• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • ho-so-bi-an-2166.html

Chương 2166: Cuộc sống (hết)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70425.png
A Thụy lấy của chồng em, còn tưởng là của anh



Chìa khóa của anh không biết ai lấy nữa.” Tôi ngao ngán nói



“À, anh đợi chút, để em tìm thử



Tối qua anh ấy về đã say mèm..



Tối qua đã phiền anh gọi xe giúp rồi



Anh ấy thật là...” Tiết Tĩnh Duyệt vừa nói, vừa lục lọi đồ đạc



Tôi nghe thấy tiếng động ở đầu dây bên kia vang lên không ngớt, cười nói: “Cậu ấy vui quá ấy mà



Kết hôn, trăng mật..



cậu ấy còn nói đến chuyện có con.” “Vâng



Tuần sau tụi em sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra, nếu có thai...” Giọng Tiết Tĩnh Duyệt trở nên ngượng ngùng: “Cảm ơn anh đã giới thiệu giúp bác sĩ.”



“Không sao



Đồng nghiệp của anh2vốn có người vừa sinh con hổi năm ngoái



Cô ấy nói vị bác sĩ Trình ấy rất kiên nhẫn và rất kĩ tỉnh



Cha anh ta còn là bác sĩ mổ chính thuộc khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Dân Khánh, mẹ là giáo sư chuyên gia khoa Nhi



Nền tảng học thức của gia đình rất cao.”



“Dạ, dạ.” Tiết Tĩnh Duyệt vừa đáp lời, vừa cười khe khẽ



Đột nhiên cô ấy thở dài: “Bà ngoại em đã mất mấy năm rồi..



nếu bà ấy có thể đầu thai vào bụng em thì tốt biết mấy.” Cô ấy trở nên đầy buồn bã.



Tôi đã nhớ lại lời của Gã Béo nói tối hôm qua.



Tiết Tỉnh Duyệt được bà ngoại chăm sóc từ nhỏ, vô cùng gần9gũi với bà cụ



Hai bà cháu thương nhau lắm



Lần đầu tiên cô ấy kể chuyện nhà cho Gã Béo nghe, đã kể rất nhiều chuyện liên quan đến bà ngoại.



Nói theo cách của Gã Béo, Tiết Tình Duyệt lúc đó nói huyền huyền như Tỉ Còi, nhưng dễ thương hơn Tí Còi gấp vạn lần.



“Bà yêu em như thế, chắc chắn sẽ được.” Tôi nói chắc nịch.



Tiết Tĩnh Duyệt phì cười: “Cảm ơn anh



A!”



Trong di động vang ra một tiếng động khẽ



“Tìm được rồi



Móc khóa bên trên có hình chiếc lá đúng không?” Tiết Tĩnh Duyệt nói.



“Đúng.” “Bạn gái tặng à.” Tiết Tĩnh Duyệt trêu: “Anh Quang bảo anh vẫn chưa có bạn gái.” “Của người già tặng



Không phải anh đang làm trong Phòng6Di dời sao? Có hai hộ người già, con trai mở công ty



Là quà tặng nhỏ thuộc đãi ngộ của công ty họ.” “À



Anh cần em giới thiệu một người không?” Tiết Tỉnh Duyệt chân thành nói: “Trong các bạn em vẫn có người còn FA, vừa đẹp người vừa đẹp nết.”



“Thôi thôi.” Tôi lắc đầu cười: “Lúc tan ca anh sẽ đến nhà em lấy chìa khóa.” “Vậy hôm nay anh dùng bữa tối ở nhà em nhé.” “Em gái anh vẫn phải về nhà.” “Bảo Tiểu Vân qua chơi luôn.” “Không được, tuần này nó thi cuối kỳ, phải về nhà ôn bài.” “Ổ



Vậy cũng được



Tan ca anh cứ đến thẳng nhà em.” Trò chuyện thêm đôi câu, tôi ngắt máy



Vừa khéo,0bây giờ tôi cũng đã đến thôn Sáu Công Nông



Thôn Sáu Công Nông hôm nay vô cùng rộn ràng



Công ty chuyển nhà mà Phòng Di dời chúng tôi liên hệ hôm nay sẽ đến



Tôi vào thẳng một mạch, chào hỏi những người gặp trên đường



Chủ nhiệm Mao ở ủy ban khu dân cư mới sáng sớm đã đến, đang trò chuyện với mấy hộ dân



Tôi đã nhận ra hai người kia là đối tượng mà hôm nay tôi cần chăm sóc đặc biệt



“Cháu chào dì Trương, dì Thổi.” Tôi chào



Dì Thối che miệng, cười tủm tỉm như thiếu nữ: “Tiểu Lâm à, đừng gọi thế chứ



Con trai chúng tôi sắp có con rồi, cũng không nhỏ hơn cậu mấy tuổi



Cậu gọi bà được rồi7đó.” “Làm gì có



Hai dì còn trẻ thể mà, gọi dì là vừa khéo



Nếu trang điểm lên, gọi chị cũng được ấy chứ.” Tôi nói đùa với họ



“Miệng khéo thế, sao vẫn chưa có bạn gái nhỉ?” Dì Trương than vãn, tỏ vẻ muốn làm mai cho tôi



“Chủ Diệp với chú Thang đâu ạ?”



“Vẫn đang thu dọn.” Dì Trương lắc đầu nhún vai, vẻ mặt đầy chán ngán: “Cái máy hát đĩa ngọc ngà của ổng, chết sống gì cũng không chịu vứt, hiện giờ vẫn đang tìm cách đóng gói đấy.” Dì Thôi phụ họa theo: “Ông Thang nhà tôi cũng thế



Mớ sách của ông, để lại có ích gì đâu? Con trai mua cho ông ấy một cái máy tính bảng, có gì mà không xem được



Ông ấy nhà quê lắm, không biết xài, còn nói cầm sách trong tay đọc mới thú.” “Giống, như cùng một khuôn



Ông già nhà tôi đòi nghe đĩa, còn bảo con trai mua đĩa hát



Bây giờ lấy đâu ra loại đĩa hát đó?” Mấy bà vợ lớn tuổi bắt đầu mở đại hội lên án chồng



Tôi liền nhân đó mà thoát khỏi vòng vây



Mấy đồng nghiệp trong tổ tôi lúc này cũng đã đến



Nói chuyện với họ đôi câu, rồi đến thăm hỏi từng hộ hôm nay sẽ cùng chuyển nhà.



Trong khu dân cư dần trở nên rộn ràng, luôn có người hô hào, cực kì chú tâm



Mỗi món đồ được vận chuyển xuống lầu, đưa lên xe, luôn có người la cẩn thận, cẩn thận



Chốc chốc lại có người nhắc đừng để sót đồ



Cả tổ chúng tôi chạy đông chạy tây trong khu chung cư, bám sát tình hình của mỗi gia đình



Đến khi tất cả người và đồ đạc đều lên xe, đoàn xe xếp thành một hàng dài, chính thức xuất phát



Nhà tái định cư nằm ở ngoại ô phía Nam là một khu dân cư mới xây dựng, các công trình phụ trợ đều đã hoàn thành, trước đây một thời gian đã có các hộ dân lần lượt dọn vào ở



Đến đây, đoàn xe bắt đầu tản ra



Người trong tổ chúng tôi đã phân công từ trước, theo những xe khác nhau, đến những điểm khác nhau trong khu dân cư



Tôi đi theo gia đình của dì Thôi và dì Trương



Hai nhà ở chung một tầng của một tòa lầu, cửa kế cửa, hai nhà còn gần nhau hơn cả lúc ở thôn Sáu Công Nông



Xe đỗ dưới chân của lầu chung cư, tôi với hai đôi vợ chồng cùng xuống xe, nhìn nhân viên chuyển nhà đưa từng món đồ gia dụng của họ lên lầu



Nhà đã được trang trí lắp đặt xong, cửa sổ và ô thông gió đều đã mở từ lâu



Vốn đã có một số đồ gia dụng căn bản, bây giờ chỉ cần thêm vào đồ gia dụng của hai nhà, là đã có thể ở ngay



“Con trai tôi còn nói sẽ mua đồ gia dụng mới



Nhà mới mua đồ mới, không biết đến bao giờ mới ở được.” “Những vật dụng cũ này đã dùng nhiều năm nay, vẫn còn tốt mà, đổi gì chứ.” “Tụi trẻ cứ ưa phí tiền lung tung.” Trẻ gì nữa



Lớn tuổi vậy rồi mà vẫn chưa có vợ.” Hai bà mẹ lại bắt đầu than trách con trai của mình



“Dì Trương, dì Thôi ơi, chỗ hai di đã xong xuôi rồi, cháu về trước nhé



Hai dì có chuyện gì, cứ gọi điện cho cháu.” Tôi đưa họ vào nhà, rồi chuẩn bị chào ra về.



“Đừng đi vội, đúng lúc đang giờ cơm trưa mà.” Dì Thổi liền kéo tôi lại



“Lúc xe mới vừa vào, chủ đã nhìn thấy có tiệm cơm ở bên ngoài.” Chú Thang nói



“Rồi, chọn chỗ đó đi



Gọi hết đồng nghiệp của cháu qua luôn



Mấy cậu thanh niên người nào cũng nhiệt tình quá chừng



Còn con trai hai nhà chúng tôi thì suốt ngày bận rộn, không thấy bóng dáng đâu.” “Ấy, con trai gọi này.” Chú Diệp lấy di động ra, nghe máy: “Thế à? Các con về rồi à? Gì cơ, hôm nay mình chuyển nhà đó, đã vào nhà mới rồi



Thật là..



cậu Tiểu Lâm giúp cha mẹ chuyển nhà đây này



Đúng rồi, chú thím Thang cũng đang ở đây



Địa chỉ là..



là, lầu mấy hả, lẩu số...”



“Hộ 103 và 104, tầng 10, tòa lầu số 36.” Tôi nhận thấy ánh mắt bối rối của chủ Diệp, nên nói chen vào.



“À à



Lầu số 36.” “Ông để Tiểu Lâm nói với chúng.” Dì Trương giục



“Được, được



Để Tiểu Lâm nói với con nhé.” Chú Diệp đưa di động cho tôi.



Tôi cầm máy: “Chào anh.” “Là cậu Lâm phải không? Cha mẹ tôi nhắc đến cậu suốt



Khoảng thời gian vừa qua đã làm phiền cậu rồi.” Trong di động vang ra giọng đàn ông lịch sự và lễ độ.



“Có gì đâu, không cần khách sáo ạ.” Tôi đáp



“Vẫn làm phiền cậu nhắc lại sổ nhà lần nữa nhé



Lúc trước tôi bận quá, nên không để ý đến chuyện này.” Anh ta có chút áy náy nói



“Vâng



Không có gì



À, bên này là lẩu số 36, nhà anh là hộ 103.” “Ừ, cảm ơn cậu



Tôi với Thang Ngữ sẽ qua ngay bây giờ, đi đường hầm, chắc nửa tiếng sẽ tới



Trưa nay cậu có rảnh không? Chúng tôi muốn mời cậu dùng bữa cơm, xem như cảm ơn cậu.” “Không cần đâu



Đây là chuyện chúng tôi phải làm mà



Với lại dì với chú cũng tốt tính, đối xử với tôi ân cần lắm.” Tôi vừa khách sáo được đôi câu, đã bị dì Trương với dì Thôi cắt ngang



Họ không cho tôi phân trần, giật lấy điện thoại, một người chỉ huy con trai, một người kéo tôi lại, nhất quyết phải mời tôi dùng cơm cho bằng được



Chưa hết, chúng tôi chưa ra khỏi cửa nhà, đã nghe thấy dưới lầu có người gọi với lên



Muốn mời tôi cũng dùng cơm đâu phải chỉ có mỗi nhóm dì Thôi



Tôi có chút lóng ngóng khi được các dì các mả kéo đi, theo một nhóm đông ùa vào tiệm cơm nhỏ cạnh khu chung cư, loáng thoáng nghe dì Trương ở phía sau nói lớn: “Con đừng vào nhà



Mọi người đang vào tiệm cơm



Con cứ đến thẳng tiệm cơm ngay cổng nhé



Vừa chạy xe vào là thấy ngay, tiệm rất lớn, trên cửa dán một con cá chép to.”



Tiệm cơm trước mặt, con cá chép đỏ được dán trên mặt cửa kính cửa sổ lớn trông có vẻ khá rẻ tiền, nhưng mang lại cho người ta cảm giác chân thực đến lạ



Tôi nhìn chăm chú con cá chép ấy hồi lâu, lòng trào lên một suy nghĩ viển vông: Kiếp trước chắc tôi là một nhà nhân giống cá chép



Trong ký ức của tôi không có nội dung bị cá chép cắn chết



Có lẽ, tôi chỉ nuôi cá, chứ không giết cá? “Tiểu Lâm à, cháu uống rượu gì? Vang trắng hay đỏ? Hay uống bia nhé?” Tôi bị chú Thang vỗ một cái nên giật mình tỉnh ra, vội nói: “Cháu vẫn đang trong giờ làm việc mà...” “Vậy uống nước ngọt đi.” “Uống nước ngọt hết, uống nước ngọt hết



Các ông đừng hòng uống rượu



Uống rượu hoài, hại sức khỏe.” Các dì các chú ngồi đầy ắp ba bàn lớn đang nói cười rôm rả



Di động của tôi đổ chuông, vừa cầm lên thì thấy em gái gửi tin nhắn



Nó gửi một icon mừng thành công



Không cần giải thích, tôi cũng biết sáng nay nó làm bài thi rất khá.



Tôi bật cười.



Thế này mới chân thực chứ



Ý nghĩ viển vông khi nãy đã tan thành mây khói



Tôi không có bất kỳ ký ức nào về lúc chưa chào đời.



Kiếp trước chắc chắn tôi là một người vô cùng bình thường



Không hại người, cũng không bị người hại, êm đềm sống hết cuộc đời



Em gái, cha mẹ và bạn bè tôi cũng không có những ký ức như thế



Đây chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.



Ngoại truyện THƯỢNG HẢI, 8 GIỜ TỐI NGÀY 28 THÁNG 9 NĂM 2018 (1)



Giữa trời đất bao la, các tòa nhà được tạo bằng xác của dã thú đứng sừng sững trong ấy.



Trên nóc của tòa nhà cao nhất, một người đàn ông đầu mọc sừng dê đang đứng trên đó



Gã duy trì tư thế ngẩng đầu, đối mặt với bầu trời xám xịt



Gió thổi đến, khiến đám lông dài màu trắng phủ khắp người gã bay phấp phới



Có một cái đầu từ trong tòa nhà thò ra, cũng có một cặp sừng dê



Người đó cố gắng vươn dài cổ, đôi tay bám vào mép của tòa nhà, kêu lớn mấy tiếng với người đàn ông đang đứng trên nóc nhà



Người đàn ông đó tựa như chẳng nghe thấy, chỉ lẩm bẩm: “Về rồi đấy à...” Họ có ngoại hình tương tự nhau, nhưng lại nói ngôn ngữ khác nhau



Chỉ nghe cách phát âm là biết, đây là hai hệ thống ngôn ngữ khác nhau hoàn toàn



Người đàn ông cúi đầu, nhìn xuống bên dưới



“Chỉ về đến nơi này



Tiếc thật..



Lần sau, không được trao quyền chủ đạo cho đối phương nữa.” Người đàn ông trong tòa nhà đã chui ra



Anh ta bám lên mặt tường lồi lõm, bò lên trên nóc



Anh ta dùng âm tiết quái lạ, thâm trầm gọi mấy tiếng



Người đàn ông đang đứng trên cao, dùng ngôn ngữ tương đồng đáp lại



Người đàn ông bên dưới lắc lắc đầu, trở về theo đường cũ, chui vào trong tòa nhà



Gió lớn ùa tới, trên bầu trời xám xịt chẳng có mây, hình như có thứ gì đã đang không ngừng cuộn trào



Người đàn ông lại ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú bầu trời



“Còn phải đợi bao lâu nữa đây...” Gã thở dài một hơi, ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng quái dị: “Thế giới tiếp theo, mau đến đây đi.”



Ngày 28 tháng 9 năm 2018, 8 giờ tối.



Một tuần dài dằng dặc trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh đã sắp kết thúc, nhưng cuối tuần này không được nghỉ, vẫn chưa đến tuần được giải thoát



Tiếng chuông trong sân trường kêu vang, một tiết học kết thúc, sau đó các sinh viên hết tiết, đổi tiết đều ùa ra khỏi giảng đường



Con đường thoáng rộng ngoài lầu giảng đường lập tức chật kín người



Nhưng chẳng cần mấy phút, đám đông dày đặc này lại tản ra, trở nên thưa thớt



Hai nữ sinh từ trục đường chính rẽ cua, đi vào một con đường nhỏ cũng có hai làn xe



Có không ít sinh viên đi cùng và ngược hướng với họ



Theo thói quen thường ngày, những sinh viên này đều sẽ ồn ào chẳng để tâm đến con đường cho người đi bộ mà đi vào đường nhựa, đồng hành cùng xe đạp



Xe trong sân trường quá ít, người lại quá đông, quy tắc giao thông trở thành vật trang trí ở nơi này



Có điều hôm nay chẳng mấy người làm như thế



Hai nữ sinh vừa đi vào đường nhựa cũng đã rẽ vào lối đi bộ



Một chiếc ô tô màu đen từ phía trước chạy lại, bật sáng đèn, sốt ruột bóp còi liên tục.



Hai nữ sinh chau mày lại.



“Xe của ai vậy nhỉ?” “Chắc ở bên ngoài đến.” Nếu là xe của giáo viên trong trường thì đã không bực bội như thế



Các giáo viên đều đã quen với cách đi bộ cứ như dạo phố này của sinh viên rồi



Chiếc xe trước mặt lại chẳng kiên nhẫn nổi, bật đèn lớn, bấm còi không ngừng



Sinh viên đã nhường ra một lối, tài xế lập tức giẫm chân ga



Chiếc xe chưa chạy được bao lâu, đã nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết



“Ối trời! Cán phải mèo rồi!” “Ôi!” “Ngừng xe lại!”



Có mấy sinh viên la lên



Chiếc xe kia lao đi như bay, hoàn toàn không dừng lại



Dưới ánh đèn đường lờ mờ, giữa đường cái xuất hiện một đống nhỏ màu trắng đen



Hai nữ sinh hoảng hốt quay đầu lại, đám đông đã bu quanh, họ cũng chỉ kịp nhìn thấy xác của con mèo nhỏ ấy một thoáng



Đó là một con mèo con trắng đen.



Cũng có thể là màu khác



Chỉ là do ánh sáng không đủ, hoặc..



nguyên nhân khác, nhìn vào chỉ thấy một đống màu trắng đen



Những sinh viên vây quanh con mèo xôn xao bàn tán, có người lấy khăn giấy, có người cởi hẳn áo khoác của mình



Có nữ sinh chen khỏi đám đông, đến bên lề đường khe khẽ khóc



Hai nữ sinh đưa mắt nhìn nhau



“Cần qua xem sao không?” “Thôi đi..



đã có người rồi..



à...”



Cảm xúc của họ liền trùng xuống, chẳng ai nói gì thêm, lặng lẽ đi về phía lầu giảng đường



Lần lượt lại có người đi vào tòa lầu giảng đường



Những sinh viên chứng kiến chuyện khi nãy hoặc buồn bã hoặc tức giận



Hai tiết học chung, hai người đều thấp thỏm bồn chồn



Phần lớn những sinh viên khác cũng vậy



Giáo viên nhìn sách đọc bài, đối với những môn tự chọn gượng gạo chỉ dài một tiết này, chẳng mấy mặn mà



Họ cũng chẳng mấy để tâm khi sinh viên không tập trung học



Người trong giảng đường đều đợi tiết đầu tiên kết thúc



“Hôm nay giữa hai tiết không nghỉ, nên kết thúc tiết học sớm mười phút.” Giáo viên nói, rồi tiếp tục dọc giáo án



Tiết học cuối cùng của hôm nay rốt cuộc đã kết thúc



Hai nữ sinh thu dọn sách vở, dắt tay nhau đi ra.



“Tớ đi vệ sinh cái.” Một trong hai nói.



“Về rồi hẵng đi.” “Không được



Khi nãy chưa di.” Nữ sinh kia thảm thương nhìn bạn nói, rồi giao cặp của mình lại



Cô bạn chỉ còn cách ngán ngẩm nhận cái cặp: “Tớ đợi ở cổng.” Nữ sinh kia chạy vù đi.



Bạn của cô mang hai chiếc cặp, chậm rãi lê bước đến cổng lẩu giảng đường



Những sinh viên khác đã tản đi không ít, chẳng mấy chốc, cổng giảng đường chỉ còn mỗi mình cô.



Cô cúi mặt nhìn di động, ánh sáng di động hắt lên mặt cô, ánh lên trong trong mắt cô.



Đùng!



Một bóng đen từ trên nóc lầu giảng đường rơi xuống, rơi lên bậc thềm ngay trước mặt nữ sinh



Máu văng tung tóe



Máu chảy tràn lan trên bậc thềm, Thi thể đã không còn hình dạng con người ấy nằm sấp trên bậc thềm, hoàn toàn bất động



Nữ sinh hình như chẳng nghe, chẳng thấy gì, vẫn đang nhìn chăm chăm di động



Xác chết trên đất cũng khá lạ, tan ra như tuyết, từ từ trở nên trong suốt



Xác chết ấy chắc là một phụ nữ



Phụ nữ tóc dài, mặc quần áo chỉ mùa đông cực lạnh mới mặc, và loại vải bông ấy trông cũng không giống quần áo được các cô gái trẻ thời đại này mặc



Nữ sinh cúi mặt xuống, không nhìn thấy hình dáng của cô ta



“Xong rồi.” Nữ sinh đi vệ sinh đã chạy ra, nhận lấy cặp từ tay bạn



Hai người dắt tay nhau, cùng đi xuống bậc thềm



Họ đã giẫm lên xác chết và vết máu đã biến mất



Sau lưng họ, ngay vị trí nữ sinh vừa rồi đã đứng, bóng người mặc áo bông, để tóc dài rồi tung đã hiện ra



Đôi mắt u ám luôn nhìn chăm chăm bóng lưng của họ



“Hơi lạnh nhỉ.” Nữ sinh vẫn đang cầm di động khẽ rụt cổ lại



Bạn cô sờ vào cánh tay cô: “Đã bảo cậu mặc áo tay dài vào



Nổi da gà rồi kìa.” “Ai biết hôm nay lạnh như vậy chứ? Hồi sáng còn phải bật quạt điện cơ mà...” Nữ sinh mặc áo khoác đột nhiên cũng rụt cổ lại



“Tớ cũng thấy lạnh rồi.” Họ đến đến đúng con đường khi nãy



Chẳng biết là ai đã đặt một tờ giấy lên đường nhựa



Hình như dưới giấy đang đậy gì đó



Hai nữ sinh không hẹn mà cùng nhìn về chỗ ấy, lại không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau một cái



Những sinh viên khác đều đã về sạch từ lâu, trên đường giờ chỉ còn lại họ



Chẳng ai nói gì, cũng không biết ai bỏ chạy trước, cả hai liền bắt đầu bỏ chạy thục mạng



Họ chạy được một đoạn, đến trục đường chính của trường, ký túc xá đang gần ngay trước mắt.



Trên đường có thêm không ít người, đã có hơi người rồi



Ngay cổng ký túc xá, có rất nhiều người đang tụ tập, ồn ào ầm ĩ, còn có tiếng khóc xé lòng từ trong đám đông vang ra



“Chuyện gì thế?” Hai người nắm chặt tay nhau, nép sát người vào nhau, cả nhịp tim và nhịp thở của nhau cũng có thể cảm nhận thấy



“Đâm chết người rồi



Đang nằm dưới bánh xe kìa” Sinh viên bên cạnh đáp.



Ngoại truyện THƯỢNG HẢI, 8 GIỜ TỐI NGÀY 28 THÁNG 9 NĂM 2018 (2)



Quản lý ký túc xá lớn tiếng chỉ huy, nhưng chẳng mấy sinh viên nghe lời.



Giáo viên trong trường cũng đã chạy lại, ai nấy cũng khá bối rối



“Báo cảnh sát chưa?” “Rồi, sắp đến rồi.” “Chuyện này, phải gọi điện cho hiệu trưởng nhỉ?” “Thầy giáo vụ đâu?” Các giáo viên đang bàn bạc



Họ đều là giáo viên vừa rồi đã dạy cho các sinh viên



Thời điểm này thực sự không nhiều giáo viên còn ở lại trường



Lúc này xe cảnh sát và xe cấp cứu đã từ bên ngoài trường chạy vào



Hai nữ sinh nhìn về những chiếc xe ấy trong vô thức



“Này!” Nữ sinh áo tay dài siết mạnh tay bạn, trừng mắt nhìn đăm đăm về một hướng



“Sao thế?” Bạn cô lo lắng hỏi, nhìn cô, rồi men theo ánh mắt của cô nhìn qua



Nữ sinh áo tay dài đã nhìn thấy một con mèo con trắng đen



Mèo con đang ngồi dưới gốc cây trên lối đi bộ, không hề nổi bật



Hình như nó đang nhìn đám đông, lại giống như đang nhìn chăm chú xe cảnh sát và xe cấp cứu đang chạy lại



Bạn cô vẫn hỏi: “Sao thế? Cậu nhìn thấy gì?” Các sinh viên bu quanh nhòm ngó cuối cùng đã bị giải tán, nhường ra một lối đi



Hai nữ sinh theo đám đông lùi lại



Nữ sinh áo tay dài trở nên do dự.



Do đám đông đã chắn mất, cô chẳng còn nhìn thấy gốc cây ấy và con mèo ấy nữa.



Bây giờ họ đều đã nhìn thấy chiếc xe khi nãy bị vây quanh



Hình dáng chiếc xe khá quen thuộc



“Cục cưng ơi! Con yêu của tôi!” Người phụ nữ trung niên ngồi trên đất, khóc lóc thảm thiết



Người đàn ông có vẻ là chồng bà ta thì vẻ mặt đầy bàng hoàng, cũng ngồi nhũn người bên cạnh bà ta



Trên xe không còn ai



Hai nữ sinh đã nghe thấy những lời bàn tán xung quanh



“..



Vừa hay đâm trúng ngay con trai của mình...”



“..



người lái xe là cha cậu ta đấy...” “..



say rượu lái xe à? Vừa rồi thấy ông ta phóng thẳng về phía này...” “..



cậu nhìn bánh xe đó đi



Bên trên có phải có máu không?” “Bánh xe cán trúng người đầu phải bánh bên đó đâu?” Hai nữ sinh ngoảnh đầu, cố gắng nhìn về phía bánh xe.



Trên bánh xe màu đen, hình như có vết máu đỏ



Nhưng xác chết vẫn đang nằm dưới bánh xe ở phía bên kia



Hai cổ đều nghĩ đến con mèo đó



Nữ sinh áo tay dài quay phắt đầu qua, rồi kéo bạn đi ra ngoài, cuối cùng đã nhìn thấy cái cây ấy



Dưới gốc cây, chẳng có gì cả



Thứ vừa nhìn thấy tựa như chỉ là do hoa mắt



Cô trở nên băn khoăn, muốn hỏi bạn chút gì đó, Bạn có mặt mày tái mét, người run bần bật, tựa như đang cảm thấy cực kì lạnh



Ngay bên cạnh cô, người phụ nữ mặc áo bông đang áp sát vào người cô, đôi mắt u ám luôn nhìn chăm chú cô



Nữ sinh áo tay dài chẳng hề nhìn thấy người phụ nữ mặc áo bông ấy



Cô chỉ cảm thấy chuyện gặp trong hôm nay khiến người ta rất hãi hùng



Bạn cô có vẻ cũng không ổn lắm



“Mình..



về ký túc xá đi



Đi từ cổng ngoài đi.” Nữ sinh áo tay dài nói.



Cô bạn gật đầu



Hai cô lê bước, cùng với nhiều người đi vòng qua ký túc xá



Đèn đường hắt lên người họ, bóng chiếu trên mặt đất lại có đến ba bóng người.



Meo...



Loáng thoáng có tiếng mèo kêu, trong đám cỏ, trên tán cây của sân trường vang lại



Trên mặt trăng tròn treo trên không trung, có một bóng người quái dị



Khuôn dạng bóng đen ấy lại không mang hình người hoàn toàn, mà mọc ra một đôi sừng dê, nhưng chẳng mấy chốc, sừng dê ấy đã biến mất, bóng đen hoàn toàn biến thành hình dạng con người.



Gió nổi lên.



Sương mù che kín mặt trăng, cũng che kín bóng đen ấy.



Trên màn hình laptop, cửa sổ group chat QQ chiếm một không gian lớn ở chính giữa



Bên trên cửa sổ viết Group những người đọc Thanh Diệp”



Group có ba trăm thành viên, tất cả đều đang online



Dòng tin nhắn cuối cùng là: “Sách mới đã phát hành! Tên Những câu chuyện lạ không thể tin nổi, mong được ủng hộ nhiều nhiều!” Người trước bàn đọc sách nhìn chăm chú màn hình một hồi lâu, nhấp chuột lung tung, tiện tay mở một số thứ xem thử, rồi quay lại cửa sổ group QQ



Tin nhắn mới nhất vẫn là dòng tin cô đã gửi khi nãy



Cô cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng nhìn đồng hồ, cô vẫn tắt QQ, tắt laptop



Cô vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt



Trên gương hiện lên khuôn mặt của cô



Mọi chuyện xong xuôi, cô tắt đèn phòng vệ sinh, đi ra ngoài



Ánh đèn từ phòng ngủ hắt ra ngoài, chiếu sáng nhè nhẹ bên trong phòng vệ sinh.



Trong gian phòng vệ sinh tối tăm, trên gương đã xuất hiện đến mấy khuôn mặt, tựa như trong phòng vệ sinh đã chật ních người.



Cô gái đã trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường.



Cô cầm di động đang nằm cạnh gối lên, kiểm tra tin nhắn trên group lần nữa



Vẫn chẳng có ai trả lời.



Ngón tay cố lượn lờ trên màn hình, nhấp vào bao lì xì.



Bao lì xì gửi lên, phản hồi ngập màn hình như trong dự đoán đã không xảy ra.



Cô thấy lạ, đổi group khác, lại gửi tin nhắn đi



Cô vẫn chẳng nhận được bất kì phản hồi nào.



Cô đã hơi buồn ngủ, muốn để ngày mai thức dậy hãng kiểm tra, không được nữa thì đăng nhập, cài đặt lại



Trên di động đã cài sẵn chuông báo thức, cô tắt màn hình, để di động qua một bên



Tháo mắt kính ra, tắt đèn giường, cô trở mình một cái trên giường, chọn một tư thế thoải mái, khép mắt lại



Trong phòng chỉ còn lại một chút ánh trăng



Rèm cửa đang khép, ánh trăng soi ánh sáng hiu hắt qua cửa sổ và rèm cửa



Chỉ chút ánh sáng như thế, cũng đã nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng



Trong phòng đã xuất hiện rất nhiều người



Họ từ không khí hiện ra, đứng giữa phòng, lấp kín gian phòng



Họ đều đang cúi đầu, nhìn người trên giường



Cô đã nghe thấy một chút tiếng động



Không phải từ ngoài cửa sổ vang vào, mà từ bên ngoài cửa phòng vang vào



Đó là âm thanh rất quen thuộc, ngày nào cô cũng nghe



Đó là tiếng laptop được mở ra, là âm thanh khe khẽ của quạt gió laptop và âm báo khởi động máy



Cô mở mắt ra



Hình như cố không nhìn thấy những người đang đứng chật cả gian phòng



Cô ngồi dậy, không đeo kính vào, mà dựa theo trực giác tìm được đôi dép lê



Lúc cô đứng dậy, bóng người kín gian phòng cũng biến mất theo



Cô đi thẳng đến cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy ánh sáng



Ánh sáng từ phòng đọc sách hắt ra



Màn hình laptop đang sáng, một mảng trắng lóa



Cô vào phòng đọc sách, nghĩ phải chăng hệ thống tự nâng cấp, lại nghĩ phải chăng vừa rồi mình nhấp nhầm chọn lựa chọn khởi động lại



Trước mắt cô chỉ có ánh sáng trắng xóa



Thế là, cô khom lưng, cúi đầu xuống, đưa đầu đến gần màn hình laptop, định nhìn rõ thứ trên màn hình



Trên màn hình là desktop của laptop, không có khung thông báo



Cô di chuyển chuột, nhấp mở Window lên.



Lúc này cô mới nhận ra, trên màn hình đang phát sáng, ngoài bóng phản chiếu của mình mình, còn phản chiếu rất nhiều bóng người đang ở sau lưng cô



Cô nhìn thấy rất nhiều khuôn ngực



Do vị trí của laptop nên cô không thấy được mặt họ



Đầu cổ chìm vào trống rỗng



Đột nhiên, cô bị ai đó từ phía sau đây một cái



Mặt cô đáp thẳng vào màn hình laptop



Bốp!



Màn hình laptop tựa như bị ai đó từ phía sau ấn xuống



Chớp mắt, laptop đã hoàn toàn đóng lại



Thân thể (mất đầu) của cô ngã xuống đất, men theo ghế và bàn, từ từ quỵ xuống



vết đứt trên cổ cô không mấy ngay ngắn, tựa như túi ni lông bị người ta xé ra, chỗ vết đứt hình thành một đường



Viền của laptop, còn dính một vài miếng thịt vụn



Máu từ trong khe của laptop chảy ra, lách tách lách tách, rơi lên mặt bàn



Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào



Không có rèm cửa che chắn



Từng người từng người chen vai đứng cạnh nhau, tắm mình trong ánh trăng, khuôn mặt vô hồn đang rũ mắt xuống, nhìn xác chết trên sàn nhà



Ngoài cửa sổ bắt đầu nổi gió, mây đen che kín mặt trăng



Tựa như có người dùng gôm xóa đi vết tích trên mặt giấy, những bóng người trong phòng lần lượt biển mất



Gian phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom