Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1959: Ngoại truyện 41

82581.png
82581.png
82581_2.png
1582081194483.png

Mặc dù Bạch Khởi đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng khi quá trình tịnh hồn chính thức bắt đầu, trán Bạch Khởi vẫn rịn đầy m3ồ hôi lạnh...

Tất cả những người kia đều chết trong chiến loạn, những đau khổ bọn họ phải chịu đựng đều biến thành những 4thanh kiếm sắc bén đâm về phía Bạch Khởi.

Tuy rằng Bạch Khởi đã chết, nhưng sự thống khổ từ sâu trong linh hồn kia dường 7như không hề giảm đi chút nào.

Người bình thường cùng lắm cũng chỉ có thể chịu được một đến hai nỗi đau đớn kịch liệt này1, mà Bạch Khởi lại không ngừng cảm nhận được, đến khi nào cảm nhận hết thống khổ của tất cả những người mà hắn giết mới có thể ho3àn toàn kết thúc.

Là họa hay là phúc đều xem tạo hóa của tai tinh, có điều cho đến bây giờ Thái Úc Lũy vẫn luôn tin rằng, Bạch Khởi sẽ không dễ dàng bị hồn phi phách tán như vậy...

Y càng tin rằng, Bạch Khởi đã nói thì nhất định sẽ làm được.

Thế là từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Thái Úc Lũy đều bớt chút thời gian đến nhìn Bạch Khởi, tên kia từ thế đứng ban đầu chuyển dần thành quỳ, rồi tiếp tục từ quỳ thành nằm sấp.

Đặc biệt là khi Thái Úc Lũy nhìn Bạch Khởi trên đài Tịnh Hồn không nhúc nhích tí nào, còn nghi ngờ không biết có phải hắn không kiên trì được nữa rồi hay không? Đến tận một ngày, khi Thái Úc Lũy lần nữa đi đến bên cạnh đài Tịnh Hồn, thì thấy Bạch Khởi đang ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, dường như đã hoàn toàn thích ứng với những thống khổ mà quá trình tịnh hồn mang đến.

Lúc này Thái Úc Lũy liền biết, quá trình tịnh hồn của Bạch Khởi sắp kết thúc rồi...

Khi Bạch Khởi bước xuống khỏi đài Tịnh Hồn, trong lòng hắn không còn chút áy náy nào với những người vì mình mà chết nữa, bởi vì hắn đã trả hết tội nghiệt của mình rồi.

Mà những kẻ thích xem náo nhiệt dưới Âm Ti đều phải choáng váng, ánh mắt nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi và Bạch Khởi cũng trở thành âm hồn ở trên đài Tịnh Hồn lâu nhất từ trước đến nay.

Để tránh hiểm nghi, khi Bạch Khởi bước xuống khỏi đài Tịnh Hồn cũng không nhìn thấy bóng dáng Thái Úc Lũy, mà vài ngày sau y mới phái một âm sai dẫn Bạch Khởi đến Minh Vương Điện, đồng thời còn gọi cả người trấn giữ cầu Nại Hà là Mạnh Bà.

Trong mắt người khác, Mạnh Bà mang đến cho Bạch Khởi một bát canh Mạnh Bà, nhưng thực ra Thái Úc Lũy đã lệnh cho Mạnh Bà chế một bát cổ hồn canh”, còn bát canh Mạnh Bà chính gốc là chuẩn bị cho chính y.

* Canh khiến linh hồn trở nên vững chắc hơn.

Lúc đầu Bạch Khởi vẫn còn có thể đứng trên đài Tịnh Hồn, nhưng thời gian dần trôi qua, hai chân của hắn bắt đầu run rẩy, mặc dù hắn vẫn cắn chặt răng không kêu thành tiếng, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra những điều hắn đang phải chịu đựng không người bình thường nào có thể chống đỡ được.

Thái Úc Lũy đứng trên cao nhìn vậy sắp không chịu được nữa, nghiêng đầu hỏi: “Còn bao lâu nữa?” Một âm sai đứng lên cạnh bước lên báo cáo: “Khởi bẩm quân thượng, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, với tội nghiệt của Bạch Khởi nếu muốn hoàn toàn tịnh xong hồn, thì phải mất vài tháng...” Thái Úc Lũy nghe xong cũng thầm giật mình trong lòng, mặc dù y đã biết trước thời gian Bạch Khởi ở trên đài Tịnh Hồn sẽ không ngắn, nhưng không ngờ lại phải đến mấy tháng! Sự tự tin về Bạch Khởi trước đây cũng bay sạch...

Nhưng bây giờ hắn đã bước lên rồi, nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể hy vọng ý chí của Bạch Khởi mạnh mẽ bền vững hơn so với y nghĩ mà thôi.

Lúc này Bạch Khởi ở trên đài Tịnh Hồn đã nửa quỳ xuống, mặc dù hắn vẫn luôn cúi đầu, nhưng từ hai bàn tay nắm chặt của hắn, Thái Úc Lũy vẫn có thể nhận ra hắn đang phải chịu đựng sự đau khổ đến thế nào.

Thái Úc Lũy thực sự không nhìn tiếp được nữa, đành nhắm mắt thở dài một hơi, sau đó xoay người rời đi.

Cùng một thời gian, hai người cùng uống hai bát canh Mạnh Bà đã điều chế, sau đó cùng nhau bước vào luân hồi...

Khi Thái Úc Lũy nhớ lại những kiếp người bình thường mà mình đã trải qua, cuối cùng ở trong đó đều nhìn thấy bóng dáng Bạch Khởi, mặc dù có đôi khi Bạch Khởi xuất hiện hơi muộn, nhưng cho dù rất muộn thì hắn cũng sẽ xuất hiện.

Sau khi trải qua kiếp Trương Tiến Bảo, Thái Úc Lũy chỉ còn lại một kiếp làm người thường, công đức mấy ngàn năm nay y tích góp đã gần đủ rồi, mà lệ khí của Cùng Kỳ trong người y cũng đã sắp tịnh hóa hết, đến lúc đó y có thể quay về Âm Ti, tiếp tục làm chủ Âm Ti.

Trước cửa phòng sinh của bệnh viện phụ sản ở trung tâm thành phố, có mấy người đàn ông vẻ mặt vô cùng lo lắng đứng trên hành lang, họ không ngừng đi đi lại lại để làm bớt căng thẳng trong lòng, có người thì liên tục gọi điện thoại.

Duy chỉ có một người đàn ông cao gầy, mang vẻ mặt lạnh lùng đứng dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng sinh, người không biết còn tưởng rằng anh ta là một siêu cấp vú em đang chào đón một siêu sinh mệnh sắp chào đời.

Lúc này cửa phòng sinh bị đẩy ra, một người y tá bước ra hỏi: “Người nhà Triệu Băng Băng đâu? Người nhà Triệu Băng Băng có ở đây không?” Một người đàn ông vóc dáng đậm người vội vàng bước đến trước cửa phòng sinh: “Là tôi! Tôi là chồng của Triệu Băng Băng!” Lúc này người đàn ông cao gầy kia cũng đứng thẳng người lên, dường như đang chờ y tá công bố kết quả.

Cô y tá kia mỉm cười và nói: “Chúc mừng, trong nhà có thêm công chúa! Mẹ con bình an!” Người đàn ông có dáng người đậm vui mừng nói: “Cảm ơn! Cảm ơn y tá!” Mà người đàn ông cao gầy kia lại thả lỏng người, tiếp tục dựa lưng vào tường, hai mắt nhìn mông lung.

Chẳng mấy chốc cô y tá vừa nãy lại đẩy cửa ra, đám đàn ông đứng ở cửa lại nhao nhao lên, thấy y tá cười ngọt ngào và nói: “Người nhà Lưu Quyên có ở đây không, người nhà Lưu Quyên?” “Có đây! Sinh rồi sao? Là con trai hay con gái?” Người đàn ông vừa nãy bận bịu gọi điện thoại chen lên trước.

Kể cũng lạ, chỉ thấy người đàn ông cao gầy đứng dựa lưng vào tường kia lại một lần nữa đứng thẳng người lên, vẻ mặt mong chờ kết quả...

Kết quả khi y tá nói là con gái, anh ta lại nhụt chí dựa về tường như trước.

Ngày hôm đó có bốn sản phụ bước vào phòng sinh, ba em bé trước đều là bé gái, đến thời điểm cuối cùng, y tá nói với người đàn ông đeo kính: “Anh là người nhà của Ngụy Thu Tuyết?” Người đàn ông đeo kính gật đầu: “Đúng, tôi là bạn trai của Ngụy Thu Tuyết.” Y tá gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một chút mới nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng anh, mẹ tròn con vuông, VỢ anh sinh cho anh một bé trai tròn trĩnh, cậu bé này là bé trai duy nhất của phòng sinh hôm nay!”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom