Advertisement
Advertisement
  • Chap-395

CHƯƠNG 373: ĐẠI KẾT CỤC(2)




CHƯƠNG 373: ĐẠI KẾT CỤC(2)
Ánh mắt anh ấy quét thoáng qua tôi một cái, không hề dừng lại, rồi dừng ở trên người Chung Quỳ, cười thảm một tiếng, nói: “Giờ khắc này vẫn phải tới.”
“Nếu biết trốn không thoát thì đừng nên giãy giụa vô ích. Ngươi cho là mang cô ta chạy tới phương Tây thì ta sẽ không có biện pháp nào sao?” Lông mày Chung Quỳ nhướng lên một cái, cười lạnh nói.
“Là ta mộng tưởng hão huyền.” Tô Mộc nhỏ giọng nói. Giọng nói của anh ấy lúc này không còn chút kháng cự nào, chậm rãi hướng về phía Chung Quỳ quỳ xuống, nói: “Ta cho rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó, ở bên cạnh bảo vệ Dương Dương thật tốt, đánh thức trí nhớ của cô ấy thì nhiệm vụ của ta liền hoàn thành.”
“Ta cho rằng, tình cảm của ta với Lộc Dương chẳng qua chỉ là kế thừa từ hồn phách của ngươi, chỉ cần ta yêu người khác thì tình yêu đối với Lộc Dương sẽ phai nhạt.”
“Ta cho rằng, trải qua mười kiếp rèn luyện, một luồng thần phách cũng có thể trở thành linh hồn độc lập, dù là biến thành một người bình thường không có gì lạ cũng được.”
“Nhưng thế sự vô thường. Dù ngươi đem tinh phách của Lâm Yến Nhi cắm rễ trong thân thể ta, đem tính mạng của chúng ta ràng buộc với nhau thì ta vẫn động tâm với Lộc Dương. Cho dù đời này cô ấy xấu xí, lại lười, lại ngu ngốc hay thế nào đi nữa ta cũng chỉ muốn ở chung một chỗ với cô ấy, dù chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy ba hay năm năm ta cũng sẽ tìm kiếm.”
Tô Mộc nói.
Lúc nói tới chỗ này ánh mắt anh ấy nhìn về phía tôi, sự sợ hãi Chung Quỳ trong đáy mắt từ từ tản đi đồng thời hiện lên ánh vui mừng, thật giống như có thể nhìn thấy tôi thì mọi thứ này cũng đều đáng giá. Anh ấy sớm biết sẽ là kết quả này nhưng lại chưa bao giờ hối hận.Nhìn Tô Mộc lúc này trái tim tôi đau đớn muốn nổ tung!
Tại sao?
Tại sao Quỳ ca ca lại xuất hiện đúng lúc tôi sắp làm đám cưới, ngăn cản hạnh phúc của tôi?
Rốt cuộc hắn là người nào, cùng Tô Mộc có quan hệ thế nào?!
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu hơn, thật giống như không thể hít thở.
Yêu lực bốn phía như có như không bị tiệm khí đè nén rúc vào một chỗ, mơ hồ đong đưa trong thượng đan điền của tôi.
“Quỳ ca ca, là huynh đem hồn phách Lâm Yến Nhi cùng hồn phách Tô Mộc ràng buộc với nhau? Vậy chủ nhân của Lâm Yến Nhi cũng chính là huynh?” Người tôi khẽ run lên, hỏi Chung Quỳ.
Mặc dù Chung Quỳ nói sự tồn tại của tôi chỉ là vì để làm sống lại Lộc Dương trong lòng hắn, nhưng nếu hắn chính là chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì họa diệt môn của Tô gia năm đó không phải là do chính tổ tiên Tô gia là hắn bày kế sao?
Còn có tiếp sau đó, Tô Mộc bị buộc phải cho tôi ăn hoa bỉ ngạn để khôi phục trí nhớ kiếp trước của tôi.
Những chuyện này đều là Chung Quỳ sớm đã sắp xếp, chỉ là vì để sau khi tôi khôi phục trí nhớ kiếp trước sẽ dung hợp vào trong yêu thân này, biến thành thần Lộc Dương một cách hoàn chỉnh!
Tất cả đều là một ván cờ, từ khi tôi vừa sinh ra thì số mệnh của tôi đã bị Chung Quỳ từng bước sắp xếp xong xuôi.
Vậy Tô Mộc là gì?
Cũng chỉ là một quân cờ bên cạnh tôi trong tay Chung Quỳ? Chỉ là quân cờ này lại thành tinh, có tư duy của mình, thoát khỏi tay hắn, cho nên Chung Quỳ cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải tiêu diệt hai chúng tôi?
Nghĩ tới đây lửa giận trong lòng tôi không nhịn được phun trào, dựa vào cái gì mà số mệnh của tôi bị người khác nắm trong tay?
Bởi vì hắn là thần sao?
A ha, bây giờ tôi cũng là thần.
Trong mắt tôi bất giác xuất hiện tia ác ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Quỳ, yên lặng như núi lửa trước khi bùng nổ vậy.
Cho dù hắn tính toán điều gì thì hắn cũng muốn làm thương tổn Tô Mộc của tôi. Tôi! Không! Cho! Phép!
“Không sai, Lâm Yến Nhi chẳng qua chỉ là một lệ quỷ ta tiện tay bắt được mà thôi. Ngay cả Tô Mộc cũng là một luồng phách được tách ra từ trên người ta, không có ta thì hắn chẳng phải là gì cả! Tô Mộc nghiệt chướng có một câu nói rất đúng, ngươi quả thật quá ngu ngốc, tu luyện thế nào cũng như bùn nát không đỡ nổi tường. Chỉ một Lâm Yến Nhi mà có thể mấy lần đem đẩy ngươi vào tuyệt cảnh, nếu là Dương Dương của ta thì chỉ nháy mắt một cái Lâm Yến Nhi đã biến mất trong trời đất, sao còn phải chật vật như này…”
Chung Quỳ vừa nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt của tôi, trong mắt lộ vẻ khổ sở.
Nói xong hắn không chút nào do dự nữa, tay đưa về phía cổ tôi.Thân thể tôi trong nháy mắt mất đi khống chế, trực tiếp bay về phía hắn, cổ tôi chủ động lọt vào trong tay hắn.
‘Rắc’ một tiếng vang nhỏ, tôi nghe tiếng xương bị bóp vỡ.
Một trận đau đớn từ cổ họng tôi truyền ra, mùi máu tanh xộc lên mũi tôi.
“Không được!” Tô Mộc hét lên một tiếng, người thật nhanh xông về phía tôi, muốn cứu tôi ra khỏi tay của Chung Quỳ.
Nhưng anh ấy là quỷ, Chung Quỳ là hồn tiệm, quan hệ giữa bọn họ trời sinh đã không ngang hàng, không thấy Chung Quỳ làm động tác gì nhưng Tô Mộc đã nằm bẹp xuống đất, trên người giống như có chùy vạn cân đè lên người vậy, chớp mắt hai chân đã bị vùi vào trong đất không rút ra được.
“Phản bội ngươi là ta! Yêu cô ấy cũng là ta! Từ đầu chí cuối đều là ta chủ động dẫn dắt cô ấy, cô ấy không biết gì cả, ngươi muốn xả giận hãy xả lên người ta!” Tô Mộc hét lên.Vừa nói lượng âm khí ít ỏi trên người anh ấy vừa được điều động toàn bộ, tạo thành một con lốc xung quanh anh ấy.
Anh ấy không phải muốn liều mạng cùng Chung Quỳ chứ?!
Tôi vội vàng chỉ biết lắc đầu với Tô Mộc, muốn gọi anh ấy, bảo anh ấy cách Chung Quỳ xa một chút, nhưng cổ họng tôi bị Chung Quỳ bóp chặt, nửa từ cũng không nói được.
“Lên người ngươi? Ngươi là một phách của ta, ngươi mất mạng thì ta cũng bị thương nặng, ngươi nghĩ ta ngu như vậy sao? Nếu ngươi yêu đồ giả này ta sẽ khiến ngươi trơ mắt nhìn cô ta chết trong tay ta. Ngươi không thể làm gì, ta muốn ngươi cũng phải nếm trải cảm giác tận mắt nhìn người mình yêu chết đi là như thế nào!”
Nói xong chiếc quạt động trong tay Chung Quỳ đập lên đầu tôi.
Tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cảm giác trời đất quay cuồng.
Sau lưng còn có tiếng Tô Mộc hét lên tê tâm liệt phế: “Dương Dương…”
“Ngươi không xứng ở trong thân thể Lộc Dương của ta. Nhìn chính linh hồn của ngươi xem, linh hồn ngươi xấu xí không chịu nổi, ngay cả thần lực của Lộc Dương cũng không lấy được. Ngươi chỉ là đồ phế vật, thật lãng phí khi để nó trong tay ngươi!” Ngay khi đầu óc tôi đang choáng váng thì đột nhiên có âm thanh xuất hiện bên cạnh tai tôi.
Tôi cả kinh trong lòng, lúc này mới phát hiện tôi còn chưa chết, chẳng qua hồn phách bị Chung Quỳ kéo ra khỏi thân thể. Tô Mộc ở bên đã gần tan vỡ, âm khí xung quanh anh ấy đang xoay tròn càng lúc càng nhanh, đến khi nhanh hết sức có thể Tô Mộc đột nhiên giống như lò xo từ dưới đất bay ra ngoài, bắn về phía sau tôi và Chung Quỳ!
“Tô Mộc! Đừng tới đây!” Tôi căng thẳng trong lòng, hét lên.
Nhưng tôi nói đã muộn, Tô Mộc xen lẫn trong âm khí xông về phía chúng tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ tại sao Tô Mộc đột nhiên có thể thoát ra được vùng đất khống chế, hai chân anh ấy vẫn bị kẹt trong đất bị Tô Mộc tự chặt đứt!
Nước mắt tôi không kìm nén được nữa, òa một tiếng khóc lên.Cùng lúc đó, yêu khí bị nén lại trong cơ thể kia giống như mãnh thú xổng chuồng, luồng yêu khí xanh đen điên cuồng lao ra khỏi cơ thể bay về bốn phía xunh quanh.
Ầm! Ầm! Ầm!... Số lớn yêu khí bị nén lại bất chợt phun ra nổ lớn thành tràng kinh thiên động địa.
Trong nháy mắt cây cối nhà cửa xung quanh nông trường bị đánh bát chỉ còn một mảng nám đen, những người làm khi trước bị Chung Quỳ định trụ cũng không thấy bóng dáng, có lẽ đã bị yêu khí nổ lớn biến thành cát bụi.
Tôi đã mù quáng giết nhiều người như vậy, nếu ai dám đả thương Tô Mộc thì người đó chính là kẻ địch của tôi!
Tôi đưa mắt quét một vòng quanh đám phế tích, hôn trường được bố trí tuyệt đẹp tỉ mỉ cũng biến thành một mảnh nám đen.Trái tim tôi rỉ máu, sự tuyệt vọng tràn ngập toàn thân tôi. Nếu như Chung Quỳ nhất định phải ép tôi cùng Tô Mộc tách ra thì coi như tôi có mất mạng sống này cũng phải kéo hắn chôn theo tôi!
“Lộc Dương, em đã quay lại?” Trong đám phế tích bay đến một âm thanh lộ rõ vẻ vui mừng, một bóng người trắng như tuyết xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt kinh ngạc vui mừng nhìn tôi.
Là Chung Quỳ.
Hắn không nghĩ tới tôi đột nhiên bộc phát ra thần lực mãnh liệt như vậy nên cho rằng Lộc Dương kiếp trước đã thức tỉnh.
“Quỳ ca ca!” Tôi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cong miệng cười với hắn đầy rạng rỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom