• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Từ chối làm thánh mẫu (1 Viewer)

  • Phần 4 END

12.

Cuối cùng cũng tới cửa nhà Hứa Trầm, tôi ấn mật mã mở cửa, một chân mới bước vào cửa được nửa bước, khóe mắt liền thấy có bóng đen đang lao tới hướng chúng tôi, con dao trong tay vẫn ánh lên vẻ sắc lẹm như cũ.

Tay của Trương Lệ Lệ vươn ra muốn bắt lấy tôi nhưng trước đó tôi đã làm một cú xoay người, giống như cá chạch mà xông vào nhà, đồng thời còn “vô tình” đóng cửa lại.

“Tiểu Nhã!” Trương Lệ Lệ hoảng sợ hét to ngoài cửa.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngăn cách chúng tôi, chậm rãi khóa lại.

“Trương Lệ Lệ, cái con đi*m này, mày dám cho ông đây đội nón xanh (*)?”
(*): chỉ việc ngoại tình

Giọng của Trần Đại Dũng ở ngoài cửa vang lên, nhưng lời nói đã khác với kiếp trước.

Kiếp trước hắn còn mê mẩn Trương Lệ Lệ, cho rằng tôi phá hủy tình cảm của bọn họ.

Nhưng lần này không giống nữa rồi.

Tôi khôi phục lại đoạn nói chuyện giữa Hứa Trầm và Trương Lệ Lệ, sau đó thông qua IP giả mà gửi đến điện thoại của Trần Đại Dũng.

Hứa Trầm và Trương Lệ Lệ chắc không nhớ, tôi là một kỹ sư phần mềm, khôi phục lại một đoạn tin nhắn đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.

Tính cách của Trần Đại Dũng nóng nảy bạo lực như thế, hắn làm sao có thể bỏ qua sự nhục nhã này… Cho nên lần này, hắn sẽ không thương xót chút nào mà tha thứ cho ả ta.

“Em sai rồi, Đại Dũng, em sai rồi.”

Ngoài cửa có tiếng cầu xin tha thứ cùng âm thanh [ Phốc Phốc] khi d.a.o đ.â.m vào m.á.u t.hị.t.

Tôi lấy điện thoại ra, run tay bấm gọi 110: “Cứu mạng, cứu, cứu mạng!”

Tôi run rẩy, giọng run run cả ngày không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Phía bên kia tổng đài viên không ngừng trấn an để giúp tôi tỉnh táo lại, bảo tôi báo địa chỉ cho cô ấy.

“Phòng 505, tòa nhà 42 khu Kim Sa Hoa Viên. Cầu xin mọi người, mau, mau tới nhanh!”

Tôi vặn mạnh nắm đấm cửa tạo ra tiếng vang lớn, miệng thì gào khóc: “Tại sao không mở ra được, vì sao không mở được cửa?”

“Cái gì mở không được?”

“Cửa, là cửa, vì cái gì không mở được? Làm sao bây giờ, chị gái tôi phải làm sao bây giờ?”

Tôi nói năng lộn xộn, không có một chút mạch lạc nào cho đến khi âm thanh bên ngoài dần dần im lặng lại.

Sau đó là tiếng chân chạy trốn vội vàng.

Tôi ôm chặt cánh tay, lưng tựa vào tường từ từ ngồi xuống, thật ra rất khó để phân biệt được cái thiện và cái ác trong lòng người.

Tôi cũng đã từng là một người hiền lành không hiểu chuyện đời, nhưng bọn hắn lại ép tôi làm ra những chuyện ác độc này.

Tôi rất khó chịu nhưng lại không hề hối hận.

Tất cả mọi người đều phải vì hành động của mình làm mà trả cái giá đắt.

13.

Cảnh sát tới hiện trường rất nhanh, bọn họ phá cửa từ bên ngoài.

Tôi tuyệt vọng, hồn bay phách lạc nhìn máu đỏ tươi vương vãi khắp sàn, đau khổ gào khóc thảm thiết.

Có cảnh sát nữ đến cạnh tôi, dịu dàng an ủi tôi, tôi ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Trầm ngạc nhiên trừng to mắt.

“Làm sao… sao cô?”

Tôi nhảy cẫng lên, lao nhanh vào ngực hắn ta khóc lớn, lúc này cả người hắn ta đang run lẩy bẩy.

Surprise! Thấy tôi không ch.ết, có phải anh rất ngạc nhiên, rất hoảng sợ đúng không?

“Vì sao, vì sao anh không về sớm một chút chứ?”

Quần chúng ăn dưa vây xung quanh chúng tôi, đèn flash nhấp nháy liên tục. Hứa Trầm nhìn xung quanh một vòng, rồi lại thảng thốt hỏi tôi: “Cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra?”

“Em cũng không biết nữa. Em cùng chị hai về nhà, cửa nhà anh là khóa điện tử thông minh, em cũng không quen dùng. Em chỉ nhớ lúc em mới bước vào phòng, cửa tự nhiên khóa lại, tiếng kêu thảm thiết của chị ấy từ ngoài cửa vọng vào, thật sự rất dọa người. Hứa Trầm, em rất sợ!”

Tôi run rẩy nãy giờ, Hứa Trầm nhẹ nhàng ôm tôi vào ngực: “Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Tôi che mặt mình trong ngực hắn mà cười khẩy, giọng nói vẫn mang âm điệu hoảng sơ: “Sau đó em có muốn mở cửa cứu chị ấy, nhưng không hiểu sao không mở được cửa nhà anh. Em chỉ có thể báo cảnh sát để cảnh sát mau tới cứu…”

Bây giờ đất nước hòa bình, người dân ấm no hạnh phúc, mấy loại trọng án như thế này rất dễ lan truyền nhanh chóng trên Internet.

Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, còn có mấy người hàng xóm phát tán đoạn ghi âm lên mạng.

“Đúng là loại đi*m thúi lẳ.ng l.ơ mà, dám để ông đội nón xanh, ông đây đ.âm ch.ết mày!”

“Sao mày rẻ rúng vậy hả, ngay cả người đàn ông của em gái mày mà mày cũng không buông tha? Tim mày làm bằng đá hả?”

Bởi vì đoạn ghi âm này, clip tôi ôm Hứa Trầm trước cửa bỗng nhảy lên Top.1 hotsearch.

Những kẻ nghi ngờ tôi cố tình đóng cửa lại tự nhiên biến mất hết, ai ai cũng thương cảm cho tôi, giận dữ mắng nhiếc tra nam.

Dù sao trong vụ án này tôi không có một động cơ gây án nào hết.

Từ đầu tới cuối tôi là một người bị hại.

Bởi vì xem chuyện đó thành đầu mối, cảnh sát cũng tích cực phối hợp điều tra tìm kiếm sự thật, rất nhanh liền lôi tận gốc cái gian tình của Hứa Trầm và Trương Lệ Lệ mà điều tra rõ ràng.

Đồng thời phát hiện ra bọn họ âm mưu thực hiện một đống kế hoạch để biến tôi trở thành kẻ ch.ết thay.

Tôi ngồi ở đồn cảnh sát, nghe xong sự thật tôi liền cảm thấy suy sụp.

“Không… không thể như thế được… Làm sao có thể chứ? Đồng chí cảnh sát, sao lại có loại người như vậy? Sao họ dám gây ra loại chuyện tày trời như thế này. Thật sự không thể tin được.”

Cảnh sát thương cảm nhìn tôi: “Cô Trương Tiểu Nhã này, chúng tôi rất thông cảm cho tình cảnh trớ trêu của cô. Thế nhưng đây chính là sự thật.”

Tôi nhìn về phía ba mẹ ngồi bên cạnh, tóc họ bạc phơ cùng bóng lưng còng xuống, tôi mặt không đổi sắc quay sang chất vấn họ: “Đây chính là người chị gái mà hai người muốn con nỗ lực hi sinh tất cả để bảo vệ sao?”

Miệng mẹ tôi mấp máy, như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng cũng không biết nên nói gì.

Lưng ba tôi thì còng hẳn xuống…

Sau này quan hệ của chúng tôi cũng không cách nào có thể quay về như lúc đầu được nữa rồi.

Tôi sẽ cấp dưỡng tốt cho bọn họ nhưng để nói về “tình cảm gia đình” thì giữa chúng tôi đã sớm không còn. Đương nhiên tôi cũng biết bọn họ hối hận rồi.

Thế nhưng cho dù là tình yêu hay tình thân, chỉ cần không bồi dưỡng cũng sẽ có một ngày tiêu tán hết.

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày thấy Trương Lệ Lệ bị đâ.m bốn mươi hai n.há.t d.a.o, cơ thể bị biến dạng nằm dưới đất. Lúc ấy mẹ tôi hung dữ tát vào mặt tôi, gào lên chất vấn tôi: “Có phải mày cố ý nhốt con bé ở ngoài cửa không? Tại sao tao lại sinh ra một đứa độc ác như mày chứ?”

Thật ra lúc đó tôi cũng muốn hỏi bà ấy một câu: “Mẹ ơi, ở kiếp trước khi nhìn thấy th.i th.ể của con, mẹ có tát chị ta giống như mẹ vừa mới tát con không?”

Tôi biết câu hỏi này sẽ vĩnh viễn không có câu trả lời. Mà thật ra lúc này câu trả lời cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.

14.
Trần Đại Dũng bị phán tội cố ý gi.ết người, phải lãnh án t.ử h.ình, Hứa Trầm là đồng phạm với Trương Lệ Lệ, bị phán 2 năm.

Ngày tôi tới nhà giam thăm hắn ta, hắn cầm ống nghe lên, câu đầu tiên là hỏi: “Cái IP giả đấy có phải là của cô không? Có phải cô là người gửi tin nhắn cho Trần Đại Dũng không?”

Tôi vô tội nhìn giám thị đằng sau lưng hắn: “Hứa Trầm, em không hiểu anh đang nói cái gì.”

Mặt hắn ta âm u, nhìn chăm chú vào tôi: “Cô phát hiện ra vào lúc nào?”

Tôi lắc đầu: “Thật ra tôi chưa từng phát hiện ra.”

Đúng vậy, tôi chưa từng phát hiện ra.

Không biết là bởi vì kỹ năng diễn xuất của bọn họ quá tốt hay bởi vì hồi đó tôi quá ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi không thể nhìn rõ những người xung quanh mình đều là ác quỷ.

Cái giá cho sự tỉnh táo của tôi quá đau đớn, nhưng may mắn thay, nhờ có những chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra trên người tôi, để tôi có thể gi.ết chế.t từng con quỷ một.

“Thật ra nếu phải nói vài lời thật lòng thì chẳng phải kết cục này đều là do mấy người tự làm tự chịu sao?”

“Các người cứ tự cho mình là thông minh, trêu đùa bỡn cợt tôi trong lòng bàn tay, có lẽ… các người mới là những kẻ bị đùa cợt…”

Tôi cười châm biếm hắn ta.

“Hứa Trầm, anh có biết lý do tại sao tôi muốn đến chỗ này không?”

Hắn ta im lặng không nói lời nào, cơ thể nghiêng về phía trước một chút, tay nắm chặt ống nghe.

“Tôi muốn tới để nói với anh một chuyện.”

“Đời mày tàn rồi! Cuộc sống của mày sẽ càng ngày càng xui xẻo!”

“Mày sẽ không thể tìm được công việc nào tử tế cả, chính thức bước vào hàng ngũ của những kẻ bỏ đi. Thậm chí đến công việc quét rác cũng không ai thèm tuyển mày. Dù sao có phải không ai biết những chuyện mày đã từng làm đâu.”

“Ngay cả khi bước vào một cửa hàng cũng sẽ cần rất nhiều quyết tâm. Tại sao ư? Bởi vì người người nhà nhà đều biết mặt chó của mày, mọi người sẽ xa lánh hắt hủi mỗi lần gặp mày. Mày sẽ bị cái xã hội này đào thải như một khối u nhọt, sẽ sống trong uất ức buồn bực cho đến ch.ết.”

"Mà tao thì vô cùng mong chờ."

“Trương Tiểu Nhã!” Hứa Trầm khích động bổ nhào vào cửa sổ thủy tinh ở trước mặt. Tôi làm ra vẻ bị dọa sợ khi thấy dáng vẻ hung dữ của hắn ta, giám thị lập tức bước nhanh tới trói hắn ta lại sau đó áp giải về ngục giam.

Nhìn chăm chú bóng lưng của hắn ta, cuối cùng tôi cũng có thể cười to thoải mái rồi.

Đối với Hứa Trầm, trở thành loại người như tôi miêu tả hẳn so với ch.ết càng khiến hắn ta khó chịu hơn.

Đi ra ngoài cửa nhà giam, mặt trời trêo cao đang tỏa sáng chói chang.

Tôi giang rộng cánh tay ra, muốn ôm lấy ánh mặt trời rực rỡ.

Cuộc sống sau này, tôi tin mình sẽ dùng tấm lòng lương thiện để đối xử thật tốt với mọi người lẫn mọi vật ở xung quanh.

Bởi vì tôi hiểu cơ hội sống lại một đời này là nhờ sự lương thiện ở kiếp trước mà có.

Tôi vẫn luôn tin tưởng vào việc ở hiền gặp lành, ở ác ắt chịu quả báo
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom