• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 291-295

Tướng phủ.

Trong mắt lão phu nhân xuất hiện những vệt đỏ, Hạ thừa tướng đã ra lệnh cho người trói bà ta lại.

Lão phu nhân tức giận nhìn chằm chằm Hạ thừa tướng, giãy dụa không ngừng: "Không, lão thân không có bệnh, thả lão thân ra, cái thằng nghịch tử nhà người, ngay cả mẹ ruột cũng dám mạo phạm? Ngươi không sợ trời đánh thánh đâm hay sao?"

Hạ thừa tướng khó chịu nói: "Mẫu thân, nhi tử không phải cố ý mạo phạm người, nhưng do bất đắc dĩ, nếu không trói người lại, một khi bệnh của người bộc phát xông ra ngoài, thì sẽ bị đưa đến khu ổ dịch đấy."

Lão phu nhân tức giận nói: "Vậy ngươi còn không mau tìm Hạ Thương Mai về? Tìm nó về đây."

Tướng phủ vốn không biết, Tiêu Thác đã biết đơn thuốc, và bây giờ bọn họ đang bào chế thuốc trên đảo người điên, Mộ Dung Khanh đã phong tỏa thông tin này, một là vì tránh có người cố tình phá hư chuyện, hai là vì muốn nhắm vào bà ta.

Hạ thừa tướng nói: "Ta đã ra lệnh đi tìm rồi, bên Quý Xuân cũng có nhiều người nhảy xuống nước tìm nó, một ngày phái đi mười mấy chiếc thuyền, nhưng e là, nó đã chết rồi."

Nhưng không có ai ngờ được là, mấy tháng này, bọn họ đang hết lòng hết sức muốn giết Hạ Thương Mai, cuối cùng sau khi đắc thủ, bọn họ lại muốn đi cứu cô.

Hạ thừa tướng vừa trói lão phu nhân và đi ra ngoài, thì nhìn thấy hạ nhân dẫn quan sai của hình bộ đến.

“Thừa tướng, đắc tội rồi, mời ngài đi theo ti chức về hình bộ một chuyến.” Vị quan không khách sáo nói.

Khi Hạ thừa tướng nhìn thấy mấy người của hình bộ đến, tất cả đều đeo kiếm, không khỏi hơi giật mình, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, tức giận nói: "Các người không thông báo mà đã xông vào đây, trong mắt còn có bổn tướng không?"


Quan sai nói: "Thừa tướng, xin lỗi, vương gia hạ lệnh, phải mời ngài về hình bộ phối hợp điều tra, ti chức có chỗ nào đắc tội, xin thừa tướng tha lỗi."

“Điều tra cái gì?” Hạ thừa tướng hỏi, tuy trong lòng ông ta biết chắc là bệnh cương thi, nhưng đây chỉ là suy đoán dân gian, Nhiếp chính vương chỉ dựa vào những suy đoán ác ý này mà phán định tội của ông ta sao? Thật là nực cười.

"Ti chức không biết, ti chức chỉ là phụng lệnh đến đây."

Hạ thừa tướng nhẹ giọng nói: Được, ta đi cùng ngươi."

Ông ta vốn không muốn đi, nhưng sợ trong phủ có xung đột, sẽ khiến người ta biết được mẫu thân ông ta bị bệnh cương thi truyền nhiễm.

Chỉ là, ông ta cũng không quá lo lắng, bởi vì chuyện này không hề có chứng cứ xác thực nào, đại phu đưa công tử họ Lưu về cũng chết rồi, đảo người điên cũng đã thu xếp, nếu không có chứng cứ kết luận, muốn đối phó thừa tướng đương triều như ông ta, đâu có dễ như thế.

Tên Mộ Dung Khanh non nớt kia, suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi.

Hạ thừa tướng không biết chuyến này đi rồi, thì sẽ không thể nào về được nữa.

Từ lúc căn bệnh cương thi bùng phát cho đến nay, các loại chứng cứ, khẩu cung, đều đang ở trong hình bộ đợi ông ta, Mộ Dung Khanh là không muốn ra tay, nhưng một khi đã ra tay rồi, ông ta có cánh cũng không thoát được.

Hơn nữa sau khi Hạ thừa tướng đi, phu nhân Nguyệt Nhung mà ông ta sủng ái nhiều năm cũng thu dọn hành lý gói đồ đưa theo Hạ Oanh Nhiễm chạy trốn.

Lão phu nhân chỉ còn một thân một mình, sau khi Thúy Ngọc cô cô đưa khẩu cung, thì trở về Tướng phủ .

Lão phu nhân bị trói ở trên giường, không biết là Hạ tướng quân đã bị bắt đi, càng không biết Trân Nguyệt Nhung đã chạy trốn.

Thấy Thúy Ngọc về, bà ta dường như phát điên: “Ngươi cút đi đâu rồi hả?”

Thúy Ngọc kéo ghế đến ngồi bên cạnh giường, giương ánh mắt mệt mỏi ửng đỏ nhìn chằm chằm lão phu nhân.

“Nô tỳ đi đến ổ dịch, rồi đến hình bộ.” Thúy Ngọc cô cô thì thâm.

Lão phu nhân nhìn bà ta chằm chằm: "Hình bộ? Ngươi đến hình bộ làm gì?"

"Lão phu nhân không biết sao? Vương gia hạ lệnh cho hình bộ điều tra dịch bệnh, nô tì đến hình bộ nói hết những gì mà mình biết."

Thúy Ngọc châm chọc nói.

“Ngay cả ngươi cũng phản bội lão thân?” Lão phu nhân thở hổn hển, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Thúy Ngọc cô cô.

Sắc mặt Thúy Ngọc tái nhợt: "Đúng vậy, nô tỳ cũng không muốn có ngày sẽ phản bội lại người, đồng thời nô tỳ cũng không ngờ rằng, lão phu nhân lại làm tổn hại đến người nhà của nô tỳ."

"Ngươi ..." Lão phu nhân trợn to hai mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì, lạnh lùng nói: "Muốn thành đại sự không nệ tiểu tiết, người nhà của ngươi đối với ngươi không tốt, nhiều năm như vậy, ngươi vì bọn họ trả giá nhiêu như vậy, bọn họ cũng chưa từng hồi báo người chuyện gì, có gì phải thương tiếc chứ, nhưng lão thân đối xử với ngươi mấy năm nay thế nào, trong lòng ngươi không hiểu sao?"

"Đây là tình thân, lão phu nhân mãi mãi cũng không hiểu được, giống như những chuyện người làm cho đại tiểu thư và đan thanh huyện chúa, người chỉ thấy được lợi ích trong đó, không thấy được tình máu mủ, nói với người thế nào cũng là dư thừa. “

Thúy Ngọc cô cô đứng dậy, quay lưng bỏ đi.

Lão phu nhân rống lên: "Ngươi dám đi? Lão thân sẽ giết ngươi."

Thúy Ngọc quay lại, mỉa mai nhìn người đàn bà đã ngạo mạn cả đời này, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường và hét lên: "Người không giết được nô tỳ đâu, Tướng phủ đã không còn như trước, tướng gia cũng bị đưa đi rồi, vừa nãy khi nô tỳ trở về, nhìn thấy phu nhân Nguyệt Nhung và nhị tiểu thư đã cuốn gói bỏ đi, hạ nhân cũng đã giải tán không ít, còn nữa, quên nói với lão phu nhân, quan phủ đã biết được căn bệnh của người, không lâu nữa sẽ đến đưa người tới khu ổ dịch, người có thể tận mắt chứng kiến, người vì lợi ích mà tạo ra những nghiệp gì!”

Lão phu nhân trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, không thể tin nổi là Tướng phủ. lại thành ra như thế này, không tin gia tộc lớn mạnh mà bà ta khổ công gây dựng cả đời lại bị hủy hoại trong chốc lát như thế.

Thúy Ngọc bỏ đi, bà ta về thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi Tướng phủ.

Không lâu sau khi Thúy Ngọc rời đi, các quan sai cũng đã đến.

Hai quan sai kiểm tra vết thương của bà ta, nhốt bà ta vào một cái lông như nhốt chó, hai mắt bà ta ửng đó, gào thét điên cuồng, chẳng còn chút dáng vẻ cao cao tại thượng như trước.

Sau khi vào vùng dịch, bà ta cũng giống như những bệnh nhân khác, bị sắp xếp vào một khu đất trong, thôn thạch đầu đã không còn nhiều phòng dư để sắp xếp cho bệnh nhân ở, chỉ đành để ở khu đất trống.

Lão phu nhân chưa phát hết bệnh, đã thấy tiếng hú điên cuồng bên tai, mùi khét lẹt xộc vào khiến bà ta như muối ói.

Ở bãi đất trống nửa ngày, Mộ Dung Khanh hạ lệnh, đưa bà ta và khu vực có người chưa bị nhiễm bệnh rồi trói bà ta một mình.

Dân làng đã biết căn bệnh cương thi là do Tướng phủ gây ra, những người dân có người thân đã chết đều hận bà ta thấu xương.

Lão phu nhân bị kẹt trên khúc gỗ nhìn đám người tức giận lao về phía mình với một hòn đá trên tay, hòn đá rơi xuống đầu bà như một cơn mưa xối xả, máu chảy khắp người.

Bà ta không còn cách nào khác đành phải chịu đựng tất cả những việc này.

Trên bờ vực hấp hối, Lý tướng quân đưa người đến đuổi bách tính đi.

Mộ Dung Tráng Tráng ngồi xổm xuống, trong tay cầm một tấm vải trắng, nhìn lão phu nhân chỉ còn lại chút hơi tàn: "Lão phu nhân, ta sẽ nói cho người hai tin tốt, một là Thương Mai chưa chết, đã tìm được rồi. Hai là, thuốc chữa bệnh cương thi đang trong quá trình đưa về Kinh Thành, sáng hôm sau sẽ đến, bà ráng một chút, chỉ cần bà ráng đến hôm sau, bà có thể được uống thuốc rồi. "

Lão phu nhân gầm gừ như mổ lợn, khuôn mặt máu me bị đánh nát không còn nguyên dạng, chỉ có đôi mắt đó vẫn lộ ra vẻ căm hận và hoảng sợ.

Bà ta không thể đợi thêm nữa.

Tấm vải trắng trên tay Tráng Tráng che lên khuôn mặt bà ta, chẳng được bao lâu thì đã tắt thở.

Mảnh vải trắng đó, che đi khuôn mặt xấu xí, nhưng không thể che đi cuộc đời xấu xí của bà ta.

Một Tướng phủ hưng thịnh, cũng vì cái chết của lão phu nhân và thân bại danh liệt của thừa tướng mà đành hủy hoại.
Nhu Giao huyện chúa theo sau và hỏi Tráng Tráng: “Tìm thấy Thương Mai rôi?" Tráng Tráng lắc đầu: "Không có, ta nói như thế là muốn để bà ta chết không cam tâm."

Ánh mắt Nhu Giao mờ mịt: "Ta tưởng tìm được rồi."

Tráng Tráng nhìn tình cảnh khốn khổ ở Thôn Thạch Đâu nói: "Nàng ấy sẽ trở về."

Sự sụp đổ của Hạ thừa tướng liên quan đến hàng loạt vụ án tham nhũng.

Sự giàu có của Tướng phủ tránh không khỏi có liên quan đến những vụ tham nhũng này.

Hình bộ đào sâu, moi ra được một lũ chuột lớn. Mà những đám quan viên này, lúc Hạ thừa tướng quy thuận Lương thái phó, cũng đều được tiến cử đến trước mặt Thái phó này, có thể nói, Hạ thừa tướng suy bại, đám người này đều phải bám gót theo Lương Thái Phó.

Lương Thái phó nể mặt Hạ thừa tướng, chẳng qua là vì nhân mạch của ông ta ở trong triều, hôm nay đã đạt được rồi, Hạ thừa tướng đương nhiên không còn giá trị lợi dụng, không nên giữ lại nữa.

Ông ta rất đắc ý, tuy căn bệnh cương thi này làm loạn triều chính đến cuối cùng đã được Mộ Dung Khanh dẹp bỏ, nhưng ông ta cũng thu hoạch được một đám người.

Lương Thái phó không cho rằng Mộ Dung Khanh lại có thể ra tay với đám người này, bọn họ đều ở những vị trí quan trọng, nếu thật sự muốn điều tra xử lý thì sẽ phải đổi máu một số lượng lớn quan viên trong triều

Đó đều là những người từng đi theo tiên đế cũng như hoàng thượng, Nhiếp Chính vương nếu muốn làm âm chuyện này, chắc chắn sẽ khiến mọi người phẫn uất.

Có điều, khiến Lương Thái phó không ngờ được là, Mộ Dung Khanh đã khai đao với đám quan viên này trước khi xử tử Hạ thừa tướng.

Không hề đưa hình bộ thẩm lý, mà là đưa ra một đống tội chứng ngay khi thượng triều.


Sau đó, hạ ra ý chỉ, giết hết không thai!

Những kỹ năng chính trị đơn giản và gọn gàng như vậy đã khiến Lương Thái phó nhìn thấy được sự tàn độc của Nhiếp Chính vương, có khi còn hơn thế nữa.

Hơn nữa, hắn xử lý cực kỳ tốt, không cẩu thả, không cho ai có cơ hội tranh cãi, một ý chỉ được ban ra, lấy đi mười mấy cái đầu của đám quan viên tứ phẩm trở lên trong triều.

Động thái quyết liệt này đã không khơi dậy sự phẫn nộ của dư luận như ông ta đã đoán trước đó mà ngược lại còn khiến đám người phải khiếp sợ.

Các quan chức trước đây ở phe trung lập, thậm chí còn có những người coi thường Nhiếp Chính vương cũng dân dân kính phục, đa phân đều có ý quy thuận hắn.

Hơn nữa, danh tiếng của Mộ Dung Khanh càng lúc càng vang xa ra dân gian, bách tính cũng vô cùng yêu kính hắn.

Lương Thái phó bắt đầu hoảng sợ.

Sau khi các bệnh nhân uống thuốc xong, bệnh đều đã khỏi, còn Hạ Thương Mai thì vẫn không biết tung tích.

Mọi thứ từ từ trở lại trật tự, tào bang cũng từ bỏ việc cứu trợ, chỉ còn mỗi Mộ Dung Khanh là phái người đi tìm.

Tảo triều hôm nay, Mộ Dung Khanh bàn xong việc triều chính, định tuyên bố bãi triệu như thường ngày.

Nhưng bên ngoài điện lại truyền vào tiếng hô lớn: “Hoàng Thái hậu giá đáo!”

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng Thái hậu bước vào cùng Tôn công công.

Trăm quan cúi đầu phục lạy: "Thần tham kiến hoàng thái hậu!"

Hoàng thái hậu mỉm cười bước tới, Tôn công công câm ý chỉ trong tay, vô cùng cung kính.

Sau khi Hoàng Thái hậu an vị, đầu tiên bà ta liếc nhìn Mộ Dung Khanh, sau đó nhìn bá quan rồi nói: "Chúng khanh bình thân!"

Bá quan tạ ơn rồi đứng dậy, lòng đầy nghi vấn, Hoàng Thái hậu đến đây làm gì?

Mộ Dung Khanh cũng nhìn hoàng thái hậu: "Mẫu hậu giá lâm tảo triều, không biết có chuyện gì?”

Hoàng thái hậu mỉm cười nói: "Không phải ai gia có chuyện gì, mà ai gia đến là muốn tuyên chỉ."

"Tuyên chỉ? Tuyên chỉ của ai?" Mộ Dung Khanh hơi giật mình.

Bách quan cũng trộm nhìn nhau, là ý chỉ của hoàng thái hậu, hay là hoàng thượng đã tỉnh lại.

Hoàng thái hậu ấn tay xuống, nói với Tôn công công: "Tuyên chỉ đi!"

Tôn công công bước đến một bước, mở bản di chúc đang câm trong tay, chậm rãi mở ra trước bách quan, nói: "Chư vị đại nhân lớn nhỏ, ai gia rời kinh đến nay, đã ba bốn năm hay là năm sáu năm, cũng có thể là mười mấy hai mươi năm, ai gia tuổi già, đầu óc hồ đô, không nhớ rõ nữa. Nhưng chư vị đại nhân nếu còn nhớ ai gia, thì hoan nghênh ba ngày sau quang lâm đến Nhiếp Chính Vương phủ, cùng ai gia dự hỷ sự của đứa cháu Mộ Dung Khanh, bởi vì thời gian quá gấp, không kịp chuẩn bị thiệp mời, rượu nhạt cơm đạm, mong các vị đại nhân không chê bai mang theo hầu lễ đến cùng chung vui, khâm thử!"

Ý chỉ ban xuống, chúng nhân đều nhìn nhau, người hạ ý chỉ là Thái Hoàng thái hậu sao?

Nhưng đây là ý chỉ sao? Nhưng nếu như không tính, hai chữ khâm thử phía sau đó, là cái quỷ gì chứ? Đây không phải là ý chỉ ban hôn, mà là hạ chỉ bảo mọi người đến dự tiệc hỷ, hơn nữa còn nói rõ, không có bày tiệc long trọng, nhưng lại bảo chúng quan mang hâu lễ tới, ai lại làm cái chuyện mặt dày vô sỉ vậy chứ?

Thái Hoàng thái hậu thật là!

Thái hoàng thái hậu đã làm tang lễ, nhập thổ vi an, đương nhiên, có rất nhiều đại thần biết, thái hoàng thái hậu chưa chết, tang lễ này, chỉ là cáo biệt hoàng gia, cáo biệt triều chính.

Nhưng sự xuất hiện của sắc lệnh này, chẳng lẽ nào lão nhân gia ấy lại xuất hiện lần nữa?

Hơn nữa, Mộ Dung Khanh sắp thành thân, ai mới là tân nương? Đại tiểu thư Hạ Thương Mai đã chết, muốn thành thân cũng phải có tân nương chứ.

Chúng nhân sau khi nghe thái hậu hạ chỉ rồi lại nhìn sang Mộ Dung Khanh, thấy sắc mặt hắn kinh ngạc, dường như không biết chuyện này, đúng là kỳ quái, trừ phí ngay cả tân lang cũng không biết là mình sắp thành thân?

Mộ Dung Khanh đứng dậy nói với hoàng thái hậu: "Mẫu hậu, chúng ta nói riêng vài lời."

Hoàng thái hậu biết trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, nói: "Bãi triều đi."

Sau khi cho bách quan bãi triều, Mộ Dung Khanh hạ lệnh đóng cửa điện môn, trừ Tôn công công ra, không ai được phép vào.

"Mẫu hậu, lão tổ tông hạ ý chỉ này là có ý gì? Bổn vương sắp thành thân?" Mộ Dung Khanh hỏi.

Hoàng thái hậu cũng lắc đầu: "Ta cũng không biết, nói thật là hôm nay khi ai gia nhận lệnh, cũng giống như con vậy, trong lòng đầy nghi vấn, trừ ý chỉ này ra, còn có một thứ khác cho ai gia, bảo ai gia nội trong ba ngày phải làm chủ hôn sự cho con, quy định hôn sự tiến hành giống như thân vương, trong ba ngày gấp gáp như thế, làm sao có thể tổ chức hôn sự như thân vương được chứ? Đúng là khiến ai gia đau đầu. "

“Tân nương thì sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.

“Con nhìn xem.” Hoàng thái hậu lấy ra một sắc lệnh khác, là ý chỉ đưa cho bà ta.

Mộ Dung Khanh nhận lấy, ý chỉ bảo không cần để ý tân nương là ai, dù sao thần là Nhiếp Chính vương, hắn nhất định phải thành thân, nối dõi tông đường, đây là trách nhiệm của hắn.

Mộ Dung Khanh dở khóc dở cười: "Không, bổn vương không cưới, bổn vương đến Hàn sơn một chuyến."

“Vương gia, thái hoàng thái hậu không ở Hàn sơn.” Tôn công công đáp.

“Đi đâu rồi?” Mộ Dung Khanh hỏi.

“Nô tài cũng không biết.” Tôn công công tiếc nuối nói.

Mộ Dung Khanh tức giận nói: "Lão tổ tông sao có thể như vậy, hạ một ý chỉ về bảo bổn vương cưới là cưới, không hỏi bổn vương có muốn hay không."

Hoàng thái hậu thuyết phục: "Bất kể như thế nào, ý chỉ này con phải làm theo, lão tổ tông cũng sẽ không tùy tiện để con cưới một người phụ nữ, người phụ nữ này chắc đã bị bà ấy nhìn trúng rồi, nhất định là rất xuất sắc.”

“Xuất sắc bổn vương cũng không cưới.” Mộ Dung Khanh nói.

"Ai gia biết con vẫn còn lưu luyến Hạ Thương Mai, con vẫn luôn trông mong cho rằng nàng ấy sẽ quay lại, nhưng, ta và con đều biết, chuyện này là không thể nào, con có thể để dành cho nàng ấy một vị trí trong lòng con, ngày tháng sau này cũng sẽ qua, hơn nữa, con cũng phải thành thân, có lẽ thành thân sinh con, tâm trạng của mẫu phi con sẽ thay đổi, suy cho cùng, tuổi tác lớn rồi, cũng mong muốn được bồng bế cháu, cũng coi như là giúp bà ấy, triệt để quên đi những dã tâm không nên tồn tại nữa. "

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: "Không, bổn vương không đồng ý."

Hoàng thái hậu lắc đầu: "Đứa trẻ ngốc, con nên biết rằng, những chuyện lão tổ tông muốn làm không thể không làm được, bà ấy đã hạ ý chỉ, con phải thành thân, con không được ngỗ ngược, nếu con không nghe lời, bà ấy sẽ cho con cưới một cô gái xấu xí đấy."
Mộ Dung Khanh biết lời Hoàng thái hậu nói đều là sự thật, nhưng, hắn sẽ không thành thân vào lúc này.

“Mẫu hậu không cần phải nói nữa, nếu lão tổ tông cứ khăng khăng ép buộc, bản vương sẽ rời khỏi Kinh Thành, mặc kệ cục diện rối rắm này, để tự bà trở về chỉnh đốn.” Nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Hoàng thái hậu cười khổ: “Đứa nhỏ này rất bướng bỉnh!”

Tôn công công lo lắng nói: “Không biết tại sao lão tổ tông lại hạ ý chỉ này? Cũng không nói rõ phải cưới người nào, thật khiến người ta vô cùng lo lắng.”

“Không phải sao? Bà cũng đã mặc kệ chuyện triều chính nhiều năm, chỉ sợ sống những ngày tháng an nhàn đủ rồi, trở về tìm ít chuyện để làm thôi, nhưng bà hiểu rõ tính tình của A Khanh, sao lại ép hắn chứ? Thật là.” Hoàng thái hậu cũng oán trách.

Một hòn đảo nhỏ của Lương Trấn.

Mỗi ngày Thương Mai đều nghĩ cách chạy trốn, cô đã bị giam ở chỗ này mười ngày rồi, ở trên đảo cũng có nước ngọt để tắm rửa, nhưng lại không có quần áo để thay, nói cách khác, đã hơn mười ngày cô không thay bộ quần áo trên người rồi.

Cô còn có thể ngửi thấy mùi tanh hôi trên người mình.

Sáng sớm hôm nay, A Xà bà tử và lão cô cô cũng không có ở đây, cô muốn lén lút chạy trốn, nhưng mãng xà của lão cô cô cứ đi theo cô, cô đi một bước, mãng xà theo một bước, cô muốn nhảy xuống nước, mãng xà nhào đến đẩy ngã cô, quấn lấy cô không cho cô đi.

Thương Mai giơ tay đầu hàng: “Được rồi, ta không chạy nữa!”

Dường như mãng xà nghe hiểu lời cô nói, chậm rãi dời đi, nhưng vẫn cuộn như núi ở bên cạnh cô.



Thương Mai ngồi trên bờ cát, chống cằm nhìn quái vật khổng lồ này: “Ngươi nói xem, ngươi cứ làm rắn của mình thôi, sao lại làm việc cho loài người chứ?”

Mãng xà không nhúc nhích nhìn cô, cũng không biết có phải đang nhìn cô hay không, dù sao cũng không có phản ứng.

“Chủ của ngươi đi nơi nào rồi? Các bà là ai? Nơi này không giống nơi các nàng sinh sống.” Mấy ngày nay Thương Mai cũng đã chạy một vòng quanh đảo, đương nhiên, có rắn đi theo.

Nơi này không có gì nhiều, nhiều nhất là rắn độc, lúc đầu cô còn sợ hãi, nhưng dần dần đã cảm thấy không có gì phải sợ nữa rồi.

Thương Mai hỏi như vậy, tất nhiên không hi vọng mãng xà sẽ trả lời cô, buồn bực chán nản, cô cởi dây thừng sẹo quấn trên cánh tay ra, dây thừng sẹo này xấu quá, toàn thân màu vàng nhạt, không, là màu bùn, không, dùng màu vàng phân để hình dung thì chính xác hơn, có rất nhiều chỗ bị đao chém qua, nhưng không đứt, nhìn bẩn thỉu, xấu xí vô cùng.

Một chiếc dây thừng xấu xí như vậy, lại đổi mất Đoạt Phách Hoàn của cô, trước kia hai bà già này làm cướp sao?

Hai nữ tướng cướp này đến tối mới trở về, sau khi trở về thì ném cho cô một cái hộp, A Xà bà tử nói với cô: “Ba ngày sau, ngươi thay bộ quần áo này.”

Thương Mai mở ra xem, một bộ quần áo cưới ánh vàng, khiến mắt chó hợp kim Titan của cô cũng phải phát sáng.

Nhưng mà, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là...

“Áo cưới? Tại sao ta phải mặc áo cưới?” Thương Mai hỏi.

“Bà già... gia chủ của ta nhìn trúng ngươi, muốn gả ngươi cho chắt trai ngu ngốc của bà.” A Xà bà tử lạnh lùng nói.

Trong lòng Thương Mai tựa như có ngàn vạn con thảo nê mã chạy qua, tức giận trào dâng, lại không thể nổi giận: “Được lão tiền bối để mắt, ta thật sự được sủng mà kinh sợ, nhưng mà ta còn chưa có ý định lập gia đình, lại cũng tự cảm thấy không xứng với... ngu ngốc nhà các ngươi, xin các ngươi chọn người vợ hiền huệ khác đi!”

A Xà bà tử liếc nhìn cô: “Tất nhiên là ngươi không xứng rồi, gia chủ của chúng ta coi trọng ngươi, ban phúc này cho ngươi, ngươi phải cảm ơn đi!”

Thương Mai gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn, nhưng mà, ta thật sự đã có hôn ước rồi.”

“Đó là chuyện của ngươi.” A Xà bà tử nói xong thì xoay người rời đi.

Lão cô cô vẫn ngôi trên bờ cát, trên mặt đeo lụa mỏng, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt Thương Mai, cũng mặc kệ cô, gọi A Xà bà tử đến ngôi bên cạnh, dường như là muốn nói chuyện.

Thương Mai muốn bước đến nghe, A Xà bà tử tiện tay ném một cái xiên cho cô: “Đi bắt cá.”

Thương Mai câm cái xiên, bước về phía trước mấy bước, bất chợt quay đầu, hung hăng vứt xiên xuống mặt đất, tức giận nói: “Các ngươi đủ rồi đấy, ta đã nhịn các ngươi rất lâu, rốt cuộc các ngươi là ai? Vì sao lại nhốt ta ở nơi này?”

“Đi bắt cát” A Xà bà tử lạnh lùng nói.

“Ta bắt cái ** nhà ngươi, các ngươi còn không thả ta đi, vị hôn phu của ta biết được, nhất định sẽ không tha cho các ngươi.” Thương Mai nổi đóa, lại còn mắng lời thô tục, thật sự là cáu lắm rồi. Mặc dù có ơn cứu mạng, nhưng cũng không thể bắt cóc cô, gả cô cho một tên ngu ngốc được.

“Vị hôn phu của nàng ta có địa vị rất cao sao?” Lão cô cô nhìn A Xà bà tử hỏi.

A Xà bà tử nói: “Cũng coi là cao, Nhiếp Chính Vương!”

Thương Mai sợ hãi, các bà biết? Rốt cuộc các bà là ai? Nếu biết vị hôn phu của cô là Nhiếp Chính Vương, vì sao còn muốn gả cô cho cháu trai ngu ngốc vô dụng của họ?

Người của Quý thái phi? Người của lão phu nhân? Hay là Lương thái phó?

Mẹ nó, quá nhiều kẻ thù.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Thương Mai nhặt cái xiên trên mặt đất, nhào về phía A Xà bà tử.

Sau một trận 'bịch bịch rầm rầm, Thương Mai cầm xiên, ngoan ngoãn đi đến bờ biển bắt cá.

Cô nửa ngồi trên biển, lấy nước rửa mặt và đầu đã sưng đỏ, nhe răng nhếch miệng nói: “Bà già này, ra tay thật hung ác!”

Mà vũ khí của đối phương, cũng chỉ là một chiếc giày thêu.

Cô đường đường là quân y đặc công, lại bị một chiếc giày thêu đánh tơi bời tan tác, người đánh cô còn là một bà già, mẹ nó thật mất mặt.

Tức giận!

Khi cô bắt cá, A Xà bà tử ngồi bên cạnh lão cô cô, chống cằm nhìn Thương Mai đang bắt cá trong biển: “Cô nàng này, tính tình đủ táo bạo.”

“Tính tình không táo bạo một chút, sao có thể trấn áp được chắt trai ngu ngốc kia của ta?” Lão cô cô thản nhiên nói.

“Lâu lắm rồi ta không được uống rượu mừng.” A Xà bà tử thở dài thườn thượt: “Nhưng mà, lúc này thứ ta muốn nhìn nhất chính là khuôn mặt tức giận kia của lão thất, vô cùng đáng yêu nha.”

Lão cô cô hừ nói: “Ngươi cho rằng hắn còn là một đứa bé sao? Một đứa bé, qua sáu tuổi thì đều không còn đáng yêu nữa rồi.”

“Cũng không thể nói như vậy, không phải năm đó ngươi cũng luôn nói Huệ Tổ đáng yêu sao?” A Xà bà tử nói, dừng lại một lát: “Nhưng mà, chỉ sợ chưa chắc lão thất đã có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi, ngươi đây là đang trêu chọc hắn, hơn nữa hắn cũng sẽ không đồng ý hôn sự này.”

“Nếu bà già này không làm như vậy, bước qua được cửa ải của mẫu phi hắn sao?” Ánh mắt lão cô cô lạnh lẽo: “Ngày đó khi bà ta tiến cung, ai gia đã không thích bà ta rồi, một người có dã tâm hay không, có thể nhìn ra được từ ánh mắt, vốn là có thể tỉ mỉ thu xếp tốt hôn sự này, dù sao bây giờ hắn là Nhiếp Chính Vương, qua loa thành thân là bạc đãi hắn.”

“Đúng vậy, sau khi trở về, Hạ Thương Mai nhất định phải là Nhiếp Chính Vương phi, như vậy mới có thể đấu một trận với bà ta, nếu cứ chờ vị Hoàng thái hậu kia, không biết đến lúc nào hôn sự này mới có thể quyết định. Hơn nữa, hôn sự chưa định, bên phía Quý Thái phi lại ra tay, cứ lật qua lật lại thế này, không biết đấu đến năm nào tháng nào? Chỉ sợ năm tới cũng không có cách nào thành thân.”

“Lúc đầu ai gia cũng không muốn quản chuyện thành thân này, nhưng mà lão thất không thể chỉ đối phó với dã tâm của mẫu phi mình, hắn còn có việc của hắn, người phụ nữ kia, cứ để Hạ Thương Mai chống lại thay hắn đi, phụ nữ với phụ nữ, ra tay sẽ ác độc hơn, A Khanh cũng không phải đeo tiếng xấu bất hiếu, triều Đại Chu ta, nếu như lại để người phụ nữ này làm loạn triều chính, chắc chắn sẽ có man di xâm lấn, bây giờ đã tràn ngập nguy cơ rồi, chỉ có thể trách những người kia, hai mắt đều mù, không nhìn ra.”

Vị lão cô cô này chính là đương kim Thái hoàng thái hậu, con gái của Tích Nhật Long Tướng, Long Triển Nhan.
Cảm giác với chính trị của bà nhạy bén hơn bất kỳ kẻ nào, lại sống ở bên ngoài triều đình, thứ bà nhìn thấy cao xa hơn nhiều mấy vị đang ngồi trên cao kia.

Bà đã không muốn can thiệp vào chuyện trong triều, nhưng mà, từ sau dịch bệnh cương thi, bây giờ Hạ Thương Mai đã có thanh danh rất tốt ở Kinh Thành, bà nhất định phải chủ trì cho hai người thành hôn, thanh danh của Hạ Thương Mai có thể giúp Mộ Dung Khanh ổn định triều chính, chỉ có ổn định triều chính mới có thể đối phó kẻ địch bên ngoài.

Tranh đấu hoàng quyền chỉ là vấn đề nội bộ, uy hiếp lớn hơn, chính là các quốc gia ở xung quanh.

Nhất là Bắc Mạc vừa mới ký hiệp ước, Kỳ vương gia có thể chống đỡ được Hoàng đế Bắc Mạc đang rục rịch ngóc đầu muốn xâm chiếm phía nam? Chỉ sợ không thể, trận chiến này, e rằng không thể tránh được.

Bà muốn giết Quý thái phi, nhưng mà bị thân phận Long gia áp chế, bà không thể tùy ý giết người, nhất là người của hoàng gia.

“Nếu lão thất không đồng ý, ngươi định làm thế nào?” A Xà bà tử hỏi.

Long Triển Nhan nói: “Ngươi đi một chuyến, nói cho hắn biết, nếu hắn nghe lời thành thân, Hạ Thương Mai sẽ bình yên vô sự mà trở về.”

“Ừ, cũng được, thật sự là biến đổi bất ngờ, nếu không lăn đi lăn lại thế này, Quý Thái phi sẽ còn đề phòng, nếu để bà ta biết người hắn phải cưới chính là Hạ Thương Mai, chỉ sợ hôn sự này sẽ còn chút sóng gió, ghét nhất là như vậy, ngươi tự mình hạ chỉ tổ chức tiệc cưới, miễn cho những người kia nói cái gì mà chịu tang, buộc hắn không cách nào thành thân.” A Xà bà tử nói xong, xoay người rời đi.

Sau khi Mộ Dung Khanh ra khỏi hoàng cung, trong lòng cực kỳ nóng nảy.

Trước kia hắn chưa từng có suy nghĩ thành thân, sau này có rồi, nhưng người hắn muốn cưới lại không có ở đây.

Bây giờ muốn hắn cưới một cô gái không quen biết, hắn vô cùng bất mãn.

Tiêu Kiêu đi vào trong phủ, ôm một vò rượu: “Uống không?”

Mộ Dung Khanh liếc nhìn rượu trong ngực hắn ta, nói: “Không.”

Không uống, người phụ nữ kia không thích hắn uống rượu.



“Trân nhưỡng hảo hạng, của cửa hàng lão Trân ngoài thành.”

“Đem đi đi.” Mộ Dung Khanh buôn bực nói.

Tiêu Kiêu vô cùng bất ngờ: “Có rượu ngon không uống, ngươi đổi tính rồi sao?”

“Không có tâm trạng, cũng không muốn uống.” Mộ Dung Khanh nói.

“Bởi vì Thái hoàng thái hậu ép ngươi thành thân?” Tiêu Kiêu ngồi xuống, lấy chén ở trên bàn rót rượu ra, mùi thơm của rượu tản ra, tràn ngập mọi ngóc ngách trong gian phòng.

“Không hoàn toàn là như vậy." Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói, con ngươi u ám.

“Bởi vì Hạ Thương Mai?” Tiêu Kiêu uống một ngụm, cười nói: “Tình là chi? Lại khiến Nhiếp Chính Vương luôn hăng hái khí thế của chúng ta ủ dột không vui như vậy.”

Mộ Dung Khanh không nói chuyện, chỉ quét mắt nhìn hắn ta.

Tiêu Kiêu lại uống thêm một ngụm, như không hề quan tâm chuyện gì khác cười: “Nhớ nhung đến hao mòn, quen là được rồi, uống một chén đi, trong hiện thực không thể gặp nhau, say rồi, có thể gặp nhau trọng mộng.”

“Có ý khác, Tiêu Kiêu, ngươi còn đang nhớ tiểu cô cô sao?” Mộ Dung Khanh nhăn mày.

Tiêu Kiêu không nói chuyện, chỉ lo uống rượu.

Mộ Dung Khanh nhắc đến vấn đề này, không nhịn được hỏi: “Bản vương thật sự không hiểu, lúc trước phụ hoàng để tiểu cô cô hòa thân, ngươi không sợ chết mà quỳ gối bên ngoài Ngự thư phòng, câu xin phụ hoàng gả tiểu cô cô cho ngươi, sau này hoàng huynh đăng cơ,hoàng huynh không cho tiểu cô cô hòa thân, ngươi lại lựa chọn cưới một người phụ nữ khác, chuyện này rốt cuộc là vì sao?”

Tiêu Kiêu hờ hững nói: “Có lẽ là bởi vì không yêu đi?”

“Không yêu?” Mộ Dung Khanh nhìn hắn ta: “Dáng vẻ này của ngươi cũng không giống không yêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Như tất cả mọi người nhìn thấy, ta ở bên Thanh Thu, ta thích nàng, muốn chịu trách nhiệm với nàng, chỉ đơn giản như vậy.” Tiêu Kiêu lạnh nhạt cười nói.

“Thối lắm, ngươi căn bản không thích phu nhân hiện giờ của mình, trước kia nàng ta cũng chỉ là thị nữ bên cạnh tiểu cô cô, sao ngươi lại thích nàng ta? Ngươi lừa gạt ai chứ? Bản vương cũng không phải người dễ gạt.”

Tiêu Kiêu uống một ngụm rượu: “Trước kia ngươi không hỏi, vì sao bây giờ lại hỏi?”

Mộ Dung Khanh sửng sốt, đúng vậy, trước kia hắn không hỏi, luôn cảm thấy đây là chuyện của người khác.

Nhưng từ sau khi Thương Mai hỏi, hắn cảm thấy hứng thú.

Chừng nào thì bắt đầu, điều cô thích hắn cũng thích?

Đau đớn cứ không hề có điềm báo mà đánh vào trái tim như vậy, trong đầu hắn chợt trống rỗng.

Hắn và Tiêu Kiêu đều uống say mèm.

Buồn lòng uống rượu, loại cảm giác này lại càng khó chịu hơn, trong lúc say Mộ Dung Khanh đá Tiêu Kiêu một phát, Tiêu Kiêu nằm sấp trên bàn, ngẩng đầu, đáy mắt đã đỏ bừng.

“Ta đi tìm nàng!” Tiêu Kiêu cố gắng đứng dậy, đi rồi.

Tiêu Kiêu đứng bên ngoài phủ công chúa hồi lâu, cuối cùng cũng không đi vào, bị gió đêm thổi qua, đầu óc tỉnh táo ra nhiều, cười khổ một tiếng rồi lảo đảo bước đi.

Mộ Dung Khanh nằm sấp trên bàn, có người lặng yên bước vào.

Hắn lập tức câm kiếm trên bàn, nhanh chóng rút ra khỏi vỏ, thân kiếm nằm ngang trên cổ người nọ.

Không ai có thể tiến vào phòng hắn ngoài Nghiêm Vinh, nhưng Nghiêm Vinh đã bị hắn phái đi rồi.

Cho dù đang say rượu, cho dù là đang ở trong phủ của hắn, hắn cũng phải giữ lòng cảnh giác cực cao, đây là nỗi buồn của hắn.

Người đến là A Xà, bà ta giơ tay đẩy kiếm của hắn ra, thản nhiên nói: “Lâu như vậy không gặp, lại đối xử với A Xà bà bà của ngươi như vậy sao?”

Mộ Dung Khanh thu kiếm lại, mất hứng nói: “Muốn đến thuyết phục bản vương? Không thể nào.”

A Xà ngồi xuống, trong không khí nồng nặc mùi rượu: “Mượn rượu giải sầu? Để bà già kia biết, ngươi liệu là chịu đi.”

“Bây giờ bà ấy để bản vương dễ chịu sao?” Mộ Dung Khanh nặng nề buông kiếm: “Bà ấy muốn bản vương cưới ai?”

“Ngươi muốn cưới ai?” A Xà hỏi.

Mộ Dung Khanh nói: “Không muốn cưới ai, bản vương không muốn thành thân.”

A Xà lắc đầu: “Ngươi có người muốn cưới, nhưng lại không cưới được, bà già kia bảo ta đến nói với ngươi, nếu như ngoan ngoãn kết hôn, bà ấy sẽ tìm Hạ Thương Mai trở về.”

Bỗng nhiên Mộ Dung Khanh ngẩng đầu: “Thương Mai không chết?”

“Giao dịch này được chứ?” A Xà nhìn hắn hỏi.

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Được, chỉ cần bà ấy giữ lời hứa.”

“Có lúc nào bà ấy không giữ lời hứa?” A Xà hỏi, dù sao nói lời này ra, người xấu hổ cũng không phải bà ta.

Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Không bằng chúng ta dùng một cách hỏi khác, có lúc nào bà ấy giữ lời hứa?”

A Xà mặt không đổi sắc nói: “Chuyện mọi người đều biết, còn nói nữa cũng không có ý nghĩa, nhưng A Xà bà bà có thể đảm bảo với ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng thành thân, chắc chắn Hạ Thương Mai sẽ còn sống trở về.”

Mộ Dung Khanh nói: “Nhưng mà, nếu như bản vương thành thân rồi, Hạ Thương Mai còn chưa trở về, ngày hôm sau, bản vương sẽ hưu thê.”

“Một lời đã định!” A Xà nói xong, thuận tay câm rượu còn chưa uống, xoay người nói: “Rượu ngon của cửa hàng lão Trân? Ta mang đi.”

Khi đi đến cửa, khóe mắt liếc nhìn mấy vò rượu đặt ở góc tường, lại quay đầu ôm một vò: “Ngươi cũng không uống nhiều như vậy.”

Mộ Dung Khanh hận nghiến răng: “Cướp bóc!”

“Quá khen rồi!” A Xà nghênh ngang rời đi.

Mộ Dung Khanh ngồi xuống, cảm giác choáng váng đã tan đi phần nào, nhưng mà, trong lòng vẫn còn lo lắng.

Không phải hắn không tin A Xà, nhưng mà, cô thật sự còn sống sao?

Hắn phái người đi tìm lâu như vậy nhưng vẫn không có tin tức, hắn nói với tất cả mọi người là cô vẫn chưa chết, nhưng thật ra trong lòng của hắn đã sớm biết, cô không có khả năng còn sống.

Đây sẽ là một hi vọng giả dối sao? Nếu như sau khi thành thân, cô vẫn chưa trở về, làm thế nào để ổn định trái tim đã loạn nhịp này đây?
Thanh Vân Các của Qúy thái phi.

“Thái hoàng thái hậu đích thân hạ lệnh ban hôn, ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ, ngươi có biết đó là cô gái nhà nào không?” Quý Thái phi hỏi A Phúc.

A Phúc đáp: “Vâng không ai biết hết, e rằng ngay cả Hoàng Thái hậu cũng không biết.”

“Không, Ai Gia nghĩ rằng bà ta biết.” Quý Thái phi suy nghĩ một lúc, nhưng không thể nghĩ ra đó là cô gái nhà ai mà khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu lại thích đến vậy, thậm chí người còn không ngại xuống núi để ban hôn.

Điều này khiến bà ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

A Phúc nói: “Bất kể là ai cũng đều tốt hơn Hạ Thương Mai.”

Quý Thái phi nói: “Đúng vậy, quả thật tốt hơn so với Hạ Thương Mai. Bây giờ Hạ Thương Mai đã nổi tiếng, mọi người gần như xem nàng ta là Bồ tát. Nếu nàng ta không chết, mà quay về gả cho Mộ Dung Khanh, sẽ rất bất lợi cho chúng ta.”

A Phúc gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu Hạ Thương Mai trở về, sẽ không có lợi cho Thái Phi và Nam Hoài Vương. Hôn sự lần này gấp gáp như vậy, chỉ có ba ngày để chuẩn bị. Cho dù bây giờ gửi thư cho Nam Hoài Vương, Vương gia cũng không thể quay về kịp. Chi bằng, Quý Thái phi vào cung bàn bạc với Hoàng Thái hậu, xem ngày cưới có thể hoãn lại được hay không, nói là để Nam Hoài Vương kịp trở về uống ly rượu mừng của huynh trưởng. Việc này cũng không quá đáng lắm.”

Quý Thái phi xua tay: “Không được, Thái Hoàng Thái hậu làm chuyện này, Ai gia nghi ngờ chính là muốn mau chóng hoàn thành hôn Sự, ngăn cản không cho lão Bát trở về.”

“Nhưng, Vương gia không phải là chịu tang sao? Người có thể dùng lý do này để nói với Hoàng Thái hậu, sau đó để Hoàng Thái Hậu nói với Thái hoàng thái hậu không được sao? Cũng không thể thành hôn trong lúc chịu tang, đúng không?” A Phúc nói.

Quý Thái phi nói: “Từ lúc Tư Trúc cô cô chết đến nay vẫn chưa đủ một trăm ngày, nếu trong vòng trăm ngày mà thành hôn, là vì báo hiếu. Thái Hoàng Thái hậu đã lợi dụng sơ hở này, cho nên lý do này không thể được.”

Nếu cha mẹ đẻ qua đời thì chịu tang trong 27 tháng hoặc ba năm. Cha mẹ nuôi qua đời, chịu tang trong vòng một năm, đây là phong tục của Đại Chu.


Cũng có một trường hợp, đó là thành hôn trong vòng một trăm ngày kể từ ngày cha mẹ qua đời, là vì báo hiếu.

Dân gian đều làm như vậy, mà trên phép tắc cũng đã nói rõ rằng nếu có lý do bất đắc dĩ thì cũng có thể làm trái luật giữ đạo hiếu.

Tuy nhiên, các gia đình quyền quý hay thậm chí là quý tộc hoàng gia hiếm khi làm điều này. Bởi vì, những người này đều chú trọng đến hai từ cấm kỵ. Tang lễ vừa kết thúc thì tổ chức hôn lễ, ít nhiều cũng có phân xui xẻo. Những người phú quý vinh quang thì càng không muốn làm như vậy, thà chờ đợi một năm hoặc ba năm.

Với lại, ngày nay việc chịu tang cũng không còn nghiêm minh như vậy nữa, rất nhiều nhà đều chịu tang một năm.

Một trăm ngày này và một năm cũng không có gì khác nhau, các quý tộc nhà cao cửa rộng tổ chức hôn lễ cũng phải chuẩn bị mất mấy tháng. Thậm chí, nếu muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng thì cũng phải chuẩn bị mất một năm trở lên.

A Phúc vô cùng tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội lần này: “Nếu Vương gia về kinh vào lúc này thì tốt rồi.”

Quý Thái phi cũng nghĩ vậy, nhưng xem ra hôn sự lần này, không có cách nào để Lão Bát trở về.

Tuy nhiên, hai từ chịu tang, trái lại cho bà ta một lời nhắc nhở.

Nếu không phải về vì hỉ sự, vậy có thể về để chịu tang cũng được chứ?

“Đúng rồi, lão phu nhân của tướng Phủ thật sự đã qua đời rồi sao?” Quý Thái phi hỏi.

A Phúc nói: “Chết ở vùng dịch, bị mọi người đánh chết, thật thảm thương, đánh đến mức mặt mày không còn nhìn rõ, Lý tướng quân thu dọn thi thể, nhưng lại bị mọi người tranh giành một trận, nói là để thi thể của bà ta không còn nữa.”

Quý Thái phi nghĩ đến thủ đoạn của bà ta: “Thật đáng tiếc.”

Nếu có thể sử dụng được bà ta, vậy lão phu nhân này cũng là một trong những quân cờ mạnh của bà ta.

“Hiện giờ Hạ Thừa Tướng vẫn còn ở trong nhà lao của Bộ Tư pháp, Thái Phi có muốn đến đó không?” A Phúc ngập ngừng hỏi.

Quy Thái phi cười nhạt: “Không còn Lão phu nhân, Hạ Thừa tướng thì có tác dụng gì?”

Ba ngày để chuẩn bị cho một hôn lễ hoành tráng, thật sự làm khó Lễ bộ và người trong phủ.

Tất cả đều cố gắng hết sức, trước tiên là trang trí lại Vương Phủ, sau đó chuẩn bị các công việc khác cho hôn lễ.

Nhưng cũng tiết kiệm được bớt chuyện, đó là không biết cô dâu là ai, nên cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều sính lễ.

Nhưng một hôn lễ hoành tráng tổ chức trong ba ngày thì thật sự là quá sức.

Để tiết kiệm thời gian, bên phía nội vụ đi tìm Hồ Hạnh Nhi của Đỉnh Phong Hào, để cho nàng ta đảm nhiệm bữa tiệc, tức là tất cả các món ăn và nguyên liệu trong bữa tiệc cho đến đầu bếp đều do Tụ Hiên Cư dưới sự chỉ đạo của Đỉnh Phong Hào chuẩn bị. Tuy nhiên do trong Vương Phủ không tổ chức yến tiệc quy mô lớn, cộng thêm ý chỉ mà Thái hoàng thái hậu đã hạ xuống, các quan viên trong triều đình đều phải tham dự, đồng nghĩa với việc khách mời sẽ rất đông.

Điều khiến nội phủ phiền não nhất là hỉ phục của tân lang, phải làm sao đây? Chỉ có ba ngày, thợ thêu dù thức đêm làm việc cũng không kịp.

Do đó, công việc thêu thùa hỉ phục của Thân vương rất phức tạp, tinh tế, xem như làm trong nửa năm, cho dù không quá chú trọng thì cũng phải mất ít nhất một tháng.

Trong ba ngày, đi đâu để làm ra bộ hỉ phục hoàn hảo cho Thân vương?

Nội vụ gần như hỏng bét, bất đắc dĩ tổng quản nội phủ đi tìm Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu may thì không kịp nữa, làm thế này đi, ngày thành hôn của Lễ thân vương, hỉ phục là do Ai Gia đích thân ra lệnh cho người làm, để Ai Gia đi mượn.”

Tổng quản nội phủ cười khổ: “Hỏi Lễ Thân vương mượn đồ, việc này không phải khó hơn so với việc may gấp sao?”

Lễ Thân Vương không phải người keo kiệt hay bủn xỉn, mà là hắn ta cho rằng đồ của mình không thể cho người khác mượn.

Hoàng Thái Hậu nở nụ cười: “Ai gia tự có cách.”

Sau khi tổng quản nội vụ rời đi, Hoàng thái hậu hạ lệnh cho Tôn công công sắp xếp, sau đó truyền Lễ thân Vương vào cung.

Quả nhiên, khi Lễ thân vương nghe Hoàng Thái hậu hỏi mượn hỉ phục, khuôn mặt không vui nói: “HỈ phục không thể mượn, làm sao mượn được chứ? Nếu mượn thì chỉ mượn khố quần thôi.”

“Lão tam, đây không phải là bất đắc dĩ sao?” Hoàng Thái hậu thuyết phục.

“Người cũng có thể mượn người khác mà. Tại sao lại đi hỏi bản vương?” Lễ Thân vương nói.

“A Khanh là Nhiếp Chính vương. Trong số tất cả các thân vương, lễ phục của ngươi là đẹp nhất.”

Lễ Thân vương hừ lạnh nói: “Thành thân không phải là chuyện gì to tát, người sao lại chú trọng như vậy? Không thể chỉ tùy tiện mặc một bộ đồ thôi sao? Có thể dùng triều phục thân vương hay triều phục Nhiếp Chính vương cũng đẹp mà.”

“Thôi được rồi, Ai gia không hỏi ngươi nữa, ta nhớ là ngươi trước kia đã nói với ta. Hỉ phục của ngươi cũng rất quan trọng. Sau này nói không chừng còn phải cưới nữa. Ngươi giữ lại đi, để không phải may cái khác.” Hoàng Thái Hậu nói.

Lễ Thân Vương sửng sốt nói: “Trước đây không phải là nói đùa sao?”

Khi thành hôn, do không thích Vương phi, không xinh đẹp, lại rất dữ dẫn, nên khi vào cung mọi người đều bàn tán chuyện này, nói vợ hắn ta hung dữ, vì vậy mà hắn ta mới nói sau này hắn ta sẽ cưới một người khác .

Đều là những lời khi tức giận mà nói ra, thế mà đã biến thành chuyện cười theo cả đời.

“Dù là nói đùa hay nghiêm túc, ta cũng đã nhiều lần nghe ngươi nói vợ ngươi không phải người bình thường. Bây giờ nghĩ lại, giữ lại hỉ phục cũng tốt, Ai gia không biết khi nào ngươi thay một người vợ khác.”

Lễ thân vương trợn to hai mắt: “Nói càn, bổn vương lúc nào nói nàng không phải người bình thường?”

“Ngươi nói nàng ta rất dữ dằn, không phải sao?”

Lễ Thân vương suy nghĩ một chút: Từng nói.”

“Ngươi nói nàng ta thô lỗ?”

Lễ thân vương gật đầu: “Đã từng nói qua.”

“Ngươi nói nàng ta không đẹp?”

Lễ Thân vương nuốt nước bọt: “Cái này, đẹp hay không đẹp không quan trọng, nhìn thuận mắt là được.”

“Haiz, người ta đường đường là công chúa gả cho ngươi, mà bị ngươi nói nàng thô lỗ, dữ tợn, khó coi. Thật đáng thương cho nàng.” Hoàng Thái Hậu thở dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vương phi đa tài đa nghệ convert Full
  • 4.50 star(s)
  • Hạ Tử An Mộ Dung Kiệt
Chap-1529
Vương phi của Sở Vương
  • Đang cập nhật..
Chương 13+14
Xuyên Vương phi lớn rồi!
Dạ Vương Phi
  • Nguyễn Thùy Linh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom