Full Hot Lăng thiên chiến thần Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 880-882

Chương 880: Một kiếm quyết định thắng bại
“Cũng không lâu, hai mươi tám năm thôi”, Diệp Thiên lắc đầu, ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
Thế nhưng câu nói này của anh lại khiến tất cả mọi người cảm thấy khó hiểu.
Diệp Thiên biết Bạch Cốt Tôn Giả sao? Vả lại Diệp Thiên còn chưa tới ba mươi tuổi mà lại đợi ngày này hai tám năm rồi?
“Được, được lắm, hay cho cái tên Diệp Thiên”, Bạch Cốt Tôn Giả nghe xong thì bật cười.
“Không hổ là con trai của hắn, đã vậy thì đến đi, để tao xem xem mày và hắn rốt cục ai hơn ai”.
Diệp Thiên mặt vẫn vô tình, ánh mắt sắc lẹm: “Tin tôi đi, ông sẽ phải hối hận vì mọi hành động năm xưa của mình”.
Diệp Thiên dứt lời, cả hai không ai nói thêm lời nào, luồng khí tức cứ thế trào dâng, lúc này cho dù là người của Bạch Cốt Hội hay người của Diệp Thiên đều vô thức lùi về sau, đi cách xa Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả càng xa càng tốt.
Ai cũng biết rằng trận quyết chiến cuối cùng sắp diễn ra rồi.
Nếu như chỉ cần lơ là không chú ý chắc chắn sẽ bị cuồn vào trong, kết cục chỉ có thể là mất mạng.
Trong chốc lát, trên Bạch Cô Đảo chỉ còn lại Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả đối đầu với nhau. Mặc dù chưa ai ra tay nhưng bầu không khí lại mang theo khí tức đè nén khủng khiếp.
Kẻ mạnh thế này, chỉ cần một động tác thôi cũng đủ để dời non lấp bể rồi.
Giây phút sau đó, hai người mở trừng mắt nhìn thẳng vào đối phương, bầu không khí trong chốc lát lạnh hẳn lại.
Trăm dặm quanh đó, mặt biển đóng băng, luồng khí lạnh đáng sợ khiến cho người của phía Bạch Tử U không khỏi ớn lạnh.
“Nhóc con, chiêu này của tao, mày nhìn cho kỹ”, Bạch Cốt Tôn Giả bật cười, dưới lớp áo choàng đen, tay phải của ông ta khẽ chỉ về phía Diệp Thiên.
Trông thì có vẻ hành động đó chẳng mang theo chút sức mạnh nào, như thể giơ tay thản nhiên thôi vậy, thế nhưng Diệp Thiên lại không hề buông lơi cảnh giác. Tay phải anh hoá thành nắm đấm tung đòn về phía trước.
Đòn đánh của Diệp Thiên như không mang theo sức mạnh nào, thế nhưng cho dù là người của Bạch Cốt Hội hay người của Diệp Thiên thì lúc này trong lòng đều thấp thỏm không yên, không dám thở mạnh.
Đụng cái là có thể dời non lấp bể, bốn bề không có bất cứ thay đổi nào.
Thế nhưng tất cả lại cau mày, từ đầu tới cuối đều cau mày căng thẳng. Kể cả những người đứng cách đó rất xa nhưng tim vẫn đập liên hồi.
Đừng thấy giữa Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả chưa xảy ra gì mà tưởng yên ổn. Bầu không khí xung quanh đều như bị xé toạc, có thể tưởng tượng kể cả là võ sĩ tầng thứ mười, chỉ cần lại gần một chút thì e rằng cũng sẽ tan xác.
Thu tay về, kể cả là Diệp Thiên hay Bạch Cốt Tôn Giả thì cũng đều cau mày.
Cảnh giới trên tầng thứ mười là một thế giới khác, muốn giết chết đối phương là việc vô cùng khó.
Trừ phi…
“Ha ha, được, không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần. Hôm nay cuối cùng cũng có thể vung tay không phải nghĩ rồi”, Bạch Cốt Tôn Giả bật cười, dứt lời, ông ta giơ tay phải lên.
Cả hòn đảo Bạch Cô chấn động, một pháp trượng được Bạch Cốt Tôn Giả đúc ra trong chốc lát xuất hiện trong tay ông ta.
“Diệp Thiên, Pháp Trượng này của tao do chín trăm chín mươi triệu chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi bộ xương người luyện trong bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thành”.
“Lấy Thuỷ Tổ Kiếm của mày ra đi, nếu không mày không phải là đối thủ của tao đâu”, Bạch Cốt Tôn Giả nói giọng rất thản nhiên, kể cả là trận cuối cùng thì ông ta cũng không muốn thắng Diệp Thiên mà không vẻ vang.
Diệp Thiên nheo mắt không nói gì. Tay phải anh khẽ di chuyển, Thuỷ Tổ Kiếm lập tức xuất hiện.
“Diệp Thiên, tao phải xem xem mày nhẫn nại thế nào”.
“Chúng ta một chiêu phân định thắng bại”.
Bạch Cốt Tôn Giả dứt lời, cây quyền trượng trong tay ông ta giơ lên cao. Ngay lúc đó, bầu trời mây đen vần vũ, vô số tiếng kêu la thảm thiết vang khắp nơi. Những âm thanh đó như thể hiện người ta đang bị đày đoạ lắm. Tiếng thét, tiếng khóc vang vọng, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến người ta sởn da gà.
Kể cả là mấy người phía Thanh Long và Bạch Tử U thì mặt mày cũng vô cùng khó coi.
“Bạch Cốt Hội quả đáng chết, vì luyện ra Thủ Trượng mà giết hại cả bao nhiêu người”, Lâm Khuê nghiến răng, căm phẫn nói.
Huyền Diệp thở dài: “Đúng vậy, có lẽ Bạch Cốt Hội dùng người sống hiến tế. Quả đáng chết”.
Ở bên, Thanh Long cũng cau mày: “Bạch Cốt Tôn Giả không dễ đối phó, cũng may anh Diệp có Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Đúng vậy, trận chiến lần này liên quan tới sự an nguy và tương lai của Long Quốc”.
“Thắng thì Long Quốc trăm năm không lầm than nhưng nếu bại…”
Ở bên, Bạch Tử U và Chu Hoàng mặt mày cũng nghiêm trọng thấy rõ. Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thiên đầy tự tin.
Diệp Thiên là Lăng Thiên Chiến Thần, là sự hậu thuẫn vững chãi nhất của Long Quốc. Anh ấy sẽ không thất bại, cũng không thể thất bại.
“Anh Diệp nhất định sẽ chiến thắng”, đứng cuối trong nhóm người, Đông Phương Tĩnh nắm chặt tay, thầm nhủ.
Không chỉ bọn họ, các lãnh đạo cấp cao của Bạch Cốt Hội mặt mày cũng tối sầm. Trận chiến này giữa Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả chính là trận quyết định, đồng thời cũng quyết định vận mệnh của Bạch Cốt Hội và vận mệnh của bọn họ.


“Diệp Thiên, đến đi, trận chiến này vừa quyết định thắng bại, vừa định sống còn”, Bạch Cốt Tôn Giả giọng vẫn bình thĩnh, nhưng khí thế đáng sợ của ông ta lại ngút trời.
Bầu không khí lúc này trở nên lạnh hơn. Trên trời sấm rền liên miên, gió lớn thổi bạt khắp nơi như thể ngày tận thế đang tới gần.
Những tiếng la ó thất thanh càng lúc càng to thêm. Chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến người ta thấy rùng rợn rồi.
Không chỉ Bạch Cô Đảo, cả Long Cuốc như nín thở. Luồng khí tức ngút trời đè nén khiến tất cả mọi người đều khó thở.
“Ngày hôm nay cuối cùng cũng đến rồi”, ở cực Bắc xa xôi, Bách Lý Huyền Hải thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía xa, mặt đầy phức tạp.
“Thực lực của Bạch Cốt Hội mạnh tới mức này rồi, đến cả Vương tộc cũng còn kém xa”.
“Haiz, thế giới này sắp thay đổi rồi sao?”
Đúng lúc này, ở Tử Thành. Chú Thiên đứng trên tầng thượng nhìn bầu trời mây đen kéo đến mà không khỏi cau mày.
“Đây là sự thể hiện của cảnh giới đó?”
“Xem ra sự lựa chọn của Diệp Thiên là đúng. Bạch Cốt Hội không trừ thì sẽ thành đại hoạ”.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả Long Quốc chấn động.
Vô số người ra khỏi nhà nhìn hiện tượng dị thường trên trời, trong lòng không khỏi lo sợ và thầm cầu nguyện. Người ta còn cho rằng ngày tận thế sắp đến rồi nên vội liên lạc với người nhà, làm những việc mà mình muốn làm nhất.
Và những người phải khiếp sợ cũng bao gồm cả những kẻ mạnh trong gia tộc lớn.
Lúc này, những võ sĩ theo võ cổ lần lượt trốn vào nơi sâu nhất trong gia tộc, không dám ra ngoài, càng không dám nhìn lên trời vì chỉ có bọn họ mới biết đó là gì, đó là dấu hiệu của thực lực vượt qua võ sĩ theo võ cổ, là cảnh giới hoàn toàn mới.
Chương 881: Còn điều khác thường
Dù sao thì không ai biết được cảnh giới đó rốt cục là gì. Không ai biết được lúc này thực lực mà Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả thể hiện ra có sức ảnh hưởng thế nào đối với thế giới.
Không còn nghi ngờ gì nữa, võ sĩ ở tầng này đã phá vỡ sự cân bằng của thế giới. Cũng may Diệp Thiên đứng về phe chính nghĩa, nếu không, hai người mà liên thủ lại thì cũng đủ để dẹp bằng cả thế giới này.
Nhưng hiện giờ hậu hoạ vẫn còn tồn tại. Nếu như Diệp Thiên thắng thì thiên hạ thái bình, Long Quốc không chìm trong lầm than.
Nhưng nếu Diệp Thiên bại….Cả Long Quốc sẽ chìm trong biển máu. Có thể nói trận giao đấu này hoàn toàn quyết định tương lai vận mệnh của cả Long Quốc.
Lúc này, sau khi Bạch Cốt Tôn Giả tung Bạch Cốt Trượng, không chỉ Bạch Cô Đảo mà cả mặt biển đều dậy sóng.
Luồng gió lớn đáng sợ thổi bạt tới bao quanh Bạch Cốt Tôn Giả và Diệp Thiên. Mặt biển và bầu trời như nối lại với nhau.
Cảm giác đè nén đáng sợ kể cả đến mấy người của Bạch Tử U cũng chỉ có thể lùi về sau.
Thực lực của Bạch Cốt Tôn Giả đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
“Ông đã muốn vậy thì tôi cho ông toại nguyện”, Diệp Thiên điềm tĩnh nói, vừa nói anh vừa chậm rãi giơ Thuỷ Tổ Kiếm trong tay lên.
Trong chốc lát, luồng khí tức mạnh mẽ quét khắp nơi. Thuỷ Tổ Kiếm là thanh kiếm khai sáng ra Long Quốc. Thanh kiếm này đại diện cho cả Long Quốc.
Bóng hình Diệp Thiên như trở nên to lớn và vĩ đại hơn trong giây phút này. Một con rồng vàng xuất hiện, đối đầu với bạch cốt ở phía đối diện.
Đây chính là trận quyết đấu của Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả, cũng là trận quyết đấu giữa hung tà và chính nghĩa.
“Diệp Thiên, chết đi”, Bạch Cốt Tôn Giả gầm lên, cây Bạch Cốt Trượng trong tay ông ta thục mạnh xuống đất, tàn ảnh đầu lâu khổng lồ xuất hiện gầm thét, há miệng như muốn nuốt chửng Diệp Thiên.
Kể cả là võ sĩ tầng thứ chính nếu tâm không kiên định thì e rằng cũng sẽ bị ảnh hưởng mà tẩu hoả nhập ma.
“Thắng bại còn chưa biết”, Diệp Thiên thản nhiên lên tiếng, thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay cũng chém ra.
Hú!
Âm thanh gào rú khủng khiếp vang khắp trời đất. Dưới luồng khí tức uy nghiêm kia,một con rồng vàng bay về phía hình đầu lâu sau nhát kiếm chém ra của Diệp Thiên.
Giây phút sau đó là cú va chạm rung chuyển trời đất.
Hung tà và chính nghĩa, đầu lâu và rồng vàng va chạm vào nhau. Cả bầu trời bị bao trùm trong luồng sáng trắng.
“Rút, mau rút”, Huyện Diệp mặt mày biến sắc thất thanh hô lên, sau đó dẫn đám người nhanh chóng lùi về sau.
Người của Bạch Cốt Hội cũng lần lượt tháo chạy.
Dưới luồng sức mạnh kia, chỉ cần không chú ý là có thể bị nuốt chửng vào đó lúc nào không hay.
Kể cả là đứng cách xa một chút thì bọn họ cũng không khỏi lo lắng.
Cả mặt biển sục sôi, những con sóng cao cả trăm mét cuộn lên rồi dội xuống, khí thế ngút trời, mặt đất như rung chuyển.
“Anh Diệp”, Chu Hoàng và Bạch Tử U kinh ngạc.
Đến cả Thanh Long và Lâm Khuê cũng không khỏi cau mày. Sức mạnh tới mức này đã hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của bọn họ. Ai thắng ai thua lúc này không dễ phân định.
Qua mười phút đồng hồ, những con sóng lớn kia mới bắt đầu yên ắng trở lại. Phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả vẫn đững giữa không trung, còn phía dưới bọn họ, mặt biển dường như bị vạch ra vết nứt lìa.
Thế nhưng điều khiến người ta phải ngỡ ngàng đó chính là Bạch Cô Đảo lại không hề có dấu hiệu bị xâm hại.
Dưới sự tác động của nước biển, vô số bộ xương trắng hếu đều phát ra ánh sáng trắng kinh người, chỉ cần nhìn cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.
Đương nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đặt cả vào Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả.
Từng con tim đập thình thịch, trong ánh mắt của mỗi người mang theo vẻ căng thẳng thấy rõ vì dù sao trận quyết đấu này cũng quyết định quá nhiều điều.
“Không thể phủ nhận Lăng Thiên Chiến Thần quả nhiên danh bất hư truyền”, sau một hồi im lặng thì cuối cùng Bạch Cốt Tôn Giả vẫn lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im ắng đó.
Bạch Cốt Tôn Giả lúc này mặt mày rõ vẻ nghiêm trọng, trong đôi mắt chất đầy lửa giận.
“Nếu như đây là quân bài cuối cùng của ông thì ông thua rồi”, Diệp Thiên vẫn hết sức bình tĩnh, tay cầm Thuỷ Tổ Kiếm mà không hề thể hiện gì ra mặt.
Lời nói này của anh khiến Lâm Khuê và mấy người phía Chu Hoàng thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng, trong đòn công kích vừa rồi thì Diệp Thiên chiếm thế thượng phong.
Đội Vương và Hoàng của Bạch Cốt Hội thì mặt mày lại khó coi hơn hẳn. Tên nào tên nấy nghiến răng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên cho rồi.
“Ha ha ha, Diệp Thiên, mày không phải vẫn ngây thơ vậy chứ?”, nghe vậy, Bạch Cốt Tôn Giả lại bật cười, giọng điệu mỉa mai.
“Thôi được, tao sẽ cho mày xem quân bài cuối cùng của Bạch Cốt Hội”.
Đằng sau lớp mặt nạ kia là biểu cảm khó hiểu của Bạch Cốt Tôn Giả và tất thảy mọi người đều có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương sau khi ông ta dứt lời.
Vẻ điềm tĩnh của Diệp Thiên cũng theo đó mà biến mất. Anh nhìn xuống dưới chân.


“Quả nhiên”.
Ở phía xa, Huyền Diệp cau mày, nói với giọng cảnh giác: “Bạch Cô Dảo e rằng còn có điều khác thường nữa”.
Huyền Diệp vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cho người ta cảm giác không sao đứng vững nổi.
“Có chuyện gì thế?”, Lâm Khuê ngạc nhiên vì mặt đất rõ ràng vẫn rất bằng phẳng, sao lại chấn động thế này?
“Là hòn đảo nhỏ đó, Bạch Cô Đảo”.
Huyền Diệp nghiêm túc nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía hòn đảo nhỏ và há hốc miệng. Quả nhiên, lúc này hòn đảo đang rung chuyển kịch liệt.
Từng bộ xương như thể được sống lại, điên cuồng gào thét. Cảnh tượng khó tin khiến người ta phải lạnh sống lưng.
“Diệp Thiên, mày sẽ được thấy quân bài áp chót của Bạch Cốt Hội sớm thôi”, nói rồi Bạch Cốt Tôn Giả cầm cây Bạch Cốt Trượng ngẩng đầu bật cười.
“Những người theo ta, giờ là lúc các người cống hiến rồi”.
Nghe hiệu lệnh của Bạch Cốt Tôn Giả, Bạch Cốt Hội lúc này chỉ còn lại trên trăm người và những Vương những Hoàng cũng như hộ pháp lần lượt không hẹn mà cùng tập hợp thành chiến trận. Bọn chúng lần lượt quỳ xuống.
“Tôi đợi Tôn Giả hạ lệnh”.
“Được”, Bạch Cốt Tôn Giả bật cười, cây Bạch Cốt Trượng được ông ta giơ lên cao.
“Bắt đầu đi, cho thế nhân mở mang tầm mắt, thấy được sức mạnh của người chết”.
Ông ta dứt lời, Bạch Cô Đảo lại rung chuyển, giây phút sau đó, Bạch Cô Đảo bắt đầu bay cuộn lên không trung.
Khi nổi trên mặt nước, người ta mới thấy rõ ràng hình ảnh của Bạch Cô Đảo. Đây là một cái đầu lâu khổng lồ được tạo thành bởi hàng trăm nghìn đầu lâu.
Ánh sáng dị thường che lấp bầu trời khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Sau đó, cái mồm đầu lâu khổng lồ kia há ra, lực hút khủng khiếp xuất hiện.
Chương 882: Bản đồ tác chiến
Giây phút sau đó, mặt biển xuất hiện xoáy nước lớn. Dưới sức hút mạnh mẽ kia, tất cả sinh linh trong phạm vi trăm mét đều không thể tháo chạy.
Điều khủng khiếp hơn, mục tiêu của nó còn hơn thế nữa.
“Có, có chuyện gì thế này?”
“Cơ thể của tôi…tôi không kiểm soát được cơ thể nữa, Tôn Giả cứu tôi với”.
Dưới sức hút khủng khiếp kia, tất cả người của Bạch Cốt Hội từ Hoàng đến Vương, thậm chí cả Phán Quan hộ pháp đều cảm thấy cơ thể mình không sao kiểm soát nổi, cứ thế, sắp bị hút vào trong mồm đầu lâu kia.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, lần lượt quỳ xuống, bộ dạng đáng thương nhìn Bạch Cốt Tôn Giả.
Thấy vậy, Bạch Cốt Tôn Giả mặt mày vẫn vô tình, ánh mắt đảo một lượt.
“Các người thân là người của Bạch Cốt Hội, đương nhiên phải nghĩ cho sự tồn vong của Bạch Cốt Hội”.
“Ta nuôi các ngươi bao nhiêu năm như vậy, giờ cũng đến lúc các ngươi báo đáp cho ta rồi”.
Dứt lời, tay phải ông ta giơ lên. Đầu lâu trắng hếu kia gào rú, há to miệng, lực hút từ miệng nó ngày càng lớn.
“Đây… Tôn Giả, ông lại…”
“Trời ơi, lẽ nào đây mới chính là mục đích của ông sao?”
Giây phút này, tất cả thành viên của Bạch Cốt Hội mới tỉnh ngộ. Hoá ra bọn họ chỉ là quân cờ trong tay Bạch Cốt Tôn Giả mà thôi. Lúc cần thì bọn họ bán mạng cho Bạch Cốt Hội, còn lúc không cần thiết thì Bạch Cốt Tôn Giả sẽ coi bọn họ là con mồi để bản thân mình trở nên mạnh hơn.
Nghĩ vậy, tất cả người của Bạch Cốt Hội lập tức tháo chạy ra tứ phía. Chỉ đáng tiếc đã muộn rồi, hoặc có thể nói bọn họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Bạch Cốt Tôn Giả.
Chỉ thấy Bạch Cốt Tôn Giả không di chuyển, nhếch miệng cười đầy ám ảnh còn miệng đầu lâu kia thì cứ thế há to ra.
Luồng sức mạnh đáng sợ cuộn lên tạo thành cơn gió lớn. Dưới cơn gió ấy, tất cả thành viên của Bạch Cốt Hội đều giống như bị thi triển thuật định thân vậy, không sao di chuyển được nữa.
Sau đó, dưới sức hút khủng khiếp kia, cơ thể bọn họ vỡ vụn trong chốc lát, bị đầu lâu kia nuốt trọn.
“A!!!”
“Bạch Cốt Tôn Giả, tôi trù cho ông chết không toàn thây”.
“Tôi hận”.
…..
Trong phút chốc, mặt biển đều vọng lại những tiếng thét gào của thành viên Bạch Cốt Hội. Bọn họ đã hiểu ra chân tướng. Chỉ đáng tiếc, tất cả đã quá muộn.
Từ Phán Quan, Hộ Pháp tới những tên thuộc hạ quèn trong Bạch Cốt Hội, tất cả thảy hàng chục nghìn người không còn sót lấy một ai.
Tất cả đều bị nhấn chìm trong biển máu.
Máu tươi lênh láng chảy thành dòng về phía miệng đầu lâu khổng lồ kia.
“Bạch Cốt Tôn Giả quả tàn độc vô tình, vì trận chiến với anh Diệp mà không tiếc hi sinh toàn bộ tính mạng của thuộc hạ”.
Ở phía xa, Bạch Tử U thấy cảnh này thì sởn da gà.
Chu Hoàng hắng giọng đáp: “Hừ, đáng đời cho chúng. Tâm bất thiện thì cuối cùng cũng bị thôn tính cả thôi”.
“Đối với Bạch Cốt Tôn Giả mà nói, kể cả là Phán Quan Hộ Pháp thì cũng chỉ là công cụ mà thôi. Chỉ cần ông ta không chết thì còn có thể nuôi thêm những người khác”, Thanh Long lắc đầu, nói với giọng nặng nề.
“Không sai, đây chính là đều đáng sợ nhất của Bạch Cốt Hội”.
Huyền Diệp gật đầu tán thành: “Cho nên chỉ cần Bạch Cốt Tôn Giả không chết thì Bạch Cốt Hội mãi mãi không bị tiêu diệt”.
Lúc này, Lâm Khuê mới vội nói: “Nói vậy thì há chẳng phải anh Diệp không phải đang đối kháng với cả Bạch Cốt Hội sao?”
“Cũng không hẳn”, Huyền Diệp lắc đầu, ánh mắt như sáng lên.
Ở phía xa, Diệp Thiên thấy cảnh này thì nheo mắt nhìn. Anh nắm chặt Thuỷ Tổ Kiếm, không nói gì.
Lúc này, phần đầu lâu sau khi nuốt trọn không biết bao cơ thể của thành viên Bạch Cốt Hội thì có diện mạo màu đỏ tươi như máu chứ không còn là đầu lâu trắng hếu như ban đầu nữa.
Đầu lâu kia ngẩng lên rít dài, mây đen lại lần nữa kéo đến che khuất bầu trời. Những âm thanh gào thét còn vang vọng lại trong không trung.
Cảm giác nặng nề phát ra từ phía đầu lâu kia bao trùm cả Long Quốc.
…..


“Xem ra Bạch Cốt Hội đã chuẩn bị liều chết một phen rồi”.
Thấy sắc trời đột nhiên thay đổi, chú Thiên cau mày nói. Mùi máu tanh trong không trung và cảm giác tuyệt vọng khiến chú Thiên nhận ra điều bất thường.
Ở phía những gia tộc quy ẩn, tất cả mọi người đều nín thở cau mày chờ đợi, trong lòng bất an không thôi.
Còn bách tính của cả Long Quốc dưới sự đè nén nặng nề đó chỉ biết ôm chặt lấy người thân của mình mới thấy được chút an toàn.
Cả Long Quốc đều bị đè nén dưới sức mạnh khủng khiếp kia giống như ngày tận thế đang tới gần vậy.
Diệp Thiên đối đầu với Bạch Cốt Tôn Giả vẫn không hề tỏ ra nao núng.
“Bạch Cốt Tôn Giả, quả nhiên biết chơi chiêu đấy. Đây là thủ đoạn cuối cùng của ông sao?”
Ở phía đối diện, Bạch Cốt Tôn Giả cao ngạo, dưới lớp mặt nạ, ông ta bật cười ha hả.
“Không sai, Diệp Thiên, cho tao xem thực lực thật sự của mày đi”.
“Ai thắng ai thua, chúng ta một chiêu định thắng bại”.
Thấy bộ dạng tự tin đó của Bạch Cốt Tôn Giả, Diệp Thiên bật cười, gật đầu điềm tĩnh.
“Đã vậy thì tôi cho ông toại nguyện”, nói rồi, Diệp Thiên vung Thuỷ Tổ Kiếm trong tay hét lớn.
“Năm đại quân đâu”.
“Có”.
Ở phía xa, các tướng sĩ lần lượt quỳ xuống, giọng nói vang vọng đất trời.
“Thỉnh Chiến Đồ”.
“Rõ”.
Diệp Thiên dứt lời, tất cả binh lính đồng thanh đáp lời.
“Thỉnh Chiến Đồ”.


Lâm Khuê, Thanh Long, Bạch Tử U và Chu Hoàng không dám chậm trễ, mau chóng quay về bên chiến sĩ của mình.
Huyền DIệp như có dự liệu từ trước, nên cũng đi về vị trí.
Giây phút sau đó, năm người cùng đại quân lần lượt giơ bản đồ tác chiến của mình, tung vào không trung. Hàng chục nghìn người động tác nhất loạt, biểu cảm thành kính. Bản đồ tác chiến của năm đại quân là dấu mốc, là sự tự hào của năm đại quân.
Nếu không phải thời điểm then chốt thì sao có thể lấy ra? Bản đồ tác chiến được tung ra, trong chốc lát phát ra luồng sáng huy hoàng.
Dưới sự chỉ huy của Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Diệp Thiên, lần đầu tiên chúng hợp lại với nhau.
Chính giữa bản đồ, Thanh Long tay cầm trường kiếm diệt trừ yêu ma.
Từng luồng ánh sáng vô tận phát ra từ tấm bản đồ chiến đấu. Dưới ánh sáng đó, sức mạnh của tất cả tướng sĩ hợp lại với nhau, quy tụ lại ở cơ thể Đinh Dũng.
Bản đồ tác chiến của năm đại quân vốn dĩ để chiến đấu với kẻ thù ngoại bang, được diệp Thiên mời Mạc Huyền mới chế tạo ra được. Ban đầu bản đồ chiến đấu chỉ cần sử dụng riêng rẽ là có thể đánh đuổi được kẻ địch xâm lăng.
Thế nhưng hiện giờ vì đối phó với Bạch Cốt Tôn Giả mà lần đầu tiên, năm bản đồ ghép lại với nhau. Luồng sức mạnh của vô vàn tướng sĩ hợp lại, sao có thể coi thường được?
Lúc này, Diệp Thiên đứng sừng sững trên bản đồ tác chiến, xung quanh anh phát ra từng luồng sáng đối địch với hình đầu lâu của Bạch Cốt Tôn Giả.
Giống như thần linh vậy, gần như là luồng sức mạnh có thể dời non lấp bể.
Đây chính là sự đáng sợ của bản đồ tác chiến, nó có thể quy tụ sức mạnh của tất cả mọi người lại với nhau.
Bạch Cốt Tôn Giả nuốt trọn sức mạnh của các thành viên Bạch Cốt Hội để đối phó với Diệp Thiên, còn Diệp Thiên sao có thể không tận dụng sức mạnh tổng hoà của đại quân để đối phó với Bạch Cốt Tôn Giả được?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom