• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 421-430

Chương 421

Cô mở miệng, như muốn gọi Trần Quân Phi, nhưng cô không nói được lời nào.

Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư không nói được gì, anh duỗi tay ra có vẻ muốn ôm cô, nhưng dù sao thì anh cũng vừa tỉnh dậy, trên người không còn bao nhiêu sức lực.

Thấy vậy, Hoàng Song Thư vươn tay ra và chủ động ôm lấy cơ thể của Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi đột nhiên bị Hoàng Song Thư ôm vào lòng, trong mắt của anh là một mảnh mờ mịt kinh ngạc.

Anh nhìn một nửa khuôn mặt không bị tổn thương của Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng vuốt ve bằng những ngón tay của mình.

Nước mắt của Hoàng Song Thư chậm rãi chảy xuống, cô dựa vào vòng tay của Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi… Em thực sự rất yêu anh, thực sự rất yêu anh.

Hoàng Song Thư ôm chặt lấy cơ thể của Trần Quân Phi và nói thầm trong lòng.

Trần Quân Phi vén nửa mái tóc còn lại đang che mặt của Hoàng Song Thư lên, Hoàng Song Thư có chút sợ hãi nên đẩy tay anh ra, nhưng Trần Quân Phi vẫn kiên quyết nhìn cô.

Hoàng Song Thư hơi sợ hãi trước ánh mắt kiên định của Trần Quân Phi, cô cắn môi để cho Trần Quân Phi vén tóc lên.

Trần Quân Phi nhìn khuôn mặt của Hoàng Song Thư, một nỗi đau đớn khó tả dâng lên trong lòng anh.

Đầu ngón tay anh liên tục run rẩy vuốt khuôn mặt của Hoàng Song Thư “Bố mẹ đừng quên Bánh Quy.” Liên tục bị Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi phớt lờ, thấy hai người họ không để ý đến mình, cậu bé quơ quơ cánh tay nhỏ của mình, tỏ ý muốn cũng muốn được ôm.

Hoàng Song Thư cúi đầu lau dòng lệ trên khóe mắt.

“Song Thư, đừng rời xa anh.” Trần Quân Phi vuốt mi mắt Hoàng Song Thư thì thào, thân thể yếu ớt rồi bỗng nhiên cả người ngã xuống giường.

“A a.” Hoàng Song Thư giật mình khi nhìn thấy bộ dạng của Trần Quân Phi, cô muốn hét lên nhưng lại chỉ phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn.

Cuối cùng, Bánh Quy đã nhấn chuông và y tá mới chạy đến.

Lê Hoàng An kiểm tra cho Trần Quân Phi, sau đó mỉm cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoàng Song Thư: “Yên tâm đi, không có gì đâu, chỉ là thể trạng hơi yếu nên mới té xỉu thôi.”

Hoàng Song Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe nói Trần Quân Phi không có vấn đề gì.

Tai nạn xe hơi lần này của Trần Quân Phi khiến mọi người bàng hoàng, điều may mắn nhất là vụ tai nạn này đã khiến Hoàng Song Thư thổ lộ lòng mình và quay về bên cạnh Trần Quân Phi.

Trong khi Trần Quân Phi đang hồi phục trong bệnh viện, Hoàng Song Thư cũng ở đó chăm sóc cho anh.

Sau khi Trần Quân Phi nằm viện một tháng, sức khỏe đã dần hồi phục. Mỗi ngày anh không rời Hoàng Song Thư nửa bước, chỉ cần Hoàng Song Thư rời đi một lát là anh sẽ rất lo lắng.

Có thể nói mối quan hệ giữa Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đã trở lại như xưa.

Huỳnh Khánh Đông lặng lẽ rời đi, khi Hoàng Song Thư biết thì đã quá muộn rồi.

Hoàng Song Thư ra sân bay nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Huỳnh Khánh Đông, đối mặt với người đàn ông đã chung sống năm năm, trong lòng Hoàng Song Thư có muôn vàn cảm xúc ngổn ngang.

Khi đó cô tỉnh lại, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Huỳnh Khánh Đông, lúc đó cô không thể nói được và khuôn mặt cũng bị hủy hoại.

Huỳnh Khánh Đông chăm sóc Hoàng Song Thư rất cẩn thận, khiến trong lòng cô cũng bắt đầu có hy vọng sống.

Cô coi Huỳnh Khánh Đông như một thành viên trong gia đình và thậm chí là một người bạn tri kỷ.

Vốn dĩ muốn ở bên Huỳnh Khánh Đông theo cách này đến hết đời, nhưng rốt cuộc, cô vẫn luyến tiếc Trần Quân Phi, đúng là cô vẫn còn tình cảm với Trần Quân Phi.

Phan Huỳnh Bảo bước vào và đưa một bức thư do Huỳnh Khánh Đông để lại cho Hoàng Song Thư. Sau khi cô lấy bức thư ra và đọc, nước mắt cũng tự động không ngừng tuôn rơi.

“Song Thư, Huỳnh Khánh Đông là một người tốt, anh ấy hy vọng chị có thể hạnh phúc.”

Nhìn những giọt nước mắt trên mặt Hoàng Song Thư, Phan Huỳnh Bảo nhẹ giọng nói.

Hoàng Song Thư nắm lấy lá thư trên tay và nhìn Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt buồn bã bi thương.

“Tất cả chúng ta đều sẽ hạnh phúc mà, đúng không nào?” Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Song Thư, Phan Huỳnh Bảo nở một nụ cười nhạt, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô và nói.

“Đi thôi, anh hai và Bánh Quy đang chờ chị trở về.”

Những lời của Phan Huỳnh Bảo khiến Hoàng Song Thư cảm thấy nhẹ nhõm.

Phan Huỳnh Bảo nói không sai, mọi người đều sẽ hạnh phúc, và Huỳnh Khánh Đông cũng sẽ có được hạnh phúc thuộc về anh ấy.

Điều Huỳnh Khánh Đông muốn không phải là lòng biết ơn của cô mà là tình yêu.

Những gì cô có thể cho Huỳnh Khánh Đông chỉ là sự biết ơn, thay vì như vậy thì thà để Huỳnh Khánh Đông tự tìm kiếm hạnh phúc cho mình thì tốt hơn.

“Có cách nào không?” Sau khi Trần Quân Phi xuất viện, anh nhờ Lê Hoàng An tìm một bác sĩ nổi tiếng trên thế giới để chữa cho Hoàng Song Thư.

Vết sẹo trên mặt Hoàng Song Thư có chút nghiêm trọng, hơn nữa thời gian lại khá lâu rồi, nhưng đối với công nghệ hiện đại thì xóa sẹo trên mặt cũng không phải là điều gì quá khó khăn.

Rắc rối nhất chính là cổ họng của Hoàng Song Thư.

Dù sao thì lúc Hoàng Song Thư bị ngã từ trên núi xuống và bị một cành cây đâm thủng dây thanh quản, thật sự rất khó phục hồi.

Hoàng Song Thư cũng không ôm nhiều hy vọng, cho dù không thể nói được, chỉ cần có thể đi cùng Trần Quân Phi thì đối với cô mà nói đó đã là điều may mắn lắm rồi.

Ít nhất, cô vẫn còn sống, không phải sao?

Ông trời sẽ không đối xử tệ bạc với cô đúng không?

“Dây thanh quản bị phá hủy. Dù với công nghệ cao như hiện nay thì cũng không có cách nào khôi phục được dây thanh quản của cô ấy, nhưng khuôn mặt của cô ấy có thể khôi phục lại được.” Sau khi Lê Hoàng An bàn bạc với các chuyên gia, anh ta quay lại nói với Trần Quân Phi.

Hoàng Song Thư không cảm thấy buồn lắm khi biết giọng nói của mình không thể khôi phục được. Cô chỉ nắm tay Trần Quân Phi và lắc đầu về phía tây, tỏ ý rằng Trần Quân Phi không cần lo lắng cho mình.

Đôi mắt của Trần Quân Phi bỗng xuất hiện một tầng sương lạnh.

“Sao lại không có cách nào? Cần bao nhiêu tiền? Mặc kệ là bao nhiêu tiền, mời bác sĩ thật giỏi, dùng thuốc tốt, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Song Thư thì chuyện gì tôi cũng có thể làm.”

“Anh Phi, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là công nghệ hiện tại cũng không có cách nào.” Lê Hoàng An thấy Trần Quân Phi cố chấp, anh ta hơi đau đầu nhìn về phía Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư biết Lê Hoàng An đang bảo mình khuyên nhủ Trần Quân Phi. Cô vươn tay và nhẹ nhàng cầm lấy tay Trần Quân Phi, như thể đang an ủi anh.

Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư với ánh mắt đau đớn và xót xa.

Lê Hoàng An nhìn hai người họ, khẽ lắc đầu rồi cùng các bác sĩ chuyên môn rời khỏi đây.

Sau khi mọi người rời đi, Trần Quân Phi ôm chặt eo Hoàng Song Thư và vùi mặt vào hõm vai của cô.

“Song Thư, đừng sợ, sẽ ổn thôi.”

Hoàng Song Thư chạm vào mái tóc của Trần Quân Phi với một nụ cười nhẹ trên môi.

Thật ra, có thể nói được hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể bên cạnh Trần Quân Phi và Bánh Quy, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, thực sự… rất hạnh phúc.

Sau khi Hoàng Song Thư tiếp nhận điều trị khuôn mặt, cô đã bình phục sau nửa năm, nhưng giọng nói của cô vẫn chưa có cách nào chữa khỏi.

Trần Quân Phi luôn muốn tìm một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng Song Thư, nhưng tất cả đều vô hiệu.

Tâm tình của Hoàng Song Thư rất tốt, cô và Trần Quân Phi ngầm hiểu nhau, chỉ cần một ánh mắt, Trần Quân Phi đã biết Hoàng Song Thư muốn gì.

“Mẹ, hôm nay là ngày họp phụ huynh, mẹ và bố có tham dự không?”

Hiện tại Bánh Quy đang học lớp hai. Khi đi học về, cậu bé vui vẻ ôm lấy cơ thể của Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư vừa nghe xong liền ngẩn người nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Bánh Quy.

Cô viết trên tờ giấy: “Bố của con có thể không có thời gian. Mẹ sẽ đi với con.”

Trần Quân Phi quản lý một công ty lớn như tập đoàn Trần Thăng, e rằng anh sẽ không có thời gian để đi họp phụ huynh cùng Bánh Quy được.

Khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của Bánh Quy đầy vẻ buồn bã: “Bánh Quy muốn bố và mẹ cùng tham gia. Trước đây trường học tổ chức họp phụ huynh, bố đều không có thời gian. Bố mẹ của những bạn khác đều tham gia, chỉ có con…

Cậu bé nói đến đây, khẽ khịt mũi rồi lại bày ra vẻ mặt tủi thân nhìn Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư thấy bộ dạng buồn bã của thăng bé, trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ đau khổ, nhưng cô không biết làm thế nào để an ủi, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

“Bánh Quy muốn bố mẹ tham gia họp phụ huynh sao?” Trong lúc Bánh Quy nũng nịu ôm Hoàng Song Thư thì Phan Huỳnh Bảo đi đến.

Anh ấy nghe Bánh Quy nói muốn bố mẹ tham gia cuộc họp phụ huynh, khóe môi của anh ấy khẽ cong lên.

“Chú ba, trường cháu sắp tổ chức họp phụ huynh, cháu muốn bố mẹ đi cùng, nhưng mẹ cháu nói bố cháu rất bận.” Bánh Quy nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt buồn bã.

Phan Huỳnh Bảo nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cậu bé, ngồi xổm xuống nói: “Gần đây công ty của bố cháu rất nhiều việc, Bánh Quy là một cậu bé ngoan mà đúng không?”

“Vậy thì… bố mẹ cháu phải làm sao?” Cậu bé chu môi, quan sát sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo.

Suy nghĩ một chút, Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ: “Chú và mẹ cháu sẽ đi, cháu thấy thế nào?”

“Chú ba muôn năm.” Bánh Quy và Phan Huỳnh Bảo có mối quan hệ rất tốt, Bánh Quy cũng thường đến nhà họ Phan để tìm Phan Huỳnh Bảo chơi.

Hoàng Song Thư đứng sang một bên, nhìn bộ dạng trêu đùa của Phan Huỳnh Bảo và Bánh Quy, trong mắt của cô tràn đầy những tia bất lực.

Phan Huỳnh Bảo đứng dậy nói với Hoàng Song Thư: “Gần đây, công ty có một dự án lớn cần phải đưa ra quyết định. Chị đừng trách anh hai.’ Hoàng Song Thư lắc đầu và viết trên giấy: “Tôi biết công việc kinh doanh của anh ấy rất bận.”

Cô biết rất rõ Trân Quân Phi bận rộn như thế nào.

Nhiều lần Trân Quân Phi làm việc đến nửa đêm mới về, tắm tửa xong anh sẽ ôm cô vào lòng và ngủ.

Khi Hoàng Song Thư tỉnh dậy vào ngày hôm sau, không có bóng dáng của Trần Quân Phi trên giường, cô biết anh lại đi đến công ty rồi.

Hoàng Song Thư chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng thay cho sức khỏe của Trần Quân Phi.

“Tôi sẽ thay anh ấy đi họp phụ huynh nhé.’ Hoàng Song Thư gật đầu khi nghe những lời đó, cô nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt vô cùng biết ơn.

Trong cuộc đời cô, cô đã mang ơn rất nhiều người, và một trong số đó là Phan Huỳnh Bảo.

Nếu không có Phan Huỳnh Bảo, có lẽ Hoàng Song Thư đã không thể bước ra khỏi cái bóng của quá khứ.

Khi Bánh Quy đến chơi, Phan Huỳnh Bảo đang ngồi trước chiếc bàn tròn trên cửa sổ kiểu Pháp, bàn tay khẽ lắc nhẹ tách trà, khuôn mặt tự cao lạnh lùng của người đàn ông thoáng vẻ cáu kỉnh và buồn bã.

Hoàng Song Thư thấy Phan Huỳnh Bảo có tâm sự, nên cô viết trên giấy: “Huỳnh Bảo, anh và cô Châu Sa vẫn chưa hợp lại sao?”

Cách đây sáu tháng, Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đã chia tay. Lê Châu Sa cũng là một người phụ nữ có tính cách rất cứng đầu, cô ấy thật sự không đi tìm Phan Huỳnh Bảo lấy một lần.

Hoàng Song Thư có thể thấy rằng trong lòng Phan Huỳnh Bảo thực sự rất thích Lê Châu Sa. Nhưng Phan Huỳnh Bảo không phải là người đàn ông giỏi bày tỏ cảm xúc của mình, có lẽ vì vẻ ngoài này mà Lê Châu Sa đã hiểu lầm rằng Phan Huỳnh Bảo không yêu cô ấy.

“Tôi và cô ấy đã kết thúc rồi. Bạn trai hiện tại của cô ấy là Nguyễn Viết Dũng.” Phan Huỳnh Bảo thờ ơ nhìn tách trà, nâng lên rôi ngửa đầu uống cạn một hơi.

Chương 422

Hoàng Song Thư lo lắng nhìn dáng vẻ bực bội của Phan Huỳnh Bảo, cô chần chừ một lúc rồi sau đó lôi giấy bút ra viết: “Em đã yêu cô Châu Sa rồi sao?”

“Yêu hay không không quan trọng.” Nét mặt Phan Huỳnh Bảo trầm xuống, anh ấy nhìn về phía Hoàng Song Thư, hờ hững nói.

Hoàng Song Thư thấy Phan Huỳnh Bảo như vậy thì đáy mắt cô hiện rõ vẻ lo lång.

Thật lòng mà nói thì Trần Quân Phi cũng mong Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa tiến đến với nhau. Mà không chỉ riêng gì anh, tất cả mọi người đều hy vọng Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa bên nhau.

Hầu như mọi người đều biết Lê Châu Sa thật sự thích Phan Huỳnh Bảo nhưng nửa năm trước hai người lại bất thình lình tuyên bố chia tay, hơn nữa giờ mọi chuyện lại đi xa đến bước này rồi nên Hoàng Song Thư thật sự không biết phải an ủi Phan Huỳnh Bảo kiểu gì.

“Thôi được rồi, chị không cần bận tâm đến chuyện của em đâu.” Phan Huỳnh Bảo thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng Song Thư khi nhìn mình thì anh ấy không nhịn được lắc đầu nói.

Hoàng Song Thư thở dài một hơi, ánh mắt cô thoáng lộ vẻ phiền muộn.

Buổi chiều là cuộc họp phụ huynh của Bánh Quy, cả Hoàng Song Thư và Phan Huỳnh Bảo cùng tới tham gia buổi họp này. Một số người không biết anh ấy là ai thì cứ tưởng người đàn ông đi cạnh Song Thư hôm nay là Trần Quân Phi. Họ cứ một hai nói cô hạnh phúc khiến cô xấu hổ không biết tìm lỗ nào để chui.

Sau cuộc họp giữa giáo viên và phụ huynh thì có một hoạt động dành cho bố mẹ và con cái, Hoàng Song Thư và Phan Huỳnh Bảo cùng tham gia hoạt động này với Bánh Quy.

Lúc ba người ở cạnh nhau, nhìn thân mật chẳng khác gì người một nhà. Mọi người xung quanh ai nhìn vào cũng tán thưởng Hoàng Song Thư là cô gái có mệnh tốt nên mới giữ được một người đàn ông hoàn hảo như Trần Quân Phi bên cạnh.

Lúc trở về, Bánh Quy vui vẻ nói muốn đi ăn gì đó, đương nhiên trước giờ Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn cưng chiều Bánh Quy nên thằng bé nói vậy thì anh ấy lập tức đồng ý ngay.

Nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở này của Bánh Quy, Hoàng Song Thư cũng đành bất lực. Cô định tiến đến ngăn Bánh Quy lại nhưng ai ngờ Phan Huỳnh Bảo đã đưa thằng bé vào tiệm bánh ngọt từ bao giờ.

Phan Huỳnh Bảo mua cho thằng bé một cái bánh ngọt, Bánh Quy vui vẻ cầm ăn. Sau khi xử lí xong cái bánh ngọt, thằng bé còn vuốt vuốt cái bụng nhỏ của mình rồi trịnh trọng nói: “Chú còn tốt hơn bố cháu nữa, cháu quyết định rồi, cháu không cần bố nữa, chỉ cần có chú là được rồi.”

Nghe thấy lời nói ngây ngô này của Bánh Quy, Hoàng Song Thư không nhịn được mà nở nụ cười, đến cả Phan Huỳnh Bảo cũng phải bật cười thành tiếng trước sự ngây thơ của thằng bé.

Bánh Quy ngây ngô ghé vào lồng ngực của Phan Huỳnh Bảo, thằng bé ngẩng đầu cười hì hì với anh ấy.

Dáng vẻ của ba người lúc ở bên nhau thật rất giống người một nhà, cảnh vui phơi phới như sắc xuân của ba người đã vô tình lọt vào đôi mắt lạnh lùng của Lê Châu Sa.

Hôm nay cô ấy và mấy chị em tốt của mình tới đây ăn, thật sự không ngờ là lại được gặp Phan Huỳnh Bảo ở đây.

Đã nửa năm không gặp, cô ấy cố ý nhận lời theo đuổi của Viết Dũng bởi vì cô ấy cho rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ ghen nhưng thật không ngờ, anh ấy lại không nói bất kỳ lời nào, thậm chí còn không thèm chủ động tới tìm cô ấy nữa là đằng khác.

Giờ lại nhìn thấy cảnh Phan Huỳnh Bảo dịu dàng ân cần chăm sóc Hoàng Song Thư và cả thằng nhóc tên Bánh Quy đó nữa, trong lòng cô ấy đau đớn như bị một con rắn độc gặm cắn.

“Chào cô Song Thư, thật trùng hợp nha.” Lê Châu Sa cố nén lửa giận trong lòng, đi thẳng tới chỗ Hoàng Song Thư.

Nãy giờ Hoàng Song Thư vẫn chăm chú nhìn Bánh Quy và Phan Huỳnh Bảo chơi đùa với nhau, khi vừa nghe thấy giọng nói của Lê Châu Sa thì cô lập tức quay đầu lại nhìn. Ngay khi nhìn thấy Lê Châu Sa đang đứng trước mặt mình, ánh mắt cô bỗng chốc sáng lên.

Cô đang định làm động tác mời Lê Châu Sa ngồi xuống cạnh mình thì giọng nói chanh chua của Lê Châu Sa lại vang lên, lời nói khắc nghiệt của cô ấy nhắm thẳng vào Hoàng Song Thư: “Bản lĩnh câu dẫn đàn ông của cô Song Thư đây đúng là không tệ nha, trước đây tôi có nghe người ta nói cô là người yếu ớt mềm mỏng, thật không ngờ cô lại lợi hại đến mức này. Định biến cả hai anh em nhà họ thành người hầu hạ cung phụng mình sao?”

“Lê Châu Sa, em câm miệng lại cho anh.” Lời nói khó nghe của Lê Châu Sa vừa thốt ra đã khiến Phan Huỳnh Bảo đứng cạnh sầm mặt xuống. Ngay cả Hoàng Song Thư cũng không ngờ Lê Châu Sa sẽ nói chuyện với mình bằng giọng điệu này nên nhất thời cô không biết phải đáp lại Lê Châu Sa thế nào.

“Anh Huỳnh Bảo đây đang xót cho chị dâu mình sao?” Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo bảo vệ Hoàng Song Thư như vậy thì sự ghen ghét đố kỵ trong lòng càng tăng cao.

Cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Song Thư một cái, dùng đôi mắt lạnh nhạt ấy lướt một vòng quanh người cô rồi sau đó lại cười khẩy nói: “Trước đây tôi nghe nói bản lĩnh câu dẫn đàn ông của cô Song Thư đây không phải dạng tầm thường, giờ được chứng kiến tận mắt mới thấy, quả là không tầm thường thật.”

“Bốp.” Cơ thể Hoàng Song Thư căng cứng, cô cắn môi nhìn ánh mắt Lê Châu Sa đang dần trở nên lạnh băng. Nét mặt Phan Huỳnh Bảo sa sầm, anh ấy nâng tay tát thẳng vào mặt Lê Châu Sa.

Động tác tay của Phan Huỳnh Bảo đã khiến mọi người trong tiệm bánh ngọt ngây người sợ hãi. Không chỉ có Hoàng Song Thư bị dọa sợ, mà ngay cả Bánh Quy cũng sợ tới mức không dám hé răng ho he dù chỉ nửa tiếng.

Lê Châu Sa ngây dại giơ tay sờ lên má mình, khuôn mặt xinh đẹp ấy hiện rõ dòng chữ: không thể tin được.

“Ai cho phép em nói chuyện với chị dâu như thế?” Khuôn mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo căng như dây đàn, giọng nói của anh ấy lạnh đến đáng sợ.

“Phan Huỳnh Bảo, anh giỏi lắm, giờ anh còn dám ra tay đánh em chỉ vì Hoàng Song Thư thôi sao?” Giọng nói của Lê Châu Sa trở nên sắc bén, cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi gầm nhẹ.

Ngón tay Phan Huỳnh Bảo vẫn không ngừng run rẩy, từ lúc anh ấy giơ tay tát vào mặt Lê Châu Sa thì ngón tay vẫn không thể bình thường trở lại được.

Anh ấy không cố ý đánh Lê Châu Sa, chỉ là khi nghe thấy những lời này phát ra từ miệng cô ấy thì Phan Huỳnh Bảo vô cùng nổi giận, cho nên… mới không kìm chế được ngọn lửa trong lòng mà giơ tay tát cô ấy..

“Phan Huỳnh Bảo, em hận anh, rất hận anh.” Lê Châu Sa nhìn anh ấy rồi gầm nhẹ một tiếng, sau đó cô ấy dùng sức đẩy Phan Huỳnh Bảo ra xa, đi thẳng ra ngoài mà không thèm ngoái đầu lại.

Nhìn bóng dáng Lê Châu Sa khuất dần, Phan Huỳnh Bảo ngây ngốc nhìn tay mình.

Hoàng Song Thư lo lắng dùng tay đẩy đẩy người anh ấy, ý bảo anh mau đuổi theo Lê Châu Sa đi.

Phan Huỳnh Bảo nhìn cô, cánh môi anh ấy khẽ động rồi lắc đầu nói: “Chị dâu đừng để ý mấy lời Lê Châu Sa vừa nói làm gì, cô ấy nói vậy thôi chứ không có ác ý gì đâu.” Nghe thấy lời nói bào chữa giúp Lê Châu Sa của Phan Huỳnh Bảo, cô chỉ biết bất lực.

Cô lôi quyển sổ ghi chép của mình ra, viết lên mặt giấy: “Chị không giận đâu, với lại chị cũng không giận gì Lê Châu Sa hết. Huỳnh Bảo, em mau đuổi theo cô ấy nhanh đi, có lẽ cô ấy đã hiểu Tầm quan hệ giữa hai người chúng ta rồi.”

Có đôi khi, phụ nữ lại trở nên hẹp hòi đến kỳ lạ.

“Không cần, em và cô ấy đã chia tay nhau lâu rồi.” Khuôn mặt điển trai của Phan Huỳnh Bảo vẫn không giảm bớt sự căng thẳng, anh ấy nhìn Hoàng Song Thư rồi lắc đầu nói.

Nghe vậy, Hoàng Song Thư thật không biết phải nói tiếp thế nào.

Phan Huỳnh Bảo tốt ở mọi mặt, tuy nhiên có một điểm mà anh ấy rất tệ đó là không hiểu được cảm xúc của chính mình.

Hoàng Song Thư sốt ruột cũng không xong, dù làm gì thì Phan Huỳnh Bảo vẫn cố chấp không chịu chạy đi xin lỗi Lê Châu Sa.

Buổi tối lúc ngồi trên bàn ăn cơm, Trần Quân Phi nghe Hoàng Song Thư kể lại chuyện hôm nay thì anh từ tốn cười nói: “Chuyện giữa Lê Châu Sa và em trai anh không phải chỉ cần nói năm ba câu là xong được, giữa họ có một nút thắt rất lớn.”

Trần Quân Phi giống như hiểu rõ khúc mắc giữa hai người lắm vậy khiến Hoàng Song Thư chỉ biết kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.

Trần Quân Phi đưa tay lên chạm vào mi mắt của Hoàng Song Thư rồi nói: “Em không cần lo lắng chuyện của em ấy đâu, anh tin em trai mình có thể xử lý tốt chuyện này.”

Hoàng Song Thư nghe xong câu nói này của anh cũng đành phải gật đầu.

Dù sao thì mấy chuyện tình cảm khó nói này người ngoài không thể hiểu rõ ngọn ngành mà chen vào được, Trần Quân Phi nói đúng, những chuyện này nên để Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo tự mình giải quyết thì hơn.

“Cậu chủ, cậu về rồi sao.” Quản gia thấy trên người Phan Huỳnh Bảo nồng nặc mùi rượu, bước đi loạng choạng thì lo lắng chạy tới đỡ anh ấy.

Phan Huỳnh Bảo ngồi trên sofa, đôi mắt màu xanh lục khiến người ta nhìn vào phải sợ hãi đang bị một màn sương mù dày đặc bao phủ, anh ấy nhìn chằm chằm quản gia rồi lẩm bẩm: “Quản gia, gọi Lê Châu Sa tới đây.”

Quản gia nghe anh nói vậy thì sốt sắng: “Cậu chủ, cô Châu Sa không có ở đây.”

Phan Huỳnh Bảo đã thật sự say rồi, đến nỗi chuyện Lê Châu Sa không còn đây mà anh ấy cũng quên mất. Từ nửa năm trước, sau khi hai người họ chia tay thì Lê Châu Sa đã dọn ra khỏi nhà họ Phan, từ đó đến giờ cô ấy chưa quay lại đây thêm lần nào nữa.

Phan Huỳnh Bảo đang nhớ Lê Châu Sa sao? Nếu đã vậy rồi thì tại sao lại cố chấp không chịu tới xin lỗi cô ấy chứ?

“Vậy sao, cô ấy không có ở đây à?” Phan Huỳnh Bảo cô đơn nằm trên sofa, anh nhấc tay tháo cà vạt xuống.

“Quản gia, ông đi nghỉ ngơi trước đi, tôi ở một mình… cũng được rồi.”

Quản gia nghe thấy câu nói đứt quãng của Phan Huỳnh Bảo thì đáy mắt ông ấy hiện lên vẻ lo lắng.

Ông ấy thở dài một hơi rồi bất lực nói: “Vậy cậu chủ có gì cần tôi làm, cứ việc gọi tôi.”

Phan Huỳnh Bảo gật đầu trong vô thức, không biết anh ấy có nghe rõ những lời quản gia vừa nói hay không.

Sau khi quản gia rời khỏi, anh ấy lập tức lôi điện thoại của mình ra bấm bấm, sau đó trầm ngâm nhìn dãy số hiện trên màn hình đến nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.

Dường như anh ấy đang suy xét xem mình có nên gọi điện cho Lê Châu Sa hay không.

Tuy nhiên vài phút sau đó, bờ môi mỏng của Phan Huỳnh Bảo khẽ động, anh ấy ấn gọi vào cho Lê Châu Sa.

“Lê Châu Sa.” Phan Huỳnh Bảo chống cằm, gọi tên Lê Châu Sa bằng giọng trầm khàn.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, không biết Lê Châu Sa có nghe thấy tiếng gọi của anh ấy hay không.

Phan Huỳnh Bảo cụp mắt xuống, anh ấy lại nói thêm lân nữa: ‘Lê Châu Sa… em có thể… tới đây một chuyến được không?”

Anh ấy nhớ Lê Châu Sa, rất rất nhớ cô.

“A… Viết Dũng, anh tuyệt quá.”

Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng có động tĩnh nhưng đó lại là giọng nói yêu kiêu đứt quấng của Lê Châu Sa, cái giọng kêu đó của cô ấy như đang muốn chứng minh rõ cô ấy và Viết Dũng đang làm việc đó.

Đôi mắt màu xanh lục vốn đã u ám của Phan Huỳnh Bảo giờ lại bị bịt kín bởi sự hung ác nham hiểm đến rợn người.

“Con mẹ nó Lê Châu Sa, em đang trên giường với thằng chó nào thế?”

Ngay lập tức, sự phong độ hòa nhã của Phan Huỳnh Bảo đã trở thành dĩ vãng, giờ phút này anh ấy giống như là một con thú hoang đang phát cuồng vì đói vậy.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng bốp, có vẻ chiếc điện thoại đã bị rơi xuống đất giống như Lê Châu Sa không có kiên nhẫn để nghe tiếp nên đã ném điện thoại đi vậy.

Trong điện thoại truyên đến tiếng “tút tút tút” đều đặn rõ ràng khiến lửa giận trong lòng Phan Huỳnh Bảo cháy lên nghi ngút.

Cơ thể anh ấy lảo đảo lùi về sau một bước, bước chân loạng choạng rời khỏi nhà họ Phan, lái xe về phía nhà Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa nhìn màn hình điện thoại tối đen như mực, cô ấy dựa vào cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tăm tối và buồn bã.

Viết Dũng bước ra từ nhà vệ sinh, anh ta nhìn thân hình mê ly của Lê Châu Sa thì thở dài một hơi rồi tiến đến vươn tay ôm lấy vòng eo của cô ấy.

“Tại sao em lại muốn làm chuyện này?”

Viết Dũng rất thích Lê Châu Sa nhưng cô ấy lại một lòng hướng về Phan Huỳnh Bảo.

“Viết Dũng, em thật sự rất đau khổ.”

Lê Châu Sa quay đầu lại, cô ấy nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh ta rồi khổ sở che ngực.

Nghĩ lại cảnh Phan Huỳnh Bảo giơ tay tát mình một cái trước mặt bao nhiêu người như vậy, trái tim Lê Châu Sa lại đau nhói như bị nghìn mũi tên đâm vào.

Viết Dũng nhìn dáng vẻ đau khổ ấy của Lê Châu Sa, đáy mắt anh ta thoáng hiện lên sự cô đơn và nỗi khổ khó diễn t†ả thành lời.

“Lê Châu Sa, nếu có thể thì hãy quên anh ta đi.” Chỉ khi quên rồi thì Lê Châu Sa mới có thể vui vẻ được.

Anh ta muốn đem lại hạnh phúc cho Lê Châu Sa.

“Thực sự xin lỗi.” Lê Châu Sa hiểu rõ tâm tư của Viết Dũng nhưng cô ấy lại không có cách nào quên được, cô ấy yêu Phan Huỳnh Bảo, rất yêu rất yêu.

Dù bị Phan Huỳnh Bảo đối xử như vậy nhưng cô ấy vẫn một lòng thích anh ấy.

Viết Dũng nhìn Lê Châu Sa rơi vào vòng xoáy của tình yêu không có lối thoát thì anh ta không nhịn được liền đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, thâm tình nói: Lê Châu Sa, chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ bé, vì sao em lại không chịu quay đầu lại nhìn anh vậy?”

Lê Châu Sa giật mình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của anh ta, chua xót nói: “Viết Dũng, em nói rồi, anh đừng dành tình cảm cho em.”

Nếu chọn yêu cô ấy thì nhất định Viết Dũng sẽ nhận lại toàn nỗi đau là nỗi đau, vậy cho nên đừng yêu cô ấy làm qì.


Chương 423
Viết Dũng nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt dịu dàng, anh ta cúi đầu xuống hôn lên cánh môi của cô ấy rồi nói: “Nhưng mà anh yêu em nhiều năm như vậy, cũng đã yêu em từ khi còn rất nhỏ. Cho dù em có làm loạn ở bên ngoài ra sao đi nữa thì anh đều biết những điều đó đều là ngụy trang của em, là em đang phản kháng vận mệnh, anh đều biết hết.”
Viết Dũng là người hiểu Lê Châu Sa rõ nhất, anh ta tin rằng trên đời này không có ai hiểu rõ Lê Châu Sa hơn mình.
Vì vậy Viết Dũng tự cho rằng mình là người xứng đáng nhất trên thế giới này được làm người đàn ông của Lê Châu Sa.
“Viết Dũng, không thể được.” Lê Châu Sa luôn tôn trọng và coi Viết Dũng là anh trai của mình, tình cảm của cô ấy và Viết Dũng thực ra chỉ để kích thích Phan Huỳnh Bảo mà thôi nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
“Lê Châu Sa, anh thực sự rất thích em. Hai chúng ta hãy lập tức kết hôn theo mong muốn của người lớn có được không?” Khuôn mặt đẹp trai của Viết Dũng hơi đỏ lên, anh ta nhìn Lê Châu Sa, hơi thở vô cùng dồn dập.
Lê Châu Sa lắc đầu và muốn đẩy Viết Dũng ra nhưng Viết Dũng có rất nhiều sức lực, cô ấy có cố gắng thể nào cũng không thể đẩy được anh ta ra được.
Viết Dũng dường như nổi điên lên, anh ta đè Lê Châu Sa xuống giường rồi bắt đầu ra tay cởi quần áo của cô ấy. Nhìn thấy hành vi điên rồ của Viết Dũng, Lê Châu Sa hết sức sợ hãi, cô ấy run môi rồi đá vào Viết Dũng: “Viết %3D Dũng, thả em ra Viết Dũng…”
“Lê Châu Sa, anh yêu em, anh rất yêu em, em hãy kết hôn với anh có được không? Anh không ngại trong lòng của em có Phan Huỳnh Bảo, anh chỉ muốn yêu em, anh thật sự… rất thích em.. thật sự rất thích…”
Bàn tay Viết Dũng liên tục cởi quần áo của Lê Châu Sa, anh ta luôn miệng lẩm bẩm tên của cô ấy.
Lê Châu Sa hét lên một tiếng, cô ấy tuyệt vọng đá lung tung, khi tay của Viết Dũng đang muốn tách hai chân Lê Châu Sa ra thì cánh cửa bị kéo mạnh ra vào ngay lúc này.
“Viết Dũng, cậu dám động vào cô ấy thử xem?” Phan Huỳnh Bảo bước vào nhìn thấy quần áo xộc xệch của Lê Châu Sa và vẻ mặt của cô vô cùng tuyệt vọng thì anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì cả, vội vàng kéo Viết Dũng xuống khỏi người Lê Châu Sa rồi dùng sức ném anh ta vào vách tường đối diện.
Viết Dũng hét lên một tiếng kêu đau đớn, cả người đều đổ rạp xuống mặt đất.
Nhìn dáng vẻ của Viết Dũng lúc này, dường như Phan Huỳnh Bảo vẫn cảm thấy chưa đủ, hai mắt anh ấy hằn lên những tia máu, Phan Huỳnh Bảo giơ chân lên đạp một phát vào lồng ngực của Viết Dũng.
Viết Dũng hét lên thảm thiết, gương mặt đẹp trai bắt đầu vặn vẹo.
“Đủ rồi, Phan Huỳnh Bảo, đừng mà.” Lê Châu Sa hốt hoảng mặc lại quần áo, cô ấy nhìn cả người Phan Huỳnh Bảo đang bị một lớp băng lạnh lẽo bao phủ vô cùng đáng sợ thì vội vàng nhào về phía anh ấy.
Hai mắt Phan Huỳnh Bảo trở nên đỏ sẫm, anh ấy quay đầu về phía Lê Châu Sa rồi lạnh lùng nói: “Em đang đau lòng sao?”
Lê Châu Sa bị Viết Dũng đối xử như vậy nhưng bây giờ thậm chí cô ấy còn giúp Viết Dũng cầu xin, vì thế đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo hiện lên một sự lạnh lẽo đáng sợ.
Lê Châu Sa cắn môi, khàn giọng nói với Phan Huỳnh Bảo: “Viết Dũng vừa uống rượu say thôi.”
“Cậu ta đã chạm vào em.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Châu Sa, khuôn mặt đẹp trai loé lên một tia nguy hiểm vô cùng đáng sợ.
Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo còn đang muốn làm gì đó, cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì bèn vội vàng bước đến ôm chặt lấy cơ thể Phan Huỳnh Bảo: “Phan Huỳnh Bảo, dừng tay lại, anh có nghe thấy không?”
Cơ thể Phan Huỳnh Bảo bị Lê Châu Sa ôm chặt, đột nhiên hành động của anh ấy như bị một lá bùa cố định lại. Anh ấy từ từ quay đầu lại nhìn Lê Châu Sa, hai mắt cô ấy đỏ hoe nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Làm ơn, Phan Huỳnh Bảo, dừng lại đi.”
“Lê Châu Sa, thật xin lỗi.” Viết Dũng 11 trở lại bình thường, thấy Lê Châu Sa đang ôm chặt Phan Huỳnh Bảo để ngăn anh ấy làm hại mình thì anh ta ho khan một tiếng, chậm rãi đập xuống mặt đất.
Cảm xúc của Lê Châu Sa dành cho Viết Dũng thực sự khá phức tạp, cô ấy nhìn Viết Dũng thật lâu rồi hét vào mặt anh ta: “Còn không mau rời khỏi đây nhanh lên, đi đi.”
Viết Dũng nhìn Lê Châu Sa bằng một ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng đứng dậy cô đơn rời khỏi nhà Lê Châu Sa.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy cũng coi như tình cảm của anh ta và Lê Châu Sa đã đi đến cuối con đường.
“Em thích anh ta phải không?” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Viết Dũng, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Lê Châu Sa bằng đôi mắt hằn đầy tia máu.
Lê Châu Sa nhíu mày không vui liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái: “Em thích ai thì có liên quan gì đến cậu chủ Bảo chứ? Cậu chủ Bảo quên rồi sao, chúng ta không có quan hệ gì cả.”
Phan Huỳnh Bảo bị lời nói của Lê Châu Sa kích thích, cộng thêm việc vốn dĩ anh ấy đã say rượu nên đầu óc vô cùng rối loạn, anh ấy vươn tay ra ôm lấy gáy Lê Châu Sa, cánh môi mỏng lạnh lẽo dán chặt vào miệng cô ấy.
“Ưm.” Lê Châu Sa bị hành động của Phan Huỳnh Bảo làm phát cáu, cô ấy liên tục dùng tay đập vào ngực Phan Huỳnh Bảo giống như đang tức giận.
“Lê Châu Sa, nếu em dám thích người khác thì anh sẽ cho em biết tay.”
Hành động của Phan Huỳnh Bảo vô cùng dữ dội, anh ấy đè Lê Châu Sa xuống giường rồi xé nát hết quần áo trên người cô ấy ra.
Lê Châu Sa nhìn hành động của Phan Huỳnh Bảo, hai mắt không nhịn được bắt đầu đỏ hoe.
“Phan Huỳnh Bảo, đồ khốn nạn.”
Giọng nói khàn khàn và tủi thân của người phụ nữ khiến đầu óc đang choáng váng của Phan Huỳnh Bảo dần dần bình tĩnh lại.
Hai tay anh ấy chống bên người Lê Châu Sa, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy thì dường như trái tim của Phan Huỳnh Bảo có chút khó chịu.
“Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Khi anh muốn em thì anh cần em, còn khi không muốn nữa thì anh lập tức đá em đi? Lê Châu Sa em chỉ để anh tùy tiện chơi đùa như vậy thôi đúng không? Phan Huỳnh Bảo, anh biết là em thích anh nên mới đối xử với em như thế phải không?”
Giọng nói thê lương của Lê Châu Sa vang lên khiến trái tim Phan Huỳnh Bảo vô cùng đau đớn.
Anh ấy duỗi tay ra chạm vào mắt Lê Châu Sa, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, Lê Châu Sa, anh sai rồi.”
“Anh là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn.” Lê Châu Sa dùng sức đánh mạnh vào người Phan Huỳnh Bảo, vừa khóc vừa đánh đập.
Thấy Lê Châu Sa như vậy, Phan Huỳnh Bảo thở dài một hơi rồi sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, anh sai rồi.”
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lê Châu Sa đang tức giận nhìn mình, Phan Huỳnh Bảo sờ lên mặt cô ấy, nhàn nhạt hỏi: “Còn đau không?”
Hôm nay cũng là do anh ấy quá kích động nên đã tát Lê Châu Sa, sau khi đánh cô ấy xong thì Phan Huỳnh Bảo cảm thấy vô cùng hối hận.
Tuy nhiên, Phan Huỳnh Bảo lại không thể đối mặt với điều này.
“Đau.” Lê Châu Sa nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo, cô ấy chu môi tức giận nói.
“Anh xin lỗi.” Khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo hơi đỏ lên, anh ấy sờ nhẹ lên mặt Lê Châu Sa rồi khàn giọng nói.
“Đừng tưởng rằng anh chỉ cần nói xin lỗi là xong hết mọi chuyện, đồ khốn nạn nhà anh.”
Hai mắt Lê Châu Sa đỏ hoe, cô ấy tức giận nói với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo vì Hoàng Song Thư mà tát cô ấy một bạt tai, bây giờ nghĩ lại Lê Châu Sa vẫn cảm thấy hơi đau lòng một chút.
“Là anh không tốt, anh không nên tức giận với em.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa rồi cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
Câu nói của Phan Huỳnh Bảo lại khiến nước mắt của Lê Châu Sa trào ra. Cô ấy cũng không muốn cãi nhau với Phan Huỳnh Bảo, trong nửa năm chia tay này, Lê Châu Sa đã bí mật đến nhà họ Phan để chăm sóc Phan Huỳnh Bảo nhưng cô ấy không thể ra mặt.
Cô ấy tức giận vì cả nửa năm Phan Huỳnh Bảo đều không để ý đến mình, cô ấy lại càng giận bản thân hơn rằng tại sao cô ấy lại yêu Phan Huỳnh Bảo nhiều như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến những điều này, Lê Châu Sa lại cảm thấy chán ghét bản thân mình.
“Phan Huỳnh Bảo, anh đồng ý cưới em không?” Lê Châu Sa sụt sịt, hai mắt đỏ hoe.
Cô ấy muốn biết rốt cuộc Phan Huỳnh Bảo có yêu mình hay không? Nếu như anh ấy yêu Lê Châu Sa thì tại sao lại không chịu cưới cô ấy, cũng không chấp nhận cho cô ấy sinh con?
“Em muốn gả cho anh không?” Phan Huỳnh Bảo chăm chú nhìn Lê Châu Sa rồi khẽ nói.
“Anh không muốn có phải không?” Khi nghe thấy Phan Huỳnh Bảo hỏi lại, cả khuôn mặt Lê Châu Sa đều trở nên lạnh lẽo.
Cô ấy đẩy cơ thể của Phan Huỳnh Bảo ra, khi Lê Châu Sa đang muốn đứng dậy thì Phan Huỳnh Bảo lại giận tái mặt, anh ấy lập tức bắt lấy tay cô ấy.
“Làm loạn gì thế?”
“Em không làm loạn, Phan Huỳnh Bảo, nếu anh đã không thể cho em thứ em muốn thì mau buông tay ra, có nghe rõ hay không?”
Lê Châu Sa giãy giụa hét vào mặt Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo giận tái mặt, anh ấy đè Lê Châu Sa lên sàn nhà rồi mạnh mẽ cắn vào miệng cô ấy.
Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo đối xử như vậy thì hốc mắt cô ấy bắt đầu ửng đỏ.
“Phan Huỳnh Bảo, rốt cuộc là anh đang nghĩ gì thế? Anh có biết hay không, em không biết anh nghĩ như thế nào nhưng em rất khó chịu, thật sự rất đau khổ.”
Cô ấy rất yêu Phan Huỳnh Bảo và không thể rời bỏ anh ấy nhưng cảm xúc không rõ ràng của Phan Huỳnh Bảo đã khiến cho Lê Châu Sa vô cùng khổ sở.
Thậm chí cô ấy còn không biết rốt cuộc Phan Huỳnh Bảo đang nghĩ gì.
“Chúng ta kết hôn đi, Lê Châu Sa.”
Sau khi nhìn Lê Châu Sa một lúc lâu, Phan Huỳnh Bảo mới nhẹ nhàng thản nhiên nói với cô ấy.
Sau khi nghe được những lời Phan Huỳnh Bảo nói, đột nhiên trái tim Lê Châu Sa run lên bần bật, dường như cô ấy không dám tin vào tai mình bèn khàn giọng hỏi lại Phan Huỳnh Bảo một lần nữa: “Anh… nói thật chứ? Không phải đang lừa em, đúng không?”
“Chúng ta kết hôn đi.” Phan Huỳnh Bảo đưa tay ra nhẹ nhàng chạm lên mái tóc Lê Châu Sa.
Nếu cô ấy muốn thì Phan Huỳnh Bảo sẽ đồng ý với cô ấy.
“Đây là anh tự nói đó, không phải em ép anh đâu. Lê Châu Sa hít sâu một hơi rồi nói với Phan Huỳnh Bảo.
Anh ấy nhìn thấy Lê Châu Sa tỏ vẻ vô tội như vậy thì hơi buồn cười, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, là anh đang câu hôn với cô Châu Sa đây. Xin hỏi cô Châu Sa, em có nguyện ý lấy Phan Huỳnh Bảo làm chồng hay không?”
Lê Châu Sa nhướng mày liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó hung hăng nói: “Em nói cho anh biết, đừng tưởng rằng chỉ cần như thế này thì em sẽ bỏ qua cho anh. Cầu hôn gì mà một chút thành ý cũng không có, đâu có ai cầu hôn như anh thế này.”
“Vậy thì cô Châu Sa muốn anh phải làm sao?” Phan Huỳnh Bảo nâng cằm Lê Châu Sa lên, ẩn ý nói.
“Thì là… một chiếc nhẫn… cũng không có.’ Lê Châu Sa nhìn khuôn mặ đẹp trai dễ nhìn của người đàn ông trước mặt, trong mắt cô ấy hiện lên một tia xấu hổ.
Phan Huỳnh Bảo bật cười thành tiếng, anh ấy cúi đầu xuống hôn lên bờ môi của Lê Châu Sa rồi nói: “Em muốn chiếc nhẫn nào, hửm?”
Đáy mắt Lê Châu Sa hiện lên chút ngại ngùng, cô ấy chủ động ôm lấy eo của Phan Huỳnh Bảo: “Phan Huỳnh Bảo, anh nghe rõ cho em, anh là người đàn ông của Lê Châu Sa em đây nên không cho phép anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.’ “Ừm, anh là người đàn ông của Lê Châu Sa.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt đen tối, sau đó ôm lấy cô ấy đè xuống dưới một lân nữa.
Âm thanh xấu hổ lại vang lên khiến mây mù phía cuối chân trời cũng phải thẹn thùng đỏ mặt.
“Sao vậy? Cuối cùng cũng muốn kết hôn rồi à?” Sau khi Trân Quân Phi và Hoàng Song Thư biết được Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa muốn kết hôn thì cả hai người đều cảm thấy vui mừng cho bọn họ.
Mặt mũi Lê Châu Sa đỏ bừng như ánh nắng ban chiêu nhưng đuôi lông mày cô ấy lại hiện lên vẻ đắc ý và kiêu ngạo: “Phan Huỳnh Bảo cầu hôn với em nên em không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý cả.”
Nghe được lời nói của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo chỉ khẽ cười. Anh ấy dùng một tay chống cằm nhìn Lê Châu Sa đang đắc ý bằng ánh mắt cưng chiều.
Tính cách của Lê Châu Sa chính là như vậy, cô ấy không dịu dàng, không xinh đẹp nhưng lại có thể khiến Phan Huỳnh Bảo cảm thấy đau lòng, khiến trái tim anh ấy rung động.
Chương 424

“Chúc mừng hai người.” Thấy Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ăn ý và thắm thiết như vậy, Hoàng Song Thư bèn viết lên giấy câu chúc mừng.

Thấy lời chúc phúc của cô, Phan Huỳnh Bảo chỉ gật đầu, còn Lê Châu Sa thì ngượng ngùng nói: “Chị dâu, em xin lỗi. Lần trước em không cố ý nói chị như vậy đâu, chỉ vì em ghen tị quá thôi… Em tưởng Phan Huỳnh Bảo thích chị nên mới không giữ mồm giữ miệng…”

Hoàng Song Thư mỉm cười dịu dàng trước lời xin lỗi của Lê Châu Sa.

Hoàng Song Thư chưa bao giờ có ý giận Lê Châu Sa cả bởi vì cô biết sở dĩ lần trước Lê Châu Sa dùng loại thái độ đó đối với mình hoàn toàn là vì cô ấy tức giận việc Phan Huỳnh Bảo đối xử quá tốt với cô.

“Cảm ơn chị dâu.” Hai má Lê Châu Sa đỏ bừng đáp lại Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư chỉ cười dịu dàng nắm tay Trần Quân Phi đang đứng bên cạnh.

Trần Quân Phi nhẹ nhàng vỗ tay Hoàng Song Thư rồi bảo ban Lê Châu Sa: “Được rồi, Lê Châu Sa. Cô không phải lo Song Thư tức giận vậy đâu, Song Thư không phải người hẹp hòi. Cô là người thế nào, đương nhiên Song Thư biết rõ mà. Sau này, cô sống với em trai đừng tuỳ hứng như thế nữa là được.”

Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, hai gò má thoáng chốc ửng hồng.

“Anh hai yên tâm… em… biết mà.”

Trên gương mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo cũng hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.

Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, cảm thấy hai người thật sự rất xứng đôi.

Lễ thành hôn của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa được thống nhất sẽ tổ chức vào mùng ba tháng sau. Tuy rằng trước đó Phan Huỳnh Bảo đã dự định kết hôn vào nửa năm tới, song ngặt nỗi Lê Châu Sa lại gấp lắm rồi. Trước giờ cô ấy đều có sao nói vậy, người nhà họ Trần cũng đã quen với tính cách thẳng thắn này của cô ấy.

Khi biết Lê Châu Sa không chờ nổi nữa mà muốn kết hôn ngay thì tất cả mọi người đều nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt tinh quái, ấy thế mà Lê Châu Sa lại hiếm khi nghiêm túc nói rằng: “Vẻ ngoài của Phan Huỳnh Bảo chính là một mầm hoạ, em nhất định phải tuyên bố chủ quyền sớm.”

Lời nói của Lê Châu Sa khiến ai nấy đều phải bật cười.

Thật ra Hoàng Song Thư lại rất thích tính cách của Lê Châu Sa, một tính cách dám yêu dám hận, xông thẳng về phía trước.

Sau khi ngày cưới của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa được thông báo ra ngoài, khắp thành phố lập tức dậy lên một trận xôn xao không nhỏ.

Ai ai cũng bàn tán về việc kết hôn của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, song người nào người nấy cũng đều chúc phúc cho cả hai người.

Lúc Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo đi thử đồ cưới cũng vô cùng náo nhiệt.

Hoàng Song Thư chọn cùng Lê Châu Sa, mà Lê Châu Sa thì mãi chẳng lựa được chiếc váy nào vừa lòng. Phan Huỳnh Bảo vô cùng kiên nhẫn, anh ấy chỉ để mặc cho Lê Châu Sa tự chọn lựa thôi.

Cuối cùng, Lê Châu Sa cũng chọn được một chiếc váy nhưng ngặt nỗi cô ấy lại được báo rằng chủ nhân chiếc váy chỉ để ở tiệm trưng bày chứ không bán, cũng không cho phép ai mặc thử.

“Ai là người thiết kế chiếc váy này vậy?” Phan Huỳnh Bảo khép tạp chí lại rồi hỏi chủ tiệm.

“Là cô Vũ Phương Thùy ạ.”

Vũ Phương Thùy?

Nghe cái tên này, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo loé lên một tia sáng.

Anh ấy đương nhiên còn nhớ cô gái tên Vũ Phương Thùy này bởi vì dù sao họ cũng từng gặp nhau mấy lần.

“Gọi điện thoại cho cô Phương Thùy bảo tôi có chuyện cần nói với cô ấy.”

Phan Huỳnh Bảo đã nói vậy nên chủ tiệm đương nhiên không dám trái lời, anh ta gọi ngay một cú cho Vũ Phương Thùy.

Sau khi nhận được điện thoại, Vũ Phương Thùy lập tức đi tới tiệm váy cưới. Lúc nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo, đáy mắt cô ấy khẽ dâng lên chút hốt hoảng.

“Cậu chủ Bảo.” Cô ấy cúi đầu nhỏ giọng gọi tên Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo khẽ gật đầu, anh ấy chỉ vào chiếc váy cưới có thiết kế vừa cao quý lại ưu nhã đó rồi hỏi Vũ Phương Thùy.

“Chiếc váy cưới này là do cô thiết kế đúng không?”

“Vâng… đúng vậy.” Vũ Phương Thùy cẩn thận ngẩng đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi liếm môi đáp.

“Vợ tôi rất thích chiếc váy này, cô có thể để cô ấy mặc được không? Bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý.”

Lúc Lê Châu Sa nghe đến chỗ Phan Huỳnh Bảo nói đến vợ anh ấy thì trong lòng cô ấy khẽ gợn sóng.

Bấy giờ, Vũ Phương Thùy mới để ý đến Lê Châu Sa đang đứng cạnh Phan Huỳnh Bảo.

Cô ấy biết Phan Huỳnh Bảo sắp kết hôn rồi, song chẳng ngờ rằng cô dâu vậy mà lại chọn trúng váy cưới do cô ấy thiết kế.

Ánh mắt Vũ Phương Thùy thấp thoáng nỗi cô đơn: “Được ạ.”

“Cám ơn.” Thấy Vũ Phương Thùy gật đầu, Lê Châu Sa vui vẻ ôm lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo.

Nhìn Lê Châu Sa mừng rỡ hệt như đứa trẻ, khoé môi Phan Huỳnh Bảo cũng bất giác nhếch lên.

Anh ấy vuốt mái tóc dài của Lê Châu Sa, khẽ cười nói: “Mau thử váy vào đi, anh ở đây chờ em.”

“Vậy… em đi nhé.” Lê Châu Sa nhón chân hôn lên cằm Phan Huỳnh Bảo một cái thật mạnh.

Động tác thân mật của người con gái khiến Hoàng Song Thư và nhân viên của tiệm đứng một bên đều phải đỏ mặt tía tai.

Mặc dù Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi kết hôn đã lâu nhưng hai người rất ít khi chủ động có hành vi thật mật như vậy.

Chỉ là tính cách của Lê Châu Sa không giống Hoàng Song Thư, trước giờ cô ấy đều cực kỳ thẳng thừng, luôn thích dùng cách nói trực tiếp ra miệng để biểu đạt tình cảm của mình.

Lúc Lê Châu Sa đi thử váy cưới, Vũ Phương Thùy đứng một bên với gương mặt thanh tú mang theo nét cô đơn nhàn nhạt.

Ánh mắt cô ấy luôn dõi theo Phan Huỳnh Bảo chứa chan vài tia khát vọng.

Cô ấy đã ly hôn với Nguyễn Đức Mẫn, bây giờ đang ở một mình với em gái.

Cô ấy vẫn luôn nhớ vào lúc bản thân không có một ai giúp đỡ, Phan Huỳnh Bảo đã đưa tay ra với mình.

Cô ấy cũng biết Phan Huỳnh Bảo tuyệt đối sẽ không thích loại phụ nữ đã từng kết hôn một lần như cô ấy, mà loại phụ nữ này căn bản cũng chẳng xứng có được sự yêu thích của Phan Huỳnh Bảo.

Hoàng Song Thư vốn đang xem váy cưới thì vô tình thấy được ánh mắt của Vũ Phương Thùy nhìn Phan Huỳnh Bảo.

Hoàng Song Thư là phụ nữ, đương nhiên cô hiểu rõ hàm nghĩa của ánh mắt này.

Vũ Phương Thùy thích Phan Huỳnh Bảo ư?

Hoàng Song Thư thầm giật mình.

Cô đi tới chỗ Vũ Phương Thùy, viết lên giấy: “Cô Phương Thùy này, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Vũ Phương Thùy hốt hoảng nhìn Hoàng Song Thư, đồng thời giấu ngay những cảm xúc mình vừa lộ ra.

Nhưng mà bất kể Vũ Phương Thùy có giấu thế nào thì Hoàng Song Thư cũng đã nhận ra cảm xúc của cô ấy đối với Phan Huỳnh Bảo.

Tuy nhiên Phan Huỳnh Bảo lại không hề để ý đến hành động của Hoàng Song Thư và Vũ Phương Thùy. Anh ấy chỉ cầm tập ảnh trong tay, từ từ lật xem từng tấm một cách rất nghiêm túc.

Hoàng Song Thư ngồi ở phòng nghỉ cách đó không xa, cô viết lên giấy: “Cô Phương Thùy thích Huỳnh Bảo?”

Vũ Phương Thùy biết Hoàng Song Thư là vợ của Trần Quân Phi, cô ấy sợ hãi không định thừa nhận nhưng khi nhìn vào ánh mắt trong suốt của Hoàng Song Thư thì cô ấy lại không thể nào thốt ra được lời dối lòng.

Cô ấy nặng nề cắn môi nhìn Hoàng Song Thư rồi nhàn nhạt nói: “Vâng.”

Cô ấy thừa nhận mình có ý đấy với Phan Huỳnh Bảo.

Vào khoảnh khắc Hoàng Song Thư muốn xác nhận lại lần nữa thì Vũ Phương Thùy sợ hãi nói: “Tôi… biết mình không nên thích cậu chủ Bảo, tôi chỉ là… thầm thích anh ấy thôi. Tôi là phụ nữ đã có một đời chồng, được cậu chủ Bảo giúp đỡ mấy lần nên có tình cảm với anh ấy. Tôi… sẽ không phá hoại tình cảm của cậu chủ Bảo với cô Châu Sa đâu.”

“Tôi biết cô không phải người như vậy.” Hoàng Song Thư nhìn Vũ Phương Thùy đang sợ hãi bất an thì nhẹ nhàng gật đầu.

Vũ Phương Thùy là người thế nào, Hoàng Song Thư có thể nhìn ra từ ánh mắt cô ấy.

Thấy Hoàng Song Thư tin tưởng mình, Vũ Phương Thùy tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy siết chặt bàn tay rồi đứng dậy nói với Hoàng Song Thư: “Cảm ơn cô, tôi phải đi trước rồi, em gái vẫn còn đang chờ tôi ở nhà.”

“Được.” Hoàng Song Thư đưa mắt nhìn Vũ Phương Thùy rời đi rồi mới đứng dậy quay lại chỗ trưng bày váy cưới.

Lúc Hoàng Song Thư đến nơi, Lê Châu Sa cũng mặc váy cưới Vũ Phương Thùy thiết kế đi ra.

Lê Châu Sa mặc chiếc váy này rất đẹp, Hoàng Song Thư dạo một vòng quanh Lê Châu Sa với nét mặt vô cùng dịu dàng.

‘Đẹp không ạ?” Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư, có vẻ như cô ấy cũng khá xấu hổ.

Vẻ mặt này vốn không nên xuất hiện trên mặt Lê Châu Sa bởi vì suy cho cùng thì Lê Châu Sa luôn đem đến cho người khác một cảm giác vô cùng tuỳ tiện.

Hoàng Song Thư quay đầu nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo, ý cô là để cho Phan Huỳnh Bảo đánh giá.

Phan Huỳnh Bảo đi tới chỗ Lê Châu Sa, đưa tay ra vòng qua eo cô ấy.

“Vợ anh thì đương nhiên là đẹp nhất thế giới rồi.”

“Ba hoa.” Nghe lời ngon tiếng ngọt của Phan Huỳnh Bảo, khoé môi Lê Châu Sa bất giác cong lên. Cô ấy chớp mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo, cả người cũng hơi căng thẳng run rẩy theo.

Cuối cùng cô ấy cũng sắp kết hôn với Phan Huỳnh Bảo rồi, loại cảm xúc này khiến Lê Châu Sa cảm thấy hốt hoảng đến mức sợ hãi.

Lê Châu Sa sợ rằng mọi thứ giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, sợ rằng tất cả chỉ là hư ảo mà thôi.

“Lê Châu Sa, em có đồng ý trở thành vợ Phan Huỳnh Bảo không?”

Phan Huỳnh Bảo đưa tay nâng cằm Lê Châu Sa lên, ánh mắt anh ấy dịu dàng lạ thường.

Lê Châu Sa căng thẳng nắm chặt chiếc váy mình đang mặc, cô ấy cắn môi gật đầu nói với Phan Huỳnh Bảo: “Em đồng ý.

Cô ấy đồng ý trở thành vợ Phan Huỳnh Bảo.

“Cảm ơn em.” Phan Huỳnh Bảo cúi đầu hôn lên môi Lê Châu Sa, đồng thời cũng thấp giọng nói.

Lê Châu Sa ôm hông Phan Huỳnh Bảo, hôn đáp lại anh ấy một cách thâm tình.

Nhìn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, đáy mắt Hoàng Song Thư phủ lên một tia sáng nhàn nhạt.

Cô đi khỏi tiệm váy cưới, nhìn lên trời xanh, chẳng hiểu sao tâm trạng lại thấy khá hơn.

Cô tin rằng tương lai của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo sẽ là một tương lai võ cùng hạnh phúc.

“Xin lỗi.” Lúc Hoàng Song Thư đang đứng ngẩn người trên đường phố thì bị một cô gái đụng phải.

Hoàng Song Thư nhìn cô gái va phải mình, đó là một cô bé có vẻ ngoài xinh đẹp, đẹp nhất là đôi mắt hình to tròn võ cùng long lanh. Hoàng Song Thư có cảm giác hình như cô đã gặp cô bé ở đâu rồi.

“Chị xinh đẹp ơi, Băng Trang làm chị bị thương ạ?” Vũ Băng Trang ngẩng đầu, cô bé nhìn Hoàng Song Thư rồi với khuôn mặt rất ngây thơ.

Hoàng Song Thư thấy gương mặt xinh đẹp của cô bé thì không hiểu sao lại nhớ tới khuôn mặt của bé Gạo Tẻ.

Đứng trước một thiếu nữ xinh xắn như vậy, Hoàng Song Thư làm sao có thể tức giận cho được.

Cô ngồi xổm xuống chạm vào gương mặt đẹp đẽ của cô bé rồi lắc đầu..

Cô khoát tay với Vũ Băng Trang như thể đang nói cho Vũ Băng Trang biết mình không sao.

Vũ Băng Trang thấy Hoàng Song Thư dùng ngón tay tạo hình thì giật mình bảo: “Chị không nói được ư?”

Nói rồi, Vũ Băng Trang lập tức che miệng. Cô bé áy náy nhìn Hoàng Song Thư, lúng túng bảo: “Em xin lỗi chị, em không cố ý đâu.”

Hoàng Song Thư dịu dàng lắc đầu, cô không tức giận gì cả.

“Chị ơi, em tên là Vũ Băng Trang.

Em đến tìm chị em, chị em là Vũ Phương Thùy.

Hoá ra cô bé này là em gái của Vũ Phương Thùy à?

Hoàng Song Thư viết lên giấy: “Chị em đã đi rồi.”

“Ơ, thì ra là vậy ạ.’ Vũ Băng Trang cực kỳ lễ phép, cô bé cảm ơn Hoàng Song Thư rồi định đi ngay.

Thấy Vũ Băng Trang sắp đi, Hoàng Song Thư không biết mình bị làm sao mà lại không nhịn được vươn tay giữ cánh tay cô bé lại.

Đột nhiên Vũ Băng Trang bị giữ cánh tay, cô bé tỏ ra khó hiểu nhìn Hoàng Song Thư.

“Chị ơi, chị còn việc gì sao?”


Chương 425
Hoàng Song Thư nhìn Vũ Băng Trang, trên giấy viết rằng: “Có thể ở bên chị một chút không?”
Không hiểu sao đứa bé này lại khiến cô có một cảm giác rất thân thiết, có lẽ đứa trẻ này có một ánh mắt rất giống với bé Gạo Tẻ nên khiến cô nhớ tới cô bé kia.
Cái chết của bé Gạo Tẻ là một đả kích rất lớn trong lòng Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.
Đối với Hoàng Song Thư mà nói, cô cũng cảm thấy rất đau lòng.
“Được.” Vũ Băng Trang toét miệng cười lên, gương mặt xinh đẹp của cô bé càng nhìn càng cảm thấy thích.
Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa thử xong áo cưới ra thì nhìn thấy Hoàng Song Thư đang ở cùng với Vũ Băng Trang.
Nhìn thấy Vũ Băng Trang, trái tim Phan Huỳnh Bảo run lên từng hồi.
Anh ấy đi về phía Vũ Băng Trang, cầm lấy bả vai Vũ Băng Trang rồi nhìn cô bé thật kỹ.
Khuôn mặt Vũ Băng Trang vô cùng mê man nhìn Phan Huỳnh Bảo: “Anh đẹp trai, anh sao vậy?”
Trên gương mặt trắng nõn của Vũ Băng Trang tràn đầy nghi hoặc nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Gạo Tẻ? Có phải là em không?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Vũ Băng Trang, giọng nói của anh ấy hơi kích động.
Vũ Băng Trang khẽ lắc đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Anh đẹp trai, anh gọi em sao? Em không phải tên Gạo Tẻ, em tên là Vũ Băng Trang.”
“Làm sao có thể chứ? Em là bé Gạo Tẻ có đúng không? Nói cho anh biết đi, em là bé Gạo Tẻ.” Tâm trạng Phan Huỳnh Bảo vô cùng kích động, anh ấy nắm lấy bả vai Vũ Băng Trang rồi khàn giọng nói.
Vũ Băng Trang khẽ nháy mắt, chẹp chẹp miệng: “Anh đẹp trai, em thật sự không phải là Gạo Tẻ mà.”
“Phan Huỳnh Bảo, anh sao vậy?” Lê Châu Sa nhìn thấy tâm trạng Phan Huỳnh Bảo kích động như vậy thì tiến lên bắt lấy tay anh ấy.
Nghe thấy lời nói của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo khẽ giật mình.
Anh ấy từ từ buông Vũ Băng Trang ra, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo chút cô đơn: “Có thể là anh nhìn nhầm rồi.”
Hoàng Song Thư nhìn vẻ mặt đau buồn của Phan Huỳnh Bảo thì hiểu rõ tại sao anh lại có vẻ mặt như vậy.
Cô dịu dàng nói với Vũ Băng Trang: “Băng Trang, em có đồng ý đến nhà họ Trần chơi không?”
“Được ạ.” Vũ Băng Trang cong môi cười vô cùng ngây thơ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Vũ Băng Trang, trong lòng Hoàng Song Thư cũng khẽ nhói lên đau xót.
Nếu như Gạo Tẻ còn sống thì chắc là cũng trạc tuổi Vũ Băng Trang nhỉ?
Nghĩ đến Gạo Tẻ, đáy mắt Hoàng Song Thư mơ hồ dâng lên chút phức tạp và đau khổ.
Lê Châu Sa không biết chuyện của Gạo Tẻ, cô ấy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo mất khống chế như vậy bèn nhìn sang gương mặt xinh đẹp của Vũ Băng Trang rồi không nói gì cả.
Sau khi chụp áo cưới xong, một đám người lập tức trở về nhà.
Trên xe, Hoàng Song Thư thỉnh thoảng cũng trò chuyện với Vũ Băng Trang.
Dường như Vũ Băng Trang cũng rất hợp với Hoàng Song Thư, nói rất nhiều câu chuyện hài hước cho cô nghe.
Hoàng Song Thư thấy Vũ Băng Trang dễ thương như vậy thì cũng nở một nụ cười dịu dàng.
Lê Châu Sa ngồi bên cạnh Phan Huỳnh Bảo, cô ấy quét mắt nhìn về phía Vũ Băng Trang và Hoàng Song Thư rồi nhẹ giọng nói: “Anh biết cô gái kia sao?”
“Rất giống em gái anh” Phan Huỳnh Bảo cũng không có ý định giấu Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nghe vậy, vẻ mặt khẽ chấn động nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Em gái của Phan Huỳnh Bảo? Lê Châu Sa đã nghe nói rồi nhưng mà không phải em gái anh ấy đã chết rồi sao, không ngờ…
“Thật xin lỗi.” Lê Châu Sa nắm tay Phan Huỳnh Bảo, cô ấy biết bây giờ anh ấy đang rất đau lòng.
Hai người Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi vô cùng yêu thương em gái mình, dù sao đó cũng là đứa em gái duy nhất của bọn họ nhưng cô bé đã mất sớm như vậy nên Phan Huỳnh Bảo đau lòng đến thế cũng là điều đương nhiên.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa, đôi mắt màu xanh lục hiện lên chút phức tạp: “Lúc con bé chết chỉ mới sáu tuổi mà thôi.”
Lê Châu Sa đau lòng nhìn Phan Huỳnh Bảo: “Phan Huỳnh Bảo, sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau có đúng không?”
Lê Châu Sa vẫn luôn biết thật ra Phan Huỳnh Bảo chỉ có vẻ ngoài kiên cường mà thôi.
Anh ấy là một người rất cô độc, Lê Châu Sa muốn cả đời này sẽ luôn ở bên cạnh Phan Huỳnh Bảo để chăm sóc anh ấy, vĩnh viễn không xa nhau.
“Ngốc quá.” Phan Huỳnh Bảo đưa tay ra nhéo nhéo bàn tay Lê Châu Sa.
“Phan Huỳnh Bảo, em yêu anh, yêu anh rất nhiều.” Lê Châu Sa chủ động ôm lấy cơ thể Phan Huỳnh Bảo, thậm chí cô ấy còn đưa môi mình dán sát vào môi anh ấy rồi lẩm bẩm.
Phan Huỳnh Bảo để mặc cho Lê Châu Sa càn quấy, chỉ ôm chặt cô ấy vào lòng.
Mẹ, con đã yêu một người phụ nữ rồi. Cô ấy tên là Lê Châu Sa, con và cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc có đúng không?
Bố đã từng rất tiếc nuối vì không được ở bên mẹ nhưng con sẽ không như vậy đâu, tuyệt đối không.
“Em ấy thật sự không phải là Gạo Tẻ sao?” Khi Phan Huỳnh Bảo và Hoàng Song Thư đưa Vũ Băng Trang về nhà họ Trần thì Trần Quân Phi cũng cho rằng cô bé này là em gái Gạo Tẻ của mình.
Đối với Trần Quân Phi mà nói, cái chết của bé Gạo Tẻ cũng là một chuyện vô cùng đau khổ.
“Không phải.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa và mọi người chơi đùa bên kia, trái tim âm ỉ chút khó chịu rồi khẽ lắc đầu.
Ánh mắt Trần Quân Phi vô cùng phức tạp và khổ sở: “Anh cứ cho rằng đó là bé Gạo Tẻ.”
Vừa rồi cô bé kia cười lên thật sự rất giống với bé Gạo Tẻ.
“Cậu hai, cậu ba, trước cửa có một người phụ nữ tên là Vũ Phương Thùy nói muốn tìm cậu ba.” Quản gia từ bên ngoài đi vào, sau đó đến bên cạnh hai người Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi rồi cung kính nói.
Vũ Phương Thùy?
Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo hơi tối xuống, anh ấy nhìn Trần Quân Phi rồi đi ra phòng khách.
Sau khi đi ra trước sân thì nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Vũ Phương Thùy đang đứng trước cửa biệt thự.
Vũ Phương Thùy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo thì lập tức cuống cuồng nói: “Cậu chủ Bảo, có phải em gái tôi ở đây không?”
“Cô đến đây tìm Băng Trang à?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Vũ Phương Thùy rồi nói.
“Tôi vẫn luôn tìm kiếm em gái tôi, bên tiệm áo cưới nói rằng đã nhìn thấy em gái tôi đi cùng mọi người cho nên…” Vũ Phương Thùy hơi sợ hãi nói với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Vũ Phương Thùy thật lâu rồi cho người đưa cô ấy vào.
Khi Phan Huỳnh Bảo dẫn Vũ Phương Thùy bước vào, Vũ Băng Trang đang chơi vô cùng vui vẻ.
Sau khi cô bé nhìn thấy Vũ Phương Thùy thì lập tức nhào qua: “Chị, chị đến tìm em sao?”
“Cái con bé này, em chơi đến điên luôn rồi sao?” Vũ Phương Thùy thấy Vũ Băng Trang biết lấy lòng mình như vậy thì khẽ sờ đầu cô bé rồi nói.
Phía dưới mặt của Vũ Băng Trang có một vết sẹo giống như trước kia bị thương đã để lại vậy.
“Em sai rồi được chưa? Thật khó khăn lắm mới được nghỉ, đương nhiên em phải chơi cho vui rồi.” Vũ Băng Trang nháy nháy cặp mắt xinh đẹp nói với Vũ Phương Thùy.
Nhìn Vũ Băng Trang đáng yêu như vậy, Vũ Phương Thùy không khỏi thở dài một hơi.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi rồi thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu chủ Phi và cậu chủ Bảo đã chăm sóc em gái tôi.”
“Em gái cô rất dễ thương, bây giờ đang học trung học sao?”
“Đúng vậy, đã học lớp sáu rồi.” Trên mặt Vũ Phương Thùy treo lên một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Con bé rất thông minh, mỗi lần đều đạt hạng nhất”
“Thì ra là một học sinh giỏi à?” Lê Châu Sa ôm lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo rồi cười cười trêu chọc Vũ Băng Trang.
Vũ Phương Thùy nhìn dáng vẻ thân mật của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa thì trong lòng có chút khổ sở.
“Chị, em muốn ở lại đây có được không?” Vũ Băng Trang lắc lắc cánh tay Vũ Phương Thùy rồi nháy mắt nói.
Vũ Phương Thùy nghe vậy thì hơi lo lắng: “Bằng Trang, chúng ta không thể quấy rầy…”
“Không sao, chúng tôi cũng rất thích Băng Trang.” Trần Quân Phi liếc nhìn Vũ Phương Thùy rồi khẽ cắt đứt lời nói của cô ấy.
“Em muốn chơi chung với các anh, hai anh đẹp trai này đối xử với em rất tốt.”
“Vậy… Băng Trang làm phiền cậu chủ Phi rồi.”
Vũ Phương Thùy thấy Băng Trang rất được lòng người nhà họ Trần thì không khỏi cười nhạt.
“Cô Phương Thùy còn chưa ăn cơm đúng không? Hay là ở lại đây ăn đi.”
Trần Quân Phi nhìn Vũ Phương Thùy rồi nói.
Vũ Phương Thùy hơi do dự nhìn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, thấy anh ấy cũng thờ ơ giữ mình lại thì đáy mắt cô ấy hơi mờ mịt: “Cảm ơn.”
Dù chỉ ở cùng nhau được một lúc nhưng cô ấy cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Trong nhà họ Trần đều là tiếng cười nói của Vũ Băng Trang, ngay cả người ít nói ít cười như Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi cũng khẽ cong môi khi nghe thấy tiếng cười của cô bé.
Hoàng Song Thư ôm lấy Bánh Quy, thấy Trần Quân Phi hiếm khi lại buông lỏng mỉm cười như vậy thì trong lòng vô cùng phiên muộn.
Vũ Phương Thùy nhìn khóe miệng Phan Huỳnh Bảo cong lên một nụ cười dịu dàng thì trong lòng cũng đau xót không nguôi, người có thể khiến cho Phan Huỳnh Bảo nở nụ cười như vậy thì có lẽ ngoại trừ Vũ Băng Trang ra, chỉ còn Lê Châu Sa.
Cô ấy rất hy vọng sẽ có một ngày mình cũng có thể khiến Phan Huỳnh Bảo mỉm cười như vậy.
Sau khi cơm nước xong, Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa kéo Vũ Phương Thùy ngồi lại nói chuyện cùng nhau. Phụ nữ tụ họp một chỗ thì luôn có rất nhiều chuyện để nói.
Hoàng Song Thư viết giấy hỏi Vũ Phương Thùy có bạn trai hay không, cô ấy chỉ lắc đầu cười khổ: “Loại phụ nữ đã ly hôn như tôi thì làm sao có người đàn ông nào thích cơ chứ?”
Nghe thấy lời nói coi thường bản thân của Vũ Phương Thùy, trên mặt Hoàng Song Thư cũng vô cùng buôn phiên.
Cô không nói gì nhưng ngược lại dường như Lê Châu Sa và Vũ Phương Thùy rất hợp nhau, hai người họ trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Một lát sau thì Vũ Phương Thùy rời đi, lúc sắp đi cô ấy còn nhờ Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi chăm sóc thật tốt cho Vũ Băng Trang.
Phan Huỳnh Bảo đưa Lê Châu Sa trở lại nhà họ Phan, ngay lập tức cô ấy không kịp chờ đợi mà đè Phan Huỳnh Bảo lên vách tường hôn mãnh liệt.
Đối mặt với một người phụ nữ hừng hực như lửa thế kia, Phan Huỳnh Bảo buồn cười nắm mũi cô ấy: “Lê Châu Sa, em như vậy sẽ hù chết anh đấy.
“Anh không thích em như thế sao?”
Lê Châu Sa nghe vậy thì cho rằng Phan Huỳnh Bảo không thích mình chủ động, âm thanh nhỏ nhẹ dè dặt của cô ấy vang lên.
Mặc dù Lê Châu Sa đã trưởng thành nhưng tâm tư lại vô cùng nhạy cảm, Phan Huỳnh Bảo đau đầu không thôi.
“Ngốc quá, làm sao anh lại không thích em chủ động chứ. Anh đùa thôi mà, anh rất thích em chủ động.”
Nghe vậy, hai gò má Lê Châu Sa không khỏi nóng bừng lên.
Cô ấy khẽ nháy mắt, dùng đầu cọ vào ngực Phan Huỳnh Bảo rồi nhẹ giọng thì thâm: “Vậy anh đừng chạm vào người phụ nữ khác nhé, cho dù người phụ nữ khác có chủ động thế nào thì cũng không được đâu đấy.”
“Biết rồi.” Phan Huỳnh Bảo khẽ cười, anh ấy ôm lấy Lê Châu Sa rồi đi tới bên giường.
Lê Châu Sa nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo lấy áo mưa ra thì ánh mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.
Từ sau lần trước, Phan Huỳnh Bảo không bảo người giúp việc thêm thuốc ngừa thai trong thức ăn nữa mà sẽ tự mình mang bao.
Anh ấy không muốn Lê Châu Sa uống mấy loại thuốc ngừa thai kia nên cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Sau một trận mây mưa, Lê Châu Sa lười biếng quấn lấy Phan Huỳnh Bảo, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
“Không muốn tắm sao?” Thấy hôm nay Lê Châu Sa dính người như vậy, Phan Huỳnh Bảo không khỏi nhướng mi hỏi.
“Em muốn anh.” Lê Châu Sa nằm trong ngực Phan Huỳnh Bảo, chân mày mang theo vẻ quyến rũ.
Chương 426

Phan Huỳnh Bảo nghe cô ấy nói vậy thì đôi mắt màu xanh lục dần dần trở nên sâu thẳm hơn.

Anh ấy đè Lê Châu Sa xuống giường, đáy mắt lóe lên một ánh sáng như dã thú.

Lê Châu Sa si mê đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên mặt Phan Huỳnh Bảo, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ cố chấp: “Muốn em đi Phan Huỳnh Bảo, muốn em.”

“Như em mong muốn.”

Bên trong căn phòng lại vang lên tiếng thở dốc một lần nữa.

Lê Châu Sa giống như yêu tinh muốn ép khô Phan Huỳnh Bảo, mỗi lần đều không biết mệt mỏi.

Một tháng sau, vào ngày kết hôn của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, bởi vì Lê Châu Sa không thích đính hôn nên cô ấy yêu cầu trực tiếp kết hôn luôn. Đối mặt với yêu cầu khó hiểu của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo chỉ cười nhưng cũng không hề từ chối.

Ngày kết hôn của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam đưa Vũ Vĩnh Kỳ quay lại.

Trước đây, Vũ Vĩnh Kỳ sinh hoạt trong quân đội rất tốt, tuổi nhỏ mà đã có thể ra trận, như vậy có thể thấy trời sanh Vũ Vĩnh Kỳ rất thích hợp với cuộc sống trong quân đội.

Hôn lễ của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo vô cùng long trọng, toàn bộ giới nhà giàu ở thành phố đều đến tham gia.

Lê Châu Sa rất đẹp, Phan Huỳnh Bảo cũng rất tuấn tú, hai người đứng cùng nhau vô cùng xứng đôi.

Vũ Phương Thùy cũng được mời đến tham gia hôn lễ, cô ấy ngồi cùng Vũ Băng Trang ở một bên. Vào lúc cô ấy nhìn thấy hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đi thảm đỏ, Vũ Phương Thùy siết chặt nắm đấm.

Nhận ra Vũ Phương Thùy có chỗ khác lạ, Vũ Băng Trang bên cạnh hơi lo lắng nói: “Chị, chị sao vậy?”

Vũ Phương Thùy lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô đơn nhìn Phan Huỳnh Bảo đeo nhẫn cho Lê Châu Sa, khẽ cúi đầu xuống rồi đáp: “Không sao.”

Dường như Vũ Băng Trang không hiểu tại sao Vũ Phương Thùy lại lộ ra vẻ mặt khó chịu như vậy.

Sau khi hôn lễ kết thúc, mọi người tụ họp lại cùng nhau ăn chút gì đó. Tính tình Vũ Băng Trang khá nghịch ngợm nên đã một mình chạy ra ngoài chơi, trong lúc vô tình đã đụng vào người Vũ Vĩnh Kỳ.

Không biết có phải do sự rèn luyện trong quân đội hay không, rõ ràng năm trước Vũ Vĩnh Kỳ còn rất nhỏ nhưng hiện tại khuôn mặt đã trở nên góc cạnh hơn nhiều, cả người đều toát lên hơi thở cứng rắn hoàn toàn khác biệt với Vũ Vĩnh Kỳ dịu dàng nho nhã trước kia.

“Gạo Tẻ.”

Vũ Vĩnh Kỳ nắm lấy tay Vũ Băng Trang, ánh mắt đen láy to tròn kia nhìn Vũ Băng Trang vô cùng chăm chú.

Lần đầu tiên Vũ Băng Trang bị một người con trai khác nắm tay như vậy, gương mặt trắng nõn hiện lên một chút thẹn thùng và tức giận.

“Vô sỉ.” Vũ Băng Trang giáng một cái tát lên mặt Vũ Vĩnh Kỳ, tức giận đùng đùng bỏ đi.

Vũ Vĩnh Kỳ bị Vũ Băng Trang đánh một cái thì ánh mắt lập tức tối sầm xuống, cậu bé nắm lấy tay Vũ Băng Trang rồi cưỡng ép lôi cô bé đi.

“Này, cậu dẫn tôi đi đâu đó? Buông tôi ra có nghe thấy không hả?” Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ kéo mình đi thì khuôn mặt xinh đẹp của cô bé lập tức nổi giận.

Sau khi Vũ Vĩnh Kỳ kéo Vũ Băng Trang đến một chiếc xe thì mở cửa xe ra rồi ném cô bé vào.

Vũ Băng Trang bị đau đành phải hít một hơi thật sâu, vừa muốn nổi giận mắng Vũ Vĩnh Kỳ thì cậu bé đã đến gần rồi cúi đầu cắn lên miệng Vũ Băng Trang một cái.

“A, cái tên đáng ghét này.” Vũ Băng Trang kêu thét lên một tiếng, muốn tát lên mặt Vũ Vĩnh Kỳ lần nữa nhưng cậu bé đã nhanh chóng bắt được tay Vũ Băng Trang, ánh mắt đen láy lộ vẻ nghi hoặc vô cùng tức giận nhìn cô bé.

“Trước kia không phải chị rất thích em làm vậy với chị sao? Bây giờ em làm thế thì tại sao chị lại tức giận?”

Lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ khiến Vũ Băng Trang tức muốn hộc máu.

Cô bé nổi giận đùng đùng nhào lên người Vũ Vĩnh Kỳ rồi há mồm ra cắn lên cổ Vũ Vĩnh Kỳ một cái, răng của cô bé rất sắc bén nhưng đối với Vũ Vĩnh Kỳ mà nói thì không hề đau một chút nào.

Cậu bé dịu dàng sờ đầu Vũ Băng Trang rồi khẽ cười nói: “Trước kia chị cũng thích cắn em như vậy.”

“Khốn kiếp, cậu đang nói nhăng nói cuội gì đó? Từ trước đến nay tôi không hề quen biết cậu mà”

“Gạo Tẻ, em biết lỗi rồi, chị đừng không nhận em mà.” Vũ Vĩnh Kỳ nghe vậy, trên gương mặt cậu bé lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Vào lúc Gạo Tẻ chết, tất cả đều nói với Vũ Vĩnh Kỳ rằng cô bé đã chết.

Nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ không tin, cậu bé không tin Gạo Tẻ sẽ chết.

“Cậu bị thần kinh à? Buông tôi ra đi.” Vũ Băng Trang không hiểu Vũ Vĩnh Kỳ đang nói gì, cô bé rất ghét nghe thấy cái tên Gạo Tẻ kia.

Cô bé không thích làm thế thân của người khác.

“Chị không muốn hôn em sao? Vậy bây giờ em sẽ hôn chị, chị đừng tức giận nữa có được không?”

Vũ Vĩnh Kỳ cẩn thận nhìn Vũ Băng Trang, đáy mắt lộ ra chút tủi thân rồi nói.

Vũ Băng Trang khinh thường nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, sau đó cô bé khẽ cau mày dường như không thể chịu nổi nữa: “Ai thích thân mật với cậu chứ, cút ngay đi, tôi đã có bạn trai rồi.”

“Chị nói gì vậy?” Nghe thấy Vũ Băng Trang nói mình có bạn trai, đột nhiên đôi mắt Vũ Vĩnh Kỳ hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Cậu bé bắt lấy cánh tay Vũ Băng Trang, gương mặt tràn đầy tức giận nhìn cô bé.

“Buông tay ra có nghe không?” Cánh tay bị Vũ Vĩnh Kỳ nắm lấy một cách mạnh bạo như vậy, Vũ Băng Trang đau đến mức toát mồ hôi.

Nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ không những không chịu buông tay ra mà ngược lại còn dùng sức kéo Vũ Băng Trang lên xe.

“Ken két.”

Cửa xe bị đóng lại, Vũ Băng Trang muốn rời khỏi đây cũng không thể nữa.

Vẻ mặt cô bé vô cùng tức giận nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của Vũ Vĩnh Kỳ: “Vũ Vĩnh Kỳ, cậu muốn làm gì? Mau để tôi rời khỏi đây đi.”

“Em không muốn, chị đã từng nói người chị thích nhất chính là em mà. Chị còn nói sau này sẽ gả cho em nữa, Gạo Tẻ, chị không thể quên lời nói của mình được.”

Ánh mắt quật cường của Vũ Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào Vũ Băng Trang.

“Tôi đã nói tôi không phải Gạo Tẻ rồi mà?” Vũ Băng Trang tức giận nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, tức đến mức tim gan đều run rẩy cả lên.

Vũ Vĩnh Kỳ si mê nhìn gương mặt xinh đẹp của Vũ Băng Trang, cậu bé vươn tay ra ôm Vũ Băng Trang vào trong ngực, sau đó vụng về dỗ dành Vũ Băng Trang: “Gạo Tẻ, em biết chị còn đang tức giận. Sau này em cũng sẽ để cho chị hôn có được không? Không phải chị thích nhất là nhìn cơ thể em sao, đợi một lát em sẽ cởi hết ra cho chị nhìn.”

“A… cái tên vô sỉ này.” Vũ Băng Trang nghe thấy lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ trực tiếp như vậy thì hai gò má lập tức nóng bừng lên.

Cô bé xấu hổ giận dữ hét lớn với Vũ Vĩnh Kỳ.

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy giận dữ của Vũ Băng Trang, Vũ Vĩnh Kỳ tỏ vẻ không hiểu hỏi: “Gạo Tẻ, chị thích nhất là hôn em mà, tại sao bây giờ chị không thích nữa?”

Trong lòng Vũ Băng Trang vô cùng bất đắc dĩ.

Rốt cuộc cái người tên Gạo Tẻ này là thần thánh phương nào thế, tại sao.. lại háo sắc như vậy?

Vũ Băng Trang khóc không ra nước mắt.

Vũ Vĩnh Kỳ không biết trong lòng Vũ Băng Trang nghĩ gì, cậu bé chỉ buồn bực đóng cửa xe lại rồi chở Vũ Băng Trang rời khỏi đây.

Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ đã cho xe chạy thì lập tức nắm lấy cánh tay cậu bé rồi giận dữ hét lên: “Cậu mau cho tôi xuống xe đi.”

“Em không muốn.” Vũ Vĩnh Kỳ cố chấp nhìn Vũ Băng Trang, làm thế nào cũng không chịu thả Vũ Băng Trang xuống.

Vũ Băng Trang cắn một cái lên cánh tay Vũ Vĩnh Kỳ, cậu bé chịu đau nhìn cô bé.

Mặc dù chàng trai nhỏ đang rất khó chịu nhưng lại cố gắng chịu đựng không hất Vũ Băng Trang ra.

Cánh tay Vũ Vĩnh Kỳ đã xuất hiện dấu răng nhìn vô cùng thê thảm nhưng mà Vũ Vĩnh Kỳ vẫn dịu dàng nhìn Vũ Băng Trang rồi nói: “Gạo Tẻ, em không đau đâu.”

Trái tim Vũ Băng Trang giống như bị một thứ gì đó kích thích, cô bé cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy nhưng khi thấy Vũ Vĩnh Kỳ như vậy thì trái tim cô bé rất khó chịu.

Vũ Vĩnh Kỳ thật sự rất thích cô gái nhỏ tên Gạo Tẻ kia.

“Không thấy Băng Trang đâu nữa sao?”

Sau hôn lễ, Vũ Phương Thùy vẫn luôn tìm kiếm Vũ Băng Trang nhưng mà tìm khắp nơi vẫn không tìm được Vũ Băng Trang. Vũ Phương Thùy vô cùng lo lắng bèn lập tức chạy đi tìm Hoàng Song Thư.

Sau khi Hoàng Song Thư biết được chuyện Vũ Băng Trang mất tích thì cũng khẽ giật mình.

“Tôi cũng không biết nữa, tôi gọi điện thoại cho Băng Trang nhưng không có ai nghe máy cả nên hơi lo lắng.” Vành mắt Vũ Phương Thùy ửng đỏ, cô ấy nhìn Hoàng Song Thư rồi khổ SỞ nói.

Hoàng Song Thư thấy Vũ Phương Thùy như vậy bèn đưa tay ra trấn an: “Đừng lo lắng, nhất định sẽ không sao đâu.

“Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vũ Phương Thùy nhìn Hoàng Song Thư rồi nói.

“Dì đã cho người đi tìm rồi…”

“Vĩnh Kỳ cũng không thấy đâu cả.”

Không biết Vũ Khả Hân đã vào đây từ lúc nào, trên mặt bà ấy lộ ra một chút bất đắc dĩ.

“Vĩnh Kỳ cũng mất tích sao?”

Hoàng Song Thư nhanh chóng viết chữ lên giấy.

Vẻ mặt Vũ Khả Hân hiện lên vẻ bất đắc dĩ nói: “Dì nghĩ chắc chắn là Vĩnh Kỳ nhìn thấy Vũ Băng Trang có vẻ ng rất giống Gạo Tẻ nên đã đưa Vũ Băng Trang đi rồi.”

Vũ Phương Thùy nghe vậy thì vội vàng nói: “Vậy Băng Trang sẽ ra sao?”

“Yên tâm đi, Vĩnh Kỳ là một đứa trẻ có chừng mực, bây giờ chúng ta sẽ lập tức về biệt thự tìm Vĩnh Kỳ.” Vẻ mặt Vũ Khả Hân hiện vẻ phức tạp nhìn Vũ Phương Thùy.

“Được. Sự lo lắng trong lòng Vũ Phương Thùy cũng hạ xuống, đi theo Vũ Khả Hân cùng rời khỏi hội trường.

Quả thật giống như Vũ Khả Hân suy đoán, Vũ Vĩnh Kỳ đã đưa Vũ Băng Trang về nhà.

Vào lúc bọn họ đi vào, quần áo trên người Vũ Vĩnh Kỳ đã cởi ra hết, còn Vũ Băng Trang thì đang ngồi trên đùi Vũ Vĩnh Kỳ rồi cắn bả vai cậu bé.

Cảnh tượng này khá cay mắt khiến cho tất cả bọn người Vũ Phương Thùy đều ngẩn hết ra.

“Hai đứa… đang làm gì vậy?” Cuối cùng vẫn là Vũ Khả Hân lên tiếng, bà ấy sâm mặt xuống nhìn quần áo xốc xếch của hai người Vũ Vĩnh Kỳ và Vũ Băng Trang.

Trẻ con bây giờ lớn gan thật, mới có bao nhiêu tuổi đâu mà muốn làm loại chuyện kia rồi.

Vũ Băng Trang không ngờ sẽ có người đột nhiên xông vào, cô bé không hê ngượng ngùng mà ngược lại buông bả vai Vũ Vĩnh Kỳ ra, lau nước bọt bên khóe miệng rồi nhíu mày không vui nói: “Chị, chị không biết cái tên này xấu xa cỡ nào đâu.

Vũ Băng Trang chạy lại gân Vũ Phương Thùy kéo tay cô ấy, vẻ mặt cô bé vô cùng bất mãn tố cáo.

Thấy vẻ mặt xấu hổ của Vũ Băng Trang, gương mặt Vũ Phương Thùy cũng không khỏi ửng đỏ: “Băng Trang, nói cho chị nghe xem các em đang làm gì vậy?”

“Cậu ta… cứ luôn bắt em nhìn cơ thể cậu ta, còn bảo em hôn cậu ta nữa.”

Vũ Băng Trang chớp chớp đôi mắt đen láy của mình, vẻ mặt tỏ ra vô tội.

Lời nói của Vũ Băng Trang khiến những người phụ nữ ở đây đều đỏ mặt, thế nhưng người trong cuộc lại không có chút cảm xúc nào.

Vũ Khả Hân đi tới trước mặt Vũ Vĩnh Kỳ rồi bất mãn mắng: “Vĩnh Kỳ, con thật sự làm càn quá rồi đấy.”

“Mẹ… cô bé là Gạo Tẻ, là vợ của con.” Vũ Vĩnh Kỳ mặc quần áo vào, cố chấp nói với Vũ Khả Hân.

Vũ Khả Hân kinh ngạc nhìn vẻ mặt cố chấp của Vũ Vĩnh Kỳ.

Đương nhiên Vũ Khả Hân hiểu rõ con trai mình, vào lúc Gạo Tẻ chết, Vũ Vĩnh Kỳ không hề tin tưởng, cậu bé cứ luôn nói rằng chắc chắn Gạo Tẻ vẫn còn sống.

Bây giờ nhìn thấy một cô gái giống y như Gạo Tẻ vậy nên đương nhiên Vũ Vĩnh Kỳ không muốn buông tay.

“Vĩnh Kỳ, đừng làm loạn nữa. Đây không phải là bé Gạo Tẻ đâu, cô bé tên là Vũ Băng Trang.”

Chương 427

Lời nói của Vũ Khả Hân khiến đôi mắt Vũ Vĩnh Kỳ phủ một lớp sương mù, kể từ ngày Gạo Tẻ chết đến nay, Vũ Vĩnh Kỳ vẫn luôn cố gắng chưa bao giờ rơi lệ, thế nhưng giờ phút này cậu bé giống như muốn khóc vậy.

“Cô bé không phải Vũ Băng Trang đâu, cô bé chính là Gạo Tẻ mà, con biết đấy.” Vũ Vĩnh Kỳ nắm chặt đôi tay của mình lại, cố chấp nói với Vũ Khả Hân.

Vũ Khả Hân thấy Vũ Vĩnh Kỳ cố chấp như vậy thì trái tim dâng lên chút khổ sở.

Bà ấy đi lên phía trước ôm lấy cả người Vũ Vĩnh Kỳ vào lòng rồi nói: “Vĩnh Kỳ, nghe mẹ nói đi. Gạo Tẻ đã mất nhiều năm rồi, đừng cố chấp nữa được không?”

Bà ấy biết Vũ Vĩnh Kỳ và bé Gạo Tẻ có tình cảm rất tốt, bây giờ nhìn thấy Vũ Vĩnh Kỳ như vậy thì Vũ Khả Hân cũng cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu.

Vũ Vĩnh Kỳ nhìn Vũ Khả Hân, sau đó lại quay sang nói với Vũ Băng Trang đang ôm lấy cánh tay Vũ Phương Thùy bằng ánh mắt rất kiên định: “Gạo Tẻ, qua mấy năm nữa chúng ta sẽ kết hôn có được không?”

“Chị, chúng ta mau rời khỏi đây nhanh đi, cái tên nhóc này có bệnh đấy.” Vũ Băng Trang xấu hổ trợn mắt nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, sau đó kéo tay Vũ Phương Thùy rồi nói.

Vũ Phương Thùy áy náy nhìn Vũ Vĩnh Kỳ, kế đó đưa Vũ Băng Trang rời đi.

Thấy Vũ Băng Trang muốn đi, dường như Vũ Vĩnh Kỳ rất kích động muốn đuổi theo nhưng lại bị Vũ Khả Hân và Hoàng Song Thư giữ lại.

Hoàng Song Thư thấy Vũ Vĩnh Kỳ như vậy thì trong lòng vô cùng phức tạp.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng Vũ Vĩnh Kỳ là một chàng trai rất kiên cường nhưng mà bây giờ nhìn thấy Vũ Vĩnh Kỳ vì bé Gạo Tẻ mà trở nên như vậy thì Hoàng Song Thư biết rõ Vũ Vĩnh Kỳ thật sự rất thích bé Gạo Tẻ.

Khi còn bé, Hoàng Song Thư chỉ thấy bé Gạo Tẻ luôn quấn lấy Vũ Vĩnh Kỳ nhưng không ngờ về sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Trong lòng tất cả mọi người, cái chết của bé Gạo Tẻ đều lưu lại một nỗi đau không thể xóa nhòa.

“Vĩnh Kỳ, đủ rồi đấy, đừng làm loạn nữa.”

Vũ Khả Hân thấy Vũ Vĩnh Kỳ như vậy thì cuối cùng cũng nổi giận. Trước nay, Vũ Khả Hân đối xử với Vũ Vĩnh Kỳ rất dịu dàng, rất ít khi giận dữ như vậy.

Vũ Vĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn Vũ Khả Hân, ánh mắt to tròn kia vẫn luôn cố chấp nhìn bà ấy.

Nhìn thấy sự kiên định dưới đáy mắt Vũ Vĩnh Kỳ, Vũ Khả Hân thở dài một hơi rồi nói: “Bé Gạo Tẻ đã chết rồi.”

“Không… cô bé không chết đâu.”

Đối mặt với loại cố chấp này của Vũ Vĩnh Kỳ, tất cả mọi người đều không biết nói sao.

Sau khi Vũ Băng Trang về đến nhà, gương mặt xinh đẹp của cô bé hiện lên vẻ tủi thân như sắp khóc vậy.

Vũ Phương Thùy thấy Vũ Băng Trang tủi thân như vậy thì đau lòng nói: “Sao vậy? Em đừng để trong lòng mà, cậu bé không cố ý đâu.”

“Em ghét cậu ta.” Vũ Băng Trang cau mày tỏ vẻ chán ghét, sau đó cô bé ngửa đầu nhìn Vũ Phương Thùy rồi nói: “Chị, Vũ Vĩnh Kỳ là bộ đội sao?”

“Nghe nói là như vậy đấy.”

“Vậy tại sao lại làm như vậy với em chứ? Còn bảo em hôn cậu ta nữa, có phải cậu ta thiếu tình thương không?”

Nghe thấy Vũ Băng Trang nói như vậy, Vũ Phương Thùy không nhịn được phì cười.

“Chị thấy hình như cậu bé đã xem em là bé Gạo Tẻ rồi, Gạo Tẻ chính là con gái cưng của nhà họ Trần, nghe nói đã chết rất nhiều năm rồi. Cậu bé đó là bạn rất thân với bé Gạo Tẻ, hai người họ cùng nhau lớn lên nên chắc là tình cảm rất sâu đậm.”

“Em cũng không phải Gạo Tẻ mà, em ghét phải làm thế thân của bất kỳ người nào.”

Nghe thấy ba chữ bé Gạo Tẻ thì Vũ Băng Trang theo bản năng cảm thấy vô cùng chán ghét.

Trời sinh cô bé có tính tình ngang ngược, vô cùng không thích người khác xem mình là thế thân.

Vũ Phương Thùy nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Vũ Băng Trang nhưng cũng chỉ bắt đắc dĩ cười nhẹ một tiếng rồi không nói lời nào.

Cô ấy đưa tay ra ôm Vũ Băng Trang vào ngực mình, yêu thương sờ đầu Vũ Băng Trang rồi nói: “Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi, qua mấy hôm nữa thì em phải đi học rồi đấy.”

“Vâng ạ.”

Vũ Băng Trang hôn một cái lên mặt Vũ Phương Thùy rồi mới trở về phòng.

Vũ Phương Thùy bật cười nhìn cô bé, cô ấy ngồi xuống ghế salon trong phòng khách rồi lấy điện thoại ra.

Trên điện thoại di động là ảnh chụp kết hôn của hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, nhìn vào gương mặt của Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt Vũ Phương Thùy khẽ dâng lên chút bi thương nhàn nhạt.

Nếu như cô ấy không gả cho người khác, không trải qua những khổ cực kia thì chẳng phải bây giờ đã có thể ở bên Phan Huỳnh Bảo rồi sao? Khách sạn Vienna.

Lê Châu Sa muốn đêm tân hôn phải trải qua ở khách sạn, dù sao thì ở khách sạn sẽ có cảm giác yêu đương của người tình hơn.

Lê Châu Sa mặc một bộ áo ngủ đi từ phòng tắm ra, cô ấy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang hút thuốc bèn bước đến ôm anh ấy từ phía sau.

“Tắm xong rồi sao?”

Phan Huỳnh Bảo quay đầu lại, trên gương mặt lạnh lùng có chút dịu dàng nhàn nhạt.

“Vâng.” Lê Châu Sa khẽ gật đầu, cô ấy kéo cổ Phan Huỳnh Bảo xuống, dán sát lên người anh ấy rồi hôn một cái thật mạnh.

“Anh có muốn đi tắm không?”

“Ừ” Phan Huỳnh Bảo sờ tóc Lê Châu Sa rồi hôn cô một cái, sau đó mới buông tay ra đi vào phòng tắm.

Thấy Phan Huỳnh Bảo đã rời đi, Lê Châu Sa lập tức lấy áo mưa ra đâm mấy lỗ phía trên.

Bây giờ cô ấy chỉ muốn nhanh chóng mang thai con của Phan Huỳnh Bảo, còn chuyện khác Lê Châu Sa không muốn để ý nhiều.

Đương nhiên Phan Huỳnh Bảo không biết Lê Châu Sa đang làm gì, anh ấy từ phòng tắm đi ra thì thấy Lê Châu Sa đã cởi hết quần áo, nằm trên giường lộ ra vẻ mặt quyến rũ.

Thấy Lê Châu Sa như thế, Phan Huỳnh Bảo buồn cười nói: “Không kịp chờ đợi như vậy sao?”

Hai tai Lê Châu Sa nóng lên nhưng cô ấy giả vờ như không hiểu Phan Huỳnh Bảo đang nói gì, sau đó khẽ nháy mắt với anh ấy một cái rồi nói: “Anh không thích em chủ động như vậy sao?”

Cả đời này cô ấy chỉ chủ động với một người đàn ông duy nhất là Phan Huỳnh Bảo, bởi vì cô ấy thích Phan Huỳnh Bảo nên luôn nhớ mong cơ thể anh ấy.

Phan Huỳnh Bảo ngồi xuống giường ôm Lê Châu Sa vào lòng, yêu thương nói: “Phụ nữ ngốc.”

“Phan Huỳnh Bảo, bây giờ anh đã là chồng của em rồi, vì thế anh không được nhìn người phụ nữ khác đấy có biết không?” Lê Châu Sa ngang ngược ngồi lên người Phan Huỳnh Bảo rồi ra lệnh với anh ấy.

Thấy Lê Châu Sa trưng ra vẻ mặt giống như nữ vương vậy, Phan Huỳnh Bảo cười khổ: “Được rồi, anh chỉ nhìn em mà thôi. Vợ yêu à, bây giờ anh có thể chưa?”

“Có thể.” Lê Châu Sa nhào lên mép Phan Huỳnh Bảo rồi mạnh bạo cắn lên miệng anh ấy một cái.

Nhìn Lê Châu Sa nghịch ngợm như trẻ con, Phan Huỳnh Bảo cũng chỉ có thể để mặc cô ấy muốn làm gì thì làm, Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa lăn lộn trên giường suốt một buổi tối, hôm sau lúc tỉnh lại, Lê Châu Sa lập tức nằm trên giường than thở, vẻ mặt vô cùng tủi thân nhìn Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo thấy cô ấy như vậy thì không nhịn được mỉm cười nói: “Cơ thể vợ anh thế này là không được rồi.”

“Phan Huỳnh Bảo, anh khốn kiếp.” Lê Châu Sa đỏ bừng mặt, cô ấy bắt lấy một chiếc gối ném vào người Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo yêu thương dán sát lại môi Lê Châu Sa, hôn cô ấy một cái rồi khẽ nói: “Còn khó chịu sao?”

“Vâng.” Lê Châu Sa thẹn thùng nhéo lỗ tai Phan Huỳnh Bảo rồi tức giận nói: “Ai bảo anh không nhẹ một chút chứ.”

“Trách anh sao?” Phan Huỳnh Bảo sờ lên gương mặt Lê Châu Sa rồi cười nhẹ.

Lê Châu Sa lười biếng tựa vào ngực Phan Huỳnh Bảo rồi nói: “Em mệt quá, anh giúp em mặc quần áo vào có được không?”

“Được.”

Phan Huỳnh Bảo dịu dàng giúp Lê Châu Sa mặc quần áo, sau khi mặc xong, Phan Huỳnh Bảo dắt tay cô ấy đi dạo bờ cát.

Bọn họ không ra nước ngoài du lịch bởi vì Lê Châu Sa nói chỉ muốn ở lại thành phố chơi mà thôi, bảo Phan Huỳnh Bảo nghỉ một tuần để ở bên cô ấy.

Hai người mãi chơi ở bờ cát đến mức vui chẳng biết trời đất thì lại nhận được điện thoại nói Hoàng Song Thư đã xảy ra tai nạn xe cộ. Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa lập tức kết thúc kỳ trăng mật rồi vào bệnh viện thăm Hoàng Song Thư.

Khi bọn họ đến đó, Vũ Phương Thùy cũng đưa Vũ Băng Trang đến.

Khi Vũ Phương Thùy nhìn thấy Lê Châu Sa, trên mặt lộ ra một chút bi thương. Kế đó, cô ấy dời ánh mắt đi nhìn về Hoàng Song Thư đang nằm trên giường bệnh.

Tâm trạng Vũ Phương Thùy thay đổi trong chốc lát nhưng lại không tránh khỏi ánh mắt Vũ Băng Trang, dường như cô bé khẽ suy nghĩ điều gì đó rồi nheo mắt nhìn Vũ Phương Thùy.

Trần Quân Phi ngôi ở mép giường nhìn chân Hoàng Song Thư đang bị quấn vải, đáy mắt mơ hồ lộ ra một chút u ám.

Âm thanh trầm thấp của Phan Huỳnh Bảo vang lên: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành tại sao lại xảy ra tai nạn xe?”

“Lúc đưa Bánh Quy đi học xong thì trên đường quay vê đã bị một chiếc xe khác đụng phải.”

“Người tài xế kia là ai?” Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, khuôn mặt lập tức tối sâm xuống.

“Còn chưa rõ, camera đoạn đườn ở trường học Bánh Quy đã bị người khác phá hư rồi, rốt cuộc vẫn chưa biết là ai đã đụng Song Thư.”

“Ý của anh hai là chuyện này có thể không phải là ngoài ý muốn sao?”

Làm sao Phan Huỳnh Bảo lại nghe không hiểu ý trong lời nói của Trần Quân Phi chứ.

Anh ấy nghe thấy Trân Quân Phi nói rằng lần này Hoàng Song Thư nằm viện có thể không phải là chuyện ngoài ý muốn thì chân mày khẽ nhăn lại.

“Rất có thể là như vậy.” Trân Quân Phi ngẩng đầu lên, đáy mắt vô cùng âm u: “Em trai, chuyện này làm phiền em điều tra một chút.”

“Vâng.”

Mạng lưới tình báo của Phan Huỳnh Bảo ở đây tốt hơn Trân Quân Phi, vì thế giao chuyện này cho Phan Huỳnh Bảo xử lý là tốt nhất.

Tình hình của Hoàng Song Thư vẫn chưa được xem là quá tệ, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm rồi cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.

Lúc rời đi, Vũ Băng Trang nắm lấy cánh tay Vũ Phương Thùy đi tới hành lang nói chuyện.

Vũ Phương Thùy nhìn thấy dáng vẻ thân bí của Vũ Băng Trang thì không khỏi tò mò: “Băng Trang, sao vậy?”

“Chị, chị mau nói cho em biết đi, có phải chị thích cậu chủ Bảo không?” Đôi mắt to tròn của Vũ Băng Trang nhìn chằm chằm vào gương mặt Vũ Phương Thùy.

Vẻ mặt Vũ Phương Thùy hiện lên một tầng sáng nhàn nhạt, cô ấy lắc đầu giả vờ tức giận nói: “Nói bậy bạ gì thế?

Chị không có thích cậu chủ Bảo.”

Vũ Băng Trang thấy Vũ Phương Thùy phản bác mình thì cười hì hì lại gần Vũ Phương Thùy rồi nói: “Chị, chị đừng hòng gạt em, em đã thấy hết rồi.

Ánh mắt chị nhìn cậu chủ Bảo đã nói rõ chị thích anh ấy rồi, vậy mà lại còn nói không thích nữa chứ.”

Vũ Phương Thùy nghe vậy thì không nói được lời nào.

Vũ Băng Trang thấy vẻ mặt Vũ Phương Thùy vô cùng khổ sở thì cô bé đưa tay nắm lấy tay Vũ Phương Thùy rồi nói: “Chị, đừng nghĩ đến cậu chủ Bảo nữa, anh ấy và chị Lê Châu Sa rất yêu nhau.”

Cô bé không muốn chị mình đau lòng, cũng không muốn chị mình phải khổ sở. Cô bé hy vọng Vũ Phương Thùy đừng đặt lòng mình vào một người đàn ông biết chắc không hề có kết quả.

Vũ Phương Thùy nhìn Vũ Băng Trang, đáy mắt lộ ra chút chua xót: “Chị biết rồi.

Cô ấy đang cố gắng quên Phan Huỳnh Bảo.

Quả thật giống như Vũ Băng Trang nói, cô ấy rất khổ sợ, biết rằng bản thân mình và Phan Huỳnh Bảo không hề có tương lai mà lại đâm đầu vào yêu anh Chuyện Hoàng Song Thư bị xe đụng, Phan Huỳnh Bảo lại không tra ra được người gây tai nạn là ai.

Chương 428

Nếu như ngay cả mạng lưới tình báo của anh ấy cũng không tìm được người gây tai nạn thì chỉ có một khả năng người này muốn mạng của Hoàng Song Thư.

Phan Huỳnh Bảo không biết bên cạnh Trần Quân Phi còn có kẻ thù nào, sao người đó lại muốn hại chết Hoàng Song Thư như vậy.

Lúc Hoàng Song Thư tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Bánh Quy nằm trên mép giường Hoàng Song Thư, thấy cô tỉnh lại thì thằng bé chẹp chẹp miệng, mở đôi mắt to tròn xinh đẹp ra tỏ vẻ tủi thân nhìn Hoàng Song Thư.

“Mẹ, mẹ hù chết Bánh Quy rồi.”

Hoàng Song Thư sờ đầu Bánh Quy rồi yếu ớt nói: “Mẹ… không sao đâu.”

Nhờ có sự tận tình chăm sóc của bác sĩ mà giọng nói của Hoàng Song Thư cũng ngày càng khởi sắc hơn.

Lúc trước vốn dĩ không hề phát âm được nhưng mà bây giờ Hoàng Song Thư có thể nói ra một vài âm thanh yếu ớt, tuy nhiên tiếng nói lại rất nhẹ, hầu như không nghe thấy được gì cả.

Nhưng mà Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi với Bánh Quy thân thiết như vậy nên bọn họ có thể hiểu cô đang biểu đạt vấn đề gì.

“Mẹ đau không?” Bánh Quy thấy cơ thể Hoàng Song Thư bị quấn vải xung quanh thì thổi thổi cho cô.

Nhìn hành động ngây thơ của đứa trẻ, hốc mắt Hoàng Song Thư ửng đỏ. Cô đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu Bánh Quy rồi khẽ lắc đầu.

“Song Thư, cảm thấy sao rồi?” Trần Quân Phi từ bên ngoài bước vào, sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư đã tỉnh thì tâm trạng anh rất tốt.

Anh ngồi xuống mép giường nâng tay lên sờ vào gò má Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư bắt lấy cánh tay Trần Quân Phi rồi cong môi nói: “Không… sao”

“Không sao thì tốt rồi, đừng sợ, anh sẽ tìm được người đó.”

Trần Quân Phi vừa nghĩ đến có người dám làm hại Hoàng Song Thư thì ánh mắt kia lập tức sắc bén đến kinh người.

Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi một lát, sau đó lại cảm thấy mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô vừa mới tỉnh lại, mặc dù cơ thể bị thương không nghiêm trọng nhưng vẫn rất mệt mỏi.

Chuyện Hoàng Song Thư xảy ra tai nạn trôi qua một tuần lễ, cuối cùng Phan Huỳnh Bảo cũng tìm được chút manh mối. Người tài xế đụng xe lúc trước đã tìm ra được nhưng mà tài xế lại chối bảo rằng bản thân không hề đụng Hoàng Song Thư, thì ra hơn một tuần trước, xe của anh ta từng bị người khác lấy trộm.

Nói cách khác, người chân chính lái xe đụng Hoàng Song Thư vẫn chưa tìm được.

Phan Huỳnh Bảo cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ nên lập tức tiến hành điều tra thật kỹ, rốt cuộc tìm được một người phụ nữ.

Mà người phụ nữ này tên là Cẩm Tiên.

“Cẩm Tiên?” Sau khi Trần Quân Phi lấy được tài liệu mà Phan Huỳnh Bảo gửi cho mình thì cũng khá ngạc nhiên.

Trần Quân Phi không hề xa lạ với cái tên Cẩm Tiên này nhưng mà tại sao Cẩm Tiên lại ra tay với Hoàng Song Thư chứ?

Cẩm Tiên là tình nhân năm đó của Trần Quân Phi, bọn họ đã không còn liên lạc từ rất lâu rồi.

“Em cũng không rõ nữa.” Phan Huỳnh Bảo cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh ấy biết người tên Cẩm Tiên này là một người phụ nữ vô cùng tốt. Ban đầu Trần Quân Phi đuổi cô ta đi cũng không hề bạc đãi cô ta, bây giờ tại sao lại lái xe đụng vào Hoàng Song Thư.

“Em đã điều tra rồi, lúc Cẩm Tiên rời khỏi anh thì đã gả cho một người đàn ông tên Lý Hoài Nam, còn sinh con nữa. Hình như vào tháng mười hai năm ngoái đứa bé ấy đã chết rồi.”

“Tìm được Cẩm Tiên chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa tìm được, khi người của chúng ta đến nhà cô ta thì Cẩm Tiên không có ở nhà, em đã cho người đi tìm rồi.”

Phan Huỳnh Bảo sầm mặt xuống nói với Trần Quân Phi.

“Em giúp anh điều một số người đến canh chừng phòng bệnh của Song Thư đi, còn nữa, giúp anh gọi điện thoại cho thầy giáo của Bánh Quy nói rằng gần đây thằng bé sẽ không đi học.”

Có lúc, phụ nữ làm việc sẽ ác độc hơn so với đàn ông. Mặc dù Trần Quân Phi không biết tại sao Cẩm Tiên lại ra tay với Hoàng Song Thư nhưng anh tuyệt đối sẽ không để Cẩm Tiên làm tổn hại đến Hoàng Song Thư được.

“Sau khi tìm được Cẩm Tiên thì lập tức khống chế cô ta lại.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Huỳnh Bảo, người tên là Cẩm Tiên đó không thù không oán với chị dâu, tại sao lại làm tổn thương chị ấy vậy?” Khi tìm được hung thủ làm bị thương Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa nghe thấy cái tên Cẩm Tiên kia thì cảm thấy xa lạ bèn hỏi Phan Huỳnh Bảo.

Lê Châu Sa còn chưa biết trước đây Cẩm Tiên và Trần Quân Phi bất hòa, vì thể Phan Huỳnh Bảo nói chuyện của hai người họ cho cô ấy nghe.

“Nói cách khác thì trước đây Cẩm Tiên là tình nhân của anh hai sao?” Lê Châu Sa trợn tròn mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo.

“Ừ, trước đây anh hai rất quậy nên bị người khác xúi giục làm ra rất nhiều chuyện khiến mẹ đau lòng. Khi đó, anh ấy sa đọa như vậy đấy.”

“Vậy cũng… quá hư hỏng rồi nhỉ? Anh hai chơi phụ nữ sớm như vậy, em thật sự cảm thấy không đáng giùm chị dâu.” Lê Châu Sa bĩu môi không vui nói.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa rồi khẽ cười không lên tiếng.

“Anh có chạm vào người phụ nữ khác không?” Đột nhiên Lê Châu Sa nhéo tai Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt lập tức sáng lên như đèn pha nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Nhìn vẻ mặt giận dữ nhéo tai mình của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo vô cùng buồn cười nói: “Vợ, anh luôn giữ mình rất tốt.”

“Vậy còn… được, nhưng mà em cảnh cáo anh cho dù có như vậy thì sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện có phụ nữ khác. Nếu như để em biết được thì chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu.” Lê Châu Sa hài lòng nhìn Phan Huỳnh Bảo nhưng vẫn hung hăng dọa nạt.

Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa như vậy thì dở khóc dở cười đứng lên.

“Này, cậu làm gì mà đi theo tôi hoài vậy?” Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ vẫn luôn đi theo mình thì tức giận nói.

Sau khi Vũ Vĩnh Kỳ nhìn thấy Vũ Băng Trang thì chưa từng trở lại Provence mà ngược lại vẫn luôn đi theo Vũ Băng Trang.

Từ nhỏ Vũ Vĩnh Kỳ đã rất thông minh, có thể coi như là một người học giỏi, vì thế đã lên đại học từ rất sớm. Nhưng mà bởi vì cậu bé làm lính, không đến trường nên vẫn luôn sống cuộc sống trong bộ đội.

“Gạo Tẻ, chị không thích em đi theo chị sao?” Vũ Vĩnh Kỳ thấy Vũ Băng Trang có vẻ tức giận thì ánh mắt hiện lên chút đau khổ.

“Ai thích cậu đi theo tôi chứ? Cậu cách tôi xa một chút đi, tôi ghét cậu lắm” Vũ Băng Trang nhe răng giận dữ hét vào mặt Vũ Vĩnh Kỳ.

Lời nói của Vũ Băng Trang khiến gương mặt Vũ Vĩnh Kỳ hiện lên chút buồn bã, cậu bé quật cường bóp ngón tay rồi nhìn chằm chằm vào Vũ Băng Trang nhưng không hề rời đi.

Dường như Vũ Băng Trang cũng cảm thấy mình nói những lời này hơi quá đáng nên cô bé phiền não nhíu mày lại rồi nói: “Này, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” “Em muốn đi theo chị.” Vũ Vĩnh Kỳ nhìn Vũ Băng Trang, âm thanh khàn khàn của cậu bé vang lên.

Nghe thấy lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ, đáy mắt Vũ Băng Trang hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, dường như cô bé nghĩ đến điều gì đó bèn cười nhạo Vũ Vĩnh Kỳ: “Tôi không phải bé Gạo Tẻ.”

Cô bé không phải là nàng công chúa được nhiều người yêu mến của nhà họ Trần nên Vũ Vĩnh Kỳ không cần phải đối xử với cô bé như vậy.

Vũ Vĩnh Kỳ nhìn Vũ Băng Trang, cố chấp nhìn cô bé nhưng không nói lời nào.

Bị Vũ Vĩnh Kỳ dùng ánh mắt nghiêm túc như vậy nhìn vào người, Vũ Băng Trang cảm thấy rất tức giận nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

“Tùy cậu vậy, cậu thích làm gì thì làm đi.”

Vũ Băng Trang tức giận nói với Vũ Vĩnh Kỳ một câu rồi bỏ đi.

Thấy Vũ Băng Trang như vậy, đôi mắt Vũ Vĩnh Kỳ dần hiện lên chút dịu dàng.

Cậu bé biết Vũ Băng Trang nhất định sẽ tha thứ cho cậu bé.

“Chị dâu, cơ thể khá hơn chút nào chưa?” Lê Châu Sa cầm cháo gà mà người giúp việc đã nấu đi tới phòng bệnh của Hoàng Song Thư, nhìn thấy tinh thần của cô hôm nay không tệ thì không khỏi nở nụ cười.

Hoàng Song Thư khẽ gật đầu rồi khàn giọng nói: “Rất… tốt.”

Giọng nói của cô còn đang được điều trị để khôi phục lại như xưa nên bây giờ đã càng ngày càng khởi sắc.

Sau khi Lê Châu Sa múc một chén cháo gà ra bèn đưa cho Hoàng Song Thư rồi nói: “Nào, uống một chén đi.”

Hoàng Song Thư cũng cảm thấy hơi đói nên không khách sáo nữa, uống một hơi cạn sạch chén cháo gà.

Sau khi uống xong, Lê Châu Sa ở bên cạnh nói chuyện phiếm với Hoàng Song Thư. Cô ấy còn cố ý hỏi Hoàng Song Thư thử xem có biết ai là người đụng vào người cô hay không nhưng mà lúc đó Hoàng Song Thư không hề có ấn tượng gì cả, làm sao biết rốt cuộc ai đã hãm hại mình chứ?

“Vậy chị biết một người phụ nữ tên là Cẩm Tiên không?” Lê Châu Sa thấy Hoàng Song Thư không biết rõ nên hỏi lại lần nữa.

Hôm qua, Trân Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo cũng có nhắc tới cái tên Cẩm Tiên này nên Lê Châu Sa không nhịn được bèn hỏi Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư cau mày nói: “Hình như có nghe nói rồi.”

“Cô ta đã từng là tình nhân của cậu chủ Phi.” Lê Châu Sa liếc nhìn Hoàng Song Thư rồi lúng túng nói.

Đáy mắt Hoàng Song Thư mang theo chút lãnh đạm: “Chẳng lẽ chuyện lần này là do Cẩm Tiên làm sao?”

Thì ra là tình nhân trước đây của Trân Quân Phi, Hoàng Song Thư biết trước kia Trần Quân Phi rất đa tình nhưng tại sao Cẩm Tiên lại ra tay với mình chứ?

“Em cũng không rõ lắm nữa nhưng mà rất có thể là do người phụ nữ này làm, còn tại sao người phụ nữ này lại ra tay với chị thì em cũng không biết.” Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư một lúc lâu rồi lựa lời nói.

“Cô Song Thư, đây là bưu phẩm của cô.’ Hoàng Song Thư nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì một y tá đã cầm bưu phẩm tới. Sau khi bỏ lại gói hàng thì cô ấy lập tức rời đi.

Nhìn gói hàng đặt trước mặt mình, Hoàng Song Thư hơi nghi hoặc nhìn về phía Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa liếc nhìn Hoàng Song Thư một cái rồi nói: “Chị có mua thứ gì không?”

Hình như cô không mua thứ gì thì phải?

Lê Châu Sa câm một con dao nhỏ lên, sau khi mở bọc ra và nhìn đến đồ bên trong thì hoảng sợ đến mức đổ ` hôi lạnh cả người, hét toáng lên: “A.”

Trước nay Lê Châu Sa luôn là một người gan dạ phóng khoáng nhưng khi nhìn thấy vật bên trong cũng bị hù dọa.

Đồ vật trong gói hàng không phải là thứ gì khác mà chính là một đứa trẻ sơ sinh đã chết, khắp người đứa trẻ kia toàn là màu tím bầm, làn da cũng tím xanh một mảng trông vô cùng quỷ di.

Sau khi Lê Châu Sa nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh kia thì cả người đều run rẩy, không chỉ Lê Châu Sa bị hù dọa mà Hoàng Song Thư cũng giật mình giống vậy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sau khi nhận được điện thoại của Lê Châu Sa, Trân Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo vội vàng đến phòng bệnh bằng tốc độ nhanh nhất.

Trân Quân Phi ôm lấy cơ thể Hoàng Song Thư vào lòng, ánh mắt anh hiện lên vẻ u ám lạnh lùng nhìn đứa trẻ sơ sinh đã chết cách đó không xa.

Rốt cuộc đưa một đứa trẻ sơ sinh đã tắt thở từ lâu đến phòng bệnh của Hoàng Song Thư là có ý gì?

“Bọn em cũng không biết rốt cuộc là ai đã đưa đứa trẻ sơ sinh này đến, em đã cho người đi điều tra thử thì người giao hàng nói rằng chỉ có một người để gói hàng ở lại đó rồi để tiền phía trên nhưng không biết là ai cả, camera không quay được người này.’ Lê Châu Sa nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Trần Quân Phi bèn lên tiếng giải thích.

Sau khi cô ấy nhận được đứa trẻ sơ sinh này thì đã kêu người đi điều tra nhưng không tra được gì cả.

Nhưng mà nếu như người này đưa vật này đến trước mặt Hoàng Song Thư thì chứng tỏ người này muốn đối đầu với Trần Quân Phi, có lẽ người này và người lần trước đụng Hoàng Song Thư bị thương chính là cùng một người.

Chương 429 “Tiếp tục tra.”

Bàn tay đang ôm hông Hoàng Song Thư của Trần Quân Phi không khỏi căng cứng.

Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo cũng vô cùng u ám nhìn chằm chằm vào đứa trẻ sơ sinh kia, chân mày anh ấy khẽ chau lại.

Hoàng Song Thư bị một đứa trẻ sơ sinh làm khủng hoảng, sức khỏe cô vốn đã bị thương nên không tốt, bây giờ lại bắt đầu mơ thấy ác mộng.

Trần Quân Phi lo Hoàng Song Thư sợ hãi nên giao hết mọi chuyện công ty cho Phan Huỳnh Bảo xử lý, bản thân mình thì mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc cho cô.

Có Trần Quân Phi bầu bạn nên về sau cũng không phát sinh thêm chuyện gì khác nữa, vì thế Hoàng Song Thư cũng khá bình tĩnh lại.

Mãi cho đến ngày Hoàng Song Thư xuất viện, cô lại nhận được một cuộc điện thoại nặc danh.

“Trả con lại cho tôi… trả lại cho tôi.” Giọng nói của người phụ nữ âm u như giếng cổ, tuy nhiên âm thanh này có lẽ đã được thông qua máy đổi giọng nên Hoàng Song Thư không thể nghe ra rốt cuộc người này là ai.

“Cô là ai?”

Hoàng Song Thư cầm điện thoại di động hỏi đối phương.

“Hoàng Song Thư… tôi muốn cô chết, muốn cô phải chôn theo con của tôi, ha ha ha.”

Người phụ nữ kia cười ba tiếng ha ha ha khiến người khác nghe rợn tóc gáy.

Cơ thể Hoàng Song Thư căng cứng cô cũng muốn hỏi cho rõ rốt cuộc đối phương là ai nhưng vào lúc này, điện thoại đã bị cúp máy.

Nghe thấy âm thanh “tút tút” truyền ra từ trong điện thoại, chân mày Hoàng Song Thư khẽ nhíu lại.

“Sao vậy?” Trần Quân Phi đi từ bên ngoài vào nhìn thấy Hoàng Song Thư đang cầm điện thoại di động, sắc mặt vô cùng khó coi thì lập tức tiến lên ôm eo cô.

Hoàng Song Thư ngẩng đầu lên nhìn Trần Quân Phi rồi khẽ liếm môi, miễn cưỡng nói: “Không… không sao.”

Nghe thấy Hoàng Song Thư nói vậy, Trần Quân Phi nghi hoặc nhìn cô, sau đó anh nắm lấy tay cô rồi dịu dàng nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

“Được.” Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trần Quân Phi, đưa tay cất điện thoại di động vào túi.

Cô không nói chuyện vừa rồi cho Trần Quân Phi nghe là bởi vì cô không muốn anh lo lắng, gần đây bởi vì chuyện của cô mà anh đã mệt mỏi nhiều rồi.

Cổ họng Hoàng Song Thư đã khôi phục rất tốt, bây giờ cô có thể phát âm gần giống như người bình thường.

Vì để chữa khỏi cổ họng cho cô, Trần Quân Phi cũng hao tâm tổn sức rất nhiều nhưng cũng may đã thành công rồi.

Bởi vì kẻ thù ở trong bóng tối cho nên Trần Quân Phi ra lệnh cho Hoàng Song Thư không được ra khỏi cửa, nếu như ra ngoài thì bên cạnh nhất định phải đưa vệ sĩ theo cùng, nếu không sẽ không được ra ngoài.

Mà Bánh Quy cũng không cần đi học nữa, Trần Quân Phi mời gia sư về dạy kèm cho thằng bé ở nhà.

Từ tai nạn xe cộ, đến đứa trẻ sơ sinh đã chết, bây giờ còn điện thoại nặc danh nên Hoàng Song Thư luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ. Thế nhưng cô đã xuất viện một tháng mà vẫn sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì cả.

Vào giờ phút này, thần kinh căng thẳng của mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại.

Ai ngờ vào lúc mọi người buông lỏng cảnh giác, Hoàng Song Thư lại nhận được một tờ giấy nặc danh dùng màu đỏ để viết.

Màu đỏ tươi viết lên trang giấy trắng trông rất rợn người, khiến người khác có một loại cảm giác vô cùng kinh khủng.

Hoàng Song Thư nhìn chữ viết phía trên, cả người đều lạnh như băng.

“Rốt cuộc là ai chứ? Thật sự là quá đáng mà” Lê Châu Sa nhìn tờ giấy nặc danh trong tay, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tức giận.

Nhìn thấy Lê Châu Sa tức giận không thôi, đáy mắt Hoàng Song Thư cũng tối sầm xuống.

“Chị cũng không biết nữa nhưng mà người này chắc chắn có thù oán gì đó với chị rồi.”

“Bình thường chị cũng không đắc tội ai mà? Chẳng lẽ thật sự là cái người tên Cẩm Tiên đó sao? Rốt cuộc làm sao chị lại đắc tội với Cẩm Tiên đó được chứ?” Lê Châu Sa nắm tay Hoàng Song Thư rồi lo lắng nói.

Hoàng Song Thư tỏ vẻ bản thân mình cũng không biết, vốn dĩ cô cũng không biết người tên Cẩm Tiên đó là ai mà.

Cô và Cẩm Tiên có thù hận gì với nhau sao?

“Đừng quá lo lắng, anh hai đã cho người tăng cường hệ thống an ninh của biệt thự rồi, tuyệt đối sẽ không có ai làm tổn hại chị được đâu.” Lê Châu Sa thấy chân mày Hoàng Song Thư mang theo vẻ lo lắng thì cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay Hoàng Song Thư rồi nghiêm túc nói.

Hoàng Song Thư nghe vậy cũng nhếch nhếch khóe môi, gật đầu nhìn Lê Châu Sa.

Cô không lo lắng cho an nguy của bản thân, chỉ là cô lo lắng rằng người này sẽ đặt chủ ý lên người Bánh Quy.

“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Băng Trang, chúng ta cùng đến nhà họ Vũ mừng sinh nhật Vũ Băng Trang đi.” Lê Châu Sa thấy tâm trạng Hoàng Song Thư không tốt thì biết rằng chuyện gần đây đã khiến cô lo lắng.

Vì thế, cô ấy muốn đưa Hoàng Song Thư ra ngoài dạo một vòng, thuận tiện giải sầu một chút.

Hoàng Song Thư nghe vậy bèn khẽ gật đầu.

Cô cũng rất thích Vũ Băng Trang, dù sao thì Vũ Băng Trang đã mang lại cảm giác của bé Gạo Tẻ cho tất cả mọi người nên không biết tại sao Hoàng Song Thư cũng rất muốn thân thiết với cô bé.

Lê Châu Sa đưa Hoàng Song Thư đến trung tâm thương mại mua quà cho Vũ Băng Trang, Trần Quân Phi phái rất nhiều người bảo vệ cô, anh chỉ sợ đến lúc đó sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì.

Sáu giờ tối, Trần Quân Phi đưa Hoàng Song Thư, Phan Huỳnh Bảo đưa Lê Châu Sa cùng nhau đến nhà họ Vũ.

Đương nhiên nhà họ Vũ không thể sánh bằng nhà họ Trần được, Vũ Phương Thùy mướn căn nhà có ba phòng và một phòng khách phía trước. Thật ra thì không gian rất lớn, bên ngoài còn có một sân nhà nho nhỏ có thể ngồi được rất nhiều người. Vũ Phương Thùy biết hôm nay đám người Trần Quân Phi muốn đến nên đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, bận rộn từ sáng đến tối.

Lúc đám người Phan Huỳnh Bảo đến, Vũ Phương Thùy ra mở cửa nghênh đón mọi người.

Vũ Khả Hân cũng đưa Vũ Vĩnh Kỳ đến, quan trọng nhất là Vũ Vĩnh Kỳ muốn đến tham dự, mà Vũ Khả Hân lại không yên tâm về con trai mình nên đến theo.

Sau khi mở tiệc, một bàn người vây quần bên nhau ở ngoài sân, vui vẻ hòa thuận nói cười với nhau.

Vũ Vĩnh Kỳ ngồi bên cạnh Vũ Băng Trang, vừa rồi khi cậu bé vào cửa thì không hề nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô bé.

Vũ Băng Trang bị Vũ Vĩnh Kỳ nhìn như vậy thì cả người đều cảm thấy không được thoải mái.

“Này, cậu làm gì cứ luôn dùng ánh mắt đó nhìn tôi thế?” Vũ Băng Trang không vui quay đầu nói với Vũ Vĩnh Kỳ.

Vũ Vĩnh Kỳ nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ mơ hồ hiện lên chút bị thương.

Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ như vậy thì trong lòng cũng dâng lên một cảm giác khó chịu, ngay cả Vũ Băng Trang cũng không diễn tả được cảm giác này là như thế nào.

Vũ Khả Hân thấy Vũ Vĩnh Kỳ và Vũ Băng Trang như vậy thì lập tức giảng hòa nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi. Hôm nay là sinh nhật Băng Trang nên nhất định mọi người đều phải vui vẻ đấy, không say không về được không?”

Có Vũ Khả Hân hâm nóng bầu không khí nên mọi người cũng dần dần hòa thuận lại.

Tất cả mọi người đều nâng ly cười nói với nhau.

Lê Châu Sa uống rất gấp, cứ xong một ly lại uống thêm ly nữa. Phan Huỳnh Bảo thấy cô ấy như vậy thì nhức đầu nói: “Uống ít thôi, một lát sẽ đau đầu đấy.”

Lê Châu Sa mở đôi mắt ướt át ra nhìn Phan Huỳnh Bảo, hiện tại cô ấy đã hơi say, vì thế sau khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo thì không nhịn được kề sát môi mình lại gần anh.

“Vợ ơi, đừng làm loạn mà.” Thấy tất cả mọi người đều hướng mắt về phía mình và Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo ôm lấy Lê Châu Sa cảm thấy nhức đầu không thôi.

Mỗi lần Lê Châu Sa uống say đều giống như một đứa trẻ khiến cho Phan Huỳnh Bảo không biết phải làm sao.

Lê Châu Sa chẹp chẹp miệng tỏ vẻ đáng thương nhìn Phan Huỳnh Bảo: “Chồng ơi, em khó chịu quá.”

Phan Huỳnh Bảo nghe vậy bèn lập tức đỡ Lê Châu Sa dậy rồi nói với Vũ Phương Thùy: “Tôi đỡ cô ấy đến ghế salon nằm đỡ một chút.”

“Để tôi giúp anh.” Vũ Phương Thùy đứng dậy muốn giúp Phan Huỳnh Bảo nhưng lại bị anh ấy từ chối.

Vũ Phương Thùy kinh ngạc nhìn Phan Huỳnh Bảo đỡ Lê Châu Sa rời đi, đáy mắt cô ấy mơ hồ phủ lên một lớp sương mù.

Sau khi Vũ Băng Trang ngồi bên cạnh phát hiện tâm trạng của Vũ Phương Thùy thay đổi bèn đưa tay ra nhẹ nhàng lắc tay cô ấy.

Vũ Phương Thùy lấy lại tinh thân, nhìn Vũ Băng Trang rồi miễn cưỡng nói: “Mọi người ăn tiếp đi.”

Hoàng Song Thư nhìn Vũ Phương Thùy, chân mày không khỏi hơi nhíu lại.

Trong bữa tiệc sinh nhật này, người vui vẻ nhất chính là Bánh Quy.

Dường như Bánh Quy rất thích chơi với Vũ Băng Trang, thằng bé vẫn luôn quấn lấy cô bé, Vũ Băng Trang cũng rất kiên nhẫn chơi với Bánh Quy.

Thấy hai người Bánh Quy và Vũ Băng Trang chơi vui như vậy, Hoàng Song Thư cũng khẽ bật cười.

Trân Quân Phi đỡ Hoàng Song Thư, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô thì anh cũng mỉm cười: “Sao vậy? Anh thấy hình như ban đầu em có tâm sự?”

Hoàng Song Thư lấy lại tinh thân, nghiêng đầu sang nhìn Trân Quân Phi rồi lắc đầu nói: “Không có gì.”

Chỉ là cô hơi lo lắng mà thôi.

Khi nãy nhìn thấy Vũ Phương Thùy có tình cảm với Phan Huỳnh Bảo nên Hoàng Song Thư hơi lo lắng.

Trần Quân Phi không biết Hoàng Song Thư đang lo lắng chuyện gì, anh thấy cô chỉ nhìn vê phía Vũ Băng Trang rồi ngẩn người.

“Chồng ơi, em muốn anh có được không?” Phan Huỳnh Bảo đỡ Lê Châu Sa nằm lên ghế salon trong phòng khách, Lê Châu Sa lập tức quấn lấy Phan Huỳnh Bảo rồi bĩu môi làm nũng.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo vô cùng buồn cười: “Trở vê đi, nếu như em muốn thì anh sẽ cho em. Bây giờ ngoan ngoãn một chút, lát nữa còn cắt bánh kem đấy.”

Lê Châu Sa khẽ nháy mắt đưa tay ra sờ sờ lên mặt Phan Huỳnh Bảo rồi cười hì hì nói: “Tại sao chồng của em lại đẹp trai như vậy chứ?”

Phan Huỳnh Bảo cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, anh ấy khẽ lắc đầu rồi dùng khăn lông lau trán cho Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa cảm giác cơ thể mình hơi nóng nên xé rách quần áo, lộ ra một mảng da thịt mê người.

Thấy động tác của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo đành phải giúp cô ấy kéo quần áo lại đàng hoàng.

“Ngoan ngoãn ngủ ở đây nhé, anh ra ngoài một chút.”

Lê Châu Sa vô thức gật đầu, bây giờ cô ấy rất muốn ngủ. Kế đó, Phan Huỳnh Bảo vỗ về cô ấy vài cái thì Lê Châu Sa lập tức chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cô ấy ngủ rồi, Phan Huỳnh Bảo mới từ từ đứng dậy rời khỏi đó.

Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi, Vũ Phương Thùy lập tức xuất hiện. Hai † cô ấy dùng sức nắm thật chặt chiếc bình trong tay, nhìn về phía Lê Châu Sa đang nằm trên ghế salon rôi nghĩ đến sự dịu dàng vừa rồi của Phan Huỳnh Bảo đối với cô ấy thì đáy mắt Vũ Phương Thùy hiện lên chút ghen ty.

Loại tâm trạng này vô cùng xa lạ, trước kia Vũ Phương Thùy chưa bao giờ như vậy.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đối xử dịu dàng với Lê Châu Sa như thế thì cô ấy cảm thấy ghen ty muốn phát điên lên.

“Chị, không phải chị muốn vào nhà vệ sinh sao?” Vào lúc Vũ Phương Thùy đang suy nghĩ đến ngẩn người thì sau lưng truyền đến âm thanh của Vũ Băng Trang.

Vũ Phương Thùy bị giọng nói của Vũ Băng Trang hù dọa, cô ấy hoảng sợ quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Vũ Băng Trang thì dường như cô ấy hơi sợ hãi dùng sức bóp chặt cái chai trong tay.

Chương 430

Sau khi Vũ Băng Trang nhìn thấy chiếc bình mà Vũ Phương Thùy đang cầm trong tay, cô bé hơi ngờ vực nói: “Chị đang cầm cái gì trong tay thế?”

“Không có gì.” Vũ Phương Thùy giấu chiếc bình vào trong rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Vũ Băng Trang nhìn bóng lưng rời đi của Chu Từ Ân, hàng lông mày tinh tế bất giác khẽ chau lại.

Cô bé hy vọng chị mình có thể lý trí một chút, cũng hy vọng chị đừng làm ra chuyện gì khiến bản thân mình không còn cách nào cứu vãn.

“Hoàng Song Thư, người phụ nữ đê tiện, tôi phải giết chết cô.”

“Á.” Hoàng Song Thư hoảng hốt hét lên một tiếng rồi lập tức mở trừng mắt ra.

“Song Thư, sao vậy? Gặp ác mộng à?” Trần Quân Phi bật đèn lên, thấy Hoàng Song Thư đổ mồ hôi đầy trán thì anh đau lòng ôm lấy Hoàng Song Thư và an ủi cô.

Hoàng Song Thư hốt hoảng xoay chuyển tròng mắt một lúc, sau khi nhìn thấy Trần Quân Phi đang ôm lấy mình thì đôi môi của cô vẫn cứ mãi run rẩy.

“Phi, em mơ thấy Bánh Quy chết rồi.”

“Đồ ngốc, em đang nói bậy bạ gì đấy?” Nghe xong, Trần Quân Phi phì cười lắc đầu.

“Em rất sợ, sợ lắm.” Hoàng Song Thư nhìn vào gương mặt anh tuấn của Trần Quân Phi, ngón tay cô cũng đang run lẩy bẩy.

Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư như thế thì ánh mắt khẽ trở nên âm u.

Anh biết Hoàng Song Thư đang sợ hãi điều gì, anh tựa sát đầu vào người Hoàng Song Thư, đôi môi mỏng nhẹ nhàng dán lên trên cánh môi của cô.

Cánh môi của người đàn ông hôn lên đôi môi Hoàng Song Thư, cảm giác ấy chân thực và mạnh mẽ biết bao.

“Đồ ngốc, đừng sợ. Có anh ở đây, không ai có thể làm hại đến em và Bánh Quy đâu.”

Vẫn mãi chưa tìm được người đứng sau lưng gây nên hàng loạt sự việc này, Trần Quân Phi cũng chưa tìm thấy Cẩm Tiê nên hiện giờ Hoàng Song Thư sợ hãi đến như vậy thì Trần Quân Phi cũng vô cùng hiểu rõ.

Hoàng Song Thư mở trừng mắt thẩn thờ nhìn Trần Quân Phi, cô khẽ cọ đầu nhè nhẹ vào lồng ngực Trần Quân Phi rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

“Phi, em buồn ngủ rồi.”

“Vậy thì tiếp tục ngủ đi. Đừng sợ, có anh ở bên cạnh em đây.”

Trần Quân Phi dịu dàng vuốt ve mái tóc của Hoàng Song Thư vỗ về cô.

Không lâu sau, Hoàng Song Thư phát ra tiếng hít thở đều đều. Trần Quân Phi sờ lên trán Hoàng Song Thư, nhìn hàng lông mày kẽ nhíu lại của cô thì nghĩ đến dáng vẻ Hoàng Song Thư hốt hoảng tỉnh lại từ trong giấc mộng, anh biết rằng cô thật sự rất sợ hãi.

Vẻ mặt ấm áp của người đàn ông dần dần trở nên lạnh lẽo khát máu lạ thường.

Cho dù kẻ đứng sau có mục đích gì đi chăng nữa, người đó khiến cho Hoàng Song Thư sợ hãi đến như vậy thì món nợ này… chắc chắn Trần Quân Phi sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế được.

“Vẫn chưa tìm được người đứng sau lưng à?” Trần Quân Phi ra sức ném mạnh tập tài liệu trong tay lên trên bàn, sắc mặt anh vô cùng âm u nhìn Minh Cường.

Minh Cường ngẩng đầu lên nhìn Trần Quân Phi một cái rồi do dự nói: “Cậu Quân Phi, người của chúng ta vẫn đang tìm kiếm Cẩm Tiên nhưng mãi vẫn chưa có tung tích gì của cô ta cả.” Kể từ khi bắt đầu nghi ngờ về Cẩm Tiên, người của Trần Quân Phi chẳng thể tìm thấy cô ta.

“Con của Cẩm Tiên chôn ở đâu?” Trần Quân Phi gõ lên mặt bàn một cái rồi nheo mắt lại nói.

Minh Cường khó hiểu nhìn Trần Quân Phi, dường như không hiểu lắm vì sao đột nhiên anh lại hứng thú với việc con của Cẩm Tiên chôn ở đâu.

Cái nơi có tên gọi Linh Thiên kia là một khu nghĩa trang, giá đất ở đó cũng không hẳn là quá đắt.

Con của Cẩm Tiên được chôn tại nơi này.

Lúc Trần Quân Phi dẫn theo đám người Minh Cường đến đó, bọn họ nói sơ qua về tình hình với người trông mộ, sau đó Minh Cường đưa tấm ảnh của Cẩm Tiên cho người trông mộ xem.

“Ồ ồ, cô gái này lúc trước có đến đây nhưng mà lúc đó là ngày chôn cất con của cô ta, sau đó thì không thấy cô ta tới nữa.”

“Anh chắc chắn sau ngày hôm đó thì cô ta chưa từng đến đây à?”

“Chắc chắn, cô gái này thật sự chưa từng đến đây.” Trần Quân Phi nhìn người trông mộ, đôi mắt lạnh lẽo của anh nheo lại một cách đầy nguy hiểm.

Dường như người trông mộ hơi sợ hãi bởi dáng vẻ này của Trần Quân Phi nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi có thể đảm bảo, tôi thật sự chưa từng nhìn thấy cô gái này.”

Trần Quân Phi khẽ quét mắt rồi dẫn người đi đến phần mộ của con trai Cẩm Tiên.

Phần mộ con trai Cẩm Tiên rất sạch sẽ, chắc là có người thường xuyên đến đây để quét dọn. Người trông mộ thấy Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào phần mộ sạch sẽ ấy rồi ngẩn người thì anh ta lập tức nói: “Bởi vì lúc trước cô gái đó có đưa tiền cho tôi, kêu tôi hàng ngày đều phải quét dọn sạch sẽ. Vì vậy ngày nào tôi cũng tới đây quét dọn.”

Nghe xong lời giải thích của người trông mộ, đáy mắt Trần Quân Phi thấp thoáng hiện lên một tia u ám.

Anh lạnh lùng nhìn người trông mộ một cái rồi xoay người rời khỏi chỗ này.

Sau khi Trần Quân Phi rời đi, một người phụ nữ mặc đồ đen toàn thân bước ra từ trong góc tối.

Người trông mộ kia nhìn thấy người phụ nữ ấy thì lập tức nói: “Tôi chẳng nói gì cả.”

“Tôi biết.” Giọng nói của người phụ nữ hơi khàn, cô ta lấy ra một bức thư từ trong túi áo rồi đưa cho người trông mộ.

“Anh là một người thông minh, phần còn lại chắc là anh biết nên làm như thế nào rồi chứ?”

“Vâng ạ.” Người trông mộ nhìn thấy bức thư đó rồi gật đầu, đáy mắt mang theo vẻ tham lam vô tận.

Người phụ nữ lạnh lùng khẽ liếc mắt nhìn người trông mộ rồi rời đi.

Lúc Trần Quân Phi về đến biệt thự, quản gia nói cả ngày hôm nay Hoàng Song Thư không hề xuống lầu. Trần Quân Phi nghe xong lập tức chạy lên lầu, sau khi vào trong phòng ngủ thì anh nhìn thấy Hoàng Song Thư đang ngồi bên cạnh giường nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi ngẩn người.

Người đàn ông bước nhanh đến, vươn tay ra ôm chầm lấy cơ thể Hoàng Song Thư.

“Sao vậy? Quản gia nói cả ngày hôm nay em không xuống lầu, có phải là cảm thấy không khỏe không?” Hoàng Song Thư quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, giữa hàng chân mày tràn ngập nỗi lo âu rồi nói: “Vẫn chưa tìm thấy người đó, em có chút… lo lắng.”

“Không cần phải lo lắng như vậy, anh vẫn đang tìm kiếm. Mấy ngày này em đừng ra ngoài, nếu muốn ra ngoài thì hãy kêu Lê Châu Sa đi cùng em.”

“Vâng.”

“Cậu chủ, mợ chủ, không hay rồi.”

Hoàng Song Thư nghe Trần Quân Phi nói như vậy, đang định gật đầu cho yên lòng thì quản gia cuống cuồng bước vào phòng ngủ.

Nhìn quản gia lỗ mãng hấp tấp như thế, Trần Quân Phi có chút không vui nói: “Quản gia, xảy ra chuyện gì vậy?”

Từ trước đến nay, quản gia vẫn luôn biết chừng biết mực, hôm nay bỗng nhiên hấp tấp như vậy, điều này khiến cho Trần Quân Phi không vui chau mày lại.

Sau khi quản gia nhìn về phía Trần Quân Phi thì đáy mắt ông ấy mang theo vài phần gợn sóng. Thấy quản gia như thế, Trần Quân Phi giống như biết được điều gì đó, anh buông Hoàng Song Thư ra, hôn lên đôi môi nhợt nhạt của người phụ nữ một cái rồi đi ra ngoài. Quản gia cúi đầu với Hoàng Song Thư rồi đi theo sau Trần Quân Phi.

Hoàng Song Thư nhìn dáng vẻ của quản gia và Trần Quân Phi, cô chợt nhíu mày lại rồi lập tức đi theo sau Trần Quân Phi.

“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Lúc nãy có Hoàng Song Thư ở đấy, quản gia không nói ra nên chắc chắn đây là chuyện không thể để Hoàng Song Thư biết được.

Quản gia nhìn Trần Quân Phi, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu chủ nhỏ… mất tích rồi.”

“Ông nói cái gì?” Nghe xong, cả khuôn mặt Trần Quân Phi bất chợt lạnh hẳn xuống.

“Dạo gần đây cậu chủ nhỏ bị nhốt trong biệt thự, tâm trạng rất tồi tệ nên hôm nay nhân lúc chúng tôi không chú ý đã chạy ra ngoài. Tôi đã kêu người đuổi theo cậu chủ nhỏ rồi nhưng vệ sĩ chạy về nói bọn họ tìm khắp tứ phía cũng không tìm thấy tung tích của cậu chủ nhỏ đâu cả. Tôi sợ mợ chủ biết được cậu chủ nhỏ mất tích sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng nên lúc nãy mới không nói ra…”

“Mấy người trông coi nó kiểu gì vậy? Chẳng phải tôi đã nói là cho dù nó có đi đâu thì cũng phải đi theo hay sao?” Cả khuôn mặt Trần Quân Phi khó coi đến cùng cực, anh nhìn chằm chằm vào quản gia đang cúi đầu với vẻ mặt áy náy rồi lạnh lùng nói.

Đối diện với sự trách móc của Trần Quân Phi, quản gia chẳng dám nói bất cứ một lời phản bác nào.

Bánh Quy mất tích quả thật là lỗi của bọn họ, cứ nghĩ tới việc Bánh Quy mất tích thì cả người quản gia cũng sốt ruột nôn nóng khôn nguôi.

“Xin lỗi cậu chủ, là do tôi sơ suất, không nghĩ tới việc cậu chủ nhỏ sẽ nhảy ra khỏi biệt thự, hơn nữa còn chẳng có ai nhìn thấy.” Quản gia tự biết mình đuối lý, ông ấy cúi đầu gánh chịu sự khiển trách của Trần Quân Phi.

Cả khuôn mặt Trần Quân Phi khó Coi vô cùng.

“Chuyện này đừng để Song Thư biết được…

“Ông nói Bánh Quy mất tích rồi ư?”

Trân Quân Phi vẫn chưa nói xong thì đã nghe thấy âm thanh run rẩy không chút sức sống của Hoàng Song Thư.

Cả cơ thể Trần Quân Phi chợt run lên, anh lập tức nhìn sang. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc tái nhợt của Hoàng Song Thư thì anh lo lắng bước đến ôm chầm lấy cô: “Song Thư, chẳng phải em đang nghỉ ngơi sao? Ai kêu em thức dậy vậy?”

“Phi, anh nói là Bánh Quy mất tích rồi ư? Có phải là thật không?”

Hoàng Song Thư nắm lấy cánh tay của Trần Quân Phi, trên khuôn mặt trắng bệch tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Trần Quân Phi chuyển dời tâm mắt giống như đang tránh né ánh mắt của Hoàng Song Thư.

Thấy Trần Quân Phi không chịu đối diện với mình, giọng nói của Hoàng Song Thư thấp thoáng mang chút đau xót: “Có phải là thật không? Bánh Quy mất tích rồi, có phải là thật hay không?

Anh trả lời em đi.”

“Song Thư, em bình tĩnh lại trước đã.” Trân Quân Phi nghe thấy âm thanh sắc bén của Hoàng Song Thư thì cảm thấy hơi đau đầu.

“Bánh Quy đi đâu mất rồi? Con của em đi đâu mất rồi, em phải đi tìm Bánh Quy.” Hoàng Song Thư đẩy Trân Quân Phi ra định bụng xuống lầu đi tìm Bánh Quy. Thấy cảm xúc của Hoàng Song Thư kích động đến như vậy, Trân Quân Phi vươn tay ôm trọn lấy cả người Hoàng Song Thư.

‘Song Thư, em bình tính lại đã, nghe anh nói này.’ “Thả em ra, em phải đi tìm Bánh Quy, thả em ra.” Hoàng Song Thư không ngừng vùng vẫy gầm thét với Trần Quân Phi.

Nghe thấy tiếng hét của Hoàng Song Thư, hai tay Trần Quân Phi nắm lấy đôi vai của cô. Anh nhìn vào mắt của Hoàng Song Thư rồi nói: “Song Thư, em bình tĩnh lại cho anh, nghe anh nói đã.”

Nghe thấy tiếng gâm thét của Trân Quân Phi, Hoàng Song Thư mới ngơ ngác nhìn anh.

Nước mắt của cô tuôn trào ra từ bên trong hốc mắt, Trân Quân Phi thấy Hoàng Song Thư bậc khóc thì anh đau lòng nói: “Anh sẽ tìm được Bánh Quy mà thôi, em đừng khóc nữa.

“Bánh Quy phải làm sao đây? Rốt cuộc là phải làm sao đây?”

Hoàng Song Thư dùng sức đấm lên ngực của Trần Quân Phi, gầm nhẹ lên với anh.

“Sẽ tìm thấy thôi, anh sẽ tìm thấy con của chúng ta mà.”

Trần Quân Phi hôn lên mái tóc của Hoàng Song Thư. Nhìn dáng vẻ đau đớn đến tột cùng của cô, đôi mắt của Trần Quân Phi từ từ dâng lên một tia u ám.

Người đó đã trăm phương ngàn kế muốn hại chết Hoàng Song Thư, bây giờ đến cả Bánh Quy cũng mất tích rồi, nói không chừng lại có liên quan đến Cẩm Tiên.

Là anh đã sai, nếu như ngay từ đầu anh không đùa giỡn với Cẩm Tiên thì mọi chuyện đã không xảy ra.

‘Đang yên đang lành sao Bánh Quy lại mất tích được chứ?” Sau khi Phan Huỳnh Bảo nhận được điện thoại của Trần Quân Phi, biết được Bánh Quy đã mất tích thì sắc mặt anh ấy cũng vô cùng khó coi.

Lê Châu Sa lo lắng ôm lấy cơ thể của Phan Huỳnh Bảo, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nỗi lo âu.

Phan Huỳnh Bảo vuốt ve mái tóc của Lê Châu Sa rồi nói: ‘Dạo gần đây tâm trạng chị dâu không được ổn định lắm, em có rảnh thì hãy trò chuyện cùng với chị ấy.”

“Em biết mà. Huỳnh Bảo, lần này Bánh Quy bị mất tích có liên quan đến cái cô Cẩm Tiên đó không?” Lê Châu Sa dựa vào trong lông ngực của Phan Huỳnh Bảo rồi hỏi anh ấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom