• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (1 Viewer)

  • Chương 92

Chương 92.1: Hiểu lầm khi khám thai

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Phòng sát vách, Chu Hữu Mai nhìn video, rất hài lòng cười ra miệng.

“Vẫn được rồi, xem xem cháu trai nhà tôi, một thằng bé rất tốt, nhìn kiểu gì cũng thuận mắt làm sao.”

Thím Liễu ở sau lưng thấy vậy, im lặng gật gật đầu, đã coi như thành thói quen với việc bà cũ cứ thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu như vậy rồi.

“Lão phu nhân, bác sỹ khoa phụ sản có uy tín dùng lương cao thuê từ nước Mỹ tới, muốn sắp xếp vào trong nhà? Hay sắp xếp đến Tiêu Vân các?”

“Đương nhiên là ở trong nhà rồi, dễ dàng chăm sóc tốt như vậy, tôi lại có thể dễ dàng bồi dưỡng chút tình cảm với chắt trai.” Nói xong, lại vui vẻ nhìn video.

Trong lòng suy nghĩ, sau đó trở về, phải sửa sang lại phòng trẻ thật tốt sớm hơn mới được.

...

Phòng bệnh sang trọng, trong toilet.

“«Phương pháp tán gái vô song "!” Vị thiếu gia nào đó giơ quyển sách kia lên, thuận miệng thì thầm.

“Quyển sách này là cực phẩm trong chuẩn mực tán gái của tôi, học cho tốt, anh tuyệt đối có thể bắt a Hoa vào tay, muốn để cho cô ấy làm gì thì làm chứ sao.”

“Một cuốn sách nát như vậy?” Là có thể khiến cho người phụ nữ kia làm gì thì làm sao? Vị thiếu gia nào đó hoài nghi nhếch mày.

“Sách nát gì chứ, đây chính là cực phẩm, nếu như anh có thể học được tám phần trong cuốn sách này, vậy tuyệt đối di3n~d@n`l3q21y'd0n có thể khiến cho anh như cá gặp nước.” Nói xong, đột nhiên, một tràng cười hề hề như trộm tiến tới trước mặt vị thiếu gia nào đó, “Bản thân tôi tự thí nghiệm, cô gái kia, đêm đó ngoan ngoãn trải giường xong chờ tôi cưng chiều đấy.”

Trong toilet, tinh thần người đàn ông nào đó hưng phấn.

“Thật?” Hừ hừ, thiếu gia nào đó đỏ mặt... Sau đó vội mở ra.

Tán gái vô song phương pháp một: Làm nũng

Phương pháp hai: giở trò.

Phương pháp ba: chơi xấu.

Phương pháp bốn:...

Chỉ thấy vị thiếu gia nào đó mới vừa rồi còn đỏ mặt, mỗi lần lật một tờ, khóe miệng lại rút gân một lần, chờ lật tới tờ cuối cùng, cả khuôn mặt này, cũng đừng nói trở nên có bao nhiêu quái dị.

Huyền Vũ Thác Hàn mãnh liệt khép sách lại, khẽ ném lên bồn rửa tay, sắc mặt thối thối: “Quyển này không được, cậu đi tìm lấy một quyển bình thường một chút lần nữa cho tôi.”

Để cho anh một đấng mày râu, sẽ làm nũng với phụ nữ? Chuyện buồn ói như vậy, sao có thể làm được, riêng điểm ấy đã khiến cho sắc mặt thiếu gia nào đó khó coi rồi, đừng nói những thứ phía sau kia.

“Cái gì không bình thường? Lão đại, anh đừng quê mùa như vậy có được không, giờ này ngày này, tán gái có thể nói phải chú trọng kỹ xảo, bây giờ anh chỉ cố ý bới móc định diễn trò lôi cuốn, học sinh tiểu học cũng không cần rồi.”

Huyền Vũ Thác Hàn bị nói trúng tâm sự, gương mặt tuấn tú đỏ lên hơi lúng túng.

Long Húc Hàng vội vàng cầm sách bảo bối bị ném sang bên cạnh, cẩn thận giống như gì đó nói tiếp: “Tôi nói quyển sách này không còn xuất bản nữa, nếu như không phải anh là lão đại, người khác muốn mượn tôi cũng không nỡ cho mượn đâu.”

Nhìn dáng vẻ sách kia là bảo bối, giống như là bảo bối của trời đất, việc này cũng lần nữa mang tới tầm mắt của vị thiếu gia nào đó.

Khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của Huyền Vũ Thác Hàn có chút thay đổi, “Thật sự tốt như vậy?” Vẫn còn ôm chút hoài nghi.

“Lão đại không tin? Được, tôi tự mình giảng giải giới thiệu cho anh.” Long Húc Hàng bước hai ba bước ngồi vào trong bồn tắm, vẫy vẫy tay với vị thiếu gia nào đó vẫn còn không được tự nhiên.

“Đến đây, tôi nói với anh chiêu thứ nhất một chút, làm nũng này cũng cần phải có chút kỹ xảo.”

Vị thiếu gia nào đó, mặc dù rất nghi ngờ, nhưng tưởng tượng đến người phụ nữ nào đó, nhất thời hàm răng khẽ cắn, rồi hấp ta hấp tấp tới gần.

Suốt từ chiều cho đến tối, hai người dieendaanleequuydonn đàn ông ở trong toilet, vẫn không ra ngoài, chuyện này có thể khiến cho người ta nổi lên ý nghĩ YY không.

Tòa soạn Tạp Mạc Thế Cấp, phòng làm việc của tổng biên tập.

Tổng biên tập phá tướng nổi trận lôi đình cầm một xấp tài liệu đập trên bàn làm việc bằng gỗ tử đàn, thịt béo rung rung trên khuôn mặt đen sì: “Hoàng Bộ Tuyết, cô có biết không tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, tuần lễ trước trước trước nữa nói vài sự cố ngoài ý muốn, tuần lễ trước trước đó thì nói xảy ra chút sự cố, tuần lễ trước nói thiếu chút nữa xảy ra mạng người, tuần lễ này nhất định đưa lên trang đầu, đây là trang đầu mà cô nói? Lấy tin tức ngôi sao đã từng nổi nóng rồi định báo cáo kết quả công tác cho tôi? Cô làm việc như thế nào? Trong một tháng này, cô ngoại trừ lãng phí tài nguyên ra thì có thể làm gì?”

Cuối cùng ném toàn bộ tư liệu lên đất, thở phì phì đi về ghế, cầm nước trà uống ừng ực.

Hoàng Bộ Tuyết đứng thẳng bên cạnh, hơi nhíu mày móc móc lỗ tai, nhưng cũng biết gần đây mình không có cống hiến gì, cho nên cũng ngoan ngoãn như đứa nhỏ làm việc sai, đưa đầu ra tùy giáo huấn, đến khi ông ta mắng đủ rồi, mới mở miệng nói: “Lần sau tuyệt đối sẽ không có!”

“Còn lần sau? Cô ăn không ngồi rồi, còn có lần sau, cô lập tức cút đi cho tôi!” Trợn tròn đôi mắt giận dữ gầm thét, thiếu chút nữa vứt tách trà trong tay ra ngoài.

Nếu như không phải phía trên vẫn nói muốn ông giúp đỡ nhiều hơn một chút, ông đã sớm đuổi con chuột trong nồi canh lớn này đi rồi, cũng không cần mỗi một tuần diễn cảnh tức giận bể mạch máu.

Móa ơi, dám nói cô là đồ quỷ ăn không ngồi rồi, Hoàng Bộ Tuyết không phục ngẩng đầu, chỉ có điều, chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta, sau đó xoay người, rồi chạy lấy người.

Vừa ra khỏi phòng làm việc, không ngoài ý muốn, thấy ngoài cửa tụ tập một đám người lào xào, địa điểm bát quái, quả nhiên tụ tập đều là vài bà tám.

Hoàng Bộ Tuyết quét mắt nhìn họ, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn vắng lắng xa lánh, đi trở về bàn làm việc, cầm lấy giỏ xách định rời khỏi tòa soạn.

Lại bị chửi mắng một trận, trong lòng Hoàng Bộ Tuyết không hề cảm thấy có gì không thoải mái, chỉ có điều, câu ăn không ngồi rồi mới vừa rồi kia thật vô cùng khó chịu.

“Hi!”

Vừa ra khỏi cổng chính công ty, Hoàng Bộ Tuyết nghe tiếng dừng lại, nhìn thấy người nào đó dựa vào xe thể thao mui trần thì vui mừng lên.

“Linh, sao anh lại ở đây? Không phải anh không thích chạy đến những nơi như này sao? Sao hôm nay đột nhiên chạy tới?” Chỉ lúc ở riêng cô mới có thể gọi anh là anh.

Cửa ra vào tòa soạn người đến người đi, đã có không ít người chú ý đến tuấn nam mỹ nữ này, mà nhân vật chính của lần bát quái này, tuyệt đối là phái nam đối tượng thầm mến trong tưởng tượng của Hoàng Bộ Tuyết.

Âu Dương Linh này quả thật có thể khiến cho phụ nữ thét chói tai, và thấy cô đi tới, cũng không hề kiêng dè một phát ôm chầm lấy bả vai Hoàng Bộ Tuyết, cưng chiều vuốt ve mũi cô: “Nghe nói em gái die~nd a4nle^q u21ydo^n bảo bối của anh bị chửi rủa một trận, anh đương nhiên muốn cố ý đến an ủi một chút, như thế nào? Còn muốn làm từ cấp thấp nhất lên? Đã sớm bảo em trực tiếp tiếp quản nơi đây, em không nghe, chịu uất ức thôi.”

Tạp chí Tạp Mạc Thế Cấp về nhân vật nổi tiếng là một công ty bát quái hạng trung dưới cờ gia tộc Âu Dương, Âu Dương Linh thân là người thừa kế duy nhất, mấy năm trước đã sớm thừa kế công ty trong gia tộc, lúc trước nghe nói em gái bảo bối nhất định muốn về nước tìm việc làm, lúc ấy anh nói thẳng giao công ty tạp chí Tạp Mạc Thế Cấp về nhân vật nổi tiếng đi đầu trong giới bát quái trong nước dưới cờ cho cô, nhưng cô lại không muốn, còn chết cũng muốn làm nên từ cấp thấp nhất.

Không chống lại được cô, Âu Dương Linh cũng chỉ có thể mặc kệ cô.

“Em mới không cần, em như bây giờ rất tốt, em mới không cần mệt chết đâu.” Biết anh thật sự rất yêu thương cô, nhưng cô vĩnh viễn là một đứa con nuôi.

“Em ấy, thật sự không biết nói em cái gì, được rồi, vị trí kia trước hết giữ lại thay em, đi, lên xe, mời anh trai ăn bữa tiệc lớn, coi như thực hành cho anh.” Cưng chiều nhéo chặt mũi cô, rồi vòng qua bên kia lên xe.

“Thực hành? Thực hành cái gì? Anh muốn đi đâu?”

“Trở về nước, xử lý một chút chuyện riêng, thời gian trở về lần này có thể tương đối lâu.”

“Trở về nước? Sao đột nhiên trở về nước? Có phải có liên quan đến việc kết hôn của anh không? Anh, thật ra thì năm đó em nói anh thật sự có thể suy tính một chút, anh kết hôn với em, người trong gia tộc sẽ không nói gì, như vậy anh có thể ở cùng một chỗ với người anh yêu...”

“Tuyết nhi.” Âu Dương Linh lái xe, đột nhiên đưa tay vuốt vuốt tóc cô, “Đã nói với em ngốc nghếch bao nhiêu lần rồi, đừng mang hạnh phúc của mình ra nói giỡn.”

“Nhưng mà, anh...” Coi anh như anh trai ruột, chính là không muốn nhìn thấy anh không hạnh phúc.

“Được rồi, chuyện này không cần nói nữa, sau khi ăn cơm tối, đưa anh ra sân bay.”

“Ừm!”

...

“A Hoa, đến đây, ngồi bên cạnh bà nội, mới vừa tỉnh lại, đói bụng không.”

Trên bàn ăn trong phòng, bày đầy thịt cá trên bàn ăn, ngồi ở vị trí phía trên là Chu Hữu Mai, vừa nhìn thấy thím Liễu mang theo Xá Cơ Hoa đi ào thì vội vàng kéo Xá Cơ Hoa còn đang trong nghi ngờ ngồi xuống.

“Lão phu nhân, sao bà lại ở chỗ này?” Phòng bên cạnh?

Chu Hữu Mai cầm lấy chén đũa, liên tiếp thay cô gắp vài vây cá bào ngư vào trong chén: “Thân thể bà không thoải mái, hôm nay tới làm kiểm tra, nào, đừng nói chuyện, ăn cơm trước, nguội rồi ăn không ngon.” Vội vàng cười ha hả.

Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn thịt cá trên bàn này, ai ngã bệnh mà ăn những thứ này chứ?

Mặc dù bụng hơi đói, nhưng gần đây cứ có cảm giác mập lên rất nhiều, ăn nữa tiếp thật sự biến thành heo mập rồi, hơn nữa lão phu nhân còn ở cấp bậc bà chủ, vẫn không thích ăn ‘Bữa tiệc lớn vì ngã bệnh’ của người ta: “Không cần đâu, lão phu nhân tự ngài ăn đi, bây giờ cháu còn chưa đói.”

‘Ùng ục!’

A, nhưng mà bụng, thế mà lại không hợp tác, cô vừa mới nói chưa đói, vừa ngửi hương vị kia, bụng này đã chống lại ùng ục ùng ục kêu lên.

Nghe tiếng, tại chỗ nhất thời im lắng yên lặng, từng ánh mắt nhìn thẳng về phía phát ra âm thanh.

Trong lúc nhất thời, Xá Cơ Hoa quả thật muốn đào hố chôn mình, thể diện ném tận nhà bà ngoại rồi, mặt nóng lên, vội vàng bật dậy từ trên ghế: “Ha ha, vừa rồi đánh rắm một tiếng, cái đó, không có việc gì, vậy cháu ra ngoài trước.”

Mất thể diện quá...

Chu Hữu Mai đưa tay kéo cô, “Ngồi xuống, con bé này thật là, cả một bàn lớn món ăn không phải cháu ăn thì ai ăn chứ? Không được để lãng phí hết.”

Nuốt nước miếng quét mắt nhìn bữa tiệc lớn mùi thơm đầy bàn xộc vào mũi, “Chẳng lẽ mọi người đều ăn rồi?”

Chẳng lẽ bọn họ ăn no? Những thứ này đều là đồ ăn thừa? Mẹ nó, người có tiền thật sự quá lãng phí, nếu là như vậy, cô không ngại giúp họ giải quyết hết.

“Những ngày qua thật sự vất vả cháu ròi, những thứ này đều do bà nội cố ý chuẩn bị cho cháu, cháu nhìn cháu xem, lúc này mới mấy ngày, đã gầy, nào, đừng nói nữa, ăn cơm trước.” Chu Hữu Mai nói xong, rồi vội vàng cầm chén đũa nhét vào trong tay cô thúc giục.

Xá Cơ Hoa nhìn ánh mắt kia của bà cụ, giống như cô thật sự gầy là vô cùng nghiêm túc, nếu như không phải mặc quần áo càng ngày càng chật, cô thật sự tin tưởng gần đây cô gầy đi đấy.

Chỉ có điều, sờ lên cái bụng càng ngày càng tròn căng, người phụ nữ nào đó thật sự lớn tiếng than thở, đúng là cách hình tượng heo không xa.

“Mọi người thật sự không ăn?” Cầm đũa lên, ý tứ hỏi lại một câu, ngửi hương vị kia, nước miếng chảy không ngừng!

“Nào, ăn nhiều một chút.” Chu Hữu Mai cầm một đôi đũa khác, từ khi bà cụ cầm đũa lên, vẫn gắp thức ăn vào trong chén cô.

Mặc dù cứ có cảm giác người die nda nle equ ydo nn trong phòng này có chỗ nào kỳ quái, chỉ có điều thức ăn ngon trước mắt, vẫn cứ ăn rồi nói.

...

“A Hoa à, bà ở bệnh viện này có chút cổ phần, kiểm tra sức khỏe gì đó đều miễn phí, chờ một chút đi kiểm tra sức khỏe cùng bà nhé.” Sau khi cơm nước xong, Chu Hữu Mai kéo Xá Cơ Hoa ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, hiển nhiên qua nhiều ngày quan sát, nắm giữ được một chút tin tức của người nào đó.

Miễn phí? Mặc dù hơi động lòng, chỉ có điều suy nghĩ một chút, đây cũng không bệnh không đau, cũng không có gì hay mà kiểm tra, phiền toái: “Không cần, từ nhỏ đến lớn thân thể cháu luôn vô cùng tốt, không có gì để kiểm tra.”

“Đứa nhỏ ngốc, cơ hội này khó có được, tại sao có thể không đi, nhất định phải đi, coi như đi cùng bà nội.” Cô không đi còn gì hay mà kiểm tra?

“Thật sự không cần...”

“Bà nói phải đi thì phải đi!” Bà nội nào đó cứng rắn.

“Cháu không có bệnh, đi kiểm tra cũng lãng phí...” Tinh thần thể lực của cháu. Còn chưa lên tiếng, đã bị đánh gãy.

“Chỉ nói mò, bà nội nói cần là cần, cháu khách khí với bà nội làm gì, được rồi, chúng ta ra bên ngoài đi đi lại lại một chút trước sau đó rồi trở về.” Ngay cả cơ hội mở miệng, bà nội nào đó cũng không cho cô, kéo cô đi ra bên ngoài.

Một giờ sau! Trong bệnh viện một góc phòng tương đối xéo.

Trong lúc này, đã có rất nhiều người phụ nữ nâng cao bụng bự đi về phía căn phòng siêu âm treo biển hiệu ba chữ thật lớn ‘Phòng kiểm tra sức khỏe’ *, chỉ có điều từng bà bầu đi tới, cũng còn chưa đến gần, đã đột nhiên bị y tá không biết từ đâu ra mời sang phòng khác.

Trong tiếng Trung ‘Phòng kiểm tra sức khỏe’ là ba chữ ‘Thể kiểm thất’.

Lúc này, trong phòng siêu âm, vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

“Này, ông định làm gì? Ông làm gì mà vén quần áo của tôi lên.”

Người phụ nữ nào đó cứng rắn bị kéo tới đây làm kiểm tra, bị ấn nằm trên giường, còn chưa kịp rõ ràng đây rốt cuộc là làm gì, dưới quần áo lại bị lão già nước ngoài mặc áo bào trắng vén lên trên, thiếu chút nữa ngay cả áo ngực màu hồng cũng có thể thấy được.

Có kiểm tra như vậy sao? Xá Cơ Hoa dù chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, vội vàng giật quần áo xuống, định đứng dậy từ trên giường.

“Tôi không làm kiểm tra.”

Lão già nước ngoài thấy cô đột nhiên không hợp tác, cũng không biết định nói cái gì, sau khi bô bô với cô một tràng rồi khoa chân múa tay, lại định đưa tay tới.

Sợ tới mức Xá Cơ Hoa vội vàng d1en d4nl 3q21y d0n kéo quần áo, vừa đề phòng trừng mắt về phía ông ta: “Tôi đã nói tôi không làm kiểm tra rồi, ông cmn đừng để cho tôi động chân động tay, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Không biết bác sỹ nước ngoài kia có nghe hiểu lời của cô nói không, chỉ thấy trong miệng ông ta lại bô bộ một loạt tiếng Anh, xoay vòng vòng khiến Xá Cơ Hoa đầu hôn mê não đau thì lại đè cô xuống giường, tay lại với tới quần áo cô.

“Mẹ nó, bảo ông đừng vén quần áo của tôi rồi, ông cmn biến thái đáng chết.”

Xá Cơ Hoa nổi da gà cả người, đưa tay chính là một quyền, sau đó a một tiếng, cộng thêm một cước.

“Rầm!” Một bóng dáng màu trắng, hoa hoa lệ lệ bị đạp ngã xuống đất.

Đứng dậy, Xá Cơ Hoa vội vàng sửa sang lại quần áo, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, lại thêm một cước, sau đó chính là vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn lão già ngoại quốc đau đến gọi là kêu a a, “Phụt, ông đồ biến thái, sau này cho dù tôi có tiền, cũng nhất định không đến chỗ ông kiểm tra.” Để nói với lão phu nhân, làm kiểm tra ở đây, nguy hiểm...

Lúc này, cửa mở ra, chỉ thấy bóng dáng Chu Hữu Mai và thím Liễu vội vàng vọt vào.

“Làm sao vậy làm sao vậy? A Hoa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Xá Cơ Hoa vừa nhìn thấy lão phu nhân, thì vội vộ vàng vàng chỉ lão già ngoại quốc trên đất: “Lão phu nhân, cháu thấy ngài vẫn nên rút cổ phần thôi, muốn kiểm tra cũng đừng ở chỗ này, bác sỹ kia quả thật là sói háo sắc.”

Vừa tiến vào, thím Liễu vội vàng đỡ bác sỹ quyền uy của khoa phụ sản mắt tím bầm dậy, lão già ngoại quốc này vừa thấy Chu Hữu Mai, thì bô bô không biết nói gì đấy, cuối cùng không biết bà nội này trấn an người ta như thế nào, chỉ thấy sau khi bô bô giống vậy, sắc mặt lão già nước ngoài dễ nhìn chút, nhưng mà, ánh mắt nhìn cô, vẫn hơi khiếp sợ.

Thật ra Chu Hữu Mai ở phòng cách vách đã sớm nhìn thấy xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của Xá Cơ Hoa, nét mặt già nua nghiêm trọng đáng kể lên: “A Hoa à, cháu hiểu lầm rồi, vừa rồi là bác sỹ quyền uy nhất của Mỹ, ông ấy vừa vào cửa đã nhìn thấy bụng của cháu có điều bất thường, cho nên mới quyết định kiểm tra bụng cho cháu, nhưng cháu lại đánh người ta.”

“Là như vậy sao?” Nhíu nhíu mày, Xá Cơ Hoa cúi đầu nhìn cái bụng đã hơi nổi lên, đúng là hơi quái lạ, lúc này mới bốn năm ngày, bụng giống như thổi khí, không ngừng to.

“Nhưng mà, kiểm tra thì kiểm tra, sao lại phải vén quần áo lên?” Còn chưa từng nghe có người kiểm tra đột nhiên vén quần áo của người ta lên.

“Nếu không vén quần áo lên sao bác sỹ kiểm tra? Yên tâm, bác sỹ này là bác sỹ có tay nghề tốt nhất bệnh viện này, lúc kiểm tra, cũng chỉ dùng dụng cụ dò xét trên bụng cháu một chút, chỉ một chút xíu dinendian.lơqid]on mà thôi, dù sao cháu cũng không mất mát gì đúng không? Nếu không thì như vậy, bà ở bên cạnh cùng cháu? Cháu xem như thế nào?” Chu Hữu Mai nghĩ mình cũng phải lớn tiếng khen khả năng tùy cơ ứng biến của mình.

Trước Vũ cũng nói cô đến bệnh viện kiểm tra, dù sao cũng miễn phí, ánh mắt lướt qua thím Liễu dừng lại trên người lão già nước ngoài bên cạnh, Xá Cơ Hoa gật đầu nói: “Vậy cũng được, nhưng phải nói cho ông ta biết, kiểm tra kỹ cho cháu.” Ngôn ngữ không khơi thông được!

Dứt lời, cúi đầu liếc nhìn cái bụng nổi lên.

Cũng không biết trong bụng này có phải có thứ gì đó mọc lên không, sẽ không phải là nhọt chứ? Hay là tế bào ung thư? Nghe nói những thứ kia mọc lên, cũng sẽ không ngừng lớn lên.

Mang đáy lòng không yên, Xá Cơ Hoa một lần nữa nằm lên giường bệnh này.

Vén quần áo trên bụng lên, cũng không biết lão già nước ngoài này bôi cái gì đó lên bụng cô, lành lạnh, sau đó thì nhìn ông ta cầm món đồ gì đó dời đến, dời đi trên bụng cô.

Kích động, nhìn dụng cụ này, Chu Hữu Mai vội vàng dùng tiếng Anh hỏi: “Bác sỹ Wesley, như thế nào? Có thể nhìn thấy được không? Mấy tháng rồi? Dự sinh vào ngày nào?”

“Xin chờ một chút, lão phu nhân.”

“Được được, nhưng mà, một lát nữa ông nhớ chụp vài tấm hình, tôi muốn mang cho ông già nhà tôi xem.”

“Được!”

Nằm ở trên giường, một mực đoán rằng rốt cuộc bụng mình bị làm sao, Xá Cơ Hoa cũng khẩn trương, không yên, đặc biệt khi nhìn thấy bọn họ ở ngay bên cạnh bô bô nói, còn nhìn vào máy tính này thì sắc mặt hơi trắng bệch, sẽ không phải thật sự có bệnh gì chứ? Nhìn có vẻ nghiêm túc như vậy?

“Này, rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải trong bụng của tôi nổi nhọt không?”

Mà lúc này, không ai thèm nhìn về phía cô, tầm mắt đều tập trung lên màn hình của dụng cụ, làm cho cô cũng không nhịn được nữa quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình đen ngòm này.

Hai mươi mấy giây sau.



“Lão phu nhân, bà sang đây xem xem, là ba bào thai.” Lão già nước ngoài đột nhiên trừng lớn mắt, hơi kinh ngạc chỉ vào ba điểm xuất hiện rõ ràng trên màn hình.

“Cái gì? Ba, ba bào thai?...” Lời bác sỹ vừa mới rơi xuống, chỉ thấy kinh ngạc kêu lên, bà nội nào đó kích động đến không còn là chính mình, một hơi vọt tới trước màn hình, đôi mắt trừng đến không thể lớn hơn nhìn chằm chằm vào ba chấm hiện lên rõ ràng.

“Trời ạ, ba, ba cái, chắt nội của tôi, ông già chết tiệt, ông nhìn thấy chưa, đây là chắt nội của chúng ta...” Tay, run rẩy vỗ lên ba điểm trên màn hình của dụng cụ, Chu Hữu Mai kích động trong lòng nhất thời không biết là khóc, hay là nở nụ cười, lẩm bẩm lầu bầu nói, nước mắt, không nhịn được mông lung hai mắt.

“Đúng vậy, là ba bào thai, chúc mừng lão phu nhân.”

Thật ra ở nước ngoài ba bào thai không tính là kỳ quái, nhưng ở trong hơn mười triệu người dân Trung Quốc, tỷ lệ cũng rất thấp.

Thím Liễu ở bên cạnh nhìn thấy ba điểm trên màn hình thì cũng không nhịn được đỏ mắt, những năm gần đây, hiểu lão phu nhân nhất, hiểu bà quá rõ.

Three? Ba? Ba cái u sao? Liếc nhìn ba cái trên màn hình, Xá Cơ Hoa chỉ cảm thấy lạnh cả người từ bụng bay lên, trên mặt mất đi màu máu từng chút một, cô, sẽ chết phải không?

Nhìn nguyên một đám già cả khóc đến đỏ mắt, Xá Cơ Hoa nằm trên giường, lúc này chỉ cảm thấy cô mới phải khóc, nghĩ đến trong bụng mình lại có thể mọc u, một phát là ba cái, lập tức người phụ nữ nào đó không biết sợ hãi, tinh thần bay lơ lửng rồi...

“Hu hu ~! Tổ tông hiển linh, tổ tông phù hộ ~” Nét mặt bà nội thật sự quá kích động, hai tay khép lại một chỗ thì thầm.

“Thím Liễu, thím đưa a Hoa về phòng, để người ta chăm sóc thật tốt, bây giờ tôi phải lập tức về nhà báo tin tức tốt diee ndda fnleeq uysd doon này cho ông già.”

Thím Liễu ở bên cạnh lau nước mắt dưới khóe mắt, vội vàng gật đầu: “Được c, bây giờ toi cũng phải nhanh chóng về nhà chuẩn bị bữa tối thật ngon, thân thể này của a Hoa, thật sự quá gầy.” Thím Liễu cũng kích động.

“Đúng đúng, phải nhanh lên một chút mới được, cũng không thể làm đói chắt nội của tôi.”

“...”

...

Xá Cơ Hoa trở về phòng như thế nào cũng không biết, đần độn tự ném mình lên ghế dài, trong đầu ngoại trừ tin tức trong bụng mình nổi nhọt rồi, cũng sắp chết rồi, trống rỗng, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.

Mà ngay cả một bóng dáng đứng thẳng tắp trước mặt, cũng không thấy mà trực tiếp bỏ qua.

Trong phòng, chỉ thấy cô gái nào đó vừa đi vào, một người đàn ông, vội vàng bày ra tư thế đùa giỡn, như một pho tượng nửa đứng dựa vào tủ bên cạnh giường.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ hoàn mỹ của Huyền Vũ Thác Hàn nâng lên một độ cong quyến rũ, tóc, dùng keo xịt tóc cố định tạo hình tiêu sái, tư thế này, Hàng nói là có sức quyến rũ nhất trong tán gái, không biết từ sáng sớm luyện tập biết bao nhiêu lần.

Mặc dù cảm thấy với sức quyến rũ của bản thân anh, nào cần phải mất mặt tự mình tán gái như vậy, nhưng hôm nay coi như cho người phụ nữ này mặt mũi, để cho cô biết được sức quyến rũ của anh, cũng coi là chuyện tốt.

Nhưng ai có thể ngờ đến người phụ nữ chết tiệt kia, sau khi đi vào, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc anh một cái, cứ đi vòng qua trước mặt anh như vậy, quả thật coi anh là trong suốt rồi.

“Khụ... Khụ khụ...” Một tiếng ho khan, đứt quãng vang lên trong phòng, nhưng trong phòng, ngoại trừ tiếng ho khan này ra thì không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.

Một người phụ nữ ở trên ghế sa lon, còn đang rơi vào trong trống rỗng, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận...

Người phụ nữ đáng chết kia, tỏ vẻ mặt như thế, vậy để cho anh xuất chiêu như thế nào?

Huyền Vũ Thác Hàn đi lên phía trước, cố ý lắc lư qua lại mấy cái trước người nào đó ở trên ghế sa lon.

Nhưng vẫn không có phản ứng, ánh mắt ngây ngốc, nếu như không phải nhìn thấy cô mở to mắt, còn tưởng rằng đang ngủ đấy.

“Khụ khụ khụ khụ...” Yết hầu đã ho đến hơi khô ráp rồi, người phụ nữ đáng chết này có thể cho chút phản ứng không? Nụ cười hoàn mỹ trên khuôn mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn không còn duy trì nổi nữa.

Lại lắc lư mấy vòng, vẫn không thấy người phụ nữ kia có phản ứng gì, lập tức không nhịn được, đi ra phía trước, dùng chân đá đá ghế sa lon, “Khụ khụ... Người phụ nữ này, yết hầu tôi đau.” Trong giọng nói di ien n#dang# yuklle e#q quiq on mang theo hơi run kèm theo hương vị làm nũng, hơi đông cứng, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng xuất hiện vẻ đỏ ửng.

Thanh niên trai tráng, dùng giọng điệu như vậy, quả thật không được tự nhiên, người đàn ông nào đó khóe mắt không yên quét quanh bốn phía, xác định tất cả camera trong phòng đều bị gỡ bỏ.

“Này, a Hoa!” Không được tự nhiên, nhưng vẫn từ từ lại gần, đơn giản chỉ cần chiếm lấy vị trí cho nửa cái mông đít trên ghế sa lon.

Nhìn Xá Cơ Hoa không biết thần trí đã đến nơi nào, lỗ tai dưới tóc đen của Huyền Vũ Thác Hàn đều đỏ, hắng giọng, đột nhiên từ từ đến gần: “Em... Tôi...” Muốn nói gì? Anh muốn nói gì?

Càng đến càng gần, tim đột nhiên “Thình thịch” nhảy lên không có quy luật, mặt càng ngày càng bị bỏng! Trong lúc nhất thời, rõ ràng hoàn toàn quên vừa rồi muốn nói cái gì.

Chân mày cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tì vết lộ ra phấn hồng nhạt, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, thì ra, dáng vẻ của cô thật đáng yêu...

Lúc này, trong mắt trong lòng, giống như chỉ có người phụ nữ trước mắt luôn chỉ vào mũi anh mà kêu gào.

Nhìn cô, không hiểu sao cảm thấy môi khô ráp, Huyền Vũ Thác Hàn nuốt một ngụm nước miếng, thân hình kia cúi người càng đến càng gần, trong đầu hoàn toàn quên cái gọi là chiêu số tán gái.

Ngón tay thon dài, nâng cái cằm khéo léo lên, khí phách bẩm sinh, thả ra một cách tự nhiên như vậy, lời nói theo bản năng thốt lên: “Cô em, từ nay về sau lòng của em, chỉ có thể là của tôi.” Tiếng nói giống như tuyên bố vừa dứt, chỉ thấy môi mỏng gợi cảm của người đàn ông nào đó chậm rãi dán lên.

Xá Cơ Hoa vốn còn đang vì chuyện ‘U’, khi đang quyết định dặn dò di chúc sau này, là muốn sau khi chết hỏa thiêu thì tốt hay vùi dưới đất thì tốt, lại đột nhiên bị cắt đứt.

Lần này cằm bị người bóp trong tay, trước mắt đột nhiên có khuôn mặt phóng đại, bên tai còn vang lên một câu ‘Sau khi em chết, lòng của em là của tôi’ như vậy.

* Chị Hoa nhà mình nghe lộn: Từ nay về sau 以后 [yǐhòu] và sau khi chết 死后 [sǐhòu].

Lập tức, tức giận như thiên lôi địa hỏa * nổi lên, chỉ thấy người phụ nữ nào đó trợn tròng mắt, khi môi sắp chạm vào di1enda4nle3qu21ydo0n thì một quyền hung dữ quất tới sống mũi của người đàn ông đang định hôn đến.

* thiên lôi địa hỏa: lửa trời lửa đất

“Anh con rùa đen chết tiệt, cho dù tôi chết, lòng tôi cũng sẽ không giao cho anh tên ma cà bông đáng chết.” Muốn lòng của cô làm gì vậy? Hầm cách thủy? Chiên? Xào? Mẹ nó, ngẫm lại, Xá Cơ Hoa đã cảm thấy trong lòng rét lạnh, sắc mặt càng khó coi.

“A! Đáng chết! Em làm gì thế?” Một mùi máu tươi xông lên, Huyền Vũ Thác Hàn bị đánh ra khỏi ghế sa lon, mặc dù vết thương bị xé đau đớn, nhưng cũng may không vỡ ra, ngược lại máu đỏ trên mũi tràn ra.

Trong lúc nhất thời, nóng nảy của người đàn ông nào đó cũng nổi lên, gầm một tiếng với người phụ nữ nhìn mặt khó coi đột nhiên vô duyên vô cớ suýt nữa đánh gãy mũi anh.

Ngửa đầu, một thân chật vật ngồi trên sàn nhà, nếu như dáng vẻ này bị bà nội nhìn thấy, cũng không biết có phải cái cằm cũng rớt xuống không.

“Để làm gì? Anh TM không biết xấu hổ nói gì vậy, sao anh lại muốn ăn lòng của tôi hả?” Xá cơ Hoa nhảy dựng lên từ trên ghế sa lon, trừng mắt tức giận nói với người đàn ông trên mặt đất.

“Người phụ nữ đáng chết, ai nói muốn ăn lòng của cô hả?”

Chết cũng sẽ không giao lòng cho anh? Một ngọn lửa không tên toát lên từ đáy lòng, sau khi gào to, máu trên mũi chảy ra nhanh hơn.

“Vậy vừa rồi tại sao anh nói muốn lòng của tôi sẽ là của anh rồi hả?” Đừng tưởng rằng mình không nghe thấy, bên tai còn quanh quẩn đó!

Mặt ầm một tiếng, đỏ bừng, máu mũi, như bão tố, vì thẹn mà hóa thành giận bộc phát gầm lên: “Cô con bà nó, là tôi nói, tôi chấp nhận cho cô yêu tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô, có nghe thấy không, người phụ nữ đáng chết.”

Nhìn Huyền Vũ Thác Hàn chảy máu mũi như bão tố, Xá Cơ Hoa nhíu nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều quá nên xuất hiện ảo giác? Liếc mắt nhìn người đàn ông dưới đất, tin, vừa rồi có thể thật sự do bản thân mình sinh ra ảo giác rồi.

Nhưng mà, người đàn ông này không khỏi cũng quá rắm thúi rồi? Lại nói anh sẽ không yêu cô, lại chấp nhận cho cô yêu anh? Mẹ nó, tên đàn ông thúi, anh ta tưởng anh ta là ai chứ? Ngọc Hoàng đại đế? Hay là Jesus? Đi TM, muốn cô yêu anh? Anh nằm mơ đi! Khốn kiếp, trứng thúi, giết ngàn đao...

Nhưng mà, tại sao cô phải tức giận như vậy? Sao cảm thấy trong lòng hơi không thoải mái? Mẹ nó, nhất định là bị người đàn ông chết tiệt này làm tức giận.

“Stop! Anh? Anh yên tâm đi, coi như đàn ông khắp thiên hạ đều chết hết rồi, tôi cũng tuyệt đối không yêu anh, anh bỏ bớt tư tưởng đó đi, tùy tiện tìm một người đàn ông, đều còn mạnh hơn anh, hừ!”

Người đàn ông chết tiệt TM, anh thật sự coi mình là kho báu hả? Cô còn khinh thường đó! Còn dám nói chấp nhận cho cô yêu anh! Cô yêu anh cái cọng lông, anh ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt một chút, nhị thế tổ * một chút, anh có chỗ nào tốt nữa? Mà ngay cả Thiên Bảo nhà cô còn tốt hơn ~

* nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua. (Theo wikipedia)

“Cô...”

Biết mình vừa mới nói chuyện quá mức, nhưng nghe được lời phía sau của cô, sắc mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, đàn ông khắp thiên hạ đều chết cũng tuyệt đối sẽ không yêu cô? Mẹ nó, chẳng lẽ muốn yêu Minh Hạo Thiên đồ chết tiệt kia rồi sao?

Nghĩ đến Minh Hạo Thiên đó, trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn lại thắt chặt thắt chặt, người phụ nữ này sẽ không thật sự thích Minh Hạo Thiên đó chứ? Đáng chết, nghĩ tới khả năng này, trong lòng lập tức dâng lên từng cơn chua xót.

‘Cạch cạch’ nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Lúc này, Huyền Vũ Thác Hàn die nd da nl e q uu ydo n ngồi dưới đất như thế nào cũng không nghĩ đến, người đàn ông vừa mới nghĩ tới, lại xuất hiện ngay trước mặt anh vào lúc này.

Một bộ đồ hiệu W< màu đen (ẩn chứa quyến rũ điên cuồng và trí mạng), lộ ra lạnh lùng và không cố chấp khác người khác, da thịt màu lúa mạch do huấn luyện rèn luyện hàng năm, mang đến cho người ta một cảm giác màu lúa mạch hấp dẫn. Môi mỏng lạnh như băng giống như uy nghiêm khác lạ, lộ ra lạnh lùng và tàn nhẫn, cặp tròng mắt đen như đá thạch anh màu đen cho dù ở trong bóng tối cũng nham hiểm mà hiểu rõ như sói, cho dù nhìn ở góc độ nào, đều hoàn mỹ như vậy.

Đột nhiên, có một cảm giác uy hiếp chưa từng xuất hiện, đột nhiên dâng lên trong đầu anh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trên ghế sa lôn. Nhìn thấy Xá Cơ Hoa quay đầu lại, khi nhìn thấy người tới thì đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, rồi nụ cười nhanh chóng tản ra từ đáy mắt.

Chính là như vậy, chính là như vậy, Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên phát hiện nguyên nhân khiến cho tâm tình của mình trong nháy mắt trở nên kém, và nguồn gốc của cảm giác uy hiếp rồi.

Nụ cười của cô.

Bắt đầu từ khi anh thấy cô, bây giờ đã hơn một tháng, cô chưa từng cười với anh, cho dù cười cũng hầu như treo không chút để ý hoặc là đùa cợt, chưa từng chân chân thật thật cười, nhưng mới vừa rồi khi đối mặt với Minh Hạo Thiên, anh lại thấy được nụ cười chân chân thật thật trên khuôn mặt cô, là nụ cười phát ra từ đáy lòng.

Sự phát hiện này khiến cho ngực anh cảm thấy khó chịu, khi anh thấy Xá Cơ Hoa nhảy xuống ghế, định đi ra cửa.

Huyền Vũ Thác Hàn lau máu mũi, đứng lên từ dưới đất tiến lên, giữ cô lại, sắc mặt không mang theo đẹp mắt: “Em đi làm gì vậy?”

Nhìn thấy Minh Hạo Thiên tới, Xá Cơ Hoa vui vẻ trong lòng định hấp ta hấp tấp chạy tới thì tay đột nhiên bị kéo lại, quay đầu nhìn, trợn lên giận dữ nói: “Tôi mới phải hỏi anh làm gì vậy, anh làm gì mà kéo tôi như thế, buông tay, tôi và anh quen lắm sao?” Kéo tay lại, giống như rất ghét bỏ lau máu đỏ dính trên tay, sau đó dưới ánh mắt bốc lửa của người đàn ông nào đó, trực tiếp chạy về phía Minh Hạo Thiên còn đứng ở cửa.

“Xá Cơ Hoa...” Huyền Vũ Thác Hàn nhìn bóng lưng kia, hai mắt phóng lửa, siết quả đấm vang lên răng rắc.

“Ông chủ, sao anh lại tới đây? Sao anh biết tôi đang ở đây? Mau vào ngồi đi.” Xá Cơ Hoa vừa nhìn thấy kim chủ lớn, lập tức quên không vui lúc trước, nhất thời vui vẻ kéo người đi vào, hoàn toàn không chú ý tới hai luồng ánh mắt nóng như lửa có thể đốt xuyên hai lỗ trên người phía sau lưng.

Minh Hạo Thiên cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười, đáy lòng không hề dao động, đột nhiên khe khẽ đẩy lên [email protected]0n một lớp sóng, cảm giác ấm áp hơi xa lạ lại hơi quen thuộc, lại một lần nữa được đưa lên từ đáy lòng.

Mất mát mấy ngày trước, khi nhìn thấy cô thì chậm rãi phai nhạt đi, cảm giác ấm áp thoải mái này bao quanh, chính là cảm giác này, khiến cho anh quyến luyến không thôi.

Thật ra thì hôm nay trong lúc vô tình anh cũng nghe thấy ông nội anh nhắc tới mấy ngày trước Chu Hữu Mai có đến chỗ ông nội đòi người, từ đó biết được cô ở chỗ này, trong lòng nghĩ tới đi xem một chút, đã tới rồi.

Theo cô đi vào phòng bệnh, Minh Hạo Thiên lạnh nhạt quét mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn ở sau lưng cô, dáng vẻ lúc này của anh ta, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng, có một vẻ kinh ngạc, chỉ có điều nhanh chóng thu liễm xuống.

“Đúng rồi ông chủ, anh muốn uống trà gì? Tôi pha cho anh, tay nghề của tôi tuyệt đối OK đó.” Một nửa còn lại trong phòng bệnh là bàn trà ghế sa lon đầy đủ hết, sau khi Xá Cơ Hoa dẫn người ngồi xuống, lập tức vội ân cần hỏi, tính tích cực này, có thể nói cho mồi lửa nóng giận bên kia thêm dầu.

“Tùy tiện, cám ơn.”

“Ông chủ, anh không cần khách khí với tôi như vậy, thế thì để tôi pha cho anh một ly Phổ Nhĩ đi, anh chờ một chút nha.”

Pha trà cho người đàn ông khác?

Đờ mờ, pha cho anh một chén trà thì tăng thêm cả một đống đồ, bây giờ lại pha trà cho người đàn ông khác, còn ngầm ra hiệu tay nghề của mình tốt, lại cười thành như vậy? Cô, cô quả nhiên có ý tứ với Minh Hạo Thiên?

Trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn buồn bực một trận, Xá Cơ Hoa đi pha trà, anh lập tức vào toilet, sau khi sửa sang lại mình một phen, còn cố ý thay trang phục bệnh nhân.

Anh vừa mới đi ra toilet, chỉ thấy Xá Cơ Hoa vừa pha trà xong, Huyền Vũ Thác Hàn cũng hai ba bước đi qua, đặt mông ngồi đối diện Minh Hạo Thiên.

“Tôi cũng muốn uống trà Phổ Nhĩ.” Người đàn ông nào đó không nặng không nhẹ mở miệng nói, nhìn về phía ánh mắt của cô, lại chằm chằm nhìn thẳng vào chén trà trên tay cô, chỉ có điều, thật ngại quá, người phụ nữ nào đó không hề có ý định để ý đến anh, xoay người một cái, cái mông trực tiếp đối diện với anh.

Xá Cơ Hoa cười tủm tỉm đặt ly trà ở trước mặt Minh Hạo Thiên, “Ông chủ, anh hãy thử xem, lá trà trong bệnh viện này rất tốt đấy.”

Lá trà trong bệnh viện cái gì, đó là trà nhà anh đấy! Tức giận nhìn cái mông đối diện với mình, lửa giận đau khổ thất vọng của Huyền Vũ Thác Hàn thành bão tố, vừa định nổi giận, nhưng nghĩ tới cái gì, sắc mặt tức giận khựng lại, trong chớp mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ giống như biến sắc trong nháy mắt, không còn thấy bất kỳ tức giận gì, ngược lại trong nháy mắt, sắc mặt đột nhiên giống như mang theo cảm giác tái nhợt suy yếu.

“Cô em à...”

Minh Hạo Thiên nhấp một hớp, có thể cảm giác uống ra vị trà có phẩm chất thượng đẳng, bệnh viện? Tầm mắt, lạnh lùng bay lên người Huyền Vũ Thác Hàn ngồi đối diện, cậu ta vừa mới di@en*dyan(lee^qu.donnn) đột nhiên biến sắc mặt, anh cũng không để lỡ mất, chỉ có điều cũng không nói gì, chẳng qua khi đối diện với tròng mắt đen khí phách thâm thúy kia thì tầm mắt của anh không nhịn được nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt.

“Có được không? Cảm giác như thế nào? Mùi vị cũng không tệ lắm phải không?” Mắt to chớp chớp, mong đợi nhìn kim chủ lớn, giọng Xá Cơ Hoa từ bỏ cũng không từ bỏ truyền đến từ sau lưng.

“Ừ, rất tốt.” Minh Hạo Thiên rất nịnh nọt lại nhấp thêm một hớp rồi mới để xuống, gật đầu đáp lại, trên gương mặt lạnh lùng tuấn tú, dâng lên chút ý cười nhàn nhạt.

Vừa thấy anh gật đầu nói tốt, người phụ nữ nào đó vui vẻ rồi, “Ha ha, ông chủ thích là tốt rồi, đúng rồi, ông chủ anh tới đây làm gì?”

“A Hoa...” Một giọng nói yếu ớt truyền đến.

“Tới làm chút chuyện.”

“Tới làm chút chuyện? Chuyện gì vậy? Chỗ này tôi còn hơi quen thuộc, có gì cần tôi giúp một chút không?” Ngày đó nói đi làm, nhưng ngay cả một cái chuông cũng còn không lên chân đâu, muốn người ta bắt đầu trả lương từ ngày đó, cũng hơi ngượng ngùng.

“A Hoa...”

Minh Hạo Thiên không hề trả lời, mà liếc ra sau lưng cô nói, “Hình như tổng giám đốc Huyền Vũ hơi không thoải mái.”

“Anh ta không thoải mái? Anh ta có thể có gì không thoải mái chứ?” Mới vừa rồi còn có thể lớn tiếng gào tới quát đi, có thể có chuyện gì chứ!

Xá Cơ Hoa hơi giận xoay người, lại thấy khuôn mặt tái nhợt, “Này, anh làm sao vậy?” Không phải mới vừa rồi rất đỏ thắm sao? Thế nào trong nháy mắt lại thành trắng như vậy?

Người phụ nữ đáng chết, phải để cho người đàn ông khác nhắc nhở mới xoay người, vừa mới dùng sức quá mức đè lên vết thương, lúc này thật sự đau không chịu nổi, mồ hôi lạnh như bão tố tràn ra trên trán.
 

Đính kèm

  • upload_2018-5-18_23-26-49.gif
    upload_2018-5-18_23-26-49.gif
    42 bytes · Lượt đọc: 44

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom