• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1201

Chương 1201: Uy hiếp ông gọi ta là cha (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81837.png

Xem ảnh 2
81837_2.png
Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt của Lạc Tiểu Thất đột nhiên trở nên khó coi, nhưng lại không có cách nào phản bác lại lời này của đối phương.



Sau khi im lặng, Lạc Tiểu Thất và Long Ngạo Địch đều không phản bác nữa, xem như đã đạt được nhận thức chung, chấp nhận điểm này. Long Ngạo Địch chợt bật cười, lạnh giọng nói: “Hiện giờ giành giật đến độ sứt đầu mẻ trán thì có tác dụng gì? Lạc Tử Dạ là người sẽ chịu để tùy chúng ta định đoạt sao? Nói không chừng đến lúc đó, kiếm của nàng ấy sẽ ngắm vào chúng ta đấy! Không giết không thôi!”



Với tính cách của người con gái kia, gần như không cần nghi ngờ, nàng chắc3chắn sẽ như vậy.



Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức im lặng như tờ, cho dù là Hiên Thương Mặc Trần luôn luôn bình tĩnh, không thể hiện tâm tình của mình trước mặt người ngoài, lúc này cũng cảm thấy chén trà đang tỏa hương thơm bốn phía trong tay mình lập tức mất đi mùi vị, thậm chí khi nếm còn thấy hơi đắng.














Nhìn sắc trời sắp sáng rõ, hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy: “Bản vương phải đi rồi, suy cho cùng trong mắt người thiên hạ, Hiên Thương Dật Phong đã về nước!”

Sau khi nói những lời khiến mọi người lâm vào tình cảnh lúng túng này, tâm trạng Long Ngạo Địch cũng không tốt hơn Hiên Thương Mặc Trần2là bao. Hắn đứng lên nói: “Bản tướng quân cũng đi về trước, ván cờ đã bày xong, hy vọng chúng ta đều không đi nhầm bước!”

Nếu không, đi nhầm một bước, thua cả ván cờ!

***

Nhiếp chính vương điện hạ đã hết giận, hai người lại vuốt ve an ủi một lúc. Khi Lạc Tử Dạ trở về với hắn, nàng trông thấy hai lão già không biết xấu hổ vừa rồi đánh nhau đến độ suýt lật con thuyền tình bạn lúc này đang vai kề vai ngồi dưới đất cùng cắn hạt dựa. Chỉ là ánh mắt của hai người này đều không nhìn đối phương, cũng không nói gì với đối phương, là thái độ kết thúc tình bạn vô cùng kiên quyết.

Lạc Tử Dạ trông thấy2bọn họ, khóe miệng giật khẽ.

Sau khi nàng đi tới, thấy Võ Tu Hoàng đang nhìn chằm chằm mình giống như có lời muốn nói, thế là nàng liền đánh đòn phủ đầu, hỏi Võ Tu Hoàng một câu: “Ông tới tìm gia có chuyện gì?” Trước đó quan hệ không tốt, lúc này không cần phải giả vờ hòa hợp.

Mà lúc này, ánh mắt bất thiện của Phượng Vô Trù cũng rơi lên người Võ Tu Hoàng. Võ thần đại nhân đã sớm quen với sự tùy tiện và không lễ độ của Phượng Vô Trù, lúc này ông chẳng buồn để ý, tiện tay ném nắm hạt dưa chưa ăn xong ở trong tay cho Phượng Thiên Hàn. Ông phủi vỏ hạt dưa trên tay, chợt nhìn chằm chằm9vào Lạc Tử Dạ, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ, trẫm hỏi ngươi, ngươi có cách giải nước Vô Ngân hay không?”

“Không có!” Lạc Tử Dạ nói thật, trên mặt mang vẻ thiếu nghiêm túc, bổ sung thêm: “Nếu như ông đây có cách giải thì đã sớm lấy ra uy hiếp ông, bắt ông gọi ta là cha rồi!” Mẹ kiếp, bị Võ Tu Hoàng đánh nhiều lần như vậy, nàng đã ghi nhớ thật kỹ mỗi một mối thù vào cuốn vở nhỏ vào lòng mình rồi. Nếu như thật sự biết cách giải, nàng chắc chắn sẽ bắt đối phương phải quỳ gối trước mặt mình, trước tiên gọi mình là cha, rồi lại gọi là ông, nếu như cần4còn phải gọi một tiếng tổ tông thì nàng mới suy nghĩ xem có nên nói cho đối phương biết hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom