• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

[bdt] Vốn Không Chung Đường (1 Viewer)

* Lời nói đầu: + Truyện này mình lấy cảm hứng từ một bộ truyện tranh khá nổi tiếng Yu-gi-oh! và một bộ đam mĩ cũng khá nổi tiếng là "Thiên sư chấp vị". Nhưng chỉ là lấy cảm hứng thôi, không có sự sao chép hay đạo văn ở đây
+ Tất cả những địa danh, sự kiện, con người trong truyện đều là sự hư cấu



“Chuyến tàu đến đảo Otoshidamaka còn 15ph nữa sẽ khởi hành, yêu cầu các bài thủ nhanh chóng hoàn tất mọi thủ tục và công việc cá nhân...”

Chơi bài ma thuật gần 15 năm qua, có nằm mơ Việt cũng không nghĩ đến có ngày một giải đấu bài ma thuật quy mô toàn thế giới được tổ chức cho những bài thủ chuyên và không chuyên và nhất là anh lại trở thành một trong hai đại diện của Việt Nam tham gia giải đấu danh giá này. Không những vậy, mọi kĩ thuật tiên tiến nhất đều được sử dụng tại giải đấu. Việt nghe bảo, bài thủ sẽ được cấp bàn đấu có thể làm hiện lên hình ảnh quái thú ba chiều sống động như trong manga, anime. Ngoài ra, phần thưởng mà Konami đưa ra cho chức vô địch cũng vô cùng hấp dẫn: phần thưởng tiền mặt 150000 usd cùng bộ bài ma thuật đầu tiên của vua bài Yugi Muto được Konami phát hành. Nhưng luật chơi vì thế cũng vô cùng khắc nghiệt. Giải đấu quy tụ 200 bài thủ của 100 quốc gia, vùng lãnh thổ trên thế giới, mỗi nước sẽ có hai bài thủ đại diện. Và trong trận đấu đầu tiên, hai bài thủ của nước đó sẽ phải đối đầu với nhau. Bởi vậy, dù hai người cùng quốc tịch được sắp xếp ở chung một gian phòng song không ai nói với ai câu nào, ai cũng nhìn nhau bằng con mắt thù địch.

Với Việt, anh không chú ý đến giải thưởng. Là một người yêu bài ma thuật bằng cả trái tim, thứ anh muốn nhận được qua giải đấu này chỉ là sự giao lưu, học hỏi cùng những trận đấu đỉnh cao, rực lửa như trong truyện đã miêu tả, thế thôi. Cho nên, khi lên tàu thấy ai cũng mặt mày đằng đằng sát khí, Việt không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, giải thưởng với họ quan trọng đến vậy sao?

Bước vào căn phòng được chỉ định, Việt không khỏi cảm thán. Đúng là tàu năm sao của Konami, mọi thứ đều hết sức hiện đại, hiện đại đến mức... nhiều cái Việt không biết sử dụng như thế nào. Cất đồ đạc xong ngồi xuống giường, một cảm giác mềm mại, êm ả truyền đến khiến hai mắt Việt bắt đầu ríu lại

- Này cậu bé, đến muộn quá đấy.

Việt giật mình, ngạc nhiên xen lẫn vui sướng nhìn người vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên cơ thể vẫn còn vương vài giọt nước cùng một tầng khói mỏng:

- Anh Huy, sao anh lại ở đây?

Huy vừa dùng khăn bông mềm lau lau mái tóc hơi dài một chút, vừa hở hững trả lời:

- Cậu bé không có thói quen nhìn lại những đối thủ đã từng thua cậu sao? Tôi để thua cậu trong trận chung kết giải toàn quốc nên dĩ nhiên là đại diện thứ 2 cùng cậu tham dự giải quốc tế rồi.

Việt gãi đầu, cười trừ:

- Em xin lỗi, em không có ý đó đâu...

Huy cũng không tỏ vẻ so đo gì. Anh ta nhắc nhở Việt:

- Cậu bé cất đồ rồi đi tắm rồi còn ăn cơm. Tối nay cậu bé có muốn cùng anh lên boong tàu ngắm cảnh biển về đêm không?

Hai mắt Việt sáng lên như sao, anh gật đầu lia lịa:

- Có ạ, anh chờ em với!

***

Đứng cùng Huy trên boong tàu, tận hưởng làn gió mái rượi mang theo hơi muối từ biển thổi vào, Việt hỏi bâng quơ:

- Tại sao Konami không tổ chức giải đấu ở Nhật mà lại phải ra một hòn đảo xa xôi này anh nhỉ?

- Cậu bé không đọc kĩ thông tin sao? Hình thức thi đấu từ vòng 2 của giải đấu sẽ giống như hình thức thi đấu loại ở đảo Vegasasu.

- À há

Nhìn Huy chống tay vào lan can tàu, mái tóc đen hơi dài bị gió thổi tung bay như hòa lẫn vào màn đêm, Việt chợt có cảm giác anh ta mang một vẻ đẹp u ám như thiên thần bóng đêm. Huy tiến lại gần Việt, nhẹ nhàng nói:

- Đòn phối hợp cuối cùng ở trận đấu đó của cậu đẹp thật đấy.

Việt gãi gãi vành tai:

- Anh quá khen rồi.

- Không phiền nếu tôi xem bộ bài của cậu chứ? - Vẫn giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc ấy.

Việt vui vẻ gật đầu. Anh rút từ túi áo gió ra bộ bài chính của mình. Cầm bộ bài của Việt, kiểm tra từng lá bài, hàng lông mày của Huy càng ngày càng cau lại. “Không có gì đặc biệt, những lá bài đó không có gì đặc biệt, vậy tại sao mình lại thua? Tại sao bộ bài mình đầu tư cả chục triệu lại thua thứ rác rưởi này? Thứ rác rưởi này đãng lẽ không nên tồn tại”. Trong đầu Huy liên tục kêu gào lên những câu hỏi đó.

“Vút”, lả tả, lả tả, những lá bài từ tay Huy ném ra bay theo làn gió hạ cánh xuống biển.

- Không!!!

Việt nhoài người ra nhìn những lá bài của mình bay xa tầm với. Đăm đắm nhìn bộ bài rơi xuống biển, Việt không chú ý một thân hình khẽ khàng tiến đến sau lưng anh. Hai bàn tay của hắn vươn ra, đẩy Việt ngã nhào xuống biển. Việt không biết bơi, tiếng kêu cứu của anh bị tiếng gió thổi ngoài biến cuốn đi vào hư vô. Nhìn Việt chơi với giữ biển rồi dần chìm hẳn, khóe miệng Huy khẽ nhếch lên thành một nụ cười độc ác. Rác rưởi thì hãy biến mất cùng với rác rưởi đi...

Ý thức của Việt dần hòa tan vào nước biển mênh mông không còn một mảnh nhỏ. Nếu còn ý thức, nếu có thể mở mắt lúc này hẳn Việt sẽ vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng từng luồng sáng màu vàng kim phát ra từ những con sứa biển vây quanh, bao bọc lấy thân thể anh, kéo anh sâu hơn vào đáy biển.

***

- Cậu ta chớp mắt kìa.

- A, cậu ta đang động đậy

- Ha, cậu ta tỉnh rồi!

Việt tỉnh lại nhưng đầu anh đau như búa bổ. Nhìn những kẻ mặt mày quái dị vây quanh mình, Việt hoảng sợ, chẳng có lẽ âm tào địa phủ là có thật? Việt vỗ vỗ đầu, vừa để thanh tỉnh lại đầu óc, vừa tìm hiểu thử mình có cảm giác hay không, kết quả anh vẫn còn cảm giác mà. Vậy rốt cuộc đây là đâu? Những kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, ma chẳng phải ma này là ai? Tóm lại là chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

- A, thái tử đến

- Thái tử, hắn tỉnh lại rồi

Việt có cảm giác như đang lưu lạc trong một mớ bòng bong không lối thoát. Thái... thái tử? Đây hẳn không phải đoàn làm phim kiếm hiệp cổ trang chứ? Anh tò mò quay sang nhìn kẻ được gọi là thái tử kia: mắt bạc, tóc bạc dài ngang eo, trang phục trên người gã cũng một màu bạc... chỉ có điều... trang phục xếp lớp kiểu kia hình như là cổ trang Trung Quốc mà.

- Ngươi không sao chứ?

À há, gã biết nói tiếng việt. Việt thờ phảo nhẹ nhõm. Không quan tâm đến tất cả những thứ quái dị xung quanh, anh dồn dập hỏi gã:

- Đây là đâu? Tôi là ai? À nhầm, anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Về lí mà nói đáng nhẽ tôi phải chết rồi mà. Còn nữa, bằng cách nào tôi có thể trở về đất liền?

- Đây là thủy cung của ta. Ta là Long thái tử. Ngươi được tùy tùng của ta đưa tới đây - Gã trả lời không cần suy nghĩ

Việt ngất. Trả lời như vậy thà gã không nói gì còn hơn. Không chú ý đến vẻ mặt cau có của Việt, gã nắm tay anh kéo đi, vừa đi gã vừa hài hứng chỉ chỏ loạn xạ khắp nơi:

- Chưa có con người nào đến được thủy cung của ta, ngươi là người đầu tiên đấy. Đi, ta giới thiệu cho ngươi vài thứ.

Từ từ đã, thủy cung? Vậy... Việt đứng chôn chân tại chỗ, không chịu đi nữa. anh thận trọng hỏi lại:

- Đây là thủy cung?

Gã kì lạ kia gật đầu

- Anh là Long thái tử

Gã lại gật đầu

- Anh là rồng thật?

Câu hỏi này, gã trầm ngâm không phản ứng. Những người bên cạnh vốn dĩ tưởng chỉ để làm cảnh giờ nhao lên mắng Việt:

- Con người kia, sao lại dám vô lễ với thái tử như vậy?

- Vô phép tắc

- Vô văn hóa

- Vô học

- Thôi - Long thái tử lên tiếng, những tiếng ồn ào vì thế im dần - Các ngươi ra ngoài hết đi.

- Nhưng...

Thái tử trừng mắt, đôi mắt màu bạc của chàng chợt lóe lên những tia giận dữ. Những kẻ ồn ào đành cúi đầu kéo nhau ra ngoài. Việt vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt anh viết rõ bốn chữ “ngạc nhiên ngỡ ngàng”. Định thần lại, bấy giờ anh mới phát hiện ra, vị thái tử ban đầu hào hứng dẫn anh đi tham quan giờ đang trầm mặc, đôi mắt bạc ủ rũ buồn man mác. Anh khẽ kéo tay chàng, nhỏ giọng:

- Thái tử...

- Phải, ta vốn là rồng - Tiếng nói của chàng như cất lên từ một nơi xa xăm nào đó mang theo sự mất mát, đau thương - nhưng giờ thì không phải nữa rồi

Việt không biết làm sao. Anh chỉ có thể đứng đó, đứng ngay bên cạnh và lắng nghe tâm sự của chàng. Anh biết, bất cứ lời nói nào của anh lúc này cũng đều là vô nghĩa:

- Đốt rồng của ta đã bị rút, giờ ta không còn là rồng nữa rồi.

Việt hoảng hốt. Anh vẫn nhớ trong các bộ phim Trung Quốc, nếu rồng bị rút đốt sẽ đau đớn vô cùng và trở nên tàn phế, không đi lại được. Anh không thể tưởng tượng nổi vị thái tử đẹp trai phóng khoáng trước mặt mình đây đã từng trải qua những phút giây đau đớn như thế. Hai người cứ thế im lặng lâu, rất lâu. Chợt Việt nhớ ra một chuyện quan trọng, anh hét ầm lên:

- Bài của tôi, bộ bài của tôi đâu rồi?

Thái tử bị tiếng thét của Việt dọa cho giật mình. Chàng cũng chợt phát hện, mình vẫn đang nắm chặt tay Việt. Kín đáo bỏ tay Việt ra, chàng chỉ vào một chiếc bàn gần đó:

- Thứ ngươi tìm là thứ kia phải không?

Thấy những lá bài yêu quý được đặt ngay ngắn trên mặt bàn bằng băng trong suốt, Việt mừng rở chạy ngay lại. Không phải anh lậm truyện quá đến mức hóa điên nhưng những lá bài này đã gắn bó với anh trong suốt 15 năm qua, cùng anh vượt qua khó khăn, vượt qua những nỗi đau tưởng chửng không thể vượt qua được. Người thân của Việt giờ không còn ai, người bạn anh tin tưởng nhất đã bán đứng anh ngay ngày ra trường. Bởi vậy, giờ đây, anh chỉ còn biết gửi gắm niềm tin, hi vọng vào những lá bài ma thuật. Yu-gi-oh! viết trong mỗi lá bài đều ẩn chứ một linh hồn, anh tin. Dù anh không nhìn thấy nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, anh có thể nghe thấy tiếng nói, lời thì thầm của các linh hồn.

Long thái tử nghi hoặc hết nhìn vẻ sung sướng của Việt lại nhìn thứ dẹt dẹt, mỏng mỏng trong tay anh, hồi tưởng lại:

- Thấy ngươi sắp chết mà vẫn không chịu buông thứ này ra nên ta sai người mang tất cả về đây

- Thái tử, cám ơn ngài, cám ơn ngài - Đôi mắt Việt long lanh. Anh nhào đến ôm thái tử. Chàng sững sờ trước cái ôm bất ngờ của Việt. Hành động này rõ ràng là hành động bất kính song không hiểu sao, chàng không hề bài xích nó. Cơ thể Việt thật ấm. Sống dưới thủy cung lạnh lẽo bao nhiêu năm, lần đầu tiên, thái tử biết thế nào là hơi ấm con người. Hơi ấm ấy thấm dần vào da thịt, thấm dần vào trái tim chàng.

“Ọc, ọc...”, bụng Việt khẽ reo lên. Mặt anh bất giác đỏ lựng. Thái tử ân cần hỏi Việt:

- Ngươi đói rồi đúng không? Để ta sai người dọn bữa cho ngươi.

Nhìn bàn cơm được dọn lên, một lần nữa, Việt lại muốn ngất. Anh tự hỏi không biết ăn cái thứ này vào bụng, tối nay anh có may mắn được đi gặp cụ Tào hay không đây?

***

Đi đến rã rời hai chân mà thấy Long thái tử vẫn muốn đi nữa, Việt ngồi bệt xuống đất, đình công. Ngay sau bữa cơm kinh hoàng, vị thái tử nọ lại hào hứng dẫn anh đi tham quan thủy cung. Vừa ăn no lại đi loăng quăng khắp nơi, thử hỏi người nào chịu cho được?

- Chân tôi muốn rời ra cả chùm rồi, không đi nữa, không đi nữa!

Sự hào hứng của Long thái tử không vì một câu nói của Việt mà giảm sút. Chàng dùng giọng nói vừa dỗ dành, vừa dụ dỗ:

- Ngay kia có vườn san hô đẹp lắm, ta muốn giới hiệu cho ngươi.

Vườn san hô hay vườn thượng uyển gì Việt cũng mặc kệ, anh không đi nổi nữa rồi. Vả lại, còn một chuyện rất đáng quan tâm vẫn lởn vởn trong đầu anh: anh sẽ về đất liền bằng cách nào? Việt thật sự rất lo sợ truyền thuyết một năm nơi tiên cảnh bằng 100 năm nơi hạ giới là hiện thực. Người thân Việt không còn, đáng lẽ anh sẽ không còn gì phải lưu luyến nhưng dường như, sợi dây vô hình nối anh với cuộc sống trần thế vẫn vô cùng mãnh liệt. Việt đem nghi vẫn trong lòng hỏi Long thái tử. Và ở một khoảnh khắc, Việt như thấy sự cô đơn hiện lên bảng lảng trong đôi mắt màu bạc kia:
- Ngươi không muốn ở lại đây với ta?

Nghe thái tử hỏi vậy, Việt ra sức lắc đầu.

- Vậy sao ngươi lại muốn về? - Long thái tử truy hỏi

Việt đáp lại như một điều tất yếu:

- Người ở đâu phải trở về đó. Tôi là người đất liền, tất nhiên phải trở về đất liền.

Hai vai thái tử sụp xuống. Chàng đến ngồi cạnh Việt, không nói gì. Không ngăn nổi lòng, Việt hỏi một câu mà sau đó anh chỉ muốn tự vả vào mồm mình:

- Thái tử ở một mình có thấy cô đơn không?

Thái tử đứng dậy, chắp tay ra sau lưng, bước ra phía bức tưởng trong suốt. Chàng dõi đôi mắt màu bạc ra phía lòng đại dương sâu thẳm. Nhìn theo ánh mắt thái tử, Việt thắc mắc:

- Ngoài kia có gì hay mà thái tử nhìn chăm chú vậy?

- Có, có rất nhiều sự sống đang sinh sôi trong lòng đại dương bao la này. Ngươi hỏi ta có cô đơn không sao? Ngươi nghĩ ta cô đơn nổi sao khi lúc nào cũng có người bên cạnh ta hầu hạ?

Việt muốn trả lời là có nhưng lại thôi. Hơn ai hết, Việt là người thấm thía nhất cảm giác cô đơn dù lúc nào cũng có người bên cạnh là như thế nào.Anh rụt rè thử đề xuất một ý tưởng:

- Thái tử, ngài có muốn chơi một trò chơi trên đất liền không?

Đôi mắt thái tử hiện lên vẻ vui mừng:

- Chơi cái gì thế?

Việt kéo thái tử ngồi xuống một cái bàn cạnh đó. Anh rút từ túi áo ra hai bộ bài. Còn một bộ bài rất quý nữa, anh vẫn cất trong túi áo trong không muốn bỏ ra. Nhìn Việt sắp xếp các lá bài, thái tử hỏi:

- Tại sao ngươi mang nhiều thứ này theo vậy?

Việt mìm cười. Vừa sắp xếp bài, anh vừa giải thích:

- Bài thủ luôn mang trong người ít nhất là ba bộ bài để nhỡ có chuyện gì xảy ra còn có cái để thay thế. Vả lại, mỗi lần sắp xếp bài thế này, có khi lóe lên những ý tưởng kết hợp mới, như thế có thể thay thế các lá bài cho nhau.

Nói rồi, Việt hướng dẫn thái tử cách chơi bài ma thuật từ những khái niệm đơn giản nhất như đâu là bài quái thú, đâu là bài ma pháp, đâu là bài cạm bẫy đến kết hợp các lá bài với nhau. Săm soi những hình vẽ trên thứ dẹt dẹt mỏng mỏng kia, thái tử thích thú nghe Việt giải thích

- Chỉ tiếc là ở đây không có thiết bị giúp hiện lên hình ảnh quái thú ba chiều, nếu không trận đấu sẽ càng thêm thú vị - Kết thúc bài thuyết giảng, Việt cố nén một tiếng thở dài.

- Muốn hiện hình hả? Ta có thể làm được.

Nghe thái tử nói có thể làm được, Việt khấp khởi chờ mong cùng thích thú. Anh hỏi lại lần nữa cho chắc:

- Thái tử, ngài làm được thật sao?

Thái tử gật đầu. Chàng niệm chú, chỉ vào hai bộ bài đặt ngay ngắn trên mặt bàn. Hai bộ bài sáng lên một lát rồi ánh sáng đó chìm dần vào những lá bài.

- Được rồi. Chơi thử xem. Duel!

Việt gật đầu mỉm cười. Không ngờ thái tử lại học nhanh như vậy.

- Duel, tôi đi trước, rút 5 lá bài. Tôi ra lá Echo Of Meliae ở tư thế tấn công, úp hai lá bài, kết thúc lượt đi

Một làn khói từ lá bài Echo Of Meliae bay lên ngưng tụ thành hình. Cảnh tượng trước mặt khiến mắt Việt lấp lánh ánh kinh ngạc và hạnh phúc. Thấy biểu cảm của Việt, một cảm giác khác lạ len lỏi vào tim thái tử. Ở nơi thủy cung rộng lớn này, ai cũng sợ chàng, nếu không phải vẻ sợ sệt thì là vẻ quy lụy khúm núm. Người thì nhiều nhưng chàng vẫn rất cô đơn. Thế nhưng, kể từ giây phút con người này bước vào cuộc sống của chàng, mọi thứ xung quanh dần thay đổi trở nên sống động hơn theo từng biểu tình, cử chỉ nhỏ nhặt của cậu ta. Lòng chàng trào lên cảm xúc muốn giữ con người này mãi bên mình, ngắm con người đó cười, nghe tiếng con người đó mỗi ngày. Cảm giác chiếm hữu con người đó ngày một lớn hơn trong lòng thái tử.

Kết thúc ván đầu, Việt thắng. Lần đầu tiên đượt chơi trận đấu chân thực đến từng cảm xúc thế này, Việt cứ ngoác miệng ra cười mãi không thôi. Cùng Việt thu dọn những lá bài, thái tử nói:

- Ngươi nghỉ ngơi sớm đi. Cả ngày nay có lẽ ngươi mệt rồi. Người đâu, xếp phòng cho... A, ta quên chưa hỏi tên ngươi, ngươi tên gì vậy?

- Tôi tên Việt

Thái tử gật gật đầu

Nhìn bóng Việt đi khuất, thái tử từ ngã xuống mặt bàn. Gia nhân xung quanh hốt hoảng đến gần đỡ, chàng xua xua tay:

- Không sao, chỉ là ta dùng phép thuật quá sức thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏe.

***

- Dark magician, Dark magician girl, ma thuật đen, tấn công trực tiếp người chơi.

- Ha ha, thái tử, ngài mắc bẫy rồi. Lật bài, tôi kích hoạt cạm bẫy phản đòn!

- Người mắc bẫy là cậu đó Việt ạ. Lật bài, ma pháp hóa giải cạm bẫy!

- Á!!!

- Ha ha, ta thắng rồi... Ơ, sao ngươi im lặng thế, ta thắng ngươi không vui sao?

Thấy Việt cứ cúi gằm mặt không nói gì, Long thái tử chột dạ chạy lại dỗ dành anh. Đôi vai Việt run run, anh nhào người qua nắm vai thái tử lắc mạnh; gương mặt anh lộ rõ vẻ kích động, đôi mắt anh tràn ngập sự sung sướng:

- Thái tử, ngài giỏi quá. Đòn phối hợp của ngài đẹp thật đấy. Nào, chúng ta thêm ván...

Chữ nữa chưa kịp nói ra, Việt sững người khi phát hiện vai mình nằng nặng. Ôm người vừa ngất xỉu trên vai anh vào lòng, Việt lo lắng, lay lay:

- Thái tử, ngài làm sao vậy? Ngài đừng làm tôi sợ, ngài tỉnh lại đi.

Mí mắt thái tử khẽ nhíu. Chàng từ từ tỉnh lại nhưng dường như bao nhiêu sức lực đều bị rút sạch. Chàng cười buồn bảo Việt:

- Ta không còn chút sức lực nào nữa, ngươi dìu ta về phòng được không?

Không đợi nghe đến câu thứ 2, Việt đã ghé vai cõng Long thái tử về phòng.

- Để cho một con người như ngươi cõng ta thế này, thật ngại quá.

- Thái tử, ngài đừng nói nữa!

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người cứ như vậy mà kết thúc.

Đến phòng thái tử, Việt nhẹ nhàng đặt chàng xuống giường, đắp cho chàng chiếc chăn dệt từ cây rong biển. Anh ân cần:

- Thái tử nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng về phòng đây.

- Đừng đi - tay Việt đã bị giữ chặt. Cặp mắt màu bạc quyến rũ nhìn anh đầy chờ mong, hi vọng - Ở lại với ta đêm nay được không?

Việt ngồi xuống cạnh giường. Anh nắm chặt bàn tay thái tử như muốn truyền thêm chút hơi ấm vào bàn tay lạnh băng ấy:

- Dạ vâng. Nhưng thái tử phải trả lời tôi một câu hỏi: tại sao ngài lại ngất xỉu?

Môi thái tử mím chặt, mãi sau chàng mới cất tiếng:

- Dùng phép thuật nên bị mất sức thôi.

Việt cau trán:

- Ngài nói nghe mới đơn giản làm sao? Gần chục ngày qua ngày nào ngài cũng bị mất sức như thế này đúng không? Ngài nói gì đi, nói gì đi chứ? A, ngài không nói gì, không nói gì tức là đồng ý. Ngài tổn hại sức khỏe của mình như vậy có đáng không? Đáng không?!?

- Đáng - Long thái tử hét lên át đi tiếng Việt. Những câu tiếp theo, giọng thái tử mang theo đầy nỗi cay đắng, xót xa. Nó như ngàn mũi gai của con nhím biển đâm vào tim Việt - Ngươi từng hỏi ta có cô đơn không? Ta trả lời, thật sự ta có cô đơn, ta rất cô dơn. Bao nhiêu năm qua, ta như một phế nhân sống trong cái nhà lao này, duy trì sinh hoạt bình thường bằng một cột phép thuật mẹ ta đưa vào người ta nhằm thay thế đốt sống. Xung quanh ta có rất nhiều người, ai cũng quy thuận ta nhưng không ai chịu gần gũi ta dù ta đối xử tốt với họ như thế nào. Hàng ngày ta chỉ biết đi lại lang thang trong cái nhà tù rộng lớn này, ngắm nhìn hàng ngàn, hàng vạn sự sống mới sinh sôi, ngươi có biết ta đau khổ thế nào không?

- Tôi hiểu - hai bàn tay anh thêm siết chặt tay thái tử - Sự cô đơn của thái tử tôi hiểu chứ. Làm sao tôi không hiểu cho được khi tôi ngày ngày cũng phải đối mặt với 4 bức tưởng, chỉ có linh hồn những lá bài làm bạn...

Long thái tử thở dài, ánh mắt chàng lại nhìn xa xăm ra phía đại dương sâu thẳm:

- Dưới đại dương này không có ánh sáng. Ánh sáng ngươi thấy đây thực chất là ánh sáng của hàng ngàn, hàng vạn con cá đèn lồng tạo thành. Từ bao lâu rồi, ta cũng không nhớ nữa, ta không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Ánh sáng mặt trời trên kia chắc đẹp và huy hoàng lắm...

Việt không tự chủ được mình, anh buột miệng hỏi:

- Người phạm tội gì mà phải chịu cảnh khổ cực như này?

Thái tử mỉm cười. Đôi mắt bạc của chàng nhìn Việt đầy trìu mến:

- Ta làm mất một trong 7 viên bảo ngọc định biển. Nhưng ngươi yên tâm, dù không thể trực tiếp đưa ngươi quay về, ta nhất định sẽ ra lệnh cho tùy tùng của ta giúp ngươi trở lại đất liền.

- Ngài muốn đuổi tôi?

- Không phải - Chàng lắc đầu. Chàng đã nghĩ thông suốt rồi. Đúng như Việt nói, người ở đâu phải trở về đó. Chàng không thể ích kỉ níu giữ Việt bên mình, làm cho Việt vĩnh viễn không được nhìn lại ánh mặt trời được - Chẳng phải ngươi nói rồi sao, người ở đâu phải trở về đó. Chỗ của ngươi là ở trên đất liền, nơi có ánh mặt trời huy hoàng chiếu sáng kia chứ không phải là dưới đáy đại dương tối tăm này. Mai ta sẽ...

- Vì thái tử, tôi nguyện mãi mãi ở dưới đáy đại dương tối tăm!

Khi ý thức được lời mình vười nói, hai vành tai Việt đỏ bừng. Anh quay đầu nhìn đi chỗ khác. Giây phút hiện tại, anh không dám đối diện với đôi mắt màu bạc cuốn hút kia.

- Ngươi tự nguyện sao? - Tiếng nói trầm thấp mang nặng yêu thương của thái tử làm cho Việt không thể trốn tránh được nữa. Anh gật đầu chắc chắn:

- Nhưng thái tử phải hứa với tôi từ nay không được sử dụng phép thuật quá sức nữa.

- Được, ta hứa

- Thái tử...

- Đừng gọi ta là thái tử nữa, hãy gọi ta là Triệu Long.

- Triệu Long thái tử

- Triệu Long - Chàng nói rành mạch từng chữ như là sự ép buộc với Việt

- Triệu... Triệu Long

Triệu Long gật đầu vừa ý. Việt chợt nhận ra, nụ cười của Triệu Long rất đẹp. Nó ôn hòa, bao la như mở ra cả một đại dương mênh mông trước mắt người đối diện.

- Thôi, ngủ đi

Việt ngoan ngoãn đứng dậy quay người...

- Ngươi đi đâu? Chẳng phải ngươi đồng ý đêm nay ở đây với ta rồi sao?

- Tôi... Việt ấp úng. Phòng Triệu Long chỉ có một chiếc giường, không lẽ anh lại bất kính lên giường thái tử nằm chung?

- Qua đây nằm cạnh ta - Triệu Long nói thật thản nhiên nhưng một câu nói đó đủ làm gương mặt Việt đỏ bừng lên như ráng nắng hoàng hôn nơi chân trời.

Việt ngập ngừng qua, khép nép nằm xuống mép giường Triệu Long. Ngay khi anh chuẩn bị nhắm mắt, cố xua đi tình cảnh hiện tại thì một cánh tay vòng qua người anh, kéo anh lại gần. Triệu Long thầm thì bên tai Việt, tiếng chàng như sóng biển khẽ vỗ về đêm:

- Việt à, ngươi thật ấm!

***

- Thái tử, người dậy rồi.

- Ừ, ngươi nhẹ nhàng thôi. Mà có chuyện gì khiến ngươi hốt hoảng như vậy?

Abcxyz... Hàng lông mày Triệu Long khẽ nhíu lại, chàng hơi gằn giọng:

- Hoàng Long, hắn đến làm cái gì?

- Đến tìm em chứ còn làm gì nữa - Một bóng người từ xa đi về phía Triệu Long. Cái nhíu mày của Triệu Long càng thêm chặt lại.

- Tên tôm tép kia, còn không mau cút đi.

Khóe môi Triệu Long khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười đầy vẻ khinh bỉ:

- Từ bao giờ mà sư huynh có quyền sai khiến kẻ hầu của đệ vậy?

- Từ khi đệ bị rút đốt rồng. Ta thấy thay vì ở nơi tồi tàn này, đệ hãy cùng ta đến thủy cung của ta đi. Ta sẽ chăm sóc đệ, giúp đệ ngày nào cũng được thoải mái - Hoàng Long vươn tay qua ôm lấy eo Triệu Long, tay kia của hắn nắm lấy bàn tay đang giơ lên của chàng - Triệu Long, huynh nghĩ đệ nên biết điều chút đi. Trước khi bị rút đốt rồng, đệ là người có pháp lực cao nhất trong bảy sư huynh đệ của chúng ta. Nhưng đó chỉ là chuyện trước đây thôi. Ha ha.

- Hoàng Long, huynh thật bỉ ổi

- Tình yêu vốn là tranh giành và bỉ ổi mà đệ đệ!

“Xoẹt”, một tiếng xé gió bay tới cứa vào tay Hoàng Long. Hắn nắm chặt bàn tay bị cứa đến chảy máu. Quay sang hướng phát ra tiếng động, Triệu Long hoảng sợ. Chàng chạy vội lại, nắm tay Việt, hét vào mặt anh:

- Ngươi làm cái trò gì vậy hả?

Nhìn cảnh Triệu Long lo lắng cho kẻ xa lạ, Hoàng Long cười khẩy:

- Một con người, một con người sao lại ở đây? Triệu Long, nếu đệ còn tiếp tục nghịch thiên, lần này đến tính mạng đệ cũng không giữ được đâu.

Đôi mắt Triệu Long quét qua Hoàng Long một đường sắc lẹm:

- Chuyện của tôi từ bao giờ cần huynh quan tâm vậy?

- Đệ từ chối ta là vì gã con người kia phải không? Được, để ta biến hắn thành tro bụi trước mắt đệ xem đệ làm gì.

Một con rồng to lớn màu xanh hiện lên, chấn động nó gấy ra khiến cả thủy cung như chao đảo:

- Con người, ngươi chết đi.

- Việt, cẩn thận.

Ngay trước khi đòn tấn công của Hoàng Long đánh thẳng vào Việt, Triệu Long ôm lấy Việt nhảy sang một bên né tránh. Nhưng xung động do đòn tấn công gây ra vẫn không nhỏ. Được Triệu Long che chở, Việt chịu tác động của xung động nhỏ hơn rất nhiều. Thấy người che chở cho mình mặt mày tái nhợt, từ miệng người đó phun ra một bụm máu, hai mắt Việt ánh lên ngọn lửa tức giận. Anh đứng thẳng người dậy, đối diện với con rồng xanh hung dữ kia không một chút sợ hãi. Triệu Long muốn ngăn chặn Việt nhưng sức lực của chàng lúc này không đủ.

Việt rút từ túi áo ngực ra bộ bài quý ẩn chứa một sức mạnh huyền bí mà tới bây giờ anh vẫn chưa khám phá được. Anh nắm chặt bộ bài trong tay, thầm cầu nguyện “Hỡi thần linh, xin hãy cho tôi mượn sức mạnh”. Anh tráo bài, hét to:

- Duel, tôi rút 5 lá bài, kích hoạt ma pháp vĩnh cửu có công dụng cho phép người chơi rút bài liên tục cho đến khi đủ 5 lá bài trên tay. Tiếp đó, tôi triệu hồi ba chiến binh đá nam châm alpha, beta, gamma, hiến tế ba chiến binh để triệu hồi chúa tể của bầu trời, thần rồng Osiris - Không gian xung quanh tối sầm lại, một con rồng đỏ từ từ hiện ra trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả.

Hoàng Long hét lên:

- Ngươi nghĩ trò này có thể dọa được ta sao. Ta sẽ biến ngươi và cả con rồng đáng thương hại của ngươi thành cát bụi

Không chú ý đến sự phẫn nộ của Hoàng Long, Việt tiếp tục rút bài:

- Tôi rút bài. Từ trên tay, tôi triệu hồi Hoàng tử và Hoàng hậu. Khi trên sân có Hoàng tử và Hoàng hậu, Đức vua sẽ xuất hiện. Tôi hiến tế Hoàng tử, Hoàng hậu, Đức vua để triệu hồi chúa tể của chiến tranh, vị thần sức mạnh Obelish - Mặt đất nứt ra, một vị thần dữ tợn xuất hiện. Hoàng Long sững sờ, hắn không dám manh động trước tình cảnh hiện tại. Không ngơi nghỉ, Việt tiếp tục rút bài

- Tôi kích hoạt ma pháp giúp tôi đưa một lá bài từ trong bộ bài vào mộ. Tôi tiếp tục kích hoạt ma pháp phục sinh, phục sinh lá bài tôi vừa đưa xuống mộ, xuất hiện đi, vị thần mặt trời, thần Ra - Không gian sáng bừng lên trước ánh sáng huy hoàng của thần Ra

- Tiếp tục - Người Việt không ngừng chảy mồ hôi lanh, anh thở dốc nhưng giọng nói của anh lại như càng thêm mạnh mẽ - Tôi kích hoạt ma pháp dung hợp, dung hợp ba vị thần, xuất hiện đi, vị thần ánh sáng, vị thần tối cao của các vị thần - Horakhty.

- Ha ha, ngươi làm tất cả chỉ để làm xuất hiện cái thứ rác rưởi này sao? Ta sẽ thổi bay cả hai ngươi - Hoàng Long hét lên, từ miệng hắn phun ra một cột sáng mãnh liệt.

- Rác rưởi là ai điều đó còn chưa biết. Horakhty, tấn công.

Vị thần ánh sáng giơ một tay đỡ đòn tấn công của Hoàng Long, một tay vẽ ra hình sao sáu cánh, đánh thẳng về phía hắn. Ngôi sao sáu cánh bao lấy thân rồng của Hoàng Long, hắn đau đớn hét lên thảm thiết, cố sức giãy giụa nhằm thoát ra khỏi vòng kiềm chế của ngôi sao. Hai bàn tay Horakhty khép lại, từ ngôi sao phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt như muốn thiêu đốt, tiêu diệt tất cả. Đến khi luồng sáng tắt hẳn, thân thể Hoàng Long đã nằm rạp trên mặt đất. Hắn không còn sức biến thân nhưng ánh mắt thù hận vẫn nhìn Việt chằm chằm. Việt kiệt sức ngồi bệt xuống đất. Anh ngước mắt nhìn Horakhty, thầm đối thoại với vị thần bằng tinh thần “Cám ơn thần, cám ơn thần đã cho tôi mượn sức mạnh”. Horakhty khẽ gật đầu rồi hình ảnh biến mất vào trong lá bài ma thuật.

Triệu Long chạy lại đỡ Việt dậy, lo lắng:

- Ngươi không sao chứ?

Việt mệt mỏi lắc đầu:

- Sức mạnh của vị thần thật sự quá lớn, tôi không nghĩ tôi còn có thể chịu đựng được đến bây giờ. Nhưng giờ thì ổn rồi, thật may mắn các vị thần đã cho tôi mượn sức mạnh.

Triệu Long cầm lên bộ bài trong tay Việt, thắc mắc:

- Tại sao không có phép thuật của ta, lá bài cũng hiện hình vậy?

Việt lại lắc đầu, lần này, anh thật sự không biết câu trả lời. Cõ lẽ, các vị thần nghe được lời thỉnh cầu của anh chăng?

- Các ngươi đã làm cái gì thế này?

Một tiếng quát dậy sóng làm cả hai người bừng tỉnh. Triệu Long sợ hãi nhìn người vừa xuất hiện. Việt nhận ra, sự sợ hãi này khác xa sự sợ hãi khi chàng đối đầu với Hoàng Long. Khó khăn, Triệu Long mới bật thốt ra được một tiếng:

- Phụ vương.

“Là Long vương sao?”. Việt chấn kinh. Dù rất hoảng hốt nhưng anh vẫn không ngăn được sự tò mò đang ngày một trỗi dậy. Anh len lén nhìn thử xem Long vương như thế nào

“Chát”, một cái tát không thương tiếc hạ trên mặt Triệu Long. Gương mặt Long vương hiện lên sự lạnh lùng đến mức nhẫn tâm. Trước khí thế của Long Vương, cơ thể Việt như hóa đá. Long Vương nhìn Việt, khẽ gằn từng tiếng:

- Ngươi đứng yên đấy.

Nói đoạn, ông quay sang chỉ thẳng vào mặt Triệu Long:

- Còn thằng nghịch tử này, ngươi đi theo ta.

...

- Phụ vương, con muốn cùng Việt chung sống.

- Ngươi nói cái gì? - Bàn tay Long vương giơ lên rồi hạ xuống. Ông lấy lại vẻ bình tĩnh, truy hỏi:

- Hắn vào đây bằng cách nào?

Triệu Long kể lại việc Việt rơi xuống biển, có lẽ đã rơi vào vòng xoáy xung đột giữa ma pháp và thực tại nên các chiến binh sứa đã nhìn thấy rồi mang về đây. Nghe câu chuyện, lòng lão Long vương càng thêm lạnh lại. Vậy là bao nhiêu công sức ông bày ra cuối cùng vẫn trôi theo dòng nước. Ông lạnh nhạt hỏi Triệu Long:

- Ngươi thật sự muốn sống cùng con người đó? Ngươi có biết việc đó là nghịch thiên không?

Triệu Long gật đầu cương quyết:

- Nếu có chuyện gì xảy ra, con nguyện đứng ra hứng chịu cho Việt

- Ha, đứng ra hứng chịu. Chẳng phải ngay đến một Hoàng Long nhỏ nhoi ngươi cũng không đối phó được, phải để con người đó đối phó giúp sao? Triệu Long, ngươi thật quá ngây thơ.

Triệu Long đứng yên, hai bàn tay chàng nắm chặt lại. Lời phụ vương nói, đúng thật không sai.

- Ta vốn muốn để cho chuyện này vĩnh vĩnh chìm vào quá khứ nhưng xem chừng, ta không thể làm vậy được rồi. - Lão Long vương thở dài. Ông đặt bàn tay lên trán Triệu Long. Hàng loạt hình ảnh như những mảnh ghép lộn xộn hiện lên trong đầu chàng. Kí ức về một con người, về những ngày sống chung hạnh phúc, về một trận mưa sét giáng xuống đầu hai người và chàng đã không bảo vệ được con người đó. Cuối cùng, đốt rồng của chàng bị chính tay người cha ruột rút... Tất cả hiện về như vẫn còn tươi mới, vẹn nguyên. Triệu Long ôm đầu, ngồi thụp xuống, ra sức lắc:

- Không, không phải là sự thật, không phải.

Nhìn con trai đau khổ, người làm cha như Lão Long vương làm sao không đau lòng cho được. Song con người và loài rồng vốn là hai loài khác nhau, nếu như cố tình bất chấp trời đất đến với nhau sẽ tạo nên một kiếp nạn long trời lở đất. Mà cho dù có may mắn thoát được kiếp nạn, hai người sống cùng nhau rồi cũng sẽ tự hại lẫn nhau.

Lão Long vương nhấc vai Triệu Long lên, không nặng không nhạt nói ra những lời bấy lâu nay lão vẫn ấp ủ:

- Không phải ta cố tình ngăn cản hay chia cắt mà con người và chúng ta vốn dĩ không thể sống chung. Trời đất không những không dung mà rồi hai người cuối cùng cũng sẽ tự hại nhau mà chết. Loài rồng sống cùng loài người, dương khí của loài người sẽ bị loài rồng chúng ta hấp thụ hết, chỉ độ ba năm sau con người sẽ chỉ còn là một cái xác khô. Hẳn ngươi cũng không muốn con người đó phải chịu cảnh đó đúng không? Triệu Long, ngươi cũng đừng nghĩ đến cái gọi là tiên đan dị thảo có thể giúp người biến thành rồng hay rồng biến thành người. Toàn là lừa bịp cả. Thứ đó chỉ làm cho các ngươi chết nhanh hơn thôi.

Nói ra những câu cuối cùng, giọng lão như tiếng ngân phát ra từ một nơi xa xăm, sâu thẳm nào đó chứ không còn phát ra ở hiện tại nữa. Triệu Long cười một cách vô cảm:

- Vậy con phải làm thế nào?

- Xóa hết trí nhớ của con người đó, đưa hắn ta trở về, cắt đứt mọi quan hệ giữa hắn và thủy cung.

Triệu Long gật đầu:

- Được, nhưng con muốn là người tự tay xóa trí nhớ của hắn, tự tay đưa hắn về.

Lão Long vương đắn đo một lúc rồi gật đầu:

- Được.

Trên tay lão hiện lên đốt xương phát sáng, lão ấn đốt xương vào lưng Triệu Long. Đốt xương đó biến mất trong lưng chàng, ăn sâu, bám rễ, phát triển thành một bộ xương sống hoàn chỉnh. Chàng cảm nhận một luồng pháp lực mạnh mẽ đang chảy tràn trong cơ thể

- Triệu Long, ta hi vọng ngươi sẽ nhớ kĩ những lời ngươi nói. Thôi, ta đi đây. Chuyện của Hoàng Long, để đó ta lo

- Phụ vương - Triệu Long giữ lão lại - Có thể trả lời một câu hỏi duy nhất được không? Kí ức về chuyện viên bảo ngọc định hải do con đánh mất là người tự cấy vào đầu con phải không?

Lão Long vương không trả lời mà cứ thế phất tay áo đi. Giờ thì Triệu Long đã hiểu. Chàng quay lại chỗ Việt đang chờ.

Thấy Triệu Long đi ra, Việt vội tiến lại hỏi thăm. Nhưng anh chưa kịp nói, Triệu Long đã ôm lấy anh vào lòng, thủ thỉ:

- Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã đến với ta, làm bạn với ta trong suốt thời gian qua. Còn bây giờ, ngươi cần phải về với thế giới của ngươi, thế giới vốn thuộc về ngươi.

Bàn tay Triệu Long đặt lên đầu Việt, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má chàng “Tạm biệt, tạm biệt...”.

Việt nhận thấy, từng phần, từng phần kí ức của anh về nơi đây dần biến mất. Việt hoảng sợ. Không, anh không muốn. Triệu Long, xin đừng làm thế. Nhưng lời cầu xin đó của anh đã vĩnh viễn biến vào hư vô...

Ôm thân hình người làm cho chàng biết thế nào là cảm giác ấm áp, thế nào là sự quan tâm, hi sinh trong lòng, nước mắt Triệu Long chảy càng nhiều. Chàng cuộn người hóa thành rồng, rẽ nước bay lên.

***

- Nếu trong vòng 30ph nữa mà thí sinh Nguyễn Quốc Việt không đến, chúng tôi sẽ chính thức loại thí sinh này.

Huy cười thầm trong lòng. Tên rác rưởi đó giờ chắc đã trở thành bữa ăn no nê cho cá mập rồi, làm sao có thể đến được chứ?

- Đếm ngược, mười, chính, tám...

- Tôi xin báo danh.

Việt khoác ba lô thở hổn hển chạy đến trước bàn báo danh của ban tổ chức. Người anh ướt sũng từ đầu đến chân. Ban giám khảo nhìn anh đầy nghi hoặc:

- Cậu, sao lại thành ra bộ dạng này? Ba ngày qua cậu đã đi đâu?

Việt vẫn thở hổn hển. Anh giải trình với ban tổ chức:

- Bộ bài của tôi bị một kẻ xấu xa ném xuống biển, tôi vội nhảy xuống vớt lên. Đến khi vớt được rồi thì tàu đã chạy đi xa. May mắn thay một con thuyền đánh cá vớt được tôi lên trước khi tôi chết cóng. Nhờ họ giúp đỡ mà tôi mới đến được đây.

Ban tổ chức có vè không tin câu chuyện đầy tính li kì của Việt nhưng cũng không hỏi lại. Cậu ta kịp đến ghi tên, với ban tổ chức vậy là ổn.

- Thí sinh cuối cùng đã đến, tôi xin thông báo, cuộc thi bắt đầu.

Việt tiến đến vỗ vai Huy, thản nhiên nói như không có chuyện gì xảy ra nhưng ánh mắt anh lộ rõ vẻ phẫn nộ:

- Anh Huy, chúng ta bắt đầu cuộc đấu của chúng ta thôi.

Trước sự xuất hiện của Việt, Huy có phần bất ngờ. Tuy nhiên, cơn bất ngờ đã qua rồi, hắn cười lạnh lùng:

- Được thôi, tao sẽ chứng minh cho mày thấy, rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi.

Trong sóng mắt của Việt lộ rõ ý chế giễu:

- Ai là rác rưởi, sau trận đấu mới biết được. Duel!

Trên đảo, không một ai nhìn thấy phía xa xa, hình ảnh một chàng trai mắt bạc, tóc bạc, mặc một bộ đồ cổ trang Trung Quốc màu bạc đang nhìn đắm đuối về một thí sinh. Mái tóc chàng trai tung bay trong gió, trong ánh nắng mặt trời huy hoàng như những tia sáng lấp lánh hòa lẫn vào mặt biển mênh mông
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[bdt]người Tốt..
  • Đang cập nhật..
[bdt] If Again!
  • Đang cập nhật..
[bdt] Cái Bóng.
  • Đang cập nhật..
[bdt] Em Gái...
  • Đang cập nhật..
[bdt] Một Câu Chuyện.
  • Đang cập nhật..
(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom