• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hẹn kiếp sau gặp lại chàng Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 435-440

Chương 435: Chống lại ý trời

Hiện tại, tôi rốt cuộc cũng sáng tỏ vì sao Tiết Xán đối với sự tồn tại của Ninh Trác lại đặc biệt để ý và mẫn cảm.

Tiết Xán không phải không tin tôi, Tiết Xán chỉ là quá mức tin tưởng vào cái gọi là vận mệnh đó.

“Chính là vận mệnh của nàng đã định nàng và tên đó sẽ dây dưa với nhau.” Tiết Xán nhàn nhạt nói, ngữ khí khó lường.

“Vì đâu?” Trong lòng tôi run lên, “Hết thảy chuyện này đều sẽ như chỉ định mà phát sinh sao?”

Tuy rằng tôi đã sớm biết Ninh Trác đã sửa lại duyên mệnh của tôi, nhưng có lẽ tôi không rõ cái gọi là sức mạnh của vận mệnh, cho nên ngay từ đầu tôi cũng không để ý lắm.

Nhưng hiện giờ, thấy phản ứng của Tiết Xán cùng tướng số trêи tay thay đổi, rốt cuộc cũng khiến tôi cảm thấy luống cuống.

Chẳng lẽ cái gọi là vận mệnh, thật sự không thể kháng cự sao?

Tôi càng nghĩ càng sợ, bật thốt lên nói: “Tiết Xán, chúng ta lại sửa mệnh của em lần nữa đi, đem duyên mệnh của em trả lại như cũ!”

Nếu Ninh Trác có thể lần đầu tiên giúp tôi sửa mệnh, Tiết Xán khẳng định cũng có thể sửa lại cho tôi lần thứ hai.

Nhưng sự thật chứng minh, tôi thật quá ngây thơ rồi.

“Không có khả năng.” Tiết Xán thấp giọng nói, “Bất kể là người nào cũng chỉ được đổi mệnh một lần đã là cực hạn, không có khả năng sửa lại lần nữa.”

Lòng tôi lập tức rơi xuống đáy vực.

“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ……” Tôi lẩm bẩm nói, “Em không muốn rời xa anh……”

Nghe thấy tôi nói, Tiết Xán mắt đen đột nhiên co rút lại, đem tôi gắt gao ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Sẽ không, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra.”

Tôi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng liền thấy ngón tay trắng nõn thon dài của Tiết Xán chậm rãi xẹt qua lòng bàn tay của tôi.

Đầu ngón tay Tiết Xán thật lạnh, cách anh nhìn lòng bàn tay tôi, trong nháy mắt kia, tôi thậm chí cảm thấy, Tiết Xán có thể sẽ trực tiếp đem đường nhân duyên trong lòng bàn tay của tôi cắt đi!

“Dù có làm trái ý trời ta cũng sẽ đem vận mệnh của nàng sửa lại!”

Nhưng cuối cùng, Tiết Xán vẫn buông tay tôi xuống, lôi kéo tôi vào bồn tắm.

“Tắm đi.” Anh thấp giọng nói, “Đem cái hơi thở làm ta chán ghét ở trêи người nàng tẩy sạch đi.”

Tôi đương nhiên biết, Tiết Xán nói chán ghét hơi thở đó, là bởi vì tôi đã bị Ninh Trác đụng vào.

Tôi cúi đầu, một câu cũng nói không nên lời.

Tôi biết, duyên mệnh này, trong lòng Tiết Xán hiểu rõ, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không giải được.

Lúc tắm, khó có dịp Tiết Xán tự mình giúp tôi tắm rửa, tay chân Tiết Xán vụng về, nhưng anh vẫn chấp nhất, một lần lại một lần lau sạch cơ thể tôi. Tôi cảm thấy cơ thể như bị lột đi một lớp da.

Tắm rửa xong, chúng tôi cùng nằm trêи giường. Tiết Xán đột nhiên nói: “Đêm nay ta cần phải ngủ đông, ta đã bố trí xong kết giới.”

Tôi sửng sốt, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, sốt ruột nói: “Đúng rồi, Tiết Xán, Quỷ Lực của anh, rốt cuộc là như thế nào? Vì sao hôm nay Quỷ Lực lại suy yếu như vậy?”

Tiết Xán muốn ngủ đông, hẳn là bởi vì hôm nay Quỷ Lực có vấn đề.

Trong bóng đêm, Tiết Xán ôm chặp lấy tôi, thấp giọng nói: “Không có việc gì, nàng không cần lo lắng.”

“Làm sao em có thể không lo lắng chứ.” Tôi càng nóng nảy, “Tiết Xán, anh mau nói thật cho em.”

Tiết Xán trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Ta thực sự cũng không biết, nhưng (1)đan điền của ta đích thực có chút không ổn.”

Nghe thấy Tiết Xán thừa nhận, tôi lập tức nói: “Chúng ta đi tìm Hạ Lẫm xem sao?”

“Ừ.” Tiết Xán lúc này không còn cự tuyệt nữa, “Trước hết ngủ đi.”

Tôi gật gật đầu, ở trong lòng ngực Tiết Xán nặng nề ngủ.

Cho đến lúc sắp ngủ thϊế͙p͙ đi, tôi đột nhiên nhớ tới một việc.

Hôm nay Ninh Uyển Uyển cùng tôi nói ra câu ấy.

Cô ta hỏi tôi Tiết Xán gần nhất Quỷ Lực có phải có gì đó không bình thường.

Chẳng lẽ, Ninh Uyển Uyển biết gì đó?

Hay có thể, tất cả căn bản đều dính líu tới cô ta?

Tôi muốn nhanh chóng cùng Tiết Xán nói về chuyện này, nhưng phát hiện anh đã tiến vào trạng thái ngủ đông.

Ta không dám quấy rầy hắn, đành phải mang theo một bụng nghi vấn, chậm rãi ngủ.

……

Ngày hôm sau, tôi và Tiết Xán cùng đến bệnh viện thăm Trình Mị Nhi, thuận tiện tìm Hạ Lẫm.

Vào phòng bệnh, Trình Mị Nhi đã tỉnh, Ninh Phong gọt táo cho nàng, Trình Mị Nhi nhìn qua tâm tình đặc biệt tốt.

“Mị Nhi.” Tôi qua đi.

“Tố Tố!” Trình Mị Nhi thấy tôi lại càng vui vẻ, “Lần trước việc truyền máu thật sự cảm ơn cô, tôi cùng Ninh Phong quả thật đã nợ cô quá nhiều.”

“Không cần khách sáo như vậy.” Tôi ngồi xuống, “Có chuyện gì khiến tâm tình cô tốt như vậy?”

Trình Mị Nhi thè lưỡi, nói: “Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là bởi vì tôi biết tôi được tự do.”

Tôi sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, Trình Mị Nhi nói bởi vì cô ấy không phải con gái nhà họ Hạ cho nên tự do.

Nhìn bộ dáng cao hứng của Trình Mị Nhi, xem ra cô ấy thật sự không muốn trở thành con gái nhà họ Hạ.

“Cho nên ?” Tôi hỏi, “Cô cùng Ninh Phong hiện tại tính thế nào?”

“Vẫn như kế hoạch lúc trước của chúng tôi.” Trình Mị Nhi nói, “Tôi cùng Ninh Phong chuẩn bị đi nước Mỹ, tránh để người nhà họ Ninh lại tìm tới chúng tôi gây phiền toái.”

Nhìn bộ dáng phấn chấn cùng cao hứng của Trình Mị Nhi, tôi tự đáy lòng cũng vì cô ấy mà cao hứng.

“Ninh Phong, anh dẫn Tiết Xán ra ngoài một chút được không.” Trình Mị Nhi đột nhiên mở miệng.

Ninh Phong sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, đứng lên.

Nhưng Tiết Xán vẫn đứng bất động.

Tôi liếc mắt nhìn Trình Mị Nhi một cái, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn tôi.

Cô ấy hiển nhiên có chuyện muốn nói cùng tôi nhưng lại không muốn nói trước mặt Tiết Xán.

“Tiết Xán” Tôi mở miệng, “Anh đi tìm Hạ Lẫm trước kiểm tra thân thể của anh đi?”

Tiết Xán nhíu mày, liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đi ra.

Phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Trình Mị Nhi.

“Cô muốn cùng tôi nói việc gì?” Tôi cúi đầu nhìn Trình Mị Nhi.

“Có hai việc.” Trình Mị Nhi ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc nghiêm túc, “Chuyện thứ nhất, tôi nghe Ninh Phong nói, trước lúc cô đến thăm tôi, có phải hay không bị Ninh Trác cùng Ninh Uyển Uyển bắt đi?”

Tôi gật gật đầu, không biết vì sao Trình Mị Nhi nói về việc này.

Trình Mị Nhi biểu tình đột nhiên khẩn trương lên, “Bọn họ có làm gì cô không?”

Tôi sửng sốt, “Không có, Tiết Xán đã nhanh chóng cứu tôi ra.”

“Vậy là tốt rồi.” Trình Mị Nhi nhẹ nhàng thở ra.

Tôi không khỏi nhíu mày, “Mị Nhi, cô có phải biết chuyện gì rồi phải không?”

Ngày đó ở trong tháp, Ninh Trác cùng Ninh Uyển Uyển rất rõ ràng là muốn bắt tôi.

Nhưng tôi không rõ, hiện giờ tôi đối bọn họ hẳn là đã không còn tác dụng nữa. Bọn họ vì cái gì vẫn còn muốn giăng thiên la địa võng để bắt ta?

“Tôi cũng chỉ là suy đoán.” Ánh mắt Trình Mị Nhi lập loè một chút, “Cũng không xác định.”

“Cái gì suy đoán?”

“Cô cũng biết, tôi kỳ thật là bị Ninh gia nhận nuôi.” Trình Mị Nhi mở miệng, “Lúc ấy Ninh gia nhận nuôi rất nhiều bé gái, trong đó chỉ có tôi có mệnh cách nhất ngạnh, cho nên tôi so với các cô gái khác được coi trọng hơn, bởi vậy so với các cô gái đó, tôi biết nhiều chuyện hơn một ít.”

“Biết cái gì?”

“Biết Ninh gia nuôi dưỡng chúng tôi là có mục đích.” Trình Mị Nhi chậm rãi nói.

Tôi nhíu mày, “Bọn họ nuôi dưỡng các cô, còn không phải là vì đề phòng nếu tìm không thấy cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi sẽ lấy máu của các cô giúp Ninh Trác lấy lại cơ thể sao?”

“Cái này đúng thật là một nguyên nhân.” Trình Mị Nhi nói, “Nhưng tôi cảm thấy, bọn họ hình như vẫn còn có mục đích khác.”
Chương 436: Mục đích khác của người nhà họ Ninh

Tôi tức khắc sửng sốt, “Còn có mục đích khác?”

Thật sự nghĩ không ra ngoài việc giúp Ninh Trác đắp nặn lại thân xác, tôi còn có tác dụng gì đối với người nhà họ Ninh đây chứ.

“Thật ra đây đều là suy đoán của tôi.” Trình Mị Nhi thấp giọng nói, “Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ quan tâm đến mệnh cách của tôi, người nhà họ Ninh còn đặc biệt chú ý đến phương diện sinh lý của tôi.”

“Phương diện sinh lý?” Tôi lập tức không phản ứng kịp.

Chính là Trình Mị Nhi mặt hơi hơi đỏ lên, “Về chu kỳ kinh nguyệt của tôi thường không đúng ngày.”

Sắc mặt tôi đột nhiên trắng bệch, “Bọn họ quan tâm đến cái này làm gì?”

“Tôi cũng không rõ ràng lắm.” Trình Mị Nhi thấp giọng nói, “Tôi cùng Ninh Phong đã thảo luận qua, chúng tôi cảm thấy bọn họ quan tâm đến cái này khẳng định là có liên quan đến vấn đề sinh đẻ.”

“Sinh con?” Sắc mặt tôi càng thêm khó coi, “Sinh con cho ai cơ.”

Trình Mị Nhi không có trực tiếp trả lời, chỉ nhìn tôi thẳng tắp, đột nhiên lại hỏi: “Tố Tố, cô cảm thấy người nhà họ Ninh hao tổn hết tâm tư tái tạo lại cơ thể cho Ninh Trác rốt cuộc là vì cái gì?”

“Là vì sự nghiệp báo thù của Ninh gia, vì muốn chấn hưng lại danh tiếng nhà họ Ninh.”

“Đúng vậy.” Trình Mị Nhi gật đầu, “Ninh Trác sau khi lấy lại được cơ thể, tu vi liền sẽ cấp tốc tăng lên, có thể giúp bọn họ báo thù. Nhưng cái loại đại gia tộc như Ninh gia này, kỳ thật so với báo thù, bọn họ càng để ý đến việc kéo dài huyết mạch của gia tộc hơn cả.”

Một tia huyết sắc cuối cùng trêи mặt tôi đều tan biến đi.

“Không thể nào.” Tôi bật thốt lên nói, “Cả gia tộc bọn họ đều chết sạch còn có cái gì mà duy trì huyết mạch chứ?”

Trình Mị Nhi sâu kín mà thở dài.

“Tuy rằng người nhà họ Ninh đích thực đều đã chết, nhưng hiện giờ Ninh Trác đã có lại cơ thể.” Cô ấy nhìn tôi, một bộ muốn nói lại thôi, “Chỉ cần có cơ thể, anh ta liền có đủ khả năng duy trì huyết mạch.”

“Sao có thể.” Tôi còn chưa thể tiếp thu được thông tin đó, “Cho dù có cơ thể, cô cũng biết, người cùng quỷ không có khả năng có con.”

“Không có khả năng sao?” Trình Mị Nhi đột nhiên cười, cười đến có chút bi thương, “Chẳng lẽ cô đã quên, tôi cùng Ninh Phong từng có con với nhau sao?”

Tôi như bị sét đánh ngang tai, một câu cũng không thốt nên lời.

“Về việc người cùng quỷ có con, tuy rằng có thể nói là cấm kỵ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.” Trình Mị Nhi nói, “Lúc trước vì muốn có thai với Ninh Phong, tôi đã cẩn thận nghiên cứu vấn đề này, tôi mới biết được, chỉ có cô gái có bát tự thuần âm mới có thể mang quỷ thai.”

Về điểm này, tôi cũng không giật mình, vốn dĩ cũng chỉ có cô gái có bát tự thuần âm mới có thể cùng quỷ kết hôn, đương nhiên cũng chỉ có các cô ấy mới có thể mang quỷ thai.

“Không chỉ có như thế.” Trình Mị Nhi tiếp tục nói, “Cô cũng biết, dù cho đã thành công mang quỷ thai, việc có thể bình an sinh ra hay không cũng là một vấn đề. Nếu cô gái mang thai có mệnh cách càng cứng thì khả năng bình an hạ sinh đứa bé càng cao.”

Tôi đứng lên, từ trêи ghế trực tiếp té ngã trêи mặt đất, tôi chẳng còn tâm tư đâu mà để ý.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm Trình Mị Nhi, trong lòng hoảng sợ không thôi.

Tôi biết Trình Mị Nhi không có gạt tôi.

Thời điểm con tiểu quỷ náo loạn ở Tiết gia, mẹ của tiểu quỷ muốn cho tiểu quỷ đầu thai chuyển thế một lần nữa mới tìm kiếm cơ thể mẹ. Khi đó Tiết Xán có nói qua, cô gái bình thường căn bản không thể mang nổi quỷ thai, chỉ có cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi mới có khả năng tốt nhất bình an hạ sinh đứa bé.

Cũng đúng, cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách thiên cứng dù không phải cơ thể mẹ hoàn mỹ nhưng cũng là một lựa chọn tương đối tốt.

“Cho nên nói…..” Tôi run giọng nói, “Ninh gia nuôi dưỡng các cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách thiên cứng, ngoại trừ làm lốp xe dự phòng để cung cấp máu, bọn họ còn muốn để các cô cùng Ninh Trác sinh con, kéo dài huyết mạch Ninh gia?”

“Đúng vậy.” Trình Mị Nhi gật đầu, “Nhưng hiển nhiên, hiện tại bọn họ đã không cần chúng tôi nữa.”

“Cô có ý gì?” Tôi run rẩy hỏi.

“Trong kế hoạch ban đầu của người nhà họ Ninh, bọn họ tìm được cô người có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi. Máu của cô đều sẽ dùng để tái tạo lại thân thể cho Ninh Trác, cho nên cô chắc chắn phải chết.” Trình Mị Nhi nói, “Thế nên cô không có khả năng sống sót để tiếp tục sinh con cho bọn họ. Nhưng không nghĩ tới, cô thế nhưng không có chết, cứ như vậy, cô liền trở thành người thích hợp nhất mà bọn họ chọn để nối dõi tông đường.”

Trong đầu tôi oanh một tiếng, như bị sét đánh.

Xác thực, dựa theo logic của Trình Mị Nhi, tôi chính là người thích hợp nhạt để mang quỷ thai, bởi vì chỉ có tôi mới có khả năng lớn nhất hạ sinh đứa bé một cách bình an.

Cho nên nói, người nhà họ Ninh lúc này đây bắt tôi, không phải lại vì máu của tôi mà là vì muốn tôi sinh con cho bọn họ?

Tôi hiện tại cũng rốt cuộc hiểu được, vì sao ở trong tháp, Ninh Trác vẫn luôn nói lời xin lỗi với tôi, Ninh Uyển Uyển vì cái gì lại gấp gáp không chờ nổi mà hưng phấn.

Ninh Trác là áy náy, bởi vì anh ta phải làm như vậy với tôi, cơ hồ có thể nói là cưỡng bức; mà Ninh Uyển Uyển còn lại là biết, nếu Ninh Trác thật sự chạm vào tôi, quan hệ giữa tôi cùng Tiết Xán liền thật sự sẽ kết thúc.

Lòng tôi phẫn nộ, tụa hồ như muốn phun ra lửa.

Ninh gia rốt cuộc coi tôi là gì chứ! Có thể tùy ý lợi dụng tôi như một công cụ sao? Dùng máu của tôi còn chưa đủ lại còn muốn lợi dụng cơ thể của tôi!

Tôi tức giận đến cả người phát run, Trình Mị Nhi thật cẩn thận mà mở miệng: “Tố Tố, cô không sao chứ? Cái này thật ra cũng chỉ là suy đoán của tôi.”

“Không.” Tôi miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Cô hẳn là không có đoán sai.”

Tôi đem đoạn đối thoại giữa tôi, Ninh Trác cùng Ninh Uyển Uyển ở trong tháp đều nói cho Trình Mị Nhi, gồm cả việc bọn họ giết người để xây dựng tòa tháp.

Trình Mị Nhi nghe xong, sắc mặt cũng trắng bệch.

“Việc kia hẳn là thật sự.” Trình Mị Nhi thấp giọng nói, “Tôi lúc trước có tìm hiểu tư liệu về việc người cùng quỷ sinh con, đúng là có thấy qua một loại tòa tháp tội nghiệt, dùng người máu tươi của con người để tế điện, thời điểm xây đến tầng thứ bảy, ở căn phòng của tầng thứ bảy có thể gia tăng tỷ lệ bình an hạ sinh quỷ thai.”

Trình Mị Nhi nói, giống như tuyên án tử hình, đem một chút hy vọng cuối cùng trong lòng tôi hung hăng bóp chết.

Người nhà họ Ninh tìm tôi, thật là vì muốn ta sinh con cho Ninh Trác.

Tôi bất động ngồi bên mép giường của Trình Mị Nhi, một câu cũng không nói nên lời.

“Tố Tố.” Trình Mị Nhi lo lắng nói, “Cô không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Tôi hít sâu một hơi, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh trở lại, “Mị Nhi, cô làm ơn có thể tạm thời đừng đem chuyện này nói cho Tiết Xán biết?”

Trình Mị Nhi vẻ mặt khó hiểu, “Vì cái gì? Chuyện lớn như vậy, Tiết Xán biết mới có thể bảo vệ cô an toàn được, không phải sao?”

“Tiết Xán gần đây trạng thái không tốt.” Tôi thấp giọng nói, “Tôi nghĩ, lại nói cho anh ấy nghe việc này.”

Thật ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng muốn nói cho Tiết Xán biết, cũng khiến bản thân an tâm hơn một chút. Nhưng cứ nhớ đến một màn Tiết Xán cắt bỏ tóc tôi ngày hôm qua, tôi liền có chút sợ hãi.

Chỉ mới là duyên mệnh cũng đã khiến Tiết Xán trở thành bộ dáng như vậy, nếu lại nói cho Tiết Xán rằng người nhà họ Ninh muốn tôi sinh con cho Ninh Trác, tôi that sự không biết Tiết Xán sẽ làm ra cái hành động cực đoan hành vi tới thế nào nữa.

Càng đừng nói, hiện tại Quỷ Lực của Tiết Xán không bình thường như vậy. Tôi thực sự sợ hãi Tiết Xán kϊƈɦ động đi tìm Ninh Trác, cuối cùng bởi vì Quỷ Lực có vấn đề, có thể gặp nguy hiểm.

Trình Mị Nhi nhìn tôi, gật gật đầu.

“Đúng rồi.” Tôi lại mở miệng, “Cô nói có hai việc muốn cùng tôi nói chuyện, cái thứ hai là gì?”
Chương 437: Xét nghiệm ADN

“Là về nhà họ Hạ.” Trình Mị Nhi nói, “Tối hôm qua Hạ Lẫm mang ADN của tôi đi xét nghiệm một lần nữa, lúc này cậu ta đều tự mình ở một bên giám sát toàn bộ quá trình, kết quả là tôi không phải chị của cậu ta.”

Về chuyện này, tối hôm qua tôi đã đoán được, cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi: “Việc này liên quan gì đến tôi sao?”

“Đương nhiên là có.” Trình Mị Nhi thấp giọng nói, “Bởi vì Hạ Lẫm đã đi điều tra lần xét nghiệm ADN đó ở Mỹ phát hiện kết quả không hề sai.”

Tôi sửng sốt, “Cái gì mà kết quả không có sai?”

“Nói cách khác, lần đó kiểm tra hai mẫu ADN, độ tương đồng đúng là rất cao.” Trình Mị Nhi thong thả ung dung nói, “Nói một cách đơn giản, lần đó ở Mỹ, mẫu ADN của tôi đã bị ai đó đánh tráo.”

Sắc mặt tôi trắng nhợt, còn chưa kịp nói chuyện, Trình Mị Nhi lại bồi thêm một câu: “Nói cách khác, đã có người đem ADN của chị gái thật sự của Hạ Lẫm cùng tôi đánh tráo, khiến mọi người hiểu lầm tôi là chị của Hạ Lẫm.”

Lời này của Trình Mị Nhi chứa lượng thông tin quá lớn, tôi hoa mắt một hồi lâu mới có thể tiêu hóa nổi.

Nói cách khác, chị gái của Hạ Lẫm thực sự vẫn còn sống, bằng không trêи thế giới này, không có khả năng tồn tại người thứ hai có DNA tương đồng với Hạ Lẫm như vậy.

Không chỉ có như thế, còn có một ai đó xuất quỷ nhập thần như vậy, thế nhưng có bản lĩnh đem mẫu kiểm tra DNA đánh tráo?

Người kia rốt cuộc là ai? Mục đích là vì cái gì? Là vì che giấu thân phận thật sự của chị gái Hạ Lẫm sao?

Đúng vậy, nếu không phải lúc này Trình Mị Nhi ngoài ý muốn cần phải truyền máu, chúng tôi căn bản sẽ không hề nghi ngờ tính chân thật của lần xét nghiệm ADN đó, cũng liền sẽ không phát hiện chị gái Hạ Lẫm lại là một người khác.

Tôi vẫn còn khϊế͙p͙ sợ, Trình Mị Nhi lại đột nhiên mở miệng: “Cho nên cô hiện tại đã rõ, tôi vì cái gì muốn cùng cô nói về cái này?”

Sắc mặt tôi trắng nhợt, “Cô không phải là đang nghi ngờ”

“Đúng vậy.” Trình Mị Nhi nói, “Tôi hoài nghi cô mới là con gái thực sự của nhà họ Hạ. Cô nghĩ, lúc ấy ở Mỹ làm xét nghiệm ADNADN, cô luôn ở bên cạnh tôi, có người muốn lấy tóc cô đánh tráo với tôi quả thực quá dễ dàng. Hơn nữa, mệnh cách cùng bát tự của cô, nếu cô không phải con gái của nhà họ Hạ, tôi thật sự không nghĩ ra ai khác nữa.”

“Chính là tôi không có cái bớt như cô ấy.” Tôi nói, “Cô có cái bớt này, có thể nói là trùng hợp, nhưng tôi không có bớt, việc này nên giải thích như thế nào?”

Trình Mị Nhi nhíu mày liếc mắt nhìn cánh tay tôi một cái, thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ, Hạ Lẫm hẳn là sẽ tìm cô làm xét nghiệm ADN một lần nữa, chờ kết quả ra, hết thảy đều sẽ rõ ràng.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trình Mị Nhi vừa dứt lời, cửa phòng bệnh lại đột nhiên mở ra, Hạ Lẫm, Tiết Xán cùng Ninh Phong đồng loạt đi vào.

“An Tố, cô gặp tôi một chút.” Hạ Lẫm nói một câu với tôi, liền lại lần nữa đi ra ngoài.

Tôi có chút thấp thỏm mà cùng đi ra ngoài.

Tiết Xán tựa hồ cũng đoán được Hạ Lẫm muốn tìm tôi, nắm tay tôi cùng đi ra ngoài.

Chúng tôi vào trong văn phòng của Hạ Lẫm, Hạ Lẫm đi thẳng vào vấn đề nói: “An Tố, cho tôi tóc hoặc nước bọt của cô để lấy mẫu, tôi muốn làm xét nghiệm ADN.”

Tôi hoàn toàn hiểu ý tứ của cậu ta, cũng không nghĩ nhiều, lập tức làm theo.

“Tôi sẽ nhìn chằm chằm lần xét nghiệm này.” Hạ Lẫm thẳng tắp mà nhìn tôi, “Đêm nay sẽ có kết quả, cô có thể ở lại bệnh viện chờ kết quả.”

Nghe cậu ta nói, tôi lập tức cũng có chút khẩn trương.

Nhìn Hạ Lẫm đứng dậy liền hấp tấp rời đi, tôi đột nhiên nhớ tới còn có một việc, nhanh chóng nói: “Đúng rồi, thân thể Tiết Xán như thế nào?”

“Không có gì đáng ngại.” Hạ Lẫm nhàn nhạt nói, “Thân thể anh ta vẫn tốt, có thể đan điền chỉ là nhất thời tắc nghẽn, chỉ cần lúc tu luyện anh ta chú ý một chút là ổn.”

Tuy rằng tôi cảm thấy đan điền của Tiết Xán không phải chỉ là chịu tổn thương đơn giản như vậy, nhưng Hạ Lẫm đã nói như vậy, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Lẫm tuy vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng tôi nhìn ra được, cậu ta kỳ thật rất sốt ruột muốn đi kiểm tra kết quả DNA, liền vội vội vàng vàng đi.

Lòng tôi kỳ thật cũng rất sốt ruột, liền cùng Tiết Xán chờ ở quán cà phê bên cạnh bệnh viện.

Mới vừa ở quán cà phê ngồi xuống, Tiết Xán liền hỏi tôi: “Vừa rồi Trình Mị Nhi nói cái gì với nàng?”

Lòng tôi run lên, nhưng trêи mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: “Cô ấy nói cho em biết chuyện của nhà họ Hạ. Cô ấy còn nói là nghi ngờ tôi là con gái nhà họ Hạ.”

Tôi cố tình tránh việc Ninh gia tìm tôi để sinh con nối dõi.

Bởi vì tôi cũng không tính là nói dối, Tiết Xán cũng không có hoài nghi, chỉ bắt đầu ăn.

Chúng tôi vẫn luôn chờ đến buổi tối, nghĩ đến việc sắp có kết quả, tôi liền ngăn không được mà khẩn trương.

Đột nhiên, di động của tôi vang lên.

Tôi liếc mắt nhìn di động, thấy thông báo là Hạ Lẫm gọi, tay tôi run lên, cà phê cũng sắp đổ ra ngoài.

“Để ta nghe.” Nhìn ra sự hoảng loạn của tôi, Tiết Xán nói nhỏ một câu.

Tôi cảm kϊƈɦ nhìn anh, gật gật đầu.

“Alo.” Tiết Xán nhanh chóng bắt máy, tôi chỉ cảm thấy tim tôi như nhảy ra khỏi cổ họng.

Chẳng lẽ hôm nay, tôi rốt cuộc cũng biết được người nhà của mình là ai sao?

“Cái gì?” Tôi thấy lông mày Tiết Xán đột nhiên nhăn lại, thấp giọng nói, “Cậu chắc chắn?”

Thấy biểu cảm này của Tiết Xán, trong lòng tôi đột nhiên có một loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, Tiết Xán ngắt máy, cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Tim lập tức rơi xuống vực sâu.

“Em không phải con gái nhà họ Hạ, đúng không?” Tôi thấp giọng hỏi.

Tiết Xán nhíu mày nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng lòng tôi vẫn là không nhịn được cảm thấy mất mát.

“An Tố.” Tiết Xán bỗng dưng nắm lấy tay tôi, “Nếu nàng muốn biết cha mẹ của nàng là ai, ta có thể lập tức đi tìm.”

“Không cần.” Tôi thấp giọng nói, “Tiết Xán, chúng ta về nhà đi.”

Lần thứ hai thất vọng làm ta đột nhiên thật sự sợ, không dám lại chủ động đi tìm kiếm ba mẹ của mình nữa, không dám lại đối mặt với thất vọng một lần nữa.

Tiết Xán nhìn tôi, cũng không ép buộc, chỉ phun ra một chữ: “Được.”

Về đến nhà, tôi trực tiếp nằm lên giường, Tiết Xán từ sau lưng ôm lấy tôi.

Tôi đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Đôi mắt nhắm chặt hơi ươn ướt.

Không biết qua bao lâu, tôi đột nhiên cảm giác được trêи cổ truyền đến xúc cảm mềm mại, lành lạnh.

Là Tiết Xán hôn tôi.

“An Tố.” Tiết Xán hiển nhiên biết tôi đang giả bộ ngủ, ở bên tai tôi thấp giọng nói, “Bất luận như thế nào, ta đều ở bên cạnh nàng.”

Một câu rất đơn giản lại làm tôi vẫn luôn kiềm chế, nước mắt thoáng chốc mãnh liệt tuôn ra.

Tôi xoay người, đem đầu vùi trong vòm ngực rắn chắc lạnh băng của Tiết Xán, không nói gì cả, chỉ là không ngừng gật đầu.

Đúng vậy.

Tôi không sợ việc cả đời cũng không thể tìm ra ba mẹ của mình, chẳng sao cả, bởi vì tôi chỉ cần có Tiết Xán là đủ rồi.

“Tiết Xán” Khóc hồi lâu, rốt cuộc tôi mới nghẹn ngào nói, gắt gao ôm lấy Tiết Xán, thấp giọng nói, “Không thèm quan tâm cái gì mà duyên mệnh, cái gì mà Ninh gia, cái gì mà Ninh Trác, em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không rời xa anh”

Tôi cảm thấy cơ thể Tiết Xán hơi cứng đờ.

Giây tiếp theo, anh cũng gắt gao mà ôm lấy tôi.

Hai người chúng tôi đều giống như người sắp chết đuối, gắt gao ôm lấy nhau, phảng phất quanh chúng tôi chỉ còn duy nhất hơi thở của nhau.
Chương 438: Chùa trấn tà

Ngày hôm sau, tôi mang đôi mắt sưng đỏ thức dậy lại phát hiện Tiết Xán đã thay xong quần áo. Thấy tôi đã thức dậy, Tiết Xán liền nói thẳng vào vấn đề: “An Tố, nàng chuẩn bị một chút, chúng ta đi thành phố C.”

Tôi sửng sốt, “Đi nơi đó làm gì?”

“Đoán mệnh.” Tiết Xán lưu loát quăng cho tôi hai chữ liền đem tôi từ trêи giường kéo xuống.

Tôi vội vàng rửa mặt, sửa soạn hành lý một chút liền theo Tiết Xán xuất phát đến sân bay.

Trêи xe, tôi rốt cuộc mới thong dong từ trong miệng Tiết Xán hỏi ra nguyên nhân lần này chúng tôi đi thành phố C .

Nguyên nhân vẫn là vì duyên mệnh của tôi.

Huyền học bên trong, chi nhánh phức tạp, mỗi gia tộc cùng mỗi người tu đạo đều có sở trường riêng. Tỉ như việc thuật pháp của Tiết Xán cực kỳ lợi hại, nhưng ở phương diện bói toán cùng mệnh số này, bất quá chỉ hiểu được sơ sơ thôi, vì thế mới không thể không xin giúp đỡ từ cao nhân.

Tiết Xán đã hỏi thăm Hạ Lẫm, biết được thành phố C có một cao tăng tinh thông đoán mệnh cùng tướng số. Thế nên Tiết Xán mới muốn đi tìm ông ta hỏi xem có biện pháp nào để thay đổi duyên mệnh của tôi không.

Lòng tôi nghĩ Tiết Xán quả nhiên vẫn luôn để ý đến duyên mệnh của tôi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thực nghi hoặc, hỏi: “Tiết Xán, em nhớ rõ trước kia anh từng nói với em, Huyền môn trong ba đại gia tộc, Hạ gia chính là tinh thông y thuật, đoán mệnh cùng tướng số, vì sao bọn họ không thể giúp em?”

Về điểm này, chúng tôi đã thảo luận qua rất nhiều lần. Ngón tay thon dài của Tiết Xán tùy ý chuyển động tay lái, nhàn nhạt nói, “Người trong Hạ gia tu vi huyền thuật đều không cao, ở phương diện đoán mệnh cùng bói toán cũng như vậy, cho nên ta mới phải đi tìm vị cao tăng kia.”

Tôi lại lần nữa cảm thấy Hạ gia thật kỳ quái.

Là gia tộc duy nhất vẫn còn trong huyền học, tu vi của bọn họ rốt cuộc là vì cái gì mà thấp như vậy?

Năm giờ sau, máy bay của chúng tôi đã hạ cánh xuống thành phố C.

Bầu trời thành phố C hôm này đột nhiên lại có sương mù. Đây hẳn là lý do tôi cảm thấy ngực có chút phát ngốc.

Người của chi nhánh tập đoàn Tiết thị nhanh chóng tiến tới đón chúng tôi, đưa chúng tôi đi tới miếu chùa có vị cao tăng kia.

Tên của ngôi chùa này cũng thật đặc biệt đi, chùa trấn tà, nhiều người lưu truyền tòa miếu chùa này có một người vô cùng tài giỏi, là một vị cao tăng đức cao vọng trọng, lúc sinh thời đã từng hàng phục một lệ quỷ cực kỳ lợi hại.

Lệ quỷ bởi vì tu vi quá cao, không thể trực tiếp khiến nó hồn phi phách tán. Vị cao tăng kia dùng hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể đem con lệ quỷ kia phong ấn lại.

Vì phòng ngừa lệ quỷ lại chạy trốn một lần nữa, vị cao tăng kia mới xây dựng ngôi chùa này, cùng các môn đồ trấn giữ tại chỗ đây, cũng dựa vào hương khói, tiếp tục trấn áp lệ quỷ này.

Cho nên ngôi chùa này mới được gọi là chùa trấn tà.

Thành phố C này trước là một vùng có địa hình là đồi núi, núi cao rất nhiều, chùa trấn tà này ở phía trêи của một trong những ngọn núi cao đó.

Vì địa hình hiểm trở, ngọn núi này cũng không có đường quốc lộ, chỉ có thể chạy xe đi lên.

Xe chạy đến chân núi, tôi cùng Tiết Xán xuống xe liền phát hiện bốn phía đều tràn ngập tiếng người ồn ào, hàng người mua vé cáp treo cũng đứng thành vài vòng.

“Làm sao lại nhiều người như thế này?” Tôi kinh ngạc nói, “Ngọn núi này chẳng lẽ là địa điểm du lịch à?”

“Không phải.” Tài xế được tập đoàn Tiết thị phái tới là người địa phương cung kính trả lời tôi, “Những người này đều là tới chùa trấn tà trêи núi này thắp hương hoặc xin sâm, bởi vì mọi người đều truyền tai nhau rằng xin sâm hay cầu nguyện ở đây đều đặc biệt linh nghiệm.”

Tôi sửng sốt, không nghĩ tới, ở chỗ này, ngôi chùa lại nổi tiếng đến như vậy.

Vì cáp treo quy định số vé bán mỗi ngày, may mắn người của tập đoàn Tiết thị suy tính chu đáo, đã sớm đặt sẵn vé. Tôi cùng Tiết Xán lập tức ngồi lên một buồng cabin, lúc đi lên, tôi còn nhìn thấy rất nhiều bác gái không có mua được vé, ở bên kia kêu trời khóc đất mà xin nhân viên công tác cáp treo châm chước.

Một buồng cabin sẽ có bốn người. Tiết Xán vẻ mặt chán ghét khi phải ngồi cùng bọn họ, cuối cùng dứt khoát đứng suốt chặng đường.

Nửa giờ sau, chúng tôi rốt cuộc cũng lên trêи núi.

Ngồi trêи cabin, nhìn ngôi chùa trước mắt, tôi đã bị chấn động.

Vì trước kia tôi chưa từng nghe qua về chùa trấn tà, tôi căn bản chỉ nghĩ đây là một ngồi chùa nhỏ vô danh, thật không nghĩ tới, thế nhưng lại nguy nga như thế.

Toàn bộ kiến trúc hình như theo thời nhà Minh, ngôi chùa chiếm diện tích rất lớn, vừa vào cửa liền thấy vài tiểu tăng mặc tăng bào đang quét rác.

Mấy tiểu tăng kia nhìn qua vẻ ngoài bình thường, nhưng tôi vừa thấy liền biết bọn họ không phải như rất nhiều các loại tăng nhân lừa đảo ở những ngôi chùa khác.

Bởi vậy, trêи người mỗi người bọn họ đều có linh lực rất lớn, vừa nhìn đã biết chính là người tu đạo.

Xem ra ngôi chùa này đúng thật là có bản lĩnh.

Trong lòng tôi không khỏi tăng vài phần thành kính, đi theo Tiết Xán, chậm rãi đi vào ngôi chùa.

Bước vào cửa chính, còn chưa tiến vào đại đường, tôi đã nghe thấy âm thanh tụng kinh nghiêm trang vang vọng.

Tôi đột nhiên cảm giác được, đan điền của tôi tràn đầy.

Không sai, âm thanh tụng kinh này cũng không phải như hòa thượng niệm kinh bình thường mà mang theo một lượng linh lực mãnh liệt, chỉ vừa mới nghe qua như vậy, tôi đã có thể cảm thấy linh lực của mình dồi dào.

Đồng thời, tôi cảm thấy bàn tay Tiết Xán đang nắm tay tôi cứng đờ, cơ thể cũng cứng đờ.

Tôi quay đầu nhìn lại liền thấy sắc mặt Tiết Xán không tốt lắm.

Không chỉ có như thế, tôi có thể cảm giác được Quỷ Lực của Tiết Xán biến đổi.

Từ sự việc ở ngọn tháp lần trước, Quỷ Lực cùng đan điền của Tiết Xán, liền nhanh chóng khôi phục bình thường, nhưng lúc này, quỷ khí của Tiết Xán như bị sức mạnh vô hình nào đó kiểm hãm.

Tôi đương nhiên biết, lúc này đây, không phải đan điền của Tiết Xán xảy ra vấn đề mà là do ngôi chùa này.

Tiết Xán rốt cuộc vẫn là quỷ, không thuộc về thế giới này, đi vào cái loại chùa linh thiêng địa phương này, anh khẳng định sẽ cảm thấy không thoải mái, Quỷ Lực cũng sẽ chịu áp chế.

“Tiết Xán, anh không sao chứ?” Tôi lo lắng nói, “Hay là chúng ta vẫn là về thôi.”

“Không đáng ngại.” Tiết Xán nói nhỏ một câu, nhanh chóng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hơi thở của bản mình.

Tôi lập tức cảm giác được Quỷ Lực của Tiết Xán bắt đầu thu lại, chỉ còn một luồng linh lực.

Tôi biết, Tiết Xán chỉ là đang dùng năng lực huyền học của mình, tuy rằng sức mạnh không bằng lúc kết hợp cùng Quỷ Lực, nhưng cũng không thể coi thường được.

“Đi thôi.” Sắc mặt Tiết Xán đã tốt lên rất nhiều, mang theo tôi đi vào chùa.

Đại đường của ngôi chùa vô cùng đồ sộ, tượng Phật rất lớn, làm người ta vừa nhìn vào liền không khỏi nghiêm nghị thành kính.

Bốn phía của Tượng Phật đều là tăng nhân đang ngồi gõ mõ niệm kinh, tụng kinh. Mọi người đều tiến đến thắp hương Tượng Phật phía trước. Tất cả đều thành kính thắp hương bái Phật.

Vị cao tăng Tiết Xán muốn tìm chính là chủ trì của ngôi chùa trấn tà này, Tiết Xán liền muốn trực tiếp đi vào hậu đường tìm người, nhưng tôi lại kéo anh lại.

“Chờ một chút.” Tôi nói một câu, chạy nhanh đến cửa hàng bán đồ thờ cúng bên cạnh mua hương.

“Nàng muốn làm gì?” Sau khi tôi chạy về, Tiết Xán nhíu mày nhìn tôi nói.

“Ước nguyện.” Tôi nhanh chóng nói một câu, liền đi đến tượng Phật trước mặt, châm lửa cho hương, nhắm mắt ước nguyện.

Ước xong, tôi nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, sau đó đem hương cắm vào, trở về bên cạnh Tiết Xán.

“Ok, chúng ta đi tìm người đi.” Tôi nói.

Tiết Xán lại không có cử động, chỉ cúi đầu nhìn tôi, bỗng dưng hỏi: “Nàng ước gì vậy?”
Chương 439: Vong Trần đại sư

“Hy vọng mọi người khỏe mạnh bình an.” Tôi đúng sự thật nói, “Sau đó chính là ước nguyện hai người chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”

Đôi mắt đen của Tiết Xán chợt lóe lên .

“Đồ ngốc.” Tiết Xán bỗng dưng duỗi tay sờ sờ đầu tôi, “Người cùng quỷ ở bên nhau, vốn dĩ chính là cấm kỵ, nguyện vọng như vậy, ngươi còn dám nói với Phật Tổ?”

Tôi sửng sốt, mới phản ứng lại, thật là như vậy.

“Nhưng Phật Tổ từ bi bác ái.” Tôi duỗi tay nắm lấy tay Tiết Xán, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nếu như Ngài ấy nghe được tâm ý của chúng ta cũng sẽ hy vọng chúng ta hạnh phúc.

Tiết Xán mắt đen sâu thẳm, không có nói gì nữa, chỉ gật đầu.

Hai người chúng tôi vừa mới chuẩn bị đi tìm chủ trì, đột nhiên thấy một tiểu hòa thượng đi đến trước mặt chúng tôi, bình tĩnh nói: “Hai vị thí chủ, chủ trì chờ hai người đã lâu.”

Tôi không khỏi sợ ngây người.

Vị cao tăng này không hổ danh là bậc thầy bói toán, thế nhưng đã biết chúng tôi muốn tới tìm ông ấy?

Còn chưa có gặp mặt, tôi cũng đã đối với vị cao tăng này nghiêm cẩn thành kính, nhanh chóng cùng Tiết Xán theo sau tiểu hòa thượng.

Chúng tôi bước vào một thiền viện ở trung tâm ngôi chùa, vừa mới đứng yên, còn chưa kịp gõ cửa, giọng nói của một ông lão từ bên trong liền vang lên.

“Hai vị thí chủ, xin mời vào.”

Này thật là bậc thầy!

Tôi nhanh chóng sửa sang lại quần áo một chút, cung kính đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào cửa, tôiđã ngửi thấy nồng nặc mùi nhang, giữa làn khói trắng, tôi thấy đây là một thiền viện vô cùng đơn sơ, chỉ có một tấm đệm lót ở giữa phòng thiền, trêи đó có một nhà sư già, gương mặt hiền từ, nhưng trêи người tỏa ra nồng đậm linh lực, tôi vừa nhìn thôi đã thấy sợ.

Trêи bức tường phía sau nhà sư già treo một bức tranh của một người phụ nữ.

Tôi không khỏi có chút kinh ngạc.

Tại sao lại có bức tranh của một người phụ nữ ở trong phòng trụ trì? Đây không phải là điều cấm kỵ sao?

Vì quá ngạc nhiên, tôi không thể không nhìn bức tranh thêm vài lần.

Nhìn thế này, tôi không khỏi sửng sốt.

Bức tranh này thật kỳ lạ.

Điều kỳ lạ ở bức tranh này không phải là người trong bức tranh.

Ngược lại, đó là một người phụ nữ rất mảnh mai và xinh đẹp, trong tranh, cô ấy tùy ý ngồi dưới gốc cây chơi đàn cổ, thoạt nhìn trông rất đẹp.

Kỳ quái chính là phong thái của cô ấy.

Vẻ mặt cô ấy tràn đầy oán hận, không những cô ấy còn nhắm chặt mắt.

Tôi chưa từng thấy bức tranh của ai lại nhắm chặt mắt và có loại biểu cảm như thế.

Tôi đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy Tiết Xán ở bên cạnh khẽ ho.

Tôi quay đầu lại nhìn mới phát hiện hai hàng lông mày của Tiết Xán đang cau lại, có vẻ như mùi nhang trong phòng quá nồng.

Vị sư già vẫn đang nhắm mắt, nhưng dường như ông đã nhìn thấy tất cả những điều này, cùng vị sư nhỏ đi vào cùng chúng tôi nói: “Mang lư hương ra ngoài đi.”

Tiểu hòa thượng lập tức vâng lời mang lư hương đi, đóng cửa lại.

“Thực xin lỗi.” Tiểu hòa thượng đi ra ngoài, lão sư mới chậm rãi mở mắt ra. “Lão nạp thích (1)hương, nhưng lại quên mất có khách quý đến, ta đã sơ suất.”

Đôi mắt của lão sư sáng ngời, trêи mặt không hề có nếp nhăn, tựa như có thể nhìn thấu tận đáy lòng của con người.

Lời này của lão sư cũng bày tỏ, ông ấy hiển nhiên biết thân phận của Tiết Xán.

Dung Kỳ không trả lời, lão sư cũng không khó chịu, chỉ là trong nháy mắt, ánh mắt liền rơi vào trêи người tôi.

Tôi tức khắc cảm giác tựa như hồi học tiểu học bị chủ nhiệm lớp nhìn, nghiêm chỉnh đứng thẳng người.

“Kỳ tích…..”Lão sư nhìn tôi, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, “Không ngờ lúc lão nạp còn sống, thực sự có thể nhìn thấy một người phụ nữ có bát tự và mệnh cách như vậy. “

Từ lâu tôi đã quen với những người trong Huyền môn đối với bát tự và mệnh cách của tôi kinh ngạc nên tôi chỉ biết cười trừ cũng không trả lời như thế nào.

Lão sư không tiếp tục đề tài nữa mà nhìn Tiết Xán, nhẹ giọng nói: “Không biết hai người từ xa tới,

Tại sao bạn lại tìm Vong Trần là vì chuyện gì?”

Hóa ra vị sư già này tên là Vong Trần.

“Ông hẳn đã biết ý định của chúng tôi.” Tiết Xán nhẹ giọng nói, “Lại cứ tiếp tục giả ngu?”

Giọng điệu của Tiết Xán không hề có một chút tôn kính. Tôi vốn định trách anh sao lại có thể nói chuyện với người lớn như vậy, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng, Tiết Xán đã hơn 900 tuổi, so với Vong Trần đại sư lớn hơn gấp mấy lần.

Vong Trần đại sư cũng không có khó chịu trước thái độ của Tiết Xán, chỉ cười nhạt và nói: “Tôi biết ý định của ngài, nhưng tôi không có khả năng làm điều đó, vì vậy tôi muốn hỏi, tôi có thể giúp gì khác cho ngài không? “

Tôi chú ý thấy Vong Trần đại sư lại gọi Tiết Xán là “Ngài”.

Xem ra, Tiết Xán tuy rằng là quỷ hồn, nhưng vị thế của anh trong Huyền môn vẫn không thể lay chuyển.

Khuôn mặt của Tiết Xán tức khắc trầm xuống khi nghe những lời này từ Vong Trần đại sư, giọng điệu của anh cũng trở nên nguy hiểm hơn, “Không có khả năng làm được?”

“Đúng vậy.” Vong Trần đại sư không hề sợ Tiết Xán, “Ngài rõ ràng biết sẽ có kết quả này không phải sao?”

Tôi biết rằng những gì Tiết xán và Vong Trần đại sư nói chính là vận mệnh đã bị thay đổi của tôi.

Qủa nhiên, ngay cả Vong Trần đại sư, một bậc thầy về mệnh số cũng không thể thay đổi số phận của tôi một lần nữa.

Tâm trạng tôi có chút phiền muộn, nhưng tôi vẫn kéo tay áo Tiết Xán, nói nhỏ: “Thôi bỏ đi, Tiết Xán.”

Tiết Xán nhìn chằm chằm Vong Trần đại sư, sắc mặt vô cùng tệ, nhưng anh hiển nhiên cũng biết mình đang làm khó người khác.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Tiết Xán mới chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, ông giúp tôi xem, tôi và An Tố rốt cuộc sẽ thế nào?”

Vừa dứt lời, Tiết Xán liền nắm lấy tay tôi, ngồi xuống trước mặt Vong Trần đại sư.

“Có thể giúp Tổ sư của Tiết gia đoán mệnh, đây quả là vinh hạnh của tôi.” Vong Trần đại sư nhàn nhạt nói, lấy ra một ống thẻ.

Khi nhìn thấy ống thẻ kia, tôi không khỏi sửng sốt một hồi.

Có một vết đỏ và đen trêи ống thẻ đó, giống như máu, trông rất quen mắt?

Tôi ngay lập tức nhớ ra, Tiền Thuận Nhi lúc trước ở đại học S lần thứ hai đã sử dụng ống thẻ của tổ tiên cậu ấy để bói cho tôi, sao lại giống với cái này như vậy?

Tôi lại cẩn thận quan sát một chút mới phát hiện ra rằng hai ống thẻ này tuy nhìn rất giống nhau. Nhưng chúng vẫn có một chút khác biệt. Ống thẻ của Vong Trần đại sư có vẻ cũ và lớn hơn một tí. Nhưng về kiểu dáng, chúng thực sự rất giống nhau.

Tôi không nghĩ nhiều, dựa theo chỉ dẫn của Vong Trần đại sư, bắt đầu chuẩn bị rút thăm.

Tiết Xán và tôi lần lượt lắc ống thẻ, ngay sau đó, hai quẻ thăm liền rơi ra.

Trình độ của Vong Trần đại sư rõ ràng là tốt hơn so với Tiền Thuận Nhi. Ông ấy cầm que thăm lên, cũng không cần lật sách. Sau một lúc, ông ấy dường như đã hiểu.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt vẫn luôn bình lặng như nước của ông hiện lên một tia gợn sóng.

Nhưng tia gượn sóng ấy thật sự chỉ chợt lóe lên rồi lướt qua, tôi không thể không tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm hay không.

Vong Trần đại sư chậm rãi đặt hai quẻ thăm lên bàn, trầm ngâm nhìn tôi và Tiết Xán rồi chậm rãi nói: “Đại nhân Tiết Xán, cô An Tố, hai người có chắc chắn muốn biết kết quả của quẻ thăm này không?”

Câu nói này ngay lập tức khiến cả trái tim tôi nhảy cẫng lên.

Kết quả phải tồi tệ đến mức nào mới khiến Vong Trần đại sư nói như vậy?
Chương 440: Kết quả tệ nhất

“Đương nhiên phải biết.” Tiết Xán lạnh lùng nói, “Không cần biết kết quả thế nào, biết vẫn tốt hơn là không biết gì.”

Vong Trần đại sư thở dài và lắc đầu.

“Chính là tôi đã nói.” Ông ấy nhẹ giọng nói, “Cho dù có biết trước tương lai, hai người cũng không có cách nào để thay đổi bất cứ cái gì, chỉ khiến bản thân phiền não thôi.”

Tiết Xán đột nhiên lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, “Lão lừa trọc đầu, nói, ông rốt cuộc đã thấy cái gì?”

Lòng tôi run lên.

Đối phương tốt xấu gì cũng là một tu sĩ đức cao vọng trọng, thế mà Tiết Xán lại gọi ông ấy là lão lừa trọc đầu?

May mắn thay, Vong Trần đại sư cũng không có truy cứu, ông chỉ thở dài, rốt cuộc cũng khẽ nói: “Tôi tính ra rồi. Nếu hai người vẫn quyết định ở bên nhau, một trong hai người chắc chắn sẽ bị người kia khiến cho hồn phi phách tán.”

Đầu tôi oanh một tiếng!

Ban đầu, tôi cứ tưởng Vong Trần đại sư đã tính ra kết quả liên quan đến Ninh Trác mới kiến nghị chúng tôi không nên nghe.

Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng kết quả mà ông ấy tính ra lại còn tệ hơn.

Một trong hai người sẽ bị người còn lại làm hồn phi phách tán?

Là tôi sẽ hại Tiết Xán hay Tiết Xán sẽ hại tôi?

Dù kết quả nào cũng đều khủng khϊế͙p͙.

Tôi còn chưa kịp từ trong nỗi kinh hoàng tột độ phản ứng lại, tôi đột nhiên cảm nhận được linh lực của Tiết Xán tăng vọt.

Hự!

Tiết Xán trực tiếp bóp cổ Vong Trần đại sư, nhấc cả người ông ấy khỏi nệm.

“Tiết Xán!” Tôi không khỏi sợ hãi hét lên, cố gắng ngăn cản anh.

Nhưng Tiết Xán vẫn gắt gao bóp cổ Vong Trần đại sư, biểu cảm trêи mặt anh lúc này, ai nhìn vào cũng phải sợ hãi.

“Lão lừa trọc đầu.” Đôi mắt đen của Tiết Xán bùng cháy lửa giận, từ kẽ răng phun ra mấy chữ, “Nói, tại sao ông cố ý gạt chúng tôi!”

Tôi ngơ ngẩn.

Hự!

Nhưng Tiết Xán không muốn chấp nhận kết quả của quẻ bói này, chỉ nghĩ rằng Vong Trần đại sư đang nói dối chúng tôi?

So với sự hoảng loạn của tôi, Vong Trần đại sư lúc này đang bị bóp cổ vẫn rất bình tĩnh.

“Tôi không gạt các người. Vong Trần đại sư nhẹ nhàng nói, Tôi chỉ nói với hai người những gì tôi đã bói ra.”

Lời này vừa nói ra, Tiết Xán lập tức bóp cổ Vong Trần đại sư càng chặt hơn.

Tức khắc, Vong Trần đại sư cũng lộ ra vẻ mặt đau đớn.

“Tiết Xán!” Tôi nhanh chóng muốn ngăn cản anh.

Nhưng Tiết Xán phớt lờ tôi, chỉ nhìn chằm chằm Vong Trần đại sư, cười lạnh nói: “Ai biết được? Tôi thực muốn nghe một chút về bức chân dung của người phụ nữ nhà họ Ninh trong phòng ông?”

Câu nói của Tiết Xán khiến tôi hoàn toàn chết lặng, đột nhiên quên mất phải ngăn cản anh.

Bức chân dung của người phụ nữ nhà họ Ninh?

Tôi lập tức phản ứng lại, nhanh chóng nhìn về phía bức chân dung phía sau Vong Trần đại sư.

Người phụ nữ trong bức tranh này thực sự là người nhà họ Ninh?

Tôi nhìn chằm chằm bức chân dung, trong lòng không khỏi khϊế͙p͙ sợ, cũng trong lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ trong bức tranh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vẻ mặt vẫn đầy oán hận nhưng khóe miệng lại nhếch lên, tựa như nụ cười đầy nguyền rủa.

“A!”

Tôi sợ hãi hét lên, nhanh chóng lùi về sau, Tiết Xán lập tức tiến tới đỡ lấy tôi.

“Tiết Xán!” Tôi hoảng sợ nói: “Cái này, bức chân dung này đã chuyển động đấy!”

Sắc mặt Tiết Xán cũng hơi đổi, nhanh chóng nhìn về phía bức tranh.

Đột nhiên đáy mắt anh vụt qua một tia kinh ngạc, thốt lên: “Bức chân dung này chẳng lẽ là……”

Ngược lại, Vong Trần đại sư vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đại nhân Tiết Xán, ngài đoạn không sai, bên trong bức chân dung này phong ấn hồn phách của Ninh Thanh Mi. “

Ninh Thanh Mi?

Đó là tên của người phụ nữ nhà họ Ninh trong bức tranh ư?

Từ từ!

Vòng Trần đại sư nói cái gì? Hồn phách của người phụ nữ nhà họ Ninh troong bức chân dung này có thực sự bị phong ấn?

Vong Trần đại sư ngước mắt lên nhìn Tiết Xán, nói tiếp: “Đại nhân Tiết Xán, bây giờ ngài hẳn là đang nghĩ rằng tôi có quan hệ với nhà họ Ninh.”

Tiết Xán nhìn Vong Trần đại sư, sau một lúc, anh cuối cùng cũng buông tay.

“Khụ khụ …” Vong Trần đại sư ho khan rồi lại ngồi xuống, nhìn ông ấy như một cụ ông.

Cảm thấy tội lỗi, tôi nhanh chóng rót cho Vong Trần đại sư một tách trà từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

“Bức tranh này rốt cuộc là như thế nào?” Tiết Xán cũng ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.

Vong Trần đại sư nhấp một ngụm trà mới chậm rãi nói: “Hai vị hẳn là biết tên ngôi chùa này là gì?”

“Chùa trấn tà.” Tiết Xán rõ ràng là quá lười để trả lời cái loại câu hỏi thiểu năng này. Vì vậy, tôi nhanh chóng trả lời.

“Đúng vậy.” Vong Trần đại sư gật đầu, “Gọi là trấn tà vì thứ mà chúng tôi muốn trấn áp chính là hồn phách của Ninh Thanh Mi.”

Tôi trợn tròn mắt.

Tôi chợt nhớ tới, trước khi lên núi vào ngôi chùa này, tôi đã được nghe kể về truyền thuyết và sự tích của ngôi chùa này.

“Cho nên, lúc trước thành lập ngôi chùa này, lệ quỷ mọi người muốn phong ấn là Ninh Thanh Mi?” Tôi buột miệng hỏi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
“Đúng vậy.” Vong Trần đại sư gật đầu, “Vào thời nhà Tống, nhà họ Ninh bị diệt vong, Ninh Thanh Mi cũng chết một cách bi thảm. Nhưng sau khi chết, oán khí không tan, mang theo toàn bộ thù hận của nhà họ Ninh hóa thành lệ quỷ, vẫn luôn quấy phá khắp nơi. Vào thời nhà Minh, Sư Tổ của chúng tôi đã dùng hết linh lực của đời mình trấn áp trong bức tranh này, sợ cô ta trốn thoát nên đã xây ngôi chùa này.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Ninh Thanh Mi lợi hại đến vậy sao, lại cần áp chế mạnh mẽ như vậy?

Tôi biết, sức mạnh của quỷ hồn từ oán khí mà ra, so với tu vi Huyền học đều giống nhau. Có thể trở thành một lệ quỷ lợi hại như vậy, ngoại trừ oán khí mạnh mẽ ra, tu vi của Ninh Thanh Mi lúc còn sống chắc cũng không hề thấp.

Tôi nhịn không được hỏi Tiết Xán: “Thân phận của Ninh Thanh Mi ở nhà họ Ninh là gì mà lợi hại như vậy?”

“Bà ta là dì của Ninh Trác.” Tiết Xán trả lời, “Tu vi của bà ta cực kỳ cao, thậm chí còn vượt qua cả người đứng đầu nhà họ Ninh trước đây là cha của Ninh Trác. Trong toàn bộ lịch sử của gia tộc họ Ninh, người duy nhất vượt qua bà ta có lẽ là Ninh Trác.”

Bà ta qủa nhiên là một người phụ nữ lợi hại. Lòng tôi tràn ngập nỗi sợ hãi mà nhìn bức tranh kia.

Lúc này, bức tranh đã trở lại bình thường, nhưng không biết có phải do tâm lý của tôi không, tôi luôn cảm thấy bức tranh này dù vẫn đang nhắm mắt nhưng bà ta dường như vẫn đang nhìn tôi khiến tôi bất giác rùng mình.

“Vậy nên.” Vong Trần đại sư nhẹ giọng nói, “Tôi cùng Ninh gia không có quan hệ gì cả, dĩ nhiên cũng sẽ không lừa gạt hai người. Duyên mệnh của thí chủ An Tố thực sự không thể thay đổi được và quẻ bói này cũng vậy.”

Thấy sự tức giận trong đôi mắt đen của Tiết Xán lại bùng phát, tôi nhanh chóng giữ chặt lấy anh rồi kính cẩn nói với Vong Trần đại sư:

“Đại sư, Tiết Xán và tôi, thật sự không thể có tương lai sao?”

Có lẽ là do giọng điệu của tôi quá chân thành, trêи mặt Vong Trần đại sư cũng có dấu hiệu lay động.

“Duyên trời đã định, nhưng thành bại là do con người.” Ông ấy ngẩng đầu nhìn chúng tôi, “Lão nạp cả đời này đều say mê với đoán mệnh và bói toán. Nhưng trêи thế gian này, không có gì là tuyệt đối chắc chắn cả, hai người cũng không cần phải quá lo lắng về nó.”

Tôi không biết những lời này của Vong Trần đại sư là sự thật hay chỉ là đang an ủi chúng tôi thôi, nhưng tôi vẫn nói: “Cảm ơn đại sư.”

Ở bên kia, Tiết Xán đã trực tiếp xoay người rời đi, tôi cũng vội vàng chào tạm biệt Vong Trần đại sư và đi ra ngoài.

Tiết Xán và tôi vừa đi ra ngoài, nhìn sắc mặt xanh mét của Tiết Xán, tôi đang lưỡng lự không biết nên nói gì với anh. Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ đằng sau.

“Bạn học An Tố?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom