• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-391

CHƯƠNG 369: PHÒNG ĐƠN




CHƯƠNG 369: PHÒNG ĐƠN
Trong lòng tôi tò mò lại chờ mong.
Thấy tôi lập tức có tinh thần, Tô Mộc im lặng cười cười, nói hiện tại tôi cũng là thần, không nghĩ tới còn tham tiền như thế, nghe được có quà liền lên tinh thần.
Tôi liền bất mãn, trừng mắt nhìn Tô Mộc hỏi tham tiền thì sao? Thần liền không tham tiền à?
Vừa nói tôi lại nói về cuộc sống sau khi kết hôn hỏi Tô Mộc có tính toán gì , chờ kết hôn xong trở về nước, có phải hay không cũng học theo Tô Thịnh mở một công ty hàng yêu trừ ma,giải trừ tai ương gì đó.
Dù sao hiện tại tôi cũng là thần, tà vật có thể đối nghịch với tôi không còn nhiều, nghĩ đến việc dựa vào đây mà kiếm tiền hẳn là sẽ dễ dàng.
"Không có tiền đồ." Tô Mộc cười mắng tôi.
Mắng xong lại đột nhiên không lên tiếng, giống như nhớ tới cái gì.
Bầu không khí giữa chúng tôi trong nháy mắt trở nên hơi nặng nề.
Tôi không khỏi quay đầu nhìn Tô Mộc, hỏi sao anh đột nhiên không nói nữa?
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến cuộc sống sau này, hơi xúc động." Tô Mộc nói.
Anh cười lắc đầu, sau đó lực chú ý đặt vào tay lái, chăm chú lái xe, nụ cười nơi khóe miệng cũng dần nhiễm lên một tia đắng chát.
Tia đắng chát chợt lóe lên, nhưng không thể trốn qua con mắt của tôi.
Tôi lập tức bắt lấy cánh tay Tô Mộc, vươn mặt đến trước mặt Tô Mộc, chăm chú nhìn chằm chằm anh, khẩn trương nói: "Tô Mộc, anh có chuyện giấu em đúng không?"
"không có, không phải anh đã đáp ứng em rồi sao, chuyện sau này đều không lừa em." Tô Mộc nhíu mày lại, con người bỗng nhiên co rụt lại, giống như bị tôi đoán trúng gì đó.
Lại như bất mãn vì tôi hoài nghi anh.
Tôi càng thêm hồ nghi.
Thế nhưng gợn sóng trong mắt Tô Mộc liền biến mất tăm mất tích sau một giấy, sau đó liền khôi phục bình thường, chân thành nhìn tôi, giống như tất cả mọi người trên thế giới này lừa tôi, anh cũng sẽ không lừa gạt tôi vậy.
Tôikhông thể làm gì khác hơn là hồ nghi nhìn anh một lúc, rồi thu lại ánh mắt, cảnh cáo anh tốt nhất đừng giấu giếm tôi cái gì, không thì tôi sẽ giận!
“Yên tâm đi, anh làm sao có thể để em khổ sở. Anh hy vọng đời này của em luôn thật vui vẻ.” Tô Mộc cười nói.
Anh ấy nói với biểu tình rất bình thường thật giống như sự khác thường vừa rồi đều là tôi suy nghĩ nhiều mà ra.
Tôi không thể làm gì khác hơn là nuốt lại những suy nghĩ, hai ngày hôm nay quả thật tôi trở nên có chút nghi thần nghi quỷ.
Lái xe chừng khoảng một giờ, xe càng ngày càng đi vào nơi thưa thớt, tiến vào trong một mảnh rừng rậm rạp lớn.
Theo đường mòn xuyên qua rừng rậm, ở cuối rừng rốt cuộc tôi thấy được hình ảnh quen thuộc.
Chính là nông trang lúc trước Tô Mộc cho tôi thấy.Lúc này đã là đầu thu, bãi cỏ phía trước không xanh như trong hình mà có chút úa vàng, có điều lại càng thêm hương vị cho mùa thu.
Trong sân bây giờ có không ít người nước ngoài, tay bê khay gỗ phủ khăn lụa đang đi lại, thật giống như đang chuẩn bị trang trí cho hôn lễ ngày mai.
Tôi không khỏi hào hứng, đẩy cửa xe bước vào trong sân, muốn trước tiên xem một chút rốt cuộc ngày mai sẽ trang trí thành như nào.
Lúc trước ngoài miệng luôn nói muốn kết hôn nhưng chưa thấy hôn trường thì thật sự chưa cảm nhận được bầu không khí của một đám cưới.
Bây giờ chính mắt thấy một đám người bận rộn để chuẩn bị hôn lễ cho tôi cùng Tô Mộc, cái cảm giác vui sướng ao ước trước khi kết hôn đó trong nháy mắt đã ào tới đè hết những gì còn lăn tăn trong lòng tôi.
“Dương Dương, em làm gì thế?” Ngay khi tôi nhanh chóng chạy tới hôn trường ở trong sân thì cổ tay đột nhiên bị Tô Mộc nắm lấy, hỏi tôi.
“Đương nhiên là nhìn nơi chúng ta kết hôn, đã đến rồi mau tới xem một chút đi.” Tôi quay đầu qua cười nói.
Bây giờ tôi thật sự có loại cảm giác nằm mơ, từ nhỏ đã từng mơ vô số lần dáng vẻ khi kết hôn, không ngờ bây giờ đã đến lúc.
Tôi thật hạnh phúc muốn choáng váng!
“Mới vừa rồi trên đường không phải còn rất bình tĩnh sao, làm sao đột nhiên lại trở nên nôn nóng như vậy. Em đừng vội vào sân, bây giờ còn chưa chuẩn bị xong, chờ ngày mai làm xong thì chúng ta cũng sẽ thấy. Bây giờ chúng ta trước tiên đi gặp chủ nhân nông trường này một chút, nói thế nào cũng là làm phiền họ, không gặp mặt không hợp lẽ.” Tô Mộc cười nói.
Anh ấy vừa nói chuyện vừa rất tự nhiên kéo tôi vào trong ngực, tay choàng qua hông tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi một cái.
Tôi chỉ cảm thấy mình giống như biến thành kẹo đường vậy, tùy lúc đều có thể ngập tràn hạnh phúc. Lúc này cũng không còn để ý tới sân đang chuẩn bị hôn lễ, gật đầu một cái, dù sao gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, Tô Mộc nói gì cũng phải.
“Lộc Dương, em cứ nhìn anh một cách si mê như vậy sao. Lau nước miếng đi kìa, để trẻ con nơi này nhìn thấy thật mất mặt.” Tô Mộc bị tôi nhìn có chút lúc túng, đưa tay cốc đầu tôi, tức giận nói.
Tôi liền giơ tay lên lau khóe miệng một cái, lúc này mới phát hiện khóe miệng tôi không hề có nước miếng, là Tô Mộc cố ý chọc tôi!
Xì!
Tôi hung tợn quay sang nhưng Tô Mộc đã sớm đi về phía căn nhà trong nông trường.
Tôi không thể làm gì khác hơn là gọi Tô Mộc chờ tôi, sau đó bước nhanh đuổi theo.
Chúng tôi chưa kịp tới nơi thì cửa ngôi nhà đã bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên người Hoa hơn năm mươi tuổi đi nhanh ra, chắc chính là con cháu của người bạn cũ nhận ân huệ Tô gia mà Tô Mộc đã nói.
Chủ nông trường đầy nhiệt tình nghênh đón, thấy Tô Mộc liền cúi mình vái chào, miệng còn nói gì đó như ngài Tô có thể đại giá đến chơi là vinh hạnh cho toàn bộ Vương gia bọn họ, bọn họ đã hết sức chuẩn bị, không biết Tô tiên sinh có hài lòng hay không.
Tô Mộc không trực tiếp trả lời mà chỉ quay đầu sang nhìn tôi cười ấm áp, giống như hỏi tôi có hài lòng hay không.
Sao tôi có thể nói không hài lòng, lúc này nói hài lòng muốn chết, tôi rất thích nơi này.
Sau khi chào hỏi khách khí một chút, ông chủ Vương liền dẫn chúng tôi tiến vào phòng đã chuẩn bị cho chúng tôi từ trước, bảo chúng tôi nghỉ ngơi, chờ buổi tối ăn cơm.
Bất ngờ là, ông chủ Vương an bài cho chúng tôi hai phòng, để tôi cùng Tô Mộc ở riêng, hơn nữa phòng tôi cùng phòng Tô Mộc cách rất xa nhau giống như ở hai đầu trang trại vậy, khiến cho buổi tối tôi muốn lén sang phòng Tô Mộc cũng không được.Lúc này tôi có chút lúng túng, không hiểu ý của ông chủ Vương là ý gì.
Ở một nơi không quen như này tôi đương nhiên là muốn ngủ chung với Tô Mộc, mặc dù bây giờ không còn thứ gì có thể gây thương tổn tới tôi nhưng buổi tối để cho tôi ở một mình tôi vẫn thấy sợ.
Tô Mộc cũng có chút bất ngờ với chuyện này, nhưng thấy ông chủ Vương đã sắp xếp xong cũng không muốn cự tuyệt ý tốt của ông ta, liền cười một tiếng, giải thích: “Dương Dương, kết hôn có rất nhiều nghi thức, trước khi cưới là trai gái không thể gặp mặt, mặc dù gặp mặt cũng không có ảnh hưởng quá lớn nhưng nghi thức vẫn phải làm theo. Chúng ta tách nhau ra một chút, chờ ngày mai sẽ có thể gặp được.”
Nói xong tay mát lạnh của Tô Mộc nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi bóp nhẹ an ủi.
Lúc này tôi mới thư thái một ít, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Đại khái cách giờ ăn còn hơn một giờ, sắc trời dần dần tối đen. Tôi ở phòng của mình có chút nhàm chán liền đứng dậy quan sát cái phòng đơn ông chủ Vương đã sắp xếp cho tôi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom