• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full BA VẠN DÒNG THƯ TÌNH (1 Viewer)

  • Chương 1-2

Cuối tháng mười một, trong một khu biệt thự nào đó ở Thuận Nghĩa, Bắc Kinh, phòng làm việc Linh Mặc.


Tạ Thanh ở hành lang lướt Weibo chờ vào thử viết bản thảo, không quá ngoài ý muốn lại thấy tên mình trên hot search, phía sau còn treo chữ “bạo” [1] đỏ sậm.


[1] Những tin có lượt tương tác bùng nổ.


Đây là lần thứ tư trong hai tuần.


Rất nhiều người đang nhạo báng, nói cô là một người trong giới tác giả mà không khác gì người làm trong ngành giải trí.


Chỉ là toàn tiếng xấu.


Tạ Thanh tắt Weibo đi, chỉnh lại tâm trạng, dồn toàn bộ tinh thần chuẩn bị cho buổi viết thử bản thảo.


Không phải cô không màng đến khói lửa thế gian, không thèm để ý những chuyện này, mà là nếu như cứ ở đây tiếp tục lãng phí thời gian vì chuyện này, cô không còn tiền ăn thịt nữa rồi.


Thẻ ngân hàng của cô còn lại chưa tới 500 đồng.


Dù sao cũng vẫn phải tiếp tục sống, cô không muốn làm lính đào ngũ trong trận chiến ác liệt trên hot search kia, cho nên cô đã đến phòng làm việc Linh Mặc này.


Công việc của phòng làm việc Linh Mặc này là viết hộ, hoàn toàn là mảng công nghiệp xám trong giới. Hơn nữa công việc viết hộ này chính là lừa gạt độc giả, phần lớn mọi người đều khịt mũi khinh bỉ nghề này.


Nhưng phàm là xã hội loài người vẫn còn, về cơ bản thì không có cách nào tránh được chuyện có người muốn dựa vào mảng công nghiệp xám để sinh tồn. Giới Văn học có tính riêng biệt đó là — trong xã hội này, có rất nhiều “kẻ đần” mặc dù lăn lộn ngoài đời không nổi nhưng cũng không muốn rời khỏi giới, bản thân không có năng lực sáng tác độc lập nhưng thà rằng giao bút cho người ta viết hộ vẫn muốn nghiến răng tiếp tục làm công việc này.


Phòng làm việc Linh Mặc phải qua một năm, mới có thể trở thành máy bay chiến đấu trong mảng công nghiệp xám này.


Những tác giả đang đồn đại rằng người phụ trách công việc này là phú nhị đại [2], ông chủ than đá hay tên nhà giàu quê mùa nào đó bởi vì hình thức hoạt động của phòng làm việc này thật sự khá đốt tiền.


[2] 富二代 – Phú nhị đại, thế hệ thứ hai của những người nhà giàu.


Phần lớn các phòng làm việc hành nghề viết hộ đều làm việc trên mạng, bản chất công việc viết hộ cũng không cần gặp mặt cũng có thể hoàn thành, lên mạng giao bản thảo là được.


Dưới tiền đề như vậy, phòng làm việc Linh Mặc vẫn có một phần tư người viết hộ đi làm tại văn phòng.


Hơn nữa, phòng làm việc còn bao ăn bao ở cho họ, người phụ trách còn mua biệt thự ở ngoại thành Bắc Kinh, cũng không biết là có chập dây thần kinh nào không nữa.


Cũng vì nguyên nhân này, ở những phòng làm việc khác người viết hộ luôn thay đổi, nhưng ở phòng làm việc Linh Mặc này phải tranh nhau mới giành được cơ hội vào làm việc.


Những tay viết chịu cảnh viết hộ cho các tác giả phần lớn là những người không có tiền, ai cũng hy vọng được bao ăn bao ở.


Muốn viết tiểu thuyết thì phải no ấm mới có thể suy nghĩ. Không cần phát sầu vì bữa nay bữa mai, mới có thể an tâm sáng tác.


9 giờ, trợ lý cầm bản thảo xuất hiện, mở cửa lớn của văn phòng ra, mời các tác giả tới viết thử bản thảo vào.


Tạ Thanh chọn một chỗ ngồi ở giữa, không xa cửa lắm, cô nhận và xem bản thảo trợ lý đưa tới, tổng cộng ba mặt giấy A4.


Hai tờ đầu là mở đầu của một quyển sách cổ ngôn, tờ thứ ba là dàn ý sơ lược và thiết lập nhân vật cần viết, phía cuối cùng của bản thảo có một dòng yêu cầu lời ít mà ý nhiều: Viết liên tục ba nghìn chữ, trước 12 giờ trưa phải hoàn thành.


Tạ Thanh khẽ thở dài lấy tinh thần, trước lúc trợ lý rời đi hỏi: “Xin hỏi có giấy bút không?”


Rất nhiều tác giả trước lúc bắt đầu sáng tác đều thích dùng giấy bút sắp xếp lại mạch suy nghĩ, trợ lý không cảm thấy lạ, nói cho cô biết: “Trong ngăn kéo có đó.”


Tạ Thanh nói cảm ơn sau đó mở ngăn kéo ra xem, trợ lý xoay người rời đi.


Trong phòng, tiếng bàn phím gõ lạch cạch vang lên không ngừng, Tạ Thanh mở máy tính bật nhạc nhẹ lên nghe, bấm bút bắt đầu vùi đầu viết. Nhưng tai nghe không cách âm được mấy, tiếng xì xào bàn tán của hai người trước mặt, từng chữ từng chữ vẫn len lỏi vào tai cô.


“Này, đã xem Weibo chính thức của Nhà xuất bản Khởi Văn chưa? Ngọc Ly tuyên bố gác bút rồi.”


“Có nhìn thấy trên hot search nhưng tôi không xem kỹ. Cô ta xin lỗi chưa?”


“Không có, chỉ nói bởi vì áp lực dư luận quá lớn nên gác bút, những cái khác không nói gì.”


“…”


Tay cầm bút của Tạ Thanh dừng lại, ngẩng đầu mở âm lượng lớn hơn một chút sau đó lại vùi đầu sáng tác.


Cô biết rõ mấy người kia đang nói về hot search được ba vạn người truy cập kia.


Phía bên phải chỗ cô ngồi đều là tác giả nam, tốc độ của bọn họ rất cao, bản thảo ba nghìn chữ không tới một giờ đã gõ xong rồi, cũng không có việc gì nên ngồi tán gẫu với nhau.


Chẳng qua, chủ đề tán gẫu của nam và nữ vẫn luôn không liên quan tới nhau là mấy, hai phe cũng không có hứng thú với nhau, chuyện bọn họ nói không liên quan gì tới hot search trên Weibo kia.


Tạ Thanh nghe được người gần mình nói: “Này, cậu biết vì sao người phụ trách phòng làm việc này vẫn luôn không lộ mặt không?”


Người cách xa hơn nói: “Không biết.”


“Tôi có một người bạn làm ở Văn hóa Thành Thư, nói tổng giám đốc công ty đó hôm nay tới chỗ này.”


“Văn hóa Thành Thư? Là người năm trước tung ra mấy cuốn sách nổi tiếng đó sao?” Người nghe rõ ràng là không tin, “Hắn tới phòng làm việc nhỏ này làm gì?”


“Tôi không biết.” Người bắt đầu đề tài này không nói thêm được gì nữa, chủ đề cứ kết thúc như vậy.


Tạ Thanh đối với bốn chữ “Văn hóa Thành Thư” có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra cái gì, ngòi bút không dừng, vẫn tiếp tục viết.


Lúc cô tập trung viết bản thảo sẽ không quan tâm cái gì nữa, những lời xì xào vào tai này ra tai kia, cô cũng không uống nước hay xem giờ.


Chờ viết gần xong hết tình tiết trong đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn màn hình, mới phát hiện đã là 11:48.


Nguy rồi!


Cô mở nhanh Word ra gõ bản thảo nhưng tốc độ tay có hạn, coi như chỉ cần nhìn giấy gõ cũng không được bao nhiêu. Thời gian dưới góc phải màn hình nhảy tới lúc 12 giờ, cô mới gõ được hơn tám trăm chữ.


Trợ lý lúc nãy mang bản thảo xuất hiện ở cửa, lễ phép gõ cửa: “Mọi người có thể gửi và in ra rồi, chỉ trong vòng năm phút thôi.”


Tạ Thanh: “…”


Năm phút, dù có tốc độ bàn thờ cô cũng không gõ xong nổi.


Tiếng máy in ở ven tường vang lên khi vận hành, cô từ bỏ giãy giụa, do dự đứng dậy nói ra vấn đề: “Thế… Thế, tôi không gõ xong được, có thể giao bản viết tay ra không?”


Ánh mắt của mười người trong phòng quét tới mặt cô.


Người đàn ông ngồi bên cạnh cô phì cười, không tưởng tượng được nói: “Thời nay còn có người viết tay sao?!”


Tạ Thanh nhận lấy những ánh mắt này, có một loại cảm giác mình chính là quái thai.


Trợ lý đang đứng ở máy in đóng dấu bản thảo cũng kinh ngạc một chút, sau đó có lẽ xuất phát từ lòng tốt không muốn cô khó xử, duỗi tay đi tới chỗ cô: “Đưa cho tôi đi.”


Thu xong bản thảo, trợ lý khách sáo mời mọi người tới phòng khách nghỉ ngơi, sau đó khóa cửa văn phòng lên tầng giao bản thảo.


Trên bàn trà trong phòng khách có trà và điểm tâm nhưng tất cả mọi người không có tâm tình ăn uống, ai cũng lướt điện thoại giết thời gian.


Vì thế Tạ Thanh lại nghe được người ta nói: “F**k, chuyện Ngọc Ly ồn ào hai tuần lễ cứ như vậy mà xong sao? Xin lỗi cũng không có? Miếng dưa này ăn thế nào mà cuối cùng lại đầu voi đuôi chuột thế này!”


“Người không biết xấu hổ nhất trên đời là đây chứ ai nữa.” Có người cười nhạo, “Con chó đạo văn không biết xấu hổ! Có khi một ngày nào đó còn mặt dày trở về viết truyện mới đấy!”


Tạ Thanh nâng mí mắt nhìn người vừa nói, cúi người rót cho mình một chén trà, không nói gì nhấp một ngụm trà hoa nhài.


Trong văn phòng riêng trên tầng ba, hai bạn học nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, cho tới khi bản thảo được đưa vào phòng, Lục Thành của Văn hóa Thành Thư mới nở nụ cười: “Cậu làm việc trước đi.” Sau đó tạm dừng chủ đề.


Người phụ trách phòng làm việc Tống Mặc cười cười xin lỗi, nhận xấp bản thảo trong tay trợ lý.


Xem xong tập thứ nhất, anh ta nhìn chữ ký ở dưới cùng, sau đó ghi chú lại trên máy tính, rồi lật tập thứ hai.


Anh ta xùy một tiếng: “Sao còn có cả bản thảo viết tay thế này?” Nói xong liền bỏ tập bản thảo đó sang một bên.


Lục Thành rảnh rỗi ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, nghe Tống Mặc nói vậy thì hơi giật mình, xoay người cầm bản thảo kia lên.


Anh chỉ là tò mò muốn nhìn qua bản thảo viết tay, đọc nhanh như gió một lượt nhưng biểu tình lại hơi chăm chú.


“Luận năng lực và lối hành văn, người này còn tốt hơn so với vị nữ tác giả cậu giới thiệu cho tôi đấy.” Lục Thành nói một câu như vậy.


Lục Thành có ánh mắt rất sắc bén và nổi tiếng trong giới, Tống Mặc nghe xong thì vươn tay lấy bản thảo trở về.


Vừa nhìn vừa nói: “Nói cái lông, cậu đừng lừa tôi…”


Lục Thành lại thản nhiên nói: “Cốt truyện không giống dàn ý cậu cho lắm, nhưng tôi cảm thấy lối suy nghĩ rất tốt, viết cũng rất có hình ảnh và cảm xúc.”


Tống Mặc nhất thời không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm bản thảo một lát, lẩm bẩm nói: “Cũng không tệ lắm.”


Sau đó Lục Thành thấy hắn quét mắt tới chỗ ký tên, gõ lên máy tính câu “Tạ Thanh, 10 đồng một nghìn chữ.”


“…” Khóe miệng Lục Thành khẽ động, “Trình độ này mà 10 đồng một nghìn chữ, cách thức ủng hộ mơ ước của cậu hơi bị độc ác đấy.”


“Còn bao ăn ở nữa đấy!” Tống Mặc xem thường hắn, “Tôi không có nhiều tiền giống như cậu, tôi làm nghề này không phải là thiêu đốt chính mình giúp người khác theo đuổi giấc mộng sao? Hoặc là cậu mau mau ký hợp đồng trợ giúp tôi hoặc là đừng có nói nhảm nữa!”


Lục Thành nhíu mày: “Thái độ của cậu là xin đầu tư hay là đòi nợ? Chờ tôi trở về xem xét, tác phẩm nào vượt qua thử thách tôi sẽ lập tức ký.”


Tống Mặc bất mãn, nói nhỏ “tình huynh đệ rởm”, Lục Thành gõ gõ bản thảo viết tay trên bàn: “Nâng giá đi chứ huynh đệ?”


Sắc mặt Tống Mặc xanh mét: “…”


Hai người đối mắt ba giây, Tống Mặc đành phải dỗ dành nguyên tắc của kim chủ, nâng lương cho Tạ Thanh từ 10 đồng một nghìn chữ lên 15 đồng một nghìn chữ.


12:30, trợ lý tới báo cho mọi người kết quả phỏng vấn. Mười ba người tới phỏng vấn thì có tổng cộng bốn người đậu, trong đó có Tạ Thanh, còn có tác giả nam ngồi bên cạnh Tạ Thanh nữa, chính là người vừa nói câu “Thời đại này còn có người viết tay sao”.


Kết quả này làm hắn kinh ngạc một phen, hít ngụm khí lạnh, vừa đánh giá cô vừa nói: “Cô giỏi đấy… Xem trình độ như vậy, cô là tác giả mạng sao?”


Tạ Thanh nhìn hắn: “Không phải. Thời gian quá gấp nên chỉ có thể tùy tiện viết thôi.”


Lúc mấy người rời biệt thự, những người khác đều cố tình đánh giá Tạ Thanh, có nhiều người kinh ngạc cô dựa vào bản thảo viết tay vậy mà cũng có thể thông qua, còn có nhiều người cảm thấy đáp án “Tùy tiện viết thôi” của cô vô cùng giả tạo.


Mọi người rời đi các hướng khác nhau, có người đi từ cửa nam ra để chờ xe điện ngầm, có người đi cửa bắc tiện bắt xe. Tạ Thanh lại vào cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu mua chai nước, lúc ra ngoài cũng chỉ còn mỗi mình cô.


Đi ngang qua bãi đỗ xe dưới tầng hầm trong tiểu khu, một Porsche màu đen chạy qua trước mặt. Tạ Thanh đi ở lối đi bộ nên không chú ý, xe Porsche phanh lại, hạ cửa sổ xe xuống: “Tạ tiểu thư?”


Tạ Thanh nhìn qua, cửa xe mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là quần tây màu đen tôn dáng chân dài.


Sau đó, là một người đàn ông chân dài có gương mặt ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất, vai rộng eo tinh tế xuất hiện trước mặt cô. Diện mạo như vậy thường chỉ thấy trong tiểu thuyết, Tạ Thanh chưa bao giờ thấy ngoài đời thực.


Cô không khỏi ngẩn người, đối phương lễ phép vươn tay ra: “Chào cô, tôi là Lục Thành của Văn hóa Thành Thư. Mới vừa rồi tôi ở văn phòng Tống Mặc đã xem qua bản thảo và bản tóm tắt lý lịch của cô.”


Giới thiệu ít lời mà nhiều ý làm cho Tạ Thanh biết vì sao hắn nhận ra mình… Trong tóm tắt lý lịch thường có ảnh chụp.


Cô gật đầu, cũng bắt tay hắn: “Chào anh.”


“Trong bản tóm tắt lý lịch cô không nói tới kinh nghiệm sáng tác.” Lục Thành ngầm hứng thú vui vẻ đánh giá cô một phen, “Nhưng xem năng lực của cô, tôi cảm thấy cô hẳn đã từng sáng tác qua rồi. Bút danh của cô là gì?”


Vừa dứt lời, mày đẹp của cô nhăn lại, cảm thấy lần đầu tiên gặp mặt hỏi như vậy là quá không khách khí.


Lục Thành lại không thèm để ý, cười ra tiếng, nói: “Không liên quan tới công việc, chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ của người đọc mà thôi. Tạ tiểu thư nếu không muốn người ta biết, tôi cũng sẽ không hỏi nữa. Đương nhiên, đứng trên góc độ làm việc tôi cũng rất thưởng thức tài hoa của Tạ tiểu thư, nếu như Tạ tiểu thư cho tôi một cơ hội, chúng ta có thể thử hợp tác.”


Sau khi Văn hóa Thành Thư phát hành mấy tác phẩm gây sốt thì trở nên rất nổi tiếng trong ngành, tác giả muốn ký hợp đồng không ít. Lục Thành nói như vậy ở trước mặt Tạ Thanh, mặc dù nhìn như thờ ơ nhưng trong lòng kỳ thật đã đoán chắc có thể nắm được cô trong lòng bàn tay.


Không nghĩ tới Tạ Thanh chỉ ngước mắt nghiêm túc nhìn anh, sau đó thành khẩn yêu cầu: “Vẫn là mong Lục tổng không nói cho người khác biết, tôi rất vất vả mới tìm được công việc viết hộ này.”


Lục Thành thoáng ngẩn ra vì bị cự tuyệt, rất nhanh bình tĩnh lại, gật gật đầu.


Tạ Thanh trầm tĩnh mở miệng: “Ngọc Ly.”


“Ngọc trong “quỳnh lâu ngọc vũ [3]”, ly trong “ly lạc sơ sơ”.” [4]


[3] Lầu ngọc nhà quỳnh.


[4] Trích từ bài “Túc tân thị Từ Công điếm” của Dương Vạn Lý.




Bàn tay Lục Thành duỗi tới trước mặt Tạ Thanh dừng lại một chút, cử động nhỏ nhưng rõ ràng. Tạ Thanh tựa hồ cũng phát giác ra tâm tình của hắn, rũ mi mắt, lãnh đạm không có ý bắt tay với hắn.


Như vậy cũng hợp ý Lục Thành, hắn bình tĩnh thu tay lại, gật gật đầu, khách khí và xa cách nói “Hân hạnh làm quen, rảnh tôi sẽ liên lạc lại” để kết thúc câu chuyện, nhiệt tình vừa rồi cũng bị quét sạch.


Tạ Thanh gật gật đầu tính đáp lại, hắn liền xoay người trở lại xe, đạp chân ga, Porsche màu đen sáng bóng chạy nhanh ra ngoài đường.


Tạ Thanh cũng chẳng vì hắn mà dừng lại, tiếp tục đi tới cửa bắc. Cô biết vì sao thái độ của hắn thay đổi, nhưng người qua đường chưa từng quen biết cũng không đáng để cô giải thích.


Nếu cứ đụng ai cũng phải giải thích cho người đó, cô chẳng giải thích nổi. Dù sao, chủ đề cô đạo văn ở trên hot search những nửa tháng, người cho rằng cô đạo văn cũng có tới mấy chục vạn người.


Đi qua tiểu khu ở cửa bắc rồi ra tới đường lớn, Lục Thành vô thức nhìn bóng lưng mảnh mai của Tạ Thanh ở rất xa trong kính chiếu hậu.


Lục Thành nghĩ Tống Mặc nhất định không biết Tạ Thanh là Ngọc Ly, nếu không với tính cách hắn, nhất định sẽ không thuê Tạ Thanh.


Lục Thành và Tống Mặc thời trẻ học ở đại học B, là hai người xuất sắc của khoa Văn.


Khi đó, ngành công nghiệp văn học mạng vừa mới nổi lên, các nhà truyền thông lớn náo loạn đưa tin tức vô cùng khí thế tới cho công chúng. Đại học Thượng Hải tuyên bố mở chuyên ngành văn học mạng, mời người đạt huy chương Nobel Văn học về đảm nhiệm ghế Viện trưởng, gây chấn động mạnh trong giới.


Lúc ấy, ai trong giới Văn học cũng chú ý tới cái ngành mới xuất hiện này, nhưng phần lớn những người hành nghề “chính thống” trong giới cũng không xem trọng nó.


Rất nhiều người cho rằng văn học mạng không có chiều sâu, không có chất lượng, không tình cảm, tác giả trên mạng chỉ theo đuổi lượt xem và thu nhập, không tôn trọng ý nghĩa của văn học.


Thậm chí, trong giới Văn học còn giễu cợt văn học mạng là một loại chính trị, giống như không giễu cợt văn học mạng thì không cách nào chứng minh mình là người làm Văn học.


Nhưng Lục Thành và Tống Mặc với tư cách là độc giả đời đầu của văn học mạng lại không cho là như vậy.


Bởi bọn họ cảm thụ rõ ràng được tác phẩm mạng có thể biểu đạt cảm xúc mà tác giả muốn truyền đạt, hơn nữa bọn họ thấy theo đuổi lượt xem và thu nhập cũng không phải chuyện gì mất mặt… Dựa vào cái gì người làm văn phải an lòng với nghèo khó? Tên lưu manh nào nói người theo đuổi lượt xem là người không có cảm xúc thế?


Sau này, Tống Mặc là người đã đề ra một quan điểm ảnh hưởng tới phương hướng phát triển của cả hai người cho tới tận hôm nay.


Lúc ấy Lục Thành đang khẩu chiến về cái nhìn với văn học mạng trên diễn đàn trường, lúc chiến đấu đến nỗi hăng tiết thì quay đầu nhìn màn hình cười lạnh một tiếng: “A, loại người này còn dám giễu cợt tác giả mạng là loại người dung tục sao? Tác phẩm của hắn tôi đã xem qua, tự xưng là văn học hương thổ [1], kỳ thật ba câu không rời ngực với vú, hắn dám đăng lên mạng thì đã về đồn từ sớm rồi.”


[1] Phong trào văn học Trung Quốc do Lỗ Tấn tiên phong từ những năm 1920.


Sau đó, hắn liền nghe thấy Tống Mặc đang ngửa mặt trên giường, miệng nhai khoai tây chiên nói: “Tôi cảm thấy… Theo đuổi cảm xúc và theo đuổi thu nhập có thể đạt đến sự cân bằng.”


Lục Thành cũng có quan điểm như vậy, mấy năm sau đó, bọn họ đều cố gắng để đạt được sự cân bằng này.


Lục Thành tốt nghiệp ở khoa Văn chính quy xong thì qua Anh học Thạc sĩ Quan hệ công chúng, sau khi về nước tham gia thi lấy chứng nhận tư cách người đại diện, rồi tiến vào ngành công nghiệp hàng đầu, phát triển công việc khai thác bản quyền.


“Theo đuổi cảm xúc và theo đuổi thu nhập có thể đạt tới sự cân bằng.”


Mấy năm qua, Văn hóa Thành Thư vẫn luôn cố gắng tìm kiếm những tác phẩm có chất lượng, nói ra thì những “số liệu”, “lượt xem” treo bên miệng người khác, đối với bọn họ cũng không quan trọng gì.


Còn Tống Mặc sau khi tốt nghiệp thì chọn “lấy thân thử nghiệm”, chạy đi đăng ký bút danh trên mạng văn học Thủy Sơ Trung, lúc ấy nơi này chiếm nửa giang sơn của văn học mạng, bằng bản lĩnh văn học nổi trội hắn nhanh chóng trở thành tác giả cấp đại thần. Sau khi kiếm đủ tiền, hắn mở ra phòng làm việc Linh Mặc, Lục Thành đối với cái này lúc đầu cũng xì mũi coi thường: “Phòng làm việc viết hộ sao? Cảm xúc của cậu bị tiền dìm chết rồi sao?”


Tống Mặc lại nói: “Tôi cũng cảm thấy viết hộ đáng xấu hổ, nhưng cậu ngẫm lại xem, loại công việc viết hộ lén lút này, nếu bản thân có thể lăn lộn thì có mấy ai chịu làm? Mười người thì có tới tám người chịu không nổi, nhưng cũng không muốn buông tha cho giấc mộng sáng tác. Nếu chỉ trích sự tồn tại của công việc này, còn không bằng nghĩ cách dựng cho bọn họ một cây cầu, cho họ cơ hội từ từ sáng tác ra tác phẩm của mình.”


Hai phương hướng phát triển của hai người khác nhau, nhưng không ai quên ước nguyện ban đầu. Cho nên Lục Thành biết, Tống Mặc tuyệt đối sẽ không nhận loại người có “tiền án đạo văn” này.


Hắn nhất thời muốn nói chuyện Tạ Thanh là Ngọc Ly cho Tống Mặc, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy…


Được rồi.


Tác phẩm đăng nhiều kỳ<xích ngọc=”” lục=””>của Ngọc Ly bị phát hiện là đạo văn, thế nhưng tác phẩm thành danhlại không đào ra được vết nhơ gì, nói cách khác trình độ của Ngọc Ly cũng không kém.


Trình độ như vậy coi như bị ép tới nỗi gác bút, nếu đổi bút danh bắt đầu lại lần nữa cũng dễ dàng Đông Sơn tái khởi, người với người trong thế giới internet luôn cách nhau một màn hình, ai biết cô ta là ai?


Coi như không bao giờ sáng tác nữa, tiền kiếm được từ lúc trước có lẽ cũng đủ tiêu vài năm.


Vậy mà cô ta lại lựa chọn làm công việc viết hộ, chỉ nhận hơn mười đồng một nghìn chữ, không biết là có nỗi khổ tâm gì.


Đạo văn là giới hạn cuối cùng của ngành, không thể tha thứ, nhưng cũng không tới mức một cơ hội thay đổi hoàn toàn cũng không cho.


Tới gần cửa tiểu khu, Lục Thành vô thức liếc nhìn kính chiếu hậu.


Bóng lưng mảnh khảnh của Tạ Thanh đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa rồi.


********


Bên kia, Tạ Thanh đi ra từ cửa nam của tiểu khu, chui vào trạm xe lửa.


Lượng khách của tuyến xe lửa này tương đối chênh lệch, nửa đoạn đầu người không nhiều lắm, Tạ Thanh vừa lên xe thì có chỗ ngồi ngay, nàng ngồi xuống lấy di động ra bật WeChat.


“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Tôi đậu rồi! 15 đồng một nghìn chữ! Thứ hai tôi bắt đầu đi làm!”


Tin nhắn vừa gửi đi, trên khung thoại tên “Lưu Cẩm” nhanh chóng biến thành “Đối phương đang đánh chữ”, sau đó một loạt tin nhắn gửi tới.


“Lưu Cẩm”:…


“Lưu Cẩm”: Trình độ của cậu mà cho có 15 đồng một nghìn chữ…


“Lưu Cẩm”: Thật xấu xa…


“Lưu Cẩm”: Cậu xác định muốn làm nghề này sao? Cậu thiếu tiền tôi có thể cho cậu mượn! Tôi không có thúc giục cậu trả ngay! Cậu muốn bao nhiêu? Mười vạn hay hai mươi vạn cậu cứ mở miệng, một trăm tám mươi vạn cũng có thể thương lượng!


“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Ha ha ha ha không cần, thật sự không cần! Tôi tự mình có thể giải quyết, không muốn vay tiền, tôi có thể tự lo cơm no áo ấm thật tốt!


Kỳ thật, chuyện này hai người đã giằng co mấy ngày rồi, Lưu Cẩm có lẽ không biết khuyên cô thế nào nữa, gửi một chuỗi dấu ba chấm im lặng thật dài cho cô.


Cô biết, Lưu Cẩm không quan tâm tới số tiền này, nhưng đối với Tạ Thanh, chuyện dính tới số tiền này quá mức phức tạp, chết ở chỗ chính là cô còn không biết mình có đạt được kết quả như mong đợi hay không, ngày sau có thể có bản lĩnh nhận số tiền kia trả lại cho cô ấy hay không.


Cho nên cô thà rằng tự mình từng bước đi kiếm.


Vì thế cuối cùng Lưu Cẩm cũng chỉ có thể nói: “Vậy… Chúc công việc của cậu thuận lợi!”


Tạ Thanh nhắn lại một cái ảnh động “ôm nhau”, tắt WeChat, nhét tai nghe vào tai bắt đầu nghe nhạc.


*******


Cuối tuần trôi qua rất nhanh, Tạ Thanh tranh thủ thứ bảy rảnh rỗi đi siêu thị mua chút đồ sinh hoạt cần thiết, sau đó trước 12 giờ trưa chủ nhật trả lại phòng ở khách sạn Thanh Niên. Bởi vì quá nhiều đồ cô đành phải thuê xe tới phòng làm việc Linh Mặc.


Lúc Tạ Thanh tới, ba người cùng cô đậu buổi viết thử bản thảo vẫn còn chưa tới nhưng có mấy người viết hộ cũ cũng ở đây đang chơi bài ma sói.


Khi Tạ Thanh nhấn chuông cửa, một cô gái trẻ tuổi cắt tóc mái ngang trán mở cửa cho cô, hỏi qua tên, cô gái nói: “À, tôi ở sát vách, ở giữa cửa cầu thang tầng hai kia, tôi giúp cô xách đồ nhé!”


Tạ Thanh vội vã nói không cần nhưng đối phương đã nhanh nhẹn xách rương hòm chồng chất trong túi nhựa của cô lên. Các cô cùng nhau tới cầu thang, trên sô pha có một nam thanh nhiên cao giọng nói: “Này, đây là Tạ Thanh sao?”


Hai người cùng nhau nhìn qua, Tạ Thanh nhìn nam thanh niên cách cao lớn có mái tóc ngắn đó không xa, gật gật đầu: “Là tôi.”


Cô gái giúp cô xách đồ nghi hoặc nói: “Hai người quen nhau sao?”


“Không quen.” Nam thanh niên xua tay, “Cô ấy chính là mà trợ lý Trương nói đó… Bản thảo viết tay cũng có thể thông qua!”


Cô gái lộ ra thần sắc mừng rỡ, Tạ Thanh lại có chút ngượng ngùng, khóe mắt lại chú ý tới một cái nhìn chăm chú không mấy thân thiện.


Lạnh lùng âm u, giống như cảm giác trên lưỡi dao lướt qua mặt vậy, cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.


Cô theo bản năng nhìn qua, cũng không phát hiện ra cái gì bất thường, chỉ thấy một nữ tác giả có mái tóc dài tới eo ngồi trên sô pha sắp xếp lại thẻ bài ma sói.


Nhưng như thế mới càng có vẻ “khác thường”. Những người khác ở đây đều đánh giá người mới tới, chỉ có cô ta cố làm ra vẻ không quan tâm.


Chờ lên tới phòng trên tầng, cô gái giúp cô xách đồ mới tự giới thiệu: “Tôi là Trâu Tiểu Doanh, bạn nam vừa nói chuyện tên là Đinh Nhất Phàm, còn những người khác lát nữa sẽ giới thiệu cho cô làm quen!”


Tạ Thanh cảm nhận được sự nhiệt tình của đối phương, khẽ cười, lại hỏi: “Chị gái tóc dài kia gọi là gì vậy?”


“Hả?” Trâu Tiểu Doanh bỏ túi trên tay lên bàn sau đó quay đầu lại, Tạ Thanh vừa nhớ lại vừa nói: “Là… Cô gái ngồi cạnh cầu thang, tóc xấp xỉ eo, da rất trắng, rất gầy đó?”


“À… Đào Nhiên.” Trâu Tiểu Doanh khéo nhẹ khóe miệng, “Cô ta rất kiêu ngạo nhưng cũng coi như có vốn liếng để kiêu ngạo đi, tới được ba tháng đã ở phòng VIP rồi.”


Tạ Thanh sửng sốt: “Phòng VIP?”


“Đúng vậy, có phòng tắm riêng, ở đây có hai phòng làm việc, một cho nam tần và một cho nữ tần [3], dựa theo công trạng và lý lịch để chia phòng.” Trâu Tiểu Doanh dừng lại một chút nói, “Ngày cô viết thử bản thảo hẳn là thấy qua Lục tổng của Văn hóa Thành Thư đúng không? Anh ta tới là để nói chuyện hợp tác, sau này Linh Mặc có thể đề cử người viết hộ giỏi qua bên đó, Văn hóa Thành Thư chịu toàn bộ trách nhiệm về dịch vụ khai thác dây chuyền bản quyền. Người được chọn lần này là Đào Nhiên, cô ta đã được trò chuyện về dàn ý với Lục tổng rồi.”


[3] Truyện trên mạng chia làm hai loại nam tần và nữ tần. Nam tần thường là cho nam đọc, nữ tần thường là cho nữ đọc.


Trâu Tiểu Doanh nói xong hỏi nàng có chuyện gì sao, Tạ Thanh lắc đầu nói không có việc gì, chỉ là cảm thấy cô ấy đẹp mắt nên có chút tò mò. Nhưng cô lại yên lặng nhớ kỹ người này, bởi vì trực giác của cô bình thường tương đối chính xác.


Ví dụ như cô có ấn tượng đầu tiên là không cách nào làm bạn bè với một người nào đó, sau đó coi như miễn cưỡng làm bạn bè, cuối cùng cũng sẽ tan rã trong không vui.


Lại ví dụ như khi cô cùng bên Truyền thông của Nhà xuất bản Khởi Văn nói chuyện xuất bản thì trong lòng lập tức có cảm giác kỳ quái, cuối cùng quả nhiên phong ba thình lình ập tới, hai bên chấm dứt quan hệ hợp tác.


******


Công việc viết hộ chính thức bắt đầu từ thứ hai. Trợ lý của Tống Mặc là Trương Băng nhắn tin cho mọi người qua WeChat, nói là bọn họ tìm tổ trưởng nhận dàn ý và phần truyện trước đó đã viết, Tạ Thanh mở danh thiếp Trương Băng gửi qua WeChat, tổ trưởng tổ nữ tần là Đào Nhiên.


Cô nhắn tin qua WeChat cho Đào Nhiên, tìm từ ngữ thật khách khí: Chào cô, Trương tỷ bảo tôi qua tìm cô lấy bản thảo và dàn ý.


Đào Nhiên nhắn lại ngắn gọn: Qua phòng tôi.


Phòng làm việc lớn là phòng biên tập và hoạt động chung, nhóm viết hộ thì ai ở trong phòng người nấy gõ chữ. Trong phòng máy móc đầy đủ hết, không gian riêng tư và yên tĩnh, vô cùng thích hợp để sáng tác.


Tạ Thanh gõ cửa phòng Đào Nhiên, cửa nhanh chóng mở ra, cô nói: “Tôi là Tạ Thanh, là người vừa nhắn trên WeChat với cô.”</xích>
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom