• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (17 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-145

Chương 145: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [1]




Sở Lạc Ninh thấy chuyện này có chút không đáng tin cho lắm, thời gian thật là quá trùng hợp.



An Hinh Duyệt xì một tiếng, sau đó nói: “Nói như anh có lúc nào rảnh vậy, bà em có lúc nào không khéo hả, việc này em còn chưa kể cho bà nội nghe đâu, em đang nghĩ hay là3nói với bà em có việc phải đi công tác?” “Được rồi, cô gái à, em mà nói vậy, sau này bị bà nội em biết thì hai ta chỉ có nước đi chơi đá banh thôi, để anh nghĩ cách, ngày kia bắt đầu kiểm tra sức khỏe, anh sẽ cố về được một buổi.” “Sao anh lại thật0thà thế nhỉ.” An Hinh Duyệt bĩu môi nói, nói mang thai anh cũng không cho, giờ chỉ nói dối vớ vẩn anh cũng không cho. Sở Lạc Ninh rất kiên quyết với những chuyện như thế này. “Em không hiểu đâu.” Sở Lạc Ninh tỏ vẻ già đời, sau đó nói: “Được rồi, anh bận chút chuyện bên này5trước đã, đến lúc đó rồi nói sau, khó khăn lắm mới thuyết phục được bà nội, đừng để tuột mất.” “He he, không đâu.” An Hinh Duyệt cười híp mắt nói: “Vậy anh đi làm đi.”



Sở Lạc Ninh cúp máy, nghĩ đến thằng quỷ nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ kia, con cái, tạm thời thôi đi. Đúng là một cơn4ác mộng. Anh vẫn muốn vui vẻ sống cuộc sống của hai người với vợ mình đã.



An Hinh Duyệt cúp máy xong liền cầm điện thoại chống cằm, phải nghĩ xem sắp tới nên làm gì, không thể để cho hảo cảm của bà biến mất lần nữa được.



“Báo cáo.”



“Vào đi.” Sở Lạc Ninh ném di động vào trong ngăn9kéo, quay lại nhìn người vừa bước vào. “Đại đội trưởng, Lữ đoàn trưởng Liễu gọi anh qua.” Cậu lính trẻ cười tít mắt nói.



An Hinh Duyệt đáp lời, đi theo cậu ta.



Đến cửa phòng làm việc của Lữ đoàn trưởng, cô đứng ngoài cửa chào: “Báo cáo.”



“Vào đi vào đi.” Giọng nói ẩn chứa tiếng cười của Lữ đoàn trưởng vọng ra từ bên trong.



Trái tim An Hinh Duyệt thót lên một tiếng, thấy tình huống này không có gì tốt đẹp cả, lão cáo già biết cười này. An Hinh Duyệt đẩy cửa bước vào, chớp mắt nói: “Lữ đoàn trưởng, ngài tìm tôi?” “Tiểu An à, vào ngồi đi.” Lữ đoàn trưởng cười tít mắt nói, bảo cậu cảnh vệ rót nước cho cô. Khóe miệng An Hinh Duyệt hơi giật giật, “Lữ đoàn trưởng, có việc gì ngài cứ nói đi, ngài làm vậy khiến tôi hơi sợ đấy.” “Tiểu An, là thế này, đơn vị chúng ta có một danh sách trao đổi đi Mỹ về vấn đề nghiên cứu tâm lý của đặc chiến viên, đơn vị chúng ta đã đăng kí cho cô rồi, cô làm ngành này, lại học từ trường Thợ Săn ra, kiểu gì cũng có thể làm rạng danh cho đơn vị chúng ta.”



An Hinh Duyệt khựng lại một lúc, không hề đề cập đến chuyện rạng danh, “Giao lưu học hỏi? Đi bao lâu?” “Chắc khoảng nửa năm, nửa tháng sau sẽ xuất phát, cô có việc gì à? Hay là cô còn phải bàn bạc với thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia đã?”



An Hinh Duyệt biết, tuy ông ta nói là bàn bạc, thực tế chẳng có gì để bàn, đi thì vẫn phải đi. Nhưng chuyến đi này sẽ mất nửa năm. Hơn nửa tháng sau đã xuất phát, lúc đó Sở Lạc Ninh căn bản còn chưa quay về.



Bọn họ lại phải xa nhau nữa à?



Mấy năm nay, thời gian bọn họ thực sự ở bên nhau hình như còn chưa đến một tháng.



Người khác lúc nào cũng nói tình cảm của bọn họ thật là tốt, chưa bao giờ cãi nhau.



Có mà họ chẳng có thời gian mà cãi nhau nữa ấy! Đây là điểm tốt duy nhất của việc cả vợ cả chồng đều làm quân nhân, muốn cãi nhau cũng không có thời gian.



Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Lữ đoàn trưởng, An Hinh Duyệt suy nghĩ một chút liền gửi tin nhắn cho Sở Lạc Ninh.



[Chàng trai, có rảnh không? Đi đăng ký kết hôn đi.] Tin nhắn được gửi đi, không thấy trả lời.



Có thể thấy là người kia đang bận.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom