• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Giọt tình (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 21-30

Chương 21 Ác ý

Truyện Giọt Tình - Giọt tình truyện - giot_tinh - Truy cập Zalo : https://zalo.me/g/cmmwuv189 - Hải Yến đọc thêm chương mới nhất nhé

Dương Hân liên tục dùng muỗng khuấy ly cà phê, tiếng cái muỗng đụng vào thành ly tạo ra âm thanh khiến tôi sởn da gà.

“Lý Nhã Hàm, trong bốn năm đại học thì ngoại trừ tớ, còn ai chịu làm bạn với cậu chứ?” Câu hỏi của Dương Hân đã đụng đến nơi yếu đuối nhất của tôi.

Cô ấy nói không sai, đúng là không ai làm bạn với tôi. Mỗi khi tôi chủ động nói chuyện với các bạn nữ trong lớp thì họ đều tránh xa tôi, cười bảo là nói chuyện với tôi rất áp lực.

Nhiều lần như thế tôi cũng không còn muốn chủ động bắt chuyện với họ nữa.

Vì vậy nên khi Dương Hân đưa tay ra sau khi cuộc thi biện luận tiếng Anh kết thúc thì tôi giống như vớ phải cái phao vậy, cố sức mà nắm lấy không chịu buông ra.

Tôi cúi đầu giống như còn gà trống đấu thua trận, chỉ im lặng nghe cô ấy hỏi tôi hàng loạt câu hỏi.

“Cậu ra sức đối xử tốt với tớ, chẳng qua là sợ người bạn duy nhất này sẽ rời xa cậu, lúc đó sẽ không còn ai làm nền cho cậu mà thôi. Tâm địa gian xảo của cậu, tớ đã sớm nhìn thấu rồi.” Tôi ngạc nhiên ngẩng phắt lên khi nghe câu này: “Dương Hân, cậu đang nói cái gì vậy?” Tôi thừa nhận tôi không có bạn bè, có thể là do nhân duyên tôi không tốt nhưng cô ấy nói tôi không rời cô ấy chỉ vì muốn cô ấy làm nền cho tôi thì tôi thật sự không thể chấp nhận được.

Cô ấy nhướn mày tỏ vẻ bất mãn.

“Đúng vậy, cậu quả thật có chút nhan sắc, có chút trình độ chuyên nghiệp nhưng cậu không cần phải tỏ vẻ trước mặt tớ rồi giả vờ làm bộ mặt cao cao tại thượng.” Từng lời nói của cô ấy như một con dao đâm vào trong tim tôi.

“Tớ không biết cậu đã hiểu lầm chuyện gì nhưng tớ chưa từng nghĩ sẽ ra vẻ trước mặt cậu…” Đối mặt với người bạn duy nhất, tôi lại không thể nói ra lời nói cay độc nào.

Cho dù cô ấy đã bán đứng tôi, lừa gạt tôi thì tôi vẫn muốn giải thích cho cô ấy hiểu.

Tôi đột nhiên hiểu ra lời cô ấy nói, những lời nói này chẳng phải là đang ganh ty với tôi sao? Tôi do dự một lát rồi dùng giọng điệu không dám tin mà hỏi cô ấy có phải đang ganh ty với tôi không.

Nghe hai chữ “ganh ty”, cô ấy giống như bị đâm trúng chỗ đau mà đứng bật dậy và lớn giọng.

“Nhảm nhí, cô nghĩ cô đáng để tôi ganh ty sao?” Tôi đã hiểu rõ vấn đề nên cũng không còn nhẫn nhịn như lúc nãy: “Nếu không thì là gì? Ngưỡng mộ tôi sao?” Khuôn mặt như bị nhìn thấu của cô ấy khiến tôi muốn bật cười. Cô ấy lúc nào cũng thế, rõ ràng là để ý nhưng lại làm ra vẻ không quan tâm, một khi bị phát hiện thì mặt biến sắc và lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Lúc đi học cô ấy là con mọt sách, không thích sửa soạn, còn tôi thì đã sớm biết cách làm đẹp cho bản thân. Khi chúng †ôi đi cùng nhau thì lúc nào cũng có lũ con trai nhiều chuyện trêu ghẹo chúng tôi là hoa khôi và trò hề của cả trường.

Tôi hiểu rõ sự ác ý của họ và luôn an ủi Dương Hân đừng để ý đến những lời nói đó. Cô ấy luôn cười nói sẽ không để ý đến nó.

Làm sao mà tôi tin cô ấy không để ý chứ, không có cô gái nào mà không để ý đến nhan sắc của mình. Vì vậy nên tôi biết cô ấy đã lén lén mua đồ trang điểm nhưng lại không dùng đến.

Cô ấy nghĩ cô ấy hiểu rõ tôi nhưng tôi mới là người hiểu rõ cô ấy.

Chỉ vì gang ty mà cô ấy giúp Khương Chí Cang hại tôi sao? Người bạn như vậy thì tôi thà không có còn hơn.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Dương Hân, cô đừng giả vờ nữa, tôi còn không biết tâm địa gian xảo của cô sao?” Tôi dùng lại câu nói của cô ta để chẹn họng cô ta khiến cô ta tức giận đến đỏ cả mặt.

Cô ta cuối cùng cũng chịu thua, sự bình tĩnh trên gương mặt hoàn toàn biến mất, lớp trang điểm kỹ càng cũng che đậy không được sự đố ky trên gương mặt biến dạng của cô ta.

“Lý Nhã Hàm, cô là cái thá gì? Tại sao người tôi thích đều thích cô? Rõ ràng là thành tích của tôi tốt hơn cô nhưng giáo viên chỉ công nhận cô mà không thèm khen tôi lấy một câu?” Cuối cùng cô ta cũng đã để lộ bộ mặt thật, thật khó coi, cô ta lúc này khó coi hơn bao giờ hết.

Tôi thờ ơ nhìn cô ta nổi điên, trái tim ngày càng lạnh.

“Vì vậy nên cô giúp Khương Chí Cang hãm hại tôi?” Tôi chỉ cần cô ta thừa nhận thì coi như tình chị em giữa chúng tôi sẽ cắt đứt.

Cô ta đột nhiên phá lên cười, nụ cười rợn người, ánh mắt thì lạnh lùng vô cảm.

“Lý Nhã Hàm, đừng nói cô quên rồi nhé? Cô và Khương Chí Cang… làm thế nào mà quen biết nhau?” Cô ta nửa đùa nửa thật nói ra câu này khiến tôi lạnh dọc sống lưng, tôi có thể cảm nhận được sự ác ý từ Dương Hân.


Chương 22 Kẻ chủ mưu

Nếu Khương Chí Cang là biển lửa của cuộc đời tôi thì Dương Hân chính là người đã đẩy tôi vào trong biển lửa.

Nếu không phải Dương Hân nhắc thì tôi thiếu chút đã quên mất tôi đã quen biết Khương Chí Cang như thế nào.

Năm đó là Dương Hân nói với tôi rằng cô ấy có một người đồng hương rất đẹp trai muốn giới thiệu cho tôi. Tôi lẽ ra muốn từ chối nhưng chính cô ấy bảo không hẹn hò thì còn gì là thời đại học nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý.

Chính vì vậy tôi được sắp xếp gặp gỡ Khương Chí Cang, anh ta trúng “tiếng sét ái tình” với tôi và nhiệt tình theo đuổi tôi.

Dưới sự đưa đẩy của Dương Hân, tôi đã nhận lời Khương Chí Cang. Dần dần tôi đã cảm động trước sự bảo bọc dịu dàng của anh ta và yêu anh ta.

Thật nực cười, thì ra cuộc đời tôi vốn đã bị người khác âm thầm sắp đặt, và kẻ chủ mưu sắp đặt tấn bi kịch này lại là người chị em tốt của tôi! Nhìn nụ cười vặn vẹo của Dương Hân, vẻ mặt tôi bình thản như một đầm nước chết.

“Lý Nhã Hàm, cô không ngờ đúng không? Gô rất cao ngạo mà? Sao? Bị tôi chơi khăm cảm giác có dễ chịu không? Một Dương Hân cuồng loạn thế này với tôi như một kẻ xa lạ, cô ta đã mục rữa từ thể xác đến tâm hồn, chỉ còn lại lớp da mỏng cố chống đỡ mà tôi.

Cô gái tài giỏi ngày xưa trên cuộc thi tiếng Anh đã chết rồi, hoặc là cô ta chưa bao giờ tồn tại. Có lẽ bản chất của cô ta vốn đã mục rữa như thế, chỉ tồn tại nhờ vào lớp bọc hiền lành bên ngoài mà thôi.

Còn tôi lại bị lớp vỏ bọc này lừa gạt khiến nửa đời tôi bị hủy hoại trong tay cô ta.

Tôi là một người trọng tình nghĩa nhưng không ngu ngốc đến mức bị cô ta lừa gạt như vậy mà vẫn xem cô ta là chị em tốt.

“Dương Hân, những gì cô nợ tôi, tôi sẽ lấy lại từng món một từ cô.” Tôi rất bình thản nhưng lời nói lại rất chắc chắn. Cho dù có thua cả nửa cuộc đời còn lại thì tôi cũng sẽ không để cô ta và Khương Chí Cang được yên ổn.

“Cô có bản lĩnh thì đến lấy, năm xưa cuộc thi tiếng Anh tôi thua cô, tôi không tin cả đời này không thắng được cô.” Giọng điệu cô ta nanh nọc, giống như muốn đạp chết tôi thì cô ta mới hả dạ.

Đến bây giờ mà cô ta còn canh cánh mãi chuyện tôi thắng cuộc năm xưa sao? Cái thứ điên cuồng này tôi bây giờ không còn muốn quan tâm nữa. Không còn muốn ngồi lại đây thêm nữa, tôi cầm lấy túi xách và đứng lên rời khỏi, sẵn tiện trả tiền cho cả ly cà phê của cô †a.

Ngày xưa chúng tôi uống cà phê thường hay trả mỗi người một nửa, không phải tình cảm không tốt mà là lần nào tranh nhau trả tiền cũng rất mệt nên thôi thì của ai người nấy trả.

Nhưng hôm nay là tôi hẹn cô ta nên tất nhiên tôi sẽ phải trả tiền.

Ra khỏi quán cà phê, khuôn mặt tôi không làm bộ bình tĩnh được nữa mà nước mắt đã rơi ướt cả mặt, không cách nào lau khô được.

Chính trong lúc tôi đang đau khổ thì điện thoại đã reo lên, hai chữ “ông chủ” hiện ra thì tôi mới nén nước mắt và bắt máy lên.

“Lý Nhã Hàm, cô đi đâu rồi?” Giọng nói của Đường Kiêu lúc này dịu dàng đến lạ, cho dù trong đó có mấy phần trách móc tôi.

Tôi cố giấu đi tiếng nghẹn ngào và nói cho anh ta biết vị trí của tôi. Không lâu sau đó, anh ta đã lái xe đến đón tôi.

Tôi rất cảm động, mỗi khi tôi đau khổ hoặc gặp chuyện thì Đường Kiêu đều an ủi tôi rất đúng lúc. Ngồi trên xe, Đường Kiêu hỏi tôi tại sao lại rời khỏi chung cư.

Tôi kể anh nghe chuyện của Dương Hân, anh ta nhăn mặt hỏi sao bên cạnh tôi toàn là mãnh hổ thú dữ vậy.

Tôi chưa kịp hỏi lý do anh ấy ra khỏi chung cư mà không nói một tiếng thì anh đã bảo là đã đi giúp tôi giải quyết mọi chuyện.

“Giải quyết mọi chuyện?” Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

Anh ta thẳng thắn nói cho tôi biết là đã giải quyết xong xuôi Khương Chí Cang và Vương Phàm, tôi có thể an tâm đi làm rồi.

“Giải quyết xong xuôi? Là giải quyết như thế nào?” Anh ta không nhìn tôi nhưng nửa bên mặt của anh rất lạnh lùng.

“Thừa sống thiếu chết.” Khuôn mặt Đường Kiêu tự nhiên có phần đáng sợ.

Trong lòng tôi hoàn toàn không có cảm giác sảng khoái, không chính tay trừng trị Khương Chí Cang thì tôi không cam tâm.

Tôi chưa kịp nói lời nào thì ba tôi đã gọi điện thoại đến.

Tôi vừa nghe máy thì đã bị ba quát mắng ầm trời đến giật mình.

“Đồ bất hiếu, con muốn tức chết cha thì mới vừa lòng đúng không!” Tôi ngơ ngác, muốn khóc mà đã cạn khô nước mắt. Rốt cuộc lại có ai nói gì với ba tôi đây?


Chương 23 Giải thích!

Tôi mua vé máy bay định về nhà ngay trong đêm, nhưng Đường Kiêu cứ kiên quyết theo tôi về. Tôi liếc anh ta nói ba mẹ tôi không quen biết anh ta mà hiểu lầm anh ta là người tình tôi thì sao.

Dù sao thì tôi cũng không dám nói với ba mẹ chuyện bị Khương Chí Cang giam giữ và chuyện ly hôn với anh ta, ba tôi bị bệnh tim nên tôi không biết chuyện hoang đường này có khiến ba tôi phát bệnh không. Vả lại trong điện thoại ba tôi rất tức giận nên làm sao tôi còn dám đổ dầu vào lửa.

Đường Kiêu cười nham hiểm một cái khiến tôi không hiểu anh ta đang nghĩ gì.

“Tôi chẳng phải là người tình của cô sao?” Lời nói của anh làm tôi nói không nên lời, anh ta nói không sai, trên một ý nghĩa nào đó thì tôi và anh ta thật sự đang trong mối quan hệ nhân tình.

Anh ta lấy lý do sợ tôi gặp chuyện nên đã thành công thuyết phục tôi cho anh †a cùng về nhà nhưng tôi yêu cầu anh ta không được vào nhà, chỉ có thể đợi bên ngoài.

Ngồi trên máy bay, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ với tâm trạng thất thần.

Đường Kiêu huơ huơ tay trước mặt tôi, hỏi tôi sao lại ngồi ngơ ngác vậy, lần trước cũng vậy nên đã hời cho anh ta.

Khi nói câu này anh ta cười rất đê tiện, làm tôi đỏ cả mặt.

Anh ta xích đến gần tôi, vẻ mặt rất dí dỏm.

“Cô mà còn ngơ ngác thì tôi sẽ kéo cô vào nhà vệ sinh… để diễn lại việc lần trước.” Anh ta thè lưỡi ra và liếm liếm môi, nói lần trước rất kích thích, anh ta rất… nhớ.

Tôi khẩn trương năm lấy áo mình, mắng anh ta không sợ mất mặt nhưng tôi sợ, làm thêm lần nữa tôi nghĩ cũng không dám nghĩI Đến nước này mà Đường Kiêu còn đùa với tôi, tôi có chút tức giận nên quay đầu đi để không nhìn thấy khuôn mặt bỡn cợt của anh ta.

Đúng lúc tôi sắp ngủ thiếp đi thì nghe Đường Kiêu thở dài, lầu bầu một câu: “Tôi sợ cô tâm trạng không tốt nên muốn chọc cười cô thôi mà.” Tôi vừa tức giận vừa buồn cười, làm gì có ai chọc cười người ta như vậy chứ? Thế nhưng tâm trạng tôi đã thả lỏng ít nhiều. Ngủ được một giấc thì máy bay hạ cánh. Vừa về đến nhà, ba tôi xém chút đã ném đôi giày vào mặt tôi, còn mắng tôi dám bước vào nhà này sao.

“Ba, ba đang giận chuyện gì vậy? Ba tức giận là không tốt cho sức khỏe đâu, làm sao mà con an tâm được?” Tôi nhanh chóng an ủi ba tôi, còn mẹ tôi thì dùng ánh mắt ám thị tôi nói ít lại.

Tôi ngoan ngoãn đứng kế tivi ở phòng khách, lúc nhỏ mỗi lần tôi phạm lỗi thì ba tôi đều bắt tôi đứng ở đó và để tôi nói ra tôi phạm lỗi gì rồi mới trừng phạt tôi sau.

Xem ra là do tôi ngoan ngoãn đứng ở đó nên lửa giận của ba tôi đã giảm bớt. Ba tôi để chiếc dép xuống và ngồi xuống ghế sofa.

“Nhã Hàm, con làm sao có thể… có thể làm ra… chuyện đó chứ? Giọng điệu đanh thép của ba tôi làm tôi ngơ ngác, tôi gọi ba tôi và hỏi rốt cuộc đã nghe thấy chuyện gì.

Ba tôi lấy từ trong hộc tủ ra một bức ảnh và ném về phía tôi, bảo tôi tự mà xem.

Tôi nhìn bức ảnh và giận đến run người.

Đó chẳng phải là lúc tôi và Đường Kiêu gặp Khương Chí Cang trong nhà hàng sao? Đường Kiêu kéo tôi đi, không ngờ lại bị Khương Chí Cang chụp lén từ phía sau chúng tôi.

Tôi tức giận hỏi ba bức ảnh này ở đâu có.

Ba tôi nói là do Khương Chí Cang gửi đến, còn gửi kèm bức thư đến nói cho dù anh ta còn yêu đến mức nào thì tôi vẫn phản bội anh ta.

Thật sự là khốn kiếp mà! Tôi đoán là ngày hôm đó sau khi chụp được bức ảnh này thì anh ta đã rửa ra rồi gửi cho ba tôi.

Thấy khuôn mặt tức giận của ba, tôi thật sự không đành lòng nói sự thật ra.

“Ba, chẳng lẽ ba không tin tưởng con gái ba sao?” Tranh luận một lúc thì tôi chỉ có thế nói như vậy.

Mẹ tôi mắt rưng rưng đi đến bên cạnh tôi.

“Con gái, không phải là ba con không tin tưởng con, khi thấy bức ảnh ông ấy cũng không tin. Nhưng ba con đã lén đi đến công ty con và nghe những lời đồn đại về chuyện của con và người đàn ông đó nên mới tức giận như vậy.” Ba tôi đã đến công ty sao? Tôi nghĩ lại thì lần đó Đường Kiêu kéo tôi đến bệnh viện đã bị các đồng nghiệp nhìn thấy.

“Nhã Hàm, ba tin tưởng con nhưng con hãy giải thích cho ba nghe đi, người đàn ông đó rốt cuộc là ai?” Tôi ngập ngừng rồi gọi điện thoại cho Đường Kiêu.


Chương 24 Người cha thân yêu

“Cháu chào bác, cháu là cấp trên của Lý Nhã Hàm, cháu tên Đường Kiêu.” Sau khi vào nhà thì Đường Kiêu đã hoàn toàn thay đổi thái độ bất cần trước đó mà rất ngoan ngoãn trước mặt ba tôi.

Tôi đã căn dặn Đường Kiêu rất kỹ trong điện thoại là ba tôi mắc bệnh tim nên nhất định không thể nói ra sự thật với ba tôi.

Ba tôi nghe xong câu nói của Đường Kiêu, trên mặt đã thoải mái ít nhiều. Ông mời Đường Kiêu ngồi, anh ta cũng ngồi xuống rất tự nhiên.

Tôi vừa định ngồi xuống thì ba tôi đã quát bảo không được ngồi làm tôi giật mình đứng dậy ngay lập tức.

Tôi đành ủ rũ đứng một bên nghe cuộc trò chuyện cứng nhắc giữa hai người.

“Vị chủ tịch Đường này, cậu nói cậu là cấp trên của Nhã Hàm nhưng tôi nhớ sếp của Nhã Hàm họ Triệu mà…” Ba tôi chỉ là người công nhân bình thường nên khi nhìn thấy người có quyền thế như Đường Kiêu thì có chút e dè, vì vậy mà câu hỏi của ông rất uyển chuyển.

Đường Kiêu liếc nhìn tôi một cái: “Bác trai, con gái bác rất ưu tú nên cháu đã dùng mức lương gấp ba tuyển cô ấy từ công ty lão Triệu về.” Từ “mức lương gấp ba” anh ta nói rất khéo léo, không chỉ để ba tôi nắm được trọng điểm mà còn thành công làm tôi bế mặt một trận.

Ba tôi quay về phía tôi làm tôi rụt cả người lại nhưng tôi nhận ra trong ánh mắt ông có vài phần tán thưởng.

“À, thì ra là thế. Vậy… còn những lời đồn kia là sao?” Ba tôi tất nhiên là không hồ đồ rồi, dù sao ông cũng đã ăn bốn mươi năm cơm rồi. Ánh mắt ba tôi nói cho tôi biết là đừng hòng qua mắt được ông.

Tôi nhìn Đường Kiêu, tâm trạng rất căng thẳng.

Đường Kiêu rất bình tĩnh giải thích cho ba tôi là do anh ta rất tán thưởng tôi nên các nhân viên khác trong công ty có thể sẽ không phục, vả lại dạo gần đây thường xuyên cùng nhau làm việc nên mới dấy lên tin đồn như thế.

Lý do tốt đấy, cùng nhau làm việc sao! Tôi và anh ta có bao giờ bàn công việc đâu chứ. Anh ta đúng là kẻ lão luyện trên thương trường, lại có thể bịa ra cả một câu chuyện như thế.

Ba tôi cười rất hài lòng, xem ra anh ta đã qua mặt được ba tôi rồi.

Nhưng ba tôi vẫn không quên bỏ qua những tiểu tiết mà hỏi tại sao Đường Kiêu lại theo tôi về nhà.

“Bác trai, nếu như chỉ vì sự tán thưởng của cháu mà làm bác hiểu lầm con gái bác thì cháu thật lòng rất xin lỗi. Vả lại cháu cũng không muốn mất đi nhân tài ưu tú như thế nên sau khi suy nghĩ cháu đã quyết định đích thân đến giải thích với bác.” Khả năng nói dối của anh ta thật là khiến tôi kinh ngạc. Lần này thì ba tôi không chỉ không trách tôi mà còn cho rằng Đường Kiêu rất trọng dụng tôi.

Từ nhỏ ba tôi đã xem tôi là niềm kiêu hãnh của ông, ông rất hay khoe tôi với mọi người. Đường Kiêu luôn miệng khen ngợi tôi, ông không vui mừng mới là lạ.

Quả nhiên, ba tôi đã nở nụ cười, luôn miệng nói đã phiền Đường Kiêu phải vất vả đến giải thích.

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng mẹ lại kéo tôi vào phòng ngủ.

“Nhã Hàm, con và Chí Cang rốt cuộc làm sao vậy?” Mẹ tôi đó giờ đều rất nhạy cảm, câu hỏi đột ngột của bà làm tôi không biết phải trả lời như thế nào.

Sau khi nghĩ ngợi thì tôi đã nói toàn bộ câu chuyện cho mẹ nghe, tất nhiên về chuyện của Đường Kiêu thì tôi đã giấu giếm đi phần nào. Tôi còn nhấn mạnh nhất định không được nói với ba biết.

Mẹ tôi giận đến run người, bà không ngờ lại bị hai mẹ con kia lừa gạt lâu như vậy, đã thế còn giúp họ hỏi tội tôi nữa.

Mẹ nói tôi suy nghĩ thấu đáo và sẽ không nói cho ba tôi biết mà sẽ giấu ông trước. Tôi nhẹ nhõm quay về phòng khách thì nhìn thấy ba tôi và Đường Kiêu đã cùng nhau uống rượu và tán dóc.

Ôi trời, tôi không thể không bái phục Đường Kiêu, anh ta lại có thể dụ ba tôi lấy bình rượu quý mà ông đã cất một năm cũng không nỡ uống ra chiêu đãi anh ta.

Tôi nhăn mặt nghe hai người họ nói chuyện suốt hai tiếng, cuối cùng mẹ tôi phải lên tiếng bảo hãy nghỉ ngơi sớm để mai còn quay về làm việc.

Mẹ tôi đã dọn dẹp phòng ngủ cho tôi rồi, ba tôi vừa nhìn đã nhíu đôi mày.

“Mẹ nó à, sao bà không chuẩn bị cho Tiểu Đường một căn phòng?” Sao? Ba tôi lại muốn giữ anh ta ở lại một đêm sao? Tôi liếc nhìn Đường Kiêu, anh ta nở nụ cười rất nham hiểm.


Chương 25 Ổn định cuộc sống

Tôi thật không còn lời nào để nói về ba tôi khi lại để Đường Kiêu chiếm phòng của tôi, còn tôi thì ngủ trên sofa ngoài phòng khách! Khi tôi ôm mền gối từ phòng ngủ đi ra thì thấy Đường Kiêu đang nằm trên giường ngủ của tôi với khuôn mặc đắc ý.

“Làm gì có ai lại để con gái ngủ ngoài ghế sofa chứ?” Tôi lẩm bẩm oán trách Đường Kiêu, anh ta nghe thấy rồi nhướn mày và cười háo sắc bảo nếu tôi không ngại thì có thể qua ngủ với anh ta.

Tôi ném chiếc gối vào mặt anh ta nhưng lại bị anh ta một tay bắt lấy, làm tôi tức sôi gan.

Nghỉ ngơi một đêm thì tôi và Đường Kiêu phải đi, dù sao anh ta cũng nói bận phải quay về làm việc.

Trước khi đi, ba tôi căn dặn hãy chăm chỉ làm trong trong công ty Đường Kiêu, dù sao cũng đã nhận của người ta khoản lương gấp ba.

Tôi tức giận và xấu hổ đến mức muốn kiếm cái lỗ chui vào! Đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt háo sắc của anh ta! Sau khi về thì tôi mới phát hiện tôi không có chỗ ở. Không chỉ thế mà tôi còn không có quần áo để thay nữa, trừ hai bộ đồng phục Đường Kiêu mua cho tôi. Tôi lại không thể về nhà Khương Chí Cang mà lấy.

Có thể nói bây giờ ngoài thân xác ra thì tôi chẳng còn gì cả. Tôi chán nản khi nhìn vào số dư tài khoản của mình, thật túng thiếu.

Tâm tư của tôi đã bị Đường Kiêu nhìn thấu, anh ta ném cho tôi một cái thẻ và bảo tôi hãy đi mua ít quần áo và vật dụng hằng ngày.

Tôi e thẹn cầm lấy tấm thẻ và khuất phục trước tài lực của Đường Kiêu. Tất nhiên là tôi không nghĩ anh ta sẽ tốt bụng đến thế, những thứ này sẽ trừ vào lương của tôi! Quần áo thì giải quyết xong rồi nhưng chỗ ở mới là thứ rắc rối, ở thành phố này tôi không có người thân lại chẳng có tiền, muốn thuê căn nhà cũng không được.

Tôi nhìn Đường Kiêu bằng ánh mắt tội nghiệp và hỏi anh ta có thể ứng trước tiền lương vài tháng không. Anh ta không trả lời tôi mà lái xe đi thẳng đến †òa chung cư trước đó.

“Anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?” Tôi thấp thỏm đi theo anh ta vào nhà, đứng cách xa anh ta ba mét.

Đường Kiêu ném cái chìa khóa vào tay tôi khiến tôi khó hiểu. Chẳng lẽ anh ta muốn bao nuôi tôi sao? Anh ta bày ra khuôn mặt kiểu cô đừng nghĩ quá nhiều: “Vừa đúng lúc thiếu một người nấu cơm, cô đến đây ở đi.” Sao? Tôi ngơ ngác.

Đường Kiêu nói do để tiện đường đến công ty nên đã mua một căn hộ chung cư, nhưng rất ít khi ở lại vì thường xuyên phải tăng ca.

Tôi luôn nghĩ rằng người có địa vị như anh ta sẽ không cần phải khổ cực giống những người đi làm như chúng tôi, mỗi ngày chỉ ở nhà đếm tiền thôi.

Nhưng lời nói của anh ta rất khó nghe, cái gì mà thiếu người nấu cơm chứ? Tôi dù không đủ tiền để thuê nhà nhưng cũng không đến nỗi phải đi làm bảo mẫu.

“Nấu cơm tiền lương tính riêng.” “Được thôi.” Đường Kiêu giống như biết tôi đang nghĩ gì nên luôn chặn đầu tôi trước và không để tôi có cơ hội từ chối.

Vả lại bây giờ tôi không còn đồng nào, không khuất phục thì còn có thể làm gì nữa? Căn hộ của Đường Kiêu có hai tầng, thiết kế rất đơn giản nên tổng thể căn nhà rất sạch sẽ.

Đường Kiêu nói anh ta không thích nơi ở lộn xộn bừa bộn nên đó giờ luôn thuê người giúp việc về dọn dẹp, còn bây giờ có tôi rồi nên những công việc này sẽ giao cho tôi.

Tôi xém tí là ói ra cả máu, cả căn nhà lớn như thế mà để một mình tôi dọn dẹp thì mệt chết mất! Đường Kiêu ở một lát rồi quay về công ty. Anh ta bảo tôi hôm nay tạm thời khoan hãy đến công ty, đợi anh ta sắp xếp ổn thỏa mới đến sau.

Trước khi đi, anh ta nhấn mạnh tối về phải thấy thức ăn trên bàn, nếu không thì tôi đừng hòng đi ngủ. Tôi xấu hổ đỏ cả mặt, muốn mắng anh ta nhưng anh ta đã đi mất tăm rồi.

Tôi dọn dẹp phòng ngủ xong, định chuẩn bị nấu cơm thì nhận được cuộc gọi của Vương Thục Phấn, mẹ chồng tôi gọi tới.

Tôi cắn chặt răng và nghe, xem bà ấy muốn giở trò gì.


Chương 26

“Lý Nhã Hàm, cô hại con trai tôi đến nông nỗi này, cô phải đền tiền thuốc men cho nó, nếu không tôi sẽ cho mọi người thấy ảnh khỏa thân của cô, để xem lúc đó cô còn mặt mũi đi ra ngoài đường không!” Nghe giọng điệu của Vương Thục Phấn giống như tôi nợ cả nhà họ vậy. Tôi cắn răng chịu đựng nghe bà ta chửi mắng xong.

Tôi cứ tưởng Khương Chí Cang bị Đường Kiêu trừng trị một trận nên cụp đuôi lại rồi, mấy ngày nay không hề đến làm phiền tôi nữa. Bây giờ tôi mới biết thì ra là hắn ta bị đánh đến nhập viện rồi, muốn đến làm phiền tôi cũng không được.

Vì vậy nên mẹ của hắn, bà Vương Thục Phấn mới ra mặt.

Bà ta dùng ảnh khỏa thân uy hiếp tôi đền tiền thuốc men cho con trai bà ta cũng thôi đi, bà ta lại còn muốn tôi đền tiền tổn thất tinh thần nữa.

Vương Thục Phấn tính toán hay thật, bà ta ngày xưa đi chợ trả giá vốn dĩ rất lợi hại mà.

Tôi quyết định đến bệnh viện gặp hai mẹ con họ, xem họ muốn bày trò gì.

Tôi không tin hai kẻ xem việc duy trì nòi giống còn quan trong hơn cả sinh mạng lại dễ dàng gạt tôi một mớ tiền rồi sẽ bỏ qua cho tôi.

Trong bệnh viện, Khương Chí Cang nằm trên giường bệnh, chân trái và đôi tay đều đắp thạch cao, trên đầu quấn mấy vòng băng trắng, một con mắt bị băng bó lại.

Tôi lặng lẽ cười vào mặt hắn ta, nhân tiện khen Đường Kiêu làm tốt lắm.

Vương Thục Phấn nhìn thấy tôi thì rất kích động, lao vào muốn đánh tôi, còn chửi rủa tôi hại con trai bà ta không thể sinh con được nữa.

Chà? Thì ra ngoài ngoại thương thì hắn còn bị đánh đến vô sinh sao. Thật là báo ứng mà, Khương gia có mình hắn ta là con trai, không ngờ đến đời hắn ta thì tuyệt hậu.

Nhưng tôi nghĩ Khương Chí Cang cũng chẳng có gì đáng buồn, dù sao thì hắn †a cũng chẳng cần nó để qua ngày. Đối với hắn ta thì nó chỉ là công cụ bài tiết mà thôi.

Tôi cười khan một cái rồi đẩy Vương Thục Phấn ra, nào ngờ bà ta nằm vạ trên mặt đất khóc lóc om sòm.

Hành lang bệnh viện tụ tập rất đông người, tất cả đều nhìn vào phòng bệnh của Khương Chí Cang.

“Con đàn bà xấu xa này, mưu đồ giết chồng chưa đủ, lại còn muốn giết cả bà già này nữa! Con đàn bà này thật là ác độc!” Tôi khinh, tài diễn xuất của bà ta quả không thua kém con trai bà ấy, Khương Chí Cang so với bà ta quả là còn thua xa, tôi không mà hình dung nổi hai năm nay bà ta giả vờ diễn vai một bà mẹ chồng hiền lành trước mặt tôi phải khổ sở đến nhường nào.

Tiếng xì xào bàn tán càng ngày càng nhiều làm tôi có phần không ngồi yên nổi nữa. Tôi không phải là người mặt dày, tôi không thích bị người khác chỉ trỏ nơi đông người.

“Nói đi, bà muốn bao nhiêu?” Tôi cắn răng dùng âm lượng chỉ mình Vương Thục Phấn nghe thấy mà hỏi bà †a một câu.

Tôi không còn đồng nào và cũng chưa bao giờ tôi nghĩ phải cho tiền bà ta nên chỉ có thể làm dịu bà ta trước để chặn miệng những người qua đường.

Bà ta nghe xong thì giống như đánh tiết gà vậy, xòe năm ngón tay ra với tôi.

Tôi nhăn mặt: “Năm mươi ngàn?” Bà ta hất hàm, ghê tởm vô cùng: “Năm triệu!” Bà ta thật mặt dày, tính dựa vào vào tấm ảnh khỏa thân mà tống tiền tôi sao, thật là hoang đường mài! Tôi nhịn không nổi mà cười lạnh lùng một cái rồi nhìn về phía Khương Chí Cang, giọng nói trở nên gay gắt.

“Khương Chí Cang, anh tưởng có vài tấm ảnh khỏa thân của tôi thì tôi sẽ ngoan ngoãn dâng tiền cho anh sao? Anh đừng quên là tôi cũng có đoạn clip ân ái của anh và tên đàn ông kia! Anh chọc giận tôi thì tôi sẽ để mọi người tromg công ty anh thấy vẻ yểu điệu của anh!” Tôi ra vẻ cao ngạo khi nói những lời này nhưng thật chất là cả người đều đang run rẩy.

Khương Chí Cang để lộ vẻ nham hiểm với con mắt còn lại, khi hắn nghe xong thì một chút vẻ sợ hãi cũng không có.

“Lý Nhã Hàm, tôi còn không hiểu rõ cô sao? Cô mà có gan nói ra chuyện gả cho một người chồng đồng tính thì sẽ không bị tôi giam giữ hết ba lần rồi!” Lời hắn ta nói giống như con dao cắt vào nơi đau nhất trong tim tôi. Hắn ta nói không sai, tôi đúng là không dám nói ra việc tôi đã gả cho một tên đồng tính.

Tôi kiêu ngạo hai mươi năm, lấy chồng là thất bại duy nhất của đời tôi, nếu tôi nói ra chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình.

Khương Chí Cang dường như nhìn thấu khuôn mặt hoảng sợ của tôi, tôi cúi mặt nói với hắn ta năm triệu là chuyện không thể nào.

Hắn ta cười ha hả, vẻ mặt đắc thắng.

“Trả giá được, nhưng mà…” Hắn ta lấp lửng khiến lòng tôi sợ hãi cực độ, tôi khinh bỉ nhìn hắn ta, chờ đợi câu tiếp theo.

“Thụ tỉnh nhân tạo, cô có nghe nói qua chưa?” Tôi mở to tròng mắt, cả căn phòng tràn ngập một không khí lạnh tanh.


Chương 27 Ba tôi mất rồi

Tôi luôn cho rằng tôi đã sớm nhìn thấu sự vô liêm sỉ của Khương Chí Cang.

Nhưng tôi đã quên mất sự độc ác của con người sẽ không ngừng tăng lên.

Hắn ta thậm chí còn nói với tôi là thụ tinh nhân tạo thì không cần phát sinh quan hệ tình dục, nghe giọng điệu hắn †a cứ như tôi vớ được món hời lớn lắm không bằng làm tôi phát buồn nôn.

Tôi giả vờ bảo sẽ suy nghĩ về nó, hắn ta nhìn tôi đầy gian ác và bảo tôi đừng có giở trò.

Tôi có mà bị điên thì mới đồng ý thụ tinh nhân tạo! Vấn đề là ảnh khỏa thân của tôi nằm trong tay hắn nên tôi cần làm dịu hắn rồi mới tìm cách tiêu hủy đống ảnh đó.

Từ phòng bệnh đi ra, phía sau tôi toàn là tiếng xì xâm, quay đầu lại nhìn song không tìm được nguồn cơn của âm thanh đó mà chỉ có ánh mắt soi mói của mọi người.

Tôi nhăn mặt và nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Về đến nhà, tôi nằm liệt trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh không mảnh vải che thân của tôi. Những tấm ảnh đó rõ ràng sắc nét, vừa nhìn là nhận ra tôi ngay.

Khônh biết đã nằm trong bao lâu, ngoài trời đã tối đen, tôi vội bật đèn lên do sợ bóng tối sẽ lại bao trùm lên tôi.

“Lý Nhã Hàm, quả nhiên cô vẫn chưa nấu cơm!” Giọng của Đường Kiêu vọng lên từ dưới phòng khách, tim như thắt lại, tôi lao nhanh xuống dưới.

“Cơm của tôi đâu? Cô có biết là tôi sắp đói…” Không cho anh ta nói hết câu thì tôi đã phóng đến ôm anh ta khiến anh ta hoảng hốt, thiếu chút nữa là trượt chân ngã rồi.

Tôi nước mắt nước mũi tèm lem cứ thế mà lau lên bộ âu phục đắt tiền của anh †a. Anh ta dùng một ngón tay búng vào trán khiến tôi đau đến kêu lớn.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đợi tôi bình tĩnh lại thì anh ta mới bắt đầu hỏi về tình trạng của tôi.

Đường Kiêu là hy vọng duy nhất có thể giúp được tôi nên tôi đã kể hết chuyện xảy ra trong bệnh viện cho anh ta nghe.

Anh ta nắm chặt tay làm gân xanh nổi hết cả lên.

“Bị đánh đến mức đó mà còn nghĩ đến chuyện sinh con, lẽ ra nên khiến hắn ta tuyệt tử tuyệt tôn mới đúng!” ‘Trông Đường Kiêu còn phẫn nộ hơn cả tôi, lời nói lạnh lùng khiến tôi nghĩ rằng kẻ đang ngồi trước mặt không phải là anh ta.

Đường Kiêu bảo chuyện ảnh khỏa thân sẽ nghĩ cách giải quyết, dặn tôi hãy yên tâm làm việc của mình.

Tôi gật đầu ngoan ngoãn nghe lời anh ta.

Tôi gọi điện cho ba để được nghe giọng ông, điều này khiến tôi thấy yên tâm.

“Nhã Hàm, sao con lại gọi điện thoại cho ba thế?” Lời nói của ba làm sống mũi tôi cay cay.

Sau khi cưới, tôi đến sống ở thành phố này, từ đó rất ít khi tôi chủ động gọi cho ba. Tôi không dám nói cho ba biết là tôi hoàn toàn không vui khi ở đây.

Tôi nghẹn ngào nói do nhớ ông, sắp đến sinh nhật năm mươi tuổi của ba rồi nên tôi muốn chúc mừng sinh nhật sớm cho ông.

Ba tôi cười bảo tôi ngốc, đến lúc đó nói cũng được mà.

Nói chuyện thêm một lúc nữa thì tôi cúp máy.

Tôi phát hiện trong lúc tôi gọi điện thoại thì Đường Kiêu đã vào nhà bếp để nấu mì.

Mùi thơm nức mũi của tô mì khiến bụng †ôi réo ùng ục.

Tôi không ngờ Đường Kiêu còn có tài nghệ này nên rất ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ anh ta là một tay thiếu gia ham chơi thôi, nào ngờ anh ta còn biết nấu mì.

Mì đã nấu xong rồi, Đường Kiêu bưng nó ra ngoài, còn tôi thì đã muốn chảy nước dãi tới nơi.

Nước lèo trong trong, ở phía trên còn có một lớp trứng gà ta.

Tôi ôm tô mì bắt đầu ăn một miếng lớn, chỉ chốc lát đã chén sạch tô, đến nước cũng húp cạn.

Đường Kiêu trố mắt há miệng nhìn tôi, anh ta chỉ mới ăn được một phần ba tô mì.

Tôi xấu hổ cười nói do tôi đói quá nên mới ăn nhanh như vậy.

Đường Kiêu bất lực nhường tô mì của anh ta cho tôi ăn.

“Cho cô hết đó, ăn đi.” Tôi “miễn cưỡng” chấp nhận, rất nhanh đã ăn hết trong sự ngạc nhiên của Đường Kiêu.

Vừa ăn xong thì tôi lại nhận được cuộc gọi của Khương Chí Cang, mới đó mà đã gấp gáp gọi cho tôi, song như vậy mới đúng là tính cách của hắn ta.

“Cô suy nghĩ đến đâu rồi?” Khương Chí Cang hỏi thẳng vào đề khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi còn đang suy nghĩ thì Đường Kiêu đã giật lấy cái điện thoại.

“Cô ấy sẽ không làm đâu, nếu mày còn dám làm phiền cô ấy, tao sẽ khiến mày tuyệt tự tuyệt tôn.” Đường Kiêu lạnh lùng nói xong câu này thì cúp máy, còn nói với tôi, đối với kẻ ác thì phải ác hơn. Loại người như Khương Chí Cang thì chỉ vì thấy tôi dễ bắt nạt nên mới dám lấn tới mà thôi.

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích nhưng tromg lòng vẫn còn lo sợ Khương Chí Cang sẽ vì câu nói của Đường Kiêu mà tung ảnh khỏa thân của tôi ra ngoài.

Đường Kiêu cười nhếch môi, làm ra vẻ mặt bất cần.

“Tôi đã điều tra hết rồi, vừa khéo… tôi và sếp hắn quen biết với nhau.” Không hổ là tay lõi đời, mới đó mà anh ta đã tìm hiểu hết rồi. Quả nhiên là vận dụng rất tốt câu “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

Tôi lập tức yên tâm, ngày hôm sau vui vẻ theo Đường Kiêu đi làm.

Mới làm việc đến buổi chiểu thì mẹ tôi đã gọi điện thoại đến.

“Nhã Hàm, ba con……

Tiếng mẹ tôi nghẹn đi khiến tôi có chút bất an.

“Ba sao vậy?” Mẹ tôi ngập ngừng, khóc bù lu bù loa.

“Mẹ ra ngoài dạo một vòng, lúc về thì phát hiện ba con bệnh tim tái phát nằm dưới đất, mất rồi.” Cả trái đất như bị đảo lộn, tôi không tin, hôm qua tôi gọi điện thoại ba tôi còn rất khỏe mà, sao hôm nay đã… mất rồi?


Chương 28

Con đường về nhà trở nên dài hơn, cả chặng đường ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu tôi toàn là hình ảnh ba tôi nắm tay đưa tôi đi học về.

Đi rất lâu mới tới trước cửa nhà, trông cảnh nhà đìu hiu, tôi bất giác khóc nấc lên.

Mẹ tôi đứng bên cạnh kệ dép, vừa ngó thấy đã ôm lấy tôi bật khóc nức nở.

“Ba con đi rồi, con bảo mẹ làm sao mà sống nổi đây.” Ba mẹ tôi đã bên nhau gần ba mươi năm rồi, hai người yêu thương nhau nửa đời người, nay ba tôi đi rồi, mẹ tôi như sụp đổ.

Trụ cột của nhà này đã sụp đổ rồi, tôi cần phải phấn chấn lên để làm chỗ dựa cho mẹ tôi.

Mấy ngày nay tôi đều ở nhà lo liệu tang lễ của ba tôi, mẹ tôi vẫn luôn mang vẻ đau buồn trên gương mặt, không làm được việc gì. Tôi vừa xử lý tang lễ vừa chăm sóc mẹ tôi, kẻo bà nghĩ quẫn đi theo ba tôi.

Mấy hôm liền tôi dường như chẳng ngủ nghê gì, còn phải vờ tỏ ra mạnh mẽ tiếp đón họ hàng đến thăm viếng khiến người tôi mệt nhoài.

Lúc chôn cất họ, trời đổ cơn mưa nhỏ, tôi không nhịn được mà òa lên nức nở, tiếng khóc hòa cùng tiếng mưa rơi ngày càng lớn.

Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, vừa lau nước mắt cho tôi vừa bảo bà không phải người yếu đuối nên không cần lo cho bà, tôi hãy yên tâm đi làm việc.

Ba tôi đi rồi, làm sao tôi có thể yên tâm để mẹ cô đơn một mình ở nhà chứ.

Tôi đề nghị mẹ tôi đến thành phố tôi làm việc và ở cùng tôi, đợi tôi kiếm đủ tiền sẽ mua cho bà một căn hộ.

Mẹ tôi lắc đầu nói bà không nỡ rời xa căn nhà này, bà bảo tôi không cần lo lắng, bà còn có tôi nên sẽ không làm chuyện dại dột.

Tôi cũng không khuyên mẹ nữa, dù sao bây giờ tôi cũng đang ở nhờ nhà người khác. Đợi tôi kiếm đủ tiền rồi hãng rước mẹ tôi đến vẫn không muộn.

Khi tôi chuẩn bị rời đi thì mẹ đưa cho tôi một túi qùa đặc sản quê nhà và một bao thư tiền. Tôi từ chối nhưng mẹ nói tôi đã ly hôn rồi, lại không được chia tài sản, một mình ở bên ngoài nhất định không dễ sống.

“Đây là tiền lương năm nay của ba con, con hãy giữ lấy đi, xem như tiền tiêu vặt ba cho con lần cuối.” Tôi cầm lấy mà nước mắt rơi không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống bao thư. Lúc nhỏ ba tôi thường giấu mẹ cho tôi tiền tiêu vặt, tôi chưa kịp trả hiếu cho ba thì ông đã… Tôi tự hứa số tiền này nhất định sẽ không dùng, tôi sẽ dùng đôi tay mình để tự kiếm tiền và nói với người ba trên thiên đường rằng con gái ba đang sống rất tốt, ba không cần phải lo lắng.

Cầm số quà và tiền, tôi lên máy bay quay Về.

Vừa đến sân bay thì điện thoại reo lên, tôi cầm lên xem thì thấy lại là tên khốn Khương Chí Cang.

Tôi nghe máy, giọng điệu của kẻ bên kia đầu dây khiến tôi tức giận.

“Bà xã, nghe nói ba mất rồi sao?” Tôi khinh, đến bây giờ còn ra vẻ quan tâm tôi sao? Tôi vờ tỏ ra bình tĩnh, nói hắn ta đừng bận tâm đến tôi mà hãy bận tâm đến sự nghiệp sinh con của hắn đi.

Hắn ta cười nham hiểm: “Lý Nhã Hàm, cô tưởng cô có người chống lưng thì sẽ thoát khỏi tôi sao? Tôi nói cho cô biết, cả đời này cô cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi!” Nói rồi hắn ta cúp máy, tôi cầm điện thoại, bất lực đứng lì tại chỗ.

Tôi định đến bệnh viện gặp Khương Chí Cang, khối u này một ngày không cắt đứt thì lòng tôi vẫn không thể yên tâm.

Vừa đến bệnh viện thì Vương Thục Phấn cũng có mặt, bà ta đang đút cháo cho con trai bảo bối của mình, vừa thấy tôi thì bà hất mặt không thèm nhìn.

“Khương Chí Cang, tôi cầu xin anh tha cho tôi đi.” Tôi không hiểu tại sao lại hạ giọng với hắn trong khi tôi phải mạnh mẽ, có thể là cái chết của ba đã kích thích tôi khiến tôi không còn dám đối mặt với đả kích nào nữa.

Hắn ta nhướn mày, cười đắc ý.

“Tha cho cô? Cô còn chưa bị tôi lợi dụng đủ thì làm sao tôi tha cho cô được?” Lời nói của hắn ta khiến tôi như thức dậy trong đau thương, sao tôi lại đi cầu xin sự thương xót của hắn ta chứ! “Lễ nào anh không sợ tuyệt tự tuyệt tôn…

Nửa câu sau tôi chưa nói hết thì Khương Chí Cang đã cười lớn, nụ cười rất đáng SỢ.

“Cô thật sự nghĩ mình rất lợi hại sao.” Tôi ngập ngừng hỏi hắn ta rốt cuộc có ý gì.

Hắn ra nói chậm rãi: “Gã đàn ông của cô nếu thật lòng muốn đối phó với tôi vì cô thì tại sao bây giờ còn chưa thấy tới, tôi thấy hắn ta chỉ là đùa vui thôi. Chỉ đánh tôi một trận, hắn ta cũng chỉ động tay chút thôi mà đã khiến cô nghĩ đó là tình yêu, thật ngốc nghếch.” Lời nói lạnh tanh của hắn ta khiến tôi như rơi xuống hố băng, nhưng hắn tuôn một tràng liên thanh như thế căn bản là không cho tôi cơ hội phản biện.

Rõ ràng hắn ta có năng lực dễ dàng khiến tôi chết đi nhưng hắn lại không làm thế, cô đoán… là tại sao?” “Chỉ vài lời đường mật đã có thể gạt được cô lên giường thì cần gì tốn thêm nhiều công sức nữa?” Não tôi bây giờ không thể nhét thêm thứ gì nữa, toàn bộ đều là lời nói của Khương Chí Cang và khuôn mặt của Đường Kiêu, hỗn loạn rối tung khiến tôi thở không nổi nữa.

Tôi hoảng loạn chạy ra khỏi bệnh viện, tôi muốn rời khỏi cái nơi đầy thị phi này.

Tôi như người thất thần đi trên đường, từng chiếc xe một lướt qua người tôi.

Thình lình bóng một chiếc xe quen thuộc chạy ngang qua, tôi dõi theo và thấy khuôn mặt quen thuộc của Đường Kiêu hiện ra trước mắt.

Tôi vừa định gọi cho anh ta thì thấy anh †a đang cười đùa tình tứ với một người phụ nữ trên xe.


Chương 29

Tôi vốn nghĩ mình sẽ rơi nước mắt, giống như lúc Khương Chí Cang phản bội tôi vậy, nhưng tôi lại không.

Tôi rất bình thản, từ từ đi về chung cư.

Ngồi trên ghế sô pha, tôi nghĩ về những việc nhỏ nhặt đã trải qua cùng Đường Kiêu, tôi phát hiện tôi vốn không quá để ý đến anh ta.

Tôi chỉ là do bị đả kích bởi Khương Chí Cang, còn Đường Kiêu lại xuất hiện đúng ngay lúc ấy khiến tôi như người sắp chết đuối vớ phải cái cây nên mới cố sức bam1 víu, tôi xem đó như chỗ dựa tinh thần mà thôi.

Tôi và Đường Kiêu chẳng qua chỉ là một phút cuồng nhiệt nhất thời mà thôi. Tôi như thế, anh ta cũng như thế, không ai lừa gạt ai, mọi thứ đều là tự nguyện.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi thấy nhế nhõm đi nhiều, may là tôi không chui đầu từ cái rọ này sang một cái rọ khác.

Hơn chín giờ tối Đường Kiêu mới về tới nhà, trên người còn vương lại mùi nước hoa của người phụ nữ đó.

Anh ta thấy tôi có để phần cơm cho anh ta thì rất vui, còn khen tôi rốt cuộc đã giác ngộ ra được công việc bảo mẫu rồi đó.

Tôi cười nói tất nhiên rồi, nếu không thì tôi nhờ vào ai mà có cơm ăn chứ.

Anh ta rất tự nhiên quàng tay qua vai tôi, mùi phấn son đậm đặc làm tôi gắt mũi.

“Lý Nhã Hàm, đêm nay hãy ở bên cạnh tôi.

Hơi thở của anh ta phà vào mặt tôi, ám muội mà ấm áp. Tôi cười và đẩy anh ta ra bảo ăn cơm xong rồi nói.

Anh ta cười khúc khích, rất nhanh thì ăn xong, anh ta vừa buông chén xuống đã ôm lấy tôi vào trong phòng.

Tôi choàng tay ôm lấy cổ anh ta một cách tự nhiên, hé nụ cười khêu gợi, ngón †ay nhẹ nhàng sờ vào sau tai anh ta càng khơi dậy dục vọng trong người anh ta.

Lần này tôi chủ động hôn lên môi anh ta, nhẹ nhàng đẩy lưỡi vào trong miệng anh ta, tôi cảm nhận rõ dục vọng càng ngày càng mãnh liệt của anh ta.

Có lẽ là do tôi chưa bao giờ chủ động nên anh ta rất hưng phấn mà đẩy tôi lên giường và nắm lấy thế chủ động, đôi tay tự do du ngoạn trên cơ thể tôi.

Sau khi xong chuyện thì anh ta đã ngủ say. Tôi lắng lặng mặc lại quần áo, cài nút áo xong thì rời khỏi phòng anh ta.

Trên người tôi còn vương lại mùi cùa người phụ nữ đó, mùi hương dai dẳng không dứt.

Tôi và Đường Kiêu nói dễ nghe thì là một trò chơi, nói khó nghe chút thì là một cuộc giao dịch, cũng giống như là khách làng chơi và gái điếm vậy. Chẳng qua cái Đường Kiêu muốn là tôi thỏa mãn cái tâm thái vui chơi của anh ta, còn tôi thì cần tiền và thế lực của anh ta.

Không có Đường Kiêu, tôi không bao giờ đấu được với Khương Chí Cang. Tôi cần phải túm chặt lấy Đường Kiêu cho đến khi trừ đi cái khối u tên Khương Chí Cang.

Vì vậy mà tôi đã làm mọi thứ để lấy lòng kẻ có thể dễ dàng khiến Khương Chí Cang không có cơ hội trở mình.

Với ý nghĩ này nên tôi làm mọi cách kéo dài hứng thú của Đường Kiêu với tôi, kẻo anh ta chơi chán rồi thì tôi sẽ mất đi thần hộ vệ.

Đường Kiêu lấy làm lạ với sự chuyển biến thái độ của tôi, nếu ngày xưa tôi thất lễ với anh ta bao nhiêu thì bây giờ tôi lại ngoan ngoãn bấy nhiêu, tôi thỏa mãn hết mọi yêu cầu kỳ lạ của anh ta.

“Lý Nhã Hàm, gần đây cô rất nghe lời, sao, có việc cầu xin tôi à?” Sau một lần quan hệ trên xe xong thì anh ta ta vừa hút thuốc vừa hỏi tôi.

Tôi e thẹn chỉnh lại váy áo và làm ra vẻ tội nghiệp nói với anh ta ta là Khương Chí Cang lại làm phiền tôi.

Sự hầu hạ vừa rồi khiến Đường Kiêu rất thỏa mãn nên anh ta ta dứt khoát đồng ý sẽ giải quyết giúp tôi ngay.

Tôi không biết Đường Kiêu đã dùng thủ đoạn gì mà những bức ảnh khỏa thân đó đã bị tiêu hủy, còn Khương Chí Cang thì một thời gian dài cũng không đến tìm tôi nữa.

Tôi rất tò mò, dù sao thì Khương Chí Cang đã nói sẽ bám theo tôi cả đời mà.

“Anh đối phó với Khương Chí Cang bằng cách nào vậy?” Đường Kiêu cười cười, ánh mắt trông rất đáng sợ.

“Cô quên rồi sao, tôi từng nói tôi quen biết với sếp hắn mà.” Như vậy là Đường Kiêu đã lợi dụng mối quan hệ của mình và khiến Khương Chí Cang mất đi công việc sao? Tôi cười lớn: “Thế thì đã sao chứ, mất công việc này thì tìm công việc khác không phải là được rồi sao?” Anh ta cười lạnh lùng rồi ôm lấy vai tôi: “Nếu cô nghĩ vậy thì quá xem thường người đàn ông của cô là tôi rồi.” Người đàn ông của tôi? Thật quá tự tin rồi đó. Thôi kệ, dù sao chỉ là diễn thôi nên mặc kệ anh ta ta.

Tôi chưa kịp hỏi anh ta về câu nói vừa rồi thì Vương Thục Phấn đã gọi điện thoại đến và dội cho tôi một gáo nước lạnh.

“Con tiện nhân Lý Nhã Hàm này, cô lại dám mưu sát cả chồng sao!” Giọng nói của bà ta thật chói tai, tôi nói bà ta đừng vu khống tôi, hơn nữa tôi và Khương Chí Cang đã ly hôn rồi nên không có chồng con gì ở đây cả.

Bà ta ngẩn ra một lúc rồi lại bắt đầu chửi rủa, tôi có thề tưởng tượng ra cảnh bà ta nhảy dựng lên bên cái điện thoại.

“Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì thì cô không yên với tôi đâu!” Tôi khinh, bà mới là người không yên với tôi đó.

“Bà già chết tiệt này, bà đừng có mà vu khống, nếu không tôi sẽ khiến bà tàn đời đói” Tôi không biết từ lúc nào mà tôi trở nên cay độc như vậy nữa, thậm chí còn không dám tin đó là lời thốt ra từ miệng tôi.

Bà ta nổi giận đến mức đập chén đập bình bên kia: “Lý Nhã Hàm, ba mẹ cô dạy dỗ cô thế sao? Dạy cô không biết tôn trọng người lớn sao con khốn này?” Đến lúc này còn bảo tôi tôn trọng sao? “Đừng lấy ba mẹ tôi ra ép tôi…” Tôi nói chưa dứt lời thì bà ta đã cười thành tiếng, giọng nói đầy ác ý: “À, tôi nhớ ra rồi, ba cô đã chết rồi nên không dạy được cô nữa.” Tôi khó khăn lắm mới tạm quên được nỗi đau mất ba, nay lại bị bà ta khơi dậy.

“Ba cô chết thật là thảm, đến lúc chết cũng còn nhớ đến cô…” Tôi như năm được thông tin quan trọng vậy, vừa định gặng hỏi thì bà ta đã cúp máy.


Chương 30

Tôi luôn nghĩ cái chết của ba tôi là do bệnb tim tái phát, nhưng qua lời nói của Vương Thục Phấn thì xem ra cái chết của ông không đơn giản như thế.

Tôi bỏ qua lời can ngăn của Đường Kiêu, lao ra khỏi chung cư và chạy đến nhà Khương Chí Cang.

Cái căn nhà đã giam giữ tôi hai lần, khiến tôi chịu vô số sự dày vò, ngay lúc này tôi lại không có chút sợ hãi nào.

Tôi đập cửa rầm rầm, gọi lớn tên Vương Thục Phấn ra mở cửa.

Có lẽ là sợ tôi đến tìm bà ta tính sổ nên bà ta chỉ mở hé ra một khe, còn dùng dây xích khóa lại nữa.

“Kêu cái gì mà kêu, không sợ người khác nghe thấy àI” Vương Thục Phần ló nửa cái đầu ra, trông bộ dạng của bà ta thì xem ra Khương Chí Cang không có ở nhà, nếu không thì bà ta đã không sợ sệt như thế rồi.

“Bà sợ người khác nghe thấy sao? Tốt thôi, bà cho tôi vào nhà rồi nói.” Vương Thục Phấn không màng đến lời nói của tôi, sập cửa một cái rầm. Cho dù tôi đập cửa thế nào thì bà ta vẫn không có động tĩnh gì khiến tôi tức đến đạp cả cánh cửa.

Bà ta không mở cửa thì tôi sẽ từ từ đợi.

Trong lời nói của bà ta rõ ràng là để lộ điều gì đó, nếu tôi không hỏi rõ về cái chết của ba tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không rời đi nửa bước.

Tôi chờ ngoài cửa cả đêm như thế với tâm trạng bất an. Cả đêm tôi không có lấy chút mệt mỏi, trong đầu toàn là tình cảnh lúc ba tôi qua đời và việc làm thế nào để hỏi Vương Thục Phấn, ép bà ta nói ra sự thật.

Sáng hôm sau, bà ta quả nhiên xách giỏ ra đi chợ, vừa mở cửa ra định bước đi thì thấy tôi còn ở đó, bà ta đứng ngẩn ra vài giây, buột miệng chửi định quay lại thì tôi đã đẩy cửa bước vào và đóng cánh cửa lại.

“Cô, cô muốn làm cái gì?” Bà ta sợ hãi nhìn tôi, trên mặt không còn vẻ mặt ép người quá đáng nữa. Xem ra đúng là Khương Chí Cang không có ở nhà, bà già này không còn người chống lưng nên đã bớt dữ dẫn đi phần nào.

“Nói! Bà đã làm gì ba tôi?” Tôi không để ý lời bà ta mà vừa vào đã bắt đầu tra hỏi Vương Thục Phấn. Bà ta giật lùi ra sau như sợ tôi sẽ đụng vào bà ta.

Ba tôi biết mình bị bệnh tim nên đó giờ luôn cố gắng không tức giận, bao nhiêu năm nay cũng không tức giận thì làm sao mà lại…

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt trốn tránh của Vương Thục Phấn, lòng tôi chợt chùn xuống.

“Một bà già như tôi có thể làm được gì? Cô đừng vu khống tôi!” Đồ cứng miệng chết tiệt! Bà ta muốn chạy ra ngoài nhưng bị tôi tóm lại.

Tôi cố kiềm chế không đánh bà ta: “Nếu bà không làm gì thì làm sao bà biết đến lúc chết ba tôi vẫn nhớ đến tôi chứ?” Bà ta muốn hất tay tôi nhưng tôi dùng toàn bộ sức lực nên bà ta không làm gì được.

“Biết cái gì mà biết, làm sao mà tôi biết ba cô đã nói gì lúc chết chứ?” Bà ta ậm ừ nửa ngày thì nói ra câu này, rõ ràng là đang giảo biện mà! Tôi cười nhạt một cái, người mẹ chồng ngày xưa giỏi diễn kịch của tôi sao bây giờ lại sợ sệt như vậy chứ? “Đừng giả vờ nữa! Nếu bà không nói gì trước mặfmt ba tôi thì sao lại lỡ miệng trong điện thoại được?” Tôi không muốn ác ý đi nghĩ về bà ta nhưng biểu hiện của bà ta khiến tôi không thể không nghi ngờ.

Đôi mắt bà ta sợ sệt đảo qua đảo lại, xem ra lại đang nghĩ ra chủ ý xấu gì nữa rồi đây.

“Tôi nói lỡ cái gì chứ? Ba cô có mình cô là con gái, lúc chết không nhớ cô chẳng lẽ lại nhớ về tôi sao?” À, biện minh nghe hay thật đấy.

“Được, bà tiếp tục nói dối đi, tôi sẽ xem là bà cứng miệng hay mạng con trai bà cứng đây.” Tôi chỉ có thể dùng con trai để uy hiếp bà ta, nếu không thì bà ta sẽ không hé răng.

Câu này như chọc trúng chỗ đau của bà ta, bà ta chồm tới muốn nắm tóc tôi, cũng may là tôi cao hơn bà ta nên đã tránh được.

“Cô đừng hòng đụng đến con trai tôi! Tôi sẽ liều mạng với cô!” Bà ta tức đến mức nhảy dựng lên y như một bà phù thủy độc ác.

Tôi cười nhạt một cái: “Sao, bà sợ con trai chết rồi thì không ai đưa tang cho bà sao?” Nghe tôi nói thế, bà ta tức đến nghiến răng trèo trẹo.

“Đáng đời ông già mày phải chết, ra là do có con gái ác độc như mày!” Bà ta mất bình tĩnh quát lớn tiếng khiến tôi đứng sững ra đó.

Tôi giận đến run người, chỉ tay vào bà ta: “Thì ra đúng là bà hại chết ba tôi!” Bà ta lại còn đắc ý ra mặt, tỏ vẻ bất cần: “Liên quan gì đến tôi, là ba cô sức khỏe không tốt còn muốn gây với tôi. Con gái ông ta vốn là ả tiện nhân, đang cãi nhau mà ông ta thở không nổi nữa, giờ lại quay sang trách tôi sao?” Bà ta chối phăng trách nhiệm như đó là lẽ đương nhiên khiến tôi tức đến điên người.

Nghĩ đến việc ba tôi sắp đại thọ năm mươi nhưng lại ra đi đột ngột như vậy, thậm chí lúc ra đi cũng còn phải lo lắng cho tôi.

Còn tên hung thủ giết người này thì lại sờ sờ đứng đây, không biết xấu hổ đổ hết trách nhiệm lên người tôi.

Vương Thục Phấn, tôi sẽ khiến bà nợ máu phải trả bằng máu! Tôi tức giận bước đến gần bà ta. Bà ta giật lùi về phía sau song gương mặt vô liêm sỉ.

“Cô muốn làm gì?” Khuôn mặt bà ta để lộ vẻ sợ hãi. Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, khuôn mặt khiến tôi chán ghét cùng cực.

người.

Nghĩ đến việc ba tôi sắp đại thọ năm mươi nhưng lại ra đi đột ngột như vậy, thậm chí lúc ra đi cũng còn phải lo lắng cho tôi.

Còn tên hung thủ giết người này thì lại sờ sờ đứng đây, không biết xấu hổ đổ hết trách nhiệm lên người tôi.

Vương Thục Phấn, tôi sẽ khiến bà nợ máu phải trả bằng máu! Tôi tức giận bước đến gần bà ta. Bà ta giật lùi về phía sau song gương mặt vô liêm sỉ.

“Cô muốn làm gì?” Khuôn mặt bà ta để lộ vẻ sợ hãi. Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, khuôn mặt khiến tôi chán ghét cùng cực.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

CHỈ CÒN MỘT GIỌT LỆ
GIỌT NẮNG NGÀY XƯA
Ái Tình Dạt Dào
Chương 5: Hoàn
Thư Tình Gửi Vệ Lai
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 78...
Tình Yêu Dành Cho Anh
  • Mộng Tiêu Nhị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom