Hot Cục Cưng Có Chiêu (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-436

Chương 436: Ba có tốt hơn nữa cũng không tốt hơn ân tuấn




Nói với Thẩm Hạ Lan bản thân bị người ta ám hại rồi sao?



Tuy như thế có thể khiến quan hệ hòa hoãn lại, thậm chí còn có thể khiến Thẩm Hạ Lan tha thứ cho anh, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không muốn làm như thế.



Anh không muốn khiến Thẩm Hạ Lan vì chuyện như này mà lo lắng bất an, càng không muốn vì chuyện như này khiến cô ủy khuất bản thân.



Thẩm Hạ Lan nói bản thân không vượt qua được cái hố tình cảm này thì anh đợi cô từ từ vượt qua, huống chi bây giờ cũng không quá thái bình.



Người ra tay đằng sau là ai cũng không biết, cũng không biết có nhằm vào Thẩm Hạ Lan không, đã như này còn không bằng giấu cô.



Đầu óc của Diệp Ân Tuấn nhanh chóng vận chuyển, sau đó nói: “Chuyện này đừng nói với cô ấy, đoán chắc cô ấy tạm thời cũng không thời gian quản tôi.”



Nói xong, anh không khỏi cười khổ một tiếng.



Tô Nam có hơi không tán đồng nói: “Cậu phải nghĩ kỹ, tình trạng của cậu bây giờ không lớn không nhỏ, tôi chắc chắn sẽ không để cậu ở đây tiến hành chữa trị. Cậu nếu như muốn chữa trị thì phải hoàn toàn phong bế lại, đến lúc đó vợ cậu nếu như không tìm được cậu, cậu nói như nào.”



Diệp Ân Tuấn nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh nắng rất đẹp, nhưng mặc kệ là đáy lòng của anh hay là Thẩm Hạ Lan, đoán chắc đều có sương mù.”



“Vậy thì cái gì cũng không nói đi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Cậu chỉ cần lo sắp xếp chỗ cho tôi, chuyện khác tôi giải quyết.”



“Được, tự cậu nghĩ cho kỹ, tôi từng nói với cậu, vợ không phải là vật phụ thuộc của cậu, cá nhân tôi cảm thấy cậu nên để cô ấy biết chuyện này.”



“Nói sau đi.”



Diệp Ân Tuấn có hơi mệt rồi, Tô Nam cũng không tiện làm phiền, mặc kệ nói như nào, đây đều là chuyện của nhà bọn họ, anh ta chỉ là một người ngoài, nếu chút ý kiến là được, nhưng muốn làm như nào, cuối cùng vẫn phải do bản thân Diệp Ân Tuấn quyết định.



Khi Tô Nam đi ra, nhân viên phục vụ cả người đều ngây ngốc rồi, bởi vì Bạch Tử Đồng đã đưa báo cáo hóa nghiệm cho anh ta.



Khi anh ta nhìn thấy là trúng độc natri xyanua thì anh ta biết câu lạc bộ Hoàng Quan gặp chuyện rồi, bởi vì Tiểu Vy người này gặp chuyện rồi.



“Cậu Tô, chúng tôi nhất định sẽ tìm được người này, tôi bảo đảm.”



“Trở về nói một tiếng với quản lý của các cậu, trong một ngày không thể cho tôi và cậu Diệp một câu trả lời, chúng tôi sẽ khiến câu lạc bộ của các người phải trả giá.”



Lời của Tô Nam không phải là dọa, nhân viên phục vụ biết anh ta tuyệt đối làm ra được, vội vàng gật đầu, loạng choạng rời đi.



Bạch Tử Đồng nhìn Tô Nam nói: “Nghĩ ra đi đâu chữa trị cho cậu Diệp chưa?”



“Chuyện này phải phong tỏa tin tức, tuy có kết quả hóa nghiệm, nhưng cũng không thể tiết lộ ra ngoài. Nhà họ Diệp bây giờ không thái bình, anh và Ân Tuấn sẽ thương lượng một đối sạch, tạm thời làm khó em rồi.”



“Không sao, chỉ cần là chuyện của anh thì em không khó xử, chỉ là không nói chuyện này cho vợ của cậu Diệp sao?”



Bạch Tử Đồng là phụ nữ, tự nhiên biết điều mà phụ nữ bây giờ hy vọng nhất mong muốn nhất là cái gì.



Tô Nam nhìn về phía phòng bệnh nói: “Tên đầu gỗ đó nói bản thân sẽ xử lý, dù sao là chuyện của nhà người ta, chúng ta vẫn là đừng nhúng tay, nhưng mong cậu ấy cuối cùng sẽ không hối hận.”



“Được.”



Hai vợ chồng tạch ra, vội đi lo chuyện của mình.



Thẩm Hạ Lan từ sau khi Diệp Ân Tuấn đi rồi, về đến nhà họ Thẩm, sau khi giải thích lý do với ba mẹ là Diệp Ân Tuấn tạm thời có việc không thể đến ăn cơm thì đi về phòng ngủ.



Cô nhanh chóng mở mẩu giấy trong tay ra, bên trên viết: “Chiều tới nhà họ Hoắc, chị nếu như không tới, bà nội của chị sẽ như thế nào thì tôi không biết đâu.”



Là nét chữ của Dư Khinh Hồng.



Nghĩ đến lời mà Tống Dật Hiên nói với cô, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi do dự.



Chuyện này cô rốt cuộc phải giải quyết như thế nào?



Đi hay không đi?



Chuyện của bà cụ Hoắc cô có nên nói với Hoắc Chấn Đình không?



Thẩm Hạ Lan còn đang băn khoăn, thậm chí không có một cảm xúc.



Cô không nhịn được mà gọi một cuộc cho Diệp Ân Tuấn.



Điện thoại của Diệp Ân Tuần không có ai nghe.



Thẩm Hạ Lan có hơi không quá chết tâm, lại gọi lần nữa, vẫn không có ai nghe máy, lông mày của cô hơi nhíu lại.



Sẽ không phải là tức giận rồi, cho nên không nghe điện thoại của cô chứ?



Nhưng người nên tức giận không nên là cô sao?



Thẩm Hạ Lan trực tiếp gọi điện cho Tống Đình.



“Diệp Ân Tuấn người bây giờ ở đâu?”



Tống Đình bị câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm cho sững ra.



“Bà chủ, Diệp tổng đi đâu không có nói với tôi.”



“Biết rồi.”



Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có hơi không tự trọng rồi.



Rõ ràng trong lòng không vượt qua được cái hố đó, đối với anh còn có ý kiến, bây giờ vậy mà bởi vì một cú điện thoại gọi không nghe mà lo lắng cho anh.



Nói không chừng anh không biết ở đâu phong lưu khoái hoạt rồi.



Thẩm Hạ Lan tức tối ném điện thoại sang một bên, trong lòng vô cùng bực tức.



Cô đến phòng ăn bên ngoài, nhìn thấy ba Thẩm và mẹ Thẩm còn cả Thẩm Nghê Nghê đã nấu xong đồ ăn, không khỏi đi tới.



“Oa, mẹ, mẹ nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy sao?”



Thẩm Hạ Lan quả thật bụng có hơi đói rồi.



Mẹ Thẩm cười nói: “Phải, thấy con bây giờ gầy đi, cũng không biết ăn uống cho tử tế. Đã là mợ chủ của nhà họ Diệp rồi, Ân Tuấn cũng không để con thiệt thòi, thế nào lại không chăm tốt cơ thể chứ? Không đến bệnh viện khám thử sao? Gần đây thân thể như thế nào rồi? Thế nào không tăng tí thịt nào?”



Đối với thân thể của Thẩm Hạ Lan, mẹ Thẩm vẫn rất lo lắng.



Thẩm Hạ Lan bình thản nói; “Bây giờ rất nhiều cô gái đều đang giảm béo, mẹ nhìn con đi, cân nặng tiêu chuẩn cỡ nào? Đừng để con béo lên, ngộ nhỡ em béo rồi trở nên xấu xí thì phải làm sao?”



“Đứa trẻ này, cái gì mà giảm béo hay không chứ, nói linh tinh, mẹ nói cho con biết, con bớt học theo mấy cô gái ở bên ngoài cho mẹ, giảm béo cái gì chứ. Con mau chóng ăn nhiều một chút, ở nhà mấy ngày, mẹ bảo đảm nuôi con thành trắng trẻo mập mạp!”



Lời của mẹ Thẩm vừa dứt, Thẩm Nghê Nghê phụng phịu nói: “Cũng nuôi cháu với, bà ngoại, cháu cũng gầy, bà xem bà xem.”



Nói rồi cô bé còn nhéo cái má núng nính của mình mà biện hộ, chọc cho cả nhà vui vẻ cười ầm.



“Được được được, nuôi cháu. Mau ăn cơm đi.”



Ba Thẩm cười nhạt, thấy Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, cũng không biết giữa cô và Diệp Ân Tuấn như thế nào rồi, vốn muốn hỏi một câu, nhưng thấy tâm trạng bây giờ của con gái rất tốt, vẫn là im miệng.



Một bữa cơm Thẩm Hạ Lan ăn phải gọi là rất vui vẻ, giống như khoảng thời gian ấm áp đã mất từ lâu lần nữa trở lại.



Trải qua sinh tử mới biết, người thân cận nhất bên cạnh có thể ở cùng nhau ăn cơm nói chuyện mới là chuyện hạnh phúc nhất vui vẻ nhất trên thế gian.



Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Hạ Lan giúp mẹ Thẩm thu dọn bát đũa, mẹ Thẩm dẫn Thẩm Nghê Nghê đi ngủ trưa rồi.



Ba Thẩm thấy Thẩm Hạ Lan có tâm sự, cười hỏi: “Nói chuyện với ba?”



“Ba.”



Thẩm Hạ Lan có hơi giận dỗi nhìn ba, có điều vẫn cùng ông đi vào phòng sách.



“Sao thế? Gặp chuyện rồi sao?”



“Dạ!”



Thẩm Hạ Lan gật đầu.



“Bà cụ nhà họ Hoắc thân thể đã xảy ra chút vấn đề, nhưng chuyện này con còn chưa nói với nhà họ Hoắc, con cứ do dự có nên quản chuyện này không.”



Thẩm Hạ Lan không tìm được Diệp Ân Tuấn, hiện nay ở trước mặt ba Thẩm, giống như một đứa trẻ có chút bất lực.



Khi ba Thẩm nghe thấy những lời này thì sững ra, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Con tại sao lại băn khoăn như vậy? Là vì chuyện mà bà cụ Hoắc trước đó đã làm với con khiến con lạnh lòng rồi?”



Câu nói này chính là một kim thấy máu.



Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi ươn ướt.



Ở trước mặt người khác, cô có thể giả bộ không để tâm, nhưng ở trước mặt ba, sự ủy khuất đó vẫn trào ra.



“Ừm, rất ủy khuất, rất lạnh lùng, bà ta cũng nói không cần con rồi, cũng nói con và nhà họ Hoắc không có quan hệ rồi, vậy thì chuyện của bà ta con việc gì còn phải lo nữa?”



“Vậy con tại sao còn băn khoăn như vậy? Còn muốn vì chuyện này mà do dự không quyết như thế, khiến tâm trạng của con không tốt?”



Ba Thẩm thấy sự ủy khuất của Thẩm Hạ Lan, ít nhiều có hơi đau lòng.



Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói không ra lời.



Phải!



Cô tại sao lại do dự chứ?



Tại sao lại băn khoăn chứ?



Không phải vẫn là vì cô không buông được sao?”



Ba Thẩm nhìn Thẩm Hạ Lan, thâm ý nói: “Trước không nói đến bà ta là bà nội của con, hai người có chung dòng máu, cho dù bà ta chỉ là một người ngoài, nhưng bà ta là gia đình thuộc diện liệt sĩ, là góa phụ của liệt sĩ. Không có sự hy sinh của nhà họ Hoắc, đâu có cuộc sống của chúng ta ngày hôm nay? Cho dù là làm một người ngoài, con cũng nên thông báo cho bọn họ một tiếng không phải ao? Ba biết, cách làm của bà cụ Hoắc khiến con chịu ủy khuất, nhưng Hạ Lan, cách nhìn và quan niệm của mỗi người trên thế giới này đều không giống nhau. Có lẽ bà ta chỉ là bị người ta mê hoặc, tạm thời không nhìn thấy cái tốt của con, nhưng cuối cùng có một ngày bà ta sẽ hiểu con là đứa trẻ tốt như nào. Không cùng người ta tranh ngắn dài, bản thân làm tốt, giữ vững bản tâm của mình là được rồi. Nếu như thật sự có một ngày xảy ra chuyện gì, con xứng với lương tâm của mình, sẽ không tiếc nuối, sẽ không hối hận, vậy thì được rồi.”



Nghe thấy ba Thẩm nói như thế, tâm lý của Thẩm Hạ Lan cũng trở nên thoải mái hơn.



“Ba, ba thật tốt!”



Thẩm Hạ Lan ôm lấy ba Thẩm, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.



Ba Thẩm vỗ vai của cô, an ủi cười nói: “Ba có tốt hơn nữa cũng không tốt hơn Ân Tuấn.”



Cơ thể của Thẩm Hạ Lan không khỏi khựng lại.



“Ba, sao đột nhiên nói đến anh ấy rồi?”



“Ba biết giữa con và nó có chút mâu thuẫn, còn là mâu thuẫn gì, ba không hỏi. Nhưng điều ba muốn nói với con là, hai vợ chồng chung sống bên nhau thì giống như nắp nồi và cái nồi vậy, khó tránh va chạm. Ai cũng không phải là thánh nhân, ai cũng có lúc làm sai chuyện, ba nhìn ra được, lần này khả năng là Ân Tuấn đã làm sai chuyện gì, chọc con không vui rồi. Có điều con cũng nghĩ thử đến cái tốt mà nó đối với con. Nó chính là một lòng một dạ vì con, ba không tin con không phát giác được.”



Lời của ba Thẩm khiến trong lòng của Thẩm Hạ Lan càng không biết có mùi vị gì.



“Ba, ba không biết anh ấy đã làm cái gì, tự nhiên sẽ nói như thế.”



“Phần lớn mọi chuyện có thể lớn hơn chuyện sinh mạng hay sao? Chỉ cần không phải là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Huống chi ba luôn cảm thấy mặc kệ Ân Tuấn làm cái gì, điểm xuất phát chắc đều là vì con, vì gia đình này, vì tụi nhỏ. Có lẽ cách làm của nó tương đối bá đạo, tương đối cực đoan, nhưng con cũng phải biết, nó từ nhỏ chính là một người cao cao tại thượng, người ra lệnh rồi. Nó không phải là dân thường, nó là cậu Diệp, là người thừa kế của nhà họ Diệp, tất cả thủ đoạn và cách hành sự có lẽ con không tán đồng, nhưng con phải nhìn thấy dụng ý đằng sau của nó có phải không?”



Nghe thấy ba Thẩm nói như thế, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi dao động rồi.



“Ba, con là con gái của ba, ba thế nào cứ nó tốt cho anh ấy thế?”



“Nó đối tốt với con, ba mẹ mới yên tâm, dù sao ngày tháng ba mẹ bên con không nhiều bằng nó. Gia đình hòa thuận mới là tốt nhất. Nghe lời của ba, có một số chuyện, có thể cho qua thì cho qua. Lát nữa không có chuyện gì thì gọi điện cho Ân Tuấn, bảo nó tối về ăn cơm, chuyện gì thì phải đã qua rồi, hửm?”



Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt mong chờ của ba, lại suy nghĩ một lát lời mà ba Thẩm nói. Cô thật sự dao động rồi.



Hay là, lát nữa vẫn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn đi.



Cô nghĩ như thế rồi thì có hơi gấp gáp trở về phòng, khi cầm điện thoại lên gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, lại không ngờ Diệp Ân Tuấn gọi điện tới trước rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom