• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Thông linh sư Viên Viên (1 Viewer)

  • Chương 2

4

Bão bình luận đi/ên cu/ồng chạy trên màn hình.

"Trời ơi, hình như chủ kênh rất s/ốc, chẳng lẽ địa chỉ của chủ kênh là thật?"

"Ch/ết ti/ệt, anh ta thật sự biết địa chỉ của Mao Mao sao? Anh ta thật sự không muốn gi/ết người đâu, đúng không?"

"Mao Mao, đừng nói chuyện với anh ta, mau xin lỗi đi.”

Tôi hoàn h/ồn lại rồi nói: "Làm sao một kẻ gi/ết người thực sự có thể nổi tiếng như vậy, anh ta chỉ đang dọ/a tôi thôi."

Người đàn ông cười như tên th/ần ki/nh: "Con kh/ốn này, m/ày đợi đấy.”

Antifan đổ vào phòng phát sóng trực tiếp, ch/ế gi/ễu tôi.

"Đá phải tấm sắt rồi th/ây m/a, mồm mép tệ hại như vậy, đáng lắm!"

"Tôi thực sự muốn thấy con kh/ốn này bị gi/ết.”

"Nói mới nhớ, một năm trước cũng có một người phụ nữ ăn mặc rất l/ả l/ơi, bị h/ãm hi/ếp rồi bị gi/ết trong một con hẻm nhỏ.”

"Tôi cũng biết! Còn bị ph/anh th/ây nữa, thảm thương không nỡ nhìn!”

Antifan bắt đầu bình luận trên màn hình về vụ cô gái trẻ bị phân x/ác vào một năm trước. Trong cái miệng th/ối của bọn họ, bản thân cô gái ấy không đứng đắn, mặc váy ngắn đeo thắt lưng nhỏ, nửa đêm còn đi ra hẻm kh/oe th/ân, nên mới bị người ta nhắm tới. Cuối cùng ch/ết th/ảm trên phố.

Cả nhóm người ấy chế nhạo, tập trung vào việc cô gái bị h/ãm hi/ếp, như thể đây là chủ đề rất cuốn hút.

Tôi từ từ siết chặt nắm tay, mọi thứ trong căn phòng rung chuyển dữ dội vì sự o/án gi/ận của tôi.

Kẻ gi/ết người dường như cũng đang theo dõi bão bình luận, anh ta cười một cách kỳ lạ: "Vụ ph/anh th/ây một năm trước? Vậy thì do cô ta xứng đáng! Đáng đời!”

Người đàn ông cười đi/ên cu/ồng, những antifan cũng thảo luận về vụ gi/ết người rồi ph/anh th/ây với giọng điệu dâ/m ô, mặc dù bọn họ chả biết gì.

Cô gái bị ph/anh th/ây đó chính là tôi.

Tôi không mặc váy ngắn đeo dây lưng, cũng không lẳ/ng l/ơ. Hôm đó tôi đến trung tâm cứu trợ động vật để giải cứu chó mèo đi lạc. Lúc đó đã quá muộn nên tôi đi đường tắt về nhà, rồi bị gi/ết.

Tại sao họ lại bình luận như vậy?

Tại sao họ không gh/ét những kẻ gi/ết người mà lại chỉ trích về cách ăn mặc và tính cách của tôi?

H/ận th/ù!

H/ận th/ù!

"Gothic Mao Mao, anh đây sẽ đến tìm em. Đến lúc đó cũng sẽ ph/anh th/ây em, hahaha..." Người đàn ông lại bắt đầu cười như gã th/ần ki/nh.

Tôi chậm rãi cười: “Tôi sẽ đợi anh.”

Lục Minh Sâm, em xin lỗi, em sẽ phá vỡ thỏa thuận.

Tôi sẽ gi/ết những người này!

Anh ta nghĩ rằng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn bằng cách núp đằng sau máy tính sao?

Không thể nào!

5

Sự o/án gi/ận mãnh liệt của tôi cuốn bay hết mọi thứ trong phòng lên, điện thoại di động lập tức n/ổ tung, màn hình máy tính tối đen.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu ham muốn gi/ết ch/óc bên trong mình.

Phải mất một lúc cảm giác rung chuyển trong phòng mới dừng lại.

Tôi ngồi xuống trước máy tính rồi mở phòng phát sóng trực tiếp.

Có rất nhiều người hâm mộ quan tâm hỏi tôi, và cả sự qu/ái g/ở của đám antifan.

"Chắc hẳn chủ phòng bị dọ/a sợ rồi.”

"Hahaha, con kh/ốn này bình thường rất hung dữ, cuối cùng bị dọ/a sợ tiểu ra quần rồi.”

"Phong cách gothic, nếu lần này bị ph/anh th/ây thì sẽ thực sự trở thành gothic hahaha.”

Còn có những người liều mạng yêu cầu tôi xin lỗi kẻ gi/ết người kia, nếu tôi nhượng bộ thì có thể th/a mạ/ng cho tôi.

Thế giới này thật kỳ lạ.

Rõ ràng là kẻ gi/ết người đã đe dọ/a tôi, nhưng bọn họ lại yêu cầu tôi xin lỗi, nịnh nọt lấy lòng. Còn có người đổ lỗi cho tôi trang điểm kỳ lạ, bình thường nói chuyện không chú ý, cho nên mới thu hút mấy tên bi/ến th/ái.

Tại sao bọn họ không đổ lỗi cho kẻ gi/ết người không được bình thường kia?

Những người antifan đó vì để bô/i nh/ọ tôi, bọn họ nói bất cứ những gì miễn là khó nghe. Ngay cả khi kẻ gi/ết người đe dọ/a tôi, bọn họ có thể đồng cảm với tôi, nhưng bọn họ lại đứng về phía kẻ gi/ết người rồi cười nhạo tôi.

Lẽ nào vì có thể trốn đằng sau Internet, nên có thể từ bỏ đạo đức, nhân tính chỉ để bôi nhọ một ai đó?

Tôi đã gi/ết cả nhà họ hay như nào?

Chẳng mấy chốc, một loạt bão bình luận thu hút tôi.

"Gothic Mao Mao, hãy tận hưởng những ngày cu/ối đờ/i đi.”

Bằng trực giác, tôi biết đó là thông điệp của kẻ gi/ết người.

Trực giác của l/ệ qu/ỷ khác với trực giác của người bình thường, và trực giác của l/ệ qu/ỷ là tiên tri.

Tôi nheo mắt lại rồi lấy điện thoại cũ ra để đăng nhập lại vào phòng phát sóng trực tiếp.

"Xin chào, điện thoại của tôi vừa bị hỏng, nên bị thoát ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp. Bây giờ chúng ta tiếp tục livestream nhé.”

Tôi mỉm cười nói: "Y/êu m/a qu/ỷ qu/ái gì đó tôi đều không sợ! Dù sao trên thế giới này cũng có qu/ỷ, qu/ỷ thì không sợ cái gọi là s/át nhân, hehe."

Trong buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo, biểu cảm và ngôn ngữ của tôi vẫn giống như bình thường, không có một chút sợ hãi nào, vẫn cố tình chế giễu những antifan đó.

"Ai đang s/ủa?"

"Một đám chó chỉ có thể sủa đi/ên cu/ồng trên Internet, gọi người gi/ết tôi, ngược lại các người để anh ta gi/ết tôi xem!"

Vì nói quá gay gắt nên tôi đã bị bên phía quản lý cảnh cáo.

6

Đám antifan nổi giận mắng:

"Loại s/át nhân nhảm nhí gì vậy, còn tuyên bố gi/ết Gothic Mao Mao trước mặt mọi người, anh làm luôn đi!"

"S/át thủ sư huynh à! Cô gái này không coi trọng anh chút nào, anh hãy làm đi!"

Antifan tràn vào màn hình spam như đi/ên, bọn họ bắt đầu chuyển sang bắt é/p kẻ gi/ết người.

Nếu kẻ gi/ết người nhìn thấy những lời mắ/ng ch/ửi hỗn loạn này, có lẽ anh ta sẽ vô cùng tức giận.

Với tính cách của tên đó, anh ta nhất định sẽ không chịu nổi nhiều lời mắ/ng m/ỏ như vậy, nhất định sẽ ra tay.

Quả nhiên, một bình luận xuất hiện.

"Đừng lo lắng, con kh/ốn đó sẽ sớm ch/ết thôi.”

Đám antifan trên màn hình cũng chú ý tới bình luận kia, sốt ruột hỏi: "Sớm là bao lâu?"

Kẻ gi/ết người trả lời: "Vài ngày nữa."

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng bình luận kia, chậm rãi mỉm cười nói: "Không cần đợi mấy ngày, địa chỉ của tôi là XXXX, anh có thể trực tiếp đến đây."

Ngay khi tôi mở miệng, mọi người đều ồn ào.

Kẻ gi/ết người dọ/a sẽ gi/ết tôi, và tin tức tôi s/ợ h/ãi đến mức phải đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp vì "s/ợ h/ãi" đã lan truyền lên Internet. Lúc này số người trong phòng phát sóng trực tiếp đã đi/ên cu/ồng tăng lên, tăng vọt đến một triệu người.

"Streamer đi/ên rồi?"

"Streamer ngầu quá đi! Ôi chúa ơi, tôi thành fan rồi! M/ẹ ki/ếp!"

"M/ẹ ki/ếp!"

Có rất nhiều người gào thét trong bão bình luận, những người này có những người là fan chân chính, hy vọng tôi có thể đánh trả lại. Nhưng đại đa số bọn họ đều là hiếu kỳ hóng drama, không chê chuyện lớn.

Cho đến nay, trong số một triệu người xem, tôi sợ chỉ có một vài người xem chuyện gi/ết người là thật. Còn đại đa số nghĩ rằng tôi đang cãi nhau với ai đó.

Tôi đã thu thập ID của hai antifan xuất hiện nhiều nhất, bọn họ x/úc ph/ạm chuyện ph/anh th/ây một năm trước, ngưỡng mộ kẻ gi/ết người. Tôi đã gửi tin nhắn riêng cho họ.

"Tại sao lại x/úi th/úc kẻ gi/ết người gi/ết tôi?"

Antifan nói: "Bởi vì cô đê ti/ện!”

Tôi: "Không sợ tôi báo cảnh sát sao?"

Antifan: "Không phải tôi gi/ết người thì ai s/ợ, tôi thật sự hy vọng người đó là kẻ gi/ết người, gi/ết ch/ết loại r/ác rư/ởi nhà cô!"

Tôi: "Kẻ gi/ết người là cha bạn à? Sao phải l/a li/ếm anh ta thế?”

Antifan: "Chỉ cần anh ta tới gi/ết cô, anh ta chính là thiên sứ công lý!"

Tôi mỉm cười: "Có dám gặp tôi ngoài đời không?"

Tôi phát sóng trực tiếp dưới con mắt của rất nhiều người, hàng triệu người đang nhìn chằm chằm, để giữ thể diện, antifan đó đã trực tiếp trả lời: "Có gì mà không dám! Chúng ta đặt lịch hẹn!”

Tôi gõ chữ: “Bạn đồng ý gặp mặt tôi? Nếu đồng ý, hãy nói 2 từ đồng ý."

Anh ta nói: "Đồng ý."

Rất tốt.

Tôi vui vẻ mỉm cười, chiếc gương bên cạnh tôi phản chiếu một cô gái với nụ cười kỳ lạ, vết s/ẹo ở hai bên khóe miệng thon dài, giống như một con quái vật đang mở cái miệng khổng lồ của nó.

Vừa rồi, antifan này đồng ý gặp tôi.

Anh ta đã mời một l/ệ qu/ỷ đến gặp mặt.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom