• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bạch Dạ - Sổ ghi chép chuyện kỳ bí (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 5: ”Thầy tới để hung sư vấn tội sao?” . . .

Thứ bảy.

Lý Tiểu Bạch sáng sớm bị tiếng đập cửa đánh thức, tức giận mở cửa liền rống: “Lăn tăn cái gì a? Cuối tuần cũng không thể ngủ ngon giấc!”

Ngoài cửa Thẩm Túc Dạ sắc mặt thoạt nhìn so với cô càng thối, nhưng chỉ là đẩy mắt kiếng một chút, thản nhiên nói: “Có khách của cô.”

Được rồi. Chỉ là cô chưa ngủ đủ giấc đã bị đánh thức, giống như giấc ngủ không đủ hơn nữa còn có huyết áp thấp nhưng là chẳng những bị đánh thức mà người đánh thức cô tựa hồ còn có quyền tức giận một chút.

Lý Tiểu Bạch bĩu bĩu môi, quyết định đổi người khác để phát hỏa.

Đương nhiên thí sinh tốt nhất chính là người đem bọn họ ầm ĩ tỉnh lại.

Nhưng là khi Lý Tiểu Bạch mặc đồ ngủ mang dép nổi giận đùng đùng chạy đến phòng khách, lại chỉ có thể há to mồm ngẩn người tại đó. Hồi lâu mới kêu một tiếng: “Thầy Dương?”

Ngồi ở trên ghế sofa là người đàn ông sợi tóc mất trật tự khuôn mặt tiều tụy, còn có thể không phải là Dương Vũ.

Lý Tiểu Bạch suy nghĩ lập tức trở lại thay y phục rửa mặt hay là cứ như vậy ngồi xuống cùng Dương Vũ nói chuyện luôn mất mấy giây, cuối cùng vẫn là Dương Vũ rõ ràng mang theo vài phần nôn nóng khiến cô chọn vế sau.


Lý Tiểu Bạch ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Dương Vũ, hỏi: “Thầy Dương, làm sao thầy lại tới tìm em? Không phải chỉ đơn thuần là thăm hỏi chút chứ?”

Dương Vũ giương mắt nhìn cô, từ trong túi áo móc ra lá bùa bị xé thành hai nửa để ở trên bàn trà, “Đây là của em phải không?”

Lý Tiểu Bạch nhìn lá bùa, trong nháy mắt buồn ngủ toàn bộ tiêu tán, “Di? Xé sao? Tôi đã xem thường yêu nghiệt này rồi.”

Vốn là cũng bất quá muốn tìm đến Lý Tiểu Bạch hỏi một chút về chuyện phù chú nguyền rủa này, nhưng một câu “Yêu nghiệt” của cô không biết tại sao khiến cho Dương Vũ trong lồng ngực có một đoàn lửa xuất hiện, hắn cắn răng, đứng lên hô, “Em tại sao phải làm chuyện như vậy? Tôi có xin qua em sao? Tôi có van xin em sao? Không cần phải thật sự coi mình là vì chính nghĩa hóa thân, em dựa vào cái gì tự cho mình là đúng mà tùy ý tổn thương người khác?”

Thì ra là hắn không phải là đến để van cầu giúp nói lời cảm tạ , mà là đến vấn tội sao?

Lý Tiểu Bạch hừ một tiếng, cũng đứng lên hô:”Nó chỉ là một yêu vật hại người. Thầy không có van xin em, nhưng là thầy có nghĩ tới hay không, vì cái gfi mà bây giờ thầy còn có thể ở đây mà mắng em? Nếu như không có bùa chú này của em – – ”

“Tiểu Bạch.”

Một giọng nam rất trong nhàn nhạt vang lên, nhẹ nhàng cắt đứt lời Lý Tiểu Bạch.

Lý Tiểu Bạch ngậm miệng.

Dương Vũ quay đầu qua xem, nhìn thấy Thẩm Túc Dạ cầm hai ly cà phê đi tới.

Thiếu niên này trên mặt đã không có nửa điểm bực mình như khi mở cửa, trên mái tóc mà trà có một tia bất loạn, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt, một mặt đem cà phê đặt ở trước mặt Dương Vũ, một mặt hướng Lý Tiểu Bạch nhẹ nhàng nói: “Đi đánh răng rửa mặt trước đi.”

Lý Tiểu Bạch nhìn Dương Vũ một cái, cổ cổ quai hàm, hay là ứng thanh âm, đi về hướng buồng vệ sinh.

Thẩm Túc Dạ đưa mắt lên nhìn, hướng Dương Vũ nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: “Thầy Dương, mời ngồi.”

Thanh âm của anh ta rất nhẹ, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tựu như cùng sáng sớm lúc phất qua Lâm Sao phong, có điểm trong trẻo nhưng lạnh lùng, rồi lại làm cho người có gan nói không nên lời thoải mái.

Tất cả nôn nóng cùng tâm tình bất an đều bị giống như là bị thanh âm này trấn an xuống, Dương Vũ cũng tự giác có chút thất thố, ho nhẹ một tiếng, nắm tóc, ngồi xuống.

Thẩm Túc Dạ lại nói: “Thầy Dương xem ra tinh thần cũng không quá tốt, cho nên không có hỏi qua ngài liền tự tiện rót cà phê, có cần thay đổi thành thứ khác không?”

“Không, cái này cũng rất tốt. Cám ơn.” Dương Vũ vội vàng nói, một mặt bưng lên chén cà phê, uống một ngụm.

Thẩm Túc Dạ chỉ là chậm rãi quấy cầ phê trước mặt mình, một mặt nhẹ khẽ cười nói: “Tiểu Bạch tối hôm qua đi làm rất vất vả, cho nên bị đánh thức nên có chút tức giận, mong thầy Dương thứ lỗi.”

Thiếu niên này ôn nhuận như ngọc, trầm tĩnh Nhược Thủy, trong lúc nhất thời khiến Dương Vũ không biết như thế nào đáp lại, một hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “không sao, cũng là tôi quá nóng lòng.”

Thẩm Túc Dạ gật gật đầu, đứng dậy đi lấy một sấp văn kiện, đưa cho Dương Vũ.

“Tâm tình của thầy Dương tôi có thể lý giải, nhưng là, tại ngài trách tội Tiểu Bạch trước, thỉnh xem qua cái này trước.”

Dương Vũ nhận lấy mở ra, thấy trên mặt tờ thứ nhất có chữ đậm nét tựa đề viết “Bạch Dạ thần quái hồ sơ X-113” .

Đằng sau là hồ sơ một số người vật, họ tên, số tuổi, địa chỉ, ảnh chụp, cùng với… Bệnh lịch đơn giản.

Hắn không khỏi nhíu mày một cái.

Những người này triệu chứng đều là ngay từ đầu choáng váng đầu không còn chút sức lực nào, thân thể suy yếu, cực độ gầy gò, tinh thần dị thường, sau đó là bất đồng trình độ khí quan suy kiệt, thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả, cứ thế tử vong.

Thẩm Túc Dạ ở bên cạnh lại cười nhẹ: “Thầy Dương có hay không cảm thấy triệu chứng rất quen thuộc – – ”

Dương Vũ cả kinh, không khỏi ngắt lời anh ta, “Những thứ này là…”

Thẩm Túc Dạ cười cười, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, làm cho Dương Vũ có thể tấm bảng viết ở đằng sau.

Đó thậm chí không thể tính là một tấm bảng, chỉ là xiêu xiêu vẹo vẹo một hàng viết ở trên tờ giấy trắng chữ to: “Sở hành chính trinh thám Bạch Dạ” .

Trinh thám? Liền là hai tiểu quỷ này?

Lý Tiểu Bạch mới chỉ là học sinh lớp mười, nhiều lắm là cũng liền mười lăm mười sáu tuổi, trước mặt thiếu niên thoạt nhìn năm lâu một chút, nhưng là tuyệt đối không cao hơn hai mươi.

Như vậy hai người lại là trinh thám? Thật sự là điện ảnh Anime đã thấy nhiều đi?

Dương Vũ lại giật mình, Thẩm Túc Dạ đã thản nhiên nói: “Chúng tôi tự nhiên có môn lộ của chúng tôi. Thầy Dương ngài không cần hỏi nhiều, chỉ cần biết rõ Tiểu Bạch là do xem qua phần tài liệu này, mới có thể cho ngài hộ thân kim phù thì tốt rồi.”

Dương Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua lá bùa bị xé ra làm hai ở trên bàn, nhíu mày một cái, thật lâu mới nhịn không được muốn phân biệt nói: “Nhưng là, cũng không thể xác định những người này liền thật sự cùng Miểu Miểu có quan hệ a.”

“Ừ.” Thẩm Túc Dạ gật đầu nhẹ, “Đích xác là không thể xác định, bởi vì những người này bây giờ không phải là đã chết rồi, cũng là bởi vì tinh thần vấn đề không thể đối thoại bình thường, chúng tôi nhất thời cũng rất khó lấy chứng cứ. Huống chi, cho dù tôi có thể tìm tới những người này đến làm chứng, đối phương là yêu vật, bọn họ sở kiến sở văn, cũng không nhất định sẽ hoàn toàn giống nhau. Nhưng là, những người này lại có một chút điểm giống nhau, không biết thầy Dương có hay không chú ý tới?”

Nghe anh ta nói như vậy, Dương Vũ lần nữa cúi đầu nhìn phần hồ sơ. Thẩm Túc Dạ liền nói: “Đầu tiên, niên đại người bị hại sinh hoạt mặc dù không giống với nhua, nhưng lúc phát bệnh đều là khi trẻ tuổi nam tính. Tiếp theo, những người này đều là hào hoa phong nhã lại là người thích đọc sách. Sau đó, những ca bệnh này đều ở khu Hà Dương. Cuối cùng, bọn họ bệnh phát trước, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu, bệnh viện cũng hoàn toàn tra không ra nguyên nhân bệnh.”

“Nói trắng ra là, thầy Dương chính là người như vậy!” Lý Tiểu Bạch lúc này đã rửa mặt xong, thay thành áo T-shirt quần jean bình thường đi ra, một mặt tức giận trừng Dương Vũ một cái, một mặt bưng cà phê Thẩm Túc Dạ mang lên uống một ngụm.

Dương Vũ nhìn phần hồ sơ kia, trong lòng giống như rối một nùi tê dại, cũng không biết nói gì, chỉ có thể đóng chặt môi. Nhưng trước mắt lại nhịn không được lại trồi lên bóng người bạch y trắng như tuyết.

Nàng như vậy nhìn hắn, bi thiết thống khổ, coi như là cười, cũng giống như thủy chung mang theo nhàn nhạt ai oán, tịch mịch không nơi nương tựa.

Một người ôn nhu như vậy tĩnh uyển, làm sao có thể sẽ hại nhiều người như vậy?

Lý Tiểu Bạch thở dài, nói: “Thật không rõ, nó rõ ràng muốn hại ngươi, vì cái gì thầy còn muốn bảo vệ nó?”

Dương Vũ tính phản xạ ngẩng đầu lên, vội vàng phản bác: “Miểu Miểu nàng làm sao sẽ hại tôi, nàng rõ ràng…”

Lý Tiểu Bạch hừ một tiếng, chỉ vào lá bùa trên bàn, “Nó nếu như không muốn hại ngươi, phù này làm sao sẽ biến thành như vậy?”

Dương Vũ nhất thời cứng họng.

Lý Tiểu Bạch lại nói: “Đây là một tấm bùa hộ mệnh, nói đúng là, nếu như thầy không có yêu ma quỷ quái nào công kích, nó chắc là sẽ không có phản ứng . Thầy nên cẩn thận ngẫm lại, nó bắt đầu sáng lên, là do thầy nhìn thấy Miểu Miểu tiểu thư kia, hay là thời điểm nàng muốn làm cái gì đó?”

Dương Vũ cẩn thận hồi tưởng lại chuyện tình đêm hôm trước khi lá bùa này sáng lên, không khỏi nhíu mi, khi đó, nàng là muốn công kích hắn? Làm sao có thể?

Dương Vũ hay là nhịn không được phân biệt, “Miểu Miểu nàng sẽ không gạt thầy , nàng thậm chí ngay từ đầu cũng không giấu diếm chuyện nàng không phải người bình thường.”

Lý Tiểu Bạch cười cười, nói: “Nàng nói cho thầy biết nàng là cái gì?”

Mặc dù đến bây giờ còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi không có thể hiểu được, nhưng Dương Vũ vẫn nhíu nhíu mày, nói ra ba chữ kia: “Nhan Như Ngọc.”

“Trong sách tự có Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc?” Lý Tiểu Bạch lại cười rộ lên, “Nếu nói bụng có thi thư khí tự hoa, em thật đúng là lần đầu tiên đụng Nhan Như Ngọc hại người đấy.”

Dương Vũ nói: “Cho nên, các em nhất định là nghĩ sai rồi, không thể nào là nàng.”

“Em cũng vậy hi vọng em nghĩ sai rồi.” Lý Tiểu Bạch nói, “Cho nên em chỉ có thể thả bùa chú ở trong túi áo của thầy, không có trực tiếp tìm tới cửa đi diệt nó!”

Dương Vũ nhất thời không nói gì.

Lý Tiểu Bạch lại nói: “Mọi sự đều có nhân quả, không biết nhân duyên mà vọng hạ sát thủ, sẽ gặp báo ứng . Đây là gia huấn nhà em. Bất quá đây, phù của em bị phá , đây là sự thật. Cho nên mặc kệ thầy có tin em hay không, em đều sẽ tìm được nó xem đến tột cùng…”

“Cái kia…” Dương Vũ có chút ngượng ngùng lại ho khan, “Phù là do tôi xé toang .”

“Ôi chao?” Lý Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, có điểm không thể tin được theo dõi hắn.

Tại dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Dương Vũ thế nhưng cảm thấy có điểm không ngóc đầu lên được, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Lúc ấy bộ dạng Miểu Miểu thực tại quá đau khổ, cho nên thầy…”

“Thầy thật đúng là người có tinh thần kỵ sĩ.” Lý Tiểu Bạch nhịn không được thở dài, “Bất quá, phù chú mất, nó rõ ràng không có trực tiếp vồ đến?”

Dương Vũ nhẹ khẽ lắc đầu: “Nàng cái gì cũng không còn làm… Chỉ là… Cứ như vậy biến mất, không còn có xuất hiện…”

– – cho nên hắn sẽ tìm tới tận cửa để hung sư vấn tội sao?

Lý Tiểu Bạch nhíu mày một cái, giương mắt nhìn Thẩm Túc Dạ, “Không xong, đả thảo kinh xà, nó nếu là liên tục ẩn núp không được làm sao bây giờ?”

Thẩm Túc Dạ còn chưa nói lời nói, Dương Vũ mở miệng trước nói: “Miểu Miểu sẽ không hại người .”

Lý Tiểu Bạch quay đầu lại liếc hắn một cái, thở dài, “Chỉ hy vọng như thế.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom