• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Võ Đạo Đại Tông Sư (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

Chương 16 Phu Hổ Quyền

Chương 16: Phu Hổ Quyền

Những câu nói này quả thật vô cùng khó nghe, Lâm Huyền cũng không nhịn nổi nữa phải cau mày lại.

Hắn quay đầu nhìn sang, thì nhìn thấy có ba người đang đi đến, ba người họ ăn mặc giàu có vô cùng, trên quần áo của người dẫn đầu còn được dùng chỉ vàng thêu thêm hình một con rồng.

Lâm Huyền nhìn thấy đôi đũa trong tay Hổ Mập khẽ run lên, sau đó gương mặt hắn trở nên vô cùng tức giận.

“Hổ Mập, đám người này là ai vậy?”

“Ba huynh đệ Mã gia, Mã Khả, Mã Ba và Mã La, ba người này cậy thế địa vị của Mã gia ở Hàn Châu, nên tung hoành ngạo mạn trong khắp Ngoại Môn.”

“Ba kẻ khốn nạn này luôn lấy xuất thân của ta ra để bỡn cợt, ta từ nhẫn nhịn được đến không nhẫn nhịn được nữa, hôm nay nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ một chút mới được.”

“Lâm Huyền, ngươi mau rời khỏi đi, chuyện này không liên quan đến ngươi, không thể liên lụy đến ngươi được.”

Hổ Mập đứng phắt dậy, lấy tay xoa xoa nắm đấm, cơ thể hắn khẽ run lên.

“Hổ Mập à, ngươi đang sợ sao?”

“Ngươi đừng có nói bậy, ông mập ta đang chuẩn bị đánh ba tên khốn nạn này, đang hưng phấn lắm!”

Câu nói này của Hổ Mập đã thể hiện rõ cái gì gọi là miệng hùm gan sứa rồi, giọng nói của hắn cũng đang run lên.

Lâm Huyền mỉm cười: “Không cần phải gắng gượng thế làm gì, đánh không lại thì ta cũng có thể giúp đỡ!”

Hắn cảm thấy tên Hổ Mập này là một người bằng hữu nên kết giao, bạn bè gặp nạn thì dĩ nhiên nên ra tay giúp đỡ.

Huống hồ việc sỉ nhục phụ mẫu là việc làm vô liêm sỉ, Lâm Huyền mới nghe là đã muốn đánh người rồi.

Thấy Lâm Huyền vẫn chưa rời đi, trong lòng của Hổ Mập thấy cảm động, nhưng hắn không muốn để Lâm Huyền bị thương.

“Lâm Huyền à, ngươi biết Hổ Mập ta gặp nạn nên không muốn rời đi, lão mập ta xin nhận người huynh đệ như ngươi, nhưng mà ba tên tiểu tử này, người thấp nhất cũng là Luyện Thể Tầng Bốn rồi, Mã Khả lại đến Luyện Thể Tầng Năm, ngươi mới vừa nhập môn nên không giúp ta được đâu, ngươi vẫn nên mau rời khỏi để tránh bị thương.”

Luyện Thể Tầng Bốn, Luyện Thể Tầng Năm? Dĩ nhiên là Lâm Huyền không hề e dè rồi, hắn có sức mạnh như bao kẻ thuộc Luyện Thể Tầng Sáu bình thường khác, không hề thua kém gì ba tên này.

“Hổ Mập à, ngươi không cần phải khuyên nữa, ta đã lựa chọn sẽ ở lại đây để giúp đỡ ngươi, thì dĩ nhiên ta sẽ không rời đi đâu.

“Lâm Huyền ngươi… cảm ơn nhé! Ơn này của ngươi lão mập ta sẽ đáp trả!”

Lâm Huyền thắc mắc lên tiếng hỏi: “Trong môn phái cho phép đệ tử đấu đánh với nhau hay sao?”

Lúc hắn còn ở Tàng Kinh Các, hắn vẫn còn nhớ từng có hai vị đệ tử ngoại môn vì muốn tranh giành một bí kíp võ công, nói chuyện không hợp nên ra tay đánh nhau, kết quả đã bị trưởng lão tát cho mỗi người một cái rồi tàn phế luôn.

Hắn vẫn nghĩ rằng trong môn phái có quy định, trong đệ tử đồng môn nghiêm cấm việc đấu đá với nhau nữa.

Hổ Mập cười khổ: “Chỉ cần không phải là đánh nhau ở nơi cấm ra tay như Tàng Kinh Các, chỉ cần không đánh chết đánh phế, thì môn phái cũng sẽ không truy cứu, nói thật thì môn phái khuyến khích các đệ tử trong môn phái giao đấu với nhau, trong nội môn còn có cả đấu đài chuyên dụng nữa đó.”

Hắn vốn tưởng sau khi nghe thấy câu nói này thì Lâm Huyền sẽ rất thất vọng, nhưng hắn không ngờ sẽ nhìn thấy Lâm Huyền mỉm cười.

“Không truy cứu thì tốt, nếu không lỡ như đánh đến bọn chúng gọi cha gọi mẹ, chạy đến môn phái kể khổ thì chúng ta lại phiền phức rồi.”

Hổ Mập trợn tròn mắt, người mà bản thân hắn mới nhận làm bằng hữu, có phải não có chút… vấn đề rồi hay không?

Ngươi mới vừa nhập môn, cùng lắm là luyện đến tu vị Luyện Thể Tầng Ba, người ta không đánh ngươi đến bật khóc thì đã hay lắm rồi…

Lúc hai người đang nói chuyện thì ba người Mã Khả đã đi đến.

“Hầy, còn có cả bốn món ăn ha, đứa con rơi này, xem ra thì mẫu thân của ngươi vẫn chưa già lắm nhỉ, vẫn còn sức bán thân lắm…”

Mã Ba và Mã La bật cười ha ha, tiếng cười vọng lại trong khắp nhà ăn, chói tai vô cùng.

Gò má của Hổ Mập đỏ ửng cả lên, trên mu bàn tay đầy thịt của hắn đã nhìn thấy từng cọng gân xanh rồi.

Hắn mở miệng định đáp trả vài câu nói tục thì liền bị Lâm Huyền ngăn lại.

“Hổ Mập à, hôm nay ngươi đã dạy ta cách sinh tồn ở ngoại môn này, chi bằng ta cũng dạy ngươi mấy thứ nhỉ?”

“Lâm Huyền, ngươi muốn dạy cho ta… cái gì chứ?”

“Đối phó với đám người không coi ngươi ra gì này, không cần phải dùng lời lẽ đáp trả, nếu không thì bọn họ cũng chỉ xem ngươi như là đang tức giận, càng xem thường ngươi hơn nữa, lấy ngươi ra làm trò cười.”

“Chỉ khi ngươi dùng nắm đấm đánh cho bọn họ đau đớn, đánh đến bọn họ khóc, đánh đến bọn họ ói máu, đánh đến khi họ gọi cha, gọi gia gia, thì họ mới hiểu cách tôn trọng ngươi, sợ sệt ngươi.”

Mã Khả liếc nhìn Lâm Huyền, gương mặt hắn tràn ngập sự khinh bỉ: “Đứa con rơi này, ngươi tìm thấy tên tiểu tử miệng lưỡi lanh lợi này ở đâu đấy, nhìn cũng chả có bản lĩnh gì mấy mà nói chuyện to tiếng quá, ngươi nói ta nghe xem, lần trước ta đã đánh ngươi đến ngươi phải đi tìm răng khắp nơi…”

Đột nhiên Mã Khả không nói gì nữa, một bóng đen lao thẳng đến trước mặt hắn với tốc độ cực nhanh.

Hắn không ngờ tới Lâm Huyền sẽ làm thật theo những gì hắn nói, trực tiếp dùng nắm đấm để nói chuyện.

Ở một khoảng cách gần như thế, dù hắn có muốn né tránh thì cũng không còn kịp nữa rồi, muốn ngưng tụ nguyên lực để ngăn cản cũng không làm được.

“Bốp!”

Tiếng nắm đấm và mũi va chạm vào nhau vô cùng khó nghe, Mã Ba, Mã La còn có Hổ Mập nữa, trong lòng họ vô cùng bất ngờ.

Lâm Huyền còn chưa ra tay thì một sức mạnh tựa sáu trăm mấy cân đã trực tiếp đánh gãy sống mũi của Mã Khả rồi.

Mã Khả bay ra ngoài, gương mặt toàn máu, muốn xấu hổ cỡ nào thì xấu hổ cỡ đó.

Lâm Huyền hỏi ngược lại Hổ Mập: “Ngươi hiểu hay chưa?”

Hổ Mập gật đầu theo bản năng, hắn đã giật mình đến không thể nói được gì rồi, người bằng hữu mà bản thân mới vừa kết giao cũng có chút mạnh mẽ quá rồi chứ!

Dĩ nhiên là hắn có thể nhìn ra, Lâm Huyền chỉ đạt đến tu vị Luyện Thể Tầng Ba mà thôi.

Tu vị Luyện Thể Tầng Ba mà lại có thể dùng một nắm đấm đánh người luyện võ Luyện Thể Tầng Năm bò ra đất, nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì hắn chắc chắn sẽ không tin.

Mã Khả ôm mũi, nhục nhã biến thành giận dữ rồi hét lớn nói: “Các ngươi vẫn còn ngây người ra đó làm gì, đánh chết hắn đi!”

Lúc này Mã Ba và Mã La mới hết giật mình, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau ra tay.

“Phu Hổ Quyền!”

“Phu Hổ Quyền!”

Hai người cùng nhau thi triển võ công, gió rít rì rào biến thành tiếng hổ gầm rú khắp núi rừng.

Lâm Huyền ra tay hóa giải, lấy tay tiếp quyền.

Hắn có sức mạnh cỡ sáu trăm cân, Mã La và Mã Ba chỉ có tầm bốn trăm cân, không khó để hắn có thể nắm giữ.

Nhưng chuyện khiến Lâm Huyền không ngờ tới chính là, hắn cảm nhận thấy sức mạnh khủng bố truyền đến từ trong hai lòng bàn tay, hắn phải liên tiếp lùi về sau ba bước thì cơ thể mới đứng vững lại được.

Lâm Huyền lập tức nghĩ ra nguyên nhân.

“Là võ công!”

Võ công, chính là cách sử dụng sức mạnh, tu luyện võ công có thể khiến cho người luyện võ biết cách sử dụng sức mạnh của mình một cách hiệu quả hơn.

“Trước giờ ta chưa từng học qua võ công, cho dù cả người tràn đầy sức lực thì cũng coi như là không có mà thôi.”

“Chỉ dựa vào sức lực thì ba huynh đệ Mã Khả không phải là đối thủ của ta, nhưng khi sử dụng võ công, một người có thể giao đấu với ta, hai người khiến ta khó khăn chiến đấu, ba người cùng nhau ra tay, ta e rằng ta không trụ nổi thời gian mười mấy giây mất.”

Lúc Lâm Huyền đang tìm hiểu lý do tại sao bản thân đánh không lại, hắn cũng đã nghĩ ra cách để giải quyết rồi.

“Tu luyện võ công!”

Hắn vừa lóe lên suy nghĩ, cảnh tượng trước mắt hắn liền thay dổi, ba huynh đệ Mã Khả, Hổ Mập, và nhà ăn đều biến mất tựa sương khói, mà thay vào đó chính là sự xuất hiện của thần sơn nguy nga.

Đỉnh cao của các vị thần!

“Võ công!”

Vừa dứt lời, hàng ngàn vạn quyển bí kíp võ công từ trong thần sơn bay ra, đây đều là những võ công mà bây giờ Lâm Huyền có thể tu luyện được.

Bây giờ Lâm Huyền không thể tái hiện lại cảnh tượng khí thế lúc đại đế luận đạo nữa, hắn phải chọn ra một bộ môn võ công từ trong ngàn vạn quyển bí kíp võ công đó.

“Ta chính là đệ tử của Càn Long Môn, nếu như luyện loại võ công ngoại môn thì sợ rằng sẽ làm cho người khác nghi ngờ.”

“Võ công của Càn Long Môn!”

Lâm Huyền nói xong, từ trong hàng ngàn vạn quyển bí kíp đó, có ba trăm bảy mươi hai quyển bí kíp bay ra.

“Ta giỏi khống chế quyền, quyền pháp sẽ tốt hơn!”

“Quyền pháp!”

Trong ba trăm bảy mươi hai quyển bí kíp đó, lại bay ra ba mươi mốt quyển bí kíp quyền pháp.

Lâm Huyền tiện tay lấy bừa một cuốn, chính là Phu Hổ Quyền do hai người Mã Ba Mã La sử dụng khi nãy!

“Vậy thì càng tốt, để các ngươi biết, cái gì mới được gọi là Phu Hổ Quyền thật sự!”

Những nội dung bên trong quyển bí kíp đó nhanh chóng tái hiện trong đầu của Lâm Huyền, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng.

Đã học xong, Phu Hổ Quyền rồi!


Chương 17 Ba nắm đấm, ba người

Chương 17: Ba nắm đấm, ba người

Phu Hổ Quyền, hoàng cực võ công cấp ba, quyền pháp!

Tất cả những nội dung trong quyển bí kíp Phu Hổ Quyền sớm đã được khắc sâu vào trong bộ não của Lâm Huyền,hắn chỉ cần niệm một lần thì liền có thể lồng ghép chúng lại với nhau.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Phu Hổ Quyền, nhưng Lâm Huyền hệt như đã từng tập luyện qua hơn trăm ngàn lần vậy, hắn vừa nắm tay lại, thì nguồn nguyên lực trong cơ thể hắn liền tỏa ra theo con đường đã được định sẵn, chạy trong các tĩnh mạch trong cơ thể hắn, cuối cùng quy tụ lại vào trong nắm đấm.

“Phu Hổ Quyền!”

Hai tay của Lâm Huyền cùng lúc đưa ra!

Mã Ba và Mã La đang đuổi theo nhìn thấy loại võ công mà Lâm Huyền sử dụng hệt như của bọn họ, bọn họ không khỏi tỏ vẻ chế nhạo.

Khi nãy giao đấu với nhau, bọn họ đã hiểu rồi, sức mạnh của Lâm Huyền chỉ làm cho người khác ngạc nhiên mà thôi, chứ cảnh giới của cơ thể chỉ là Luyện Thể Tầng Ba.

Võ đạo có chín cảnh, mỗi cảnh có chín tầng, mỗi tầng đều không giống nhau.

Luyện Thể Tầng Một, da vàng! Da sẽ cứng như vàng vậy.

Luyện Thể Tầng Hai, đá lơ lửng! Hai tay có thể nhấc bổng được tảng đá lớn.

Luyện Thể Tầng Ba, xương sắt! Xương cốt toàn thân sẽ như đá kim cang được luyện trong lửa.

Mà Luyện Thể Tầng Bốn, chính là vỡ đá!

Khi đạt đến tầng này, nguyên lực trong cơ thể sẽ càng ngưng tụ lại, một chưởng có thể làm đá vỡ tung.

Tuy rằng sức mạnh của Lâm Huyền có lớn, nhưng vì cảnh giới của hắn có sự hạn chế, nên sức bộc phá sẽ không bằng mã la và mã ba được.

Mà điều quan trọng hơn chính là loại võ công mà Mã La và Mã Ba tu luyện.

Phu Hổ Quyền!

Mà điểm mấu chốt của Phu Hổ Quyền chính là sự di chuyển của nguyên lực. Nguồn nguyên lực sẽ di chuyển trong khắp cơ thể mười lần theo tuyến đường của các tĩnh mạch đã được định sẵn, cuối cùng sẽ ngưng tụ vào trong nắm đấm.

Mà trong mười lần di chuyển này, tốc độ di chuyển của các luồng nguyên khí của các tĩnh mạch sẽ ngày càng nhanh hơn, lúc nó ngưng tụ lại ở nắm đấm, thì khí thế tựa như hổ vậy, không thể ngăn cản lại được!

Tuy rằng Phu Hổ Quyền chỉ là loại võ công hoàng cực cấp ba, nhưng uy lực của nó thậm chí có thể bì kịp với loại võ công hoàng cực cấp bốn!

Cái chiêu Phu Hổ Quyền này, ba huynh đệ Mã Khả, Mã Ba và Mã La đã tu luyện hẳn ba năm trời rồi, mỗi ngày họ đều khổ luyện, trong khắp ngoại môn này, nếu chỉ nói về độ tinh thông với Phu Hổ Quyền, thì không ai bằng ba người bọn họ cả.

“Vậy mà lại dám thể hiện Phu Hổ Quyền ngay trước mặt bọn ta ư, thật sự là múa rìu qua mắt thợ, chọc cười người khác mà!”

Mã Ba và Mã La, lúc đuổi giết đến trước mặt Lâm Huyền, đầu nắm đấm của bọn họ tràn trề sức lực, lúc ma sát với không khí phát ra những tiếng ken két.

Nhìn lại đầu nắm đấm của Lâm Huyền, bình thường chả có gì khác lạ cả, đừng nói là tiếng hổ gầm, đến tiếng gió thổi cũng không nghe thấy nữa.

“Ha ha ha, đầu nắm đấm mềm nhũn thế này, ngươi chưa ăn cơm no hay sao?”

Lúc này Mã La và Mã Ba đã có thể nhìn thấy trước cảnh tượng trong mấy giây nữa, cánh tay của Lâm Huyền sẽ bị đánh gãy bởi sức mạnh hợp lực của hai người bọn họ, hắn sẽ không còn sức giãy giụa nữa.

Đối mặt với sự chê cười của đối thủ, vẻ mặt của Lâm Huyền không những không thay đổi, mà khóe môi hắn còn cong lên nhoẻn miệng cười.

Một nụ cười khó hiểu.

Hổ Mập đứng một bên đã phát hiện ra điều bất thường, hắn đã không còn kịp ra tay cứu giúp nữa, chỉ có thể nhắm nghiền mắt theo bản năng, không muốn nhìn thấy bộ dạng của Lâm Huyền lúc bị thương.

Lúc mà hắn nhắm nghiền mắt đó, hình như hắn đã nhìn thấy, lúc bốn nắm đấm va chạm với nhau, khí tức cả người của Lâm Huyền đã có một sự thay đổi vô cùng to lớn!

Cái nắm đấm vốn dĩ yếu ớt không có chút sức lực của Lâm Huyền, giờ đây ngập tràn khí tức, hắn giờ hệt như một con hổ dữ đi xuống núi, tiếng hổ gầm vang lên khắp rừng núi, làm cho các con thú khác không khỏi run sợ.

Tại thời điểm này đây, trong lòng của Hổ Mập bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Đây mới chính là mãnh hổ xuống núi!

“Cạch cạch!”

“Cạch cạch!”

Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, Hổ Mập nhanh chóng mở to hai mắt, chỉ nhìn thấy Lâm Huyền vẫn đứng im tại chỗ, mà hai người Mã La và Mã Ba thì lại đang nằm trên mặt đất, họ đang ôm lấy cánh tay cong vẹo của mình, kêu gào đau đớn.

Một quyền! Hai người luyện võ có tu vị cao hơn Lâm Huyền một bậc đã bị hạ gục rồi!

Hổ Mập mắt chữ o mồm chữ a, tự mình lẩm bẩm nói.

“Hắn… sao hắn lại… có thể làm được chứ?”

Người khác không hiểu, nhưng hắn biết rõ, Lâm Huyền chính là đệ tử mới vừa nhập môn ngày hôm nay mà.

Mấy tên kiến bọ mới vừa nhập môn đã đánh bại hai tên đệ tử cũ đã nhập môn ba năm, nếu như nói chuyện này ra, có lẽ sẽ không ai có thể tin được.

Trừ khi…

Trong phút chốc, Hổ Mập liền nghĩ đến một khả năng, buổi sáng hôm nay, trong cái chuông ở tháp Khôi Lỗi, đã thông báo cho toàn môn phái, người đã lập kỉ lục chính là một tên đệ tử vừa nhập môn.

“Cái người mạnh mẽ đó, có lẽ chính là Lâm Huyền nhỉ?” Mã Khả đang nằm trên nền đất đứng dậy, hắn liếc mắt nhìn hai tên đệ đệ còn thảm hại hơn mình, hắn không dám tin đây là sự thật.

Chỉ trong khoảng thời gian hắn lấy tay điều chỉnh chiếc mũi của mình lại rồi đứng dậy, sao hai người họ lại nằm xuống rồi chứ?”

“Đại ca à, hãy cẩn thận… tên tiểu tử này kì lạ lắm…”

Mã Khả vô cùng tức giận, có gì phải cẩn thận đâu chứ, một tên tiểu tử trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy, chỉ dựa vào việc đánh úp mới có thể làm hắn bị thương, nếu như không báo mối thù này, thì danh tiếng mà ba năm nay Mã Khả cực khổ giành lấy trong ngoại môn đều sẽ bị sụp đổ mất, thậm chí hắn sẽ trở thành chủ đề cười nhạo của mọi người lúc uống trà dùng cơm.

Người này có kì lạ đi chăng nữa thì cũng chỉ là Luyện Thể Tầng Ba mà thôi, còn bản thân hắn đường đường là Luyện Thể Tầng Năm, sao lại có thể thua người này được cơ thế?

“Ngươi đi chết cho ta!”

Mã Khả phóng thích khí tức toàn thân ra, đuổi giết đến trước mặt Lâm Huyền.

Hổ Mập đã nhận thấy sự khác thường, hắn lên tiếng hét lớn nói: “Lâm Huyền, ta đến giúp ngươi!” Hắn muốn đến chắn trước mặt Lâm Huyền.

Nhưng Lâm Huyền lại giơ tay ngăn Hổ Mập lại, mặt hắn trông chả căng thẳng tẹo nào.

“Không có gì đáng ngại đâu!”

Không hổ danh là Luyện Thể Tầng Năm, Mã Khả giả phóng khí tức trên cơ thể, trông cong mạnh mẽ hơn khí tức của Mã Ba và Mã La cộng lại nữa!

Hổ Mập chỉ nhìn Mã Khả đang đuổi đến thì khóe mắt hắn đã giật liên hồi rồi.

Hắn vô cùng lo lắng, nhưng Lâm Huyền thì lại không hề động đậy gì, hệt như một ngọn đá trên đỉnh núi đá vậy, cho dù là mưa tạt gió lùa ta cũng không động đậy.

Mã Khả vẫy tay, tiếng hổ gầm vô cùng chói tai thậm chí còn ngông cuồng hơn hai nắm đấm của Lâm Huyền khi nãy tận ba lần.

Trong lòng của Hổ Mập đang lo lắng về Phu Hổ Quyền này, nắm đấm mạnh mẽ như thế, Lâm Huyền sao có thể kháng cự lại được đây?

Chính vào lúc hắn đang vô cùng lo lắng cho Lâm Huyền thì Lâm Huyền đã ra tay rồi.

Lúc im lặng thì thẹn thùng như cô gái nhỏ, lúc ra tay thì lại nhanh nhẹn như thỏ.

Hổ Mập còn chưa kịp nhìn rõ xem Lâm Huyền ra tay thế nào, hình như trong phút chốc hắn nhìn thấy một con hổ đang nhe nanh đầy máu bổ nhào về phía Mã Khả.

Mã Khả cũng nhìn thấy thế, hắn mở to hai mắt, đồng tử co rút lại, nếu như nắm đấm của hắn đánh ra chỉ hệt như một con hổ dữ, thì nắm đấm của Lâm Huyền chính là một con hổ vua!

Một núi không thể có hai hổ, hai con tranh giành nhau, nhất định phải có một con thất bại!

“Bốp!”

Lúc nắm đấm của hai người va chạm với nhau, luồng khí tức cuồng bạo lan tỏa ra tứ phía, Hổ Mập đứng ở một bên bị gió lớn thổi, da mặt hắn bị thổi đến phập phồng như sóng biển, da mí mắt không ngừng run bần bật.

“Cạch cạch!”

Cái bàn bên cạnh hai người họ đều đã bị thổi bay đi, rơi xuống một nơi xa, vỡ tan thành hai mảnh.

Hai người Lâm Huyền và Mã Khả giằng co trong thời gian ba nhịp thở, tinh thần của Lâm Huyền không có bất kì sự thay đổi nào, nhưng biểu cảm trên gương mặt của Mã Khả lại càng ngày càng khó coi.

Cuối cùng, hắn cũng không thể nhịn nổi nỗi đau khi bị luồng sức mạnh lớn thâm nhập vào bên trong cơ thể, hắn ói ra một ngụm máu tươi, liên tiếp lùi về sau ba bước, rồi quỳ rạp xuống đất.

Hắn không thể nào chấp nhận được kết quả này, cùng loại võ công với nhau, tu luyện của bản thân hắn lại cao hơn Lâm Huyền hai tầng, sao kẻ thất bại lại là bản thân hắn chứ.

“Tại sao chứ?!” Lâm Huyền kiêu ngạo nhìn sang Mã Khả rồi nói: “Phu Hổ Quyền, coi trọng việc lực được xuất ra ngoài như hổ, khí tức càng nhiều thì sức bộc phá dĩ nhiên sẽ càng lớn hơn, uy lực của võ công dĩ nhiên sẽ càng lớn hơn.”

“Ba người các ngươi, cũng có khí tức rồi đó, nhưng mà sức bộc phá thì thật sự khiến cho người ta thấy mất mặt!”

Mã Khả không phục nói: “Ta cao hơn ngươi hai tầng cảnh giới, sức bộc phá của ta tuyệt đối lớn hơn ngươi!”

“Không sai, đúng là sức bộc phá của nhà ngươi mạnh hơn ta, nhưng thời cơ để thi triển võ công thì ngươi lại không thể nắm bắt được, ngươi phóng thích khí tức sớm quá.”

“Thời gian ra đòn của ngươi cách ta càng lâu, thì khí tức sẽ càng yếu đi, sức bộc phá cũng không còn sót lại bao nhiêu nữa, sao lại có thể đánh bại ta được chứ?”

Mã Khả ngây người, hắn nhớ lại ba nắm đấm của Lâm Huyền, quả nhiên là toàn xuất chiêu lúc ba người họ đã đến gần.

Dĩ nhiên là hắn có thể hiểu được đạo lí này rồi, nhưng cách đối thủ một khoảng càng gần, thời cơ ra tay lại càng ít, càng khó nắm chắc thời cơ hơn, nếu như không cẩn thận, còn chưa kịp ra tay thì đã bị kẻ địch tấn công lại rồi, như vậy không phải chết oan lắm hay sao?

Nếu như khi nãy dù Lâm Huyền có chậm hơn chỉ một chút, thì e rằng người bây giờ nằm trên mặt đất chính là hắn rồi.

Dám ra tay ở thời điểm như thế, thì phải có sự dũng cảm và sự phán đoán chuẩn xác đến nhường nào chứ!

Trong lòng của Mã Khả bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh, lần này thật ra hắn đã động phải người thế nào vậy chứ?
Chương 18 Dạy Hổ Mập đánh người

Chương 18: Dạy Hổ Mập đánh người

Trong lòng Mã Khả sinh ra sự sợ hãi, chỉ sợ rằng mình đã đá trúng tấm sắt rồi, nếu còn tiếp tục dây dưa nữa thì không những không thể rửa được nhục mà ngược lại còn bị đánh thảm hại hơn.

Hắn lau đi vết máu vương bên khóe miệng, kéo hai đệ đệ gãy xương, chuẩn bị cứ thế mà rời đi.

Ai ngờ hắn vừa định quay người, lập tức nghe được tiếng quát chói tai của Lâm Huyền!

"Đứng lại!"

Trong mắt Mã Khả dâng lên hận ý: "Tiểu tử, tài nghệ của huynh đệ ba người chúng ta không bằng được người ta, chuyện hôm nay xem như bản thân không may, như vậy đã thanh toán xong rồi! Nếu ngươi cứ khăng khăng dây dưa, đừng trách Mã Khả ta không sống chết không dừng với ngươi!"

Lâm Huyền hoàn toàn xem lời uy hiếp của Mã Khả như gió thoảng bên tai, trước đây, Hồ tông cũng từng nói như thế, còn dẫn theo đệ tử ngoại môn Trương Phong đến để tẩn mình một trận, bây giờ hai người cũng đã chôn xương dưới hòn non bộ ngoài Tàng Kinh Các.

Hổ Mập kéo Lâm Huyền, trầm giọng nói: "Mã Khả là tiểu đệ của một trong Thất Kiệt ngoại môn - Lăng Vân, đánh chó còn phải xem mặt chủ, cứ như vậy quên đi thôi, đừng tự rước lấy phiền phức vì ta nữa."

Lâm Huyền hỏi ngược lại: "Hắn vừa mới nhục mạ mẫu thân ngươi, chẳng lẽ ngươi cứ phải nhịn xuống thế sao?"

Hổ Mập đỏ tròng mắt: "Nếu chỉ có một mình ta thì hôm nay cũng quyết liều tính mạng, cũng muốn để hắn nói câu xin lỗi, nhưng ngươi vừa mới gia nhập ngoại môn, nếu như bởi vì ta mà trêu chọc đến lăng vân thì sau này làm sao Bàn gia còn có mặt mũi tự cho rằng mình là bằng hữu của Lâm Huyền ngươi chứ."

Lâm Huyền vỗ vỗ bả vai Hổ Mập: "Vừa nãy ta đã nói với ngươi rồi, đối phó với loại người nha Mã Khả, nhất định phải đánh cho đến khi hắn sợ, đánh đến khóc, đánh tới khi kêu cha gọi mẹ, đánh tới lúc nhận thua thì mới thôi. Như vậy hắn mới có thể nhớ kỹ rằng không thể trêu chọc ngươi."

"Cho dù hôm nay ta có buông tha cho hắn, nhưng chắc chắn hắn cũng sẽ ghi hận sâu trong lòng, sẽ tìm đúng cơ hội tới trả thù ngươi và ta."

"Hổ trong rừng không đáng sợ, thứ đáng sợ là rắn trong cỏ!"

"Chớ nói chỗ dựa của Mã Khả chỉ là một đệ tử mà có là trưởng lão tông môn, nếu như ta có lòng kiêng kị mà sợ hắn thì trong lòng sẽ lập tức hằn lên một cái gai, một ngày không nhổ, tâm cảnh sẽ bất ổn một ngày, cuối cùng ngưng tụ thành tâm ma, tu vi không thể thăng tiến được."

"Võ giả, chớ nên sợ vạn vật, phải thẳng tiến không lùi!"

Những lời này chính là những lời cao kiến bàn bạc lúc luận đạo của đại đệ mà Lâm Huyền nghe được, được hắn khắc sâu trong lòng.

Hôm nay được nói ra từ trong miệng hắn, Hổ Mập nghe xong sinh lòng rung động, vốn dĩ hắn đã kẹt ở đỉnh cao của cảnh giới Luyện Thể tầng bốn, đúng là có dấu hiệu buông bỏ.

Lúc trước hắn bị Mã Khả hành hung, nhục nhã trước mặt mọi người, trong lòng sinh ma, tu vi dừng bước không tiến được, bây giờ nghe được những lời này của Lâm Huyền mới giải đáp được khúc mắc.

Hắn tự tin nhìn sang Mã Khả, trong lời nói hừng hực lên khí thế.

"Mã Khả, ngươi từng nhục nhã ta ở trước mặt mọi người, bây giờ lại nhục mạ người thân của ta, vậy mà một câu xin xin lỗi ngươi cũng chưa mở miệng mà đã muốn đi sao?"

Nhìn sang Hổ Mập đã từng bị mình giẫm dưới chân, Mã Khả cười lạnh: "Hổ Mập, đừng tưởng rằng ngươi có chỗ dựa là dám phách lối, đứng trước mặt Lăng Vân đại ca, tên tiểu tử này cũng không bằng một con sâu cái kiến!"

"Hơn nữa, những lời mà ta nói cũng đâu có sai, mẫu thân ngươi vốn là gái lầu xanh, mê hoặc lão cha uống say kia của ngươi mà sinh ra ngươi."

"Mẫu thân ngươi là kỹ nữ, ngươi là tạp chủng, ta nói sai chỗ nào?"

"Chỉ là một tên tạp chủng mà còn dám đứng trước mặt ta làm ô uế mắt của ta, chớ nói nhục mạ ngươi, cho dù có giết ngươi thì Phạm gia cũng sẽ không truy cứu!"

Mã Khả nói thêm một câu, cơn giận dữ của Hổ Mập lập tức tăng thêm một phần, vết rạn trên cảnh giới của hắn cũng nứt ra thêm một vết.

"Ngươi im miệng!"

Hổ Mập gầm thét, trong chốc lát, quần áo trên người hắn bạo liệt, khí thế dâng lên như cuồng phong.

Trong cơn giận dữ, cảnh giới của Hổ Mập đã tăng lên.

Luyện thể tầng năm!

Giờ phút này Hổ Mập đã mất đi lý trí, hắn đã sáng tỏ những gì Lâm Huyền nói, đối diện với loại người này thì nên đánh nổ đầu của bọn họ!

Hắn nhanh chân một bước, đánh về phía Mã Khả.

Mã Khả cười lạnh: "Chỉ là phế vật mà cũng muốn giao thủ với ta à?"

Hắn đấm ra một quyền, hổ khiếu sơn lâm.

Phục Hổ Quyền!

Hổ Mập nương theo khí thế tấn cấp bộc phát ra, cứng chọi cứng với một quyền này của Mã Khả, đánh phạm vi gần với Mã Khả.

Nhưng mà chỉ vẻn vẹn ba chiêu, hắn đã bị một quyền của Mã Khả đánh bay!

Hổ Mập liên tiếp đập vỡ hai cái bàn ghế dựa, trên thân rải đầy mảnh gỗ vụn.

"Cho dù có tấn thăng lên Luyện Thể tầng năm đi nữa, ngươi cũng chỉ là một con lợn mà thôi, muốn thắng được ta thì đợi năm trăm năm nữa đi!"

Hổ Mập gầm thét: "Bàn gia ta liều mạng với ngươi!"

Hắn đứng dậy đánh tới trước mặt Mã Khả lần nữa, lần này hai người chỉ vẻn vẹn giao thủ hai chiêu đã bay ra.

Hổ Mập lại đập vỡ một cái bàn.

Lâm Huyền không ra tay giúp đỡ, muốn lấy được tâm ma ra, Hổ Mập nhất định phải tự mình chiến thắng Mã Khả mới được.

Hắn không xuất thủ nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không trợ giúp Hổ Mập.

Vừa nãy khi hai người giao thủ, toàn bộ quá trình nhìn hắn đều nhìn chằm chằm Hổ Mập, trong lòng của hắn đều đã hiểu rõ công pháp và võ kỹ mà Hổ Mập tu luyện.

Lâm Huyền không ngờ được công pháp mà Hổ Mập tu luyện đúng là Cuồng Phong Quyết.

Cuồng Phong Quyết chính là một trong những công pháp truyền thừa hoàn chỉnh của càn long tông, tổng cộng có chín bản, phẩm chất từ Hoàng cấp bậc chín đến Hoàng cấp bậc mười, phân biệt ứng với cảnh giới Luyện Thể tầng một đến Luyện Thể tầng chín.

Béo mắt hổ tu luyện trước đây chính là Cuồng Phong Quyết Hoàng cấp bậc bốn.

Võ giả tu luyện Cuồng Phong Quyết, nguyên khí trong cơ thể có thuộc tính Phong, lúc võ giả chiến đấu, người nhẹ như yến, tốc độ kinh người.

Võ giả chọn lựa võ kỹ, chú ý tùy theo từng người mà khác nhau, bình thường võ giả tu luyện Cuồng Phong Quyết, đều là nữ tử có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, hoặc là nam tử am hiểu kiếm pháp, các loại vũ khí chủy thủ linh động.

Cho dù là nam tử, thân hình cũng thường chủ yếu là những người gầy gò. Thân thể càng béo, hành động càng hạn chế hơn.

Đối với Hổ Mập mà nói, Cuồng Phong Quyết hoàn toàn không phù hợp với hắn, cho dù hắn có tu luyện tốt cũng chỉ có thể trở thành một tên... béo linh hoạt .

Hơn nữa võ kỹ mà Hổ Mập tu luyện tên là Cụ Phong Trảo, Hoàng cấp bậc ba, chính là trảo kỹ, một nhánh của quyền pháp.

Cụ Phong Trảo tập trung ở chỗ ra chiêu như gió, linh động vô hình, lúc thi triển trảo ảnh đầy trời, hư hư thật thật, khiến cho kẻ địch không phân rõ được là thật hay giả.

Loại võ kỹ linh hoạt tinh xảo, khắc chế loại võ kỹ cương mãnh , theo lý mà nói thì phải là Hổ Mập chiếm thượng phong mới đúng, nhưng mà sự thật lại không phải là như thế.

Bởi vì, động tác của Hổ Mập thật sự là quá chậm.

Chậm đến mức Mã Khả có thể nhìn qua là phân biệt được thật giả của trảo ảnh, từ đó đánh ra một quyền, đương nhiên Hổ Mập sẽ không đánh lại.

Nếu như Lâm Huyền muốn giúp Hổ Mập thăng được thì có hai con đường, một là tìm được mệnh môn của Mã Khả, đối với một người có có được một trăm triệu ba ngàn bản bí tịch như Lâm Huyền mà nói thì chuyện này lại cực kỳ đơn giản.

Nhưng như thế này thì kết thúc quá nhanh, Hổ Mập sẽ cho rằng công lao chiến thắng Mã Khả nằm ở chỗ Lâm Huyền mở miệng tương trợ, không thể nào hoàn toàn loại bỏ sạch sẽ được tâm ma.

Con đường thứ hai là tăng cường uy lực của Cụ Phong Trảo.

Lâm Huyền vừa động suy nghĩ trong lòng, trong đầu đã hiện ra ghi chép về bí tịch của Cụ Phong Trảo, phía sau cùng của bí tịch có mười hai vị đại đế đánh giá và sửa lại lỗi sai cho Cụ Phong Trảo, tổng cộng có bảy mươi chín chỗ.

Hắn xem lần lượt, tìm được lời bình thứ sáu mươi mốt.

"Lúc thi triển Cụ Phong Trảo, ngưng tụ nguyên khí với ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa của hai tay, thu hẹp ngón áp út. Nhưng hai ngón út vô dụng lại tăng tốc độ ra trảo, uy lực tăng gấp bội!"

"Chính là nó!"

Hổ Mập bò dậy từ dưới đất, hắn đã bị đánh đến mức thất điên bát đảo.

Đúng lúc hắn chuẩn bị liều mạng lần nữa thì nghe thấy Lâm Huyền mở miệng quát: "Thu ngón áp út và ngón út của ngươi lại!"

Tuy rằng hôm nay vừa mới quen biết, nhưng Hổ Mập lại vô cùng tín nhiệm đối với Lâm Huyền. Sau khi hắn nghe Lâm Huyền nói vậy thì lập tức làm theo.

Năm ngón hổ trảo biến thành ba ngón ưng trảo, một trảo của Hổ Mập chụp vào yết hầu của Mã Khả.

Cuồng phong gào thét!

"Hả?!"
Chương 19 Nhiệm vụ bí ẩn

Chương 19: Nhiệm vụ bí ẩn

Nghe Lâm Huyền dạy bảo, Hổ Mập vừa ra tay đã lập tức khiếp sợ phát hiện ra, công kích của mình vừa có sự biến hóa long trời lở đất.

Tốc độ ra chiêu của hắn so với lúc trước, đúng là nhanh hơn không chỉ một lần!

"Nhanh quá!"

Mã Khả giật nảy cả mình, tiết tấu trận đấu ban đầu đã lập tức bị đánh loạn, hắn không kịp thi triển ra Phục Hổ Quyền, chỉ có thể chéo hai tay trước ngực để ngăn cản một kích này của Hổ Mập.

"Ầm!"

Một tiếng động rất lớn vang lên, Mã Khả dùng hết tốc lực lui lại, hắn liên tiếp lui về phía sau sáu bước mới dừng lại được.

"Lực công phá lớn quá!"

Mã Khả không dám tin, Hổ Mập chỉ vỏn vẹn thay đổi một chút thế tay nắm trảo, vậy mà không chỉ có tốc độ nhanh hơn, sức mạnh cũng tăng lên đáng kể.

Đương nhiên hắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, là Lâm Huyền đang chỉ điểm cho Hổ Mập!

Một câu chỉ điểm đã khiến cho chiến lực của người khác ta tăng lên gấp bội!

Trên trán Mã Khả rịn mồ hôi lạnh, rốt cuộc là tên tiểu tử lạ mặt bên cạnh Hổ Mập này có lai lịch như thế nào?

Vì sao một người lợi hại như vậy mà trước đây ở ngoại môn chưa từng nghe nói đến.

Mã Khả đã hiểu, có Lâm Huyền lần thứ hai, hôm nay chỉ sợ là mình không chiếm được lời lãi gì cả, thế nhưng hắn cũng không cam lòng cứ thế mà rời đi.

"Toàn bộ ngoại môn đều biết, Hổ Mập là con chó mặc cho ta bắt nạt, nếu như hôm nay không dạy dỗ hắn một chút thì xem như ta thật sự mất hết mặt mũi!"

"Lâm trận học chiêu có thể mạnh đến mức nào được chứ!"

Mã Khả vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, nâng khí thế của bản thân lên nhiều lần, dùng Phục Hổ Quyền đánh về phía Hổ Mập.

Lúc này Hổ Mập vẫn đang trong cảm giác vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng do một trảo vừa nãy mang lại, dường như một câu nói của Lâm Huyền đã mở ra cho hắn một chân trời mới.

"Ta có thể thắng! Chỉ cần phát huy được thực lực ban nãy, ta sẽ có thể đánh cho Mã Khả rơi răng đầy đất!"

Mã Khả đã tới trước người Hổ Mập, chợt Hổ Mập quát một tiếng, một trảo phóng ra, không mảy may yếu thế!

"Cụ Phong Trảo!"

"Phục Hổ Quyền!"

Quyền trảo tương giao, Mã Khả và Hổ Mập đều thụt lùi lại một bước.

Mã Khả run rẩy trong lòng vì khiếp sợ, Cụ Phong Trảo lấy sự linh hoạt làm trung tâm, vậy mà ở phương diện sức mạnhlực lượng lại vượt qua Phục Hổ Quyền có sở trường bộc phát.

Càng quan trọng hơn là tu vi của mình cao hơn không hề ít so với Hổ Mập vừa mới đột phá Luyện Thể tầng bốn vừa nãy!

Lâm Huyền nhìn đợt giao thủ của hai người, khóe miệng cong lên mỉm cười, trận chiến này, đã không còn chút kịch tính nào nữa rồi.

Hổ Mập lấn áp Mã Khả, tốc độ xuất thủ của Cụ Phong Trảo phải nhanh hơn rất nhiều so với Phục Hổ Quyền, trong lúc nhất thời, Mã Khả gần như không there ứng phó được.

"Giết! Giết! Giết!"

Hổ Mập càng đánh càng hăng, ngày xưa Mã Khả khiến hắn khuất nhục nhưng vào giờ khắc này, toàn bộ đều hóa thành sức mạnh ầm ầm đổ xuống.

Sắc mặt Mã Khả đỏ bừng lên, hắn gần như không có thời gian để thở!

Cuối cùng hắn không kiên trì nổi nữa.

"Xoạt xoạt!"

Một trảo của Hổ Mập đánh vào trước ngực Mã Khả, miệng Mã Khả phun máu tươi lần nữa, sau đó ngã xuống.

Hổ Mập bước lên dùng sức đạp hai cước, uy hiếp nói: "Sau này nếu ngươi còn dám nhục mạ cha mẹ ta một lần nữa, thì chắc chắn ngươi sẽ phải thịt nát xương tan!"

Trong mắt Mã Khả tràn ngập sự không cam lòng, sự khuất nhục trong lòng khiến hắn có cảm giác muốn chết.

Ngày bình thường mình diễu võ giương oai ở ngoại môn, tại sao hôm nay lại rơi vào kết quả như vậy.

Hắn nhìn về phía Lâm Huyền đang đứng cách đó không xa, không sai, chính vì người này!

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lâm Huyền mở miệng: "Lâm Huyền."

Mã Khả như muốn nghiến nát răng: "Lâm Huyền? Được! Ngươi nhớ kỹ cho ta, mối thù ngày hôm nay, Mã Khả ta nhất định sẽ báo."

"Ôi chao... Còn chưa phục kìa, Hổ Mập, đánh tiếp."

"Được rồi được rồi... Nhìn dáng vẻ không còn sức lực kia của ngươi, vẫn nên để ta tự động thủ đi."

Trong chớp mắt, tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên trong phòng ăn, Mã Ba và Mã La trốn ở một bên cũng run lẩy bẩy.

Đợi đến lúc Mã Khả bị đánh đến mức sắp tắt thở, Lâm Huyền mới ngừng tay.

"Đi, Hổ Mập."

Ra khỏi nhà ăn, Hổ Mập vô cùng lo lắng hỏi: "Hôm nay chúng ta đánh Mã Khả thành ra như thế, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ..."

Lâm Huyền hỏi lại: "Cho dù chúng ta có chừng mực thì ngươi cho rằng Mã Khả sẽ từ bỏ ý đồ sao?"

Hổ Mập suy nghĩ một chút bèn lắc đầu.

"Nếu đã như vậy, nhiều thêm hai quyền với đánh ít hơn hai quyền cũng chẳng có gì khác nhau."

Hổ Mập sửng sốt một chút, hình như đúng là có lý thật.

"Đáng tiếc quá, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào..."

Lâm Huyền chỉ nói lấp lửng nửa câu, Hổ Mập lại cảm thấy lành lạnh phía sau lưng, nếu đây là ở bên ngoài tông môn thì Lâm Huyền có thể giết luôn Mã Khả hay không nhỉ?

Rất có thể! Hổ Mập hoàn toàn tin rằng Lâm Huyền sẽ làm như vậy!

"May là được làm bạn bè với hắn chứ không phải là kẻ địch, đúng là cực kỳ quá đáng sợ."

Đi trong chốc lát, Hổ Mập hỏi hắn hai nghi ngờ trong lòng.

"Lâm Huyền, hôm nay ngươi vừa mới nhập môn, tại sao lại biết võ kỹ Phục Hổ Quyền của tông môn? Còn nữa, sao ngươi biết được Cụ Phong Trảo thu hai ngón tay lại thì sẽ uy lực tăng lên đột ngột?"

Sở dĩ Lâm Huyền biết Phục Hổ Quyền là bởi vì thiên hạ bí tịch, đều nhờ vào Thần Sơn, sự thay đổi của Cụ Phong Trảo cũng là lời nhận xét của bị đại đế nào đó trong bí tịch.

Hai vấn đề này đều dính dáng đến bí mật lớn nhất của Lâm Huyền, cho dù là ai cũng không thể nói được.

Lâm Huyền dừng bước, nhìn về phía Hổ Mập với sắc mặt nghiêm túc.

"Hổ Mập, cho dù là bằng hữu với nhau nhưng cũng sẽ có bí mật."

Sắc mặt Hổ Mập khẽ run rẩy, đừng nhìn bề ngoài của hắn chất phác, thật ra là người thông minh vô đối, biết xem sắc mặt người khác.

Lâm Huyền đang dùng thân phận bằng hữu mà khuyên bảo, đồng thời cũng đang cảnh cáo!

Hắn lập tức cười cười, nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay ngươi giúp ta dạy dỗ tên vương bát đản Mã Khả kia, Bàn gia ta là người có ơn tất báo, là người nặng nghĩa khí huynh đệ. Ta có nhận một nhiệm vụ bí mật ở Thanh Long Đường, ngươi muốn cùng làm với ta hay không?"

"Nhiệm vụ bí ẩn?"Lâm Huyền chưa từng đi qua Thanh Long Đường, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về nhiệm vụ của tông môn.

"Hổ Mập, nhận nhiệm vụ bên trong Thanh Long Đường có nghĩa là sao?"

"Kể ra cũng dài, ngươi cứ để ta nói cho ngươi nghe." Hổ Mập mặt mày hớn hở: "Đầu tiên, nhiệm vụ bên trong Thanh Long Đường, tổng cộng chia thành mười sao, sao càng nhiều thì độ khó càng cao, phần thưởng cũng nhiều hơn."

"Bình thường mà nói, nhiệm vụ có độ khó tối đa mà đệ tử tông môn có khả năng nhận được là một nửa cảnh giới, ví dụ như đệ tử có cảnh giới Luyện Thể tầng một, tầng hai thì chỉ có thể nhận được nhiệm vụ một sao, Luyện Thể tầng hai, tầng ba thì có thể nhận được nhiệm vụ hai sao, giống như Bàn gia ta, Luyện Thể tầng năm thì có thể nhận được nhiệm vụ ba sao."

"Bình thường thì hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thể nhận được điểm tích lũy bằng mười lần cấp bậc sao, ví dụ như nhiệm vụ một sao sẽ có mười điểm tích lũy, nhiệm vụ hai sao sẽ có hai mươi điểm tích lũy, cứ thế mà suy ra."

"Đương nhiên , nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, hội trưởng lão trong Thanh Long Đường sẽ xem xét để tăng thêm mức thưởng điểm tích lũy, nhưng bình thường sẽ không vượt quá gấp đôi so với điểm tích lũy ban đầu. Còn nếu như không hoàn thành tốt nhiệm vụ thì cũng sẽ xem xét giảm điểm tích lũy. Đương nhiên, chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ không nhận được điểm tích lũy thấp hơn một nửa của bình thưởng đâu."

Nghe được lời giải thích của Hổ Mập, cơ bản Lâm Huyền đã hiểu.

Nhưng mà hắn vẫn còn hai câu hỏi.

"Nhiệm vụ tổng cộng có mười sao, nói cách khác, đệ tử Tụ Khí cảnh của nội môn cũng tới Thanh Long Đường nhận nhiệm vụ hay sao?"

"Đúng vậy, nhưng bọn họ nhận ở Thanh Long Đường trong nội môn, không đến chỗ của chúng ta."

"Vậy nhiệm vụ bí mật mà ngươi nhắc đến vừa nãy lại là cái gì?"

Hổ Mập hèn mọn cười một tiếng: "Ha ha, vậy là xem như nói đến trọng điểm rồi."
Chương 20 Nội dung nhiệm vụ khiến người ta phải câm nín

Chương 20: Nội dung nhiệm vụ khiến người ta phải câm nín

Nhìn thấy dáng vẻ cười cười hèn mọn của Hổ Mập, Lâm Huyền đã hiểu ra ngay, cái gọi là nhiệm vụ bí mật trong miệng hắn, chắc chắn có ẩn giấu bí mật gì đó.

"Ngoại trừ những nhiệm vụ bình thường phát ra thì Thanh Long Đường còn có một số nhiệm vụ không công bố ra bên ngoài."

"Những nhiệm vụ này, một là quan trọng hơn, hai là cần kỹ năng chuyên nghiệp, đều do người phụ trách phát nhiệm vụ bên trong Thanh Long Đường căn cứ vào tin tức ghi chép của đệ tử tông môn, chủ động chọn lựa người đến làm, mà những nhiệm vụ như vậy, điểm tích lũy ban thưởng bình thường sẽ coa gấp hai đến gấp ba lần so với nhiệm vụ công khai."

"Bởi vì trước khi Thanh Long Đường tìm đến ngươi, ai cũng không biết nội dung nhiệm vụ là như thế nào, cho nên mới gọi là nhiệm vụ bí mật."

Lâm Huyền còn có điều thắc mắc: "Hổ Mập, chẳng lẽ ngươi có kỹ năng gì đặc biệt cho nên mới có thể dẫn đến việc nhận được bí ẩn nhiệm vụ sao?"

Hổ Mập gãi đầu một cái, có hơi xấu hổ.

"Chuyện đó thì không có, chỉ có điều là ta với sư tỷ phụ trách sàng chọn và tuyên bố nhiệm vụ có quan hệ hơi... không tầm thường..."

Lâm Huyền không còn gì để nói, đừng nhìn tướng mạo của mập mạp này bình thường, dáng người còn béo múp míp, nhưng hóa ra bản lĩnh tán gái lại là cao thủ à nha.

Có sư tỷ làm nội ứng, còn nhiệm vụ nào mà không nhận được nữa chứ?

"Hổ Mập, nếu như đụng phải nhiệm vụ cần đặc thù chuyên nghiệp, ngươi có hoàn thành được không?"

Hổ Mập khoát tay: "Đương nhiên là không kết thúc hoàn thành được rồi, cho dù ta có mặt dạn mày dạn muốn nhận thì sư tỷ cũng sẽ không cho ta loại nhiệm vụ đó, nếu như nhiệm vụ không được hoàn thành, Thanh Long Đường cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của nàng."

"Những nhiệm vụ mà nàng cho ta, bình thường toàn là nhiệm vụ tương đối đơn giản, chỉ bởi vì một vài nguyên nhân cho nên mới có thể bị xem là nhiệm vụ bí mật."

Lâm Huyền đã hiểu, Hổ Mập này đúng thật là khôn khéo.

"Bây giờ ngươi có bao nhiêu điểm tích lũy rồi?"

"Có ba trăm điểm, vốn dĩ ta định chuẩn bị tích lũy đến bốn trăm điểm để đến Tàng Kinh Các nhận lấy võ kỹ Phong Vân Thủ, học xong đi tìm Mã Khả báo thù, không ngờ rằng hôm nay có ngươi trợ giúp nên đã thực hiện được rồi."

"Hổ Mập, vì sao khi đó ngươi lại chọn công pháp có thuộc tính Phong để tu luyện?"

Hổ Mập hơi đỏ mặt: "Lúc trước ta nghe nói võ giả tu luyện công pháp có thuộc tính Phong, thân hình linh hoạt, bước đi như bay, ta muốn lúc đánh nhau sẽ có thể tránh được thêm mấy chiêu của đối thủ, chịu được thêm một vài đòn"

Hoá ra là sợ đau...

Lâm Huyền thở dài: "Dáng người của ngươi cũng không hợp với việc tu luyện công pháp có thuộc tính Phong. Hôm nay ta dạy cho ngươi bí quyết của Cụ Phong Trảo cũng chỉ là gặp may mà thôi. Nếu cứ tiếp tục tu luyện như thế thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tự hại chính bản thân mình mà thôi."

"Ta cũng biết là vậy. " Hổ Mập thở dài: "Nhưng mà luyện thì cũng luyện rồi, còn có cách nào được nữa?"

Nguyên khí có thuộc tính Phong đã cắm rễ vào trong cơ thể của Hổ Mập, trừ khi hắn đi theo con đường như Lộ trưởng lão, lựa chọn tu luyện công pháp không thuộc tính, còn không thì chỉ có thể phế bỏ tu vi toàn thân, làm lại từ đầu một lần nữa.

"Trước khi hoàn thanh nhiệm vụ lần này, có lẽ ta sẽ có cách để giúp ngươi."

Đi vào Thanh Long Đường, Lâm Huyền còn chưa kịp dò xét hình dáng của tiền đường ra sao thì đã bị Hổ Mập kéo ra sau hậu đường.

Hắn bước đến một căn phòng như ngựa quen đường cũ, cửa cũng không gõ đã đẩy cửa tiến vào.

"Man tỷ tỷ, ta tới rồi đây."

Tiếng kéo dài âm cuối của Hổ Mập khiến Lâm Huyền có cảm giác dạ dày có hơi không thoải mái lắm...

Một bóng người cao gầy xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, Lâm Huyền bình tĩnh đưa mắt quan sát, là một nữ tử lớn hơn Hổ Mập khoảng chừng hai đến ba tuổi, tướng mạo cực kỳ xuất chúng.

Nàng đưa tay véo lỗ tai Hổ Mập, dùng sức nhéo nhéo.

"Tên mập mạp chết tiệt này, không phải đã nói làm cấm ngươi gọi tỷ tỷ sao? Ấy, đây là ai..."

"Đau đau đau!" Mập mạp đau đến mức nhe răng nhếch miệng: "Vị này là Lâm Huyền, bạn mới hôm nay ta vừa quen.. Không, là hảo huynh đệ!"

Man sư tỷ buông lỏng tay, nàng chợt phát hiện, trên mặt Báo Hổ có ứ đọng một ít máu, đây là dấu vết để lại từ lúc giao thủ với Mã Khả ở nhà ăn.

Trên mặt Man sư tỷ lập tức chất đầy vẻ giận dữ: "Mập mạp, có phải Mã Khả lại bắt nạt ngươi nữa hay không hả? Lần này cho dù ngươi không chịu thì ta ta cũng phải tìm hắn tính sổ!"

Khí thế mênh mông bạo phát ra từ trên người Man sư tỷ, Lâm Huyền thầm giật mình trong lòng, đúng là cảnh giới Luyện Thể tầng bảy!

"Hổ Mập này còn có chỗ dựa như thế này, cho dù không cần đến ta ra tay giúp hắn thì cũng chỉ sợ là Mã Khả không qua nổi ba chiêu trong tay Man sư tỷ."

Hổ Mập tranh thủ thời gian giữ chặt Man sư tỷ: "Man tỷ tỷ, ngươi không cần đi tìm Mã Khả, hôm nay ta đã báo thù rồi!"

Man sư tỷ giật mình, lúc này mới phát hiện, đúng là tu vi của Hổ Mập đã có tiến bộ.

"Mập mạp, ngươi tấn cấp lên cảnh giới Luyện Thể tầng năm từ khi nào vậy? Rốt cuộc là hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hổ Mập thuận lại một lần nữa những chuyện trong nhà ăn cho Man sư rỷ nghe. Đương nhiên cũng không liên quan gì đến bí mật của Lâm Huyền.

Man sư tỷ thi lễ một cái đối với Lâm Huyền: "Hôm nay may mắn nhờ có Lâm Huyền huynh đệ!"

"Sư tỷ khách khí."

Hổ Mập hỏi: "Man tỷ tỷ, nhiệm vụ mà ngươi giao cho ta đó, không phải là cần gom đủ năm người hay sao, cho Lâm Huyền một vị trí đi."

"Được, tính cả Lâm Huyền huynh đệ, vừa đủ năm người, nhưng mà..."

Dáng vẻ của Man sư tỷ cứ như đang muốn nói lại thôi, khiến Hổ Mập cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhiệm vụ lần này, ngoại trừ hai người bọn ngươi ra, tiểu ma nữ cũng muốn tham gia, nàng do trưởng lão chỉ định, ta cũng không thể nào từ chối được."

Nghe được ba chữ "tiểu ma nữ", sắc mặt Hổ Mập lập tức cứng đờ, sợ run cả người.

Lâm Huyền thấy kỳ lạ nên bèn hỏi: "Tiểu ma nữ là ai?"

Hổ Mập giải thích với vẻ mặt sầu khổ: "Tiểu ma nữ vốn tên là Khang Na, là tôn nữ của trưởng lão Thanh Long Đường ở nội môn. Bình thường, Khang Na được gia gia của nàng nuông chiều, làm ra những chuyện vô pháp vô thiên, những sư huynh đệ cùng làm nhiệm vụ với nàng, không một ai là không buồn bã oán giận kêu than. Lần này chúng ta đụng phải nàng cũng là do chúng ta xui xẻo."

"Nhưng mà cũng không sao cả, nhiệm vụ lần này là vào Nguyệt Dạ Sâm Lâm kiếm đồ, chúng ta sẽ tách ra khỏi nàng."

"Tìm đồ? Là linh thảo hay là yêu thú?"

"Đều không phải, mà là... Ha ha ha..."

Hổ Mập cười khục khặc, sắc mặt Man sư tỷ bỗng nhiên đỏ lên.

"Ta đi tìm tiểu ma nữ đến, mập mạp, ngươi nói sơ qua nội dung nhiệm vụ cho Lâm Huyền huynh đệ đi."

Man sư tỷ vội vã rời đi, Hổ Mập tiếp tục nói.

"Thứ mà lần này chúng ta cần tìm, là cái yếm mà nữ nhân mặc."

Lâm Huyền sửng sốt một chút, hơi trợn tròn mắt, đi vào rừng tìm yếm của nữ nhân.

"Lâm Huyền, ngươi có biết nhà giàu vương giả của Càn Châu, Vương gia hay không?"

Lâm Huyền nhớ lại một chút, nếu nói Vương gia nổi danh ở Càn Châu, quả thực không hề ít, nhưng nếu cộng thêm từ ngữ miêu tả là nhà giàu vương giả thì cũng chỉ có một nhà mà thôi.

Người của Vương gia am hiểu kinh doanh buôn bán, chính là gia tộc giàu có trù phú bậc nhất Càn Châu. Mỗi một toà thành ở Càn Châu, ít nhiều gì cũng sẽ nhìn thấy hàng hoá của Vương gia.

"Vào thời điểm năm ngoái, tiểu nữ nhi của Vương gia được gia tộc gả cho Tam công tử của thành chủ Càn Châu thành, đã quyết định chọn thời gian cử hành hôn lễ là vào mùa đông năm sau."

"Mấy ngày trước đây, hai người hẹn nhau ra ngoài du ngoạn, trên đường hai người không chịu nổi hiu quạnh, củi khô lửa bốc, chui vào Nguyệt Dạ Sâm Lâm, bắt đầu chơi dã chiến, ha ha ha..."

Hổ Mập hèn mọn cười nói: "Có lẽ là hai người đó nhập tâm quá cho nên thất lạc luôn cái yếm của tiểu nữ nhi Vương gia ở trong rừng."

"Nhưng cái yếm kia không phải là đổ phổ thông tầm thường mà là một món bảo vật phòng thân, Vương gia phải bỏ ra số tiền rất lớn mới mua được."

"Sau khi hai người phát hiện ra thì vội vàng trở lại tìm kiếm, nhưng lại không tìm được, chắc có lẽ đã bị yêu thú trong rừng tha đi mất rồi."

"Việc này liên quan mật thiết đến mặt mũi của cả hai nhà, để lộ ra thì sẽ có ảnh hưởng không tốt. Vì đã rơi vào đường cùng cho nên Tam công tử đành phải xin giúp đỡ nhờ vào quan hệ giao hảo đến một vị trưởng lão nào đó của tông môn ta. Vì vậy cho nên chuyện tìm cái yếm này đã trở thành nhiệm vụ bí mật của Thanh Long Đường."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Đạo Thần Ma
  • SS Hà Thần
Chương 9-10
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Võ thần
  • An An

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom