• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trò chơi bạc tiền (1 Viewer)

  • Chương 101-110

Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 101: VỢ NHỎ CỦA ÔNG KIẾM CHUYỆN VỚI TÔI

Ở khu ăn uống.

Lâm Vũ Thiến ngồi xuống, trong tay cầm một miếng bánh mousse cherry, ăn một cách tao nhã: “Bánh mousse ở đây ngon quá!”

Bạch Chấn Tiếu ngồi nhìn dung mạo xinh đẹp của cô: “Hôm nay ăn mạnh thế, là vì đã ngược đãi được mục tiêu của em sao?”

Lâm Vũ Thiến liếc mắt nhìn Âu Liên Hy ở gần đó: “Còn có yêu tinh ngàn năm chưa đến kiếm chuyện nữa.”

“Có phải anh làm vướng tay chân của em không?”

Lâm Vũ Thiến lại múc một muỗng rồi tiếp tục nhâm nhi thưởng thức: “Có thể lắm chứ.”

Màn đêm thăm thẳm, ánh đèn rực rỡ soi rọi qua khung cửa sổ, lạc vào trong đôi mắt sâu hút như biển của anh, điểm xuyến thêm nữa ánh sáng lấp lánh: “Có cần anh tránh mặt không?”

“Cũng được!”

Cô vừa mới nói dứt lời, một cuộc điện thoại quốc tế gọi đến, Bạch Chấn Tiếu nhìn điện thoại, mỉm cười với cô rồi đi bắt máy.

Ánh mắt Lâm Vũ Thiến thoáng có vẻ tối đi, cô vừa tiếp tục ăn bánh, vừa âm thầm quan sát hai mẹ con Âu Liên Hy, thấy chỉ còn lại một mình Lâm Vũ Thiến, Âu Liên Hy vội vàng đi sang đấy.

“Lâm Vũ Thiến, cái con ả đê tiện vô liêm sỉ, mày thiếu thốn đàn ông đến mức nào đấy?” Khi nãy Bạch Chấn Tiếu cứ ngồi kè kè bên cạnh cô, đến bây giờ Lâm Kha Diệp mới có cơ hội tìm cô trút giận.

Lâm Vũ Thiến hờ hững ngẩng đầu lên, nhìn cô ta rồi nói với vẻ mỉa mai: “Sao hả? Vẫn còn chưa làm trò cười cho thiên hạ đủ à?”

“Cô…” Rõ ràng Lâm Kha Diệp cãi không lại cô, Âu Liên Hy kéo cô ta ra sau lưng, nhìn Lâm Vũ Thiến trân trân bằng ánh mắt cay độc: “Cô đúng là một con ả đê tiện, nhiều sát thủ như thế mà chưa khử nổi cô, còn duỗi cổ trở về tìm chết, cẩn thận tôi không cho cô được nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu đấy.”

“Không nhìn thấy mặt trời ngày mai hả?” Lâm Vũ Thiến đặt chiếc muỗng bạc xuống, cầm ly rượu vang đỏ lên một cách tao nhã, nụ cười trong mắt đã đóng lại thành băng: “Dì Hy, dì ăn gan hùm mật gấu à? Ăn nói ngông cuồng gớm nhỉ, ở nước ngoài dì còn không giết được tôi, bây giờ dì còn cơ hội không?”

“Vậy chúng ta cứ chờ mà xem!” Âu Liên Hy tức giận, con ả đê tiện đó có đầy đủ vây cánh nên bà ta không tài nào khống chế nổi cô ta, đúng là một mối hiểm họa rất lớn

“Được thôi, cứ đợi mà xem, tôi đợi đến lúc được thắp nhang cho dì!” Cô híp mắt lại:”Người hại chết mẹ tôi là dì, tôi muốn để cho dì thê thảm hơn mẹ tôi gấp trăm ngàn lần!”

“Cô có khả năng này à?” Mặc dù Lâm Kha Diệp không dám đi về phía trước, nhưng lại núp ra sau lưng mẹ mình, trừng mắt nhìn cô: “Tôi phải nói cho Chấn Tiếu biết cô là một người phụ nữ ác độc.”

“Được thôi, vậy thì cô đi nói với anh ấy đi, tôi đợi!” Lâm Vũ Thiến nói một cách ngạo nghễ: “Phẫu thuật thẩm mỹ hết cả mặt như cô mà còn dám đi dụ dỗ đàn ông ư, cô nghĩ ai cũng mắt mù sao?”

“Con ả đê tiện có cuộc đời đê tiện, quả nhiên gen không thể nào xóa đi hết sự lẳng lơ của cô, cái thứ chỉ biết cướp đàn ông của người khác mà thôi, đến bạn trai của chị cũng muốn cướp, con tiện nô!” Ánh mắt Âu Liên Hy sắc lẻm, bà ta chỉ mong có thể xé da bẻ xương cô.

Lâm Vũ Thiến phá ra cười lớn, tỏ vẻ khinh thường bà ta: “Người thứ ba như bà mà cũng có tư cách nói tôi ư?”

Cô đặt ly rượu vang đỏ xuống, ánh mắt hằm hằm sát khí: “Nói trắng ra thì bà cũng chỉ là vợ bé của ba tôi mà thôi, dùng một ít tiền hôi thối quyến rũ ông ta, vào nhà ép chết mẹ tôi, đó là những gì Âu Liên Hy bà đã làm.”

Âu Liên Hy bị cô mắng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, gương mặt bà ta trở nên vặn vẹo: “Cô nghĩ ba cô là cái thá gì? Nếu như không có tôi, ông ta có thể làm chủ tịch sao? Nếu như tôi về nhà họ Âu nói một câu thôi, ba cô sẽ lập tức bị đá ra khỏi ghế chủ tịch ngay.”

Lâm Vũ Thiến khịt mũi khinh thường: “Vậy thì bà mau đá ông ta đi, một con điếm và chó hợp với nhau lắm, phải sống với nhau đời đời kiếp kiếp đấy, nếu như ông ta không còn là chủ tịch nữa thì tôi sẽ dễ dàng xử lý ông ta hơn.” Cô đứng dậy, kề sát bà ta rồi đè giọng nói: “Bà muốn chôn chung với ông ta hay là chôn riêng, bây giờ nói cho tôi biết một tiếng tôi còn chuẩn bị trước cho bà nữa.”

Lâm Kha Diệp đẩy cô ra: “Lâm Vũ Thiến, cô dám đụng đến một sợi tóc của mẹ tôi xem?”

Lâm Vũ Thiến đứng dậy: “Chỉ bằng cô à? Người đàn ông của cô đã bị tôi dụ đi rồi, cô còn có cái gì để đấu đá với tôi nữa?”

Rốt cuộc cơn giận và sự hận thù được nén lại trong lòng Âu Liên Hy đã bùng nổ, lý trí của bà ta bị ngọn lửa căm hờn cắn nuốt, đến con gái mình cũng bị cô ta hiếp đáp đến nỗi thương tích đầy mình, bà ta đã không nhịn nổi nữa, bèn vung tay đánh Lâm Vũ Thiến: “Con tiện nô, xem tao dạy dỗ mày ra sao đây.”

Lâm Vũ Thiến không để cho bà ta được như ý nguyện, sau khi cản bà ta lại, cô bèn đẩy bà ta xuống đất.

“Á…Mẹ!” Lâm Kha Diệp hốt hoảng chạy đến đỡ mẹ của mình.

Âu Liên Hy bị ngã đến thảm thương, đầu bà ta chúi xuống đất, dường như một lớp phấn trắng đã rơi ra từ trên gương mặt đắp phấn dày cộm của mình. Bà ta đau đớn ôm mông, chỉ vào Lâm Vũ Thiến rồi quát lớn: “Tôi là trưởng bối của cô, ấy vậy mà cô dám đẩy tôi à?”

“Với thể loại già mà không nên nết như bà mà đòi tôi tôn trọng sao?” Lâm Vũ Thiến vặc lại ngay, cô nhìn dáng vẻ nhếch nhác vô cùng của Âu Liên Hy với tư thế của người chiến thắng.

Màn tranh cãi của bọn họ khiến cho những người xung quanh chú ý, không ít thì nhiều nhìn về phía bên này.

Vốn dĩ Lâm Bảo Sâm đang chuyện trò vui vẻ với chủ tịch Nhược Sâm, vừa nghe thấy tiếng động bên này bèn cảm thấy có điềm chẳng lành, ông ta lập tức chạy qua đấy ngay.

Thấy Âu Liên Hy ngồi phịch dưới mặt đất không chịu đứng dậy, Lâm Kha Diệp đã đỡ bà ta, còn có Lâm Vũ Thiến đang liếc mắt nhìn mẹ con bọn họ, ông ta nhíu mày: “Mấy người đang làm gì đó, mau đứng lên đi.”

Lâm Kha Diệp tố cáo trước, cô ta chỉ vào người Lâm Vũ Thiến: “Ba ơi, tại cô ta ra tay đẩy mẹ trước đó.”

Âu Liên Hy hùa theo: “Ông nhìn xem, đây là con gái ngoan của ông đấy, bây giờ đến tôi mà nó còn dám đánh, sau này có chuyện gì mà nó không làm được kia chứ.”

Lâm Bảo Sâm nhìn Âu Liên Hy, ra hiệu cho bà ta đừng nói nữa, rồi lại đi đến trước mặt Lâm Vũ Thiến: “Nơi này là tiệc của người ta, có gì về nhà rồi mình giải quyết sau, đừng tự làm mất mặt mình ở đây.”

Cơ hội ngàn vàng không phải lúc nào cũng có, bọn họ tự đâm đầu vào lưới thì làm sao Lâm Vũ Thiến chịu buông tha cho họ được, cô cố ý lớn giọng nói: ‘Vợ bé của ông kiếm chuyện với tôi, bà ta là người xấu mà còn đi tố tôi đánh bà ta, khi nãy có ai nhìn thấy thì phiền ra làm chứng cho tôi với.”

Với thân phận của cô trong ngày hôm nay, cô tin rằng sẽ không có ai phớt lời.

“Tôi nhìn thấy rồi, đúng là bà đây đã ra tay trước đó.”

“Phải đó, hai mẹ con họ ra tay trước.”

“Khi nãy bà ta nói năng chua ngoa cay nghiệt lắm, đã từng này tuổi rồi mà không có chút lịch sự nào hết…”

Những người ngồi xung quanh đều lập tức đến làm chứng ngay, mỗi lúc giọng nói của bọn họ càng to hơn, Lâm Vũ Thiến đắc ý nhìn Lâm Bảo Sâm với vẻ đùa cợt.

Âu Liên Hy nghe thấy những tiếng chỉ trích mình, bà ta tức giận đến nỗi mặt xanh mét, cuối cùng bà ta cũng hiểu chó nhờ thế chủ là sao rồi.

Dường như màn ồn ào này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến buổi tiệc.

Khổng Dận Trí và Bạch Chấn Tiếu cùng nhau quay trở lại, Khổng Dận Trí nhíu mày thật chặt, nhìn cả nhà Lâm Bảo Sâm với vẻ trách cứ: “Xảy ra chuyện gì thế này?”

Lâm Kha Diệp bất chấp tất cả mà chạy đến bên Bạch Chấn Tiếu, cô ta tóm chặt lấy tay anh rồi chỉ vào Lâm Vũ Thiến: “Chấn Tiếu, mọi người đừng bị Lâm Vũ Thiến lừa, từ lúc còn nhỏ cô ta đã hay nói dối, khi nãy rõ ràng cô ta đã đẩy mẹ em.”

Những người theo dõi từ đầu đến cuối câu chuyện đều tức giận khi nghe cô ta nói thế: “Khi nãy tôi chính mắt nhìn thấy bà ấy ra tay muốn đánh luật sư Lâm trước, lẽ nào cô ấy không được tự vệ à?”

“Luật sư Lâm vẫn luôn ôn hòa nói chuyện với bà ta, nhưng hai người bọn họ luôn mắng mỏ, bà ấy còn ra tay đánh người nữa, chúng tôi đều nhìn thấy thế rồi, lẽ nào chúng tôi nói dối ư?”

“Đúng đó, tôi cũng thấy rồi!”





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 102: VẠCH TRẦN BỘ MẶT GIẢ DỐI CỦA MẸ CON HỌ

Có không ít người trong đám bọn họ muốn xu nịnh Lâm Vũ Thiến, nhưng đúng là cô không làm gì quá đáng cả, mà người quá quắt lại là hai mẹ con nhà nọ.

Lâm Kha Diệp không nén nổi cơn giận này, cô ta tiếp tục phản bác: “Mấy người nói bậy, khi nãy cô ta sỉ nhục mẹ của tôi nên bà ấy mới muốn đánh cô ta, mấy người muốn nịnh nọt cô ta nên mới kéo bầy kéo đám hiếp đáp chúng tôi.”

Lâm Kha Diệp tranh cãi đến nổi gương mặt đỏ gay, còn Lâm Vũ Thiến đứng bên cạnh vẫn tỏ vẻ ung dung: “Khi nãy tôi đang ngồi im ở đây, tự mấy người kéo đến gây chuyện với tôi, sỉ nhục tôi, lẽ nào tôi phải tiếp tục nhẫn nhịn à? Mấy người biết cách đổi trắng thay đen quá nhỉ.”

Sắc mặt Lâm Bảo Sâm xanh mét: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”

Mất hết cả mặt mũi, nếu như biết trước sẽ xảy ra chuyện này thì ông ta đã không đến đây rồi.

Lâm Kha Diệp tức giận vô cùng, cô ta điên cuồng nhào đến trước mặt cô: “Lâm Vũ Thiến, cô đừng giở trò giả dối, ra vẻ thanh cao nữa, lúc còn học cấp ba cô đã là đồ lưu manh, ngày nào cũng chỉ biết chơi với mấy đứa đầu đường xó chợ, không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi. Trước kia cô còn thường xuyên lấy trộm đồ trong nhà, nữ trang của mẹ tôi cứ bị mất liên tục, chắc chắn là do cô lấy.” Cô ta khựng lại, nhìn Bạch Chấn Tiếu rồi nói: “Tôi đối xử với cô như vậy mà cô còn giật bạn trai tôi. Chấn Tiếu, anh đừng để bị cô ta lừa.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta nhìn Bạch Chấn Tiếu với ánh mắt đong đầy tình cảm.

Nghe thấy thế, những người vây xung quanh đều sững sờ, nhìn ra bọn họ là người một nhà, có điều cô ta nói thật không? Hay là vì cô ta ghen tị trước tài năng của luật sư Lâm mới cố ý bóp méo sự thật?

Đương nhiên, ai nấy đều bênh vực cho kẻ mạnh, có vài người bất mãn cất tiếng bênh vực Lâm Vũ Thiến: “Cô nói chuyện phải có bằng chứng?

“Chắc tại cô ta ghen tị nên mới cố ý đơm đặt dựng chuyện nhỉ?”

“Những gì tôi nói đều là sự thật cả, mẹ, mẹ mau nói giúp cho con một câu đi.” Lâm Kha Diệp nhìn mẹ mình với ánh mắt van nài.

Khổng Dận Trí nhìn thấy cảnh tượng này bèn cười lén, rồi nhìn sang Bạch Chấn Tiếu với vẻ dò hỏi, anh nghĩ nữ thần sẽ phản công thế nào?

Bạch Chấn Tiếu lại không buồn quan tâm đến anh ta, anh muốn bước lên bảo vệ Lâm Vũ Thiến, nào ngờ vẫn chưa kịp cử động thì cô đã bắt đầu phản công, cô vặc lại Lâm Kha Diệp một cách rành mạch trước mặt mọi người: “Cô nói tôi là đồ lưu manh, cô có chứng cứ không?”

Lâm Kha Diệp mấp máy môi, tạm thời không nghĩ ra được lời gì để phản bác, Lâm Vũ Thiến lại nói tiếp: “Năm cấp ba tôi là lớp trưởng, là hội trưởng hội học sinh, năm nào cũng đứng trong top 10, xin hỏi mọi người, các người có từng nhìn thấy đồ lưu manh nào như vậy chưa?”

Cô vừa mới nói dứt lời, hội trường trở nên im ắng đến lạ thường, lời Lâm Vũ Thiến đã nói gợi lại những ký ức trong lòng Bạch Chấn Tiếu lên, đúng là tư liệu mà anh điều tra được cũng nói từ lúc còn nhỏ, thành tích của Lâm Vũ Thiến vẫn luôn rất tốt.

Khổng Dận Trí vỗ tay lên tiếng trước: “Nữ thần, tôi tin cô, một người đến cả mặt mũi còn là hàng giả thì làm sao có thể tin lời cô ta được!

Mọi người đều tấm tắc, Lâm Kha Diệp đã từng là nhân vật chính trong vụ bê bối về phẫu thuật thẩm mỹ lần trước, sao bọn họ có thể quên được cơ chứ!

“Lâm Kha Diệp, gương mặt của cô làm giả, thế thì sao có thể chứng mình rằng lời cô nói là thật đây?”

“Đồ bịp bợm, ba mẹ cô dạy dỗ cô kiểu gì vậy?”

Gương mặt Lâm Kha Diệp chợt thay đổi, bị người ta đụng trúng chỗ đau, cô ta bèn cắn chặt môi dưới.

Lâm Vũ Thiến vẫn không chịu thôi: “Cô nói tôi lên giường với bọn đầu đường xó chợ, cô có chính mắt nhìn thấy không? Có chứng cứ không? Nhưng tôi lại có bằng chứng cô đi mướn khách sạn với đàn ông đấy, học kỳ hai lớp 11, cô và lớp trưởng lớp kế bên đi mướn phòng trong khách sạn Phú Hoa gần trường vào giờ tự học rồi bị tóm, thực chất người tố cáo là tôi đây này.”

Lời nói của cô giống hệt như quả bom rơi tõm xuống mặt nước, làm bọt sóng nổ bùng lên, khiến mọi người lóa mắt.. Không ngờ cái cô phẫu thuật thẩm mỹ này còn có quá khứ đen tối như vậy nữa.

Lâm Kha Diệp nghe thấy thế cũng sững sờ, rồi mới kinh ngạc, trong lòng tương đối kích động, cô ta nhìn mọi người rồi lập tức phản bác ngay: “Lâm Vũ Thiến, cô đừng nói hươu nói vượn, sao tôi có thể vô liêm sỉ, suốt ngày chỉ biết dụ dỗ đàn ông như cô được, cô đừng có vu oan giá họa cho tôi.”

Lâm Vũ Thiến vẫn tỏ ra ung dung: “Những gì tôi nói đều là sự thật cả, còn cần phải vu oan giá họa cho cô ư? Nếu không tin thì các vị có thể đi tìm bản ghi chép của cảnh sát, chắc chắn hồ sơ vụ án của cô ta không ít đâu! Ngoài ra, năm ấy cô đi bệnh viện phá thai, tôi còn lén đi theo chụp lại rồi dán hình trên bảng thông báo của trường nữa kìa, tôi còn nhớ lúc ấy cô mặc áo nỷ đỏ và quần short, đeo túi Chanel mà dì Hy đã mua cho cô, à đúng rồi, lần đó dì Hy đi chung với cô luôn nhỉ.

Nghe cô nói như thế, Âu Liên Hy cũng nhớ ra chuyện này, bà ta nhíu mày: “Lâm Vũ Thiến sao cô có thể đơm đặt dựng chuyện được kia chứ, Kha Diệp luôn…”

“Nhân cách chị tôi như thế nào thì bà hiểu rõ, nếu như mọi người không tin lời tôi thì có thể vào bệnh viện kiểm tra hồ sơ bệnh án.”

“Phải rồi, người đề nghị cô ta đi phẫu thuật thẫm mỹ là bà chứ gì? Lúc ấy bà đã nói mũi của cô ấy không được thẳng, mắt không lớn lắm, đi nâng mũi mở khóe mắt…” Lâm Vũ Thiến nói hết lịch sử đen của bọn họ ra.

Những tin tức dồn tập khiến cho mọi người đều sững sờ, hóa ra cái cô phẫu thuật thẩm mỹ này lại có nhiều tin thị phi như thế, quả nhiên lịch sử đen của những người phẩn hạnh không đoan chính vẫn khiến cho người ta giật mình.

Vốn dĩ chuyện phẫu thuật thẩm mỹ đã làm cho người ta ghét lắm rồi, nào ngờ cô ta đã ăn chơi đàn đúm từ lúc còn nhỏ, mới cấp ba mà đã đi mướn khách sạn với người khác, tới đại học còn đi phá thai, có ai còn thèm loại xe buýt công cộng này không?

“Sao lại có con ả vô liêm sỉ như thế này, thế mà còn dám tố cáo người ta?”

“Chẳng phải đã kiểm chứng được người xấu thì ưa tác oai tác quái cỡ nào rồi đó à?”

“Vẫn còn trẻ tuổi mà lại làm ra mấy trò mấy mặt như vậy, còn nói mình là cô chiêu nữa chứ!”

Bà Khổng vẫn luôn đứng bên cạnh, vừa nghe thấy thế đã biết ngay ai nói thật ai nói dối: “Câu nói người làm ác rồi sẽ bị trời đày là để chỉ loại người như vậy đấy nhỉ!”

Tất cả mọi người đều hiểu, đến bà Khổng cũng giúp đỡ Lâm Vũ Thiến.

Bị mất thanh danh một cách nặng nề như thế, Âu Liên Hy vội vàng giải thích: “Bà Khổng, bà đừng nghe nó nói bừa, lúc còn ở nhà nó đã làm quá nhiều chuyện xấu nên chúng tôi mới đưa nó ra nước ngoài tu tâm dưỡng tính, từ lúc còn nhỏ nó đã có tâm địa độc ác rồi, tự tay đẩy chị xuống cầu thang, rồi còn bỏ khí than muốn độc chết chúng tôi nữa, bụng dạ của nó ác ôn lắm.”

“Dì Hy, nói chuyện phải có chứng cứ, Lâm Kha Diệp bắt chước dì nói dối để vu oan cho tôi à?”

“Tôi không có, không có nói dối.” Lâm Kha Diệp sốt sắng giải thích, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bọn họ, cô ta chỉ mong khoét cái lỗ để chui xuống cho rồi.

“Sao hả? Tôi vạch trần quá khứ đen tối của cô ra thì cô cảm thấy mất mặt chứ gì?” Lâm Vũ Thiến lạnh lùng nhìn cô ta, Lâm Kha Diệp lúng túng tay chân, cô ta muốn phản bác Lâm Vũ Thiến, nhưng đúng là bản thân mình có làm như thế…

Âu Liên Hy kéo con gái ra sau lưng mình, rồi chỉ vào Lâm Bảo Sâm, tức giận mà mắng mỏ ông ta: “Ông xem đi, đây là con gái mà ông nuôi đấy, chúng tôi đã vất vả nuôi nó hơn mười mấy năm, nhưng nào ngờ lại nuôi ra một đứa ăn cháo đá bát.”

Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ Thiến: “Uổng cho cô ăn cơm nhà họ Lâm, chúng tôi đối xử tốt với cô như thế mà cô lại nói bậy nói bạ để hãm hại người nhà.”

Gừng càng già càng cay, đã nói đến mức này mà bà ta vẫn còn tìm được lý do mắng chửi người khác.

Lâm Vũ Thiến khoanh tay ôm ngực, cô lạnh lùng đi đến trước mặt bà ta: “Đối xử tốt với tôi à?” Ánh mắt của cô chợt trở nên lạnh lẽo: “Một kẻ thứ ba như sói xám vào nhà, ép chết mẹ của tôi, rồi giả vờ giả vịt nói sẽ đối xử tốt với tôi, nhưng các người có đối xử tốt với tôi không? Nhà họ Lâm cũng được xem như là nhà giàu có nhỉ, lẽ nào lại không có phòng cho tôi ngủ.”

“Từ nhỏ tôi đã phải ở trong phòng chứa đồ, ăn cơm lạnh thức ăn lạnh, lúc đi học cũng không cho tôi tiền ăn cơm trưa, một bác người làm sợ tôi đói nên sáng nào cũng len lén dúi một ít đồ ăn cho tôi mang lên trường, còn tiền học thì năm nào cũng giành được học bổng, mấy người không cần phải bỏ ra một đồng!"

Sau khi nói dứt lời, cô quay sang nhìn mọi người: “Nếu như mọi người không tin thì có thể lên trường của tôi để điều tra, tôi tên là Lâm Vũ Thiến, con gái vợ hợp pháp của Lâm Bảo Sâm, chủ tịch công ty Lâm thị nhưng chắc không ai trong số tất cả mọi người có mặt ở đây biết tôi là con gái nhà họ Lâm đâu nhỉ? Mọi người đều nói mấy đời bánh đúc có xương, bà ta chính là ông tổ của mẹ kế, một bà mẹ kế chính hiệu”





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 103: EM THÍCH ĐỐT LỬA NHƯNG KHÔNG PHỤ TRÁCH DẬP LỬA ĐÂU

“Trời ạ…không còn chút tính người nào!”

“Thảo nào nhà họ Lâm chưa từng công khai có ba cô con gái, hóa ra là làm chuyện táng tận lương tâm như thế này.”

“Đúng là ác độc thật, đến con nít mà cũng không bỏ qua.”

“Làm ra dáng ta đây là vợ cả, hóa ra chỉ là người thứ ba mà thôi…”

Đêm ấy mọi người đều hăng say hóng chuyện, ‘thưởng thức’ vở hài kịch ấy, sau khi biết được góc tối sau lưng Lâm thị, có một vài người thích nhiều chuyện, thích xem kịch đã lấy điện thoại ra len lén ghi âm lại cuộc nói chuyện này.

Góc tối trong những gia đình sang trọng giàu có, máu mủ tương tàn lẫn nhau.

Lâm Bảo Sâm cảm thấy hết sức mất mặt, ông ta kéo cánh tay Lâm Vũ Thiến: “Con im miệng cho ba!”

“Ba, ba không vui à?” Lâm Vũ Thiến hất tay ông ta ra, đúng lúc này, Bạch Chấn Tiếu đi đến bên cạnh Lâm Vũ Thiến để ngăn ngừa Lâm Bảo Sâm làm bậy.

“Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Lâm Vũ Thiến, đủ rồi!” Lâm Bảo Sâm tức giận, nhưng rõ ràng Bạch Chấn Tiếu có ý giúp đỡ Lâm Vũ Thiến, ông cũng không dám ra tay.

Lâm Vũ Thiến cười mỉa mai:”Ông cũng biết mất mặt à, chê xấu mặt gia đình thì ông dẫn theo người thứ ba của mình cút đi đi!”

Bà Khổng đến góp lời: “Buổi tiệc của chúng tôi không hoan nghênh các người, mời về cho!”

“Đừng đứng đây cho mất mặt nữa!”

“Đến chuyện như thế này mà cũng làm ra được, có còn là người hay không?”

Một đám người quây quần lại hóng hớt vội vàng cất tiếng phụ họa, Lâm Kha Diệp bỏ chạy ra ngoài trước, Âu Liên Hy khập khiễng đi theo Lâm Bảo Sâm, bọn họ bỏ đi một cách nhếch nhác, trước lúc đi còn liếc nhìn Lâm Vũ Thiến với ánh mắt oán hận.

Bà ta phải trả lại mối hận ngày hôm nay.

Vở hài kịch kết thúc ở đây, mọi người đều tản đi hết, trước lúc đi, bà Khổng còn nháy mắt ra hiệu cho Khổng Dận Trí.

Khổng Dận Trí cầm ly rượu sâm panh lên cụng ly với cô: “Không ngờ cái cô phẫu thuật thẩm mỹ ấy lại làm ra nhiều chuyện xấu xa như vậy.”

Bạch Chấn Tiếu chỉ im lặng ngồi uống rượu ở một bên, Lâm Vũ Thiến cười mỉa: “Những chuyện mà anh không ngờ đến vẫn còn nhiều lắm.”

Ánh mắt Khổng Dận Trí sáng bừng: “Còn có gì nữa?”

Lâm Vũ Thiến không có hứng vạch trần cô ta tiếp, cô chỉ uống hết ly rượu vang đỏ trong tay, rồi nói với Bạch Chấn Tiếu đang đang ngồi bên cạnh: “Em nhớ món ăn đêm của bác gái quá.”

Sau khi chiến đấu xong, năng lượng của cô đã tiêu hao hết, bây giờ thấy đói rồi.

“Thế thì chúng ta đi thôi!” Anh cũng hiểu ý mà bước đến ôm vai Lâm Vũ Thiến.

Khổng Dận Trí bị bọn họ coi như không khí, anh ta vội vàng bám theo sau: “Nữ thần, chúng ta vẫn chưa nói xong chủ đề hồi nãy mà?”

“Hôm khác nhé, đi đây, thay tôi nói với bác gái một tiếng.”

Bạch Chấn Tiếu và Lâm Vũ Thiến chỉ lặng lẽ đi ra từ cửa sau, chứ không làm rầm rộn như lúc bọn họ đến.

Bà Khổng luôn để ý đến bên này, thấy Lâm Vũ Thiến về trước cũng chẳng thấy khó chịu, chỉ bước đến bên cạnh con trai, nhìn gương mặt mất mát của anh ta rồi hỏi: “Bọn họ về rồi à?”

“Dạ.” Khổng Dận Trí dựa người ra sau lưng ghế, anh ta uống rượu với vẻ thất thần.

Bà Khổng tiếp tục cổ vũ anh ta: “Sao ủ rũ thế, nghe lời mẹ, quan tâm đến luật sư Lâm nhiều vào, con vẫn còn có cơ hội đó.”

“Quan hệ của cô ấy và Chấn Tiếu không bình thường đâu.”

Bà Khổng phớt lờ: “Có không bình thường đến mức nào đi chăng nữa thì có sao đâu, chỉ cần một ngày cô ấy chưa kết hôn, con vẫn có cơ hội.”

“Cô ấy là người có thể giúp đỡ con, giúp đỡ nhà họ Khổng, con phải nắm chắc cơ hội.” Sau trận chiến hồi nãy, bà ta đã nhận ra gương mặt thật của nhà họ Lâm, một cô gái có thể sinh tồn một cách mạnh mẽ trong hoàn cảnh áp bức, lại còn giỏi giang đến như vậy thì chắc chắn không phải hạng tầm thường.

Sau khi rời khỏi khách sạn, hai người lên xe, chiếc Maybach chậm rãi hòa vào con đường lấp lánh ánh đèn như chú cá lặn xuống nước sâu.

Những cây đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, khiến cho màn đêm sâu thẳm triền miên.

Tiếng nhạc nhẹ vang vọng trong khoang xe, Bạch Chấn Tiếu nói: “Hôm nay em còn khiến anh mê đắm em thêm nữa.”

Lâm Vũ Thiến tựa người vào ghế, uể oải lên tiếng: “Hóa ra anh thích con gái hung hãn hả.”

“Nói một cách chính xác là anh chỉ thích người phụ nữ hung hãn là em đây thôi.” Anh nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt đùa bỡn, nửa thật nửa giả.

Lâm Vũ Thiến quay đầu sang nhìn anh: “Em có thể hỏi một câu được không, có thể sẽ đắc tội anh?”

Bạch Chấn Tiếu nhướn mày: “Em còn sợ sẽ đắc tội anh hả?”

“Ha ha! Anh đê tiện ghê.” Cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ, chiếc xe chạy băng băng trên đường, bầu trời thăm thẳm lấp lánh ánh sao, quyến rũ vô cùng.

“Anh không đê tiện thì làm sao xứng với cô gái đê tiện như em.” Bạch Chấn Tiếu không hề để bụng.

Lâm Vũ Thiến chỉ cười nhạt, không đáp lại lời anh.

Sau khi nói linh tinh xong, Bạch Chấn Tiếu mới nói: “Đêm nay em làm bọn họ mất hết mặt mũi, chắc chắn bọn họ sẽ báo thù em đấy, em phải cẩn thận!”

Lâm Vũ Thiến sấn lại gần anh, nụ cười duyên dáng nở bừng trong ánh mắt cô, cô nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, không thể không nói rằng dung mạo của anh thật đẹp, mũi thẳng, mắt sâu, đôi môi mỏng, điển trai hơn người, các đường nét lại rất hòa hợp với nhau.

“Em muốn làm gì?” Bạch Chấn Tiếu liếc mắt nhìn cô.

Lâm Vũ Thiến hôn lên má anh:”Xét thấy hôm nay anh đã biểu hiện rất tốt nên mới thưởng cho anh.”

Đôi môi ấm áp và mềm mại của cô dừng lại trên gò má anh, tiểu yêu tinh này lại khơi lên ngọn lửa dục vọng trong lòng anh rồi.

Hầu kết quyến rũ chuyển động, giọng nói của anh được rít qua từ kẽ răng: “Tiểu yêu tinh, em thích đốt lửa như vậy hả?”

“Đúng đó, em thích nhất đốt lửa nhưng không phụ trách dập lửa.” Lâm Vũ Thiến mở cửa sổ xe ra, ngọn gió đêm mát mẻ thổi vào trong, khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn: “Tay trái của anh là công cụ dập lửa tốt nhất.”

Bạch Chấn Tiếu không trả lời, anh chỉ lái xe nhanh hơn trong vô thức, cả người căng cứng, anh ráng nhịn thêm một chút, để về đến nhà rồi xử lý tiểu yêu tinh này sau!

Anh phải cho cô biết rằng, rốt cuộc ai mới là công cụ dập lửa.

Trong căn biệt thự của họ Bạch, phòng khách vẫn còn sáng đèn, bà Bạch vừa cầm điện thoại vừa xem đi xem lại một đoạn clip.

“Ha ha, thật vậy à? Vũ Thiến nhà tôi giỏi giang như vậy đó! " Ánh mắt của bà ấy sáng ngời, vừa mới xem xong đoạn video trong buổi tiệc, bà đã sốt sắng gọi điện thoại cho tung đoạn video, vào lúc này, người tung video ấy đang kể vắn tắt cho bà nghe những chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc.

“Đáng đời, ai kêu bọn họ bắt nạt Vũ Thiến nhà chúng tôi làm gì, nhưng tiếc là tôi không có mặt ở đó, chứ bằng không…”

Bà vẫn còn chưa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, xuyên qua cánh cửa sổ sát mặt đất, bà ta nhìn thấy hai người đang bước vào trong huyền quan, bèn vội vàng nói: “Cúp máy trước đây, Vũ Thiến nhà tôi và Chấn Tiếu về rồi.”

Bà Bạch vội vàng cúp máy rồi ra đón bọn họ với nụ cười rạng rỡ: “Chơi vui không?

Lâm Vũ Thiến hơi sững sờ, cô biết bà ấy đang nhắc đến chuyện gì, bèn mỉm cười: “Cũng được ạ.”

“Một buổi tiệc quan trọng đến thế mà hai đứa không chịu dắt mẹ theo!” Bà Bạch tỏ vẻ bất mãn.

“Mẹ à, sao mẹ biết thế?” Bạch Chấn Tiếu hơi tò mò, tin tức lan truyền nhanh như vậy sao.

Bà Bạch lấy điện thoại ra, mở đoạn video cho anh xem: “Coi đi, khi nãy mẹ mới nhìn thấy trong trang bảng tin đó, mẹ vừa nhìn thấy hai mẹ con nhà này là biết ngay không phải thứ gì tốt đẹp rồi.”

Bà ấy chỉ vào đoạn video, cắn răng nói: “Tiếc là mẹ không có mặt ở đó, chứ không mẹ đã chửi cho bọn họ một trận rồi, may mà Vũ Thiến chịu nổi áp lực.”

Bà nhìn Lâm Vũ Thiến xinh xắn trẻ trung rồi cảm thán: “Biết đi đâu tìm cô gái xinh đẹp như thế này đây?”

Bạch Chấn Tiếu khoác vai mẹ mình rồi đi vào trong nhà với bà: “Mẹ, lần sau mà có tiệc thì con sẽ dẫn mẹ theo, có điều Vũ Thiến với con đói bụng rồi, nhớ món ăn đêm mẹ nấu lắm.”

Bà Bạch cất điện thoại đi rồi mới niềm nở hỏi Lâm Vũ Thiến: “Vũ Thiến, đói rồi à?”

“Dạ, cháu đi dự tiệc để ngược mấy người đê tiện ấy thôi, chưa ăn được gì mấy.” Lâm Vũ Thiến nhẹ giọng trả lời, bác gái tốt tính hơn nhiều.

“Vậy để bác làm cho mà ăn, các con lên phòng thay đồ đi, sẽ có ăn nhanh thôi.” Bà Bạch cằn nhằn rồi đi xuống nhà bếp.





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 104: EM CÒN CHƯA SỜ QUA SAO BIẾT TÔI CÓ BÌNH THƯỜNG HAY KHÔNG

Một lát sau, phòng bếp bốc lên mùi mì thơm phưng phức, Bạch Chấn Tiếu thay đồ ở nhà, bà Bạch bước ra khỏi phòng bếp, tay bưng mì nóng hổi, gọi: “Con trai, mau tới đây!”

Theo bước chân bà Bạch vào phòng ăn, Bạch Chấn Tiếu thấy bát gì đen thui trên bàn, sắc mặt thay đổi: “Mẹ, đây là cái gì?”

Bà Bạch lén nhìn trên lầu, Lâm Vũ Thiến còn chưa xuống, khẽ nói: “Đây là cho con uống, rất có hiệu quả chữa trị thận hư liệt dương.”

“Mẹ, con không có bệnh, tại sao phải uống những thứ này?” Bạch Chấn Tiếu nhíu mày, khá bài xích.

“Con trai, nơi này chỉ có hai mẹ con mình, con đừng giấu diếm nữa, không được thì không được, mẹ sẽ không chê cười con, mau uống đi, mẹ con đợi đây...”

“Không uống, đổ đi!” Bạch Chấn Tiếu không nhìn thứ đó, kéo ghế ngồi xuống.

“Đổ cái gì, con cũng không biết mẹ cầu xin khắp nơi bao lâu mới tìm được thầy trung y này.” Bà Bạch vui mừng: “Con liệt dương thì liệt dương, sao lại không nhận, mẹ lại không cười con.”

“Con trai mẹ vô cùng mạnh, không cần uống thứ này.”

Hai mẹ con vì chuyện này mà ồn ào, Lâm Vũ Thiến đi xuống lầu nghe vậy, nhịn cười, im lặng ngồi xuống, ăn đêm.

Đầu sỏ gây họa vừa lộ mặt, Bạch Chấn Tiếu liền quay mũi giáo về phía cô: “Em lại nói linh tinh gì vậy.”

Lâm Vũ Thiến mặt vô tội: “Em có nói gì đâu? Em không biết nói dối nhất.”

Ánh mắt Bạch Chấn Tiếu trầm xuống, nhìn cô không tha: “Còn nói không nói dối, ông đây lúc nào thì không được?”

“Anh quả thực không được mà!”

Bà Bạch vừa nghe, càng thêm căng thẳng: “Con xem con xem, Vũ Thiến đã nói con không được, con mau uống cho mẹ.” Bà Bạch lại đưa thứ đó cho anh.

“Mẹ đừng nghe cô ấy nói bây, con chưa từng làm gì với cô ấy, sao cô ấy biết con được hay không.” Sắc mặt Bạch Chấn Tiếu có chút đỏ, dưới tình huống cấp bách, chỉ đành nói ra sự thực.

“A?” Mặt bà Bạch thất vọng, mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm con trai hồi lâu, thở dài, thì ra hai đứa còn chưa làm gì, tốc độ này...

“Con trai, xem ra con thật sự không được, nếu không sao lại lâu như vậy rồi còn chưa...”

“Con không có cơ hội này!”

“Cơ hội là do con người tạo ra, ngu ngốc!” Bà Bạch ngại Lâm Vũ Thiến còn ở đây, không dám nói quá rõ ràng, rất ghét bỏ lắc đầu: “Sao mẹ lại sinh ra đứa con trai ngốc như con.”

Bà Bạch rời khỏi phòng ăn, lên lầu hai.

Bạch Chấn Tiếu đầy oán giận, gắp mì bắt đầu ăn, trong lòng không thoải mái, mượn đủ cơ hội xỉa xói: “Mì này sao lại cứng như vậy?”

“Đây gọi là độ cứng, vừa khéo!” Lâm Vũ Thiến liếc anh.

“Rau này cũng vậy, dai đến cắn không nổi.”

Lâm Vũ Thiến ăn rau xanh, giễu cợt anh: “Anh là tuổi tác quá lớn, không thường dùng răng sao? Rau này rõ ràng rất giòn.”

Bạch Chấn Tiếu gắp lòng đỏ trứng, ghét bỏ: “Anh không thích ăn trứng!”

“Anh là ghét mình nhiều trứng sao?” Lâm Vũ Thiến dứt khoát giành lòng đỏ đi: “Nhưng anh đủ nhiều protein rồi, không cần bổ sung nữa.”

“Em đang mắng anh?” Protein = ngu ngốc, đầu rỗng tuếch, bệnh thần kinh, đừng cho rằng anh nghe không hiểu!

“Không có, anh còn có hai quả trứng, không phải sao?”

“Em chưa từng sờ qua, sao biết có bao nhiêu quả?”

“Chẳng lẽ anh không bình thường, có ba quả? Bốn quả...”

“Anh rất bình thường!”

...

Phòng ăn không ngừng truyền ra tiếng tranh cãi múa mép khua môi của họ, sắc đêm càng đậm, gió lạnh nhu hòa, một đêm mùa hạ ấm áp như vậy, thực ra cũng không tệ!

Nhà họ Lâm

Đối với Lâm Kha Diệp mà nói, một đêm này rõ ràng là ác mộng, lúc cô ta chạy ra khỏi sảnh tiệc, thừa nhận vô số ánh mắt sỉ nhục, hai chân mềm nhũn, ngay cả suy nghĩ cũng trì trệ.

Quay về nhà, cô ta nhốt trái mình trong phòng, cho dù Âu Liên Hy gọi thế nào, cô ta cũng không trả lời, Âu Liên Hy chỉ đành thôi, cô ta tối nay, tâm trạng không tốt.

Cô ta ngồi trên mặt đất, lật mở hình thời cấp ba và đại học, cô ta quả thực có đoạn quá khứ đen tối xấu hổ, ngay cả hình cũng ghi chép lại.

Cô ta lấy một tấm trong đó ra, bản thân mặc áo phối với quần siêu ngắn, đang ôm học trưởng năm đó rất nổi tiếng trong trường, nhiệt tình ôm hôn.

Chính vì ở cùng anh ta, lúc năm nhất mới không cẩn thận có thai đi phá, cô ta cho rằng thần không biết quỷ không hay, ai biết trên bảng thông báo của trường có hình của cô ta, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới là do Lâm Vũ Thiến làm.

Cô ta vừa nguyền rủa vừa xé nát hình, trên đất trải đầy mảnh vụn, miếng lớn miếng nhỏ hỗn loạn, cô ta suy sụp ngồi trên mặt đất, nhìn những hình vụn này, ánh mắt đều là ghen ghét, phẫn hận!

“...Tôi có ghi chép cô và bạn trai đi thuê phòng, còn ghi vào lúc học kỳ hai năm lớp mười một, lần đó cô và lớp trưởng lớp bên cạnh lúc tự học buổi tối, đến khách sạn cạnh trường thuê phòng, thực ra chính là do tôi báo.”

“Chuyện cô năm nhất đi phá thai, cũng là tôi chụp hình dán lên bảng thông báo trường, tôi còn nhớ hôm đó cô mặc áo nỉ đỏ quần short, đeo túi Chanel mới mua...”

...

Lời của Lâm Vũ Thiến như ma âm, hết lần này tới lần khác vang lên bên tai cô ta lúc đó có nhiều người như vậy, sự khinh thường, trong mắt những người đó, cón có sự cười cợt nghiêm trọng của Bạch Chấn Tiếu, ai ai cũng đều lời nói khó nghe, tất cả tất cả, cô ta đều không cách nào tiếp nhận.

Lâm Vũ Thiến, Lâm Vũ Thiến, tiện nhân cô!

“A―” Cô ta thét lên chói tai, cho dù bịt tai trộm chuông che tai lại, cô ta vẫn liên tục thét.

Một đêm không ngủ, cô ta chìm đắm trong sự phẫn hận của mình, phẫn nộ cả đêm, toàn thân nhìn vô cùng tiều tụy, mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt lại tràn đầy tơ máu, nhìn vô cùng hung ác!

Nắng sớm vừa khéo chen vào khe màn cửa, ánh lên khuôn mặt cô ta, sự u ám xung quanh có chút sáng tỏ, mắt đầy tơ máu phát ra chút điên cuồng, tâm trạng phẫn hận, nhìn vô cùng khủng bố.

Âu Liên Hy vừa tỉnh lại bước ra khỏi phòng, bà ta ngủ không ngon, dưới khóe mắt xanh đen, đây đều là do Lâm Vũ Thiến ban tặng, tối qua cả nằm mơ bà ta cũng nhìn thấy cô, Lâm Vũ Thiến trong mơ đang cầm dao thái, điên cuồng truy sát mình, còn tận mắt nhìn thấy cô chém tay mình, miệng đầy máu lộ ra nụ cười gian âm trầm.

Hình ảnh âm u, cho dù là bây giờ bà ta nhớ lại, trong lòng cũng còn sợ hãi.

“Tiện nhân!” Ánh mắt Âu Liên Hy lướt qua sát ý, vừa khéo nghe thấy tiếng thét trong phòng Lâm Kha Diệp.

Âu Liên Hy sợ giật nảy, lập tức chạy tới phòng con gái: “Kha Diệp, con làm gì ở trong?”

Lâm Kha Diệp đắm chìm trong thế giới của mình, không để ý tới Âu Liên Hy, dùng sức đẩy hình trên mặt đất, những mảnh vụn như đang trào phúng, nhìn chằm chằm cô ta, khinh thường quá khứ của cô ta.

Cô ta thậm chí còn mất khống chế đập lên mặt đất: “Lâm Vũ Thiến, tiện nhân, Lâm Vũ Thiến, tôi muốn giết cô...”

Âu Liên Hy bên ngoài lo lắng Lâm Kha Diệp sẽ làm chuyện ngu ngốc, không ngừng đập cửa: “Kha Diệp, con đang làm gì bên trong? Mau mở cửa!” Nhưng cho dù bà ta gọi thế nào, cô ta vẫn không để ý.

Bà ta không có chìa khóa dự phòng, nghĩ nghĩ, lập tức chạy đi gọi điện thoại cho con gái nhỏ: “Tử Nghiên, con có tiết không? Không có thì mau về nhà một chuyến!”

“Đại học thành phố Hiện cách nhà họ Lâm không xa, nửa tiếng sau, Lâm Tử Nghiên đã chạy về.





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 105: CON MUỐN KHIẾN LÂM VŨ THIẾN CHẾT

Vừa bước vào cửa, cô ta đã bị tiếng thét chói tai của Lâm Kha Diệp dọa nhảy dựng, chuyện gì vậy?

Thấy mẹ đang ngồi trên sofa, mặt nôn nóng, cô ta đi tới: “Mẹ, chị làm sao vậy?”

Còn có đủ kiểu tiếng chửi mắng từ trong phòng Lâm Kha Diệp truyền ra, nội dung cụ thể cô ta đại khái nghe hiểu, chính là những lời mắng chị Vũ Thiến.

Không đúng!

Lòng cô ta chấn động, chị ta làm sao biết chị Vũ Thiến đã quay về rồi?

Âu Liên Hy không trả lời cô ta: “Con mau tìm chìa khóa phòng hờ của phòng chị con, nó đã nhốt mình bên trong cả đêm rồi.”

Lâm Tử Nghiên không dám chần chừ, chạy lên phòng mình tầng hai.

Lát sau, cửa phòng Lâm Kha Diệp xem như mở ra, rèm chống sáng bên trong che hết ánh sáng, chỉ còn một chùm sáng chiếu vào, vừa khéo rơi lên người Lâm Kha Diệp đang phủ trên mặt đất, vụn ảnh đầy đất, xếp thành từng chồng nhỏ, rất nhiều đồ trang trí trong phòng đều bị ném xuống đất, đầu sỏ gây họa chính là Lâm Kha Diệp.

Âu Liên Hy và Lâm Tử Nghiên đều kinh ngạc, đặc biệt là Lâm Tử Nghiên, đứng ở cửa sợ đến không dám nhúc nhích, sau khi Âu Liên Hy phản ứng lại thì rất tức giận, tiến về phía trước kéo cô ta lên: “Lâm Kha Diệp, con làm mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, có ý nghĩa sao?”

Tối qua, Lâm Kha Diệp quay về cho tới bây giờ cũng không tẩy trang, lớp trang điểm vì nước mắt của cô ta mà lem lúa, khóe mắt đóng từng cục đen, tóc dài rối tung, cách miêu tả của Âu Liên Hy quả thực rất thích hợp.

“Mẹ, huhu...tối qua con làm trò cười cho thiên hạ như vậy, Lâm Vũ Thiến vạch trần con trước mặt nhiều người như vậy, họ đều dùng ánh mắt đó nhìn con, đặc biệt là Chấn Tiếu, huhu, con sau này làm sao đối diện với anh ấy...”

Cô ta ẩn nhẫn phẫn hận cả đêm, lúc này ào ào xả ra, cô ta hận, hận Lâm Vũ Thiến, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, cô ta có thể làm gì?

Làm sao vãn hồi cục diện này, vô dụng, tất cả đều không còn nữa.

Lâm Kha Diệp tuyệt vọng lắc đầu, Âu Liên Hy hận không thể rèn sắt thành thép: “Nhìn dáng vẻ này của con, cho dù còn hi vọng cũng bị con đả kích rồi, nếu con còn tiếp tục tự hủy hoại mình, mẹ cũng không giúp được con, liền để Lâm Vũ Thiến đắc ý, phế vật!”

Qua đoạn đối thoại của họ, Lâm Tử Nghiên xem như hiểu đại khái, tối qua họ hẳn đã gặp được chị Vũ Thiến, chị Kha Diệp còn bị chị Vũ Thiến nhục nhã hoàn toàn.

“Mẹ, mẹ xem Lâm Vũ Thiến bây giờ tỏa sáng biết bao, cô ta là luật sư, còn có Bạch Chấn Tiếu giúp cô ta chống lưng, ngay cả bà Khổng cũng giúp cô ta, con có thể làm thế nào?” Lâm Kha Diệp tinh thần sa sút, cô ta bây giờ không còn gì nữa, còn bị cô sỉ nhục như vậy, ngay cả thể diện cuối cùng cũng không còn.

“Câm miệng, nếu con còn suy sụp, đó chính là điều tiện nhân đó vui vẻ nhìn thấy nhất, đây chính là mục đích của cô ta, con càng tự hủy hoại mình, cô ta càng vui vẻ, càng đắc ý, điều con phải làm chính là sống tốt hơn, đẹp hơn, dùng đủ loại thủ đoạn cướp Bạch Chấn Tiếu về.” Khóe môi Âu Liên Hy cười âm trầm, mắt tràn đầy toan tính.

“Mẹ, còn có cơ hội sao?” Ánh mắt Lâm Kha Diệp xoay chuyển ánh sáng yếu ớt.

“Sao không có cơ hội, chỉ có người chết mới không còn cơ hội, con chết rồi sao?” Âu Liên Hy nhíu mày, đứa con gái này thật sự ngu ngốc.

Lâm Tử Nghiên đi vào, không tham gia vào đề tài của họ, im lặng nhặt đồ rơi trên đất của Lâm Kha Diệp, vừa để tâm lời nói của họ.

“Mẹ, còn phải làm thế nào?” Trong lòng Lâm Kha Diệp lại dâng lên hy vọng.

“Con phải phấn chấn lên, chỉ có phấn chấn lại, mới có thể có kế hoạch kế tiếp.” Âu Liên Hy nhìn chằm chằm cô ta, rất ghét bỏ: “Đi rửa sạch sẽ khuôn mặt này cho mẹ trước, rồi lại nói chuyện với mẹ.”

Lâm Kha Diệp vội vào nhà vệ sinh, Âu Liên Hy lúc này mới chú ý tới con gái nhỏ, ánh mắt ấm áp hơn nhiều: “Tử Nghiên, con đừng dọn nữa, kêu người làm lên đi!”

Lâm Tử Nghiên vội nói: “Mẹ, chị ghét nhất là người khác đụng vào đồ của mình, vẫn là để con đi!”

“Tử Nghiên nhà ta thật ngoan!” Sự tồn tại của Lâm Tử Nghiên là sự an ủi lớn nhất của Âu Liên Hy.

Không đến năm phút, Lâm Kha Diệp đã bước ra, khuôn mặt xem như rửa sạch, Âu Liên Hy lại nói: “Con nhìn khuôn mặt này của mình, mẹ bỏ nhiều tiền như vậy vào, không muốn trôi theo dòng nước, có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, con còn sợ gì?”

Âu Liên Hy đưa gương cho Lâm Kha Diệp, để cô ta nhìn thật cẩn thận, mặc dù không đẹp tự nhiên như Lâm Vũ Thiến, nhưng cuối cùng là làm ra bởi tay của cao nhân, xem như không tệ.

“Kha Diệp, đàn ông thích nhất phụ nữ tự tin, con tuyệt đối không thể bị Lâm Vũ Thiến xem thường, tiện nhân đó có gì? Nhưng con không giống vậy, con có sự ủng hộ của nhà họ Lâm và nhà họ Âu, đàn ông đều suy nghĩ lợi ích, chỉ bối cảnh thôi, con đã hoàn toàn thắng Lâm Vũ Thiến rồi.”

“Mẹ, con muốn Lâm Vũ Thiến chết, con muốn cô ta chết!” Suy nghĩ của Lâm Kha Diệp rất rõ ràng, lời nói ra cũng rất trực tiếp, cô ta không so được với Lâm Vũ Thiến là một chuyện, chỉnh chết cô lại là một chuyện khác, hơn nữa chỉ cần cô chết, thì không ai giành Bạch Chấn Tiếu với cô ta nữa.

“Đừng gấp, mẹ đã sớm nghĩ cách rồi, chỉ cần con tỉnh táo lại, chúng ta liền có cơ hội, chuyện báo thù Lâm Vũ Thiến, nhất định phải được.” Âu Liên Hy cười lạnh, cho Lâm Kha Diệp viên thuốc an thần.

Ánh mắt Lâm Kha Diệp sáng lên: “Mẹ, mẹ nghĩ ra cách gì sao?”

“Đương nhiên, muốn đẩy cô ta vào chỗ chết, chỉ cần dùng cách mượn dao giết người.” Âu Liên Hy làm tay như thanh đao, hung ác lướt qua cổ mình.

Lâm Tử Nghiên đang thu dọn, động tác khẽ chậm lại, nhíu mày.

“Làm sao mượn đao giết người?” Lâm Kha Diệp vẫn không hiểu.

“Ngốc, không phải còn có Tần Tuyết sao? Cô ta dám lợi dụng Tần Tuyết làm ngụy trang trước chúng ta, chúng ta liền tương kế tựu kế, lợi dụng Tần Tuyết, khiến cô ta cắn chặt Lâm Vũ Thiến.”

“Tần Tuyết?” Đáy mắt Lâm Kha Diệp xuất hiện đắn đo, vui vẻ: “Đúng vậy, sao con lại quên còn có Tần Tuyết chứ!”

“Chuyện này giao cho mẹ, mẹ sẽ xử lý cô ta, phía Bạch Chấn Tiếu con phải dùng hết cách để tiếp cận anh ta, lúc cần thiết thì hạ thuốc, mang thai con anh ta, anh ta còn có thể làm gì con? Đến lúc đó, ngay cả bà Bạch cũng phải đối xử tốt với con.” Âu Liên Hy nắm chặt tay con gái, tràn đầy tự tin.

Lâm Kha Diệp tràn đầy vui vẻ, đúng vậy, cô ta chỉ cần mang thai con của Bạch Chấn Tiếu, anh còn có thể làm gì cô ta? Bà Bạch mong ngóng cháu như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ đứng về phía cô ta.

“Mẹ nói đúng, con phải nghĩ hết tất cả các cách, tiếp cận Bạch Chấn Tiếu.” Lâm Kha Diệp gật đầu, đầu óc xem như nghĩ thông.

Lâm Tử Nghiên cũng đã thu dọn gần xong rồi, nghe thấy lượng tin tức lớn như vậy, trong lòng càng nặng nề, mẹ và chị Kha Diệp luôn không bỏ suy nghĩ muốn giết chị Vũ Thiến, còn muốn lợi dụng Tần Tuyết gì đó, nhưng họ không nói phương pháp cụ thể.

Không được, mình vẫn phải đi nói cho chị Vũ Thiến biết trước, để chị ấy để phòng mới được!





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 106: BẠCH CHẤN TIẾU CHÍNH LÀ ANH RỂ CỦA CHÁU

Chiều hôm đó, Lâm Tử Nghiên lấy cớ về trường học, nhưng cô ta lại đi tìm Lâm Vũ Thiến, hỏi thăm một chút liền biết được phải đi đâu tìm cô.

Nhưng đúng lúc Lâm Vũ Thiến không có ở đó, ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp, cô ta chỉ có thể ngồi ở sảnh đợi cô, nhớ lại những lời nói của mẹ, càng nghĩ càng cảm thấy buồn, một cô gái nhỏ đơn thuần, ngay thẳng dường như tất cả cảm xúc đều được viết trên mặt.

Hơn nửa tiếng sau, Lâm Vũ Thiến và Quan Thế Hiền đã ăn cơm xong và trở về, hai người vừa đi vào, đã nghe thấy một tiếng gọi có chút yếu ớt: “Chị Vũ Thiến.”

Hai người cùng nhìn qua nơi phát ra âm thanh, biểu cảm khác nhau, trong mắt của Lâm Vũ Thiến hiện lên vẻ suy tư, đôi mắt của Quan Thế Hiền lại lóe sáng: “Ây yo!” Hét lên một tiếng đi đến, sau đó trêu trọc hỏi: “Tiểu mỹ nữ, em tên là gì thế?’

Lâm Tử Nghiên đơn thuần, xinh đẹp thực sự rất thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là khí chất thanh xuân độc nhất vô nhị trên người, đây là thứ mà những người đã lăn lộn trong xã hội không thể có được.

Suy nghĩ của Lâm Tử Nghiên rất đơn giản, được Âu Liên Hy bảo vệ quá tốt, dường như chưa từng tiếp xúc với đàn ông, đột nhiên bị một người đàn ông trêu trọc như vậy, liền cảm thấy bối rối, cúi đầu trốn sau lưng Lâm Vũ Thiến, không dám lên tiếng.

Quan Thế Hiền càng nhìn càng cảm thấy thú vị, đi đến, đang định lên tiếng, lại bị Lâm Vũ Thiến đẩy ra: “Quan Thế Hiền, tôi cảnh cáo anh, thu cái ánh mắt dung tục của anh lại, còn dám nhìn em gái tôi, cẩn thận tôi móc mắt anh ra đó.”

Nói xong, kéo Lâm Tử Nghiên đi vào phòng làm việc của mình.

Quan Thế Hiền lặng lẽ đi theo sau hai người họ, Lâm Tử Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy anh ta vẫn đang nhìn theo, cô ta cẩn thận kéo góc áo Lâm Vũ Thiên, nhỏ giọng nói: “Chị Vũ Thiến, anh ta vẫn đi theo chúng ta!”

Lâm Vũ Thiến cau mày, quay đầu lại lườm anh ta, đang định lên tiếng, Quan Thế Hiền đã hành động trước một bước, lùi lại trước cửa phòng làm việc của mình, vô tội giơ hai tay lên: “Em gái, em đừng hiểu nhầm, tôi đang đi về văn phòng của mình.”

Vừa nói xong, anh ta đẩy cửa ra, đi vào phòng làm việc.

Lâm Vũ Thiên dẫn Lâm Tử Nghiên vào phòng làm việc của mình, hai người vừa đi vào văn phòng, Quan Thế Hiền lại đi ra, dựa vào cửa tặc lưỡi hai cái, Lâm Vũ Thiến này….

Lương Tĩnh Mộc từ phòng in đi ra, nhìn thấy Quan Thế Hiền đang đứng đối diện với phòng làm việc của sếp mình lắc đầu lia lịa, nghi ngờ hỏi: “Luật sư Quan, anh đang làm gì vậy?”

Lương Tĩnh Mộc xuất hiện rất đúng lúc, Quan Thế Hiền chỉ vào phòng làm việc bên kia nói: “Tĩnh Mộc, tính tình luật sư Lâm nhà các cô xấu như vậy, sao cô có thể chịu đựng được thế?”

Lương Tĩnh Mộc sững sờ, không dám nói xấu sếp mình: “Thực ra con người của luật sự Lâm rất tốt, tôi còn phải đi sắp sếp lại tài liệu, không nói chuyện nữa!”

Quan Thế Hiền nhìn Lương Tĩnh Mộc đang chạy trốn, khẽ cười một tiếng, chẳng qua, ngón tay của anh ta khẽ xoa cằm, nhà họ Lâm này có vẻ như toàn là mỹ nhân! Mặc dù Lâm Kha Diệp là nhân tạo, nhưng em gái lúc nãy chắc chắn là tự nhiên, trông có vẻ bình thường, nhưng thật sự rất ưa nhìn.

Nhưng cùng là chị em, sao tính cách của mỗi người lại khác nhau nhiều như vậy?

Bên phía phòng làm việc, hai người vừa ngồi xuống, Lâm Vũ Thiến liền đi thẳng vào vấn đề: “Em chạy đến đây để tìm chị?’

“Em….mẹ, bà ấy….” Lâm Tử Nghiên ấp a ấp úng.

Lâm Vũ Thiến tựa lưng vào ghế: “Có phải là mẹ của em có ý đồ với chị?”

Cô tin, nếu như trong nhà họ Lâm còn có một người lương thiện thì đó chính là Lâm Tử Nghiên, nhớ lại lúc trước, mỗi lần cô ta nghe thấy mẹ mình muốn đối phó với cô, đều sẽ cố gắng nghĩ cách âm thầm báo tin cho cô.

“Sáng sớm hôm nay mẹ em gọi em về nhà, hóa ra là chị của em khóa trái cửa và nhốt mình trong đó cả một đêm, chị ấy vừa khóc vừa làm loạn, còn xé hết ảnh thời cấp ba và đại học, còn nói phải….chị…..nhất định phải giết chết chị!”

Lâm Tử Nghiên một hơi nói hết mọi chuyện, thực ra vai trò của cô ta rất khó xử, một bên là mẹ ruột và chị ruột, một bên là chị gái cùng cha khác mẹ, nhưng cô ta không muốn nhìn thấy Lâm Vũ Thiến bị làm hại, lần nào mẹ và chị gái có kế hoạch gì đều báo cho cô biết.

“Vậy mẹ em thì sao? Chắc chắn bà ấy có nói gì đó?” Lâm Vũ Thiến quá hiểu Âu Liên Hy, trải qua chuyện tối qua, chắc chắn bà ta sẽ không bỏ qua cho cô.

“Bà ấy nói phải dùng một người phụ nữ, ăn miếng trả miếng, người phụ nữ kia tên là Tần Tuyết, nhưng bà ấy không nói phương pháp cụ thể, nhưng chị Vũ Thiến, chị nhất định phải cẩn thận.” Lâm Tử Nghiên có chút lo lắng. Trên đường đi, cô ta biết rất rõ mẹ mình độc ác như thế nào.

Lâm Vũ Thiến cười khẩy: “Hóa ra là muốn mượn dao giết người.”

Cô đặt ngón tay lên bàn gõ mấy cái, cô sớm đã đoán ra được, bà ta rất có khả năng lợi dụng Tần Tuyết, cô còn cho là có mưu hay gì chứ, chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi.

“Em yên tâm đi, chị đã có chuẩn bị từ lâu rồi, chị đã có thể trở về, còn dám xuất đầu lộ diện, điều này chứng minh chị đã có đủ tự tin, sẽ không bị mẹ của em đánh bại.”

“Nhưng….”

“Cốc cốc cốc….”

Lâm Vũ Thiến vẫn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Tử Nghiên lập tức trở nên cảnh giác, không phải là mẹ cô ta tìm đến cửa đấy chứ!

Lâm Vũ Thiến ra hiệu bảo cô ta yên tâm, cất giọng nói: “Vào đi.”

Bà Bạch, hai tay cầm một cái bình giữ nhiệt đi vào, cười híp cả mắt nhìn cô, đang định lên tiếng, thì lại nhìn thấy Lâm Tử Nghiên, có chút nghi ngờ.

Lâm Tử Nghiên cứng ngắc đứng dậy, đột nhiên không dám lên tiếng.

Lâm Vũ Thiến giới thiệu với bà: “Đây là em gái của cháu, Tử Nghiên!”

“Đây là mẹ của Chấn Tiếu, gọi bác gái là được rồi!”

Lâm Tử Nghiên hiểu ra, lập tức gật đầu với bà, lên tiếng chào hỏi: “Xin chào bác gái!”

Lâm Tử Nghiên trông rất ngoan ngoãn, lại lễ phép, quan trọng là có vẻ quan hệ với Lâm Vũ Thiến không tồi: “Xin chào, xin chào!”

Nhìn Lâm Vũ Thiến lại nhìn Lâm Tử Nghiên, nhớ đến Lâm Kha Diệp phiền phức kia, không khỏi thở dài, ba chị em nhà họ Lâm sao lại khác nhau đến như vậy, Lâm Tử Nghiên này trông rất lương thiện, vừa nhìn đã biết đây là một đứa trẻ ngoan. Đâu có giống với Lâm Kha Diệp kia, trước đây sao bà có thể mù quáng như vậy chứ, lại nhìn trúng cô ta!

Bà Bạch đặt tổ yến lên bàn trà ở bên cạnh: “Vũ Thiến, đây là tổ yến mà bác đặc biệt làm, con đó, phải bồi bổ cơ thể thật tốt.”

Lâm Vũ Thiến đi đến: “Bác gái, con không cần những thứ này đâu.”

“Dạ dày của con không được tốt, thể chất yếu, nên bồi bổ nhiều một chút.” Bà Bạch vừa nói vừa mở nắp bình giữ nhiệt ra, lấy ra hai cái bát, nói nhỏ trong lòng, may mà mình lấy thêm một cái bát, nếu không bây giờ sẽ rất ngại ngùng.

Bà vẫy tay với Lâm Tử Nghiên: “Tử Nghiên, cháu cũng qua đây đi, cùng ăn tổ yến, tổ yến có tác dụng làm đẹp, rất tốt cho da!”

“Không, không cần đâu ạ.” Lâm Tử Nghiên ngại ngùng, lần đầu tiên gặp mặt, cũng không quen biết, nhưng có thể nhìn ra, bà ấy đối xử rất tốt với chị Vũ Thiến.

“Qua đây đi, không sao đâu!” Lâm Vũ Thiến lên tiếng.

Lúc này Lâm Tử Nghiên mới dám đi qua, lại nghe thấy bà Bạch nói chuyện với Lâm Vũ Thiến: “Thế nào, có ngon không? Con không biết đâu, tổ yến này bác hầm rất lâu đó!”

“Vâng, tay nghề của bác gái từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt!” Lâm Vũ Thiến khẽ cười, nhìn Lâm Tử Nghiên đang cúi đầu, không nói câu gì: “Không cần phải thận trọng, con người bác gái rất tốt.”

“Vâng, vâng!” Mặc dù nói như vậy, nhưng Lâm Tử Nghiên không hề quen bà Bạch, cô ta rất sợ người lạ.

“Tử Nghiên, mùi vị thế nào?” Bà Bạch chủ động nói chuyện với cô ta.

“Rất ngon, cảm ơn bác gái!” Lâm Tử Nghiên ngoan ngoãn, lanh lợi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cô ta đều rõ.

Lúc này, điện thoại của Lâm Vũ Thiến vang lên, cô liếc nhìn, đáy mắt lóe lên một tia u ám, nhìn hai người, đặt bát tổ yến xuống: “Bác gái, bác và Tử Nghiên ngồi một lát, cháu đi ra ngoài nhận điện thoại.”

Bà Bạch gật đầu: “Đi đi, cứ đi làm việc đi!”

Nhìn thấy Lâm Vũ Thiến rời đi, bà Bạch lại bắt đầu bắt chuyện: “Tử Nghiên, bác thấy cháu cũng còn trẻ, có lẽ vẫn đang học đại học đúng không?”

“Vâng ạ, cháu đang học năm 2 đại học thành phố Hiện.”

Bà Bạch suy nghĩ một lúc: “Không đúng nha, hôm nay không phải là cuối tuần, sao cháu lại đến đây?”

“Chiều nay cháu không có tiết học, cháu lo lắng chị Vũ Thiến bị ức hiếp, vì vậy mới đến đây.”

Bị ức hiếp?

Bà Bạch đột trên trở nên căng thẳng: “Vũ Thiến bị ai ức hiếp?”

Lâm Tử Nghiên không ngờ phản ứng của bà Bạch lại lớn như vậy, nhưng suy nghĩ một lúc, bà ấy đối xử với chị Vũ Thiến tốt như vậy, phản ứng như vậy cũng hợp lý: “Mẹ cháu và chị Kha Diệp muốn lợi dụng một người phụ nữ tên Tần Tuyết để đối phó với chị Vũ Thiến.”

Giỏi, Âu Liên Hy và Lâm Kha Diệp này vẫn muốn hãm hại con dâu tương lai của bà, cái này không được, ánh mắt thăm dò nhìn vẻ mặt Lâm Tử Nghiên vẫn có chút lo lắng, khẽ vỗ vai cô ta nói: “Yên tâm đi, anh rể của cháu sẽ bảo vệ chị gái cháu, không sao.”

“Anh rể?” Lâm Tư Nghiên lắc đầu không hiểu, thật thà nói: “Chị Vũ Thiến vẫn chưa kết hôn.”

Bà Bạch cười haha một tiếng: “Bạch Chấn Tiếu nhà chúng ta chính là anh rể của cháu, mặc dù hai đứa vẫn chưa kết hôn, nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn, sau này nhìn thấy Chấn Tiếu, cứ gọi là anh rể.”

“Hóa ra là như vậy!” Lâm Tư Nghiên nói thầm trong lòng, ở bệnh viện cô ta đã từng nhìn thấy hai người bọn họ đi với nhau, thực ra cũng có nghĩ đến, thấy hai người rất hòa hợp, xem như là cô ta đã ngầm thừa nhận người anh rể này.

Bà Bạch suy nghĩ một lúc, sợ cô ta hiểu nhầm gì đó: “Còn có, bác phải giải thích với cháu một chuyện, Chấn Tiếu với chị Kha Diệp của cháu không có một chút quan hệ gì, ngay cả tay của cô ta cũng chưa chạm vào, rất trong sạch.”

Lâm Tử Nghiên hiểu rõ tất cả, gật đầu: “Cháu biết, chị của cháu vẫn luôn là một bên tình nguyện.”

“Chuyện đơn giản như vậy, ngay cả cháu cũng có thể nhìn ra, tại sao chị cháu lại ngốc như vậy chứ, hơn nữa cô ta còn có những suy nghĩ xấu xa, cháu đừng đến gần cô ta.” Bà Bạch không muốn một viên ngọc tốt đẹp như thế này lại bị bọn họ làm vẩy đục.

“Cháu biết rồi.”

“Đúng là một đứa trẻ ngoan!”

Hai người nói chuyện rất lâu, bà Bạch càng nhìn càng thích cô ta, đơn thuần, nhút nhát, là một cô gái tốt! Tiếc là lại có một người mẹ và một người chị độc ác như vậy.

Lâm Vũ Thiến nghe điện thoại xong đi vào: “Bác gái, lát nữa cháu phải ra ngoài một chuyến, không thể nói chuyện cùng mọi người.”

Lâm Tử Nghiên vội vàng đứng dậy: “Chị Vũ Thiến, em có làm phiền chị không?”

Bà Bạch kéo cô ta ngồi xuống: “Không sao, Vũ Thiến, con cứ đi làm việc đi, lát nữa bác sẽ đưa Tử Nghiên về.”

Lâm Vũ Thiến liền cảm thấy yên tâm, lấy túi của mình: “Bác gái, vậy thì làm phiền bác rồi.”

“Đều là người nhà cả có gì mà phiền chứ, đi làm việc đi, công việc quan trọng hơn!” Bà Bạch vẫy vẫy tay, còn đưa cô ra tận cửa.

Quay lại vị trí, Lâm Tử Nghiên phiền muộn: “Thực ra, con đường này của chị Vũ Thiến rất vất vả.”

“Hai người lớn lên cùng nhau hả?” Dụng ý của bà Bạch chính là muốn tìm hiểu thêm về Lâm Vũ Thiến từ chỗ Lâm Tử Nghiên.

“Vâng ạ, chị Vũ Thiến từ nhỏ thành tích vẫn luôn rất tốt, nhưng chị Kha Diệp vẫn luôn đố kỵ với chị ấy!”

“Vậy cô ta thường bắt nạt Vũ Thiến sao?”

“Cái này thì không có, chị Vũ Thiến rất thông minh, mỗi lần đều trả lại chị ấy.”

…..





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 107: CÔ ẤY CÓ BẠCH CHẤN TIẾU LÀM CHỖ DỰA

Thành phố Tân Hải.

Sáng sớm Lâm Bảo Sâm đã lấy cớ đi Tân Hải bàn chuyện làm ăn, nhân cơ hội chạy đi gặp người tình Tiết Tiểu Mạn.

Tiết Tiểu Mạn vì lần gặp mặt này mà đã làm một bữa trưa rất thịnh soạn, nhìn thấy những món ăn ngon trên bàn, Lâm Bảo Sâm lại không có khẩu vị, liền thở dài.

Tiết Tiểu Mạn bưng món cuối cùng ra đặt lên bàn, sau khi cởi tạp dề ra để sang một bên, nhìn ông ta, quan tâm hỏi: “Chồng à, anh làm sao vậy?”

“Phiền muộn một chút thôi, gần đây tâm trạng rất khó chịu!” Lâm Bảo Sâm kéo tay cô ta, kéo cô ta đến bên cạnh mình. Gần đây phiền não liên tục kéo đến, tất cả đều từ Lâm Vũ Thiến, đứa con gái này, thật sự là một tai họa!

Tiết Tiểu Mạn có chút khác thường hỏi: “Là vì vợ của anh sao?”

Lâm Bảo Sâm lắc đầu, nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ta: “Lần này là con gái của anh, không liên quan gì đến mụ phù thủy già kia.”

Tiết Tiểu Mạn nghi ngờ, không hiểu: “Con gái anh?”

Lâm Bảo Sâm không hề giấu giếm Tiết Tiểu Mạn, cũng xem như là tìm người để giãi bày tâm sự: “Hai ngày trước em có xem tin tức không? Vụ án du thuyền Nạp Uy.”

“Ồ, có xem, nữ luật sư đã giúp Nạp Uy thắng kiện hình như rất lợi hại.”

Đôi mắt Lâm Bảo Sâm u ám: “Nữ luật sự kia chính là con gái của anh, con bé không phải là một ngọn đèn cạn dầu.”

“Cô ấy là con gái của anh?” Tiết Tiểu Mạn cố ý tỏ ra ngạc nhiên dựa vào lòng ông ta: “Anh còn có một cô con gái ưu tú như vậy, không phải nên vui mừng sao?”

“Nhưng con bé lại không tốt như em nghĩ, từ nhỏ đã có những suy nghĩ xấu xa, từng mở khí gas ở trong nhà muốn chúng ta chết ngạt, mấy năm trước nói dối ra nước ngoài học thêm, bây giờ về nước lại làm ra những điều xấu xa, dự án lớn của công ty chính là bị con bé phá hỏng.”

Tiết Tiểu Mạn nhìn thấy sự tức giận trong mắt của Lâm Bảo Sâm, nhẹ nhàng vuốt ngực ông ta: “Trong chuyện này có phải là có hiểu nhầm gì không, em chưa từng nghe thấy anh nói về cô con gái này?”

Lâm Bảo Sâm nắm lấy bàn tay của cô ta: “Đó là con gái của vợ trước, vợ trước của anh tự sát qua đời, con bé cho là anh hại chết mẹ nó, vì vậy vẫn luôn đối chọi gay gắt với anh, bây giờ trưởng thành rồi, càng trở nên lợi hại.”

Ông ta cau mày, năm năm không gặp, bây giờ cô không chỉ có sức mạnh của mình, cô còn có Bạch Chấn Tiếu làm chỗ dựa!

Lúc này Tiết Tiểu Mạn mới hiểu, tại sao Lâm Vũ Thiến lại muốn tìm cô ta để hợp tác, hóa ra là để báo thù ba của mình.

Về vấn đề này, Tiết Tiểu Mạn không nói nhiều, chỉ yên tĩnh làm người lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một vài câu, đây là chuyện gia đình của bọn họ, cô ta cũng không muốn can thiệp quá nhiều.

“Tiểu Mạn, nói ra anh cũng rất có lỗi với em.” Lâm Bảo Sâm cúi đầu nhìn cô ta, suy nghĩ của Tiết Tiểu Mạn lập tức bị kéo lại, mỉm cười nói: “Sao anh lại có lỗi với em chứ?”

“Bức tranh em tặng anh đã bị mụ phù thủy già nhà anh xé rồi, đây là tác phẩm mà em đã mất rất nhiều thời gian mới làm ra được, tiếc là…..” Lâm Bảo Sâm thực sự rất thích bức tranh đó.

“Hóa ra là chuyện này, không sao đâu, anh đợi một lát em lại vẽ cho anh một bức tranh treo ở đây, cũng là do em không tốt, không nên gửi đến công ty của anh, chuyện này là lỗi của em!” Giọng nói của cô ta càng ngày càng nhỏ, giọng nói yếu ớt, khiến người khác cảm thấy đáng thương.

Lâm Bảo Sâm ôm chặt cô ta: “Không đâu, là lỗi của mụ phù thủy già kia, không liên quan đến em, bảo bảo còn có ba tháng nữa là chào đời, em đừng để mình quá mệt mỏi.”

“Chồng à, anh đối xử với em thật tốt!” Tiết Tiểu Mạn vô cùng hài lòng ôm lấy ông ta, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại dần dần trở nên lạnh lẽo.

Chẳng bao lâu nữa cô ta có thể rời khỏi lão già này!

Vạn Tượng Thiên Thành.

Dưới sự tẩy não của Âu Liên Hy, Lâm Kha Diệp điều chỉnh lại tâm trạng của mình khôi phục lại trạng thái “chiến đấu”

Buổi tối ngày hôm sau, dưới ánh hoàng hôn, Lâm Kha Diệp trang điểm một cách cẩn thận, lần đầu tiên đi đến nhà riêng của Bạch Chấn Tiếu.

Bạch Chấn Tiếu vẫn chưa tan làm, người giúp việc theo giờ vẫn đang quét dọn.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, người giúp việc theo giờ đi ra: “Cô gái, xin hỏi cô tìm ai?”

“Ở đây ngoài Bạch Chấn Tiếu còn có người khác ở sao?” Lâm Kha Diệp đang đánh cược, đánh cược xem Lâm Vũ Thiến có sống ở đây không.

Người giúp việc theo giờ lập tức hiểu ra: “Cô đến tìm anh Bạch.”

“Tôi là bạn gái của anh ấy.” Lâm Kha Diệp hào phóng, giữ nguyên tư thế mà cô ta nên có, mấy năm nay cô ta sớm đã thích ứng được với thân phận này.

Người giúp việc theo giờ đánh giá cô ta một lúc lâu, cả người toàn là đồ hiệu, trông rất xinh đẹp, trông có vẻ cũng không giống một tên lừa đảo, liền mở cửa ra để cho cô ta đi vào.

Đây là lần đầu tiên cô ta đến biệt thự riêng của Bạch Chấn Tiếu, cô ta tò mò đi xem khắp nơi, đi đến vườn hoa, lại đi đến gara, gần như đi hết một vòng tầng 1, sau đó lại lẻn lên phòng ngủ ở tầng hai.

Cách trang trí của chủ nhân căn phòng này cũng giống như anh, trầm lắng, ổn định, phối hợp với tông màu tối mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng đồ đạc rất đơn giản, nhìn một lượt là hết.

Cô ta hít một hơi, không hề có mùi hương của phụ nữ.

Đi vào phòng để đồ, lục tung tủ quần áo và tủ giày, nhưng vẫn không tìm thấy đồ của phụ nữ, lẽ nào Lâm Vũ Thiến chưa đến đây?

Cuối cùng, cô ta nhìn hết biệt thự một lượt, sau đó mới đi vào phòng bếp, hoàn thành mục đích hôm nay cô ta đến đây.

Người giúp việc theo giờ dọn dẹp xong, trước khi rời đi thấy cô ta đeo tạp dề, dáng vẻ giống như đang nấu cơm, cũng không làm phiền cô ta: “Cô à, vậy tôi đi trước đây.”

“Đi đi!” Cô ta đã mong cô ấy rời đi từ lâu.

Sau khi vo gạo, nấu cơm xong, cố gắng tính toán thời gian, người giúp việc theo giờ đã rời đi khoảng 15 phút, cô ta lập tức gọi điện thoại cho nhà hàng Mễ Cao: “Tôi là cô cả nhà họ Lâm, chiều nay tôi có đặt đồ ăn ở nhà hàng các anh, bây giờ lập tức đưa đến khu C Vạn Tượng Thiên Thành….”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Kha Diệp đi ra phòng khách, nghênh ngang ngồi trên sofa đợi đồ ăn đã đặt đưa tới.

7h tối, Bạch Chấn Tiếu tan làm về nhà, nhìn thấy đèn trong nhà sáng trưng, còn nghĩ là có phải là Lâm Vũ Thiến đến, tràn đầy hi vọng dừng xe lại đi vào phòng khách.

Nhưng người mà anh nhìn thấy lại là Lâm Kha Diệp, sắc mặt anh đột nhiên thay đối, nhìn thấy cô ta, vẻ mặt từ vui mừng chuyển sang tức giận, đi thẳng đến chỗ cô ta, quát mắng: “Cô vào đây bằng cách nào?”

Khuôn mặt Lâm Kha Diệp tràn đầy sự vô tội: “Lúc em đến người giúp việc theo giờ đang dọn dẹp, em đặc biệt qua đây nấu cơm cho anh.” Cô ta mỉm cười đi đến gần anh, nhưng phản ứng của Bạch Chấn Tiếu rất lớn, anh lùi lại phía sau một bước.

Lâm Kha Diệp cố tình không quan tâm đến phản ứng của anh, giơ tay lên chỉ vào một bàn toàn là đồ ăn: “Chấn Tiếu, anh nhìn đi, những món này đều là do em làm, nhưng đĩa thịt bò xào tiêu đen này lại bị cháy rồi, anh đừng để ý nhé.”

Thực ra là cô ta sợ quá chuyên nghiệp nên mới tùy tiện lấy một món ăn được đưa đến cho vào nồi để xào, nhưng cô ta lại không biết làm, ngay cả dầu cũng không cho vào cứ như vậy mà xào khô, một món ăn ngon đã bị cô ta làm cho cháy khét.

Bạch Chấn Tiếu nhìn những món ăn ngon ở trên bàn, lạnh lùng chế giễu, một cô chủ mười ngón tay không dính nước như cô ta lại có thể so sánh với đầu bếp của nhà hàng?

Dựa vào sự hiểu biết của anh về cô ta, ngay cả cafe cũng không biết pha, sao có thể biết nấu cơm chứ?

Bạch Chấn Tiếu không có chút hứng thú gì với cô ta, lạnh lùng nói: “Cho cô ba giây, mau cút khỏi nhà tôi!”

“Chấn Tiếu, anh đừng như vậy có được không?” Lâm Kha Diệp cắn môi dưới, dáng vẻ rất đáng thương nhìn anh: “Em thích anh từ hồi còn học đại học đến tận bây giờ vẫn luôn một lòng một dạ với anh, em còn vì anh mà học nấu ăn, chính là muốn sau này trở thành vợ anh, mỗi tối sẽ nấu cơm đợi anh trở về….”

“Câm miệng.” Bạch Chấn Tiếu rất phản cảm với cô ta: “Dựa vào cái đức hạnh này của cô mà còn muốn trở thành vợ của tôi? Hồi cấp ba cô quan hệ với người khác, lúc học đại học còn phá thai, cái loại xe công cộng như cô, tôi không dám tiếp nhận.”





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 108: NÓNG QUÁ, SAO TÔI LẠI NÓNG NHƯ VẬY

“Chấn Tiếu, em căn bản không phải như những gì Lâm Vũ Thiến đã nói đâu, em không có phá thai, em một lòng học hành làm gì có thời gian yêu sớm chứ, anh đừng nghe nó nói bậy, nó căn bản là đố kỵ mối quan hệ của em và anh nên mới cố ý vu nhọ em, muốn khiến anh ghét em.”

Sắc mặt Bạch Chấn Tiếu càng lúc càng lạnh: “Tôi không muốn nhìn thấy cô, cút ra ngoài cho tôi!” Mi tâm anh nhíu chặt lại, nghe thấy tiếng khóc giả vờ giả vịt của cô ta thì càng thêm ghét bỏ.

“Chấn Tiếu, em vất vả làm cho anh một bữa cơm, anh muốn em đi cũng được.” Cô ta chỉ vào mấy đồ ăn đó: “Chỉ cần để em nhìn thấy anh ăn đồ ăn do chính tay em làm, em lập tức đi ngay!”

Nói đến đây, Bạch Chấn Tiếu càng thêm khinh thường: “Nếu không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Đừng, Chấn Tiếu, anh nể mặt em đã tận tâm chuẩn bị tất cả những thứ này mà thử một miếng có được không?” Cô ta đưa đũa cho anh.

Bạch Chấn Tiếu trực tiếp ném đũa xuống đất: “Da mặt cô dày như vậy, sao không đi dát mỏng chút đi.”

Lịch sử đen, mặt phẫu thuật thẩm mỹ, mấy cái này đều là chuyện mà Lâm Vũ Thiến vạch trần ra, trong lòng Lâm Kha Diệp thầm mắng Lâm Vũ Thiến một trận, tiếp tục cầu xin: “Chấn Tiếu, coi như em cầu xin anh, anh có thể ăn một miếng không?”

“Yo, chuyện gì vậy, sao náo nhiệt thế?” Cửa bị mở ra, bà Bạch và chị Tân cùng đi vào, bà Bạch nhìn thấy Lâm Kha Diệp thì cố ý gióng cổ họng lên nói lớn mỉa mai.

“Bác gái!” Lòng Lâm Kha Diệp liền vui mừng, lập tức đi qua đó.

Ai ngờ, lại bị bà Bạch há mồm mắng lớn: “Cái mặt chỉnh dung nhà cô, còn đến quấn lấy con trai tôi làm gì?”

Lâm Kha Diệp không dám tin, bà Bạch luôn ôn thiện hoà nhã, vậy mà lại mở miệng mắng cô ta?

Sắc mặt cô ta có chút khó coi: “Bác gái, sao bác cũng không tin cháu? Mấy năm nay cháu và Chấn Tiếu đều rất tốt mà, là Lâm Vũ Thiến, là nó đã phá hoại tình cảm của chúng cháu, nó còn đi lan truyền tin đồn khắp nơi, nói cháu chỉnh dung, nói xấu cháu đủ kiểu, nhưng mấy cái này đều là do nó nguỵ tạo ra hết, không phải thật đâu, bác gái, bác phải tin cháu.”

Cô ta còn cố kéo lấy tay bà Bạch, nhưng bị bà Bạch né ra, bà Bạch sẽ không nể mặt cô ta, lạnh giọng mà nói: “Đừng có kêu tôi bác gái, cái loại mặt chỉnh dung như cô, tôi không muốn tiếp xúc chút nào hết, cô về nói với mẹ cô, nếu như dám động tới Vũ Thiến, Giang Ngọc Yến tôi sẽ không tha cho các người đầu tiên.”

Bạch Chấn Tiếu có hơi kinh ngạc, mẹ của anh, từ khi nào mà trở nên bá khí như thế rồi?

Chị Tân ở bên cạnh càng kích động mà che miệng lại, bà chủ bá khí quá a, nếu như không phải trường hợp không đúng lắm, chị ta thật muốn vỗ tay kêu hay đó!

Nước mắt mà Lâm Kha Diệp luôn nhẫn nhịn ở trong khoé mắt cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà trào ra: “Bác gái, cháu không hiểu bác đang nói gì hết, cháu và mẹ cháu, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ hại qua Vũ Thiến, mọi thứ đều là do nó biên đạo ra thôi, trong bữa tiệc mấy hôm trước, nó cố tình chọc giận bọn cháu, nên bọn cháu mới nói ra mấy lời tức giận đó thôi, tất cả đều là lỗi của nó, bác gái!”

Nội tâm cô ta vô cùng thương tâm, tại sao, tại sao mọi người đều hướng về Lâm Vũ Thiến, con tiện nhân rẻ tiền đó!

Bạch Chấn Tiếu càng lúc càng xem thường cô ta, những chuyện mà ngay cả anh cũng tra ra được, cô ta còn dám nói dối trắng trợn nữa.

“Tiện nhân đúng là già mồm, vừa lẳng lơ vừa bày đặt làm giá, chị Tân, lấy chổi tới đây, tôi phải quét ả heo tinh này ra ngoài!”

“Vâng!” Chị Tân lập tức chạy đi lấy chổi.

Lâm Kha Diệp bị giật bắn mình, lùi bước về sau, bà Bạch cầm chổi, hung hãn đi đến trước mặt cô ta, trực tiếp đánh một cây vào bên chân cô ta: “Cô rốt cuộc là có đi hay không, mặt dày đến không còn gì dày hơn, rõ ràng đã chỉnh dung rồi mà còn không dám thừa nhận, ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra mũi không giống như trước nữa, cút, cút ra ngoài!”

Bà Bạch vừa nói, vừa dùng chổi quét chân cô ta.

Lâm Kha Diệp làm gì còn dám ở lại đây nữa, sắc mặt tức đến lúc xanh lúc trắng bệch, cầm lấy túi của mình, trước khi rời khỏi còn không cam mà nhìn đồ ăn trên bàn một cái, cuối cùng vẫn bị bà Bạch ‘quét’ ra ngoài.

Lúc chị Tân đóng cửa, còn khinh miệt ‘hừ’ với cô ta một tiếng.

Lâm Kha Diệp bị tức đến sắc mặt tái xanh, ngay cả người làm mà cũng dám khuơ tay múa chân với cô ta, cục tức này, cô ta ghi nhớ trước.

Bạch Chấn Tiếu đi tới trước cửa, nhìn mẹ mình cầm cây chổi bá khí uy vũ, buồn cười mà nói: “Mẹ, có phải vì ở cùng với tiểu yêu tinh lâu rồi, nên mẹ cũng trở nên hung tàn như vậy không?”

“Tiểu tử thối, có ai nói mẹ như con không?” Đuổi ả oan hồn đó đi xong, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến đây, vội vàng nói với chị Tân: “Chị Tân, đi hâm canh nóng chút đi!”

“Dạ vâng!” Chị Tân cầm hộp cơm hình tròn đi vào nhà bếp.”

Bạch Chấn Tiếu có một loại dự cảm không lành: “Mẹ, mẹ hầm canh gì cho con vậy?”

“Canh dương vật bò hầm kỷ tử, bổ thận!” Bà Bạch và anh liếc ngang liếc dọc một cái, lại thấy một thân đồ vest của anh, đẩy anh lên lầu hai: “Con trai, con đi thay quần áo đi, một lát là có thể uống rồi.”

“Mẹ…” Sắc mặt Bạch Chấn Tiếu đen sầm, anh đã nói qua bao nhiêu lần rồi, anh không có chút vấn đề gì cả, sao mẹ không tin chứ?

Bà Bạch biết anh muốn nói gì, lập tức nói: “Mẹ biết con rất lợi hại, nhưng phòng ngừa chu đáo vẫn là tốt nhất!”

Bạch Chấn Tiếu cau mày, nhìn mẹ của mình, rất lâu cũng không chịu nhúc nhích một chút.

“Được rồi, con mau lên lầu thay quần áo đi!”

Bà Bạch nói, rồi lại đẩy anh một cái.

Bạch Chấn Tiếu âm thầm thở dài, chỉ đành đi lên lầu hai.

Chị Tân hâm canh ở trong nhà bếp, nhìn những món ngon trên bàn, bà không kìm được mà động đũa, gắp một miếng tôm giòn vào miệng.

“Vị này thật là không tệ!” Bà Bạch càng ăn càng thơm, dứt khoác ngồi xuống thử hết các món ăn qua một lượt, chỉ có điều không đụng món đến thịt bò tiêu đen kia, đen kịt một mảnh, nhìn thấy đã không muốn ăn.

Mấy món đồ ăn này, 80% là Lâm Kha Diệp mua tới, rồi dụ dỗ Chấn Tiếu nói là cô ta làm, sau đó bản thân mình lại tự tay xào đĩa thịt bò kia, lòng dạ của ả yêu tinh heo đó thật khiến người ta chán ghét!

Bà lại uống một ly nước lớn, nhìn thấy mình uống sạch hết nước trong ly, mới có chút kinh ngạc: “Mấy món này cũng không có quá ngấy, có cần khát như vậy không nhỉ”

Đang suy nghĩ, bà Bạch lại phát hiện tầm mắt của mình có chút không được tập trung, đầu óc còn có chút choáng váng, đây là chuyện gì vậy?

Chị Tân bưng canh nóng hổi ra, nhìn thấy sắc mặt bà Bạch đỏ bừng, kinh ngạc nói: “Bà chủ, bà sao thế?”

Chị Tân nhìn bà Bạch một cái, cái này không đúng lắm a.

Bà Bạch cố đứng dậy thử, nhưng đầu óc choáng váng khiến bà chỉ đành ngồi lại xuống ghế: “Chị Tân, rót ly nước cho tôi, khát quá!”

Chị Tân thầm kinh ngạc, lập tức đỡ bà ngồi dậy: “Bà Chủ, bà uống trước đi, tôi đi gọi cậu chủ.” Sau khi rót ly nước cho bà Bạch, chị ta lập tức đi tìm Bạch Chấn Tiếu.

Bạch Chấn Tiếu đúng lúc thay xong quần áo xuống lầu, nhìn thấy chị Tân vẻ mặt lo lắng: “Sao thế?”

“Bà chủ không biết bị làm sao mà choáng váng hoa mắt, còn luôn miệng nói khát nước!”

Ánh sáng u tối trong mắt Bạch Chấn Tiếu liền gộp lại, đi tới nhà ăn nhìn mẹ mình dựa trên ghế, mang máng có một loại cảm giác nào đó: “Chị Tân, chị đi rót thêm một ấm nước ra đây.”

Anh nói xong thì lập tức rót thêm cho mẹ một ly nước.

Bà Bạch đã uống đến mấy ly nước rồi, cuối cùng vẫn không thể làm dịu nhóm lửa đang bùng cháy trong lòng, vội vàng lắc đầu: “Không được, mẹ nóng quá, rất khó chịu!”

Đầu óc bà quay cuồng, luôn cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, chưa từng thử cảm giác này bao giờ, cũng không biết nguyên nhân do đâu nữa.

Gân xanh nhô lên ở nơi khoé mắt của Bạch Chấn Tiếu, sắc mặt anh trầm lạnh, bế mẹ của mình lên, đi về phía lầu hai: “Chị Tân, chị theo tôi lên.”

Chị Tân đại khái đã hiểu chuyện gì rồi, ôm lấy ấm nước và ly đi theo anh lên lầu.





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 109: LÂM KHA DIỆP HẠ THUỐC VÀO ĐỒ ĂN

Vào đến phòng, anh đặt mẹ lên giường, cẩn thận dặn dò chị Tân: “Tắm nước lạnh giùm mẹ tôi, trông chừng bà ấy, sau khi tắm xong thì tiếp tục uống nước cho đến khi người hết nóng.”

“Dạ biết rồi, cậu chủ yên tâm!”

Bạch Chấn Tiếu rời khỏi phòng, luôn đứng ở bên ngoài đợi, bên trong thỉnh thoảng truyền tới những tiếng lẩm bẩm đau khổ của bà Bạch: “Nóng chết tôi rồi…nóng quá…tôi rốt cuộc là bị sao thế, mà lại chịu khổ thế này…”

Sau nửa tiếng, anh đã nghĩ thấu đáo mọi chuyện rồi, chắc chắn là Lâm Kha Diệp đã hạ thuốc trong đồ ăn, chả trách cô ta cứ cầu xin anh ăn mấy đồ ăn đó.

Đôi con ngươi u ám của anh cuồn cuộn lửa giận, mi tâm nhíu chặt, ả Lâm Kha Diệp này, đúng là chán sống rồi.

“Cậu chủ, cậu chủ, bà chủ không sao rồi!” Chị Tân mồ hôi nhễ nhại, chạy ra ngoài hồi báo tình hình.

Bạch Chấn Tiếu thở phào, đi vào trong xem mẹ mình.

Bà Bạch nằm trên giường đã thay áo choàng tắm nằm xuống, hơi thở trên người vẫn còn có hơi yếu, sau khi nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu thì nghi hoặc hỏi: “Con trai, con biết chuyện này là sao không?”

“Lâm Kha Diệp hạ thuốc trong đồ ăn, ai ngờ người ăn lại là mẹ, cô ta hồi nãy ở ì không muốn đi, chính là muốn đợi con ăn mấy đồ ăn đó, sau đó cùng cô ta…”

“Cái gì, ả heo tinh này, đúng thật là không biết xấu hổ mà, tưởng mang thai được giống nòi của nhà họ Bạch chúng ta là chắc chắc có thể được gả vào nhà sao? Nằm mơ!”

“Con trai, mẹ nói với con một chuyện này.”

“Chuyện gì thế?” Bạch Chấn Tiếu ngồi bên cạnh mẹ, an ủi bà.

“Hôm qua mẹ đến văn phòng tìm Vũ Thiến, nhìn thấy em gái Tử Nghiên của nó, con bé đó nói Lâm Kha Diệp và Âu Liên Hy muốn âm mưu hại Vũ Thiến, Chấn Tiếu, con phải trông chừng Vũ Thiến cho tốt, mẹ không cho phép con dâu tương lai của mẹ xảy ra chuyện đâu.”

Bạch Chấn Tiếu gật đầu: “Mẹ yên tâm đi.”

Bà Bạch cảm thán: “Ngay cả thủ đoạn ác liệt như vậy mà Lâm Kha Diệp cũng dùng cho được, thì còn gì mà không dám làm nữa, mẹ cũng đã hơn 50 rồi, còn chịu cái khổ này, oan nghiệt a!”

Chị Tân thở dài: “Cậu chủ, cậu nhất định không được tha cho Lâm Kha Diệp đó, lần này cũng may bà chủ không sao, nếu bà chủ ở bên ngoài, thật là…”

“Ừm, tôi sẽ không tha cho bọn họ đâu.”

...

Ngày hôm sau, nắng hạ rực rỡ.

Bạch Chấn Tiếu về toà nhà Hoàng Bạch vào sáng sớm, nộ khí cuồn cuộn, ngay cả cơn gió thổi vào người khi anh đi ngang qua cũng khiến người ta ớn lạnh.

Rõ ràng là một ngày hè tươi đẹp, ai lại đi chọc giận Tổng giám đốc Bạch rồi? Các nhân viên đi dọc đường rất tự giác mà lùi lại ba thước.

Anh đi về văn phòng với vẻ mặt nghiêm nghị, vừa ngồi xuống liền lập tức gọi trợ lý Âu Dương đến.

“Tổng giám đốc Bạch, xin hỏi có dặn dò gì?” Âu Dương vừa bước vào thì đã cảm thấy sắc mặt anh có gì đó không ổn, rõ ràng là trong phòng làm việc đã bật điều hòa trung tâm, nhưng nhiệt độ lại lạnh đến đáng sợ.

“Điều tra những động thái phát triển gần đây của xí nghiệp Lâm Thị, cho dù là hạng mục đang hợp tác, hay là hạng mục đang chuẩn bị bàn bạc, nghĩ đủ tất cả mọi cách làm thất bại hết cho tôi!” Ngữ khí Bạch Chấn Tiếu băng lãnh, kiên quyết.

Âu Dương nghe mà sững sờ, sao lại là xí nghiệp Lâm Thị nữa rồi? Lại đắc tội với Tổng giám đốc Bạch nữa sao?

Tất nhiên, với tư cách là một trợ lý, anh sẽ không hỏi cấp trên nhiều như vậy, trịnh trọng mà gật đầu nhận lệnh, rồi rời khỏi văn phòng.

Bạch Chấn Tiếu xoay chiếc ghế xoay về phía cửa sổ sát đất, nhìn những tòa nhà cao tầng, ánh mắt hiện lên ánh sáng trầm tư---

Lời ai oán của mẹ đêm qua lại văng vẳng bên tai anh, nghĩ đến bộ dạng buồn bã không vui của mẹ, anh gọi điện thoại cho Lâm Vũ Thiến.

“Ngọn gió nào đã thổi cuộc gọi của anh tới thế?” Chỉ từ ngữ khí thôi cũng có thể nghe ra được, tâm trạng của cô rất không tệ.

“Buổi chiều có rảnh không?” Nhưng Bạch Chấn Tiếu chả có tâm trạng gì nói đùa với cô, anh nói thẳng trực tiếp.

“Sao thế, có vụ kiện lớn cho tôi nhận, hay là có chuyện gì tốt lành cho tôi vui đây?” Lâm Vũ Thiến vẫn chưa hiểu mục đích cuộc gọi của anh.

“Buổi chiều đi dạo phố với mẹ tôi đi, tâm trạng bà ấy không được tốt!”

“Yo, hiếu thảo như vậy à, xem ra hôm nay không phải là hướng gió có vấn đề, mà là mặt trời mọc đằng Tây rồi.” Ngữ điệu Lâm Vũ Thiến ngả ngớn không nghiêm túc.

“Tôi rất là nghiêm túc đó.”

“Xảy ra chuyện gì rồi.” Lâm Vũ Thiến phát giác ra hôm nay anh hơi khác, thu sự đùa giỡn lại, bình tĩnh mà hỏi.

Bạch Chấn Tiếu nói cho cô nghe chuyện tối qua: “Phụt---Ha ha!” Lâm Vũ Thiến bật cười rất không đúng hoàn cảnh, nhưng mà hết cách, cô không kìm được.

“Lâm, Vũ, Thiến.” Bạch Chấn Tiếu từng chữ từng chữ một, ai biết chừng một giây sau anh sẽ thật sự tức giận mất.

Lâm Vũ Thiến thấy đủ rồi thì cũng dừng lại: “Được rồi, tôi không cười nữa, mẹ con nhà đó cũng tàn nhẫn thật, chiêu tệ hại như vậy mà cũng nghĩ ra được, tôi có thể đi dạo phố với mẹ của anh, nhưng mà…”

“Có điều kiện gì cứ nói đi.” Anh rất rõ tính của cô, có lợi ích mới ra sức.

“Mua cái gì, ăn cái gì, xài cái gì, anh thanh toán hết.”

“Không thành vấn đề!” Bạch Chấn Tiếu rất sảng khoái, có thể mua vui vẻ bằng tiền, đó không phải chuyện gì lớn.

...

Vào buổi chiều, Lâm Vũ Thiến đã hẹn trước với bà Bạch, đến đón bà ở Hồ Hương Mật.

Hai người thống nhất đến Spa Bích Dao để làm đẹp, trên xe, bà Bạch cố tình trưng ra thẻ VIP: “Vũ Thiến, cháu xem đây là thẻ vàng của bác ở trung tâm làm đẹp đó đó, một lát nữa chúng ta làm xong mặt rồi thì làm một cái chăm sóc toàn thân nữa, phụ nữ phải chăm sóc kỹ lưỡng mới giữ cho làn da luôn săn chắc được.”

Lâm Vũ Thiến nghiêng đầu nhìn bà Bạch một cái, chả trách bà Bạch đã hơn 50 rồi mà làn da vẫn còn đẹp như vậy, tất cả đều được tạo nên bởi sự chăm chỉ bảo dưỡng a!

“Dạ được!” Mục đích của cô chiều nay là làm cho bà Bạch vui vẻ.

“Bác gái, cháu đã nghe nói chuyện tối hôm qua, bác đừng có để trong lòng, Bạch Chấn Tiếu sẽ xử lý tốt cho bác mà.” Lâm Vũ Thiến suy nghĩ, rồi lại bổ sung một câu: “Cháu cũng có thể giải quyết hai mẹ con đó.”

Đây chỉ là chuyện sớm muộn.

Bà Bạch rất vui vẻ an tâm: “Hai mẹ con đó đúng là bụng dạ thật xấu.”

“Bọn họ cũng chỉ có những thủ đoạn tệ hại này thôi, không có thủ đoạn nào thực sự có thể bày ra trước ánh sáng đâu.” Lâm Vũ Thiến đã nhìn nát mấy chiêu này của bọn họ rồi.

Hai người đến Spa Bích Dao, không ngờ bọn người bà Hoàng cũng đúng lúc đến đây chăm sóc sắc đẹp, hai bên tình cờ gặp nhau ở đại sảnh.

Sau khi trở về nhà từ bữa tiệc đó, bà Hà bị chồng giáo huấn rất thảm thương, thật thà đến nỗi không dám nói chuyện lung tung nữa, Lâm Vũ Thiến là nhân vật thế nào, bà ta rất rõ, cũng không dám đắc tội bọn họ nữa.

Thậm chí còn đối mặt với một nụ cười, chủ động chào hỏi bọn họ: “Luật sư Lâm, đến đây làm đẹp với bà Bạch à!”

Bà Bạch có chút chấn kinh, bà Hà này vậy mà lại chủ động chào hỏi với bà, còn nhiệt tình như vậy nữa?

Lâm Vũ Thiến không mặn không nhạt: “Tôi đến cùng bác gái.”

Bà Hà nhìn bà Bạch với vẻ mặt hâm mộ: “Bà Bạch, thật hâm mộ bà a, có đứa con dâu tương lai hiếu thảo, còn ưu tú như vậy nữa!”

Bầu trời thay đổi rồi sao? Bà Bạch kinh ngạc đến nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Lâm Vũ Thiến chỉ mỉm cười, thấy vậy, các quý phu nhân kia cũng cảm giác được hướng gió thay đổi, cũng không dám nói nhảm nữa, vội vàng chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.

Bà Bạch vui vẻ nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, khoác lấy tay Lâm Vũ Thiến, cùng cô đi vào phòng.





Trò Chơi Bạc Tiền


CHƯƠNG 110: VŨ THIẾN LÀ MỘT TIỂU MỸ NHÂN TOÀN NĂNG

Trong phòng làm đẹp VIP, bà Bạch và Lâm Vũ Thiến đã thay quần áo và nằm trên giường thẩm mỹ, tâm trạng bà Bạch trở nên tốt lên, không khỏi cảm thán: “Vũ Thiến, bác phát hiện kể từ khi gặp cháu, liền có các loại chuyện tốt đẹp xảy ra.”

Lâm Vũ Thiến nở nụ cười: “Cám ơn đã quá khen.”

“Vũ Thiến, cháu đúng là phúc tinh của bác!” Bà Bạch nghĩ đến thái độ tôn kính mà mấy bà phu nhân đó đối với bà bây giờ, bà liền vui, chuyện Lâm Kha Diệp cũng quăng ra sau não rồi.

“Vậy sao này bác phải đối xử tốt với cháu một chút đó.”

Bên ngoài, Tần Tuyết cũng đi vào spa, sau chuyện ảnh khiêu dâm, cô ta đã chuyển hội viên đến chi nhánh này, khi đi qua quầy lễ tân, nghe thấy bọn họ đang bàn tán.

“Hồi nãy cô không nhìn thấy sao? Nữ luật sư đã thắng kiện cho Nạp Uy đến chỗ chúng ta làm đẹp đó.”

“Thật sao? Có phải rất đẹp không, vừa nãy tôi đi vệ sinh nên không thấy.”

“Nhìn còn đẹp hơn trên TV nữa!”

“Lát nữa cô ấy ra ngoài tôi cũng xem thử xem.”



Tần Tuyết vừa nghe thì lập tức hỏi: “Các cô nói luật sư Lâm sao?”

Mấy cô tiếp tân không ngờ khách lại tìm hiểu mấy cái này, họ nhìn nhau một cái, Tần Tuyết thì mất kiên nhẫn: “Mau nói đi!”

“Dạ, dạ vâng.” Cô tiếp tân có chút sợ hãi, nhìn thấy bộ dạng của vị khách này, chắc không phải là có thù với vị luật sư đó chứ!

“Cô ta ở phòng nào?”

“Ở, ở…cô tiếp tân ấp a ấp úng.

Tần Tuyết tức giận rồi, vỗ vào bàn một cái: “Cô rốt cuộc là có nói không?”

“Ở Hồ Điệp Lan!”

Tần Tuyết nghe vậy liền đi thẳng về phía phòng, Lâm Vũ Thiến, tôi còn chưa đi tìm cô, cô vậy mà đã chủ động dâng đến cửa rồi.

Tần Tuyết vội vàng bước đến phòng Hồ Điệp Lan, thô lỗ mà đẩy cửa ra, la hét với bên trong: “Lâm Vũ Thiến, cô ra đây cho tôi.”

Đột nhiên ‘sát phạt’ vào trong, Tần Tuyết như một cơn lốc xoáy, thổi bay đi bầu không khí yên bình và tươi đẹp vốn có trong phòng.

Lâm Vũ Thiến nghe tiếng là biết ngay Tần Tuyết, lập tức mở mắt ra, đứng dậy, sắc mặt trầm lạnh nhìn cô ta, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, nhưng cô không sợ chút nào cả: “Tần Tuyết, một thời gian không gặp, giọng của cô đã luyện tập đến cảnh giới cao nhất rồi nhỉ.”

“Hừ!” Tần Tuyết tức giận nhìn cô: “Uổng công tôi trước đây tin tưởng cô, con bitch tâm cơ nhà cô, vậy mà lại dám chơi tôi xoay mòng mòng.”

Nếu như không phải cuộc gọi đó của Âu Liên Hy, chắc cô ta vẫn còn không biết gì.

Lâm Vũ Thiến giả bộ kinh ngạc: “Tôi lấy một nửa di sản về cho cô, sao lại lợi dụng cô rồi?”

Bà Bạch kìm tay thợ spa lại, thị ý cô ta tạm thời ngừng lại một chút, ngồi ở đó, yên tĩnh quan sát.

Gần đây địch thủ của Vũ Thiến nhà bà có hơi nhiều, đến làm đẹp mà cũng gặp phải.

“Ả lừa gạt nhà cô, lợi dụng tôi đối phó với Lâm Kha Diệp, đều tại cô mà bây giờ tôi mới thân bại danh liệt.” Bây giờ cô ta ngay cả ra ngoài cũng phải đeo kính đen khẩu trang, cho dù là ra ngoài ăn bữa cơm cũng nhận phải những ánh mắt kỳ lạ của nhân viên phục vụ, Tần Tuyết cô ta coi như là hoàn toàn bị huỷ ở trên xã hội thượng lưu rồi.

“Phàm là chuyện gì cũng phải nói pháp luật, không có bằng chứng thì không thể vu khống tôi, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng!” Lâm Vũ Thiến không nhanh không chậm, so với sự tức giận của Tần Tuyết, cô hiển nhiên là bình tĩnh như nước.

“Cô…con bitch thối, cô vốn đã nhìn trúng Bạch Chấn Tiếu, mới mượn tay tôi đả kích Lâm Kha Diệp, cô không cho tôi yên thân, tôi cũng sẽ không cho cô yên thân đâu.” Tần Tuyết tức giận hừng hực, giơ tay muốn đánh vào mặt cô, Lâm Vũ Thiến nhanh lẹ né qua, phản đòn trực tiếp đánh cô ta một cái tát.

Một tiếng bốp giòn giã, Lâm Vũ Thiến không khách sáo mà phản kích nói: “Tần Tuyết, cái tát này là muốn nhắc nhở cô, đừng có mở miệng ra là mắng người, hơn nữa không phải là ai cũng sẽ để cho cô tùy tiện giẫm đạp đâu.”

Tần Tuyết trừng to đôi mắt, người phụ nữ này, vậy mà lại dám đánh cô ta

“Cô sắp tiêu rồi!” Tần Tuyết há miệng mắng lớn, ma trảo trực tiếp đánh thẳng vào người cô, bà Bạch nhìn mà sốt ruột, muốn bước tới giúp, nhưng nhìn thấy phản ứng nhanh chóng của Lâm Vũ Thiến, ả Tần Tuyết này hiển nhiên không phải là đối thủ của cô, bà Bạch mới ngồi xuống lại.

Trong phòng có hai thợ spa, nhìn thấy Lâm Vũ Thiến ra tay nhanh nhẹn, dứt khoác lưu loát, ra tay lại tàn nhẫn, bọn họ nhìn mà đến mức quên cả chớp mắt.

Bà Bạch chuyển từ lo lắng sang kích động: “Đánh cô ta, đánh cô ta đi!” Bà nhỏ tiếng kêu lên, càng xem càng thấy kích động, càng xem càng phấn khích.

Tần Tuyết bị cô đẩy tới bên cạnh bàn, Lâm Vũ Thiến ghì chặt đầu của cô ta, kéo tóc của cô, lại tát cho cô ta hai cái tát, tức giận mắng: “Tần Tuyết, mở to mắt của cô ra mà nhìn, nhìn cho thật rõ, người nào cô có thể chọc vào được, còn người nào là cô không thể chọc vào được.”

Tần Tuyết không phục, muốn đánh trả nhưng lại bị cô khống chế cả nửa thân trên, phần lưng đập vào mép bàn, khiến cô ta đau đớn kêu lên, chiếc bình hoa không thể chịu được va chạm mạnh đã rơi xuống khỏi bàn, ‘xoảng’ một tiếng làm nổi bật lên sự bi kịch của cô ta.

Căn phòng bị rối tung lên bởi hai người, ngay cả rèm cửa cũng bị Lâm Vũ Thiến dùng làm đạo cụ, bị cô kéo xuống dùng buộc chặt tay cô ta, khống chế phạm vi hành động của cô ta, để mình dễ tuỳ ý chơi đùa hơn, cuối cùng, dùng động tác vật ngã đối thủ trong Judo, làm cô ta ngã xuống đất, trực tiếp giẫm lên tay cô ta.

Đôi con ngươi u ám hiện lên ý cười, ngồi xổm xuống, cô khinh miệt mà vỗ vỗ lên mặt Tần Tuyết: “Cảnh cáo cô, tôi không phải là Lâm Kha Diệp, cũng không phải là kẻ dễ ăn hiếp, đừng tưởng có thể dễ dàng đối phó tôi, cô dám nhắm vào tôi, tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần."

Đùa, cô ở nước ngoài đã được luyện một thân lì lợm cứng đầu rồi, nếu như ngay cả loại chân yếu tay mềm như Tần Tuyết mà cũng đánh không lại, thì cô đã chết dưới họng súng của những tên sát thủ đó từ lâu rồi.

Đối với Tần Tuyết mà nói, điều này là một sự đáng xấu hổ, cô ta nhếch nhác bò dậy, khuôn mặt bị thương, tức giận mà trừng Lâm Vũ Thiến, vẫn còn cứng miệng chỉ vào cô: “Lâm Vũ Thiến, tôi sẽ không tha cho cô đâu, tôi nhất định sẽ khiến cô nếm mùi thân bại danh liệt.”

Vứt lại một câu khiêu khích, cô ta cà nhắc rời khỏi.

Lâm Vũ Thiến đi tới cửa, hiển nhiên không đặt lời nói của cô ta vào trong mắt, gào to một tiếng: “Tôi sẵn sàng hầu bất cứ lúc nào.”

Lúc cô quay người về phòng, đống lộn xộn trong phòng đã được hai thợ spa dọn dẹp gần hết, khi hai người phụ nữ ẩu đả hồi nãy, đã xô ngã rất nhiều đồ đạc trong phòng.

Nhưng bà Bach hào khí mà nói: “Những gì bị đập phá vừa rồi cứ tính trong hóa đơn của tôi.”

Khi Lâm Vũ Thiến nằm lại trên giường spa lần nữa, bà Bạch còn khen cô: “Vũ Thiến, không ngờ cháu còn đánh nhau lợi hại như vậy a!”

Lâm Vũ Thiến cười nhạt: “Cháu không lợi hại thì làm sao bảo vệ bác chứ.”

Hồi nãy cô chỉ thi triển ba phần công lực thôi, hung tàn quá chỉ sợ sẽ doạ đến bà bác này.

“Được được!” Bà Bạch vui mừng gật đầu, lại nói với thợ spa: “Hai cô tiếp tục đi, chuyện hồi nãy coi như chưa xảy ra!”

Mấy chuyện tệ hại này bà không muốn truyền ra ngoài.

Hai thợ spa hiểu rõ, vội gật đầu: “Dạ biết rồi.”

Bà Bạch yên tâm nhắm mắt, lòng tràn đầy vui sướng, Vũ Thiến nhà bọn họ đúng là một tiểu mỹ nhân toàn năng, có văn có võ, dũng mãnh uy vũ!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom