Advertisement
Advertisement
  • Chap-393

CHƯƠNG 371: THUỒNG LUỒNG TIÊN ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN




CHƯƠNG 371: THUỒNG LUỒNG TIÊN ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN
Thấy tôi không tin đó là hồn tiệm, Tô Mộc liền buông tôi ra đi tới chiếc hộp gỗ trong phòng, còn chưa đi tới trước mặt hộp gỗ Tô Mộc đã ngừng lại, đưa tay ra.
“Xèo…” Một tiếng vang nhỏ, lòng tôi bỗng nhiên căng thẳng, chỉ thấy một luồng khói trắng thổi qua, ngón tay Tô Mộc đưa ra đã bị khí kia đả thương, một ngón tay cũng bị biến mất.
“Tô Mộc, anh làm gì vậy!” Tôi liền vọt tới, lặc mình xuất hiện bên người Tô Mộc, đau lòng ôm lấy bàn tay Tô Mộc.
Mặt Tô Mộc không có bất kỳ vẻ thống khổ nào, chỉ cười một tiếng với tôi, dùng âm khí vốn đã không nhiều trong người anh ấy tập trung tại nơi ngón tay bị biến mất kia.
Chớp mắt một cái, ngón tay vừa biến mất của Tô Mộc lần nữa mọc ra, nói: “Yên tâm, anh không sao, vừa rồi chẳng qua chỉ là thử nghiệm xem cái này có phải là tiệm khí hay không. Bây giờ em thấy rồi đây.”
“Thử nghiệm cũng không thể lấy tay mình ra thử nghiệm chứ, anh lúc này đã yếu ớt như vậy có phải quá dại hay không.” Tôi đau lòng trách cứ.
Nói xong tôi liền bảo Tô Mộc cách cái hộp kia xa một chút, dù sao lần trước anh ấy vẫn còn là lệ quỷ còn bị tiệm khí áp chế không nhẹ, bây giờ lần nữa ở gần tiệm khí như vậy không phải là nguy hiểm hơn sao?
Có điều là tại sao tôi lại không cảm nhận được đây là tiệm khí?
Tôi hỏi Tô Mộc đây là nguyên nhân gì, Tô Mộc có vẻ cũng không rõ lắm, anh ấy chỉ biết đây là tiệm khí nhưng tiệm khí này lại không hề hoàn toàn giống tiệm khí lần trước. Dường như lực sát thương ít đi một chút, hơn nữa tiệm khí này từ trong hộp gỗ thấm ra, hẳn trong hộp gỗ còn chứa đồ gì đó.
“Em sẽ xem rốt cuộc đây là cái gì.” Tôi nói.
Nói xong tôi đẩy Tô Mộc ra, bảo anh ấy cách xa một chút còn tôi đi tới hộp gỗ.
“Đừng đi!” Tô Mộc đột nhiên lo lắng kéo tôi lại, nói thế nào cũng không thể để cho tôi tới gần chiếc hộp gỗ kia nữa.
Tôi liền cảm thấy ấm áp trong lòng, bộ dáng Tô Mộc lo lắng cho tôi thật là đẹp mắt a.
Vốn tôi cũng chỉ có chút tò mò, thấy Tô Mộc phản ứng kịch liệt như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là bỏ ý tưởng kiểm tra hộp gỗ kia, trở lại bên người Tô Mộc, hỏi Tô Mộc nên làm gì bây giờ?
Nhà cũng nổ, chẳng lẽ vẫn còn cử hành hôn lễ ở nơi này?
Sắc mặt Tô Mộc có chút âm trầm, anh ấy không trả lời tôi mà chỉ cau mày nhìn thi thể ông chủ Vương, cũng không biết anh ấy đang suy nghĩ gì.
Nhìn một hồi lâu Tô Mộc mới thở dài, nói mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng, bây giờ có đổi nơi tổ chức hôn lễ cũng không còn kịp. Hơn nữa còn về thời gian, cha mẹ tôi chỉ khoảng hai ba giờ nữa sẽ đến, anh ấy đã sớm sắp xếp xe tới đón ở sân bay, nếu bây giờ thay đổi sợ thời gian không còn kịp nữa.
Cũng may nông trường này rất lớn, mặc dù trong phòng bị nổ nhưng sân vẫn không bị vấn đề gì, hơn nữa gần nơi cử hành hôn lễ kia có mấy nhà gỗ nhỏ giống như nhà kho, trang trí đơn giản một chút lại có thêm sự khác lạ.
Tô Mộc suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt kiên định nhìn tôi nói hôn lễ cứ cử hành theo lẽ bình thường, anh ấy chờ thời khắc này rất lâu rồi, bất kỳ chuyện gì cũng không thể ngăn cản anh ấy.
Vậy cũng được, mặc dù ông chủ Vương chết tôi rất áy náy nhưng Tô Mộc nói cái hộp kia là ông chủ Vương cố ý để vào phòng của tôi, cho nên ông ta bị nổ chết cũng coi như là mình tạo nghiệt.Chỉ có một chút tôi vô cùng không hiểu, chính là ông chủ Vương lại dám đem một vật như vậy vào phòng tôi nhất định là biết bên trong có gì, nếu biết tại sao lại còn mạo hiểm đem nó bỏ vào?
Không nghĩ ra.
Có điều Tô Mộc hiện giờ bận dọn dẹp đống đổ nát, tôi cũng không thể đem vấn đề này làm phiền anh ấy. Không thể làm gì khác hơn là nuốt thắc mắc này vào bụng, cũng vùi đầu vào dọn dẹp đống đổ nát này.
Bởi vì Tô Mộc không thể chạm vào tiệm khí cho nên đống đổ nát cùng xác ông chủ Vương chủ yếu là Tô Mộc xử lý, còn chiếc hộp kia mặc dù Tô Mộc không cho tôi mở nó ra nhưng cũng không ngăn cản tôi chạm vào nó, vì vậy tôi nói với Tô Mộc sẽ đem vứt hộp gỗ đi, sau đó liền cầm hộp gỗ đi ra ngoài.
Lần này Tô Mộc không ngăn cản tôi, dặn dò tôi mang hộp gỗ đi về phía đông năm trăm bước, nơi đó có một dòng suối nhỏ, đem hộp gỗ vứt xuống dòng suối là được, rồi sau đó lấy đá lớn đè lên trên.
Chỉ cần hộp gỗ không bị nổi lên là coi như bị tiêu hủy.
Nói xong anh ấy còn dặn dò tôi đi đường cẩn thận, làm xong sớm về sớm, chờ một chút công việc cuối cùng làm xong là chúng tôi phải chuẩn bị nghênh đón bạn bè thân thích đến.
Tôi gật đầu một cái, đáp một tiếng, sau đó ôm hộp gỗ đi về hướng Tô Mộc đã chỉ.
Nghĩ đến một lát nữa ba mẹ tôi sẽ tới, còn có cậu mợ tôi cùng Đường Dũng bọn họ khiến trong lòng tôi không nhịn được kích động, bước chân rất nhanh.Chẳng qua ra khỏi phạm vi nông trường thì hộp gỗ tôi cầm trong tay bỗng nhiên trở nên càng ngày càng nặng, giống như thứ bên trong đang không ngừng tăng lên.
Ban đầu tôi còn chưa để ý, nhưng sau khi đi đại khái được khoảng hai trăm bước tôi đã không kiềm lại được. Hộp gỗ kia sức nặng ít nhất phải 100kg, nặng gấp đôi người tôi, cho dù tôi là thần cũng cảm thấy nặng nề, liền ngừng lại nhìn hộp gỗ này xem có điều gì khác thường.
Mới vừa dừng lại, chiếc hộp liền phát ra một tiếng ‘phanh’, ngay sau đó nắp hộp tự động mở ra.
Tôi sợ hết hồn, trong nháy mắt quăng cái hộp ra xa, quay người chạy về.
Chạy được chừng hơn mười mét không thấy có thứ gì từ trong hộp xông ra đuổi theo tôi mới dừng chân lại, thận trọng nhìn chằm chằm cái hộp.
Chiếc hộp kia sau khi mở ra không hề có động tĩnh gì, thật giống như một chiếc hộp bình thường. Chỉ có vật gì đó từ bên trong rơi ra, có điều tôi ở quá xa, thêm chiếc hộp chắn phía trước khiến tôi không thấy rõ.
Trong nháy mắt tôi liền tò mò. Mặc dù Tô Mộc dặn đi dặn lại tôi không được mở hộp ra nhưng tôi không ngăn được chiếc hộp tự mở ra, rốt cuộc bên trong hộp đựng cái gì?
Nhìn một chút chắc cũng không sao?
Tôi lắc đầu một cái, mặc dù trong lòng tò mò muốn chết nhưng cũng không dám tùy tiện tiến tới mà thận trọng từng bước đi vào. Cách gần mới phát hiện, trong hộp không phải là thứ đồ tinh xảo gì mà là một bông hoa nho nhỏ.
Hoa Quỳ Dương.
Thứ này tại sao lại chứa ở trong hộp? Hơn nữa phía trên còn tản ra tiệm khí?
Xác nhận trong hộp không còn vật gì khác tôi rốt cuộc yên lòng, đi tới bên cạnh Hoa Quỳ Dương, nhặt hoa lên nhìn xung quanh mấy cái.
Không có bất kỳ dị thường gì, tôi có chút dở khóc dở cười, một bông Hoa Quỳ Dương thôi mà lại khiến Tô Mộc sợ đến như vậy.
Có lẽ anh ấy chờ hôn lễ này quá lâu, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên lo lắng thái quá.Ngay khi tôi đang im lặng ngắm Hoa Quỳ Dương thì sau lưng đột nhiên có người gọi tôi.
“Dương Dương!”
“Ừ?”
Tôi đáp một tiếng, quay đầu lại phát hiện đứng phía sau tôi lại là Thuồng luồng tiên.
Tôi liền vui mừng, bước nhanh chạy về hướng Thuồng luồng tiên, hỏi ông ta: “Ông tới nhanh như vậy, tôi còn tưởng phải bốn năm giờ nữa ông mới có thể đến chứ. Sao lại chỉ có mình ông, Đường Dũng đâu?”
“Bỏ bông hoa đó xuống, mau!” Sắc mặt Thuồng luồng tiên trầm xuống, tôi còn chưa kịp chạy tới thì ông ta đã lui về phía sau giống như rất sợ tôi, cách tôi xa xa.
Cùng lúc đó tôi còn thấy người Thuồng luồng tiên thoáng mờ đi, cảm giác kia giống như khi hồn phách thấy hồn tiệm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom