Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 296-300

CHƯƠNG 296: HỎI THĂM

Ngay cả khi Lễ Thân vương không có tâm cơ, hắn cũng có thể nhìn ra ý xấu đằng sau từ những lời này của Hoàng Thái hậu.

Quả nhiên, nhìn thấy sau tấm bình phong có người đi ra, đang trợn hai mắt nhìn hắn: “Ta hung dữ? Thô lỗ? Không đẹp?”

Từng lời chất vấn đồn dập đến, làm nổ tung bên tai Lễ Thân Vương.

Lễ Thân vương chậm rãi nói: “Có hung một chút, nhưng không chịu được bị người ta ức hiếp, đây là một ưu điểm. Thô lỗ cũng có, nhưng cũng tốt hơn so với nữ nhân kiêu ngạo. Nói không xinh đẹp là không đúng. Quan điểm thẩm mỹ của mỗi người khác nhau. Ngươi nhìn ngươi xem, mũi ra mũi, mắt ra mắt, chỉ là da hơi ngăm đen một chút, trong mắt bổn vương như này đã rất đẹp rồi.”

Công chúa Bắc An, Vương phi A Man của Lễ thân vương quả thực không xinh đẹp, theo quan điểm thẩm mỹ của Đại Chu, nàng không tính là đẹp, bởi vì làn da của nàng hơi đen, nhưng trên thực tế, đường nét trên khuôn mặt của nàng rất đẹp. Nếu đặt trong xã hội hiện đại, cũng được coi là một mỹ nhân.

A Man cười chế nhạo: “Vậy bộ hỉ phục của ngươi để lại là muốn gả thêm một Vương phi nữa sao? Sớm biết ngươi ghét bỏ ta vì ta không thể sinh con, được, ngươi cứ giữ lại đi, ngày mai ta sẽ trở về Bắc An, cũng không làm mất thể diện của ngươi nữa.”

“Không được, bổn vương làm sao có thể ghét nàng?” Trên thực tế, là hắn luôn nhìn sắc mặt của nàng để nói chuyện, được không?

Hoàng Thái hậu ân cần an ủi: “Đừng cãi nhau nữa, trở về đi, Ai gia sẽ tìm người khác mượn hỉ phục.”

Lễ Thân Vương khiển trách: “Ngươi tìm người khác làm gì? Bổn Vương không phải có sẵn sao? Bộ hỉ phục này cả đời chỉ dùng một lần, bỏ đi thì phí lắm, Hoàng Thái Hậu phái người vào Vương Phủ lấy đi.”

Hoàng Thái hậu nhướng mày: “Lão tam, không cần miễn cưỡng. Ai gia có thể mượn người khác, nếu không được thì cũng có thể kêu A Khanh mặc triều phục của thân vương hoặc Nhiếp Chính Vương cũng được.”

Lễ Thân Vương liếc nhìn đôi mắt rực lửa của A Man: “Nói bậy gì vậy? Thành thân nhất định phải mặc hỉ phục.”

Hoàng Thái hậu cười: “Được, Tôn công công, phái người đi theo Lễ Thân vương trở về lấy hỉ phục.”

A Man cúi người: “Mẫu hậu, bọn con đi đây.”

Nàng nhìn Lễ Thân vương một cách dữ tợn, dẫn đầu đi ra ngoài.

Lễ Thân vương ung dung thong thả chắp tay, sau đó bước chân tao nhã đi ra, vừa ra khỏi cửa ngay khúc cua thì chạy như bay, hô to: “Nương tử, chờ đã, chờ bổn vương chút.”


Hoàng Thái hậu cười cười, Tôn công công nói: “Hoàng Thái hậu, lần này sợ rằng Vương gia sẽ ghi hận với người rồi.”

“Không quan trọng, chỉ cần bồi tội hắn tử tế, hắn sẽ tha thứ cho Ai Gia, hắn không tha thứ, bản thân hắn cũng cảm thấy không thoải mái. A Man cũng khó có thể chịu được tính tình này của hắn.”

“Nô tài cảm thấy quan hệ giữa Lễ thân vương và phu nhân rất tốt.” Tôn công công nói.

“Đúng vậy, lúc đầu tuy nói hôn nhân này là hòa thân, nhưng lão tổ tông đã từng nói, A Man là người hàng phục hắn. Lão Tam lớn lên bên cạnh lão tổ tông, nhưng lại không dính một chút tính khí náo loạn của lão tổ tông, mà càng ngày càng thấy chính trực.”

Bà ta khẽ thở dài: “Điều đáng tiếc duy nhất là A Man vẫn chưa sinh con. Cẩn Thái phi đã nhiều lần nói trước mặt Ai Gia, muốn tìm một Trắc phi cho nó, nhưng nó không đồng ý và để Ai gia ra mặt nói. Ai Gia cũng không thể làm loại chuyện hủy hoại tình cảm vợ chồng nhà người ta như thế được.”

Tôn Công Công nói: “Không biết nếu như đại tiểu thư chưa chết, liệu có thể chữa được bệnh hiếm muộn của công chúa không?”

“Ta không biết, tiếc là người cũng không còn nữa.” Hoàng Thái hậu không khỏi tiếc nuối: “Lão Thất đáng thương nhất, Ai gia vốn tưởng rằng hắn có thể tìm được một người tâm đầu ý hợp, chỉ mong ý chỉ lần này của lão tổ tông, đối phương là một cô nương tốt.”

“Ánh mắt của Thái hoàng thái hậu không tệ.”

Hoàng Thái hậu ậm ừ: “Quý Thái phi gần đây có động tĩnh gì không?”

Tôn công công nói: “Mấy ngày nay không thấy Quý Thái phi vào cung thỉnh an.”

“Hy vọng tâm tính của nàng ta thực sự thay đổi như chính nàng ta đã nói.”

Tôn công công nhìn bà ta: “Nhưng không phải Hoàng thái hậu không tin sao?”

Hoàng Thái hậu xoay hạt Phật trong tay: “Ai gia muốn tin, nhưng Ai Gia qúa hiểu nàng ta, nàng ta từ nhỏ đã rất mạnh mẽ.”

Bà ta nhìn thấu, nhưng hy vọng mọi thứ đều ổn.

Ở trong hậu cung nhiều năm, tuy biết ý nghĩ này rất ngây thơ, nhưng lại có thể làm gì? Bọn họ dù sao cũng là chị em ruột.

Ba ngày sau.

Hôn lễ được tổ chức như đã định.

Bên phía Mộ Dung Khanh ngược lại xử lý tốt đâu vào đó, cũng đã thuyết phục được hắn, nhưng Thương Mai lại không muốn mặc quần hỉ phục.

Nhưng, hiển nhiên, hai người phụ nữ không có ý định thuyết phục cô, lão cô cô trực tiếp ra lệnh: “Dài dòng cái gì? Đánh ngất rồi ném lên thuyền, trói nàng ta đưa lên kiệu hoa là được.”

A Xà tiện tay cầm một cây gậy bước tới chỗ Thương Mai, cô nhìn cây gậy trên cánh tay cường tránh của nàng ta, khéo léo nói: “Ta đi thay hỉ phục.”

A Xà quay lại nhìn lão cô cô: “Ngoan như vậy sao?”

“Đánh một trận thì không thể không nghe lời.” Lão cô cô quay người thả chim bồ câu, thấy một chiếc thuyền xuất hiện ở nơi tiếp giáp giữa trời và biển.


Trong lòng Thương Mai đã có sẵn kế hoạch, hiện giờ, trước tiên ngoan ngoãn phục tùng, đợi thuyền về đất liền thì bắt đầu thực hiện kế hoạch chạy trốn của mình.

Buồn nhất là chiếc nhẫn đã bị lấy mất, chỉ để lại cho cô một sợi dây cũ như vậy, cô không biết mình có thể làm gì, cô ghét bỏ ném sợi dây xuống đất rồi vào rừng thay quần áo.

Sợi dây rõ ràng là có tác dụng, cuối cùng cũng trói vào chân cô.

Cô bị trói và ném lên thuyền, thông minh như cô cũng không bằng một người mưu đồ như Long Triển Nhan.

Sau khi lên thuyền, Thương Mai bị ném vào trong khoang thuyền.

Cô cười nhạo: “Tưởng sợi dây cũ có thể trói được ta?”

Cô rút chủy thủ ra, chủy thủ không bị lấy đi, lúc này cũng đã có hữu dụng.

Cô chỉ biết cây chủy thủ kia rất sắc bén, cắt một sợi dây thừng như thế này, quả thực là một chuyện dễ dàng.

Nhưng, cắt một lúc, sợi dây lại không có một chút dấu hiệu đứt ra, không chỉ không đứt, thậm chí không có một chút tổn hại nào.

Cô vô cùng tức giận, đây rốt cuộc là thứ gì? Sao bền như vậy.

Cô dùng sức giãy giụa, cọ sát, nhưng phát hiện càng giãy giụa, thì sợi dây càng siết chặt.

Cô bắt đầu ý thức được sợi dây cũ này không giống như bề ngoài.

A Xà đẩy cửa đi vào, trong tay cầm hai món điểm tâm, nhìn thấy chủy thủ trong tay cô, nàng ta cười lạnh: “Ngươi nên tiết kiệm sức lực đi, dây thừng đó không phải là thứ mà ngươi có thể cắt được đâu.”

Thương Mai tức giận nói: “Các người sao có thể như vậy? Mau thả ta ra.”

“Xuất giá đương nhiên sẽ thả ngươi ra, ngươi gấp cái gì? Đến lúc đó ngươi coi trọng tên ngốc nhà chúng ta, còn tạ ơn bọn ta không kịp đó chứ.” A Xà để điểm tâm lên bàn, “Ăn đi, ăn xong mới có sức mà chạy.”

Thương Mai quả thực rất đói, hơn nữa để bọn họ buông lỏng cảnh giác, cô cầm điểm tâm lên ăn.

Vẫn chưa kịp ăn xong thì cô cảm thấy đầu mình hơi nặng, cả người như quay cuồng.

Cô hoảng sợ nhìn điểm tâm trong tay, đây là thứ gì? Có độc?

Trước khi ngất đi, cô nhìn thấy ý cười trên khuôn mặt A Xà: “Cô gái ngốc, muốn chạy? Làm sao có thể chứ, bọn ta cũng không phải là những người hèn nhát mà ngươi đối phó trước kia.”

“Ta hỏi thăm cả nhà ngươi!” Thương Mai lầm bầm nói, chậm rãi nhắm mắt lại.

CHƯƠNG 297: THÀNH THÂN

Dân chúng trong Kinh Thành đều rất phẫn nộ trước tin Mộ Dung Khanh thành thân.

Bởi vì trước kia, hắn đã có hôn ước với Hạ Thương Mai, vậy mà bây giờ, xác của Hạ Thương Mai còn chưa được tìm thấy, hắn lại vội vội vàng vàng thành thân.

Nhưng Mộ Dung Khanh cũng là người có công dẹp yên bệnh cương thi, cho nên mọi người cũng không dám trách móc hắn nặng nề. Còn có người thanh minh cho hắn, nói là hắn cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy. Dù sao đây cũng là do Thái Hoàng Thái hậu ban hôn, làm sao hắn có thể làm trái được?

Mọi người lập tức dời ánh mắt, trong cung tuyên bố với bên ngoài là Hoàng Thái hậu đã chết, bây giờ bà ta lại đột nhiên sống lại, điều này khiến mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nhưng, có ông lão nói rằng, hễ là chuyện xảy ra trên người Long Thái hậu thì không có gì là kỳ lạ cả. Dù chuyện có quái đản như thế nào, chỉ cần có liên quan đến bà ta, thì đều trở nên hợp tình hợp lý.

Dù sao trong tiếng bàn tán, Mộ Dung Khanh cũng sắp thành thân rồi.

Mộ Dung Tráng Tráng và Trần Loan Loan là hai người cảm thấy bất bình thay cho Thương Mai nhiều nhất, nhưng họ có thể làm được gì chứ?

Loan Loan phàn nàn với Trần Thái quân: “Tổ mẫu, ngày trước người từng nói, để các ca ca đi bảo vệ Thương Mai. Kết quả, Thương Mai không quay lại, các ca ca cũng không biết đã đi đâu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy chứ?”

Trần Thái quân mỉm cười: “Cô nương ngốc nghếch này, phải bình tĩnh thì mới làm nên việc lớn. Có lẽ đến cuối cùng, mọi thứ rồi sẽ như chúng ta mong muốn thì sao?”

“Trừ khi Thương Mai quay lại, nếu không làm sao có thể như chúng ta mong muốn được chứ? Con không tin.”

“Có lẽ nàng ấy sẽ quay lại chăng?”

Loan Loan “a” lên một tiếng: “Tổ mẫu, có phải người biết chuyện gì đó, nhưng không nói?”

Trần Thái quân chỉ cười mà không nói.

Loan Loan nhìn bà ta, mỗi lần gặp mặt mà bà ta lộ ra nét mặt này, chứng tỏ đang có nhiều ngụ ý.


Ngày diễn ra hôn lễ, cả Kinh Thành rộn ràng, náo nhiệt hẳn lên.

Bởi vì, vừa sáng sớm, người trong cung đã dán thông báo của Hoàng thượng, nói với mọi người rằng: Nhiếp Chính vương thành thân, nên tất cả những nhà làm nông được miễn thu thuế nửa năm, còn các nhà làm ăn, buôn bán thì giảm thuế xuống nửa năm.

Cho dân lợi ích thì có thể trấn an lòng dân. Yêu cầu của dân chúng rất đơn giản, chỉ cần bạn cho tôi tiền, hoặc không cướp tiền của tôi đi là được.

Chiêu này của Thái Hoàng Thái hậu đã dẹp yên mọi lời bàn tán. Có thể thấy, ngân lượng là một thứ vô cùng dễ dùng và hữu dụng, đặc biệt đó còn không phải là ngân lượng của mình.

Bởi vì trong ý chỉ đã nói rõ ràng, bắt buộc mọi người phải mang theo những lễ vật long trọng đến chúc mừng, nhưng định nghĩa của cụm từ “Lễ vật long trọng” này, rốt cuộc là như thế nào? Thật ra, cũng không có định nghĩa chính xác nào cả, nhưng nếu bạn mang theo một con gà hoặc một bình rượu đến, chứng tỏ không đủ thành ý.

Điều đó rõ ràng đang “tát” thẳng vào mặt Thái Hoàng Thái hậu.

Một vài quan viên không biết, bèn đi xin Lão Thái quân chỉ bảo. Dù sao, Lão Thái quân cũng là Nữ tướng do chính tay Thái Hoàng Thái hậu tuyển chọn, bà ấy hẳn là rất hiểu tính cách của Thái Hoàng Thái hậu.

Lão Thái Quân chậm rãi nói: “Về chuyện các ngài muốn hỏi, ta đây quả thật không tiện nói, nhưng theo ta thấy thì nên tặng ngân lượng.”

“Ngân lượng ư?”

Lão Thái quân gật đầu: “Đúng vậy, ngân lượng là thực tế nhất. Theo như ta biết, Thái Hoàng Thái hậu là một người rất thiết thực, người cũng không thích những lễ vật xa hoa, lộng lẫy.”

“Vậy ngày trước khi tặng lễ vật, đều là tặng ngân lượng hết sao? Tặng bao nhiêu là thích hợp?”

Đáy mắt Lão Thái quân lộ ra tia giảo hoạt: “Nếu thích hợp mà nói, thì tặng bao nhiêu cũng là thích hợp. Một đồng, một lượng, thậm chí là một trăm lượng cũng thích hợp. Nếu là một nghìn lượng thì càng thích hợp hơn.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Các quan viên đồng loạt xin cáo lui.

Ngoại trừ mở tiệc chiêu đãi các quan viên, còn mở tiệc chiêu đãi các gia đình giàu có trong Kinh Thành.

Cái gọi là “Gia đình giàu có”, đương nhiên không phải là cứ mở cửa hàng trong Kinh Thành thì được coi là gia đình giàu có. Phải là những gia đình giống như nhà họ Hồ, nhà họ Lương mới được mời.

Hồ Hạnh Nhi đi đầu, làm tấm gương sáng, tặng mười nghìn lượng cho phủ của Nhiếp Chính vương, nên được coi là “Khách quý”.

Tiếp theo đó là mười năm nghìn lượng, hai nghìn lượng, ai cũng hi vọng có thể trở thành “Khách quý” của phủ Nhiếp Chính vương.

Quan viên đương nhiên không dám tặng quá nhiều. Lão Thái quân cũng nói rồi, nếu nhiều hơn một nghìn lượng, sẽ dấy lên nghi ngờ tham ô, đút lót. Dù sao, một nghìn lượng đã là nhiều lắm rồi.

Thế nhưng, người bị chịu ảnh hưởng, có lẽ chính là mấy quan viên đang âm thầm tính toán trong lòng kia. Họ mang theo sự liêm khiết, thanh bạch của mình đến, có người còn thật sự mang theo một con gà. Được, lễ vật long trọng đúng không? Thế thì kèm theo một giỏ trứng gà.


Tiêu Thác tức giận không đến buổi tiệc diễn ra hôn lễ. Vẫn là Tiêu Kiêu lôi hắn đến đó, vừa đi vừa trách mắng hắn: “Người bên cạnh không đi, thì đệ cũng nên đi chứ. Đệ cũng biết Vương gia chẳng qua là bất đắc dĩ, đệ còn ở đây làm ra vẻ cái gì chứ?”

Tiêu Thác ủy khuất nói: “Ngài ấy nên lấy Hạ Thương Mai mới đúng. Mặc dù ta cũng không thích Hạ Thương Mai lắm, nhưng ngoại trừ nàng ta, thật sự không có ai xứng làm Nhiếp Chính Vương phi cả.”

“Đệ cũng không biết đối phương là ai, mà dám nói câu này ư?” Tiêu Kiêu “hừ” một tiếng.

“Ai cũng không xứng, chỉ có nàng ta là xứng thôi.” Tiêu Thác nghĩ đi nghĩ lại, quả thật rất không cam tâm.

“Vì sao Thái Hoàng Thái hậu lại muốn làm chuyện này? Ép Vương gia thành thân thì có lợi ích gì chứ? Bây giờ, chuyện trong Kinh Thành nhiều vô kể, chuyện của Hạ Hòe Quân còn chưa phán quyết, cũng chỉ có một Lão phu nhân trong Tướng phủ chết, mà đã định bỏ qua rồi ư?”

Căn bệnh cương thi này bắt nguồn từ trong Tướng phủ. Nó đã hại chết bao nhiêu người, Hạ Thương Mai cũng chết rồi. Còn chưa xử lý ổn thỏa chuyện trong Tướng phủ, ngược lại còn bảo Vương gia thành thân, cũng không biết Thái Hoàng Thái hậu rốt cuộc có ý gì.

“Không phải bây giờ đang xử lý rồi sao? Hạ Hòe Quân cứ như vậy bị định tội rồi còn gì?” Tiêu Kiêu tức giận nói.

Lúc này, sắc mặt của Tiêu Thác mới giãn ra một chút: “Đuổi theo được Trần Nguyệt Nhung chưa? Bà ta cuỗm ngân lượng trong Tướng phủ, chỗ ngân lượng đó đều là của Hạ Thương Mai. Sau này, Hạ Thương Mai quay lại, chúng ta phải ăn nói với nàng ta như thế nào?”

Tiêu Kiêu dừng lại, nhíu mày nhìn hắn: “Tiêu Thác, đệ cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đừng suy nghĩ đơn thuần như vậy có được hay không? Hạ Thương Mai sẽ không trở về nữa đâu. Đệ cũng đừng nhắc đến Hạ Thương Mai trước mặt Vương gia. Hôm nay tâm trạng của mọi người đều không tốt, chúng ta đến góp vui thôi là được rồi.”

Tiêu Thác cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Hắn luôn trông mong Hạ Thương Mai sẽ trở về. Cho dù phần trăm cơ hội sống sót của cô là không hay là bao nhiêu, nhưng không ai tìm được xác của cô cả.

Được rồi, có khả năng là bị cá lớn ăn thịt.

Mấy ngày nay, các quan viên trong phủ và Bộ Lễ đều tất bận, đón tiếp khách khứa, nhận lễ vật, ghi chép, sắp xếp nghi lễ. Phía nhà họ Hồ đã đến từ sớm, bàn tiệc đã được đặt xong, đèn lồng đỏ, lớn cũng được treo lên cao khắp nơi, chỉ ngoại trừ chỗ Quý Thái phi.

Theo tục lệ, cũng nên treo đèn màu trong sân của Quý Thái phi mới đúng, dù sao cũng là con trai bà ta kết hôn mà.

Nhưng Quý Thái phi lại nói với người của Bộ Lễ rằng, ở đây mới có người chết, không nên treo đèn lồng đỏ, rồi đuổi họ đi.

Không còn cách nào khác, người của Bộ Lễ đành phải dán một tờ giấy đỏ lên thân cây lớn bên ngoài Thanh Ninh Các, coi như có hỉ (tin mừng).

Mộ Dung Khanh bị Thái giám tư lễ (người chuyên về các lễ nghi) trong cung ấn xuống, dặm phấn, trang điểm rồi mặc quần áo. Nhìn người đàn ông chỉ chuyên mặc những bộ quần áo màu đen, trầm, lúc này lại khoác lên mình bộ quần áo đỏ rực, trong lòng mọi người đều rất vui mừng. Hóa ra, Vương gia thật sự rất anh tuấn, hơn nữa, màu đỏ của quần áo kết hợp rất hài hòa với gương mặt lạnh lùng của hắn.

Tổng Quản trong phủ gào đến mức khàn cả cổ họng. Ra ra vào vào, đi đi lại lại, giống hệt một con quay. Ông ta chỉ huy đội danh dự đến cổng tiếp đón khách khứa.

Giờ lành là buổi trưa, bây giờ cũng sắp đến trưa rồi. Lúc trước nói rằng, nàng dâu mới sẽ đến vào buổi trưa, cho nên tổng quản cũng vô cùng căng thẳng, khẩn trương.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ trong hôn lễ này chính là trên gương mặt của tất cả khách khứa đều toát lên vẻ trịnh trọng, chứ không phải là vui mừng. Bởi ngoại trừ ngồi đợi nàng dâu mới, họ còn đợi Thái Hoàng Thái hậu.

Bà ta có đến không?

Đương nhiên, cũng không quá nhiều người hi vọng bà ta đến. Dù sao, mánh khóe của bà ta cũng rất lợi hại, nếu không vui, thì gặp ai oán hận người đó. Hơn nữa, nhiều khách khứa ở đây cũng làm nhiều điều mờ ám, sợ bị nắm thóp. Nếu bị trách mắng thì sau này sẽ không trải qua những tháng ngày yên ổn được.

Trong cục diện lộn xộn này, đột nhiên nghe thấy tiếng pháo vang lên trước cổng phủ Nhiếp Chính Vương, sau đó, đội danh dự biểu diễn khúc Phượng Cầu Hoàng.

Nàng dâu mới đến rồi!
CHƯƠNG 298: TÂN NƯƠNG ĐÂU

Kiệu hoa đỏ thẫm từ cửa ngõ đi đến, đỉnh kiệu được làm bằng bạc đội tấm vải đỏ, kiệu hoa là đích thân Lễ thân vương chế tạo, kiệu được làm từ gỗ lim, rất cao quý xa hoa.

Kiệu hoa rất lớn, nâng kiệu hoa phải cần mười hai người, mọi người nhìn kỹ mười hai người nâng kiệu càng nhìn càng thấy quen mắt? Lại nhìn kỹ không khỏi trợn tròn mắt, đây không phải mười hai vị tướng quân của Trần gia sao?

Kiệu lớn tám người khênh đã cao cấp lắm rồi, giờ lại để mười hai vị tướng quân nâng kiệu hoa vì nàng, vị tân nương tử này, rốt cuộc là ai?

Kiệu hoa ngoài mười hai vị tướng quân nâng ở ngoài thì không có ai đi theo, đến cả đội ngũ đưa dâu cũng không có, nha hoàn hay gã sai vặt cũng không có, điều này thật sự là kỳ quái.

Mộ Dung Khanh đứng ở cửa, tức giận đến xanh mặt, để bọn họ mười hai người đi bảo hộ Thương Mai, không biết đi nơi nào, giờ còn nâng kiệu hoa đi đến đây.

Đến giờ phút này, Nội Phủ tổng quản mới phát hiện là đã quên một đại sự, đó là không có hỉ nương.

Thật sự là ngày xấu rồi .

Hiển nhiên khách mời cũng phát hiện ra điều không thích hợp, xung quanh đều nhìn xem, không thấy hỉ nương đi tới bảo Vương gia đi đá kiệu.

Tổng quản cùng Lại bộ thượng thư sốt ruột đến mức quay vòng vòng, kiệu hoa cũng đến cửa phủ rồi, mà hỉ nương biết tìm ở đâu chứ?

Đang sốt ruột thì thấy Lương thị đi tới: "Thỉnh tân lang tiến lên đá kiệu."

Lương thị hôm nay đi cùng phụ thân đến đây uống rượu mừng tặng đại lễ.

Mặc dù nàng chưa từng làm hỉ nương, nhưng ở Tấn quốc công phủ chủ trì qua mấy hôn lễ, cũng biết đại khái những thứ cần làm.

Mộ Dung Khanh không tình nguyện đá cửa kiệu một cái, Lương thị tiến lên vén rèm lên, lại phát hiện bên trong kiệu không một bóng người.

Lương thị giật mình, hỏi Trần tướng quân: "Tân nương tử đâu?"

Mười hai vị tướng quân của Trần gia hai mắt nhìn nhau, bộ dáng ta cái gì cũng không biết.

Vương phủ nhất thời trở nên ồn ào, tân nương tử không thấy, hôn lễ này phải làm sao?

Tất cả mọi người đều nghĩ thái hoàng thái hậu sẽ nháo một trận lớn, nhưng thái hoàng thái hậu rất là oan uổng, bà hiện giờ đang ở xa nhìn nổi trận lôi đình: "Người đâu?"


A Xà cũng giật mình: "Người đâu?"

"Hỏi ngươi đó?"

"Người hỏi ta, ta hỏi ai?" A Xà một bộ ta cái gì cũng không kiết,

Thái hoàng thái hậu nheo mắt nhìn mọi người chằm chằm, cuối cùng chăm chú nhìn mặt Mộ Dung Khanh: "Không đúng nha, thằng nhãi này bộ dáng một chút cũng không ngạc nhiên, hắn động tay động chân sao?"

"Xem Xem." A xà xem qua, gật đầu nói: "Xem ra là hắn."

Thái hoàng thái hậu thực sự rất buồn bực: “Kêu ngươi đi theo ngươi không đi cùng, lại để mười hai tên kia, còn có, có mê dược thì cũng không nên cởi bỏ trói, trói cả đoạn đường thì bây giờ tốt bao nhiêu.”

"Làm gì có chuyện tân nương tử bị trói? Đây rất vô nhân đạo đó." A xà nói.

"Hiện tại không có tân nương tử, bái đường như thế nào đây?" Thái hoàng thái hậu vốn nghĩ chờ lúc bái đường khung cảnh hoa lệ, lúc này đi nơi nào mà tìm người bái đường đây?

"Nếu không, tìm con gà mái bái đường trước, sau đó ta đi tìm nàng trở về." A Xà đề nghị nói.

". . . Cút!"

A Xà một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa nhìn, "Ai bảo người hồ nháo? Kỳ thật người có thể nói cho Hạ Thương Mai và lão Thất biết, người ngoài không nói, người trong cuộc cũng không nói sao? Người chính là muốn chọc ghẹo bọn họ."

"Ngươi nói như bị oan ức lắm, kế hoạch này là ngươi nghĩ ra." Thái hoàng thái hậu tức giận nói.

Người quả thật là Mộ Dung Khanh mang đi, từ sáng sớm hôm nay, hắn đã hạ lệnh tuần phòng trong thành để ý khi kiệu hoa xuất hiện, vùng ngoại ô thành cũng bố trí không ít cao thủ.

Lúc kiệu hoa ở vùng ngoại thành, có một chiếc xe ngựa chạy thẳng qua, thiếu chút nữa là đụng vào kiệu hoa, khiến cho loạn một trận, người lúc đó bị mang đi.

Có thể thần không biết quỷ không hay ở ngay trước mặt mười hai vị tướng quân của Trần gia đem người đi, người này đương nhiên lai lịch không nhỏ.

Mộ Dung Khanh nhịn không được khóe miệng cười lạnh: “Lão tổ tông ơi người muốn ta thành thân ta sẽ cực kì phối hợp, nếu đã thành thân thì phải tuân thủ hứa hẹn, người đem Thương Mai đến, như vậy hôn lễ này chính là hôn lễ ta cùng với Thương Mai.”

Mắt hắn thản nhiên nhìn về tầng lầu cao phía đối diện, bỗng nhiên nói: "Kia không phải là Thái hoàng thái hậu sao?" Còn muốn trốn? Nhưng trốn không được rồi.

Mọi người đều đồng loạt nhìn qua đó, quả thực thấy hai cái bóng đứng ở đối diện, là Thái hoàng thái hậu sao? Xa quá nhìn không rõ lắm.

Nhưng mặc kệ có phải hay không thì theo lời nói của Mộ Dung Khanh, bọn họ phải hành lễ.

Cứ như thế mọi người quỳ xuống đen cả một vùng đất: "Tham kiến Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu vạn phúc."

A Xà đẩy nhẹ bà: "Gọi người đấy."

Thái hoàng thái hậu cười lạnh nhìn Mộ Dung Khanh: "Hay cho tiểu tử nhà ngươi, đối nghịch với lão tổ tông của ngươi, nhìn lại lúc ngươi khóc đạo hạnh cao bao nhiêu.”

Lúc này, phượng giá của hoàng thái hậu cũng tới rồi, bà ta là tới chúc mừng, lúc này đến càng thích hợp.

Tôn công công xa xa nhìn thấy Thái hoàng thái hậu đi xuống thì vội vàng nói với Hoàng thái hậu: "Thái hoàng thái hậu cũng đến đây, thái hậu nhanh xuống kiệu."




Hoàng thái hậu giật mình một cái: "Lão nhân gia cũng đến đây? Ai nha, mau đỡ Ai gia xuống."

Quý Thái phi vẫn còn ở Ninh các của mình, bà ta là tính chờ có người đến mời thì mới đi ra ngoài chúc mừng, lúc bái thiên địa, bà ta làm mẫu thân nên dù thế nào cũng phải đi ra một chút.

Hôm nay bà ta tính là cho hắn mặt mũi.

A Phúc vội vã chạy về: "Quý thái phi."

"Vội vàng thế làm gì?" Quý Thái phi nhíu mày: "Kiệu hoa đến rồi phải không? Đến thì đến đi, còn chưa tới giờ bái đường."

A Phúc thở hổn hển nói: "Kiệu hoa thì tới rồi, nhưng tân nương tử thì không thấy đâu, hơn nữa Thái hoàng thái hậu đến đây."

Quý Thái phi đứng mạnh lên, có chút hoảng sợ:"Người đến đây?"

"Đúng vậy, ở ngay bên ngoài." A Phúc nói.

Đáy mắt Quý Thái phi hiện lên tia kinh hoảng, bà già này luôn không thích bà ta, trước kia ở trong cung cứ nhằm vào bà ta, bây giờ trở về, có phải?

"Quý thái phi, nhanh đi ra ngoài nghênh đón." A Phúc nói.

Quý Thái phi giơ tay đè một chút: "Không, ngươi để ai gia ngẫm lại."

Hiện giờ bên ngoài nhiều khách mời, theo cách làm của Thái hoàng thái hậu bà sẽ không lưu nửa phần tình cảm, nếu làm trò trước mặt nhiều khách mời như vậy mà nhằm vào mình, mặt mũi này cũng không có cách giữ.

Hiện giờ tân nương tử không thấy, dù sao cũng không bái đường được, nàng không ra thì cũng không sao.

Nghĩ đến đây bà ta nói với A Phúc nói: "Ngươi đi ra ngoài ứng đối, nếu có người hỏi thì nói ai gia sáng sớm hôm nay dậy thì đau đầu rất nặng."

A Phúc run sợ một chút: "Quý Thái phi không đi ra sao? Nhưng Thái hoàng thái hậu đến đây. . ."

"Ngươi dựa theo lời ai gia nói đi làm là được." Quý rất phi nói.

"Vâng!" A Phúc chỉ có thể đi ra ngoài.

Tất cả mọi người nghênh đón Thái hoàng thái hậu vào trong, từ đầu bà luôn che một tấm lụa mỏng, một thân váy dài tơ lụa màu xanh, lộ ra vẻ vô cùng thanh thoát, tóc được búi cao, người không có một tí trang sức, lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm, khiến cho người ta liếc mắt một cái nhìn không tới đáy.

Vị này chính là nhân vật truyền kỳ của Đại Châu, Long thái hậu.

Hoàng thái hậu dẫn người vào sảnh chính bái kiến, mặc dù vừa rồi ở ngoài cửa quỳ một lần , nhưng không coi là chính thức chào.

Thái hoàng thái hậu nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi nói: "Đều đứng lên đi."

“Tạ ơn Thái hoàng thái hậu!" Mọi người đứng dậy, đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn bà.

Lương Thái phó hôm nay cũng đến đây, bản thân hắn cũng không muốn tới, nhưng là ngày đó hắn cũng ở đó còn phản đối ý chỉ của Thái hoàng thái hậu, miễn cưỡng mình đến.

Trái lại Thái tử và Hoàng hậu không tới.

CHƯƠNG 299: TÂN NƯƠNG TRONG VŨNG BÙN

Tất cả mọi người đều đợi hoàng thái hậu giáo huấn, nhưng thái hoàng thái hậu rõ ràng là không có gì để nói, chẳng qua là chỉ bắt chuyện với Mộ Dung Khanh đang ở bên cạnh mình.

“Hôm nay là ngày Tiểu Thất thành thân, đây chính là ngày đại hỷ đó!” Bà ta nói một cách thản nhiên.

Mộ Dung Khanh nở một nụ cười: "Đúng vậy, lão tổ tông, hôm nay đúng thật là một ngày vui, nhưng không biết vị nương tử do lão tổ tông chỉ định cho ta, đã đi đâu rồi?"

Thái Hoàng thái hậu nhìn ánh mắt kiêu ngạo của hắn, vẫy vẫy tay, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói một câu.

Vẻ mặt của Mộ Dung Khanh thay đổi liên tục, đầu tiên là hắn nghi ngờ, tiếp theo là sửng sốt, sau đó là tức giận "Đáng chết!"

Hắn hét lớn lên một tiếng: "Tiêu Kiêu, Tiêu Thác, Tô Thanh, đi cùng bổn vương mau."

Ba người nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy hắn bước đi sốt ruột, họ cũng vội vàng đi theo ngay.

Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng cô cô A Xà lại nói: "Chư vị khách quan, trước hết mời chư vị ngồi xuống uống chén rượu. Vương gia đang bận đi tìm tân nương của mình. Lễ bái đường sẽ bị trì hoãn một chút, nhưng sẽ không làm chậm trễ buổi tiệc vui của tối nay."

Hoàng thái hậu đã ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Lão tổ tông, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thái Hoàng thái hậu chậm rãi nói: "Còn non lắm"

Hoàng thái hậu do dự một chút, cũng không dám nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bà.

Mộ Dung Khanh vội vàng chạy tới chuồng ngựa, dắt một con ngựa rồi phóng vụt đi, Tiêu Kiêu cùng những người khác đi theo hỏi: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"

Mộ Dung Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tân nương chính là Hạ Thương Mai."

"Cái gì? Vậy tân nương đâu?" Tiêu Thác sửng sốt.

“Bổn vương bảo người bắt đi rồi,ta chỉ nghĩ muốn dạy cho nàng một bài học, ai ngờ...” Vẻ mặt Mộ Dung Khanh tái xanh, hắn vốn là muốn tuyên chiến với thái Hoàng thái hậu, ai ngờ tân nương lại là Hạ Thương Mai?

Đây là chuyện xấu.


“Vậy vương gia cho người ta bị bắt đi đâu?” Tiêu Thác ngạc nhiên hỏi.

Mộ Dung Khanh quay ngựa, nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Hạ Thương Mai, cảm thấy buồn bực: "Còn nhớ cái bẫy thú mà chúng ta từng cài trên ngọn đồi gần căn phòng nhỏ ngoài thành không?"

“Vương gia ném nàng vào à?” Tiêu Thác thét lên: “Sao người có thể đối xử với Thương Mai nhà ta như thế này?”

"Thương Mai của ngươi? Nàng ta thuộc về nhà người khi nào?" Tô Thanh nhướng mày.

“Không, không phải ném vào.” Mộ Dung Khanh lau một chút mồ hôi và nói.

“Vậy là được rồi.” Tiêu Thác cảm thấy an lòng.

"Chỉ là ném vào trong vũng lầy bên cạnh bẫy thú."

“Vương gia của tôi ơi, cỏ cây, vũng lầy đó chứa đầy phân thú dữ.” Tiêu Thác gào thét chấn động trời đất.

“Ta biết, ta biết, ngươi còn không mau nhanh lên sao?” Mộ Dung Khanh vung roi cùng ngựa chạy ra khỏi thành.

Ba người đuổi theo, đặc biệt là Tô Thanh, vội vàng chạy tới bên người Tiêu Thác: " Thương Mai của nhà ngươi?"

Tiêu Thác rút roi ra: "Ngươi hãy trưởng thành lên một chút đi!"

“Ai còn chưa trưởng thành chứ?” Tô Thanh chán nản nói.

Đại tiểu thư phủ thừa tướng đáng thương, từ lúc bị ném vào vùng bùn, cô đã tỉnh lại rồi, tỉnh lại trong vũng bùn.

Bốn phía bốc lên những mùi hôi thối nồng nặc, xộc vào mũi khiến cô không ít lần nôn mửa.

Thậm chí cá nướng đã ăn ngày hôm qua, xương cá nghẹn ngay cổ cũng đều ói hết ra rồi.

Còn chưa tính đến. Có một người đàn ông mặc đồ đen ở trên cây, luôn dùng cành cây chọc vào đầu cô và muốn động vào mũ phượng của cô, cô nôn mửa cả người không còn sức, lại không thể bò lên, lúc này chỉ muốn gào khóc lên.

Hai tên già kia, tâm địa quá độc.

Thà để cô gả cho tên ngốc kia cho rồi.

Trong lúc tuyệt vọng, khi nhìn thấy một con ngựa trắng từ trong rừng chạy ra, cô bật khóc ngay tại chỗ: "Mộ Dung Khanh, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi!"

Thương Mai vô cùng tủi thân, vì bị mắc kẹt trên hòn đảo nơi chim chóc không thèm ỉa này. Hàng ngày làm nô lệ, phục vụ A Xà, cô A Xà và mãng xà, đánh cá nướng cá đôi lúc còn bị dạy dỗ. Bị buộc phải thành thân với một gã khờ khạo. Còn bị ném vào vũng lầy thối này.

Vì vậy, khi nhìn thấy Mộ Dung Khanh, cảm thấy như đã xa cách một đời, mũi chua xót, cố nén hai hàng nước mắt lại thành tiếng khóc to uất ức.

Người mặc đồ đen trên ngọn cây nhìn thấy hắn xuất hiện thì có chút kinh ngạc rồi biến mất.

Mộ Dung Khanh thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: "Là ai đã bắt nàng đến đây? Tô Thanh, mau đuổi theo!"


Hắn dùng một tay kéo Thương Mai lên, hỉ phục xinh đẹp đó đã dính đầy bùn màu đen và màu vàng. Cô tiện tay phủi càng khóc lớn hơn. Cô phủi ra một con chuột chết

Sau khi sinh ly tử biệt gặp lại nhau đáng ra phải ôm đầu khóc lóc, Thương Mai liều mạng ôm Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh ôm cô vào lòng, tâm tình lên xuống mới ổn định một chút.

Trước khi bắt đầu ngàn vạn lời nói, Tiêu Kiêu đã thờ ơ nói: "A Khanh, hỉ phục của người là đồ của Lễ thân vương."

Mộ Dung Khanh một tay đẩy Thương Mai ra, bộ đồ lấm lem bùn đất, trên trán chảy ra một hàng vạch đen, trong đầu tự động hiện lên khuôn mặt đen của lão tam.

Thương Mai lau bùn trên mặt, nhưng bùn trên mu bàn tay càng làm cho khuôn mặt cô thêm bẩn, trong mắt của cô lửa cháy hừng hực: "Hỉ phục? Ngươi chuẩn bị thành thân sao?"

Tiêu Thác nói: "Đúng vậy, hôm nay, vương gia sẽ thành thân.”

Thương Mai kêu lên một tiếng, bất bình trong lòng biến thành tức giận, cô nhào tới Mộ Dung Khanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà đây bị người ta bắt đi, suýt chút nữa đã chết. Thế nhưng, ngươi lại muốn thành thân sao? Người lại muốn.thành thân?"

Mộ Dung Khanh thấy cô đột nhiên phát điên, trong tiềm thức vươn tay muốn đẩy cô, Thương Mai lại rơi vào vũng lầy.

Lần này, mặt trực tiếp áp xuống.

Tiêu Thác hả hê nói: "Lần này đặc sắc rồi đây."

Tô Thanh có ý muốn chạy trốn, vụ này thật đặc sắc mà.

Thương Mai chậm rãi đứng lên, mặt dính đầy bùn, cô cạo một chút, lộ ra cả hai mắt, trong miệng phun ra bùn bẩn, vươn tay nhìn Mộ Dung Khanh: "Kéo ta lên với!"

Mộ Dung Khanh đâu muốn đẩy cô vào vũng lầy, đang sợ cô nổi giận, thấy cô đột nhiên mềm lòng, hắn đưa tay ra nói: "Bổn vương không phải cố ý."

Thương Mai mỉm cười dứt khoát và dùng hết sức lực để kéo hắn xuống vũng lầy.

Trong vương Phủ, quan khách đã ngồi chờ, nhưng đợi một lúc lâu không thấy Mộ Dung Khanh và tân nương trở lại, cũng không dám hỏi hoàng thái hậu, lão nhân gia bình tĩnh uống một chút rượu.

"Mùi gì vậy? Thật là hôi thối?" Có người ngửi được mùi chua, không khỏi cảm thán.

"Hôi thật đấy, có chuột chết ở đây à?"

"Mau tìm người dọn đi, hôi chết mất!"

Nơi phát ra mùi hôi xuất hiện ở cửa, hai người chân lấm tay bùn bước vào, hai người đều cúi đầu không nhìn thấy rõ mặt.

Nếu không phải anh em Tiêu Thác và Tô Thanh đi ở phía sau và họ nhìn thấy bộ dáng có chút giống Mộ Dung Khanh, ai cũng sẽ không tin người bốc mùi là Mộ Dung Khanh.

Lễ thân vương nhảy dựng lên: "Cái đồ đáng chém ngàn đao, lễ phục của bổn vương đó!"

Cầm ly rượu trong tay, A Man lạnh nhạt nói: "Lễ phục của vương gia? Là chỉ người muốn cưới lại nữa?"

"Đang nói lễ phục, là lễ phục” Lễ thân Vương tức giận ngồi xuống an ủi: "Không cần nữa, dù sao ta cũng đã tặng, y phục cưới này, cả đời mặc một lần đi."

A Man cười chế nhạo: "Có người còn mặc vài lần cơ, vương gia cũng muốn làm theo sao?”

“Có nhiều người như vậy, nể mặc một chút đi nào.”Lễ thân vương thấp giọng nói.

A Man khịt mũi và đứng dậy nói: "Ta đi nhìn chị em dâu của ta."

Chương 300 Cuối cùng cũng thành thân

Sau khi Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai đi vào để tắm rửa, tất cả mọi người đã bị sốc khi thấy tân nương hóa ra chính là Hạ Thương Mai.

Bỏ qua mọi phán đoán và bàn tán, điều quan trọng nhất bây giờ là hôn lễ có nên được tiếp tục hay không?

Nếu vậy, lấy hỉ phục ở đâu đây?

Trong đám người, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Lúc trước, không phải Đại tiểu thư và Lương vương đã từng kết hôn một lần rồi hay sao? Hỉ phục vẫn còn ở đó, sao lại không chứ?"

Khi mọi người nhìn lại, chính Trần Loan Loan đã nói những lời này.

Thấy mình bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, nàng ta cho rằng mình đã sai, vội xua tay: "Ta chỉ là đưa ra một lời đề nghị, mọi người có thể không để ý cũng không sao cả."

Thái Hoàng thái hậu nói: "Cứ quyết định như vậy đi."

Tuy nhiên, có một vấn đề khác nữa là, hỉ phục của Lương vương thì vẫn tốt, nhưng bộ hỉ phục của Hạ Thương Mai thực sự đã bị hư hại rồi.

Bộ hỉ phục này một lần nữa cho thấy sự khốn khổ ngày trước của nàng, Thương Mai không ngờ rằng nàng vẫn phải mặc bộ hỉ phục này để thành thân.

Nàng không vui cho lắm.Thái Hoàng Thái hậu nghe thấy kháng nghị của nàng nói: "Nếu ngươi không muốn mặc bộ hỉ phục này, không bằng chúng ta hãy đổi ngày khác, ai gia sẽ hạ chỉ cho người may một bộ hỉ phục mới cho ngươi. Nó sẽ được thực hiện một cách gấp gáp và sẽ hoàn thành trong vòng từ ba đến năm tháng."

Nghe vậy, Thương Mai ôm bộ hỉ phục đã thủng trong tay, cảm động nói: "May hỉ phục một cách gấp gáp như vậy thì sẽ hao phí rất nhiều ngân lượng. Sự xa hoa và lãng phí như vậy sau này có thể bị người sau trách móc. Dù sao thì cái này cũng sẵn có, mời tú nương lập tức may vá một chút, đừng để lộ da thịt là được."

“Đã bị rách như vậy rồi, sợ là sẽ bị lộ đấy.” A Xà Cô cô ân cần nhắc nhở.

Thương Mai thở phào nhẹ nhõm: "Điểm sương cũng không sao."

Phải đợi từ ba đến năm tháng, nàng thà khỏa thân kết hôn, lễ thành thân này thật là khó khăn.

A Xà lắc đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Hạ Thương Mai, ngươi thật là một người hiểu chuyện."

Thương Mai tiếp tục nuốt nước bọt, khuôn mặt tươi cười nhếch lên và nói: "Chỉ là tiết kiệm một chút thôi mà, chúng ta hãy làm gương."


Sau khi cô trở về mới biết được thân phận của hai người này, chuyện này chắc chắn có người bày mưu tính kế, đúng thật là tâm phục khẩu phục, nhưng mà, trong lòng của cô vẫn rất hận, may là, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Cô không cần vội vàng.

Vừa quay đầu lại, cô nghe thấy A Xà Cô cô và Thái hoàng thái hậu nói: "Ngươi là sợ mình không thể thành thân sao?"

Sau đó, cô tiếp tục hít một hơi thật sâu, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, ngươi đã già rồi, nhất định phải chết trước ta.

Lễ thành thân xảy ra sự cố đã bị truyền ra ngoài . Lương Vương, An Thân vương, Mộ Dung Tráng Tráng và còn có Đan Thanh huyện chúa , những người trước đây chưa từng xuất hiện thì hôm nay đều có mặt.

Mộ Dung Tráng Tráng nhìn thấy Tiêu Kiêu, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của một người khác, cũng không thấy được, nàng ta mới thở dài nhẹ nhõm

Lương Vương đứng bên cạnh nàng ta, nói: "Đừng lo lắng, hắn ta chưa từng đưa nàng ta đi ra ngoài."

Mộ Dung Tráng Tráng quay đầu lại, giống như không nghe thấy gì.

Dựa theo quy củ, Hạ Thương Mai trước tiên phải về phủ, sau đó ở trong phủ chờ đến khi xuất giá.

Nhưng Thái hoàng thái hậu nói không cần phải phiền phức như vậy, tìm một gian phòng trong cung này sửa soạn lại trang phục đầu tóc, sau đó phu quân có thể tới phòng này rước nương tử.

Nội điện tổng quản hỏi Thái hoàng thái hậu: "Giờ lành để bái đường thành thân đã quá, có nên chọn một ngày khác không?"

Thái Hoàng thái hậu nói: "Không cần đến việc này, đối với việc tốt như thế này, giờ nào cũng là giờ lành cả."

Trong hiên phòng.

Lương thị, Hồ Hạnh Nhi , Tráng Tráng, Nhu Dao, Liên Thúy Ngữ, A Man, Loan Loan , tại đây một đoàn nữ quyến chen chúc nhau trong hiên phòng, hỏi Thương Mai về những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.

Thương Mai nói đại khái một chút, tất cả mọi người kinh ngạc: "Hóa ra là Thái hoàng thái hậu cứu ngươi?"

Mọi người đều nói là giải cứu, mà không nói bao vây. Ai dám? Tính khí của người đó là thứ bạo lực đầu tiên trong thời Đại Chu.

Khi Thương Mai vừa mới trở về, cô cũng đã biết về căn bệnh cương thi từ Tiêu Thác, Tô Thanh, và cũng biết về sự tình ở trong phủ, cô nhìn Liên Thúy Ngữ , nhẹ giọng nói: "Lần này, mẫu thân là hoàn toàn tự do."

Liên Thúy Ngữ trong lòng rất hỗn loạn, bà ta rất luyến tiếc khi Thương Mai đi xuất giá, nhưng cũng yên lòng khi biết rằng đây chính là nơi để cô có thể dựa dẫm, mặc dù vương gia có tính tình không tốt, nhưng hắn ta là một người có nhân phẩm không tệ.

Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Thương Mai, mẫu thân chỉ muốn chúc phúc cho con."

Trước khi Liên Thúy Ngữ đi tới, trên trán của bà ta phủ một lớp son phấn dày đặc, được che phủ bởi tóc, Thương Mai không nhìn thấy vết thương của bà , nhưng sau khi cô chạm vào và ôm, cô đã phát hiện ra vết thương trên đầu.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Thương Mai kinh ngạc hỏi.

Tiêu Thác không nói với cô rằng Liên Thúy Ngữ đã bị đánh đập thậm tệ, nên cô không hề biết chuyện gì cả.

Trần Loan Loan nói thẳng: "Thương Mai, tỷ không biết, sau khi tỷ mất tích, Hạ thừa tướng đã đánh mẫu thân của tỷ và suýt chết. Mọi người ở trong Kinh Thành đều biết chuyện này."


Thương Mai hai mắt đầy lạnh như băng, cô đưa tay nâng trán của Liên Thúy Ngữ lên, nhìn thấy những vết thương xấu xí bị nước sôi làm bỏng, nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân đã chết, may mắn, Hạ thừa tướng vẫn còn sống."

Trần Loan Loan nói: "Thương Mai, tỷ còn nói may mắn ông ta còn sống sao? Đáng lẽ, ông ta phải cùng lão phu nhân chết trong khu dịch bệnh kia mới phải."

Ngoại trừ Nhu Dao và Loan Loan nghe không hiểu được ý của Thương Mai, còn lại những người có mặt ở đây đều hiểu ra được câu nói của Thương Mai.

Hồ Hạnh Nhi thản nhiên nói: "Đúng vậy, còn sống là tốt rồi, còn sống thì có thể báo thù."

Thương Mai ngẩng đầu nhìn Hồ Hạnh Nhi , cô luôn cảm thấy Hồ Hạnh Nhi là người rất hiểu chuyện, trong mắt nàng ta dường như đã trải qua một sự sinh tử đau thương.

Thấy bầu không khí hơi nặng nề, Lương thị nhân tiện nói: "Được rồi, không bàn đến vấn đề này nữa, tránh để Thương Mai nghĩ đến những chuyện không vui. Hôm nay là một ngày tốt tháng lành, hãy để cho nàng ấy có thể vui vẻ."

Mọi người cũng cười và lùi lại để mọi người được trang điểm.

Tú Nương tay nghề rất tốt, tu sửa thì hầu như không thấy, ngoại trừ vết roi từ lưng xuống đùi, Tú Nương dù đã dùng hết tay nghề lão luyện của mình nhưng dường như vẫn nhìn thấy dấu của vết khâu.

Tuy nhiên, mọi khuyết điểm đều có thể được tha thứ, suy cho cùng, đúng người là được rồi.

Mộ Dung Khanh kéo Tiêu Kiêu và những người khác vào một căn phòng khác và nghiêm khắc cảnh cáo: “Bổn vương đã sai người đi bắt Hạ Thương Mai, các ngươi không được nói chuyện này với Hạ Thương Mai."

“Giấy sẽ không bọc được lửa.” Tiêu Thác nhắc nhở.

“Nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, ba người các ngươi sẽ vào cung rửa bô trong một tháng.” Mộ Dung Khanh uy hiếp.

Mọi người đều im lăng.

Trước lễ thành thân, có một đoạn tin tức nhỏ của Thương Mai vẫn còn sống bị lan truyền ra ngoài, bệnh nhân cương thi cùng gia đình đến quỳ lạy Hạ Thương Mai bên ngoài vương phủ.

Thương Mai mặc hỉ phục đi ra ngoài, ở trong đám đông, nàng đẹp như một tiên nữ.

Có người đã thở dài, vài tháng trước, Hạ Thương Mai đã mặc bộ hỉ phục này, cô đã bị phỉ báng trước cửa nhà vương phủ và bị ép thành thân, điều này đã trở thành trò cười và sự xấu hổ ở Kinh Thành.

Vài tháng sau, cũng là cùng với bộ hỉ phục này, cô đứng ở cửa cung, phản kích thành công, trở thành Nhiếp chính vương phi.

Đúng là ... Thời thế luôn thay đổi mà!

Hạ Thương Mai không cần ánh hào quang của vương phủ để hoàn thành cuộc phản công cuộc đời của chính mình.

Trước khi hành lễ, Thái hoàng thái hậu một lần nữa lấy ra sợi dây sẹo và nói: "Ngươi đã kết hôn, ai gia cũng không có quà gì tốt. Dù sao, Hàn Sơn lạnh lẽo như thế này, cũng không có vật gì tốt, vậy ta sẽ tặng cho ngươi sợi dây sẹo sợi dây sẹo này, ngươi hãy trân trọng nó."

Những người thiếu niên đã bị sốc khi thấy Thái hoàng thái hậu lấy ra sợi dây sẹo này để trao cho Thương Mai làm lễ vật thành thân.

Chỉ có Lương Thái phó và một số cận thần cũ là vẻ mặt nghiêm nghị.

Sợi dây sẹo này rất nổi tiếng, hồi đó nó được buộc vào tay Huệ đế.

Khi đó, Huệ đế còn nhỏ, thiếu hiểu biết, bị Thái hậu trói bằng dây thẹo nên quỳ xuống triều xin thề trước ghế rồng.

Từ đó, Huệ đế trở nên nhạy cảm hơn, coi sợi dây trói mình này như một vật thiêng, và cho rằng sợi dây này có thể trói vua và trói các quan tham lam.

Đang chuẩn bị hành lễ, Thái hoàng thái hậu hỏi cung phi đang đau đầu tuyên bố.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vương phi đa tài đa nghệ convert Full
  • 4.50 star(s)
  • Hạ Tử An Mộ Dung Kiệt
Chap-1529
Vương phi của Sở Vương
  • Đang cập nhật..
Chương 13+14
Xuyên Vương phi lớn rồi!
Dạ Vương Phi
  • Nguyễn Thùy Linh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom