• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1041-1050

CHƯƠNG 1040: CÔNG CHÚA THẬT PK VỚI CÔNG CHÚA GIẢ (4)



Chỉ cần thành chủ thừa nhận thân phận Trình Nhu Nhu với người bên ngoài, thì chuyện này càng dễ giải quyết, giờ cô đã nghĩ ra một kế rất hay.



“Cô thật sự có thể giúp được tôi ư? Cô có thể khiến bọn họ nghe lời tôi à?” Mắt Trình Nhu Nhu dần hiện lên dục vọng tham lam, gần đây cô đã trải qua cuộc sống mà trước đây cô không dám nghĩ tới, muốn gì có đó.



Nhưng lòng dạ con người luôn tham lam, chẳng bao giờ biết đủ, đôi khi bạn cho một người quá nhiều, thì người đó sẽ càng mơ tưởng, lòng tham của con người luôn là cái thùng vô đáy.



Giờ Trình Nhu Nhu chính là như thế, cô đã có cuộc sống xa hoa rồi, nhưng vẫn mơ tưởng đến quyền lực tối cao đó.



Quyền lực đó có thể hô mưa gọi gió, cô biết thực lực thật sự của Quỷ Vực Chi Thành có thể giúp cô làm được điều đó.



“Tất nhiên rồi.” Bùi Doanh thấy bộ dạng này của Trình Nhu Nhu, thì thầm cười khẩy, nhưng cô rất hài lòng với phản ứng này của cô ta.



Cô sợ Trình Nhu Nhu không tham lam, không có dã tâm, chỉ cần cô ta nổi lòng tham, thì cô mới dễ dàng khống chế cô ta.



“Giờ Quỷ Vực Chi Thành đã thừa nhận thân phận cô ra bên ngoài rồi, cô chính là công chúa nơi này, mấy người có thân phận địa vị kia đang không phục cô, nhưng chỉ cần cô có thể thuyết phục bọn họ, thể hiện tính dứt khoát của mình ra, thì bọn họ sẽ tự khắc nghe lời cô.” Bùi Doanh biết quy tắc của Quỷ Vực Chi Thành rất nghiêm khắc, thật ra thân phận Trình Nhu Nhu đã được công khai rồi, nên không ai dám làm trái lời cô ta cả.



Nhưng ở những nơi như Quỷ Vực Chi Thành, dù thân phận rất quan trọng, nhưng năng lực càng quan trọng hơn, thân phận thì buộc người khác phải phục tùng, nhưng năng lực lại khiến người khác phải tâm phục khẩu phục.



“Vậy tôi phải làm gì?” Mắt Trình Nhu Nhu lóe lên tia sáng, vẻ mặt cũng hơi mong đợi, khao khát, rõ ràng cô ta đã động lòng trước lời nói của Bùi Doanh.



“Giờ đúng lúc có một cơ hội cho cô.” Bùi Doanh nhìn Trình Nhu Nhu, cười rất dịu dàng, nhưng đáy mắt lại đầy toan tính.



“Cơ hội gì?” Trình Nhu Nhu không hề nhìn thấy ánh mắt toan tính của Bùi Doanh, tất nhiên dù cô có nhìn ra, e rằng cũng không để tâm tới, giờ trong lòng cô đang muốn rất nhiều thứ, chỉ cần có thể lấy được thứ cô muốn, thì cô có thể phớt lờ những thứ khác.



“Bữa tiệc Ngụy Khang.” Bùi Doanh khẽ híp mắt, giọng nói cũng lạnh lùng thâm trầm hơn, cô biết chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ tới bữa tiệc Ngụy Khang, hơn nữa cô ta sẽ không xuất hiện với tư cách cô cả nhà họ Đường.



Bùi Doanh cảm thấy đây là cơ hội tốt, mặc dù cô biết Hàn Nhã Thanh và cô cả nhà họ Đường là một, nhưng rất nhiều người lại không biết, kể cả thành chủ và Thành thiếu thủ Quỷ Vực Chi Thành.



Cô biết thành chủ và Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành đều chú ý đến động tĩnh của cô cả nhà họ Đường, nhưng bọn họ lại không để tâm đến Hàn Nhã Thanh, vì họ không biết cô ta là cô cả nhà họ Đường.



Nhà họ Đường che giấu mọi chuyện quá tốt, hễ là chuyện mà bọn họ không muốn cho người khác biết thì kể cả người của Quỷ Vực Chi Thành cũng không điều tra được.



Nên cô sẽ dễ dàng đối phó với Hàn Nhã Thanh hơn cô cả nhà họ Đường.



Hơn nữa Ngụy Khang nằm ở Cẩm Thành, lần này, một mình Hàn Nhã Thanh tới đó, người nhà họ Đường không đi cùng cô ta, mà Thành thiếu chủ không biết thân phận thật của cô cả nhà họ Đường cũng sẽ không đi theo.



Đây đúng là một cơ hội cực kỳ tốt.



“Cô nói là bữa tiệc Ngụy Khang? Tôi biết bữa tiệc đó, vì tôi cũng sẽ tới đó tham dự, nghe nói Ngụy Khang là công ty lớn đứng đầu cả nước, ngang tài ngang sức với Dương thị.” Trình Nhu Nhu vừa nghe thấy tiệc thì mắt sáng lên ngay, cô thật sự rất thích cảm giác dự tiệc.



Vì cô thích cảm giác được mọi người chú ý!



“Lần này cô cả nhà họ Đường cũng sẽ tham dự bữa tiệc Ngụy Khang.” Bùi Doanh khẽ cười khẩy, nụ cười này khiến người khác vừa nhìn đã sởn gai ốc.



“Cô cả nhà họ Đường cũng tới dự tiệc?” Sắc mặt Trình Nhu Nhu nhất thời trầm xuống: “Cô ta tới đó làm gì? Nhà họ Đường cũng tới dự tiệc à?”



Trình Nhu Nhu nghĩ tới mấy chuyện về cô cả nhà họ Đường mà mình thường nghe, nghe nói cô ta rất lợi hại, hơn nữa còn rất xinh đẹp.



Nếu cô cả nhà họ Đường cũng tới dự tiệc, liệu cô có còn là người được mọi người chú ý?



Liệu cô cả nhà họ Đường có cướp danh tiếng của cô không?



Không, cô không cho phép chuyện này chuyện này xảy ra, tuyệt đối không cho phép!



Hơn nữa, cô cả nhà họ Đường mới là con gái thật của thành chủ.



Vừa nghĩ đến điểm này, Trình Nhu Nhu liền cảm thấy khó chịu, cực kỳ không cam lòng.



Cô cả nhà họ Đường đã có gia thế tốt, lại là người xinh đẹp, có năng lực, cô ta đã nắm giữ nhiều như vậy rồi, cần gì phải tranh giành với cô?



Từ nhỏ cô đã chịu khổ nhiều như thế, bình thường ăn không no mặc không ấm, ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, không dễ gì mới sống tốt một chút, sao cô cả nhà họ Đường kia lại tới giành với cô?



Sao cô ta lại giành với cô? Cô cả nhà họ Đường hạnh phúc như thế, sao không nhường cho cô một chút.



Rõ ràng Trình Nhu Nhu đã quên mất rằng mọi thứ vốn chẳng thuộc về cô ta!



Bùi Doanh luôn quan sát Trình Nhu Nhu, thấy sắc mặt cô ta bỗng thay đổi, thì càng cười khẩy hơn.



Xem ra Trình Nhu Nhu này còn tham lam hơn cô nghĩ.



Người xưa thường nói lòng tham không đáy, quả nhiên không hề sai!



“Không phải nhà họ Đường, mà là Đường Thấm Nhi, nói đúng hơn là Hàn Nhã Thanh.” Giờ Bùi Doanh cũng không che giấu nữa, bởi vì cô biết chắc rằng Trình Nhu Nhu đầy tham lam này sẽ làm theo lời cô nói.



“Là sao? Ý cô là gì? Sao tôi không hiểu gì vậy? Rốt cuộc là ai?” Mắt Trình Nhu Nhu bỗng lóe lên, giờ cô thật sự mơ màng rồi.



Cô đã đọc được những tin tức liên quan đến Hàn Nhã Thanh ở trên mạng, bởi vì Hàn Nhã Thanh từng kết hôn với Dương Tầm Chiêu, nhưng cuối cùng lại ly hôn vì chuyện ầm ĩ đến khuấy động trời đất của hai cụ nhà họ Dương.



Phụ nữ đều thích làm bà tám, giờ cô tới thành phố A rồi, nên bình thường rảnh rỗi hay lướt mạng hóng chuyện.



Hơn nữa lúc cô dự tiệc, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe người khác nhắc đến chuyện này, tất nhiên ai cũng chế giễu Hàn Nhã Thanh rồi.



Cô biết Hàn Nhã Thanh rất xấu, lại ngu xuẩn, nên cô thật sự xem thường hạng phụ nữ như Hàn Nhã Thanh.



Nhưng Bùi Doanh nói vậy là sao? Hàn Nhã Thanh có quan hệ gì với nhà họ Đường?



“Hàn Nhã Thanh có quan hệ họ hàng với nhà họ Đường à? Cô ta thay mặt nhà họ Đường tới dự tiệc sao?” Trình Nhu Nhu mím môi, lúc nói, giọng điệu cô hơi nhỏ lại, rõ ràng đây không phải suy nghĩ thật sự của cô.



Trong lòng cô đang nghĩ tới một khả năng khác, nhưng cô không muốn thừa nhận.



Lần trước trong một bữa tiệc, cô còn cùng người khác cười nhạo Hàn Nhã Thanh, cô không tin người vừa xấu vừa ngu xuẩn như cô ta lại ưu tú hơn cô!



"Có thể bọn họ sẽ đi tìm chi nhánh của Cẩm Thành, có cần tôi gọi điện thoại đánh tiếng với bên kia không? Bên phía Cấm Thành là địa bàn của Mạnh Nhiên, là người của chúng ta." Rõ ràng “đánh tiếng” trọng miệng quản gia Trọng bao gồm rất nhiều hàm nghĩa.







"Không cần." Trương Minh Hoàng cũng không ngẩng đầu lên có vẻ như ông ta không hề quan tâm.







"Đây là lần đầu tiên Bùi Doanh xuất hiện cùng với Trình Nhu Nhu. Không biết Bùi Doanh có ý định gì?" Quản gia Trọng suy nghĩ một hồi lại nói thêm một câu: "Lần trước Thành thiếu chủ nói, Bùi Doanh là kẻ thù của cô cả nhà họ Đường, liệu lần này có liên quan đến cô cả nhà họ Đường không?"







Lúc Trương Minh Hoàng nghe nói đến cô cả nhà họ Đường thì ngừng động tác trên tay lại, rốt cuộc ánh mắt cũng nhìn về phía quản gia Trọng:



"Cô cả nhà họ Đường cũng đi Cẩm Thành?”







"Việc này tôi vẫn chưa biết. Thực sự công tác bảo mật của nhà họ Đường làm rất chặt chẽ. Đến tận bây giờ mà tôi vẫn chưa liên hệ được với cô cả nhà họ Đường nữa." Nhắc tới điều này Trọng quản gia vạn năng này liền cảm giác thấy hơi thất bại. Điều tra không được những việc liên quan đến cô cả nhà họ Đường ông ta nhận thua rồi, nhưng bây giờ ông ta chỉ là đơn thuần muốn liên hệ với cô cả nhà họ Đường thôi thế mà lại khó hơn tưởng tượng nhiều.







"Nếu chưa liên lạc được thì trước tiên đừng vội liên lạc." Trương Minh Hoàng suy nghĩ một hồi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Người đứng sau có thể động tay động chân với xét nghiệm ADN, việc nghi ngờ thân phận của cô cả nhà họ Đường này sợ rằng anh ta đã biết từ lâu rồi. Vì sự an toàn của cô ấy, trước hết tạm thời đừng liên lạc."







"Nếu lần này cô cả nhà họ Đường cũng đi Cẩm Thành, mà nếu lần này Bùi Doanh đi Cẩm Thành là vì đối phó với cô cả nhà họ Đường thì sao?"



Quản gia Trọng đương nhiên biết thành chủ suy nghĩ vì sự an toàn của cô cả nhà họ Đường. Nếu đã như vậy có phải càng nên đề phòng Bùi Doanh không?







"Bùi Doanh không phải là đối thủ của cô ấy." Lúc Trương Minh Hoàng nói lời này, giọng điệu chắc như đinh đóng cột. Với năng lực của cô, đừng nói là một Bùi Doanh, cho dù người đứng phía sau có mát tay cũng chưa chắc là đối thủ của cô ấy.







"Nếu Bùi Doanh mượn dùng sức mạnh mạnh của Quỷ Vực Chi Thành thì sao?" Đương nhiên quản gia Trọng biết một Bùi Doanh chẳng làm nên trò trống gì nhưng ông ta là lo lắng người của bên Cẩm Thành sẽ giúp đỡ Bạch Doanh.








Dù sao bây giờ Trình Nhu Nhu là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.



"Đương nhiên, người bên Cẩm Thành có lẽ cũng chưa chắc có thể làm hại được cô cả nhà họ Đường. Tôi chỉ sợ sự hiểu lầm của cô cả nhà họ Đường đối với Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta càng ngày càng sâu. trước đều có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến họ Đường." Quản gia Trọng nghiêm túc nhìn thành chủ nhà mình nói.



Thật ra ông ta chính là không muốn để cho cô cả nhà họ Đường hiểu lầm sâu hơn về Quỷ Vực Chi Thành. Lỡ cô cả nhà họ Đường là công chúa thật của bọn họ, nếu hiểu lầm quá sâu thì đúng là không tốt lắm.



Trong lúc nhất thời Trương Minh Hoàng không nói gì, ông ta khẽ mím môi, không biết đang nghĩ gì.



"Cậu Nếu cô ấy đến Cẩm Thành thì giúp tôi đặt vé đi Cẩm Thành." Một lúc sau, Trương Minh Hoàng đặt cọ vẽ trong tay xuống.



Rõ ràng quản gia Trọng hơi sửng sốt sau đó mới định thân lại: "Được, được tôi sẽ đi kiểm tra ngay lập tức."



Quản gia Trọng vẫn luôn biết thành chủ hết sức quan tâm đến chuyện của cô cả nhà họ Đường nhưng làm sao ông ta cũng không nghĩ tới thành chủ ra, thành chủ thật sự vô cùng coi trọng cô cả nhà họ Đường.



Lần này Bùi Doanh và Trình Nhu Nhu kia không gây chuyện còn đỡ, nếu bọn họ thật sự không sợ chết mà gây ra chuyện gì, vậy hậu quả...



Quản gia Trọng cũng không dám nghĩ.



Tuy rằng công tác bảo mật của nhà họ Đường làm rất nghiêm ngặt, nhưng quản gia Trọng cảm thấy muốn kiểm tra xem liệu cô cả nhà họ Đường có Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà đến Cẩm Thành, bà Ngụy đích thân đến sân bay đón. Mộ Dung Tri thực sự quá bận, không thể nhín thời gian ra để đón người.



"Nhóc con này cũng không biết đến thăm dì gì cả. Lần này nếu không phải chuyện của Tri Tri thì sợ là cháu cũng sẽ không đến, có phải cháu đã quên mất dì rồi không?" Bà Ngụy nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì vô vài câu. Bà ấy đương nhiên cũng biết chuyện Hàn Nhã Thanh nhận lại nhà họ Đường, cũng biết Hàn Nhã Thanh phải xử lý rất nhiều chuyện, cho nên cũng không phải thật lòng

muốn trách móc cô.



Chỉ bởi vì bà ấy quá nhớ cô, cho nên mới có kiểu mắng yêu như thế.




"Sao con có thể quên dì được chứ? Dì luôn là người thân nhất của con." Hàn Nhã Thanh để mặc bà Ngụy kéo tay cô, hiếm lắm cô mới lộ ra dáng vẻ làm nũng của một bé gái nhỏ. Trong lòng cô nhà họ Ngụy thân thiết hơn nhà họ Hàn, nhà họ Ngụy thật sự khiến cho đối với cô mà nói bà Ngụy giống như một người mẹ.



"Được rồi, đừng chỉ nói lời hay để thì phải ở thêm vài ngày, phải ở cạnh dì lâu một chút." Trên mặt bà Ngụy lộ ra nụ cười hiền hòa: “Đi thôi, chúng ta về nhà."



Bà Ngụy cũng luôn xem Hàn Nhã Thanh như người nhà, cho nên đương nhiên là đón Hàn Nhã Thanh về nhà mình luôn, không có khả năng để Hàn Nhã Thanh đi ở khách sạn gì đó được.



"Dì à, con còn dẫn bạn theo nữa." Hàn Nhã Thanh thì không còn có anh Phó đi theo.



Chỉ là Bùi Vũ Ninh vừa đi nhà vệ sinh, anh Phó cũng là đi theo một tấc không rời.



"Cháu nói là Bách Hà sao?" Bà Ngụy vừa lúc thấy Sở Bách Hà đang kéo va li bước tới, liên cười nói: "Đầu là người một nhà, đương nhiên là cùng nhau về nhà rồi."



Hàn Nhã Thanh nghe được lời của bà Ngụy thì hơi ngây ra, sau đó khẽ mỉm cười. Xem ra, Sở Bách Hà, nghe ý này của bà Ngụy là đã chấp nhận Sở Bách Hà rồi.



Sở Bách Hà trùng hợp đi tới, nghe được lời này của bà Ngụy cũng ngớ ra. Chỉ có điều cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy bà Ngụy quả nhiên rất thân thiết. Cô ta vẫn là lần đầu tiên gặp mặt bà Ngụy thế mà bà Nguy liên xem cô như người nhà rồi.



Cuối cùng mọi người Bách Hà vốn dĩ còn nghĩ có thể giúp đỡ chút gì đó nhưng bà Ngụy khăng khăng không để bọn họ nhúng tay vào, chỉ bảo bọn họ cứ chơi cho thỏa thích.



Hôm sau, mới sáng sớm bà Ngụy đã đi ra ngoài, dù sau bây giờ bà là nữ chủ nhân của nhà họ Ngụy, chọ nên có rất nhiều việc cần bà sắp xếp.



Bà Ngụy thức dậy sớm cũng không gọi đám người Hàn Nhã Thanh, dặn dò người làm đến lúc đó đưa bọn họ đến khách sạn.



Bình thường Hàn Nhã Thanh dậy sớm, chưa được bảy giờ đã thức dậy, Bách Hà thì thích ngủ nướng, ngủ thẳng giấc đến chín giờ hơn.



Tuy bà Ngụy đi giúp đỡ việc tổ chức tiệc tối, nhưng lại sắp xếp rất thỏa đáng chuyện của mấy người bọn họ.



Bà Ngụy không cho bọn họ giúp đỡ, không sắp xếp công việc cho bọn họ, bọn họ nên mấy người đến khách sạn muộn một chút.

Chỉ là lúc Hàn Nhã Thanh đến cửa khách sạn liền bị người chặn lại. Hàn Nhã Thanh nhìn người chặn cô lại, khóe miệng hơi cong lên. Xem ra hôm nay người ta đã sắp xong kịch hay rồi, chỉ chờ cô đến mà thôi.

Chỉ là lúc Hàn Nhã Thanh đến cửa khách sạn liền bị người chặn lại. Hàn Nhã Thanh nhìn người chặn cô lại, khóe miệng hơi cong lên. Xem ra hôm nay người ta đã sắp xong kịch hay rồi, chỉ chờ cô đến mà thôi.



Ngăn cản cô chính là hai người phụ nữ. Hai người phụ nữ này cô không quen, hơn nữa ở Cẩm Thành này cô vốn dĩ chẳng quen biết được mấy người.



Vì cô không biết hai người này, cũng chưa chắc hai người này đã biết cô, cho dù có biết thì cũng là kiểu nhìn thấy trên mấy tin tức lá cải kia.



Hàn Nhã Thanh biết, sau chuyện ầm ï của ông cụ Dương và bà cụ Dương trước đây, tuy sau đó cũng đã vạch trần việc ông cụ Dương là giả vờ bị thương nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều bình luận nói xấu cô.



Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng biết cô đã trở thành trò cười của các tiểu thư, quý bà danh gia vọng tộc trong nhiều buổi tiệc, nhất là trong buổi tiệc có sự hiện diện của ông cụ Dương và bà cụ Dương.



Chỉ là nơi này là Cẩm Thành, là tiệc rượu của Ngụy Khang, thế mà lại có hai người lạ dám cản đường cô.



Nếu nói không có ai sai khiến Sợ là không có người nào tin.



Hàn Nhã Thanh dừng lại nhìn hai người phụ nữ trước mặt. Thoạt nhìn hai người phụ nữ này là kiểu người quen thói kiêu ngạo, chắc hẳn cũng là người có địa vị, nói chính xác là gia tộc đứng sau họ chắc cũng có địa vị khá cao.



Hai người phụ nữ này không giống kiểu người không có đầu óc, cho nên chắc hẳn là bọn họ bằng lòng bị lợi dụng hoặc là chắc muốn lấy lòng ai đó.







Như vậy xem ra, thân phận của người lợi dụng bọn họ càng không đơn giản rồi.



Hàn Nhã Thanh thâm mắng trong lòng, nhưng không nói gì.




Sở Bách Hà đi cùng Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy có hai người đi ra ngăn lại Hàn Nhã Thanh, đầu tiên là hơn ngẩn ra, sau đó liên bật cười.

Thế mà có người không sợ chết dám ngăn cản Thanh Thanh. Hơn nữa còn là ở buổi tiệc của Ngụy Khang nữa chứ?

Bọn họ đúng là vội đi đầu Chuyện như vậy Thanh Thanh nhắm mắt cũng có thể giải quyết được, hoàn toàn không cần cô ta là được.

Bùi Vũ Ninh đi ở phía sau hơi nhíu mày, nhưng cũng không đi lên trước làm gì, rõ ràng cũng đang chờ xem kịch vui.

Anh Phó đứng bên cạnh Bùi Vũ Ninh thì thờ ơ đối với mọi chuyện, trong mắt anh ta cũng chỉ có Bùi Vũ Ninh.

"Vị này là ai vậy? Xấu như vậy thì đừng đi ra ngoài dọa người khác chứ? Bộ dáng này của cô đi ra ngoài sẽ dọa trẻ con còn thấy ác mộng nữa ấy chứ." Hai người phụ nữ ngăn cản Hàn Nhã Thanh bắt đầu “diễn” rồi.

Khi hai người phụ nữ này nhìn thấy những người đi cùng Hàn Nhã Thanh ôm thái độ hóng hớt, trên mặt liền lộ ra vẻ mỉa mai. Ngay cả người đi cùng với Hàn Nhã Thanh cũng không giúp đỡ cô, đương nhiên những người khác càng không có khả năng giúp đỡ Hàn Nhã Thanh rồi.

Cho nên muốn là chuyện dễ như cơm bữa.

"Sao thế? Cô không biết cô ta à? Cô ta là người nói tiếng đấy. Là cô cả nhà họ Hàn ở thành phố A, nổi đình nổi đám đấy." Cô Triệu cười tủm tỉm giải thích, nhưng sự giễu cợt trong lời nói không thể rõ ràng hơn.

"Cô cả nhà họ Hàn? Là người nào? Rất nổi tiếng à?" Cô Lưu rất hợp tác tiếp lời. Lúc cô Lưu nói chuyện rõ ràng khách khứa tới, ít người đến sau cũng đứng bên ngoài xem kịch hay, bởi vì giọng cô Lưu quá lớn nên đám quý bà và danh viện vốn đã trong sảnh tiệc cũng bắt đầu vây xung quanh xem kịch vui.

"Chị Linh, chị thật sự không biết sao? Là cô Hàn đã gây ồn ào trên mạng thời gian trước. Tôi nghe nói cô Hàn không biết đã dùng thủ đoạn gì mà gả được cho cậu ba trân chân tướng, đồng thời bị nhà họ Dương đuổi ra ngoài rồi nhưng vị này lại không thuận theo, còn không biết xấu hổ mà dây dưa với hai ông cụ bà họ Dương kia.

Chuyện cô Triệu nói chắc hẳn là vụ ông cụ Dương ầm ĩ nhảy lầu gần đây. Chỉ là sau đó chuyện này cũng đã được làm sáng tỏ, cậu ba Dương

cũng đã đích thân mở cuộc họp báo nhưng cô Triệu này lại cố ý tránh nói tới.


Dù sau nơi này cũng là Cẩm Thành, không phải là thành phố A. Mà ở thành phố A Hàn thị miễn cưỡng lắm mới có danh tiếng, nhưng nếu mở

rộng ra phạm vi cả nước thì thật sự Hàn thị chẳng là gì, huống chi mấy năm nay Hàn thị vẫn đang xuống dốc, nếu không phải trước đó tuyên bố phá sản từ lâu rồi.

Tuy lúc đó chuyện của Hàn Nhã Thanh đã chấn động thành phố Triệu vừa nói như vậy rất nhiều người liên có ấn tượng không tốt ngay từ đầu rồi.

"Cô ta gả cho ai? Cậu ba Dương? Là cậu ba Dương chủ tịch của Dương thị ở thành phố A sao? Người phụ nữ như vậy mà lại được gả cho cậu ba Dương? Trời ơi, đây chẳng phải là đang sỉ nhục cậu ba Dương sao?"

"Ai biết người ta dùng mưu bẩn kế hèn gì chứ? Không phải nói đã tự dùng mưu bẩn kế hèn để gả vào nhà họ Dương. Bị nhà họ Dương vạch trần bộ mặt thật đuổi ra ngoài, vậy mà còn dám mặt dày dây dưa không rõ, lại còn muốn ép chết ông bà cụ Dương? Sao trên đời này lại có người phụ nữ không biết xấu hổ, độc ác như vậy chứ?"

"Xấu như vậy sao còn mặt mũi nào mà gả cho cậu ba Dương được nhỉ?"

Hóng hớt là bản viện này bình thường thoạt nhìn rất cao quý, nhưng rất thích bàn tán những chuyện này, đương nhiên lời nói ra cũng càng thâm độc hơn.

Sở Bách Hà nghe được mấy lời bàn tán kia, sắc mặt rõ ràng thay đổi, Sở Bách Hà vừa định mắng trả lại, liên nhìn thấy dáng vẻ không liên quan gì đến mình kia của Hàn Nhã Thanh thì nhịn lại. Cô ta tin tưởng Thanh Thanh nhà cô ta.

Chuyện nhỏ út cũng có thể giải quyết được.

Hàn Nhã Thanh nhìn cô Triệu một cái, sau đó cất bước đi thẳng vào trong. Thật sự cô lười để ý đến mấy chuyện nhạt nhẽo thế này.

"Mịa nó, đúng là không biết xấu hổ. Đã bị người ta mắng như vậy mà còn mặt mũi vào trong sao?”

Có người bị hành động của Hàn Nhã Thanh dọa cho ngây người.

"Phụ nữ giống như cô ta vốn dĩ là kiểu phụ nữ tức trên mạng kia, nhưng hoàn toàn không giống những lời cô Triệu nói. Cô Hàn không hề ép chết ông cụ Dương nhảy lầu, là ông cụ Dương giả vờ bị thương, hơn nữa cậu ba Dương cũng đã mở cuộc họp báo rồi, nói là anh ấy bằng lòng cưới cô Hàn, cho nên các người nói như vậy là không đúng đâu.'

Một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi nhìn không nổi nữa chủ động cô gái ấy rất rõ ràng cả câu chuyện.

Hàn Nhã Thanh cũng chuyển ảnh mắt nhìn về phía cô gái kia. cô gái kia có khuôn mặt tròn dễ thương.






Có điều, cô bé đối đầu với ánh mắt của mọi người có chút cẩn trọng, có chút lo lắng: "Cháu đều nói thật, mọi người không tin có thể nhìn bài báo phía trước, chỗ này cháu có lưu, cháu có thể cho mọi người nhìn, mọi người có thể thấy rõ ràng."







"Cô bé này thật đáng yêu." Sở Bách Hà tới gần bên tai Hàn Nhã Thanh, nói nhỏ một câu: "Chính mình rõ ràng rất lo lắng, còn sợ hãi, vậy mà vẫn muốn giúp chị ra mặt, hiểm có đấy."







Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi, không nói gì, có điêu, cô lại khẽ ngước mắt lên nhìn cô bé kia một chút.







"Những bài báo mà cháu bảo vệ trước đó không cần phải xem nữa, dù sao cũng qua lâu như vậy rồi, thật giả cung không không biệt nổi, nhưng mà chỗ tôi có một bài báo mới đưa tin sáng nay, vừa hay cũng liên quan đến cô cô Hàn và nhà họ Dương, mọi người nếu mà có hứng thú có thể trực tiếp lấy điện thoại ra nhìn một chút, bài báo đã lên trang đầu hôm nay rồi." Cô Triệu dùng một câu ngăn cản hành động muốn mở video của cô bé kia cho mọi người xem, với lại cô Triệu nói hôm nay mới đưa tin làm cho mọi người hứng thú.







Tất cả đều nhao nhao lấy điện thoại di động ra xem xét, lên đầu trang tin tức tìm kiếm, đúng là gần như không cần tìm, mở điện thoại lên là thấy.







Mắt Hàn Nhã Thanh hơn nhắm lại một chút, bình thường cô không thích mấy loại tin tức bát quái, Bùi Vũ Ninh cũng rất ít xem, Sở Bách Hà là người duy nhất còn cảm thấy hứng thú mà sáng nay vẫn lên trễ. Cho nên bọn họ đều không thấy được tin tức liên quan đến Hàn Nhã Thanh mà cô Triệu nói.







Sở Bách Hà cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy tiêu đề thì không nhịn được chửi tục một câu: "Mẹ kiếp!"







Sở Bách Hà đưa điện thoại trong tay tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi đảo, lúc nhìn thấy tiêu đề thì khóe môi có chút







méo đi, đúng là chuyện mà ông bà cụ Dương có thể làm ra được.












"Ông cụ Dương trực tiếp công khai với bên ngoài, Hàn Nhã Thanh muốn tái giá vào nhà họ Dương, trừ phi hai ông bà già bọn họ chết hết." Cô Triệu mỉm cười đọc tiêu đề một lần, ánh mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: "Cái này đủ hot chưa, nói cách khác cô Hàn mà muốn gả ông bà nhà họ Dương đã."



Từ "giải quyết" được cô Triệu cố ý nhấn mạnh, ý tứ quá rõ còn có thể gả cho cậu bà Dương sao? Đế lúc đó cô Hàn sẽ trở thành kẻ thù của cậu ba Dương rồi, cậu ba Dương sao còn có thể cưới cô ta?"



"Không bằng mọi người xem một chút ông cụ Dương nói thế nào với truyền thông đi." Cô Triệu cố ý nhấn mở video, sau đó điều chỉnh âm lượng của điện thoại ở mức to nhất, đủ để đám người vây xem có thể nghe ngừng lại, nhìn về phía cô Triệu.



"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không đồng ý cho Hàn Nhã Thanh gả vào nhà họ Dương, thị phi trước kia tôi không muốn nói thêm, tôi cũng chỉ nói một câu, Hàn Nhã Thanh mà muốn gả vào nhà họ Dương, trừ phi tôi chết, hoặc là cả hai kẻ già chúng tôi đều chết."



Video vừa mở lên, giọng nói của ông cụ Dương đã truyên ra từng chữ cả hiệu quả âm sắc cũng không tệ, nghe rất rõ ràng.



"Ông cụ Dương, bà cụ Dương, hai người có thể nói một chút vì sao hôm nay đột nhiên muốn tỏ thái độ như vậy không? Có chuyện gì xảy ra sao?"



"Hàn Nhã Thanh làm ra những chuyện kia với hai lão già chúng tôi, còn có Hàn Nhã Thanh làm ra những chuyện kia với Tầm Chiêu nhà chúng tôi nữa, chúng tôi đều không muốn so hi vọng cô ta có thể buông tha cho Tầm Chiêu, buông tha



cho nhà họ Dương.' Bà cụ Dương một mặt đau khổ nhìn vào ống kính, một câu nói mơ mơ hồ hồ, rõ ràng có ý riêng.



"Xin hỏi Hàn Nhã Thanh đã làm gì với hai người? Làm gì với Dương Tầm Chiêu?" Phong viên nghe được rõ ràng lời của bà cụ Dương, cũng lập tức nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của bà cụ Dương.



"Quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, tôi không muốn nhiều lời, dù sao cô ta cũng còn nhỏ, chúng tôi không trách, chỉ cần cô ta buông tha cho nhà họ Dương chúng tôi là được rồi." Trong giọng nói của bà cụ Dương có mấy phần nặng nề, lúc nói xong còn thở dài một hơi, nghe rất bất đắc dĩ.



"Xí! Cái bà già yêu quái này cũng ghê gớm quá! Rõ ràng chị chị, có bản lĩnh thì nói rõ ra xem chị đã làm gì? Nói lập lờ nước đôi như vậy, cố ý làm chị bị hiểu lầm, cũng mẹ nó thật buồn nôn!"




Tính Sở Bách Hà vốn nóng, nghe được những lời kia của bà cụ Dương đều tức muốn nổ, chỉ tiếc đây là bản tin video, bà cụ Dương không có ở

đây cho nên không thể đối chất trước mặt bà cụ Dương được.



"Bà cụ Dương, bà có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút là Hàn Nhã Thanh viết tin tức nên đương nhiên muốn đào sâu tin tức, lúc này bà cụ Dương nói rõ bên sự không muốn nói, dù sao Hàn Nhã Thanh cũng từng ở nhà họ Dương chúng tôi, mặc dù cô ta không niệm tình xưa, là ra những chuyện quá đáng đó, nhưng mà chúng tôi thì không thể..." Bà cụ Dương cố ý dừng lại, lời nói còn chưa dứt, nhưng ý lại rõ ràng.



Bà cụ Dương muốn nói nhà họ Dương bọn họ niệm tình xưa nghĩa cũ nhưng Hàn Nhã Thanh lại không biết xấu hổ, đã làm ra chuyện quá đáng gì?” Phóng viên nghe xong càng thêm tập trung tinh thần, đây tuyệt đối là chủ đề thu hút lượt xem.



"Cô ta không biết xấu hổ, dùng thủ đoạn bẩn thỉu làm ra những chuyện quá đáng kia, chúng tôi đều ngại nói." Ông cụ Dương lập tức hừ lạnh một tiếng.



"Ông cụ Dương, rốt cuộc Hàn Nhã Thanh đã làm ra những chuyện gì?" Phóng viên nhanh chóng chuyển ống kính về Nhã Thanh, xem cô ta đã dùng thủ đoạn tỉ tiện này bò lên giường của Tầm Chiêu nhà chúng tôi, sau đó còn ép Tầm Chiêu nhà chúng tôi cưới cô ta." Ông cụ Dương không nói lập lờ như bà cụ Dương, ông ta trực tiếp nói thẳng toẹt ra mọi việc.



Lời này vừa dứt, đám người liền xôn xao, thì ra Hàn Nhã Thanh dùng cách đó để gả cho cậu ba Dương?



Khó trách!



Khó trách trông ba Dương lại lấy về.



Nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hàn Nhã Thanh lại thêm mấy phần chế giễu.



"Hai ông bà già này." Sở Bách Hà tức giận vô cùng, hai ông bà già nhà họ Dương này cũng thật quá đáng, sao có thể nói xấu Nhã Thanh như vậy.



"Bọn họ nói không sai." Hàn Nhã Thanh nhìn Sở Bách Hà, có chút buồn cười, nói lại thì năm năm trước đúng là cô Dương Tầm Chiêu cưới cô cũng đúng là vì chuyện năm năm trước.






Cho nên nghiêm túc mà nói, lời giải thích của ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng hoàn toàn không có sail







Hàn Nhã Thanh biết ông cụ Dương và bà cụ Dương đã gặp Vũ Kỳ, nhất định là hai người họ có thể "linh cảm" được từ trên người Vũ Kỳ, sau đó suy ra "chân tướng”, sau đó mới cố ý mở họp báo.











Có điều, thời gian này có hơi trùng hợp, trùng hợp đến nỗi cô không thể không nghi ngờ.







Hàn Nhã Thanh biết nguyên nhân quan trọng nhất mà ông cụ Dương và bà cụ Dương không muốn cho cô và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau là vì cô không thể sinh con, nhưng mà rõ ràng bây giờ bọn họ đã biết chuyện về Vũ Kỳ, cho dù Vũ Kỳ là con gái, có khả năng bọn họ không quá hài lòng, nhưng nhất định cũng sẽ có kiêng dè ít nhiều.







Dù là trước kia, ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng không nói lời ác đến vậy.







Cho nên chuyện ngày hôm nay nhất định có ẩn tình khác, sợ là phía sau có người sắp xếp.







Nếu cô đoán không sai, hẳn là có người tìm đến ông cụ Dương, mà ông cụ Dương cũng có ý này, cho nên hai bên ăn nhịp với nhau, liền có lần đưa tin này.











Vì vậy người đứng sau lưng này không những hiểu rõ tính cách của hai người nhà họ Dương, mà cũng hiểu vô cùng rõ ràng chuyện của cô.







Hàn Nhã Thanh biết, cái người tìm tới ông cụ Dương kia lúc này nhất định cũng ở trong bữa tiệc của Ngụy Khang. Mục đích của người kia rõ ràng là muốn làm cô khó xử, muốn để cô xấu mặt trước công chúng.







Khóe môi Hàn Nhã Thanh có chút cứng lại, nếu cô đoán không sai, sợ là người kia không chỉ vì để cô khó xử, sau người kia sẽ còn có kế hoạch khác, xem ra yến hội hôm nay đã định là không được yên ổn rồi.







Chỉ là bây giờ Hàn Nhã Thanh còn không biết rốt cuộc là ai phía sau giở trò quỷ?











Không biết người muốn đối phó với cô rốt cuộc là ai?






Có điều cô tin chẳng mấy chốc sẽ biết thôi.



"Mẹ kiếp, thì ra chân tướng là đây, do Hàn Nhã Thanh giở thủ đoạn lên giường với cậu ba Dương, cho nên cậu ba Dương mới không thể không cưới cô ta."



"Trông xấu như vậy mà dám bò lên giường cậu ba Dương? Đúng là không biết xấu hổ?”



"Khó trách vậy, ai mà muốn chứ, cô ta đã có thể bò lên giường cậu ba Dương, vậy sau này đáng, càng ngày càng độc ác.



"Tôi nói này, các người ai cũng dùng lời lẽ chính nghĩa, đừng tưởng rằng người khác không biết các người đang nghĩ gì, chẳng phải là do đố kỵ sao? Cậu ba Dương là ai chứ? Giường của người dễ bò lên lắm à? Người ta dễ bị lừa lắm à? Cậu ba Dương sẽ tùy tiện lấy người nào cũng được sao?”



Sở Bách Hà thực sự không nghe nổi nữa, cô ấy lười để ý những chuyện như vậy, Nhã Thanh cũng lười tranh cãi với bọn họ, với cả đây là tiệc của Ngụy Khang, làm lớn chuyện cũng không tốt, nhưng mà cô ấy không nhịn được.



"Vậy cô Hàn, cô có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc chuyện là sao không? Cô có thể nói cho chúng tôi biết cô làm thế nào mà bò lên giường cậu ba Dương không? Rồi làm sao bắt cậu ba Nhã Thanh, trực tiếp hỏi, lời này của phóng viên chẳng khác nào phù hợp với ông cụ Dương, nhận định Hàn Nhã Thanh đã dùng thủ đoạn mới trèo được lên giường của cậu ba Dương.



Mặc dù có đôi khi họp báo là vì hấp dẫn người xem, cố ý lập lờ nước đôi đưa vài thông tin không đúng, nhưng người phóng viên này cũng quá trực tiếp, quá rõ ràng.



Hàn Nhã Thanh nhìn về phía người cậu ba Dương đi, tôi nghĩ không ai có thể rõ chuyện này hơn anh ta đâu, tôi nghĩ cũng không có lời nào so với lời của anh ta nói khiến người ta tin tưởng hơn."



Hàn Nhã Thanh vừa dứt lời, đám người liên nhao nhao sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến lúc này rồi Hàn Nhã Thanh lại nói như vậy, càng không ngờ rơi vào tình cảnh này, Hàn Nhã Thanh sẽ còn nói đến ai cũng suy đoán xem rốt cuộc chuyện là thế nào?



Hàn Nhã Thanh dám nói ra như vậy, Hàn Nhã Thanh lại thản nhiên để phóng viên đến hỏi cậu ba Dương, có phải để cậu ba Dương chứng minh quan hệ của hai người không hề giống như ông cụ Dương nói?



Hoặc là chuyện này có ẩn tình khác?



"Cậu ba Dương tới rồi sao?" Có người lấy lại được tỉnh thân thì không nhịn được hỏi một câu.



"Trong chưa tới, có điều yến tiệc cũng sắp bắt đầu rồi." Người biết chút nội tình liền trả lời.




Đám người nghe người kia nói thì càng không dám nghị luận nhiều, dù sao một lát nữa cậu ba Dương sẽ tới, đến lúc đó phóng viên sẽ có thể đi hỏi cậu ba Dương.



Trong trường hợp này, Hàn Nhã Thanh lại dám nói như vậy, không thể không làm cho nhiều người muốn...



"Tôi nhận được tin, cậu ba Hàn Nhã Thanh một chút, lập tức cười khẽ một tiếng: “Cô Hàn, không phải cô biết cậu ba lời như vậy chứ?”



"Không tới? Cậu ba Dương không tới? Thật không tới à?" Có người nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, tôi có thể cam đoan tin tức tuyệt đối là thật, cô Hàn cũng từ thành phố A tới, chắc hẳn cô Hàn cũng sớm biết chuyện cậu ba Dương không tới. Cậu ba Dương không tới thì không có cách nào chứng thực được chuyện của cô Hàn, không thể phủ nhận, cô Hàn tính toán chuẩn quá." nói láo.



Đám người lại lần nữa nhìn về Hàn Nhã Thanh, ánh mắt lại thay đổi, nếu cậu ba Dương thật sự không tới như lời cô Lưu nói, thì đúng là Hàn Nhã Thanh không thể chứng thực được.



Lông mày Hàn Nhã Thanh cau lại, hôm nay Dương Tầm Chiêu không tới sao? Dương Tầm Chiêu cũng không nói trước với cô.



Có điều sau khi Dương Tâm Chiên rời khỏi nhà họ Đường, anh cũng không liên lạc là Dương Tầm Chiêu có tới hay không.



"Cái cô Hàn này đúng là không biết xấu hổ."



"Đúng vậy, chưa thấy qua ai mặt dày như vậy."



"Đều nói người có mặt, cây có vỏ, người này không biết xấu hổ đến mức ông trời cũng bó tay.



"Mọi người nói xem da mặt cô ta dày cỡ này chứ”



"Sao mà cô ta còn có mặt mũi đến tham dự yến hội, nếu đối lại là tôi đã sớm không có mặt tiếng bàn tán khó nghe lại lần nữa vang lên, lời sau càng khó nghe hơn lời trước.



"Cô Hàn, hôm nay cô lấy thân phận gì tham gia tiệc của Ngụy Khang." Lúc cô Lưu nghe được tiếng đám người nghị luận, trên mặt rõ ràng đây ý cười, đương nhiên chuyện này còn chưa xong đâu, đặc sắc vẫn còn ở phía sau.



"Đúng vậy, cô Hàn lấy thân phận gì tham dự tiệc của Ngụy Khang, tổng giám đóng cửa rồi, là cậu ba Dương đã mua lại cổ phần của Hàn thị, cho nên bây giờ Hàn thị sớm không còn là của nhà họ Hàn nữa rồi nhỉ? Vì thế cô Hàn này cũng đã không còn là tổng giám đốc của Hàn thị nữa rồi chứ?" Cô Triệu lập tức phối hợp với cô Lưu, ý chế giễu quá rõ ràng.



"Với cả, cho dù Hàn thị vẫn là của nhà họ Hàn, cô Hàn có tư cách tham dự bữa tiệc này, cô cho rằng tiệc của Ngụy Khang ai cũng có thể tham gia sao? Cô Hàn không bằng trước soi lại gương đi..." Lúc này trong lòng cô Lưu đã vô cùng đặc ý, mục đích của cô ta chính là làm cho Hàn Nhã Thanh càng khó xử càng tốt.



"Nếu như cô ấy không có tư cách tham gia thì không có người nào có tư cách tham gia hết." đàn ông đột nhiên truyền tới, vừa ngang ngược lại bá đạo.





“Nếu cô ấy không đủ tư cách tham gia thì không ai đủ tư cách tham gia hết.” Chỉ là cô Lưu còn chưa kịp dứt lời, bỗng một giọng nam vang lên, lời nói ngang ngược mà ngông cuồng.







Tất cả mọi người nghe thấy câu này đều sững sờ, sau đó không khỏi nhìn về hướng phát ra âm thanh.











Họ vốn tưởng là vị khách vừa tới nói, nhưng ngay sau đó mọi người đều phát hiện giọng nói ấy phát ra từ trong khách sạn.







Khi tất cả nhìn thấy người nói là ai thì lại chấn động, sợ hãi, vì người vừa nói không phải ai khác mà chính là Mộ Dung Tri, tổng giám đốc của Tập đoàn Nguy Khang vừa mới nhậm chức hôm nay.







“Cậu Mộ Dung thật đẹp trai, ngầu quá.”







“Đúng đó, đẹp trai thật, còn đẹp hơn trong báo nữa.”











Những cô gái con nhà danh giá vừa rồi còn đang trào phúng Hàn Nhã Thanh, giờ đây đều nhìn chằm chằm Mộ Dung Tri với vẻ si mê.







Nguy Khang là công ty lớn nhất Cẩm Thành, Mộ Dung Tri tuổi còn trẻ mà đã trở thành tổng giám đốc của Nguy Khang, hơn nữa Nguy Khang còn là công ty gia đình, 90% cổ phần của Nguy Khang đều trong tay anh, là một người giàu có thật sự.







Vì vậy hầu như tất cả các cô gái ở Cẩm Thành hiện nay đều mơ ước được kết hôn với Mộ Dung Tri, hy vọng được lọt vào mắt xanh của anh trong buổi tiệc ngày hôm nay.







Giờ phút này các cô đều thay đổi trạng thái xấu xí vừa rồi, bày ra tư thái mà mình cho là đẹp nhất, chỉ mong Mộ Dung Tri có thể liếc nhìn mình một lần.










Nhưng Mộ Dung Tri thậm chí còn chẳng thèm nhìn họ lấy một lần.



Mộ Dung Tri chậm rãi đi tới, nhìn cô Lưu bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Tôi không biết từ bao giờ trong buổi tiệc của Nguy Khang chúng tôi lại tới lượt người ngoài nói nhăng nói quậy đấy.”



Ý trong lời Mộ Dung Tri có còn không đủ tư cách để đưa ra những lời nhận xét trong buổi tiệc của Nguy Khang.



Sắc mặt không ngờ Mộ Dung Tri lại nói những lời này trước đám đông như vậy.



“Tổng giám đốc Mộ Dung, Hàn Nhã Thanh không đứng đắn, không biết xấu hổ, nếu để một người như vậy tham gia buổi tiệc của Nguy Khang mới là sự sỉ nhục với Nguy Khang.” Cô Lưu không hiểu sự tình, cho rằng Mộ Dung Tri ghét bỏ mình lo chuyện bao đồng, cô ta tưởng Mộ Dung Tri chỉ đơn giản là bảo Thanh là một vị khách bình thường, sợ Mộ Dung Tri không biết “việc xấu” của Hàn Nhã Thanh nên giải thích hết lần này đến lần khác.



“Tổng giám đốc Mộ Dung, cô Lưu nói đúng lắm, cô Hàn này thật sự là quá không biết xấu hổ, vừa nãy ông cụ Dương còn mở cuộc họp báo, tổng giám đốc Mộ Dung có thể xem thử.” Cô Triệu cùng phe với cô Lưu nên đường nhiên sẽ giải có cùng suy nghĩ, thật ra ngoài Sở Bách Hà và Bùi Vũ Ninh thì tất cả đều có cùng suy nghĩ với cô Lưu và cô Triệu.



Dù sao với thân phận của Hàn Nhã Thanh chắc chắn không thể có gì liên quan đến Nguy Khang nên đương nhiên cũng không thể có liên quan gì đến tổng giám đốc mới của Nguy Khang.



Còn về câu nói mà Mộ Dung Tri nói khi mới đi ra, hiển nhiên không nhớ cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Mộ Dung Tri chỉ đơn giản là muốn bảo vệ khách hàng.



Mộ Dung Tri đưa mắt nhìn Hàn Nhã Thanh, lông mày khẽ nhíu: “Có chuyện gì vậy?”



Nhà họ Dương lại làm gì đây?



Hai lão già nhà họ Dương đúng là không chịu dừng lại một phút nào.




Mộ Dung Tri nghĩ đến những việc hai lão đó đã làm với Thanh Thanh trước kia mà không khỏi giận dữ.



Cô Triệu vẫn luôn quan sát vẻ mặt Mộ Dung Tri, cô ta nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt anh thì tưởng anh giận vì chuyện của Hàn Nhã Thanh, vì vậy không đợi Hàn Nhã Thanh trả đưa cho Mộ Dung Tri: “Tổng giám đốc Mộ Dung, anh có thể xem đoạn video này.”



Mộ Dung Tri đoạn video không dài, chẳng mấy chốc đã kết thúc.



Mộ Dung Tri xem video xong, sắc mặt trầm xuống, hai ông bà già này đúng là càng ngày càng quá đáng, lại dám bôi xấu Thanh Thanh như thế, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho bọn họ.



“Tổng giám đốc Mộ Dung, là do chính bản thân cô Hàn không đứng đắn, nhân phẩm có vấn đề nên vừa nãy tôi và cô Lưu mới ngăn cô Hàn Nguy Khang chứ?” Cô Triệu thấy vẻ mặt Mộ Dung Tri u ám, có thể nhìn ra được anh đang tức giận, cô ta còn tưởng vì biết những chuyện đáng xấu hổ của Hàn Nhã Thanh nên anh mới giận.

Người không biết xấu hổ thế này còn đến tham dự tiệc của Nguy Khang, Mộ Dung Tri không giận mới lạ.

Đương nhiên cô Triệu cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa.

Mộ Dung Tri đưa mắt nhìn sang Sở Bách Hà cong lên thành nụ cười nhẹ, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cô Triệu.

Mộ Dung Tri bảo vệ Thanh Thanh đến mức nào, cô là người biết rõ nhất. Không, không chỉ Mộ Dung Tri mà cả nhà họ Nguy đều đối xử với Thanh Thanh như người nhà, vậy mà người phụ nữ ngu ngốc này lại bôi xấu Thanh Thanh trước mặt anh.

Đúng là tự tìm đường chết.

Nhưng Mộ Dung Tri chỉ sang nhìn người đàn ông bên cạnh: “Gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu, bảo anh ta giải thích cho tôi.”

Mộ Dung Tri biết những chuyện này là do ông bà Dương làm, không liên quan gì đến Dương Tầm Chiêu, anh cũng biết Dương Tầm Chiêu bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử nhưng bắt nạt Thanh Thanh nhà anh thì chuyện này không xong đâu.

Anh không muốn nói lý với ông cụ vô liêm sỉ không thể cho anh một lời giải thích thỏa đáng thì sao?

Dương Tầm Chiêu muốn cưới Thanh Thanh về? Không có cửa đâu!

Mộ Dung Tri vừa nói lời này xong, những người các mặt khác đều hoàn toàn kinh sợ, gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Mộ Dung Tri muốn gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu thật sao?

Mộ Dung Tri điên rồi à? Mọi người đều biết cậu ba Dung Tri lại muốn gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu?

Có liên quan đến Hàn Nhã Thanh?

Mặc dù mọi người không thể tin được nhưng dường như bây giờ chỉ có cách giải thích này!!

Nhưng Mộ Dung Tri vì Hàn Nhã Thanh mà gửi thư luật sư đến Dương Tầm Chiêu?!

Sao có thể?

Mối quan hệ giữa Mộ Dung Tri và Hàn Nhã Thanh là gì?!

Vì câu nói này của Mộ Dung Tri mà vẻ mặt của mọi người mối quan hệ giữa hai người?

Hàn Nhã Thanh không ngạc nhiên lắm với cách làm của Mộ Dung Tri, cô cũng không nói nhiều, cô biết Mộ Dung Tri làm tất cả những chuyện này đều là vì mình.


Còn chuyện Mộ Dung Tri gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu, cho dù bên đó trả lời như thế nào, có cô ở đây thì sẽ không để hai người đó xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì.



Thật ra Hàn Nhã Thanh biết những chuyện đó đều do ông cụ Dương và bà cụ Dương làm, cô chưa từng trách Dương Tầm Chiêu.



Thế nhưng, cô cũng rất hiểu sự khó xử của Dương Tầm Chiêu, dẫu sao hai người đó đều là bê trên của anh, lại còn đã nhiều tuổi như vậy.



Hơn nữa, sau lần trước ông cụ Dương ồn ào giả vờ bị thương, Dương Tầm Chiêu đã mở cuộc họp báo, giải thích rõ sự thật, có thể nói là tát thẳng vào mặt hai cụ.



Chỉ bởi vì sau khi Dương Tầm Chiêu bị bỏ thuốc đã làm cho chuyện trở nên phức tạp.



về sau, ông cụ Dương muốn trèo lên cành cao là nhà họ Đường nên sẽ lại nhắm vào cô.



Nhưng cô chưa bao giờ để trong lòng mấy chuyện này.







Thật ra Dương Tầm Chiêu đã làm đủ nhiều rồi. lần trước ở trước mặt người nhà họ Đường, anh đã hứa sẽ giải quyết chuyện hai cụ nhà họ Dương gây ra, đây không phải là câu nói suông, anh thật sự đã nghĩ kỹ cách giải quyết rồi.



Chỉ là vừa lúc xảy ra chuyện của Đường Minh Hạo, hai ngày nay anh đang điều tra chuyện của thằng bé, mà càng tra chuyện lại càng thêm kỳ lạ, càng lạ thì anh lại muốn tiếp tục điều tra rõ.



Cho nên hai ngày nay Dương Tầm Chiêu không thể quan tâm chuyện của hai cụ nhà họ Dương. Lúc này, ngay cả bữa tiệc của tập đoàn Ngụy Khang cũng từ chối, bởi vậy đêm nay cậu ba Dương thật sự không tới đây.



“Huýt!!” Sở Bách Hà nhướng mày, cảm thán một câu, lại còn huýt sáo một tiếng.







Sở Bách Hà không ngờ Mộ Dung Tri lại thật sự gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu. Dương Tầm Chiêu là ai? Anh ta có thế lực lớn nhường nào? Mộ Dung Tri là người rõ ràng nhất.



Cho nên Mộ Dung Tri biết cậu ba Dương là người không dễ chọc hơn bất kỳ ai khác. Chỉ cần là Dương thị cũng đủ khiến người ta khiếp sợ, huống chỉ thế lực thật sự của cậu ba Dương đã vượt xa Dương thị không biết bao nhiêu lần.



Nhưng Mộ Dung Tri rõ ràng biết cậu ba Dương không dễ chọc, thậm chí là không thể chọc, ấy vậy mà vẫn gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu trước mặt mọi người, đúng là vô cùng dũng cảm. Khí phách này đúng là vô địch.



Mộ Dung Tri này vừa lên làm Tổng giám đốc là thay đổi, trở nên vô cùng huênh hoang ngang ngược.








Mộ Dung Tri nhìn về phía Sở Bách Hà, trong mắt hàm chứa ý cười: “Thật ra vừa rồi em có thể đại diện cho Ngụy Khang làm như vậy.”

“Tôi? Sao tôi có thể giống vậy.” Sở Bách Hà sửng sốt nhìn Mộ Dung Tri. Đôi mắt cô ta thoáng lóe lên ánh sáng, cô ta có thể xả giận Dung Tri được.

“Như nhau thôi." Mộ Dung Tri rõ ràng hơi cong khóe môi, tiếng nói rất nhẹ, nhưng Thanh, nhưng không thể đại diện cho Ngụy Khang được...” Thật ra Sở Bách Hà đã sớm không nhịn nổi. Cô ta nghĩ hôm nay là bữa tiệc của Ngụy Khang, không muốn làm âm lên lại xấu mặt nên mới nhẫn nhịn.

Cô ta biết chắc Hàn Nhã Thanh cũng băn khoăn chuyện này, cho nên mới không muốn so đo với hai đồ ngốc kia.

Đương nhiên, cô ta càng không thể đại diện cho Ngụy Khang. Cô ta của cô ta với anh ta không bằng mối quan hệ giữa Hàn Nhã Thanh và anh ta.

“Em có thể.” Mộ Dung Tri nhìn Sở Bách Hà đăm đăm, đôi mắt không chớp, lời nói vẫn rất nhẹ nhưng lại cho người ta cảm thấy vô cùng nghiêm túc. Anh hơi dừng lại một chút, sau đó lại chậm rãi thêm một câu: “Em có thể đại diện cho tôi...“

Lời này của Mộ Dung Tri coi như đã rất là có thể hiểu ra ý của anh ta.

Mọi người vốn còn suy đoán Mộ Dung Tri và Hàn Nhã Thanh có thể có quan hệ bất chính nào không, nghe được lời này thì sợ ngây người.

Mộ Dung Tri đang thổ lộ trước mặt mọi người sao!

Hiển nhiên tất cả đã rất rõ ràng!!

Nhất thời vô số trái tim vỡ nát ngay tại hội trường. Mọi người đều biết Mộ Dung Tri vừa tiếp quản Ngụy Khang, còn gái, không ngờ bỗng nhiên lại thổ lộ!

Thổ lộ!

Tình cảm của Sở Bách Hà trước nay vẫn luôn mơ hồ trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nhưng cô ta cũng không ngốc, mà còn rất thông minh, giờ phút này Mộ Dung Tri đã nói rõ ràng như vậy, cô ta muốn không rõ cũng khó.

Cô ta nhìn chằm chằm Mộ Dung Tri, hồi lâu sau vẫn không nói gì, cũng không nhúc nhích, tựa như bỗng có ý với cô ta?



Cô ta vẫn luôn cho rằng mình và Mộ Dung Tri chỉ là bạn bè bình thường, nhiều nhất cũng chỉ coi như là đồng nghiệp thân thiết, cô ta chưa từng nghĩ anh ta sẽ thích mình.




Bởi vì khi cô ta quen Mộ Dung Tri, anh còn đang ở bên Kiêu Thiên Lý, sau này Kiêu Thiên Lý trộm bản thảo thiết kế, tuy rằng Mộ Dung Tri đã nói lời chia tay nhưng khoảng thời gian đó cô ta đã tận mắt chứng kiến Mộ Dung Tri tiêu tụy và đau khổ thế nào.



Cho nên Kiều Thiên Lý.



Cho nên cô ta vẫn luôn không nghĩ về hướng đó.



“Đồ ngốc, đơ người gì thế?” Mộ Hà. Động tác thân mật lại tự nhiên, nếu vẫn còn có người hoài nghi lời nói vừa rồi của Mộ Dung Tri, thì bây giờ động tác này của anh ta không thể nào rõ ràng hơn.



Mọi người đều thấy Sở Bách Hà và Hàn Nhã Thanh cùng tới, nên có người âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Mộ Dung Tri nể mặt Sở Bách Hà nên mới giúp đỡ Hàn Nhã Thanh?



Nếu như vậy thì cũng có lên, tựa như hơi bất mãn, nhưng lại không nói gì thêm, có thể lúc này cô cũng không biết nên nói gì.



Mộ Dung Tri thấy phản ứng của Sở Bách Hà, ánh mắt lấp lánh ý cười, hiển nhiên rất vừa lòng. Anh ta biết Sở Bách Hà chắc chắn đã hiểu tấm lòng của anh ta, chỉ cần cô hiểu ra là được, chuyện khác anh ta cũng không quá gấp. Bây giờ đang trước mặt mọi giờ còn có chuyện phải giải quyết, anh ta đã cho người gửi thư luật sư cho Dương Tầm Chiêu, nhưng anh ta nhất định sẽ không thể buông tha cho những người bắt nạt Thanh Thanh.



Ở trên địa bàn của anh ta mà lại bắt nạt Thanh Thanh của họ như vậy, ai cho hai cô ả lá gan lớn thế. Những người đó phải thấy may mắn vì là anh ta ở đây chứ không phải mẹ bắt nạt Thanh Thanh như thế, vậy hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi.



“Vừa rồi là ai ngăn cản Hàn Nhã Thanh?” Mộ Dung Tri nhanh chóng đảo mắt qua những người vừa nhiệt tình trào phúng Hàn Thanh Nhã. Hiển nhiên là đang muốn tính sổ!



Giọng anh ta nháy mắt trở nên vừa lạnh lùng vừa âm trầm, hoàn toàn không còn dịu dàng như vừa nói với Sở Bách Hà.



“Là cô Lưu và cô Triệu.” Có người thấy tình hình không ổn nên lập tức bán đứng cô Lưu và cô Triệu vừa kiêu ngạo. Hơn nữa, những người vừa hóng chuyện tựa như đã bàn bạc với nhau, đồng thời lùi lại mấy bước, rời xa cô Lưu và cô Triệu.



Họ cùng cô lập cô Lưu và cô Triệu!



“Hai vị có thể cút rồi.” Mộ Dung Tri dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai cô gái kia, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm, mà lời nói ra lại không để lại bất kỳ đường lui nào.







Một chữ “cút” đơn giản vừa thô bạo vừa thẳng thừng, hơn nữa ở trong trường hợp này có thể nói là sự sỉ nhục rất lớn.



Trong trường hợp thế này lại bị chủ nhân đuổi đi trước mặt mọi người, còn gì có thể xấu hổ hơn?



Cô Lưu và cô Triệu không thể ngờ rằng Tổng giám đốc mới nhậm chức của Ngụy Khang lại không nể mặt như vậy, thẳng thừng đuổi hai người cút?I



Nhất thời sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi.



“Tổng giám đốc Mộ Dung, tôi chính là khách mời của các người, hơn nữa hôm nay tôi tới cùng ba mẹ, ba mẹ tôi vẫn còn ở đây.” Cô Triệu tức nên ngực không ngừng phập phồng, giận đến đỏ mặt, nhưng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, lập tức nhắc tới ba mẹ.







Đương nhiên giọng điệu của cô ra rõ ràng còn màng theo chút khoe khoang, cũng thêm cả ý uy hiếp, hiển nhiên ba mẹ cô ta có thân phận không đơn giản.



“ý của cô là bảo tôi thông báo cho ba cô cùng rời khỏi đây sao?” Mộ Dung Tri là người thông minh, đương nhiên nghe ra cô Triệu này đang uy hiếp mình nên bật cười thành tiếng.







Uy hiếp anh ta?



Đã rất nhiều năm rồi không ai dám uy hiếp anh ta như vậy?!



“Tổng giám đốc Mộ Dung, ba tôi là người lãnh đạo cao nhất ở Tổng cục Xây dựng Cẩm Thành...” Cô Triệu nghe Mộ Dung Tri không nể mặt như vậy thì hơi sửng sốt. Cô ta cho rằng Mộ Dung Tri biết ba cô ta là ai, cho nên cố tình nhắc đến để thức tỉnh anh ta.



Công việc làm ăn của Ngụy Khang bao gồm rất nhiều lĩnh vực, như bất động sản và các dự án xây dựng, tất cả đều nằm dưới sự quản lý của ba cô ta.



Cô ta không tin Mộ Dung Tri dám đắc tội với ba cô ta. Nếu anh ta thật sự đắc tội với ba cô ta, đến lúc đó ba cô ta có rất nhiều cách để chỉnh Ngụy Khang.







Dù Ngụy Khang có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một xí nghiệp, người ta vẫn nói dân không đấu với quan, dù Ngụy Khang kiêu ngạo cũng không dám làm mất lòng lãnh đạo cấp trên.



Huống chi ba cô ta còn phụ trách huyết mạch nhiều mảng kinh doanh của Ngụy Khang.



Sở Bách Hà không ngừng giật giật khóe miệng, đôi mặt lại không nhịn được nhìn về phía cô Triệu kia. Chẳng lẽ cô tiểu thư này bị ngu?



Đã đến nước này rồi còn nói ra những lời như vậy, những người lãnh đạo có địa vị quan trọng đều rất khiêm tốn, ít nhất là ở những nơi công cộng như thế này thì càng phải tỏ ra vẻ khiêm tốn. Cô Triệu này thì hay rồi, còn huênh hoang uy hiếp.



Bây giờ cô Triệu này lại nói như vậy trước mặt mọi người, sau này nếu như Ngụy Khang xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ bị đổ lỗi do ba cô ta gây ra, cũng rất có thể sẽ bắt vạ ba cô ta.







Lại thêm một cô con gái hại ba có thực lực.




Hơn nữa hôm nay có không ít lãnh đạo tới bữa tiệc của Ngụy Khang, ba của cô Triệu này là cái thá gì chứ? Nhưng Tổng cục Xây dựng Cẩm Thành thật sự có quản lý một số dự án làm ăn của Ngụy Khang.

Cho nên lúc này cô Triệu này uy hiếp nhất định có tính uy hiếp.

Mọi đáp trả. Mọi người nghĩ một người là bạn của bạn gái, một người trực tiếp quản lý các là đắc tội người khác, huống chỉ còn là lãnh đạo trực tiếp.

Cho nên lúc này mọi người đều nghĩ sau đây Mộ Dung Tri nhất định sẽ giữ lại cho cô Triệu này chút mặt mũi. Chuyện thế này cho dù là ai cũng sẽ chọn như vậy.

Mộ Dung Tri nhìn cô Triệu, nhất thời cũng không sốt ruột trả lời, như là đang suy nghĩ, cần nhắc vậy.

Thật ra Mộ Dung Tri không phải đang suy nghĩ, chẳng có gì đáng để cần nhắc cả. Anh ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này con mẹ nó quá ngu, anh ta lười nói chuyện với cô ả.

Cô Triệu thấy Mộ Dung Tri không nói gì, cho rằng anh ta đang do dự, trong lòng không khỏi dâng lên chút đắc ý. Đương nhiên cô ta thầm đắc ý thôi, nhưng vì không biết che giấu cho nên vẻ đắc ý hiện rõ trên nét mặt.

Mộ Dung ba mẹ của cô Triệu tới đây, mang cô Triệu này về nhà đi.”



Giờ Mộ Dung Tri nói những lời này có thể nói là đã thể hiện quá rõ ràng, càng không để lại đường lui cho mình. Hơn nữa, lúc này anh ta nói vậy trước mặt mọi người, người xem đều nghe rất rõ ràng, chắc chắn không phải nói đùa.



Mọi người lại lần nữa sợ hãi, không ai ngờ Mộ Dung Tri rõ ràng đã tình như vậy. Hơn nữa, giờ anh ta còn dùng một từ “mang”.



“Mang về” và “đưa về” rất khác nhau, từ mang thường dùng cho những đứa trẻ không hiểu chuyện, hoặc là dùng cho thú cưng.



Không thể không nói Mộ Dung Tri sử dụng từ này rất đúng chỗ.



“Đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Linh Linh, xảy ra chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên đi ra, đi tới trước chúng ta đi.” Cô Triệu nhìn thấy mẹ mình đến thì trên mặt hiện lên nét ấm ức, lập tức mách tội.



“Tổng giám đốc Mộ Dung, có phải xảy ra hiểu lầm gì không?” Bà Triệu nghe con gái mình kể tội thì nhanh chóng nhìn sang Mộ Dung Tri. Hiển nhiên, bà ta vừa tới đây, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.



Bà ta tưởng xảy ra hiểu lầm gì, nếu không sao Ngụy Khang có thể gái bà ta?



Chồng bà ta trực tiếp quản lý rất nhiều mảng kinh doanh của Ngụy Khang.




“Không hiểu lầm gì cả, nếu bà Triệu vừa lúc tới đây thì hãy mang cô Triệu về đi” Mộ Dung Tri vẫn giữ thái độ rất cứng rắn, không bởi vì bà Triệu đến mà trở nên ôn hòa. Anh ta nói rất thẳng thừng và dứt khoát, không giữ lại một chút đường lui.



Cô Triệu nói nhỏ vài ta nói gì, chỉ thấy sắc mặt bà Triệu nhất thời thay đổi đến mấy lần.



Đương nhiên, mọi người mọi chuyện cho bà Triệu nghe.



“Tổng giám đốc Mộ Dung, chồng tôi là khách quý Ngụy Khang mời tới, cậu lại muốn đuổi chúng tôi đi?” Bà Triệu bật cười, có thể thấy đang rất tức giận. Vừa rồi bà ta còn tưởng có hiểu lầm gì, cho nên mới chọn lời để hỏi, không ngờ vị Tổng giám đốc này lại không nể mặt như vậy.



Đây không phải là tát thẳng vào mặt bà ta sao?



“Cho dù thế đạo đãi khách của Tổng giám đốc Mộ Dung sao?” Bà Triệu vẫn khôn khéo hơn cô Triệu rất nhiều, chắc là đã trải sự đời nhiều rồi.



Bà Triệu nhìn Mộ Dung Tri, trong lòng thâm cười lạnh. Cậu cả của nhà họ Ngụy này vẫn còn quá trẻ, hơn nữa trước kia cậu Ngụy này không làm ăn đàng hoàng, luôn lăn lộn ở bên ngoài, chưa từng quản lý chuyện làm ăn của Ngụy Khang.



Từ trước tới chơi trác táng luôn tùy hứng làm xằng làm bậy này làm được chuyện gì hay sao?



“Tôi vừa nói chuyện phiếm với bà Ngụy ở bên trong, tôi thấy chuyện này vẫn nên mời bà ấy tới đây một lát đi.” Hiển nhiên bà Triệu hoàn toàn không để Mộ Dung Tri vào mắt. Bà ta đề nghị mời bà Ngụy ra để giải quyết vấn đề.



Bà Triệu cho rằng Mộ Dung Tri không biết tốt xấu, nhưng bà bà ta chắc chắc chỉ cần bà Ngụy ra mặt thì nhất định sẽ cho mình chút mặt mũi.



Đến lúc đó, bà ta muốn bà Ngụy tự mời mình đi vào.



Mộ Dung Tri nghe bà Triệu nói vậy thì khóe môi hơi cong lên!



Anh ta vốn muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn làm phiên đến mẹ, nhưng bà Triệu này lại muốn mời mẹ anh ta tới đây?



Vậy cũng không thể trách anh ta được!!



Đối với mẹ anh nên mẹ anh ta tới, vậy hậu quả...



Đây rõ ràng là đang tìm chết!





Người mẹ đáng kính của anh còn xem trọng Thanh hơn cả anh! Cho nên, anh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả khi mẹ mình đại giá quang lâm...







Bà Triệu này rõ ràng là chán sống rồi!







Hàn Nhã Thanh nở một nụ cười mỉm khó nhận ra, trước đó cô vẫn luôn muốn dàn xếp ổn thỏa, hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của cô Triệu và cô Lưu nhưng không ngờ lại kinh động bà Ngụy.







Bởi vì Hàn Nhã Thanh rất hiểu bà Ngụy cũng như phong thái khi xử lý sự việc của bà mà đặc biệt là trong chuyện đối phó với bà ta.







"Hay là thôi đi, việc này cho qua đi." Hàn Nhã Thanh nghĩ dù sao đây cũng là tiệc của Ngụy Khang, làm lớn chuyện cũng không hay, hơn nữa cô cũng rất sợ uy lực của bà Ngụy.







Ánh mắt Mộ Dung Tri chợt lóe nhưng không nói gì, trông có vẻ như anh ta đang suy nghĩ về đề nghị của Hàn Nhã Thanh, bởi anh ta cũng rất sợ uy lực của mẹ mình.







"Cho qua? Sao có thể cho qua như vậy chứ? Các người ức hiếp Linh Linh nhà chúng tôi như vậy lại còn muốn đuổi Linh Linh của chúng tôi đi nữa, Linh Linh chịu phải uất ức lớn như vậy mà anh lại nói là cho qua, hãy mời bà Ngụy tới đây để bà ấy phân xử cho chúng tôi.' Bà Triệu nhìn thấy phản ứng của Hàn Nhã Thanh liền nghĩ cô đang sợ hãi nên hiển nhiên là không chịu bỏ qua rồi.







Vừa nãy con gái cưng của bà ta đã nói Hàn Nhã Thanh không đứng đắn, không biết xấu hổ, sử dụng thủ đoạn đê tiện để leo lên giường đàn ông, con gái cưng của bà ta chính vì người phụ nữ không biết xấu hổ Hàn Nhã Thanh ấy mà bị Mộ Dung Tri đuổi.







Hôm nay bà ta nhất định phải thay mặt con gái trả mối thù này.







Đương nhiên, bà Triệu cũng thông qua con gái của mình mà biết được Hàn Nhã Thanh là bạn của người yêu Mộ Dung Tri.







Bạn của người yêu là cái thá gì.







Đừng nói là bạn của người yêu, cho dù là người yêu của Mộ Dung Tri thì cũng không quan trọng bằng việc kinh doanh của Ngụy Khang.











Mộ Dung Tri vừa mới tiếp quản Ngụy Khang, còn chưa hiểu rõ lợi hại trong đó nhưng bà Ngụy thì chắc chắn hiểu.








Chỉ cần bà Ngụy tới, đến lúc đó, bà ta nhất định phải khiến Hàn Nhã Thanh đẹp mặt.



Lập tức có người thích xem náo nhiệt, không ngại làm lớn chuyện, chạy vào thông báo với bà Ngụy.



Mộ Dung Tri cùng Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người đều nhẹ nhàng thở dài một hơi, xem Triệu không biết tâm tư của hai người họ, bà ta vẫn chắc mẩm rằng Hàn Nhã Thanh đang Hà vừa mới bình tĩnh lại sau màn thổ lộ của Mộ Dung Tri, giờ phút này, cô đang bày ra tư thái xem kịch hay, cô có cảm giác hôm nay lại có thể xem thêm một vở kịch nữa rồi.



Bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản cô xem trò vui!



Chuyện đã nháo thành ra như vậy khiến cho ngày càng có nhiều người vây quanh xem, hiện tại nghe nói còn muốn đi mời bà lần này lớn chuyện rồi.



Đương nhiên, giờ phút này suy nghĩ của mọi người đều giống với bà Triệu, đều cho rằng Mộ Dung Tri trẻ người non dạ, vì bạn của người

yêu mà đắc tội với lãnh đạo Tổng cục kiến thiết.



Nếu bà Ngụy có mặt nhất định sẽ không quản những chuyện ấy, chỉ sợ có khi còn giận chó đánh mèo sang cả bạn gái của Mộ Dung Tri cũng nên.



Đến lúc đó sẽ náo nhiệt định sẽ rất xấu hổ.



Ai ở Cẩm Thành này mà chả biết bà Ngụy nổi tiếng là người hiếu thắng!



Một số người đứng xem náo nhiệt đều nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt đồng cảm nhưng đương nhiên đa số trong đó vẫn là vui sướng khi thấy người gặp họa.



Ánh mắt của cô Triệu khi nhìn Hàn Nhã Thanh lộ rõ ý cười, giờ phút này ai cũng có thể nhận ra cô ta đang chờ đợi đình cô Lưu hiển nhiên là không lợi hại bằng cô Triệu, cho nên vừa nãy biểu hiện của cô ta còn rất khiêm nhường, còn hiện tại đương nhiên khi đã nghe bà Triệu trực tiếp sai người mời bà Ngụy ra mặt, thì khí thế của cô Lưu liên nâng cao được vài phân!



Lập tức ưỡn ngực kiêu ngạo như một con gà trống!



Bà Ngụy đang ở bên trong bận rộn với buổi tiệc, bởi vì hôm một lát sau bà ta mới có thể lui ra ngoài.



Vì không biết có chuyện gì mà người ta lại nằng nặc mời mình ra nên bà Ngụy cũng không để tâm.



Nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Tri, bà khẽ nhướng mày, có con trai bà ở đây mà cũng không giải quyết được vấn đề?

Là chuyện gì mà con trai bà không giải quyết được? Còn cần bà đích thân ra mặt chứ?




Sau đó bà Ngụy thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng bên cạnh Mộ Dung Tri, ánh mắt bà lập tức lóe lên, lẽ nào chuyện này có liên quan đến Thanh?



Đối với chuyện của Thanh, lẽ ra con trai bà xử lý sẽ gọn gàng, dứt khoát hơn chứ, hoàn toàn không cần bà phải ra tay làm gì.



"Bà Ngụy, phân xử đi, con gái tôi rõ ràng là suy nghĩ cho Ngụy Khang, Ngụy Khang các người đã đuổi chúng tôi đi, chúng là do chính Ngụy Khang các người mời tới vậy mà các người lại đối đãi với khách khứa như vậy sao?" Bà Triệu vừa thấy bà Ngụy đến thì lập tức bắt đầu cáo trạng.



Tuy nhiên, lúc này bà ta không nhắc tới Hàn Nhã Thanh, vì muốn tranh thủ chiếm được hảo cảm của bà Ngụy cho con gái của mình.



"Sao lại thế này? Tôi vừa đến, hoàn toàn không rõ chuyện không?" Bà Ngụy trong lúc nhất thời có chút bối rối, nếu nghe lời bà Triệu thì cô Triệu một lòng suy nghĩ cho Ngụy Khang bọn họ nhưng con trai bà lại đuổi người trước mặt các quan khách sao?



Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đó là chuyên không thể, chẳng ai hiểu con bằng mẹ cả.



"Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn lao, vấn đề đều xuất phát từ cô bạn của người yêu tay, chỉ một câu nói đã chỉ ra thân phận của Hàn Nhã Thanh, hiển nhiên là đang cố ý nói cho bà Ngụy nghe.



Bạn của người yêu...



Chuyện này có phân lẩn quẩn quá rồi!



Bà Ngụy ngẩn người, sau đó bất giác nhìn về phía Sở Bách Hà, ánh mắt lập tức bừng sáng, con trai của bà, bà là người hiểu nhất, nếu là người yêu mà con mình công khai thì chỉ có thể là Sở Bách Hà rồi?



Chuyện này đúng thật là quá tốt, xem ra nhà họ Ngụy bọn họ rất nhanh thôi sẽ có tin vui.



Không đúng, khoan đã? Bạn của người yêu Dung Tri?



Là ai vậy?



Đừng nói là Thanh nhé?



Thật sự có liên quan đến Thanh nhà bà sao?



Bà Ngụy đưa tay chỉ chỉ Hàn Nhã Thanh, sau đó nhìn bà Triệu: "Bạn của người yêu con trai tôi mà bà nói chính là cô ấy sao?"



"Đúng, chính là cô Hàn Nhã bê bối, phẩm đức có vấn đề." Bà Triệu không chút cắn rứt lương tâm khi luôn mồm cáo trạng.



Bà Ngụy sững sờ, ánh mắt nhanh chóng lóe lên liếc nhìn bà Triệu, sau đó lại nhìn Hàn Nhã Thanh, Nhã Thanh trưởng thành dưới mắt bà lại có một cuộc sống bê tha sao?



Phẩm đức của Nhã Thanh nhà bà có vấn đề?!



Bà không nghe nhầm chứ?!





"Bà nói con bé sao?" Tay của bà Ngụy vẫn còn chỉ vào Hàn Nhã Thanh, chưa buông, tựa hồ là bởi vì quá mức kinh ngạc mà quên buông.











"Đúng vậy, người mà tôi nói đến chính là cô ta." Bà Triệu liên tục gật đầu, sợ còn chưa đủ, lại luôn mồm nói thêm:







"Cô Hàn đây còn dùng những thủ đoạn đê hên để quyến rũ đàn ông, đúng là không biết nhục, đồ hèn hạ...”







Đôi mắt bà Ngụy lập tức nheo lại, sau đó đột nhiên quay lại nhìn sang bà Triệu, bàn tay vừa rồi còn chỉ vào Hàn Nhã Thanh đột nhiên giơ lên, sau đó giáng xuống nhanh như chớp.







"Bốp." Một tiếng vang giòn tang khiên tất cả khách khứa đều sợ đến ngây người.















Không ai ngờ, bà Ngụy lại trực tiếp đánh người, hơn nữa người bị đánh còn là bà Triệu, đánh bà Triệu trước mặt mọi người như vậy là triệt để đắc tội với người ta rồi.







Mộ Dung Tri khẽ nhếch mép, quả đúng như anh ta dự đoán, người mẹ đáng kính của anh ta mà đã ra mặt cho chuyện có liên quan đến Thanh thì sẽ không đơn giản chút nào!







Hàn Nhã Thanh từ trước đến nay luôn bình tĩnh và chín chắn cũng bất ngờ, nghe tiếng bạt tai vừa rồi có thể khẳng định một điều là rất đau.







Sở Bách Hà chớp mắt lia lịa, suýt chút nữa đã thốt ra một câu, bà Ngụy như vậy chẳng phải đã quá mạnh tay rồi sao? Chỉ một câu không hợp liên trực tiếp đánh người ta?







Nhưng đây là bữa tiệc của nhà họ Ngụy.












Sở Bách Hà biết bà Ngụy rất quan tâm Thanh nhưng Sở Bách Hà không ngờ bà Nguy lại vì không hợp tai mà ra tay đánh người ngay tại bữa tiệc của nhà mình, hơn nữa người đó còn là vợ của lãnh đạo tổng cục kiến thiết.



Sở Bách Hà sửng sốt hồi lâu, cười đến không khép được đến ngu người, cả nửa ngày trời mới tỉnh hôn, sắc mặt khó tin trừng mắt bà Ngụy.



Bà Ngụy nói từng từ từng chữ: "Tôi đánh bà đấy."



Một câu nói vừa khí phách vừa kiêu ngạo.



"Nhà họ Ngụy các người cũng quá kiêu ngạo rồi, dựa vào đâu mà các người đi đánh người ta chứ? Nhà họ Ngụy các người đúng là vô pháp vô thiên mà?” Bà Triệu vốn còn đang muốn nghe bà Ngụy giải thích, thì bà Ngụy lại phun ra một câu như vậy khiến bà ta nổi xung thiên:

"Nhà họ Ngụy các chúng tôi khinh người quá thể sao? Bà Triệu đây nhục mạ con cháu nhà họ Ngụy ngay giữa địa bàn của nhà chúng tôi, chẳng lẽ tôi phải nén giận để bà tùy ý chửi rủa sao?" Bà Ngụy nhếch mép chế nhạo, nói ra chữ nào rõ ràng chữ đó.



Mọi người nghe bà Ngụy nói thế đều ngây ngẩn cả người.



Nhục mạ con cháu nhà họ Ngụy?



Ai mà chả biết nhà họ Ngụy chỉ có một đứa Triệu chỉ mặt Hàn Nhã Thanh chứ có mắng Mộ Dung Tri đâu, có khi nào bà Ngụy nghe nhầm rồi không?



"Bà Ngụy, có phải vừa rồi bà nghe nhầm không, tôi nào có măng giám đốc Mộ Dung chứ, người tôi nói là Hàn Nhã Thanh." Bà Triệu cũng sửng sốt, cố gắng giải thích.



Có thế nào đi nữa thì bà ta cũng không muốn bị hiểu lầm như vậy.



"Tôi đang nói Hàn Nhã Thanh." Bà Ngụy khẽ nhếch mép rồi đưa tay nắm lấy tay Hàn Nhã Thanh.




"Nếu bà măng Mộ Dung Tri, tôi chẳng thèm quan tâm làm gì, nhưng người bà mắng là Thanh nhà chúng tôi, tôi sao có thể không quản chứ, Thanh nhà chúng tôi là người mà bà muốn mắng là mắng sao?" Bà Ngụy hơi cao giọng, nói ra một câu vô cùng kiên quyết.



Trong lòng Hàn Nhã Thanh vô bảo bọc cô như vậy, chưa bao giờ để cho cô chịu uất ức dù chỉ là một chút.



Mọi Ngụy nói vậy là ý gì?



Hàn Nhã Thanh sao lại là con cháu nhà họ Ngụy chứt



Hơn nữa vừa rồi Ngụy nói, Mộ Dung Tri bị mắng thì bà có thể mặc kệ, nhưng Hàn Nhã Thanh bị mắng thì bà không thể không quản.



Bà Ngụy nói câu đó rốt cuộc là có ý gì?



Sau cùng thì Hàn Nhã Thanh cùng nhà họ Ngụy có quan hệ gì?



"Thành nhà tôi trưởng thành ngay trước mắt tôi, con bé là Triệu nghe ai đồn đãi mà tới buổi tiệc của Ngụy Khang nói xấu Thanh nhà chúng tôi như vậy, cái tát vừa rồi là rất nhẹ rồi." Bà Ngụy nhìn bà Triệu bằng ánh mặt lạnh lẹo, giọng diệu cũng không chút nể nang.

"Nhưng tôi không hề nói xấu cô ta, đây là sự thật." Bà Triệu thấy bà Ngụy che chở Hàn Nhã Thanh như vậy, trong lòng vừa tức vừa vội, đương nhiên dưới loại tình đó.

"Sự thật? Cứ xem là sự thật đi? Vậy bà đã nhìn thấy tận mắt sao? Bà Ngụy sao có thể dễ dàng cho qua chứ, hơn nữa bà cũng không muốn cứ thế cho qua chuyện này, cho dù bà Triệu không nói thì bà cũng phải làm cho rõ ràng.

"Tất cả mọi người đều nói như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người đều nói lung tung sao? Không có lửa làm sao có khói, không làm Sắc mặt của bà Triệu có chút mất tự nhiên, đương nhiên là bà ta không thể tận mắt nhìn thấy rồi, trước đó, bà ta chưa từng gặp Hàn Nhã Thanh, không quen Hàn Nhã Thanh, cũng hoàn toàn không biết Hàn Nhã Thanh là ai thì đi đâu để tận mắt nhìn thấy chứ?

Mà nếu nói bà ta tận mắt nhìn thấy thì cũng không có ai tin được.

"Ai nói? Mọi người nói sao? Mọi người nào lướt mắt nhìn đám người xung quanh một lượt.

Trong trường hợp này, hiển nhiên là chẳng có ai ngu ngốc đứng ra rồi, ý đồ bênh vực Hàn Nhã Thanh của bà Ngụy đã quá rõ ràng rồi, bà Ngụy vì Hàn Nhã Thanh mà đánh cả bà Triệu đều đánh, trong tình huống đó, ai dám đê đầu chịu trận trước họng súng của bà Ngụy chứ?

Có ai ở Cẩm Thành này không biết bà Ngụy nổi tiếng tỏ ra mạnh mẽ và rất thủ đoạn, ngay cả giám đốc Ngụy cũng sợ người vợ này của ông ta, rất nhiều người ở Cẩm Thành này đều biết tổng giám đốc Ngụy sợ vợ.

"Bà Triệu, ngoài bà ra hình như không có ai thừa nhận cả, cho nên, chuyện này là do bà bịa đặt..” Ánh mắt bà Ngụy hơi đổi, bà ấy lại nhìn bà Triệu với một nụ cười trên mặt.

Bà Ngụy giờ phút này run.

"Không phải, tôi cũng chỉ là nghe người ta nói mà thôi." Ánh mắt của bà Triệu nhìn bà Ngụy lập tức lúng túng, sự dũng mãnh của bà Ngụy đến cả Hàn Nhã Thanh lẫn Mộ Dung Tri cũng phải sợ hãi, thì bà Triệu sao có thể là đối thủ của bà Ngụy chứ.

Bà Ngụy lúc này vẫn còn tỉnh táo, nghĩ rằng vừa rồi con gái đã nói với bà những điều đó mà bà thì nói: "Trên mạng nói, rất nhiều người trên mạng đã nói vậy.”

"Nghe người ta nói? Xem trên mạng?" Bà Ngụy lại càng cười tươi hơn, lời nói tựa hồ lược lại càng thong thả hơn.

Bà Ngụy nhìn bà Triệu, lời nói hơi dừng một chút, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, thanh âm trong nháy mắt cũng lạnh lẽo và nặng nề hơn:

"Nói như vậy tức là bà Triệu đã vô cớ vu khống con cháu nhà họ Ngụy liên cứng đờ, đồng tử cũng bất giác co lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom