• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 881-885

“Lão vương gia, ngài vừa mới nói lão bát có còn chưa chết, nếu như chúng ta có thể tìm được lão bát, vậy thì ngài có thể cứu được mạng của lão bát không?” Tráng Tráng nói.

Lão vương gia nói: “Cho dù không thể cứu mạng sống trở về, chỉ cần hắn còn một hơi thở vậy thì lão phu đã có thể biến một thành hai, đợi đến khi phản phệ cổ độc trên người Tôn Phương Nhi được giải hết. Nhưng mà các người có biết Nam Hoài vương đang ở đâu không vậy?”

Tiêu Kiêu và Tráng Tráng liếc mắt nhìn nhau, đều nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Rốt cuộc là lão bát đang bị giam giữ ở nơi nào, không nghe thấy vương gia nói tới.

Tiêu Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Để ta đi tìm Dạ Vương.”

Nói xong lập tức đi ngay.

Không cần hắn phải đi tìm Dạ Vương, sau khi Dạ Vương biết Mộ Dung Khanh hôn mê đã lập tức cho người đi tìm.

Nếu như có thể tìm được thích khách, vậy thì người của hắn cũng có thể tìm được.

Chỉ là tìm ròng rã một ngày trời đều không có chút tin tức nào hết, đã điều tra hết tất cả đại lao ở trong kinh, cũng đã đều tìm hết nhưng mà lại không phát hiện tung tích của Nam Hoài vương ở đâu.

“Chúng ta đã tìm trong đại lao, có khi nào tìm sót không? Hắn đã bị ám sát nhưng mà vẫn còn sống, có phải đã chạy thoát rồi không? Nếu như đã chạy thoát rồi chắc chắn sẽ không có ở trong thành.” Tiêu Kiêu nói.

Dạ Vương cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng mà suy nghĩ lại thì cảm thấy có chút vấn đề: “Đã chỉ còn lại một hơi thở, lão vương gia cũng đã nói hắn gặp nguy hiểm, là ai dẫn hắn ra khỏi thành?”

Ai sẽ cứu hắn đây?

Hơn nữa sao người này lại biết Nam Hoài vương sẽ gặp nguy hiểm?

“Ngươi lập tức đi điều tra một chút, thân vệ trong vương phủ có người nào không ở đó, vương gia đã giam giữ Nam Hoài vương lại, chắc chắn có thể điều người của mình đến đó để trông coi.” Tiêu Kiêu nói với Dạ Vương.

Chỉ là điều tra một phen, vệ binh trong vương phủ một người cũng không thiếu.

“Kỳ lạ như vậy, người đó đưa lão bát đi lại không để bất cứ kẻ nào trông coi hắn ta, thả lão bát đi rồi hả?” Lúc này cho dù Dạ Vương có cào vỡ đầu cũng không nghĩ không suốt khúc mắc trong đó.

Thất ca không phải là một người không cẩn thận như vậy.

Ở trong kinh, rốt cuộc là có ai cứu Nam Hoài vương đây chứ? Người của hắn đã không còn, nếu như có thì đã sớm đi cứu viện.

Hành động lần này của hoàng thượng chắc đã dùng hết toàn lực, trừ phi sớm biết hành động ám sát, nếu không thì tuyệt đối sẽ không có người nào cứu được.

Có thể hành động cứu người trong một trận ám sát với quy mô lớn như thế, hoặc là đã sớm có dự bị, hoặc là chỉ còn lại Trần gia và Tiêu gia.




Dạ Vương nhìn Tiêu Kiêu: “Có phải là lão tử nhà ngươi đã giúp hoàng thượng không vậy?”

Tiêu Hầu gia luôn là trung tâm, mặc dù những năm gần đây hay bị hoàng đế giẫm vào cột sống, nhưng mà cái từ ngu trung này dường như xuất hiện là vì Tiêu Hầu gia.

“Mặc dù lão tử nhà ta ngu trung nhưng mà cũng không ngu ngốc.” Tiêu Kiêu nói.

“Vậy rốt cuộc là ai, còn nữa, tại sao thất ca lại đơn độc giấu Nam Hoài vương đi vậy chứ? Ngay cả chúng ta cũng không thông báo.” Dạ Vương thật sự suy nghĩ muốn chết đi được.

“Có phải là có liên quan gì với miếu Long Vương đó không vậy?” Tô Thanh bỗng nhiên nghĩ đến điểm này, dường như là hắn đã từng nghe thấy vương gia nói tới Nam Hoài vương có người xử lý, không cần hắn phải đối phó.

Có thể để cho vương gia yên tâm như vậy, có lẽ thật sự có một lực lượng thần bí.

“Chỉ là có nói cũng không hiểu, nếu như là miếu Long Vương, như vậy thì vụ ám sát của hoàng thượng sẽ không thành công.” Tô Thanh tự mình phủ định mình.

Dạ Vương lại suy nghĩ sâu xa: “Vẫn chưa chắc đâu, cho dù thật sự Kình Thiên Nhiếp Chính vương đã ra tay đối phó với lão bát cũng không có khả năng vẫn luôn nhìn thấy hắn, vẫn sẽ luôn có thời điểm sơ sót, dù sao thì cũng không có khả năng giết chết hắn mà. Nếu như lúc này để hoàng thượng thò vào chỗ trống, vậy không phải là đạt được rồi à?”

Mặc dù cảm thấy rất không có khả năng, nhưng mà bây giờ không có khả năng nào khác, suy nghĩ này miễn cưỡng cũng có thể giải thích được.

“Cũng không đúng, cho dù Kình Thiên Nhiếp Chính vương có sơ sót để thích khách có cơ hội lợi dụng được, nhưng mà nếu như Kình Thiên Nhiếp Chính vương đã phát hiện ra rồi cứu Nam Hoài vương đi, tại sao lại không trực tiếp cứu sống? An Nhiên lão vương gia nói hiện tại Nam Hoài vương rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể chết, cho nên A Khanh mới hôn mê.” Tiêu Kiêu nói.

Tô Thanh suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Như vậy có khả năng người cứu đi Nam Hoài vương không phải là Kình Thiên Nhiếp Chính vương, mà là một người khác hoàn toàn.”

Vấn đề lại quay trở về, rốt cuộc là ai đã cứu Nam Hoài vương đi? Cứu được Nam Hoài vương từ trong tay của thích khách, võ công nhất định rất cao cường, nếu như không phải là Tiêu gia thì Trần gia?

Tô Thanh nhìn Tiêu Thác: “Ngươi hỏi lão thái quân thử xem.”

Tiêu Thác lắc đầu nói: “Sẽ không phải là bà ta đâu, gần đây bà ta cũng không hỏi đến thế sự, một lòng chuẩn bị cho Loan Loan sinh.”

Không phải là Tiêu gia, cũng không phải là Trần gia, chẳng lẽ là một cao thủ nào đó đi đường đúng lúc đi ngang qua cứu được hắn?

Cao thủ này có thể nào thoát khỏi thích khách không?

“Như vậy đi, nếu như đã không thể tìm được người cứu lão bát, vậy thì tìm thủ hạ, lần này thích khách hoàng tượng tìm chắc chắn là người đứng đầu trong giới võ lâm.” Dạ Vương nói.

“Đúng rồi, trước tiên chúng ta tay từ nơi này đi.” Tô Thanh phụ họa nói.

Tiêu Kiêu dặn dò Tiêu Thác: “Đệ đi tìm Nhu Dao kêu nàng ta đến vương phủ giúp đỡ An Nhiên lão vương gia chăm sóc cho vương gia.”

“Vâng." đại ca đã dặn dò, không thể không nghe theo.




Buổi nghị luận đã hoàn tất, quyết định như vậy, đường ai nấy đi.

Tiêu Thác đến Tôn gia, sau khi vị Tôn Quốc Cữu của Tôn gia bị trượng đánh chết, vẫn đắm chìm trong tình cảnh bi thảm. Thứ nhất là chết một trụ cột, thứ hai cũng không biết sau này vận mệnh của Tôn gia sẽ như thế nào, dù sao thì ở Tôn gia ngoại trừ có một vị thái hậu thì vẫn còn một nghịch tặc quý thái phi.

Tiêu Thác đến Tôn gia tìm Nhu Dao, người của Tôn gia lại kéo Tiêu Thác vào khóc lóc kể lể một trận, không có gì hơn là kêu hắn nói vài lời dễ nghe trước mặt của Nhiếp Chính vương.

Người ở bên ngoài đều không biết chuyện Nhiếp Chính vương đang hôn mê, chỉ cho là hắn vội vàng xử lý chuyện bệnh dịch ở Giang Đông.

Sau khi Tiêu Thác nói qua loa vài câu thì hỏi: “Là như vậy, vương gia để ta mời Nhu Dao huyện chúa đi một chuyến.”

“Là đi chăm sóc vương phi có đúng không?”

Người của Tôn gia vui mừng, vội vàng cho người đi tìm Nhu Dao, người của Tôn gia chỉ cần có tác dụng với vương phủ, đừng nói là đi chăm sóc cho dù có đi hầu hạ cũng không có gì.

Nhưng mà người trong phủ tìm một vòng rồi lại thông báo Nhu Dao đã không trở về hai ba ngày rồi.

“Ba ngày không trở về mà các ngươi cũng không biết?” Tiêu Thác mở to mắt mà hỏi.

Người Tôn gia rất xấu hổ, trong lòng của Nhu Dao cũng không biết điên khùng đi nơi nào rồi, nhưng mà trong miệng thì lại không thể nói như vậy, dù sao thì bây giờ chỉ cần quan hệ của Nhu Dao với vương phủ tốt lên: “Tiêu tướng quân chớ để ý, chắc là Nhu Dao ra ngoài xem bệnh, để ta cho người đi tìm.”

Tiêu Thác chỉ đành phải nói: “Tìm được rồi thì bảo nàng ta đến vương phủ là được.”

“Được được, Tiêu tướng quân ngồi xuống uống chén trà chúng ta tâm sự với nhau.” Tôn nhị gia cố gắng mời.

“Không được, chỗ của ta còn có việc, ta đi trước đây.” Tiêu Thác cũng không dám ở lâu, người của Tôn phủ quá hiếu khách.

Sau khi hắn đi, Tôn nhị gia lập tức cho người đi tìm Nhu Dao, nhưng mà tìm cả ngày cũng không tìm được nàng ta.

Tôn gia không có cách nào khác, đành phải sai người đến vương phủ nói một tiếng.

Đúng lúc mọi người cũng vừa mới trở về vương phủ, nghe thấy người của Tôn gia đó lại không nhìn thấy Nhu Dao đâu, Dạ Vương và Tiêu Kiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như đều đã có manh mối.

Đợi người của Tôn gia đi, Dạ Vương lên tiếng nói: “Có phải là Nhu Dao đã cứu lão bát rồi không?”

Tiêu Thác nói: “Chuyện này không có khả năng, Nhu Dao ghét Nam Hoài vương nhất, hận không thể để hắn chết đi, sao lại cứu hắn được?”

“Nhưng mà Nhu Dao biết là mạng của Nam Hoài vương và mạng của thất ca được cột chặt cùng một chỗ, nếu như nàng ta biết hoàng thượng muốn giết Nam Hoài vương thì nàng ta sẽ không đứng ngoài quan sát đâu.” Dạ Vương nói.

Tiêu Kiêu táng đồng cách nhìn của Dạ Vương: “Không sai, hoàng thượng hoặc là gọi Lộ công công đi tìm thích khách, hoặc là gọi Tôn Quốc Cữu đi tìm thích khách, Nhu Dao là người của Tôn gia, hành động của Tôn Quốc Cữu bị nàng ta biết cũng không phải là chuyện kỳ quái.”
Nếu như Nhu Dao đưa Nam Hoài vương đi, vậy thì mọi người càng lo lắng hơn nữa.

Bởi vì Nhu Dao cũng sẽ có nguy hiểm, thích khách nhận tiền chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hắc đạo cũng có đạo nghĩa của hắc đạo.

Mọi người không có cách nào khác, quan trọng nhất chính là không ai biết Nhu Dao đã đưa Nam Hoài vương đi đến nơi nào, Nhu Dao có bị thương hay không.

“Nhưng mà võ công của Nhu Dao không cao, nàng ta cứu người đi bằng cách nào vậy?” Tiêu Thác không hiểu mà hỏi.

Tô Thanh nhìn một cái, nói: “Sợ là Nhu Dao đã biết hành động ám sát cho nên đã có chuẩn bị từ trước, nếu như không thì cũng không thể nào cứu người từ trong tay của thích khách.”

“Dạ Vương có tin tức của thích khách không?”

Dạ Vương lắc đầu: “Làm gì nhanh như vậy được chứ, vẫn còn đang trong quá trình điều tra.”

Đúng là Nam Hoài vương đã được Nhu Dao cứu đi.

Ngày hôm đó ở trong tủ nàng ta đã nghe lén thấy đại bá phụ Tôn Quốc Cữu cùng với một người xa lạ đang thương lượng cái gì đó, mặc dù là nàng ta không nghe rõ bọn họ đang thương lượng cái gì nhưng mà nghe trộm thì cũng nghe nói tới cái gì mà đồng mệnh cổ, Nam Hoài vương, trực giác của nàng ta biết có liên quan đến Mộ Dung Khanh.

Thế là nàng ta đi theo người lạ đó, có biết được bọn họ tìm Nam Hoài vương, muốn ám sát Nam Hoài vương.

Nàng ta âm thầm gấp gáp, muốn trở về tìm người nhưng mà đã rời đi Kinh Thành, trở về thì sợ là không đuổi kịp nữa.

Lúc Thương Mai dạy lão thất làm thuốc nổ thì nàng ta có đứng ở bên cạnh lén nghe một chút, mua thuốc nổ trong trấn nhỏ, dựa theo cách mà Thương Mai đã dạy làm mấy gói thuốc nhỏ mang theo ở bên người.

Vì để mang Nam Hoài vương đi, nàng ta cần mua xe ngựa, đặt tại giao lộ, lén lút đi vào núi với thích khách.

Nàng ta không ngờ đến là Nam Hoài vương lại bị giam trong một cái miếu Long Vương, ở bên ngoài Kinh Thành trong một vùng núi hoang sơ mà loại có miếu Long Vương, nàng ta cũng không biết có lẽ bởi vì không có người nào biết tới. Nàng ta đi đến bên ngoài, nhìn thấy miếu Long Vương rất mới, dường như chưa từng được dâng hương.

Nàng ta đi vòng qua từ đằng sau miếu Long Vương đi vào trong, trước khi thích khách động thủ, nàng ta liền tung ra hai gói thuốc nổ, nhưng mà cái này rõ ràng không phải là túi thuốc nổ, mà là bom khói, nàng ta thất bại rồi.

Nhưng mà trận sương mù này vẫn có thể để nàng ta mang người đi trong lúc thích khách đang hỗn loạn, lúc đấy Nam Hoài vương bị đâm một đao, cũng không bị thương nặng, cũng có thể chạy đi với nàng ta.

Nam Hoài vương lại điên điên khùng khùng, chạy còn nhanh hơn so với nàng ta.

Lúc sắp đến giao lộ, thích khách đuổi tới nơi, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng mà một thanh trường kiếm bay trên không đâm xuyên qua sau lưng của Nam Hoài vương Nhu Dao bị dọa nhanh chóng ném một túi thuốc nổ trở về, liền có một trận sương mù dâng lên, nàng ta thừa cơ đó mà đỡ Nam Hoài vương lên xe ngựa. Vốn dĩ muốn về Kinh Thành, chỉ là vừa mới quay đầu xe thì liền thấy mấy người cưỡi ngựa đi đến, cách ăn mặc giống như những tên thích khách đó, nàng ta đành phải quay đầu lại bỏ chạy về một hướng khác, sau đó ném thêm một túi thuốc nổ nữa, lần này vậy mà lại nổ, mấy tên thích khách cưỡi ngựa bị nổ bay, những tên thích khách ở đằng sau đi bộ cũng không chạy nhanh hơn so với ngựa, cho nên nàng ta tạm thời có thể thoát khỏi cuộc truy sát.

Ở trên xe ngựa, nàng ta nhanh chóng xử lý vết thương cho Nam Hoài vương trước, may mắn là nàng ta quen mang theo kim sang dược và một ít bột cầm máu, tuy nhiên sau khi rút cây kiếm ra Nam Hoài vương chảy máu rất nhiều, mặc dù sau đó đã dừng lại nhưng mà đã mất máu quá nhiều, gần như là hôn mê.




Hắn không thể bị sốc nảy được, nếu không thì cái mạng này sẽ bị ném đi.

Trước đó trốn thoát với A Cảnh, nàng ta đã có kinh nghiệm cố gắng không chạy trên con đường chính, có thể chạy lên núi tránh thì cứ chạy lên núi tránh. Bởi vì có vết thương cho nên có làm như thế nào cũng không so được tốc độ của người ta, đi vào núi, ở trong núi có rất nhiều con đường, những nơi để trốn cũng rất nhiều, nếu như đối phương không tìm kiếm kỹ càng thì rất khó để phát hiện ra bọn họ.

Cho nên nàng ta dừng xe ở dưới núi, xuống xe ngựa, hung hăng đánh con ngựa một roi để con ngựa tiếp tục chạy ra phía trước, trước tiên nàng ta đỡ Nam Hoài vương đến dưới tán cây ở bên cạnh ngọn núi, lại lau chùi vết máu ở ven đường.

Sau khi lên núi, bởi vì có nhiều lá khô, màu sắc khác nhau, rất khó phát hiện ra vết máu, chỉ cần không có người nào phát hiện bọn họ xuống xe ngựa ở đây, cơ bản có thể trốn được rồi.

Trên ngọn núi này có rất nhiều hang động, Nhu Dao đỡ hắn vào trong hang động chữa vết thương cho hắn.

Nam Hoài vương vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ là không rên rỉ nữa.

Nhu Dao xử lý vết thương cho hắn, hắn lặng lẽ mà nhìn Nhu Dao, có đau cũng không kêu lên một tiếng.

“Nhu Dao!"

Sau khi xử lý vết thương xong, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, đã tỉnh táo hơn trước đó rất nhiều.

Tay của Nhu Dao cứng lại một chút, đặt chiếc khăn tay để nhuốm máu qua một bên: “Ngươi đừng nói chuyện.”

“Ta sắp chết rồi.” Nam Hoài vương cười, vẫn luôn nhìn nàng ta: “Ta không ngờ đến là lúc ta chết, nàng lại ở bên cạnh ta.”

“Đừng có nói bậy, ngươi không chết được đâu.” Nhu Dao nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói.

“Nàng sợ ta chết hay là sợ Mộ Dung Khanh chết?”

“Ngươi có chết không ta không quan tâm chút nào hết.” Nhu Dao lạnh lùng thốt lên.

Nam Hoài vương thở dài một tiếng: “Nàng hận ta như vậy à?”

Nét mặt của hắn rất bình tĩnh, chỉ là một loại bình tĩnh sau khi điên cuồng qua đi, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mắt nhìn thẳng vào Nhu Dao, tình cảm trong mắt rất phức tạp.

Nhu Dao nhớ đến chuyện lúc trước, trong đầu liền cảm thấy rất hận.

Nàng ta thật sự hận hắn, hận đến thấu xương.

“Thật sự xin lỗi.” Nam Hoài vương nhẹ giọng nói.

Trong đáy mắt của Nhu Dao dâng lên nước mắt, gần như là tầm mắt của nàng ta đã bị che lại, không nhìn thấy được hận thù và lửa giận trong đáy mắt, nàng ta vẫn luôn không muốn đối diện thẳng với Nam Hoài vương, chuyện trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nàng ta cũng không muốn đối mặt với hắn.




“Im miệng!” Nhu Dao hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng nhộn nhạo.

“Nếu như nàng gả cho ta, có lẽ là cuộc đời của ta sẽ thay đổi.” Nam Hoài vương nhìn qua chỗ khác, nhẹ nhàng thở một hơi.

Điều đã như vậy, nàng ta thà rằng gả cho con quỷ bị lao cũng không gả cho hắn.

Ngày hôm đó nàng ta đã nói cho dù có gả cho heo gà chó cũng sẽ không gả cho hắn.

Lúc nàng ta nói ra câu nói này, bây giờ vẫn còn nhớ rõ hận ý trong đáy mắt, cũng giống như là bây giờ.

Nhu Dao không muốn nói chuyện với hắn, đứng dậy đi ra ngoài ngồi ở cửa hang động, sắc trời đã sập xuống, bây giờ nàng ta chỉ muốn làm như thế nào để có thể giữ lại tính mạng cho Nam Hoài vương.

“Nhu Dao.” Hắn lại gọi nàng ta.

Nhu Dao không trả lời, chỉ là hung hăng lau nước mắt.

“Thật sự xin lỗi.”

Hắn lại nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng mà ta không hối hận, ta chỉ có thể dùng phương thức như vậy mới có thể có được nàng.”

“Câm miệng lại, câm miệng lại!” Nhu Dao bỗng nhiên lại nhảy dựng lên chỉ vào hắn rồi hét lên: “Ngươi có tư cách gì mà nói xin lỗi, ta hận không thể chém ngươi nghìn đao.”

Nam Hoài vương nằm trên mặt đất nhìn nàng ta, vốn dĩ tia sáng ảm đạm, nàng ta còn có cảm xúc hắn nhìn không rõ ràng, muốn chống người, lại khẽ động đến vết thương, hắn vẫn vô lực nằm xuống.

“Nàng hận ta cũng tốt thôi, tốt xấu gì ta cũng có một vị trí trong lòng của nàng.” Nam Hoài vương cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mệt mỏi, vết thương rất đau.

“Mộ Dung Khanh có cái gì tốt chứ? Cho dù là rất tốt thì có lợi ích gì, một người không yêu nàng có tốt bao nhiêu cũng không có liên quan gì đến nàng, tại sao nàng lại bỏ rơi ta?”

Giọng nói của hắn rất bi thương, dường như tất cả các bi kịch của hắn đều bắt đầu bởi vì Nhu Dao từ chối hắn.

Cả người của Nhu Dao run rẩy, nhớ đến A Cảnh đã từng nói với nàng ta ở trong thư, nàng ta không chịu được mà rơi nước mắt cuồn cuộn.

Lúc chạy trốn cho dù nàng ta không nói thẳng nhưng mà những chuyện A Cảnh đã từng tiết lộ với Nam Hoài vương chắc là A Cảnh cũng đã đoán được cho nên nàng ta có nói ở trong thư cho dù nàng ta có trải qua chuyện gì thì trong lòng của hắn nàng ta vẫn là tốt đẹp nhất.

“Nàng thật sự thích Tô Thanh à? Ta nghe nói sau đó nàng thích Tô Thanh, nàng không yêu Mộ Dung Khanh thì đã yêu Tô Thanh, nhưng mà Tô Thanh ghét bỏ nàng, có đúng không?"
Nhu Dao vọt vào trong đánh một bàn tay lên trên mặt của hắn, hung dữ nói: “Ngươi ngậm miệng lại!”

Một cái tát này dùng lực rất lớn, đều bộc phát ra hận ý và oán hận chất chứa trong lòng của nàng ta ra bên ngoài.

Nam Hoài vương quay đầu đi, lại từ từ quay đầu lại nhìn nàng ta, cứ im lặng nhìn nàng ta như thế.

“Thật xin lỗi, thật, thật xin lỗi.” Hắn cứ lẩm bẩm, ý thức dường như đã có hơi mơ hồ: “Ta chỉ là không có cách tốt hơn mới làm như vậy, một đêm đó thật sự rất đẹp, nhiều năm như vậy rồi có không ít nữ nhân đảo quanh ở bên cạnh của ta, chỉ là có ai xinh đẹp hơn nàng đâu?”

Nhu Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi, buổi tối ngày hôm đó hắn đã hạ độc nàng ta...

Đó chính là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này của nàng ta, nhớ đến cũng muốn buồn nôn.

Những năm gần đây nàng ta đều cố gắng tránh đi những hồi ức này, nàng ta gả đi, bởi vì nàng ta không phải hoàn bích được gả đi, mặc dù là biết người kia bị bệnh nặng không còn sống bao lâu, nhưng mà nàng ta bởi vì chính mình tìm được một lý do rất tốt, nàng ta đã lựa chọn thành thân với hắn.

Nàng ta cũng có thể tìm được lý do để tha thứ cho mình, nàng ta có thể lừa gạt bản thân.

“Giết ta đi, ta thà rằng mình chết ở trong tay của nàng.” Hắn nắm tay lại đặt ở vị trí ngực: “Ta biết là nàng vô cùng hận ta, nhưng mà ta thật sự không hối hận, nếu để cho ta lựa chọn một lần nữa ta vẫn sẽ làm như vậy. Nhu Dao, nàng giết ta đi, chỉ có giết ta rồi thì nàng mới có thể hoàn toàn quên mất phần nhục nhã này.”

Sự hận thù trong đáy mắt của Nhu Dao lại càng thiêu đốt dữ dội hơn, rút ra một con dao găm từ bên hông, bước từng bước một đi về phía hắn.

Bọn người Dạ Vương tìm kiếm Nhu Dao đã ba ngày rồi mà không có kết quả, Nhu Dao lại trở về, Dạ Vương đã nhìn thấy nàng ta ở ngoài hành lang, nàng ta vẫn mang theo dáng vẻ thất hồn đoạt phách, nhìn thấy Dạ Vương, khóe miệng của nàng ta nở một nụ cười tái nhợt: “Vương gia như thế nào?”

Nàng ta ngất xỉu ở trước ngực của Dạ Vương.

Đợi đến lúc nàng ta tỉnh dậy đã ở trong phủ của Nhiếp Chính vương.

Một đống người vây quanh nàng ta, thấy nàng ta tỉnh lại, Tô Thanh vội vàng nói: “Nhu Dao, nàng tỉnh rồi?”

Ánh mắt của Nhu Dao đảo quanh đám người, nước mắt rơi tí tách: “Có phải là vương gia đã chết rồi không?”

“Không có, Nam Hoài vương đang ở đâu, có phải là do ngươi mang Nam Hoài vương đi không?” Tiêu Thác hỏi.

Nhu Dao giật mình: “Vương gia vẫn còn chưa chết?”

Nàng ta ngồi xuống: “Là ta đã cứu lão bát đi, nhưng mà đã không nhìn thấy hắn đâu nữa.”




“Không thấy?” Đám người hai mặt nhìn nhau, Tiêu Kiêu hỏi: “Tại sao lại không nhìn thấy? Hắn không bị thương hả?”

“Bị thương rất nặng, ta còn cho rằng là hắn sắp chết.” Nhu Dao nói về chuyện mình đã cứu hắn, những đoạn đối thoại trong hang động đã biến mất toàn bộ: “Tình huống lúc đó của hắn rất nguy cấp, ta chỉ mang theo kim sang dược cùng với bột cầm máu, chính vì vậy ta đã đi ra ngoài tìm dược liệu, ta đi ra ngoài cũng không đến nửa canh giờ, lúc trở về đã không nhìn thấy tăm hơi hắn đâu nữa.”

“Ngày ngươi nói như vậy, vậy thì vết thương của lão bát rất nặng, một mình hắn không có cách nào đi ra ngoài, có phải là thích khách đã đuổi tới rồi không?” Tiêu Thác hỏi.

Nhu Dao lắc đầu: “Không thể nào, nếu như thích khách đuổi tớ thì sẽ chỉ giết hắn chứ không mang hắn đi đâu.”

“Là ai sẽ mang hắn đi đây?” Tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái không nghĩ được gì.

Manh mối đã bị cắt đứt toàn bộ, căn bản cũng không có cách nào tìm được Nam Hoài vương.

Dạ Vương đi gặp An Nhiên lão vương gia, lão vương gia nghe tình huống của hắn, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nếu như đã không tìm thấy, vậy thì cũng chỉ có một biện pháp cuối cùng.”

“Có biện pháp gì?” Dạ Vương trừng to mắt: “Ông có biện pháp gì sao lại không nói sớm, hại chúng ta tìm long trời lở đất.”

Đã ba ngày rồi vẫn còn chưa được ngủ ngon.

An Nhiên lão vương gia thở dài một tiếng: “Cái này là do không có cách nào khác, thay tủy.”

“Thay tủy?” Dạ Vương giật nảy cả mình: “Chuyện này mà không làm cẩn thận thì sinh bỏ mạng đó.”

Thay tủy, giống như là thay đổi xương cốt, cắt đứt mọi kinh mạch, để cốt nhục trùng sinh.

“Đúng vậy, thay tủy, hơn nữa thay tủy còn không thể giải hết hoàn toàn cổ độc, vẫn cần có máu của Tôn Phương Nhi để nghiên cứu chế tạo thuốc giải, nhưng mà thay tủy thành công rồi thì có thể duy trì được cái mạng đợi đến khi Tôn Phương Nhi khỏe hơn.” An Nhiên lão vương gia nói.

“Nhưng mà thay tủy quá nguy hiểm, cho dù là cao thủ đứng đầu thì cũng chưa chắc có thể trải qua được đau đớn khi thay tủy, một khi nội lực không đủ, vậy thì sẽ vì kinh mạch đứt đoạn mà chết. Bây giờ thất ca vẫn còn đang hôn mê, sao có thể chống đỡ được loại đau đớn này đây?”

Dạ Vương suy nghĩ lại cũng đều cảm thấy kinh khủng, đây là lựa chọn không thể dịch chuyển, một khi xảy ra chuyện, ngày cả thần tiên cũng khó cứu.

An Nhiên lão vương gia nói: “Tự các người suy nghĩ đi, bây giờ thế cục Đại Chu của các người vẫn còn chưa định, mặc dù là hoàng đế đã băng hà, nhưng mà những đại thần có dã tâm có nguyện ý thuần phục thái tử không đây?”

Dạ Vương tiến thoái lưỡng nan.




“Còn nữa, bây giờ vương gia vẫn còn đang hôn mê, chứng minh Nam Hoài vương vẫn còn chưa tắt thở, một khi tắt thở rồi, ngay cả thay tủy cũng vô dụng thôi.” An Nhiên lão vương gia nói.

Dạ Vương suy nghĩ một chút: “Để ta trở về thương lượng với tiểu cô cô mới được, thật là, thất tẩu lại không có ở đây, nếu thực sự xảy ra chuyện gì đó, thất tẩu trở về không biết phải nói lại với tẩu ấy như thế nào đây nữa.”

An Nhiên lão vương gia cười khổ một tiếng: “Thất tẩu của ngươi còn có thể trở về hay không, đó còn là một ẩn số.”

“Ngươi nói cái gì?” Dạ Vương kinh ngạc một trận: “Không phải là thất tẩu có Ôn Yến đại phu chữa trị rồi à? ngươi đã nói là cổ độc của ngài ấy có thể giải được mà.”

“Chỉ sợ là các người vẫn còn chưa biết tình huống của Bắc Mạc?” An Nhiên lão vương gia hỏi.

“Bắc Mạc?” Dạ Vương nhớ đến hai ngày nay quả thật chưa từng thấy Cao Phụng Thiên dùng bồ câu đưa tin: “Bắc Mạc xảy ra chuyện gì?”

“Khang Bình đế chết rồi, Tần Châu đăng cơ, Sở Kính được người bảo vệ chạy ra ngoài, người của Sở Kính đã chạy đến Miêu Cương.”

“Cái gì chứ?” Dạ Vương đau hết cả đầu, không cần An Nhiên lão vương gia nói cũng biết tình huống nghiêm trọng bao nhiêu: “Thất tẩu đang ở Miêu Cương, làm sao Sở Kính biết được chuyện đó?”

“Tần Châu vẫn luôn cho người âm thầm theo dõi Thương Mai, nói cách khác Tần Châu gần như là mỗi ngày đều có thể nhận được bồ câu đưa tin liên quan đến tung tích của Thương Mai, đại khái Sở Kính có thể chặn được thư, biết là Thương Mai đang ở Miêu Cương, Sở Kính biết là Tần Châu quan tâm Thương Mai, cho nên hắn muốn đổi hướng đến Miêu Cương bắt lấy Thương Mai.”

“Miêu Cương cũng không dễ vào như vậy.” Dạ Vương hơi yên tâm một chút.

Lão vương gia lắc đầu: “Đúng là người ngoài không thể vào được, thật ra thì Miêu Cương có rất nhiều tên phản đồ đã ra ngoài, những người này không để ý đúng quy định của Miêu Cương, tự mình đi xuống núi truyền thụ vu cổ chi thuật để đổi lấy vinh hoa phú quý. Những người này hơn phân nửa đều bỏ chạy đến Bắc Mạc, Sở Kính giả chết đại khái cũng có người của Miêu Cương hỗ trợ, ta đã dùng bồ câu đưa tin đến Miêu Cương, nhưng mà bồ câu đưa tin lại không vào được vùng núi, chỉ có thể chờ người của Miêu Cương xuống núi nhận thư, sợ là trễ nải.”

“Đã phái người đi rồi?” Dạ Vương gấp đến đoạn như kiến bò trên chảo nóng.

“Đã để Cao Phụng Thiên đi rồi, để xem xem hắn có thể cản được Sở Kính hay không, nếu như hắn không thể cản được thì cũng chỉ có thể đánh nhau ở Miêu Cương, có lẽ là Sở Kính biết đối phó với người của Miêu Cương như thế nào, bây giờ chỉ có thể gửi hi vọng ở nghĩa mẫu thôi.”

“Haiz, bây giờ thất tẩu đang mang thai sắp đến tám tháng rồi, nếu như có người nào tấn công bất ngờ, làm cách nào để ngăn cản đây, ngay cả trốn cũng trốn không xa.”

Dạ Vương suy nghĩ một chút: “Không được, để ta đi tìm Tiêu Kiêu, để hắn lập tức phái binh ra ngoài.”

“Có lẽ là Tần Châu đã xuất binh rồi, nhưng mà vì để an toàn, ngươi cũng đi đến Tiêu Kiêu một chuyến đi.”

Dạ Vương dậm chân: “Ta nói này lão vương gia, tại sao ông lại không nói sớm chứ, chuyện này ông cứ che giấu đến ngày hôm nay mới nói ra, đúng là tức chết ta rồi!”

“Ta cũng vừa mới biết được vào ngày hôm trước mà thôi, lập tức liền dùng bồ câu đưa tin đi.” An Nhiên lão vương gia nói.
Vào cái ngày Tiêu Kiêu điều binh rời khỏi Kinh Thành, đúng lúc Đao lão đại trở lại Kinh Thành, Tô Thanh một phát bắt được hắn ta, liền kêu hắn ta dẫn đường, mặc dù là có bản đồ nhưng mà Đao lão đại đến Miêu Cương không cần phải xem bản đồ nữa.

Lúc Đao lão đại trở về liền biết vương gia xảy ra chuyện, nhưng mà lại không biết vương phi cũng sắp xảy ra chuyện, bị dọa đến nỗi hắn ta sắp mất hết cả hồn, vội vàng đi theo đội ngũ xuất phát.

Gần đây hắn ta cứ luôn luôn đi trên đường, Linh Lợi và Nhu Dao cũng xuất phát cùng, khuyên cũng không khuyên nổi.

Đồng thời lúc này Mộ Dung Khanh được mang đến Hàn Sơn, Dạ Vương và Tô Thanh phụ trách đưa hắn đi.

Dạ Vương cũng đã nhận được thư của Cao Phụng Thiên, trong thư bàn giao từ đầu đến cuối khi Tần Châu đăng cơ đến bây giờ, Tần Châu đã tự mình dẫn binh mã tiến về Miêu Cương, muốn tiêu diệt Sở Kính hoàn toàn.

“Không ngờ đó là cuối cùng Khang Bình đế lại chết thảm như vậy.” Dạ Vương đọc thư, nhớ đến nam tử như ngọc mà mình đã từng gặp, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Trong lòng của Tô Thanh có tư vị phức tạp nói không thành lời: “Lúc ấy ta còn hoài nghi Khang Bình đế, ta cảm thấy có lẽ là Khang Bình đế đang giúp đỡ cho Sở Kính để hãm hại Lạc Thân Vương cùng với An công chúa, vì cứu được Tần Châu, ông ta chết dưới tay của Tần lão phu nhân thật thảm hại.”

“Cái tên Tần lão phu nhân tuổi tác đã cao mà võ công lại lợi hại như thế, tâm cơ của không đơn giản vậy, mà có thể mua chuộc người thân cận ở bên cạnh Lạc Thân vương, còn có thể thay đổi cục diện hoàn toàn. Sau khi Tần Châu trở về nàng ta lại phải giả vờ hòa hảo, bày một bữa hồng môn yến để vây quét Tần Châu, nếu như không phải Khang Bình đế liều chết bẩm báo, chắc có lẽ là Tần Châu đã gặp độc thủ, chỉ là sau đó Khang Bình đế đã chết trong tay của Tần lão phu nhân trong cuộc phản loạn.."

“Ta tin tưởng là hồng môn yến này là do Tần Châu đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng mà nàng ta với Khang Bình đế vẫn còn chỗ thổ lộ tâm tình, không ăn ý với nhau, cho nên Khang Bình đế cho rằng nàng ta sẽ xảy ra chuyện..."

Dạ Vương tâm phiền ý loạn, hắn không quan tâm đến chuyện của Bắc Mạc nhiều cho lắm, chỉ lo lắng thất ca với thất tẩu, thật sự là số phận của đôi phu thê bọn họ rất thăng trầm.

Nhất là thất tẩu, bây giờ cô đã sắp đến thời gian lâm bồn, nếu như quả thật xảy ra chuyện gì đó, cho dù thất ca có thể sống qua được cửa ải này, cả đời này chắc cũng sẽ không vui vẻ.

Hắn không thể rời khỏi Kinh Thành được, thái tử sắp lên ngôi rồi, chắc chắn trong triều sẽ có người chống trận.




Lại nói đến Miêu Cương.

Thương Mai ngoại trừ được trị liệu ở Miêu Cương, còn bắt đầu học thuật kim châm.

Không thể không nói, có người chỉ dạy, quả thật Thương Mai đã tiến bộ thần tốc, ngay cả Ôn Yến cũng khen cô là thiên tài ở phương diện này.

Lúc rảnh rỗi hai người sẽ thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau.

Thương Mai phát hiện người của Miêu Cương đối với Ôn Yến vô cùng tôn kính, cô đã nói mình không phải là thủ lĩnh của Miêu Cương, nhưng mà người ở nơi đây đều đề cử cô lên làm thủ lĩnh.

Ở đây không có quan viên, là một tiểu bộ lạc, tuy nằm trong biên giới Đại Chu, nhưng mà đối với việc ai làm hoàng đế bọn họ căn bản cũng không quan tâm, bởi vì đa số người của bọn họ cả một đời này cũng sẽ không đi ra khỏi ngọn núi.

Bọn họ chỉ phục tùng thủ lĩnh mà bọn họ đã đề cử.

Ngày hôm đó sau khi châm cứu xong, Ôn Yến liền để Thương Mai đi ra ngoài với nàng một chút, nhìn phong cảnh xinh đẹp ở nơi đây.

Đứng trên đỉnh núi quan sát, ở phía dưới một biển mây, dường như là tiên cảnh, đẹp không tả xiết.

Thương Mai tò mò hỏi Ôn Yến: “Người cũng không phải là người của Miêu Cương, tại sao bọn họ lại đề cử người làm thủ lĩnh vậy?”

Ôn Yến nói: “Lần đầu tiên ta đến nơi này chắc có lẽ là chuyện của ba mươi năm trước, khi đó ta vừa chữa khỏi cho một người trúng cổ độc, nàng ta đã nói với ta nàng ta bị một nam nhân của Miêu Cương hạ cổ, nam nhân đó cũng chính là vị hôn phu của nàng ta. Sau khi hạ cổ nàng ta thì lấy đi hết tất cả gia tài của nàng ta, lúc đó cổ độc của Miêu Cương rất lợi hại, nhưng mà ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, cũng chưa tiếp xúc qua. Người nào chân thật bị mắc nó, bệnh nhân đã nói cho ta biết Miêu Cương có rất nhiều người xuống núi, bọn họ không cam tâm chỉ ở lại trong ngọn núi lớn, muốn đi ra ngoài để tìm kiếm vinh hoa phú quý. Chắc có lẽ là ngươi cũng biết một người không có bất cứ kỹ năng gì, thậm chí còn chưa từng thấy việc đời bước ra một thành thị, gặp phải áp lực sinh tồn, vì để sống cho thật tốt, bọn họ có thể bán hạ cổ chi thuật cho người có ý định khác, cái này mang ý nghĩa sẽ có người bị cổ độc làm hại, vì để nghiên cứu cổ độc cho nên ta đã tới Miêu Cương.”

Ôn Yến đại phu nói đến đây, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Lúc ta đến đây, địch ý của người ở nơi này đối với người ngoài rất lớn, bởi vì trước đó từng có người đi lạc vào Miêu Cương, đi xuyên qua rừng rậm chướng khí, được người của Miêu Cương cứu lại, nhưng mà người này cùng với một vài người trẻ tuổi trong tộc truyền bá tin tức ở bên ngoài thế giới, dẫn đến thế hệ trẻ tuổi đồng loạt ao ước nó. Thế là có người muốn ngo ngoe động đậy, muốn xuống núi để xông xáo một phen, nhưng mà bởi vì lúc ấy thủ lĩnh của Miêu Cương có thành kiến rất lớn đối với người bên ngoài, nói trắng ra cũng không phải là thành kiến, bởi vì cô độc của người Miêu Cương rất lợi hại, cái này được ghi chép ở trong sách, có rất nhiều người đều sợ người của Miêu Cương, cũng xa lánh người Miêu Cương. Thủ lĩnh sợ là bọn họ sẽ dẫn dắt kẻ thù, cho nên mới đưa ra lệnh cấm xuống núi, chỉ là lệnh cấm này sao có thể cấm được những người trẻ tuổi mang theo tâm tư muốn đi xuống núi. Vì có thể thuận lợi xuống núi, năm người bắt tay lại với nhau nghiên cứu chế tạo ra một loại cổ độc, hạ cổ hết toàn bộ những trưởng bối cùng với nhóm người khỏe mạnh trong tộc, sau đó lén lút đi xuống núi, vị hôn phu của bệnh nhân của ta chính là một trong số năm người này bọn họ, vừa mới thành thân với nhau, hắn ta đã cuốn đồ chạy trốn. Lúc ta đến Miêu Cương, là lúc cổ độc trưởng bối trong tộc phát tán, ta với bọn họ đã cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, cứu bọn họ trở về, cho nên được đề cử làm thủ lĩnh.”

“Thì ra là thế.” Thương Mai không ngờ đến Miêu Cương trông có vẻ giống như ngoại đào nguyên lại trải qua một trận nguy cơ như vậy.




“Nhưng mà.” Ôn Yến đại phù nhẹ nhàng thở dài: “Cho dù là như thế, bắt đầu từ khi đó cũng bắt đầu có không ít người đi xuống núi, lúc xuống núi thì không có chuyện gì, chỉ cần không lấy cổ độc ra hại người thì không có việc gì. Nhưng mà cổ độc lại có thể để bọn họ thu được địa vị xã hội cùng với tiền tài một cách nhanh chóng, sao bọn họ lại không sử dụng cơ chứ?”

“Mọi người đều thích thiên hạ rộn ràng.” Thương Mai cũng thở dài: “Nói như vậy thì người đã trong Miêu Cương ba mươi năm rồi?”

Ôn Yến cười lắc đầu: “Không có, hàng năm ta cũng chỉ đến đây có một hai tháng, cũng không phải là ở đây thường xuyên, ta cũng chỉ là thủ lĩnh trên danh nghĩa mà thôi, chủ sự chân chính còn có người khác.”

Nàng nhìn Thương Mai, nhìn thấy đôi mắt của cô có quầng thâm, thuận miệng nói: “Gần đây ngươi ngủ không quen có đúng không, buổi tối ngủ không ngon hả?”

Thương Mai nói: “Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, tâm trạng cứ không tập trung được, buổi tối mơ thấy ác mộng, mơ thấy đậu phụ của ta xảy ra chuyện.”

Ôn Yến đại phu an ủi: “Không cần phải lo lắng vớ vẩn, hắn là một người có phúc, cho dù thật sự có chuyện gì đó thì cũng sẽ có người hết lòng giúp đỡ.”

Lúc Thương Mai rời khỏi Kinh Thành, trong kinh vẫn tương đối hỗn loạn, tuy là nói lão thất đã có thể nắm cục diện ở trong tay không sai biệt lắm, nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Thiệt tình, lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Ôn Yến đại phu đến thi châm cho Thương Mai, nói: “Ngày hôm nay ta phải xuống núi một chuyến, chắc có lẽ là ba bốn ngày mới trở về được, ngươi cũng học thuật kim châm tương đối nhanh, cho nên mấy ngày ta không có ở đây, ngươi cứ dựa theo châm cứu uống thuốc như thường lệ, ta sẽ nhanh chóng trở về thôi.”

Thương Mai giật mình: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế, xuống núi gấp gáp như vậy.”

Ôn Yến nói: “Vừa nãy có thôn nhân ở dưới núi đến đây, trong làng có mấy người bị bệnh cùng một lúc, triệu chứng lại giống y như nhau, nôn mửa và tiêu chảy, ớn lạnh co giật, mời ta đi xem một chút.”

Thương Mai nghe thấy có người bị bệnh, vội vàng nói: “Vậy người đi nhanh đi, đừng trì hoãn bệnh tình.”
Đêm hôm đó Ôn Yến đi xuống núi, cơn ác mộng của Thương Mai lại đến.

Cô nhìn thấy Mộ Dung Khanh phải chịu một sự đau đớn rất dữ dội, cả người đều là máu, vẫn cố lên tiếng gọi tên cô.

Sau khi cô bình tĩnh lại, tinh thần hoảng hốt nhớ đến tình hình trong giấc mộng, lòng đau như cắt.

Cô đột nhiên lại nhớ đến vụ án mà cô đã gặp trong một chuyến du lịch cùng với Mộ Dung Khanh, vụ án vẫn còn chưa được giải quyết, đôi khi cô cứ luôn nhớ đến giống như là có một câu thần chú, tâm trạng không tập trung thì sẽ nhớ đến vụ án này.

Chỉ cần nhớ đến vụ án này, trong lòng của cô liền có một loại cảm giác khủng hoảng nói không nên lời, trái tim đập rộn lên.

Trong phòng có ngọn đèn dầu đang được thắp sáng, chụp đèn mờ nhạt, trong phòng phản chiếu lên một cái bóng mờ.

Ngọn đèn dầu này được Ngô Yến Tổ đốt lên cho cô trước khi đi ngủ, sợ là buổi tối cô đi nhà xí bị té.

Thương Mai khoác áo len ngồi trước ngọn đèn nhìn ánh sáng mờ ảo, bình tĩnh được một chút.

Cô nhớ đến lão thất đã từng phân tích vụ án đó cho cô nghe, nói là vị thê tử đó đã bị giết, nhưng mà mỗi lần cô nhớ đến thì cứ luôn cảm thấy thê tử ấy đã chết vì trượng phu của mình.

Nghĩ đến cái chết vì tình yêu, trái tim của cô liền đập lên thình thịch, luôn có một loại suy nghĩ kỳ quái đó chính là lão thất chết rồi thì cô cũng muốn chết.

“Sư phụ.” Ngô Yến Tổ nhẹ nhàng gõ cửa ở bên ngoài.

Thương Mai bị hù dọa, đêm khuya thanh vắng trong ngọn núi sâu như thế này, cô vừa sợ vừa thắc mắc, có một tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, đúng là có thể dọa cô sợ hãi.

Cô mở cửa ra, nhìn thấy Ngô Yến Tổ đang khoác một cái áo choàng đứng ở cửa, lo lắng hỏi: “Ta nghe thấy âm thanh của sư phụ, sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?”

Phòng của ông ta sát vách giang phòng của Thương Mai, hiệu quả cách âm của phòng làm bằng gỗ không phải là tốt lắm, cho nên động tĩnh của Thương Mai ở phía bên này đều có thể truyền đến phòng của ông ta.

“Ta không sao đâu, chỉ mơ thấy ác mộng.” Thương Mai tránh ra một chút để ông ta đi vào.




Gió ở bên ngoài đang thổi ù ù, những ngọn núi dựa san sát vào nhau đen kịt giống như là quái thú, vô cùng khiếp người.

Thương Mai vội vàng đóng cửa lại, nhịn không được mà rùng mình một cái.

Ngô Yến Tổ nhìn thấy cô kỳ lạ, liền hỏi: “Sao vậy? Là mơ thấy ác mộng gì?”

Dù sao thì Thương Mai cũng không ngủ được, thế là liền trò chuyện với Ngô Yến Tổ: “Ta mơ thấy lão thất xảy ra chuyện, ngươi nói xem bây giờ trong Kinh Thành đang có tình huống như thế nào?”

Ngô Yến Tổ nói: “Ta cũng không biết tình huống trong Kinh Thành như thế nào, nhưng mà người cũng đừng có lo lắng quá nhiều, ta cảm thấy không có chuyện nào mà vương gia không thể giải quyết được.”

Mặc dù là Ngô Yến Tổ rất sợ Mộ Dung Khanh, nhưng mà ông ta đối với Mộ Dung Khanh lại có một loại tin tưởng mù quáng, cứ luôn cảm thấy thiên hạ này không có chuyện gì mà hắn làm không được.

Thương Mai nghe thấy lời nói này thì lại bật cười: “Ông có lòng tin với chàng như vậy à?”

“Đương nhiên là có rồi.” Ngô Yến Tổ không nói ra nguyên nhân, bởi vì cũng không có nguyên nhân gì hết, chính là có lòng tin như vậy.

Đêm khuya thanh vắng im lặng như tờ, nghe thấy giọng điện nói chuyện của Ngô Yến Tổ, Thương Mai cảm nhận được một chút yên tâm.

“Ngươi vào nam ra bắc, đã chứng kiến không ít chuyện, ta nói cho ngươi nghe một vụ án.” Thương Mai bỗng nhiên lại có hứng thú muốn nói chuyện.

“Vụ án hả?” Ngô Yến Tổ không có hứng thú gì với vụ án, ông ta chỉ có hứng thú với y thuật và chữa bệnh, nhưng mà sư phụ nói là cần, bậy thì cứ nói thôi: “Được rồi, người nói đi.”

Thế là Thương Mai kể cho ông ta nghe về vụ án ly kỳ mà ngày hôm đó cô và Mộ Dung Khanh đã gặp được, lại nói tiếp: “Đến bây giờ vụ án này vẫn còn chưa tìm được hung thủ, trên người của phụ nhân kia mang lục giác, chết ở bên cạnh của phu quân. Mặc dù sau đó nói không phải là tự sát, nhưng mà những nhận định ban đầu tại hiện trường vụ án vẫn còn trong đáy lòng của ta, ta cố chấp, cho rằng nàng ta là bởi vì phu quân tự tử mà chết đi, thậm chí là bây giờ nhớ đến đều cảm thấy trong lòng có một loại chấp niệm rất kỳ quái.”

Ngô Yến Tổ giật mình: “Ngươi nói đến chuyện này hình như là đã từng gặp được nó.”

“Ngươi cũng đã từng gặp vụ án như thế này hả?” Thương Mai hỏi.

“Không phải là vụ án, mà là một loại bệnh.” Ngô Yến Tổ thu liễm thần sắc nghiêm túc, nói: “Đây là chuyện xảy ra vào cái năm ta vừa làm đại phu, cũng chính là chuyện vào năm trước, ta là đại phu hành tẩu giang hồ cho nên không có chỗ ở cố định, ngày hôm đó đi đến Bạch Châu. Đúng lúc có một gia đình nghèo khó muốn mời đại phu đến đó, bệnh nhân là một phụ nhân hơn năm mươi tuổi, nhà có bốn đứa con, đều đã thành thân, phu quân của bà ta mất sớm. Năm đó bà ta bị bệnh là bởi vì tiết thanh minh đi viếng mộ gặp một con thỏ tông chết trên tảng đá, ở bên cạnh con thỏ đó còn có một con thỏ bị bắn giết, lúc ấy bà ta vô cùng sợ hãi, trở về liền bị bệnh hơn một tháng trời, kể từ đó về sau nếu như mà bà ta nhìn thấy con thỏ hoặc là cái ngày đi viếng mồ lại gặp cảnh tượng đó xuất hiện trong cuộc sống một lần nữa, bà ta sẽ nhớ đến chuyện con thỏ tuẫn tình, rốt cuộc bà ta đã treo cổ tự sát, được cứu về, sau đó bà ta cứ ba lần bốn lượt đòi tự sát, con của bà ta cho rằng bà ta bị bệnh, thế là mới mời đại phu.”




Ngô Yến Tổ nói xong rồi hỏi Thương Mai: “Sau khi gặp vụ án hung sát đó xong, không phải là tâm tư của người vẫn luôn sầu lo đó chứ?”

“Đúng vậy, chuyện xảy ra vào ngày hôm đó cứ thỉnh thoảng xuất hiện ở trong lòng của ta, không chỉ là vụ án hung sát, thậm chí ngay cả ta và lão thất nhìn thấy cảnh sắc ở trong núi, nhìn thấy tiều phu, nhìn thấy những con đường cùng với những nơi tương tự đều sẽ làm cho trong lòng của ta cảm thấy bất an.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Ngô Yến Tổ: “Cuối cùng bệnh nhân đó như thế nào? ngươi có chuẩn đoán được bà ta bị bệnh gì không?”

Ngô Yến Tổ có chút chán nản: “Bà ta căn bản không có bị bệnh, cho nên ta mới tùy tiện mê trà an thần, trước ngày ta rời khỏi Bạch Châu, nghe nói đến cùng vị phụ nhân đó vẫn tự sát, chết ở bên cạnh phần mộ của phu quân bà ta.”

Sắc mặt của Thương Mai đột nhiên trắng bệch, cảm giác sợ hãi ở trong lòng lại càng trở nên dữ dội hơn.

Từ sau khi vụ án hung sát qua đi, mỗi lần cô nhớ đến thì đều cảm thấy kinh hãi, chỉ cho nó là bóng ma tâm lý. Lúc ấy cô cũng cảm thấy khá kỳ quái, tốt xấu gì mình cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, tại sao một vụ án lại tạo thành bóng ma tâm lý cho mình nhiều ngày như vậy, bây giờ suy nghĩ lại, chỉ sợ là không phải.

Ngô Yến Tổ nói: “Lúc xử lý tang sự cho vị phụ nhân đó, ta cũng có đến đó, nghe nói là đạo sĩ chủ trì tang lễ có nói rằng bà ta bị người ta hạ chú, mục đích là muốn làm loạn lòng của bà ta, để bà ta tự sát. Bách tính xung quanh cũng đồng loạt nghị luận, nói là người hạ chú chính là nàng dâu của con trai cả của bà ta, bởi vì nàng dâu của con trai cả bà ta cùng với bà ta tình cảm không tốt cho lắm, cứ luôn luôn cãi cọ, càng có người từng nhìn thấy nàng dâu của con trai cả bà đi tìm thuật sĩ trong giang hồ gì đó, đương nhiên ta cũng không tin vào cách nói này.”

Thương Mai có chút hỗn loạn, đối với những chuyện kỳ lạ, hiện tại cô không thể nói là mình không tin.

Nhưng mà người sẽ hạ tà thuật với cô, trong số những người cô quen biết cũng chỉ có Thương Khâu.

Không loại trừ Thương Khâu sẽ làm như vậy.

Nếu như đây là một loại tà thuật, mục đích của nó là muốn để cho cô chết đi, vậy thì chắc chắn có nguyên nhân dẫn đến đó, nếu như trong lòng của cô trở nên hỗn loạn, vậy sẽ cô suy nghĩ đến cái chết. Chuyện này thật sự quá nguy hiểm, chính cô cũng không có cách nào đề phòng.

Có điều cô nghĩ lúc hạ chú chắc cũng không phải là nhằm vào cô, là nhằm vào lão thất, bởi bì chỉ cần cô xảy ra chuyện thì lão thất sẽ hỗn loạn trận cước.

Trước và sau khi án mạng xảy ra, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu như khi đó cô chết đi, đến lúc đó ít nhất Nam Hoài vương sẽ là người được lợi.

Âm mưu này bây giờ xốc nó lên, Thương Mai không cảm thấy đã hoàn toàn hiểu thấu, ngược lại còn trở nên nản lòng thoái chí hơn.

Cô đã từng chữa trị chứng u buồn của nhóm đặc công ở thời hiện đại, nếu như bây giờ là một loại chú thuật, vậy thì cũng không chênh lệch lắm với chứng u buồn, một khi bùng phát, vậy thì sẽ gây ra xúc động lớn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vương phi đa tài đa nghệ convert Full
  • 4.50 star(s)
  • Hạ Tử An Mộ Dung Kiệt
Chap-1529
Vương phi của Sở Vương
  • Đang cập nhật..
Chương 13+14
Xuyên Vương phi lớn rồi!
Dạ Vương Phi
  • Nguyễn Thùy Linh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom