• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bạn trai cũ là rapper nổi tiếng (1 Viewer)

  • Phần 3

09

Không có Trì Dã thì quá trình ghi hình vẫn sẽ tiếp tục.

Tôi lại gia nhập nhóm của Cố Ảnh đế, sau khi ghi hình xong, tôi thấy Trì Dã ngồi trong xe, nhìn tôi từ xa, không biết anh ấy đang nghĩ gì.

Máy quay đều đã được cất đi nhưng Cố Ảnh đế không quan tâm, bước tới chỗ Trì Dã khoe khoang với anh ấy và nói: "Hôm nay cô ấy vẫn là của tôi."

"Vậy sao?" Trì Dã cười lạnh, đứng dậy đi về phía tôi, tỏ thái độ hằn học trên chương trình, bỏ lại một câu: “Vậy thì anh phải nhớ kỹ, bởi vì từ nay về sau, cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong ký ức của anh.”

Tôi phớt lờ cuộc cãi vã giữa hai học sinh tiểu học và lên xe.

Tôi bịt mắt và ngủ thiếp đi trong xe, Đường tỷ nói: "Anh ta vẫn luôn theo dõi chúng ta."

"Không sao, mặc kệ anh ấy đi."

"Nhưng chị sợ anh ta..."

Tôi kéo khăn bịt mắt ra và nói với giọng chắc nịch: “Anh ấy không dám.”

Nếu như trên đời này chỉ còn duy nhất một người sẽ không làm hại tôi. Dù cho cha mẹ có bỏ rơi tôi thì Trì Dã cũng sẽ không bao giờ tổn thương tôi, anh sẽ là người duy nhất ở bên cạnh tôi.

Sau khi về đến nhà, Đường tỷ lo lắng nói: "Chị đi cùng em thì thế nào?"

“Không sao.” Tôi rót hai cốc nước, nói: “Em ứng phó được.”

Sau khi chị Đường đi rồi, tôi ngồi trên sô pha khoảng mười phút thì có người gõ cửa. Tôi uống một ngụm nước và không mở ra.

Ai đó đang nhập mã khóa kết hợp. Cánh cửa mở ra.

Trì Dã dường như không mong đợi cánh cửa sẽ mở được. Anh ấy với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt tôi và nói: "Em không thay đổi mật khẩu?”

"Anh không phải luôn nhớ sao?"

Mật khẩu là ngày chúng tôi bên nhau. 190702.

Trì Dã mỉm cười, gần như chắc chắn và nói, "Em vẫn nhớ anh."

Tôi cũng cười, nâng cằm lên, nở một nụ cười khiêu khích với anh ấy: “Anh không giống sao?"

“Sao xung quanh ta không thiếu nữ sinh, ngươi là ai a? Ta cười khổ a, thật ra ngươi muốn giết ta đúng không?"

Tôi đã đọc lời bài hát mới nhất của anh ấy.

Đôi mắt Trì Dã tối sầm lại, anh cúi xuống nhéo cằm tôi và hôn tôi thật mạnh.

Tôi cắn môi anh ấy, anh ấy vẫn không buông. Tôi lạnh lùng đẩy Trì Dã ra, nói: "Anh điên đủ chưa?"

"Tuyết nhi"

Đôi mắt anh ướt át, đáng thương vô cùng và đuôi mắt anh đỏ hoe như cún con. Anh ấy lại muốn sử dụng cái bẫy này một lần nữa.

Thật không may, tôi vẫn bị dính bẫy. Tôi nắm lấy cổ áo anh và hôn anh một cách tàn bạo.



10.

Tôi kiệt sức. Anh vòng qua eo rồi ôm lấy tôi, nghịch tay tôi và hỏi: "Nhẫn của em đâu?"

"Ném đi rồi."

"A! Đau quá! Anh bị bệnh à?"

Trì Dã nắm lấy tay tôi và cắn một miếng, tôi hất tay anh ta ra và tát vào mặt anh ta, mắt anh ta đỏ hoe và nói: "Hôm nay em đã cười với tên Cố Ảnh đế đó."

“À, vậy sao?” Tôi lười biếng ngáp.

Anh nhéo má tôi, cúi đầu hôn tôi, nói: "Bây giờ anh cũng có cơ bụng tám múi rồi."

Vâng, tôi nhìn thấy nó. Nhìn thấy rõ ràng.

"Vậy thì sao?"

"Vậy em đừng rời xa anh nữa được không?"

"Không thể."

Tôi nhìn lên và nói: "Tôi không muốn quay lại với anh."

Tôi chưa một lần nào muốn quay lại.

Trì Dã cúi xuống hôn tôi một lần nữa.



Ngày hôm sau, tôi gia nhập đoàn phim.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được đóng vai nữ chính của một đạo diễn lớn, tôi vô cùng trân trọng cơ hội này, Lưu Nguyệt vẫn không từ bỏ, không biết cô ta đã dùng bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu để loại bỏ nữ chính thứ hai ban đầu và trở thành nữ thứ hai chính thức.

Cô ta còn cấu kết với nhà sản xuất nhưng không ai dám lên tiếng cũng như dám khiêu khích cô ta, khi diễn cảnh đánh tôi, cô ta đã tạo vô số lỗi để quay lại cảnh quay hơn chục lần nhằm mục đích trút giận lên tôi.

Đạo diễn chịu không nổi, kêu dừng lại, tôi dùng đá lạnh chườm phần lưng sưng tấy, cô ta giả vờ quan tâm, tôi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, hỏi: "Cảm thấy vui không?"

Cô ta rơm rớm nước mắt nói: “Chị Tuyết, em không cố ý, đều là lỗi của em, chỉ trách em không nắm bắt tốt cảm xúc của nhân vật.”

Cô ta đang giả làm nạn nhân à?

Tôi cười lạnh nói: "Cô nếu không nắm chắc, sớm đổi nghề đi, đừng chậm trễ người khác."

Vào buổi chiều, Cố Ảnh đế - Cố Duy Nhất đến thăm đoàn phim.

Ở trước mặt anh ta, Lưu Nguyệt không dám làm vậy nữa, cô ta vẫn hy vọng sau này có thể hợp tác với anh ta. Vì vậy cô ta sẽ không để Cố Duy Nhất nhìn ra khía cạnh thiếu chuyên nghiệp như vậy.

Trong thời gian nghỉ ngơi, tôi đang xoa thắt lưng, Cố Duy Nhất đi tới, tôi cười với anh ta, anh ta chú ý đến tôi và cau mày hỏi: "Em bị thương sao?"

"Chà, không sao đâu."

“Để anh giúp em.” Cố Duy Nhất giơ tay, muốn chườm vết thương cho tôi song tôi vội vàng đứng dậy nói: “Không cần, tôi tự làm được.”

Anh ta sửng sốt, hạ tay xuống, cười khổ nói: "Chung Tuyết, anh hết cơ hội rồi sao?"

Trên thực tế, anh ấy chưa bao giờ có cơ hội. Tôi hoàn toàn không dám nói điều này.

Anh ta chỉ cười khổ. Anh lại hỏi tôi: “Có phải vì anh ấy không?”.

Đường tỷ cũng hỏi câu này.

Lúc đó tôi đã phủ nhận. Nhưng bây giờ, tôi nhìn vào đôi mắt thâm tình của Cố Duy Nhất và nói: "Đúng vậy. Tôi vẫn không thể quên anh ấy."



11.

Hai ngày sau.

Tôi vẫn đang quay phim ở trường quay, hai ngày nay Lưu Nguyệt không đến phá đám tôi, tôi còn tưởng rằng cô ta đã bỏ cuộc.

Đường tỷ đột nhiên kinh hoảng chạy tới, nói: "Tuyết Tuyết, đã xảy ra chuyện."

"Cái gì?"

Tôi đã lấy chiếc điện thoại di động mà cô ấy đưa. Tin tức về tôi và Cố Ảnh đế đã trở thành bài tìm kiếm thịnh hành đứng đầu trên Weibo.

#Chung Tuyết và Cố Ảnh đế thân mật anh anh em em#

Người tung tin khá có mặt mũi, lại còn đăng đúng ảnh Cố Duy Nhất đang giúp tôi ấn vào eo, theo góc nhìn của bức ảnh, Cố Duy Nhất đã đặt tay lên eo tôi, hành động đó thân mật và rất ám muội.

"Đây là sự thật sao!"

"Thật kinh tởm! Hai ngày trước cô ấy không phải yêu đương với Trì Dã trong chương trình sao?"

"Đó là chủ nghĩa đơn phương của Trì Dã!"

"Ừm, một phương pháp cường điệu mới?"

"Đầu tiên là Trì Dã, sau đó là Cố Ảnh đế, cô ta đang muốn cọ nhiệt từ các chồng tôi sao!"

"Một cuốn sách được viết bằng máu, cầu xin chị gái của tôi hãy hướng dẫn cách làm trà xanh! Hãy bắt đầu lớp học nào!"

...

Ảnh hưởng của Cố Duy Nhất cũng rất mạnh.

Tôi đã có được nhiều người hâm mộ và lần này, tất cả các tin nhắn riêng tư đều mắng mỏ tôi. Thật khó coi.

Cố Duy Nhất không liên lạc với tôi mà nhờ trợ lý của anh ấy nói lời xin lỗi với tôi, tôi biết anh ấy không dám đến vì sợ tôi chụp ảnh hoặc quay phim.

Buồn cười làm sao. Mỗi khi chuyện như thế này xảy ra, các cô gái lại là người bị mắng. Tôi thực sự không hiểu suy nghĩ của những người hâm mộ nữ, mọi người cũng là phụ nữ, tại sao phụ nữ lại phải làm khó phụ nữ.

Tôi đưa điện thoại cho Đường tỷ và nói: "Em biết rồi, chị tự giải quyết là được."

Đường tỷ hung ác nhìn Lưu Nguyệt, nói: "Được, em yên tâm."

"Nhân tiện, em có muốn nói với ai đó không?"

"Ai?"

Ồ Trì Dã.... Trì Dã đã trò chuyện với tôi trong vài ngày qua. Mấy nay, tôi mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi khi trở về khách sạn.

Tôi lắc đầu nói: “Chuyện đó để sau rồi tính”.

Tôi không vội vàng. Bởi vì tôi biết Trì Dã sẽ tin tôi.



Trì Dã đã không làm tôi thất vọng. Vào buổi tối, sau khi quay phim, tôi thấy rằng Trì Dã lại lên top hotsearch.



Anh ta đăng lại động thái của tài khoản Weibo và nói: "Bạn đang coi thường ai? Làm sao người phụ nữ của lão tử lại yêu người khác được chứ"



12



Tôi đã chủ động liên lạc với Trì Dã.



Anh ấy trả lời trong vài giây: "Em có muốn tìm anh không?"



"Hừ, anh cũng muốn hỏi em sao?"



"Hỏi cái gì? Em cũng dám coi thường anh?"



Không tệ, rất tự tin, xứng đáng với sự ưa thích của tôi.



"Nhưng người hâm mộ của anh dường như sắp bùng nổ."



Tôi lướt qua phần bình luận trong bài của anh ấy.



"Anh ấy yêu cô ấy!"



"Tình yêu khiến bộ não lớn hơn ư!"



"Chiến binh của tình yêu thuần khiết đã xuất hiện!"



"Không, chuyện gì vậy? Vậy anh đang là một con cún dính ngươi ư?"



“Hành vi cá nhân của Trì Dã! Xin vui lòng không tăng thêm người theo dõi cho cô ta! "

"Ca ca, chính mình đi ra đối đầu a! Chúng ta không mắng được a!"

"Đừng mắng tôi! Tôi là một người hâm mộ các bài hát chứ không phải người hát!"

...

Đối với điều này, Trì Dã đã phản ứng một cách thờ ơ và nói: "Anh không muốn quan tâm đến bọn họ, cứ kệ đi.”

"Chỉ là em a, em đắc tội ai rồi?"

Đó còn không phải tại anh sao. Tôi nói thầm trong lòng, không muốn nói cho anh biết.

Trì Dã không có ép trả lời, chỉ là hỏi tiếp: "Tháng sau em có rảnh không?"

"Chuyện gì vậy?"

"Có concert của anh"

Tôi sửng sốt, bật cười thành tiếng, trêu chọc anh ta: "Sao, trên Weibo mắng tôi không đủ, còn muốn mắng tôi trực tiếp?"

Trì Dã không có phủ nhận, thanh âm từ tính dễ nghe, cười nói: "Vậy em có dám tới không?"

“Gì mà không dám.”

"Được, chỉ sợ em không dám thôi."

Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy tin nhắn mà Trì Dã đã gửi cho tôi. Ảnh chụp màn hình.



Cố Duy Nhất gửi cho anh ta một số nhỏ: "Cô ấy từ chối tôi vì cậu."

"Không có gì xảy ra với chúng tôi."

"Cô ấy nói cô ấy không thể quên đi cậu." Cố Duy Nhất này! Tên bán đồng đội này!

Tôi hỏi: “Nếu anh ấy không nói với anh những điều này, liệu anh có tin em không?”



Trì Dã vẫn trả lời trong vài giây, tôi nghi ngờ rằng anh ấy đã canh chừng điện thoại suốt thời gian qua.

"Em nói gì cơ?"

"Không có gì."

"Chung Tuyết, đừng chà đạp tình yêu của anh dành cho em. Tại sao em lại thiếu kiên nhẫn như vậy.”

Đang vui mừng chưa đầy ba giây, tôi đã thấy tin nhắn của Đường tỷ. Tôi không thể cười được nữa.

Lưu Nguyện thực sự muốn dìm tôi lần này. Một kế hoạch không được thì còn có kế hoạch thứ hai.

Sau khi tôi chìm vào giấc ngủ, có một xu hướng tìm kiếm khác.

#Chung Tuyết chơi lớn#

Những lời tôi mắng Lưu Nguyệt đã được ghi âm lại và đăng lên mạng.



Chẳng trách cô ta tìm tôi xin lỗi, hóa ra là thủ đoạn này.

Nhưng ai đã nhúng tay vào?

Tôi hỏi chị Đường: “Chị sẵn sàng chưa?”

Đường tỷ nói: "Sắp xong rồi rồi."

"Được rồi, chuẩn bị gửi đi."

Tôi cũng có video. Ở trong showbiz lâu như vậy, cũng không có bất luận kẻ nào có ý tốt khi tiếp xúc.

Tôi phát video NG của cô ta, cô ta giật vai diễn của người khác, cô ta câu kết với nhà sản xuất, thực ra tôi vẫn còn giữ video, nhưng tôi không muốn quá khích về vấn đề này.

Lưu Nguyệt sợ hãi, vì vậy cô ta chạy đến phòng của tôi và tức giận hỏi: "Chung Tuyết! Cô muốn làm gì!"

Tôi thong thả thoa tinh chất và nói: “Tôi mới là người nên hỏi cô điều này chứ, đúng không?”

"Đưa tôi lên hot search hết lần này đến lần khác, cô muốn làm gì?"

"Đừng nói nhảm! Vấn đề đó không liên quan gì đến tôi! Vậy cô tới tìm tôi làm gì, chuyện của cô không liên quan gì đến tôi."

Lưu Nguyệt im lặng, cắn môi dưới, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn là chịu thua trước sự ương ngạnh của tôi rồi nói: "Rốt cuộc cô muốn cái gì?"

"Cô muốn nói cái gì cơ?"

Tôi chỉ mỉm cười nhìn cô ấy, lấy một chiếc USB trên bàn ra, nói: "Đoán xem trong đó có gì?"

Lưu Nguyệt gần như ngồi bệt xuống đất. Đêm đó, cô ta rút thủy quân. Thực ra chẳng có gì trong đó cả, tôi đã xóa video lâu rồi, cô ta sợ tôi vì cắn rứt lương tâm. Đúng là có tật giật mình mà.

Người diễn vai nữ số hai đã quay lại. Tôi trả lại ổ USB cho cô ấy và nói, "Cảm ơn."

Cô ấy cũng muốn rủ tôi đi ăn tối nhưng tôi đã từ chối. Loại người này sẽ gây rối với Lưu Nguyệt bây giờ thì có thể gây rối với tôi trong tương lai.

Vòng tròn của chính mình quá hỗn loạn. Thì đó là cách khôn ngoan nhất để tự bảo vệ mình.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom