Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 21-30

Chương 21: Làm nhục trước mặt mọi người

Hà Diệp Mai dắt chó ra ngoài đi dạo nên không xem TV, không biết chủ tịch Vạn Quân tổ chức buổi họp báo tuyên bố hủy hợp tác với Vĩnh Nhạc, càng không biết Đường Sở Vi lấy điều kiện trở về để áp chế Đường Thành Lâm, đòi 10% cổ phân. Nghe Đường Sở Vĩ nói, bà ta lập tức ngây ngẩn cả người: “Đơn chuyển nhượng 10% cổ phần ư? Cổ phần gì cơ?” Bà ta còn chưa kịp hiểu rõ.

Đường Sở Vi đưa hợp đồng qua: “Mẹ, đây là hợp đông chuyển nhượng do ông nội viết, có chữ ký của ông nội, chỉ cần ba ký tên thì có thể kế thừa 10% tài sản gia tộc.”

Hà Diệp Mai nhanh chóng tiếp hợp đồng, đọc thật kỹ. Đọc xong, bà ta ôm hợp đồng hôn liên tục, cười phá lên: “Ha ha ha, là thật! Đúng là chuyển nhượng hợp đồng! 10% cổ phần! Cuối cùng ông cụ cũng nghĩ thoáng rồi!”

“Mẹ, cho con xem thử!” Đường Tấn cũng không tin. Cổ phần đều nằm trong tay Đường Thành Lâm, người nhà họ Đường khác cũng có một ít, chỉ có mình nhà họ là không có gì.

Hà Diệp Mai hưng phấn đưa qua: “Tấn, chẳng phải con muốn đổi xe hay sao? Ngày mai mẹ sẽ mua cho con! Mua một chiếc xịn, lái ra ngoài cho oail”

Đường Tấn xem hợp đồng, cũng vui mừng nói: “Mẹ, đây là 10% cổ phần, mỗi lần chia lãi đều là một khoản tiên xa xỉ, con chuẩn bị sinh con, căn nhà trong thành phố quá nhỏ, mẹ kêu ba chuyển 5% cho con đi, con định đổi nhà mới!”

“Của ba con, sớm muộn gì cũng là của con, con vội cái gì?”

“Mẹ, coi chấm được một cái máy, cần mây chục triệu cơ.” Ngô Mịch cũng nói, kéo tay Hà Diệp Mai làm nũng: “Mẹ, một tháng nữa là kỷ niệm ngày cưới của con với anh Tấn, con định mua một cái váy đẹp một chút.”

“Được được, mua!” Hà Diệp Mai rất vui vẻ. Uất ức bao nhiêu năm, cuối cùng cũng nhận được cổ phân của Vĩnh Nhạc.

Thấy mẹ vui vẻ như vậy, Đường Sở Vi cũng rất vui vẻ, không khỏi nắm tay Giang Cung Tuấn, cảm kích nhìn anh. Còn Giang Cung Tuấn thấy Hà Diệp Mai nhận được đơn chuyển nhượng cổ phần xong chẳng buồn liếc Đường Sở Vi lấy một lần, không khỏi nói: “Mẹ, hợp đông này là do Sở Vi đòi cho ba.”

“Cậu nói nhiều quá!” Hà Diệp Mai trầm mặt, chống nạnh: “Cậu chỉ là người hâu của nhà họ Đường thôi, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện! Còn nữa, bà đây nuôi nó hai mươi mãy năm, đây chẳng phải là việc nó nên làm hay sao?”

Thấy bà ta tức giận, Đường Sở Vi lập tức nói: “Xin lỗi mẹ, Giang Cung Tuấn không có ý cãi mẹ đây, đúng là chuyện con nên làm.”

“Được rôi, vào đi” Hà Diệp Mai cũng đang vui vẻ nên lười so đo với Giang Cung Tuấn, xoay người vào nhà. Đường Sở Vi vui mừng, cuối cùng cũng được mẹ tán thành. Giang Cung Tuấn lại rất bất đắc dĩ, Đường Sở Vi quá mềm lòng, quá khát vọng được gia đình tán thành. Từ chuyện này có thể thấy được mấy năm nay cô chịu bao nhiêu tủi nhục khổ sở.

Sau khi vào nhà, người một nhà ngôi cùng nhau thảo luận chuyện hợp đồng, Hà Diệp Mai còn gọi điện thoại cho Đường Bình, kêu ông ta mau về nhà ký tên lên hợp đồng. Chẳng mấy chốc, Đường Bình đã trở lại. Khi biết Đường Sở Vi giúp mình giành được 10% cổ phần gia tộc, ông †a ngây ngẩn cả người, không nhịn được hỏi: “Sở Vị, đây là sự thật hả?”

Đường Sở Vi gật đầu: “Vâng, là thật. Ông nội còn kêu con về gia tộc.”

“Ha ha ha, tốt quá..” Đường Bình kích động cười to.

Hà Diệp Mai dội nước lã, quát: “Được rồi, ông đừng đắc ý, có phải ông tự kiếm được đâu? Uất ức cả đời, không tiền đồ cả đời, nếu không phải Sở Vi tài giỏi thì cả đời ông cũng đừng hòng ngóc đầu ở nhà họ Đường”

Đường Bình cúi đâu, không dám phản bác.

Đường Sở Vi mang theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần về nhà nên cả nhà đều rất vui vẻ, dự tính ra ngoài ăn một bữa ngon để chúc mừng Mọi người cùng ra ngoài. Mặc dù Đường Bình không giàu có gì, nhưng dù sao cũng là giám đốc công ty, tiền lương không thấp, cũng mua được một chiếc Honda hơn 900 triệu. Đường Tấn cũng có xe, mua bảng tiền gia đình lúc kết hôn, mặc dù chỉ trị giá hơn 600 triệu, nhưng dùng để đi lại cũng đủ rồi Đường Tấn lái xe chở Ngô Mịch rời đi. Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi thì lên xe của Đường Bình. Cả nhà cùng nhau vào nội thành, tìm một nhà hàng có đảng cấp.

Nhà hàng Ngọc Thực là nhà hàng cao cấp nhất thành phố Tử Đăng, chia thành mấy đẳng cấp, theo thứ tự là phòng Kim Cương, phòng Vàng, phòng Bạc, phòng Đồng, phòng Sắt, cuối cùng là đại sảnh. Cho dù là ở đại sảnh thì một bữa cơm cũng cân mấy chục triệu. Bây giờ đang là giờ cao điểm, đại sảnh đã kín người, hơn nữa đăng trước còn xếp hàng ba mươi mấy người. Hà Diệp Mai lại bät đầu oán giận: “Đường Bình, ông thật không tiên đồ, Đường Hiện chính là hội viên đồng của nhà hàng Ngọc Thực này, tới ăn cơm cũng không cần chờ, trực tiếp vào phòng riêng luôn. Còn cậu nữa, một thằng lính quèn muốn tiên không tiên, muốn quyền không quyền, cậu nhìn con rể Đường Khánh mà xem, người ta chính là hội viên bạc có uy tín danh dự, một cú điện thoại nhân viên phục vụ đích thân nghênh đón.

Tại sao con gái tôi lại gả cho một thäng nghèo.

hèn thế không biết!”

Ăn cơm mà phải chờ, tâm trạng của Hà Diệp Mai trở nên hỏng bét, bắt đầu oán hận Đường Bình không tiên đồ, quở trách Đường Sở Vi gả cho một thằng chồng vô tích sự. Giang Cung Tuấn cũng đã quen với bị Hà Diệp Mai trào phúng, không muốn so đo với bà ta. Trong lúc xếp hàng, anh nói với Đường Sở Vĩ: “Sở Vi, em chờ một lát, anh vào siêu thị đối diện mua gói thuốc lá”

“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu.

Giang Cung Tuấn xoay người vào siêu thị trong khu phố đối diện “Ái chà, đây chẳng phải là Đường Sở Vi hay sao? Mặt cậu sao vậy?”

Ngay khi người nhà họ Đường đang ngồi chờ đến lượt trên ghế chờ của nhà hàng Ngọc Thực thì một giọng nói lồi lõm vang lên. Đường Sở Vi nhìn sang thì thấy một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, bôi phấn thật dày trên mặt cầm túi xách đi tới “Vương Thấm” Đường Sở Vi lập tức nhận ra cô ta. Đó là bạn cùng trường đại học với cô, sinh ra từ danh gia vọng tộc nhà họ Vương, hồi còn đi học là hoa khôi của trường, đối tượng theo đuổi của vô số cậu ấm. Còn cô là cô gái xấu nhất trường đại học.

Vương Thấm nhìn Đường Sở Vi. Gần đây Đường Sở Vi rất nổi tiếng trong thành phố Tử Đẳng, chẳng những khôi phục dung mạo mà còn nịnh bợ chủ tịch Diệp Hình của Vạn Quân, sau đó lại có tin Đường Sở Vi bị Tiêu Chinh cứa rách mặt.

Sau khi khôi phục dung mạo, Đường Sở Vi từng được lên báo chí, lên TV, được truyền thông bầu thành cô gái xinh đẹp nhất thành phố Tử Đằng, khiến Vương Thấm vô cùng ghen ghét. Một con bé xấu xí thì dựa vào đâu mà được gọi là xinh đẹp nhất thành phố Tử Đảng?

Bây giờ gặp Đường Sở Vi ở cửa nhà hàng Ngọc Thực, thấy mặt cô còn quấn băng gạc, cô ta lập tức cười nói: “Thế này mà còn đòi làm đệ nhất mỹ nhân của thành phố Tử Đăng à? Mọi người mau tới xem nè, đây chính là Đường Sở Vi của nhà họ Đường, trước đó còn được truyền thông bầu thành đệ nhất mỹ nhân, mọi người mau nhìn xem trông cô ta có giống đệ nhất mỹ nhân không?”

Giọng nói của Vương Thấm thu hút sự chú ý của không ít người.

“Đây chính là Đường Sở Vi ư?”

“Chủ tịch điêu hành Vĩnh Nhạc Đường Sở Vị, nhìn không giống chút nào, không xinh đẹp như trên báo chí.”

“Nghe nói Đường Sở Vi bị Diệp Hình bao nuôi.

Loại đàn bà như vậy cho tôi tôi cũng không thèm!”

Những lời nói khó nghe vang lên. Đường Sở Vi rất tức giận, cô và Vương Thấm chỉ là bạn học mà thôi, chưa từng giao thiệp với nhau, bây giờ Vương Thấm lại làm nhục cô trước mặt mọi người. Cô cả giận nói: “Vương Thấm, tôi chưa bao giờ đác tội cậu mà, tại sao cậu lại trào phúng tôi?”

Vương Thấm đi tới, thừa dịp Đường Sở Vi không chú ý mà kéo băng gạc trên mặt cô xuống, để lộ vết thương còn chưa lành lặn trên mặt cô.

“Ha ha ha..” Vương Thấm cười cong eo, vươn tay chỉ vào Đường Sở Vi: “Mau nhìn đệ nhất mỹ nữ kìa, đây chính là đệ nhất mỹ nữ của thành phố Tử Đăng!”

Người nhà họ Đường mặc dù ngồi bên cạnh, nhưng lại quay mặt đi, sợ người khác biết mình có quan hệ với Đường Sở Vi. Hà Diệp Mai thậm chí còn nhấc ghế dựa né tránh thật xa. Bà ta không muốn bị nhận ra mình là mẹ của Đường Sở Vị, không muốn mất mặt xấu hổ.

Sau khi băng gạc bị kéo xuống, Đường Sở Vi cũng hoảng hốt, cúi đầu không dám nhìn mọi người.

Chương 22: Ai dám?

Mười năm qua, Đường Sở Vi đã chịu đủ trào phúng, mỗi lần đi đường đều sẽ đeo khăn che mặt. Cô cho rằng mình đã quen rồi. Song bây giờ đủ lời nói khó nghe truyền tới, cô cúi đầu không dám nhìn mọi người, trong lòng dâng lên tự tỉ.

“Thế này á? Cho tôi tiên tôi cũng không thèm”

“Còn đệ nhất mỹ nhân Tử Đằng nữa chứ, truyền thông đúng mà mắt mù, bình chọn lung tung.”

Đường Sở Vi cúi đầu, nhưng có thể tưởng tượng ra sắc mặt cười nhạo của người chung quanh, sống mũi cay xè, nước mắt rơi xuống.

Thấy Đường Sở Vi buồn bã, Vương Thấm lại rất vui vẻ. Cô ta nâng cảm Đường Sở Vi, nhìn vết thương đang khép lại trên mặt cô, cười nói: “Khuôn mặt thật xinh đẹp, đáng tiếc, ha ha ha…”

“Cậu… Cậu làm gì?” Đường Sở Vi cuống quýt giấy dụa, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Vương Thấm.

“Bốp!”

Đúng lúc này, một tiếng đánh vang lên.

Đường Sở Vĩ cúi đầu, nhận thấy một bàn tay mạnh mẽ kéo mình, cô ngẩng đầu thì thấy Giang Cung Tuấn đã về, lập tức tủi thân nhào vào lòng Giang Cung Tuấn khóc lóc.

“Anh… Anh dám đánh tôi?” Vương Thấm che bên má bị đánh đau rát, chỉ vào Giang Cung Tuấn nổi giận mảng: “Giang Cung Tuấn! Đồ phế vật, anh biết tôi là ai không? Tôi chính là người nhà họ Vương…

Giang Cung Tuấn hơi buông Đường Sở Vĩ ra, bẻ ngón tay của Vương Thấm.

“Á!” Vương Thấm đau đến mức sắc mặt vặn vẹo.

“Quỳ xuống nói xin lỗi” Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói.

Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của không ít người, thậm chí còn có người lấy di động ra quay lại cảnh này. Vương Thấm bị bẻ ngón tay, đau đến mức sắc mặt vặn vẹo, không nói được một lời.

Giang Cung Tuấn hơi dùng sức, Vương Thấm uốn người theo ngón tay, Giang Cung Tuấn đá lên đầu gối cô ta, khiến cô ta quỳ bệt xuống. Đầu gối va chạm với sàn nhà phát ra tiếng vang lớn, Vương Thấm ngã khuyu xuống đất, đau đớn kêu la. Thấy thế, Đường Sở Vi nhất thời sốt ruột: “Cung Tuấn, cô ta là người nhà họ Vương, nhà họ Vương chính là một trong bốn gia tộc lớn, chúng ta không thể đắc tội được đâu”

Giang Cung Tuấn không nhìn Vương Thấm, chỉ nhìn Đường Sở Vi, thâm tình nói: “Xin lỗi!”

“Bốp!” Một bàn tay đập lên đầu Giang Cung Tuấn, là Hà Diệp Mai. Bà ta vốn không định quan tâm, nhưng Giang Cung Tuấn lại đánh người nhà họ Vương. Lúc trước Đường Sở Vi đắc tội nhà họ Tiêu làm hại nhà họ Đường suýt nữa bị diệt vong, bây giờ Giang Cung Tuấn lại đắc tội nhà họ Vương, bà ta hung tợn măng: “Giang Cung Tuấn, ai kêu cậu ra tay hả? Còn không mau đỡ cô Vương dậy! Dập đầu nhận sai!”

Đường Tấn Ngô Mịch đi tới, mau chóng đỡ Vương Thấm dậy. Song đầu gối Vương Thấm đã bị thương, máu chảy lênh lánh nhuộm đỏ tất da.

Cô ta được đỡ ngôi xuống ghế. Vẻ mặt Vương Thấm đau đớn, trong lòng tràn đầy tức giận, chỉ vào người nhà họ Đường: “Các người… Các người biết tôi là ai không? Tôi chính là người nhà họ Vương! Tôi thề, nhà họ Đường đã xong đời rồi!”

“Bốp!” Nghe vậy, Hà Diệp Mai lại đập lên đầu Giang Cung Tuấn, cả giận nói: “Còn không mau quỳ xuống nhận lôi!”

Đường Sở Vi cũng sợ. Chuyện nhà họ Tiêu còn rõ ràng trước mät, cô không dám chọc giận bốn gia tộc lớn. Cô khom lưng muốn quỳ xuống, nhưng Giang Cung Tuấn lại kéo cô lên, bình tĩnh nói: “Sở Vĩ, chuyện này không liên quan tới em.

Anh đánh cô ta, có gì cứ nhăm vào anh, anh sẽ không làm liên lụy tới nhà họ Đường.”

“Được lắm, nhằm vào anh chứ gì?” Vương Thấm nhất thời nổi giận, lấy di động ra gọi cho giám đốc nhà hàng Ngọc Thực: “Giám đốc Đinh, tôi là Vương Thấm của nhà họ Vương, hội viên vàng của nhà hàng Ngọc Thực. Tôi bị kẻ khác đánh ở ngoài nhà hàng Ngọc Thực, mau phái hai bảo vệ ra đây cho tôi Gọi xong, Vương Thấm hung tợn nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh chết chắc rồi! Bây giờ dù anh quỳ xuống van xin tôi, tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu! Không đánh gãy chân anh thì tôi sẽ không tên là Vương Thấm nữa!”

Hà Diệp Mai đi đến trước mặt Vương Thấm, ra sức xin lôi: “Cô Vương, xin lôi cô, đều là lôi của thăng con rể phế vật nhà tôi, tôi xin nhận lỗi với cô, mong cô rộng lượng tha thứ cho chúng tôi đi.”

Hà Diệp Mai thật sự sợ hãi. Vất vả lắm mới nhận được cổ phần của gia tộc, bà ta không muốn vì thế mà đäc tội nhà họ Vương, chọc giận ông cụ để bị thu hồi cổ phần.

Vương Thấm lại kiêu ngạo chỉ vào mũi Hà Diệp Mai mảng: “Bà là cái thá gì? Quỳ xuống liếm giày cao gót cho tôi! Không, bà không xứng! Kêu Đường Sở Vi tới đây liếm!” Vương Thấm thay đổi chủ ý, chỉ vào Đường Sở Vi luống cuống đứng gân đó.

Lúc này, một người đàn ông trung niên dân mấy bảo vệ đi ra. Thấy cảnh này, người đứng ngoài nhà hàng Ngọc Thực đều biết cả nhà Đường Bình xong đời rồi Đường Tấn thấy bảo vệ cầm dùi cui điện hùng hổ đi ra, sợ tới mức hết hồn, vội kéo Ngô Mịch lùi về sau, xông vào đám đông, sợ bị vạ lây. Thấy giám đốc Đinh dân bảo vệ đi ra, Vương Thấm càng đắc ý, ngạo mạn liếc Đường Sở Vi.

“Xí” Cô ta nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, chỉ vào nó: “Đường Sở Vi, cô quỳ xuống liếm sạch, tôi bảo đảm sẽ chỉ đánh gấy tay thắng chồng phế vật của cô thôi, chừa hai chân lại cho hắn tai”

Hà Diệp Mai cũng sợ run lấy bẩy, lập tức quỳ xuống van xin: “Cô Vương, chúng tôi sai rôi, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi”

Giang Cung Tuấn không quan tâm Hà Diệp Mai. Trong lòng anh rất khinh thường bà ta, sợ mạnh hiếp yếu, không có chút khí khái nào “Cung Tuấn..” Đường Sở Vi cũng sợ hãi, ôm chặt cánh tay Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn an ủi: “Không sao đâu”

Vương Thấm đá Hà Diệp Mai bay ra, thấy Giang Cung Tuấn vần thản nhiên, cô ta nổi giận chỉ vào anh quát: “Giám đốc Đinh, chính là thăng này, đánh chết nó cho tôi!”

Đường Sở Vi chạy ra đỡ Hà Diệp Mai: “Mẹ!”

“Đồ xúi quấy! Cút đi!” Hà Diệp Mai cho cô một cái tát, nhìn lướt qua đám đông tìm Đường Bình.

Nhưng lại thấy Đường Bình đứng một bên cúi đầu như rùa rụt cổ, không dám hó hé một lời, nghĩ tới việc mình có một ông chồng bất lực như vậy, bà ta buồn bã bật khóc.

Giám đốc Đinh Kim Bạc lườm Giang Cung Tuấn, thấy anh chính là con rể của nhà họ Đường gần đây mới đồn đãi ở thành phố Tử Đăng, ông ta lập tức ra lệnh: “Đánh cho taol”

“Kẻ nào dám?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trong nhà hàng Ngọc Thực, kèm theo.

đó là tiếng giày da bước đi trên mặt đất.

Mọi người nhìn qua bên đó thì thấy một người đàn ông trung niên mặc quân phục bước ra, sau lưng ông ta còn có bốn người đàn ông võ trang đầy đủ. Trên vai ông ta là năm ngôi sao sáng bóng rực rố, vô cùng chói mät.

Thấy người này, Đinh Kim Bạc sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhữn ngôi phịch trên mặt đất. Mấy tên bảo vệ cũng sợ hãi quỳ xuống. Đây chính là một nhân vật lớn, đừng nói là Đinh Kim Bạc, cho dù là ông chủ của nhà hàng Ngọc Thực đích thân tới đây cũng phải ngoan ngoãn quỷ xuống.

Gân đây, năm quân khu sát nhập, trụ sở chính đặt ở thành phố Tử Đẳng. Người trước mắt chính là đại tướng mới được điều động tới đây, hiện giờ đảm nhiệm chức thống lĩnh sát nhập năm quần khu, chính là Tiêu Dao Vương của Tây Cương!

Chương 23: Tôi đặt phòng

Kim Cương Tiêu Dao Vương Tây Cương, đại tướng quân Tây Cương, dưới một người trên vạn người, nhân vật đứng trên đỉnh quyền lực. Ông ta bước đi tới gần họ, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Người bên ngoài nhà hàng Ngọc Thực đều nín thở. Đây chính là Tiêu Dao Vương, thống soái mới của năm quân, trước kia họ chỉ từng gặp trên TV, bây giờ thấy người thật, đều rúng động vì khí thế của Tiêu Dao Vương, không dám nhúc nhích.

Đinh Kim Bạc cùng mấy tên bảo vệ quỳ trên mặt đất run bân bật. Hà Diệp Mai đang khóc, thấy Tiêu Dao Vương cũng ngừng khóc, không dám thở mạnh một hồi. Bà ta có xem thời sự, biết đây là nhân vật còn đáng sợ hơn cả Tiêu Chinh.

Vương Thấm cũng sợ hãi, không dám thở mạnh.

Mọi người đều hoảng sợ, chỉ có mình Giang Cung Tuấn vẫn bình tĩnh ung dung. Anh từng gặp Tiêu Dao Vương một lần, chính là lúc anh được phong làm đại tướng.

“Tướng…” Tiêu Dao Vương đi tới, khiếp sợ nhìn Giang Cung Tuấn, đang định lên tiếng thì thấy ánh mắt của Giang Cung Tuấn, ông nhất thời hiểu ý, nhìn lướt qua chung quanh, thản nhiên hỏi Đinh Kim Bạc đang run rấy quỳ dưới đất: “Chuyện gì đang xảy ra?”

“Tướng… Tướng quân, không… không có chuyện gì.”

Thấy cảnh tượng này, Tiêu Dao Vương biết ngay là chuyện gì, lập tức quát: “Trong khu vực của tôi, cấm tất cả những kẻ gây chuyện, bằng không trừng trị không tha, cút!”

“Vâng!” Đinh Kim Bạc nào dám dừng lại, lập tức cút khỏi nơi này. Mấy tên bảo vệ cũng vội vàng cút đi.

Đúng lúc này, mấy chiếc xe .leep chạy tới.

Tiêu Dao Vương nhìn Giang Cung Tuấn rồi không nhiều lời, bước lên xe .Jeep rời đi. Chờ ông ta biến mất, người ở nhà hàng Ngọc Thực mới dám thở mạnh.

“Đây… Đây chính là đại tướng năm quân vừa nhậm chức ư?”

“Khí thế mạnh quá. Ông ấy vừa xuất hiện, tôi cảm giác như có tảng đá đè trên ngược, khiến tôi suýt nữa nghẹt thở”

“Tiêu Dao Vương, thống soái Tây Cương, bây giờ còn là đại tướng của năm quân, đây chính là nhân vật đứng trên kim tự tháp, nhân vật lớn chân chính”

“Thật khí phách!”

Sau khi xe của Tiêu Dao Vương rời đi, bên ngoài nhà hàng Ngọc Thực mới vang lên tiếng xôn xao. Vương Thấm không dám gây chuyện với Giang Cung Tuấn, may mà Tiêu Dao Vương không trách tội, nếu không toàn bộ nhà họ Vương đều sẽ xong đời.

“Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi, các người hãy đợi đấy, chuyện này còn chưa hết đâu!” Cô ta đe dọa một câu, bất chấp ăn cơm mà vội vàng bỏ chạy.

Đường Sở Vi cũng phản ứng lại, ngẩn người nhìn chiếc xe .Jeep chạy xa: “Đây chính là Tiêu Dao Vương trên thời sự à? Trông còn khí phách hơn cả trên TV” Nhưng cô nào biết rằng chồng cô chính là người còn có quyền thế hơn cả Tiêu Dao Vương.

“Ông đúng là khốn nạn, không dám hó hé một câu! Tôi gả cho ông đúng là mất mặt!” Tiếng mắng của Hà Diệp Mai lại vang lên. Đường Bình bị nhéo tai, không dám nói một câu.

“Mẹ, bao nhiêu người đang nhìn, đừng bắt nạt ba” Đường Sở Vi không nhịn được nói một câu.

“Đều tại đồ xúi quẩy như mày, đi tới đâu cũng đắc tội người khác! Nếu không phải Tiêu Dao Vương vừa lúc đi ra thì hôm nay nhà họ Đường xong đời rồi!” Hà Diệp Mai vung tay muốn tát, lại bị Giang Cung Tuấn chặn ngang bàn tay của bà ta.

“Thăng phế vật này, mày dám ngăn cản tao hả?” Hà Diệp Mai nhất thời nổi giận, giơ tay muốn đánh lên đầu Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn không đánh trả. Bởi vì mặc dù Hà Diệp Mai sai lâm đến mấy thì bà ta cũng là mẹ của Đường Sở Vi, anh chỉ không muốn Đường Sở Vi bị đánh mà thôi “Mẹ, đừng đánh” Đường Sở Vi kéo tay Hà Diệp Mai van xin.

Lúc này Đường Tấn mới kéo Ngô Mịch đi tới, bất mãn nói: “Giang Cung Tuấn, lần này suýt nữa bị anh hại chết rồi, may mà chúng ta gặp may, vừa lúc Tiêu Dao Vương ăn cơm ở đây, ăn xong đi ra, không thì anh chäc chăn sẽ bị đánh gấy hai chân, ngay cả nhà họ Đường cũng bị liên lụy”

“Đúng là đồ xui xẻo” Ngô Mịch ghét bỏ nhìn Đường Sở Vi.

“Được rồi, bao nhiêu người đang nhìn kìa, có chuyện gì về nhà hãng tính” Đường Bình cẩn thận nói. Nhưng Hà Diệp Mai đã bất chấp tất cả. Lúc nãy bà ta quỳ trước mặt Vương Thấm đã mất hết mặt mũi, bây giờ không rảnh bận tâm quá nhiều.

Thấy Đường Bình nói chuyện, bà ta lại mắng to: “Bây giờ ông nói được rồi hả? Vừa rồi ông làm gì mà sợ hãi không dám nói một câu? Đường Bình, tôi gả cho ông thật mất mặt! Tôi muốn ly hôn với ông!”

Trước cửa nhà hàng Ngọc Thực tụ tập không ít người, nhưng những người này không quan tâm tới cảnh gia đình cãi nhau mà chỉ lo thảo luận về Tiêu Dao Vương “Năm ngày sau chính là nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương.”

“Đúng vậy, nghe nói là ở quân khu Tử Đăng.

Lần này nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương còn có ghế khách mời người bên ngoài, nghe nói chỉ có những nhân vật có tâm ảnh hưởng ở thành phố Tử Đẳng mới nhận được thư mời!

“Đúng thế, tôi cũng nghe nói chỉ có danh gia vọng tộc chân chính, quyền quý chân chính mới có tư cách tham quan nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương”

“Ai được đi đều là quyên quý chân chính ở thành phố Tử Đẳng này”

Một đám người tụ tập bàn bạc về Tiêu Dao Vương, còn Giang Cung Tuấn thì ngồi trên ghế chờ, im lặng hút thuốc.

Hà Diệp Mai vì gia đình mà mất hết mặt mũi, thậm chí quỳ trước mặt Vương Thấm, sau khi trút giận lên đầu người nhà, bà ta cũng bớt giận hơn nhiều.

“Ái chà, Diệp Mai, là cậu đấy à? Cậu cũng tới nhà hàng Ngọc Thực ăn cơm à?”

Ngay khi cả nhà Đường Bình đang xếp hàng chờ tới lượt thì một giọng nói vang lên. Hà Diệp Mai ngẩng đầu thì thấy một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng chu đáo ôm cánh tay một người đàn ông mặc tây trang, đeo cà vạt, trông như người thành đạt đi tới, đăng sau còn đi theo một đôi nam nữ trẻ tuổi “Ngọc Phương?” Hà Diệp Mai đứng dậy nhìn người phụ nữ bảo dưỡng trẻ trung này, kinh ngạc hỏi: “Cậu là Lưu Ngọc Phương ngôi ở bàn sau hồi trước phải không?”

“Chứ còn gì nữa. Diệp Mai, đúng là cậu à?

Bao nhiêu năm không gặp, sao cậu càng sống càng kém cỏi vậy? Trước kia dù gì cậu cũng là hoa khôi của trường, sao không gả cho danh gia vọng tộc, đến ăn cơm ở nhà hàng Ngọc Thực mà còn phải xếp hàng?”

Lưu Ngọc Phương ôm cánh tay người đàn ông, chu môi nói: “Đây là chồng tớ, chủ tịch công ty Cát Vận, tài sản mấy chục tỷ. Đúng rồi, chông cậu đâu? Làm việc ở chỗ nào?”

Hà Diệp Mai đương nhiên biết Lưu Ngọc Phương đang khoe khoang. Bà ta kéo Đường Bình, nâng cảm nói: “Chồng tớ là Đường Bình, người nhà họ Đường, có 10% cổ phần của Vĩnh Nhạc, các loại sản nghiệp của nhà họ Đường cộng lại trị giá mấy ngàn tỷ, tài sản của chồng tớ cũng trên trăm tỷ”

Đường Bình vừa chiếm được 10% cổ phần của gia tộc nên Hà Diệp Mai cũng có thế hãnh diện, còn lườm Lưu Ngọc Phương, vẻ mặt càng ngày càng đắc ý.

Lưu Ngọc Phương kinh ngạc: “Ái chà, không nhận ra đấy, cố đông của Vĩnh Nhạc. Chẳng qua sao cổ đông của Vĩnh Nhạc mà lại phải xếp hàng chờ ăn cơm? Chẳng lẽ không phải là hội viên sao?

À, tớ biết rồi, cậu đang chém gió”

Chồng bà ta nói: “Ngọc Phương, anh đang bận, công ty còn có rất nhiều chuyện, chúng ta mau ăn cơm thôi, ăn xong anh còn phải xử lý chuyện công ty”

Thấy sắc mặt Hà Diệp Mai mất tự nhiên, Lưu Ngọc Phương lập tức biết bà ta đang chém gió.

Năm đó Hà Diệp Mai là hoa khồi của tường. Bà ta cũng xinh đẹp, nhưng nơi nào có Hà Diệp Mai, bà †a đều biến thành làm nền. Bây giờ có cơ hội hãnh diện, sao bà ta có thể bỏ qua? Bà ta kéo một cô gái trông có vẻ xinh xăn đẳng sau, nói: “Đây là con gái tớ, gả cho danh gia vọng tộc. Cậu biết nhà họ Chu không? Con gái tớ gả cho người nhà họ Chu đấy.

Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh cô gái đặc ý kéo cô gái: “Tài sản của nhà họ Chu cũng không nhiều, chỉ khoảng mấy trăm ngàn tỷ thôi, chỉ được xếp thứ ba trong bốn gia tộc lớn”

Nghe vậy, Hà Diệp Mai lập tức hụt hơi. Bà ta hung tợn trừng Đường Sở Vi. Đều tại con xúi quấy này làm hại bà ta không ngóc đầu trước mặt bạn học. Đường Sở Vi cúi đầu, không dám nhìn mọi người.

“Diệp Mai, đây là con gái cậu đúng không?

Đây không phải là Đường Sở Vi sao? Gần đây báo chí mới đăng tin mà. Đúng rồi, tớ nghe nói con gái cậu gả cho một thăng phế vật, cả ngày ở nhà nấu cơm, còn lái xe điện đi đón Đường Sở Vi tan tầm, sau bây giờ lại bị hủy dung rồi?”

Vất vả lắm mới tìm được cơ hội đả kích Hà Diệp Mai, Lưu Ngọc Phương đương nhiên không thể bỏ qua, không ngừng hạ thấp Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn, không ngừng khen ngợi con gái mình và con rể của mình. Đường Tấn và Ngô Mịch không nói được một câu, ai bảo nhà họ không băng nhà người ta làm chỉ?

Hà Diệp Mai bị đả kích vô cùng xấu hổ. Chu dù Đường Bình đã chiếm được 10% cổ phần Vĩnh Nhạc, nhưng bà ta vẫn không thể ngóc đầu lên.

Bà ta hung tợn trừng Giang Cung Tuấn bình tĩnh hút thuốc, trong lòng hận chết Giang Cung Tuấn, chính vì thằng nghèo kiết xác này nên bà ta mới không ngóc đầu được.

Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng này. Thân là chông của Đường Sở Vĩ, anh cũng không muốn Đường Sở Vi mất mặt, không muốn ba mẹ của Đường Sở Vi không ngóc đầu lên được trước mặt người ngoài. Thế là anh gọi điện thoại cho Ngô Huy: “Đặt một căn phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực, lấy danh nghĩa của Đường Sở Vi”

Sau đó, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Hà Diệp Mai, nói: “Mẹ, chúng ta đã đặt phòng Kim Cương rồi mà, vào ăn cơm trước thôi.”

Nghe vậy, Lưu Ngọc Phương nhất thời cười ầm lên: “Ha ha ha, phòng Kim Cương, cười chết mất”

Chồng bà ta cũng khinh thường: “Cậu nhóc, cậu biết phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực là gì không? Làm màu cũng đừng làm màu kiểu đó.”

Con rể của Lưu Ngọc Phương, Chu Đăng ngẩng đầu lên, khinh bỉ nhìn Giang Cung Tuấn: “Tôi là người nhà họ Chu mà cũng chỉ có thẻ hội viên bạc, được đặt phòng Bạc mà thôi. Còn phòng Kim Cương nữa chứ, chém gió thật giỏi, cả thành phố Tử Đảng này số người có thể đặt phòng Kim Cương đếm được trên đầu ngón tay”

Chương 24: Lật ngược tình thế

Mấy chục người đứng chờ bên ngoài nhà hàng Ngọc Thực. Những người này đều xếp hàng ăn cơm, lúc trước họ đều thảo luận Tiêu Dao Vương, bây giờ nghe Giang Cung Tuấn nói, họ đều bật cười.

“Phòng Kim Cương, con rể nhà họ Đường thật giỏi làm màu”

“Cậu ta chính là phế vật, xe cũng không mua nổi, lúc trước toàn lái xe điện tới Vĩnh Nhạc đón Đường Sở Vi tan tâm. Một thằng phế vật không mua được xe hơi mà còn đòi đặt phòng Kim Cương.”

“Tôi nghe nói phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực không phải có tiền là đặt được. Ông chủ của nhà hàng Ngọc Thực là người đến gia tộc lớn ở thủ đô, danh gia vọng tộc chân chính, toàn bộ thành phố Tử Đằng này số người có thể đặt phòng Kim Cương đếm được trên đầu ngón tay.”

“Ngay cả bốn gia tộc lớn cũng không có tư cách đặt phòng Kim Cương.”

Lời nói của Diệp Phùng bị coi như trò cười.

Những lời nói khó nghe này lại chọc giận Hà Diệp Mai, bà ta lập tức mắng to: “Giang Cung Tuấn, cậu sợ mất mặt còn chưa đủ sao?”

“Cung Tuấn, anh bớt nói mấy câu đi” Đường Sở Vi cũng kéo Giang Cung Tuấn. Cô là người ở thành phố Tử Đẳng, cũng biết lai lịch của nhà hàng Ngọc Thực, biết phòng Kim Cương ở nhà hàng Ngọc Thực có nghĩa là gì.

“Chu Đăng, thẻ hội viên bạc của con đâu, lây ra cho bọn nghèo kiết xác này nhìn xem thẻ hội viên bạc của nhà hàng Ngọc Thực trông như thế nào” Lưu Ngọc Phương ngửa cổ, vẻ mặt đắc ý, còn khinh bỉ nhìn Hà Diệp Mai. Thấy Hà Diệp Mai chịu nhục, bà ta rất vui vẻ.

Chu Đăng lấy một tấm thẻ màu trắng tinh, vô cùng tinh xảo, bên trên có dòng chữ VỊP Silver.

“Woa, đây chính là thẻ hội viên bạc à? Lân đầu tiên tôi được thầy”

“Không hổ là người nhà họ Chu. Tôi nghe nói muốn thăng cấp lên thẻ hội viên bạc cần tốn ba tỷ, còn thẻ hội viên vàng thì cân chỉ tiêu hơn 30 tỷ trở lên. Thẻ hội viên kim cương, dù chỉ tiêu bao nhiêu tiền cũng không phát, cần ông chủ của nhà hàng Ngọc Thực coi trọng thì mới đích thân phân phát”

“Cậu Chu thật tuấn tú, tuổi trẻ giàu có, ai gả cho cậu ấy đúng lúc phước đức từ kiếp trước”

Nghe thấy người qua đường khen ngợi, Lưu Ngọc Phương cười đắc ý. Hà Diệp Mai càng bất mãn hơn. Vốn dĩ chuyện này đã qua rồi, nhưng Giang Cung Tuấn lại nói một câu khiến bà ta mất mặt.

“Đồ nghèo kiết xác. Ông xã, chúng ta đi thôi”

Lưu Ngọc Phương ôm tay chồng mình, bước vào nhà hàng Ngọc Thực dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người. Lúc rời đi, bà ta còn không quên quở trách Hà Diệp Mai: “Còn 10% cổ phần của Vĩnh Nhạc nữa chứ. Cả thành phố Tử Đằng này ai chẳng biết Đường Bình là phế vật. Ông chồng phế vật sinh ra đứa con gái xấu xí, chọn một thằng rể phế vật, ha ha ha ha”

Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của người nhà họ Đường tái mét. Hà Diệp Mai nghiến răng nghiến lợi, khiến Đường Sở Vi hoảng sợ nấp sau lưng Giang Cung Tuấn.

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Một người đàn ông khoảng chừng 25 26 tuổi, vóc đáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đi ra.

“Woa, ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, Cổ Dật Hàn: “Đây mới là nhân vật lớn có quyền mà kín tiếng”

“Tôi nghe nói Cổ Dật Hàn là người nhà họ Cổ ở thủ đô, anh ấy mở nhà hàng Ngọc Thực ở thành phố Tứ Đăng, nhưng rất ít khi lộ diện, bên ngoài biết rất ít về anh ấy”

Thấy Cố Dật Hàn vội vàng đi ra, vô số thiếu nữ đều si mê nhìn anh ta, đây mới là danh gia vọng tộc chân chính, bốn gia tộc lớn ở thành phố Tử Đảng thua xa.

Cổ Dật Hàn vừa nhận được điện thoại, không dám chậm trê. Anh ta nhìn thấy Uông Phi, con gái của Lưu Ngọc Phương, tưởng räng đó là Đường Sở Vi nên khom lưng, tôn kính nói: “Xin lôi, là tôi sơ suất làm chậm trễ các vị, phòng Kim Cương đã chuẩn bị xong xuôi, mời các vị vào trong”

Cảnh tượng này khiến người bên ngoài nhà hàng Ngọc Thực vô cùng khiếp sợ.

“Vân là nhà họ Chu có năng lượng, ngay cả ông chủ nhà hàng Ngọc Thực cũng đích thân ra nghênh đón”

“Đúng là, người nhà họ Uông thật có phúc, sinh một đứa con gái ngoan gả cho nhà họ Chu, xem ra quan hệ giữa Chu Đăng với ông chủ nhà hàng Ngọc Thực không kém chút nào.”

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, người nhà Lưu Ngọc Phương cũng trợn tròn mát. Chu Đăng đần mặt ra, thế là thế nào? Anh ta chỉ đặt phòng Bạc thôi, anh ta chưa từng thấy ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, sao ông chủ nhà hàng Ngọc Thực lại tới đón mình? Song khi thấy ông chủ nổi tiếng này đích thân ra tiếp đãi mình, anh ta càng thêm đäc ý, ngẩng cao đầu ôm Uông Phi, hưởng thụ ánh mặät hâm mộ của mọi người Lưu Ngọc Phương càng đäc ý, còn quay lại liếc nhìn Hà Diệp Mai, kiêu ngạo hừ một tiếng. Hà Diệp Mai tức giận vô cùng, bà ta lại đổ tội lên đầu Giang Cung Tuấn, chính tại thăng phế vật này không có chút tài cán gì.

“Đồ phế vật! Mày nhìn người ta mà xem, giỏi cỡ nào, ngay cả ông chủ nhà hàng Ngọc Thực cũng đích thân ra đón!” Hà Diệp Mai măng Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn cau mày. Anh gọi điện thoại cho Ngô Huy, Ngô Huy làm việc thì anh yên tâm, nhưng bây giờ là sao?

Anh thấy Cổ Dật Hàn khom lưng đứng trước cửa, lập tức hiểu ra. Chắc chăn Cổ Dật Hàn nhận nhầm người, cả nhà Lưu Ngọc Phương vừa lúc đi vào nên anh ta cho răng Uông Phi là Đường Sở Vi.

Thế là anh hét lên: “Đường Sở Vi, chúng ta không ăn cơm nữa, về thôi” Nói rồi, anh kéo Đường Sở Vi rời đi.

Cổ Dật Hàn nghe thấy cái tên này, nhất thời chấn động, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi xoay người, không khỏi rùng mình, cho mình một cái tát. Anh ta quá sốt ruột nên mới nhận nhầm người. Thế là anh ta nhanh chóng đuổi theo, chạy đến trước mặt Đường Sở Vi, tôn kính hỏi: “Cô… Cô là Đường Sở Vi đúng không?”

“Hả?” Đường Sở Vi ngây người, gật đầu: “Tôi đây.

“Cô Đường, phòng Kim Cương đã sẵn sàng, mời cô.”

Cốt truyện thay đổi quá nhanh, mọi người đều ngây ra như phông, không hiểu ra sao. Hà Diệp Mai, Đường Bình, Đường Tấn, Ngô Mịch đều trợn mặt há hốc mồm. Họ chưa bao giờ gặp ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, nhưng từng nghe nói anh ta không phải là người ở thành phố Tử Đảng mà đến từ thủ đô, là một nhân vật lớn.

“Ông… Ông chủ Cổ, cậu… cậu nói đặt phòng Kim Cương, mời Sở Vi nhà tôi vào ăn cơm hả?” Hà Diệp Mai ngập ngừng hỏi “Dì chính là mẹ của Sở Vi đúng không? Mời vào! Nhân viên phục vụ, làm ăn cái gì không biết!

Còn không mau ra đây đón khách Cổ Dật Hàn vừa kêu to, lập tức có mấy nhân viên phục vụ đi ra, đứng thành hai hàng khom lưng, đồng thanh kêu to: “Chào mừng khách quý”

“Bảo vệ, đuổi mấy người này ra ngoài cho tôi!”

Thấy cả nhà Lưu Ngọc Phương còn ngơ ngác đứng ở cửa, Cổ Dật Hàn lập tức ra lệnh. Chính vì những người này nên anh ta mới nhận nhầm người. Mặc dù anh ta chưa từng gặp Häc Long, nhưng đây chính là mệnh lệnh của Häc Long, đặt phòng riêng chồ Đường Sở Vi. Anh ta không dám chậm trễ, nếu đắc tội Đường Sở Vĩ thì xong đời.

Vậy là một đám bảo vệ ùa tới, bát đầu đuổi người. Cả nhà Lưu Ngọc Phương đều bị đuổi ra ngoài trong ánh mắt của bao người.

Thấy vậy, Hà Diệp Mai bật cười. Mặc dù bà ta không biết thế này là thế nào, nhưng thấy Lưu Ngọc Phương lúng túng, bà ta lại rất vui vẻ. Bà cười ôm bụng chỉ vào Lưu Ngọc Phương: “Ha ha ha, cười chết mất, còn phòng Kim Cương nữa chứ, cậu mà cũng xứng à?”

Chương 25: Người may mắn

Cốt truyện thay đổi quá nhanh, vừa rồi đám Lưu Ngọc Phương, Chu Đăng còn không ai bì nổi, ngay sau đó đã bị đuổi ra ngoài. Lưu Ngọc Phương vẫn chưa hết hy vọng, kéo Chu Đăng nói: “Con rể, con là người nhà họ Chu mà, con có thẻ hội viên mà, mau lấy thẻ hội viên ra đi!”

Chu Đăng kiên trì đi tới, lấy thẻ hội viên bạc ra: “Ông chủ Cổ, tôi là hội viên bạc của nhà hàng Ngọc Thực, mấy năm gần đây cũng chỉ tiêu mấy mười mấy tỷ…”

“Đánh!” Cổ Dật Hàn đang mời Đường Sở Vị, nào ngờ Chu Đăng lại tới gần, anh ta lập tức nổi giận quát lên. Mấy tên bảo vệ dữ tợn đi tới, đánh Chu Đăng một trận, khiến anh ta ngã gục trên mặt đất, thống khổ van xin: “Đừng… Đừng đánh!”

“Ha ha ha” Thấy cảnh này, Hà Diệp Mai lại hả lòng hả dạ. Bà ta ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.

“Thì ra mấy người này chỉ làm màu thôi, nhà họ Đường mới thật sự đáng gờm.”

“Chứ còn gì nữa. Đường Sở Vi với Diệp Hình có quan hệ không tâm thường, bây giờ còn đặt phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực, ông chủ còn đích thân ra đón.” Chung quanh lại vang lên tiếng bàn tán, mà Đường Sở Vi còn đang ngơ ngác, không hiểu sao lại như vậy.

“Cô Đường Sở Vị, dì, chú, mời vào trong này”

Cổ Dật Hàn lại lên tiếng.

“Chào mừng khách quý.” Hai dãy nhân viên phục vụ lại lên tiếng, sau đó quỳ xuống. Họ đều là các mỹ nữ mặc sườn xám, mỗi người đều sắc nước hương trời, xinh đẹp tuyệt trân, bây giờ đều quỳ xuống, khiến người ở đây đều sững sờ.

“Đây chính là đãi ngộ của hội viên kim cương à?

“Cao cấp dữ vậy? Bao nhiêu mỹ nữ quỳ xuống thế này làm tôi đau lòng.”

Ánh mắt hâm mộ ghen ty truyền đến. Cuối cùng Hà Diệp Mai cũng được hãnh diện. Đường Tấn ưỡn thẳng lưng, Ngô Mịch ôm cánh tay Đường Tấn chu môi. Họ cảm thấy mình vô cùng ghê gớm, vô cùng đắc ý. Còn Đường Sở Vi thì vẫn sững sờ, cô hoàn toàn không quen biết Cổ Dật Hàn.

“Mời cô Đường Sở Vi”

“Chào mừng khách quý.” Nhân viên phục vụ quỳ trên sàn nhà lại đồng thanh kêu lên.

“Sở Vi, đi thôi” Giang Cung Tuấn nói. Lúc này Đường Sở Vi mới tỉnh táo lại, đáp một tiếng.

Dưới sự dẫn dắt của Cổ Dật Hàn, cả nhà tiến vào nhà hàng Ngọc Thực, bước vào thang máy chuyên dụng, đi lên tầng năm.

Tầng năm được trang hoàng tráng lệ như cung điện, trên đường đi toàn là các cô gái xinh đẹp khêu gợi quỳ dưới đất. Đường Tấn trợn tròn mắt. Cậu ta sống đến chừng này tuổi mà chưa từng thấy ai phô trương như thế này, Đường Bình cũng trợn mắt há hốc mồm. Hà Diệp Mai cũng tỉnh táo lại, há hốc mồm.

“Các vị khách quý, mời vào phòng riêng.” Cổ Dật Hàn đích thân mở cửa một căn phòng. Căn phòng này rộng mấy trăm mét vuông, bên trong có mấy chiếc bàn tròn lớn, còn có khu nghỉ ngơi, có sàn nhảy. Căn phòng trang hoàng lộng lẫy như cung điện. Người nhà họ Đường lại há hốc mồm.

“Mời quý khách cứ từ từ, tôi không quấy rầy nữa” Cổ Dật Hàn không nán lại lâu, dân họ vào phòng riêng rồi xoay người rời đi. Người nhà họ Đường sững sờ một hồi mới tỉnh táo lại.

“Tấn, anh cấu em xem có phải em đang năm mơ không? Phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực đấy! Người bên ngoài đồn thổi ăn một bữa ở đây ít ra cũng phải hơn 3 tỷ!” Ngô Mịch kích động nói năng lộn xôn.

“Bà xã, thế này là thế nào?” Đường Bình hỏi “Hả? Tôi… Tôi không biết” Hà Diệp Mai cũng sững sờ. Bà ta chưa từng thấy phô trương lớn như thế này.

“Cung Tuấn, là anh hả?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn năm tay mình.

Giang Cung Tuấn sờ mũi: “Anh làm gì có bản lĩnh này. Chẳng phải là em đặt sao? Ông chủ nhà hàng mời em cơ mà.”

“Nhưng… Em không quen anh ta.”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Vậy thì anh không biết”

“Mặc kệ là ai, ăn trước… khoan đã, để tôi chụp mấy tấm ảnh đăng lên facebook khoe mẽ cái đã”

Đường Tấn tỉnh táo lại, lấy di động ra chụp ảnh khäp nơi.

Đồ ăn ở nhà hàng Ngọc Thực được bưng lên rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã có nhân viên phục vụ xinh đẹp gợi cảm bưng đồ ăn lên. Những món ăn này từ trang trí cho tới mùi vị đêu đây đủ, vừa thấy đã rất thu hút. Mấy cái bàn tròn trong phòng riêng đều đặt đầy món ngon. Sau khi đồ ăn được bưng lên, mấy cô gái xinh đẹp bước lên sân khấu nhỏ trong phòng, bắt đầu nhảy múa. Những cô gái này rất xinh đẹp, khiến Đường Bình và Đường Tấn không dời mắt được.

Người nhà họ Đường ăn một bữa cơm trong hoang mang. Đồ ăn trong phòng Kim Cương rất nhiều, họ hoàn toàn không ăn hết, chỉ ăn chưa đến một phần mười “Xong..” Ăn xong, Hà Diệp Mai mới nhớ rõ, võ lên trán: “Tôi nghe nói ăn một bữa trong phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực phải tốn hơn ba tỷ”

“Đâu chỉ ba tỷ: Giang Cung Tuấn chỉ vào một chai rượu vang mà Đường Tấn khui: “Chỉ riêng chai rượu này đã trị giá một tý một chai, để tôi xem tổng cộng uống mấy chai… Phải tới ba bốn chai, riêng tiền rượu đã là ba tỷ rồi”

“Hả?” Nghe vậy, Đường Tấn hoảng sợ đứng dậy: “Không… Không phải con khuil”

Sau khi rời khỏi phòng riêng, Cổ Dật Hàn nhanh chóng đi điều tra chuyện về Häc Long. Anh †a còn chuyên môn hỏi thành viên nòng cốt của gia tộc, xin mấy tấm ảnh hồi trẻ của Häc Long.

Mặc dù tin tức Giang Cung Tuấn phong đại tướng là cơ mật, nhưng nhà họ Cổ là gia tộc hàng đầu ở thủ đô, vân có thể kiếm được ít ảnh chụp.

Thấy Giang Cung Tuấn, anh ta hoảng sợ run lên, suýt nữa ngã quy trong văn phòng.

“Trời ơi, Hắc… Hắc Long là chông của Đường Sở ViI”

Anh ta không dám chậm trẻ, nhanh chóng đi đến phòng Kim Cương.

“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Cổ Dật Hàn đi vào, cười xán lạn: “Sở Vi, chú, dì, mọi người có hài lòng không?”

Người nhà họ Đường đưa mắt nhìn nhau. Thể hiện trước mặt người khác thì rất thoải mái sung sướng, nhưng bây giờ tới lúc tính tiền, họ lại làm gì có tiên mà trả. Hà Diệp Mai có chút tiên, nhưng bà ta không nỡ lấy ra, đây là tiền riêng.

“Sở Vi, cô hài lòng không?” Cổ Dật Hàn cong lưng “Hả?” Đường Sở Vị sững sờ, gật đầu theo phản xạ: “Hài… Hài lòng”

Cổ Dật Hàn lấy một tấm thẻ Kim Cương, dâng lên bằng hai tay: “Sở Vi, đây là thẻ hội viên Kim Cương của nhà hàng chúng tôi, mời cô nhận lấy nó.

“Không… Không..” Đường Sở Vi vội đứng dậy xua tay. Cô nào dám nhận. Mặc dù thẻ kim cương của nhà hàng Ngọc Thực là tượng trưng cho thân phận, nhưng nơi này quá đắt tiền, cho dù nhà họ ăn một lần thì cũng táng gia bại sản, có thẻ cũng không ăn nổi.

Cổ Dật Hàn khom lưng nói: “Sở Vi, tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm rồi. Đây không phải là thẻ Kim Cương bình thường, đây là thẻ Kim Cương cao cấp nhất, có thế giảm 10% hóa đơn, hơn nữa mỗi tháng có ba lân miễn phí dùng cơm, ba lần đều sẽ không cần phải trả tiền “

“Hả?” Đường Sở Vi cả kinh há hốc mồm.

Người nhà họ Đường cũng trợn mặt há hốc mồm.

Giảm 10% trên hóa đơn, mỗi tháng miễn phí ba lần ư? Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?

Đường Sở Vi hoàn hồn, không nhịn được hỏi: “Ông chủ Gố, tôi với anh không quen nhau, tại sao anh lại tặng tôi thẻ hội viên kim cương?”

Cổ Dật Hàn nhìn Giang Cung Tuấn, thấy ánh mắt của Giang Cung Tuấn, anh ta sợ hãi run lên, vội nói: “Hôm nay là năm năm khai trương của nhà hàng, có mở hoạt động rút thăm trúng thưởng. Cô vừa lúc rút trúng, cô nhận tấm thẻ này đi. Bữa ăn này được miên phí, sau này hoan nghênh cô thường xuyên tới nhà hàng Ngọc Thực”

“Chúc mừng đầy năm, rút thăm trúng thưởng?” Đường Sở Vi kinh ngạc Biết rõ đầu đuôi, Hà Diệp Mai kích động suýt khóc, vội đi tới nhận lấy thẻ kim cương trong tay Gổ Dật Hàn: “Ông chủ Gổ, tôi nhận thay Sở Vi”

Thấy Hà Diệp Mai cầm thẻ, nhưng nhìn sắc mặt Giang Cung Tuấn, Cổ Dật Hàn run lên, lạnh giọng nói: “Chỉ riêng Sở Vi mới được sở hữu thẻ kim cương của nhà hàng Ngọc Thực. Chúng tôi chỉ nhận Sở Vi chứ không nhận người lạ”

Hà Diệp Mai hoảng sợ đưa thẻ cho Đường Sở Ví.

“Cung Tuấn..” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Vợ à, không ngờ em lại may măn như vậy, gặp chúc mừng đầy năm, trở thành người may mãn. Chúc mừng em, mau nhận đi.”

Nghe vậy, Đường Sở Vi mới nhận thẻ kim cương.

Chương 26: Y thuật thân kỳ

Sau bữa cơm ở nhà hàng Ngọc Thực, người nhà họ Đường hoảng hốt rời đi. Băng gạc của Đường Sở Vi bị Vương Thấm kéo xuống. Sau đó Giang Cung Tuấn dẫn cô tới phòng khám của Ngô Huy, lại điều chế thuốc cho cô.

Đường Sở Vi ngồi bên cạnh nhìn thẻ VIP được làm từ kim cương, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Cung Tuấn, trong lòng hoảng hốt, cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay thật không chân thật. Cô không biết Cổ Dật Hàn của nhà hàng Ngọc Thực, nhưng Cổ Dật Hàn lại tặng thẻ kim cương cho cô.

Thẻ kim cương này còn có rất nhiều đặc quyền, giảm giá 10%, mỗi tháng được ăn miễn phí ba lân, thế này thì khác nào ăn trắng?

Không lâu sau, Giang Cung Tuấn đã chế thuốc bột xong.

“Sở Vi”

“Hả?” Đường Sở Vi giật mình tỉnh lại.

Giang Cung Tuấn nói: “Để anh bôi thuốc cho em. Hôm nay xin lỗi em, tại anh rời đi nên em mới bị người khác làm nhục. Anh hứa sau này sẽ không có chuyện đó nữa”

“Không sao đâu Đường Sở Vi đã quen rồi, lại gần nói: “Anh bôi thuốc đi”

Giang Cung Tuấn bắt đầu bôi thuốc, sau đó băng bó cho cô. Làm xong, Giang Cung Tuấn mới dẫn Đường Sở Vi về nhà.

Trong phòng khách nhà Đường Bình. Lần này Đường Sở Vi trở vê, Hà Diệp Mai rất nhiệt tình với cô, nào là bưng trà, nào là rót nước, giống như hầu hạ thiên kim tiểu thư. Còn Đường Bình thì cầm đơn chuyển nhượng cổ phần cười ngơ ngẩn.

“Sở Ví à, con nói thật cho mẹ đi, con với ông chủ nhà hàng Ngọc Thực có quan hệ gì? Đây chính là cậu chủ đến từ gia tộc lớn ở thủ đô, chẳng lẽ con quyến rũ được hồi mới khôi phục dung mạo? Nếu vậy thì chờ vết thương trên mặt con khỏi, con ly hôn với thăng Giang Cung Tuấn này rồi cưới Cổ Dật Hàn đi. Vậy thì say này mẹ cũng có thể diện. Chậc chậc, một cậu con rể vàng, chỉ ngẫm lại thôi cũng kích động” Hà Diệp Mai say mê nói. Nhớ tới Cổ Dật Hàn khí phách nói đánh người nhà họ Chu là đánh, sung sướng cỡ nào. Nếu có một đứa con rể như vậy, bà ta nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh dậy.

“Mẹ, con không biết anh ta” Đường Sở Vi bất đắc dĩ, cô vẫn còn đang buồn bực không hiểu tại sao Cổ Dật Hàn lại nhiệt tình với mình như thế. Cô nghỉ ngờ là vì Giang Cung Tuấn, bởi vì lúc trước nhờ Giang Cung Tuấn nên Vạn Quân mới hợp tác với Vĩnh Nhạc. Nhưng Giang Cung Tuấn nói là anh đã cứu Diệp Hình lúc làm lính. Còn Cổ Dật Hàn, Giang Cung Tuấn lại nói không quen biết với anh ta.

Thấy Hà Diệp Mai ân cần với Đường Sở Vị, Ngô Mịch lộ vẻ chán ghét, kéo Đường Tẩn: “Về phòng thôi”

“Sở Vi, con lấy thẻ kim cương của nhà hàng Ngọc Thực ra đây cho mẹ xem đi. Mẹ còn chưa thấy thẻ kim cương đâu.”

Đường Sở Vi bất đắc dĩ lấy ra. Hà Diệp Mai cầm lấy, nhìn trái nhìn phải.

“Chậc chậc, thật sự làm bằng kim cương, nặng trịch, chỉ riêng tấm thẻ này đã là vô giá rồi.

Sở Vi nhà mình có tiên đồ nhất, ngay cả ông chủ nhà hàng Ngọc Thực cũng đích thân nghênh đón, đáng để mẹ khoe khoang thật lâu. Sau này mẹ cũng có thể ngấng đầu ở nhà mẹ đẻ”

Thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn cũng bất đắc dĩ. Đổi vị trí suy nghĩ thì anh cũng thông cảm cho Hà Diệp Mai. Gả cho một người chồng bất lực, còn sinh một đứa con gái từng bị bỏng toàn thân, không nổi điên đã là tốt lắm rồi. Mặc dù lúc trước bà ta quỳ xuống trước mặt Vương Thấm, nhưng cũng là vì cái nhà này, vẫn tốt hơn là Đường Tấn với Ngô Mịch trực tiếp trốn tránh, còn Đường Bình thì sợ hãi không dám hó hé một câu.

Thật không dễ dàng. Anh-khế lắc đầu.

Bởi vì đòi được 10% cổ phần Đường thị, còn giúp Hà Diệp Mai nở mày nở mặt ở nhà hàng Ngọc Thực nên địa vị của Đường Sở Vi ở trong nhà cũng tăng vọt. Hà Diệp Mai không quở trách cô là phế vật, là đồ xúi quẩy. Được mẹ tán thành, Đường Sở Vi cũng rất vui vẻ.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Giang Cung Tuấn đều ở nhà với Đường Sở Vi, chỉ khi nào đến lúc đổi thuốc mới đi cùng Đường Sở Vi. Anh cho Đường Sở Vi dùng những vị thuốc rất đắt tiền, vô giá, hơn nữa còn do anh đích thân điều chế nên hiệu quả vô cùng tốt.

Ba ngày sau, Đường Sở Vi tháo băng gạc, vết thương trên mặt cô đã hoàn toàn lành lặn, không để lại một vết sẹo nào. Đường Sở Vi khiếp sợ nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương. Mặc dù Giang Cung Tuấn liên tục nói với cô rằng sẽ khôi phục, sẽ lành:lặn; nhưng sau khi đã lành hẳn, cô vẫn rất khiếp sợ. Y thuật này thật là thần kỳ.

“Cung Tuấn, anh giỏi quá, nhiều vết thương như vậy mà không để lại vết sẹo nào!”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Không phải là anh giỏi, đều nhờ công lao của Ngô Huy, cũng chính cậu ấy dạy anh chế thuốc”

Đường Sở Vi sờ lên mặt: “Nếu đơn thuốc này mà truyền ra ngoài thì chắc chăn sẽ gây ra sóng to gió lớn. Nếu mở thẩm mỹ viện, chắc chắn sẽ rất đắt khách”

Giang Cung Tuấn nói: “Ngô Huy không màng danh lợi, không thích tiền tài, chỉ muốn sống bình phàm”

Đường Sở Vi bĩu môi: “Đúng là người lập dị.

Thời buổi này mà còn-có người không thích tiền: “Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Sở Vi, con Tề mề làm gì thế hả? Ông eu mở cuộc họp gia tộc, yêu cầu chúng ta đến đúng giờ!

Đến trễ chọc giận ông cụ, thu hồi cổ phần thì mẹ sẽ không tha cho con đâu” Tiếng kêu của Hà Diệp Mai vang lên ngoài cửa.

“Mẹ, con làm xong ngay, mẹ chờ thêm mấy phút!” Đường Sở Vi kêu lên, sau đó đến trước tủ quần áo tìm kiếm: “Cung Tuấn, em mặc gì bây giờ?”

Giang Cung Tuấn ngồi trên giường nhìn Đường Sở Vi. Đường Sở Vi mặc một bộ đồ mỏng tanh, quần áo hơi nhìn xuyên thấu, vóc dáng rất đẹp, nhất là cặp chân dài trắng nõn thẳng tắp.

Anh nói: “Sở Vi mặc gì cũng đẹp”

“Ôi chao, anh chọn cho em một bộ đi”

“Bộ trên tay em được đấy”

“Cái này hả?”

“ừ?

“Anh ra ngoài đi, em thay quần áo” Đường Sở Vi đỏ mặt chỉ ra ngoài cửa. Mặc dù đã đăng ký kết hôn với Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn cũng đã ở chung nhà, nhưng mỗi buổi tối cô đều nằm trên giường, Giang Cung Tuấn ngủ dưới sàn nhà.

Đây là Giang Cung Tuấn chủ động yêu cầu. Kể từ ngày hôm đó, những ngày sau dường như cũng thành tự nhiên. Mặc dù cô đã là vợ của Giang Cung Tuấn, nhưng hai người chỉ giới hạn ở nắm tay nhau, thậm chí còn chưa tới nước hôn môi.

Giang Cung Tuấn muốn trả ơn, anh sẽ không ép buộc Đường Sở Vi. Đường Sở Vi không gật đầu, anh sẽ không chạm vào cô. Bây giờ Đường Sở Vi yêu cầu anh ra ngoài, anh cũng không nhiều lời.

Anh chờ ngoài phòng khách mấy phút, không lâu sau Đường Sở Vi đã đi ra.

“Woa, vết thương của chị lành lặn rồi à?” Thấy Đường Sở Vi, ánh mắt Đường Tấn lập tức sáng lên. Ngô Mịch cũng hâm mộ nhìn gương mặt xinh đẹp của Đường Sở Vi, càng hâm mộ vóc dáng đẹp của cô.

“Con gái, sao lại…?” Hà Diệp Mai cũng sợ ngây người. Mấy ngày bay Đường Sở Vi vẫn quấn băng gạc trên mặt, bà ta chẳng mấy quan tâm. Bây giờ Đường Sở Vi tháo băng gạc, không ngờ trên mặt lại không có chút vết thương nào. Y thuật này thật là thần kỳ.

Đường Sở Vi mặc một chiếc váy trắng ôm sát người, giày cao gót màu đỏ, tóc dài xõa hai bên, vóc dáng mảnh khảnh, rất có khí chất, mỉm cười nói: “Đều nhờ Cung Tuấn chữa khỏi cho con”

Hà Diệp Mai nhìn-Giang Cung Tuấn, khẽ lẩm bẩm: “Cũng không đến nỗi vô dụng, ít nhất biết chút y thuật.”

Giang Cung Tuấn chỉ cười chứ không nói.

Không phải là anh biết chút y thuật, y thuật của anh nổi tiếng khắp thiên hạ, đám quyền quý ở thủ đô tìm đủ mọi cách nịnh bợ anh, thứ nhất là vì thân phận, thứ hai là vì y thuật.

“Biết chút y thuật, mở phòng khám hình như cũng có thể kiếm tiền” Hà Diệp Mai nhìn Giang Cung Tuấn. Mặc dù chướng mắt Giang Cung Tuấn, nhưng vóc dáng cao lớn, thân thể cường tráng, gương mặt cũng bảnh bao, lại thêm Giang Cung Tuấn chữa khỏi cho Đường Sở Vi hai lần, bà ta bắt đầu chú ý tới y thuật của Giang Cung Tuấn.

“Mẹ, sao tự nhiên ông nội lại tổ chức cuộc họp gia tộc?”

Hà Diệp Mai đáp: “Còn không phải là vì nghỉ thức nhậm chức của-Tiêu Dao Vương. Nghe nói lần này có không ít ghế khách, ba thích thể diện nên muốn mở cuộc họp để nghĩ cách kiếm được một ghế, giúp nhà họ Đường trở thành giá tộc hạng nhất”

Chương 27: Cuộc họp gia tộc

Trong đại sảnh của biệt thự nhà họ Đường đã tụ tập ba thế hệ nhà họ Đường, cùng với một vài họ hàng quan trọng của gia tộc.

Năm quân khu sát nhập với nhau, Tiêu Dao Vương cư trú ở thành phố Tử Đăng, trở thành thống soái năm quân, đây là chuyện quan trọng gây chấn động thành phố Tử Đăng, thậm chí là chấn động cả năm thành phố. Nghỉ lễ nhậm chức sắp tới của Tiêu Dao Vương sẽ được tố chức công khai, có không ít ghế khách. Muốn được xem nghi thức nhậm chức thì chỉ có những quyền quý chân chính mới đủ tư cách.

Các gia tộc lớn của năm thành phố Hồng Bắc, Tử Đăng, Hoa Nam, Hải Vịnh, Thuận Thiên đều theo dõi ghế khách, muốn được tham dự nghi thức nhậm chức này. Bởi vì đây chính là tượng trưng cho quyền lực. Có thể tham dự nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương tức là đã chứng minh mình là danh gia vọng tộc chân chính.

Bên ngoài đồn rằng nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương sẽ diễn ra vào ngày mai, đồng thời đồn rằng chỉ có 100 ghế khách dành cho người ngoài, còn lại là những thành viên đã được định sẵn. Chẳng qua chính phủ không tuyên bố thời gian chính thức của nghi thức nhậm chức.

Nhưng vì 100 ghế khách trong lời đồn, rất nhiều gia tộc trong năm thành phố đều nghĩ mọi cách chiếm được một ghế tham dự, Đường Thành Lâm cũng không ngoại lệ. Ông ta nằm mơ cũng muốn nhà họ Đường trở thành danh gia vọng tộc chân chính, tiến vào đội ngũ gia tộc hạng nhất. Đây là cơ hội tuyệt vời, sao ông ta có thể bỏ qua? Cho nên ông ta mới tổ chức cuộc họp gia tộc để các thành viên cùng nhau nghĩ cách. Người nhà họ Đường hầu hết đều đến đông đủ, chỉ có nhà Đường Sở Vi là còn chưa đến.

“Ông nội, cả nhà Đường Sở Vi thật kiêu ngạo.

Từ khi ông nội cho Đường Bình 10% cổ phần gia tộc, cái nhà này càng ngày càng kỳ cục, bây giờ ngay cả cuộc họp gia tộc cũng dám đến muộn”

Đường Lăng lại bắt đầu châm ngòi.

Sau khi Đường Sở Vi yêu cầu cho Đường Bình cổ phần, cả nhà Đường Hiện vô cùng bất mãn.

Bởi vì sau khi cho Đường Bình cổ phần, Đường Thành Lâm đã thu hồi một ít cổ phân của Đường Hiện. Bây giờ cổ phần của Đường Hiện còn không nhiều bằng Đường Bình.

“Đúng đấy ông ơi, cháu cảm thấy cho Đường Bình 10% cổ phần nhiều quá” Đường Mỹ Oanh cũng bất mãn nói: “Dựa vào đâu chứ? Chỉ dựa vào Đường Sở Vi từng lên giường với chủ tịch Vạn Quân sao?”

“Tộc trưởng, tôi đề nghị thu hồi cổ phần của Đường Bình”

“Cả nhà họ không có bất cứ cống hiến nào cho gia tộc, không xứng có được nhiều cổ phần như vậy.”

“Đúng thế, mây năm nay ăn dùng gì đều là của gia tộc, còn đòi cổ phần à?” Người nhà họ Đường nhao nhao lên tiếng.

Đường Thành Lâm mặc áo kaki màu xanh đen, hút thuốc lào. Ông ta cũng không muốn cho Đường Bình cổ phần, bởi vì trong mắt ông ta, Đường Bình là kẻ vô dụng nhất trong số ba đứa con trai, hơn nữa Đường Tấn cũng là kẻ vô dụng nhất trong số rất nhiêu cháu trai của ông ta.

Nhưng nếu không cho cổ phần thì nhà họ Đường sẽ mất cơ hội hợp tác với Vạn Quân, vậy thì sẽ mất cơ hội tiến vào gia tộc hạng nhất. Thế nên Đường Thành Lâm nâng tay lên: “Được rồi, tôi còn chưa hồ đồ đâu, tôi biết đúng mực”

Đường Hiện im lặng ngồi bên cạnh. Chính ông ta là người lập mưu xúi giục con cái nói xấu cả nhà Đường Sở Vi bên tai Đường Thành Lâm.

Thấy Đường Thành Lâm-không hề dao động, ông ta lại tiếp tục tính kế chuyện thu hồi cổ phần của Đường Bình.

Nhà Đường Khánh không hề nhiều lời. Bởi vì cổ phần của họ vốn không nhiều, cho Đường Bình cổ phần cũng không ảnh hưởng tới họ.

Đúng lúc này, gia đình Đường Sở Vĩ đi tới.

“Xin lỗi ba, bọn con đến muộn” Hà Diệp Mai vừa vào nhà đã lập tức nói xin lỗi.

Mọi người thấy cả nhà Đường Sở Vị, lại thấy Đường Sở Vi khôi phục dung mạo, đều rất kinh hãi. Thế là thế nào? Mới mấy ngày trôi qua, sao vết thương trên mặt Đường Sở Vi đã lành lặn rồi?

Lúc ở khách sạn Tử Đăng, họ tận mắt nhìn thấy Tiêu Chinh cầm dao cứa rất nhiều vết thương trên mặt Đường Sở Vi cơ mài! Bây giờ vết thương đều lành lặn, còn không để lại chút sẹo nào! Mọi người không rõ tại sao lại như thế, nhưng thấy Đường Sở Vị, trong lòng-họ lại khó chịu.

Trong mắt người nhà họ Đường, Đường Sở Vi chính là sao chổi xui xẻo‹ Mười năm qua, nhà họ Đường có một cô gái xấu nhất thành phố Tử Đăng, khiến họ trở thành trò cười, mất hết thể diện. Lần trước lại vì Đường Sở Vi nên nhà họ Đường suýt nữa bị diệt vong.

Đường Hiện đập tay lên bàn, đứng dậy quát: “Đường Bình, cậu thật quá đáng, cuộc họp gia tộc mà sao cậu dám tới trễ? Chẳng lẽ cậu cho rằng chiếm được cổ phần thì địa vị sẽ tăng lên, có thể khiến mọi người chờ cả nhà cậu hả?”

“Anh cả, xin lỗi” Đường Bình cúi đầu.

Đường Sở Vi cũng đi tới nói: “Bác cả, là cháu làm trễ giờ, không liên quan tới ba cháu.”

Đường Hiện trầm mặt quát: “Đường Sở Vị, chẳng lẽ cháu không biết gia quy hay sao? Cuộc họp gia tộc lớn hơn hết thảy! Đừng tưởng rằng cháu ỷ vào có quan hệ mờ ám với chủ tịch Vạn Quân thì có thể làm lơ gia quy!”

“Đúng thết Chính Đường Sở Vi làm hại chúng †a suýt nữa chết trong tay Tiêu Chinh: “May mà ông trời còn chưa muốn giết nhà họ Đường, không thì chắc chắn gia tộc sẽ bị xóa sổ ở thành phố Tử Đằng!”

“Đồ sao chổi! Cô còn dám nói hả? Há mồm ra là đòi 10% cổ phần gia tộc!” Người nhà họ Đường năm mồm bảy miệng.

“Được rồi” Đường Thành Lâm nâng tay lên.

Người nhà họ Đường mới chịu câm mồm.

Từ đầu tới cuối, Giang Cung Tuấn không nói một câu, bởi vì đây là nhà họ Đường, anh chỉ là người ở rể, bây giờ lên tiếng sẽ chỉ bị công kích, gây phiền phức thêm cho Sở Vi.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Đường Thành Lâm mới nói: “Bên ngoài đồn rằng ngày mai chính là nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, đồng thời đồn rằng lần này có 100 ghế khách cho phép tham dự xem nghỉ lễ. Mọi người hãy nghĩ cách xem có thể kiếm được một ghế hay không”

Người trong nhà đều im mồm. Kiếm được một ghế? Sao có thể chứ! Năm thành phố lớn có biết bao nhiêu gia tộc, dù gì đi nữa cũng không tới lượt một gia tộc hạng bét như nhà họ Đường.

“Sao? Bị câm hết rồi hả? Bình thường nói nhiều lắm mài” Đường Thành Lâm nhìn lướt qua một vòng, cả giận quát: “Nhìn các người mà xem, lúc tranh giành tài sản thì ai cũng hăm hở lắm, bây giờ tới lúc cống hiến cho gia tộc thì lại lùi bước!”

“Ông nội, kêu Đường Sở Vi đi làm đi” Đường Lăng lên tiếng: “Đường Sở Vi là tình nhân của Diệp Hình mà, lại ngủ với Diệp Hình một lần, với khả năng của Diệp Hình thì xin một ghế có gì khó đâu?”

Đường Sở Vi rất nhu nhược, người nhà nói gì cũng không dám phản kháng. Nhưng bây giờ cô cũng nổi giận, run rẩy chỉ vào Đường Lăng, tủi nhục rơi nước mắt: “Đường Lăng, anh đừng ngậm máu phun người!”

“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Đường Lăng liếc xéo cô: “Cô không ngủ với Diệp Hình thì sao ông ta lại tốt với cô đến thế? Sao lại vì cô mà hủy hợp tác với nhà họ Đường?”

“Anh..” Đường Sở Vi tức giận thở hổn hển, không nói được một lời. Đường Bình không hé răng. Hà Diệp Mai rất muốn phản bác, nhưng không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì chính bà ta cũng nghỉ ngờ Đường Sở Vi đã ngủ với Diệp Hình.

Giang Cung Tuấn bước đến gần Đường Lăng.

“Mày… Mày muốn làm gì?” Thấy Giang Cung Tuấn đến gần mình, Đường Lăng lập tức hoảng sợ, run rẩy lùi về sau: “Giang Cung Tuấn, đồ phế vật, nơi này là nhà họ Đường, mày muốn làm gì?”

“Nói xin lỗi” Giang Cung Tuấn nói.

Thấy Giang Cung Tuấn, Đường Lăng cũng kiêng ky, bởi vì Giang Cung Tuấn từng làm lính.

Nhưng nghĩ tới việc đây là nhà họ Đường, anh ta lại trở nên kiên cường, ưỡn thẳng lưng nói: “Chẳng lẽ tao nói sao? Không ngủ với Diệp Hình thì sao Diệp Hình lại tốt với cô ta như thế?”

“Chát!” Giang Cung Tuấn vung tay cho anh ta một cái tát.

“ÁI” Đường Lăng đau đớn hét lên, ôm má khóc lóc nhìn Đường Thành Lâm: “Ông nhìn Giang Cung Tuấn mà xem! Đánh cháu ngay trong cuộc họp gia tộc! Ông ơi, €háu van ông đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi nhà họ Đường!”

Đường Thành Lâm ngước mắt nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tức giận: “Cung Tuấn, mau xin lỗi đi” Đường Sở Vi kéo tay áo Giang Cung Tuấn nói. Mặc dù cô rất vui vì Giang Cung Tuấn bảo vệ mình, nhưng đây là nhà họ Đường, đang là cuộc họp gia tộc, đánh người ngay lúc này là trái với gia quy.

“Thằng phế vật này dám đánh con tao hả? Bal Đây là Đường Bình xúi giục! Cậu ta ỷ vào có cổ phần nên không coi ai ra gì! Ba đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi gia tộc, thu hồi cổ phần của Đường “Chát!” Giang Cung Tuấn vung tay cho anh ta một cái tát.

“ÁI” Đường Lăng đau đớn hét lên, ôm má khóc lóc nhìn Đường Thành Lâm: “Ông nhìn Giang Cung Tuấn mà xem! Đánh cháu ngay trong cuộc họp gia tộc! Ông ơi, cháu van ông đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi nhà họ Đường!”

Đường Thành Lâm ngước mắt nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tức giận: “Cung Tuấn, mau xin lỗi đi” Đường Sở Vi kéo tay áo Giang Cung Tuấn nói. Mặc dù cô rất vui vì Giang Cung Tuấn bảo vệ mình, nhưng đây là nhà họ Đường, đang là cuộc họp gia tộc, đánh người ngay lúc này là trái với gia quy.

“Thăng phế vật này dám đánh con tao hả? Ba!

Đây là Đường Bình xúi giục! Cậu ta ỷ vào có cổ phần nên không coi ai ra gì! Ba đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi gia tộc, thu hồi cổ phần của Đường Bình đi!” Mẹ của Đường Lăng, Lý Diệm lập tức hét lên.

“Đúng, đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi gia tộc, thu hồi cổ phần của Đường Bình!”

“Đúng là không coi ai ra gì! Coi gia quy không †ồn tại hay sao?”

“oi gia quy là trò đùa à?”

“Thật không để mắt tới gia chủ!” Người nhà họ Đường nhao nhao kêu lên.

Chương 28: Tôn nghiêm của Hắc Long

Đường Lăng là cháu đích tôn của nhà họ Đường, anh ta bị đánh, cả nhà đều nói giúp anh ta. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều chỉ trích Giang Cung Tuấn, thậm chí còn liên lụy tới cả nhà Đường Bình. Đường Sở Vi lại bị mắng té tát, nào là sao chổi xui xẻo, đủ lời nói khó nghe vang lên. Cũng có người yêu cầu thu hồi cổ phân của Đường Bình.

Thấy mọi người đều giúp mình, Đường Lăng vô cùng đắc ý liếc Giang Cung Tuấn, ngẩng cao đầu như thể đang nói, mày chỉ là một con chó của nhà họ Đường mà dám đánh tao, đúng là không biết điều. Đường Thành Lâm cũng tức giận. Đây là cuộc họp gia tộc, Giang Cung Tuấn chỉ là người ở rể mà lại dám đánh con cháu dòng chính của nhà họ Đường.

Giang Cung Tuấn còn chưa nói gì thì Hà Diệp Mai đã đánh lên đầu anh, cả giận nói: “Thằng khốn này, còn không mau quỳ xuống”

Giang Cung Tuấn lạnh mặt, chẳng những không quỳ mà còn đá lên người Đường Lăng, khiến anh ta bay ra xa hai mét, bị đâm cho lăn quay, ngã trên sàn nhà kêu rên đau đớn.

“Cung Tuấn..” Đường Sở Vi hoảng sợ, vội kéo Giang Cung Tuấn, sau đó cô khom lưng muốn quỳ xuống xin lỗi. Giang Cung Tuấn lại kéo cô đứng dậy.

“Thằng vô liêm sỉ!” Đường Thành Lâm giận dữ đập tay lên bàn, đứng dậy quát: “Đúng là coi trời bằng vung! Từ giờ trở đi, mày không còn là con rể nhà họ Đường, cút đi cho tao!”

“Mau nói xin lỗi đi!” Đường Sở Vi không ngừng kéo góc áo Giang Cung Tuấn.

“Giang Cung Tuấn, thằng khốn này, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi!” Hà Diệp Mai cũng chửi ầm lên. Vất vả lắm mới chiếm được cổ phần gia tộc, bà ta không muốn vì Giang Cung Tuấn đánh Đường Lăng mà chọc giận ông cụ, bị thu hồi cổ phần.

Giang Cung Tuấn không hề dao động, thản nhiên nói: “Anh ta còn chưa xứng.”

“Mày…” Đường Thành Lâm tức giận đến run lên, thở hổn hển liên tục.

“Ông nội đừng giận” Đường Mỹ Oanh đỡ Đường Thành Lâm kịp thời, không ngừng vỗ lên lưng ông ta: “Ông đừng chấp vặt với thằng chó này, đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Đường là được.

Anh ta dám coi trời bằng vung như thế chắc chắn là vì đã được Đường Bình cho phép.”

“Đúng thế” Có người phụ họa: “Đường Bình tự cho là chiếm được 10% cổ phần nên không coi ai ra gì, ngay cả gia chủ cũng không để mắt, chắc bây giờ cậu ta đã tuyên bố với bên ngoài rằng cậu ta chính là gia chủ nhà họ Đường”

Hà Diệp Mai tức giận đến xanh cả mặt, trong lòng căm hận Giang Cung Tuấn. Đường Bình vẫn co ro ở một bên, bất kể người nhà họ Đường nói gì ông ta cũng không hé miệng, cứ như vô can.

“Sở Vi, nhà họ Đường thế này không ở lại cũng được. Anh dẫn em đi” Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi muốn rời đi.

Nhưng Đường Sở Vi lại tủi thân muốn khóc, nước mắt tràn vành mi. Cô trở thành cô gái xấu nhất thành phố Tử Đằng, mất hết mặt mũi của gia tộc, cô nằm mơ cũng muốn được gia tộc tán thành. Vất vả lắm mới có chuyển biến, vậy mà lại bị Giang Cung Tuấn phá hủy. Cô biết ơn Giang Cung Tuấn, nhờ Giang Cung Tuấn nên cô mới khôi phục dung mạo. Nhưng lúc này, cô lại rất bất mãn Giang Cung Tuấn. Bởi vì chính Giang Cung Tuấn nên cô mới lại bị người nhà chửi bới. Cô hét lên: “Giang Cung Tuấn, kêu anh quỳ xuống nhận lỗi khó đến thế sao? Anh chỉ là thằng lính quèn thôi, anh thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm hả?”

Thấy Đường Sở Vi rơm rớm nước mắt, Giang Cung Tuấn lập tức đau lòng. Nhưng anh là Hắc Long, một trong năm vị đại tướng. Trong quan niệm của anh, thà chết đứng chứ không sống quỳ. Ngày xưa rơi vào tay quân địch, bị đánh da tróc thịt bong, anh cũng không quỳ xuống. Bây giờ anh là người ở rể nhà họ Đường, là chồng của Đường Sở Vi, anh đã từng thề sẽ không khiến Đường Sở Vi thương tâm, không cho Đường Sở Vi buồn bã.

“Chính anh ta đã sủ nhục Sở Vi, anh ta phải nói xin lỗi” Giang Cung Tuấn chỉ vào Đường Lăng: “Sở Vi với Diệp Hình không có bất cứ quan hệ nào. Diệp Hình hợp tác với nhà họ Đường là vì tôi đã từng cứu ông ta lúc còn làm lính, ông ta nợ tôi một ân tình”

Giang Cung Tuấn không muốn Đường Sở Vi chịu tủi nhục, nhưng anh cũng không muốn nhà họ Đường biết thân phận thật của mình.

Nghe vậy, mọi người mới biết thì ra còn có chuyện này. Giang Cung Tuấn lại nói tiếp: “Tôi có thể nghĩ cách lấy được một tấm thư mời tham dự nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, nhưng tôi hy vọng sau này các người không được xúc phạm Sở Vi nữa. Sở Vi, chúng ta đi thôi” Nói xong, anh không bận tâm Đường Sở Vi phản đối, kéo cô rời đi ngay. Anh biết Đường Sở Vi ở đây sẽ chỉ bị sỉ nhục, nếu là người khác thì cứ giết là được, nhưng họ đều là người nhà họ Đường. Nếu anh giết người, Đường Sở Vi sẽ không tha thứ cho anh.

“Chết tiệt!” Thấy Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi rời đi, Đường Thành Lâm tức giận run cả người: “Cuộc họp gia tộc còn chưa kết thúc mà đã rời đi, đúng là không thèm để mắt tới gia chủ!

Thu hồi 5% cổ phần của Đường Bình!” Ông ta đã muốn thu hồi cổ phần từ lâu, chẳng qua là vẫn không có cơ hội. Thừa dịp này, ông ta thu hồi một chút cổ phần, nhưng không lấy lại hết. Bởi vì ông †a còn muốn dựa vào Đường Sở Vi. Một khi dồn ép Đường Sở Vi quá mức, lại rời khỏi gia tộc thì Vĩnh Nhạc sẽ không thể hợp tác với Vạn Quân.

Sắc mặt Hà Diệp Mai tái mét. 5% cổ phần tức là mấy chục tỷ đồng! Bà ta chỉ hận không thể băm xác Giang Cung Tuấn ra làm trăm mảnh!

Từ đầu tới cuối, Đường Bình không hề nói một lời.

Đám Đường Hiện, Đường Lăng, Đường Mỹ Oanh thì cực kỳ đắc ý. Bây giờ thu hồi 5% cổ phần của Đường Bình, sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại hết cổ phần.

“Được rồi, chuyện này kết thúc tại đây, bây giờ họp tiếp” Đường Thành Lâm thu hồi một nửa cổ phần của Đường Bình, sau đó nói: “Bây giờ thương lượng xem như thế nào nhận được thiệp mời tham dự nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương”

Người nhà họ Đường lại tiếp tực thảo luận.

Không ai quan tâm tới lời nói của Giang Cung Tuấn. Một tên lính xuất ngũ, dù đã từng cứu Diệp Hình, nhưng Diệp Hình đã trả lại ân tình, sao có thể lấy một tấm thư mời cho anh ta?

Có người nói: “Đúng rồi, bạn trai của Mỹ Oanh không phải là cậu cả nhà họ Liễu sao? Nhà họ Liễu cũng là gia tộc lớn gần bằng bốn gia tộc lớn, kêu Liễu Súng ra mặt xin tộc trưởng nhà họ Liễu chắc chăn sẽ nhận được một tấm thư mời”

Nghe vậy, Đường Mỹ Oanh đắc ý kéo một người đàn ông bảnh bao ngồi bên cạnh. Đường Thành Lâm cũng nhìn người đàn ông bên cạnh Đường Mỹ Oanh, nở nụ cười: “Liễu Súng, hay là cậu về xin ba cậu, nhờ ông ấy ra mặt giúp nhà họ Đường lấy được một tấm thư mời, được không?”

Liễu Súng ngồi thẳng lưng: “Chuyện này thì không có vấn đề gì, nhưng tôi không dám bảo.

đảm ba tôi sẽ đồng ý. Dù:sao bây giờ có quá nhiều người muốn có thư mời, bao nhiêu người nhờ cậy ba tôi, nếu ai cũng đồng ý thì chẳng phải ba tôi sẽ bận rộn tới chết hay sao?”

“Cậu Liễu, cậu phải giúp nhà họ Đường”

“Ba cậu ra mặt thì mọi chuyện đều không phải là vấn đề” Người nhà họ Đường nhao nhao.

nói.

Đường Mỹ Oanh đắc ý ngẩng cao đầu: “Ông nội cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho Liễu Súng nhà cháu” Nói rồi, cô ta còn nhìn Liễu Súng: “Đúng không anh?”

Liễu Súng cạn lời. Nhà họ Liễu cũng đang bôn ba vì thư mời, đến bây giờ còn chưa nhận được đâu. Nhưng anh ta không muốn mất mặt ở nhà họ Đường, đành gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ba tôi ra mặt thì vẫn đề gì cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

Một cuộc họp gia tộc, toàn bộ nhà họ Đường đều nịnh bợ Liễu Súng.

Chương 29: Tặng thư mời

Bên ngoài biệt thự nhà họ Đường.

“Đủ rồi!” Đường Sở Vi hất tay Giang Cung Tuấn, rưng rưng nhìn anh: “Giang Cung Tuấn, anh còn chưa càn quấy đủ hả? Đây là nhà họ Đường, ông nội yêu cầu anh quỳ xuống thì anh cứ quỳ đi, sao anh cứng đầu vậy hả?”

“Sở Vi, anh…”

“Chính anh về đi” Đường Sở Vi không nhiều lời, quay lưng trở về nhà họ Đường.

Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ. Anh đường đường là Hắc Long, khi nào từng bị đối xử như vậy? Nhưng vì Đường Sở Vi, anh vẫn lựa chọn nhẫn nại. Anh biết trong mắt Đường Sở Vi, người nhà quan trọng hơn tất cả. Đường Sở Ví lại vào biệt thự, anh không đuổi theo mà chờ ở ngoài cửa. Anh ngồi trên bậc thang, lây một điếu thuốc châm lên, đông thời cầm di động gọi cho Ngô Huy: “Tôi muốn gặp Tiêu Dao Vương”

Bây giờ việc anh có thể làm là giúp Sở Vi kiếm được một tấm thư mời. Vậy thì địa vị của Sở Vi trong gia tộc sẽ càng ngày càng cao, Sở Vi sẽ vui vẻ.

Không lâu sau, Ngô Huy gọi điện thoại lại: “Anh Giang, em đã hẹn rồi, Tiêu Dao Vương muốn đích thân gặp anh. Anh nói thời gian đi.”

“Buổi tối, hoa viên trung ương”

“Vâng, em sẽ trả lời cho Tiêu Dao Vương ngay.”

Gọi điện xong, Giang Cung Tuấn bèn chờ ngoài cửa. Cuộc họp gia tộc nhà họ Đường kéo dài hơn một tiếng. Một tiếng sau, người nhà họ Đường lần lượt rời đi, gia đình Đường Sở Vi cũng đi ra. Cả nhà đều đanh mắt, Hà Diệp Mai càng mắng mỏ Giang Cung Tuấn, yêu câu Đường Sở Vi ly hôn với Giang Cung Tuấn. Người tức giận nhất là Đường Tấn. Cổ phần của ba tương lai sẽ được chuyển cho cậu ta, bây giờ lại vì Giang Cung Tuấn mà bị Đường Thành Lâm thu hồi mất một nửa, đây chính là mấy chục tỷ đấy!

“Đúng là đồ phế vật! Làm đâu hỏng đấy!”

Đường Tấn hung tợn trừng Giang Cung Tuấn.

“Được rồi, đừng trách Giang Cung Tuấn nữa, anh ấy cũng muốn giúp chị thôi mà” Đường Sở Vi đã tỉnh táo lại. Lúc nãy cô quá xúc động, bây giờ ngẫm lại, cô thấy mình rất có lỗi với Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn đã giúp cô mà cô còn trách cứ anh.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Không sao đâu Sở Vi. Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp nhà họ Đường kiếm được một tấm thư mời, lúc đó địa vị của em trong gia tộc sẽ tăng lên”

Nhưng không một ai tin tưởng lời của anh.

“Còn có lần sau thì tao không tha cho mày đâu!” Hà Diệp Mai mắng xong xoay người rời đi.

Về đến nhà, cả nhà đều không ai ưa Giang Cung Tuấn. Một mình Giang Cung Tuấn ra ngoài ban công hút thuốc. Đường Bình đi tới: “Giang Cung Tuấn, cậu đừng để bụng, dần dần rồi sẽ quen thôi”

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Bình, không nói một lời. Sống bất lực đến mức này, chắc cả thể giới chỉ có mình Đường Bình mà thôi. Đường Bình cũng rất biết điều không lên tiếng.

Ban ngày, Giang Cung Tuấn vẫn ở nhà quét dọn nấu cơm, thanh nhàn thoải mái. Anh không quan tâm ánh mắt của nhà họ Đường, anh chỉ để ý Đường Sở Vi.

Buổi tối, Giang Cung Tuấn kiếm cớ ra ngoài.

Hoa viên trung ương trong thành phố, có hai người ngồi trong đình nghỉ mát.

“Cậu giết Tiêu Chinh hả?”

“Đúng”

Đối mặt với Tiêu Dao Vương chất vấn, Giang Cung Tuấn không phủ nhận: “Ông ta đáng chết.

Người nhà họ Tiêu cũng phải chết.”

Tiêu Dao Vương nhíu mày, chợt hỏi: “Lần này cậu gặp tôi là vì chuyện gì?”

“Không có chuyện gì quan trọng đâu. Nhà họ Đường muốn có một tấm thư mời tham dự nghi thức nhậm chức của ông, ông phái người tặng một tấm là được” Nói xong, Giang Cung Tuấn đứng dậy muốn rời đi. Mặc dù anh và Tiêu Dao Vương có cùng đẳng cấp, nhưng anh chưa bao giờ để mắt tới Tiêu Dao Vương. Chẳng những mình Tiêu Dao Vương mà dù là bốn đại tướng khác tề tựu, anh cũng sẽ quan tâm.

“Khoan đã” Tiêu Dạo Vương kêu lên.

“Hả?” Giang Cung Tuấn dừng lại nhìn ông ta: “Sao vậy? Ông còn có chuyện khác à?”

“Tiêu Chinh là thuộc hạ của tôi” Tiêu Dao Vương hơi tức giận. Tiêu Chinh là thuộc hạ của ông ta, bây giờ bị Giang Cung Tuấn giết, vậy mà Giang Cung Tuấn lại không giải thích một lời.

“Vậy thì sao?” Giang Cung Tuấn lạnh lùng hỏi lại.

“Cậu không giải thích cho tôi hả?”

“Tôi đã nói rồi, ông ta đáng chết. Không phải tôi đang xin ông cho thư mời, ông thích cho hay không thì tùy ông, không cho thì thôi” Nói xong, Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, một người đàn ông bước ra từ sau tấm rèm đen.

“Vương, cậu ta thật không coi ai ra gì.”

Tiêu Dao Vương nâng tay, cười khổ: “Cậu ta vốn dĩ là như vậy. Đừng nói là tôi, cho dù Thiên Tử đích thân tới đây, chưa chắc cậu ta đã để mắt.

Chuyện này cứ quên đi, đúng là Tiêu Chinh tự làm tự chịu. Cậu đích thân tới nhà họ Đường một chuyến, tặng cho họ một tấm thư mời”

Người đàn ông không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua?”

Tiêu Dao Vương nhìn anh ta: “Không thì sao?

Còn có thể làm gì? Giết cậu ta hả? Mặc dù cậu ta đã nộp đơn từ chức, nhưng cấp trên còn chưa duyệt, hơn nữa cậu ta là Hắc Long, thống lĩnh của trăm vạn quân Hắc Long. Mặc dù thời quan phong tướng ngắn nhất, nhưng bốn quân đoàn khác cộng lại chưa chắc đã bằng quân Hắc Long của cậu ta. Quân Hắc Long coi cậu ta là cầm đầu, cấp trên cũng rất coi trọng cậu ta”

“Vâng, thuộc hạ sẽ tới.nhà:họ Đường ngay.”

Người đàn ông không nhiều lời.

“Hây” Tiêu Dao Vương thở dài: “Năm quân khu sát nhập, lại bị đẩy lên đầu.sóng rồi”

Năm quân khu chỉnh đốn và sát nhập, vốn công việc này sẽ không rơi vào đầu ông, nhưng Hắc Long phát hiện từ trước nên đã xin từ chức.

Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, một chiếc xe .Jeep chạy tới, mấy người đàn ông mặc quân phục bước xuống xe, đi tới gõ cửa nhà họ Đường. Đường Thành Lâm thấy có quân nhân tới nhà từ camera, lập tức đích thân nghênh đón: “Tướng… Tướng quân, có việc gì vậy s Vụ Tiêu Chinh lần trước khiến ông ta bị ám ảnh, ông ta sợ lại là ngoài ý muốn nên hỏi rất cẩn thận.

Một người đàn ông trung niên mặc quân phục đưa cho Đường Thành Lâm một tấm thiệp mời tinh xảo, nói: “Thư mời tham dự nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương”

Đường Thành Lâm chấn động. Thư… Thư mời?

“Đường Thành Lâm, ông có một đứa cháu rể tuyệt đấy” Người đàn ông trung niên đó nói một câu rồi xoay người rời đi.

Đường Thành Lâm nhìn lá thư mời này, nhất thời không phản ứng kịp.

“Ông nội, chuyện gì vậy?” Đường Mỹ Oanh hỏi.

“Thư… Thư mời do lính Tây Cương đưa tới.”

Đường Thành Lâm hoảng hốt nói.

“Hả? Nhanh vậy à? Cháu không lừa ông đúng không? Cháu đã nói rồi, cứ giao cho Liêu Súng đi, ông xem, mới nửa ngày mà nhà họ Liễu đã giúp đố, quân Tây Cương đích thân đưa thư mời tới rồi đấy.

Liễu Súng đi ra, hỏi: “Mỹ Oanh, chuyện gì mà em vui vậy?”

“Anh yêu, cảm ơn anh” Đường Mỹ Oanh hôn lên má Liễu Súng: “Cảm ơn anh đã nhờ nhà họ Liễu ra mặt giúp nhà họ Đường nhận được thư mời.

Liễu Súng sững sờ. Nhà họ Liêu ra mặt ư?

Anh ta đã nói với ba chuyện này rồi, nhưng bây giờ ba anh ta còn đang buồn rầu, đã tặng cho các nhân vật lớn tổng cộng mười mấy tỷ tiền quà tặng để nhận được một tấm thư mời, làm gì có rảnh rỗi mà giúp nhà họ Đường nhận được một tấm? Anh ta hơi đần ra, nhưng vẻ mặt lại đắc ý nói: “Nhà họ Liễu ra mặt, muốn một tấm thư mời còn không phải đơn giản hay sao?”

“Liễu Súng, cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu, cháu đúng là cháu rể hiền của ông” Đường Thành Lâm cũng hoàn hồn, cười không ngậm mồm lại được. Người tặng thư mời nói ông ta có một đứa cháu rể tuyệt vời, ông ta dám khẳng định đó là Liễu Súng. Bởi vì trong số đám cháu rể, chỉ có mỗi Liễu Súng có gia thế lớn nhất.

“Cháu rể ngoan, mau vào phòng ngồi đi, ông sẽ cho cháu một phong bì dày, cháu mang về cho ba cháu, cảm ơn ông ấy đã ra mặt xin một lá thư mời cho nhà họ Đường.


Chương 30: Tranh công
Giang Cung Tuấn về tới nhà, vừa bước ra thang máy, chưa kịp vào nhà thì Ngô Huy đã gọi điện thoại tới: “Anh Giang, bên Tiêu Dao Vương thông báo đã phái người tặng thư mời cho nhà họ Đường rồi”
“Ừ, đã biết” Giang Cung Tuấn cúp máy, gõ cửa vào nhà.
Người mở cửa là Ngô Mịch, vợ Đường Tấn.
Thấy Giang Cung Tuấn, cô ta lập tức xụ mặt: “Đồ phế vật chỉ biết phá hoại, anh còn về nhà làm gì?”
Giang Cung Tuấn làm lơ cô ta, đi vào nhà thấy Đường Sở Vi đang ngồi trên sofa phòng khách xem TY, lập tức cười nói: “Sở Vi, anh đã nhờ người kêu quân Tây Cương đưa thư mời cho nhà họ Đường rồi”
Đường Sở Vi không tin, hỏi: “Đó chính là quân Tây Cương, sao anh lại nhờ được?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Em quên hả? Anh từng đi lính, cũng quen biết ít nhà lính, anh nhờ thủ trưởng dùng quan hệ”
“Nhưng trong lý lịch của anh nói anh tham quân ở Nam Cương, Nam Cương với Tây Cương cách nhau rất xa cơ mà”
Giang Cung Tuấn nói dối: “Đúng là rất xa, nhưng thủ trưởng của anh có chút quan hệ với một nhân vật có địa vị ở Tây Cương, tóm lại là đã đưa đến rồi, chúng ta tới nhà họ Đường xem thì sẽ biết”
Trong nhà còn có Hà Diệp Mai, Đường Bình và Đường Tấn. Hà Diệp Mai cũng không tin, khinh thường nói: “Còn lôi kéo quan hệ á? Cậu làm lính mười năm cũng chỉ là lính quèn, có quan hệ gì chứ? Giang Cung Tuấn, tôi cảnh cáo cậu, Sở Vi ngây thơ, nhưng tôi không ngu ngốc, cậu đừng hòng lừa Sở Vi. Sở Vi, con cũng thật là, thăng phế vật Giang Cung Tuấn này chỉ biết chút y thuật, muốn tiền không có tiên, muốn quyền không có quyền, sao con cứ khăng khăng chọn thằng này vậy?”
Giang Cung Tuấn đã quen với thái độ của Hà Diệp Mai, cho nên anh không nhiều lời mà kéo Đường Sở Vi: “Sở Vi, chúng ta tới nhà họ Đường thôi. Lân này anh nhất định sẽ cho em hãnh diện “
“Giang Cung Tuấn, cậu nói thật hả?” Đường Bình không nhịn được hỏi một câu. Ông ta không tin Giang Cung Tuấn có thể nhờ cậy quan hệ để quân Tây Cương tặng một tấm thư mời cho nhà họ Đường. Nghi thức nhậm chức lần này của Tiêu Dao Vương không có quá nhiều ghế khách, số lượng có hạn, quyên quý của năm thành phố đều nghĩ mọi cách để kiếm được thư mời.
“Ba, lời của thằng phế vật đó mà ba cũng tin à?” Đường Tấn hừ lạnh. Cậu ta hận chết Giang Cung Tuấn, nếu không phải do Giang Cung Tuấn thì cổ phần nhà cậu ta sẽ không bị thu hồi, vậy thì cậu ta có thể mua siêu xe, mua nhà lớn. Bây giờ tại Giang Cung Tuấn mà mọi thứ đều tan biến.
Giang Cung Tuấn làm lơ đám người này, kéo Đường Sở Vì rời đi. Thấy anh khẳng định như vậy, Hà Diệp Mai cũng đi theo. Nếu Giang Cung Tuấn nói thật, ông cụ mà vui vẻ thì chắc chắn sẽ thưởng cho Đường Sở Vị, lúc đó muốn lấy lại cổ phần không phải là việc khó.
Tại nhà họ Đường, Đường Thành Lâm rất vui vẻ. Ông ta nằm mơ cũng muốn có được một lá thư mời. Đây là nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, chỉ có 100 ghế khách, mà năm thành phố có quá nhiều người giàu, rất nhiều nhân vật lớn đều nghĩ đủ mọi cách tặng quà cáp để mong có được một lá thư mời. Bây giờ nhà họ Liễu ra mặt giúp nhà họ Đường xin được một tấm. Đường Thành Lâm cười không ngậm mồm lại được, lấy một tấm thẻ đưa cho Liễu Súng: “Cháu rể, trong thẻ có 15 tỷ, chỉ là chút lòng thành, coi như cảm ơn nhà họ Liễu đã giúp đốn, cháu đừng chê ít”
“Ông nội, thế sao được.” Liễu Súng mồm nói vậy, nhưng tay vẫn nhận thẻ: “Ông nội, chúng ta sắp là người một nhà rồi, đừng khách sáo như thế”
Liễu Súng vui vẻ gần chết. Nhà họ Liễu phải vận dụng không ít mạng lưới quan hệ, tốn mấy chục tỷ mới nhận được một lá thư mời. Thư mời của nhà họ Đường chắc chắn không phải là do nhà họ Liễu ra mặt, bây giờ Đường Thành Lâm lại cho anh ta 15 tỷ, anh ta không hề chần chờ nhận lấy. Ngu gì mà không cần?
“Nhà họ Liễu có thể diện thật đấy”
“Chứ gì nữa! Công ty dược phẩm Hồng Hà của nhà họ Liễu chính là tập đoàn lớn số một số hai ở thành phố Tử Đằng này, Liễu Thạnh Hồng, ba của Liễu Súng quen biết với rất nhiều người, có thể diện lắm”
“Lần này may mà có Liễu Súng, nếu không phải nhờ cậu ấy thì nhà chúng ta muốn lấy được thư mời hoàn toàn không có khả năng”
“Mỹ Oanh tìm được cậu bạn trai tuyệt lắm, đúng là làm nhà họ Đường nở mày nở mặt” Người nhà họ Đường bắt đầu nịnh bợ Liễu Súng.
Liễu Súng đã lâng lâng đến mức không còn thấy trời trăng, đắc ý nói: “Tôi đã bảo rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Ngay khi nhà họ Đường đều đang vui mừng vì nhận được thư mời thì Giang Cung Tuấn dẫn Đường Sở Vi tới, đằng sau còn có Hà Diệp Mai, Đường Bình, Đường Tấn, Ngô Mịch. Thấy cả nhà Đường Sở Vi, sắc mặt người nhà họ Đường lập tức trầm xuống. Đường Mỹ Oanh đứng dậy, lạnh giọng nói: “Mấy người tới đây làm gì”
Đường Sở Vi nói: “Em gái…
Đường Mỹ Oanh không hề nể mặt Đường Sở Vi: “Cút, ai là em gái cô?”
Nhận được thư mời, Đường Thành Lâm đang vui vẻ, nhưng thấy cả nhà Đường Sở Vi, tâm trạng của ông ta lập tức bị phá hỏng, nhất là Giang Cung Tuấn, thằng này quá khinh người, một thăng ở rể mà dám không để mắt tới gia chủ là ông ta.
“Cút!” Ông ta chỉ ra ngoài cửa.
“Ông nội, Giang Cung Tuấn nhờ chiến hữu kêu lính Tây Cương đưa thư mời tới, cháu tới hỏi xem nhà mình đã nhận được chưa?”
Hà Diệp Mai, Đường Bình, Đường Tấn đều nhìn Đường Thành Lâm, chờ ông ta trả lời.
Đường Thành Lâm còn chưa mở lời thì Đường Lăng đã cười lạnh: “Giang Cung Tuấn nhờ chiến hữu kêu lính Tây Cương đưa thư mời tới á? Cười chết mất! Rõ ràng là em rể Liễu Súng đã ra mặt, nhờ nhà họ Liễu nên lính Tây Cương mới đưa thư mời tới!”
“Đúng thế!” Đường Mỹ Oanh khinh bỉ nhìn Giang Cung Tuấn: “Một thằng lính quèn thì có tư cách gì mà tiếp xúc với lãnh đạo quân Tây Cương? Đúng là vô liêm sỉ, biết lính Tây Cương đưa thư mời tới nên tranh công!”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, nhìn Liễu Súng ngồi vắt chéo chân trên sofa. Liễu Súng cũng trừng anh, quát: “Thằng phế vật, mày nhìn cái gì mà nhìn?”
“Đúng là vô liêm sỉ!”
“Rõ ràng là nhà họ Liễu ra mặt giúp đỡ nên nhà chúng ta mới nhận được thư mời. Thằng phế vật Giang Cung Tuấn này chắc chắn thấy lính Tây Cương tới tặng thư mời nên chạy tới tranh công.”
“Đúng thế, may mà Liễu Súng có mặt, không thì sẽ khiến âm mưư của cậu ta thành công.”
Người nhà họ Đường năm mồm bảy miệng mắng Giang Cung Tuấn, đồng thời nhân tiện nịnh bợ Liễu Súng. Nghe vậy, Hà Diệp Mai nhất thời nổi giận, giơ tay đánh lên đầu Giang Cung Tuấn, quát: “Đồ phế vật, thật mất mặt, còn đứng ngây ra đấy làm gì! Mau về thôi!”
Đường Sở Vi cũng tủi thân. Cô còn tưởng Giang Cung Tuấn sẽ thật sự giúp cô nở mày nở mặt, khiến ông nội nhìn cô bằng con mắt khác.
Thì ra lúc Giang Cung Tuấn đi về, thấy lính Tây Cương đưa thiệp mời tới nên mới nhận công về mình.
“Giang Cung Tuấn, anh làm em thất vọng quá.” Cô che miệng khóc chạy đi.
“Sở Vi” Hà Diệp Mai đuổi theo.
Đám Đường Tứ cũng cảm thấy mất hết thể diện, nhanh chóng rời đi.
Nhìn cả nhà họ Đường, Giang Cung Tuấn nhất thời nở nụ cười: “Chà, từng thấy kẻ vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy.ai vô liêm sỉ cỡ này. Được rồi, nhà họ Liễu ra mặt mới có thư mời đúng không?
Để tôi xem thử ngày mai các người đi dự lễ bằng cách nào”
Nói rồi anh xoay người rời đi. Bước ra biệt thự, anh lấy di động gọi cho Ngô Huy: “Báo cho Tiêu Dao Vương, hủy bỏ thư mời của nhà họ Đường.”
Ngô Huy không biết Giang Cung Tuấn đã làm gì, nhưng vẫn nghe lời gọi cho Tiêu Dao Vương để báo chuyện này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom