói: Nuôi chú cũng không thành vấn đề, dù sao Cận thị lắm tiền nhiều của, nuôi chú ăn không ngồi rồi cũng chỉ là việc nhỏ.

Thế nhưng cô chưa kịp nói ra thì Cận Tri Thận đã lên tiếng trước: “Không lấy vợ được thì đến ở rể cho nhà người ta, dù sao mặt cũng không bị biến dạng, đi ra ngoài lừa người khác vẫn được”.

Nói thật, từ lâu Giang Tiêu Tiêu đã biết Cận Trị Thận rất độc miệng, có điều cô không ngờ đến cả em trai ruột của mình anh cũng phải chọc ngoáy ác như vậy.

Cận Tri Dực chép miệng: “Anh à, anh độc ác quá đấy, em có ăn mấy đâu, anh cứ vứt bỏ đứa em đẹp trai này như thế à?”

Nghe anh ta nói, Cận Tri Thận lập tức bày ra vẻ mặt "Xin chú giữ lại chút liêm sỉ cho anh nhờ”, im lặng nhìn anh ta.

Trái lại Giang Tiêu Tiêu giống như tìm được đề tài, vội vàng bắt lấy cơ hội trêu Tống Thanh Uyển: “Thanh Uyển, Tri Thận không cần chú ấy, nhà em muốn nhận chú ấy đến ở rể không?”

| Vốn dĩ Tống Thanh Uyển cho rằng hai vợ chồng bọn họ chuyển đề tài rồi, nhưng cô ấy không nghĩ tới cuối cùng câu chuyện vẫn khơi ra cho cô ấy nói. Cô ấy đỏ bừng mặt, nghẹn mãi mới nói được một câu: “Em mới không cần đâu” Nói xong cũng chạy luôn.

Cận Tri Thận buông tay: “Thoạt nhìn anh vẫn đánh giá cao chú rồi, cứ tưởng chú đi ở rể thì sẽ có người nhận chú, bây giờ xem ra dù chú có đến ở rể nhà người ta thì cũng chẳng có ai thèm”




Không biết Cận Tri Dực có nghe được những gì anh vừa nói không, dù sao trong phòng bệnh chỉ vang vọng tiếng kêu la của anh ta: “Tống Thanh Uyển, ít nhất cô cũng phải bôi thuốc cho tôi xong rồi hẵng chạy chứ!”

Nhưng dù anh ta gọi thế nào cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào từ Tống Thanh Uyển.

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, hai người này đúng là một đôi chó mèo mà.

Cận Tri Dực bỗng quay sang nhìn Cận Tri Thận, dường như muốn nhờ anh bôi thuốc giúp mình.

Cận Tri Thận chưa kịp lên tiếng thì Giang Tiêu Tiêu đã giành trước: “Trước tiên ăn chút gì rồi bôi cũng được.”

Cận Tri Thận vội vàng đi đến đỡ Cận Tri Dực dậy, để anh ta có thể ngồi ăn thoải mái.

Giang Tiêu Tiêu nhanh nhẹn lấy đồ đạc bên trong ra, vừa mở nắp là cô biết ngay món ăn không giống người hầu trong nhà làm, trái lại giống như bà Cận tự nấu.

Bây giờ cô mới hiểu được vì sao Cận Tri Thận nhất định phải đưa có về nhà trước.

Giang Tiêu Tiêu múc canh ra bát, đưa cho Cận Tri Dực và nói: “Nhân lúc còn nóng mau uống canh đi, mẹ chú tự tay làm đấy”.

Dù sao cũng do tự tay mẹ mình nấu, Cận Tri Dực uống ngon lành, lại còn uống hết sạch.

Đến khi anh ta uống xong, Cận Tri Thận nắm tay Giang Tiêu Tiêu, nói với anh ta: “Vậy anh chị về đây, chú ngoan ngoãn bôi thuốc đi”

Cận Trị Dực đang định nói hai người ai định bôi thuốc cho em đây thì chỉ một lát sau Tống Thanh Uyển xuất hiện.

Hóa ra, trước khi Cận Tri Thận đi về, cố ý gọi Tống Thanh Uyển đến.

Cận Tri Dực đành phải ngoan ngoãn nằm sấp xuống chờ cô ấy tiếp tục bôi thuốc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom