• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Cùng Ta Vui Vẻ Được Không? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Kết Cục

Mặt trời chiếu cao, Liên Tống tỉnh lại từ trên lưng ngựa. Nàng không nhớ rõ đang đi chỗ nào nên hỏi sư phụ: “Sư phụ, chúng ta đi chỗ nào a.”

Kim Nhật Lãng nói: “Chúng ta đến Tuyết Sơn ngàn dặm hái Thiên Sơn Tuyết Liên cho ngươi dưỡng nhan, lại quên rồi sao?”

Liên Tống ngáp một cái ngồi thẳng nói: “Ngủ đến hồ đồ. Sau lần lấy máu quá nhiều ở vài năm trước, dường như sau đó đồ nhi ngủ thế nào cũng không đủ.”

“Ai bảo ngươi không chú ý thân thể mà cứ cứu người lung tung.” Kim Nhật Lãng trách cứ.

Liên Tống ủy khuất nói: “Nếu không phải sư phụ bảo bọn Diêu Kim hạ độc, lại sai thiêu hết toàn bộ Huyên hoa của Thiếu Lâm Tự, đồ nhi còn cần cắt thịt lấy máu sao?”

Kim Nhật Lãng nói: “Ta chỉ muốn ngươi cứu một ít người thôi, Huyên Hoa có một bãi dưới núi, cho người xuống hái là được rồi. Ai bảo ngươi liều mạng cứu người?”

“Làm sao đồ nhi biết được.” Liên Tống tức giận nói: “Kế sách của sư phụ quá cao minh a. Trước tiên giả bộ nhập ma, gạt đồ nhi rằng sư phụ đã chết, thân thể hiện tại này chỉ là của một linh hồn tà ác khác, buộc đồ nhi rời đi. Sau khi đồ nhi rời đi người lại an bài đồ nhi gặp người của phái Thục Sơn để đồng hành cùng bọn họ, vốn là người muốn đồ nhi gia nhập Thục Sơn để đồ nhi có cái danh phận danh môn chính phái. Không ngờ Phương Kính Liên lại chết, đồ nhi thành chưởng môn Thục Sơn. Việc này là một sự thuận lợi rất lớn cho kế hoạch của người. Vì thế người bắt đầu tấn công võ lâm để Thiếu Lâm Tự tổ chức đại hội tuyển minh chủ võ lâm. Người dự đoán được đồ nhi sẽ đến tìm người nên sử dụng phép khích tướng bức đồ nhi tham gia tuyển lựa. Quả nhiên đồ nhi không phụ sự mong đợi của sư phụ lên làm minh chủ võ lâm. Sư phụ lại sợ kẻ dưới không phục tùng đồ nhi nên cho Diêu Kim hạ độc để đồ nhi cứu. Kế tiếp người chỉ chờ thời điểm quyết đấu để bị đồ nhi đánh bại, sau đó đồ nhi hoàn toàn yên ổn trên ngôi minh chủ võ lâm, lúc đó muốn uy vọng có uy vọng, muốn danh tiếng có danh tiếng, cuối cùng không còn ai dám khinh thị gọi đồ nhi là yêu nữ. Như thế là kế sách của sư phụ đã viên mãn. Đồ nhi nói đúng chứ?”

Kim Nhật Lãng mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

Liên Tống nhíu mày hỏi: “Nhưng có một vấn đề đồ nhi nghĩ không thông suốt. Nếu sư phụ đã tính để đồ nhi làm minh chủ võ lâm còn người trốn ở một nơi nào đó phụ giúp đồ nhi, vì sao tại thời khắc cuối cùng lại thay đổi? Vì sao giả bộ muốn cùng đồ nhi rơi xuống vách núi, đồng quy vu tận?”

Kim Nhật Lãng cúi đầu, hôn lên khuôn mặt của nàng nói: “Khi sư phụ nhìn thấy ngươi bị mọi người bao vây ở Thiên Trúc Phong, bỗng nhiên nhận ra rằng, nếu ngươi trở thành võ lâm minh chủ, ngươi không thể hoàn toàn thuộc về ta. Ta không muốn chia xẻ ngươi với người khác, biện pháp duy nhất chính là làm cho bọn họ nghĩ ngươi đã chết. Như vậy, không chỉ ngươi thuộc riêng một mình ta mà còn không bao giờ nhạt phai trong ký ức của bọn họ.”

Liên Tống nghe xong, ai thán nói: “Trí tuệ của sư phụ thật là khiến người ta theo không kịp a, xem ra đời này quả thật đồ nhi không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của sư phụ.”

Kim Nhật Lãng gõ cái ót của nàng nói: “Đừng cho là ta không biết, khi đó ngươi thật có dã tâm đánh thắng ta. Nha đầu, không có cơ hội này đâu. Ta sẽ ngày ngày đem ngươi đặt dưới thân.”

Mặt Liên Tống đỏ hồng, nhìn thấy phía trước có một quán trà thì xoay người xuống ngựa, rời đi vòng ôm ấm áp kia.

Kim Nhật Lãng cũng đi theo xuống ngựa, đi bộ vào quán trà.

Hai người ngồi dưới mái che nắng bên ngoài, bên trong có một lão già đang kể chuyện giang hồ cho một nhóm thiếu niên nghe.

Lão già vung bàn tay khô héo, cao giọng nói: “Liên Tống kia, là vị nữ minh chủ đệ nhất giang hồ. Nàng không chỉ xinh đẹp, mà võ công còn cao cường. Năm đó trên Thiên Trúc Phong, nàng cùng giáo chủ ma giáo quyết chiến mà tuyệt mệnh, đó là một trận trời long đất lở kinh thiên động địa!”

Liên Tống lắng nghe, trên vài năm đi đường này nàng cũng nghe được nhiều không khác thế này là bao, nhưng lão già này lại nói sinh động như thật, thậm chí còn ngoạn mục hơn so với trước kia.

Sau khi nghe xong, nàng bắt đầu hoài nghi vị tiên nữ hạ phàm trong miệng bọn họ có phải là nàng hay không.

“Liên Tống kia, tóc như mây đen, áo dài tuyết trắng, đứng đón cuồng phong trên đỉnh núi sừng sững…”

Một trận gió thổi tới, Liên Tống ngửi được mùi hoa.

Theo gió nhìn ra ngoài, nàng nở nụ cười, cầm tay hắn nói: “Sư phụ, hoa đoàn tụ nở rồi.”

Sư phụ cũng nhìn hoa kia tươi cười nói: “Rất đẹp, rất đẹp.”

—Toàn văn hoàn—
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom