New Không phải truyện kinh dị (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-10

Chuyện bắt đầu như thế này: Long time ago…

Cái hồi mà mình vẫn còn quen biết và hay đi lại giao thông với em Nhung trong truyện “Khiêu vũ giữa bầy gõ” ấy. (Ông nào chưa đọc thì vui lòng gu gồ sớt nhé. Nhưng đại loại em nhung là má mì của một bầy gõ (đi ~ ). Hồi đó anh em thân nhau. Mà thật ra thì em Nhung em ấy cũng muốn lợi dụng danh nghĩa luật sư của mình nên đi đâu cũng tha mình theo cũng như em ấy tha mấy bác công an theo ấy, chủ yếu là để khoe với lấy lòng tin của bầy gõ của em ấy. Kiểu như: Chúng mày thấy chưa, chị đã tham vấn cả luật sư với công an rồi. Bọn mày cứ yên tâm mà đi khách. Có bị bắt cũng không sao đâu. Chỉ cần khai như này… như kia… là được. Tính cái Nhung nó vốn thế, làm việc gì cũng phải tính toán trước sau được mất. Chả như mình, mình đi cùng em ấy đơn giản để … ngắm vu với mống thôi. (Đoạn này nói vui thế thôi, chứ mấy truyện trước mình cũng nói rồi. Quan điểm của mình khi làm nghề luật sư là tiếp xúc càng nhiều với mặt tối của xã hội càng tốt. Vì chỉ có người xấu mới cần đến luật sư chứ người tốt mấy ai cần. Hơn nữa không tiếp xúc không va chạm xã hội thì khi có việc đến biết thế éo nào mà bào chữa với bảo vệ).

Hôm đó, Nhung nó úp mở rủ mình đi cùng để gặp 1 trong những con gà đẻ trứng vàng của em ấy. Thuật ngữ “gà đẻ trứng vàng” em ấy dùng để gọi những “key person” trong bầy gõ. Những em có thể giúp Nhung mang về lợi nhuận gấp 5 – 10 lần 1 em gõ thường. (Ví dụ như em Hoài mà mình từng kể anh em nghe đó). Để được là gà đẻ trứng vàng (từ giờ gọi tạm là gà nhé) thì chắc chắn em gõ đó phải có nhiều thứ đặc biết ví dụ như ngoại hình, kỹ năng s.εメ, chiều khách…

Và điều tối quan trọng là phải ngoan. Bảo gì nghe nấy, khách nào cũng chiều. Chứ trẻ đẹp mà cứ đòi khách cũng phải trẻ, đẹp trai, khoai to, mồm miệng thơm tho, không đập đá … thì cũng vứt. Nói là thế nhưng thực tế để đào tạo một em gõ trở thành gà là cả một nghệ thuật. Bắt đầu từ khâu tuyển chọn, rồi đào tạo, thử thách …Ngặt nghèo và khắc nghiệt không thua gì thi hoa hậu đại dương với hoa hậu hoàn vũ. (Mà thực ra mấy cuộc thi này cũng có khác éo gì đào tạo gà đâu. Có chăng nó công khai và cao cấp hơn thôi. Thực tế ở Việt Nam đã chứng minh điều này. Cứ gu gồ sớt hoa hậu dấm ban là thấy liền).

Như mình nói ở trêи thì chả phải tự nhiên mà Nhung lôi mình đi gặp em gà kia. Chắc Nhung coi đây là 1 cách để lên dây cót tinh thần cho gà yên tâm đi khách mà không lo bị sự tóm. Mình đoán thế, nhưng hồi đó mình đang trong thời gian tìm hiểu, va chạm xã hội nên cứ kệ cho Nhung lợi dụng thôi.

Trêи đường đi mình đã mường tượng đến một thân hình nóng bỏng, quyến rũ, một khuôn mặt xinh lồng lộn như Nhung với Hoài. Dù sao cũng là gà đẻ trứng vàng cơ mà.

Mình nhầm. Đón tiếp mình là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn. Lúc đầu mình còn tưởng Nhung vào nhầm phòng. Nhưng khi thấy cô bé kia vui vẻ chào Nhung và chào mình thì mình bất ngờ. Nếu gặp ngoài đời, không bao giờ mình nghĩ em ấy là gõ luôn. (Mặc dù sau một thời gian tiếp xúc với bầy gõ của Nhung, mình khá tự tin về khả năng phát hiện và nhận định gõ của mình. Đại loại bình thường có vô tình gặp 1 em gõ, cho dù em ấy có núp dưới thân phận nào đi nữa, mình tin là mình cũng bắt được sóng).

Nhưng Trang (tên của em gõ này) không như vậy. Những gì em ấy thể hiện ra chỉ khiến mình nhận định em ấy là con nhà lành. Ngồi nói chuyện thêm 1 lúc nữa (chủ yếu là Trang với Nhung nói chuyện với nhau, mình chỉ ngồi nghe) thì mình nhận ra tại sao Trang lại được Nhung xếp vào nhóm hạt giống :smile:.

Đàn ông thèm khát 2 loại phụ nữ: 1 là loại phụ nữ cho đàn ông cảm giác thèm muốn nhục ɖu͙ƈ. Nhìn thấy là thằng nhỏ chào cờ, nhìn thấy là muốn nhào vô xoạc luôn. 2 là loại phụ nữ cho đàn ông cảm giác muốn che chở bảo vệ. Và trêи thực tế với loại phụ nữ 1, đàn ông xoạc vài lần là chán. Còn loại 2, đàn ông có thể chạy theo cả đời.

Trang là loại phụ nữ như vậy. Em ấy không quá xinh, nhưng nhìn em ấy, bất cứ thằng đàn ông nào cũng muôn kéo ngay vào lòng. Không phải để sờ ʍôиɠ hay bóp иɦũ ɦσα. Mà đơn giản chỉ để hôn nhẹ lên chán, vuốt nhẹ mái tóc dài.

Hơn nữa, lắng nghe Trang nói chuyện với Nhung, mình còn biết em ấy có 1 thứ vũ khí hạ gục đàn ông nữa: Khả năng tâm sự và lắng nghe. Không giống như em Hoài dở dở ương ương, nói chuyện như ngáo đá, cũng không giống Nhung nói chuyện lắt léo gài trước gài sau. Trang nói chuyện nhẹ nhàng, khiến người đối diện vui vì cảm giác mình đang được lắng nghe, được tôn trọng và câu chuyện của mình thú vị.

Trời ơi, đây chính là mẫu người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng thèm muốn. Chị em cứ nghĩ đàn ông ngoại tình hay đi với gõ là để xoạc, để chịch. Nhầm to. Xoạc chịch là dành cho mấy thằng choai choai tinh trùng ăn mất não, cả tuần quay tay, nhịn ăn sáng cả tháng để dành tiền đi chịch 1 lần. Còn đa số đàn ông họ cần 1 người để tâm sự, cần 1 người lắng nghe và chia sẻ. Thay vì về nhà với bà vợ già luôn cằn nhằn đay nghiến, họ tìm đến với người sẵn sàng chui vào lòng họ, làm nũng, và xoa dịu những mệt mỏi trong công việc. (Tất nhiên, cuối cùng cũng sẽ chịch :smile:).

Điều đáng buồn là đại đa số các em gõ không có khả năng đó. Nếu anh em nào từng trải thì sẽ biết. Một shot tàu nhanh sẽ bao gồm 3 công đoạn: Cởi đồ, chịch, mặc đồ. Sẽ không có em gõ nào rảnh rỗi mà ngồi nghe ông cà kê dê ngỗng. Thậm chí 5-10p mà ông không ra là nó đã nhắc: Anh ra đi để em còn đi khách đợi. (á đù).

Vậy nên 1 người như em Trang tất nhiên sẽ trở thành hàng hiếm trong thế giới gõ và việc em ấy trở thành gà đẻ trứng vàng của Nhung là không thể bàn cãi.

Thêm một điều mình ấn tượng về Trang là trong suốt buổi nói chuyện hôm đó, thỉnh thoảng em ấy lại nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ. Không phải kiểu liếc mắt đưa tình như của Nhung, ánh mắt trong suốt của em ấy nhìn mình một cách kỳ lạ và khiến mình … nổi da gà. Lúc đó mình chỉ nghĩ đấy là bệnh nghề nghiệp của em ấy. Thấy trai là phải nhìn thôi.

Sau buổi nói chuyện hôm đấy thì một thời gian dài mình không gặp lại Trang. Cho đến vài năm sau, khi mà Nhung đã giải nghệ và mình cũng hiếm khi gặp em ấy nữa … (30 năm sống trêи đời và Gần chục năm làm nghề, mình nhận ra cuộc đời có rất nhiều việc như được sắp đặt. Có những cuộc gặp tưởng chừng vô thưởng vô phạt lại là nguyên nhân dẫn đến những câu chuyện, những trải nghiệm kỳ lạ trong sự nghiệp của mình)

Một ngày đẹp trời, có một số máy lạ gọi cho mình …

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia: Anh Tuấn Anh ạ.

Mình: Vâng. Xin lỗi ai đấy ạ.

Trang: – Em Trang, bạn chị Nhung, trước anh em mình gặp nhau một lần rồi. Anh nhớ không ạ.

Mình: Nhung nào cơ ạ. Xin lỗi mình không nhớ.

Trang: Dạ, trước anh với chị Nhung có qua nhà em ở Trung Hoà ấy. Cách đấy 3-4 năm rồi anh nhớ không ạ.

Mình: À, mình nhớ rồi. Có chuyện gì vậy. Mình giúp được gì cho bạn.

Trang: Dạ em muốn nhờ anh giúp 1 chuyện. Nói chuyện qua điện thoại không tiện. Anh có rảnh thì em mời anh cafe ạ.

Lúc đó mình bắt đầu nhớ lại cuộc gặp gỡ mấy năm trước và tất nhiên không có lý do gì để từ chối 1 cô gái xinh xắn và đáng yêu như .

Trang không còn xinh xắn đáng yêu như trước. Chí ít là tại thời điểm gặp mình tối hôm ấy. Ánh mắt thâm quầng, khuôn mặt mệt mỏi, nước da nhợt nhạt và thân hình tiều tuỵ cho mình nhận định này. Với 1 em gõ khác, mình sẽ nhanh chóng suy luận rằng: 3-4 năm trong nghề buôn phấn bán hoa với những chuyến bay đêm là nguyên nhân của điều này. Nhưng ấn tượng của cuộc gặp trước đây khiến mình chờ đợi 1 nguyên nhân khác. Trang không phải là kiểu người như vậy.

Trang tiếp chuyện mình vẫn bằng giọng nói nhỏ nhẹ và thái độ nhu mì trước đấy. Cùng với thân hình tiều tuỵ và khuôn mặt mệt mỏi, em ấy toát ra sự đáng thương và mong chờ sự giúp đỡ từ mình.

Sau vài câu xã giao ban đầu, mình đi thẳng vào vấn đề.

Mình: Mình có thể giúp được gì cho bạn ?

Trang: Dạ. Em không biết là anh có tin chuyện em sắp kể sau đây hay không. Nhưng anh là người duy nhất em nghĩ có thể tin và giúp được em ạ.

Mình: Tại sao mình lại là người duy nhất giúp được bạn.

Trang nhấn mạnh: Dạ. Tin và giúp được ạ.

Mình: Tin ?

Trang: Dạ. Trước hết là tin đã ạ.

Mình: Tại sao chỉ có mình mới tin bạn.

Trang: Dạ. Vì anh khác với những người khác.

Mình: Bạn nói vòng vo quá. Cụ thể là gì ? Mình có gì khác.

Trang liếc mắt qua vai mình : Anh có một người luôn ở bên cạnh.

Mình: Ai luôn ở bên cạnh.

Trang nói bằng giọng nhỏ : Lần gặp trước em thấy, và bây giờ em cũng vẫn thấy.

Mình: Bạn nói Nhung á. Nhung giờ đâu có ở đây.

Trang: Không phải chị Nhung ạ.

Mình: Vậy là ai.

Trang: Em không biết. Nhưng em nhìn thấy. Luôn có một người ngồi trêи vai anh.

Mình nhìn xung quanh, quán cafe rất vắng, và chỉ có mình và Trang ngồi ở đây. Trang đang nói đến ai ???

Trang tỏ vẻ hơi thất vọng: Vậy là anh không có khả năng đó.

Mình: Khả năng gì.

Trang: Nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn được.

Đến lúc này thì mình thấy hơi khó chịu. Như kiểu nói chuyện với 1 người ở thế giới khác. 2 người chẳng hiểu gì nhau cả. Mình đã từng gặp đủ thứ chuyện lạ trêи đời. Mỗi khách hàng là một cậu chuyện, mỗi câu chuyện là một mảnh đời. Nhưng chưa từng có khách hàng nào kỳ lạ như người đang ngồi đối diện mình ở đây.

Có lẽ thấy sự khó chịu của mình đã thể hiện trêи khuôn mặt, Trang nhẹ nhàng nói: Em xin lỗi, em nghĩ anh có thể giúp em nhưng chắc không phải. Làm phiền anh rồi.

Nói đoạn Trang đứng lên định gọi người thanh toán. Nhưng mình ngăn lại: Từ từ đã, mình đoán bạn đang khiến mình tò mò và nhiệt tình tham gia vào câu chuyện của bạn hơn. Nhưng chắc không cần vòng vo vậy đâu. Bạn cứ nói toàn bộ sự việc. Nếu giúp được mình sẽ giúp. Còn nằm ngoài khả năng hoặc trong khả năng nhưng nguy hiểm thì bạn có dụ dỗ hay khích tướng thế nào cũng không ăn thua đâu.

Trang ngước đôi mắt trong suốt nhìn mình, thoáng ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng nói: Đúng là em có ý định khiến anh tò mò mà theo đuổi câu chuyện này, nhưng em nói anh không giúp được em không phải khích tướng đâu.

Mình: Thế tại sao trước đây bạn nghĩ mình giúp được bạn và bây giờ, sau khi gặp nhau bạn lại nói mình không giúp được.

Trang im lặng ngẫm nghĩ gì đó 1 lúc rồi thở dài, ngồi lại xuống ghế nói: Thôi được, đã làm anh mất thời gian đến đây mà không nói rõ ràng mọi chuyện thì cũng không hay. Em cứ nói mọi chuyện với anh vậy.

Mình ngấp một ngụm trà rồi im lặng đợi.

Trang bắt đầu bằng 1 câu hỏi: Anh có tin những chuyện tâm linh không.

Mình: Ngày nhỏ tin, lớn lên một chút không tin, và bây giờ lại tin.

Trang: Chứng tỏ anh đã gặp một sự việc gì đó khiến anh thay đổi suy nghĩ của mình.

Mình: Mình gặp nhiều chuyện. Những cũng không quá rõ ràng, là do mình tự chiêm nghiệm ra thôi.

Trang: Cũng tốt, nếu anh không tin thì em cũng không dám kể.

Mình: Vậy là chuyện của bạn liên quan đến tâm linh.

Trang: Dạ. Chắc anh có nghe đến những người có căn, quả, những người có khả năng đặc biệt, nhìn thấy, nghe thấy và làm được những việc mà người bình thường không thể.

Mình: Trước mình cũng từng gặp vài vụ việc liên quan đến vấn đề này. Phần lớn là lừa đảo. Nhưng không phải không có những người có khả năng đó. Như cô Phan Thị Bích Hằng chẳng hạn. Mà Việt Nam mình còn có một cái trung tâm nghiên cứu về vấn đề này gọi là Trung tâm nghiên cứu ứng dụng tiềm năng con người. Mình đã từng tham gia 1 vụ kiện liên quan đến trung tâm này. Nên với mình, những chuyện đó không quá kỳ lạ.

Nói đến đây mình mới chợt ngẫm lại và thấy đúng là mình rất có duyên với những câu chuyện, những người tạm gọi là có căn quả như này. Rất nhiều những vụ việc mình tham gia mà thân chủ có tâm sự với mình về những khả năng kỳ lạ của họ như nhìn thấy trước được tương lai, thấy được người đã chết, đọc được suy nghĩ của người khác … Nhưng hầu hết đó chỉ là những câu chuyện tâm sự bên lề, không liên quan đến vụ án nên mình nghe cho vui chứ cũng không để ý lắm. Gì chứ nếu có khả năng biết trước được tương lai với đọc được suy nghĩ của người khác thì bá cmn đạo luôn rồi. Nội cái vụ đánh lô đề với vietlot thì đã là tỷ phú cmnr … :smile:.

Trang nghe mình nói vậy thì mặt lộ vẻ mừng, như kiểu đánh giá mình cao lên trong lĩnh vực tâm linh lên 1 bậc. Trang nói tiếp: Anh nói đúng. Phần lớn những người tự xưng có căn quả hay có khả năng đặc biệt đều là lừa đảo. Những người có khả năng thực sự rất hiếm và họ đều phải chịu những rằng buộc rất lớn.

Lúc đó mình mới vỡ lẽ: Vậy bạn là người có khả năng như vậy.

Trang: Vâng.

Mình chợt thấy lạnh sống lưng: Bạn nhìn thấy trêи vai mình có người ngồi.

Trang: Dạ.

Mình: Là ai.

Trang: Em không biết, chỉ thấy đó là 1 cậu bé khoảng 13 tuổi, có nét giống anh.

Lúc này mình bắt đầu thấy khó thở: Bạn có thể hỏi thử cậu ấy không ?

Trang lắc đầu: Em không có năng lực ấy. Em chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể nói chuyện hay trao đổi với họ.

Mình: Vậy là cậu ấy ở cạnh mình từ hồi mình gặp nhau cách đây mấy năm trước.

Trang lắc đầu: Em không biết. Vì thời điểm đó em chưa phát căn, chưa có khả năng như bây giờ.

Mình: Vậy tại sao lúc đó bạn lại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy.

Trang: Dạ. Mặc dù chưa phát căn, nhưng từ bé em vẫn có cảm nhận về những người không giống những người khác. Em cũng không lý giải được, chỉ thấy những người đó có gì đó kỳ lạ thôi. Đến cách đây 1 năm em mới thấy được rõ.

Mình: Có nhiều người như vậy không ?

Trang: Không nhiều nếu không muốn nói là hiếm. Thường những người như vậy họ cũng sẽ có khả năng đặc biệt. Thế nên em mới bất ngờ khi anh không có khả năng đó. Nhưng có thể anh không nhìn thấy nhưng anh nghe thấy hoặc có cảm giác đặc biệt nào khác không ?

Mình: Không, mình chả thấy gì cả. Nhưng… khoan đã, như bạn nói thì ngoại trừ khả năng nhìn, còn có những thứ … tạm gọi là năng lực khác nữa.

Trang: Dạ có nhiều loại năng lực lắm anh: Nhìn, nghe, nói, mượn thân… Và thường thì mỗi người chỉ có 1 loại năng lực thôi. Như em chỉ nhìn thấy chứ không nói, không nghe được… Hiếm người có hơn 1 năng lực, trừ khi họ… cướp của người khác.

Mình ngạc nhiên: Cướp ? Bạn nói năng lực đó có thể cướp được của nhau.

Trang: Dạ. Nhưng chuyện đó dài dòng và phức tạp lắm. Mà em thấy mình đang đi lạc đề.

Mặc dù còn rất tò mò về chuyện kỳ lạ này, nhưng thấy Trang có vẻ không muốn đi xa hơn nữa nên mình đành dừng lại và im lặng nghe Trang nói. Mình biết là Trang đến gặp mình không chỉ để kể và giải thích cho mình nghe mấy câu chuyện kỳ lạ này.

Trang: Em bắt đầu phát căn cách đây khoảng 1 năm sau 1 trận ốm thập tử nhất sinh. Có rất nhiều việc phải trải qua và phải làm khi phát căn. Những cái đó em sẽ kể cho anh sau. Còn từ khi phát căn, cuộc sống của em cũng không có gì quá khác biệt. Chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy thôi. Mọi chuyện đều ổn cho đến cách đây khoảng 6 tháng….

Trang dừng lại nhìn ʍôиɠ lung đâu đó rồi nói tiếp, giọng nhỏ và lo âu dần: Chắc anh cũng biết em làm nghề gì. Nhưng từ sau khi phát căn em không đi khách nữa. Thêm nữa là gia đình em cũng xảy ra nhiều chuyện nên em phải tạm tìm một người để dựa vào. Đó là 1 người đàn ông đã có gia đình và… cũng có khả năng đặc biệt như em. Em không biết ông ấy có loại năng lực gì nhưng lần đầu gặp em đã thấy ở ông ấy có sức cuốn hút mãnh liệt, lúc đó chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất là được ở cạnh ông ấy thôi. Hơn nữa ông ấy lại rất giàu và hiểu biết nhiều về những chuyện tâm linh. Những điều này giúp ích cho em được rất nhiều. Quen nhau được mấy tuần thì ông ấy đưa em về sống ở 1 ngôi nhà riêng của ông ấy. Và những chuyện kỳ lạ bắt đầu phát sinh từ đây.
Trang ngừng kể, lấy từ túi xách ra 1 bao thuốc – kiểu thuốc điểu nhỏ nhỏ mà con gái hay hút rồi tự châm cho mình 1 điều, hít 1 hơi dài và nhả khói. Khuôn mặt Trang như giãn ra, sự lo lắng mệt mỏi như biến mất nhường chỗ cho sự thoải mái. Điều đó chỉ kéo dài trong giây lát, khi làn khói bay hết cũng là lúc Trang trở về với thực tại. Em ấy nhìn mình cười: Em xin lỗi, em biết anh không hút thuốc và cũng không thích mùi khói thuốc. Nhưng chuyện này khiến em thực sự căng thẳng.

Mình nói đơn giản: Không sao, ngôi nhà đó có gì kỳ lạ. Bạn kể tiếp được không. Mình rất tò mò.

Trang: Ở đó có rất nhiều người.

Mình: Người ? Ý bạn là những người giống như người đang ở cạnh tôi.

Trang: Vâng ? Sao anh biết ?

Mình cười: Mình đoán thôi. Chả ai dẫn bồ nhí về đoàn tụ với gia đình cả. Hơn nữa thì cả bạn và ông ấy đều là những người có năng lực đặc biệt.

Trang: Vâng. Việc 1 ngôi nhà có vong cũng không hiếm gặp. Nhất là ở Hà Nội, nơi người ta san lấp đất ruộng và cả nghĩa địa để làm nhà ở. Từ hồi phát căn em cũng từng gặp vài lần. Nhưng nhà mà có cả chục vong như ngôi nhà này thì lần đầu tiên em thấy.

Mình rùng mình: Chẳng nhẽ ông ấy xây nhà trêи nghĩa địa. Chắc không phải. Vì ông ấy cũng có căn mà. Trước khi mua đất phải phát hiện ra chứ.

Trang: Dạ. Đó không phải nghĩa địa đâu. Vì tất cả những vong đó đều là con gái. Và đều rất trẻ.

Tôi: ….

Trang: Hôm đầu tiên nhìn thấy em thực sự kinh hoàng. Anh cứ tưởng tượng bước vào nhà mà cứ mỗi góc lại thấy một người đứng chằm chằm nhìn mình. Cũng may trước đó em đã quen nhìn thấy vong nên cũng không đến mức hét ầm ĩ và chạy ra khỏi nhà. Em hỏi lão Trung (Tên lão bồ của Trang) thì lão ấy cười bảo: Do lão ấy mở phủ ở đấy nên vong theo về nhiều, em cứ ở một thời gian rồi sẽ quen. Xong lão ấy còn trêu nói em là người có căn mà lại đi sợ vong.

Mình chen ngang: bình thường bạn có hay đi đền phủ không, có gặp vong ở đó không.

Trang: Từ lúc phát căn Em cũng hay đi, mà đúng là ở đó có nhiều vong lắm. Nhưng em đi đều là những hôm có giá đồng nên vong nhiều là chuyện bình thường. Mà kể cả vậy thì cũng không thấy ở đâu toàn vong nữ như vậy.

Mình: Vậy bạn có tin lời lão Trung không ? Có ở lại đó không ?

Trang: Lúc đầu em bán tín bán nghi, nhưng sau nghĩ lại thấy mình mới phát căn chưa lâu, còn bao nhiêu chuyện về tâm linh làm sao mình biết hết được. Có khi mình thấy kỳ lạ nhưng với người khác thì lại là chuyện bình thường thì sao. Ví như anh thấy em có khả năng nhìn thấy vong là chuyện kỳ lạ, nhưng với em lại là chuyện bình thường. Hơn nữa thì lúc đó em cũng không còn nhiều lựa chọn. Từ khi phát căn toàn bộ tiền của tích cóp được của em đều thất thoát hết. Và không hiểu sao khách họ cũng ít gọi em dần. Cái này thì những người trong giới gọi là hiện tường “căn hành” và coi đó là hiển nhiên và hết sức bình thường. Giả sử không gặp lão Trung thì em cũng không biết bấu víu vào đâu hơn nữa lão ấy lại biết rất nhiều về những chuyện tâm linh (Trang bảo các con nhang gọi lão ấy là “quan thầy” hay “đồng thầy” – người hiểu biết và có năng lực tâm linh cao hơn những người có căn bình thường 1 bậc). Lão ấy sẽ giúp em rất nhiều trêи con đường tâm linh sau này.

Nói đến đây Trang lại bật lửa châm thuốc. Lần này ánh lửa giúp mình nhận thấy nước da tái nhợt trêи khuôn mặt và cánh tay của em ấy. Chắc hẳn Trang đã chấp nhận ở lại ngôi nhà đó. Hơn nữa còn rất ít ra ngoài tiếp xúc với ánh sáng nên da mới như vậy.

Không thấy mình hỏi gì, Trang lại tiếp tục kể: Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Từ ngày em ở lại ngôi nhà đó, những chuyện kinh dị liên tục xảy ra. Đầu tiền là đêm nào ngủ em cũng mơ thấy ác mộng. Người có căn như bọn em thì giấc mơ không chỉ là giấc mơ. Nó là điềm báo hoặc một dấu hiệu gì đó, thường là sẽ mơ đi mơ lại 1 chuyện cho đến khi nó xảy ra mới thôi. Nhưng không hiểu sao những giấc mơ của em đều khác nhau. Mỗi giấc mơ là 1 câu chuyện, mỗi giấc mơ em lại đóng 1 vai khác. Chỉ giống nhau là cuối cùng em đều bị … giết. Em đem chuyện này kể với lão Trung thì lão ấy bảo chuyện này cũng bình thường. Vì em chưa hết thời gian bị căn hành nên vẫn sẽ phải trải qua những chuyện này nhưng cứ theo lão ấy hầu đồng 1 thời gian rồi sẽ hết. Đúng là hết thật. Sau khi em kể cho lão Trung nghe khoảng 1 tuần thì em không còn mơ nữa. Buổi tối em ngủ 1 mạch đến sáng, không mộng mị gì luôn. Nhưng từ đó lại phát sinh chuyện khác. Mỗi buổi sáng ngủ dậy em lại thấy người cực kỳ yếu ớt, phải nằm trêи giường rất lâu mới có thể bò dậy được. Hơn nữa thỉnh thoảng ban ngày em lại đột nhiên buồn ngủ và cũng giống như buổi tối. Khi ngủ dậy lại có cảm giác mất hết sức lực đồng thời có những chuyện xảy ra trước đó em không thể nào nhớ nổi.

Kể đến đây Trang lại vội vàng rít thuốc, tay bắt đầu run run. Tôi chen ngang: Trong suốt thời gian bạn ở đấy, lão Trung vẫn ở cùng chứ.

Trang: Không, chỉ thỉnh thoảng lão ấy mới đến thôi. và đến thường vào ban ngày. Vì buổi tối lão ấy còn phải về nhà lão ấy nữa. Lão ấy vẫn còn vợ và 2 đứa con nữa.

Mình: Vậy những lúc bạn ngủ dậy và thấy yếu ớt và không nhớ gì. Lão Trung có ở đấy không.

Trang: Em biết anh nghĩ gì. Nhưng không phải anh ạ. Em bị như vậy mỗi ngày chứ không chỉ khi lão trung đến. Hơn nữa, em bị như vậy không phải do thuốc ngủ. Vì trước đây có thời gian bị căn hành em cũng mất ngủ liên miên, phải dùng thuốc nên em phân biệt được. Nếu ngủ do thuốc thì khi tỉnh dậy sẽ đau đầu kinh khủng, hơn nữa lúc ngủ vẫn có thể mơ hoặc gặp ác mộng. Nhưng đây em ngủ tịnh không mơ mộng gì cả và khi tỉnh dậy thấy đầu óc hoàn toàn thư thái. Chỉ có điều là người không còn sức lực thôi.

Mình: Bạn thử nghĩ lại xem, khoảng thời gian bạn bắt đầu ngủ như vậy, bạn có thay đổi thói quen hoặc thực hiện một công việc gì đó trước khi đi ngủ hay không.

Trang: Không anh, từ lúc ở đó, lão Trung chỉ bắt em mỗi ngày trước khi đi ngủ phải lau dọn ban và thắp hương. Việc thắp hương này em thực hiện từ hôm bắt đầu ở đấy chứ không phải tử khi ngủ như vậy. Hơn nữa thì phòng thờ và phòng ngủ cũng không ở cạnh nhau nên chắc cũng không phải do hương đâu anh. Mà những người theo con đường tâm linh ai dám thắp hương vớ vẩn tại phủ của mình đâu. Thánh vật chết anh ơi.

Mình: Vậy còn đồ ăn thức uống.

Trang: Đố ăn đều do lão ấy mua và mang đến. Nhưng em nghĩ cũng không phải. Vì gần đây em có thử nhịn đói không ăn và chỉ uống nước đóng chai. Nhưng mọi chuyện vẫn vậy anh ạ.

Mình gãi đầu khó hiểu: Chắc chắn phải có lý do gì đó chứ. Hay là có những chuyện tâm linh mà mình không thể biết nhỉ.

Trang: Em cũng không biết nữa. Mà thực ra nếu chỉ có chuyện đó thì em cũng không lo lắng lắm. Vì chuyện đó chỉ khiến em mất sức lực 1 chút mỗi khi tỉnh dậy, ngoài ra thì đầu óc em rất thoải mái. Thà là như vậy còn hơn cứ mỗi đêm lại gặp ác mộng.

Mình: Vậy là còn có chuyện khác xảy ra nữa.

Trang: Dạ. Đấy chính là lý do em đến gặp anh. Gần đây, vong ở trong ngôi nhà đó bắt đầu thay đổi.

Mình ngạc nhiên: Là sao ?

Trang: Chắc anh không biết. Tất cả những vong mà em nhìn thấy trước giờ đều bất động và em cũng hỏi 1 vài người có năng lực nhìn thấy vong khác họ cũng nói vậy. Như người ngồi trêи vai anh từ lúc gặp đến giờ chỉ giữ nguyên 1 tư thế không thay đổi. Những vong ở ngôi nhà đó cũng thế. Đứng ở đâu thì cứ mãi ở đấy. Chứ vong không đi lại rồi hoạt động như người bình thường đâu anh. Nếu như thế thì đánh chết em cũng không dám ở lại đấy. Cứ tưởng tượng đang tắm mà đột nhiên nó đến trước mặt nhìn mình hay đang ngủ mà mở mắt ra thấy nó nằm cạnh thì …

Mình: Vậy là bây giờ những người đó bắt đầu chuyển động.

Trang: Không hẳn là chuyển động. Mà là họ biến mất. Biến mất mấy hôm rồi lại xuất hiện lại.

chuyện này chưa từng xảy ra với em trước đây. Trước giờ vong ở đâu sẽ ở nguyên đó. Trừ khi vong đó bám theo vật chủ như anh hoặc do bị quan thầy cao tay trục đi.
Câu chuyện đến đây thì tôi bắt đầu thấy ong thủ. Đúng là từ trước đến giờ tôi có tin vào tâm linh. Nhưng đó đơn thuần là niềm tin vào những sự việc mà khoa học chưa thể lý giải được chứ tôi không có ý định đi tìm hiểu căn nguyên sâu xa của những sự kiện đó. Vì vậy, hôm nay gặp trực tiếp vụ việc mang đậm tính huyền bí như thế này tôi quả thực bó tay. Tôi là luật sư chứ có phải thấy pháp éo đâu. Nghĩ vậy, tôi tính đường từ chối khéo: Mình nghĩ bạn tìm nhầm người. Vì mình không rành mấy chuyện tâm linh này cho lắm. Nghe chuyện bạn kể nãy giờ mình chỉ thấy tò mò chứ chả thấy nó có liên quan gì đến luật pháp cả. Vì đến thời điểm hiện tại bạn vẫn đang hoàn toàn khoẻ mạnh, ông Trung đã làm gì bạn đâu. Còn trêи phương diện bạn bè, thì mình khuyên bạn nên rời khỏi căn nhà đó và chấm dứt mối quan hệ với ông Trung được thì càng tốt.

Trang: Vấn đề là bây giờ em không làm thế được anh ạ.

Tôi: Vì sao ?

Trang thoáng đỏ mặt và ấp úng: Vì … em có bầu với ông ấy rồi.

Tôi ngạc nhiên: Đến mức như vậy sao ? Mình tưởng cả 2 chỉ có quan hệ bồ bịch. Chẳng nhẽ ông Trung không có con trai.

Trang: Dạ không. Ông ấy có con trai lớn rồi, hơn em mấy tuổi nữa. Em cũng ngạc nhiên, vì việc có bầu này là ông ấy có thoả thuận với em lúc đầu.

Tôi: Lại còn thoả thuận nữa. Ông ấy cho bạn bao nhiêu để bạn chấp nhận làm điều này.

Trang: 1 ngôi nhà và 5 tỷ đồng. 1 điều kiện nữa là sau khi sinh ông ấy sẽ lấy đứa bé và mang đi nơi khác. Ông ấy nói, coi như em đẻ thuê cho ông ấy thôi.

Tôi: Và bạn đồng ý ? Sinh con ra và sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó nữa.

Trang lại rít thuốc và nói giọng quả quyết: em biết là anh sẽ đánh giá và coi em là loại người không ra gì. Nhưng anh không ở hoàn cảnh của em làm sao anh hiểu. Bố mẹ em, gia đình em cần số tiền đó. Không ai trong gia đình em có thể kiếm được số tiền lớn như vậy. Và ngay cả em dù có đi khách đến kiệt sức thì cũng không bao giờ có thể có được.

Tôi cười nhạt: Không riêng gì Trang. Xã hội này ai cũng cần số tiền đó và cũng không ai có khả năng kiếm ra số tiền đó trong 1 thời gian ngắn như vậy. Nhưng không nhiều người dám đánh đổi đứa con mình đế lấy số tiền đó. Thật lòng, mình chưa bao giờ coi thường những người làm công việc giống như bạn, bằng chứng là mình vẫn chơi với Nhung và với cả bạn nữa. Nhưng cái cách kiếm tiền bạn đang làm thì mình không thể ủng hộ được.

Nói xong, bất chấp khuôn mặt cúi gằm vì xấu hổ của Trang, tôi đứng lên gọi thanh toán. Nói thực, tôi cũng chả phải người quang minh chính trực cho lắm anh em nào đọc mấy truyện trước chắc cũng hiểu. Nhưng tôi không thể ngửi được cái cách làm tiền bằng mọi giá bất chấp cả tình mẫu tử, bất chấp cả đứa con mình dứt ruột sinh ra. Tôi từng gặp nhiều cô gái lỡ có bầu với những thằng khốn nạn đã có gia đình và thằng kia vì muốn trốn tránh trách nhiệm sẵn sàng chi 1 khoản tiền lớn đế cô gái đó phá thai. Nhưng họ sẵn sàng ra đi tay trắng, âm thầm nuôi dưỡng con 1 mình mặc cho xã hội rèm pha, gia đình hắt hủi. So với những cô gái đó, Trang là loại đàn bà vứt đi. Những người như vậy, tôi không muốn giúp. Có trả tiền tỷ tôi cũng không giúp.

Tôi nhanh chóng thanh toán và ra về, tôi không muốn nhìn Trang thêm 1 lần nào nữa. Nhưng trước khi tôi đi, đột nhiên Trang nói: Anh không phải là em, anh không có quyền phán xét. Anh lớn lên có bố mẹ chăm lo, gia đình đùm bọc. Chưa 1 lần vấp ngã, chưa 1 lần mất tất cả, chưa 1 lần bị xã hội khinh bỉ. Làm sao anh hiểu được.

Tôi khựng lại, cười nhạt và lại tiếp tục bước tiếp. Không nghe gõ kể truyện, không nghe nghiện trình bày. Tất cả chỉ là lý do bao biện cho cái hành động đáng nguyền rủa của Trang mà thôi.

Sau buổi gặp hôm đó, tôi lập tức bỏ câu chuyện của Trang ra khỏi đầu. 1 phần vì mỗi ngày tôi cũng có vài khách hàng tư vấn những câu chuyện éo le như vậy, 1 phần là … mình ghét thì mình không muốn nhớ. Thế thôi.

Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như 2 tháng sau tôi gặp 1 bà khách hàng. Thật ra đây là khách hàng cũ, tôi đã từng giúp bà ta trong 1 vụ tranh chấp đất dự án. Xong sau bà ấy quý nên dù không có chuyện gì thỉnh thoảng bà ấy vẫn gọi điện hỏi thăm. Đợt đấy con trai bà ta dính dáng đến 1 vụ đánh lộn dẫn đến chết người nên bà ấy gọi điện cho tôi nhờ chuẩn bị lời khai. Đây là 1 công việc khá đặc thù của luật sư, anh em nào trong nghề đều biết. Đại loại là khi biết trước sẽ bị “sự” sờ gáy, anh sẽ phải ngồi với luật sư để lên kịch bản cho lời khai. Làm sao có thể luồn lách được các quy định pháp luật liên quan nhưng vẫn phải đảm bảo tính logic và phù hợp với tình hình thực tế cũng như lời khai của những người khác. Nói thì dễ, nhưng để dựng được kịch bản và qua mặt được cơ quan điều tra là cả 1 công trình. Tất nhiên, một khi đã dựng kịch bản thành công thì bị can chỉ cần học thuộc và khai nhất quán là hoàn toàn có thể chuyển khung hay trắng án.

Việc dựng lời khai tất nhiên phải được thực hiện kín đáo và bí mật nên tôi phải chạy qua nhà bà khách hàng đó. Sau khi hoàn thành công việc, ngồi nói chuyện phiếm mới biết bà ấy cũng có căn và mở phủ ở nhà. Lúc đó tôi chợt nhớ đến nên mang chuyện của Trang ra hỏi (tất nhiên là phải dấu thông tin thật). Khi tôi nói đến những chuyện kỳ lạ mà Trang gặp phải khi ở nhà lão Trung thì bà khách hàng đăm chiêu 1 lúc rồi phán: Nếu đúng như cháu kể thì cô nghĩ con bé kia sắp bị … cướp phép.

Tôi: Cướp phép là sao ạ ?

Bà khách hàng: Là bị lấy đi năng lực tâm linh đó. Cháu nói nó có khả năng nhìn thấy vong. năng lực này ngay cả trong giới cũng tương đối hiếm. Vì vậy người ta mới muốn cướp của nó.

Tôi lo lắng: Thế sau khi bị cướp thì nó có bị ảnh hưởng gì không cô ?

Bà khách hàng phán giọng lạnh tanh: Nhẹ thì ngớ ngẩn, nặng thì đi luôn.

Tôi : Cái quy trình để cướp phép có phức tạp không, có mất thời gian không cô.

Bà khách hàng: Khâu chuẩn bị thì mất vài tháng, còn khi thực hiện thì chỉ mất nửa ngày thôi.

Tôi: Từ lúc nó gặp cháu đến nay cũng khoảng 2 tháng. Theo cô thì nó đã bị cướp phép chưa ạ.

Bà khách hàng: Cô không biết mà cô cũng không muốn nói thêm về việc này nữa, cháu thông cảm. Người trong giới rất kỵ động đến chuyện riêng tư của nhau. Và để cướp phép của người khác thì quan thầy đó phải rất rất cao tay. Cô không muốn gây thù oán gì với người đó đâu.

Tôi: Nhưng hậu quả của nó là khiến người khác ngớ ngẩn hoặc bị chết. Việc đó nghiêm trọng lắm đó cô.

Bà khách hàng nói giọng muốn kết thúc câu chuyện và tiến khách: Cái đó cô không quản mà có muốn quản cũng không được.

Nói đoạn bà ấy đứng lên mở cửa ….
Sau khi gặp bà khách hàng, tôi ra về mà trong đầu suy nghĩ ʍôиɠ lung. Trước đã xác định là với kiểu người như Trang thì kệ bố em ấy. Cái loại đem chính con mình đi bán thì không thể yêu thương nổi. Nhưng nay bà khách hàng đã nói là nếu bị cướp phép thì Trang có thể bị ngẫn ngợ, thậm chí là chết. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của 1 người, đâu phải nói bỏ qua là bỏ qua được. Hơn nữa, không hiểu sao tôi lại nhớ lại câu nói của Trang trước lúc bỏ đi: “Anh không phải là em, anh không có quyền phán xét.”. Nghe như có ẩn ức chi đó.

Vậy nên tôi quyết định tìm hiểu thêm về vụ này, nếu không can thiệp thì cũng nên báo 1 tiếng để cho Trang biết mà đề phòng. Quyết định như thế, trêи đường về nhà, tôi đánh giá lại nội dung buổi nói chuyện với Trang và nhận ra một số vấn đề trong câu chuyện của em ấy. Trước hết, Trang nói em ấy đang có bầu, vậy mà suốt cả buổi nói chuyện với tôi em ấy đốt thuốc liên tục. Tiếp xúc với Trang không nhiều, nhưng tôi nghĩ Trang không phải kiểu người bất cần đời, không tính toán trước sau, tự gây hại cho con mình. Hơn nữa, nếu Trang xác định đứa con đó sẽ được đối lấy 5 tỷ và cả 1 căn nhà thì em ấy sẽ càng phải cẩn thận nâng niu “khối tài sản” trong bụng mình chứ.

Thứ hai: Nếu bà khách hàng nói đúng, lão Trung đang tìm cách cướp phép của Trang thì tại sao lão ấy là để Trang mang bầu. Trang mà có làm sao thì con lão ấy cũng không thể chào đời. Còn nếu nói lão ấy đợi Trang sinh con rồi mới cướp phép thì tại sao Trang lại gặp những sự việc lạ sớm như vậy. Thời gian chuẩn bị chỉ cần 2 tháng thôi trong khi đó còn ít nhất 7-8 tháng nữa trang nó mới sinh.

Thứ ba: Tại sao lão Trung lại phải trả 1 số tiền lớn như vậy để Trang sinh con cho lão ấy. Trang có thể xinh, nhưng không đến mưc hoa hậu hoàn vũ để phải trả 1 mức giá như vậy. Tôi cũng đã từng gặp 1 vài vụ nhờ mang thai hộ (kiểu truyền giống trực tiếp như này). Số tiền chỉ khoảng 300 – 500 triệu. Hơn nữa Trang lại là … gõ. 1 người như lão Trung chắc phải thừa biết điều này. Vậy mà vẫn chấp nhận trả số tiền gần chục tỷ chỉ để đổi lấy 1 đứa con từ 1 con … gõ.

Để trả lời cho 3 câu hỏi này thì chỉ có 1 đáp án đó là: Trang không có bầu. Nhưng nếu như vậy tại sao Trang phải nói dối tôi làm gì. Và nếu không có bầu và cũng không có chuyện đổi đứa con lấy 5 tỷ thì tại sao Trang vẫn tiếp tục ở đó trong khi có bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra.

Càng suy nghĩ tôi càng thấy tò mò và càng quyết tâm biết sự thật bằng được.

Về đến nhà tôi tìm lại số của Trang và gọi cho em ấy. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được …” Tiếng trả lời tự động từ đầu dây bên kia làm tôi có dự cảm không lành. Tôi vội bấm số cho Nhung, hi vọng em ấy biết thông tin về Trang. Chuông reo và giọng giả nai của Nhung vang lên: Tưởng anh quên em luôn rồi. Sao nay tự nhiên lại nhớ em à.

Tôi: Điên à, nhớ nhung gì. Anh gọi hỏi thăm cái Trang. Mày có biết thông tìn gì về nó không.

Nhung: À, dạo này lại đổi gu sang em Trang rồi à.Thảo nào hôm trước thấy em ấy hỏi xin số anh.

Tôi: Anh không đùa nhé. Có chuyện quan trọng đấy. Anh gọi cho nó không được. Dạo này mày có liên lạc gì với nó không.

Nhung: Em giờ rửa tay gác kiếm rồi. Liên quan gì đến bọn đấy nữa đâu.

Tôi: Tóm lại là ngoài cái số đuôi xxx nó hay dùng ra thì mày còn số nào của nó không.

Nhung: Em không .

Tôi: Thế mày có biết nó ở đâu không ?

Nhung: Trời ơi, con đấy nó là gái bao anh ơi. Mỗi đêm nó ngủ với 1 thằng, bố em cũng không biết nó ở đâu.

Tôi: Thế mày có biết lão Trung mà nó cặp dạo gần đây không.

Nhung: À, lão Trung thì em biết, trước là khách sộp của em đấy. Hồi trước chính em giới thiệu cái Trang cho lão ấy mà.

Tôi: Thế mày có biết nhà lão ấy không ?

Nhung: Anh bị dở à, anh đi chơi gái có bao giờ khai địa chỉ nhà ra không.

Tôi: Thế thôi mày cho anh số của lão ấy đi.

Nhung: Okie, để em tìm lại đã.

Cúp máy. 1 lúc sau gọi lại cho tôi nói: Đm, lão ấy không dùng số này nữa anh ạ. Em gọi thấy thuê bao.

Tôi ngẫm nghĩ 1 lúc hỏi: Thế mày có biết cái Trang nó thân thiết với ai không. Còn ai có thể biết thông tin về nó không ?

Nhung: Thằng người yêu nó.

Tôi ngạc nhiên: Nó có người yêu ?

Nhung: Gọi là người yêu thôi. Thực ra nó là thằng mà cái Trang ngủ cùng nhiều nhất. Còn bọn nó có tình cảm thật hay không thì em cũng không biết.

Tôi: Thôi được rồi, mày cho anh số nó đi.

Nhung: Mà cái Trang nó có chuyện gì thật à. Anh kể em nghe đi.

Tôi: Chuyện dài dòng lắm. Mà giờ đang gấp. Không có thời gian kể.

Nhung: Anh không kể cũng phải kể. Chứ anh nghĩ thằng kia nó tiếp chuyện với thằng lạ hoắc lạ huơ như anh à. Muốn hỏi chuyện cái Trang thì chỉ em gọi may ra nó mới nói.

Cái này thì Nhung nói có lý. Vậy nên tôi đành tóm tắt câu chuyện kể lại cho Nhung. Nghe xong nó có vẻ nghiêm túc: Chuyện này có vẻ nghiêm trọng thật. Để em gọi hỏi xong có gì báo lại anh.

Tôi: Ừ, mày cố hỏi thử thông tin địa chỉ cái phủ của lão Trung xem. Anh nghĩ cái Trang nó chỉ ở đấy chứ không đi đâu đâu.

Nhung nói trước khi cúp máy: Em biết rồi.

Khoảng 10p sau Nhung gọi lại: Thằng người yêu nó cũng nói không liên lạc được với cái Trang 1 tuần nay rồi.

Tôi: Đm, thế nó không sốt ruột à, người yêu mất tích cả tuần trời mà không đi báo công an.

Nhung: Ông nghĩ ai cũng như ông ấy. Bọn nó kiểu mèo mả gà đồng. Đến với nhau vì sinh lý, quý nhau vì đồng tiền. Chuyện cái Trang nó lặn một thời gian đi với khách khác sộp hơn là chuyện bình thường. Thằng này ko gọi được cái Trang thì nó gọi cho con khác đến ngủ cùng thôi chứ quan tâm đéo gì.

Tôi: Thể rốt cục nó có biết thông tin gì khác không.

Nhung: Nó biết chỗ cái Trang ở. Cái phủ của lão Trung ấy.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: Nó biết địa chỉ chính xác không.

Nhung: Không những biết địa chỉ chính xác. Nó còn chịch con Trang ở đấy rồi cơ.

Tôi: Vl. Cái Trang nó dẫn thằng kia về tận đấy chịch nhau á. Nó không sợ lão Trung biết à.

Nhung: Anh gà bỏ mẹ. Lão Trung thỉnh thoảng mới ở đấy. Thời gian còn lại cái Trang nó thích làm gì mà chả được.

Tôi: Vậy thằng kia có biết những chuyện cái Trang gặp ở đấy không.

Nhung: Có quan tâm đéo nó ấy. Nó bảo có nghe cái Trang kể gì về mộng mị, nhưng nó đéo rỗi hơi. Chịch xong, trả tiền rồi về.

Tôi: Thôi được rồi. Cho anh địa chỉ xem nào.

Nhung: Nó bảo cái nhà đấy bên Gia Lâm. Đéo có địa chỉ cụ thể đâu. Mà có chỉ thì anh em mình cũng đếch thể nào tìm được. Lần trước nó sang bên đó cái Trang phải ra đón cơ mà.

Tôi: Thế tóm lại phải làm sao.

Nhung: Em nhờ rồi, nó bảo mai nó đưa anh em mình đi.

Tôi: Sao lại anh em mình. Mày thì liên quan éo gì.

Nhung: Lại chả liên quan. Cái Trang từng là gà của em. Em không quản thì ai quản. Với lại em không đi thì còn lâu thằng kia nó mới chịu đi.

Tôi: Thôi được rồi. Mai đi lúc nào thì nhắn anh trước.

Nói đoạn tôi cụp máy. Nói thế chứ có cái Nhung đi cũng đỡ. Nhớ lại vụ “tín dụng đen” em ấy gọi phát cả đội săm trổ kéo đến. Có em ấy đi cùng, chả may có phải động tay động chân cũng không đến mức vất dép chạy. Chứ 1 mình tôi thì … :smile:)

Trưa hôm sau, người yêu em Trang (hình như tên Kiên thì phải) đánh 1 con bán tải hầm hố qua đón Nhung và tôi. Thằng ku này kém tuổi tôi, nhưng mặt già như quả cà xong tay chân thì xăm trổ kín mít. Được cái nó rất hào sảng lại vui tính. Mới gặp nó đã bắt tay bắt chân rồi chém gió tít mù. Đúng kiểu người quảng giao và dễ gây thiện cảm cho người đối diện.

Trêи đường đi, tôi kể chi tiết hơn câu chuyện của Trang cho Nhung và cả thằng Kiên nghe. Nghe xong, thằng Kiên oang oang: Đm, đéo ai biết người yêu em lại cặp với lão biến thái vậy. Em nghe nó nói gặp mộng mị em lại nghĩ nó lạ nhà nên mới thế. Em mà biết thằng già kia bố láo vậy em đã chém chết cha nó rồi.

Nhung thì trầm ngâm: Nghĩ lại em mới thấy lão này có vấn đề. Đợt trước con Thanh trong nhóm em hay đi lão ấy, xong được 1 thời gian tự nhiên ngáo ngơ luôn. Đợt đó em cứ nghĩ con đấy chơi đá nhiều bị ngáo. Chả nhẽ nó bị lão ấy làm gì.

Thằng Kiên ngắt lời: Đéo phải, con Thanh thì tao biết, con đấy đúng bị ngáo đá, mẹ cả tháng trời, đêm đéo nào cũng đạp đá vá trời. Không ngáo mới lạ.

Nhung: Bao nhiêu đứa chơi không bị, sao mỗi nó bị.

Thằng Kiên: Đm, cứ chơi là bị thì tao với mày cũng ngáo mẹ nó rồi. Căn bản là nó chơi nhiều với chơi nặng đô ấy.

Xong nó quay sang tôi: Với cả anh nói thế chứ em cũng éo tin mấy chuyện vong việc với đoạt hồn cướp phép. Toàn mấy bà đồng ông cốt bịa ra thôi.

Tôi đáp: Mình cung hy vọng là như vậy.

Xe chạy qua cầu Chương Dương rồi chạy theo đường 5, rẽ vào một con đường nhỏ. Chạy vòng vèo theo 1 con mương với 1 khu trồng hoa, xong lại rẽ vào 1 con đường đất nhỏ và dừng lại trước 1 căn nhà xây lối cổ trêи 1 khu đất rộng cách biệt với những ngôi nhà còn lại. Tách biệt cũng phải bởi đằng sau ngôi nhà là con mương, bên trái là 1 cái bãi tha ma và bên phải là 1 khu đất trống. Bởi vậy, mới nhìn đã thấy ngôi nhà đó toát ra vẻ âm u lạnh lẽo. Không hiểu sao em Trang có đủ can đảm sống ở đây từng đấy thời gian. Mà cái thằng mặt l Kiên cũng chịu khó chui vào đây mà chịch nhau nữa.

Nhà không có chuông nên thằng Kiên đứng ngoài giống lên ông ổng: Có ai ở nhà không…

Một lúc sau, cánh cửa gỗ hé mở, một cái đầu hói với khuôn mặt nhăn nheo thò đầu ra: Anh chị tìm ai ??
Thái độ hung hăng của thằng Kiên lúc trêи xe cộng thêm việc nó bôi đầy mực lên người khiến tôi chỉ sợ nó vừa gặp đã lao vào xin tí huyết lão già vừa thò đầu mặt ra. Nhưng tôi nhầm. Vừa nhìn thấy lão đầu hói thằng Kiên lập tức đổi thái độ: Con chào chú, chú cho con hỏi chú Trung có nhà không ạ.

Lão đầu hói sau khi đưa mắt nhìn thằng Kiên đánh giá có lẽ cũng nhận thấy sự ngoan ngoãn của nó không ăn nhập gì với hình xăm chi chit trêи tay nên có vẻ lão cũng chờn, lão trả lời giọng lạnh lùng: Đây đúng là nhà của anh Trung, nhưng anh ấy hiện giờ không có ở đây.

Thằng Kiên tiếp tục lễ phép: Dạ, chú có biết khi nào chú Trung về không ạ.

Lão đầu hói nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ: Tôi không biết, nếu anh chị quen biết anh Trung thì chắc cũng biết anh ấy hay ở đâu chứ. Mà trước khi đến anh chị cũng phải gọi điện hẹn trước với anh ấy.

Nghe đến đây thằng Kiên chưng hửng. Lão đầu hói nói đúng quá còn gì. Bí nước, nó quay ra nhìn tôi với Nhung cầu cứu. Tôi chợt nhớ ra nói: Dạ, cháu được bạn cháu giới thiệu chú Trung mở phủ ở đây nên xuống nhờ chú ấy cúng giải hạn giúp. Chứ bọn cháu cũng chưa gặp chú ấy bao giờ ạ.

Nghe đến đây mặt lão hói mới giãn ra 1 chút: À, ra là anh chị đến xin làm lễ. Vậy anh chị đứng đây đợi 1 chút để tôi vào gọi điện cho anh ấy xem thế nào.

Nói đoạn lão hói quay vào nhà không quên lia mắt đánh giá bọn tôi 1 lần nữa đồng thời đóng sập cánh cửa.

Cái Nhung kéo tôi với thằng Kiên lùi ra đằng sau xe thì thào: Lão già này là ai nhỉ. Sao tự nhiên lão ấy lại ở đây. Cái Trang nó có nhắc đến lão này bao giờ không anh Kiên.

Thằng Kiên lắc đầu: Mày cứ làm như chuyện gì nó cũng kể với tao ấy, nhưng tao đoán là lão này mới đến đây thôi. Vì đợt tao xuống đây có thấy lão ấy đâu. Mà trong nhà cũng chả có đồ đạc của đàn ông.

Cái Nhung bĩu môi: Ông cứ làm như ông để ý quan sát lắm ấy. Mới ở cửa đã cởi mẹ nó cúc quần, bước vào trong nhà thì chắc còn mặc mỗi cái sịp. Đầu óc chỉ vù với lốn. Nghĩ được mẹ gì mà quan sát.

Có vẻ bị nói trúng tim đen thằng Kiên quay ra vỗ ʍôиɠ cái Nhung đến đốp 1 cái rồi cười cười: Đm, chỉ em hiểu anh. Mà anh cũng chỉ đoán thế, đúng thì đúng chả đúng thì thôi.

Cái Nhung ánh mắt chán ghét lườm thằng Kiên 1 cái rồi quay sang tôi: Có mặt lão hói này có khi cái Trang không còn ở đây nữa. Bây giờ mình tính sao anh

Tôi: Chả có căn cứ gì để nói cái Trang không ở đây cả. Biết đâu nó đang ở trong nhà thì sao.

Cái Nhung: Nó mà ở đây thì nghe giọng ông ổng của ông Kiên nó đã phải ra ngay rồi.

Tôi: Đấy là nếu nó còn sống.

Cả cái Nhung và thằng Kiên đều tái mặt sau khi nghe tôi nói khiến tôi vội chữa lại: Còn sống và đang thức. Nó có nói với anh là đợt gần đây ban ngày nó cũng hay đột nhiên buồn ngủ và khi ngủ dậy thì chả nhớ gì cả. Có thể bây giờ nó vẫn đang ngủ thì sao.

Thằng Kiên cắt lời: Thế thì em biết rồi. Khả năng là thỉnh thoảng lão Trung lại đánh thuốc ngủ cái Trang để cho lão hói này đến đây chịch nó free. Mà không chỉ lão hói, có khi lão Trung còn tổ chức cả game show quy tụ mấy lão già thích chơi trống bỏi trong này ấy chứ.

Cái Nhung cũng lên tiếng ủng hộ: Đúng đấy, việc này bọn em gặp nhiều. Mấy thằng khốn nạn nó gọi gái đến nhà xong cho đập đá hoặc thuốc kϊƈɦ thích rồi pháo dàn. Thậm chí còn quay cả phim làm kỷ niệm nữa.

Tôi gạt đi: Anh nghĩ không có khả năng đấy đâu. Vì cái Trang có nói sau khi nó tỉnh dậy thì thấy đầu óc thoải mái, chỉ có cơ thể không còn sức lực thôi. Nếu mà bị pháo dàn thì nó phải biết chứ. Hơn nữa nó cũng khẳng định là không bị đánh thuốc ngủ rồi. Mà 2 đứa thôi suy luận lung tung đi. Toàn mấy chuyện bệnh hoạn, nghe tởm quá.

Cái Nhung cãi: Anh không làm nghề như bọn em anh không biết thôi. Chuyện này phổ biến lắm đấy.

Nói đến đây thì tôi thấy lão đầu hói thò mặt ra ngó xung quanh nên vội huých cái Nhung cho nó ngậm miệng lại. Xong cả 3 đứa đi lại chỗ lão đầu hói. Đến bây giờ lão mới bước ra khỏi nhà nên tôi mới thấy được cả thân thể to béo của lão ấy. Thêm cả 1 bộ vest màu đen và cái cà vạt được thắt chỉn chu khiến người đối diện không thể không đánh giá lão ấy cao 1 chút.

Lão đầu hói nói ngắn gọn: Anh Trung nói từ giờ đến cuối tuần anh ấy bận. Có gì sang tuần anh chị quay lại.

Tôi: Vậy chú cho cháu xin số chú Trung được không ạ.

Lão đầu hói: anh Trung không cho người lạ số đâu. Thôi cứ thứ 2 tuần sau anh chị quay lại.

Nói đoạn, không cho bọn tôi kịp dò hỏi thêm, lão đầu hói vội vã quay lưng vào nhà và đóng cửa.

Tôi đoán lão hói có thể vẫn đang ở trong nhà theo dõi nên tôi vội chặn trước khi thấy thằng Kiên quay qua tôi định hỏi gì đó: Về thôi, lên xe rồi nói.

……

Lên xe, đóng cửa lại, vừa cho xe quay đầu thằng Kiên vừa nói: Em thấy lão này đang muốn giấu diếm cái gì đấy. Thái độ của lão ấy lạ lắm. Mà mình làm gì giờ.

Tôi đáp: Lão đầu hói không thường xuyên ở đây và có thể lão ấy cũng sắp đi rồi. Anh nghĩ mình nên đợi ở đây 1 lát. Khi nào lão ấy đi mình sẽ quay lại. Có khi cái Trang đang ở trong đó.

Cái Nhung quay qua tôi giọng nghi ngờ: Sao anh biết ?

Tôi: Chả ai bình thường ở nhà mà đóng bộ như lão ấy cả. Anh nghĩ có 2 trường hợp: 1 là lão ấy vừa đến đây chơi, 2 – nếu lão ấy ở đây thì lão ấy cũng chuẩn bị đi đâu đó. Mà anh nghĩ khả năng 1 cao hơn vì lúc nãy anh có ngửi thấy mùi nước hoa.

Nhung: Mùi nước hoa thì liên quan gì đến việc lão ấy chuẩn bị đi chơi hay mới đến đây.

Tôi: Lão ấy dùng chai bleu chanel. Anh cũng có chai này nên phân biệt được. Nếu lão ấy chuẩn bị đi chơi thì sẽ mới sịt , nước hoa có mùi hương đầu và phải thơm sực nức đằng này mùi hương trêи người lão ấy là hương cuối chỉ còn thoang thoảng thôi, nghĩa là lão ấy đã sịt lâu rồi. Vậy nên anh đoán là lão ấy đến đây chơi thôi chứ không ở đây.

Nhung gục gặc đầu đáp: Cũng có thể.

Tôi tiếp: Một người ăn mặc chỉnh tề chẳng nhẽ lại đến ngồi 1 mình trong căn nhà âm u cạnh nghĩa địa này. Anh nghĩ là trong nhà còn người khác nữa. Có thể là lão Trung hoặc em Trang hoặc … cả 2. Nhưng Anh thiên về trường hợp có Trang ở trong đó hơn. Vì nếu lão Trung có ở trong đó thì với tư cách chủ nhà, lão ấy phải là người ra mở cửa tiếp khách chứ.

Tôi nói đến đây thì thằng Kiên xen vào: Ý anh là lão hói đang xoạc người yêu em trong đấy à.

Tôi: Anh không biết. Nhưng nếu Trang ở trong đó thì chắc là nó đang ngủ hoặc bị khống chế vì trêи danh nghĩa là nó đang sống ở đây. Nó mới là chủ nhà chứ không phải lão hói. Hơn nữa người đến tìm lại là chú. Nó mà tỉnh táo bình thường thì chả có lý do gì nó trốn ở trong nhà không ra cả.

Cái Nhung: Có thể nó sợ lão Trung biết nó dẫn trai về đấy.

Tôi: Anh vừa phân tích ở trêи thì hiện giờ lão Trung đang không có ở đấy. Và nếu Trang ra đón mình thì nó sẽ có nhiều lý do để dấu diếm chuyện này với lão hói hơn là để lão ấy ra.

Kiên ngắt lời giọng sốt ruột: Thôi được rồi. Tóm lại là mình sẽ đợi lão hói về rồi quay lại ấy gì.

Tôi: Trước hết là chú đi cất xe đi đã. Cái xe hầm hố như này, lão hói sẽ nhận ra ngay. Anh với Nhung đứng đây theo dõi trước.

Ba đứa tôi đứng ở đầu ngõ đợi cả buổi chiều mà không thấy lão hói ra khỏi nhà. Đến chập tối khi mà thằng Kiên với cái Nhung bắt đầu nghi ngờ suy đoán của tôi thì 1 chiếc taxi chạy từ đường to rẽ vào trong ngõ. Tôi vội kéo 2 đứa kia vào trong 1 cái hẻm gần đó nấp. Lát sau thì chiếc taxi trở ra và trêи xe chỉ có 1 mình lão hói.

Đợi cho chiếc taxi đi được 1 lúc bọn tôi mới quay lại ngôi nhà. Lúc này trời cũng đã mịt. Đường không có bóng đèn nên bọn tôi phải bật đèn flash trêи điện thoại lần mò. Ánh đèn flash loang loáng chiếu cả lên những ngôi mộ mới xây trong khu nghĩa địa bên cạnh căn nhà. Đến trước cửa ngôi nhà, thấy bên trong vẫn tối đen làm tôi càng tăng thêm nghi ngờ là nếu có người trong đó thì hẳn là họ gặp vấn đề gì rồi. Thằng Kiên lại gọi cửa 1 hồi nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Lúc này gió thổi từ nghĩa địa bên cạnh sang làm tôi lạnh sống lưng. Cái Nhung khoác chặt lấy tay tôi run run nói: Không có ai trong đó đâu. Thôi mình về đi.

Tôi đang định lên tiếng đồng tình thì thằng Kiên nói: Đợi chút, để tao tìm cách vào trong nhà xem đã …
Việc đột nhập vào nhà lão Trung tôi cũng đã nghĩ tới, bởi lẽ theo suy đoán thì hiện tại lão Trung không có ở đây và lão hói chắc cũng sẽ không quay lại nữa, nơi này lại rất hoang vắng nên không sợ có người phát hiện. Có điều ngôi nhà này thoạt nhìn kín cổng cao tường, tôi nghĩ nếu như thằng Kiên muốn đột nhập vào kiểu gì chả phải cạy cửa hay bẻ khoá. Trường hợp vào trong đó rồi không phát hiện được gì thì lại thành đánh rắn động cỏ, bứt dây động rừng. Lão Trung sẽ đề phòng, lúc đó muốn điều tra lại càng khó hơn.

Nghĩ thế nên tôi quay ra nói với thằng Kiên: Chú định vào trong đó kiểu gì, chứ anh thấy phá khoá không ổn đâu. Lộ đấy.

Thằng Kiên cười đáp: Anh yên tâm, hôm trước đến đây em quan sát rồi, ở đằng sau nhà này có mảnh vườn nhỏ quay mặt ra sông. Chỗ đó có cái cửa chỉ cài then thôi, em nạy tí là ra, không ai phát hiện đâu.

Nghe thằng Kiên nói tôi bán tín bán nghi. Thật khó tin là 1 thằng xuống đây chỉ chăm chăm chịch gái lại dành thời gian và công sức để tìm cách đột nhập vào ngôi nhà này. Chắc thấy tôi tỏ vẻ không tin tưởng, thằng Kiên nói: Anh cứ yên tâm, em cũng không ngu đến nỗi để bị tóm đâu.

Cái Nhung nghe thế cũng hùa theo: Đằng nào cũng mất công đợi ở đây cả buổi chiều anh em mình thử vào xem thế nào. Chả nhẽ lại về không.

Tôi cười thầm vì bọn nó nghĩ tôi không dám đột nhập vào trong, vấn đề tôi đang thắc mắc là tại sao thằng Kiên lại biết lối vào đằng sau ngôi nhà này. Nhưng lúc đó cũng không còn thời gian tìm hiểu nên tôi cũng thống nhất để thằng Kiên đi trước dẫn đường.

Ở bên phải nhà là khu đất trống nhưng con mương lại ăn sâu vào bên trong nên muốn vòng ra sau chúng tôi buộc lòng phải đi phía bên trái. Phía giáp với nghĩa địa.

Lúc đó khoảng 7h, trời cũng đã tối hẳn và như đã nói thì khu này chả có điện đóm gì nên chúng tôi buộc phải bật đèn flash trêи điện thoại mò mẫm tiến vào nghĩa địa. Đen cái là điện thoại của tôi với cái Nhung sau khi lướt FB cả buổi chiều đều đã hết pin. Duy thằng Kiên có con 1202 là còn pin. Vậy nên bọn tôi phải bám sát rạt phía sau nó.

Không nói thì chắc anh em cũng biết cảm giác thốn đến tận rốn khi lần mò trong nghĩa địa với thứ anh sáng mờ mịt phát ra từ em 1202. Nhất là khi đi gần những ngôi mộ mới xây, anh lân tinh lập loè như đom đóm khiến tôi rợn hết cả tóc gáy. Đi bên cạnh cái Nhung không nói gì nhưng nó cứ bấu chặt lấy tay tôi. Cũng thuộc loại anh chị trong giang hồ nhưng dù sao nó cũng là con gái. Người nó có thể không sợ nhưng không thể không sợ ma. Chỉ có thằng Kiên là cứ phăm phăm bước đi. Thậm chí tôi còn thấy nó có vẻ phấn khích như đang tham gia 1 cuộc phiêu lưu. Hơn nữa nó còn có vẻ thuộc đường. Đây là nghĩa trang kiểu nông thôn ngày xưa, có nghĩa là nó chả có quy hoạch gì hết. Các ngôi mộ được quay ngang quay dọc và đặt vị trí cho hợp phong thuỷ với năm sinh năm mất của người chết, hơn nữa mộ mới chôn với những mộ đã bốc mả nằm xen kẽ, thậm chì đè lên nhau. Rồi thì cỏ dại mọc cao đến thắt lưng. Vậy mà thằng Kiên nó chả phải dừng lại để xác định phương hướng. Cứ gạt cỏ lùi lũi tiến vào.

Đi đến phía cuối nghĩa trang tôi thấy có 1 bức tường xây ngăn nghĩa trang với khu vườn đăng sau nhà lão Trung. Tường cũng không quá cao, thằng Kiên đưa đèn pin cho tôi xong với tay nhún người 1 cái là đã trèo lên được thành tường. Xong nó đưa tay kéo cái Nhung còn tôi thì đủn ʍôиɠ em ấy lên (Giờ phút này cũng chả có tinh thần đâu mà nghĩ đến ʍôиɠ với иɦũ ɦσα của em ấy nữa). Em Nhung lên xong thì tôi cũng trèo vào theo.

Đằng sau ngôi nhà lão Trung là 1 cái sân chứ không hẳn là 1 mảnh vườn như thằng Kiên nói. Nó gọi là vườn có lẽ vì cái sân đó kê rất nhiều chậu hoa và cây cảnh. Xong lại còn có 1 cái bàn đá, chắc để ra đây ngắm hoa với ngắm mương. Nếu không có cái nghĩa địa ngay bên cạnh thì có lẽ tôi sẽ đánh giá lão Trung là người yêu thiên nhiên cây cỏ và biết thưởng thức cái đẹp.Có điều … bất cứ ai ngồi ngắm nghĩa địa mỗi khi chiều về thì đều không thể đánh giá là người bình thường được.

Tôi đang quan sát và ngầm đánh giá thì thằng Kiên đã kiếm đâu ra đc 1 thanh gỗ rồi luồn qua khe cửa đẩy cái chốt bên trong. Đoạn nó mở cửa tiến vào. Tôi với cái Nhung cũng bước theo.

Ánh đèn pin mờ mờ từ chiếc Nokia của thằng Kiên khiến tôi không thể nhìn được toàn bộ. Nhưng tôi có thể áng chừng mình vừa bước vào 1 căn phòng rất rộng và không có nhiều đồ đạc. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhớ lại câu chuyện cái Trang kể. Nếu đúng như những gì em ấy nói thì xung quanh đây có rất nhiều vong của các cô gái trẻ. Ánh sáng mờ mờ từ chiếc điện thoại của thằng Kiên càng khiến tôi lo sợ bất chợt ở 1 góc nhà nào đó hiện ra một bóng áo trắng rũ tóc đừng chăm chăm nhìn mình.

Tôi lắc mạnh đầu 1 cái cho đỡ sợ rồi quay qua nói với thằng Kiên: Phòng của cái Trang ở đâu. Thử vào đó xem sao.

Thằng Kiên không nói gì, chỉ gất đầu rồi dẫn đường. Một thằng láu táu và mồm mép như nó mà giờ cũng im thin thít chứng tỏ ở đây không chỉ có mình tôi nhát gan. Cái Nhung thì không nói làm gì rồi, nó hiện giờ đang nắm chặt tay tôi bằng bàn tay run run và ướt đẫm mồ hôi của nó. Có lẽ nó bắt đầu ân hận vì quyết định theo bọn tôi chui vào căn nhà này.

Tôi hít 1 hơi dài để lấy lại bình tĩnh rồi bám sát theo thằng Kiên bước sang 1 căn phòng khác. Ánh đèn điện thoai vẫn xẹt qua xẹt lại soi các đồ vật trong nhà. Một cái tủ gỗ, một bộ bàn ghế, một cái sập .. tất cả đều kiểu cổ hoặc là đồ cổ thực (trong cái ánh sáng này và với khả năng lìu tìu của mình làm sảo tôi có thể nhận định được). Những bức tượng đặt khắp phòng, tượng di lặc, tượng quan công, tượng khổng minh rồi còn cả những bức tượng tôi không kịp quan sát hoặc không biết tên… Tất cả đều tạo thành những chiếc bóng méo mó dị dạng hắt lên bức tường xỉn màu khi ánh đèn pin chiếu qua.

Ánh đèn chiếu đến 1 chiếc cầu thang bằng gỗ, thằng Kiên dẫn bọn tôi lên trêи tầng 2. Trêи này hình như cũng có 2 phòng lớn. 1 cái bên trái được ngăn lại bởi cánh cửa gỗ lớn thằng kiên nói nhỏ giải thích: “phủ của lão Trung” Đoạn nó bước sang căn phòng bên phải đẩy cửa bước vào.

Đây là 1 căn phòng ngủ cũng theo lối cổ mặc dù không có nhiều đồ đạc. Giường, tủ, bàn trang điểm và 1 cái rương thật lớn đặt bên cạnh tủ. Chiếc giường áp vô tường và quay về phía 1 chiếc cửa sổ lớn. Bên ngoài hình như trăng đã lên, ánh sáng mờ mờ xuyên qua chiếc rèm che hắt vào trong phòng. Tôi tiến lại nhìn ra ngoài cửa sổ và tí nữa đái ra quần. Lão trung này quả thật biến thái. Bên ngoài cửa sổ là toàn cảnh nghĩa địa. Trăng khiến những nấm mồ ẩn hiển trong ánh sáng mờ mờ.

Chiếc bàn đá ở sân tầng dưới và cánh cửa sổ này càng làm rõ sự biến thái của lão Trung. Dường như lão này rất có cảm hứng với … nghĩa địa. Lão thích ngắm nhìn những ngôi mộ thì phải. Và tôi tự hỏi là tại sao Trang có thế sống ở đây từng đó thời gian. Thậm chí, như em ấy nói thì lão trung không ở đây thường xuyên. Như vậy Trang sẽ phải ngủ ở đây trong 1 căn phòng hướng ra nghĩa địa với rất nhiều vong các cô gái trẻ đến bên cạnh hằng đêm. Tôi không khỏi ngầm nhận định: Trang cũng biến thái không kém lão Trung. Giả sử là tôi, cho tôi 5 tỷ chứ có 50 tỷ tôi cũng không dám ở lại đây 1 đêm nào 1 mình. (à mà 50 tỷ thì … cũng phải cân nhắc *cười*)

Cái Nhung chợt gọi giật giọng làm tôi giật bắn người: Anh T.A, lại đây xem này.

Tôi quay lại thấy nó đang mở tủ còn thằng Kiên thì ngồi trêи giường soi đèn sang phía đó. Có vẻ nhận thấy volume giọng của mình không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, cái Nhung đổi giọng thì thào: Quần áo của cái Trang đều còn ở đây.

Tôi và thằng Kiên cùng tiến lại chỗ cái tủ, thằng Kiến chiếu đèn gần hơn. Tủ khá rộng và treo kín quần áo con gái. Cái Nhung lại tiếp tục giọng thì thào: Chắc cái Trang thường trú ở đây thật.

Tôi đáp giọng nghi ngờ: Chỉ 1 mình cái Trang ?

Thằng Kiên: Ý anh là sao ?

Tôi: Anh thấy 2 ngăn tủ treo 2 loại quần áo khác nhau, 2 phong cách quần áo khác nhau thì phải. Đây, bên này thì chắc là quần áo của cái Trang. Còn bên này …

Tôi gạt đống quần áo ra để thằng Kiên soi cho rõ. Chả nhẽ cái Trang lại mặc quần áo kiểu này. Tôi quay qua cái Nhung: Mày trước thân với nó, mày xem nó có mặc quần áo như này bao giờ không.

Cái Nhung trầm ngâm: Thân thì cũng chả phải thân. Em gặp nó toàn lúc nó chuẩn bị đi khách. Quần áo đều mặc theo kiểu này (nó chỉ sang ngăn tủ bên trái). Nhưng cũng chả có lý do gì để khẳng định bình thường nó không mặc quần áo khác.

Tôi bảo thằng Kiên đưa điện thoại lại gần hơn, tôi kéo mấy cái áo xuống để nhìn cho rõ. Đây rõ ràng là quần áo kiểu cổ. Mặc dù có vẻ nó đều còn rất mới. Chợt nhớ ra, tôi đưa cổ áo về phía ánh đèn. Size S. Cái Nhung thấy thế cũng với tay lấy 1 chiếc áo ở ngăn tủ bên kia đưa ra anh sáng: Cũng size S.

Tôi để lại quần áo về chỗ cũ, nhưng không hiểu sao trong đầu vẫn có dự cảm quần áo này là của 2 người khác nhau.

Thấy có vẻ không thu được thêm gì từ đống quần áo, Thằng Kiên chiếu anh đèn tới chiếc rương bên cạnh. Tiếc là nó lại bị khoá bởi 1 chiếc khoá to đùng và rỉ sét. Bụi bặm xung quanh chiếc rương và trêи cả ổ khoá làm tôi nghĩ rằng: Có lẽ ngay cả cái Trang cũng chưa từng mở và biết bên trong đó có gì.

Cùng thống nhất là không lộ liễu phá chiếc rương đó để bị phát hiện, 3 đứa tôi quay sang chiếc bàn trang điểm. Rất nhiều nước hoa và đồ mỹ phẩm của con gái. Nhưng cái khiến bọn tôi quan tâm hơn đấy là chiếc gương trêи bàn trang điểm. Nó bị vỡ chằng chịt như từng bị vật gì đó ném vào. Tôi đứng trước gương hồi lâu, nhìn bóng của chính mình bị cắt nát trong gương và tự hỏi: Chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này ?

Tiếng xe ô tô từ xa vọng lại và to dần lên cho đến khi dừng lại ở cửa nhà. Có người về. 3 đứa tôi nhìn nhau và cũng nhận ra sự hoảng loạn trong ánh mắt của những đứa khác: Cánh cửa ở đằng sau nhà hình như vẫn chưa đóng.
Lúc đó 3 đứa tôi đang ở trêи tầng 2, để xuống tầng 1 và chạy ra sau nhà khả năng cao là sẽ không thể nhanh bằng thời gian người ở ngoài mở cửa vào nhà. Vậy là chúng tôi sẽ bị kẹt ở lại đây. Giờ chỉ có 2 lựa chọn, 1 là ở lại phòng ngủ này, 2 là chạy sang phòng thờ. Cả 2 đều có độ rủi ro như nhau. Đây vốn dĩ là căn nhà lão Quang mở phủ, lão ấy lần mò đến đây vào giờ này khả năng cao là để mở phủ tiếp khách. Trừ khi … lão đến đây với 1 em bồ nhí khác, lúc đó lão sẽ sử dụng phòng ngủ.

Nghĩ vậy, tôi ra hiệu cho 2 đứa đứng yên tại chỗ, còn mình thì liều lĩnh chạy ra cầu thang nghe ngóng. Ở dưới nhà cửa đã mở và tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của 1 người đàn ông và 1 cô gái trẻ. Vậy có khả năng giả thuyết thứ 2 là đúng: Lão ấy đưa bồ nhí về đây hú hí. Trốn sang phòng thờ có vẻ an toàn hơn. Tôi quay lại phòng ngủ vẫy 2 đứa kia rồi chạy sang định mở cửa phòng thờ. Nhưng đen cho 3 đứa tôi… cửa khoá. Tôi quay lại cùng lúc 2 đứa kia đang rón rén bước sang. Bọn nó có vẻ đoán được tình hình khi nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của tôi. Tiếng nói chuyện dưới nhà to dần, tình hình là họ sắp lên tầng 2. Đến nước này, không đợi cho tôi ra hiệu, 2 đứa kia lại rón rén quay lại phòng ngủ. Tôi cũng bước vội theo.

Như đã nói thì cái phòng ngủ này cũng chả bày biện nhiều đồ đạc gì, tôi nhìn quanh sau đó ra hiệu cho thằng Kiên chui xuống gầm giường đồng thời kéo Nhung chui vào tủ quần áo.

Vừa nấp xong thì ngoài cửa có tiếng đứa con gái õng ẹo: Anh mất công chạy sang tận đây. Em còn tưởng là biệt thự nhà vườn hoành tráng lắm. Em mà biết nó nằm cạnh nghĩa địa như này thì anh có trả gấp 10 lần nữa em cũng chịu.

Một giòng đàn ông trầm khàn vẻ hơi miễn cường đáp lại: Em thông cảm, anh không quen ngủ ở ngoài. Mà ở đây chỉ có mỗi cái là cạnh nghĩa địa thôi chứ tiện nghi cũng không đến nối nào. Em đến đấy 1 lần rồi có khi lần sau lại đòi sang nữa.

Giọng đứa con gái kia vẻ kênh kiệu: Thôi lần sau em xin vái cả nón. Khách lớn tuổi như anh xong lại còn về nhà riêng bình thường em đã ít đi rồi. Nể anh lắm em mới đồng ý. Mà giờ lại đến cái chỗ khỉ ho cò gáy như này. Tí xong anh gọi taxi cho em về chứ em không ngủ qua đêm ở đây đâu.

Nghe đến đây tôi quay sang Nhung thì thầm: Đồng nghiệp kìa, tí em xem có cùng team ngày xưa không.

Cái nhung không nói gì chỉ cấu tay tôi 1 cái làm tôi chút nữa là kêu lên. Lúc này thì đôi gian phu ɖâʍ phụ kia đã tiến vào phòng. Giọng đàn ông có vẻ không nhẫn nại được nữa: Em đừng thái độ như vậy, làm anh tụt hứng. Lúc nãy cũng đã thoả thuận trước rồi. Em về đây và qua đêm thì mới có giá đấy. Nhưng thôi, nếu em chiều anh tốt thì anh sẽ thưởng thêm 500$ nữa. Mà đừng nhì nhèo nữa, sau anh em còn gặp lại. Anh có nhiều bạn vip lắm. Em ngoan anh giới thiệu cho họ thì em muốn gì cũng có.

Rốt cục thì con bé kia có vẻ cũng bị tiền khuất phục, nó lập tức đổi giọng: Em nói thật, nếu là người khác thì anh có cho hơn em cũng chịu. Anh đã nói thế thì em ở lại vậy. Nhưng anh nói phải giữ lời đấy.

Nghe đến đây tôi bắt đầu thấy tò mò, không hiểu nhan sắc em gõ ở ngoài kia đến mức nào mà chỉ riêng tiền bo thêm thôi cũng đã hơn chục củ /1 đêm. Nhất là thái độ của em ấy lại còn chảnh choẹ bố láo như vậy. Có điều cái tủ này đóng kin mít, không có khe hở thì sao mà quan sát được. Bên ngoài có vẻ như đôi gian phu ɖâʍ phụ đã bắt đầu hành động. Tiếng hôn hít vang lên kèm theo tiếng rêи rỉ giả tạo của em gõ. Tôi cố đợi thêm 1 lát cho 2 đứa nó đê mê rồi khẽ đẩy cánh cửa tủ. Tiếng cót két vang lên làm tim tôi đập thình thịch. Nhưng có vẻ đôi gian phu ɖâʍ phụ ngoài kia đang tập trung vào chuyên môn nên không phát hiện ra tiếng động lạ.

Lúc này, qua khe tủ tôi đã có thể quan sát được tình hình bên ngoài. 1 già 1 trẻ đang quấn lấy nhau trêи giường. Tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cả 2 nhưng body của em gõ thì quả thực là hàng tuyển. Em ấy phải cao cỡ 1m65 – 1m7, mặc 1 chiếc váy ngắn màu xanh nhạt kiểu váy của mấy em hot girl hay mặc tham gia các sự kiện. Giờ thì cai váy đó đã bị kéo xuống tận bụng để lộ bộ ngực đồ sộ (Với giá tiền như vậy thì chắc hẳn không phải ngực bơm rồi). Lão già đang đè ngửa em gõ xuống giường để la ɭϊếʍ bộ ngực đồng thời tay thì lần mò xuống dưới. Mới dòm đến đây thì tôi thấy tiếng thở gấp phát ra bên cạnh. Hoá ra em Nhung cũng đang dòm qua khe cửa, có lẽ cảnh tượng trước mắt cũng kϊƈɦ thích em ấy ít nhiều. Em ấy quay ra thấy tôi đang nhìn thì có vẻ cũng ngại nên quay mặt đi không nhìn tiếp nữa. Haizzz. Ai mà biết boss team gõ như em ấy cũng có lúc ngại cơ chứ.

Đoạn tiếp theo thì cũng chả có gì để mà kể. Anh em còn lạ gì chuyện của đàn ông với đàn bà. Có cái là lão già này hùng hục cũng khá lâu. Mặc cho bọn tôi ngồi trong tủ sốt ruột, ở ngoài lão ấy bày đủ tư thế hành hạ em gõ kia. Tôi chỉ mong lão ấy kết thúc sớm xong 2 con giời ôm nhau ngủ cho bọn tôi còn về. Chứ cứ ngồi trong này xem phim s.εメ miễn phí cũng chả khác nào tra tấn cả. Nhất là em Nhung ở cạnh cứ nóng bừng bừng gợi đòn mà mình không dám làm gì chứ.

Nhưng rốt cục thì sức người có hạn, cuối cùng lão già kia cũng ra sau một cơn gào thét rêи rỉ của em gõ. Và đúng như dự đoán, 2 còn giời có vẻ bắt đầu lịm đi. Tôi định đợi thêm 1 lúc nữa cho bọn nó ngủ say rồi mới chui ra cho an toàn. Nhưng không hiểu sao, lúc đó hai mắt tôi bắt đầu díp lại. Cơn buồn ngủ không hiểu sao lại ập đến. Tôi quay sang bên cạnh thì cái Nhung nó đã ngủ gục xuống từ lúc nào. Không thể như vậy được. Tại sao có thể buồn ngủ vào lúc này cơ chứ. Tôi cố gắng gượng chống cự với cơn buồn ngủ và nhìn ra bên ngoài. Lão già kia đã tỉnh dậy và đang mặc quần áo. Và điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khỉ gục xuống là lão ấy bế thốc em gõ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia lên vắt qua vai và đi ra khỏi phòng.
Điều đầu tiên tôi nhận biết được khi tỉnh dậy là một mùi hương thoang thoảng, tiếp đó là cảm giác mềm mại ôm trọn lấy khuôn mặt. Tôi mở mắt ra thì thấy xung quanh vẫn tối đen, duy có ánh sáng lọt vào từ khe tủ giúp tôi nhận biết được mình đang úp mặt lên bộ ngực đồ sộ và ấm áp của Nhung. Các giác quan ùa về, tôi bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi mình rơi vào giác ngủ. Trong hoàn cảnh căng như dây đàn như vậy mà có thể buồn ngủ thì quá vô lý. Chắc chắn là phải có lý do nào đó. Tôi nhớ lại câu chuyện Trang kể về những cơn buồn ngủ bất ngờ của em ấy, có lẽ nó cùng nguyên nhân xảy ra với bọn tôi bởi lẽ hiện giờ tôi cũng thấy đầu óc hoàn toàn thoải mái và thư thái (Tất nhiên không phải do được úp mặt vào sông quê rồi *cười ɖâʍ đãng*). Nó giống như những gì Trang kể với tôi.

Sau 1 hồi nằm im nghe ngóng và quan sát qua khe tủ. Tôi đoán là hiện giờ không có ai ở đây, chí ít là trong căn phòng này. Dẫu vậy, tôi vẫn mở cánh cửa tủ nhẹ nhàng nhất có thể và rón rén bước ra ngoài. Ánh sáng chiều vào từ cửa sổ giúp tôi biết rằng trời đã sáng từ lâu. Tôi nhòm xuống dưới gầm giường thì thấy thằng Kiên vẫn đang năm ngủ quay cu đơ. Có lẽ đêm hôm qua lão già kia đến khi bỏ đi vẫn không biết trong nhà có 3 vị khách không mời mà đến. Nhắc đến lão già tôi chợt nhớ đến hình ảnh cuối cùng. Lão ấy vác em gõ kia đi đâu ?

Tôi tiếp tục rón rén bước xuống cầu tháng. Tầng 1 vẫn mờ tối và yên lặng, điều này càng làm tôi vững tâm rằng lão ấy đã đi khỏi đây rồi. Bây giờ thì tôi có thể xem xét và đánh giá được toàn bộ ngôi nhà. Tầng 1 ngoại trừ phòng khách và căn phòng trống dẫn ra khu vườn đằng sau (lúc đấy mới biết nó vốn là 1 gian bếp) thì còn 1 gian phòng nữa bị khoá kín. Gian phòng này nằm ngay dưới cái phủ ở tầng 2 của lão Trung. Tôi thực sự cảm thấy tò mò. Gian phòng thờ thì khoá lại cũng còn có lý, còn gian phòng này, không biết bên trong chứa gì nhỉ ?

Tôi còn đang loay hoay không biết làm thế nào để vào được bên trong thì có tiếng bước chân đi xuống cầu tháng. Tôi quay lại thì thấy cái Nhung đang ngó nghiêng đi xuống. Có lẽ thấy tôi tự tin đứng giữa nhà nên nó cũng đoán lão già hôm qua đã đi rồi. Tuy vậy, nó cũng không dám nói lớn, vẫn thì thào: Anh dậy lâu chưa, sao không gọi em.

Tôi nhìn nó cười ẩn ý: Anh dậy đủ lâu để làm một số chuyên mà mày không biết được rồi.

Nhung ngơ ngác: Chuyện gì mà em không biết ?

Tôi cười: Ơ thế mày không thấy người có gì khác á.

Nhung: Khác gì ?

Tôi: … Ẩm ướt hơn chẳng hạn.

Lúc này nó mới biết tôi trêu nên cười đáp lại: Thôi đi bố, bố thích thì con chiều bố lúc tỉnh chứ việc gì phải đợi lúc con ngủ ?

Tôi vẫn trêu già: Biết thế, nhưng dù sao làm lúc mày ngủ nó vẫn có cái hay riêng.

Nhung lấy lại vẻ nghiêm túc hỏi: Mà sao tự nhiên tối qua em lại ngủ vậy nhỉ.

Tôi: anh nghĩ bọn mình bị vạ lây thôi.

Nhung: Là sao ?

Tôi: Có lẽ lão già kia tính thuốc em gõ, nhưng công dụng của cái thứ đó mạnh quá nên làm cả bọn mình gục theo. Mà lão già kia có phải lão Trung không.

Nhung: Lão Trung chứ ai. Mà lão ấy thuốc em gõ làm gì nhỉ.

Tôi: Anh nghĩ khả năng cao là số phận em ấy cũng không tốt đẹp gì. Mà em Trang chắc cũng vậy.

Nhung: Vậy mình báo công an đi. May ra còn cứu kịp.

Tôi hỏi lại: Báo công an ? Chả có chứng cứ gì mà đòi đi báo công an. Chưa kể chính bọn mình còn đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đây.

Đúng lúc này giọng thằng Kiên vang lên ông ổng: Đm, đau đầu quá. Ông bà đang đâu đấy.

Cái Nhung đáp: Dưới này, đm khẽ khẽ cái mồm mồm thôi. Cứ như nhà ông không bằng.

Thằng Kiên vừa đi xuống cầu thang vừa đáp: Đm, đéo hiểu sao hôm qua lại buồn ngủ. Mà sáng nay ngủ dậy lại thấy đau đầu thế.

Thái độ của thằng Kiên làm tôi thấy nghi nghi. Một người bình thường ở trong hoàn cảnh của bọn tôi khi tỉnh dậy chả bao giờ oang oang như thế. Nó không sợ trong nhà này vẫn có người hay sao. Hơn nữa, tại sao 3 đứa cùng ngủ mà riêng nó lại bị đau đầu.

Thằng Kiên không để ý thái độ của tôi, nó giục: Thôi đi về. Đm, chả cái dại nào giống cái dại nào. Tự nhiên chui rúc vào đây làm lol gì không biết nữa. Mà cái Trang cũng có ở đây đéo đâu.

Cách nói chuyện của nó khác hẳn hôm qua, hôm qua nó còn nói chuyện lịch sự ít nhất là với tôi. Vậy mà hôm nay nó văng phụ khoa khắp nơi, chả nê nang gì ai.

Thấy trong nhà cũng chẳng còn gì để xem xét, mà thằng Kiên thì có vé sốt ruột và khó chịu nên tôi với cái Nhung đồng ý đi về. Trêи đường về thằng Kiên lặng thinh không nói gì, trái ngược hẳn với lúc đi khi mà nó chém gió tung trời. Cái Nhung thì lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Còn tôi ngồi sắp xếp lại mọi chuyện, càng nghĩ càng thấy có quá nhiều điểm nghi vấn. Hơn hết, tôi lờ mờ cảm thấy căn nhà đó đang che dấu những bí mật khủng khϊế͙p͙. Bí mật khủng khϊế͙p͙ hay tội ác khủng khϊế͙p͙.

Sau khi thằng Kiên thả bọn tôi xuống nhà cái Nhung rồi chạy đi, tôi quay sang nói với Nhung: Mày có tìm hiểu giúp anh xem thời gian đây có con gõ nào bị mất tích được không ?

Nhung đáp: Anh bị làm sao đấy. Trai tứ chiếng, gái giang hồ, bọn nó phiêu dạt khắp nơi. Làm sao mà biết hết được. Ngay như trong team em ngày xưa thỉnh thoảng vẫn có đứa biến mất chả nhắn nhủ gì lại. Anh hỏi thế đến bố em cũng chịu.

Tôi: Đấy là mày không quan tâm nên không tìm hiểu thôi. Chứ bây giờ mày tập trung điều tra kiểu gì chả có kết quả. Hơn nữa tao có bắt mày phải đưa ra con số chính xác đâu. Mày cứ dò hỏi càng nhiều càng tốt. Còn lại là việc của tao.

Nhung đáp giọng hí hửng: Vậy là anh em mình đang điều tra à. Giống mấy chuyện anh viết trước đây hả.

Tôi cười: Cứ coi là như vậy.

Nhung: Thế thì đếch ăn thua rồi.

Tôi: Sao ?

Nhung: Vì mấy chuyện anh kể thì toàn chị Thư điều tra chứ anh có biết cái gì đâu.

Tôi: …

Nhung: Thôi em trêu vậy thôi. Nhưng mà quả thật tìm thông tin những đứa mất tích khó lắm. Không phải không có mà là vì nó quá nhiều. Hầu như đã làm nghề này bọn nó sẽ dấu thông tin. Và hầu như đứa nào đi khách 1 thời gian cũng sẽ âm thầm bỏ cuộc chơi. Lúc đó bọn nó muốn giũ bỏ quá khử thì chả bao giờ liên lạc lại với những mối quan hệ cũ nữa.

Tôi: Thông thường là như vậy, nhưng cũng đầy đứa vẫn để lộ thông tin, mày ngày xưa chả nắm hết thóp bọn nó còn gì. Với lại, mày chỉ cần tập trung tìm hiểu những đứa có khả năng có căn là được.

Nhung: Có căn, đéo ai biết được. Em có căn đéo đâu mà em biết bọn nó có căn.

Tôi: Trời ơi, thì xem đứa nào không phải mùng 1 với rằm mà chăm đi đền chùa, chăm đi xem hầu đồng là biết. Đến chuyện đấy mà mày cũng không biết thì tao cũng éo hiểu sao ngày xưa mày quản lý được cả cái team ngần đấy con gõ nữa.

Nhung ậm ừ: Thôi được rồi. Để em hỏi xong có gì báo lại anh nhé.
Mấy hôm sau, trong khi chờ thông tin từ phía Nhung, tôi chủ động đi gặp bà khách hàng cũ, người cũng có căn ấy. Để điều tra hay suy luận, dù thế nào đi nữa cũng cần phải có thông tin. Phải hiểu được sự việc mình đang gặp phải. Nếu không có thông tin, Shelock Holme cũng bó tay.

Những lần gặp trước đây, bà khách hàng (tạm gọi là bà Thông) luôn tiếp tôi với thái độ vui vẻ, niềm nở. Dù sao đi nữa tôi cũng là luật sư. Bà ấy thừa khôn ngoan để biết rằng. Trả tiền thôi là chưa đủ, muốn luật sư hết lòng giúp mình thì cần phải có quan hệ thân thiết 1 chút. Bởi lẽ luật sư cũng giống như bác sĩ, bệnh nhân và thân chủ càng bị nặng thì họ càng thu được nhiều tiền. Thế nên bệnh nhẹ bác sĩ sẽ chẩn đoán thành nặng, vụ án đơn giản luật sư sẽ tư vấn thành phức tạp. Chính vì thế tiền nhiều khi không giải quyết được vấn đề thậm chí còn khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Tốt nhất là nên kết bạn với bác sĩ và luật sư. (Cái này tôi nói thật đấy).

Nhưng lần gặp hôm nay thì khác, bà Thông tiếp tôi với thái độ lạnh nhạt và dửng dưng. Khi tôi vừa chuẩn bị đặt vấn đề nhờ vả thì bà ta đã chặn trước: Chuyện cháu muốn nhờ cô không thể giúp được gì đâu. Cô nói rồi, trong giới bọn cô có những rằng buộc không thể phá vỡ.

Tôi: Cô biết cháu định nhờ cô chuyện gì sao.

Bà Thông: Cô có thể nhìn trước được 1 số việc. Cô chỉ có thể nói với cháu rằng: Việc cháu đang làm không mang lại kết quả đâu. Nếu cháu vẫn bất chấp thì sẽ tự gây hoạ cho mình đó.

Quen biết và làm việc với bà Thông cũng đã lâu, nhưng tôi chỉ biết bà ấy là người khôn ngoan sắc xảo chứ tôi chưa từng thấy bà ta có năng lực gì kỳ lạ (mặc dù cũng biết bà ấy hầu đồng). Vậy nên khi nghe bà ấy nói chuyện kiểu thần bí như vậy tôi bán tín bán nghi, không biết những điều bà ấy nói là do bà ấy có khả năng thấy được thật, hay do suy luận hoặc … đoán mò.

Tôi vẫn không bỏ cuộc: Cô nói như vậy, nghĩa là cháu đang điều tra 1 người … nguy hiểm. Và nếu như vậy thì ông ấy đã và đang gây nguy hiểm cho rất nhiều người. Cô mặc kệ à.

Bà Thông cười: Xã hội này không chỉ có 1 vài người như vậy. Cô thấy rất nhiều và tự biết mình không có khả năng thay đổi điều đó. Và vốn dĩ xã hội nó phải như vậy. Cháu có nghe chuyện người Trung Quốc săn bắt và giết hết những con sói trêи thảo nguyên để bảo vệ đàn cừu không.

Tôi: Cháu biết cô định nói gì rồi. Nhưng con người không phải cừu, càng không phải sói. Cô không thể so sánh như vậy được.

Bà Thông: Có khác gì nhau đâu. Việc cháu đang làm cũng giống như tìm diệt sói thôi. Cô không thích sói, nhưng cũng không thích giết sói. Xã hội này cần những con sói để làm trong sạch đàn cừu.

Đến đây thì tôi lờ mờ cảm nhận thầy bà Thông biết điều gì đó về lão Trung. Dù là bằng năng lực đặc biệt của bà ấy hay là do bà ấy có quen biết hoặc … thân thiết với lão ấy. Nghĩ vậy, tôi hỏi thẳng: Ý cô là những gì lão Trung đang làm là đúng. Nhưng … lão ấy đang làm gì cơ ?

Bà Thông: Đúng hay sai nó phụ thuộc vào góc nhìn. Không có cái gì là hoàn toàn đúng và cũng không có cái gì là hoàn toàn sai. Sói là kẻ thù của đàn cừu nhưng lại là ân nhân của cánh đồng cỏ. Nếu không có sói, chả mấy chốc thảo nguyên không còn cỏ. Và khi không còn cỏ thì chính đàn cừu cũng sẽ tuyệt diệt. Vậy sói là kẻ thù hay là ân nhân của đàn cừu.

“Đệch” Tôi rủa thầm trong bụng: Mình thì đang vội mà bà dở hơi này thì cứ nói chuyện đâu đâu. Sói mới chả cừu.

Nghĩ vậy, tôi chả mất công tranh luận với bà ấy làm gì mà thử lái câu chuyện theo hướng khác: Nhưng hôm trước cô nói là bạn cháu đang bị cướp phép. Cướp phép thì có liên quan gì đến chuyện sói và cừu mà cô đang nói đâu. Cháu nhờ cô giúp bạn cháu thoát khỏi chuyện này thôi.

Bà Thông: Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cháu còn chưa phân biệt được đâu là sói, đâu là cừu. Làm sao cháu có thể giải quyết được việc này.

Nói đến đây, 1 lần nữa bà Thông tỏ thái độ tiễn khách. Tôi bất đắc dĩ phải ra về mà trong đầu còn hoang mang hơn cả lúc đến. Có điều, nếu như những gì bà Thông nói là đúng, thì dựa theo những ẩn í mà bà ấy dấu trong câu truyện sói và cừu, tôi càng tăng thêm nghi ngờ về 1 tội ác ghê tởm xảy ra trong ngôi nhà của lão Trung.

Tối hôm đó Nhung gọi điện cho tôi. Nó đọc 1 list khoảng chục cái tên những em gõ biến mất trong khoảng 1 năm lại đây. Nhung cũng nhấn mạnh là đây là những em mà nó quen biết và có thông tin về việc những em này hay đi đền chùa thôi. Còn trêи thực tế số lượng em gõ đột nhiên bặt vô âm tín tại Hà Nội này thì nhiều vô cùng, không ai có thể thống kê được. Tôi tất nhiên cũng không thể đòi hỏi gì hơn về những thông tin này mà chỉ hỏi thêm Nhung về phạm vi hoạt động của những em gõ này trước khi mất tích. Tất cả đều ở khu Cầu Giấy (Tất nhiên rồi, thiên đường sung sướиɠ mà lị) và cũng là khu vực hoạt động trước đây của Trang.

Sau khi có được danh sách này thì tôi chuyển sang cho 1 thằng bạn bên phòng cảnh sát hình sự công an thành phố nhờ nó đối chiếu với các thông báo mất tích trong thời gian tương ứng. Việc này cũng không mất quá nhiều thời gian vì danh sách tìm kiếm người mất tích luôn được cơ quan điều tra cập nhập trêи hệ thống. Và kết quả là 2 em gõ (tạm gọi là Diệu và Yến) trong danh sách của em Nhung hiện cũng đang được gia đình thông báo tìm kiếm. Vì vậy tôi có lý do để tập trung điều tra về 2 em này. Tất nhiên, việc điều tra dựa phần lớn vào Nhung bởi chỉ em ấy mới có liên hệ với các em gõ khác để tìm kiếm thông tin.

Do đã dò hỏi từ lần trước nên lần này Nhung nhanh chóng liên hệ được với 1 em gõ là bạn thân của Diệu. Còn em Yến theo như Nhung nói thì em này sống khép kín, ít giao tiếp nên trước khi mất tích cũng không thân thiết với ai cả. Để có thông tin một cách chính xác, tôi bảo Nhung hẹn gặp trực tiếp em gõ kia nói chuyện.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom