• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Bạn Cũ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement



Bạn cũ.

Người viết: T

ap_20100610055457908.jpg

Năm lớp sáu, tôi có học cùng lớp với một cô bạn mập mạp. Cô bạn để tóc ngắn, gương mặt lúc nào cũng ít cười. Giáo viên xếp chỗ cô bạn ngồi cạnh tôi, tôi thì gầy gò, cô bạn thì phì nhiêu, hai đứa tôi thường bị trêu là số mười. Không những cô bạn ít cười mà lại còn ít nói, đôi mắt lúc nào cũng nhìn đăm đăm trên bảng, tôi bỗng thấy cô bạn lạ lùng quá.

Khác với các bạn trong lớp, cô bạn không hề đùa giỡn cùng chúng nó. Cô bạn ngồi một góc ở bàn mình và chỉ ngồi như thế. Ban đầu tôi còn nghĩ mình đã làm gì để phật lòng cô bạn, nhưng lâu dần sống chung với sự im lặng cũng quen. Khả năng tiếp thu bài của cô bạn khá chậm, chỉ một vấn đề mà cứ hỏi đi hỏi lại nó mãi. Tôi đâm ra bực mình, vì tôi đã cố gắng nói hết sức dễ hiểu nhưng dường như cô bạn vẫn không chịu hiểu. Nhiều lần tôi gắt gỏng với cô bạn, thậm chí còn phớt lờ không thèm nghe cô ấy nói gì, nhưng cô bạn vẫn không mặt nặng mày nhẹ với tôi mà thay vào là nở một nụ cười. Nụ cười hềnh hệch ngây ngô.

Cô bạn thường mang từ nhà vào những quả mận cho tôi ăn, ngoài tôi ra thì không cho ai hết. Có lần tôi đem mận cho vài đứa ngồi gần, cô bạn thấy thế bỗng đùng đùng tức giận, giằng lấy chỗ mận từ trong tay tôi rồi ném hết vào sọt rác. Tôi cũng phát điên lên, lớn tiếng quát cô bạn:

- Cậu làm trò gì thế? Đồ lập dị!

Bọn bạn cũng hùa theo nói này nói kia, những lúc ấy, cô bạn nhìn tôi bằng ánh mắt tổn thương rồi lại một mực im lặng. Nhưng cơn nóng giận qua đi, tôi thân là con trai nên cũng hạ mình làm hòa trước. Tôi khẽ chạm cánh tay cô bạn, giọng hạ thấp:

- Này, ban nãy tớ lỡ lời, cậu đừng để bụng nhé.

Cô bạn hơi ngẩn người một lát rồi lắc đầu:

- Mình… không có lập dị.

Tôi gãi trán ra vẻ áy náy:

- Xin lỗi cậu.

Cô bạn chợt cười. Lúc này tôi mới lấm lét hỏi:

- Sao ban nãy cậu lại phản ứng dữ dội thế?

- Tại vì… mận là dành cho cậu – Cô bạn ngập ngừng đáp lời – Bọn nó ghét mình, bọn nó xem thường mình… chỉ có cậu là không như vậy…

Tôi bỗng ngộ ra điều gì đó.

Mấy hôm sau, trong khi cả lớp đang ngồi học thì cô bạn đột ngột phát bệnh. Là bệnh giật kinh phong. Cô bạn trờn trừng mắt, sùi bọt mép, làm cả tôi cũng hoảng sợ theo. Cô giáo vội vàng chạy xuống cuộn tròn chiếc khăn tay nhét vào miệng cô bạn, rồi sau đó gọi điện cho người nhà. Bọn bạn trong lớp la ó om sòm, đại khái bọn nó nói không thể học chung với một người như vậy, bọn nó sợ cô bạn phát điên lên, tôi nghe mà xót xa thay. Tôi lớn tiếng quát:

- Tụi mày có còn là con người không? Sống mà kỳ thị lẫn nhau thế sao?

Lần đầu tiên tôi tức giận vì người khác nhiều đến vậy.

Đám lao nhao lập tức im bặt, cả cô giáo cũng sững sờ nhìn tôi.

- Suốt ngày đi học tao nghe đầy lỗ tai những lời chế giễu bới móc của tụi mày – Tôi trừng mắt – Tao chán lắm rồi, tụi mày là những đứa ích kỷ!

Bọn nó gãi gãi đầu lúng túng:

- Tao… tụi tao…

Mẹ cô bạn đã nhanh chóng đến lớp. Bà mang theo một chai nước và vài viên thuốc, sau đó cho cô bạn uống vào. Được một lúc, bà dìu cô bạn ra về. Cả lớp lóng ngóng nhìn theo bóng lưng tròn lẳng của cô bạn, tôi cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Trước khi đi, cô bạn còn nói cám ơn tôi.

Nhưng bệnh tình tái phát bất ngờ khiến sức khỏe cô bạn bị đe dọa. Những lần đi học gần đây trong cặp cô bạn đã mang theo thuốc, tôi đâm ra lo lắng. Chính sự lo lắng ấy càng làm tôi cảm thông cô bạn hơn, tôi đã biết vì sao cô ấy ít nói và ngồi một chỗ, bởi lẽ nếu giỡn hớt quá trớn thì bệnh sẽ phát tác. Bệnh tình của cô bạn dường như có chuyển biến xấu, đã ba lần cơn giật kinh phong dày vò cô bạn trong lớp học, lúc nào tôi cũng cùng cô giáo giữ chặt tay cô ấy lại, và nhẹ nhàng trấn an không sao. Bọn bạn cũng mon men đến làm quen, an ủi, trò chuyện cùng cô bạn. Tôi thấy cô bạn rưng rưng nước mắt vì cảm động.

Nhưng sau một cơn sốt, cô bạn đã dừng hẳn việc học. Cô giáo thông báo cho cả lớp về việc này, người buồn bã nhất là tôi. Chỗ ngồi của tôi chỉ còn là một khoảng trống. Không còn những quả mận chín, không còn bóng lưng mập mạp cạnh bên nữa. Đáng tiếc là cô bạn phải nghỉ học, cô bạn từng tâm sự với tôi rằng cô bạn muốn trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mọi người, nhưng rốt cuộc ước mơ đành dang dở.

Một năm sau, do công việc của bố nên gia đình tôi phải chuyển đến thành phố khác. Từ đó tôi không còn gặp lại cô bạn nữa.

Thời gian trôi qua mau, rất lâu sau đó, khi tôi đã trở thành một vị bác sĩ thì tôi tìm về lại nơi cũ. Tôi đi ngang nhà cô bạn, cố tình dừng lại để xem cô bạn có ở nhà không.

Bỗng tôi thấy một bóng người từ trong ngõ nhỏ chạy ra với đám trẻ con. Vẫn là dáng người mập mạp ấy, vẫn khuôn mặt ngây ngô ấy, nhưng tóc cô bạn đã dài hơn rất nhiều. Cô bạn và bọn trẻ cùng nhau đùa giỡn rất vui, tôi đứng ở góc đường quan sát cô bạn một lúc lâu, rồi cô bạn chợt phát hiện tôi. Cô bạn tỏ ra khó hiểu khi có cái gã lạ lùng cứ nhìn mình chằm chằm, giống như nghi ngờ tôi là người xấu, cô bạn túm tụm đám trẻ lại dặn dò cẩn thận điều gì đó rồi lùa bọn chúng vào nhà.

Cửa rào đóng sầm lại, nơi góc đường ấy chỉ còn tôi đứng lặng yên dõi theo cô bạn đang dần dần mất hút sau cánh cửa.

Tôi hơi ngẩn ngơ ngước mắt lên trời. Trong khoảng sân nhà cô bạn, có những chùm mận chín treo lủng lẳng lấp ló sau vòm lá xanh biếc…
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom