• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Phù sinh thác – Hai kiếp thâm tình Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 193-197

Phần mộ này nằm trong đám bụi cây đăng xa, cách rất xa khu mộ của tộc Độc Long. Không có người thờ cúng, trên phần mộ này mọc đầy cỏ dại.

Tử Vi thấp giọng hỏi Tiểu Tỉnh: "Bên kia là phần mộ của ai?”

Tiểu Tỉnh lập tức kéo nàng, thấp giọng nói: "Công chúa nói nhỏ chút, đó là phần mộ của Phi Long”

"Phi Long?”

"Phi Long là người bị dân tộc Độc Long đuổi ra khỏi tộc, hắn đã từng mang đến tai nạn cho dân tộc Độc Long, là kẻ địch của dân tộc Độc Long" Tiểu Tỉnh nói.

"Vậy tại sao vẫn làm phần mộ cho hắn?”

"Là để hậu nhân nhớ kỹ người này, nhớ kỹ hắn từng mang đến tai nạn cho tộc nhân, hắn là một người hung ác tàn bạo..”

Phía trước vang lên tiếng đàn không, giọng nói của Tiểu Tỉnh bị át đi.

Tiết Thần Ưng của tộc Độc Long rất rườm rà, tế trời tế đất, tế tộc nhân đã qua đời. Sau đó mang thịt dê thịt bò đến cho chim thương ưng quanh quẩn trên núi ăn.

Tử Vi chỉ việc hành lễ theo yêu cầu của thầy cúng.

Nàng nhìn thấy Tân Đạt Nhĩ hành lễ phía trước nàng. Hai thị thiếp theo sát sau lưng hắn. Tân Đạt Nhĩ vẫn chưa chịu nạp vương phi.

Cử hành xong nghi thức, mọi người rời đi. Mẫu thân cũng rời đi trước.

Tân Đạt Nhĩ không hề đi, hắn cũng không để Tử Vi đi.

"Đại ca, còn có chuyện gì sao?

Tân Đạt Nhĩ không đáp lời, đưa tay ôm nàng trước ngực, chậm rãi đi về phía con đường nhỏ phía sườn bên phải.

Tử Vi đỏ mặt. Trên thực tế, bây giờ Tử Vi mới quen biết Tân Đạt Nhĩ ba tháng. Nàng không thích ứng được với kiểu tiếp xúc da thịt này. Chương 193 Trường Phong tạo phản

"Ca ca, huynh muốn làm gì? Muốn đi đâu?" Tử Vi cố gắng ngửa mặt ra sau.

Tân Đạt Nhĩ nghiêng đầu nhìn nàng: “Đừng nhúc nhích, đến nơi hàng năm đều đi, muội quên rồi sao?”

"Hàng năm đều đi Tử Vi nghi hoặc: “Từ khi ngã từ trên ngựa xuống, muội quên rất nhiều chuyện trước kia.” "Muội chẳng những quên mà còn như thể biến thành một người khác.”

Tử Vi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhìn phía trước chứ không nhìn nàng, lúc này cặp mắt đào hoa xinh đẹp hiện rõ sự dịu dàng. Tử Vi không khỏi giang hai tay ôm lấy eo hắn: “Ca ca, huynh vĩnh viễn là người thân nhất của muội.”

Tân Đạt Nhĩ không hề nói chuyện, ôm nàng đi đến trước phần mộ lẻ loi trơ trọi kia.

Hắn ấn nàng xuống đất, hắn cũng quỳ xuống.

Vì sao, vì sao phải dập đầu với hắn?" Tử Vi hỏi.

Trước phần mộ không có bia mộ, cũng không có bất cứ đồ vật gì cho thấy thân phận của người trong mộ.

"Mặc dù người này là kẻ địch của toàn tộc chúng ta, nhưng lại là

ân nhân của ta và muội. Dập đầu đi” Tân Đạt Nhĩ ẩn đầu Tử Vi.

Tuy Tử Vi không tình nguyện, thế nhưng nàng sẵn lòng nghe theo lời ca ca.

Tử Vi dập đầu xong nhìn Tân Đạt Nhĩ thì kinh ngạc phát hiện Tân Đạt Nhĩ đang hành lễ thờ cúng.

Hành lễ xong, hắn cẩn thận nhổ từng gốc cỏ dại trên phần mộ.

Hån nửa quỳ ở đó, đôi mắt yên lặng nhìn về phía trước.

Hån hơi híp cặp mắt đào hoa, dường như đang nghĩ chuyện gì rất xa xưa.

Trên đường trở về, Tân Đạt Nhĩ cong Tử Vi, công một mạch đến trước kiệu. Hai người đều không nhắc tới chuyện liên quan đến hoàng đế Đại Hưng, giống như chưa từng xảy ra.

Tử Vi không biết Lê Hiên dự định như thế nào, nhưng nàng chắc

chắn, Lê Hiên sẽ đến cầu thân.

Qua tiết Thần Ưng, Tử Vi nghe nói Trường Phong chỉ huy toc nhân tạo phản.

Tân Đạt Nhĩ phái người đi bắt Trường Phong của tộc Hồ Điệp, tội danh là cấu kết với nước Phú Lệ bán lợi ích của Bắc Di.

Tội danh rất dài, chứng cứ vô cùng xác thực.

Từ trước tới nay trên đường thành công không thiếu anh hùng, nhưng ai có thể thoát khỏi nỗi khó khăn khi quay người lại với cám dỗ hoan lạc?

Tộc Hồ Điệp chia làm hai phe, một phe ủng hộ Trường Phong, đi theo Trường Phong, một phe khác từ chối đi theo Trường Phong, bọn họ muốn đi theo Tân Đạt Nhĩ hơn.

Trường Phong dẫn một bộ phận người của hắn vào nơi Trường Khê.

Núi Trường Khê ở mặt sau của núi Độc Long, trên núi đá lớm chởm, không nhiều cây xanh, mỗi khi đến cuối thu, trên núi chỉ còn lại đá trụi lủi. Hoàn toàn trái ngược với núi Độc Long um tùm rậm rạp.

Trường Phong giảng co với Tân Đạt Nhĩ.

Bởi vì Bắc Di xảy ra nội chiến, chiến tranh với Đại Hưng cũng không dồn dập giống như trước đây.

Nhưng mà Tử Vi lại liên tục phát hiện người Đại Hưng ở biên giới Bắc Di và Đại Hưng.

Tuy bọn họ đã ngụy trang, thế nhưng nàng liếc phát vẫn có thể nhận ra.

Nàng vụng trộm phái người bắt một thám tử Đại Hưng. Hạ độc cho hắn, bắt hẳn khai mục đích đến Bắc Di, người kia bị thuốc mê của Tử Vi mê hoặc, khai hết toàn bộ. ueud om dua

Thì ra trong khoảng thời gian này rất nhiều binh lính đóng vai thành đủ loại người tiến vào Bắc Di. Thậm chí đã có người định cư lại, việc này để chuẩn bị cho một ngày nào đó Đại Hưng quyết một trận tử chiến với Bắc Di.

Trong lòng Tử Vi kinh hãi, nàng nhớ tới chiến dịch Tuyết thành. "Các ngươi là chiến sĩ Đại Hưng hay là thổ phỉ xung quanh?”

Nàng không nhịn được hỏi.

Lê Hiên đánh trận không có nhiều chiến dịch đối kháng chính diện.

"Binh lính." Người kia mơ mơ màng màng nói.

Tử Vi thả người kia. Trong lòng nàng thoáng cảm thấy bất an.

Xem ra Lê Hiên thật sự muốn quyết một trận tử chiến với Bắc Di.

Lại qua nửa tháng, Lê Hiên không hề đến Bắc Di cầu thân.

Trường Phong đột nhiên không thấy tung tích, người Tân Đạt Nhĩ phải đi bắt Trường Phong đều ra về tay không.

Dường như Tử Vi đột nhiên hiểu ra, vì sao Lê Hiên lại phái Nhiếp Lăng Hàn giao nộp mình cho Trường Phong, kẻ địch bên ngoài mà Trường Phong cấu kết thực ra chính là Đại Hưng, chứ không phải là nước Phú Lệ.

Hắn cố ý tung tin nói mình cấu kết với nước Phú Lệ.

Có điều vì sao Lê Hiên lại cứu nàng vào thời khắc cuối cùng khi Trường Phong muốn vũ nhục nàng?

Hắn cảm thấy nàng giống Tuyết Yên sao?

Tử Vi dám chắc Trường Phong không hề quen biết Lê Hiên.

Nàng không thể để cho Trường Phong bắt tay với Lê Hiên giết Tân Đạt Nhĩ.

Tân Đạt Nhĩ là vị vua xứng chức, cũng là một vị hoàng đế tốt giống như Lê Hiên.

Thế nhưng nàng còn quên một người, đó là Ninh vương Lê Kiệt. Hinh như sống chét của nàng chỉ có liên quan tới Lê Hién. Vê phần Lê Kiệt, người nàng yêu kiếp trước, dường như hán cách nàng rất rất xa, mãi cho đến hóm nay, hán đến Bác Di.

Khi nhìn thấy Le Kiệt, hán dang cùng Tân Đạt Nh cham rãi di dao trong hoa viên, hai người di rất gân, đang bản bạc chuyện gi đó.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lê Kiệt ở Bác Di. C6 le trước

kia Tử Vi từng gặp Lê Kiệt, nàng không có ký ức.

Nàng nhớ kỹ Mạnh có cô từng nói với nàng, nàng uống một viên dan Hoàng Hon nguyên thuan, mà Nguyên Thuan chính là Lê Kiệt.

Viên dan Hoàn Hồn này có thể khiến nàng sống được ba năm. Hơn nữa viên dan duoc này là thuốc cứu mạng của Lê Kiệt. Vậy mà hắn lại cho nàng.

Lê Kiệt đang nói chuyện chiến cục gần đây với Tân Đat Nhĩ, đột nhiên phát hiện một cô nương mặc y phục màu xanh đang đứng ở phía trước ngẩn ngơ nhìn theo hắn,

"Tử Vi lớn rồi, một năm không gặp, vẻ ngoài càng xinh đẹp” Lê Kiệt nói.

Tân Đạt Nhĩ gọi Tử Vi: "Còn không qua đây gặp Ninh vương đi."

Tử Vi thu lại tâm trạng, chào hỏi Lê Kiệt.

Lê Kiệt nhìn Tử Vi từ trên xuống dưới, âm thầm ngạc nhiên, quả là nữ tử mười tám thay đổi lớn. Năm ngoái gặp nàng, tuy nàng cũng rất xinh đẹp, nhưng không có phong thái như bây giờ. Đôi mắt nàng lấp lánh, lúc nhìn vào người khác dường như biết nói chuyện.

Hån hơi nhíu mày. Đôi mắt, đuôi lông mày này, dường như trước kia đã từng gặp, hoặc là quen biết.

Trong lòng Tử Vi càng thêm bất an. Suýt nữa nàng quên mất, Bắc Di ủng hộ Lê Kiệt.

Sau khi Lê Kiệt đi, Tử Vi một mình đi tìm Tân Đạt Nhĩ.

"Ca ca, huynh muốn bắt tay với Ninh vương mãi sao?"

"Tử Vi, muội đừng tham dự vào chính sự” "Thế nhưng Lê Kiệt chiếm nhiều đất nước như vậy, huynh thật sự cho rằng hắn sẽ bỏ qua Bắc Di sao? Thủ đoạn tàn sát dân trong thành của hắn quá mức tàn nhẫn, hoàn toàn không cân nhắc đến sự sống chết của bách tính." Tử Vi nói.

Ninh vương đã giúp Bắc Di vào lúc chúng ta khó khăn nhất. Khi đó giữa bọn ta đã có hiệp nghị.” Tân Đạt Nhĩ lạnh nhạt nói.

"Trước kia Ninh vương giúp Bắc Di là vì cần Bắc Di giúp hẳn đoạt

vị mà?” Tử Vi hiểu, lúc tiên để tại vị, Lê Kiệt quả thật cấu kết với

Bắc Di.

"Vậy thì sao, giữa các nước với nhau đều lấy lợi ích làm trọng, cho dù có tình nghĩa, ở trước lợi ích nước nhà thì đều không đáng được nhắc tới. Đã có hiệp nghị thì đương nhiên phải tuân thủ. Ta hiểu tâm tư của muội, thế nhưng ta cho muội biết, chỉ cần ta sống thì sẽ không bắt tay với Lê Hiên.”

"Tài nguyên Bắc Di nghèo nàn, đây là sự thật không thể thay đổi. Nếu như Lê Hiên làm cho bách tính Bắc Di không phải chịu đói, không phải sống phiêu bạt nữa, huynh cũng không đồng ý sao?" Tử Vi hỏi.

“Nếu như Lê Kiệt làm vua, hắn cũng có thể làm được điền này. Thế nhưng muội hiểu Lê Hiên sao? Muội cho rằng hắn sẽ làm như vậy sao?”

“Lê Hiên đánh trận rất ít khi chém giết với quy mô lớn, hắn hậu đãi tôn trọng những người từng là đại thần nước địch, lắng nghe tiếp thu đề nghị của bọn họ. Hån và đất nước chiếm được phát huy điểm mạnh né tránh điểm yếu, học hỏi giúp đỡ lẫn nhau, giữa nước với nước buôn bán hỗ trợ, đã không còn chiến tranh tranh cướp địa bàn, có lẽ ca ca cũng biết những điều này mà"

Tân Đạt Nhĩ nhìn Tử Vi từ trên xuống dưới: "Từ lúc nào muội cũng bắt đầu quan tâm đến những chuyện này thể. Đừng nói chuyện này nữa"

Tử Vi không nói cho Tân Đạt Nhĩ chuyện lượng lớn chiến sĩ Đại Hưng đã vào trong lãnh thổ Bắc Di. Nàng cảm thấy hắn có năng lực biết.

Hắn đã muốn đánh trận chính diện với Đại Hưng, không có bản lãnh thì không bảo vệ được Bắc Di.
Trường Phong vẫn luôn không thấy tăm hơi, bây giờ hắn ở trong bóng tối, Tân Đạt Nhĩ ở ngoài sáng.

Thời gian lại lặng lẽ trôi, trong cung bình thản yên bình luôn cho người ta một loại ảo giác, giống như bất cứ nơi nào trên thế gian này đều là trôi qua như thế.

Trong khoảng thời gian này, Tử Vi luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng không giống trước kia.

Thậm chí Tiểu Tỉnh cũng trở nên kỳ lạ, ví dụ như hôm nay, rõ ràng nàng nhìn thấy Tiểu Tỉnh gân cổ đỏ mặt tranh luận gì đó với một tỳ nữ, nhìn thấy nàng tới thì lập tức trở mặt, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Tử Vi không nói chuyện, Tiểu Tỉnh đi theo sau lưng nàng cũng không giải thích.

Trở lại Vân cung, Tử Vi gọi nàng ấy và Tiểu Nhạn đến bên cạnh.

Tử Vi nhìn chằm chằm họ, nhìn đến nỗi mặt Tiểu Tỉnh và Tiểu Nhạn đổ mồ hôi.

"Công chúa, người nhất định đừng để trong lòng, đều là bọn họ ăn nói linh tinh, nô tỳ còn nghe thấy có người nói mò thì sẽ lập tức trói bọn họ giao cho công chúa, cắt lưỡi bọn họ!" Tiểu Tỉnh thở phì phò nói.

"Bọn họ nói linh tinh gì?” Tử Vi rất bình tĩnh.

Tiểu Tỉnh và Tiểu Nhạn liếc nhìn nhau, sắc mặt khẩn trương, cúi đầu xuống.

"Nói đi, các ngươi người của ta, cho dù có chuyện gì cũng không được gạt ta. Đây mới là tốt với ta” Tử Vi nói.

Tiểu Tỉnh ngập ngừng: “Bọn họ, ài, công chúa, bây giờ trong cung đều đang đồn, công chúa không phải là muội muội ruột của Vương thượng..."

"Cái gì?" Tử Vi suýt nữa nhảy dựng lên.

"Vâng ạ, bọn họ nói, công chúa, thực ra công chúa là, là, là nữ nhi của Phi Long.." Tiểu Nhan vừa nhìn sắc mặt Tử Vi, vừa thấp giọng nói.

Tử Vi đứng ở đó, hồi lâu không nói chuyện. "Công chúa, người không sao chứ?” Tiểu Tỉnh lo lắng nhìn Tử Vi.

Tử Vi ngồi xuống nói: "Có phải trước kia đã có lời đồn như vậy không?"

Hai nô tỳ lắc đầu: “Trước kia không có nhiều người nói như vậy, mấy năm trước hình như có người uống rượu, từng nói một lần, bị Tiên vương giết”

Tử Vi ngơ ngẩn.

"Được rồi, các ngươi đi xuống đi”

Nàng thì người ngồi trong Vân cung.

Vì sao lại có người nói như vậy? Nàng nhớ vào tiết Thần Ưng, Tân Đạt Nhĩ dẫn nàng đi quỳ bái phần mộ kia, chính là phần mộ của Phi Long.

Chẳng lẽ là thật sao?

Đám tỳ nữ đều đang đồn chuyện này, nhất định Tân Đạt Nhĩ và mẫu thân đã biết. Nhưng vì sao không có ai ngăn lại?

Thì ra thân phận của Tân Tử Vi này không hề đơn giản.

Phi Long là ai?

Đã có người đồn thì chắc chắn có chuyện liên quan đến nó sắp xảy ra.

Có điều nàng không hiểu, với thủ đoạn của Tân Đạt Nhĩ, không có khả năng hắn không ngăn được những lời đồn này, trừ phi, hắn không muốn ngăn lại.

Nguyên nhân hắn không muốn ngăn lại là gì? Là hi vọng mọi người biết, hoặc là cũng hi vọng nàng biết.

Nếu là như vậy, có thể kết luận, nàng thật sự là nữ nhi của người kia, nữ nhi của tên tạo phản mà người người tộc Độc Long căm ghét.

Tử Vi tính táo phân tích nhiều lần, kết quả đạt được chính là, Tử Vi thật sự không phải muội muội ruột của Tân Đạt Nhĩ. Nàng không khỏi buồn phiền,

Tử Vi cố gắng không để mình nghĩ quá nhiều. Nàng vẫn thính an mẫu thân đúng giờ.

Mẫu thân vẫn hiền hậu như bình thường, bà vẫn dành cho nàng đầy sự yêu mến,

Có đôi khi Tử Vi nghĩ, nếu như Tân Tử Vi thật sự còn sống thì nàng ta sẽ giải quyết chuyện này như thế nào? Người bình thường đều sẽ vội vàng chạy tới hỏi mẫu thân đúng không?

Nhưng nàng không làm là bởi vì tình cảm của nàng và mẫu thân không sâu đậm như vậy. Tuy nhiên, nàng quyến luyến cảm tình này.

Buổi trưa hôm nay khi nàng đi tìm mẫu thân, chưa vào trong cửa đã nghe thấy tiếng của Tân Đạt Nhĩ trong phòng mẫu thân.

Dường như hai người đang cãi nhau, giọng nói của mẫu thân rất nghiêm khắc: “Con đừng quên thân phận của con! Trên người con gánh vác toàn bộ Bắc Di! Con xứng đáng với phụ vương của con sao?"

Tử Vi đứng ở cửa, do dự không biết có nên đi vào hay không.

“Mẫu thân, con vẫn luôn sống vì tộc người, sống vì Bắc Di! Con chỉ làm theo ý mình một lần trong chuyện của Tử Vi thôi, mẫu thân không thể giúp cho nhi tử sao?” Giọng nói của Tân Đạt Nhĩ nghe rất đau khổ.

Tử Vi kinh ngạc, chuyện bọn họ nói có liên quan đến nàng, là liên quan tới lời đồn kia sao?

"Ta đang buồn bực nghĩ xem bây giờ ai dám nhắc đến chuyện này trong cung, không ngờ lại là con! Là con để trong cung lan truyền những tin tức này! Con có nghĩ tới chuyện Tử Vi đã có ý trung nhân hay không, con bé có thể chấp nhận con được sao? Trong tất cả tình cảm, tình thân mới là lâu dài nhất, con không thể để con bé vĩnh viễn làm muội muội của con được sao?" Giọng nói Đại phi khàn khàn trầm thấp.

"Con cũng từng nghĩ chí để nàng ấy làm muội muội của con, thế nhưng mẫu thân à, nhi tử không thể chịu đựng được khi nàng ấy thích người khác! Thấy nàng ấy thích người khác, con chỉ muốn giết người đó!”

"Chát!"

Tử Vi nghe thấy tiếng một cái tát vang dội.

Nàng đi ra khỏi Trường Thánh cung không quay đầu lại, vội vã chạy về Vân cung, bưng chén trà lạnh trên bàn lên uống một hơi.

Thì ra là thế.

Tân Đạt Nhĩ thích Tử Vi, Tử Vi thật sự không phải muội muội ruột của hắn. Tử Vi là nữ nhi của Phi Long. Những lời đồn kia, không, những chân tướng đó, thực ra là Tân Đạt Nhĩ cố ý truyền đi.

Hắn muốn nói cho nàng, hoặc là mọi người rằng, Tử Vi không phải là muội muội ruột của hắn, như vậy, hắn sẽ có thể thích nàng.

Tử Vi nhớ tới mọi chuyện hắn làm vì Tử Vi, hắn cưng chiều nàng hết mực, sau khi hắn biết nàng thích Lê Hiên thì lạnh lùng và phẫn nộ...

Tử Vi cảm thấy chát nơi cuống họng. Nàng cho rằng mình tìm được tình thân ở đây, tìm được mẫu thân và ca ca thân yêu. Thì ra không phải vậy.

Tân Đạt Nhĩ rất tốt, thể nhưng nàng không thể yêu hắn, bởi vì nàng đã không còn tình yêu cho người khác.

Nàng cho rằng nàng sẽ hận Lê Hiên, thế nhưng gặp hắn, nàng liền chìm đắm.

Tử Vi tìm cây roi của mình rồi quấn lên lưng, cầm theo bạc. Đồ vật tùy thân đều không phải của nàng, là của Tân Tử Vi lúc trước, cho nên cũng không có cái gì để cầm.

Tử Vi nói với Tiểu Tỉnh: “Ta đi làm chút việc gấp, ngày mai mới trở về được, có người tìm ta thì nói ta ngủ rồi” Tiểu Tỉnh đồng ý. Công chúa muốn làm chuyện gì, chưa từng có ai có thể ngăn cản được.

Cho dù vương và Đại phi biết cũng sẽ không trách tội.

Tử Vi không ngừng lại dù chỉ một khac, lập tức lặng lẽ xuất cung. Vương cung Bắc Di cởi mở hơn Vân thành rất nhiều, nàng là công chúa, có thể tùy ý xuất nhập Vương cung.

Ra khỏi cửa cung, Tử Vi vung roi thúc ngựa chạy tới Phù thành.

Tân Đạt Nhĩ chịu một cái bạt tai của mẫu thân, nhưng không hề thỏa hiệp.

“Mẫu thân, lúc còn bé khi con và Tử Vi bị người ta bắt nạt, con đã thề, con sẽ vĩnh viễn bảo vệ Tử Vi. Chỉ khi nàng ấy ở bên cạnh con, con mới có thể an tâm. Trên đời này vẫn chưa có ai có thể xứng với nàng ấy. Vị trí vương phi của con vẫn luôn trống không chính là vì để lại cho nàng ấy."

Đại phi tức giận đến nỗi hai tay run rẩy.

Đang nói thì tỳ nữ đi vào: “Công chúa đi rồi sao? Vừa rồi công chúa vào đây, bảo nô tỳ lấy thêm một bộ bát đũa, sao lại không thấy công chúa đâu?"

Đại phi và Tân Đạt Nhĩ đều biến sắc.

Đại phi sốt ruột hỏi: “Công chúa tới lúc nào?”

Tỳ nữ nhìn thấy sắc mặt Đại phi thay đổi, lập tức khẩn trương: “Mới vừa rồi. Công chúa tới mỗi ngày nên nô tỳ đều không bẩm báo, lần này nô tỳ đã nhìn thấy công chúa ở ngoài cửa, công chúa bảo nô tỳ đi lấy bát đũa...”

Sắc mặt Tân Đạt Nhĩ tái xanh, hắn đứng lên bước nhanh về phía Vân cung.

Đại phi theo sát ở phía sau.

Vào Vân cung, Tiểu Tỉnh nhìn thấy Vương thượng và Đại phi đều đến thì quỳ xuống hành lễ.

"Công chúa đâu?" Tân Đạt Nhĩ hỏi.

"Công chúa có chút không thoải mái, đi ngủ rồi ạ”

"Không thoải mái? Không thoải mái chỗ nào?” Tân Đạt Nhĩ nói rồi đi vào phòng trong.

Tiểu Tỉnh biển sắc. Tân Đạt Nhĩ nhìn thấy Tử Vi che đầu, năm quay mặt vào trong trên giường.

Hắn thở phào, chậm rãi đi qua: "Tử Vi?"

Người trên giường không hề đáp lời, giống như ngủ rồi.

Đại phi cũng đi tới, bà chậm rãi đến gần giường, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay kéo chăn mền: “Tử Vi.”

Dưới chăn run lẩy bẩy, mở chăn mền ra, người năm bên trong lại là Tiểu Nhạn.
Tân Đạt Nhĩ túm lấy Tiểu Nhạn hỏi, “Công chúa đâu?” Tiểu nhạn sợ tới mức nói không nên lời, Tiêu Tỉnh quỳ xuống nói: “Công chúa nói cân ra ngoài làm chút việc gâp nên đã ra khỏi cung ạ.” “Đi đâu?” Đại phi hỏi.

“Công chúa chưa nói, nhìn dáng vẻ rất sốt ruột, cũng vừa mới đi ạ.” Tiêu Tỉnh nÓI.

Tân Đạt Nhĩ giơ chân đá ngã lăn Tiểu Tỉnh, vừa đi một bên phân phó: “Người đâu! Lập tức đóng cửa cung, nghiêm lh câm công chúa ra cung! Tân Đạt Nhĩ biết Tử Vi chắc chắn nghe được hắn cùng mẫu thân nói chuyện.

Nàng như vậy chạy đi, quá nguy hiểm.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, trong cung thị vệ bâm báo, công chúa đã ra cung.

Hắn tự mình dẫn người đuổi theo. Phái thị vệ đi những vùng lân cận tìm kiếm, cũng phái người đi chờ trên đỉnh núi độc long.

Tử Vi dọc theo đường nhỏ chạy như bay. Nàng sống trong núi nhiều năm nên nàng biết như thế nào tránh đi truy binh.

Nhưng mà đây là địa bàn của Tân Đạt Nhĩ, hắn là vua nơi này. Hắn là người ca ca luôn đối với nàng dịu dàng và nhân từ, suốt khoảng thời gian vừa qua chưa từng hung dữ với nàng.

Nhưng trước mắt thật sự nàng không nghĩ sẽ ở Vân Cung.

Tử Vi không phải là công chúa chân chính, nảng là con gái của Phi Long, hơn nữa, Tân Đạt Nhĩ thích nàng. Chỉ với ba chuyện này đã khiến nàng không cách nào đối mặt với Tân Đạt Nhĩ.

Nàng không chút suy nghĩ liền chạy về phía phù thành.

Phía sau mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa, Tử Vi biết là Tân Đạt Nhĩ đuôi tới.

Nàng nhìn thấy trước cửa trả lâu một kẻ ăn xin nhỏ gây đang ngồi, nàng tiến lên cho người ăn xin chút bạc rôi đem áo ngoài của chính mình cởi ra cho hắn phủ lên.

“Đại ca, giúp một chút, người nhà muốn đem ta gả cho một lão nhân, ta đào hôn, này bạc cho ngươi, ngươi cưỡi ngựa dọc theo con đường mau chạy, nêu không ai đuôi theo ngươi, con ngựa này sẽ thuộc về ngươi.” Tử Vi nhìn hắn nóI.

Người ăn xin nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Không có nguy hiểm gì chứ?” “Ngươi phải có bản lĩnh đừng bị bọn họ bắt lấy, các ngươi làm ăn xin, không phải không rõ việc này hay sao? Nếu vạn nhât bắt được, ngươi hãy nói thật ra, ngàn vạn đừng chông cự.” Người ăn xin nhận lấy bạc rồi xoay người lên ngựa chạy.

Tử Vi vào cửa hàng, mua một bộ quần áo đỏ thẫm mặc vào, nàng tránh ở cửa hàng, mắt thấy một đội ngũ hướng phương hướng người ăn xin đuổi theo qua đi.

Tử Vi âm thầm cảm thấy may mắn, yên lặng theo đường nhỏ vội vàng chạy.

Lúc chạng vạng, Tử Vi trộm vào phù thành.

Trong đầu vang lên lời Mạnh cô cô nói, nàng hơi hơi thở dài, nàng như vậy điên cuông chạy đến phủ thành, vẫn là bởi vì người kia. Chẳng sợ hắn làm nàng thương thương tích đầy mình.

Thế gian này, nữ tử vốn đa tình hơn nam tử rât nhiêu, đương nhiên, cũng không thê loại trừ những nam nhân khác người khác, lại còn là nam nhân năm quyên hành của thiên hạ trong tay.

Nam nhân trong lòng có thiên hạ, có quyền lợi, có địa vị, có nữ nhân. Mà nữ nhân trong lòng chỉ có nam nhân.

Nàng đợi thời gian dài như vậy, Lê Hiên vẫn chưa đến bắc di cầu hôn, còn phái nhiều thám tử ở bắc di như vậy.

Xem ra Lê Hiên là muốn giải quyết bắc di bằng vũ lực.

Hắn chẳng lẽ không nghỉ ngờ Tử Vi là aI sao? Nàng cho hắn bạo đạn, là chỉ có Tuyết Yên mới có thể làm được. Loại bạo đạn này thoạt nhìn tiểu xảo, uy lực lại rất lớn. Hắn không nghi ngờ sao? Nàng không thê nói cho hắn Tử Vi chính là Tuyết Yên, nàng chỉ có cách nghĩ biện pháp khác.

Tuy rằng hắn đối với nàng sẽ là vô cùng mâu thuẫn, nhưng lần này nàng trở về chính là vì hắn.

Tử VI đi vào trong phủ của Phủ thành..

Cửa có thị vệ ngăn nàng lại: “Ngươi từ đâu tới, đã trễ thế này không trở về nhà đến nơi này làm cái gì?” Tử Vi dùng tay sửa sửa tóc nói: “Phiển toái thông báo một chút Nhiêp Lăng Hàn, nói với huynh ây răng sư muội tới tìm.” Nghe xong lời nàng nói, thị vệ đánh giá nàng một chút, xoay người vào phủ.


Một lát sau, Tử VI nghe được một trận tiêng bước chân, Nhiệp Lăng Hàn một thân thường phục xanh lam đậm đi ra.

Hắn phảng phất không có nhận ra nàng là ai, chỉ là bước tới hai bước rôi đứng lại nhìn nàng, sau một lúc lâu nói “Là rịm ngươi! Hắn nhận ra Tử Vi.

“Ngươi sao lại tới phủ thành rồi? Ngươi nói ngươi là ai?” Hắn vội vàng hỏi nàng.

“Sư huynh, đề muội đi vào nói chuyện cùng huynh được không?.” Tử VI nói.

Nhiếp Lăng Hàn cả người chấn động, ánh mắt sâu xa mà nhìn nảng, sắc mặt sắc bén dù hắn vốn là người rất ôn nhuận.

“Vào đi.” Hăn nhìn nàng một hồi, rỗi dân nàng vào đại môn.

Thư phòng của Nhiếp Lăng Hàn chỉ có mình hăn.

“Ngươi vì cái gì nói là sư muội ta?” Hãn nhàn nhạt hỏi nàng.

“Trương sơn không cùng nhau tới sao? Lương hồng tụ đâu?” Tử Vi tiệp tục hỏi.

Nhiếp Lăng Hàn chậm rãi xoay người, chậm rãi đi về hướng nàng, “Ngươi như thê nảo lại biết bọn họ? Ngươi không phải bắc di công chúa sao? Ngươi như thê nảo lại biết trương sơn cùng lương hông tụ?” Hắn thân hình cao lớn, trên cao nhìn xuông mà nhìn nàng, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chăm nàng.

“Sư huynh, là ngươi tự mình đem ta đưa đến Tử Vi Sơn, làm tình nhân độc giải dược, ngươi ôm ta, một ngày một đêm, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống. Ngươi cho rằng, có thê cứu ta có phải hay không?” Nhiếp Lăng Hàn lảo đảo một chút, — “Ngươi như thê nảo lại biết? Ngươi rôt cuộc là a1?” Tử Vi nước mắt chảy xuống, nàng đầu hơi hơi ngửa ra sau, cặp mắt kia cực giống đôi mắt Tuyết Yên, nhìn chẳm chằm Nhiếp Lăng Hàn.

Hắn duỗi tay tiến lên nắm lấy cô Tử Vi: “Nói, ngươi rôt cuộc là ai? Ngươi làm sao mà biết được hết thây?” Nhiếp Lăng Hàn cảm thấy thật hoang mang, nàng rất giống Tuyết Yên, bởi vì giống, mới làm hắn càng thêm đề phòng.

Hắn là nguyên soái, hiện giờ đối mặt địch nhân là bắc di. Một chút vấn đẻ thôi cũng ảnh hưởng tới an nguy của quốc gia.

Bắc di vương cùng Lê Kiệt giao hảo, Lê Kiệt biết về Tuyết Yên rất nhiều, nữ nhân này, có phải hay không là do bắc đi phái lại đây? Tử Vi thở không nổi, dùng tay gỠ tay hắn ra: “Buông muội ra, muội sắp không thở được đến nơi rồi!” Nhiếp Lăng Hàn vẫn chưa dừng tay, hắn duỗi tay nâng khuôn mặt Tử Vị lên một chút, hắn muốn nhìn nàng có phải đang đeo mặt nạ hay không “Việc Nhan Hương hạ độc Lê Hiên muội chỉ nói cho huynh biết. Hiện giờ, muội cũng chỉ nói việc này cho huynh.

Huynh mới là người muội tín nhiệm nhất.” Nhiếp Lăng Hàn bàng hoảng đem tay buông ra.

Tử Vi ho khan vài tiếng, muốn tìm vài việc chỉ có nàng cùng Nhiếp Lăng Hàn biết đến, hồi tưởng nửa ngày, phát hiện một việc nhỏ cũng tìm không ra.

Nàng không khỏi thực bi a1.

“Ngươi như thế nào chứng minh ngươi là Tuyết Yên?” Nhiếp Lăng Hàn nhìn đôi mắt nàng, hắn tuy rắng khiếp sợ, nhưng luôn luôn trầm ôn. Hơn nữa, hắn cũng cảm giác Tử Vị nói chuyện ngữ khí cùng động tác, thật sự thực tượng Tuyết Yên.

Chính là sao có thể. Tuyết Yên rõ ràng năm ở Vân Thành trong lâm hoa điện.

“Muội đang suy nghĩ, thật đúng là nghĩ không ra chúng ta đã làm cái gì mà người khác không biết để chứng minh.” Tử VI nói.

Nhiếp Lăng Hàn gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

“Bất quá muội nhớ tới một chuyện nhỏ, không biết sư huynh có còn nhớ rõ hay không, thời điểm Lê Hiên vẫn là an vương, bị nhốt ở phủ thành, huynh giúp muội tới cứu hắn, ở chỗ đó lảm bao đạn, huynh đã mua cho muội một túi kẹo đậu phộng. Thực ngọt.” Nhiếp Lăng Hàn sắc mặt thay đi.

Chuyện này, hắn đương nhiên nhớ rõ.

Với những chuyện nhỏ nhặt trải qua cùng Tuyết Yên, hăn đêu nhớ rõ.

Hơn nữa, chuyện này, chỉ có hai bọn họ biết.

Nhiếp Lăng Hàn liền vươn đôi tay xoa vai nàng, đáy mắt phiêm hồng, tay hơi hơi run rây, “Vì cái gì, vì cái gì ngươi thành bắc di công chúa?” Tử Vi hai mắt đẫm lệ mê ly, “Sư huynh, Tuyết Yên bây giờ còn có khí tức là bởi vì có Tử VI lệnh hộ thân, còn có, có phải nàng còn được Lê Kiệt cho uống 1 viên Bảo mệnh đan hay không ?” “Đúng. Ở thời điểm trên pháp trường, Tuyết Yên được cho là không còn sông, đã được Ninh Vương cho uông đan dược sau có hơi thở, ta đem chân khí độ cho nàng, còn tưởng rằng, cứu sống nàng.” Nhiếp Lăng Hàn đau lòng nói.

“Kỳ thật bắc di Tử Vi công chúa chân chính đã chết. Từ trên ngựa ngã xuống dưới chết. Tân Đạt Nhĩ cùng đại phi cũng không biết. Hiện giờ tân Tử Vi trong thân thể, kỳ thật là hồn phách Tuyết Yên.” “Việc trên thế gian, thật là quá không thê tưởng tượng. Trách không được chúng ta nhìn ngươi, đều câm thấy quen thuộc. Thậm chí Hoàng Thượng cũng nhìn chằm chằm vào ngươi.

Tử Vi gật đầu: “Phải. Là vì hắn. Hai năm, Tuyết Yên rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn đến hắn như vậy, muội rất khổ sở. Hắn đáng lẽ phải được sống tốt, nếu không, muội làm những cái đó liền không có ý nghĩa.” Nàng không có nói cho Nhiếp Lăng Hàn về chuyện Mạnh cô cô nói của nàng. Nhiếp Lăng Hàn còn đang khiếp sợ không tin nôi..

“Thật sự không thể nói cho Hoảng Thượng ngươi chính là Tuyết Yên sao?” Qua nửa ngày hắn hỏi.

“Đúng vậy, kiên quyết không thể, bởi vì chuyện này cũng liên quan đến đến tánh mạng củng kiếp nạn của hắn.” Nhiếp Lăng Hàn cười khổ một chút: “Tuyết Yên, à không, Tử Vi, muội cả đời chỉ vì hắn tồn tại sao? Tuyết Yên nếu đã chết, cứ như vậy đi. Muội làm một Tử Vi, chân chính Tử Vi. Tổn tại, làm một người sống cho chính mình, hoặc là, chúng ta cùng nhau quy ân đến núi rừng, cùng nhau sinh sống……

Nhiếp Lăng Hàn sắc mặt đỏ bừng, không biết là bởi vì biết Tử Vi chính là Tuyết Yên nên hưng phấn, hay là bởi vì chuyện khác.

Tử Vi chưa bao giờ nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn như vậy, nhưng nàng minh hiểu rõ rang tâm ý của hắn.

“Sư huynh, muội hiểu rõ ý huynh, có điều muội thật là vì Lê Hiên mà sống, làm Tuyết Yên như vậy, làm Tử Vi cũng là như thế. Có phải hay không thực bi ai? Ta cũng câm thấy bị ai, đây là vì cái gì mọi người đều biết, tình yêu là thứ đáng sợ nhất đả thương người, thế mà cứ người trước ngã xuống người sau lại tiến lên, làm không biết mệt, vỡ đầu chảy máu cũng không hối hận.” Nhiếp Lăng Hàn nhìn chằm chằm nảng, sau một lúc lâu, cười, lại khôi phục bộ dáng ôn nhuận trâm ôn.

“Ngươi hiện tại là Bắc Di công chúa, thân phận này kỳ thật cũng không tôi.” “Nhưng kỳ thực cũng không phải, muội hôm nay cũng mới biết được, tân Tử Vi căn bản không phải muội muội của Tân Đạt Nhĩ, nàng là con gái của kẻ phản bội mà người Bắc Di thống hận — Phi Long.” Tử VI ảm đạm.

“Cái gì, con gái của Phi Long á?” Nhiếp Lăng Hàn cảng thêm khiếp sợ.

“Ngươi biết Phi Long?” Tử Vi hỏi.

“Nghe nói Phi Long cùng Tân Đạt Nhĩ phụ thân là bạn tốt, đã từng hiệp trợ phụ thân Tân Đạt Nhĩ đoạt vị. Sau lại bởi vì phát triển hùng mạnh đe dọa đế vương nên bị phụ thân Tân Đạt Nhĩ giết.” Tử Vi cảm thán: “Tử Vi chân chính nếu biết chính mình cùng Tân Đạt Nhĩ chăng những không phải huynh muội còn là kẻ thủ giết cha chắc sẽ nhiều khổ sở. Bất quá bọn họ đối xử với Tử Vi thật sự tốt, muội chưa bao giờ có được thứ tình thân sâu sắc như vậy, tất nhiên không giống với tình thân của ông ngoại. Muội yêu bọn họ. Cho nên không muốn Đại Hưng cùng Bắc Di giao chiên. Muội muôn hòa thân.” Nhiếp Lăng Hàn lắc đầu: “Đại Hưng cùng Bắc Di giao chiến khẳng định sẽ có một màn mưa gió máu tanh.” Tử Vi chưa cho dám nói cho Nhiếp Lăng Hàn biết Tân Đạt Nhĩ có tâm tư Với nảng.

“Sư huynh, vì không cho nhiều người hiểu lầm, muội về sau kêu huynh là Nhiếp đại ca đi.” Tử Vi nói.

“Không, muội như cũ kêu ta sư huynh.

Còn có, ta sẽ mau chóng thuyết phục Hoàng Thượng đi Bắc Di cầu hôn.

Hoàng Thượng đối xử với Bắc Di thủ hạ lưu tình hay không, cái này khó mà nói, rốt cuộc, Bắc Di đối với Đại Hưng làm rất nhiều điều tàn nhẫn, sự phẫn nộ của dân chúng cực lớn, Hoảng Thượng phải cho mọi người một công đạo.” Nhiếp Lăng Hàn nói.

“Muội biết rất rõ. Kỳ thật, vẫn luôn nhiễu loạn Đại Hưng chính là Bắc Di Hồ tộc. Tân Đạt Nhĩ đang suy nghĩ biện pháp hoàn toàn thu phục Hồ tộc.

Cho nên việc liên hôn trước mắt có khiến Đại Hưng chậm lại việc tấn công Bắc Di không?” Tử Vi hỏi.

“Cảm tình của muội đối với Bắc Di, là mấy tháng có sao?” Nhiếp Lăng Hàn hỏi.

“Phải. Huynh cũng biết muội từ nhỏ hiếm tình thân, muội thực sự lưu luyễn tình thân của họ. Cảng quan trọng là, nếu có thể sử dụng biện pháp hoà bình giải quyết hai nước phân tranh, thì so với chiến tranh sẽ tốt hơn nhiều.” Tử Vi nói.

Nhiếp Lăng Hàn nhìn nàng: “Đại Hưng cùng Bắc Di oán hận đã lâu, chắc chắn phải có một hồi chiến tranh. Muội tuy rằng thông minh, lại không hiểu biết nam nhân. Năng lực Hoàng Thượng hiện tại, sẽ không tiếc rẻ đánh nhau I trận lâu dài. Nhưng huynh sẽ tận lực đi thuyết phục Hoàng thượng.” “Muội nghĩ muội sẽ ở phù thành một thời gian.” Tử VI nói.

“Đương nhiên có thể. Chỉ là Hoàng Thượng ngày mai liền đến.” “Hắn lại muốn tới phù thành?” “Phải, nhưng yên tâm đi, như vậy cũng tốt, hắn thấy muội, ta sẽ cảng dễ dàng thuyết phục hắn cùng Bắc Di liên hôn.” Nhiếp Lăng Hàn nói.

Nhiếp Lăng Hàn an bài nàng như cũ đến ở căn phòng trước kia, cũng là phòng Lê Hiên mỗi lần tới phù thành ở lại.

Buổi tối khi dùng bữa, Tử Vi thấy được Lương Hồng Tụ. Lương Hồng Tụ vẻ mặt tức giận, tựa hồ khinh thường khi phải ngồi ở cùng một bàn với nàng. Cúi đầu hậm hực dùng bữa.

“Sư huynh, chừng nào thì thành hôn” Tử VI hỏi.

“Không có tính toán.” Nhiếp Lăng Hàn CƯỜI CƯỜI.

Lương Hồng Tụ vẻ mặt địch ý mà nhìn thoáng qua Tử Vi, xoay mặt hỏi Nhiếp Lăng Hàn: “Nhiếp đại ca, nàng thật là sư muội của ngươi?” Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.


“Ngươi như thế nào nhiều sư muội như vậy!” Nàng cúi đầu hung hăng mà cắn xé thịt trong tay.

“Là thế này, ta là nhị sư muội, phía dưới còn có đâu ba sư muội.” Tử VI cười nhìn nàng.

Mây năm nay Lương Hồng Tụ vẫn luôn đi theo Nhiếp Lăng Hàn bên người, Lương Hồng Tụ biết hắn trong lòng vẫn luôn có một người, một người hắn vĩnh viễn không chiếm được người, cho dù người nọ đã hôn mê bắt tỉnh nằm hai năm, hắn cũng như cũ không đề ý bất luận là nữ nhân nào.

Mỗi lần nghĩ đến đây nàng đều tức giận với hắn rồi bỏ đi, nhưng qua không đến một tháng, chính mình lại xám xỊt trở lại bên người hắn.

Không có người ép nàng mà chính nàng cam tâm tình nguyện vì hắn hy sinh thanh xuân.

Ngày thứ hai buôi trưa, Tử Vi ở trong phòng của mình nghe được bên ngoài tiếng cười, thanh âm kia, nàng một chút liền nhận ra, là Lê Hiên tới.

Nàng ngồi ở chỗ kia, có chút khẩn trương, tuy rằng đã nói thân phận của mình cho sư huynh, nhưng ở trong mắt Lê Hiên, nàng chính là một người xa lạ.

Hắn có thể tiếp nhận nàng sao? Lê Hiên nghe nói Bắc Di công chúa chính mình chạy tới phù thành, rất là kinh ngạc.

“Nàng, vì cái gì?” Lê Hiên hỏi.

Nhiếp Lăng Hàn nói cho Lê Hiên, tân Tử Vi kỳ thật không phải muội muội củaTân Đạt Nhĩ, chính là con của phản nhân Phi Long.

Lê Hiên trầm mặc một hồi.

“Nói như vậy nàng từ trong cung rời nhà đi ra ngoài?” Lê Hiên hỏi.

“Phải, nàng không có cách nào tiếp nhận sự thật này.” “Nàng làm như vậy, nếu không phải người ngốc, chính là có âm mưu. Cho dù nàng không phải Bắc Di công chúa chân chính, nhưng nàng cùng bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, thân phận cũng như công chúa không sai biệt lắm, huống hồ Tân Đạt Nhĩ vẫn chưa tuyên bố nàng không phải công chúa. Nàng vẫn luôn cô ý tiếp cận chúng ta, là vì cái gì?” Lê Hiên nhíu mày..

“Nàng muốn liên hôn, nàng không nghĩ Bắc Di cùng Đại Hưng có chiến tranh.

Không muốn bá tánh gặp chiến loạn.” Nhiếp Lăng Hàn nhìn Lê Hiên.

Lê Hiên khóe miệng khẽ nhếch: “Một nữ tử, độc thân chạy đến địch quốc, phải dùng chính mình liên hôn?” Nhiếp Lăng Hàn vội vàng nói: “Hoàng Thượng đừng tưởng rằng nàng nói giỡn, nàng là người tính tình rất đặc biệt. Nàng cái gì cũng nghĩ đến người nàng yêu thương trước. Tử Vi công chúa thực yêu ca ca cùng mẫu thân.” Lê Hiên nghe hắn nói như đang nói chính là Tuyết Yên, tim cứng lại.

“Liên hôn tuy rằng cũng là một loại biện pháp nhẹ nhàng, nhưng thời điểm tất yêu cũng cần phải dùng những biện pháp cứng rắn. Lê Kiệt gần nhất quá càn rỡ, Bắc Di liên tiếp xâm phạm Đại Hưng, chúng ta muốn bảy ra một chút thủ đoạn thể hiện Đại Hưng kiên cường cho bọn chúng nhìn xem, cùng lúc khai chiến với Bắc Di. Nếu ngươi câm thấy liên hôn cần thiết, đem nàng cùng duệ vương liên hôn như thế nào? Duệ vương vẫn luôn không có chính phi.” Lê Hiên nói.

Nhiếp Lăng Hàn thay đổi mặt.

Hắn biết Hoàng Thượng tức giận. Thế nhưng hiện giờ hắn cần khuyên Hoàng Thượng liên hôn.

“Huống hồ, Tân Đạt Nhĩ sẽ không bởi vì liên hôn từ bỏ cùng Lê Kiệt kết minh, liên hôn, cũng sẽ ảnh hưởng tới liên thủ của chúng ta với Trường Phong. Tệ lớn hơn lợi. Lúc này không thích hợp liên hôn.” Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn.

Hắn có chút không rõ, Nhiếp Lăng Hàn vốn mưu lược, không có khả năng nhìn không ra vấn đề, vì cái gì hắn kiên trì làm cho mình liên hôn? Nhiếp Lăng Hàn không hè đả động gì đến chuyện của Tử Vi.

“Trường Phong đã phát tin tức cho chúng ta, hắn lại chuẩn bị một đoạn thời gian, liền sẽ nghĩ cách phản kích Tân Đạt Nhĩ. Khi đó, Diệm tộc còn chưa di chuyền trở về. Trường Phong yêu cầu chúng ta trợ giúp, nội ứng ngoại hợp, diệt Tân Đạt Nhĩ.” Nhiếp Lăng Hàn cùng Lê Hiên nói tình hình chiến tranh.

Lê Hiên nghiêm túc nhìn Nhiếp Lăng Hàn bố cục. Gật đâu.

“Lăng Hàn, ngươi cũng biết trẫm thống nhất bắc hoang đại lục đều không phải là vì đoạt lấy rồi chiếm hữu, mà là vì tránh cho các quốc gia rơi vào chiến tranh vĩnh viễn, trẫm đã tuyên bố thiên hạ, chiêu mộ nhân tài, không hỏi xuất thân, quê quán, chỉ xem năng lực. Hiệp trợ thống trị các liên bang. Trẫm hy VỌng, bắc hoang đại lục thống nhất sau, có thể tương trợ lẫn nhau, hòa bình, cùng chung thái bình thịnh thế.” Lê Hiên lần đầu tiên phủ nhận kiến nghị của Nhiếp Lăng Hàn, như là muốn an ủi Nhiếp Lăng Hàn. Kỳ thật Nhiếp Lăng Hàn nói cũng đúng.

Hắn lúc này đây không nghĩ liên hôn, thật là bởi vì có tư tâm. Hắn không muốn phụ Tuyết Yên, mà Tử Vi kia, có chút đặc điểm rất giống Tuyết Yên, hắn không nghĩ cưới về nữ tử rồi sẽ mê loạn nội tâm hắn, cho dù lả hôn nhân chính trị.

Bên ngoài một thân ảnh màu đỏ, không có thị vệ bầm báo trực tiếp xông vào: “Sư huynh!”
Chương 197 : Biến thành đại dương mênh mông

Lê Hiên sửng sốt mà đứng lên.

“Ngươi kêu hắn cái gì?” Hắn lạnh lùng nhìn Tử VI.

Tử Vi một thân váy áo màu đỏ đơn giản, tóc búi sơ đơn giản, trên tóc chỉ đơn giản cài l cây trâm.

Tử Vi nhìn đến Lê Hiên ở bên trong, đơn giản làm lễ.

“Hắn là sư huynh của ta.” Tử Vi chỉ vào Nhiếp Lăng Hàn.

Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn, Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.

“Ngươi thế mà còn có sư muội là Bắc Di công chúa? Như thế nảo chưa bao giờ nghe ngươi nói quá?” Lê Hiên lạnh giọng hỏi hắn.

“Vi thần cũng là vừa rồi mới biết. Sư phó sau lại thu đồ đệ.” Nhiếp Lăng Hàn không chút hoang mang nói.

Đúng lúc này, bên ngoài một người thị vệ cuống quít tiền vào, “Bầm báo Hoàng Thượng, nguyên soái, trấn sơn nứt ra, sau đó không có……

“Cái gì?” Lê Hiên hiển nhiên không nghe rõ. Tử Vi cũng lần đầu tiên nghe nói núi lửa.

“Trấn nứt ra rồi phun trảo vô số dung nham, phun một ngày sau, cả tòa núi đột nhiên sụp đồ không thấy đâu biến thành một mảnh biền…… ˆ Binh lính sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên sợ hãi.

“Là núi lửa. Trần sơn cách nơi này rất xa?” Lê Hiên hỏi.

“Mắt khoảng 2 ngày phi ngựa.” Nhiếp Lăng Hàn nói.

“Thật sự biến thành đại dương mênh mông?” Tử VI đột nhiên phản ứng lại, lôi kéo thị vệ hỏi.

Thị vệ gật đầu.

“Nghe bọn hắn báo cáo, bắt đầu là phun hỏa, sau lại đột nhiên sụp, dần dần trảo ra tới bờ biển, rồi chìm……

Tử VI nhớ tới Mạnh cô cô nói, toàn bộ bắc hoang đại lục sẽ biến thành đại dương mênh mông…

“Thương vong như thế nào? Quan phủ lập tức sơ tán bá tánh, phát cứu tế.” Lê Hiên phân phó.

Tử Vi đã thay đổi sắc mặt, nàng nhìn Lê Hiên nói: “Bắc hoang đại lục yêu cầu một vị minh quân dẫn dắt chúng sinh thoát khỏi hết thây chuyện “Ngươi muốn nói cái gì? Bắc hoang đại lục yêu cầu một vị minh quân, ngươi cho rằng là ai? Tân Đạt Nhĩ? Hoặc là Lê Kiệt?” Lê Hiên lạnh lùng hỏi.

Tử Vi ý thức được, nàng bây giờ, không cách nào làm hắn tin tưởng chính mình. Lê Hiên vốn là người đa nghi, chính mình quá chủ động, ngược lại sẽ làm hắn nghĩ nhiều.

Nàng khom người thi lễ “Tử Vi trước tiên lui xuông.” Nàng không thèm quan tâm Lê Hiên nhìn xoáy nàng, xoay người trở về phòng.

Trở lại phòng, Tử Vi hiểu rõ hiện tại chính mình không thể tùy hứng. Ở trong mắt Lê Hiên, nàng là người Bắc DỊ, là muội muội Tân Đạt Nhĩ, là một nữ nhân có điểm giống Tuyết Yên bụng dạ khó lường.

Tuy rằng Nhiếp Lăng Hàn bảo nàng gọi hắn là sư huynh, là vì bảo hộ nàng, rốt cuộc không thể giải quyết căn bản vấn đề.

Lê Hiên nhìn chằm chằm Tử Vi rời đi, xoay người nhìn Nhiếp Lăng Hàn, “Nàng thật là sư muội ngươi?” Nhiếp Lăng Hàn ngâng đầu lăng lặng nhìn Lê Hiên: “Đúng vậy. Vi thần biết có một vị sư muội như vậy, chỉ là chưa bao giờ gặp qua, nàng hôm qua tới đến cậy nhờ ta, chỉ có sư phó nói vi thần mới có thể tin tin.” Lê Hiên nhìn nhìn Nhiếp Lăng Hàn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, xem như đáp lại, Nhiếp Lăng Hàn biết, hắn căn bản là không tin.

“Ta biết nàng cùng Tuyết Yên có giống nhau nhưng không phải. Tuyết Yên rõ ràng chính xác nằm ở trong lâm hoa điện.” Lê Hiên hạ giọng, trầm giọng nhìn Nhiếp Lăng Hàn nói.

Nhiếp Lăng Hàn nhìn hắn, biết hắn hồi cung nghiệm chứng. Hắn, một đế vương, thế nhưng lại trở về nghiệm chứng rằng 2 người không phải 1.

“Đối với Bắc Di vẫn luôn cùng Đại Hưng đối nghịch, trung thành và tận tâm đối với Lê Kiệt, chúng ta không thể lưu tình.” Lê Hiên nói.

Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Vi thần hiểu ~” TỐ.

Lê Hiên cùng Nhiếp Lăng Hàn lại thảo luận một hồi thế cục trước mặt xong liền về phòng nghỉ ngơi. Phòng hắn và phòng của Tử Vi cửa sô đối diện nhau.

Nhiếp Lăng Hàn sau khi an bài Hoàng Thượng trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, liền đi vào phòng Tử Vi.


Tử Vi kéo ra bức màn, cùng Nhiếp Lăng Hàn ngồi ở bên cửa số.

Nàng không hỏi Nhiếp Lăng Hàn bắt luận cái gì về vẫn đề hai nước chiến tranh, nàng không muốn làm Nhiếp Lăng Hàn khó xử.

“Ta không có thuyết phục hắn,” Nhiếp Lăng Hàn nhàn nhạt mà nói. “Hắn nói rất đúng, hiện tại Đại Hưng cùng Bắc DỊ, không thích hợp liên hôn.” Tử VI gật đầu, “Hiểu rồi. Như vậy không thê không đánh?” “Thoạt nhìn là như thế này. Muội muốn lựa chọn lập trường của muội, không cần phải suy xét trái phải. Tuy rằng huynh biết muội khẳng định sẽ lựa chọn Hoàng Thượng, có điều Tử Vi biết Nhiếp Lăng Hàn lo lắng nàng.

“Muội hiểu.” Tử Vi đôi mắt trong sáng nhìn hắn.

Lê Hiên là để vương, như thế nảo sẽ dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.

“Đi thôi, ta mang ngươi đi ra ngoài đi dạo.” Nhiếp Lăng Hàn nói.

Tử Vi đứng lên, Nhiếp Lăng Hàn chu đáo khoác thêm áo cho nàng.

Nàng biết, Lê Hiên đứng ở phía trước cửa số phòng hắn nhìn bọn họ.

“Sư huynh, không cần phải nói lại với hắn và chuyện liên hôn nữa đâu.” Tử VI nói.

“Uh.” Nhiếp Lăng Hàn đáp ứng.

Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn khoác quần áo cho nàng, nàng vui vẻ ra mặt mà đi theo Nhiếp Lăng Hàn ra cửa.

Hắn trong long không hiểu sao buồn bực, ghét bỏ trà quá nóng, cái ly đều quăng.

Hắn phân phó thị vệ: “Tìm Nhiếp nguyên soái lại đây, trẫm có việc cùng hắn thương lượng!” Nhiếp Lăng Hàn mang theo Tử Vi mới ra cửa, đã bị thị vệ gọi vào phòng Hoàng Thượng.

Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi liếc mắt một cái, Tử Vị nói: “Ngươi đi đi, muội sẽ đi dạo một mình.” “Cũng được, các ngươi mấy người đi theo công chúa, chỉ có thê đi dạo trong viện.” Nhiếp Lăng Hàn phân phó.

Tử Vi bất tri bất giác đi tới hậu hoa viên bên hồ nước.

Nơi này có một cái tiểu hiên, bên cạnh chính là hồ nước. Nàng ngôi ở trên ghế đá, nhớ tới chính là ở chỗ này, nàng lần đầu tiên dạy điền minh làm bạo đạn.

Điền minh không những làm vỡ hết tiêu hiên còn làm chết rất nhiều cá chép. Nghĩ đến điền minh, Tử Vi tâm trạng trầm xuống n Khuôn mặt nam nhân trượng nghĩa như ánh mặt trời kia vẫn như hiện rõ trước mặt nàng Thời gian dài như vậy, nàng rất ít khi nghĩ về những những chuyện không thoải đó. Nếu lựa chọn tiếp tục trở về, giúp hắn đối mặt trước mưa gió, những việc này, không thể lại so đo, tốt nhất là đã quên.

Nàng có chút hối hận lựa chọn trở lại trên người Tử Vi. Có lẽ lúc ấy, như cũ làm Tuyết Yên sẽ càng tốt chút, tuy rằng quên mắt hết thảy ái tình cùng Lê Hiên, nhưng cũng sẽ quên được tất cả những đau thương đã có. Ghi khắc quả thực không bằng quên.

Một đời người, nói chung gặp được rất nhiều khách qua đường, có người như gió thôi qua, có người lại dưới đáy lòng để lại dấu vết.

Trong viện kỳ thật thực hơi nóng, Nhiếp Lăng Hàn còn cho nàng khoác áo ngoài, nàng đem áo ngoài cởi, một nửa đắp, một nửa trải xuống ở tiểu hiên đầu gỗ hiên trên hành lang, nằm xuống.

Nàng lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện về bắc hoang đại lục.

Nàng vốn dĩ chính là một tiểu nữ nhân, cũng không quan tâm thiên hạ đại sự.

Nàng chỉ quan tâm người nàng để ý.

Trấn sơn đã biến thành đại đương mênh mông. Là ngẫu nhiên thiên tai hay là thiên thần trừng phạt đã bắt đầu? Hoặc là cảnh cáo? Như thế nào làm Lê Hiên nhận ra chính mình? Nhận ra chính mình là ai? Tử Vi? Nàng nhớ tới hắn nói chính hắn từ nhỏ hay thấy trong mơ làTử Vị. Nhớ tới nàng cũng đã từng mơ thấy Nguyên Liệt một ít đoạn ngắn.

Núi Tử Vi, nàng khẳng định chính mình đã sống ở Tử Vi Sơn. Đúng vậy, bạch thiếu đình đã từng nói qua, Tử Vi bị Nguyên Liệt Nhốt ở Tử Vi Sơn 5 năm.

Theo như trong truyền thuyết, thoạt nhìn Nguyên Liệt cùng Tử VI ở bên nhau cũng không vui sướng.

Đời trước, hắn cùng nàng cơ hồ không có quan hệ, cuối cùng lại đến pháp trường đi cứu nàng. Khi đó, hắn có lẽ nào đột nhiên nhận ra nàng, mà nàng không có nhận ra hắn? Lê Hiên cùng Nhiếp Lăng Hàn vừa nói chuyện trấn sơn vừa đi ra bên ngoài.

Nhiếp Lăng Hàn vui vẻ mang theo Hoàng Thượng đi hậu hoa viên. Hắn vốn dĩ liền muốn mang Tử Vi đến hậu hoa viên.

Tử Vi đang nằm ở nơi đó nghĩ lại sự tình, trong tay cầm một cây nhánh cây, xé lá cây.

Lê Hiên đứng ở nơi đó nhìn nàng, giống y như lúc Tuyết Yên thất thần ngồi bứt lá cây.

Nhin đến bọn họ lại đây, nàng chợt co người lại, giờ khắc này, nàng quên mất nàng là Tử VI xa lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom