• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Lâu hạ hạ sinh con cho tôi (1 Viewer)

  • Chương 6-10

CHƯƠNG 6: CẬU CHÍNH LÀ HUNG THỦ

Phương Trùng Sinh vừa về tới biệt thự thì mới sực nhớ ra, hôm qua hắn đã tắt nguồn điện thoại mà quên chưa bật.
Điện thoại vừa khởi động lại, màn hình đã hiển thị hai mươi cuộc gọi nhỡ và mười lăm tin nhắn, đồng loạt thi nhau báo về. Tất cả đều là của Lý Phương Phụng. Hắn chau mày tỏ rõ vẻ mặt khó chịu, liền buông một câu hờ hững:
- Thật là phiền phức!
Trong suốt hai mươi bảy năm cuộc đời của hắn, hắn chưa từng yêu ai, cũng không hề có tình cảm nam nữ với bất kì người phụ nữ nào. Đàn bà theo hắn không đếm xuể, có kẻ còn chủ động tự tìm cách leo lên giường của hắn hòng mong đổi đời, tuy nhiên đều bị hắn phũ phàng gạt phăng. Hắn xưa nay nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng dựa vào vẻ đẹp hoàn mỹ đến từng chi tiết cùng tài năng vượt trội hơn người, vẫn có không ít cô gái mặt dày, dù biết hắn và Lý Phương Phụng đã có hôn ước với nhau nhưng vẫn dai dẳng bám theo, hy vọng sau một đêm ân ái được một bước trở thành người tình nhỏ của một tổng tài quyền lực bậc nhất.
Lý Phương Phụng và hắn ngay từ khi còn đang bi bô tập nói đã được các bậc bề trên hứa hôn. Hắn không phản đối, gật đầu nghe theo. Dù sao cũng chỉ là cuộc hôn nhân làm ăn. Tổ chức đám cưới, sinh một đứa con để sau này kế nghiệp cha, thế là xong nghĩa vụ hắn phải làm. Hôn lễ của họ dự tính năm sau sẽ diễn ra. Trên danh nghĩa là hôn phu nhưng chưa một lần nào hắn chủ động tới gặp cô ta.
Hắn vừa đạp cửa phòng tắm bước ra thì thấy Bối Cảnh đã chờ sẵn ở đó. Anh ta cúi đầu chào hắn và bắt đầu nói hết những gì mình đã điều tra về Ngô Tình Ngôn:
- Ngô Tình Ngôn, sinh năm 1987, quê ở Khiết Giang, hiện làm bác sỹ tâm lý tại bệnh viện S. Bố mẹ anh ta cũng đều làm bác sĩ nhưng đã về hưu. Trên Ngô Tình Ngôn còn có một người anh trai hiện đang công tác tác tại nước ngoài.
Bối Cảnh nói một lần dứt khoát, mạch lạc về Ngô Tình Ngôn. Kể ra, tốc độ điều tra của anh ta cũng thật đáng kinh ngạc. Nghe xong, Phương Trùng Sinh khoanh hai tay trước ngực, đăm chiêu đáp:
- Cử người theo dõi Lâu Hạ Hạ cho tôi. Nếu thấy cô ta có biểu hiện lạ thì lập tức báo cáo ngay.



..








Về phần Lâu Hạ Hạ, cô tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi, đau nhức khắp người. Phương Trùng Sinh đã rời đi từ lâu. Sau hành động hành hạ cô tàn nhẫn tối hôm qua, Lâu Hạ Hạ càng căm ghét hắn hơn gấp bội lần. Hai tay cô nắm chặt, quyết định sẽ tìm ra chứng cơ chứng minh mình vô tội, để hắn phải quỳ xuống xin lỗi tất cả những gì mà hắn đã gây ra chô cô.
Lâu Hạ Hạ bước xuống giường, lao nhanh vào phòng tắm chà xát thật mạnh hòng để gột sạch thứ mùi trên cơ thể của Phương Trùng Sinh. Mãi một lúc sau cô mới đi ra, nhẹ nhõm cầm túi xách chuẩn bị bước ra ngoài.
Hôm qua cô đã may mắn tìm thấy được địa chỉ nhà của một người bạn học cũ. Cô ấy là Hạ Khánh Huyền, có quen biết cả Lâu Hạ Hạ và Phương Liễu Giai. Lâu Hạ Hạ tìm đến Hạ Khánh Huyền, muốn hỏi xem cô ấy có biết tin tức gì về nguyên nhân cái chết của Phương Liễu Giai hay không.
Lâu Hạ Hạ lái xe đi thẳng một mạch sang thành phố B. Hạ Khánh Huyền vẫn chưa kết hôn, hiện tại đang làm giáo viên cho một ngôi trường tư nhân. Mất khoảng hơn hai tiếng lái xe, cuối cùng cô cũng tới trước nơi làm việc của Hạ Khánh Huyền.
Một người bảo vệ trẻ tuổi từ trong phòng ngó đầu ra xem. Trông thấy Lâu Hạ Hạ thật xinh đẹp, quyến rũ, cả người tỏa ra một sự sang trọng bức người, nhẹ nhàng mở cửa xe bước xuống khiến anh ta thoáng chút ngơ ngẩn.
- Xin chào, tôi muốn tìm cô giáo Hạ Khánh Huyền, anh có thể chỉ giúp tôi được không?
Lâu Hạ Hạ dịu dàng hỏi.
Viên bảo vệ vội thu ánh mắt ngưỡng mộ của mình lại, nhiệt tình đáp:
-À, cô tìm cô giáo Huyền ư? Lớp học của cô ấy ở cuối hành lang, thẳng lối này đi vào. Cô cứ đi tới đó ắt sẽ thấy.
Lâu Hạ Hạ vội cảm ơn rồi bước đi. Viên bảo vệ vẫn nhìn theo bóng dáng của cô, trong bụng say mê không ít.
Rất nhanh chóng, Lâu Hạ Hạ tìm được Hạ Khánh Huyền. Mặc dù đã hơn mười năm không gặp, nhưng những đường nét trên gương mặt cô ấy vẫn không có gì thay đổi. Hạ Khánh Huyền có đôi chút sững sờ, rồi đồng ý sau tiết học này sẽ hẹn gặp Lâu Hạ Hạ ở quán cà phê đối diện trường học.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Hạ Khánh Huyền tao nhã bước tới. Lâu Hạ Hạ mỉm cười hỏi:
- Cậu uống gì để mình gọi!
- Không cần đâu!
Hạ Khánh Huyền thờ ơ đáp.
- Mình chỉ ngồi một chút rồi sẽ về trường luôn. Cậu muốn hỏi lại nguyên nhân cái chết của Phương Liễu Giai?
Trước thái độ lạnh nhạt của bạn học cũ, trong lòng Lâu Hạ Hạ có chút buồn. Dù sao họ cũng đã là những người bạn từng một thời gắn bó. Nhưng khoảng thời gian tồi tệ kia đã làm mờ nhạt hết tất cả.
- Mình đang có chút chuyện muốn hỏi cậu. Cái chết năm đó của Liễu Giai, cậu có biết nguyên nhân thực sự khiến cậu ấy tự vẫn là gì không?
Hạ Khánh Huyền nhắm mắt lại, sau đó ngả người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, ung dung đáp:
- Cậu không biết cũng phải thôi, vì lúc đó cậu không có mặt ở đấy. Nhưng nguồn cơ khiến Phương Liễu Giai tự vẫn là do cậu mà ra.
Lâu Hạ Hạ thoáng chút giật mình. Nhưng việc này Phương Trùng Sinh đã căm ghét nói với cô rất nhiều lần nên cô cũng không lấy làm bất ngờ nữa. Cô cầm thìa khuấy khuấy ly cà phê, mỉm cười chua chát:
- Vì sao cậu lại nghĩ nguyên nhân do mình mà ra, trong khi đó mình và Giai Liễu coi nhau như chị em, các cậu đều biết mà!
Hạ Khánh Huyền ngồi thẳng người lại, nhìn chằm chằm vào Lâu Hạ Hạ, nhếch miệng cười đáp:
- Phải, cậu với cô ấy là chị em tốt, rất tốt. Tốt đến mức cậu nhẫn tâm cướp luôn người yêu của bạn thân mình, sau đó còn độc ác tới mức mắng nhiếc, nguyền rủa cậu ấy chết đi bằng những lời lẽ thô tục nhất!
Cướp người yêu? Mắng nhiếc? Nguyền rủa? Trái tim Lâu Hạ Hạ rơi bộp một nhịp. Sao có thể chứ? Cô chưa từng nghe Liễu Giai kể về người yêu, cũng chưa hề trắng trợn tranh giành bạn trai của bạn thân mình. Lâu Hạ Hạ đưa hai tay ôm lấy đầu, thực sự cô không nhớ một chút gì cả.
Hạ Khánh Huyền vẫn nhìn theo Lâu Hạ Hạ, nhếch miệng cười khẩy:
- Cậu quên thật hay là cố tình không nhớ? Bức thư cậu viết cho Liễu Giai, mình đã tận mắt đọc qua. Liễu Giai luôn coi cậu như chị em gái của mình nên khi cô ấy biết bộ mặt thật của cậu đã không chịu được mà tự sát. Lâu Hạ Hạ, cậu thật nhẫn tâm. Cậu biết Phương Liễu Giai vốn bị trầm cảm nặng cơ mà?
Mọi ký ức của Lâu Hạ Hạ chỉ dừng lại ở khoảnh khắc khi cô hay tin Liễu Giai chết, cô đã bị sốc tới mức ngất lịm ngay tại chỗ. Khoảng thời gian kế tiếp, cô bị mắc hội chứng trầm cảm rất nặng, cả ngày chỉ ngồi trước gương tự trang điểm cho mình, sau đó lại phá lên cười ngặt nghẽo. Cha mẹ cô bất lực, đã từng nghĩ đến phương án đưa cô vào bệnh viện tâm thần để chữa trị. Giờ nhớ lại khoảng thời gian đó, Lâu Hạ Hạ càng thêm bội phần khổ sở.
Chừng một lát sau, Hạ Khánh Huyền đưa tay xem đồng hồ, sau đó đứng dậy cầm túi xách, trước khi rời đi còn buông một câu giễu cợt:
- Lâu Hạ Hạ, cậu chính là hung thủ gây nên cái chết của Phương Liễu Giai.

CHƯƠNG 7: ANH TRAI TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG

Phương Trùng Sinh vừa về tới biệt thự thì mới sực nhớ ra, hôm qua hắn đã tắt nguồn điện thoại mà quên chưa bật.
Điện thoại vừa khởi động lại, màn hình đã hiển thị hai mươi cuộc gọi nhỡ và mười lăm tin nhắn, đồng loạt thi nhau báo về. Tất cả đều là của Lý Phương Phụng. Hắn chau mày tỏ rõ vẻ mặt khó chịu, liền buông một câu hờ hững:
- Thật là phiền phức!
Trong suốt hai mươi bảy năm cuộc đời của hắn, hắn chưa từng yêu ai, cũng không hề có tình cảm nam nữ với bất kì người phụ nữ nào. Đàn bà theo hắn không đếm xuể, có kẻ còn chủ động tự tìm cách leo lên giường của hắn hòng mong đổi đời, tuy nhiên đều bị hắn phũ phàng gạt phăng. Hắn xưa nay nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng dựa vào vẻ đẹp hoàn mỹ đến từng chi tiết cùng tài năng vượt trội hơn người, vẫn có không ít cô gái mặt dày, dù biết hắn và Lý Phương Phụng đã có hôn ước với nhau nhưng vẫn dai dẳng bám theo, hy vọng sau một đêm ân ái được một bước trở thành người tình nhỏ của một tổng tài quyền lực bậc nhất.
Lý Phương Phụng và hắn ngay từ khi còn đang bi bô tập nói đã được các bậc bề trên hứa hôn. Hắn không phản đối, gật đầu nghe theo. Dù sao cũng chỉ là cuộc hôn nhân làm ăn. Tổ chức đám cưới, sinh một đứa con để sau này kế nghiệp cha, thế là xong nghĩa vụ hắn phải làm. Hôn lễ của họ dự tính năm sau sẽ diễn ra. Trên danh nghĩa là hôn phu nhưng chưa một lần nào hắn chủ động tới gặp cô ta.
Hắn vừa đạp cửa phòng tắm bước ra thì thấy Bối Cảnh đã chờ sẵn ở đó. Anh ta cúi đầu chào hắn và bắt đầu nói hết những gì mình đã điều tra về Ngô Tình Ngôn:
- Ngô Tình Ngôn, sinh năm 1987, quê ở Khiết Giang, hiện làm bác sỹ tâm lý tại bệnh viện S. Bố mẹ anh ta cũng đều làm bác sĩ nhưng đã về hưu. Trên Ngô Tình Ngôn còn có một người anh trai hiện đang công tác tác tại nước ngoài.
Bối Cảnh nói một lần dứt khoát, mạch lạc về Ngô Tình Ngôn. Kể ra, tốc độ điều tra của anh ta cũng thật đáng kinh ngạc. Nghe xong, Phương Trùng Sinh khoanh hai tay trước ngực, đăm chiêu đáp:
- Cử người theo dõi Lâu Hạ Hạ cho tôi. Nếu thấy cô ta có biểu hiện lạ thì lập tức báo cáo ngay.



..








Về phần Lâu Hạ Hạ, cô tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi, đau nhức khắp người. Phương Trùng Sinh đã rời đi từ lâu. Sau hành động hành hạ cô tàn nhẫn tối hôm qua, Lâu Hạ Hạ càng căm ghét hắn hơn gấp bội lần. Hai tay cô nắm chặt, quyết định sẽ tìm ra chứng cơ chứng minh mình vô tội, để hắn phải quỳ xuống xin lỗi tất cả những gì mà hắn đã gây ra chô cô.
Lâu Hạ Hạ bước xuống giường, lao nhanh vào phòng tắm chà xát thật mạnh hòng để gột sạch thứ mùi trên cơ thể của Phương Trùng Sinh. Mãi một lúc sau cô mới đi ra, nhẹ nhõm cầm túi xách chuẩn bị bước ra ngoài.
Hôm qua cô đã may mắn tìm thấy được địa chỉ nhà của một người bạn học cũ. Cô ấy là Hạ Khánh Huyền, có quen biết cả Lâu Hạ Hạ và Phương Liễu Giai. Lâu Hạ Hạ tìm đến Hạ Khánh Huyền, muốn hỏi xem cô ấy có biết tin tức gì về nguyên nhân cái chết của Phương Liễu Giai hay không.
Lâu Hạ Hạ lái xe đi thẳng một mạch sang thành phố B. Hạ Khánh Huyền vẫn chưa kết hôn, hiện tại đang làm giáo viên cho một ngôi trường tư nhân. Mất khoảng hơn hai tiếng lái xe, cuối cùng cô cũng tới trước nơi làm việc của Hạ Khánh Huyền.
Một người bảo vệ trẻ tuổi từ trong phòng ngó đầu ra xem. Trông thấy Lâu Hạ Hạ thật xinh đẹp, quyến rũ, cả người tỏa ra một sự sang trọng bức người, nhẹ nhàng mở cửa xe bước xuống khiến anh ta thoáng chút ngơ ngẩn.
- Xin chào, tôi muốn tìm cô giáo Hạ Khánh Huyền, anh có thể chỉ giúp tôi được không?
Lâu Hạ Hạ dịu dàng hỏi.
Viên bảo vệ vội thu ánh mắt ngưỡng mộ của mình lại, nhiệt tình đáp:
-À, cô tìm cô giáo Huyền ư? Lớp học của cô ấy ở cuối hành lang, thẳng lối này đi vào. Cô cứ đi tới đó ắt sẽ thấy.
Lâu Hạ Hạ vội cảm ơn rồi bước đi. Viên bảo vệ vẫn nhìn theo bóng dáng của cô, trong bụng say mê không ít.
Rất nhanh chóng, Lâu Hạ Hạ tìm được Hạ Khánh Huyền. Mặc dù đã hơn mười năm không gặp, nhưng những đường nét trên gương mặt cô ấy vẫn không có gì thay đổi. Hạ Khánh Huyền có đôi chút sững sờ, rồi đồng ý sau tiết học này sẽ hẹn gặp Lâu Hạ Hạ ở quán cà phê đối diện trường học.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Hạ Khánh Huyền tao nhã bước tới. Lâu Hạ Hạ mỉm cười hỏi:
- Cậu uống gì để mình gọi!
- Không cần đâu!
Hạ Khánh Huyền thờ ơ đáp.
- Mình chỉ ngồi một chút rồi sẽ về trường luôn. Cậu muốn hỏi lại nguyên nhân cái chết của Phương Liễu Giai?
Trước thái độ lạnh nhạt của bạn học cũ, trong lòng Lâu Hạ Hạ có chút buồn. Dù sao họ cũng đã là những người bạn từng một thời gắn bó. Nhưng khoảng thời gian tồi tệ kia đã làm mờ nhạt hết tất cả.
- Mình đang có chút chuyện muốn hỏi cậu. Cái chết năm đó của Liễu Giai, cậu có biết nguyên nhân thực sự khiến cậu ấy tự vẫn là gì không?
Hạ Khánh Huyền nhắm mắt lại, sau đó ngả người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, ung dung đáp:
- Cậu không biết cũng phải thôi, vì lúc đó cậu không có mặt ở đấy. Nhưng nguồn cơ khiến Phương Liễu Giai tự vẫn là do cậu mà ra.
Lâu Hạ Hạ thoáng chút giật mình. Nhưng việc này Phương Trùng Sinh đã căm ghét nói với cô rất nhiều lần nên cô cũng không lấy làm bất ngờ nữa. Cô cầm thìa khuấy khuấy ly cà phê, mỉm cười chua chát:
- Vì sao cậu lại nghĩ nguyên nhân do mình mà ra, trong khi đó mình và Giai Liễu coi nhau như chị em, các cậu đều biết mà!
Hạ Khánh Huyền ngồi thẳng người lại, nhìn chằm chằm vào Lâu Hạ Hạ, nhếch miệng cười đáp:
- Phải, cậu với cô ấy là chị em tốt, rất tốt. Tốt đến mức cậu nhẫn tâm cướp luôn người yêu của bạn thân mình, sau đó còn độc ác tới mức mắng nhiếc, nguyền rủa cậu ấy chết đi bằng những lời lẽ thô tục nhất!
Cướp người yêu? Mắng nhiếc? Nguyền rủa? Trái tim Lâu Hạ Hạ rơi bộp một nhịp. Sao có thể chứ? Cô chưa từng nghe Liễu Giai kể về người yêu, cũng chưa hề trắng trợn tranh giành bạn trai của bạn thân mình. Lâu Hạ Hạ đưa hai tay ôm lấy đầu, thực sự cô không nhớ một chút gì cả.
Hạ Khánh Huyền vẫn nhìn theo Lâu Hạ Hạ, nhếch miệng cười khẩy:
- Cậu quên thật hay là cố tình không nhớ? Bức thư cậu viết cho Liễu Giai, mình đã tận mắt đọc qua. Liễu Giai luôn coi cậu như chị em gái của mình nên khi cô ấy biết bộ mặt thật của cậu đã không chịu được mà tự sát. Lâu Hạ Hạ, cậu thật nhẫn tâm. Cậu biết Phương Liễu Giai vốn bị trầm cảm nặng cơ mà?
Mọi ký ức của Lâu Hạ Hạ chỉ dừng lại ở khoảnh khắc khi cô hay tin Liễu Giai chết, cô đã bị sốc tới mức ngất lịm ngay tại chỗ. Khoảng thời gian kế tiếp, cô bị mắc hội chứng trầm cảm rất nặng, cả ngày chỉ ngồi trước gương tự trang điểm cho mình, sau đó lại phá lên cười ngặt nghẽo. Cha mẹ cô bất lực, đã từng nghĩ đến phương án đưa cô vào bệnh viện tâm thần để chữa trị. Giờ nhớ lại khoảng thời gian đó, Lâu Hạ Hạ càng thêm bội phần khổ sở.
Chừng một lát sau, Hạ Khánh Huyền đưa tay xem đồng hồ, sau đó đứng dậy cầm túi xách, trước khi rời đi còn buông một câu giễu cợt:
- Lâu Hạ Hạ, cậu chính là hung thủ gây nên cái chết của Phương Liễu Giai.

Chương 8: Ám sát kinh hoàng tại bãi bắn súng

Cả đêm hôm qua, Phương Bình Hoan trằn trọc không ngủ được. Ông ta ngẫm nghĩ một hồi, bèn quyết định nhấc máy gọi cả hai người con trai bay về Mỹ một chuyến. Phương Lục Chiến đương nhiên gật đầu vâng dạ ngay. Còn về phần Phương Trùng Sinh, hắn còn không buồn trả lời lại.

Cái gia đình mà cha hắn đang nhọc sức dựng lên để hòng đạt được cái quái gì cơ chứ?

Tình cảm thì không có. Tham vọng, mưu mô thì có thừa. Phương Trùng Sinh nhếch miệng cười lạnh.

Ở một diễn biến khác, trong một căn phòng xa hoa, tráng lệ, ánh mắt đầy mưu mô, xảo quyệt của Phương Lục Chiến đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Phương Trùng Sinh đang đứng nói chuyện với Lâu Hạ Hạ. Anh ta đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, sau đó lấy ra một con dao găm sắc nhọn, đâm thẳng xuống khuôn mặt lãnh khốc của Phương Trùng Sinh ở bên cạnh.

Sự ghen ghét, đố kị luôn khiến anh ta sống trong bứt rứt từ hơn hai mươi năm nay. Vì hà cớ gì mà Phương Trùng Sinh được đường đường chính chính đứng trên đỉnh cao danh vọng mà hô phong hoán vũ.

Còn anh ta, mặc dù cũng là con trai ruột của Phương Bình Hoan mà lại phải sống chui lủi như một con chó ở cái nơi xa xôi, nghèo nàn, quanh năm suốt tháng cắm đầu vào đất!

Càng nghĩ Phương Lục Chiến lại càng căm ghét tột cùng cả gia đình nhà họ Phương. Hừ, chỉ vì mẹ anh ta là bồ nhí mà anh ta phải chịu tủi nhục, ê chề như thế này.

Phương Lục Chiến nghiến răng, tự thề trong lòng dù có phải trả một cái giá đắt thì anh ta cũng phải giành lại hết tất cả những thứ đáng lẽ ra chỉ thuộc về mình.

Sớm ngày hôm sau, Phương Trùng Sinh tự động lái xe đến trung tâm bắn súng lớn nhất thành phố Khiết Giang - NASA để giải khuây. Lần này hắn không dẫn theo nhiều người mà chỉ đem theo một mình Bối Cảnh đi cùng.

Phương Trùng Sinh vừa đặt chân bước xuống xe, nhân viên NASA đã vội vàng khúm núm chạy tới, cúi đầu chào.

Hầu như tất cả những ai ở đây đều biết đến cái tên Phương Trùng Sinh. Danh tiếng của hắn vang dội khắp tất cả các mạng, phủ sóng từ nền kinh tế cho đến cả xã hội đen. Bất cứ một mảng nào cũng đều kính nể hắn bội phần.

Phương Trùng Sinh được dẫn thẳng tới phòng bắn súng thật lớn nhất NASA, căn phòng này chứa hơn năm trăm các loại súng ống từ cổ xưa cho đến tân tiến nhất hiện giờ. Ở đây, quan khách được thoải mái lựa chọn loại súng mình yêu thích, trang bị đầy đủ các loại đồ bảo hộ tiên tiến nhất, sau đó sẽ được nhân viên dẫn ra khu bắn súng ngoài trời, trực tiếp thỏa sức mà bắn.

Phương Trùng Sinh không do dự, chọn ngay cho mình một khẩu súng bắn tỉa Sangaree's, độ nhạy của súng Sangaree's thuộc vào hàng nhanh nhất trong tất cả các loại với tốc độ chỉ chưa đầy một giây đã có thể ghim thẳng vào mục tiêu.

Bối Cảnh đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát xung quanh, đề phòng có kẻ lén lút theo dõi.

Phương Trùng Sinh mãn nguyện rời phòng chọn súng, sau đó đi thẳng một mạch ra bãi bắn súng bên ngoài.

Toàn bộ cảnh vệ NASA đều đứng bên cạnh quan sát, cẩn thận bảo vệ an toàn cho Phương Trùng Sinh. Ông chủ lớn của tập đoàn Phương Thị danh tiếng có sức bứt phá, lay chuyển cả nền kinh tế trong và ngoài nước đích thân tới đây hưởng lạc, đó là một niềm vinh dự lớn nhất cho họ.

Khu bắn súng rộng lớn ngoài trời này chỉ có một mình Phương Trùng Sinh tới bắn. Ngay khi hắn vừa xuống xe, toàn bộ quan khách đều đã được lệnh rời đi ngay lập tức. Để không làm ảnh hưởng tới cuộc vui của hắn, đại diện bên NASA còn sai tất cả nhân viên phải tuyệt đối giữ yên lặng, nếu ai mà mở miệng nói khi chưa có sự cho phép sẽ bị đuổi thẳng khỏi NASA.

Phương Trùng Sinh đeo đồ bảo hộ, nhẹ nhàng nâng súng lên, đặt vào trong tầm ngắm. Trông hắn uy vũ, mạnh mẽ mà có sức hút bức người, khí chất lạnh lùng, cao ngạo thuộc hàng thượng đẳng, không ai có thể sánh kịp!

Đoàng... đoàng....

Theo mỗi lần hắn bắn, đạn lại được phóng đi một cách nhanh nhất, sau đó ghim thẳng lên bia đỡ cách đó hơn chục mét. Loạt đạn nào hắn bắn ra cũng ghim thẳng tâm bia đạn, chuẩn xác đến từng mi- li- mét. Tất cả mọi người đều thầm kinh hãi trong lòng, miệng muốn trầm trồ thốt lên ca ngợi mà lại sợ không dám, đành nuốt lại vào trong cuống họng.

Mọi tâm tư bực bội của hắn đều dồn cả vào trong từng loạt súng. Hắn chỉ muốn phát tiết hết những cảm xúc tiêu cực của mình một lần cho xong.

Trải qua hơn ba tiếng đồng hồ bắn súng, những tấm bia đạn trong bãi có cảm giác như đã bị phá nát, không còn một chỗ trống nào để mà ghim thêm được nữa.

Phương Trùng Sinh khóa súng, vươn lại vai cho khỏe người, đưa tay đón lấy chiếc khăn lau mặt mà nhân viên NASA cung kính đưa cho.

- Dạ, dạ, thưa ngài Phương, điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn sàng trong phòng khách cho ngài rồi ạ.

Phương Trùng Sinh ném súng cho hắn, uy lãnh mà bước đi, còn không buồn ngoảnh mặt lại. Nhưng hắn chưa kịp bước ra khỏi bãi bắn súng, bỗng từ phía xa xa vang lên một loạt đạn nổ inh tai nhức óc, khói súng bay mù mịt.

Toàn bộ nhân viên NASA hoảng hốt hò hét ầm ĩ, ôm đầu co cẳng bỏ chạy.

Tình thế trở lên hết sức hỗn loạn, ai ai cũng muốn bảo vệ tính mạng mình là trên hết, bất chấp xô đẩy, dẫm đạp lên nhau mà dốc sức chạy trốn.

Đoàng... đoàng...đoàng....

Thêm một loạt đạn nữa được phóng ra, ánh đạn chói sáng, tóe lửa lao vun vút về phía bãi bắn súng. Một số nhân viên không chạy kịp bị trúng đạn, máu tươi bắn lên cả mặt Phương Trùng Sinh, ngã vật xuống đất, chưa biết sống chết thế nào.

- Bảo vệ Phương tổng!!!

Bối Cảnh hai tay cầm hai khẩu súng ZipP tân tiến nhất do chính tay Phương Trùng Sinh thiết kế, lao vụt lên phía trước, che chắn cho Phương Trùng Sinh, sau đó bắn trả lại bằng một loạt đạn mới.

Những thuộc hạ còn lại của Phương Trùng Sinh đã được Bối Cảnh bí mật điều theo khi trước, vội vàng nhanh chóng tản ra xếp thành một vòng tròn, vây kín Phương Trùng Sinh vào giữa, cảnh giác nhìn ngó xung quanh, cẩn thận lần tìm nơi ẩn nấp của kẻ ám sát.

Trước tình cảnh hỗn loạn nguy cấp như vậy, nhưng tuyệt nhiên trên khuôn mặt điển trai của Phương Trùng Sinh vẫn rất ư điềm tĩnh. Hắn khẽ cong môi lên cười, rồi lạnh lùng đưa tay giật lấy một khẩu súng khác của Bối Cảnh, ngắm thẳng về hướng đông bắn một đường đạn.

Á...!!!

Ngay lập tức, một tiếng hét thất thanh đầy đau đớn chợt vang lên. Từ trên mái lầu của bãi bắn súng, một thân ảnh gầy còm, cao lêu khêu, mặc bộ vest màu đen loạng choạng lùi lại, mất đà rơi thẳng xuống dưới đất.

Bối Cảnh cùng một vài thuộc hạ nhanh chân chạy tới bên cạnh gã mặc đồ vest xem xét. Vài phút sau, Bối Cảnh bèn quay lại nhìn Phương Trùng, khẽ lắc đầu.

Phương Trùng Sinh đưa tay lên miệng thổi tàn súng còn bám trên tay, thờ ơ liếc nhìn xác chết của gã áo đen khi nãy, đoạn hừ lạnh ra lệnh:

- Điều tra lai lịch và hoàn cảnh của hắn.

Nói xong, hắn xoay bước rời khỏi NASA. Kẻ muốn ám sát Phương Trùng Sinh vừa rồi hẳn phải có mối cừu hận rất lớn đối với hắn. Hơn nữa, y cũng đã rất tỉ mẩn quan sát, cử người theo dõi mọi tung tích của Phương Trùng Sinh nên mới có thể nắm được lịch trình ngày hôm nay của hắn mà hạ lệnh sai sát thủ tới giết.

Phương Trùng Sinh khẽ dựa lưng ra phía sau xe, chiếc xe dưới đôi tay điều khiển điêu luyện của Bối Cảnh lao một mạch về phía trước.

- Muốn chơi với ông đây ư, đâu có dễ dàng như vậy!

Chương 9: Thuốc tránh thai không thể không có

Sang Mỹ sao?

Thâm tâm Lâu Hạ Hạ nhẽ rơi bộp một tiếng. Phương Trùng Sinh sang Mỹ thì có liên quan gì tới cô cơ chứ? Nhưng cô đã trót ký vào bản khế ước bán thân, do vậy toàn bộ mệnh lệnh của hắn cô đều phải nhất nhất nghe lời.

Đợi bóng dáng Phương Trùng Sinh cùng chiếc Maybach đen bóng lao vụt đi, Lâu Hạ Hạ thở dài một tiếng, lôi chiếc va li đã lâu không dùng ra mà lau chùi.

A...

Vết thương bị cọ xát mạnh mẽ tại nơi sâu nhất của cơ thể khiến cô khẽ kêu lên một tiếng. Rồi chợt như sực nhớ ra điều gì đó, Lâu Hạ Hạ vội vàng chạy tới bên cạnh tủ đồ trang điểm, kéo ra lấy một vỉ thuốc nhỏ màu trắng.

Vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp ấy đã bị cô uống hết bốn viên, còn lại mười sáu viên nữa. Đôi tay Lâu Hạ Hạ khẽ chần chừ một lát. Sau đó cô quyết định nhét nó vào sâu trong góc va li. Nhất định không thể để Phương Trùng Sinh phát hiện. Nếu không thì hắn sẽ trừng phạt cô sống dở chết dở mất.

Cả đêm hôm đó, Lâu Hạ Hạ ngủ không hề ngon giấc. Mỗi lần cô nhắm mắt là lại thấy gương mặt đê tiện của Phương Trùng Sinh đang nhìn cô chằm chằm. Đôi lúc cô mơ thấy khuôn mặt xinh đẹp mà trong sáng của cả Phương Liễu Giai, nước mắt đầm đìa mà nhìn cô đầy oán hận. Cứ như thế, Lâu Hạ Hạ tỉnh ngủ cho tới sáng.

Sớm hôm sau, Triệu quản gia đã đợi cô sẵn ở bên dưới sảnh. Nhác trông thấy chiếc va li nhỏ xinh mà cô đem theo, Triệu quản gia khẽ mỉm cười hiền lành. Đoạn ông sai người hầu cầm lấy va li của cô, đem trở lại phòng mà cất đi.

- Lâu tiểu thư, thiếu gia đã chuẩn bị sẵn đồ đạc cho cô rồi. Cô chỉ cần đi tay không thôi!

Gương mặt Lâu Hạ Hạ thoáng sững sờ. Nào chỉ có quần áo đơn giản đâu, còn đồ ngủ, đồ lót,... Và cả...

Nghĩ đến đây, Lâu Hạ Hạ khẽ nuốt nước bọt. Nếu không có thuốc tránh thai, chỉ e cô rất dễ thụ thai. Những lần trước Phương Trùng Sinh đều đi trần mà cứ thế xả vào bên trong cơ thể cô, khiến Lâu Hạ Hạ đều phải vội vàng uống thuốc ngay lập tức. Cô thà chết cũng không để bản thân mang thai cốt nhục của hắn.

Nhận ra vẻ mặt do dự của cô, Triệu quản gia nhẹ nhàng hỏi lại:

- Lâu tiểu thư, cô còn điều gì lăn tăn phải không?

Lâu Hạ Hạ vội gật đầu, ánh mắt khó xử nhìn lên trên lầu, dịu dàng nói:

- Tôi... tôi có thể lên trên lấy đồ được không? Tôi sẽ quay lại rất nhanh thôi. Trong đó có một vật rất quan trọng, tôi không thể không đem theo!

Lẽ dĩ nhiên Triệu quản gia cũng đồng ý. Vì đây là máy bay tư nhân nên thời gian của họ rất thoải mái.

Lâu Hạ Hạ quay trở lại phòng, đem vỉ thuốc tránh thai nhét vào trong ví. Đoạn mới yên tâm bước xuống dưới lầu!

Chương 10: Đàn bà là nơi để hắn xả dục vọng

Máy bay riêng của Phương Trùng Sinh cũng do chính tay hắn thiết kế và cho phép vận hành. Lâu Hạ Hạ thâm tâm không ngừng cảm thán. Người đàn ông này quả thực vô cùng tài giỏi. Chỉ với hai bàn tay trắng mà hắn đã tự xây dựng cho mình một cơ ngơi khổng lồ và một danh tiếng lẫy lừng khắp trong và ngoài nước như vậy. Quả thực hiếm có ai tài giỏi như thế.

Ngay khi Lâu Hạ Hạ vừa bước xuống xe, Phương Trùng Sinh đã khoanh tay chờ sẵn ở đó. Hắn mặc một bộ đồ thể thao ôm sát, cơ bắp cùng lồng ngực của hắn lấp ló trong tấm vải cao cấp. Bộ đồ này càng làm nổi bật thêm nét đẹp trai, anh tuấn ngút trời của hắn.

Phương Trùng Sinh cong môi nhìn Lâu Hạ Hạ, chán ghét nói:

- Lần sau còn để tôi phải chờ cô thêm bất kỳ một giây nào nữa, tôi sẽ lập tức bóp chết cô ngay tại chỗ!

Tâm can Lâu Hạ Hạ thoáng chút run rẩy. Hắn luôn luôn nói một là một, nếu còn chống đối hắn, chỉ e cô khó lòng mà an phận trong suốt phần đời còn lại.

Chiếc máy bay tư nhân to lớn, vô cùng sang trọng, trên thân còn khắc trạm trổ dòng chữ " Phương Trùng Sinh" sáng bóng, được đúc riêng bằng vàng ròng trông hết sức bắt mắt và quyền uy. Cánh quạt gió quay vù vù bên trên, tạo thành những luồng khí lớn thổi liên tục, nổi bần bật trên tổng cục Phương Thị. Các nhân viên tò mò đứng nép vào một bên cửa mà nhìn ra ngoài, trông thấy tổng tài của mình đang đứng trò chuyện với một cô gái.

Vì khoảng cách quá xa cho nên họ chỉ có thể nhìn thấy phía đằng sau lưng của Lâu Hạ Hạ mà vẫn không ngừng buông lời khen ngợi. Dáng hình của cô gái này phải thuộc vào hàng tuyệt phẩm. Mái tóc dài uốn lượn hồng bềnh gần chạm lưng, vòng eo nhỏ nhắn nhìn chủ muốn được ôm chặt vào trong vòng tay. Khoan, khoan, hãy nhìn xem kìa! Bờ mông căng tròn mẩy cùng đôi chân thon dài, trắng muốt kia quả thực khiến cánh đàn ông thèm khát, chỉ muốn lập tức mà đè cô dưới thân hoan hỉ.

- A Hào, mau lau nước dãi đi. Khiếp bẩn quá chừng!

Một gã nhân viên đưa tay huých mạnh vào mạn sườn của gã béo bên cạnh, bĩu môi mà dè bỉu. Gã béo nghe vậy vội vàng sực tỉnh, đưa tay quệt ngang miệng, ánh mắt tham lam còn cố mà nhìn về phía Lâu Hạ Hạ chưa muốn rời.

- Ước gì chúng ta được như Phương tổng nhỉ? Vừa có nhiều tiền mà mỹ nhân trong tay không thiếu. Đêm nào cũng có vài em gái xinh tươi mơn mởn tự khắc bò lên giường mà sưởi ấm thằng bé!

Chẹp! Chẹp!

Nói tới đây, gã béo cùng đám nam nhân viên trong Phương Thị đều bất giác phá lên cười dâm đãng, sau đó lại lao đầu vào mà làm việc.

Phương Trùng Sinh sau khi bước lên máy bay, không quên dặn dò Lâu Hạ Hạ:

- Kể từ khi cô đặt chân vào đây, tôi cấm cô được mở miệng nói khi chưa có sự cho phép của tôi! Nghe rõ chưa?

Lâu Hạ Hạ ngoan ngoãn mà gật đầu đồng ý. Dù sao thì cô cũng chẳng muốn bắt chuyện với hắn làm gì cả. Nhưng ngay khi bước vào khoang máy bay, chợt Lâu Hạ Hạ nhìn thấy ngoài mình ra còn có rất nhiều những cô gái khác đang ngồi đợi. Ai ai cũng mặc những bộ váy khoét sâu, để lộ rõ khuôn ngực tròn đầy đặn cùng những đường cong mê đắm lòng người. Thấy Lâu Hạ Hạ bước lên máy bay, tất cả bọn họ đều trừng mắt lên nhìn cô, có người còn không quên mà tặng cho cô một cái lườm cháy da, cháy mặt.

Lâu Hạ Hạ bật cười chua xót. Thì ra, mình cũng chỉ là một trong những đạo cụ rẻ rúng để Phương Trùng Sinh thỏa mãn nhu cầu dục vọng của bản thân mà thôi!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom