Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 46-50

Chương 46: Nữ Chủ Nhân Của Ngôi Nhà Này phòng khách, làm như không có ai mà sai bảo



Lâm quản gia: “Đi, chuẩn bị tốt phòng khách.”



Lâm quản gia đứng đó không động đậy, nhìn về



phía Ôn Ngôn.



Ôn Ngôn ngồi ở trên sô pha nhàn nhạt lật giỏở tạp chí: “Đi đi chú Lâm.”



Lâm quản gia lúc này mới bảo người hầu đi chuẩn bị phòng khách. Khương Nghiên Nghiên trừng Lâm quản gia một cái: “Đúng là chó nuôi lâu rồi cũng biết nhìn sắc mặt, chỉ là không có mắt nhìn, sau này ai là nữ chủ nhân ở đây cũng



chưa chắc nữa.”



Ôn Ngôn chau mày: “Khương Nghiên Nghiên,



mời cái miệng cô sạch sẽ một chút.”



Khương Nghiên Nghiên bực bội nói: “Tôi cứ nói



đấy, sao nào? Cô có thể làm gì tôi? Anh Đình



phòng khách, làm như không có ai mà sai bảo



Lâm quản gia: “Đi, chuẩn bị tốt phòng khách.”



Lâm quản gia đứng đó không động đậy, nhìn về



phía Ôn Ngôn.



Ôn Ngôn ngồi ở trên sô pha nhàn nhạt lật giở tạp chí: “Đi đi chú Lâm.”



Lâm quản gia lúc này mới bảo người hầu đi chuẩn bị phòng khách. Khương Nghiên Nghiên trừng Lâm quản gia một cái: “Đúng là chó nuôi lâu rồi cũng biết nhìn sắc mặt, chỉ là không có mắt nhìn, sau này ai là nữ chủ nhân ở đây cũng



chưa chắc nữa.”



Ôn Ngôn chau mày: “Khương Nghiên Nghiên,



mời cái miệng cô sạch sẽ một chút.”



Khương Nghiên Nghiên bực bội nói: “Tôi cứ nói



đấy, sao nào? Cô có thể làm gì tôi? Anh Đình



Sâm cũng đã nửa đêm đưa tôi về nhà, cô còn chưa giác ngộ sao? Phòng khách là chuẩn bị



cho cô đấy!”



Ngón tay Ôn Ngôn hơi dùng lực, cuốn tạp chí trong tay có chút nhăn nhúm: “Được, cô muốn qua đêm với Mục Đình Sâm ở đây, tôi không có ý kiến gì, nhưng mời cô trước khi trở thành nữ chủ nhân ở đây thì kìm chế một chút. Nhắc cô một câu, Mục Đình Sâm không thích tính cách quá khoa trương, đặc biệt là người dưỡng võ



diêu oai.”



Khương Nghiên Nghiên không phục: “Tôi hiểu anh Đình Sâm hơn cô! Cô đừng tưởng cô ở bên cạnh anh ấy lâu thì đủ hiểu anh ấy, cô chẳng qua chỉ là con gái của tội phạm, cha cô hại chết cha mẹ anh ấy, anh ấy giữ cô ở bên



cạnh chỉ là để giày vò cô!”



Ôn Ngôn không nói gì, bị người ta nói trúng chỗ



đau không dễ chịu chút nào, cô cũng không muốn biểu hiện bất kì cảm xúc nào trước mặt



người ngoài.



Khương Nghiên Nghiên phản bác lại được một ván, đắc ý mà quay người đi lên lầu, đi vào phòng Mục Đình Sâm, rất nhanh liền truyền tới



tiếng đồ vỡ.



Ôn Ngôn cắn môi, lười đi xem. Khương Nghiên Nghiên tất nhiên sẽ không đập đồ của Mục Đình Sâm, cùng lắm thì chỉ là làm hỏng đồ mỹ



phẩm của cô ta.



Xem xong tạp chí trong tay, mí mắt Ôn Ngôn có chút nặng. Đã là hơn mười giờ tối, Mục Đình Sâm còn chưa đi ra khỏi phòng sách. Cô ngoài việc làm tổ trên sô pha thì hình như không còn lựa chọn nào khác, muốn bảo cô chủ động đi



vào phòng khách là không thể nào.



Cô lật giở cuốn tạp chí mới nhất ra, mở đến trang thứ nhất thì cô hơi ngắn ra. Là bản thiết kế váy cưới phác thảo do cô vẽ, trải qua xử lý đặc biệt, ngay cả cô cũng cảm thấy kinh diễm, cũng trở thành mẫu chính của buổi triển lãm lần



sau, nhà thiết kế cũng có ký tên của cô.



Thực ra cô thích nhất không phải là thiết kế, chỉ là vẽ vời mà thôi. Lúc đó gấp gáp theo nghành thiết kế, cũng là vì có thể kiếm tiền nuôi mình



sớm hơn chút.



Lúc cô đang mơ màng ngủ thì Mục Đình Sâm cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng sách, không



xuống lầu mà đi thẳng về phòng.



Tròn hai tiếng, trên lầu thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười khúc khích, còn có giọng điệu õng ẽo của Khương Nghiên Nghiên… Kích thích



đến mức làm cho Ôn Ngôn dần tỉnh táo lại.



Sáng sớm, trên lầu không có động tĩnh, Lâm quản gia thở dài: “Phu nhân, cô không đi lên



nghỉ ngơi sao?”



Ôn Ngôn cười khổ: “Tôi nên đi phòng khách



sao?” Đọc full tại Vietwriter.net nhé



Lâm quản gia chững lại: “Cô mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, phu nhân của Mục Đình



Sâm. Cô có chút ngần ngơ: “Nhưng tôi không xứng.”




Lâm quản gia giọng điệu kiên định: “Cậu ấy lúc đầu kết hôn với cô, điều này chứng tỏ cô xứng đáng, bất luận quá khứ đã xảy ra chuyện gì thì chỉ cần cô muốn làm Mục phu nhân thì vị trí này



không ai cướp được.”



Cô muốn sao? Ôn Ngôn hỏi mình như vậy, nhưng không có đáp án. Bây giờ cô muốn nhưng cũng chỉ là vì bị Khương Nghiên Nghiên kích thích đi?



Cô đứng dậy lên lầu, đi tới trước cửa phòng



của Mục Đình Sâm, lại dừng lại.



Lâm quản gia lúc cô đang do dự thì trực tiếp đẩy cửa ra, căn bản không cho cô cơ hội phản



ứng lại.



Cô dời tầm nhìn theo phản xạ, không dám nhìn vào trong phòng, nếu nhìn thấy khung cảnh



kích tình gì đó, cô nên đối mặt thế nào?



“Thiếu gia, sức khỏe phu nhân không tốt, nên nghỉ ngơi rồi, bảo người không phận sự đi phòng khách đi.” Ngữ khí của Lâm quản gia



không có cảm xúc gì nhưng lại mang tia uy



nghiêm của người lớn.



Mục Đình Sâm ngồi hút thuốc trên ghế trước cửa sổ sát đất, nhàn nhạt liếc Ôn Ngôn một cái,



không nói gì.



Khương Nghiên Nghiên thấy vậy thì nói: “Ai là người không phận sự? Anh Đình Sâm đang hút thuốc đấy. Cơ thể không tốt vẫn là đi phòng khách ngủ đi, cô nói đúng không? Chị?”



Ôn Ngôn không nói gì, chỉ nhìn Mục Đình Sâm.



Lâm quản gia không động tĩnh mà khẽ đẩy cô vào trong phòng một cái, Ôn Ngôn biết mình không thể tiếp tục hèn nhát, bình tĩnh nói: “Trước khi tôi và anh ấy ly hôn, cô vẫn không



xứng ngủ ở cái phòng này, mười cô đi ra.”



Khương Nghiên Nghiên trề môi, đi tới phía sau



lưng Mục Đình Sâm, ôm chặt lấy cổ anh nũng



nịu: “Anh Đình Sâm ~ người ta cũng là vì muốn tốt cho chị, anh xem chị ấy lại nói như thế nào



**********







**********




kìa…



Mục Đình Sâm dập tắt thuốc vào gạt tàn, môi



mỏng khẽ mở: “Cô đi phòng khách.”



Khương Nghiên Nghiên tỏ vẻ vui mừng: “Nghe thấy chưa? Anh Đình Sâm kếu cô đi phòng khách.”



Lâm quản gia vẫn luôn không thích lo chuyện bao đồng, lúc này cũng có chút tức giận, đang muốn nói thì Mục Đình Sâm lại mở miệng lần



nữa: “Người tôi nói là cô.”



Vẻ mặt Khương Nghiên Nghiên cứng lại, sau đó liền ủy khuất mà làm nũng: “Đừng mà ~ Người tà ngủ một mình sẽ sợ, chỉ muốn ngủ



cùng anh thôi ~”



Mục Đình Sâm nhàn nhạt gạt tay cô ta ra, đứng dậy cười như không cười nói: “Cô là trẻ ba tuổi Đi nn,



Khương Nghiên Nghiên như quả bóng xẹp hơi, rất không tình nguyện rời đi, lúc đi qua của thì



còn cố ý đụng Ôn Ngôn một cái.



Lâm quản gia sau khi đóng sửa lại thì rời đi, Ôn Ngôn đi tới mở cửa số ra cho thoáng khí, mùi thuốc trong phòng khiến cô vô cùng khó chịu, con ho không dễ gì kìm được lại bắt đầu nặng



lên rồi.



Sau lưng, Mục Đình Sâm đột nhiên mở miệng:



“Người đàn ông đầu tiên có phải rất khó quên?”



Làn gió từ ngoài cửa thổi vào làm tóc cô loạn lên, cũng thổi vào trong vùng cắm nơi tim cô,



lạnh lão.



Anh không phải bắt cô phải trả lời, lấy vali ra,



thô lỗ mà ném quần áo vào đó.



Cô tiến lên, im lặng giúp anh sửa soạn, anh lại



đá vali ral



Có một khoảnh khắc, vành mắt cô chua xót, giống như có cát bay vào: “Má Lưu không ở



đây, tôi giúp anh thu dọn…”



Đáy mắt Mục Đình Sâm giấu một tia tức giận khó thấy: “Cô cho rằng như vậy thì tôi sẽ để cô đi tìm Thẩm Giới sao? Yên tâm, không cần cô



đi tìm cậu ta, tôi sẽ để cậu ta quay về!”



Cô ngấc mắt nhìn anh, tự nhiên tim loạn, anh



sao có thể để Thẩm Giới quay về?
Chương 47: Lần Đầu Tiên Đã Cho Anh



Vẻ không hiểu của cô bị Mục Đình Sâm xem là khao khát. Giận giữ nơi đáy mắt anh càng đậm, hai tay nắm chặt thành quyền, lại im lặng buông



ra, cuối cùng đạp cửa mà đi.



Sau đó anh lái xe rời khỏi Mục trạch. Ôn Ngôn dựa người vào thành giường mà ngồi xuống nền đất lạnh, úp mặt vào gối, sự cô đơn như



vậy có lẽ sẽ không nồng đậm như vậy.



Má Lưu trở về sau ba ngày: “Ngôn Ngôn, thiếu gia sao tết nhất lại đi công tác? Con cũng không nói nói nó… Chuyện công việc có thể



dời lại, để con một mình, cô đơn thế nào chứ.”



Ôn Ngôn dựa vào sô pha, không đáp lời. Điện thoại đột nhiên vang lên, là Lâm Phong gửi tin nhắn chúc tết, cộng thêm một bao lì xì cho



nhân viên.



Cô không nhận tiền, trả lời lại một mặt cười, gửi cả thư từ chức, sau đó đặt điện thoại xuống, ánh mắt lại nhìn tạp chí trong tay. Ngày mai Hải Thành có một buổi triển lãm tranh, cô muốn đi, cũng quyết định sẽ đi. Cả đời này,



cũng phải có một chuyến du lịch nói đi là đi.



Lúc rời đi, Ôn Ngôn chỉ nói với má Lưu là phải đi ra ngoài một chuyến, không biết mấy ngày mời về. Má Lưu bảo cô cần thận một chút,



cũng không nói gì khác.



Quần áo của cô không nhiều, chỉ có hai bộ, một cái vali đủ để dùng. Chuyến đi này gần như là



đem toàn bộ gia sản của cô theo.



Lúc cô lên xe thì đã tắt điện thoại, đây là lần đầu một mình tự ý ra ngoài, chỉ muốn hưởng



thụ một chút cảm giác tự do tìm thứ mình thích,



không muốn bị người khác làm phiền, huống hồ



Mục Đình Sâm cũng sẽ không tìm cô.



Đến được Hải Thành đã hơn tám giờ tối, Ôn Ngôn đặt phòng khách sạn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại là ba giờ sáng. Lấy cuốn tạp chí có liên quan tới triển lãm tranh tìm hiểu sơ trước, lần triển lãm tranh này có tác phẩn của tác giả mà cô thích nhất. Cô từ chức là quyết định đột nhiên, cũng là muốn bắt đầu là chuyện mình thích. Cuộc đời ngắn ngủi, đừng đến cuối cùng



cái gì cũng không kịp nữa.



Sau khi trời sáng, cô trực tiếp tới buỏi triển lãm xem cả một ngày. Lòng nhiệt tình đối với vẽ vời lại được khơi dậy một lần nữa, giống như ngọn



lửa mạnh mà cháy hừng hực.



Hải Thành không giống Đề Đô, không có tuyết rơi, nhiệt độ cũng hơi cao một chút, buổi tối đi



dạo cũng rất náo nhiệt. Đi dạo xong trở lại



khách sạn đã gần mười một giờ rồi.



Đối diện với căn phòng khép kín của khách



sạn, mệt mỏi giống như lập tức ập đến.



Theo thói quen nhiều năm, cô vẫn lê cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa. Vừa nằm xuống thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cũng không quá giống tiếng khó cửa, mà giếng có người đâm vào



cửa.



Ôn Ngôn có chút sợ hãi, đi tới trước cửa, khẽ



hỏi: “Ai?”



Ngoài cửa không có động tĩnh, cô lấy điện thoại ra mở nguồn, muốn chuẩn bị tốt có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Dồn dập hiển thị trên màn hình lại là vô số cuộc gọi của Mục Đình



Sâm.



Cô căn bản không ngờ anh sẽ tìm mình, vô



Cô hoảng loạn, cắn răng cố gắng đỡ anh tới giường, mỗi bước đều lắc lư không vững. Lúc sắp tới gần giường, cô cuối cùng không vững



người, cùng anh ngã xuống giường.



Không đợi cô hoàn hồn lại, Mục Đình Sâm đã đè người lên, chặn lại môi cô, giọng nói hơi khàn đặc phát ra tiếng giữa hai đôi môi: “Tôi không cho phép, em không được đi! Không cho



phép rời khỏi tầm mắt của tôi!”



Ôn Ngôn muốn giải thích chỉ là ra ngoài xem triển lãm tranh giải tỏa thôi, nhưng anh không cho cô cơ hội, đầu lưỡi đã cuốn hết thanh âm




của cô.



**********






**********




Mục Đình Sâm bệnh rồi, cô có thể cảm thấy



được, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng.



Ý thức của anh có chút mơ hồ, cơ thể lại rất “tỉnh táo”. Đè cô dưới thân, cô không có sức chống cự, mãi đến khi cô sắp nghẹt thở anh



mới dời nụ hôn xuống cổ cô…



Cô thở hỗn hền: “Mục Đình Sâm… anh bị bệnh



rồi, chúng ta đi bệnh viện… đừng như vậy.”



Anh không quan tâm, giống như không nghe thấy lời của cô, bàn tay lớn lột khăn tắm của cô xuống, ngón tay gấp gáp mà cởi bỏ quần áo



của mình, trực tiếp đi vào chủ đề.



Khoảnh khắc đó, cô đau đến mức sắc mặt tái nhợt, trong đầu là một đám sương mù. Anh cuối cùng vẫn “đụng” vào cô… Đợi lúc anh tỉnh



táo lại, có chê cô bẩn không?



Đợi sóng gió qua đi, cơ thể giống như rã rời



vậy, đặc biệt là thân dưới, cảm giác không phải



là của mình.



Đợi lúc sức lực quay lại một chút, cô cần thận đẩy anh ra, giúp anh điều chỉnh lại tư thế ngủ



thoải mái hơn.



Mục Đình Sâm sốt cao không hạ, cô lấy thuốc cảm cúm ở trong vali vẫn chưa uống ra, nhìn anh một cái, trên mặt có chút sốt, đem thuốc bỏ vào miệng anh, lại dùng cách như vậy mà đút



nước cho anh.



Sau khi xác nhận anh có động tác nuốt xuống cô mới lê tắm thân vô cùng không thoải mái mà thu dọn phòng. Lúc nhìn thấy vết đỏ hồng trên ga giường đó, trong đầu cô ong lên một tiếng. Đúng vậy, cái đêm vào ba năm trước cùng với Thẩm Giới đó, cô tỉnh dậy mà không thấy cảm giác gì cả, so với hôm nay thì khác biệt rõ ràng như vậy, vì vậy mà nói… Cô và Thẩm Giới



chưa có xảy ra chuyện gì? Chỉ là năm đó trẻ tuổi, không hiểu biết gì, cái gì cũng không hiểu.



Nói không ra cảm giác ở trong lòng. Lần đầu



tiên của cô vẫn là cho Mục Đình Sâm.



Biết anh bị bệnh ưa sạch sẽ, cô xử lý sạch vết máu ở trên giường, đợi hong khô rồi mới nằm



xuống nghỉ ngơi.



Ngày thứ hai tỉnh lại, cô vừa mở mắt thì nhìn thấy Mục Đình Sâm đang ngồi hút thuốc ở trên ghế không xa, trong phòng đã có một tầng khói



mỏng, gạt tàn cũng đã đây.



Cô nói theo bản năng: “Anh bị cảm rồi, tối qua bị sốt, họng cũng có chút khàn, phải kiêng



thuốc lá.”



Giống như anh mỗi khi tới mùa đông, bọn họ đều đồng loạt bị cảm, cô không bất ngờ gì cả.



Chỉ là lần này anh bị cảm nghiêm trọng hơn lúc



trước, có lẽ là quá mệt mỏi rồi.



Mục Đình Sâm không để ý, ánh sáng rọi lên người, từ góc nghiêng thì không nhìn ra vẻ mặt



gì, khóe miệng lộ tia lạnh lẽo.



Cô cúi mắt xuống không nói gì nữa, động đậy người, một cảm giác ê ẩm ấp đến. Nghĩ tới tối qua, mặt cô bất giác mà lại bắt đầu nóng bừng.



Đó là lần đầu tiên đối xử chân thật với nhau.



Lúc hút hết một điều thuốc, Mục Đình Sâm mới



mở miệng, là giọng điệu ra lệnh: “Trở về.”
Chương 48: Dễ Bị Dị Dạng



Ôn Ngôn chịu đựng sự khó chịu xuống giường, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, lúc đi ra,



Mục Đình Sâm đã thu dọn xong mà đợi ở cửa.



Thấy cô bước đi dáng vẻ kì lạ, ánh mắt anh trầm xuống sắc mặt cũng lạnh đi mấy phần,



không biết là đang nghĩ gì.



Trên máy bay, cô vẫn luôn buồn ngủ, nhưng lại sợ ngủ say không QJMân dụng phải Mục Đình Sâm. Tâm trạng anh không tốt, cô nhìn ra được. Chuyện cô tự mình tới Hải Thành anh



còn chưa tính số với cô.



Về tới Mục trạch, chuyện đầu tiên Mục Đình Sâm làm chính là về phòng tắm rửa. Ôn Ngôn thấp giọng hỏi má Lưu: “Anh ấy về từ lúc nào



V ậy?”



Má Lưu tỏ vẻ không biết: “Thiếu gia chưa về



mà, hôm nay mới về thôi.”



Cô có chút ảo não, không nên nhắc tới chuyện từ chức với Lâm Phong sớm như vậy, chắc chắn Lâm Phong đã “báo tin”. Lúc đó cô căn bản không nghĩ tới chuyện này, cô tưởng… với quan hệ hiện tại của cô và Mục Đình Sâm thì cho dù biết cô đi rồi thì anh cũng sẽ không vứt



lại công việc mà đi tìm cô mới đúng.



Nghĩ tới Mục Đình Sâm bị cảm nặng, cô nói: “Thay tất cả chăn ga, chăn bông phơi lâu một chút, thức ăn mấy ngày này đạm nhạt một



GHÚTˆ



Má Lưu gật đầu: “Được. Ngôn Ngôn, sắc mặt con có chút kém, thiếu gia lại làm khó con



sao?”



Ôn Ngôn lắc đầu, bàn tay lạnh sờ lên má liền thấy nóng hồi. Cô như trốn mà chạy lên lầu. Má Lưu là người từng trải, thấy tư thế đi của cô là liền biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt không



kìm được mà nở nụ cười.



Trở lại phòng, nghe trong phòng tắm có tiếng tí tách, cô có chút không tự tại. Buổi chiều tuyết



trắng xóa, khiến người ta có chút buồn ngủ.



Cô sửa soạn lại mấy cuốn sách về tranh vẽ, xuống lầu cuộn người trên sô pha, đọc mấy



trang liền ngủ thiếp đi.



Lúc tỉnh lại đã là khoảng bảy giờ tối, đèn trên đầu cô có chút tối, nhìn ra xa, cả Mục trạch không sáng lắm, xem ra Mục Đình Sâm lại đi



rồi.



Cô đứng dậy vươn người, má Lưu tiến lên hỏi:



“Đới chưa? Muốn ăn chút gì? Thiếu gia đi ra ngoài rồi, tối nay… không biết có về hay không. Má nghĩ vẫn là nói với con một chút thì tốt hơn, cậu ấy nhận một cuộc gọi của một người phụ



nữ rồi mới đi.”







Cơ thể Ôn Ngôn hơi cứng lại, có khoảnh khắc hơi thất vọng: “Không sao, con ăn chút gì đó là



được, không cần lo cho anh ấy.”



Má Lưu còn gấp hơn cô: “Ngôn Ngôn, sao con lại không quan tâm tới thiếu gia như vậy chứ? Nếu thật sự bị phụ nữ ở bên ngoài quấn lấy rồi



thì có lúc con phải khóc.”



Cô trầm mặc chốc lát, nói: “Phải làm sao mới giữ được người hận mình đến tận xương tủy chứ? Má Lưu, không phải con không muốn, mà là con không làm được. Chính xác mà nói, con chưa bao giờ mơ tưởng anh ấy có thể yêu con,



so với yêu con càng hy vọng anh ấy có thể



buông tha cho con.”



Mùng bảy đầu năm, cách mấy ngày, Mục Đình



Sâm cuối cùng cũng trở về Mục trạch.



Ôn Ngôn có dựng một phòng vẽ ở trên tầng,



mấy ngày nay, đều ở trong đó.



Nghe thấy tiếng anh lên lầu, động tác của tay cô cứng lại, vẽ sai một nét. Nếu như tâm trạng không ổn định thì cô cũng không nhất thiết tiếp



tục vẽ nữa, liền dừng lại.



Cửa phòng vẽ đột nhiên bị đẩy ra, má Lưu khẽ nói: “Ngôn Ngôn, thiếu gia tìm con, cậu ấy ở



trong phòng đấy.”



Ôn Ngôn nhìn đôi tay và quần áo đã bị màu vẽ



làm bẩn của mình, nói: “Đợi một lát, con đi sửa



soạn một chút.”



Cởi áo khoác ra, rửa sạch tay cô mới trở về phòng. Còn ngửi kỹ xem trên người mình có



lưu lại mùi gì không, sợ anh ghét.




Kiểu cần thận này đã ăn sâu vào người từ lúc



tám tuổi.



Lúc đầy cửa ra lại ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn



nhạt, cô hơi chau mày: “Chuyện gì?”



Mục Đình Sâm đứng trước cửa sổ ngắm tuyết, bộ vest màu xám nhạt được cắt may tỉ mỉ tôn lên cơ thể rắn rỏi, ngay cả bóng lưng cũng câu dẫn người như vậy: “Sáu giờ tối buổi biểu diễn thời trang của công ty tôi có tác phẩm của cô,



đi hay không tùy cô.”



Tác phẩm của cô? Tác phẩm ra hồn nhất của



cô cũng chỉ có bản vẽ phác thảo áo cưới mà



anh chỉ điểm đó thôi nhỉ? Thành phẩm lại ra



khá nhanh. Cô vui vẻ đáp: “Tôi đi.”



Anh không nói gì nhiều, nhắc tay che miệng ho hai tiếng. Cô chững lại rồi nói: “Bị cảm chưa



khỏi sao? Nhớ uống thuốc.”



Mục Đình Sâm quay người qua nhìn cô, đáy mắt có máy tia trào phúng: “Đừng tưởng tôi động cô rồi thì có thể thế nào, một lần mà thôi,



có thể mang thai hay không thì chưa chắc.”



Đáy mắt cô xét qua nét tổn thương, miệng lại nói: “Cho dù có mang thai, đứa thì đứa bé này cũng chưa chắc có thể giữ, gần đây tôi và anh



đều uống thuốc cảm, dễ bị dị dạng.”



Tia trào phúng nơi đáy mắt anh càng đậm: “Xem ra vì để mang thai, cô đã chuẩn bị kiến thức đầy đủ.”



Cô không giải thích, cũng không muốn giải thích, nhìn đồng hồ một cái, nói: “Tôi đi sửa



soạn một chút, không muộn mới tốt.”



Khoảnh khắc quay người đi, cô thầm thở phào một hơi, không biết vì sao, cô càng lúc càng sợ ánh mắt anh nhìn cô, bất luận là châm chọc



hay là lạnh lùng.



Một tiếng sau, cô mới lại quay lại trước mặt



anh: “Có thể đi chưa?”



**********







**********




Mục Đình Sâm quét mắt nhìn cô một cái, không bình luận gì cả. Cách ăn mặc của cô luôn không lòe loẹt, quần jean bó màu xanh nhạt ôm lấy đôi chân thon dài, áo len cao cổ, áo khoác màu gạo và bốt ngắn màu gạo, cùng với mái tóc thả dài tới eo, trang điểm nhạt làm tăng thêm sắc tươi sáng cho ngũ quan vốn kinh



diễm. Màu môi anh đào lộ tia dụ hoặc. Tổng thể



là trong vẻ đẹp bình thường lộ ra ánh sáng rực rỡ, cho người ta cảm giác giống như thiếu nữ



chưa trải đời, bản sắc cũng là như vậy.



Trên xe, hai người không có bất kì giao lưu nào. Đến nơi biểu diễn, Mục Đình Sâm chân dài bước lớn, cô gần như là chạy bước nhỏ mới đuổi kịp anh. Tìm được chỗ ngồi xuống, cô hơi thở hồn hển, cánh môi mê người thu hút ánh mắt anh. Lúc ánh mắt anh tối lại thì tiếng của Khương Nghiên Nghiên đột nhiên vang lên: “Anh Đình Sâm ~ Đã nói là để người ta ngồi



bên cạnh anh mà.”



Anh thu lại ánh mắt, trầm giọng nói: “Ôn Ngôn,



cô ngồi phía sau.”



Ôn Ngôn hít sâu một hơi, hơi cúi mắt, không nhìn Khương Nghiên Nghiên, đứng dậy tìm một chỗ trống cách đó khá xa, nơi mà ngay cả khóe



mắt cũng không thấy bọn họ được, cô bây giờ chỉ muốn chăm chú vào buổi biểu diễn.



Khương Nghiên Nghiên mặc chiếc váy hai dây đen, áo khoác lông ngắn màu xám nhạt, bốt dài đen, tôn lên dáng vóc hơn người hết mức. Lớp trang điểm trên mặt tương phản với lớp trang điểm thanh lịch của Ôn Ngôn, cô ta giống như con mèo nhỏ mà dựa vào vai Mục Đình Sâm: “Anh Đình Sâm, anh thật tốt, không sợ chị ấy



giận sao?”



Mục Đình Sâm chau mày, bàn tay thon dài đẩy



đầu cô ta ra: “Chú ý chút.”



Cô ta lè cái lưỡi hồng: “Biết rồi mà, sợ bị người ta chụp được làm ảnh hưởng hình tượng của



anh, người ta có thể hiểu ~”



Khoảng mười lăm phút sau, buổi diễn chính thức bắt đầu. Diễn đầu là BST mốt mùa xuân.



Cơ thể tiêu chuẩn của người mẫu hoàn mỹ tôn



lên được đặc điểm của trang phục. Ôn Ngôn xem như là người trong ngành, cô có thể cảm nhận được, chất lượng trang phục lần này khá cao, dù sao buổi diễn trang phục của công ty



Mục Đình Sâm thì trình độ này không lạ.



Lúc Mục Đình Sâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt trầm trầm, có chút không vui. Cô vậy mà lại có



tâm trạng chăm chú xem buổi diễn.
Chương 49: Bại Lộ Tính Cách Thật



Ôn Ngôn không hề biết có một đôi mắt đang nhìn cô, xung quanh đều là âm thanh tâng bốc, cô nghe mà tai sắp chai rồi. Nửa buổi diễn sau, là váy cưới. Cô tăng thêm hai mươi phần tinh thần, chờ đợi tác phẩm của mình xuất hiện, dù chế tác thành phẩm cô không tham gia, nhưng



cô mới là “mẹ ruột”.



Sau đó từng giây từng phút trôi qua, buổi diễn gần đến phút cuối, cô cũng bắt đầu nghi ngờ. Tác phẩm của cô chốt cuối không có khả năng lắm nhỉ? Dù sao cô không phải là người của công ty Mục Đình Sâm, nếu không phải là chốt



cuối vậy thì Mục Đình Sâm giỡn với cô sao?



Đột nhiên âm nhạc từ vô cùng có tiết tấu trở thành uyễển chuyển du dương, mẫu tây thân hình cao chuẩn mặc váy cười từ từ bước lên



sân khấu chữ T. Cô nín thở, đó chính là tác



phẩm của cô… thật sự dùng để chốt cuối!



Váy cưới là mẫu váy dài, đến gót chân. Không có tà váy dài kéo gót, khung váy không quá khoa trương, cô trước nay ăn mặc bảo thủ, đối với váy cưới cũng không thể thiết kế lộ quá nhiều, vì vậy trước ngực váy dùng nguyên tố váy sườn xám của phong cách trung quốc, vì để cân bằng vẻ đẹp của ren trắng trong lòng nữ giới thì có phối hợp bao tay và khăn trùm đầu ren trắng, cũng không dùng quá nhiều đá quý trang sức rườm rà, đa phần dùng đường thêu tỉnh xảo, chỉ có chỗ được thêu thì mới thêm đá



quý.



Cô từng cho rằng lúc cô vẽ bản phác thảo biểu đạt ý quá súc tích, không ngờ lại được Mục



Đình Sâm nhìn trúng.



Buổồi diễn kết thúc, có người lục đục đi ra khỏi



hội trường. Lúc Ôn Ngôn đứng dậy thì nhìn



thấy Khương Nghiên Nghiên nói cười với Mục Đình Sâm đã đánh tan ý nghĩ gọi anh cùng đi,



tự mình đi ra khỏi hội trường.



Lúc đứng ngoài đường bắt xe, xe của Mục Đình Sâm đột nhiên dừng lại trước mắt cô, xác nhận Khương Nghiên Nghiên không có ở trên



xe, cô mới đầy cửa xe ra mà ngồi vào.



Cô không hỏi tại sao Khương Nghiên Nghiên không đi cùng anh. Nơi công cộng anh giữ hình tượng hơn ai hết, tất nhiên là muốn phu nhân “chính hiệu” như cô cùng tới cùng về, còn sau khi rời khỏi tắm mắt của mọi người, anh muốn làm gì, người khác cũng nhìn không thấy, quản



không được.



Trên đường, Trần Nặc hỏi: “Thiếu gia, đi đâu







Mục Đình Sâm không trả lời ngay, giống như



đang suy nghĩ.



Ôn Ngôn dạ dày có mơ hồ đau, bây giờ đã là tám giờ hơn, còn chưa ăn gì, dạ dày của cô bắt



đầu kháng nghị.



Sau một lúc, anh mở miệng: “Đi nhà hàng Bạch



Thủy Loan.”



Trần Nặc đáp một tiếng, khẽ tăng tốc. Nhà hàng Bạch Thủy Loan là nơi tụ tập của nhà giàu dùng bữa, chỉ có món trung, mùi vị sánh



được với danh tiếng và giá cả.



Mục Đình Sâm lúc dùng bữa thích yên lặng. Lúc tới nhà hàng Bạch Thủy Loan trực tiếp vào phòng bao tốt nhất. Lúc gọi món, anh đưa thực đơn qua cho cô, ngữ điệu dịu dàng, trong mắt có ý cười, ngay cả Ôn Ngôn cũng không nhìn



ra bất thường: “Ngôn Ngôn, em gọi đi.”



Nữ phục vụ trẻ tuổi tràn đầy hâm mộ, chu đáo mà giới thiệu: “Mục phu nhân, trang đầu tiên là món ăn mới của nhà hàng chúng tôi, có muốn



thử một chút không ạ?”



Ôn Ngôn không quen lắm sự dịu dàng đột ngột của anh, chính vì anh giả vờ cô mới càng thêm khó chịu, hoàn toàn không muốn gọi món, liền



gọi bừa mấy món: “Được rồi.”



Đợi phục vụ ra ngoài, anh hồi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, giống như lúc nãy gọi cô là



Ngôn Ngôn không phải anh vậy.



Không lâu sau thì món ăn được liên tục đem lên. Trần Nặc đứng ở bên ngoài phòng bao đột nhiên đẩy cửa ra hỏi: “Thiếu gia, Trần tiên sinh



của “Hồng Vinh” muốn gặp cậu.”



Mục Đình Sâm nhàn nhạt ừ một tiến, rất nhanh



Trần Trung đưa theo Trần Mộng Dao đi vào phòng bao, trong tay Trần Trung cầm một ly rượu: “Mục tiên sinh, không ngờ lại được gặp ở



đây, vinh hạnh.”



Trần Mộng Dao lúc nhìn thấy Ôn Ngôn thì lè lưỡi với cô nhưng lại không thể không ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh Trần Trung làm con



gái ngoan.



Khóe môi Ôn Ngôn cong lên, cũng lè lưỡi. Một màn này bị Mục Đình Sâm thu hết vào mắt, tầm



nhìn của anh cũng mãi không rời khỏi mặt cô.



Trần Mộng Dao đột nhiên ra hiệu cho Ôn Ngôn. Ôn Ngôn phản ứng lại rót cho Mục Đình Sâm



nửa ly rượu.



**********







**********




Mục Đình Sâm nâng ly với Trần Trung, nhấp



một ngụm, hơi mở miệng định chào hỏi.



Trần Trung cũng không nán lại lâu: “Vậy thì



không làm phiền Mục tiên sinh dùng bữa nữa.”



Mục Đình Sâm hơi mím môi giống như mỉm cười, nhưng chỉ có Ôn Ngôn biết, anh căn bản



không cười.



Sau khi Trần Mộng Dao đi ra, tin nhắn điện thoại của Ôn Ngôn chưa từng dừng lại, lúc hai người đang nói chuyện hăng say, Mục Đình



Sâm lại nói: “Ăn cho đàng hoàng.”



Cô nhanh chóng gửi cho Trần Mộng Dao một biểu tượng im lặng, sau đó cất điện thoại đi, cầm đũa lên ngoan ngoãn ăn cơm. Động tác liền mạch, không lề mề, giống như lúc nhỏ đang ăn cơm mà chơi đồ chơi liền bị anh mắng



vậy.



Nhìn thấy phản ứng của cô, anh nhất thời có



chút thất thần… Hồi ức mấy năm đó cùng cô



hình như không chỉ có hận.



Phát giác thấy ánh mắt của anh, cô có chút cần



trọng: “Sao vậy?” Anh thu lại ánh mắt, rót cho cô một ly rượu.



Cô có chút kinh ngạc, anh chưa bao giờ uống



rượu với cô. Do dự hai giây, cô vẫn là chạm ly với anh.



Lúc cô uống rượu, Mục Đình Sâm đột nhiên



hỏi: “Cô biết hôm nay là ngày gì không?”



Có vết xe đổ mà trước đây không nhớ sinh nhật anh, trong đầu cô liều mạng nhớ lại, rất



nhanh có đáp án: “Ngày kỉ niệm kết hôn?” Lúc nói ra đáp án, cô có chút nghi ngờ, Mục



Đình Sâm sao lại nhắc cái này với cô? Giữa vợ chồng ân ái mới bàn luận cái này, cô căn bản chưa nghĩ qua. Cô vô cùng nghi ngờ là vì ăn cơm ở bên ngoài nên anh mới cố gắng kìm chế



không tỏ sắc mặt với cô.



Anh giống như rất hài lòng với đáp án của cô,



lại rót một ly nữa cho cô.



Ôn Ngôn tự biết tửu lượng không tốt, không dám uống nhiều, sợ say rượu càn quấy khiến anh mắt hứng, nhưng lại không dám không uống, sau khi cân nhắc, cô lại uống cạn lần



nưa.



Kết thúc bữa cơm, tầm nhìn của cô mơ hồ, ý thức cũng không tỉnh táo lắm, gò má đỏ bừng



như quả chín khiến người ta muốn hái.



Tửu lượng của Mục Đình Sâm đã được “tôi



luyện” nên đương nhiên không có chút say nào, gọi phục vụ tới thanh toán.



Phục vụ lịch sự nói: “Biết hôm nay ngài đến,



ông chủ chúng tôi nói là miễn đơn ạ.”



Anh mỉm cười: “Chuyển lời lại với Phong thiếu lần sau tôi mời.” Nhà hàng Bạch Thủy Loan này là Kính Thiếu Phong mở cho vui, mấy năm nay anh quen mùi vị ở đây, cũng là khách quen ở



đây.



Thấy Ôn Ngôn đứng dậy chao đảo, anh tiến lên



ôm cô vào lòng: “Đi thôi.”



Rượu vào lớn gan, Ôn Ngôn như đã quên người đàn ông trước mặt là ai, nhấc tay vỗ lên mặt anh: “Đỡ tôi tốt một chút! Ngã thì anh đền



đấy!”



Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Mục Đình



Sâm xuất hiện thần sắc phức tạp khó đoán. Đây mới là tính cách thực của cô?



Anh “nhìn tức nuốt tiếng” mà đưa cô lên xe, mùa đông mà cô cứ đòi mở cửa số xe, anh thử đóng lại máy lần thì cô bộ dạng nghiêm túc mà nói với anh: “Tôi say xe anh có biết không? Mỗi lần tôi đều nhịn, nhịn đấy… Tôi không muốn



nhịn nữal”



Nhiều năm như vậy, anh đúng là không biết cô



Say Xe.



Trần Nặc thấy anh bị gió thổi khó chịu thì khẽ



nói: “Thiếu gia… hay là vẫn đóng cửa lại đi?”



Mục Đình Sâm xoa xoa huyệt thái dương bị gió



thổi có chút đau: “Lái xe của ong đi!”



Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị



Không dễ gì mới về tới Mục trạch, Ôn Ngôn gần như nửa người bám trên người Mục Đình Sâm, má Lưu thấy vậy vắt khăn ấm đưa lên phòng trên lầu, đau lòng mà cũng không quan tâm tới gì nữa: “Sao lại thành như vậy, phu



nhân không biết uống rượu mà.”



Mục Đình Sâm không nói gì, má Lưu phản ứng lại, đem khăn ấm cho anh: “Vậy thiếu gia, phu



nhân giao lại cho cậu rồi, tôi đi ra trước đây.”



Anh gật đầu, lau mặt tỉ mỉ giúp Ôn Ngôn. Cô ngoan ngoãn mà ngắng đầu cho anh lau: “Lau sạch… Anh ấy không thích bẩn đâu… mau



chút!”



Động tác của Mục Đình Sâm chững lại, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Có điều chỉ duy trì hai giây, rất nhanh, Ôn Ngôn đẩy anh ra: “Không được đâu… Tôi muốn tây



trang.” May mà cô còn nhớ mình đã trang điểm.



Ôn Ngôn đã say không cho anh nhúng tay, anh chỉ đành dứng sau lưng cô xem cô dày vò xong. Khoảnh khắc chân cô mềm nhữn mà ngồi xuống đất, anh nhanh tay lẹ mắt mà đỡ được cô, ngữ khí dịu dàng mà ngay cả anh cũng



không phát giác: “Ngoan, đi ngủ.”



Cô không chịu, giãy dụa nói: “Tôi còn chưa tắm nữa… Tôi muốn tắm… Anh không biết đâu… Cái tên Mục Đình Sâm đó bị bệnh ưa sạch sẽ, tôi nếu không tắm… ngủ giường của anh… Anh chê đấy.”



Không đợi cô nói xong, anh liền bé bổng cô lên đi về phía giường lớn trong phòng: “Tôi không



chê em.”



Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Cô vẫn giãy dụa, kiên trì nói: “Tôi muốn đi tắm!”



Sự kiêm nhẫn hiếm khi có của anh, lại bế cô đi



vào phòng tắm.



Nhưng cô hoàn toàn không biết mình đang làm



cái gì, trực tiếp cởi quần áo trước mặt anh.



Ánh mắt của anh dần dần tối lại, có chút khó khăn mà dời tầm nhìn, giúp cô xả nước nóng vào bồn tắm, nước vẫn chưa đây, cô liền loạng choạng mà bước vào, cơ thể của cô không



mảnh che thân.



Cùng với mực nước tăng lên, anh không thể không đỡ lấy đầu cô, đề phòng cô sặc nước. Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể nhìn rõ bờ mi cong dài dày của cô tạo thành một tằng bóng râm dưới mí mắt cô, đôi môi ẩm Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị



ướt bóng loáng khiên anh không kìm được mà



dùng ngón tay khẽ ma sát.



Có lẽ là cảm thấy trên môi có chút ngứa, Ôn Ngôn chau mày nghiêng mặt qua. Tay anh hơi cứng lại, sắc mặt không kìm được mà trầm xuống. Anh vẫn luôn ghét sự cự tuyệt của cô,



bất kể là trong tình huống gì.



Lúc nhiệt độ nước dần dần lạnh xuống, Mục Đình Sâm dùng khăn tắm mà cuộn cô lại bế cô lên giường. Nhìn khuôn mặt của cô so với lúc nhỏ đã nở rộ hơn, đáy mắt có nhiều suy nghĩ. Đồ của Mục Đình Sâm anh, ai cũng không



cướp được!



Lúc giúp cô đắp chăn, Ôn Ngôn đột nhiên vươn tay đầy tay anh ra, lực đạo ỉu xìu, cánh tay thon



nhỏ có sự so sánh rõ ràng với anh.



Trong miệng cô đang khẽ lầm bẩm gì đó, anh



Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị nghe không rõ, chỉ có thể sáp lại gần.



“Thẩm Giới… Thầm Giới anh ấy…”



Không nghe cô nói tiếp anh liền vung tay cô ra



mà đi vào phòng tắm, trên mặt vô cùng âm u.



Cô luôn có bản lĩnh hết lần này đến lần khác chọc giận anh, hao mòn toàn bộ lòng kiên nhẫn



của anh.



Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại trong phòng đã không có bóng dáng của Mục Đình Sâm. Về ký ức tối hôm qua không rõ, chỉ biết… Bọn họ cùng nhau trải qua ngày kỉ niệm kết hôn đầu



tiên.



Lúc xuống lầu rửa mặt, má Lưu đứng trước cửa nhà vệ sinh mà hỏi: “Hôm qua sao lại uống nhiều vậy? Má chưa thấy con uống nhiều như



vậy bao giờ, còn cùng thiếu gia nữa chứ. Con



Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị đã say thành như vậy rồi mà cậu ấy còn nửa



đêm rời đi, haiz.”



Anh ra ngoài nửa đêm? Cô không biết, liên tưởng tới việc anh ra ngoài tìm Khương Nghiên Nghiên, trong lòng cô xẹt của một cảm giác lạ thường: “Anh ấy vui nên uống thêm máy ly, tửu lượng của con không tốt, không sao đâu má



Lưu.



Mãi đến buổi chiều cũng không thấy bóng dáng của Mục Đình Sâm, cô đi ra ngoài mua màu vẽ,



thuận tiện hẹn Trần Mộng Dao ra ngoài.



Từ sau khi chuyện ở khách sạn, bọn cô vẫn chưa tụ tập đàng hoàng, không muốn vì vậy mà




quan hệ trở nên xa lạ.



Hai người gặp nhau tại một quán cà phê, Trần Mộng Dao tới một mình, Ôn Ngôn có chút tò



mò: “Sao cậu không đi cùng Triển Trì?”



Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị Trần Mộng Dao than thở: “Xảy ra chuyện đó,



trên mạng đều bùng nỗ rồi, còn dám bảo anh nghênh ngang cùng mình ra gặp cậu à? Mình sớm đã muốn tìm cậu, nhưng cha mình nói không thích hợp, sợ sự việc lại bùng nổ lần nữa, mình chỉ đành làm ở trong nhà. Phải nói mấy tên đó đúng thật là khó lường, chuyện gì



cũng có thê lấy ra bịa đặt lung tung, thất đức!”



Ôn Ngôn cảm thấy vẫn là giải thích một chút thì tốt hơn: “Dao Dao, tớ và Triển Trì thật sự không có gì, anh nói thật đấy. Ngày đó anh gọi mình ra là để thương lượng chuyện cầu hôn cậu,



muốn cho cậu một bất ngờ.”



**********







**********




Trần Mộng Dao nửa thật nửa đùa: “Cho dù cậu và anh thật sự có gì đó, mình cũng sẽ lựa chọn vứt bỏ tình yêu mà chọn tình bạn, tra nam



không cần cũng được, lại tìm một người, cậu



Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị thì là độc nhất vô nhị, cũng là người mà mình



trân trọng nhất.”



“Dao Dao…”



Ôn Ngôn đáy lòng không nói ra được là có tư vị



gì,mấp máy môi lại trầm mặc.



Trần Mộng Dao nháy mắt với cô: “Người đàn ông của cậu là Mục Đình Sâm đấy, cần gì nghĩ không thông mà lại nhìn trúng cái tên nghèo kiết xác Triển Trì đó chứ? Ngày đó ở khách sạn do dự mình cũng chỉ muốn làm rõ là chuyện gì, chứ không hề nghỉ ngờ hai người, nhưng Mục Đình Sâm lại đột nhiên chạy tới làm mình hết hồn. Anh rốt cuộc là sao vậy? Làm như bắt



gian vậy.



Ôn Ngôn lắc đầu: “Mình cũng không biết.”



Trần Mộng Dao cười xấu xa nói: “Xem ra anh



Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị ta vẫn khá quan tâm cậu, mình thì chưa thấy



Triển Trì có lòng với mình như vậy bao giờ, lúc mình ra ngoài với người khác giới, anh cũng



không thèm hỏi.”



Chủ đề nói đến đây, Ôn Ngôn vẫn là quan tâm tới tiễn triển của màn cầu hôn hơn: “Triền Trì cầu hôn cậu chưa? Hai người không cãi nhau



chứ?”



Trần Mộng Dao tỏ vẻ không bận tâm, nhưng đáy mắt lại có vẻ thất vọng: “Cãi rồi, chỉ là bây giờ không sao nữa, chuyện cầu hôn… Vì anh cảm thấy mình không tin tưởng anh, bị hoãn rồi, anh cũng không nhắc tới nữa. Cộng thêm tình hình hiện tại của nhà mình, quả thực cũng không thích hợp với chuyện này, từ từ lại nói



vậy.



Ôn Ngôn có chút áy náy, lúc đó nếu không phải Mục Đình Sâm tới đó, bây giờ Triển Trì e là đã Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị



đính hôn với Trân Mộng Dao rôi. Cô định nói gì thì sau lưng đột nhiên truyền tới giọng điệu õng ẹo cay nghiệt của Khương Nghiên Nghiên: “Sớm biết cô ở đây thì tôi và mẹ tôi đã không



tới rồi.”



Khương Nghiên Nghiên nhắn rất mạnh hai chữ “mẹ tôi”, thần kinh của Ôn Ngôn lập tức căng



chặt.



Lúc Khương Nghiên Nghiên và Trần Hàm tới trước mặt, giọng điệu của Trần Mộng Dao



không thân thiện mà hỏi: “Các người là ai thế?”



Ôn Ngôn nắm chặt tay cô ấy: “Dao Dao, chúng ta đi.”



Trần Mộng Dao nhìn ra được sắc mặt của cô là lạ, cũng không nói gì nữa, để lại tiền cà phê rồi đứng dậy.



Chương 50: Em Là Độc Nhất Vô Nhị



Trân Hàm trách măng nhìn Khương Nghiên Nghiên một cái: “Con đây là làm cái gì? Không thể đàng hoàng ngồi xuống uống ly cà phê sao? Mẹ là bảo con tới đi mua sắm cùng mẹ



cho vui, không phải là làm mẹ bực thêm.”



Khương Nghiên Nghiên rất bắt mãn mà hừ một tiếng, cao ngạo mà nhìn Ôn Ngôn, cũng không



có ý nhường đường.



Ôn Ngôn chau mày: “Khương Nghiên Nghiên,



mời tránh ra.”



Khương Nghiên Nghiên hai tay khoanh trước ngực, cằm hất lên cao đến mức có thể nhìn thấy rõ lỗ mũi của cô ta: “Tôi không tránh đấy! Ở đây chỉ có cô có thể đi, tôi thì không thể



đứng? Cô xin tôi thì tôi tránh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom