Full Kẻ trộm mộ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 47: Cơ quan

Anh gầy nói chúng tôi đã bị đói suốt một ngày trời rồi, cần phải mau chóng rời khỏi nơi này, không thể chậm trễ thêm nữa, rồi anh ta liền đi trước mở đường, tiến vào bên trong ô cửa ngầm kia, mấy người chúng tôi lần lượt theo sát phía sau.

Phía sau cánh cửa ngầm là một dãy cầu thang đá vươn dài lên phía trên, bên trong bám đầy mạng nhện, trên mặt đất bụi bặm phủ đầy, chắc hẳn đã rất lâu rồi chưa có người nào lui tới. Anh gầy dùng thanh đao gỗ gạt đám mạng nhện trước mặt ra, đồng thời nhắc nhở chúng tôi: “Nhện trong mộ cổ thường rất độc, các cô cậu nhớ phải cẩn thận, cố gắng đừng đi sát vào tường nhé!”

Được anh gầy nhắc nhở như vậy, tôi bỗng lại nhớ tới một việc, đó là lần trước Vương Tiên Dao từng bị con gì đó đốt vào đầu gối một cái, sau đó thì trúng phải kịch độc, liệu đó có phải là nhện không nhỉ?

Dãy cầu thang đá chạy dào lên phía trên hơn hai mươi mét, sau đó liền biến thành đất bằng. Đi lên xem thử, chúng tôi phát hiện nơi này hóa ra là một cái hang, hơn nữa còn rất ẩm thấp, mùi bùn đất cực kỳ nồng đậm, mang tới cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt. Tôn Kim Nguyên nói với tôi: “Vân Sơn, hình như chúng ta đã từng tới nơi này rồi thì phải?”

“Vậy ư?” Tôi vốn không nhớ lắm, nhưng nghe Tôn Kim Nguyên nhắc nhở như vậy thì liền thấy nơi này hình như khá quen thuộc.

Tôn Kim Nguyên thấy tôi còn chưa nhớ ra, bèn nhắc thêm: “Cậu còn nhớ cái hang mà chúng ta đã rơi xuống mười lăm năm trước không?”

Chuyện cười, tôi thầm nghĩ, dù tớ có quên cậu thì cũng không thể nào quên được tao ngộ lần đó, dù đã mười mấy năm trôi qua nhưng ấn tượng vẫn vô cùng sâu sắc. Tôi bèn nói: “Nhớ chứ, vậy thì sao?”

“Thế có còn nhớ cái tổ chim đó không? Nơi đó cũng là một cái hang, kích thước gần giống thế này, hơn nữa bên trong cũng có mùi bùn đất rất đậm, chúng ta còn từng giết rắn ở đó nữa, cho nên tớ có ấn tượng rất sâu sắc về nơi đó.” Tôn Kim Nguyên nói tới đây thì trên mặt liền lộ ra một tia cảnh giác, sau đó mới nói tiếp: “Liệu có khi nào nơi đây cũng có loại rắn khổng lồ đó không nhỉ?”

Cẩn thận nhớ lại một chút, tôi phát hiện quả đúng như lời Tôn Kim Nguyên nói, cái hang này có mấy phần giống với cái hang có tổ chim kia. Rồi tôi nói: “Phỉ phui cái mồm của cậu đi, nói thực lòng, tôi sợ nhất là cái mồm thối hoắc của cậu đấy, nói cái gì là cái đó tới ngay.”

Vương Tiên Dao quan sát quy mô của hang động này một chút, rồi nghiêm túc nói tới chúng tôi: “Nơi này quả thực rất giống với cái hang động trước kia, có điều tớ nghĩ ở đây không có loài rắn khổng lồ đó đâu. Các cậu thử nghĩ mà xem, nếu ở đây thường xuyên có rắn lớn qua lại, vậy thì chỗ mạng nhện mà chúng ta nhìn thấy khi nãy sẽ chẳng được nguyên vẹn như thế.”

Hang động này không dài lắm, sau khi đi chừng hơn mười phút, chúng tôi liền nhìn thấy cửa ra, Đi vào đó xem thử, hóa ra trước mặt là một đường hầm, có điều so với đường hầm mà chúng tôi đã qua trước đó thì rộng hơn nhiều, dù có mười mấy người sắp thành hàng ngang mà đi cũng không có vấn đề gì. Dưới sự dẫn dắt của anh gầy, chúng tôi đi thẳng vào trong đường hầm đó.

Đi được nửa đường, chúng tôi chợt nghe thấy có những tiếng động lớn vang lên, dường như có cơ quan nào đó vừa được phát động. Ngay sau đó, anh gầy liền kêu to một tiếng “cẩn thận”, bảo chúng tôi lập tức lùi lại phía sau. Nhưng đã muộn, từ trong những khe nứt ở hai bức tường hai bên phải trái bay ra rất nhiều lưỡi đao hình trăng khuyết, bên trên lấp lánh những tia sáng lạnh băng, cực kỳ sắc bén. Đối mặt với một phen biến cố thế này, chúng tôi làm sao kịp phản ứng, tất cả đành lăn người xuống đất rồi lùi về phía sau, không ai dám tùy tiện tiến thêm bước nào nữa. Lúc này, trên người chúng tôi đều đã xuất hiện vô số vết thương, nhưng may mà không ai bị những lưỡi đao đó cắm vào người, bằng không đã biến thành con nhím rồi.

Tôn Kim Nguyên tức tối mắng lớn: “Khốn kiếp, sao đang yên đang lành mà ở đây lại xuất hiện cơ quan phi đao như vậy? Lẽ nào chúng ta đã đi vào cửa Tử?”.

Anh gầy khẽ lắc đầu, nói: “Nơi này có lẽ không phải là cửa Tử, bằng không cơ quan sẽ không chỉ đơn giản như gì không? Nếu không thì để tôi nói cho cậu biết, đã gọi là cửa Tử thì bên trong đó chỉ có sự chết chóc mà thôi, người xông vào tuyệt đối không có cơ hội sống sót. Trong khi đó, cơ quan trước mắt chủ yếu chỉ có tác dụng phòng ngự, nếu cẩn thận ứng phó thì chẳng khó gì để vượt qua, điều mấu chốt là không được đụng vào các cơ quan ngầm dưới đất.”

Mặt đất được lát toàn bộ bằng những viên gạch xanh cỡ lớn, hơn nữa con đường này lại dài tới ba chục mét có dư, không ai biết viên gạch nào giấu cơ quan. Tôi bèn hỏi anh gầy: “Làm sao để tránh khỏi các cơ quan đó đây? Trên mặt đất có nhiều gạch quá, chắng ai có thể khẳng định viên nào có vấn đề, viên nào không cả, chẳng lẽ chúng ta phải thử từng viên một ư?”

Vương Tiên Dao lập tức phản đối: “Tuyệt đối không thể thử được, việc đó nguy hiệm lắm, sơ sẩy một chút là mất mạng ngay đấy!”

Vấn đề này thực sự khá nghiêm trọng, trong số bốn người, bất kể là ai đi mạo hiệm chúng tôi cũng đều không đồng ý, bởi vì tôn chỉ của chúng tôi bây giờ là không để ai bị thương thêm nữa. Anh gầy đột nhiên nói: “Có cách rồi. Dưới một số viên gạch đúng là có cơ quan, nhưng cần phải có một trọng lượng nhất định đè lên thì cơ quan đó mới có thể phát động. Nói cách khác, khi trọng lượng không đủ, các viên gạch có vấn đề sẽ không lún xuống, như thế cơ quan sẽ không thể nào phát động được.”

Đúng thế, tình huống bây giờ chính là như vậy, song điều mấu chốt là chúng tôi không biết những viên gạch nào có vấn đề, cho nên không thể tránh được. Nhưng anh gầy vừa mới nói là “có cách rồi”, phải chăng anh ta đã nghĩ được biện pháp gì đó? Tôi hỏi: “Anh có cách ư? Cơ quan này không phải chuyện đùa đâu, cần phải phân tích cho kĩ trước đã rồi mới có thể đi thử được, bằng không thì nguy hiểm lắm.”

Anh gầy khẽ gật đầu, ngầm nói là anh ta hiểu ý của tôi, sau đó liền giải thích: “Cách mà tôi nói có lẽ là khả thi đấy. Cậu thử nghĩ xem, nếu những viên gạch có vấn đề cần phải có trọng lượng hai mươi lăm cân mới có thể lún xuống, vậy trọng lượng mười lăm cân thì sao? Phải chăng là không đạt tới yêu cầu để phát động cơ quan? Nếu đúng là như vậy, cách của tôi thực sự có thể dùng được đấy”.

Tác dụng chủ yếu của cơ quan này là đề phòng người ngoài tiến vào, cho nên yêu cầu để các viên gạch có giấu cơ quan lún xuống có lẽ là thể trọng bình thường của một người. Nếu hạ yêu cầu xuống quá thấp, chẳng hạn như chỉ cần mười lăm cân đã có thể khiến viên gạch có vấn đề lún xuống, như vậy cần phải có độ chuẩn xác khá cao trong khi chế tạo cơ quan, tin rằng trình độ của người thời cổ còn chưa phát triển tới mức ấy.

Chúng tôi liền xác định trọng lượng để phát động cơ quan vào khoảng năm mươi cân, nhưng để cho chắc chắn thì tính rằng có lẽ trọng lượng trên hai mươi lăm cân đã có thể khiến cơ quan phát động rồi. Nhưng như thế thì sao chứ? Trong số bốn người chúng tôi, có ai mà lại nhẹ hơn hai mươi lăm cân ư? Đáp án rõ ràng là không rồi.
Nhưng anh gầy lại nói là anh ta có cách, tôi thật sự rất ngạc nhiên, lẽ nào bốn người chúng tôi có thể mọc cánh mà bay qua chỗ này? Thế rồi ba chúng tôi không kìm được đồng thanh hỏi: “Anh có cách gì vậy?”

Anh gầy nói: “Nếu trọng lượng trên hai mươi lăm cân mới có thể phát động cơ quan, vậy thì trọng lượng dưới hai mươi lăm cân hẳn là không có vấn đề gì rồi. Do đó, tôi nghĩ ra một cách rất đơn giản. Đó là chúng ta hãy nằm ngang xuống đất là lăn đi dọc theo những viên gạch, như vậy trọng lượng cơ thể của chúng ta sẽ được chia ra thành nhiều phần. Tôi xem thử rồi, mỗi viên gạch ở đây dài rộng đều vào khoảng bốn mươi centimet, nếu chúng ta nằm xuống mà lăn, thân thể sẽ đồng thời tiếp xúc với bốn viên gạch, cứ chia bình quân ra thì mội viên gạch sẽ chỉ phải chịu trọng lượng dưới hai mươi cân thôi, như thế chẳng phải chúng ta sẽ có thể vượt qua cửa ải này sao?”

Cách này quả thực không nằm trong phạm vi suy nghĩ của chúng tôi, bởi lẽ tiềm thức nói với chúng tôi rằng, trên mặt đất phía trước có cơ quan, chúng tôi không thể chạm vào đó được, bằng không cơ quan sẽ phát động.

Gặp lúc nguy cấp mà vẫn bình tĩnh không bối rối, đây chính là ưu điểm lớn nhất của anh gầy, lại cộng thêm thân thủ phi phàm của anh ta nữa, rõ ràng là đã có đủ mọi tiêu chuẩn của một cao nhân, điều này khiến tôi không thể không khâm phục.

Sau một phen bàn bạc, bốn người chúng tôi nhất trí cho rằng cách của anh gầy có thể thực hiện được, mà đây cũng là cách khả thi nhất hiện giờ. Để cho chắc chắn, anh gầy nói người đầu tiên thử nghiệm nên là Vương Tiên Dao, không vì điều gì khác, chỉ vì thể trọng của cô nàng nhẹ nhất trong số chúng tôi, nếu cô nàng có thể bình yên qua được, vậy thì chứng tỏ biện pháp của anh gầy thật sự khả thi.

Nhưng chúng tôi vẫn phải có sự chuẩn bị sẵn về tâm lý, vì lỡ như phán đoán của của anh gầy không chuẩn xác, vậy Vương Tiên Dao há chẳng phải sẽ vô cùng nguy hiểm ư? Cho nên anh gầy nói chúng tôi còn phải buộc một sợi dây thừng đủ dài vào người Vương Tiên Dao, một khi Vương Tiên Dao nửa đường làm cơ quan phát động thì chúng tôi còn có thể lập tức kéo cô nàng về, từ đó làm giảm mức độ rủi ro xuống thấp nhất.

Dây thừng leo núi thì chúng tôi có, độ dài cũng không thành vấn đề. Tôn Kim Nguyên lập tức lấy từ trong ba lô ra một cuộn dây thừng, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau buộc chặt dây thừng vào chỗ thắt lưng của Vương Tiên Dao. Tôn Kim Nguyên làu bàu than vãn: “Ôi, tớ từng vào mấy ngôi mộ cổ rồi, tuy bên trong cũng có chút nguy hiểm, song đây là lần đầu tiên tớ gặp phải một ngôi mộ cổ như thế này, có rắn khổng lồ, có quái thú, có xác chết biết đi, lại còn có cả lão yêu quái bất tử nữa, căn bản chẳng có chỗ nào là an toàn hết.”

Vương Tiên Dao giật mạnh sợi dây thừng ở chỗ thắt lưng mấy cái để kiểm tra xem có đủ chắc chắn hay không, sau khi xác định là không có vấn đề gì bèn vỗ vai Tôn Kim Nguyên mấy cái an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đã tới bước này rồi, chúng ta chỉ có thể bình tâm đối mặt mà thôi.”

Anh gầy xưa nay làm việc gì cũng cẩn thận, tuy ba người chúng tôi đều đã kiểm tra và thấy dây thừng đủ chắc chắn rồi, nhưng anh ta vẫn phải tự kiểm tra thêm lần nữa mới yên tâm. Thấy đã không còn vấn đề gì, anh ta lại nói với chúng tôi: “Trong ba lô leo núi của các cô cậu có những thứ gì vậy? Nếu không phải là đồ thiết yếu thì hãy vứt đi, như thế có thể làm giảm trọng lượng của chúng ta đi một chút đấy.”

Ba lô leo núi của tôi chủ yếu là đựng đồ ăn, có điều tất cả những thứ ăn được đều đã bị ăn sạch từ lâu rồi, hiện giờ bên trong đó kỳ thực chỉ còn lại một số loại công cụ cỡ nhỏ, to nhất thì cũng chỉ là một chiếc bếp lò không khói mà thôi. Song những thứ đó mãi đến bây giờ vẫn chưa phát huy được tác dụng, tôi nghĩ có lẽ sau này cũng không cần dùng được nữa, bèn tháo ba lô leo núi xuống vứt sang một bên.

Vương Tiên Dao mở ba lô của mình ra kiểm tra một chút, rồi nói với chúng tôi: “Gậy huỳnh quang vốn mang theo không nhiều, cho nên sớm đã dùng hết. Còn đèn pin bây giờ chiếu sáng cũng yếu lắm, pin dự phòng thì hết mất rồi, có tráp pha lê với dạ minh châu trên tay Vân Sơn, mấy cái đèn pin có thể vứt đi được rồi. Song ở đây vẫn còn một chiếc hòm cứu thương khẩn cấp, thứ này tớ muốn giữ lại.” Dứt lời, Vương Tiên Dao liền đem bỏ hết những thứ vô dụng ra ngoài, chỉ để lại chiếc hòm cứu thương khẩn cấp kia.

Anh gầy lại nhìn qua phía Tôn Kim Nguyên, vì bây giờ chỉ còn mỗi cậu ta là đang ngẩn ngơ đứng đó, dường như không định mở ba lô của mình ra để vứt bỏ đồ thừa. Anh gầy nói với cậu ta: “Tại sao cậu còn chưa mở ba lô ra kiểm tra? Lẽ nào các thứ trong ba lô của cậu đều là đồ thiết yếu, nhất định phải dùng đến?”

Khi xuất phát, ba người chúng tôi đã phân phối chi tiết những món đồ mà mỗi người phải mang theo, trong đó đồ ăn, đồ nhóm lửa cùng với một ít công cụ chiếu sáng, đồ phòng ngự thì được giao cho Vương Tiên Dao, Tôn Kim Nguyên thì chuyên trách các món đồ cỡ lớn, chẳng hạn như thang leo núi, dây thừng, xẻng gấp.

Xẻng gấp đã từng được dùng trong lúc đào hầm ở địa lao, sau đó Tôn Kim Nguyên lại lấy nó ra làm vũ khí, cuối cùng thì đánh mất trong quá trình giao chiến với lũ xác chết biết đi. Thang dây đã dùng khi xuống chỗ cấm địa có giấu bảo vật của Lương Vương, song cuối cùng mọi người lại quên cầm theo, do đó cũng chẳng còn. Dây thừng thì vừa được Tôn Kim Nguyên lấy ra để buộc vào thắt lưng của Vương Tiên Dao, vậy nên lúc này lẽ ra trong ba lô của Tôn Kim Nguyên phải chẳng còn thứ gì nữa mới đúng.

Ấy vậy mà chiếc ba lô trên lưng Tôn Kim Nguyên lại căng phồng cả lên, vừa nhìn đã biết là có chứa không ít thứ bên trong, tôi nghĩ gã khốn này mười phần thì có tám, chín là đã tiện tay bỏ không ít đồ tùy táng trong đó rồi. Thấy Tôn Kim Nguyên mãi vẫn không chịu trả lời câu hỏi của anh gầy, tôi liền hỏi giọng thăm dò: “Ba lô của cậu trông nặng quá, bên trong chắc là có đựng không ít đồ đúng không? Mau lấy hết ra đây xem nào, những thứ vô dụng thì cứ vứt đi là được, mang theo chỉ tổ nặng thân chứ có tác dụng gì đâu.”

Tôn Kim Nguyên xốc lại chiếc ba lô leo núi sau lưng, lộ ra vẻ chột dạ nói với tôi: “Không cần đâu, bên trong đó toàn là các công cụ thiết yếu cả, ngoài ra không có gì khác.”

Tôi “ừm” một tiếng, khẽ gật đầu, giả bộ tin lời cậu ta nhưng lại thừa dịp cậu ta sơ ý mà đưa tay kéo chiếc ba lô leo núi trên lưng cậu ta xuống. Tôn Kim Nguyên thấy tôi đột nhiên tập kích, sắc mặt tức thì tái xanh, tức tối nói: “Được lắm, Vân Sơn, không ngờ cậu lại không tin tớ.”

Có quỷ mới tin cậu đấy! Tôi không thèm để ý tới cậu ta, tiếp tục kéo ba lô, song Tôn Kim Nguyên quá khỏe, tôi căn bản không cự lại được. Anh gầy thấy thế thì còn ác hơn tôi, lặng lẽ đi tới trước mặt Tôn Kim Nguyên, đưa hai tay tới thọc vào hai bên nách cậu ta. Tôn Kim Nguyên buồn quá đành phải buông tay ra, thế là chiếc ba lô ấy đã rơi vào trong tay tôi. Tôi mở ra xem thử, khốn kiếp, bên trong đó toàn là đồ tùy táng, có vàng thỏi, đồ đựng, thậm chí ngay đền mấy hộp đồ trang điểm trên bàn của Triệu Cơ cậu ta cũng không bỏ qua.

Tôi nói với cậu ta: “Tên khốn cậu đúng là xấu tính quá đấy, đừng nói là người anh em đây không có nghĩa khí nhé, cậu mau lựa lấy mấy món đồ đáng tiền nhất đi, những thứ khác thì bỏ lại, đừng có tham lam quá kẻo mang họa đấy.”

Tôn Kim Nguyên vẫn không chịu phục, nói tôi và anh gầy hò nhau bắt nạt cậu ta. Vương Tiên Dao hết sức nôn nóng, bèn nghiêm mặt lại nói với Tôn Kim Nguyên: “Vì tiền, lẽ nào ngay đến tính mạng cậu cũng không cần nữa?”

Tôn Kim Nguyên bấy lâu vẫn luôn độc thân, hơn mười năm trước, nghe nói Vương Tiên Dao đã lấy chồng, cậu ta từng say lúy túy với tôi một phen. Mấy năm sau, nghe nói Vương Tiên Dao đã ly hôn, cậu ta giống như vừa được uống canh thập toàn đại bổ, hưng phấn vô cùng, nhất quyết bám lấy tôi đòi không say không về, bởi cậu ta đã lại có cơ hội được nối tiếp duyên xưa với Vương Tiên Dao. Do đó, cậu ta có thể không nghe lời ai khác, nhưng với Vương Tiên Dao thì luôn răm rắp vâng lời.

Lúc này, thấy Vương Tiên Dao đã nổi nóng, Tôn Kim Nguyên hậm hực lườm tôi một cái, làu bàu: “Nể mặt Tiên Dao nhà tớ, lần này tớ tạm thời tha cho cậu đấy.” Nói rồi, liền chọn lấy những món đồ tốt trong ba lô mà nhét cả vào các túi quần túi áo, mãi đến khi không nhét nỗi nữa mới chịu thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom