• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New AI O ATAERU KEMONO-TACHI (1 Viewer)

  • chương 1

Đôi lời của dịch giả Eng

Chào mọi người! Đây là lần đầu tiên tôi dịch một cuốn tiểu thuyết Nhật bằng tiếng Anh (mặc dù tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ của tôi) vì vậy tôi nghĩ rằng tôi sẽ có một số lỗi trong khi dịch. Tôi thật sự rất đánh giá cao, đề cao nếu ai đó sửa chữa những lỗi của tôi. Tôi hy vọng các bạn đọc truyện vui vẻ.
Khi tôi thức dậy, đây không phải là thế giới mà tôi biết. Sau khi hoàn thành xong công việc ở bệnh viện, tôi muốn thư giãn cơ thể mệt mỏi của mình càng sớm càng tốt, vì vậy tôi đã về nhà sớm vào ngày hôm đó. Sau khi tôi nhắm mắt lại, một ánh sáng bỗng nhiên chói qua như ánh mặt trời lóe sáng lên, và toàn thân tôi đột nhiên cảm thấy như bị hất lên đến đâu đó. Khi tôi lấy lại được tầm nhìn, khung cảnh xuất hiện trước mặt tôi đã không còn là con đường quen thuộc, mà đó là một khu rừng không rõ tên nơi cây cối mọc um tùm.

Tai nạn không chỉ dừng lại ở đó, mà còn có một sự thay đổi trong cơ thể của tôi. Điều đầu tiên chính là tôi cảm thấy cơ thể của mình rơi xuống rất nhẹ nhàng. Mặc dù chứng đau lưng của tôi đã trở thành một căn bệnh mãn tính bởi vì phẫu thuật hoặc là do tư thế ngủ và ngồi không tốt, cơn đau bỗng nhiên đã biến mất như hễ chưa bao giờ từng có trước đây. Ngay từ đầu thì chiều cao của tôi không quá cao nhưng mà bây giờ thì tầm nhìn bỗng dung thấp đến kì lạ, bàn tay và đôi chân của tôi thì nhỏ lại. Đôi giày mà tôi đang mang đã rất sờn, tất cả mọi thứ từ áo sơ mi cho đến áo khoác tôi mặc đều to, và đến cái quần chino cũng đang trượt xuống chân tôi.

Tôi đã choáng váng một lúc bởi vì tôi chưa thể hiểu được cái tình huống mà tôi đang gặp phải, nhưng nhanh chóng lấy lại được sự tỉnh táo, tôi bắt đầu bước đi cho đến khi tôi đi đến một hồ nước ở trong rừng. Cổ họng tôi cảm thấy hơi khát nước nên tôi vội chạy ra dọc bờ hồ trong lúc đó cũng đang tìm thứ gì đó có thể dùng hứng nước uống được. Nước ở trong hồ trong vắt hơn tôi nghĩ, và ngay cả khi tôi uống cũng không có vấn đề gì, nhưng ngay cả bây giờ tôi vẫn không thể quên được cú sốc khi nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình ở trên mặt nước khi tôi hứng nước vào trong tay. Đó không thể nào là gương mặt của tôi phản chiếu trên mặt nước được. Không, nói một cách chính xác hơn thì đó không phải là gương mặt của tôi. ( Chào mừng trở lại bé shota của tôi ^^)

Ngay cả khi đã ở độ tuổi 40, một y tá ở nơi làm việc của tôi đã nói rằng gương mặt của tôi là một gương mặt trẻ con và tôi nhìn trông giống như là một thực tập sinh hơn là một nhân viên đã làm việc lâu năm, họ nói rằng gương mặt của tôi thật khiến làm cho bọn họ cảm thấy ghen tị, nhưng các đồng nghiệp bác sĩ và sếp của tôi đã cười vào tôi và nói rằng không hề cảm nhận được một chút vẻ chững chạc nào từ tôi cả. Tuy nhiên, gương mặt đang xuất hiện trên bề mặt nước này là gương mặt của một cậu bé 10 tuổi chẳng có chút liên quan gì đến cuộc sống của y. Cho dù là gương mặt có trẻ con như thế nào đi nữa thì gương mặt của tôi của tôi đáng lẽ ra cũng không thể trẻ như thế này.

Đây đúng là một hiện tượng kì lạ xảy ra với chính bản thân tôi, nơi tôi đến là một nơi không thể xác định được. Đây là lần đầu tiên tôi hiểu ra rằng khi con người vượt quá giới hạn, họ không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì.

Tôi thực sự không thể nhớ được gì đã xảy ra từ lúc đó. Sau này, khi tôi đang lang thang ở trong rừng, tôi đã gặp một gã xấu chĩa dao vào tôi. Khi tôi ngạc nhiên và cố gắng hết sức có thể để trón thoát, tôi đã bị tấn công từ phía sau và ngất đi. Sau đó khi tôi tỉnh dậy, bản thân tôi đã ở trong xe ngựa trong khi tay và chân đều bị xiềng xích. Khi tôi đến một nơi như thị trấn, tôi đã bị ném ra khỏi xe ngựa và bị nhột trong một cái lồng. Có một người khác cũng mang còng giống như tôi, nhưng dĩ nhiên đó không phải là người Nhật. Tôi không biết tại sao, nhưng có một đôi tai động vật ở trên đầu và da của chúng có cả vảy.

Nói về những gì tôi có thể nhớ thì có điều đó là nhiều nhất. Sau đó, cuối cùng tôi cũng hiểu ra rằng nơi này không phải là Nhật Bản hay là Trái Đất mà tôi biết, nơi này là một thế giới khác, và tôi đã bị một gã cướp bắt đi rồi bị đem bán làm “nô lệ”. Thật may mắn thay, tôi cũng đã có thể hiểu được ngôn ngữ ở đây và tôi thậm chí có thể giao tiếp bằng cách sử dụng nó, vì vậy tôi đã cố gắng nói với gã đàn ông dường như là một gã buôn bán nô lệ về hoàn cảnh của mình nhưng mà tôi đã bị gã cười nhạo và bị ăn đánh. Đây là một cú sốc rất lớn đối với tôi, người đã sống ở một đất nước hòa bình như Nhật Bản trước khi tôi đến thế giới này và tôi đã sống một cuộc sống nói không với bạo lực để rồi bây giờ ngay lúc này đây lại bị đánh nhiều đến như vậy.

Trải qua vài ngày thì bỗng nhiên một ngày nọ, tôi bị đưa ra khỏi chỗ giam, đeo vòng cổ được làm bằng sắt lên cổ mình. Khi gã đàn ông mang vòng cổ lên cổ của tôi rồi nói cái gì đó, vòng cổ nóng lên một lúc nhưng nó nhanh chóng lắng xuống. Sau đó tôi lên xe ngựa và được đưa đến một biệt thự tuyệt đẹp. Trong biệt thự đó, tôi được yêu cầu phải tẩy rửa cơ thể bằng nước và quấn cơ thể bằng vải lớn, rồi sau đó họ đưa tôi đến căn phòng sang trọng trong khi đứng trước nhiều người đàn ông đã ngồi trong căn phòng đó trước đó. Một người đàn ông dường như là người lớn tuổi nhất trong số ba người đàn ông có tai mèo nắm lấy tay tôi và bắt đầu nói chuyện với những người đàn ông khác. Điều tôi hiểu từ cuộc trò chuyện của họ là bộ lạc loài người là một sinh vật hiếm có trên thế giới này, đặc biệt chính là đôi mắt đen và mái tóc đen rất vô giá. Và rõ ràng những gã đàn ông này dường như nhìn tôi bằng con mắt tình dục.

Thành thật mà nói, tôi đã nhận thức được thực tế rằng tôi là một người đồng tính kể từ thời điểm tôi đến đây. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi bị nhìn bằng đôi mắt như vậy nên tôi không cảm thấy gì ngoài sự sợ hãi. Khi tôi vẫn còn sống ở Nhật Bản, ngay cả những người như hoa nở muộn như tôi đôi khi cũng có thể tìm thấy một người đàn ông phù hợp với gu của tôi trên đường phố, nhưng tôi chỉ nhìn và tôi cũng không có chút kinh nghiệm gì cả, tôi luôn luôn bận rộn với công việc của mình và cho đến khi tôi không để ý đến. Tôi đã nhận thấy rằng tôi đã trở thành một lão xử nam 40 tuổi.

Bởi vì tôi cảm thấy nguy hiểm từ người gã đàn ông mà tôi đã cố gắng trốn thoát khỏi nơi này, nhưng họ ngay lập tức bắt tôi lại và kéo tôi vào một chiếc giường sang trọng ở giữa phòng. Và cuối cùng, tôi đã bị 3 người trong số họ cưỡng hiếp. Một giọt nước mắt rơi ra khi tôi cảm thấy đau đớn vì một vật lạ xâm nhập vào bên trong tôi lần đầu tiên, tôi bị nhét cự vật trong miệng và tôi bị hãm hiếp cho đến khi ý thức của tôi dần mất đi. Tất nhiên tôi đã cố gắng chống lại bọn họ, nhưng mỗi khi tôi cố gắng chống lại họ lại quá mạnh, tôi đã bị ăn một cú đá và đấm từ những gã đàn ông, một dòng điện chạy từ cái vòng cổ mà tôi đeo trước khi đến đây, nó làm tôi đau đớn dữ dội. Và dần dần tôi mất đi ý thức để chống cự.

Buổi sáng sau khi họ cưỡng hiếp tôi, cơ thể tôi cảm thấy thật kinh khủng. Tôi không thể nhìn thấy hậu môn trực tiếp được, nhưng tôi nghĩ nó đã bị rách. Máu chảy dữ dội và nơi họ đánh tôi giờ đã hiện lên một vết bầm tím, rất khó để tôi có thể di chuyển cơ thể. Sau đó, tôi đã một người đàn ông chữa trị dường như là người hầu của ngôi nhà này, và tôi bị giam trong một căn phòng như zashikirou nơi mặt trời không thể vào được. (TL: phòng thời kỳ edo để giam giữ tội phạm hoặc mất trí, về cơ bản là tù) Khi tôi nghĩ rằng trinh tiết của tôi bị hãm hiếp bởi những gã đàn ông đó, tôi đã run rẩy và khóc trong nhiều ngày. Tuy nhiên, bữa ăn duy nhất họ đưa cho tôi là một chiếc bánh mì cứng và một chút súp trong một ngày, bởi vì tôi không có chút cảm giác thèm ăn nào. Tôi thực sự chẳng còn bận tâm về điều đó.

Sau đó, cứ vài ngày, những người khác nhau được đưa đến căn phòng của chủ sở hữu biệt thự và họ bị hãm hiếp giống như tôi. Chủ sở hữu, người hầu và nô lệ không phải là con người như tôi, họ là những nhân thú, chẳng hạn như người đàn ông tai chó, người mèo hoặc một số người có vảy trên da. Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi nghe nói rằng rõ ràng tình dục với con người như tôi rất dễ chịu. So với nhân thú, con người có rất nhiều sức mạnh ma thuật trong cơ thể, (tôi cũng biết khái niệm ma thuật ở thế giới này lần đầu tiên vào thời điểm này) Dường như sức mạnh ma thuật mang lại niềm vui to lớn cho nhân thú khi họ liên kết cơ thể của họ với cơ thể con người.

Và sự thật gây sốc tiếp theo chính là không có phụ nữ tồn tại trên thế giới này. Tôi đã cố gắng thu thập thêm thông tin cần thiết về cách sống ở thế giới này nhưng tôi không thực sự hiểu nhiều về nó, một thông tin mà tôi nhận được là một số trong số họ phải kết hôn để làm người thừa kế, nhưng vì bên kia là tất cả đàn ông .. Tôi đã tự hỏi làm thế nào để tạo ra một đứa trẻ chỉ bởi một người đàn ông, nhưng tôi không có cách nào để giải đáp những thắc mắc trong lòng tôi.

Sau đó thì một thời gian sau, thói quen hàng ngày của tôi trong biệt thự đó bắt đầu, tôi thức dậy, ăn, bị hãm hiếp, ngủ và thức dậy, ăn, bị hãm hiếp, ngủ, thói quen hàng ngày đó cứ tiếp tục trong vài tháng. Cái sự thật mà tôi đã quen với việc bị họ hãm hiếp và có thể chịu đựng nỗi đau mà tôi nhận lại được thực sự làm tôi cảm thấy rất sợ hãi.

Nhưng một ngày, đột nhiên tôi bị đưa ra khỏi biệt thự và đưa đến một biệt thự khác. Rõ ràng chủ cũ của tôi có vẻ như đã chán cơ thể của tôi, và bán tôi cho một người chủ của biệt thự khác. Thói quen hàng ngày của tôi tiếp tục trong biệt thự mới gần giống như biệt thự cũ. Chỉ có một điểm khác biệt so với chủ cũ của chủ mới, đó là chủ mới dường như thích được các cậu bé chiều chuộng khi quan hệ.

Nhưng, vì tôi đã có một người đàn ông 40 tuổi bên trong mình, và không biết cách làm thế nào để chiều chuộng một ai đó, tôi không thể chiều chuộng ông chủ tốt và dường như ông chủ không hề thích cách mà tôi nói chuyện, và tôi đã bị mắng rất nhiều lần cho đến khi tôi có thể làm tốt điều đó. Tôi phải thay đổi cách nói chuyện, nói chuyện như một cậu bé và chiều chuộng chủ nhân hết mức có thể. Phải mất một thời gian để tôi thay đổi cách nói chuyện nhưng cuối cùng, tôi đã xoay sở được để thích nghi với nó. Lúc đó, tôi bắt đầu quên mất sự thật rằng tôi đã 40 tuổi ở Nhật Bản và tôi bắt đầu tự nhớ ra một ảo ảnh rằng tôi là một cậu bé thực sự ngay từ lúc đầu.

Rốt cuộc, cuộc sống của một nô lệ tình dục không kéo dài quá lâu ở một nơi, khi ông chủ đã nhàm chán, tôi bị bán, mua lại, nhàm chán, bị bán, mua lại, chu kỳ đó đã diễn ra rất nhiều lần.

May mắn thay, hầu như tất cả các người chủ mua cho tôi dường như có chung một sở thích đối với các cậu bé. Những trải nghiệm mà tôi có được từ biệt thự thứ hai là vô cùng hữu ích, nhưng tôi cảm thấy điều đó đã khiến tôi đánh mất bản thân mình nhiều hơn. Tôi nghĩ rằng tôi đã đã sống một cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như thế khoảng hai năm? Sau đó, một địa ngục còn khủng khiếp hơn đang chờ đợi tôi.

Tôi bị bán đến cho một nhà thổ. Trước đó tôi nghĩ cuộc sống của tôi là một cuộc sống hạnh phúc, tôi không bao giờ có ý định nói rằng tôi hạnh phúc, nhưng cuộc sống của tôi trong nhà thổ là một địa ngục tôi phải tiếp khách hàng mỗi ngày và tôi không bao giờ được phép nghỉ ngơi. Vẫn cảm thấy tốt hơn nếu khách hàng chỉ muốn quan hệ tình dục bình thường, đôi khi họ sử dụng các công cụ tình dục có thể kích thích hoặc một số công cụ tình dục kinh tởm có thể kích thích cực độ để làm cho ý thức của tôi dần mất đi, trên hết là một số khách hàng đã thay đổi hình dạng của một nhân thú (đó cũng là lần đầu tiên tôi biết kể từ khi đến thế giới này, một số trong chúng có thể biến thành hình dạng của một con thú) và sau đó chúng cưỡng hiếp tôi. Điều đó thật khó khăn, đau đớn và tàn bạo, tôi không biết mình đã bao nhiêu lần ước mình có thể chết đi vào lúc đó.

Mặc dù tôi muốn chết, tôi lại không thể tự mình làm điều đó. Đó là bởi vì cái vòng đang đeo trên cổ tôi dường như nó là một công cụ ma thuật, nhiều lời nguyền khác nhau đã được áp dụng để hạn chế hành vi của nô lệ. Lời nguyền họ đeo cho tôi như một lời nguyền vâng lời tuyệt đối đã có từ cái lần đầu tiên họ đeo nó vào cho tôi, lời nguyền ngăn tôi tự tử và được nói mà không cần có mệnh lệnh nào được thêm vào khi tôi bị bán cho nhà thổ, và lời nguyền của phong ấn sức mạnh ma thuật con đã được áp dụng gần đây.

Một số lời nguyền được truyền sức mạnh ma thuật trực tiếp vào cơ thể chứ không phải qua cái vòng cổ, sau đó vẫn còn dấu vết như hình xăm, còn có một lời nguyền khác là nô lệ tình dục, nhưng điều này không cần thiết phải biết. Cấm tự tử là để ngăn các sản phẩm (nô lệ) tự sát khi không được phép, cấm nói là để ngăn nô lệ nôn ra những lời từ chối với khách hàng và nếu nô lệ biết hoặc nghe điều gì đó bí mật trên giường họ không thể nói. Đối với người khác, phong ấn sức mạnh ma thuật là điều phải rất cẩn thận đối với sức mạnh ma thuật của bộ lạc loài người. Do đó, tôi không thể tự sát, không còn cách nào khác để sống cuộc sống hàng ngày như địa ngục, giết chết trái tim và tâm trí của tôi. Trong thực tế, tôi đã cố gắng chuyển sang suy nghĩ muốn tự tử nhiều lần, nhưng cơ thể tôi không di chuyển như tôi muốn.

Nếu có một chút bất mãn từ các nhân viên và khách hàng của nhà thổ, Nếu chỉ cần tôi có một lỗi lầm .. không, ngay cả khi tôi không làm gì, tùy thuộc vào tâm trạng của họ, họ sẽ cho tôi một hình phạt không thương tiếc. Không ăn trong nhiều ngày vẫn tốt hơn là bị đánh bằng roi, trở thành bao cát và bị đánh, hoặc trói như một món đồ trưng bày và bị cấm ngủ vài ngày, chỉ cả một ngày hôm đó sự tra tấn là thứ mà nô lệ nhận được.

Một cuộc sống trong nhà thổ đó kéo dài khoảng một hoặc hai năm, và rồi cuối cùng, cơ thể tôi suy nhược. Dường như vì suy dinh dưỡng và bị lạm dụng mà tôi bị từ ngày này qua ngày khác, sức lực từ thể chất của tôi đã không còn, sốt liên tục và tôi không thể di chuyển cơ thể của mình. Việc xử lý một nô lệ như thế này đã được quyết định. Đó là liệu có được bán cho bọn buôn nô lệ hay bị vứt bỏ trên đường hay không. Tất nhiên, ngay cả những người buôn bán nô lệ thường không mua nô lệ mà không có chút giá trị hàng hóa nào, tôi không biết tại sao nhưng họ vẫn muốn mua tôi từ nhà thổ.

Có vẻ như lý do tại sao tôi được chấp nhận là một điều tất nhiên vì nô lệ từ bộ lạc của con người rất hiếm và có thể được bán đi rất đắt tiền, nó nổi tiếng được sử dụng cho nô lệ tình dục hoặc nô lệ làm việc. Đối với người buôn bán nô lệ, nếu họ có thể bán nô lệ thì tốt, nếu nô lệ chết trước khi họ có thể bán nó, điều đó không thể giúp được gì nhưng đó không phải là điều xấu, tồi tệ đối với họ. Nhân viên làm việc dưới quyền buôn bán nô lệ, nhìn một một nô lệ với cái nhìn không ra gì, và cách đối xử với nô lệ của họ cũng thực sự khủng khiếp.

Thỉnh thoảng tôi được đưa đến để phục vụ mười người qua đêm, và trong số họ có một tên trông mạnh mẽ nhất là có ham muốn tình dục cao và không có chút hứng thú với tình dục Một lần, anh ta quất tôi cho đến khi da tôi rách nát và đẫm máu , một cây gậy của một gã đàn ông được nhét vào mông tôi và mặt tôi bị đánh mà không dừng lại cho đến khi nó sưng lên hoàn toàn. Một lần, cánh tay trái và tay phải của tôi bị gãy vì chúng trói tôi quá mạnh. Những hành vi này được thực hiện khá thường xuyên mà không cần chờ vết thương lành lại. Mặt khác, tôi vẫn phải phục vụ một nhân viên khác cho dù tình trạng của tôi tệ đến mức nào.

Tôi đã đến giới hạn của mình. Chẳng có ai tốt hết, làm ơn có người nào đó hãy giết chết tôi đi.

Và sau đó, trong tình trạng khủng khiếp của mình, tôi bị nhốt vào một cái lồng và bị đưa ra chợ nô lệ. Bởi vì mặt tôi bị sưng hoàn toàn, tôi không thể nhìn thấy gì cả. Từ đôi mắt của mọi người, tình trạng của tôi hoàn toàn khủng khiếp. Vài ngày trước, bởi vì tôi đã bị một gã khổng lồ thú dữ hãm hiếp và mông của tôi bị rách và tôi không thể di chuyển cơ thể. Tôi không nghĩ ai đó sẽ mua cho tôi như thế này. Không có ngay cả khi tôi được mua, dường như những gì đang chờ đợi tôi cuối cùng cũng chỉ là cuộc sống địa ngục, tôi không quan tâm đến nó nữa. Nếu sự đau khổ này tiếp diễn, tôi nên chết ngay bây giờ, đó chính là điều duy nhất tôi muốn.

Một tên buôn nô lệ lớn tiếng gọi khách và giải thích cho họ bằng những lời nói về việc bán nô lệ. Nhưng tất nhiên chẳng có điều gì họ nói về tôi. Thật khó cho tôi để tiếp tục ngẩng đầu lên vì vậy tôi chỉ cần gục mặt xuống, và rồi một cái bóng bao phủ xung quanh tôi. Dường như có ai đó đến trước lồng giam của tôi. Tôi cố gắng ngẩng mặt lên, với tình trạng của tôi thật là khó nhìn nhưng có vẻ như đó là một người có thân hình to lớn.

Có vẻ như anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi và nhìn kỹ vào phần được coi là khuôn mặt và điều đó làm tôi khó xử. Người đó và người buôn bán nô lệ đang nói chuyện. Và khoảnh khắc tiếp theo người đàn ông nói với người buôn bán nô lệ.

“Tôi sẽ mua cậu ta, giá bao nhiêu?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom