• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Cửu Hoàng Trâm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

12.

Nam tử xuất hiện trước mặt ta lúc này, có khuôn mặt giống hệt Hứa Chiêu Nam.

Chỉ là, Hứa Chiêu Nam đang mặc một bộ áo vải mà kiếm khách trong giang hồ thường mặc, trong khi nam tử kia mặc một bộ long bào.

Bấy giờ, ta mới nhớ ra, đã rất nhiều năm rồi ta chưa từng thấy mặt hoàng thượng.

Suốt mười mấy năm nay, Hoàng thượng vẫn luôn gửi thư cho ta, chưa bao giờ triệu ta vào cung cả.

Ta bật cười, bỗng nhiên hiểu ra, Hứa Chiêu Nam chính là người thứ hai rời khỏi Yên Hoa Hạng.

Tại hoàng thành rộng lớn này, hai vị có thân phận tôn quý nhất đang đứng trước mặt ta.

Ta luôn tự cho mình là một thần thám, vậy mà giờ ta lại trở thành người duy nhất mơ mơ màng màng không hay biết gì.

Ta giơ kiếm nhìn Hứa Chiêu Nam, hai mắt đỏ hoe.

Hứa Chiêu Nam và ta quen nhau được tám năm, từ đại hội võ lâm đầu tiên đến đại hội võ lâm lần thứ ba này.

Hứa Chiêu Nam chưa bao giờ thừa nhận thân phận của mình với ta, hắn chỉ nói rằng mình là một người cuồng võ thuật.

Ta và hắn đã gặp nhau tổng cộng 1.109 lần, Hứa Chiêu Nam đã bị đánh bại 1.108 lần.

Chiến thắng duy nhất là ở Đại hội võ lâm thiên hạ lần trước.

Bây giờ ta đã hiểu tại sao Hứa Chiêu Nam lại kiên trì tranh đấu với ta như vậy, hắn không tranh đoạt, hắn muốn báo thù!

Chỉ là ta không hiểu tại sao hắn lại bỏ cuộc ở lần thứ 1109 sau khi thất bại những 1108 lần.

Ta kề kiếm vào cổ Hứa Chiêu Nam, giọng run run:

“Hứa Chiêu Nam, tại sao ngươi lại lừa dối ta?”

Hứa Chiêu Nam không trả lời câu hỏi này mà hỏi một câu khác:

"Sao ngươi không hỏi ta, tại sao ở đại hội lần trước ta lại không gi/et ch/et ngươi?"

Ta không hỏi ra miệng, Hứa Chiêu Nam bắt đầu tự thoại:

“Khi chúng ta ở Yên Hoa Hạng, ngươi đã dùng một kiếm đ/â/m vào tim ta, một kiếm này ta vẫn luôn khắc ghi trong lòng.”

“Khi đó ta chỉ có một suy nghĩ, nếu còn sống thì nhất định phải gi/et ch/et ngươi.”

"Có lẽ đó là sự kiên trì của ta. Thanh kiếm của ngươi đã kề cận trái tim ta, ta thật sự vô cùng may mắn khi vẫn sống sót."

"Cho nên, ta đã suy nghĩ rất nhiều năm rồi… Ta muốn gi/ết ch/ết ngươi.”

“Thật ra võ kỹ của ta vượt qua ngươi từ lâu rồi, nhưng ngươi cho ta một lý do để không gi/et ngươi hết lần này đến lần khác.”

Hứa Chiêu Nam thản nhiên kể lại câu chuyện của hai ta, không màng đến ánh nhìn xung quanh, đám thị vệ xung quanh vẫn đứng yên theo hiệu lệnh của Hoàng thượng.

Bạch Vũ Đình là cận vệ riêng của Hứa Chiêu Nam, chắn giữa Hứa Chiêu Nam và cấm vệ quân.

Câu chuyện của Hứa Chiêu Nam rất dài, hắn nói, lần đầu tiên hắn không nỡ gi/et ta là vì một lão bà.

Khi ta mới lập nên Thanh Liên Sơn Trang, ta đã nhận một lão bà mù vào trang viên.

Lão bà ấy khiến hắn nhớ về nhũ mẫu đã chăm sóc hắn thuở nhỏ, Hứa Chiêu Nam nghĩ nếu ta ch/et, sẽ không có ai chăm sóc lão bà kia nữa.

Một năm sau, lão bà mù lòa qua đời, hắn cảm thấy mình có thể ra tay rồi.

Kết quả là, Hà Nam xảy ra nạn đói, ta đã lấy ba vạn lượng hoàng kim được Hoàng thượng ban thưởng để cứu trợ thiên tai.

Hắn ta cảm thấy gi/et ta vào thời điểm đó càng không thích hợp, ba vạng lượng hoàng kim đó đã cứu mạng của rất nhiều người.

Những chuyện như thế này xảy ra ngày càng nhiều, Hứa Chiêu Nam dần dần hiểu ra ta chỉ là một thanh đao của hoàng thất mà thôi.

Người hắn nên hận không phải là ta, mà là những người trong cung muốn gi/et hắn.

Dần dần, Hứa Chiêu Nam bắt đầu buông bỏ nỗi hận, trở thành kiếm sĩ trong giang hồ.

Nhưng Hứa Chiêu Nam không biết tại sao, trong lòng hắn luôn có chấp niệm đối với ta, đối với Thanh Liên Sơn Trang.

Hắn mong chờ đến đại hội võ thuật, mong chờ ngày hắn thực sự có thể giành chiến thắng.

Trong đại hội vừa rồi, cuối cùng hắn cũng không còn che giấu sự vụng về của mình nữa, thẳng tay đánh bại ta.

Kỳ lạ là lòng hắn vẫn chưa cảm thấy thanh thản.

Sau đó, hắn mới nhận ra rằng nếu đánh bại ta, hắn sẽ chẳng còn lý do gì để đấu võ trong tương lai nữa...

13.

Những cảm xúc của Hứa Chiêu Nam đối với ta vô cùng phức tạp, theo lời của hắn, ta là một trong những lý do để hắn tồn tại.

Đó là chuyện giữa hắn và ta, còn chuyện giữa hắn và Hoàng thượng, thật ra đơn giản hơn nhiều.

Theo lời của Hứa Chiêu Nam, câu chuyện giữa hắn ta và Hoàng thượng đơn giản đến mức gần như không có gì cả.

Trong ngần ấy năm, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc trở lại hoàng cung hay ngồi lên ngai vàng.

Hắn định lang thang khắp thiên hạ rộng lớn này, khi buồn chán sẽ đến Thanh Liên Sơn Trang để thi đấu.

Một ngày nào đó khi trong lòng hắn cảm thấy an yên, hắn sẽ đến Thanh Liên Sơn Trang và hỏi ta có muốn sống cùng hắn không.

Về phần Hoàng vị, Hứa Chiêu Nam trước đây đã từng nghĩ tới, nhưng Hứa Chiêu Nam của bây giờ lại không cần nữa.

Đối với một hiệp khách giang hồ, kinh thành giống như một cái lồng sắt vậy.

Hứa Chiêu Nam nhìn khuôn mặt giống hệt mình ở phía đối diện:

“Hoàng đệ, tất cả những chuyện này đều là do đệ sắp đặt phải không?”

Hoàng thượng nhìn về phía Hứa Chiêu Nam, sau đó sờ lên thanh đao trong tay:

“Sau bao nhiêu năm, người hiểu ta nhất vẫn là huynh, hoàng huynh à.”

Thanh đao trong tay hắn rõ ràng chính là Hàn Quang đao, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hơi khác một chút, lưỡi đao còn rất mới.

Hoá ra người mặc đồ đen trong Trích Tinh Lâu chính là Hoàng thượng.

Với nguồn lực của cả một quốc gia, không phải không thể tạo ra một thanh đao giống như Hàn Quang đao.

Hắn biết ta đã nhìn thấu âm mưu của hắn, nhìn ta bằng ánh mắt rực cháy:

“Lý Bạch ơi Lý Bạch, ta đã cho ngươi một cơ hội rồi.”

"Ta ban hành thánh chỉ, ai tìm được tung tích của thích khách ám sát hoàng thượng thì phải gi/et hắn ngay, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ngươi lại không giết Hứa Chiêu Nam.”

“Ngươi thực sự khiến ta thất vọng!”

Cấm vệ quân xung quanh Hoàng thượng từ từ rút lui, hắn không hề lo sợ với chuyện ta có thể bất ngờ tấn công.

Tức là, hắn là một cao thủ tuyệt đỉnh, mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Hơn nữa, hắn có tuyệt kỹ khinh công, cho dù ba người chúng ta cùng tấn công cũng chưa chắc có thể ngăn được hắn.

Hôm nay, nơi này được định sẵn là sân khấu của Hoàng thượng.

Hứa Chiêu Nam hỏi hắn tại sao không chịu để chúng ta đi.

Hoàng thượng nhìn chằm chằm Hứa Chiêu Nam, nói từng chữ một:

“Bởi vì ngươi còn sống ngày nào, ngai vàng của ta vẫn bị lung lay ngày ấy.”

Khi hắn nói lời này, hắn không còn là Hoàng thượng mà ta biết nữa, không còn sự rụt rè hèn nhát năm xưa, bây giờ, hắn là một vị Hoàng đế chân chính.

Hắn đang ngồi trên ghế, lặng lẽ kể về ván cờ lớn này - một ván cờ đã được dàn dựng hơn mười năm.

Hắn biết về cuộc đảo chính Thần Long, nhưng hắn chưa bao giờ nói với Hứa Chiêu Nam, hắn ta chỉ chờ ta kết liễu huynh ấy.

Hắn chắc chắn rằng hoàng huynh sẽ chặn thanh kiếm này cho hắn, khi thời cơ đến, hắn sẽ là người duy nhất có thể kế thừa ngai vàng.

Hắn đặt cược tình cảm mà Hứa Chiêu Nam dành cho mình, hiển nhiên là hắn đã đúng.

Thế nhưng, hắn lại sai khi đánh cược rằng Hứa Chiêu Nam sẽ ch/et.

Vì thế, sau khi lên ngôi, hắn không ngừng cảm thấy bất an, luôn lo sợ hoàng huynh sẽ cướp ngai vàng của mình.

Hắn không thể nói với ai nỗi sợ hãi này, nhất là khi chỉ vừa mới lên ngôi, triều đình còn chưa ổn định.

Khi đó, Hoàng thượng luôn tỏ ra yếu đuối, thừa tướng lại muốn con gái mình trở thành hoàng hậu.

Để có được sự ủng hộ của Thừa tướng, hắn cắn răng chịu đựng, thậm chí cố tình lấy lòng Hoàng hậu, chịu đựng những trò đùa cay nghiệt của nàng ta.

Để nhận được sự ủng hộ của đằng ngoại, hắn trao quyền lực to lớn cho hoàng tỷ của mình.

Thậm chí, dẫu ngọc tỷ của hắn nhiều lần bị người khác chiếm đoạt thì hắn vẫn giữ im lặng.

Hắn nhẫn nhịn hơn mười năm, chỉ để hoàn toàn nắm chặt thiên hạ này trong tay.

Phải đến khi triều đình ổn định, hắn mới bắt đầu lên kế hoạch tàn sát này, chỉ với hai mục đích:

Thao túng chư hầu và củng cố hoàng vị!

14.

Ngay khi cấm vệ quân tiến vào sân, một cuộc càn quét trong kinh thành đã bắt đầu.

Thừa tướng, thân thích bên ngoại, bất kỳ kẻ nào không thuộc phe của Hoàng thượng đều bị hắn buộc tội phản quốc.

Hứa Chiêu Nam trở thành kẻ cầm đầu những người này, Hoàng thượng buộc tội Hứa Chiêu Nam, nói hắn danh nghĩa đại hoàng tử để tạo phản.

Thế nhưng, hơn ai hết, Hoàng thượng biết rõ rằng Hứa Chiêu Nam chính là hoàng huynh của mình, là người năm đó nguyện hi sinh tính mạng vì hắn.

Hoàng thượng muốn ta phải ch/et, đúng như những gì ta suy đoán về lời của người kể chuyện.

Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời của Hoàng thượng, chỉ có người ch/et mới có thể giữ bí mật mãi mãi.

Hoàng thượng và Hứa Chiêu Nam đồng thời rút kiếm, kiếm của hai người họ cực kỳ nhanh, cả hai đấu với nhau liên tiếp mười hai hiệp.

Bạch Vũ Đình và ta không thể nhìn rõ đường đao của họ.

Ta dần nhận ra, cái gọi là Tam đại tuyệt kỹ trong giang hồ mới nực cười biết bao.

Hứa Chiêu Nam có thể gi/et ta một cách dễ dàng!

Bạch Vũ Đình cười khổ lắc đầu, cái gọi là đại hội võ lâm chỉ là trò cười của người trong thiên hạ mà thôi.

Võ thuật mạnh nhất thiên hạ, hẳn chính là hai người trước mắt chúng ta đây.

Triều đại nhà Đường đã hưng thịnh hàng trăm năm, hiển nhiên trong cung có cao thủ, nhiều hơn thiên hạ rất nhiều.

Hai luồng hàn quang không ngừng va chạm vào nhau, Hứa Chiêu Nam mạnh hơn, luôn chiếm thế thượng phong.

Nếu hắn muốn kết liễu, vậy thì trận chiến này sẽ kết thúc ngay.

Đáng tiếc, Hứa Chiêu Nam không phải Hoàng thượng, hắn không nhẫn tâm và mưu kế tàn độc như vậy.

Hắn luôn nhớ đến hoàng đệ của mình.

Có lẽ trong lòng Hứa Chiêu Nam, tất cả những gì hắn ta muốn làm chỉ là đánh cho hoàng đệ không nghe lời này của mình một trận mà thôi.

Sau khi giao thủ một lúc lâu, Hoàng thượng đột ngột dừng lại, xua tay:

“Không đánh nữa, không đánh nữa. Hoàng huynh, huynh đúng là thiên tài, làm gì cũng tốt hơn ta.”

“Nhưng huynh phải biết rằng, cho dù hôm nay huynh gi/et ta, huynh vẫn không thể thoát khỏi nơi này đâu.”

Hứa Chiêu Nam nhẹ nhàng gật đầu, tra Hàn Quang Đao trở lại vỏ:

"Ta có thể ở lại, nhưng đệ phải để họ đi. Chuyện giữa huynh đệ chúng ta không liên quan tới họ.

Hoàng thượng khẽ lắc đầu, không nói gì.

Thật ra, ta hiểu rõ, đã nghe thấy những bí mật này thì chắc chắn hôm nay chúng ta sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Ngay khi trận chiến dừng lại, khi mặt trời và mặt trăng cùng chiếu sáng, một hiện tượng kỳ lạ đã xuất hiện trên Cửu Hoàng Trâm.

Những ký tự nhỏ được khắc trên viên ngọc mắt phượng là ảnh phản chiếu trên mặt đất khi ánh sáng rọi xuống.

“Sắc lệnh ở đây.”

Tất cả sửng sốt, chữ viết này khiến ký ức của Hứa Chiêu Nam và Hoàng thượng quay về mười năm trước.

Đây là chữ viết tay của tiên hoàng hậu.

Hóa ra, bà ấy từng để lại một chiếu chỉ.

Giếng cổ có một khe hở nhỏ, Cửu Hoàng Trâm được nhét vào đó, chia giếng cổ làm hai.

Chiếu chỉ của tiên hoàng hậu được để trong giếng cổ.

Hứa Chiêu Nam muốn rời đi, nhưng Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hắn.

Hoàng đệ của hắn chưa bao giờ tin tưởng hắn cả.

Hứa Chiêu Nam thở dài, đưa tay ra hiệu cho Hoàng thượng, ý bảo hắn cứ tự mình đến đó.

Chỉ dụ cũ được chèn trong bức tường đá, phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể lấy nó ra.

Khi Hoàng thượng dùng sức, một âm thanh đột nhiên vang lên, vô số mũi kim bắn ra từ thân cây lớn phía sau giếng cổ.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, ta đã nhận ra ngay, đó chính là Trọng Vũ Lê Hoa Kim, xếp hạng đầu trong ba loại vũ khí ám sát nguy hiểm nhất.

Không một ai trong giang hồ này có thể sống sót sau khi trúng Trọng Vũ Lê Hoa Kim.

Hứa Chiêu Nam né tránh, đánh bay Hoàng thượng ra.

Khoảnh khắc Hoàng thượng quay đầu nhìn lại, thân thể Hứa Chiêu Nam đã bị vô số mũi kim xuyên thủng.

Trên người Hứa Chiêu Nam tuôn trào m/á/u tươi, cả người hắn giống như một con rối gãy, đung đưa trong gió.

Lúc đó, ta chợt hiểu được tình cảm của Hứa Chiêu Nam dành cho mình rốt cuộc là gì.

Đó là cảm xúc của một hiệp khách cô độc chỉ có duy nhất vài người bạn thân thiết trong đời.

Ta không nói chuyện nhiều với Hứa Chiêu Nam, nhưng giống như hắn nói, Hứa Chiêu Nam cũng là một phần trong cuộc sống của ta.

Những mũi kim này không chỉ đâm vào thân thể Hứa Chiêu Nam, chúng còn đâm vào sâu trong đáy lòng ta.

Hoàng thượng nhanh chóng bước tới, đỡ lấy Hứa Chiêu Nam, hai mắt hắn đỏ hoe.

Hắn không nói lời nào, nhưng ta có thể nhìn thấy sự phức tạp trong mắt hắn.

Mười năm trước, Hứa Chiêu Nam vì hắn mà đỡ nhát kiếm chí mạng, hắn lại lợi dụng tình thương của Hứa Chiêu Nam với mình.

Mười năm sau, Hứa Chiêu Nam lại giúp hắn chặn ám khí.

Đây không phải kế hoạch của Hoàng thượng, Hứa Chiêu Nam vẫn luôn biết hoàng đệ của mình đã âm mưu chống lại mình.

Nhưng Hứa Chiêu Nam không hề do dự, hắn thật sự yêu thương hoàng đệ của mình, dẫu cho có phải hy sinh tính mạng.

Hứa Chiêu Nam đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên gò má của Hoàng thượng.

Hắn thì thầm vào tai Hoàng thượng vài câu, sau đó, cánh tay Hứa Chiêu Nam buông thõng.

Hoàng thượng khoác long bào cho Hứa Chiêu Nam, mở chiếu chỉ ra.

Hắn nhìn chiếu chỉ một lúc trong yên lặng, sau đó vứt chiếu chỉ đi, tuyệt vọng rời khỏi sân.

Khi bước qua trước mặt ta, Hoàng thượng thì thầm vào tai ta:

“Đưa hoàng huynh ta rời khỏi hoàng thành này đi, đây là những lời cuối cùng huynh ấy nói.

“Chiếu chỉ đó… đừng nói với hoàng huynh ta…”

Ta bước từng bước ra khỏi hoàng thành, ôm thi thể của Hứa Chiêu Nam trong tay.

Người ta đồn rằng, ngày hôm ấy, một phần ba quan lại trong cung bị gi/et hại, chỉ còn những đại thần thân cận của Hoàng thượng trong triều là sống sót.

Hoàng thượng lên kế hoạch trong suốt mười mấy năm, giờ đây nhà Đường cuối cùng đã hoàn toàn trở thành thiên hạ của hắn.

Thanh Liên Sơn Trang huy hoàng mười năm không còn tồn tại nữa.

Ta chôn thi thể của Hứa Chiêu Nam tại nơi mà hai người chúng ta tỷ thí lần đầu tiên.

Ta không chôn chiếu chỉ vào mộ hắn mà ném nó xuống biển.

Có lẽ, chỉ có biển cả mới có thể rửa trôi những âm mưu đen tối của hoàng thất, may mắn làm sao, Hứa Chiêu Nam không bị những đen tối này vấy bẩn.

Bởi vì, chiếu chỉ viết:

“Trưởng tử âm mưu phản loạn, đã bị xử tử. Thứ tử lên ngôi, thừa kế ngai vàng.”

Ám khí sau gốc cây vốn là chuẩn bị cho Hứa Chiêu Nam, cũng đúng thôi, dẫu sao thì hắn không phải con ruột của tiên hoàng hậu.

Tiên hoàng hậu sợ con trai mình không thể lên ngôi nên đã lập mưu giết hắn.

Chỉ là, cuộc đảo chính Thần Long năm đó đã gián đoạn kế hoạch của bà, khiến bà không thể giao Cửu Hoàng Trâm cho Hứa Chiêu Nam.

Hoàng thượng đã sợ hãi mẹ ruột của mình suốt từng ấy năm.

Hoặc chăng, hắn mưu mô đến mức quên mất tiên hoàng hậu chính là mẹ ruột của mình.

Sự nghi ngờ của hắn đối với mẹ mình đã biến con đường vốn thênh thang dễ đi trở thành một dòng sông m/á/u.

Phải đến nhiều năm sau, khi ta vào cung lần nữa, Hoàng thượng mới nói với ta:

“Điều hối tiếc lớn nhất trong đời trẫm, là trẫm chưa từng biết yêu thương là gì.”

Sinh ra trong Hoàng thất, ngai vị là bi kịch lớn nhất của cuộc đời hắn.

Sau khi Hứa Chiêu Nam và những người xung quanh ch/et đi, hắn mới thực sự cảm nhận được hai chữ cô độc.

Sau khi Hứa Chiêu Nam đi rồi, hắn mới hiểu tại sao Hứa Chiêu Nam cho rằng hoàng thành chín trong bảy ngoài này lại là chốn ngục tù, là lồng giam níu chân hắn.

Nhưng tuyệt nhiên, hắn không nghĩ mình đã sai, bởi lẽ một hoàng thượng không thể phạm sai lầm...

(Hết.)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom