• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 471-473

Tuy những lời của Vũ Vĩnh Kỳ không phải là những lời ngọt ngào gì nhưng lại khiến trái tim bé nhỏ của Trần Thanh Thảo khẽ run lên.

Cô bé nhéo nhéo lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi lại liếm liếm bờ môi có đường cong vô cùng xinh đẹp của mình.

“Nếu em đối xử với chị không tốt, chị sẽ không cần em.

“Cả đời này em chỉ yêu mình chị, chỉ có một mình chị.” Vũ Vĩnh Kỳ như thể muốn bày tỏ sự quyết tâm của mình, kiên định nói với Trần Thanh Thảo.

“Được, vậy từ giờ em sẽ là người đàn ông của Trần Thanh Thảo chị đây. Mà không đúng, từ nhỏ em đã là của chị rồi. Em đừng quên lúc em mới sinh ra, chính chị đã cướp nụ hôn đầu của em đấy, nếu sau này em còn dám chạm vào người phụ nữ khác, chị nhất định sẽ thiến em.”

Trần Thanh Thảo nâng cằm lên, vẻ mặt đắc ý nói với Vũ Vĩnh Kỳ ở bên kia điện thoại.

Vũ Vĩnh Kỳ ở bên kia điện thoại thì lại bất lực gật đầu: “Được, em hứa sẽ không chạm vào người phụ nữ khác, em chỉ thích một mình chị thôi.”

Lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ khiến trái tim của Trần Thanh Thảo càng run lên dữ dội, cô bé mở to đôi mắt xinh đẹp, hơi chớp chớp nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tinh tinh” Phan Huỳnh Bảo cùng Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đang trò chuyện ở trong phòng khách. Lúc Hoàng Song Thư đang vào bếp gọt hoa quả thì điện thoại di động của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn. Phan Huỳnh Bảo cầm lên xem qua thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Quân Phi ngồi bên cạnh thấy sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo bỗng nhiên vặn vẹo vô cùng xấu xí thì lo lắng hỏi.

“Anh hai, em có việc cần đến khách sạn Hòa Bình một chuyến, em đi trước đây.” Phan Huỳnh Bảo cuộn chặt bàn tay, gương mặt trông vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy bóng lưng lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi cũng cảm thấy mờ mịt. Khi Hoàng Song Thư bưng hoa quả ra phòng khách thì không còn thấy Phan Huỳnh Bảo đâu nên cô mới lên tiếng hỏi Trần Quân Phi: “Phi, Huỳnh Bảo đâu?”

Không phải vừa rồi vẫn còn ở đây sao? Tại sao đột nhiên lại biến mất rôi?

“Cậu ấy có việc phải đi trước rồi.” Trần Quân Phi kéo Hoàng Song Thư vào trong ngực rồi nói.

Kể từ khi Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ly hôn, Hoàng Song Thư vẫn luôn cảm thấy rất phiền muộn. Bây giờ nghe Trần Quân Phi nói như thế này, cô bất an đứng lên: “Có phải Lê Châu Sa đã xảy ra chuyện gì hay không? Cậu ấy có nói đã đi đâu không?”

“Vừa rồi nói phải đến khách sạn Hòa Bình một chuyến.” Trần Quân Phi vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Song Thư, ánh mắt u ám nhìn cô nói.

“Vậy thì chúng ta cũng đến đó xem sao.” Hoàng Song Thư nghĩ một lúc thì nói với Trần Quân Phi.

Chân mày Trần Quân Phi khẽ chạy lại nhưng cũng không có cự tuyệt, anh cùng Hoàng Song Thư lái xe đến Khách sạn Hòa Bình.

“Bang.” Đầu óc Lê Châu Sa còn đang choáng váng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động cực kỳ lớn từ ngoài cửa vọng tới.

Lê Châu Sa mở to hai mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo mang theo một luồng khí lạnh đang đứng ở cửa, một câu cũng không nói được.

Phan Huỳnh Bảo? Vì sao lại ở chỗ này?

“Trương Thiên Toàn” Phan Huỳnh Bảo tìm thấy được vị trí của Lê Châu Sa. Đúng là anh ấy không hề nghĩ tới, Lê Châu Sa cùng Trương Thiên Toàn lại đang nằm trên một chiếc giường, cả hai người đều không mặc gì cả, quần áo vương vãi lộn xộn dưới đất, bất kỳ ai nhìn vào hình ảnh này chắc chắn đều liên tưởng đến nhiều chuyện.

Đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo đỏ ngầu, sung huyết đến vô cùng đáng SỢ.

Con người của anh ấy u ám quỷ dị giống như thể muốn ăn thịt người, anh ấy sải bước về phía Lê Châu Sa, sau đó túm lấy Trương Thiên Toàn như đang muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Âm thanh dọa người của Phan Huỳnh Bảo khiến đầu óc đang mơ màng của Lê Châu Sa dần dần sáng tỏ.

Cô ấy sững sờ nhìn Phan Huỳnh Bảo, hoàn toàn không biết vừa rồi anh ấy đang nói gì.

“Huỳnh Bảo…

“Lê Châu Sa, em thích Trương Thiên Toàn như thế sao? Trả lời anh, em thích Trương Thiên Toàn lắm sao?” Phan Huỳnh Bảo dùng sức lắc mạnh cơ thể của Lê Châu Sa, giận giữ hét lên với cô ấy.

Đối mặt với những lời chất vấn phẫn nộ của Phan Huỳnh Bảo, sắc mặt Lê Châu Sa trắng bệch hơn rất nhiều.

Cô ấy hốt hoảng lắc đầu, Trương Thiên Toàn nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo khó coi đến cực điểm của Phan Huỳnh Bảo thì nhếch môi nói: “Cậu chủ Bảo đã ly hơn với Lê Châu Sa rồi, bây giờ Châu Sa muốn ở bên ai là sự tự do của cô ấy, anh không có tư cách can thiệp.”

“Anh nói cái gì? Con mẹ nó anh nhắc lại lần nữa cho tôi.” Lời nói của Trương Thiên Toàn đã kích thích đến trái tim Phan Huỳnh Bảo.

Đôi mắt vốn dĩ đang vô cùng u ám của Phan Huỳnh Bảo giờ đây đã trở nên sâu thẳm và quỷ dị.

Anh ấy dùng sức tóm chặt Trương Thiên Toàn, không chế được sự tức giận, cuộn chặt nắm tay dùng hết sức lực trong cơ thể đấm mạnh vào mặt Trương Thiên Toàn.

“Nhanh lên, chính là ở đây.”

“Cậu chủ Bảo, tôi nghe nói cô Châu Sa cùng anh Thiên Toàn đang ở đây hẹn hò, cho hỏi có phải tình cảm của hai người bởi vì có người thứ ba mà tan vỡ không?”

“Cô Châu Sa, cho hỏi có phải cô cùng anh Thiên Toàn đây đã sớm ở bên nhau rồi không?”

Một nhóm phóng viên đột nhiên lao tới, những ánh sáng lấp lánh từ những chiếc máy quay phim chụp ảnh đó tát thẳng vào mặt Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn và Phan Huỳnh Bảo cùng một lúc.

Lê Châu Sa vẫn còn chưa mặc quần áo vào, sắc mặt đang mơ màng của cô ấy tái mét vì sự tấn công bất ngờ của đảm phóng viên.

“Cút, cút ra hết cho tôi.”

Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy bờ vai đang lõa lồ bên ngoài của Lê Châu Sa, ở đó có các vết xanh xanh tím tím ái muội kích thích đến đại não, đến trái tim của Phan Huỳnh Bảo thì anh ấy như phát điên lên, hét vào mặt một đảm phóng viên.

Một đám phóng viên này mặc dù bị Phan Huỳnh Bảo dọa sợ nhưng vẫn không từ bỏ ý định tiến đến gần Lê Châu Sa.

Phan Huỳnh Bảo thấy bọn họ vẫn không ngừng tiến tới đây, khuôn mặt người đàn ông bỗng nhiên âm u biến hóa đến kỳ lạ mang theo hơi thở tối tăm lạnh lẽo.

Anh ấy móc một khẩu súng lục từ trong túi ra, hướng lên trời nả một phát súng.

Sau khi tiếng súng vang lên, một đảm phóng viên vốn dĩ đang muốn moi móc tin tức bỗng nhiên sợ đến xanh xao mặt mày, chỉ có thể ngây người nhìn Phan Huỳnh Bảo.

“Ai dám tiến gần đây thêm nửa bước, tôi giết chết kẻ đó.”

Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nheo đôi mắt màu xanh lại, tàn nhẫn nói với đảm phóng viên.

Những người phóng viên này chỉ muốn săn tin tức, có ai muốn vì tin tức mà hiến mạng của mình ở đây đâu.

Bọn họ nuốt nước bọt rồi từ từ lùi lại từng người một, khi bước ra được đến cửa thì cả đám nháo nhào chạy đi như ong vỡ tổ.

“Phan Huỳnh Bảo. Sau khi nhìn thấy đám phóng viên đã rời đi, Phan Huỳnh Bảo lấy chăn bông bọc lấy cơ thể Lê Châu Sa, ôm cô ấy vào lòng.

Lê Châu Sa thực sự sợ hãi trước động tác của Phan Huỳnh Bảo, mà Trương Thiên Toàn lại đưa tay ra dường như muốn ngăn cản động tác của Phan Huỳnh Bảo.

Nhìn thấy Trương Thiên Toàn muốn ngăn cản mình, âm thanh lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo phát ra duy nhất một từ: “Cút.” . Truyện mới cập nhật

Trương Thiên Toàn liếc mắt nhìn Lê Châu Sa đang bị Phan Huỳnh Bảo ôm lấy, vẻ mặt lạnh lùng: “Cút? Cậu chủ Bảo đúng là đang làm trò cười rồi. Anh và Lê Châu Sa đã ly hôn rồi, anh lấy tư cách gì để đuổi tôi cút đây.”

“Trương Thiên Toàn, đừng ép tôi phải giết anh.” Phan Huỳnh Bảo nhặt khẩu súng lên nhắm vào vị trí thái dương của Trương Thiên Toàn. Đôi mắt màu xanh lục bảo nhìn chằm chằm anh ta một cách thô bạo, chỉ cần anh ấy động nhẹ ngón tay đang đặt ở vị trí cò súng thì đầu Trương Thiên Toàn sẽ lập tức nổ tung.

Vẻ mặt của Trương Thiên Toàn khó coi đến cực điểm, anh ta dùng sức nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng ác độc nhìn Phan Huỳnh Bảo.

“Giết tôi? Tôi đúng là muốn xem cậu chủ Bảo làm cách nào để giết tôi đây? Có bản lĩnh thì ngay lập tức giết tôi đi.”

“Huỳnh Bảo… đừng mà!” Lê Châu Sa nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Phan Huỳnh Bảo thì tiến tới nắm lấy cánh tay đang dí súng vào thái dương của Trương Thiên Toàn.

Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy cô ấy vì Trương Thiên Toàn mà cầu xin anh thì khuôn mặt trở nên bị thương đến cùng cực.

“Lê Châu Sa, em thích Trương Thiên Toàn à?”

Lời nói của Phan Huỳnh Bảo khiến Lê Châu Sa không biết phải trả lời như thế nào.

Phan Huỳnh Bảo thấy vẻ mặt im lặng của Lê Châu Sa thì cười nhẹ một tiếng, đặt Lê Châu Sa trên giường sau đó lạnh lùng nói: “Anh thực sự quên mất, em và anh đã sớm ly hôn rồi. Em muốn lên giường cùng ai cũng là sự tự do của em, anh đúng là không có tư cách nào can thiệp được.”

Lê Châu Sa nghe thấy những lời đó của Phan Huỳnh Bảo, trái tim cô ấy như bị ai đó hung hăng xé nát.

Cô ấy không nhớ được những chuyện xảy ra tối hôm qua, cô ấy chỉ nhớ có người đang cởi quần áo của cô ấy, vừa cởi vừa chửi là Châu Phước An, anh ta muốn xúc phạm cô.

Cô ấy rất tuyệt vọng, không ngừng kêu tên Phan Huỳnh Bảo. Sau đó có người tới đây, cô ấy nhớ đó là bóng dáng của Phan Huỳnh Bảo. Cô ấy rất khó chịu, chỉ muốn phải giải quyết cái cảm giác khó chịu này, sau đó sau đó thì thế nào?

Lê Châu Sa ấn mạnh huyệt thái dương, cô ấy chỉ muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện.

“Lê Châu Sa, em cảm thấy không thoải mái ở đâu?” Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời khỏi căn phòng, Trương Thiên Toàn nhìn thấy sắc mặt xanh xao khó coi của Lê Châu Sa đang ôm lấy đầu mình thì lo lắng tiến lên ôm lấy cơ thể cô ấy hỏi.

Lê Châu Sa ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trương Thiên Toàn một cái. Sau đó cô ấy dùng hết sức lực còn sót lại tát thật một cái thật mạnh vào mặt Trương Thiên Toàn.

“Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Ngón tay của Lê Châu Sa tái nhợt, tức giận nhìn Trương Thiên Toàn.

Ánh mắt âm u của Trương Thiên Toàn nhìn chằm chằm khuôn mặt Lê Châu Sa, thật lâu sau anh ta mới mở miệng chế giễu nói: “Em muốn nghe cái gì? Lê Châu Sa, em đang trốn | tránh sao?”

“Tôi đã làm gì em à? Tối qua suýt chút nữa bị người ta cưỡng hiếp, nếu không có tôi xuất hiện thì đã sớm xảy ra chuyện rồi. Tôi nghĩ phải mang em về cho uống ít thuốc đông y nhưng em cứ quấn quýt lấy anh. Lê Châu Sa, em nói tôi phải làm gì đây?” Lời nói của Trương Thiên Toàn kích thích đến thần kinh của Lê Châu Sa, sắc mặt cô ấy trắng bệch thêm lần nữa. Cô ấy vò đầu bứt tóc mình tức giận nói với Trương Thiên Toàn: “Không… không phải… không phải như thế này…

không phải như thế”

Nhìn thấy Lê Châu Sa tự vò đầu bứt tóc mình, ánh mắt của Trương Thiên Toàn càng thêm lạnh hơn.

“Ở bên tôi thì khó chịu đến thế sao?” Trương Thiên Toàn đưa tay lên muốn ngăn hành vi tự ngược đãi chính mình này của Lê Châu Sa nhưng mà cô ấy lại đẩy mạnh ra rồi giận dữ hét lớn: “Anh cút ngay, đừng có động vào tôi, cút.”

“Dù em có mâu thuẫn như thế nào thì cũng không có biện pháp gì để thay đổi chuyện này cả. Lê Châu Sa, chuyện tôi với em ở bên nhau cả thành phố này đều biết hết rồi, em là người phụ nữ của tôi.” Trương Thiên Toàn không vì mấy lời đó của Lê Châu Sa mà tức giận, anh ta sửa sang lại quân áo của chính mình, sau đó lạnh lùng thản nhiên nói với cô ấy.

Lê Châu Sa che mặt khóc rống lên.

“Khốn nạn… Trương Thiên Toàn…

anh là một tên khốn nạn…

Cô ấy biết chuyện này cũng l không thể hoàn toàn trách Trương Thiên Toàn. Là cô ấy bị bỏ thuốc, cô ấy nhìn Trương Thiên Toàn thành Phan Huỳnh Bảo.

Mọi chuyện đều đã xảy ra, cô ấy cuối cùng cũng có thể làm gì được nữa?
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa đau đớn không chịu nổi.

“Phan Huỳnh Bảo không phải cũng đã lên giường với Vũ Phương Thùy rồi sao? Lê Châu Sa, em với tôi ở cùng nhau thì tủi thân như vậy à?” Nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Lê Châu Sa, đáy lòng Trương Thiên Toàn đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Ở bên cạnh anh ta khiến Lê Châu Sa phải đau khổ như thế sao? Lê Châu Sa không muốn ở bên cạnh anh ta đến thế sao?

“Xin anh… hãy để cho tôi được yên” Lê Châu Sa buông tay xuống, sắc mặt nhợt nhạt nói với Trương Thiên Toàn bằng giọng nói khàn khàn.

Bây giờ cô ấy chỉ muốn yên tĩnh một chút, chỉ muốn một mình, không muốn nghĩ gì cả.

Trương Thiên Toàn khẽ nhíu mày, anh ta nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào rồi mới nói với Lê Châu Sa: “Lê Châu Sa, em ở bên tôi đi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn, Phan Huỳnh Bảo có thể cho em cái gì tôi cũng đều có thể. Em và Phan Huỳnh Bảo đã không có khả năng ở bên nhau nữa rồi, anh ta có Vũ Phương Thùy, em cũng đã lên giường cùng tôi rồi, em nghĩ có người đàn ông nào có thể chịu được khi nhìn thấy người phụ nữ của mình ở trên giường cùng người đàn ông khác không?”

“Cút.” Lê Châu Sa cầm lấy chiếc gối ở bên cạnh hung ác ném thẳng vào mặt Trương Thiên Toàn.

Đôi mắt u ám quỷ dị của anh ta nhìn dáng vẻ tức giận bực bội này của Lê Châu Sa thì cuối cùng cũng chịu rời đi.

Sau khi Trương Thiên Toàn rời khỏi đây, Lê Châu Sa ôm lấy cơ thể mình khóc òa lên.

Tại sao lại phát sinh loại chuyện này cơ chứ? Rốt cuộc là tại sao?

“Bốp.” Sau khi trở về biệt thự, Trương Thiên Toàn lập tức cho người mang Vũ Phương Thùy đến. Vừa nhìn thấy cô ta, Trương Thiên Toàn đã hung hăng tát một cái rất mạnh vào khuôn mặt đó.

Vũ Phương Thùy hoàn toàn bị cái tát vừa rồi của Trương Thiên Toàn làm cho ngơ ngẩn. Cô ta đưa tay lên xoa xoa má mình, nhìn cặp mắt hung ác đỏ ngầu của anh ta không dám hé răng nói nửa lời.

“Cô dám xuống tay với Lê Châu Sa?” Trương Thiên Toàn nhìn gò má sưng phồng của Vũ Phương Thùy, bước lên siết chặt cằm cô ta, lực tay càng ngày càng mạnh.

Sắc mặt Vũ Phương Thùy tái nhợt, cô ta dùng sức cuộn chặt nắm tay, cặp mắt đen tối đó hiện lên vẻ giễu cợt: “Anh đã nói sẽ giúp tôi có được Phan Huỳnh Bảo, chỉ cần có được Phan Huỳnh Bảo thì biện pháp gì cũng có thể. Làm sao? Bây giờ anh đau lòng cho Lê Châu Sa à?”

Giọng nói của Vũ Phương Thùy bén nhọn khác thường giống như cô ta đang cười nhạo Trương Thiên Toàn vậy.

Trương Thiên Toàn yêu phải Lê Châu Sa, thật là đáng tiếc.

“Vũ Phương Thùy, cô nghe rõ cho tôi. Tôi cấm cô động đến Lê Châu Sa, cô đã nghe rõ hay chưa?” Trương Thiên Toàn siết nhẹ cổ của Vũ Phương Thùy, dồn cô ta vào bức tường phía sau lưng, ánh mắt đỏ rực lạnh lùng khát máu.

Vũ Phương Thùy bị vẻ mặt kinh khủng của Trương Thiên Toàn dọa sợ.

Cô ta khó chịu giãy giụa cơ thể muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Trương Thiên Toàn nhưng sức mạnh của anh ta quá lớn, cô ta căn bản không thể nhúc nhích gì được.

Không biết bị Trương Thiên Toàn siết chặt trên tường đến bao lâu, dường như đến lúc Vũ Phương Thùy không chịu nổi nửa thì đau đớn mở miệng ho khan..

“Buông tay… buông tôi ra… buông ra. Vũ Phương Thùy cố gắng mở miệng nói.

“Đây mới chỉ là một bài giáo huấn cho cô thôi, nếu sau này cô vẫn sống chết dùng loại biện pháp này tổn thương đến Lê Châu Sa thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Trương Thiên Toàn lạnh lùng nhìn dáng vẻ đau đớn thống khổ sắp không chịu nổi nữa của Vũ Phương Thùy bèn buông tay ra, ném cô ta sang một bên.

“Khụ khụ khụ… Vũ Phương Thùy vô cùng thê thảm ôm lấy cổ họng đau nhức của mình, liên tục ho khan.

Nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của Vũ Phương Thùy, vẻ mặt của Trương Thiên Toàn cũng không hề có một chút độ ấm.

“Trương Thiên Toàn, anh đã yêu Lê Châu Sa rồi đúng không?” Sau khi ổn định lại tinh thần, Vũ Phương Thùy loạng choạng cơ thể từ mặt đất đứng dậy.

Vẻ mặt của cô ta chế giễu nhìn Trương Thiên Toàn, điên cuồng cười nhạo.

Trương Thiên Toàn nhíu này nhìn Vũ Phương Thùy đang cười điên cuồng như một bà điên, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì khác thường.

“Mấy người đều thích Lê Châu Sa, tại sao lại thích Lê Châu Sa? Lê Châu Sa thì có điểm gì tốt? Lê Châu Sa, cô ta đã biến tôi thành như thế này, anh lên giường cùng tôi, cô ta có biết không? Ha ha ha…”

“Câm miệng cho tôi.” Trương Thiên Toàn nghe thấy tiếng cười điên cuồng man rợ của Vũ Phương Thùy, vẻ mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì của anh ta đã lạnh đi vài phần.

“Câm miệng? Tại sao tôi phải câm miệng? Tôi vẫn nói đấy, anh sợ rồi sao? Anh sợ Lê Châu Sa biết anh là loại người gì sao? Anh sợ Lê Châu Sa biết anh với tôi hợp tác với nhau, biết anh và tôi muốn phá hoại tình cảm của bọn họ sao? Anh đừng quên, tất cả những việc tôi làm đều có một phần là của anh, tổn thương Lê Châu Sa cũng có phần của anh. Trương Thiên Toàn, anh xem anh dạy tôi nếu muốn có được thứ gì đó thì không được từ chối bất kỳ thủ đoạn nào nhưng mà bây giờ anh lại đang thiếu quyết tâm đấy.”

Vũ Phương Thùy cười lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn Trương Thiên Toàn.

Khuôn mặt của Trương Thiên Toàn trở nên âm trầm đáng sợ.

Anh ta lại tiến lên, tiếp tục siết chặt cổ Vũ Phương Thùy, ánh mắt dọa người nói: “Cô im miệng cho tôi, cô có tin không, cười thêm một tiếng tôi lập tức bóp chết cô.”

Vũ Phương Thùy nhìn Vẻ mặt âm độc đáng sợ của Trương Thiên Toàn nhưng vẫn giữ biểu cảm như thường, giễu cợt nhìn anh ta, trên gương mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào: “Anh muốn bóp chết tôi? Vậy thì ra tay đi, anh thật sự nghĩ là tôi sợ sao?”

“Vũ Phương Thùy” Lời thách thức của Vũ Phương Thùy đã kích thích đến Trương Thiên Toàn, khuôn mặt của anh ta rét lạnh thêm vài phần, ánh mắt vô cùng âm độc.

Không khí xung dần dần đặc lại, nhiệt độ từ từ hạ thấp xuống, ngón tay Trương Thiên Toàn càng dùng thêm sức mạnh như thể sắp bóp chết Vũ Phương Thùy.

Cũng không biết bao lâu sau, Trương Thiên Toàn mới buông cô ta ra, căng thẳng nghiến răng nói: “Chuyện đã đi tới bước đường này, Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo chắc chắn sẽ không thể nào ở bên nhau được nữa. Cô muốn làm như thế nào thì tùy cô, chỉ cần không tổn thương đến Lê Châu Sa là được.”

Anh ta muốn Lê Châu Sa là người phụ nữ của mình, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào tổn thương đến cô ấy.

Vũ Phương Thùy giễu cợt nhìn Trương Thiên Toàn, đôi môi tái nhợt nhếch lên: “Trương Thiên Toàn, tối hôm qua rốt cuộc anh và Lê Châu Sa có xảy ra chuyện gì hay không chính anh là người biết rõ. Thật là đáng tiếc, đến cái mức này rồi mà còn không chịu chạm vào, tôi đúng là phải nhìn anh bằng cặp mặt khác.

Rõ ràng là khi đối phó với cô ta, Trương Thiên Toàn luôn hung ác như một loài dã thú hung hăng xé nát thân thể cô ta đau đớn vô cùng, Trương Thiên Toàn cũng chưa bao giờ thương hại cô ta dù chỉ là một chút nhưng khi đối mặt với Lê Châu Sa thì lại thể hiện hết mọi sự dịu dàng nhẹ nhàng ra bên ngoài, làm sao Vũ Phương Thùy lại không tức giận cho được chứ.

“Cút. Anh ta lạnh lùng chỉ tay về phía cửa, giọng nói khát máu.

Vũ Phương Thùy liếc nhìn Trương Thiên Toàn thêm một cái bằng ánh mắt giễu cợt rồi lảo đảo thân thể rời đi.

Sau khi Vũ Phương Thùy rời đi, Trương Thiên Toàn cùng không khác gì một tên điên, đạp phá mọi thứ trên bàn dưới đất.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tràn ngập hơi thở đáng sợ và u ám, vô cùng gian xảo hung ác.

“Huỳnh Bảo, rốt cuộc là có chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Mấy tờ báo này rốt cuộc là có ý gì?” Hoàng Song Thư nhìn tờ báo ngày hôm nay, đúng là bị dọa không ít.

Tối qua cô cùng Trần Quân Phi muốn đi đến khách sạn Hòa Bình nhưng vừa đến cửa thì khôn biết có chuyện gì mà xuất hiện rất nhiều phóng viên, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng ở đây có sự xuất hiện của minh tinh nổi tiếng nào.

Cho nên Trần Quân Phi mới dẫn Hoàng Song Thư rời khỏi đó rồi trở về nhà họ Trần. Thật không ngờ, ngày hôm sau lại xuất hiện một bức ảnh giường chiếu của Lê Châu Sa cùng Trương Thiên Toàn, cạnh bên còn có khuôn mặt xanh mét của Phan Huỳnh Bảo.

Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi vội vàng đi tới nhà họ Phan, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang ngồi trên ghế sô pha thì sốt ruột hỏi tới tấp.

Phan Huỳnh Bảo từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, đôi mắt màu xanh lục bảo của anh ấy không hề có chút độ ấm nào, cơ thể bắt đầu lắc lư.

“Không có ý gì cả.” Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ một tiếng, đưa tay lay nhẹ vào huyệt thái dương.

Hoàng Song Thư nhìn thấy dáng vẻ bị thương này của Phan Huỳnh Bảo thì không khỏi thở dài một hơi.

“Huỳnh Bảo, nói cho bọn chị biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn…

“Em nói rồi, không có chuyện gì xảy ra cả. Chị dâu, chị đừng hỏi nữa.” Phan Huỳnh Bảo nghe thấy hai chữ Lê Châu Sa thì phản ứng vô cùng dữ dội. Anh ấy kìm nén lửa giận, hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói với Hoàng Song Thư.

Nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của người đàn ông, vốn dĩ cô còn muốn nói gì đó nhưng lại không thể tiếp tục mở miệng được.

Hoàng Song Thư chỉ biết cười khổ lắc lắc đầu, đành phải cùng Trần Quân Phi rời khỏi nhà họ Phan.

Khi ngồi trong xe, những ngón tay của Hoàng Song Thư vẫn gắt gao nắm chặt vào nhau, sắc mặt trắng bệch.

Biểu cảm của Hoàng Song Thư khiến Trần Quân Phi ở bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu bất lực, anh cầm lấy tay cô an ủi: “Đừng lo lắng, anh tin cậu ấy sẽ bước ra được.”

Hoàng Song Thư chớp chớp mắt nhìn Trần Quân Phi nói: “Tại sao lại xảy ra loại chuyện này được? Lê Châu Sa làm sao lại…

“Được rồi, không cần lo lắng cho hai người họ nữa. Huỳnh Bảo chắc chắn sẽ có cách, nhất định có thể bước ra khỏi nỗi đau này. Cậu ấy là con trai của Phan Huỳnh Đức, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại được chứ.” Trần Quân Phi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Hoàng Song Thư thì chỉ biết lắc đầu an ủi.

“Em… chỉ là trong lòng rất khó chịu. Em phải đi hỏi Lê Châu Sa cho rõ ràng, em phải biết rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào.”

Đối mặt với sự cố chấp của Hoàng Song Thư, Trân Quân Phi cũng không biết phải làm sao đành phải làm theo lời cô.

Trân Quân Phi đưa Hoàng Song Thư đến trước cửa biệt thự của Trương Thiên Toàn thì quay xe trở về công ty.

Hoàng Song Thư hỏi mấy người vệ sĩ xem Lê Châu Sa đã trở vê chưa thì vệ sĩ lắc đầu tỏ ý Lê Châu Sa vẫn chưa quay lại.

Cô biết Sau khi Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ly hôn, cô ấy vẫn luôn sống trong biệt thự của Trương Thiên Toàn.

Cô vốn tưởng rằng Lê Châu Sa chắc chắn đã trở vê rồi, xem ra chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hoàng Song Thư đứng ở trước cửa biệt thự chờ Lê Châu Sa trở về, đợi một lúc lâu vẫn không có một chiếc xe nào tới đành phải lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.

Cô cứ tưởng rằng Lê Châu Sa sẽ không nhận điện thoại, nhưng không ngờ điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy.

“Lê Châu Sa, là chị dâu, em bây giờ đang ở đâu?”

Điện thoại vừa hiển thị có người bắt máy, Hoàng Song Thư lập tức hỏi dồn dập.

Giọng nói của Lê Châu Sa khàn khàn, trâm thấp nói: “Chị dâu… em…

đang ở Hòa Bình, chị có thể đến đây không?”

Hoàng Song Thư bị hơi thở mong manh của Lê Châu Sa dọa sợ,côlập tức gọi xe đến Hòa Bình, tìm được phòng của cô ấy thì nhanh chóng tiến vào. Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy sau khi mở cửa là một Lê Châu Sa đang ngồi bên cửa sổ.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu trắng, nước da trắng như tuyết nhìn vô cùng bi thương mà xa cách.

Dáng vẻ này của Lê Châu Sa thực sự làm cho Hoàng Song Thư cảm thấy hoảng sợ.
“Châu Sa, em làm sao vậy?” Hoàng Song Thư bước tới, lo lắng nắm lấy cổ tay lạnh ngắt của Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng vô hồn kèm theo một chút bi thương khổ sở.

“Chị hai, chị nhìn thấy hết rồi phải không?”

Tin tức hôm nay đều là về Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn, và Phan Huỳnh Bảo. Hoàng Song Thư gọi cho cô ấy nên chắc hẳn đã xem nội dung trên báo rồi.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao trên báo lại nói em ngủ với Trương Thiên Toàn? Châu Sa, em có gì ủy khuất không, nói chị nghe đi, chị nhất định sẽ giúp em.” Hoàng Song Thư đỡ Lê Châu Sa với vẻ mặt lo lắng.

“Em… đã ngủ với Trương Thiên Toàn, Huỳnh Bảo… đã biết rồi.” Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư với đôi mắt trống rỗng và nói với một nụ cười chua xót đau khổ.

“Sao lại như vậy? Có phải Trương Thiên Toàn cưỡng ép em không? Đừng sợ, bây giờ chị sẽ đi tìm Trương Thiên toàn tính sổ.”

Hoàng Song Thư tin rằng Lê Châu Sa sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, nếu chuyện này không phải do Lê Châu Sa tự nguyện làm thì chính là do Trương Thiên Toàn cưỡng ép. Hoàng Song Thư tức giận đến mức muốn lao đến đá mạnh vào hạ bộ của Trương Thiên Toàn, như vậy mới có thể trút hết giận.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hoàng Song Thư, khỏe môi Lê Châu Sa khẽ giật giật.

Cô ấy lộ ra ánh mắt đau khổ, lắc đầu nói: “Không phải… Chị hai, tối hôm qua em bị người ta chuốc thuốc, Trương Thiên Toàn đến cứu em, sau đó em… coi Trương Thiên Toàn là Phan Huỳnh Bảo.”

“Vậy… hai người.” Sau khi Hoàng Song Thư nghe lời này, cô cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.

Cô còn nghĩ rằng chuyện này chắc chắn là một sự hiểu lầm.

Nếu chỉ là hiểu lầm, cô cũng có thể nói chuyện với Phan Huỳnh Bảo, giúp hai người họ hàn gắn. Nhưng chuyện phát triển tới nước này, Hoàng Song Thư cũng không biết làm sao cả.

Lê Châu Sa không nói lời nào, chỉ hướng đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng Hoàng Song Thư khó tránh khỏi khó chịu với dáng vẻ hốc hác của người phụ nữ này.

Cô duỗi tay ra, nắm lấy tay Lê Châu Sa, trầm giọng nói: “Châu Sa, em nói cho chị biết, em có còn yêu Huỳnh Bảo không?”

Yêu thì làm sao mà không yêu thì làm sao? Trong cuộc đời mình, cô chỉ yêu một người đàn ông tên Phan Huỳnh Bảo.

“Không xứng… chị dâu, em… không xứng.”

Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư và tự lẩm bẩm.

“Không, Huỳnh Bảo sẽ không để ý chuyện đó đâu. Chỉ cần chúng ta giải thích với Huỳnh Bảo, cậu ấy sẽ hiểu. Huỳnh Bảo cũng yêu em, cậu ấy sẽ không bận tâm đâu.” Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lê Châu Sa, sốt ruột nói.

Lê Châu Sa yếu ớt nhìn Hoàng Song Thư: “Chị hai, em muốn trở về, chị đưa em về nhà họ Trần được không?”

“Được, chị sẽ đưa em về ngay. Bây giờ em đừng nghĩ ngợi gì nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

Hoàng Song Thư bối rối gật đầu, đỡ Lê Châu Sa rời khỏi khách sạn.

Việc Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn ngủ ở khách sạn đã thống trị toàn bộ các tờ báo trên mạng.

Mọi người đều biết Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn đã lên giường, và Phan Huỳnh Bảo cũng xuất hiện ở đó.

Mọi người đều thầm suy đoán liệu Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo có thể tái hợp hay không, và chuyện tình cảm của hai người Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn đã bị bàn tán ồn ào trong hai ngày qua.

Nhà họ Trần.

Trần Thanh Thảo không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, cô bé vẫn muốn thuyết phục Lê Châu Sa để Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ở bên nhau lần nữa, nhưng theo tình hình hiện tại, chuyện này dường như là không có khả năng.

Trần Thanh Thảo đã xin phép nghỉ học ở trường, mỗi ngày đều ở bên cạnh Lê Châu Sa. Hai ngày qua tình hình của Lê Châu Sa không ổn định, thường ngồi thất thần trước cửa sổ sát đất. Đôi khi, có người nói chuyện với cô ấy, Lê Châu Sa cũng không hề chú ý đến.

Từ hôm đó đến nay, Phan Huỳnh Bảo cũng không xuất hiện ở nhà họ Trần, cũng không có ai liên lạc được với Phan Huỳnh Bảo. Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư rất lo lắng sốt ruột nhưng cũng không biết phải làm sao.

“Chị ba, salad trái cây hôm nay rất ngon. Trước đây không phải chị rất thích ăn món salad trái cây này sao?

Chị muốn ăn không?” Trần Thanh Thảo ngồi xổm bên cạnh Lê Châu Sa, trên tay cầm một chén salad, nhỏ giọng dò hỏi.

Lê Châu Sa chỉ khẽ đảo mắt, liếc nhìn Trần Thanh Thảo, rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Bộ dạng này của Lê Châu Sa càng khiến Trần Thanh Thảo thêm lo lắng.

Cô sốt ruột nói: “Chị ba, chị đừng như vậy, nhìn chị như thế này Gạo Tẻ sợ lắm.”

“Gạo Tẻ, em có thể giúp chị một việc được không?”

Từ khi trở về nhà họ Trần, Lê Châu Sa vẫn không nói chuyện, cho dù là Trần Quân Phi hay Hoàng Song Thư đang nói chuyện với cô ấy, Lê Châu Sa vẫn như một con rối không có linh hồn, hai mắt cứ ngây ra đờ đẫn.

Bây giờ cuối cùng Lê Châu Sa cũng chịu nói, đương nhiên Gạo Tẻ rất vui vẻ gật đầu.

“Chị ba, chị muốn làm gì? Gạo Tẻ sẽ giúp chị.”

“Mua cho chị một vé xe.”

Lê Châu Sa đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Gạo Tẻ.

Hai chữ vé xe khiến Trần Thanh Thảo nhất thời hoảng sợ.

Cô nhéo nhéo lòng bàn tay, khẩn trương nói: “Chị ba… tại sao… sao lại muốn mua vé xe?”

Lê Châu Sa hướng ánh mắt lạnh băng nhìn ra ngoài cửa sổ, làn da trắng sứ mềm mại dưới ánh mặt trời càng lộ ra vẻ yên bình.

“Chị muốn rời khỏi đây.”

Có lẽ, chỉ có rời đi thì mới không còn đau khổ như vậy.

Trong lòng Lê Châu Sa đã suy nghĩ như thế.

“Chị ba không cần anh ba nữa sao?” Đôi mắt Trần Thanh Thảo dần đỏ lên.

Phan Huỳnh Bảo rất yêu Lê Châu Sa và Lê Châu Sa cũng yêu Phan Huỳnh Bảo, tại sao hai người họ lại đi đến tình trạng này?

“Giúp chị đi. Lê Châu Sa không trả lời câu hỏi của Gạo Tẻ, chỉ lạnh nhạt phun ra ba chữ Cuối cùng Trần Thanh Thảo cũng đồng ý, cô giúp Lê Châu Sa mua vé đi đến một vùng núi của Cao Bằng. Cao Bằng là một tỉnh ở vùng núi cao phía bắc rất nghèo, kinh tế và giao thông đi lại rất lạc hậu.

Lê Châu Sa là con gái chân yếu tay mềm, cô chạy đến nơi đó, e rằng sẽ phải chịu cực khổ.

Trần Thanh Thảo bảo Lê Châu Sa đừng đến Cao Bằng, nhưng cô ấy đã quyết định rồi.

Gạo Tẻ hoàn toàn không thể thay đổi quyết định của Lê Châu Sa.

Vào buổi tối, Trần Thanh Thảo đến phòng của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, nói với họ về quyết định của Lê Châu Sa.

Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư nhìn nhau, sắc mặt cũng dần trở nên mờ nhạt xấu xí.

“Châu Sa muốn rời thủ đô, rời khỏi nơi buồn bã này.”

Một lúc lâu sau, Hoàng Song Thư mới cất tiếng nói.

“Chị hai, chúng ta thật sự phải trơ mắt nhìn chị ba đi sao? Em mua vé xe cho chị ấy là ba ngày nữa. Ba ngày nữa chị ba sẽ đi bằng xe khách, em không thuyết phục được chị ba, cho nên… Trần Thanh Thảo nhìn Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Anh vẫn chưa tìm thấy Huỳnh Bảo sao?” Hoàng Song Thư cau mày, nhìn Trần Quân Phi và hỏi.

Trần Quân Phi ấn huyệt thái dương khó chịu của mình với vẻ u sầu nói: “Anh đã bảo Minh Cường cho người đi tìm, nhưng… kết quả vẫn là…”

Phan Huỳnh Bảo cố ý muốn trốn tránh mọi người, đương nhiên người của Trần Quân Phi không thể tìm ra.

“Không tìm được Huỳnh Bảo, vậy ai sẽ ngăn cản Châu Sa rời đi đây?”

Lúc này Hoàng Song Thư thực sự rất lo lắng, cô không thể trơ mắt nhìn Lê Châu Sa rời khỏi thủ đô được.

Cô hy vọng rằng Phan Huỳnh Bảo có thể xuất hiện và ngăn Lê Châu Sa rời đi.

Ba ngày sau, Lê Châu Sa chỉ mang theo một chút đồ đạc và một mình đặt chân lên xe.

Cao Bằng là một tỉnh cằn cỗi, không có sân bay, chỉ có xe khách, từ thủ đô đến Cao Bằng đi xe mất hơn chín tiếng, đây là lần đầu tiên Lê Châu Sa đi xe khách một mình như vậy.

“Cậu Phi, chúng tôi đã tìm thấy Cậu Bảo rồi.”

Cuối cùng, có người đã tìm thấy Phan Huỳnh Bảo. Trần Quân Phi vội vàng đưa Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đến nghĩa trang.

Hóa ra những ngày này Phan Huỳnh Bảo đã ở nghĩa trang, trước bia mộ của Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức.

Anh ấy đang ngồi trước bia mộ của Huỳnh Bảo Nhi như một pho tượng, khuôn mặt nghiêm nghị đầy vẻ buồn bã, chiếc áo sơ mi đen trên người đã nhăn nhúm nhưng còn mang theo hơi thở buồn bã và phiền muộn khó tả.

Trần Quân Phi bước về phía trước với đôi mắt phức tạp, ngồi xổm trước mặt Phan Huỳnh Bảo, và thì thầm: “Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa đã đi rồi.”

Phan Huỳnh Bảo khẽ đảo mắt, anh nhìn Trần Quân Phi, đôi mắt mờ mịt xám xịt, lập lòe lên một chút ánh sáng.

“Nếu bây giờ em đến nhà xe thì có khi có thể đuổi kịp.”

Trần Quân Phi nhẹ nhàng nhìn Phan Huỳnh Bảo và nói.

“Châu Sa… Châu Sa…”

Đôi mắt Phan Huỳnh Bảo từ từ đỏ lên, anh ấy lảo đảo đứng dậy, khàn giọng và hét lên tên của Lê Châu Sa.

Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo lắc lư, Trần Quân Phi cũng không bước tới để đỡ Phan Huỳnh Bảo.

“Đừng đi… Châu Sa… Anh yêu em… thật sự rất yêu em.”

Cho dù Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không quan tâm, anh chỉ cần một mình Lê Châu Sa thôi.

“Huỳnh Bảo.” Hoàng Song Thư nhìn Phan Huỳnh Bảo lao đi như một con thú dữ, cô đưa tay ra muốn đỡ Phan Huỳnh Bảo, nhưng anh ấy đã biến mất trước mắt Hoàng Song Thư. Cô nhìn theo bóng lưng Phan Huỳnh Bảo rời đi, trong mắt thoáng hiện lên một tia lo lắng.

“Anh hai, anh ba sẽ đuổi kịp chị ba không?” Dường như trong khoảnh khắc đó Trần Thanh Thảo đã trưởng thành hơn nhiều, cô gái ngây thơ kiêu ngạo kia rốt cuộc cũng dần trưởng thành rồi.

“Có thể, sẽ có thể.” Trần Quân Phi nắm lấy tay Hoàng Song Thư, nhìn về phía bầu trời cách đó không xa.

Huỳnh bảo, em phải đuổi theo Lê Châu Sa và cứu được hạnh phúc đấy.

Khi Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư trở vê nhà họ Trần, một cuộc gọi đến điện thoại di động của Trần Quân Phi. Sau khi Trân Quân Phi trả lời cuộc gọi, toàn bộ sắc mặt của anh đều thay đổi.

“Quân Phi, xảy ra chuyện gì sao?

Huỳnh Bảo có đuổi kịp Châu Sa không?”

Hoàng Song Thư nhận thấy sắc mặt xấu xí của Trần Quân Phi, cô bước đến bên cạnh anh, lo lắng hỏi.

Trần Quân Phi câm điện thoại nhìn Hoàng Song Thư, đôi môi mỏng chậm rãi nhấch lên nói: “Huỳnh Bảo…

bị tai nạn.”

Chương 473: Anh thật sự rất yêu em Nửa năm sau, Cao Bằng.

Nơi này tuy rằng căn cỗi nhưng lại rất yên bình, Lê Châu Sa dân dần yêu thích cảm giác sống ở đây.

Phong tục dân gian ở đây rất mộc mạc, ở đây có nhiều dân tộc thiểu số, những người dân tộc này vẫn giữ được truyền thống trước đây, họ mặc trang phục dân tộc và nhảy múa quanh đống lửa vào ban đêm.

Lê Châu Sa làm giáo viên ở làng này, trẻ con ở đây rất thích Lê Châu Sa, người già trong làng cũng rất thích cô ấy, hễ có việc vui là giết lợn, cừu mang đến cho Lê Châu Sa ăn no nê.

Lê Châu Sa dần dần yêu mến nơi này.

“Cô giáo Sa, đây là thứ mà bố em bảo em đưa cho cô. Ông ấy nói rằng cô bị cảm. Cô uống một ít thảo dược này sẽ tốt hơn.” Một cậu bé kháu khỉnh đưa một gói thảo dược cho Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa mặc một chiếc váy trơn, ngũ quan xinh đẹp lại có vài phần dịu dàng.

“Giúp cô cảm ơn bố con nhé.”

Cậu bé cười toe toét, lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ xíu.

Lê Châu Sa đặt thảo dược xuống, câm sách giáo khoa định vào lớp, thầy hiệu trưởng bước về phía Lê Châu Sa với nụ cười trên môi.

“Cô giáo Sa, đây là giáo viên mà trường chúng ta vừa mới tới, sau này mọi người là đồng nghiệp, làm quen Chương 473: Anh thật sự rất yêu em một chút đi nhé.”

Nơi đây luôn thiếu giáo viên, dù chính sách ưu đãi tốt đến mấy thì những giáo viên bình thường cũng ngại đến nơi cằn cỗi xa xôi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom