• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Cứu với, tất cả bạn trong lớp tôi đều là ma (2 Viewers)

  • Phần I

1.

Tôi nhìn khu dạy học trước mặt, cầm thư thông báo trúng tuyển, gió thổi tung mái tóc.

Tầm nhìn bên trái phía trước, một nam sinh đang nhảy từ ban công tầng thượng xuống.

Vẻ mặt tôi lạnh nhạt, nhìn hắn lần thứ ba trong vòng 5 phút rơi xuống.

"Bịch" một tiếng, cơ thể rơi xuống đất, hắn lại một lần nữa biến thành máu thịt.

Sau vài giây, máu thịt khôi phục hình dạng con người, hắn lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy, đi vào khu dạy học, lại đi lên tầng cao nhất.

Tôi chết lặng chuyển tầm mắt qua.

Trên sân thể dục, có người tháo đầu mình ra chôn xuống dưới hố, vừa chôn vừa nói: "Đợi mùa thu mọc ra thật nhiều đầu, tôi sẽ trở nên thông minh!"

Có người lẩm bẩm đói bụng, từ lồng ngực moi trái tim từ lồng ngực ra, cắn một miếng rồi lại nhét vào.

Còn có người giật mũi mình ra, cầm một cành cây bay lượn khắp nơi, vừa bay vừa la hét: "Tôi là Voldemort, Avada Kevadra!"

...

Này nơi đâu phải là trường học linh dị gì đó đâu, rõ ràng là bệnh viện tâm thần dưới âm phủ, chắc chắn tôi đã bị lừa rồi.

Quay người định đi ra ngoài, cánh cửa lớn của trường học lại ”ầm" một tiếng đóng sầm lại trước mặt tôi, suýt nữa đập trúng mũi tôi.

Tôi đưa tay kéo cửa, nhưng cửa không chút nhúc nhích.

"Không có sự cho phép của tôi, không ai có thể rời khỏi đây, đừng phí sức nữa."

Một giọng nói già nua vang lên sau lưng tôi, tôi quay đầu lại nhìn, là một ông già đầy nếp nhăn râu ria xồm xoàm.

Trên mặt ông ta treo hai lỗ máu đen ngòm, hai con mắt lẽ ra phải nằm ở trong đó, lại bị ông ta nắm trong tay, không ngừng xoay tròn như đang bóc vỏ hạt dẻ.

…Thật biết cách tiết kiệm tiền cho mình.

2.

Mười phút sau, trong văn phòng hiệu trưởng, tôi nhìn ông già ngồi trên ghế giám đốc, vẻ mặt khiếp sợ.

"Ý ông là, tất cả học sinh ở đây đều là ma?"

Ông già, cũng chính là hiệu trưởng của Học viện Linh dị, thổi trà trong bình giữ nhiệt, bất đắc dĩ nói:

"Văn phòng Địa phủ quá nhiều quan hệ, hiệu quả kém, dẫn đến rất nhiều ma bị mắc kẹt ở nhân gian.”

"Ma bình thường thì không sao, nhưng những ma chết oan chết thảm, nếu bị mắc kẹt lâu ngày sẽ biến thành lệ quỷ, rất nguy hiểm đối với người sống.”

"Tôi mở Học viện Linh dị là để thu nhận những oan hồn này, thông qua giáo dục để rửa sạch những oán niệm trên người họ, thanh lọc linh hồn, khiến bọn họ trở thành những con ma vô hại với con người.”

"Nếu không, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gây ra án mạng."

Tôi lắc đầu ngán ngẩm: "Vậy ông tuyển tôi, một người sống vào đây làm gì?"

Hiệu trưởng cười hì hì, động tác quá lớn, mắt vừa bị nhét lại vào hốc mắt đã suýt bật ra ngoài.

"Ở đây có tới 50 con ma, một mình tôi làm sao quản hết được đây? Tôi có điều tra qua, cháu từ nhỏ đã có thể nhìn thấy ma, lại có gan lớn, ở đây học cách thanh tẩy ma, sau này cũng không lo kiếm sống nữa chứ?”

"Đây là ngành nghề hot, ngoài kia có bao nhiêu người muốn xông vào mà đều không được đâu."

Hiểu ra rồi, ông ta nói ra nói vào, chỉ có một ý nghĩa.

Tôi, Lăng Linh Linh, ở trong mắt ông ta chính là bốn chữ: Tiện dụng, dễ lừa.

Đột nhiên nhớ lại, sau khi thi đại học xong, tôi đăng nhập vào hệ thống đăng ký nguyện vọng, ban đầu định thi vào Đại học tu tiên Thục Sơn hàng đầu trong nước.

Nhưng Đại học tu tiên nằm ở trong rừng già, vị trí rất hẻo lánh, tôi không muốn đi lắm.

Lúc đang phân vân, cái tên Học viện Linh dị đột nhiên nhảy ra trước mắt tôi, bốn chữ sáng rực như vàng, sau đó còn kèm theo một chuỗi lợi ích tuyển sinh.

[Ăn ở miễn phí, tốt nghiệp được phân công việc làm, hàng tháng cấp học bổng kếch xù.]

Lúc đó tôi nóng vội, không suy nghĩ gì đã đăng ký.

Bây giờ nghĩ lại, đâu có hệ thống đăng ký nguyện vọng nào kèm quảng cáo, kia mẹ nó chính là một trang web giả!

Hiệu trưởng lừa tôi vào đây thậm chí không phải để tôi học, mà là để tôi làm việc cho ông ta!

Đùa gì chứ, tôi làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời ông ta, chỉ cần tìm được cơ hội, tôi sẽ bỏ trốn.

Ông ta dường như đoán được suy nghĩ của tôi, dù mặt đầy máu, nhưng lại cười như tắm mình trong gió xuân: "Đây là lãnh thổ do chính tay tôi xây dựng, bất kể là người hay là quỷ, chỉ cần đến đây thì không thể thoát ra ngoài, cháu hết hy vọng đi."

Cuối cùng dưới sự cò kè mặc cả của tôi, ông ta cuối cùng đã đồng ý với tôi một thỏa thuận.

Chỉ cần tôi giúp ông ta thanh tẩy hết 50 con ma hiện có, ông ta sẽ thả tôi tự do.

Tất nhiên tôi sẽ không làm việc không công, mỗi khi thanh tẩy xong một con quỷ, ông ta sẽ cho tôi một khoản thù lao tương xứng.

3.

Đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, một luồng khí âm cực nặng xông thẳng vào mặt.

Trong hành lang dài hẹp u tối, hơn mười con ma đang ném lung tung các bộ phận cơ thể đã tháo rời, nhảy nhót điên cuồng.

"Ồ, có người sống!" Một con ma phát hiện ra tôi, hai mắt lập tức sáng ngời, cái lưỡi dài hai mét vung vẩy loạn xạ lao về phía tôi.

Tôi nắm lấy lưỡi, vòng quanh cổ nó một vòng, rồi thắt một nút chết, khinh bỉ nhét vào miệng nó.

Dưới chân đạp phải một cánh tay, tôi không chút suy nghĩ, nhặt lên ném cho con ma khác ống tay áo bên trái trống rỗng.

"Vung lưỡi lung tung ảnh hưởng đến bộ mặt của viện, vứt rác lung tung còn không thân thiện với môi trường." Tôi vỗ tay, mặt đầy bực bội.

Làm công nhân hiện đại, ai có tâm trạng tốt chứ?

Các con ma trong hành lang thấy tôi không bị dọa sợ, liền xúm lại.

Tuy bọn họ mang theo oán niệm, nhưng chưa hóa thành lệ quỷ, sẽ không hại người.

Nhưng dù vậy, mười mấy khuôn mặt máu me be bét xúm lại trước mặt, vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.

Mà khi tôi bước vào lớp học, số lượng ma vây quanh tôi tăng gấp bội.

Có con thiếu tay thiếu chân, có con ngũ quan không được đầy đủ, có con thậm chí cơ thể biến mất, chỉ còn lại cái đầu ở đây.

Tôi quay đầu nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, không nói nên lời.

Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi.

Sau khi thi đại học kết thúc, tôi không nên ngày nào cũng tìm ma chơi bài uống rượu nhậu nhẹt, khiến mình mất hết tỉnh táo.

Nếu tôi không uống say, tôi sẽ không đăng nhầm trang web.

Nếu tôi không đăng nhầm trang web, tôi sẽ không bị lừa vào Học viện Linh dị.

Nếu tôi không vào Học viện Linh dị, bây giờ tôi hẳn là đang học ngự kiếm phi hành ở Thục Sơn.

Chứ không phải bị một ông già quỷ đe dọa, ở đây làm bảo mẫu cho đám oan hồn.

Mà sau khi dạy cho đám ma bài học thanh lọc theo cách mà hiệu trưởng nói, tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao ở đây lại có nhiều ma như vậy.

4.

Viết 100 lần "Yêu nước, hòa hợp, trung thực, thân thiện".

Lại đọc 100 lần "Sinh ra là ma, tôi rất lương thiện".

Trên đây chính là toàn bộ nội dung của lớp học giáo dục thanh lọc.

Tôi lắc đầu ngao ngán.

Theo cách này, làm sao có thể thanh lọc ma thành công được.

Ma chưa được thanh lọc hoàn toàn, không thể rời khỏi Học viện Linh dị, chỉ vào không ra, ma không nhiều mới là lạ.

Nhìn thấy đám ma đang đọc thuộc lòng bài "Sinh ra là ma, tôi rất lương thiện", tôi chợt thấy có gì đó không ổn.

Đợi đã.

Nói là 50 con ma, sao trong lớp học chỉ có 49 con?

Ông già không phải nói đám ma này rất ngoan ngoãn, giờ học sẽ không chạy lung tung khắp nơi à?

5.

Tôi vừa định ra ngoài bắt con ma trốn học, nhưng nghĩ lại, lỡ nó gây ra chuyện gì, chẳng chừng hiệu trưởng sẽ thấy tôi năng lực kém, trực tiếp đá tôi ra khỏi Học viện Linh dị.

Vậy chẳng phải tốt hơn sao.

Vì thế thu lại chân đang định bước ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi trong lớp, tiếp tục nghe bên tai vang lên một tràng "nhân ái".

Hết một ngày học, tôi trở về ký túc xá.

Ký túc xá là phòng đôi, ngoài tôi ra, đáng lẽ còn có một bạn ma cùng phòng.

Nhưng cho đến tối, bạn ma cùng phòng vẫn chưa xuất hiện.

Tôi nằm xuống chuẩn bị đi vào giấc ngủ, chợt cảm thấy một cơn gió thổi qua mặt.

Mở mắt ra, trước mắt đen nhánh một mảnh, cửa sổ đóng chặt, trong phòng lặng yên không một tiếng động.

Hẳn là bạn cùng phòng bay về rồi.

Tôi lật người định tiếp tục chìm vào mộng đẹp, cơn gió kia lại thổi tới chỗ tôi, còn mang theo hơi ẩm âm u.

Bạn cùng phòng này là một con ma tinh nghịch à?

Đứng dậy xuống giường bật đèn, tôi đang định tức giận bày tỏ sự bất mãn, lại không thấy bóng dáng bạn ma cùng phòng đâu cả.

Tôi tiếp xúc với ma nhiều năm, sớm đã luyện ra trực giác, chắc chắn nó không rời đi.

Ánh mắt quét qua khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở một bức tranh.

Bức tranh vẽ một ngôi nhà dân quê rất bình thường, một cô gái đứng ở cửa nhà, người hơi nghiêng, hướng ra ngoài ngóng nhìn.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái đó.

Nếu nhớ không nhầm, ban đầu bức tranh này không có người.

Quả nhiên, một lúc sau, cô gái trong bức tranh chịu không nổi ánh mắt của tôi, chạy nhanh về phía khung tranh.

Nhưng cô ấy không chạy ra ngoài, mà biến mất ở mép khung tranh.

Chắc là trốn vào những bức tranh khác rồi.

Tôi cười lạnh một tiếng, xắn tay áo rồi đi ra ngoài.

Ban ngày lúc rảnh rỗi, tôi đã đi một vòng trong Học viện Linh dị.

Toàn bộ học viện có 30 bức tranh, ngoài bức ở ký túc xá của tôi, thì những bức còn lại đều ở hành lang các tầng.

Đem 29 bức tranh còn lại đều mang về phòng, tôi châm lửa bật lửa, cười còn âm u hơn cả ma.

"Chơi trò trốn tìm với tôi à? Tôi đếm năm tiếng, nếu không ra, tôi sẽ đốt cháy hết những bức tranh này, xem cô có thể trốn đến bao giờ."

Sau khi đếm ngược năm tiếng, bạn ma cùng phòng không xuất hiện, tôi không chút do dự, ném chiếc bật lửa đang cháy vào đống tranh.

Tranh sơn dầu rất dễ bắt lửa, những đốm lửa rơi vào đống tranh, nhanh chóng lan rộng thành một đám lửa khổng lồ.

Trong ánh lửa bùng cháy, lờ mờ có thể thấy một bóng dáng đang chạy qua lại trong những bức tranh khác nhau, tránh xa đám cháy.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi.

Theo từng bức tranh sơn dầu bị đốt cháy, nơi có thể ẩn náu trong tranh dần dần sụp đổ, bóng ma cuối cùng cũng không thể trốn được nữa.

"Phụt" một tiếng, một bóng dáng mặc váy trắng phá bức tranh mà ra, lấy tốc độ cực nhanh lao về phía tôi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom