• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1615

Chương 1615 : Chương 1615GẦN NGAY TRƯỚC MẮT








Chương 1615GẦN NGAY TRƯỚC MẮT



Chiều ngày thứ tư, Triệu Ngọc đi qua đi lại trong phòng sách của Jacob, trong lòng hắn hơi nôn nóng.



Thứ nhất vì ngày mai chính là kỳ hạn năm ngày, nhưng đến nay hắn vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức nào từ phòng Đặc Cần. Do đó có thể thấy, chuyện tìm kiếm Miêu Khôn không hề thuận lợi.



Thứ hai là đến nay, vụ án ví tiền giết người vẫn chưa có tiến triển gì quá lớn. Triệu Ngọc thực sự không muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng đến ngày mai, hắn không thể không rời khỏi Kosovo.



Nói thật, Triệu Ngọc rất mong có thể phá giải vụ án này trước khi rời khỏi Kosovo. Nếu phá được án thì vừa có thể hoàn thành lời hứa với Jacob, vừa không khiến mình phải tiếc nuối.



Song, khi phá án tại nơi đất khách quê người, quả thực có quá nhiều điều cản trở, hoàn toàn khác với khi phá án trong nước.



Do tính chất bí mật của vụ án nên hắn không thể tới trấn nhỏ tên Walikana để tự mình điều tra, cũng không thể xuất đầu lộ diện, trực tiếp tiếp xúc với những người liên quan đến vụ án. Hằng ngày, hắn chỉ có thể nghiên cứu tình hình vụ án, bày mưu tính kế trong phòng sách của Jacob.



Đúng là chẳng có manh mối nào về vụ án cả.



Thực ra, Triệu Ngọc biết nguyên nhân thực sự khiến Jacob không cho hắn xuất đầu lộ diện là vì không muốn bên ngoài biết được một người Trung Quốc đang điều tra vụ án này, anh ta lo lắng mai kia phá án xong, hắn sẽ cướp công lao của anh ta hoặc làm cảnh sát Kosovo bị mất mặt.



Triệu Ngọc không để ý tới danh lợi. Hắn chỉ cố chấp muốn làm rõ chân tướng của vụ án ví tiền giết người này rốt cuộc là gì thôi.



“Lúc đó...” Hiện tại, Jacob cũng ở trong phòng sách với Triệu Ngọc, cầm tư liệu mới nhất nói: “Chỗ chúng tôi vẫn có tên là Nam Tư!”



“Khi nhân viên quét sơn Lin Croff ra đời, Walikana là khu vực do quân giải phóng và lực lượng vũ trang Serb quản lý. Sau này Nam Tư tan rã, vùng này trở thành lãnh thổ của Nam Tư.”



“Vào giai đoạn giữa những năm 90, do xung đột chủng tộc với quy mô lớn, Walikana là nơi bắt nguồn mâu thuẫn gay gắt, Nam Tư phái sư đoàn 42 đóng quân ở nơi này, đánh úp kẻ địch xâm lược ngoại lai.”



“Mà khi đó, nạn nhân thứ hai - Eunice Shenke chính là một binh sĩ bình thường trong sư đoàn 42!” Jacob nói: “Chúng tôi đang tìm kiếm chiến hữu của Eunice Shenke, nhưng do ghi chép cơ cấu cán bộ năm đó bị tổn hại nghiêm trọng nên phải tốn một thời gian nữa.”



“Nhưng...” Jacob chỉ vào bản đồ: “Chúng tôi cho rằng, nếu Eunice Shenke và Lin Croff từng có mối liên hệ gì thì chắc hẳn họ đã cùng giao tiếp vào lúc đó!”



“Đội trưởng Đội Hiến binh hơn nhân viên quét sơn 14 tuổi.” Triệu Ngọc trầm ngâm: “Nếu lúc đó họ gặp nhau ở Walikana thì nhân viên quét sơn mới chỉ là một đứa trẻ!”



“Tôi không hiểu giữa họ có thể xảy ra điều gì chứ?”



“Ừm... Chúng ta xem tiếp tư liệu về tướng quân đi!” Jacob nói tiếp: “Điều trùng hợp là lúc đó, Wilkorn đã là thượng tướng ba sao vàng ở Nam Tư!”



“Ông ta là quan chỉ huy lớn của cả đất Bắc, sư đoàn 42 chính là bộ hạ của ông ta. Vậy nên... rất có thể, ông ta đã từng tới Walikana năm đó.



“Nhưng khó điều tra được tin tức chính xác!” Jacob bất đắc dĩ: “Năm đó chiến tranh liên miên, sau đó, quốc gia thay đổi chính quyền, không thể tìm được rất nhiều người, rất nhiều bộ hồ sơ nữa!”



“Tướng quân, binh sĩ, trẻ con...” Triệu Ngọc lẩm bẩm: “Ba người này nhìn có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng hơn hai mươi năm sau đều bị người ta moi tim, đổi thành ví tiền!”



“Rốt cuộc họ đã gặp chuyện gì?” Triệu Ngọc ngẩng đầu hỏi: “Còn ví tiền thì sao? Vụ điều tra ví tiền thế nào rồi?”



“Ừm...” Jacob cũng hơi sốt ruột: “Tôi đã phái người mang ví tiền tới Walikana hỏi thăm, có mấy cụ già nói loại ví tiền làm bằng da cá sấu vô cùng hiếm, vào những năm 90, chỉ những người cực kỳ giàu có mới sở hữu loại ví tiền đó!”



“Người giàu có?” Triệu Ngọc lặng lẽ lặp lại một lần.



“Chúng tôi đã gặp người thân của nhân viên quét sơn, cho họ xem ví tiền đó, nhưng... vẫn không thu hoạch được gì!” Jacob bất lực: “Ai cũng nói mình chưa từng nhìn thấy ví tiền đó...”



“Người giàu có...” Sau khi lặp lại một lần, Triệu Ngọc nói: “Theo anh, liệu có khả năng... lúc đầu, tướng quân, binh sĩ và đứa trẻ đó đã cùng hợp tác hại chết một người giàu có? Rồi cướp ví tiền của ông ta không?”



“Hiện tại, con của người đó tìm bọn họ báo thù?”



“Người giàu có?” Jacob kinh ngạc, vội vàng tiếp lời: “Vậy tôi sẽ bảo cấp dưới điều tra kĩ xem năm đó Walikana có những ai giàu có?”



“Ừm... Chỉ là...” Đột nhiên, Jacob nhớ đến gì đó, anh ta nói: “Hình như... khả năng này không lớn lắm?”



“Tôi từng làm việc với tướng quân, ông ta là người cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng nguyên tắc. Đương nhiên, tác phong sinh hoạt thì đúng là có chút vấn đề.”



“Nhưng... Lúc đó ông ta đã là thượng tướng, sao có thể giết người chỉ vì một chút của cải chứ?”



“Vậy... phải có nguyên nhân khác... Nhưng chắc chắn là vì ví tiền!” Triệu Ngọc đáp.



“Còn một vấn đề nữa.” Jacob đưa ra ý kiến của mình: “Cậu không hiểu biết nhiều về tình hình trong nước chúng tôi, Walikana là vùng nông thôn, cậu không biết vào những năm 90, vùng nông thôn nghèo đến mức nào đâu!”



“Làm gì có ai giàu có? Sao có thể có ví tiền đắt đỏ?”



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, dường như tư duy đã gặp trở ngại, nhưng hắn lại ngộ ra suy nghĩ khác trong nỗi khó khăn.



Tuy Triệu Ngọc đã đoán được nguyên nhân của vụ án ví tiền giết người vào khoảng thời gian rất lâu về trước, nhưng... hắn vẫn cảm thấy Walikana hơi bất thường!



Hình như, mình đã xem nhẹ điều gì đó cực kỳ quan trọng.



Mà điều này lại là điểm mấu chốt của vụ án!



Vậy... Mình đã xem nhẹ điều gì?



Theo thói quen, Triệu Ngọc đã dựng ba cái bảng dùng để phân tích vụ án, trên bảng trắng viết đầy tư liệu về vụ án ví tiền giết người.



Lúc này, hắn một lần nữa tới gần bảng trắng, bắt đầu phác thảo manh mối, phân tích vụ án...



Từng giây từng phút trôi qua, Jacob thấy Triệu Ngọc xuất thần quên mình nên không dám lên tiếng. Anh ta đành phải đè nén tâm trạng nôn nóng, im lặng đợi bên cạnh Triệu Ngọc.



Một phút, hai phút, một tiếng, hai tiếng...



Không lâu sau, sắc trời dần tối lại, Jacob đành phải bật đèn lớn trong phòng lên.



Tách! Đèn sáng!



“Đệch!” Triệu Ngọc bỗng kêu to như gầm gừ, dọa Jacob giật mình, suýt nữa ngã ngửa.



“Tôi... Tôi tìm thấy rồi! Tôi tìm thấy rồi!” Triệu Ngọc hưng phấn kêu: “Jacob, anh mau nói cho tôi biết, quảng trường Giải Phóng trước kia là nơi nào? Vào những năm 90, nơi đó như thế nào?”



“Oh... You#¥@#¥%¥...” Jacob sửng sốt bắn một tràng tiếng Anh.



Lúc này Triệu Ngọc mới phát hiện hóa ra máy phiên dịch đồng thanh đã hết hiệu lực, hắn vừa nói những lời kia bằng tiếng Trung, Jacob không hiểu câu nào cả.



May mà Triệu Ngọc có cả đống máy phiên dịch đồng thanh, hắn lập tức sử dụng một cái mới, thuật lại lời mình vừa nói một lượt.



“Gì cơ? Quảng trường Giải Phóng?” Jacob buồn bực hỏi: “Trước kia thế nào?”



“Nếu đã có tên là quảng trường Giải Phóng, vậy chắc hẳn đó là quảng trường được xây sau khi giải phóng nhỉ? Vậy... trước khi giải phóng thì sao?” Triệu Ngọc trợn mắt hỏi: “Trước khi giải phóng, nơi đó thế nào?”



“Ồ... là cung điện cũ!” Giờ Jacob mới hiểu ý của Triệu Ngọc. Anh ta vội vàng đáp: “Năm 2008, sau khi Kosovo giành độc lập, quảng trường Giải Phóng được xây trên vị trí của cung điện cũ!”



“Cung điện cũ?”



“Đúng vậy!” Jacob gật đầu: “Năm đó, nơi này chính là hành cung của vua Áo - Hung, nhưng vào những năm 90, khi nảy sinh xung đột chủng tộc, nó đã bị hủy hoại hoàn toàn!”



“Ồ... Đợi đã...” Bỗng nhiên Jacob nhớ ra gì đó, anh ta vội vàng hỏi: “Vì... Vì sao cậu lại hỏi vấn đề này? Quảng trường Giải Phóng... liên quan gì đến vụ án ví tiền giết người?”



“Đúng vậy!” Triệu Ngọc thở gấp: “Chẳng trách tôi cứ cảm giác cả vụ án hình như thiếu một mắt xích cực kỳ quan trọng!”



“Thì ra, mắt xích tôi muốn tìm ở ngay đây! Jacob à!” Mắt Triệu Ngọc lộ vẻ sợ hãi: “Anh nghĩ xem, vì sao hung thủ nhất định phải sát hại ba nạn nhân ở quảng trường Giải Phóng?”



“Nếu đổi thành hẻm nhỏ khác thì chẳng phải sẽ bí mật hơn sao?”



“Hả? Cũng... cũng đúng...” Jacob gãi đầu mạnh, kích động nói: “Sao trước đó... tôi lại không nghĩ tới điều này nhỉ? À, không, tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng chúng tôi cho rằng hung thủ đang khiêu khích... Lẽ nào... ý của cậu là...”



“Đúng vậy! Chúng ta đã đi xa, thực ra có lẽ nguyên nhân ban đầu của vụ án ví tiền giết người gần ngay trước mắt chúng ta! Ở ngay tại quảng trường Giải Phóng!” Triệu Ngọc trầm trọng nói: “Hung thủ cố ý giết người ở đó, rất có thể đây là một lễ tế bái!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom